Chương 42: Thợ săn hươu (5)
Lâm Địch Nhi
29/09/2019
Biên tập: Rosa
Đây là lần đầu tiên Chung Tẫn đến Ủy ban Kinh Tế và Thương Mại. Cô không xuống xe, cũng không gọi điện cho Thang Thần Phi mà chỉ mở một nửa cửa kính, mặc cho gió hiu hiu thổi vào.
Còn nửa tiếng nữa mới tan tầm, cô không biết Thang Thần Phi có ra ngoài hay không, cô chỉ là muốn đến nhìn xem.
Ven đường có một cặp đôi nắm tay đi qua, cô tự nhiên dời mắt đi, hành động này đã trở thành một loại bản năng. Tức cảnh sinh tình chẳng khác gì bạo lực mềm.
Chỉ có điều, chung quy vẫn là bình tĩnh. Cô đơn chỉ là tạm thời, nếu không gởi gắm hy vọng thì sẽ không có thất vọng.
Sáng hôm nay, từ chỗ của thẩm phán Nhậm, Chung Tẫn biết được Thích Bác Viễn đi Bắc Kinh làm giám định tinh thần và mời vài chuyên gia trong quân đội đi theo. Nửa tiếng sau, Chung Tẫn rất bất ngờ vì Vệ Lam gọi điện thoại đến. Vệ Lam nói với cô rằng cảm xúc của cô ấy không ổn định, đang nằm trong bệnh viện dưỡng thai, nhưng cô ấy vẫn cần phải gọi điện cho cô.
Mặc kệ Thích Bác Viễn làm giám định tinh thần gì, nếu tòa án phán xử ông ta vô tội, cô ấy sẽ chống án, thẳng đến tòa án tối cao.
“Chuyên gia EMU thì thế nào? Pháp luật nhất định phải bật đèn xanh sao? Mấy người không nghĩ ra cách nào khác nên mới lợi dụng lỗ hổng giám định tinh thần này hả? Mấy người bỏ tiền để hối lộ chuyên gia phải không? Mẹ tôi biết Thích Bác Viễn không phải ngày một ngày hai, ông ta không thể bị bệnh tâm thần được, tuyệt đối không thể. Cô đã bị ông ta lừa, cô là đồ ngốc, lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng thế.”
Âm lượng kia của Vệ Lam, nghe không giống một bệnh nhân, cô ấy hét lên từ đầu đến cuối, ngay cả thời gian tạm nghỉ cũng không có, Chung Tẫn hoàn toàn không có cách nào chen vào.
Chung Tẫn có thể hiểu được tâm trạng của Vệ Lam, cô ấy vì mẹ mình mà bất bình, nhưng hình như Vệ Lam đã nghĩ sai rồi, cô là công tố viên vụ án của Thích Bác Viễn, nguyện vọng lớn nhất của cô là đưa Thích Bác Viễn ra công lý. Chung Tẫn không tranh cãi với Vệ Lam, chờ cô ấy nói xong, cô liền cúp máy.
Chung Tẫn nói với Mục Đào chuyện băng ghi hình ở tiểu khu bị mất trộm. Mục Đào im lặng khoảng mười giây rồi nói: “Có thể chúng ta đều bị sự xuất hiện của vụ án làm mờ hai mắt. Nó giống như một cái miệng giếng xưa, sâu hơn chúng ta nghĩ.”
Cô nói nhỏ: “Tôi cho rằng cần phải tiếp xúc với Thang phu nhân – Phó Yến.”
Mục Đào cau mày: “Ngoại trừ tấm ảnh và băng ghi hình ra, cô còn có chứng cớ gì nữa?”
Chung Tẫn im lặng, thật sự không còn.
Mục Đào an ủi cô: “Chỉ cần một ngày chưa kết án thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Bước tiếp theo, chúng ta phải nghĩ ra cách tìm được băng ghi hình. Tôi sẽ tìm đội trưởng Cảnh hỗ trợ.”
Chung Tẫn ở yên hai ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định chủ động đi tìm Thang Thần Phi.
Không khiến cô thất vọng, chỉ hơn 5 giờ một chút, chiếc Land Rover của Thang Thần Phi đã xuất hiện ở cổng, Chung Tẫn nhấn kèn. Thang Thần Phi rất cảnh giác, bỗng chốc ngẩng đầu lên, vui vẻ huýt sáo.
“Ơ, thiên hạ hồng vũ [2] sao? Lần đầu tiên có người đến đón tôi tan tầm đó.” Thần Phi dừng xe xong rồi sải bước đến chỗ Chung Tẫn: “Tại sao không gọi cho tôi, tôi đưa em lên thăm văn phòng của tôi.”
[2] chỉ những chuyện kỳ lạ, khó tin
Chung Tẫn cũng xuống xe: “Muốn gọi điện nhưng sợ anh không nghe máy.”
“Em làm sai chuyện gì khiến trái tim của tôi tổn thương sao?”
Chung Tẫn suy nghĩ: “Có đấy, cho nên tôi mới đến đây chịu đòn nhận tội.”
“Là gì?”
“Gần đây không chủ động báo cáo suy nghĩ cho giám đốc Thang.”
Thang Thần Phi cười to ra tiếng: “Kịp thời sửa lỗi à, không ngờ em lại là một đồng chí tốt. Buổi tối muốn ăn gì?”
Chung Tẫn nhún vai: “Nghe anh.”
“Ok, đi theo tôi!”
Land Rover ở phía trước mở đường, Volkswagen theo sát sau đó. Hai người dừng lại trước một nhà hàng kiểu Anh.
Thang Thần Phi xuống xe trước, lúc chờ Chung Tẫn, không biết sao anh ta lại nhìn về phía khu phố náo nhiệt kia mà cười, vẻ mặt trông như vừa đắc ý vừa khinh miệt.
Đại sảnh ở đây không rộng lớn và sáng sủa giống như những nhà hàng cao cấp khác khiến người ta chùn bước, thay vào đó, nó được thiết kế theo lối sang trọng và xa hoa một cách nhất quán, thảm và sofa đều làm từ tơ tằm, bầu không khí vừa thân mật vừa mềm mại. Trong nhà hàng không có nhiều khách, một món đồ sứ tinh xảo được đặt trên kệ, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn đèn pha lê.
Một cô gái mặc chiếc váy hở vai đang chơi ca khúc “Niềm vui của tình yêu” trước cây đàn piano cỡ lớn.
Thang Thần Phi kéo ghế ra cho Chung Tẫn rồi khom người nói nhỏ bên tai cô:
“Bài này thật sự rất hợp với không khí!”
Chung Tẫn cười. Cô đã sớm không phải là cô học sinh nhỏ mới ra trường bị một hai câu vui đùa làm đỏ mặt nữa.
Nhân viên phục vụ mang menu lên, Chung Tẫn xua tay, nói: “Cho anh chọn, anh ăn gì tôi ăn đó.”
“Nếu tôi ăn thịt động vật, em cũng vậy sao?” Thang Thần Phi xấu xa mà hạ mắt xuống.
“Sẽ không sai khi nghe theo giám đốc Thang.”
“Ý của em là mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm?”
“Anh sẽ làm vậy với tôi sao?”
Thang Thần Phi nhìn Chung Tẫn chừng nửa phút rồi nói: “Biểu hiện của em hôm nay khiến tôi vừa vui vừa sợ. Trước đây, em hận không thể tránh tôi như tránh ôn dịch, hôm nay tôi có chút được yêu mà sợ đấy. Tôi rất muốn làm cái gì đó, nhưng lại không dám. Sợ em trở mặt, giả vờ không biết tôi, vậy thì tôi nhận ít mất lớn. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu [3], tôi đã lên kế hoạch trong một thời gian dài.”
[3] câu nói của Khổng Tử ý chỉ một việc nhỏ mà không nhẫn nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn
“Đừng nói đáng thương như vậy, hôm nay tôi muốn anh an ủi tôi mà.”
Thang Thần Phi kéo ghế về trước: “Nói mau, nói mau, cái ôm của tôi đã chờ em rất lâu rồi.”
Chung Tẫn cố ý thở dài: “Gần đây, ba mẹ tôi luôn cãi nhau từ việc lớn đến việc nhỏ, chiến tranh lạnh đã mấy ngày. Mỗi ngày, áp suất trong nhà đều rất thấp, tôi ngột ngạt đến mức phát bệnh.”
“Có phải dì đến tuổi mãn kinh không? Bởi vì nhìn qua, tôi thấy chú rất tôn trọng dì, chắc sẽ không tùy tiện chọc dì tức giận.”
“Lời này của anh trăm ngàn lần đừng để mẹ tôi nghe được, mỹ nhân sợ nhất tuổi xế chiều.”
Thang Thần Phi trả lời: “Ok, lời này chỉ có hai người chúng ta biết. Em cũng đừng lo lắng, có một số cặp vợ chồng cãi nhau nhưng lại rất ân ái. Có cặp thì bên ngoài hài hòa, nói không chừng ngày nào đó sẽ ly hôn sớm. Vợ chồng Thích Bác Viễn tương kính như tân, kết quả thì sao?”
“Sao anh biết vợ chồng họ bất hòa?” Tay Chung Tẫn chống cằm, hàng lông mi dài và đen như mực chớp vài cái.
Thang Thần Phi liếc mắt xem thường, trên mặt viết “Người trên địa cầu này đều biết cả, ok?”: “Cô Bội kia viết báo về chuyện này không ít đâu, cũng sắp thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi.”
Chung Tẫn chuyển chủ đề: “Ba và mẹ kế anh như thế nào?”
Thang Thần Phi hồi lâu không lên tiếng.
Nhân viên phục vụ bưng món khai vị lên rồi rót rượu sâm banh cho hai người. Thần Phi nâng ly rượu, nhìn ngọn đèn, nheo mắt nói: “Trong mắt tôi, bọn họ là một cặp vợ chồng yêu nhau giữa chừng hiếm có, thỉnh thoảng tôi đều vô thức nghĩ rằng, may mắn là mẹ tôi đã chết, nếu không, bà nhất định sẽ là trở ngại lớn nhất của bọn họ.”
Chung Tẫn giật mình: “Anh đang nói gì vậy, ba anh biết mẹ kế anh là sau khi mẹ anh gặp chuyện bất trắc mà.”
Thang Thần Phi hạ mắt, giống như đang say rượu: “Em hỏi ba tôi xem, ông ta còn nhớ sinh nhật mẹ tôi là ngày nào không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tất nhiên là tôi không trách ông ấy, người chết không thể sống lại, người còn sống thì nên quý trọng. Dì ấy đối xử với tôi không tệ. Hiện tại, quan hệ của tôi với dì ấy so với ba tôi còn tốt hơn. Ba tôi cho rằng tôi là một công tử phóng đãng, không học vấn, không nghề nghiệp.”
“Ba mẹ tôi cũng từng cho rằng tôi là một đứa trẻ nhược trí đấy!”
Thang Thần Phi nói: “Tôi thật sự mong em là người nhược trí, như vậy sẽ dễ lừa hơn.”
“Nghe nói ba anh và dì anh không muốn sinh con?” Chung Tẫn tiếp tục hỏi.
“Đừng có đem cái mũ này chụp lên đầu tôi, tôi không đảm đương nổi. Lúc dì ấy đến nhà, tôi đã chín tuổi, không cần ai chăm sóc. Dì ấy không sinh thêm con, chẳng qua là muốn gây ấn tượng với ba tôi thôi!” Thang Thần Phi không chút nào cảm kích.
Chung Tẫn cảm thấy truy hỏi chuyện riêng nhà người ta như vậy thật bất lịch sự, nhưng cô vẫn phải kiên trì giả vờ nhiều chuyện: “Rất nhiều gia đình đều dựa vào con cái để duy trì, đặc biệt là những gia đình kết hôn lần hai. Dì của anh không lo lắng ư? Người nhà bà ấy cũng không nói gì sao?”
Chung Tẫn đã chọc giận Thang Thần Phi thành công, anh ta nặng nề đặt ly rượu lên bàn: “Một cô gái nông thôn quê mùa ở Nghi Tân [4] sao xứng đáng sinh con cho ba tôi?” Nói xong, Thần Phi cảm thấy mình nói lỡ, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Khi đó dì ấy cũng lớn tuổi, có lẽ không dám sinh, sợ nguy hiểm.”
[4] một thành phố của tỉnh Tứ Xuyên.
Chung Tẫn cố gắng bình tĩnh: “Anh nói như vậy là đang bức chết tôi đấy, tôi cũng sắp ba mươi tuổi rồi.”
“Muốn kết hôn rồi?”
Chung Tẫn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Hy vọng trước ba mươi tuổi có thể giải quyết chuyện này.”
“Được, em chọn một ngày, chúng ta đi đăng ký.”
Miệng Chung Tẫn há thật to.
“Tôi sắp bốn mươi rồi, cũng gấp lắm!” Thang Thần Phi làm ra vẻ mặt đau đớn: “Hơn nữa, nói nhỏ cho em biết, em chắc chắn là kiểu ba tôi vừa ý, đoan trang, hào phóng, mặt mũi thanh tú.”
“Nghe như đang chọn phụ kiện nội thất trang trí cho nhà của anh vậy.”
“Xem em kìa, lại bĩu môi. Haizzz, ở trước mặt em, tôi không dám nói chuyện bậy bạ nữa, đừng tức giận. Chung Tẫn, tôi rất nghiêm túc, tôi muốn lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để qua lại với em.”
“Giám đốc Thang, anh nên biết bản chất của tôi là một cô gái hoang dã ở vùng quê An Trấn.”
“Biết chứ, An Trấn, chỗ đó rất đẹp, đặc biệt là mùa hoa cải vàng nở rộ, quả thực khiến người ta lưu luyến không muốn về, tôi cũng muốn mua một mảnh đất ở đó để về sau dưỡng lão. Đến lúc đó, không cho phép em ghét bỏ, chúng ta sẽ cùng làm việc đồng áng!”
Khóe miệng Chung Tẫn co rút, khi món chính được đem lên, cô chuyên tâm ăn bữa tối để chấm dứt câu chuyện kia. Thật lạ, lời của Thang Thần Phi khiến cô không thấy buồn cười, cũng không thấy khó chịu, mà chỉ cảm thấy sống lưng rét run.
Sau khi ăn xong, hai người uống thêm một tách cafe, sau đó chia tay ngay trước cửa nhà hàng. Thang Thần Phi tiễn cô ra, Chung Tẫn giơ chìa khóa xe lên: “Về nhà tôi sẽ gọi điện cho anh.”
Thang Thần Phi giống như rất mất mặt, ghé vào trước cửa kính xe của cô mà oán giận: “Lần sau hẹn hò không cho phép lái xe, như vậy sẽ khiến hai chúng ta giống như khách xã giao. Phụ nữ phải biết làm nũng để bạn trai sủng.”
“Đừng nói lung tung, cẩn thận chân mệnh thiên nữ của anh sau này tính sổ với anh.”
“Chân mệnh thiên nữ của tôi là em, tôi xác định, cuộc đời này của tôi không phải em không cưới.”
Chung Tẫn thở dài: “Anh có dám thề, nếu ai đến năm 97 tuổi chết trước, sẽ ở cầu Nại Hà chờ người kia ba năm không?”
Thang Thần Phi thật sự muốn giơ tay lên cùng cô thề. Chung Tẫn cầu xin tha thứ: “Được rồi, đừng đùa nữa. Giám đốc Thang, lái xe cẩn thận.”
“Được, vì em, em muốn tôi an toàn thì tôi sẽ an toàn.”
Chung Tẫn không về nhà ngay mà quay lại văn phòng một chuyến. Từ trong tủ tài liệu tìm ra hồ sơ vụ án của Thích Bác Viễn, lật đến trang ghi thông tin của Thích Bác Viễn, cô khẽ thở một hơi.
Cô không nhớ nhầm, quê quán của Thích Bác Viễn cũng là Nghi Tân – Tứ Xuyên.
Chung Tẫn chạy tới toilet, dùng nước lạnh áp vào trán. Trong tiếng nước ào ào, cô có thể nghe được tiếng tim đập mình đập rất nhanh.
Cô ngồi yên trong văn phòng nửa tiếng, có một loại xúc động mãnh liệt chắn ngay cổ họng rất nhanh sẽ dâng trào.
Chung Tẫn gọi cho Mục Đào bằng máy bàn trong văn phòng.
“Tại sao bây giờ cô còn ở văn phòng?” Trong điện thoại truyền đến tiếng đàn piano và tiếng hát.
Con gái Mục Đào giỏi ca múa, có thể chơi được đàn piano, còn từng giành giải nhất trong cuộc thi ca hát dành cho trẻ em của thành phố, nghe nói là Hồ Vi Lam tự mình dạy.
Cách sóng điện từ rất xa, dường như Chung Tẫn có thể nhìn thấy khung cảnh ấm áp, hoà thuận và vui vẻ của nhà họ. Chuyện bức ảnh, thật sự không ảnh hưởng chút gì đến Mục Đào, chỉ có cô, bị dính một tầng bụi.
“Về vụ án của Thích Bác Viễn, tôi muốn về quê của ông ta để điều tra.”
“Cô lại phát hiện cái gì?”
“Phó Yến và Thích Bác Viễn là người cùng quê. Không chỉ điểm này, còn có rất nhiều điểm đáng ngờ khác, tôi muốn xác định rõ.”
Qua một lúc lâu, Mục Đào mới mở miệng: “Vậy cô đi nghỉ đông đi, đợt nghỉ phép lần trước là tôi tự phê, không gửi lên cấp trên, tôi sẽ nói là cô ra ngoài du lịch. Cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn trưởng khoa Mục!”
Khi cúp máy, Chung Tẫn mới phát hiện mình đang nín thở. Cô từ từ ngồi xuống, ở lại một hồi lâu mới xuống lầu về nhà.
Nghĩ đến chuyện lập tức sẽ đi xa, Chung Tẫn chạy xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lúc đang khóa xe thì có người gọi tới. Chung Tẫn cầm lấy di động, ra khỏi xe, trong lòng cảm thấy khá kỳ lạ, đã khuya như vậy rồi, là ai gọi cho cô chứ?
Vừa nghe tiếng hít thở dồn dập bên kia, Chung Tẫn đã sờ mũi, lên tiếng chào hỏi trước: “Luật sư Thường, anh còn chưa ngủ sao?”
“Ngủ không được.”
“Có vụ án rất khó giải quyết à?”
“Không phải, là đau.”
Bàn tay cầm di động của Chung Tẫn run lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bị người ta chém một dao trên tay.”
Đây là lần đầu tiên Chung Tẫn đến Ủy ban Kinh Tế và Thương Mại. Cô không xuống xe, cũng không gọi điện cho Thang Thần Phi mà chỉ mở một nửa cửa kính, mặc cho gió hiu hiu thổi vào.
Còn nửa tiếng nữa mới tan tầm, cô không biết Thang Thần Phi có ra ngoài hay không, cô chỉ là muốn đến nhìn xem.
Ven đường có một cặp đôi nắm tay đi qua, cô tự nhiên dời mắt đi, hành động này đã trở thành một loại bản năng. Tức cảnh sinh tình chẳng khác gì bạo lực mềm.
Chỉ có điều, chung quy vẫn là bình tĩnh. Cô đơn chỉ là tạm thời, nếu không gởi gắm hy vọng thì sẽ không có thất vọng.
Sáng hôm nay, từ chỗ của thẩm phán Nhậm, Chung Tẫn biết được Thích Bác Viễn đi Bắc Kinh làm giám định tinh thần và mời vài chuyên gia trong quân đội đi theo. Nửa tiếng sau, Chung Tẫn rất bất ngờ vì Vệ Lam gọi điện thoại đến. Vệ Lam nói với cô rằng cảm xúc của cô ấy không ổn định, đang nằm trong bệnh viện dưỡng thai, nhưng cô ấy vẫn cần phải gọi điện cho cô.
Mặc kệ Thích Bác Viễn làm giám định tinh thần gì, nếu tòa án phán xử ông ta vô tội, cô ấy sẽ chống án, thẳng đến tòa án tối cao.
“Chuyên gia EMU thì thế nào? Pháp luật nhất định phải bật đèn xanh sao? Mấy người không nghĩ ra cách nào khác nên mới lợi dụng lỗ hổng giám định tinh thần này hả? Mấy người bỏ tiền để hối lộ chuyên gia phải không? Mẹ tôi biết Thích Bác Viễn không phải ngày một ngày hai, ông ta không thể bị bệnh tâm thần được, tuyệt đối không thể. Cô đã bị ông ta lừa, cô là đồ ngốc, lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng thế.”
Âm lượng kia của Vệ Lam, nghe không giống một bệnh nhân, cô ấy hét lên từ đầu đến cuối, ngay cả thời gian tạm nghỉ cũng không có, Chung Tẫn hoàn toàn không có cách nào chen vào.
Chung Tẫn có thể hiểu được tâm trạng của Vệ Lam, cô ấy vì mẹ mình mà bất bình, nhưng hình như Vệ Lam đã nghĩ sai rồi, cô là công tố viên vụ án của Thích Bác Viễn, nguyện vọng lớn nhất của cô là đưa Thích Bác Viễn ra công lý. Chung Tẫn không tranh cãi với Vệ Lam, chờ cô ấy nói xong, cô liền cúp máy.
Chung Tẫn nói với Mục Đào chuyện băng ghi hình ở tiểu khu bị mất trộm. Mục Đào im lặng khoảng mười giây rồi nói: “Có thể chúng ta đều bị sự xuất hiện của vụ án làm mờ hai mắt. Nó giống như một cái miệng giếng xưa, sâu hơn chúng ta nghĩ.”
Cô nói nhỏ: “Tôi cho rằng cần phải tiếp xúc với Thang phu nhân – Phó Yến.”
Mục Đào cau mày: “Ngoại trừ tấm ảnh và băng ghi hình ra, cô còn có chứng cớ gì nữa?”
Chung Tẫn im lặng, thật sự không còn.
Mục Đào an ủi cô: “Chỉ cần một ngày chưa kết án thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Bước tiếp theo, chúng ta phải nghĩ ra cách tìm được băng ghi hình. Tôi sẽ tìm đội trưởng Cảnh hỗ trợ.”
Chung Tẫn ở yên hai ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định chủ động đi tìm Thang Thần Phi.
Không khiến cô thất vọng, chỉ hơn 5 giờ một chút, chiếc Land Rover của Thang Thần Phi đã xuất hiện ở cổng, Chung Tẫn nhấn kèn. Thang Thần Phi rất cảnh giác, bỗng chốc ngẩng đầu lên, vui vẻ huýt sáo.
“Ơ, thiên hạ hồng vũ [2] sao? Lần đầu tiên có người đến đón tôi tan tầm đó.” Thần Phi dừng xe xong rồi sải bước đến chỗ Chung Tẫn: “Tại sao không gọi cho tôi, tôi đưa em lên thăm văn phòng của tôi.”
[2] chỉ những chuyện kỳ lạ, khó tin
Chung Tẫn cũng xuống xe: “Muốn gọi điện nhưng sợ anh không nghe máy.”
“Em làm sai chuyện gì khiến trái tim của tôi tổn thương sao?”
Chung Tẫn suy nghĩ: “Có đấy, cho nên tôi mới đến đây chịu đòn nhận tội.”
“Là gì?”
“Gần đây không chủ động báo cáo suy nghĩ cho giám đốc Thang.”
Thang Thần Phi cười to ra tiếng: “Kịp thời sửa lỗi à, không ngờ em lại là một đồng chí tốt. Buổi tối muốn ăn gì?”
Chung Tẫn nhún vai: “Nghe anh.”
“Ok, đi theo tôi!”
Land Rover ở phía trước mở đường, Volkswagen theo sát sau đó. Hai người dừng lại trước một nhà hàng kiểu Anh.
Thang Thần Phi xuống xe trước, lúc chờ Chung Tẫn, không biết sao anh ta lại nhìn về phía khu phố náo nhiệt kia mà cười, vẻ mặt trông như vừa đắc ý vừa khinh miệt.
Đại sảnh ở đây không rộng lớn và sáng sủa giống như những nhà hàng cao cấp khác khiến người ta chùn bước, thay vào đó, nó được thiết kế theo lối sang trọng và xa hoa một cách nhất quán, thảm và sofa đều làm từ tơ tằm, bầu không khí vừa thân mật vừa mềm mại. Trong nhà hàng không có nhiều khách, một món đồ sứ tinh xảo được đặt trên kệ, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn đèn pha lê.
Một cô gái mặc chiếc váy hở vai đang chơi ca khúc “Niềm vui của tình yêu” trước cây đàn piano cỡ lớn.
Thang Thần Phi kéo ghế ra cho Chung Tẫn rồi khom người nói nhỏ bên tai cô:
“Bài này thật sự rất hợp với không khí!”
Chung Tẫn cười. Cô đã sớm không phải là cô học sinh nhỏ mới ra trường bị một hai câu vui đùa làm đỏ mặt nữa.
Nhân viên phục vụ mang menu lên, Chung Tẫn xua tay, nói: “Cho anh chọn, anh ăn gì tôi ăn đó.”
“Nếu tôi ăn thịt động vật, em cũng vậy sao?” Thang Thần Phi xấu xa mà hạ mắt xuống.
“Sẽ không sai khi nghe theo giám đốc Thang.”
“Ý của em là mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm?”
“Anh sẽ làm vậy với tôi sao?”
Thang Thần Phi nhìn Chung Tẫn chừng nửa phút rồi nói: “Biểu hiện của em hôm nay khiến tôi vừa vui vừa sợ. Trước đây, em hận không thể tránh tôi như tránh ôn dịch, hôm nay tôi có chút được yêu mà sợ đấy. Tôi rất muốn làm cái gì đó, nhưng lại không dám. Sợ em trở mặt, giả vờ không biết tôi, vậy thì tôi nhận ít mất lớn. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu [3], tôi đã lên kế hoạch trong một thời gian dài.”
[3] câu nói của Khổng Tử ý chỉ một việc nhỏ mà không nhẫn nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn
“Đừng nói đáng thương như vậy, hôm nay tôi muốn anh an ủi tôi mà.”
Thang Thần Phi kéo ghế về trước: “Nói mau, nói mau, cái ôm của tôi đã chờ em rất lâu rồi.”
Chung Tẫn cố ý thở dài: “Gần đây, ba mẹ tôi luôn cãi nhau từ việc lớn đến việc nhỏ, chiến tranh lạnh đã mấy ngày. Mỗi ngày, áp suất trong nhà đều rất thấp, tôi ngột ngạt đến mức phát bệnh.”
“Có phải dì đến tuổi mãn kinh không? Bởi vì nhìn qua, tôi thấy chú rất tôn trọng dì, chắc sẽ không tùy tiện chọc dì tức giận.”
“Lời này của anh trăm ngàn lần đừng để mẹ tôi nghe được, mỹ nhân sợ nhất tuổi xế chiều.”
Thang Thần Phi trả lời: “Ok, lời này chỉ có hai người chúng ta biết. Em cũng đừng lo lắng, có một số cặp vợ chồng cãi nhau nhưng lại rất ân ái. Có cặp thì bên ngoài hài hòa, nói không chừng ngày nào đó sẽ ly hôn sớm. Vợ chồng Thích Bác Viễn tương kính như tân, kết quả thì sao?”
“Sao anh biết vợ chồng họ bất hòa?” Tay Chung Tẫn chống cằm, hàng lông mi dài và đen như mực chớp vài cái.
Thang Thần Phi liếc mắt xem thường, trên mặt viết “Người trên địa cầu này đều biết cả, ok?”: “Cô Bội kia viết báo về chuyện này không ít đâu, cũng sắp thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi.”
Chung Tẫn chuyển chủ đề: “Ba và mẹ kế anh như thế nào?”
Thang Thần Phi hồi lâu không lên tiếng.
Nhân viên phục vụ bưng món khai vị lên rồi rót rượu sâm banh cho hai người. Thần Phi nâng ly rượu, nhìn ngọn đèn, nheo mắt nói: “Trong mắt tôi, bọn họ là một cặp vợ chồng yêu nhau giữa chừng hiếm có, thỉnh thoảng tôi đều vô thức nghĩ rằng, may mắn là mẹ tôi đã chết, nếu không, bà nhất định sẽ là trở ngại lớn nhất của bọn họ.”
Chung Tẫn giật mình: “Anh đang nói gì vậy, ba anh biết mẹ kế anh là sau khi mẹ anh gặp chuyện bất trắc mà.”
Thang Thần Phi hạ mắt, giống như đang say rượu: “Em hỏi ba tôi xem, ông ta còn nhớ sinh nhật mẹ tôi là ngày nào không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tất nhiên là tôi không trách ông ấy, người chết không thể sống lại, người còn sống thì nên quý trọng. Dì ấy đối xử với tôi không tệ. Hiện tại, quan hệ của tôi với dì ấy so với ba tôi còn tốt hơn. Ba tôi cho rằng tôi là một công tử phóng đãng, không học vấn, không nghề nghiệp.”
“Ba mẹ tôi cũng từng cho rằng tôi là một đứa trẻ nhược trí đấy!”
Thang Thần Phi nói: “Tôi thật sự mong em là người nhược trí, như vậy sẽ dễ lừa hơn.”
“Nghe nói ba anh và dì anh không muốn sinh con?” Chung Tẫn tiếp tục hỏi.
“Đừng có đem cái mũ này chụp lên đầu tôi, tôi không đảm đương nổi. Lúc dì ấy đến nhà, tôi đã chín tuổi, không cần ai chăm sóc. Dì ấy không sinh thêm con, chẳng qua là muốn gây ấn tượng với ba tôi thôi!” Thang Thần Phi không chút nào cảm kích.
Chung Tẫn cảm thấy truy hỏi chuyện riêng nhà người ta như vậy thật bất lịch sự, nhưng cô vẫn phải kiên trì giả vờ nhiều chuyện: “Rất nhiều gia đình đều dựa vào con cái để duy trì, đặc biệt là những gia đình kết hôn lần hai. Dì của anh không lo lắng ư? Người nhà bà ấy cũng không nói gì sao?”
Chung Tẫn đã chọc giận Thang Thần Phi thành công, anh ta nặng nề đặt ly rượu lên bàn: “Một cô gái nông thôn quê mùa ở Nghi Tân [4] sao xứng đáng sinh con cho ba tôi?” Nói xong, Thần Phi cảm thấy mình nói lỡ, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Khi đó dì ấy cũng lớn tuổi, có lẽ không dám sinh, sợ nguy hiểm.”
[4] một thành phố của tỉnh Tứ Xuyên.
Chung Tẫn cố gắng bình tĩnh: “Anh nói như vậy là đang bức chết tôi đấy, tôi cũng sắp ba mươi tuổi rồi.”
“Muốn kết hôn rồi?”
Chung Tẫn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Hy vọng trước ba mươi tuổi có thể giải quyết chuyện này.”
“Được, em chọn một ngày, chúng ta đi đăng ký.”
Miệng Chung Tẫn há thật to.
“Tôi sắp bốn mươi rồi, cũng gấp lắm!” Thang Thần Phi làm ra vẻ mặt đau đớn: “Hơn nữa, nói nhỏ cho em biết, em chắc chắn là kiểu ba tôi vừa ý, đoan trang, hào phóng, mặt mũi thanh tú.”
“Nghe như đang chọn phụ kiện nội thất trang trí cho nhà của anh vậy.”
“Xem em kìa, lại bĩu môi. Haizzz, ở trước mặt em, tôi không dám nói chuyện bậy bạ nữa, đừng tức giận. Chung Tẫn, tôi rất nghiêm túc, tôi muốn lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để qua lại với em.”
“Giám đốc Thang, anh nên biết bản chất của tôi là một cô gái hoang dã ở vùng quê An Trấn.”
“Biết chứ, An Trấn, chỗ đó rất đẹp, đặc biệt là mùa hoa cải vàng nở rộ, quả thực khiến người ta lưu luyến không muốn về, tôi cũng muốn mua một mảnh đất ở đó để về sau dưỡng lão. Đến lúc đó, không cho phép em ghét bỏ, chúng ta sẽ cùng làm việc đồng áng!”
Khóe miệng Chung Tẫn co rút, khi món chính được đem lên, cô chuyên tâm ăn bữa tối để chấm dứt câu chuyện kia. Thật lạ, lời của Thang Thần Phi khiến cô không thấy buồn cười, cũng không thấy khó chịu, mà chỉ cảm thấy sống lưng rét run.
Sau khi ăn xong, hai người uống thêm một tách cafe, sau đó chia tay ngay trước cửa nhà hàng. Thang Thần Phi tiễn cô ra, Chung Tẫn giơ chìa khóa xe lên: “Về nhà tôi sẽ gọi điện cho anh.”
Thang Thần Phi giống như rất mất mặt, ghé vào trước cửa kính xe của cô mà oán giận: “Lần sau hẹn hò không cho phép lái xe, như vậy sẽ khiến hai chúng ta giống như khách xã giao. Phụ nữ phải biết làm nũng để bạn trai sủng.”
“Đừng nói lung tung, cẩn thận chân mệnh thiên nữ của anh sau này tính sổ với anh.”
“Chân mệnh thiên nữ của tôi là em, tôi xác định, cuộc đời này của tôi không phải em không cưới.”
Chung Tẫn thở dài: “Anh có dám thề, nếu ai đến năm 97 tuổi chết trước, sẽ ở cầu Nại Hà chờ người kia ba năm không?”
Thang Thần Phi thật sự muốn giơ tay lên cùng cô thề. Chung Tẫn cầu xin tha thứ: “Được rồi, đừng đùa nữa. Giám đốc Thang, lái xe cẩn thận.”
“Được, vì em, em muốn tôi an toàn thì tôi sẽ an toàn.”
Chung Tẫn không về nhà ngay mà quay lại văn phòng một chuyến. Từ trong tủ tài liệu tìm ra hồ sơ vụ án của Thích Bác Viễn, lật đến trang ghi thông tin của Thích Bác Viễn, cô khẽ thở một hơi.
Cô không nhớ nhầm, quê quán của Thích Bác Viễn cũng là Nghi Tân – Tứ Xuyên.
Chung Tẫn chạy tới toilet, dùng nước lạnh áp vào trán. Trong tiếng nước ào ào, cô có thể nghe được tiếng tim đập mình đập rất nhanh.
Cô ngồi yên trong văn phòng nửa tiếng, có một loại xúc động mãnh liệt chắn ngay cổ họng rất nhanh sẽ dâng trào.
Chung Tẫn gọi cho Mục Đào bằng máy bàn trong văn phòng.
“Tại sao bây giờ cô còn ở văn phòng?” Trong điện thoại truyền đến tiếng đàn piano và tiếng hát.
Con gái Mục Đào giỏi ca múa, có thể chơi được đàn piano, còn từng giành giải nhất trong cuộc thi ca hát dành cho trẻ em của thành phố, nghe nói là Hồ Vi Lam tự mình dạy.
Cách sóng điện từ rất xa, dường như Chung Tẫn có thể nhìn thấy khung cảnh ấm áp, hoà thuận và vui vẻ của nhà họ. Chuyện bức ảnh, thật sự không ảnh hưởng chút gì đến Mục Đào, chỉ có cô, bị dính một tầng bụi.
“Về vụ án của Thích Bác Viễn, tôi muốn về quê của ông ta để điều tra.”
“Cô lại phát hiện cái gì?”
“Phó Yến và Thích Bác Viễn là người cùng quê. Không chỉ điểm này, còn có rất nhiều điểm đáng ngờ khác, tôi muốn xác định rõ.”
Qua một lúc lâu, Mục Đào mới mở miệng: “Vậy cô đi nghỉ đông đi, đợt nghỉ phép lần trước là tôi tự phê, không gửi lên cấp trên, tôi sẽ nói là cô ra ngoài du lịch. Cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn trưởng khoa Mục!”
Khi cúp máy, Chung Tẫn mới phát hiện mình đang nín thở. Cô từ từ ngồi xuống, ở lại một hồi lâu mới xuống lầu về nhà.
Nghĩ đến chuyện lập tức sẽ đi xa, Chung Tẫn chạy xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lúc đang khóa xe thì có người gọi tới. Chung Tẫn cầm lấy di động, ra khỏi xe, trong lòng cảm thấy khá kỳ lạ, đã khuya như vậy rồi, là ai gọi cho cô chứ?
Vừa nghe tiếng hít thở dồn dập bên kia, Chung Tẫn đã sờ mũi, lên tiếng chào hỏi trước: “Luật sư Thường, anh còn chưa ngủ sao?”
“Ngủ không được.”
“Có vụ án rất khó giải quyết à?”
“Không phải, là đau.”
Bàn tay cầm di động của Chung Tẫn run lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bị người ta chém một dao trên tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.