Chương 73: Là bạn gái sao?
Kình Lạc Ngạn
03/05/2021
“Cô đúng là quan tâm anh của tôi thật.” - Lâm Vĩ Phong nói giống một câu trần thuật nhưng lại mang nhiều phần châm biếm hơn.
“Tôi đương nhiên phải quan tâm anh ấy, đó chính là chồng tôi mà.” - Khả Hân tự khẳng định lần nữa.
“Câm miệng!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng.
“…” - Khả Hân nhăn mặt, sao đột nhiên người đàn ông này lại tức giận rồi? Cô có nói cái gì sai đâu, hơn nữa câu chuyện này rõ ràng là anh tự khơi mào trước, xong rồi tự mình tức giận.
Giờ khắc này, Lâm Vĩ Phong càng lúc càng ý thức được rõ ràng chuyện anh lấy danh nghĩa của anh trai ra lừa gạt Khả Hân chính là hành động tự mua dây buộc mình. Không chỉ có anh mà chuyện đó còn trở thành sợi dây ràng buộc đạo đức với Khả Hân. Đáng tiếc lúc này sợi dây đã trở thành một mớ hỗn loạn chưa thể gỡ xuống được.
Anh tự hỏi nếu giờ mình nói thật với cô, người đang ngồi ngay trước mặt cô mới là chồng danh chính ngôn thuận của Khả Hân thì cô sẽ phản ứng như nào? Xem chừng chỉ có tức giận và không tin mà thôi.
Khả Hân thấy anh cứ trầm mặc không vui cô cũng không thèm nói thêm nữa, lúc này cùng anh tranh luận thật sự không có lợi. Vấn đề trước mắt là thoát khỏi chỗ này còn chưa giải quyết, cùng anh tranh cãi thì được gì.
Cô nhìn quanh phòng một lần nữa thật sự là vô cùng bình thường, không có gì lạ, chỉ có camera trên góc và song sắt trước phòng là minh chứng cho chuyện bọn họ bị nhốt còn lại thì cứ như đang ở trong căn phòng ở nhà. Khả Hân đột nhiên nhớ tới một chuyện, khi nãy tên bắt cóc vừa nói muốn 3 nghìn tỷ thì Lâm Vĩ Phong đã xuất hiện. Sao có thể nhanh như vậy chứ?
Cô tự trấn an mình bằng suy nghĩ có lẽ sau khi tài xế về báo tình hình cho Lâm Vĩ Phong thì anh đã bắt đầu đi tìm cô rồi. Khả Hân không biết anh có nguyện bỏ ra 3 nghìn tỷ để cứu mình không, cô tự biết bản thân không đáng giá như vậy. Nhưng dù sao chuyện anh đến đây vì cô, đủ ấm áp với cô rồi.
“Mấy người thả chúng tôi ra đi! Mấy người đang phạm pháp đó, thả chúng tôi ra chúng tôi không truy cứu đâu.” - Khả Hân hét lên với camera.
Lâm Vĩ Phong thấy cô đứng nói chuyện với camera thật sự là ngốc không chịu được, lên tiếng nói:
“Được rồi, đứng nói nữa, chúng nó là đồ vật vô tri thôi.”
Bên trong phòng điều khiển, Hoàng Thiệu Huy đang rất ưu nhã nâng ly rượu nhấp một ngụm, mắt thì không ngừng quan sát thú cưng của mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình có Lâm Vĩ Phong.
“Trạch à, hình như Gấu nhà tôi yêu Vĩ Phong mất rồi.”
“…” - Khóe môi Dương Trạch giật giật, không hiểu rốt cuộc trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì nữa - “Cậu ganh tị?”
“Không có, chẳng qua là một con chó mà thôi.” - Hoàng Thiệu Huy cười nhạt - “Cùng lắm thì cho Gấu gả qua nhà Vĩ Phong thôi.”
“…” - Sắc mặt Dương Trạch lại đen thêm một chút, thật sự khâm phục khả năng tư duy của Hoàng Thiệu Huy.
Trong ba người bọn họ Hoàng Thiệu Huy có thể xem là vô tâm vô phế nhất, không có chuyện gì thật sự khiến cậu ta khẩn trương. Người khác cùng lắm là ngậm thìa vàng sinh ra, còn cậu ta là ngậm kim cương từ trong bụng mẹ. Gia đình hiển hách, tài phú nhiều không kể siết, cuộc sống chưa từng phải bận tâm gì cả. Nhưng người càng đứng ở trên đỉnh cao nhân sinh càng buồn chán, chơi xe chơi phụ nữ, kiểu gì cũng thử qua nhưng Hoàng Thiệu Huy vẫn không tìm thấy thứ khiến cậu ta hứng thú.
“Vĩ Phong trước này đều rất thu hút, Gấu có yêu cậu ấy cũng bình thường.” - Dương Trạch không mặn không nhạt nói.
“Nè, đừng nói cậu cũng thích Vĩ Phong nha? Nhưng cái gì cũng có trước sau, là Gầu nhà tôi đến trước.”
“...” - Dương Trạch ôm bụng cười, thật sự kiểu nói chuyện chệch đường ray này của cậu ta có thể khiến người ta dở khóc dở cười.
“Nhưng mà Đặng Khả Hân mới là vợ chính thức của Vĩ Phong, chúng ta phải có sự đồng ý của người ta mới có thể gả qua được.”
Hai người nói đùa một chút cũng quay lại chủ đề chính, nghiêm túc quan sát màn hình giám sát. Hoàng Thiệu Huy nghe câu Lâm Vĩ Phong nói Khả Hân, bĩu môi không vui:
“Cậu coi Vĩ Phong nói chúng ta là vật vô tri kìa?”
“Chửi như thế coi như nhẹ rồi, chúng ta bất chấp đem cậu ấy và vợ nhột lại ở đây thật sự là có chút đáng bị ăn chửi.” - Dương Trạch thành thật nói.
Hoàng Thiệu Huy Bạch yên lặng một lát, đột nhiên nhếch miệng cười, cười đến vô cùng gian xảo:
“Trạch à, dù sao chúng ta cũng sẽ bị chửi thôi, chỉ bằng mạnh tay một chút nữa, cho họ chút kích thích.”
“Có ý gì?” - Dương Trạch nhíu mày hỏi.
Hoàng Thiệu Huy lại cười mà không nói.
Lâm Vĩ Phong vẫn chiếm ở trên sofa Khả Hân tất nhiên sẽ không qua đó ngồi, anh không cho cô gào lên với camera nữa thì cô cũng tiết kiệm sức mình mà không gào nữa. Tín hiệu đã bị chặn nên Lâm Vĩ Phong cũng không quan tâm điện thoại của mình lắm nhưng đột nhiên có tiếng thông báo tin nhắn.
Là tin nhắn của Dương Trạch.
Lâm Vĩ Phong tất nhiên không thèm xem tin nhắn đó trực tiếp gọi cho Dương Trạch, xem ra tín hiệu chỉ bị chặn khi gọi ra ngoài mà thôi, ở trong khu này vẫn thể liên hệ với nhau. Bất qua Dương Trạch không nghe điện thoại của anh, Lâm Vĩ Phong gọi thêm lần nữa liền bị chặn.
“Có tin nhắn phải không? Có tín hiệu trở lại sao?” - Khả Hân mừng rõ đi lại hỏi.
“F*ck!” - Lâm Vĩ Phong tức giận nhìn lên camera mắng chửi một tiếng.
Cuối cùng vẫn phải mở tin nhắn của Dương Trạch ra xem, ‘Phong, ngấy ngày tới cứ an tâm cùng Khả Hân ở bên cạnh nhau đi, sớm có quý tử càng tốt, vừa nhìn đã thấy người phụ nữ này sẽ thành người mẹ tốt.’
“Tin nhắn gì vậy? Là của bọn bắt cóc sao, họ lại đòi tiền chuộc hả?” - Khả Hân nghiêng đầu muốn xem nội dung tin nhắn nhưng anh đã anh chóng tắt màn hình điện thoại.
“Ừ.” - Lâm Vĩ Phong hờ hững đáp.
Khả Hân chỉ có thể đọc được mấy chữ đầu ‘Phong, mấy ngày tới…’, nội dung phía sau là gì cô đều không xem kịp.
“Xóa vội vậy làm gì chứ?” - Khả Hân bĩu môi - “Là bạn gái của anh à? Chắc là bạn gái rồi, gọi ‘Phong’ thân mật như thế.”
Khả Hân trong đầu chỉ nghĩ được bao nhiêu đó, người có thể gọi ‘Phong’ một cách thuận miệng như vậy chắc chỉ có người yêu thôi. Nếu không phải thì quan hệ với Lâm Vĩ Phong chắc chắn rất đặc biệt.
“Cô ganh tị?” - Lâm Vĩ Phong nheo mắt nhìn cô - “Nếu cô thích cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Phong… muốn cô gọi anh như vậy sao? Không được, cô không thể gọi. Nếu cô gọi Lâm Vĩ Phong như thế thì cả hai đều không quay đầu được nữa đâu.
Lâm Vĩ Phong tưởng tượng đến dáng vẻ khi gọi mình như vậy của Khả Hân chắc chắn là xúc động lòng người. Một cảm giác vừa điềm đạm vừa kiều diễm chói mắt đều tập hợp trên người cô. Sau đó anh sẽ đặt cô ở dưới thân mình, dày vò đến khi nào cô rên rỉ xin tha thì thôi. Lâm Vĩ Phong mới nghĩ một chút cơ thể đã nóng lên, anh vươn tay nới lỏng cà vạt.
“Vĩ Phong, đừng nói lung tung nữa, mau nghĩ cách rời khỏi đây đi.” - Khả Hân thật sự không muốn nói tiếp chuyện tin nhắn kia có phải bạn gái của Lâm Vĩ Phong hay không, phải thì sao mà không phải thì sao, càng khiến tâm cô rối loạn.
Cô không muốn thừa nhận mình ghen đâu. Một người thông minh sẽ biết phải tránh xa Lâm Vĩ Phong, nếu cô còn không chịu quay đầu thì không ai cứu nổi cô đâu.
Khả Hân đợi thêm một lát cũng không thấy Lâm Vĩ Phong có động tĩnh gì không ngờ anh cứ như vậy mà ngủ rồi. Thật sự có thể ngủ trong khi bị giam giữ thế này sao? Quan trọng là Khả Hân thấy anh ngủ rất an yên, giống như hoàn toàn tự tin rằng nơi này không có gì gây hại được cho mình.
“Tôi đương nhiên phải quan tâm anh ấy, đó chính là chồng tôi mà.” - Khả Hân tự khẳng định lần nữa.
“Câm miệng!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng.
“…” - Khả Hân nhăn mặt, sao đột nhiên người đàn ông này lại tức giận rồi? Cô có nói cái gì sai đâu, hơn nữa câu chuyện này rõ ràng là anh tự khơi mào trước, xong rồi tự mình tức giận.
Giờ khắc này, Lâm Vĩ Phong càng lúc càng ý thức được rõ ràng chuyện anh lấy danh nghĩa của anh trai ra lừa gạt Khả Hân chính là hành động tự mua dây buộc mình. Không chỉ có anh mà chuyện đó còn trở thành sợi dây ràng buộc đạo đức với Khả Hân. Đáng tiếc lúc này sợi dây đã trở thành một mớ hỗn loạn chưa thể gỡ xuống được.
Anh tự hỏi nếu giờ mình nói thật với cô, người đang ngồi ngay trước mặt cô mới là chồng danh chính ngôn thuận của Khả Hân thì cô sẽ phản ứng như nào? Xem chừng chỉ có tức giận và không tin mà thôi.
Khả Hân thấy anh cứ trầm mặc không vui cô cũng không thèm nói thêm nữa, lúc này cùng anh tranh luận thật sự không có lợi. Vấn đề trước mắt là thoát khỏi chỗ này còn chưa giải quyết, cùng anh tranh cãi thì được gì.
Cô nhìn quanh phòng một lần nữa thật sự là vô cùng bình thường, không có gì lạ, chỉ có camera trên góc và song sắt trước phòng là minh chứng cho chuyện bọn họ bị nhốt còn lại thì cứ như đang ở trong căn phòng ở nhà. Khả Hân đột nhiên nhớ tới một chuyện, khi nãy tên bắt cóc vừa nói muốn 3 nghìn tỷ thì Lâm Vĩ Phong đã xuất hiện. Sao có thể nhanh như vậy chứ?
Cô tự trấn an mình bằng suy nghĩ có lẽ sau khi tài xế về báo tình hình cho Lâm Vĩ Phong thì anh đã bắt đầu đi tìm cô rồi. Khả Hân không biết anh có nguyện bỏ ra 3 nghìn tỷ để cứu mình không, cô tự biết bản thân không đáng giá như vậy. Nhưng dù sao chuyện anh đến đây vì cô, đủ ấm áp với cô rồi.
“Mấy người thả chúng tôi ra đi! Mấy người đang phạm pháp đó, thả chúng tôi ra chúng tôi không truy cứu đâu.” - Khả Hân hét lên với camera.
Lâm Vĩ Phong thấy cô đứng nói chuyện với camera thật sự là ngốc không chịu được, lên tiếng nói:
“Được rồi, đứng nói nữa, chúng nó là đồ vật vô tri thôi.”
Bên trong phòng điều khiển, Hoàng Thiệu Huy đang rất ưu nhã nâng ly rượu nhấp một ngụm, mắt thì không ngừng quan sát thú cưng của mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình có Lâm Vĩ Phong.
“Trạch à, hình như Gấu nhà tôi yêu Vĩ Phong mất rồi.”
“…” - Khóe môi Dương Trạch giật giật, không hiểu rốt cuộc trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì nữa - “Cậu ganh tị?”
“Không có, chẳng qua là một con chó mà thôi.” - Hoàng Thiệu Huy cười nhạt - “Cùng lắm thì cho Gấu gả qua nhà Vĩ Phong thôi.”
“…” - Sắc mặt Dương Trạch lại đen thêm một chút, thật sự khâm phục khả năng tư duy của Hoàng Thiệu Huy.
Trong ba người bọn họ Hoàng Thiệu Huy có thể xem là vô tâm vô phế nhất, không có chuyện gì thật sự khiến cậu ta khẩn trương. Người khác cùng lắm là ngậm thìa vàng sinh ra, còn cậu ta là ngậm kim cương từ trong bụng mẹ. Gia đình hiển hách, tài phú nhiều không kể siết, cuộc sống chưa từng phải bận tâm gì cả. Nhưng người càng đứng ở trên đỉnh cao nhân sinh càng buồn chán, chơi xe chơi phụ nữ, kiểu gì cũng thử qua nhưng Hoàng Thiệu Huy vẫn không tìm thấy thứ khiến cậu ta hứng thú.
“Vĩ Phong trước này đều rất thu hút, Gấu có yêu cậu ấy cũng bình thường.” - Dương Trạch không mặn không nhạt nói.
“Nè, đừng nói cậu cũng thích Vĩ Phong nha? Nhưng cái gì cũng có trước sau, là Gầu nhà tôi đến trước.”
“...” - Dương Trạch ôm bụng cười, thật sự kiểu nói chuyện chệch đường ray này của cậu ta có thể khiến người ta dở khóc dở cười.
“Nhưng mà Đặng Khả Hân mới là vợ chính thức của Vĩ Phong, chúng ta phải có sự đồng ý của người ta mới có thể gả qua được.”
Hai người nói đùa một chút cũng quay lại chủ đề chính, nghiêm túc quan sát màn hình giám sát. Hoàng Thiệu Huy nghe câu Lâm Vĩ Phong nói Khả Hân, bĩu môi không vui:
“Cậu coi Vĩ Phong nói chúng ta là vật vô tri kìa?”
“Chửi như thế coi như nhẹ rồi, chúng ta bất chấp đem cậu ấy và vợ nhột lại ở đây thật sự là có chút đáng bị ăn chửi.” - Dương Trạch thành thật nói.
Hoàng Thiệu Huy Bạch yên lặng một lát, đột nhiên nhếch miệng cười, cười đến vô cùng gian xảo:
“Trạch à, dù sao chúng ta cũng sẽ bị chửi thôi, chỉ bằng mạnh tay một chút nữa, cho họ chút kích thích.”
“Có ý gì?” - Dương Trạch nhíu mày hỏi.
Hoàng Thiệu Huy lại cười mà không nói.
Lâm Vĩ Phong vẫn chiếm ở trên sofa Khả Hân tất nhiên sẽ không qua đó ngồi, anh không cho cô gào lên với camera nữa thì cô cũng tiết kiệm sức mình mà không gào nữa. Tín hiệu đã bị chặn nên Lâm Vĩ Phong cũng không quan tâm điện thoại của mình lắm nhưng đột nhiên có tiếng thông báo tin nhắn.
Là tin nhắn của Dương Trạch.
Lâm Vĩ Phong tất nhiên không thèm xem tin nhắn đó trực tiếp gọi cho Dương Trạch, xem ra tín hiệu chỉ bị chặn khi gọi ra ngoài mà thôi, ở trong khu này vẫn thể liên hệ với nhau. Bất qua Dương Trạch không nghe điện thoại của anh, Lâm Vĩ Phong gọi thêm lần nữa liền bị chặn.
“Có tin nhắn phải không? Có tín hiệu trở lại sao?” - Khả Hân mừng rõ đi lại hỏi.
“F*ck!” - Lâm Vĩ Phong tức giận nhìn lên camera mắng chửi một tiếng.
Cuối cùng vẫn phải mở tin nhắn của Dương Trạch ra xem, ‘Phong, ngấy ngày tới cứ an tâm cùng Khả Hân ở bên cạnh nhau đi, sớm có quý tử càng tốt, vừa nhìn đã thấy người phụ nữ này sẽ thành người mẹ tốt.’
“Tin nhắn gì vậy? Là của bọn bắt cóc sao, họ lại đòi tiền chuộc hả?” - Khả Hân nghiêng đầu muốn xem nội dung tin nhắn nhưng anh đã anh chóng tắt màn hình điện thoại.
“Ừ.” - Lâm Vĩ Phong hờ hững đáp.
Khả Hân chỉ có thể đọc được mấy chữ đầu ‘Phong, mấy ngày tới…’, nội dung phía sau là gì cô đều không xem kịp.
“Xóa vội vậy làm gì chứ?” - Khả Hân bĩu môi - “Là bạn gái của anh à? Chắc là bạn gái rồi, gọi ‘Phong’ thân mật như thế.”
Khả Hân trong đầu chỉ nghĩ được bao nhiêu đó, người có thể gọi ‘Phong’ một cách thuận miệng như vậy chắc chỉ có người yêu thôi. Nếu không phải thì quan hệ với Lâm Vĩ Phong chắc chắn rất đặc biệt.
“Cô ganh tị?” - Lâm Vĩ Phong nheo mắt nhìn cô - “Nếu cô thích cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Phong… muốn cô gọi anh như vậy sao? Không được, cô không thể gọi. Nếu cô gọi Lâm Vĩ Phong như thế thì cả hai đều không quay đầu được nữa đâu.
Lâm Vĩ Phong tưởng tượng đến dáng vẻ khi gọi mình như vậy của Khả Hân chắc chắn là xúc động lòng người. Một cảm giác vừa điềm đạm vừa kiều diễm chói mắt đều tập hợp trên người cô. Sau đó anh sẽ đặt cô ở dưới thân mình, dày vò đến khi nào cô rên rỉ xin tha thì thôi. Lâm Vĩ Phong mới nghĩ một chút cơ thể đã nóng lên, anh vươn tay nới lỏng cà vạt.
“Vĩ Phong, đừng nói lung tung nữa, mau nghĩ cách rời khỏi đây đi.” - Khả Hân thật sự không muốn nói tiếp chuyện tin nhắn kia có phải bạn gái của Lâm Vĩ Phong hay không, phải thì sao mà không phải thì sao, càng khiến tâm cô rối loạn.
Cô không muốn thừa nhận mình ghen đâu. Một người thông minh sẽ biết phải tránh xa Lâm Vĩ Phong, nếu cô còn không chịu quay đầu thì không ai cứu nổi cô đâu.
Khả Hân đợi thêm một lát cũng không thấy Lâm Vĩ Phong có động tĩnh gì không ngờ anh cứ như vậy mà ngủ rồi. Thật sự có thể ngủ trong khi bị giam giữ thế này sao? Quan trọng là Khả Hân thấy anh ngủ rất an yên, giống như hoàn toàn tự tin rằng nơi này không có gì gây hại được cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.