Chương 111: Tìm cách vạch trần
Kình Lạc Ngạn
02/06/2021
Nguyên buổi học ngày hôm đó, tâm trạng của Khả Hân giống như người bị
treo ngược cành cây. Trong đầu cô luôn là suy nghĩ về chuyện Lâm Vĩ
Phong giả dạng Lâm Vĩ Thành. Ngay cả khi giảng viên điểm danh Khả Hân
cũng không nghe thấy, Kim Chi ở bên cạnh phải thay cô nói ‘Có’.
“Khả Hân, sao chị thẫn thờ thế? Anh Khánh Nguyên nói gì mà làm chị mất hồn mất vía hết rồi.”
“Không sao, em cứ học đi.” - Khả Hân thở dài lắc đầu.
Khả Hân nhớ buổi tối đó có điện thoại nửa đêm, ‘Lâm Vĩ Thành’ nhất quyết trùm kín chăn không cho cô nhìn thấy, còn bảo lo dọa sợ cô. Xem ra là vì lúc đó người ở trong chăn hẳn là Lâm Vĩ Phong không đeo lớp da giả.
Thêm cả chuyện điện thoại Lâm Vĩ Phong lại ở ngay trên bàn bên cạnh Lâm Vĩ Thành, Khả Hân xâu chuỗi lại mọi chuyện. Thật sự không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Vĩ Thành kia chính là Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân tức giận vô cùng, cô không thể để bị người ta xem như trò đùa nữa, cô phải bắt Lâm Vĩ Phong hiện nguyên hình.
Buổi tối ở nhà họ Lâm, cô và Lâm Vĩ Phong chuẩn bị ăn tối, Khả Hân đột nhiên nhìn vào mắt Lâm Vĩ Phong nói:
“Hôm nay tôi muốn gặp anh Vĩ Thành, anh không được không đồng ý.”
“Nếu tôi cứ không đồng ý thì sao?” - Lâm Vĩ Phong cầm đũa lên vừa gắp thức ăn vừa thông thả hỏi.
“Bằng không thì tôi sẽ… sẽ tuyệt thực.”
Khả Hân vốn trong đầu còn đang suy nghĩ sẽ nói những chuyện nghiêm trọng hơn như là nhảy lầu, treo cổ,... nhưng nghĩ lại mấy cái đó hẳn là Lâm Vĩ Phong không tin đâu mà cô cũng không có can đảm làm. So ra thì tuyệt thực vẫn là sự lựa chọn dễ dàng nhất.
“Muốn tuyệt thực thật? Được đó, vậy cứ nhịn đói đi.” - Lâm Vĩ Phong không tỏ chút thương tiếc nào còn vỗ tay khen ngợi sự dũng cảm của cô.
Khả Hân tức đến nghẹn họng, thở hổn hển đứng dậy đi thẳng vào phòng. Cô cũng không trông mong Lâm Vĩ Phong sẽ thương hại gì cô, mọi chuyện vẫn nằm trong tính toán của Khả Hân.
“Nhị thiếu gia, cậu mặc kệ phu nhân tuyệt thực vậy sao?” - Dì Ba luôn lo lắng cho Khả Hân, không nhịn được phải nhắc nhở Lâm Vĩ Phong.
“Muốn tự hành hạ mình thì cứ mặc cô ấy. Đâu phải con nít mà hở ra là tuyệt thực.” - Lâm Vĩ Phong lạnh nhạt nói.
Dì Ba thấy Lâm Vĩ Phong đã nói vậy cũng không tiện nói thêm, trong lòng định đợi một lát mang thức ăn cho Khả Hân sau.
“Không được mang cho cô ấy cái gì hết, muốn tuyệt thực thì cứ để cô ấy làm, chịu chút khổ rồi sau này mới không tùy hứng nữa.” - Lâm Vĩ Phong giống như đọc được suy nghĩ trong đầu dì Ba.
Dì Ba gật đầu với Lâm Vĩ Phong nhưng vừa đợi anh đi vào phòng điều trị của Lâm Vĩ Thành là dì Ba đã vội đi chuẩn bị một phần thức ăn. Bên trong còn có bánh táo Khả Hân thích nhất, nói gì thì cũng là nhà họ Lâm ức hiếp cô.
Khả Hân không khóa cửa, chỉ là khép hờ bởi vì mục đích chính của cô không phải tuyệt thực mà là để Lâm Vĩ Phong hiện nguyên hình. Cửa phòng chính chờ Lâm Vĩ Phong bước vào nhưng không ngờ người Khả Hân chờ được lại là dì Ba.
“Phu nhân, cô đói rồi phải không? Ăn một chút đi.” - Dì Ba lấy thức ăn từ khay ra đứa đến trước mặt Khả Hân.
Khả Hân mặc dù rất giận nhà họ Lâm nhưng cũng không giận được dì Ba, dù bọn họ luôn lừa gạt cô, bao che cho Lâm Vĩ Phong nhưng sự quan tâm ân cần mà dì Ba đối với cô không hề giả.
“Dì Ba, con không ăn, dì mang ra ngoài đi.”
Nếu đã diễn kịch Khả Hân phải diễn cho chân thật vậy nên cô nhất quyết không ăn. Cô phải để cho Lâm Vĩ Phong biết, cô đang muốn làm thật không có đùa.
“Phu nhân, đừng hành xác mình như vậy, dù cho cô có giận nhị thiếu gia thì cũng tuyệt thực.” - Dì Ba khuyên can.
“Con không có giận dỗi, con đang đòi công bằng cho chính mình.” - Khả Hân khăng khăng nói.
Thật ra Lâm Vĩ Phong ăn xong vội đi vào phòng điều trị cũng là để cho dì Ba thuận tiện mang thức ăn cho Khả Hân mà thôi. Nhưng khi anh lần nữa quay lại nhà bếp, thấy khay thức ăn có bánh táo vẫn còn nguyên.
Định tuyệt thực thật sao? Ngốc như vậy?
Dì Ba thấy anh nheo mắt nhìn chằm chằm khay thức ăn có hơi chột dạ, lo lắng bị anh trách cứ. Không ngờ bà lại thấy anh đi đến cầm lấy khay bánh đi thẳng vào phòng có Khả Hân.
Rõ ràng là vô cùng quan tâm cô nhưng lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt. Dì Ba thật sự không hiểu nổi thế giới của người trẻ tuổi nhưng ít nhất thấy Lâm Vĩ Phong để tâm cô như vậy bà rất mừng.
Cửa phòng lần nữa mở ra, Khả Hân hy vọng đó sẽ là ‘Lâm Vĩ Thành’ với bộ da giả nhưng khi quay đầu lại thấy Lâm Vĩ Phong nguyên bản. Trên tay của anh còn là khay đồ ăn lúc nãy dì Ba mang vào. Trong lòng Khả Hân không khỏi có chút cảm động, hóa ra anh cũng không quá nhẫn tâm với cô.
“Tôi đã đích thân tới hầu hạ rồi, cô biết điều một chút đi.” - Lâm Vĩ Phong trầm giọng nói nhưng không hề có ý tức giận.
“Vậy thì tôi phải cảm ơn anh đã ban cho ân huệ lớn như thế nhưng đáng tiếc tôi không cần. Phiền anh mang thức ăn ra ngoài cũng đừng bước vào đây nữa.” - Khả Hân lườm anh.
Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi tiện tay kéo một cái ghế qua ngồi trước mặt Khả Hân.
“Tức giận như này là vì chuyện tối qua?”
Nhắc tới đến tối hôm qua liền khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hân ửng hồng. Người đàn ông không biết xấu hổ này chuyện gì cũng làm được, áo không thèm cởi đã đè cô xuống ‘chiếm đất công thành’.
Khả Hân thẹn quá hóa giận, oán hận trừng mắt với anh, cô cố áp chế tức giận xuống. Khả Hân biết mỗi lần cùng anh tranh luận người cuối cùng tự rước lấy nhục chỉ có mình. Vì mục tiêu quan trọng hơn cô sẽ nhịn.
“Rõ ràng là chúng ta đã có giao kèo, nếu tôi đồng ý đến ăn cơm với Đặng Mỹ Ân thì cô sẽ đồng ý mọi yêu cầu của tôi. Tôi đã thực hiện phần tôi rồi, tại sao đến phần cô, cô lại thể hiện như tôi cưỡng bức cô vậy?” - Lâm Vĩ Phong nói đến hợp tình hợp lý, còn cầm lấy bánh táo trong khay lên cắn một miếng, rõ ràng là đang trêu chọc Khả Hân.
“Tối hôm tôi cũng bị anh ăn sạch rồi, anh cái gì cũng làm, còn không phải cưỡng bức...”
Lâm Vĩ Phong chỉ chờ Khả Hân hé miệng ra, anh liền đưa bánh táo nhét vào trong đó. Khả Hân thật sự không thể từ chối, hành động này của anh vừa ngang ngược cũng vừa có chút đáng yêu.
“Bánh có vương nước bọt của tôi, ăn ngon hơn phải không?”
Khả Hân không trả lời, nuốt xuống miếng bánh táo. Cô tự trấn tĩnh mình không thể để Lâm Vĩ Phong xoay như chong chóng mãi thế này được.
“Tôi muốn gặp Lâm Vĩ Thành!”
“Muốn gặp anh ấy làm gì? Tối qua tôi chưa đủ thỏa mãn cô sao?”
“Lâm Vĩ Phong! Đừng có mở miệng là nói mấy lời như vậy!”
“Hóa ra phụ nữ các cô nhu cầu đến thế, tôi nỗ lực cả đêm cô cũng không vừa ý.” - Lâm Vĩ Phong giả vờ thở dài.
Khả Hân tức đến nghiến răng, cô thật sự muốn cầm nguyên khay cơm này úp vào mặt anh. Nhưng nghĩ đến thực phẩm rất quý giá không nên lãng phí vì mấy lời đó nên lại thôi.
“Đêm nay tôi phải gặp Lâm Vĩ Thành, nếu anh không để tôi gặp thì tôi…”
“Tôi như nào? Muốn làm gì? Tuyệt thực tiếp?” - Lâm Vĩ Phong nghiêng đầu tiến sát mặt cô.
“Tôi sẽ đi ra Ủy ban, đơn phương ly hôn cùng với Lâm Vĩ Thành.” - Khả Hân cứng rắn đáp lại.
“Đơn phương ly hôn?” - Lâm Vĩ Phong khẽ cau mày, không ngờ cô lại có lá gan lớn như vậy - “Cô không sợ sau khi cô ly hôn, tôi sẽ đem cả nhà của chú cô kéo xuống nước à?”
Khả Hân cắn môi, lời Lâm Vĩ Phong nói không sai, đó cũng là lý do Khả Hân thật sự không thể rời khỏi Lâm gia. Cả nhà họ Đặng giờ đây bị buộc chặt với nhà họ Lâm, cô dám tách ra, Lâm Vĩ Phong sẽ không buông tha công ty của chú cô.
“Nếu mà mấy người bức tôi đến chết thì tôi sẽ thành quỷ theo ám mấy người, ám nhà họ Lâm ngàn đời luôn.” - Khả Hân nhìn chằm chằm anh, trong mắt ngấn nước, giống như lời anh nói đã chạm vào chỗ đau trong tim cô - “Tôi cũng muốn được mau chóng đoàn tụ với cha mẹ đây.”
Lâm Vĩ Phong thấy cô sắp khóc đến nơi thì cũng không nỡ nói mấy lời nặng nhẹ nữa. Anh vươn tay kéo cô về phía mình, dịu dàng hôn lên mắt cô sau đó đến môi.
Khả Hân không ngờ Lâm Vĩ Phong sẽ đánh úp bất ngờ như vậy, cô hoàn toàn bị anh dẫn dắt. Anh chỉ vừa chạm vào một chút, miệng của cô đã hé ra nghênh đón. Mặc cho chiếc lưỡi của anh xâm chiếm, Khả Hân vẫn không nhịn được phối hợp. Có lẽ đây chính là do Lâm Vĩ Phong luyện riết mà thành, dù cho lý trí của cô có kịch liệt phản đối thế nào thì cũng không ngăn được cơ thể làm theo thói quen.
Triền miên một lúc Khả Hân liền bừng tỉnh, mục đích hôm nay của cô không phải thế này. Cô liền nhanh trí cắn một cái thật mạnh vào lưỡi anh, mùi máu tanh tràn ra khắp khoang miệng hai người.
Cô phải để lại đánh dấu trên người Lâm Vĩ Phong. Một khi cô tiếp xúc với Lâm Vĩ Thành giả kia, cô sẽ có thể biết chắc chắn đó có phải là Lâm Vĩ Phong giả dạng hay không.
“Khả Hân, sao chị thẫn thờ thế? Anh Khánh Nguyên nói gì mà làm chị mất hồn mất vía hết rồi.”
“Không sao, em cứ học đi.” - Khả Hân thở dài lắc đầu.
Khả Hân nhớ buổi tối đó có điện thoại nửa đêm, ‘Lâm Vĩ Thành’ nhất quyết trùm kín chăn không cho cô nhìn thấy, còn bảo lo dọa sợ cô. Xem ra là vì lúc đó người ở trong chăn hẳn là Lâm Vĩ Phong không đeo lớp da giả.
Thêm cả chuyện điện thoại Lâm Vĩ Phong lại ở ngay trên bàn bên cạnh Lâm Vĩ Thành, Khả Hân xâu chuỗi lại mọi chuyện. Thật sự không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Vĩ Thành kia chính là Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân tức giận vô cùng, cô không thể để bị người ta xem như trò đùa nữa, cô phải bắt Lâm Vĩ Phong hiện nguyên hình.
Buổi tối ở nhà họ Lâm, cô và Lâm Vĩ Phong chuẩn bị ăn tối, Khả Hân đột nhiên nhìn vào mắt Lâm Vĩ Phong nói:
“Hôm nay tôi muốn gặp anh Vĩ Thành, anh không được không đồng ý.”
“Nếu tôi cứ không đồng ý thì sao?” - Lâm Vĩ Phong cầm đũa lên vừa gắp thức ăn vừa thông thả hỏi.
“Bằng không thì tôi sẽ… sẽ tuyệt thực.”
Khả Hân vốn trong đầu còn đang suy nghĩ sẽ nói những chuyện nghiêm trọng hơn như là nhảy lầu, treo cổ,... nhưng nghĩ lại mấy cái đó hẳn là Lâm Vĩ Phong không tin đâu mà cô cũng không có can đảm làm. So ra thì tuyệt thực vẫn là sự lựa chọn dễ dàng nhất.
“Muốn tuyệt thực thật? Được đó, vậy cứ nhịn đói đi.” - Lâm Vĩ Phong không tỏ chút thương tiếc nào còn vỗ tay khen ngợi sự dũng cảm của cô.
Khả Hân tức đến nghẹn họng, thở hổn hển đứng dậy đi thẳng vào phòng. Cô cũng không trông mong Lâm Vĩ Phong sẽ thương hại gì cô, mọi chuyện vẫn nằm trong tính toán của Khả Hân.
“Nhị thiếu gia, cậu mặc kệ phu nhân tuyệt thực vậy sao?” - Dì Ba luôn lo lắng cho Khả Hân, không nhịn được phải nhắc nhở Lâm Vĩ Phong.
“Muốn tự hành hạ mình thì cứ mặc cô ấy. Đâu phải con nít mà hở ra là tuyệt thực.” - Lâm Vĩ Phong lạnh nhạt nói.
Dì Ba thấy Lâm Vĩ Phong đã nói vậy cũng không tiện nói thêm, trong lòng định đợi một lát mang thức ăn cho Khả Hân sau.
“Không được mang cho cô ấy cái gì hết, muốn tuyệt thực thì cứ để cô ấy làm, chịu chút khổ rồi sau này mới không tùy hứng nữa.” - Lâm Vĩ Phong giống như đọc được suy nghĩ trong đầu dì Ba.
Dì Ba gật đầu với Lâm Vĩ Phong nhưng vừa đợi anh đi vào phòng điều trị của Lâm Vĩ Thành là dì Ba đã vội đi chuẩn bị một phần thức ăn. Bên trong còn có bánh táo Khả Hân thích nhất, nói gì thì cũng là nhà họ Lâm ức hiếp cô.
Khả Hân không khóa cửa, chỉ là khép hờ bởi vì mục đích chính của cô không phải tuyệt thực mà là để Lâm Vĩ Phong hiện nguyên hình. Cửa phòng chính chờ Lâm Vĩ Phong bước vào nhưng không ngờ người Khả Hân chờ được lại là dì Ba.
“Phu nhân, cô đói rồi phải không? Ăn một chút đi.” - Dì Ba lấy thức ăn từ khay ra đứa đến trước mặt Khả Hân.
Khả Hân mặc dù rất giận nhà họ Lâm nhưng cũng không giận được dì Ba, dù bọn họ luôn lừa gạt cô, bao che cho Lâm Vĩ Phong nhưng sự quan tâm ân cần mà dì Ba đối với cô không hề giả.
“Dì Ba, con không ăn, dì mang ra ngoài đi.”
Nếu đã diễn kịch Khả Hân phải diễn cho chân thật vậy nên cô nhất quyết không ăn. Cô phải để cho Lâm Vĩ Phong biết, cô đang muốn làm thật không có đùa.
“Phu nhân, đừng hành xác mình như vậy, dù cho cô có giận nhị thiếu gia thì cũng tuyệt thực.” - Dì Ba khuyên can.
“Con không có giận dỗi, con đang đòi công bằng cho chính mình.” - Khả Hân khăng khăng nói.
Thật ra Lâm Vĩ Phong ăn xong vội đi vào phòng điều trị cũng là để cho dì Ba thuận tiện mang thức ăn cho Khả Hân mà thôi. Nhưng khi anh lần nữa quay lại nhà bếp, thấy khay thức ăn có bánh táo vẫn còn nguyên.
Định tuyệt thực thật sao? Ngốc như vậy?
Dì Ba thấy anh nheo mắt nhìn chằm chằm khay thức ăn có hơi chột dạ, lo lắng bị anh trách cứ. Không ngờ bà lại thấy anh đi đến cầm lấy khay bánh đi thẳng vào phòng có Khả Hân.
Rõ ràng là vô cùng quan tâm cô nhưng lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt. Dì Ba thật sự không hiểu nổi thế giới của người trẻ tuổi nhưng ít nhất thấy Lâm Vĩ Phong để tâm cô như vậy bà rất mừng.
Cửa phòng lần nữa mở ra, Khả Hân hy vọng đó sẽ là ‘Lâm Vĩ Thành’ với bộ da giả nhưng khi quay đầu lại thấy Lâm Vĩ Phong nguyên bản. Trên tay của anh còn là khay đồ ăn lúc nãy dì Ba mang vào. Trong lòng Khả Hân không khỏi có chút cảm động, hóa ra anh cũng không quá nhẫn tâm với cô.
“Tôi đã đích thân tới hầu hạ rồi, cô biết điều một chút đi.” - Lâm Vĩ Phong trầm giọng nói nhưng không hề có ý tức giận.
“Vậy thì tôi phải cảm ơn anh đã ban cho ân huệ lớn như thế nhưng đáng tiếc tôi không cần. Phiền anh mang thức ăn ra ngoài cũng đừng bước vào đây nữa.” - Khả Hân lườm anh.
Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi tiện tay kéo một cái ghế qua ngồi trước mặt Khả Hân.
“Tức giận như này là vì chuyện tối qua?”
Nhắc tới đến tối hôm qua liền khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hân ửng hồng. Người đàn ông không biết xấu hổ này chuyện gì cũng làm được, áo không thèm cởi đã đè cô xuống ‘chiếm đất công thành’.
Khả Hân thẹn quá hóa giận, oán hận trừng mắt với anh, cô cố áp chế tức giận xuống. Khả Hân biết mỗi lần cùng anh tranh luận người cuối cùng tự rước lấy nhục chỉ có mình. Vì mục tiêu quan trọng hơn cô sẽ nhịn.
“Rõ ràng là chúng ta đã có giao kèo, nếu tôi đồng ý đến ăn cơm với Đặng Mỹ Ân thì cô sẽ đồng ý mọi yêu cầu của tôi. Tôi đã thực hiện phần tôi rồi, tại sao đến phần cô, cô lại thể hiện như tôi cưỡng bức cô vậy?” - Lâm Vĩ Phong nói đến hợp tình hợp lý, còn cầm lấy bánh táo trong khay lên cắn một miếng, rõ ràng là đang trêu chọc Khả Hân.
“Tối hôm tôi cũng bị anh ăn sạch rồi, anh cái gì cũng làm, còn không phải cưỡng bức...”
Lâm Vĩ Phong chỉ chờ Khả Hân hé miệng ra, anh liền đưa bánh táo nhét vào trong đó. Khả Hân thật sự không thể từ chối, hành động này của anh vừa ngang ngược cũng vừa có chút đáng yêu.
“Bánh có vương nước bọt của tôi, ăn ngon hơn phải không?”
Khả Hân không trả lời, nuốt xuống miếng bánh táo. Cô tự trấn tĩnh mình không thể để Lâm Vĩ Phong xoay như chong chóng mãi thế này được.
“Tôi muốn gặp Lâm Vĩ Thành!”
“Muốn gặp anh ấy làm gì? Tối qua tôi chưa đủ thỏa mãn cô sao?”
“Lâm Vĩ Phong! Đừng có mở miệng là nói mấy lời như vậy!”
“Hóa ra phụ nữ các cô nhu cầu đến thế, tôi nỗ lực cả đêm cô cũng không vừa ý.” - Lâm Vĩ Phong giả vờ thở dài.
Khả Hân tức đến nghiến răng, cô thật sự muốn cầm nguyên khay cơm này úp vào mặt anh. Nhưng nghĩ đến thực phẩm rất quý giá không nên lãng phí vì mấy lời đó nên lại thôi.
“Đêm nay tôi phải gặp Lâm Vĩ Thành, nếu anh không để tôi gặp thì tôi…”
“Tôi như nào? Muốn làm gì? Tuyệt thực tiếp?” - Lâm Vĩ Phong nghiêng đầu tiến sát mặt cô.
“Tôi sẽ đi ra Ủy ban, đơn phương ly hôn cùng với Lâm Vĩ Thành.” - Khả Hân cứng rắn đáp lại.
“Đơn phương ly hôn?” - Lâm Vĩ Phong khẽ cau mày, không ngờ cô lại có lá gan lớn như vậy - “Cô không sợ sau khi cô ly hôn, tôi sẽ đem cả nhà của chú cô kéo xuống nước à?”
Khả Hân cắn môi, lời Lâm Vĩ Phong nói không sai, đó cũng là lý do Khả Hân thật sự không thể rời khỏi Lâm gia. Cả nhà họ Đặng giờ đây bị buộc chặt với nhà họ Lâm, cô dám tách ra, Lâm Vĩ Phong sẽ không buông tha công ty của chú cô.
“Nếu mà mấy người bức tôi đến chết thì tôi sẽ thành quỷ theo ám mấy người, ám nhà họ Lâm ngàn đời luôn.” - Khả Hân nhìn chằm chằm anh, trong mắt ngấn nước, giống như lời anh nói đã chạm vào chỗ đau trong tim cô - “Tôi cũng muốn được mau chóng đoàn tụ với cha mẹ đây.”
Lâm Vĩ Phong thấy cô sắp khóc đến nơi thì cũng không nỡ nói mấy lời nặng nhẹ nữa. Anh vươn tay kéo cô về phía mình, dịu dàng hôn lên mắt cô sau đó đến môi.
Khả Hân không ngờ Lâm Vĩ Phong sẽ đánh úp bất ngờ như vậy, cô hoàn toàn bị anh dẫn dắt. Anh chỉ vừa chạm vào một chút, miệng của cô đã hé ra nghênh đón. Mặc cho chiếc lưỡi của anh xâm chiếm, Khả Hân vẫn không nhịn được phối hợp. Có lẽ đây chính là do Lâm Vĩ Phong luyện riết mà thành, dù cho lý trí của cô có kịch liệt phản đối thế nào thì cũng không ngăn được cơ thể làm theo thói quen.
Triền miên một lúc Khả Hân liền bừng tỉnh, mục đích hôm nay của cô không phải thế này. Cô liền nhanh trí cắn một cái thật mạnh vào lưỡi anh, mùi máu tanh tràn ra khắp khoang miệng hai người.
Cô phải để lại đánh dấu trên người Lâm Vĩ Phong. Một khi cô tiếp xúc với Lâm Vĩ Thành giả kia, cô sẽ có thể biết chắc chắn đó có phải là Lâm Vĩ Phong giả dạng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.