Em Chọn Ai? Người Yêu Hay Cậu Bạn Thân
Chương 19: Em thấy mình thật ngu ngốc
NganDo456
02/08/2016
Buồn nhất không phải là...không có ai ở bên cạnh, mà buồn nhất là khi...có người bước vào cuộc đời mình, và...lại bước ra đi...
Thì ra từ trước đến nay, là do cô tự mình đa tình, tự mình ảo tưởng rồi.
Lách tách...lách tách...
Những giọt mưa rơi nhẹ như chạm vào lòng của ai đó. Lúc nào cũng thế, mưa luôn làm cho nhân loại phải trầm tư. Tiếng mưa rời đầy tai, những hạt mưa mỗi lúc một nặng hạt, chúng trĩu xuống tán lá, chúng khẽ gõ ngoài đường phố.
Giọt mưa, tròn quá! Chúng rơi xuống và vỡ tan ra, lại rơi xuống, lại vỡ tan ra, lại rơi, lại vỡ,...
Khóc dưới mưa, cũng thú vị nhỉ? Bởi chúng ta sẽ chẳng thể nào phân biệt được, đâu là giọt nước mưa, và đâu là...giọt nước mắt.
Nguyễn Hoài Thương bần thần lặng lẽ nhìn xa xăm, một hồi lâu mới chợt nhận ra, tại sao người cô không bị ướt mưa một chút nào thế?
Ngẩng mặt lên, hóa ra...là nhờ cái người này...đang giơ cao chiếc áo khoác màu đen của mình trên tay, để nó bay phấp phới trên không trung, vừa vặn che chắn cơ thể cô.
Và mặc cho...bản thân mình ướt sũng.
-"Tui không cần, ông tránh ra đi."
-"Bà lạnh không?"
-"..."
-"Bà chịu lạnh một chút nhé, chúng ta cùng nhau về nhà, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi..."
Như câu ca dao, dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Hoài Thương càng cứng đầu, Thiên Bảo lại càng kiên quyết và mặt dày gấp bội.
Vâng, cho đến cuối cùng thì cô cũng đành phải đầu hàng mà theo cậu về nhà!
Cậu trầm ngâm không lên tiếng, cô cũng trầm ngâm không cất tiếng. Bước đi trên con đường mưa nhẹ rơi, không khí u buồn tĩnh lặng là thế. Chỉ là, khi gần đến khu nhà của cả hai, thì bỗng nhiên bước chân của cậu chầm chậm, rồi dừng lại.
-"Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tui..."
Cổ họng Nguyễn Hoài Thương nghẹn đắng, tim cũng nhói lên một cái.
-"Không phải lỗi của ông, không cần phải xin lỗi."
-"..."
-"Nếu có trách, thì hãy trách tại tui vốn dĩ quá ngu ngốc, quá tin người. Tuy vậy, căn bản là vỏ bọc bên ngoài của họ quá hoàn hảo, diễn xuất rất đạt."
Huỳnh Thiên Bảo hiểu, hiểu chứ, rằng cô không chỉ đang đề cập đến Thế Lâm, mà còn ám chỉ đến...chính bản thân cậu đây.
-"Đau đớn nhất là khi biết được người mình yêu quý và tin tưởng nhất lại lừa dối mình trong suốt một khoảng thời gian dài, và lừa hết lần này đến lần khác. Ông biết không? Cảm giác giống như...giống như ông xem thường tui vậy..."
Hoài Thương khẽ lách người sang một bên, cô cố gắng hít một hơi sâu, sau đó mới chậm rãi nói, từng lời, từng lời.
-"Tui suy nghĩ thông suốt rồi, điều này sẽ là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta."
-"Cách tốt nhất?"
-"Kể từ ngày mai, tui sẽ bắt đầu đến trường một mình, và ngay cả khi ở trong lớp học, tui cũng sẽ không nói chuyện với ông."
-"..."
-"Cho nên là, xin ông cũng đừng bắt chuyện với tui, chúng ta...hãy giữ khoảng cách trong một thời gian đi."
Đêm hôm đấy, là một đêm dài nhất mà cô đã phải trải qua. Bao nhiêu cảm xúc, tâm tư, nỗi niềm, cứ theo dòng chảy nước mắt mà tuôn xuống.
Ngày hôm nay...ngày hôm nay...chỉ ngày hôm nay yếu đuối nhu nhược thôi, rồi ngày mai, sẽ trở lại bình thường mà. Thoa thêm một chút phấn, một chút má hồng, một chút son, và...tiếp tục chiến đấu.
Suy cho cùng, những người mạnh mẽ không phải vì họ muốn thế, mà chỉ là vì họ nhận ra rằng trên thế gian này ta chẳng thể dựa dẫm vào bất kỳ ai ngoài chính bản thân mình. Không mạnh mẽ, thì yếu đuối cho ai xem?
Bản thân cô không cần ai thương hại, đôi chân này thừa sức tự đứng lên.
Dù chúng ta đã đi xa đến đâu, nhưng nếu sai đường, chúng ta vẫn luôn có thể quay đầu lại.
Cuộc sống luôn cho chúng ta cơ hội thứ hai, và nó được gọi là ngày mai.
Can đảm lên! Và chiến thắng nỗi sợ hãi của chính bản thân mình, cô có thể làm được mà.
-"Nghe nói cậu lại đứng nhất ở kỳ thi toán cấp quận đúng không? Cậu giỏi thật đấy, không hổ danh là nam sinh hoàn hảo nhất trường Hùng Vương!"
-"Tớ không tuyệt đến mức đấy đâu, mà có chuyện gì à?"
-"Hehe, chuyện là tớ học kém môn toán lắm, nếu cậu không phiền thì có thể dạy kèm tớ sau giờ học chứ?"
-"Được thôi, không vấn đề gì. Vậy tan học hẹn gặp nhau ở thư viện trường nhé."
-"Cậu trên cả mức tuyệt vời ấy chứ!! Quyết định vậy đi, gặp lại cậu sau!!"
Nguyễn Thế Lâm mỉm cười hoà nhã, đoạn anh chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, theo bản năng, anh quay người lại.
-"Vỏ bọc bên ngoài thân thiện tốt tính như thế này, có ai biết bên trong là một thằng bỉ ổi, khốn nạn?"
Tuy cô ấy có trang điểm một chút, nhưng vẫn không sao che đi được...đôi mắt sưng húp vì khóc.
Tối hôm qua trời mưa lớn...chắc sẽ không để mình bị cảm lạnh ấy chứ?
-"Cũng đúng, nhưng mà...có người lại yêu hết lòng hết dạ một thằng bỉ ổi, khốn nạn như thế đấy. Trách ai được?"
Từng bước một, anh giẫm đạp lên nỗi đau của cô một cách nhẹ nhàng.
Thời khắc anh bước ngang qua cô, thì lạ lắm...bao nhiêu ý chí, động lực, quyết tâm tối qua như cuốn theo chiều gió. Và không chỉ thế, trái tim còn vô thức nhói lên từng hồi, xót xa, đau buốt.
Vương vấn mãi không quên, là do anh không đủ tàn nhẫn hay giận bản thân em vẫn chưa đủ ngu ngốc?
Cô nhịn, nhịn hết nỗi rồi.
Một tay Nguyễn Hoài Thương tóm lấy cổ áo Nguyễn Thế Lâm, ấn anh xuống mặt đất, một tay thì đấm thật mạnh vào vách tường.
-"Anh hại tôi ra nông nỗi này, vừa lòng hả dạ anh chưa?!"
-"Anh đi chết đi!! Anh là tên khốn kiếp!! Tên xấu xa!! Tên giả tạo!! Tên hai mặt!!"
-"Anh biết danh tiếng của tôi như thế nào mà, đại tỷ tôi hạ gục hết mười thằng con trai cao to đấy, một mình anh chẳng ăn thua gì đâu!! Tôi còn có thể sai đàn em của tôi xử anh trong đêm nữa kìa!!"
Cứ sau mỗi câu nói ra, cô lại tự đập mạnh tay vào tường. Rồi chẳng biết là vô tình hay cố ý, vì không muốn cô đau hay vì một lý do nào khác, anh chặn tay cô ngăn lại.
Sau đó, anh nhìn cô bằng ánh mắt dường như có thể xuyên thấu tận tâm can, tay thì mãi không buông ra, hai người cứ thế, im lặng nhìn nhau.
-"Những lời em đang nói ra, tất cả đều trái ngược với những gì gương mặt em biểu hiện."
Giống như...khoảng trắng trong xanh thế này, lại có mưa rất lớn đằng xa.
-"Nếu em ghét tôi đến vậy, không cần phải chờ đến đêm đâu, cứ đánh tôi đi, ngay bây giờ."
-"..."
-"Nhanh lên, tôi biết em hoàn toàn có thể làm điều đó mà. Đây, đánh mạnh vào, chứ đừng tự làm khổ bản thân như thế, trông em thật đáng thương hại."
Nguyễn Hoài Thương, không thể nào làm được điều đó.
Lý do ư?
Dẫu cho lòng ngập tràn bão giông đến cách mấy, nhưng trong lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, thì anh đã khẽ đặt vào tay cô một chiếc khăn tay nhỏ, tràn ngập mùi hương hoa oải hương.
Hành động vừa đánh vừa xoa này, là để đề phòng ai đó lại bật khóc tức tưởi, nức nở.
-"Đánh anh tôi cũng ngại làm bẩn tay mình, anh đi đi..."
-"Và tôi muốn nói cho anh biết...những ngày tháng gặp được anh, là những lúc tôi hoang phí hết tất cả vận may của mình..."
-"Em muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn hiểu thế nào cũng được, tôi không quan tâm."
Thoáng nhìn theo bóng dáng người ấy rảo bước, tấm lưng rộng rãi thẳng tắp không thay đổi, một giọt nước mắt lặng lẽ ứa ra trên khoé mi cô.
Dù biết là không đáng, dù biết là không nên, dù biết rằng mình thật cả tin, dù nhận ra mình chỉ là một công cụ trong trò chơi của người ta...
Một lần nữa, em thấy mình thật ngu ngốc.
Nhưng trên tất cả, vẫn không có điều gì thay đổi được, sự thật là...những ngày tháng gặp được anh, là những lúc em cảm thấy hạnh phúc nhất.
Những kỷ niệm, ngọt ngào và khó quên...
...
-"Hoài Thương...tớ đã biết về chuyện của cậu và Thế Lâm rồi. Thật ra thì ngay từ đầu tớ đã có linh cảm không tốt về anh ta, mà tớ lại không muốn phá hỏng tình yêu của cậu. Nhưng dù sao đi nữa, chuyện không muốn xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cậu hãy xem như đây là một bài học vậy. Cách tốt nhất để không làm mình tổn thương, đó là đừng yêu và đừng đặt niềm tin vào ai đó quá nhiều..."
-"Hoài Thương, tôi hiểu cô đang phải trải qua khoảng thời gian khó khăn. Xin lỗi, tôi không biết giúp gì hơn, tôi chỉ muốn nói vài điều...nếu như cô bị rớt lại phía sau, hãy chạy nhanh hơn, không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ đầu hàng, hãy chống lại nghịch cảnh. Khó khăn không phải để quật ngã ta, nhưng là để ta quật ngã chúng."
Thiệt tình chứ, hai ông bà này xem cô là gì đây? Cứ như là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, sắp chết tới nơi không bằng.
-"Cảm ơn hai người nhé, bây giờ thì tôi ổn lắm, không đến mức tiều tuỵ như hai người nghĩ đâu."
Trần Khả Ngân thở phào, nắm lấy cánh tay cô bạn lắc qua lắc lại, đoạn cao hứng lên tiếng.
-"À mà nè, tan học tụi mình đi hẹn hò nhé? Uầy, đã lâu rồi cậu không đi chơi riêng với tớ đấy!"
-"Nghe có vẻ rất thú vị, tôi cũng sẽ đi cùng với các cô!"
-"Không có phần của cậu đâu, Minh Tuấn! Đây sẽ là khoảng thời gian riêng tư cho tụi con gái xinh đẹp chúng tớ, để tạm quên đi những chuyện tồi tệ mà đám con trai các cậu gây ra!"
-"Này này, cô đừng có vơ đũa cả nắm như thế chứ!"
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua. Mọi thứ đều trở lại như bình thường, như vốn có của nó. Những gì cần quên, cũng đã tập quên đi.
Giờ ra chơi hôm ấy, Hoài Thương cùng Khả Ngân đi dạo.
-"Ôi dào, thôi tụi mình đi đường khác đi, chỗ này nhiều chướng ngại vật quá."
Nhỏ nói khẽ vào tai cô, rồi kéo tay cô đi.
-"Nè Hoài Thương, cậu đi đâu vậy??"
Đã dặn lòng đừng nhìn, mà tim, vốn chẳng nghe lời.
Đã dặn lòng đi thật nhanh, vì đâu chân lại không nỡ bước?
Để rồi, đứng trước nhóm đàn anh khối mười một đang ngồi ăn trưa, mà lòng thấy nôn nao đến lạ thường.
Cô quyết tâm lắm rồi, chỉ là...có một chuyện cần xác nhận.
-"Chẳng phải...anh không ăn được cà rốt sao?"
"Anh xin em...đừng cho cà rốt vào nhé, xin em đấy!"
"Đó là vì...chúng quá ngọt! Mùi vị thì như bùn ấy! Màu gì mà cam cam!"
Một chàng trai trong nhóm nghe thế, bàn tay cầm đũa bất giác cứng lại trên không trung, anh hơi lấy làm ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng lên tiếng.
-"Ngày hôm đó tôi đã nói với em những gì, em quên nhanh đến vậy?"
"Tất cả mọi thứ tôi từng nói với em, thậm chí ngay cả nụ cười, ánh mắt, cử chỉ, hành động...tất cả đều là dối trá, là giả tạo."
Cô tự nhủ, cũng phải thật, đến cả những chuyện như thế này mà cũng có thể chỉ là diễn kịch, thì mày...còn mong đợi điều gì ở cái mối quan hệ mục nát này hả, Nguyễn Hoài Thương?
-"Tôi đã từng rất yêu anh, Thế Lâm."
-"Wow wow!"
-"Và cho dù có ra sao, tôi vẫn không bao giờ hối tiếc về điều đó."
Lời vàng ý ngọc thốt ra, ai nấy đều sững sờ và thích thú. Công khai thổ lộ tình cảm đây mà, lãng mạn quá đi thôi!
Tuy nhiên là, chỉ có một vài người nghe rõ, và thấu hiểu được hàm ý của nó.
Đã yêu và đang yêu, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đã từng rất yêu, là yêu rất sâu nặng, nhưng bây giờ, tất cả đã kết thúc.
Cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tình yêu đầu tiên.
Tình đầu dù đẹp đến đâu thì cũng chỉ là một mối tình không trọn vẹn.
Tình yêu đầu tiên của cô, thế là chấm hết...
Thì ra từ trước đến nay, là do cô tự mình đa tình, tự mình ảo tưởng rồi.
Lách tách...lách tách...
Những giọt mưa rơi nhẹ như chạm vào lòng của ai đó. Lúc nào cũng thế, mưa luôn làm cho nhân loại phải trầm tư. Tiếng mưa rời đầy tai, những hạt mưa mỗi lúc một nặng hạt, chúng trĩu xuống tán lá, chúng khẽ gõ ngoài đường phố.
Giọt mưa, tròn quá! Chúng rơi xuống và vỡ tan ra, lại rơi xuống, lại vỡ tan ra, lại rơi, lại vỡ,...
Khóc dưới mưa, cũng thú vị nhỉ? Bởi chúng ta sẽ chẳng thể nào phân biệt được, đâu là giọt nước mưa, và đâu là...giọt nước mắt.
Nguyễn Hoài Thương bần thần lặng lẽ nhìn xa xăm, một hồi lâu mới chợt nhận ra, tại sao người cô không bị ướt mưa một chút nào thế?
Ngẩng mặt lên, hóa ra...là nhờ cái người này...đang giơ cao chiếc áo khoác màu đen của mình trên tay, để nó bay phấp phới trên không trung, vừa vặn che chắn cơ thể cô.
Và mặc cho...bản thân mình ướt sũng.
-"Tui không cần, ông tránh ra đi."
-"Bà lạnh không?"
-"..."
-"Bà chịu lạnh một chút nhé, chúng ta cùng nhau về nhà, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi..."
Như câu ca dao, dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Hoài Thương càng cứng đầu, Thiên Bảo lại càng kiên quyết và mặt dày gấp bội.
Vâng, cho đến cuối cùng thì cô cũng đành phải đầu hàng mà theo cậu về nhà!
Cậu trầm ngâm không lên tiếng, cô cũng trầm ngâm không cất tiếng. Bước đi trên con đường mưa nhẹ rơi, không khí u buồn tĩnh lặng là thế. Chỉ là, khi gần đến khu nhà của cả hai, thì bỗng nhiên bước chân của cậu chầm chậm, rồi dừng lại.
-"Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tui..."
Cổ họng Nguyễn Hoài Thương nghẹn đắng, tim cũng nhói lên một cái.
-"Không phải lỗi của ông, không cần phải xin lỗi."
-"..."
-"Nếu có trách, thì hãy trách tại tui vốn dĩ quá ngu ngốc, quá tin người. Tuy vậy, căn bản là vỏ bọc bên ngoài của họ quá hoàn hảo, diễn xuất rất đạt."
Huỳnh Thiên Bảo hiểu, hiểu chứ, rằng cô không chỉ đang đề cập đến Thế Lâm, mà còn ám chỉ đến...chính bản thân cậu đây.
-"Đau đớn nhất là khi biết được người mình yêu quý và tin tưởng nhất lại lừa dối mình trong suốt một khoảng thời gian dài, và lừa hết lần này đến lần khác. Ông biết không? Cảm giác giống như...giống như ông xem thường tui vậy..."
Hoài Thương khẽ lách người sang một bên, cô cố gắng hít một hơi sâu, sau đó mới chậm rãi nói, từng lời, từng lời.
-"Tui suy nghĩ thông suốt rồi, điều này sẽ là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta."
-"Cách tốt nhất?"
-"Kể từ ngày mai, tui sẽ bắt đầu đến trường một mình, và ngay cả khi ở trong lớp học, tui cũng sẽ không nói chuyện với ông."
-"..."
-"Cho nên là, xin ông cũng đừng bắt chuyện với tui, chúng ta...hãy giữ khoảng cách trong một thời gian đi."
Đêm hôm đấy, là một đêm dài nhất mà cô đã phải trải qua. Bao nhiêu cảm xúc, tâm tư, nỗi niềm, cứ theo dòng chảy nước mắt mà tuôn xuống.
Ngày hôm nay...ngày hôm nay...chỉ ngày hôm nay yếu đuối nhu nhược thôi, rồi ngày mai, sẽ trở lại bình thường mà. Thoa thêm một chút phấn, một chút má hồng, một chút son, và...tiếp tục chiến đấu.
Suy cho cùng, những người mạnh mẽ không phải vì họ muốn thế, mà chỉ là vì họ nhận ra rằng trên thế gian này ta chẳng thể dựa dẫm vào bất kỳ ai ngoài chính bản thân mình. Không mạnh mẽ, thì yếu đuối cho ai xem?
Bản thân cô không cần ai thương hại, đôi chân này thừa sức tự đứng lên.
Dù chúng ta đã đi xa đến đâu, nhưng nếu sai đường, chúng ta vẫn luôn có thể quay đầu lại.
Cuộc sống luôn cho chúng ta cơ hội thứ hai, và nó được gọi là ngày mai.
Can đảm lên! Và chiến thắng nỗi sợ hãi của chính bản thân mình, cô có thể làm được mà.
-"Nghe nói cậu lại đứng nhất ở kỳ thi toán cấp quận đúng không? Cậu giỏi thật đấy, không hổ danh là nam sinh hoàn hảo nhất trường Hùng Vương!"
-"Tớ không tuyệt đến mức đấy đâu, mà có chuyện gì à?"
-"Hehe, chuyện là tớ học kém môn toán lắm, nếu cậu không phiền thì có thể dạy kèm tớ sau giờ học chứ?"
-"Được thôi, không vấn đề gì. Vậy tan học hẹn gặp nhau ở thư viện trường nhé."
-"Cậu trên cả mức tuyệt vời ấy chứ!! Quyết định vậy đi, gặp lại cậu sau!!"
Nguyễn Thế Lâm mỉm cười hoà nhã, đoạn anh chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, theo bản năng, anh quay người lại.
-"Vỏ bọc bên ngoài thân thiện tốt tính như thế này, có ai biết bên trong là một thằng bỉ ổi, khốn nạn?"
Tuy cô ấy có trang điểm một chút, nhưng vẫn không sao che đi được...đôi mắt sưng húp vì khóc.
Tối hôm qua trời mưa lớn...chắc sẽ không để mình bị cảm lạnh ấy chứ?
-"Cũng đúng, nhưng mà...có người lại yêu hết lòng hết dạ một thằng bỉ ổi, khốn nạn như thế đấy. Trách ai được?"
Từng bước một, anh giẫm đạp lên nỗi đau của cô một cách nhẹ nhàng.
Thời khắc anh bước ngang qua cô, thì lạ lắm...bao nhiêu ý chí, động lực, quyết tâm tối qua như cuốn theo chiều gió. Và không chỉ thế, trái tim còn vô thức nhói lên từng hồi, xót xa, đau buốt.
Vương vấn mãi không quên, là do anh không đủ tàn nhẫn hay giận bản thân em vẫn chưa đủ ngu ngốc?
Cô nhịn, nhịn hết nỗi rồi.
Một tay Nguyễn Hoài Thương tóm lấy cổ áo Nguyễn Thế Lâm, ấn anh xuống mặt đất, một tay thì đấm thật mạnh vào vách tường.
-"Anh hại tôi ra nông nỗi này, vừa lòng hả dạ anh chưa?!"
-"Anh đi chết đi!! Anh là tên khốn kiếp!! Tên xấu xa!! Tên giả tạo!! Tên hai mặt!!"
-"Anh biết danh tiếng của tôi như thế nào mà, đại tỷ tôi hạ gục hết mười thằng con trai cao to đấy, một mình anh chẳng ăn thua gì đâu!! Tôi còn có thể sai đàn em của tôi xử anh trong đêm nữa kìa!!"
Cứ sau mỗi câu nói ra, cô lại tự đập mạnh tay vào tường. Rồi chẳng biết là vô tình hay cố ý, vì không muốn cô đau hay vì một lý do nào khác, anh chặn tay cô ngăn lại.
Sau đó, anh nhìn cô bằng ánh mắt dường như có thể xuyên thấu tận tâm can, tay thì mãi không buông ra, hai người cứ thế, im lặng nhìn nhau.
-"Những lời em đang nói ra, tất cả đều trái ngược với những gì gương mặt em biểu hiện."
Giống như...khoảng trắng trong xanh thế này, lại có mưa rất lớn đằng xa.
-"Nếu em ghét tôi đến vậy, không cần phải chờ đến đêm đâu, cứ đánh tôi đi, ngay bây giờ."
-"..."
-"Nhanh lên, tôi biết em hoàn toàn có thể làm điều đó mà. Đây, đánh mạnh vào, chứ đừng tự làm khổ bản thân như thế, trông em thật đáng thương hại."
Nguyễn Hoài Thương, không thể nào làm được điều đó.
Lý do ư?
Dẫu cho lòng ngập tràn bão giông đến cách mấy, nhưng trong lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, thì anh đã khẽ đặt vào tay cô một chiếc khăn tay nhỏ, tràn ngập mùi hương hoa oải hương.
Hành động vừa đánh vừa xoa này, là để đề phòng ai đó lại bật khóc tức tưởi, nức nở.
-"Đánh anh tôi cũng ngại làm bẩn tay mình, anh đi đi..."
-"Và tôi muốn nói cho anh biết...những ngày tháng gặp được anh, là những lúc tôi hoang phí hết tất cả vận may của mình..."
-"Em muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn hiểu thế nào cũng được, tôi không quan tâm."
Thoáng nhìn theo bóng dáng người ấy rảo bước, tấm lưng rộng rãi thẳng tắp không thay đổi, một giọt nước mắt lặng lẽ ứa ra trên khoé mi cô.
Dù biết là không đáng, dù biết là không nên, dù biết rằng mình thật cả tin, dù nhận ra mình chỉ là một công cụ trong trò chơi của người ta...
Một lần nữa, em thấy mình thật ngu ngốc.
Nhưng trên tất cả, vẫn không có điều gì thay đổi được, sự thật là...những ngày tháng gặp được anh, là những lúc em cảm thấy hạnh phúc nhất.
Những kỷ niệm, ngọt ngào và khó quên...
...
-"Hoài Thương...tớ đã biết về chuyện của cậu và Thế Lâm rồi. Thật ra thì ngay từ đầu tớ đã có linh cảm không tốt về anh ta, mà tớ lại không muốn phá hỏng tình yêu của cậu. Nhưng dù sao đi nữa, chuyện không muốn xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cậu hãy xem như đây là một bài học vậy. Cách tốt nhất để không làm mình tổn thương, đó là đừng yêu và đừng đặt niềm tin vào ai đó quá nhiều..."
-"Hoài Thương, tôi hiểu cô đang phải trải qua khoảng thời gian khó khăn. Xin lỗi, tôi không biết giúp gì hơn, tôi chỉ muốn nói vài điều...nếu như cô bị rớt lại phía sau, hãy chạy nhanh hơn, không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ đầu hàng, hãy chống lại nghịch cảnh. Khó khăn không phải để quật ngã ta, nhưng là để ta quật ngã chúng."
Thiệt tình chứ, hai ông bà này xem cô là gì đây? Cứ như là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, sắp chết tới nơi không bằng.
-"Cảm ơn hai người nhé, bây giờ thì tôi ổn lắm, không đến mức tiều tuỵ như hai người nghĩ đâu."
Trần Khả Ngân thở phào, nắm lấy cánh tay cô bạn lắc qua lắc lại, đoạn cao hứng lên tiếng.
-"À mà nè, tan học tụi mình đi hẹn hò nhé? Uầy, đã lâu rồi cậu không đi chơi riêng với tớ đấy!"
-"Nghe có vẻ rất thú vị, tôi cũng sẽ đi cùng với các cô!"
-"Không có phần của cậu đâu, Minh Tuấn! Đây sẽ là khoảng thời gian riêng tư cho tụi con gái xinh đẹp chúng tớ, để tạm quên đi những chuyện tồi tệ mà đám con trai các cậu gây ra!"
-"Này này, cô đừng có vơ đũa cả nắm như thế chứ!"
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua. Mọi thứ đều trở lại như bình thường, như vốn có của nó. Những gì cần quên, cũng đã tập quên đi.
Giờ ra chơi hôm ấy, Hoài Thương cùng Khả Ngân đi dạo.
-"Ôi dào, thôi tụi mình đi đường khác đi, chỗ này nhiều chướng ngại vật quá."
Nhỏ nói khẽ vào tai cô, rồi kéo tay cô đi.
-"Nè Hoài Thương, cậu đi đâu vậy??"
Đã dặn lòng đừng nhìn, mà tim, vốn chẳng nghe lời.
Đã dặn lòng đi thật nhanh, vì đâu chân lại không nỡ bước?
Để rồi, đứng trước nhóm đàn anh khối mười một đang ngồi ăn trưa, mà lòng thấy nôn nao đến lạ thường.
Cô quyết tâm lắm rồi, chỉ là...có một chuyện cần xác nhận.
-"Chẳng phải...anh không ăn được cà rốt sao?"
"Anh xin em...đừng cho cà rốt vào nhé, xin em đấy!"
"Đó là vì...chúng quá ngọt! Mùi vị thì như bùn ấy! Màu gì mà cam cam!"
Một chàng trai trong nhóm nghe thế, bàn tay cầm đũa bất giác cứng lại trên không trung, anh hơi lấy làm ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng lên tiếng.
-"Ngày hôm đó tôi đã nói với em những gì, em quên nhanh đến vậy?"
"Tất cả mọi thứ tôi từng nói với em, thậm chí ngay cả nụ cười, ánh mắt, cử chỉ, hành động...tất cả đều là dối trá, là giả tạo."
Cô tự nhủ, cũng phải thật, đến cả những chuyện như thế này mà cũng có thể chỉ là diễn kịch, thì mày...còn mong đợi điều gì ở cái mối quan hệ mục nát này hả, Nguyễn Hoài Thương?
-"Tôi đã từng rất yêu anh, Thế Lâm."
-"Wow wow!"
-"Và cho dù có ra sao, tôi vẫn không bao giờ hối tiếc về điều đó."
Lời vàng ý ngọc thốt ra, ai nấy đều sững sờ và thích thú. Công khai thổ lộ tình cảm đây mà, lãng mạn quá đi thôi!
Tuy nhiên là, chỉ có một vài người nghe rõ, và thấu hiểu được hàm ý của nó.
Đã yêu và đang yêu, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đã từng rất yêu, là yêu rất sâu nặng, nhưng bây giờ, tất cả đã kết thúc.
Cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tình yêu đầu tiên.
Tình đầu dù đẹp đến đâu thì cũng chỉ là một mối tình không trọn vẹn.
Tình yêu đầu tiên của cô, thế là chấm hết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.