Chương 58: Thủy triều đêm (1)
Lâm Địch Nhi
29/09/2019
Biên tập: Rosa
Tâm trạng của Chung Tẫn có chút khác khi gặp lại Thích Bác Viễn.
Cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi, âm thầm nhìn chăm chú Thích Bác Viễn một lúc lâu. Thích Bác Viễn đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ nhàng và phong độ.
Cô rất muốn chụp một tấm ảnh của Thích Bác Viễn rồi đưa Lăng Hãn xem, như vậy, anh sẽ có thêm chút lòng tin về tương lai của bọn họ. Nhưng cô cũng biết, bệnh của Lăng Hãn và Thích Bác Viễn khác nhau, vả lại Lăng Hãn biết rõ bệnh của mình.
Vệ Lam có kể cho cô nghe một câu chuyện nhỏ: Ở thời La Mã cổ đại, một học giả đã thực hiện một cuộc thử nghiệm trên hai tù nhân bị kết án tử hình. Ông ta vạch một lỗ trên tay bọn họ, sau đó bịt mắt một trong hai người và đặt một cái chậu dưới chân người đó rồi cho người phục vụ nhỏ nước thật chậm vào trong chậu. Mười phút sau, khuôn mặt của tên tội phạm không bị bịt mắt chỉ hiện lên sự đau đớn, trong khi người kia, sau khi tháo bịt mắt xuống, phát hiện đồng tử mở to, biểu tình hoảng sợ và đã tử vong. Hắn nghĩ rằng nước nhỏ xuống là máu của mình, tâm lý của hắn sụp đổ từ khi đó cho đến lúc mất mạng.
Chung Tẫn biết ngụ ý của câu chuyện này, Lăng Hãn của bây giờ có thể coi là một kỳ tích, đó là vì anh không bỏ được cô. Có một trụ cột tinh thần mạnh mẽ như vậy mới khiến anh hồi sinh một lần nữa.
Nhưng, Vệ Lam lại bỏ thêm một câu: tác dụng của thuốc có hạn.
“Chung kiểm, chắc là tôi sẽ nhanh được ra ngoài nhỉ?” Thích Bác Viễn hỏi. Ông không biết mình đi Bắc Kinh để làm giám định tâm thần, ông cho rằng hành trình đến Bắc Kinh là để tìm hiểu tình huống của ông. Sự thật rõ như ban ngày, cả người Thích Bác Viễn cũng nhẹ nhàng lên, càng thêm ôn hòa thân thiết.
“Phiên toà sẽ sớm được mở lần nữa, thẩm phán sẽ báo cho ông biết kết quả.”
Công ty Viễn Phương nộp đơn xin tòa án cho Thích Bác Viễn vắng mặt trong phiên tòa để tránh bị kích thích. Toà án cân nhắc đến tình huống đặc thù của ông, có khả năng sẽ đồng ý. Nếu làm vậy, Trung Quốc sẽ có thêm một chuyên gia EMU còn nếu không, bệnh viện tâm thần sẽ tăng thêm một bệnh nhân. Tuy nhiên, công ty Viễn Phương cũng hứa rằng họ sẽ thuê một bác sĩ tâm thần để theo dõi Thích Bác Viễn và cho phép ông làm việc trong một phạm vi giới hạn để đảm bảo rằng ông sẽ không làm hại người khác.
Thích Bác Viễn gật đầu: “Hôm nay trên mặt tôi có gì sao?” Ông sờ mặt mình.
Chung Tẫn thu hồi tầm mắt, mỉm cười: “Tôi cảm thấy vui thay kỹ sư Thích.” Cũng chỉ có người như Thích Bác Viễn mới không lưu lại chút bóng ma nào sau khi giết người.
“Truyền thông bây giờ rất kịp thời, phương diện đề cập cũng rộng, tôi nghĩ người trong lòng ông nhất định sẽ nghe thấy chuyện của ông, ông có muốn bà ấy đến… thăm ông không?”
Dường như đây là một vấn đề khó khăn, làm cho Thích Bác Viễn suy tư hồi lâu.
“Có muốn hay không?” Đột nhiên, Chung Tẫn giả vờ suy đoán một cách táo bạo: “Hai người… đã gặp nhau trước khi việc ngoài ý muốn xảy ra sao?”
“Chúng tôi đều đã lập gia đình lần nữa, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của nửa kia. Lần cuối chúng tôi gặp nhau là ba năm trước, bà ấy chủ động đến tìm tôi uống café, hỏi thăm sức khỏe của tôi thế nào, áp lực công việc có lớn hay không, ngoài ra không nói điều gì khác. “
Ba năm trước, là lúc Lăng Hãn phát bệnh sao? Phó Yến muốn nói cho Thích Bác Viễn hết những khổ tâm trong lòng hay muốn tìm ông giúp đỡ?
“Bình thường liên lạc bằng điện thoại sao?”
“Bà ấy không tiện.” Giọng của Thích Bác Viễn có chút buồn bã.
“Hình như ông yêu bà ấy nhiều hơn bà ấy yêu ông, ông có cảm thấy không công bằng không?”
“Trong tình yêu không có miễn cưỡng hay giả vờ. Bà ấy không yêu cầu tôi yêu bà ấy, là tôi cam tâm tình nguyện. Trong lòng bà ấy, tôi có vị trí thế nào, điều đó không liên quan ến tôi.”
Nghe xong lời này, Chung Tẫn có thể tưởng tượng năm đó, khi Phó Yến đột nhiên mất tích Thích Bác Viễn đã phải chịu đả kích như thế nào: “Ông thấy tiếc… vì bà ấy chưa sinh cho ông một đứa con sao?” Chung Tẫn thật cẩn thận hỏi.
“Trái lại, tôi rất mừng chúng tôi không có con. Nếu không, giữa chúng tôi đã không có tình yêu từ lâu rồi.”
“Con cái không phải kết tinh của tình yêu sao?”
“Tôi không thích trẻ con.” Thích Bác Viễn trả lời như đinh đóng cột.
Trái tim Chung Tẫn giống như bị người khác kéo mạnh, cô nắm chặt tay ghế một cách vô thức, chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều ân ẩn đau.
Giám đốc trại giam cùng cô đi ra ngoài, nhịn không được càu nhàu, có tội phạm tình nghi như Thích Bác Viễn ở trong này, cả ngày lẫn đêm không thể yên lòng, sợ là một khi không chú ý khiến ông ta phát bệnh, không biết hậu quả sẽ như thế nào. Chung Tẫn an ủi rồi nói rằng phiên toà sẽ sớm mở, mọi người sẽ được giải phóng ngay thôi.
Hôm nay lại là một ngày nắng rực rỡ, ven đường, lá cây liễu bị phơi nắng đến khô héo. Chung Tẫn đứng dưới bóng râm, nhớ tới cảnh Lăng Hãn giả dạng thành người dân công câm điếc đứng đây ra sức hút thuốc. Lúc ấy, có thể anh muốn nhìn thấy cô, cũng có thể là không yên lòng về Thích Bác Viễn, mà Thích Bác Viễn lại không biết trên thế giới này có một người như anh.
Chung Tẫn khẽ thở dài, đi đến chiếc Volkswagen.
Bỗng nhiên, cửa xe từ bên trong mở ra, Thang Thần Phi đang ngồi trên ghế lái.
“Anh… làm sao…” Chung Tẫn giật mình, cô nhớ mình đã khóa kỹ xe rồi mới vào trại giam.
Trong mắt Thang Thần Phi che kín tơ máu, nhìn cô không chớp mắt: “Có cái gì ngạc nhiên, mở khóa xe của em thật sự không cần nhiều kỹ thuật gì cả!”
Chung Tẫn nuốt nước miếng, hơi phát cáu: “Giám đốc Thang thật đúng là đa tài, cái gì cũng am hiểu. Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?” Khóe mắt liếc xung quanh, không nhìn thấy chiếc Land Rover của Thang Thần Phi.
“Tôi đã hai đêm không ngủ rồi!” Thang Thần Phi tức giận, trừng thật to hai mắt để Chung Tẫn nhìn rõ: “Nói cho tôi biết, bạn trai gì đó, là em đang đùa tôi đúng không?”
“Anh thấy tôi có giống người hay nói đùa không?”
Đột nhiên, trong giọng nói của Thang Thần Phi tích tụ tức giận, âm điệu có chút cao: “Vậy em nên cho tôi một lời giải thích, tôi nhớ chúng ta còn bàn chuyện cưới gả cách đây không lâu.”
Đó mới là một trò đùa, Chung Tẫn im lặng.
“Tên đàn ông kia chen chân vào lúc nào, hắn tốt hơn tôi ở chỗ nào? Em nói đi, để tôi thua một cách quang minh chính đại.” Thang Thần Phi tỏ ra cáu kỉnh một cách bất thường.
“Vì sao anh lại thấy hứng thú với anh ấy?” Vẻ mặt Chung Tẫn đầy nghi vấn.
“Em nói xem? Em và tôi đã xem mắt, sau đó chúng ta ở chung không tệ, cùng nhau ăn cơm, xem phim, hẹn hò, tôi đã gặp ba mẹ em, tiếp theo, em cũng nên gặp ba tôi, thế mà bây giờ em lại nói mình có bạn trai, em rõ ràng coi tôi như một con khỉ mà đùa giỡn.”
Chung Tẫn cũng không cần xe nữa, xoay người bỏ đi.
Thang Thần Phi nhảy xuống xe, chỉ vài bước đi đã đuổi kịp cô.
“Tôi không có gì để nói với anh cả, chờ anh tỉnh táo lại chúng ta sẽ nói chuyện.”
Thang Thần Phi ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang đâm vào mắt khiến anh ta phải nheo mắt lại: “Em thật sự thích hắn?”
“Từ trước đến giờ, tôi chỉ yêu một người, đó là anh ấy.” Chung Tẫn nhấn mạnh từng chữ.
Thang Thần Phi mở mắt ra, nhìn cô chăm chú mười giây, đột nhiên nở nụ cười tà mị rồi giang hai tay ra: “Tôi biết rồi, ok, tôi đây rút khỏi, để người có tình trở thành người nhà, tôi là lam nhan tri dĩ (*) của em. Thỏa thuận nhé, lúc em kết hôn tôi sẽ làm phù rể.”
(*)chỉ những người đàn ông hiểu được tâm lý và cảm xúc của phụ nữ.
Chung Tẫn bình tĩnh hỏi: “Tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?”
“Tôi đã ngã xuống đất rồi em còn muốn đá tôi nữa sao?”
“Thế giới rất nhỏ, nói không chừng hai người sẽ biết nhau đấy!”
“Đàn ông mà tôi biết không ai đẹp trai hơn tôi cả, tôi tin tưởng ánh mắt của em sẽ không kém như vậy!” Thang Thần Phi khôi phục lại thái độ kiêu ngạo như trước: “Chúng ta trở về thành phố đi!”
Anh ta muốn ôm vai cô, nhưng cô lại né tránh.
Thần Phi chậc lưỡi: “Bây giờ vạch rõ giới hạn với tôi, hừ, tôi hận tên đàn ông đã cướp em đi.” Đoạt lấy chìa khóa xe của Chung Tẫn, anh ta ngồi vào xe trước.
Chung Tẫn do dự một lát mới mở cửa sau lên xe.
Vừa mới ngồi vào chỗ, Thang Thần Phi đã giẫm chân ga, chiếc Volkswagen giống như một viên đạn bay “vèo” ra ngoài. Chung Tẫn ôm lấy lưng ghế trước, mặt mũi trắng bệch: “Thang Thần Phi, anh điên sao, chậm một chút!”
Thang Thần Phi nhìn vào gương chiếu hậu rồi huýt sáo: “Chuyện này thì tính là gì, tôi sẽ cho em biết cái gì gọi là tốc độ.” Nói xong, lại giẫm chân ga.
Cây cối và tòa nhà vụt nhanh về sau như tia chớp, trên đường những chiếc ô tô cứ đến rồi đi, Thang Thần Phi lại xem như không thấy, phóng nhanh suốt cả quãng đường như đang đi trên cao tốc bằng phẳng. Những chiếc xe chạy trước mặt hoảng sợ mà tránh vào lề, còn người đi đường thì trố mắt đứng nhìn.
Chiếc Volkswagen nhanh chóng vượt qua một cột đèn đỏ, Chung Tẫn nhìn cảnh sát tuần tra đang cầm bộ đàm đứng ven đường, nhìn chằm chằm biển số xe ở sau, kêu to vài câu, hẳn là bảo xe cảnh sát chặn xe cô lại ở đường giao phía trước.
“Thang Thần Phi, anh dừng xe lại đi, tôi sẽ lái.” Chung Tẫn căng thẳng một trận.
Dáng vẻ của Thang Thần Phi tự nhiên như đi dạo trên sân: “Yên tâm, không ai dám ngăn cản chúng ta đâu. Người nào cản, tôi đâm chết người đó.”
“Đây là bản lĩnh của anh sao? Nếu anh không phải con của Thang Chí Vi, anh có dám hoành hành như vậy không?” Chung Tẫn gào to.
Tay lái vừa chuyển, ở một giao lộ hình chữ T, Thang Thần Phi đột nhiên rẽ gấp, chạy vào một con hẻm nhỏ, trong tiếng phanh chói tai, chiếc xe rốt cuộc cũng ngừng lại.
Thang Thần Phi quay đầu, cười với Chung Tẫn đến nỗi gió xuân quất vào mặt: “Em nghĩ rằng tôi cậy quyền thế của ông ta? Em sai rồi, sai hoàn toàn. Từ trước đến nay, tôi chẳng thèm đụng vào quang của ông ta, nếu được lựa chọn, tôi không hề muốn mang họ Thang. Em thật sự là một đóa hoa mềm mại, mới chạy nhanh một chút thôi mà bị dọa thành như vậy rồi, về sau nếu có mưa gió gì, em phải làm sao đây? Em có chắc tên đàn ông kia có năng lực bảo vệ em không? Không bằng, em hãy lao vào vòng tay tôi đi! Tôi không ngại em từng di tình biệt luyến, chỉ cần về sau ngoan một chút là được.”
“Ra đầu ngõ sẽ có taxi, anh xuống xe đi!” Chung Tẫn cố gắng nói một cách bình tĩnh.
“Em đang giận à? Ồ, tôi nhận lỗi với em, tôi đưa em đi ăn đồ ngon nhé?”
Chung Tẫn mở cửa xuống xe, tuy đầu gối gần như nhũn ra nhưng cô cố đứng vững, mở cửa xe giúp anh ta: “Tạm biệt!”
“Không để ý đến tôi nữa sao?”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Thang Thần Phi thở dài một tiếng, không nói gì nữa, bước xuống xe. Chung Tẫn ngồi vào ghế lái, đang định đóng cửa xe thì anh ta đưa tay chặn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Chung Tẫn, có một ngày em sẽ hối hận vì sự lạnh lùng và lý trí hôm nay của mình.” Thang Thần Phi hiếm khi mở miệng nói chuyện nghiêm túc.
“Thang Thần Phi, có chừng mực đi!” Chung Tẫn đáp, một câu hai nghĩa.
Thang Thần Phi nhếch miệng cười, rút tay về: “Lần khác chúng ta lại liên lạc. Thứ lỗi cho tôi keo kiệt, không thể chúc em hạnh phúc.”
“Hạnh phúc phải tranh thủ mới có được, tôi không để ý đâu.”
“Em yên tâm đi đi, cảnh sát giao thông vừa thay ca không lâu, không ai chặn xe em đâu. Tất cả những biên bản phạm lỗi tôi sẽ giúp em xóa hết.” Thang Thần Phi phất tay.
Chung Tẫn cắn môi, chậm rãi lùi xe ra khỏi con hẻm nhỏ.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng chiếc Volkswagen nữa Thang Thần Phi mới lấy di động gọi cho Giải Bân. Vừa nhấn một phím thì có người gọi đến, anh ta không thèm nhìn dãy số mà trực tiếp bắt máy.
“Chào!” Lời chào hỏi máy móc.
Thang Thần Phi cười to: “Tao cứ nghĩ mày đã quên tao rồi chứ, mày định khi nào gửi email thứ ba cho tao hả? Hưm, mày đừng nói chuyện, nghe tao nói này. Mày có cái gì, trực tiếp phóng ngựa lại đây, đừng làm ra vẻ huyền bí. Tao phải khiến mày thất vọng rồi, tao không run, cũng không trốn. Nếu mày không tới, tao sẽ đi qua. Mày tin không?”
Tâm trạng của Chung Tẫn có chút khác khi gặp lại Thích Bác Viễn.
Cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi, âm thầm nhìn chăm chú Thích Bác Viễn một lúc lâu. Thích Bác Viễn đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ nhàng và phong độ.
Cô rất muốn chụp một tấm ảnh của Thích Bác Viễn rồi đưa Lăng Hãn xem, như vậy, anh sẽ có thêm chút lòng tin về tương lai của bọn họ. Nhưng cô cũng biết, bệnh của Lăng Hãn và Thích Bác Viễn khác nhau, vả lại Lăng Hãn biết rõ bệnh của mình.
Vệ Lam có kể cho cô nghe một câu chuyện nhỏ: Ở thời La Mã cổ đại, một học giả đã thực hiện một cuộc thử nghiệm trên hai tù nhân bị kết án tử hình. Ông ta vạch một lỗ trên tay bọn họ, sau đó bịt mắt một trong hai người và đặt một cái chậu dưới chân người đó rồi cho người phục vụ nhỏ nước thật chậm vào trong chậu. Mười phút sau, khuôn mặt của tên tội phạm không bị bịt mắt chỉ hiện lên sự đau đớn, trong khi người kia, sau khi tháo bịt mắt xuống, phát hiện đồng tử mở to, biểu tình hoảng sợ và đã tử vong. Hắn nghĩ rằng nước nhỏ xuống là máu của mình, tâm lý của hắn sụp đổ từ khi đó cho đến lúc mất mạng.
Chung Tẫn biết ngụ ý của câu chuyện này, Lăng Hãn của bây giờ có thể coi là một kỳ tích, đó là vì anh không bỏ được cô. Có một trụ cột tinh thần mạnh mẽ như vậy mới khiến anh hồi sinh một lần nữa.
Nhưng, Vệ Lam lại bỏ thêm một câu: tác dụng của thuốc có hạn.
“Chung kiểm, chắc là tôi sẽ nhanh được ra ngoài nhỉ?” Thích Bác Viễn hỏi. Ông không biết mình đi Bắc Kinh để làm giám định tâm thần, ông cho rằng hành trình đến Bắc Kinh là để tìm hiểu tình huống của ông. Sự thật rõ như ban ngày, cả người Thích Bác Viễn cũng nhẹ nhàng lên, càng thêm ôn hòa thân thiết.
“Phiên toà sẽ sớm được mở lần nữa, thẩm phán sẽ báo cho ông biết kết quả.”
Công ty Viễn Phương nộp đơn xin tòa án cho Thích Bác Viễn vắng mặt trong phiên tòa để tránh bị kích thích. Toà án cân nhắc đến tình huống đặc thù của ông, có khả năng sẽ đồng ý. Nếu làm vậy, Trung Quốc sẽ có thêm một chuyên gia EMU còn nếu không, bệnh viện tâm thần sẽ tăng thêm một bệnh nhân. Tuy nhiên, công ty Viễn Phương cũng hứa rằng họ sẽ thuê một bác sĩ tâm thần để theo dõi Thích Bác Viễn và cho phép ông làm việc trong một phạm vi giới hạn để đảm bảo rằng ông sẽ không làm hại người khác.
Thích Bác Viễn gật đầu: “Hôm nay trên mặt tôi có gì sao?” Ông sờ mặt mình.
Chung Tẫn thu hồi tầm mắt, mỉm cười: “Tôi cảm thấy vui thay kỹ sư Thích.” Cũng chỉ có người như Thích Bác Viễn mới không lưu lại chút bóng ma nào sau khi giết người.
“Truyền thông bây giờ rất kịp thời, phương diện đề cập cũng rộng, tôi nghĩ người trong lòng ông nhất định sẽ nghe thấy chuyện của ông, ông có muốn bà ấy đến… thăm ông không?”
Dường như đây là một vấn đề khó khăn, làm cho Thích Bác Viễn suy tư hồi lâu.
“Có muốn hay không?” Đột nhiên, Chung Tẫn giả vờ suy đoán một cách táo bạo: “Hai người… đã gặp nhau trước khi việc ngoài ý muốn xảy ra sao?”
“Chúng tôi đều đã lập gia đình lần nữa, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của nửa kia. Lần cuối chúng tôi gặp nhau là ba năm trước, bà ấy chủ động đến tìm tôi uống café, hỏi thăm sức khỏe của tôi thế nào, áp lực công việc có lớn hay không, ngoài ra không nói điều gì khác. “
Ba năm trước, là lúc Lăng Hãn phát bệnh sao? Phó Yến muốn nói cho Thích Bác Viễn hết những khổ tâm trong lòng hay muốn tìm ông giúp đỡ?
“Bình thường liên lạc bằng điện thoại sao?”
“Bà ấy không tiện.” Giọng của Thích Bác Viễn có chút buồn bã.
“Hình như ông yêu bà ấy nhiều hơn bà ấy yêu ông, ông có cảm thấy không công bằng không?”
“Trong tình yêu không có miễn cưỡng hay giả vờ. Bà ấy không yêu cầu tôi yêu bà ấy, là tôi cam tâm tình nguyện. Trong lòng bà ấy, tôi có vị trí thế nào, điều đó không liên quan ến tôi.”
Nghe xong lời này, Chung Tẫn có thể tưởng tượng năm đó, khi Phó Yến đột nhiên mất tích Thích Bác Viễn đã phải chịu đả kích như thế nào: “Ông thấy tiếc… vì bà ấy chưa sinh cho ông một đứa con sao?” Chung Tẫn thật cẩn thận hỏi.
“Trái lại, tôi rất mừng chúng tôi không có con. Nếu không, giữa chúng tôi đã không có tình yêu từ lâu rồi.”
“Con cái không phải kết tinh của tình yêu sao?”
“Tôi không thích trẻ con.” Thích Bác Viễn trả lời như đinh đóng cột.
Trái tim Chung Tẫn giống như bị người khác kéo mạnh, cô nắm chặt tay ghế một cách vô thức, chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều ân ẩn đau.
Giám đốc trại giam cùng cô đi ra ngoài, nhịn không được càu nhàu, có tội phạm tình nghi như Thích Bác Viễn ở trong này, cả ngày lẫn đêm không thể yên lòng, sợ là một khi không chú ý khiến ông ta phát bệnh, không biết hậu quả sẽ như thế nào. Chung Tẫn an ủi rồi nói rằng phiên toà sẽ sớm mở, mọi người sẽ được giải phóng ngay thôi.
Hôm nay lại là một ngày nắng rực rỡ, ven đường, lá cây liễu bị phơi nắng đến khô héo. Chung Tẫn đứng dưới bóng râm, nhớ tới cảnh Lăng Hãn giả dạng thành người dân công câm điếc đứng đây ra sức hút thuốc. Lúc ấy, có thể anh muốn nhìn thấy cô, cũng có thể là không yên lòng về Thích Bác Viễn, mà Thích Bác Viễn lại không biết trên thế giới này có một người như anh.
Chung Tẫn khẽ thở dài, đi đến chiếc Volkswagen.
Bỗng nhiên, cửa xe từ bên trong mở ra, Thang Thần Phi đang ngồi trên ghế lái.
“Anh… làm sao…” Chung Tẫn giật mình, cô nhớ mình đã khóa kỹ xe rồi mới vào trại giam.
Trong mắt Thang Thần Phi che kín tơ máu, nhìn cô không chớp mắt: “Có cái gì ngạc nhiên, mở khóa xe của em thật sự không cần nhiều kỹ thuật gì cả!”
Chung Tẫn nuốt nước miếng, hơi phát cáu: “Giám đốc Thang thật đúng là đa tài, cái gì cũng am hiểu. Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?” Khóe mắt liếc xung quanh, không nhìn thấy chiếc Land Rover của Thang Thần Phi.
“Tôi đã hai đêm không ngủ rồi!” Thang Thần Phi tức giận, trừng thật to hai mắt để Chung Tẫn nhìn rõ: “Nói cho tôi biết, bạn trai gì đó, là em đang đùa tôi đúng không?”
“Anh thấy tôi có giống người hay nói đùa không?”
Đột nhiên, trong giọng nói của Thang Thần Phi tích tụ tức giận, âm điệu có chút cao: “Vậy em nên cho tôi một lời giải thích, tôi nhớ chúng ta còn bàn chuyện cưới gả cách đây không lâu.”
Đó mới là một trò đùa, Chung Tẫn im lặng.
“Tên đàn ông kia chen chân vào lúc nào, hắn tốt hơn tôi ở chỗ nào? Em nói đi, để tôi thua một cách quang minh chính đại.” Thang Thần Phi tỏ ra cáu kỉnh một cách bất thường.
“Vì sao anh lại thấy hứng thú với anh ấy?” Vẻ mặt Chung Tẫn đầy nghi vấn.
“Em nói xem? Em và tôi đã xem mắt, sau đó chúng ta ở chung không tệ, cùng nhau ăn cơm, xem phim, hẹn hò, tôi đã gặp ba mẹ em, tiếp theo, em cũng nên gặp ba tôi, thế mà bây giờ em lại nói mình có bạn trai, em rõ ràng coi tôi như một con khỉ mà đùa giỡn.”
Chung Tẫn cũng không cần xe nữa, xoay người bỏ đi.
Thang Thần Phi nhảy xuống xe, chỉ vài bước đi đã đuổi kịp cô.
“Tôi không có gì để nói với anh cả, chờ anh tỉnh táo lại chúng ta sẽ nói chuyện.”
Thang Thần Phi ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang đâm vào mắt khiến anh ta phải nheo mắt lại: “Em thật sự thích hắn?”
“Từ trước đến giờ, tôi chỉ yêu một người, đó là anh ấy.” Chung Tẫn nhấn mạnh từng chữ.
Thang Thần Phi mở mắt ra, nhìn cô chăm chú mười giây, đột nhiên nở nụ cười tà mị rồi giang hai tay ra: “Tôi biết rồi, ok, tôi đây rút khỏi, để người có tình trở thành người nhà, tôi là lam nhan tri dĩ (*) của em. Thỏa thuận nhé, lúc em kết hôn tôi sẽ làm phù rể.”
(*)chỉ những người đàn ông hiểu được tâm lý và cảm xúc của phụ nữ.
Chung Tẫn bình tĩnh hỏi: “Tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?”
“Tôi đã ngã xuống đất rồi em còn muốn đá tôi nữa sao?”
“Thế giới rất nhỏ, nói không chừng hai người sẽ biết nhau đấy!”
“Đàn ông mà tôi biết không ai đẹp trai hơn tôi cả, tôi tin tưởng ánh mắt của em sẽ không kém như vậy!” Thang Thần Phi khôi phục lại thái độ kiêu ngạo như trước: “Chúng ta trở về thành phố đi!”
Anh ta muốn ôm vai cô, nhưng cô lại né tránh.
Thần Phi chậc lưỡi: “Bây giờ vạch rõ giới hạn với tôi, hừ, tôi hận tên đàn ông đã cướp em đi.” Đoạt lấy chìa khóa xe của Chung Tẫn, anh ta ngồi vào xe trước.
Chung Tẫn do dự một lát mới mở cửa sau lên xe.
Vừa mới ngồi vào chỗ, Thang Thần Phi đã giẫm chân ga, chiếc Volkswagen giống như một viên đạn bay “vèo” ra ngoài. Chung Tẫn ôm lấy lưng ghế trước, mặt mũi trắng bệch: “Thang Thần Phi, anh điên sao, chậm một chút!”
Thang Thần Phi nhìn vào gương chiếu hậu rồi huýt sáo: “Chuyện này thì tính là gì, tôi sẽ cho em biết cái gì gọi là tốc độ.” Nói xong, lại giẫm chân ga.
Cây cối và tòa nhà vụt nhanh về sau như tia chớp, trên đường những chiếc ô tô cứ đến rồi đi, Thang Thần Phi lại xem như không thấy, phóng nhanh suốt cả quãng đường như đang đi trên cao tốc bằng phẳng. Những chiếc xe chạy trước mặt hoảng sợ mà tránh vào lề, còn người đi đường thì trố mắt đứng nhìn.
Chiếc Volkswagen nhanh chóng vượt qua một cột đèn đỏ, Chung Tẫn nhìn cảnh sát tuần tra đang cầm bộ đàm đứng ven đường, nhìn chằm chằm biển số xe ở sau, kêu to vài câu, hẳn là bảo xe cảnh sát chặn xe cô lại ở đường giao phía trước.
“Thang Thần Phi, anh dừng xe lại đi, tôi sẽ lái.” Chung Tẫn căng thẳng một trận.
Dáng vẻ của Thang Thần Phi tự nhiên như đi dạo trên sân: “Yên tâm, không ai dám ngăn cản chúng ta đâu. Người nào cản, tôi đâm chết người đó.”
“Đây là bản lĩnh của anh sao? Nếu anh không phải con của Thang Chí Vi, anh có dám hoành hành như vậy không?” Chung Tẫn gào to.
Tay lái vừa chuyển, ở một giao lộ hình chữ T, Thang Thần Phi đột nhiên rẽ gấp, chạy vào một con hẻm nhỏ, trong tiếng phanh chói tai, chiếc xe rốt cuộc cũng ngừng lại.
Thang Thần Phi quay đầu, cười với Chung Tẫn đến nỗi gió xuân quất vào mặt: “Em nghĩ rằng tôi cậy quyền thế của ông ta? Em sai rồi, sai hoàn toàn. Từ trước đến nay, tôi chẳng thèm đụng vào quang của ông ta, nếu được lựa chọn, tôi không hề muốn mang họ Thang. Em thật sự là một đóa hoa mềm mại, mới chạy nhanh một chút thôi mà bị dọa thành như vậy rồi, về sau nếu có mưa gió gì, em phải làm sao đây? Em có chắc tên đàn ông kia có năng lực bảo vệ em không? Không bằng, em hãy lao vào vòng tay tôi đi! Tôi không ngại em từng di tình biệt luyến, chỉ cần về sau ngoan một chút là được.”
“Ra đầu ngõ sẽ có taxi, anh xuống xe đi!” Chung Tẫn cố gắng nói một cách bình tĩnh.
“Em đang giận à? Ồ, tôi nhận lỗi với em, tôi đưa em đi ăn đồ ngon nhé?”
Chung Tẫn mở cửa xuống xe, tuy đầu gối gần như nhũn ra nhưng cô cố đứng vững, mở cửa xe giúp anh ta: “Tạm biệt!”
“Không để ý đến tôi nữa sao?”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Thang Thần Phi thở dài một tiếng, không nói gì nữa, bước xuống xe. Chung Tẫn ngồi vào ghế lái, đang định đóng cửa xe thì anh ta đưa tay chặn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Chung Tẫn, có một ngày em sẽ hối hận vì sự lạnh lùng và lý trí hôm nay của mình.” Thang Thần Phi hiếm khi mở miệng nói chuyện nghiêm túc.
“Thang Thần Phi, có chừng mực đi!” Chung Tẫn đáp, một câu hai nghĩa.
Thang Thần Phi nhếch miệng cười, rút tay về: “Lần khác chúng ta lại liên lạc. Thứ lỗi cho tôi keo kiệt, không thể chúc em hạnh phúc.”
“Hạnh phúc phải tranh thủ mới có được, tôi không để ý đâu.”
“Em yên tâm đi đi, cảnh sát giao thông vừa thay ca không lâu, không ai chặn xe em đâu. Tất cả những biên bản phạm lỗi tôi sẽ giúp em xóa hết.” Thang Thần Phi phất tay.
Chung Tẫn cắn môi, chậm rãi lùi xe ra khỏi con hẻm nhỏ.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng chiếc Volkswagen nữa Thang Thần Phi mới lấy di động gọi cho Giải Bân. Vừa nhấn một phím thì có người gọi đến, anh ta không thèm nhìn dãy số mà trực tiếp bắt máy.
“Chào!” Lời chào hỏi máy móc.
Thang Thần Phi cười to: “Tao cứ nghĩ mày đã quên tao rồi chứ, mày định khi nào gửi email thứ ba cho tao hả? Hưm, mày đừng nói chuyện, nghe tao nói này. Mày có cái gì, trực tiếp phóng ngựa lại đây, đừng làm ra vẻ huyền bí. Tao phải khiến mày thất vọng rồi, tao không run, cũng không trốn. Nếu mày không tới, tao sẽ đi qua. Mày tin không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.