Chương 77: Người đi trà cũng nguội (3)
Lâm Địch Nhi
29/09/2019
Biên tập: Rosa
Phương Nghi đan hai tay vào nhau, thở ra một hơi thật dài. Hôm nay, rốt cuộc mỹ nhân cũng báo được thù rửa được hận. Dù đã vui vẻ trở lại, nhưng bà vẫn không thể tha thứ chuyện ông ta từng vứt bỏ mình.
Thường Hạo phải về Bắc Kinh, Chung Tẫn tiễn anh ra sân bay.
“Nếu không đi Bắc Kinh cho khuây khỏa nhé?” Anh thật sự không yên tâm về cô.
Chung Tẫn cười yếu ớt, nụ cười như có như không, cô dời mắt ra ngoài cửa sổ, một chiếc máy bay trông như con đại bàng khổng lồ đang từ từ đáp xuống, một tiếng nữa, Thường Hạo cũng sẽ theo con đại bàng khổng lồ kia rời đi.
Thường Hạo không hề nhiều lời, lúc đứng trước cửa an ninh, anh dùng sức ôm lấy cô, thời gian có chút lâu.
“Tạm biệt!” Chung Tẫn xoay người.
“Chung Tẫn, em đợi chút!” Mặt Thường Hạo đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Chung Tẫn dừng bước, chờ anh nói tiếp.
Anh chưa từng hy vọng mình sẽ có được cô, trước đây không có, hiện tại cũng không. Có thể ở bên cạnh cô lúc cô cần, cho cô cái ôm để cô dựa vào, anh đã mãn nguyện.
Nhưng, khi trông thấy bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của cô, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một loại xúc động kỳ lạ, chắn ngang ở cổ họng, nếu không nói ra anh nhất định sẽ chết vì khó thở, dù bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để nói.
“Anh thích em! Sau này, anh đến… làm bạn với em, chăm sóc em!” Cả hai tai anh đều đỏ lên nhưng ánh mắt lại thẳng tắp như điện.
Chung Tẫn sửng sốt, trong mắt ẩm ướt, cô khẽ gật đầu: “Trái tim của tôi quá nhỏ…”
Thế giới của tôi hơi nhỏ nhưng rất vừa phải!
Vừa vặn, chỉ đủ cho một người.
Không thể thêm bất kỳ ai nữa!
“Anh hiểu rồi!” Thường Hạo buồn bã gật đầu, trái tim trống rỗng như bị khoét mất một mảng, thậm chí anh đã quên nói câu tạm biệt, cứ thế biến mất trong tầm mắt của Chung Tẫn.
Chung Tẫn đờ đẫn bước ra khỏi nhà ga [1], tia nắng chiếu thẳng xuống mặt đường, làm bốc hơi một làn sương trắng, mọi thứ đều trở nên hỗn độn. Chung Tẫn nhắm mắt, nghe được tiếng gầm rú thật lớn, kia hẳn là máy bay mà Thường Hạo đang ngồi.
[1] tên gốc “航站楼”: chỉ khu vực để hành khách chuyển từ đường bộ sang đường hàng không hoặc ngược lại. Đây cũng là nơi hành khách làm các thủ tục đăng ký, ký gửi và kiểm tra hành lý sau khi mua vé.
***
Một tuần nữa trôi qua, Chung Tẫn đến ‘phòng nhỏ’. Phương Nghi muốn đi cùng nhưng cô từ chối, cô không lái xe, mấy ngày nay, tinh thần vẫn chưa thể tập trung được.
Cô đạp xe đạp như lúc còn đi học, xe đạp rất nhiều năm không dùng, dây sênh, tay cầm, bàn đạp đều đã rỉ sét, lúc bánh xe chuyển động, vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Vào hẻm Ngô Đồng, cô chậm rãi dắt xe đi. Trong một giây nào đó, thời gian giống như đang quay ngược, trước mắt, tất cả những cảnh tượng của mấy tháng trước lại quay về.
Dây thường xuân càng xanh biếc hơn, leo đầy tường viện, Chung Tẫn mở cổng ra, lá rụng khắp sân.
“Lăng Hãn!” Vẫn như trước đây, cô vô thức gọi một tiếng. Lăng Hãn có khi ở phòng làm việc, có khi ở phòng bếp, anh sẽ cao giọng đáp lại, sẽ thay quần áo trước, sau đó ép một ly nước trái cây.
Trong phòng trống rỗng.
Đóng cửa cũng lâu, trên những vật dụng trong nhà đều phủ một tầng bụi, nhưng mỗi một nơi đều có dấu vết của Lăng Hãn.
Cô không hề biết phòng nhỏ lớn như vậy, dọn dẹp rất mệt. Trước đây, Lăng Hãn chưa từng để cô đụng tay vào, anh rất cưng chiều cô.
Nếu không cưng chiều như vậy, có phải nỗi đau sẽ nhẹ đi một chút không? Nhưng, cưng chiều tới cùng thì đã sao, nói mà không làm thì còn gì là quân tử?
Quá nhiều cảm xúc tuôn ra, rất muốn khóc một trận cho đã.
Ánh mắt phát đau.
Quét dọn xong, Chung Tẫn vọt vào phòng tắm tắm rửa, thay váy ngủ.
Trong tủ lạnh có sữa, có dưa Ha-mi [2]. Cô yên lặng đóng tủ lạnh lại, đi vào phòng ngủ, treo màn lên, ôm lấy chiếc gối của Lăng Hãn rồi thiếp đi. Một giấc ngủ thật yên ổn và an tĩnh, lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, dù nghe được tiếng di động vang nhưng lại chẳng nhớ nổi đã để di động ở đâu.
[2] một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương.
Trên tủ đầu giường không có, trong ngăn kéo…có đặt một cái hộp gấm màu tím, tay cô khẽ run lên.
Lăng Hãn nói, quà sinh nhật của cô để trong ngăn kéo.
Cô run rẩy mở ra, trong hộp gấm chỉ có một chiếc chìa khóa, rất mới.
Từ cửa đến ngăn tủ, chỉ cần có ổ khóa, cô đều thử hết, nhưng rõ ràng, cái chìa khóa này không phải ở đây. Chung Tẫn lục khắp trong trí nhớ cũng không nghĩ ra chiếc chìa khóa này mở cái gì.
Tiếng đập cửa vang lên.
Phương Nghi đứng bên ngoài, bà sợ hãi hỏi: “Tại sao tối qua không về nhà? Tại sao không nghe máy?”
Chung Tẫn vâng vâng dạ dạ: “Con đang ngủ, mẹ à!”
Phương Nghi há miệng thở: “Con đừng như vậy nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mẹ biết phải làm sao? Con… hãy về An Trấn ở mấy ngày đi! Mai Hà Kính sẽ tới đón con.”
Lời này giống như kim châm, đâm vào tận đáy lòng Chung Tẫn, thế nhưng, cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
“Dạ!”
Mùa hè sắp hết, hoa cỏ trong sân cũng sắp héo tàn, một người ở lại ‘phòng nhỏ’, ôm những hồi tưởng, sao lại có cảm giác như đang trong mùa thu lạnh lẽo vậy?
Chung Tẫn khóa cổng lại, mang theo chiếc chìa khóa kia và áo khoác của Lăng Hãn.
Buổi chiều, Hà Kính tự mình lái xe đến.
Vì mới lên chức ba nên trông Hà Kính hơi lôi thôi, nhìn anh già nua và hốc hác hơn lần trước, anh ôm Chung Tẫn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em gái, chúng ta về nhà thôi.”
Phương Nghi không nói lời nào, chỉ không ngừng đi đi lại lại trong phòng ngủ và phòng khách.
Hồng Diệp gọi điện tới, hỏi Hà Kính đến nơi chưa, trong di động truyền ra tiếng trẻ con khóc, vẻ mặt mệt mỏi của Hà Kính nhanh chóng biến đổi, cả gương mặt đều sáng lên.
Chung Tẫn ngây ngốc nhìn.
Hà Kính lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ, nhưng vì an toàn, thời gian về nhà được định vào ngày kia.
Thứ hai tuần trước, Chung Tẫn có đi trại an dưỡng chào hỏi Thích Bác Viễn.
Trời hôm đó lại mưa, những hạt mưa lẻ tẻ xen lẫn chút bùn bay loạn trong gió. Lúc đi ngang cầu Giang Đại, Chung Tẫn vô thức dời mắt.
Ngày đó, Lăng Hãn đã nói, căn nhà tốt như vậy, sao có thể không vui, giống như giấc mơ vậy.
Đúng vậy, chính là giấc mơ.
Thích Bác Viễn rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, nhà của ông có một phòng sách và một phòng khách thật to, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ. Trong phòng khách có bày một mô hình đường ray xe lửa chạy bằng điện, ông ta ấn vào điều khiển từ xa, xe lửa chậm rãi đi ngang qua núi non trùng điệp.
“Tôi vẫn luôn nghĩ cách để khiến nó tăng tốc nhưng vẫn có thể kiểm soát nó trong lòng bàn tay.” Thích Bác Viễn nói.
Chung Tẫn nâng cằm, ngồi trên mặt đất với ông.
“Người bạn trai kia của cô đâu?” Xe lửa chạy đến trạm, Thích Bác Viễn ấn tắt điều khiển từ xa, trong phòng khách rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
“Anh ấy đi xa rồi.”
Ông ta gật đầu, ngồi trở lại sofa. Trên bàn trà có cái giỏ hoa quả, trong cái rổ bên cạnh đặt một con dao nhỏ. Ông ta lấy ra một trái lê, thành thạo gọt vỏ. Cách gọt cực kỳ chính xác, từ đầu tới đuôi, vỏ lê không hề rách, lại còn vừa nhỏ vừa có độ dày bằng nhau.
Chung Tẫn nhìn con dao kia, trái tim chết nửa nhịp.
“Cho cô!” Thích Bác Viễn đưa lê cho cô.
“Ăn đi! Trại an dưỡng có trồng một cây lê lớn, rất an toàn.” Thích Bác Viễn ôn hòa nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ít nhất còn có một người sống thảnh thơi.
Chung Tẫn nhận lấy, miếng lê còn dính chút nước, có vài giọt nhỏ trên mặt đất, nhanh chóng đọng lại.
“Kỹ sư Thích, mình ông ở nơi này có phải cảm thấy rất lạnh lẽo không?”
“Sao có thể, chỗ của tôi chật rồi.” Thích Bác Viễn vỗ ngực.
“Nhưng, nếu cả đời này không thể ở cạnh người đó, sẽ cực kỳ khó chịu.”
“Khó chịu là tự tìm phiền não, do cô muốn nghĩ như vậy thôi, có thể gặp được người mình yêu cả đời, là chuyện hạnh phúc và may mắn biết mấy.”
Những lời này khiến Chung Tẫn dao động rất lớn nhưng lại không thể đồng ý với ông, có lẽ cô không có ngộ tính như vậy.
Dọc theo bóng cây chạy về nhà, trên đường xe cộ đông đúc, ầm ĩ không chịu nổi. Ở một ngõ cua, Chung Tẫn dừng xe lại, mấy miếng lê ở trong bụng như sóng biển cuồn cuộn, cô ngồi xổm ở ven đường, nôn ra hết, toàn thân cũng rã rời.
Có một đôi tình nhân che ô đi trong cơn mưa lãng mạn, thấy cô thì vội vàng bịt mũi, cố gắng tránh xa cô. Chung Tẫn lau đi nước bọt trên khóe miệng, bình tĩnh ngồi lên xe.
An Trấn là một thị trấn nhỏ yên tĩnh, danh xứng với thực.
Chung Tẫn giống như một giọt nước tan vào trong bến sông, không có bất kì biểu cảm ngạc nhiên gì. Hồng Diệp nhìn cô như một vị cứu tinh, vội vàng đưa đứa bé cho cô. Hồng Diệp nói, cô ấy phải hưởng thụ ‘thế giới của hai người’ với Hà Kính thật tốt.
Bé con rất quấn người, vì thế, Chung Tẫn biến thành đại ân nhân của Hồng Diệp. Mỗi sáng mở mắt ra, đã phải đấu trí so dũng với nó, mãi đến đêm khuya, khi bé con ăn uống no đủ, cô mới có thể chợp mắt.
Bé con bị làm hư, mỗi khi mặt trời ngả về tây, lúc ánh nắng không gắt lắm, sẽ đòi ra ngoài đi dạo.
Gần sang thu, buổi chiều ở An Trấn rất mát mẻ. Mấy thửa ruộng ở phía xa được dát lên một lớp vàng óng ánh, mép thân và lá cuộn tròn lại, có người đang chèo con thuyền nhỏ, bên trong đựng đầy củ ấu. Bên bờ sông, đàn vịt về trễ vừa bơi vừa kêu cạp cạp.
Bé con cong cong khóe miệng, rất hưởng thụ khoảng thời gian hoàng hôn.
Hôm nay mới ra khỏi nhà, lúc đi ngang qua một ngôi chùa, trên trời bay tới một đám mây đen, Chung Tẫn không muốn bị mắc mưa, lúng ta lúng túng ôm bé con chạy đến mái hiên của một gia đình để trú mưa.
Mưa càng rơi càng dầy, không có chiều hướng ngừng lại.
Bé con đột nhiên khóc lên, có lẽ vì không biết tại sao Chung Tẫn lại đứng ở bên ngoài.
Chung Tẫn nhỏ giọng dỗ dành: “Đây không phải nhà chúng ta đâu.”
Bé con khóc càng dữ, Chung Tẫn gõ vào cánh cổng đóng chặt ở phía sau nhưng bé con không chịu dừng lại, Chung Tẫn không có cách nào khác, vì muốn làm cho bé con tin tưởng mà lấy chiếc chìa khoá từ trong túi ra, lắc lắc: “Con xem, cô không mở khóa được này.”
Cô tra chiếc chìa khóa vào ổ khóa… Cụp một tiếng, cửa mở.
Chung Tẫn như hóa đá, hơi thở tắc nghẽn.
Cô ngẩng đầu, nhận ra đây là nơi mà chú Lưu Tam ở trấn trên trông nom cho người ta, Hà Kính nói chủ hộ họ Chung.
Tim bắt đầu đập không theo thứ tự.
Cô run rẩy đẩy cổng ra, con đường lót đá xanh, từng chậu hoa được xếp cách nhau, hai cái vại lớn trồng đủ loại hoa sen…
Đúng vậy, bố cục giống nhà Phương Tình như đúc, nhưng, cách sắp xếp bên trong lại khác… chiếc màn làm bằng vải đay, dưới giường là đôi dép lê vàng nhạt, những chiếc váy ngủ in hoa trong tủ quần áo…
Trái tim Chung Tẫn co rút thành một trái bóng lông mềm mại, chạy thẳng đến cổ họng.
Ngăn kéo ở tủ đầu giường bị khóa, cô dùng chiếc chìa khóa nhỏ nhất để mở.
Bên trong có một tờ giấy, mặt trên viết một ít chữ, là nét chữ của Lăng Hãn.
Chung Tẫn, khi em nhìn thấy tờ giấy này, anh nghĩ em đã về đến nhà. Nơi này đối diện với cánh đồng hoa cải vàng, mỗi mùa xuân đến, em có thể ra ngoài ngắm hoa nở. Nơi này, vĩnh viễn không biến mất. Dù em mệt mỏi đến thế nào, dù em có đi thật xa, chỉ cần em quay đầu lại, nó liền mở rộng cửa cho em. Chung Tẫn, năng lực là có hạn, tha thứ cho anh vì chỉ có thể làm cho em những điều này. Nếu kiếp sau chúng ta còn gặp nhau, em ngàn vạn lần đừng để ý đến anh. Như vậy, em sẽ có thể gặp được một người cùng em đi lâu hơn, xa hơn.
Dù không có anh bên cạnh, em cũng phải kiên cường vượt qua nhé! Thật muốn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của em lần nữa.
Anh yêu em, Chung Tẫn!
—–Lăng Hãn!
Phương Nghi đan hai tay vào nhau, thở ra một hơi thật dài. Hôm nay, rốt cuộc mỹ nhân cũng báo được thù rửa được hận. Dù đã vui vẻ trở lại, nhưng bà vẫn không thể tha thứ chuyện ông ta từng vứt bỏ mình.
Thường Hạo phải về Bắc Kinh, Chung Tẫn tiễn anh ra sân bay.
“Nếu không đi Bắc Kinh cho khuây khỏa nhé?” Anh thật sự không yên tâm về cô.
Chung Tẫn cười yếu ớt, nụ cười như có như không, cô dời mắt ra ngoài cửa sổ, một chiếc máy bay trông như con đại bàng khổng lồ đang từ từ đáp xuống, một tiếng nữa, Thường Hạo cũng sẽ theo con đại bàng khổng lồ kia rời đi.
Thường Hạo không hề nhiều lời, lúc đứng trước cửa an ninh, anh dùng sức ôm lấy cô, thời gian có chút lâu.
“Tạm biệt!” Chung Tẫn xoay người.
“Chung Tẫn, em đợi chút!” Mặt Thường Hạo đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Chung Tẫn dừng bước, chờ anh nói tiếp.
Anh chưa từng hy vọng mình sẽ có được cô, trước đây không có, hiện tại cũng không. Có thể ở bên cạnh cô lúc cô cần, cho cô cái ôm để cô dựa vào, anh đã mãn nguyện.
Nhưng, khi trông thấy bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của cô, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một loại xúc động kỳ lạ, chắn ngang ở cổ họng, nếu không nói ra anh nhất định sẽ chết vì khó thở, dù bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để nói.
“Anh thích em! Sau này, anh đến… làm bạn với em, chăm sóc em!” Cả hai tai anh đều đỏ lên nhưng ánh mắt lại thẳng tắp như điện.
Chung Tẫn sửng sốt, trong mắt ẩm ướt, cô khẽ gật đầu: “Trái tim của tôi quá nhỏ…”
Thế giới của tôi hơi nhỏ nhưng rất vừa phải!
Vừa vặn, chỉ đủ cho một người.
Không thể thêm bất kỳ ai nữa!
“Anh hiểu rồi!” Thường Hạo buồn bã gật đầu, trái tim trống rỗng như bị khoét mất một mảng, thậm chí anh đã quên nói câu tạm biệt, cứ thế biến mất trong tầm mắt của Chung Tẫn.
Chung Tẫn đờ đẫn bước ra khỏi nhà ga [1], tia nắng chiếu thẳng xuống mặt đường, làm bốc hơi một làn sương trắng, mọi thứ đều trở nên hỗn độn. Chung Tẫn nhắm mắt, nghe được tiếng gầm rú thật lớn, kia hẳn là máy bay mà Thường Hạo đang ngồi.
[1] tên gốc “航站楼”: chỉ khu vực để hành khách chuyển từ đường bộ sang đường hàng không hoặc ngược lại. Đây cũng là nơi hành khách làm các thủ tục đăng ký, ký gửi và kiểm tra hành lý sau khi mua vé.
***
Một tuần nữa trôi qua, Chung Tẫn đến ‘phòng nhỏ’. Phương Nghi muốn đi cùng nhưng cô từ chối, cô không lái xe, mấy ngày nay, tinh thần vẫn chưa thể tập trung được.
Cô đạp xe đạp như lúc còn đi học, xe đạp rất nhiều năm không dùng, dây sênh, tay cầm, bàn đạp đều đã rỉ sét, lúc bánh xe chuyển động, vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Vào hẻm Ngô Đồng, cô chậm rãi dắt xe đi. Trong một giây nào đó, thời gian giống như đang quay ngược, trước mắt, tất cả những cảnh tượng của mấy tháng trước lại quay về.
Dây thường xuân càng xanh biếc hơn, leo đầy tường viện, Chung Tẫn mở cổng ra, lá rụng khắp sân.
“Lăng Hãn!” Vẫn như trước đây, cô vô thức gọi một tiếng. Lăng Hãn có khi ở phòng làm việc, có khi ở phòng bếp, anh sẽ cao giọng đáp lại, sẽ thay quần áo trước, sau đó ép một ly nước trái cây.
Trong phòng trống rỗng.
Đóng cửa cũng lâu, trên những vật dụng trong nhà đều phủ một tầng bụi, nhưng mỗi một nơi đều có dấu vết của Lăng Hãn.
Cô không hề biết phòng nhỏ lớn như vậy, dọn dẹp rất mệt. Trước đây, Lăng Hãn chưa từng để cô đụng tay vào, anh rất cưng chiều cô.
Nếu không cưng chiều như vậy, có phải nỗi đau sẽ nhẹ đi một chút không? Nhưng, cưng chiều tới cùng thì đã sao, nói mà không làm thì còn gì là quân tử?
Quá nhiều cảm xúc tuôn ra, rất muốn khóc một trận cho đã.
Ánh mắt phát đau.
Quét dọn xong, Chung Tẫn vọt vào phòng tắm tắm rửa, thay váy ngủ.
Trong tủ lạnh có sữa, có dưa Ha-mi [2]. Cô yên lặng đóng tủ lạnh lại, đi vào phòng ngủ, treo màn lên, ôm lấy chiếc gối của Lăng Hãn rồi thiếp đi. Một giấc ngủ thật yên ổn và an tĩnh, lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, dù nghe được tiếng di động vang nhưng lại chẳng nhớ nổi đã để di động ở đâu.
[2] một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương.
Trên tủ đầu giường không có, trong ngăn kéo…có đặt một cái hộp gấm màu tím, tay cô khẽ run lên.
Lăng Hãn nói, quà sinh nhật của cô để trong ngăn kéo.
Cô run rẩy mở ra, trong hộp gấm chỉ có một chiếc chìa khóa, rất mới.
Từ cửa đến ngăn tủ, chỉ cần có ổ khóa, cô đều thử hết, nhưng rõ ràng, cái chìa khóa này không phải ở đây. Chung Tẫn lục khắp trong trí nhớ cũng không nghĩ ra chiếc chìa khóa này mở cái gì.
Tiếng đập cửa vang lên.
Phương Nghi đứng bên ngoài, bà sợ hãi hỏi: “Tại sao tối qua không về nhà? Tại sao không nghe máy?”
Chung Tẫn vâng vâng dạ dạ: “Con đang ngủ, mẹ à!”
Phương Nghi há miệng thở: “Con đừng như vậy nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mẹ biết phải làm sao? Con… hãy về An Trấn ở mấy ngày đi! Mai Hà Kính sẽ tới đón con.”
Lời này giống như kim châm, đâm vào tận đáy lòng Chung Tẫn, thế nhưng, cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
“Dạ!”
Mùa hè sắp hết, hoa cỏ trong sân cũng sắp héo tàn, một người ở lại ‘phòng nhỏ’, ôm những hồi tưởng, sao lại có cảm giác như đang trong mùa thu lạnh lẽo vậy?
Chung Tẫn khóa cổng lại, mang theo chiếc chìa khóa kia và áo khoác của Lăng Hãn.
Buổi chiều, Hà Kính tự mình lái xe đến.
Vì mới lên chức ba nên trông Hà Kính hơi lôi thôi, nhìn anh già nua và hốc hác hơn lần trước, anh ôm Chung Tẫn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em gái, chúng ta về nhà thôi.”
Phương Nghi không nói lời nào, chỉ không ngừng đi đi lại lại trong phòng ngủ và phòng khách.
Hồng Diệp gọi điện tới, hỏi Hà Kính đến nơi chưa, trong di động truyền ra tiếng trẻ con khóc, vẻ mặt mệt mỏi của Hà Kính nhanh chóng biến đổi, cả gương mặt đều sáng lên.
Chung Tẫn ngây ngốc nhìn.
Hà Kính lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ, nhưng vì an toàn, thời gian về nhà được định vào ngày kia.
Thứ hai tuần trước, Chung Tẫn có đi trại an dưỡng chào hỏi Thích Bác Viễn.
Trời hôm đó lại mưa, những hạt mưa lẻ tẻ xen lẫn chút bùn bay loạn trong gió. Lúc đi ngang cầu Giang Đại, Chung Tẫn vô thức dời mắt.
Ngày đó, Lăng Hãn đã nói, căn nhà tốt như vậy, sao có thể không vui, giống như giấc mơ vậy.
Đúng vậy, chính là giấc mơ.
Thích Bác Viễn rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, nhà của ông có một phòng sách và một phòng khách thật to, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ. Trong phòng khách có bày một mô hình đường ray xe lửa chạy bằng điện, ông ta ấn vào điều khiển từ xa, xe lửa chậm rãi đi ngang qua núi non trùng điệp.
“Tôi vẫn luôn nghĩ cách để khiến nó tăng tốc nhưng vẫn có thể kiểm soát nó trong lòng bàn tay.” Thích Bác Viễn nói.
Chung Tẫn nâng cằm, ngồi trên mặt đất với ông.
“Người bạn trai kia của cô đâu?” Xe lửa chạy đến trạm, Thích Bác Viễn ấn tắt điều khiển từ xa, trong phòng khách rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
“Anh ấy đi xa rồi.”
Ông ta gật đầu, ngồi trở lại sofa. Trên bàn trà có cái giỏ hoa quả, trong cái rổ bên cạnh đặt một con dao nhỏ. Ông ta lấy ra một trái lê, thành thạo gọt vỏ. Cách gọt cực kỳ chính xác, từ đầu tới đuôi, vỏ lê không hề rách, lại còn vừa nhỏ vừa có độ dày bằng nhau.
Chung Tẫn nhìn con dao kia, trái tim chết nửa nhịp.
“Cho cô!” Thích Bác Viễn đưa lê cho cô.
“Ăn đi! Trại an dưỡng có trồng một cây lê lớn, rất an toàn.” Thích Bác Viễn ôn hòa nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ít nhất còn có một người sống thảnh thơi.
Chung Tẫn nhận lấy, miếng lê còn dính chút nước, có vài giọt nhỏ trên mặt đất, nhanh chóng đọng lại.
“Kỹ sư Thích, mình ông ở nơi này có phải cảm thấy rất lạnh lẽo không?”
“Sao có thể, chỗ của tôi chật rồi.” Thích Bác Viễn vỗ ngực.
“Nhưng, nếu cả đời này không thể ở cạnh người đó, sẽ cực kỳ khó chịu.”
“Khó chịu là tự tìm phiền não, do cô muốn nghĩ như vậy thôi, có thể gặp được người mình yêu cả đời, là chuyện hạnh phúc và may mắn biết mấy.”
Những lời này khiến Chung Tẫn dao động rất lớn nhưng lại không thể đồng ý với ông, có lẽ cô không có ngộ tính như vậy.
Dọc theo bóng cây chạy về nhà, trên đường xe cộ đông đúc, ầm ĩ không chịu nổi. Ở một ngõ cua, Chung Tẫn dừng xe lại, mấy miếng lê ở trong bụng như sóng biển cuồn cuộn, cô ngồi xổm ở ven đường, nôn ra hết, toàn thân cũng rã rời.
Có một đôi tình nhân che ô đi trong cơn mưa lãng mạn, thấy cô thì vội vàng bịt mũi, cố gắng tránh xa cô. Chung Tẫn lau đi nước bọt trên khóe miệng, bình tĩnh ngồi lên xe.
An Trấn là một thị trấn nhỏ yên tĩnh, danh xứng với thực.
Chung Tẫn giống như một giọt nước tan vào trong bến sông, không có bất kì biểu cảm ngạc nhiên gì. Hồng Diệp nhìn cô như một vị cứu tinh, vội vàng đưa đứa bé cho cô. Hồng Diệp nói, cô ấy phải hưởng thụ ‘thế giới của hai người’ với Hà Kính thật tốt.
Bé con rất quấn người, vì thế, Chung Tẫn biến thành đại ân nhân của Hồng Diệp. Mỗi sáng mở mắt ra, đã phải đấu trí so dũng với nó, mãi đến đêm khuya, khi bé con ăn uống no đủ, cô mới có thể chợp mắt.
Bé con bị làm hư, mỗi khi mặt trời ngả về tây, lúc ánh nắng không gắt lắm, sẽ đòi ra ngoài đi dạo.
Gần sang thu, buổi chiều ở An Trấn rất mát mẻ. Mấy thửa ruộng ở phía xa được dát lên một lớp vàng óng ánh, mép thân và lá cuộn tròn lại, có người đang chèo con thuyền nhỏ, bên trong đựng đầy củ ấu. Bên bờ sông, đàn vịt về trễ vừa bơi vừa kêu cạp cạp.
Bé con cong cong khóe miệng, rất hưởng thụ khoảng thời gian hoàng hôn.
Hôm nay mới ra khỏi nhà, lúc đi ngang qua một ngôi chùa, trên trời bay tới một đám mây đen, Chung Tẫn không muốn bị mắc mưa, lúng ta lúng túng ôm bé con chạy đến mái hiên của một gia đình để trú mưa.
Mưa càng rơi càng dầy, không có chiều hướng ngừng lại.
Bé con đột nhiên khóc lên, có lẽ vì không biết tại sao Chung Tẫn lại đứng ở bên ngoài.
Chung Tẫn nhỏ giọng dỗ dành: “Đây không phải nhà chúng ta đâu.”
Bé con khóc càng dữ, Chung Tẫn gõ vào cánh cổng đóng chặt ở phía sau nhưng bé con không chịu dừng lại, Chung Tẫn không có cách nào khác, vì muốn làm cho bé con tin tưởng mà lấy chiếc chìa khoá từ trong túi ra, lắc lắc: “Con xem, cô không mở khóa được này.”
Cô tra chiếc chìa khóa vào ổ khóa… Cụp một tiếng, cửa mở.
Chung Tẫn như hóa đá, hơi thở tắc nghẽn.
Cô ngẩng đầu, nhận ra đây là nơi mà chú Lưu Tam ở trấn trên trông nom cho người ta, Hà Kính nói chủ hộ họ Chung.
Tim bắt đầu đập không theo thứ tự.
Cô run rẩy đẩy cổng ra, con đường lót đá xanh, từng chậu hoa được xếp cách nhau, hai cái vại lớn trồng đủ loại hoa sen…
Đúng vậy, bố cục giống nhà Phương Tình như đúc, nhưng, cách sắp xếp bên trong lại khác… chiếc màn làm bằng vải đay, dưới giường là đôi dép lê vàng nhạt, những chiếc váy ngủ in hoa trong tủ quần áo…
Trái tim Chung Tẫn co rút thành một trái bóng lông mềm mại, chạy thẳng đến cổ họng.
Ngăn kéo ở tủ đầu giường bị khóa, cô dùng chiếc chìa khóa nhỏ nhất để mở.
Bên trong có một tờ giấy, mặt trên viết một ít chữ, là nét chữ của Lăng Hãn.
Chung Tẫn, khi em nhìn thấy tờ giấy này, anh nghĩ em đã về đến nhà. Nơi này đối diện với cánh đồng hoa cải vàng, mỗi mùa xuân đến, em có thể ra ngoài ngắm hoa nở. Nơi này, vĩnh viễn không biến mất. Dù em mệt mỏi đến thế nào, dù em có đi thật xa, chỉ cần em quay đầu lại, nó liền mở rộng cửa cho em. Chung Tẫn, năng lực là có hạn, tha thứ cho anh vì chỉ có thể làm cho em những điều này. Nếu kiếp sau chúng ta còn gặp nhau, em ngàn vạn lần đừng để ý đến anh. Như vậy, em sẽ có thể gặp được một người cùng em đi lâu hơn, xa hơn.
Dù không có anh bên cạnh, em cũng phải kiên cường vượt qua nhé! Thật muốn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của em lần nữa.
Anh yêu em, Chung Tẫn!
—–Lăng Hãn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.