Em Chọn Ai?? Trùm Trường Hay Thần Chết???
Chương 3: Quá Khứ - Mạng Của Em Là Do Tôi Cứu Nên Em Sẽ Nghe Theo Lời Tôi!
Diệp Thần
28/03/2017
Một lúc sau...........Anh lên phòng mang cho cô một bát cháo thịt nóng hổi đặt lên chiếc tủ cạnh giường kia. anh ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh dễ thương kia của cô. Anh nhẹ nhàng vén mái tóc còn vương lại trên gương mặt kia.
Mái tóc của cô dài xoã ra làm nổi bật trên chiếc giường màu trắng. Làn da trắng tự nhiên hiếm người con gái có. Hàng lông mi cong và dài. Chiếc mũi sọc dừa, cao. Đôi môi đỏ chúm chím như quả anh đào khiến anh nhìn tới mê người.
Anh ko kìm lòng nổi mà hôn lên đôi môi anh đào kia. Anh ra sức hút hết mật ngọt, càn quấy bên trong khoang miệng cô, anh cứ hôn cô đến khi mặt cô đã ửng đỏ vì thiếu không khí.
Anh bất giác sờ lên môi mình, liếm nhẹ đôi môi. NGỌT QUÁ!!!!! Đó là từ mà anh cảm nhận được vị của nụ hôn.
Lát sau................
Cô mệt mỏi mở đôi mắt ra, mở cũng như ko mở, hờ hững, ngạc nhiên nhìn nam sinh đag ngồi bên cạnh mình.
Khuôn mặt anh đẹp trai đến nỗi ai cũng phải ngước nhìn đến mức bị tai nạn ( Tiểu Diệp : Chém tí nha mấy bn!) có đôi chút kiêu ngạo. Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, sâu tưởng chừng như có thể nhìn thấu con người người ta. Body sáu múi mập mờ hiện ra trong chiếc áo sơ mi màu trắng, có vẻ như đây là đồng phục của trường.
=> Soái ca của năm.
Cô lại nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng có gam màu chủ đạo là màu tím nhạt và trắng. Căn phòng rộng rãi, thoáng mát. Bên cạnh chiếc bàn học kia là khung cửa sổ.
Trời vẫn đang mưa, lòng cô vẫn khóc. Phải chăng đây là ý của ông trời, muốn thay cô khóc một trận cho đã.
_ " Nhìn đủ chưa? Em mà còn nhìn nữa chắc người tôi thủng luôn rồi. "
Anh nhìn cô rồi cười nhẹ, sau đó lấy tay che hai mắt cô lại. Cô bất ngờ, cảm thấy ko ổn liền gỡ tay ra, bàn tay của anh thật ấm áp, thật ko nỡ rời xa.
_ " Hả... hả????" - Cô giật mình trước câu nói của anh
_ "Hả với hở gì hả cô nương?" - Anh nhìn cô như vậy muốn ghẹo cô tí
_ " Anh là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?" - Cô ngu ngơ hỏi anh. Hiện giờ, hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy thật đẹp! Cô vẫn đang chờ, chờ một lời giải đáp cho những câu hỏi trong đầu cô.
_ " Từ từ thôi, đừng hỏi nhiều như vậy chứ, tôi ko trả lời hết được đâu. Xin tự giới thiệu, tôi tên Âu Dương Thiên Nam ( Tiểu Diệp : Hiện tại ko nghĩ ra tên gì nên mình mươn tạm tên của nhân vật trong truyện khác nhé!) . Đây là nhà của tôi. Tôi là người đã rước em về đây với bộ dạng ướt như chuột lột của em." - Anh từ tốn , nhẹ nhàng giải thích
_ " Tại sao tôi lại ở đây?"
_ Là vầy......- Anh hồi tưởng lại
*
*
*
*
Hết hồi tưởng, về thực tại ( Tiểu Diệp : Sorry nhé, vì mk đang vội nên ko thể viết lại được, mà viết lai tốn giấy tốn mực lắm. ^_^)
_ " Chuyện là vậy đó! "
_ " Ra vậy. Tôi cảm ơn anh rất nhiều! Mãi mãi tôi sẽ ko quên ơn của anh. Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ."
Cô nói rồi đứng dậy. Cô vừa mới đứng dậy cái, cả người cô như rã rời, ko đứng vững được nên cô ngã xuống nền gạch trắng tinh. Anh thấy vậy liền đỡ cô dậy, rồi mắng"
_ " Em bị điên à? Em vẫn đang sốt đó, là sốt đó em nghe rõ chưa? Em phải ở lại. Dù sao mạng em là do tôi cứu nên em phải nghe lời tôi. " - Anh trừng mắt nhìn cô
Còn cô thì bất ngờ trước câu nói bá đạo trên từng một chữ của anh nhưng ko dám cãi lại vì cô sợ ánh mắt đó. Nói rồi, anh thẳng tay bế cô lên giường rồi đắp chăn cho cô. Cầm lấy tô cháo trên bàn anh đút cho cô ăn
_ " Ăn đi cho khỏi ốm nè."
Cô lắc đầu
_ " Ngoan, ăn đi anh thương." - Anh nói ngọt
Cô nghe câu này như có cảm giác ánh nắng mặt trời vừa chiếu vào cô vậy, thật ấm áp. Nghe vậy cô cũng ngoan ngoãn ăn từng miếng cháo một. Anh thấy vậy liền nở một nụ cười toả nắng
_" Vậy mới ngoan chứ!"
_ " Nóng...nóng...nóng...nóng quá...." - Cô hốt hoảng kêu
Anh nghe thế chạy đi lấy ngay cho cô một cốc nước lạnh
_" Em ko sao chứ?"- Anh lo lắng hỏi
_" Ko sao ko sao."
_"Tôi hỏi em vài chuyện được không?"
_" Cứ hỏi!" - Cô hờ hững đáp
_ " Tên em là gì?"
_" Mai Anh"
_ " Tại sao lại một mình đi trên con đường vắng vẻ kia?"
_ Là vì......
End........................
Hôm nay cũng đã là giao thừa rồi, mk chúc các bn và gia đình các bạn có một năm mới vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc.
Sang năm mới mk mong các bn sẽ ủng hộ truyện mình hơn. Cảm ơn rất nhiều!
Đọc truyện vui vẻ!
Mái tóc của cô dài xoã ra làm nổi bật trên chiếc giường màu trắng. Làn da trắng tự nhiên hiếm người con gái có. Hàng lông mi cong và dài. Chiếc mũi sọc dừa, cao. Đôi môi đỏ chúm chím như quả anh đào khiến anh nhìn tới mê người.
Anh ko kìm lòng nổi mà hôn lên đôi môi anh đào kia. Anh ra sức hút hết mật ngọt, càn quấy bên trong khoang miệng cô, anh cứ hôn cô đến khi mặt cô đã ửng đỏ vì thiếu không khí.
Anh bất giác sờ lên môi mình, liếm nhẹ đôi môi. NGỌT QUÁ!!!!! Đó là từ mà anh cảm nhận được vị của nụ hôn.
Lát sau................
Cô mệt mỏi mở đôi mắt ra, mở cũng như ko mở, hờ hững, ngạc nhiên nhìn nam sinh đag ngồi bên cạnh mình.
Khuôn mặt anh đẹp trai đến nỗi ai cũng phải ngước nhìn đến mức bị tai nạn ( Tiểu Diệp : Chém tí nha mấy bn!) có đôi chút kiêu ngạo. Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, sâu tưởng chừng như có thể nhìn thấu con người người ta. Body sáu múi mập mờ hiện ra trong chiếc áo sơ mi màu trắng, có vẻ như đây là đồng phục của trường.
=> Soái ca của năm.
Cô lại nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng có gam màu chủ đạo là màu tím nhạt và trắng. Căn phòng rộng rãi, thoáng mát. Bên cạnh chiếc bàn học kia là khung cửa sổ.
Trời vẫn đang mưa, lòng cô vẫn khóc. Phải chăng đây là ý của ông trời, muốn thay cô khóc một trận cho đã.
_ " Nhìn đủ chưa? Em mà còn nhìn nữa chắc người tôi thủng luôn rồi. "
Anh nhìn cô rồi cười nhẹ, sau đó lấy tay che hai mắt cô lại. Cô bất ngờ, cảm thấy ko ổn liền gỡ tay ra, bàn tay của anh thật ấm áp, thật ko nỡ rời xa.
_ " Hả... hả????" - Cô giật mình trước câu nói của anh
_ "Hả với hở gì hả cô nương?" - Anh nhìn cô như vậy muốn ghẹo cô tí
_ " Anh là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?" - Cô ngu ngơ hỏi anh. Hiện giờ, hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy thật đẹp! Cô vẫn đang chờ, chờ một lời giải đáp cho những câu hỏi trong đầu cô.
_ " Từ từ thôi, đừng hỏi nhiều như vậy chứ, tôi ko trả lời hết được đâu. Xin tự giới thiệu, tôi tên Âu Dương Thiên Nam ( Tiểu Diệp : Hiện tại ko nghĩ ra tên gì nên mình mươn tạm tên của nhân vật trong truyện khác nhé!) . Đây là nhà của tôi. Tôi là người đã rước em về đây với bộ dạng ướt như chuột lột của em." - Anh từ tốn , nhẹ nhàng giải thích
_ " Tại sao tôi lại ở đây?"
_ Là vầy......- Anh hồi tưởng lại
*
*
*
*
Hết hồi tưởng, về thực tại ( Tiểu Diệp : Sorry nhé, vì mk đang vội nên ko thể viết lại được, mà viết lai tốn giấy tốn mực lắm. ^_^)
_ " Chuyện là vậy đó! "
_ " Ra vậy. Tôi cảm ơn anh rất nhiều! Mãi mãi tôi sẽ ko quên ơn của anh. Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ."
Cô nói rồi đứng dậy. Cô vừa mới đứng dậy cái, cả người cô như rã rời, ko đứng vững được nên cô ngã xuống nền gạch trắng tinh. Anh thấy vậy liền đỡ cô dậy, rồi mắng"
_ " Em bị điên à? Em vẫn đang sốt đó, là sốt đó em nghe rõ chưa? Em phải ở lại. Dù sao mạng em là do tôi cứu nên em phải nghe lời tôi. " - Anh trừng mắt nhìn cô
Còn cô thì bất ngờ trước câu nói bá đạo trên từng một chữ của anh nhưng ko dám cãi lại vì cô sợ ánh mắt đó. Nói rồi, anh thẳng tay bế cô lên giường rồi đắp chăn cho cô. Cầm lấy tô cháo trên bàn anh đút cho cô ăn
_ " Ăn đi cho khỏi ốm nè."
Cô lắc đầu
_ " Ngoan, ăn đi anh thương." - Anh nói ngọt
Cô nghe câu này như có cảm giác ánh nắng mặt trời vừa chiếu vào cô vậy, thật ấm áp. Nghe vậy cô cũng ngoan ngoãn ăn từng miếng cháo một. Anh thấy vậy liền nở một nụ cười toả nắng
_" Vậy mới ngoan chứ!"
_ " Nóng...nóng...nóng...nóng quá...." - Cô hốt hoảng kêu
Anh nghe thế chạy đi lấy ngay cho cô một cốc nước lạnh
_" Em ko sao chứ?"- Anh lo lắng hỏi
_" Ko sao ko sao."
_"Tôi hỏi em vài chuyện được không?"
_" Cứ hỏi!" - Cô hờ hững đáp
_ " Tên em là gì?"
_" Mai Anh"
_ " Tại sao lại một mình đi trên con đường vắng vẻ kia?"
_ Là vì......
End........................
Hôm nay cũng đã là giao thừa rồi, mk chúc các bn và gia đình các bạn có một năm mới vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc.
Sang năm mới mk mong các bn sẽ ủng hộ truyện mình hơn. Cảm ơn rất nhiều!
Đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.