Chương 79: Tôi đều là của cô
Kình Lạc Ngạn
05/05/2021
Khóe môi của anh cong lên để lộ ra một nụ cười dịu dàng chưa từng thấy, sau
đó cánh môi của anh khẽ lướt qua gương mặt cô, sang vành tai rồi lại
xuống cổ.
“Anh cười đẹp lắm, anh là của tôi sao?” - Khả Hân nâng gương mặt anh lên, vui vẻ ngắm nhìn.
“Được, tôi đều là của cô, tới lấy đi.”
Lâm Vĩ Phong rất nhanh chóng cởi sạch chính mình, Khả Hân nhìn thấy thân thể lực lưỡng của anh càng thêm phát nóng. Dù cho trước nay có nhìn bao nhiêu lần thì bây giờ được tận tay chạm vào vẫn là cảm giác khác biệt, xương bả vai rất đẹp, cơ bắp ở tay cũng rất có lực… Khả Hân hoàn toàn trầm mê rồi.
Lâm Vĩ Phong từ trước đến nay không phải người dịu dàng nhưng lần này anh lại đặc biệt kiên nhẫn. Lâm Vĩ Phong muốn lưu lại cho cô ký ức đẹp đẽ nhất. Đối với phụ nữ mà nói, lần đầu tiên chắc chắn là chuyện khắc sâu cả đời. Anh biết cô đã giữ gìn hơn hai mươi năm, chỉ với điều này đủ khiến anh muốn thật trân trọng lần đầu cùng cô.
Lâm Vĩ Phong ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bế cô đặt lên giường, Khả Hân lúc này hoàn toàn phối hợp, tận lực chôn sâu trong lòng anh. Làn da của cô bình thường đã rất trắng, khi ở dưới ánh đèn lờ mờ lại càng kích thích thị giác, khiến anh không nhịn được muốn điên cuồng ăn sạch cô.
“Ưm… Phong…” - Cô khẽ gọi tên anh, trong mắt đều là ái tình khó che giấu.
Dây thần kinh lý trí cuối cùng của anh đã bị tiếng rên vừa rồi đánh gãy, anh cúi đầu xuống hôn cô, nhanh chóng lột sạch quần áo của cô, sau đó bàn tay xấu xa cũng len vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại.
“Cô chỉ được nhớ một người thôi. Cơ thể cô chỉ được tiếp nhận một mình Lâm Vĩ Phong tôi thôi.” - Anh không cần biết Phan Khánh Nguyên kia là ai, anh sẽ dùng những nụ hôn này, những vết hoan ái này, xóa sạch bóng hình người đó trong cô.
“Ưm… a…” - Cơ thể Khả Hân như bị giật điện, trống ngực cô đập liên hồi, nắm chặt lấy ra giường thở gấp. Cảm giác kích thích đột ngột này vừa khiến cô cảm thấy ngượng ngùng vừa khiết cô khát cầu được nhiều hơn.
“Phong… đừng mà… a…” - Đôi môi cô cũng phóng túng mà phát ra những âm thanh rên rỉ.
Khi thấy có người gọi anh là ‘Phong’, cô vẫn tự hỏi nếu mình gọi thì sẽ như thế nào. Đáng tiếc, sau đó cô lại tự gạt nó đi, trói buộc đạo đức không cho cô làm vậy nhưng bây giờ là mơ, cô có gì phải sợ.
Lâm Vĩ Phong vuốt ve sống lưng cô, đồng thời say mê cắn mút điểm hồng trên ngực cô. Khả Hân cảm nhận được từng trận tê dại từ đầu ngón tay anh, những câu vừa rồi của anh thật sự đã khiến cô mặc kệ tất cả mà phóng thích mình.
“Đặng Khả Hân, tôi là ai?” - Lâm Vĩ Phong nói dứt câu thì nâng hai chân cô lên đặt trên vai mình, ánh mắt nóng rực.
Anh biết cô là lần đầu nên khi tiến vào vô cùng cẩn thận, nhưng cảm giác chặt khít ấm nóng mà cô mang lại thật sự khiến anh không cách nào kiềm chế được. Tiếp theo đó là hàng loạt những trận luân động mãnh liệt khiến cho cả anh và cô đều nhễ nhại mồ hôi và chìm trong những thở hổn hển.
“A… chậm thôi…” - Khả Hân cảm giác như mình bị xé rách ra làm hai, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm này cô chưa từng được trải qua. Dù cho Khả Hân đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn khát cầu thân thể anh nhiều hơn.
“Ngoan… ” - Giọng anh khản đặc, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt đọng trên mặt cô.
“Phong… a… Phong… ” - Khả Hân lúc này chỉ có thể thuận theo anh mà phối hợp, bấu víu vào cơ thể cường tráng của anh.
Không biết qua bao lâu hai người mới dừng lại, Lâm Vĩ Phong nhìn người sớm đã gục trong lòng không khỏi muốn dày vò thêm lần nữa. Đôi mắt cô sớm đã trở nên mông lung như bị một màn sương mờ bao phủ, đôi môi he hé phát ra những tiếng nỉ non vô cùng mê hồn.
Lâm Vĩ Phong cẩn thận ôm cô vào trong phòng tắm, giúp cô tẩy rửa sơ qua mới ôm cô lại giường, để cô gối đầu lên tay mình ngủ một giấc. Anh đã sống hơn hai mươi lăm năm, cũng chưa từng đối với người phụ nữ nào dịu dàng như với cô.
Vì vậy mỗi lần Khả Hân nhớ chuyện xảy ra hôm nay đều là một giấc mộng êm ái, cô cũng chưa từng thấy hối hận. Nhưng dù không hối hận cũng không thể phủ nhận đây là một sai lầm.
Sai lầm đẹp đẽ đến mức cả đời cô không thể quên.
Trong phòng giám sát, Hoàng Thiệu Huy cười vui đến muốn tắt thở, tuy nói không thể nhìn thấy ảnh nhưng mà nghe âm thanh thôi cũng đủ cả người nhộn nhạo đứng ngồi không yên.
“Trạch à, đã nói cách của tôi dùng được mà, hai người họ bây giờ đang chìm trong tiên cảnh kia kìa.”
“Đây chính là cách chơi tình thú với vợ đỉnh cao nhất, vợ Vĩ Phong còn không biết đó là chồng mình. Tôi đúng là chịu thua trình độ của Vĩ Phong trong chuyện này.”
Hoàng Thiệu Huy nghe Dương Trạch nói thế cũng bội phục sát đất Vĩ Phong:
“Chờ tôi có vợ rồi cũng muốn chơi thử trò này, kích thích thật đó.”
Dương Trạch cũng không có nói thêm nữa, trên gương mặt đang bông đùa đó bỗng trở nên nghiêm nghị xen lẫn chút u buồn.
Tia nắng ban mai từ lỗ thông gió tiến vào, khiến cho căn phòng tràn ngập ánh sáng. Khả Hân dù có muốn mơ nữa cũng phải tỉnh dậy. Bây giờ cô đã thật sự trở thành người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong rồi. Cô gái tinh khiết ngày nào giờ đã chân chính trở thành một người phụ nữ.
Dù cho có muốn phủ nhận cũng không được, Khả Hân ngồi dậy, tự vỗ hai tay vào má cho tỉnh táo. Cô nhớ mình đã cắn lên bả vai của anh một cái rất mạnh, không thể chỉ có mình cô nhớ cả đời, cô muốn Lâm Vĩ Phong cũng đem chuyện này khắc sâu vào xương cốt.
Lâm Vĩ Phong đang ngồi ở bên ngoài trên sofa hút thuốc, khói thuốc mờ ảo tụ lượn lờ sau khuôn mặt trầm ngâm của anh. Người vừa mới trải qua chuyện hoan ái xong thường tâm tình rất tốt, đặc biệt là đàn ông nhưng xem chừng Lâm Vĩ Phong cũng không vui vẻ gì lắm.
Hàng rào sắt đã được mở từ lâu, hoàn toàn đúng với lời của Lâm Vĩ Phong nói, chỉ cần làm chuyện nam nữ nên làm thì có thể rời khỏi đây. Lâm Vĩ Phong đang đợi Khả Hân điều chỉnh tốt tâm trạng rồi ra gặp anh.
Khả Hân nhìn thân thể đầy dấu vết hoan ái của mình trong gương, chỉ biết nghiến răng mắng Lâm Vĩ Phong.
“Có cần làm tới mức này không?”
Mấy dấu hôn này cũng phải mấy ngày mới tan hết, nếu không cẩn thận che chắn thì cô không biết làm sao gặp gỡ người ngoài. Khả Hân vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra không chân thật, loay hoay rối loạn trong phòng tắm cả giờ đồng hồ.
Lâm Vĩ Phong vẫn ngồi bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi, anh cũng không đi vào hay lên tiếng thúc giục cô. Anh cho cô thời gian bình ổn lại cả về thể xác và tinh thần. Anh không nói, cũng không làm gì chính là sự dịu dàng mà anh dành cho cô.
Cuối cùng Khả Hân cũng đi ra bên ngoài, cô nhìn thấy Lâm Vĩ Phong ngồi ở sofa hút thuốc, sau đó rất nhanh thu lại ánh mắt của mình. Cô tự cho rằng chuyện đêm qua là mơ nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cô không dám nhìn anh, đưa mắt ra nhìn cửa sắt không ngờ nó thật sự đã mở ra rồi.
“Cô có khỏe không?” - Giọng anh có phần săn sóc.
Khả Hân mím môi, nên trả lời thế nào đây? Gật đầu hay là lắc đầu?
“Ngu người luôn rồi à?” - Hai ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc vùi tắt vào gạt tàn.
Lâm Vĩ Phong đứng dậy tiến vài bước về phía cô, Khả Hân thấy anh đi tới theo bản năng lùi lại về sau.
“Tôi sẽ không chạm vào cô.” - Lâm Vĩ Phong rũ mắt, anh thật sự không định làm cho Khả Hân thấy có bóng ma tâm lý gì nữa.
Anh đi đến lấy áo vest âu phục của mình khoác lên vai của Khả Hân, anh có thể cảm nhận được đôi vai run lên của cô.
“Chúng ta có thể đi rồi.”
“Anh cười đẹp lắm, anh là của tôi sao?” - Khả Hân nâng gương mặt anh lên, vui vẻ ngắm nhìn.
“Được, tôi đều là của cô, tới lấy đi.”
Lâm Vĩ Phong rất nhanh chóng cởi sạch chính mình, Khả Hân nhìn thấy thân thể lực lưỡng của anh càng thêm phát nóng. Dù cho trước nay có nhìn bao nhiêu lần thì bây giờ được tận tay chạm vào vẫn là cảm giác khác biệt, xương bả vai rất đẹp, cơ bắp ở tay cũng rất có lực… Khả Hân hoàn toàn trầm mê rồi.
Lâm Vĩ Phong từ trước đến nay không phải người dịu dàng nhưng lần này anh lại đặc biệt kiên nhẫn. Lâm Vĩ Phong muốn lưu lại cho cô ký ức đẹp đẽ nhất. Đối với phụ nữ mà nói, lần đầu tiên chắc chắn là chuyện khắc sâu cả đời. Anh biết cô đã giữ gìn hơn hai mươi năm, chỉ với điều này đủ khiến anh muốn thật trân trọng lần đầu cùng cô.
Lâm Vĩ Phong ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bế cô đặt lên giường, Khả Hân lúc này hoàn toàn phối hợp, tận lực chôn sâu trong lòng anh. Làn da của cô bình thường đã rất trắng, khi ở dưới ánh đèn lờ mờ lại càng kích thích thị giác, khiến anh không nhịn được muốn điên cuồng ăn sạch cô.
“Ưm… Phong…” - Cô khẽ gọi tên anh, trong mắt đều là ái tình khó che giấu.
Dây thần kinh lý trí cuối cùng của anh đã bị tiếng rên vừa rồi đánh gãy, anh cúi đầu xuống hôn cô, nhanh chóng lột sạch quần áo của cô, sau đó bàn tay xấu xa cũng len vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại.
“Cô chỉ được nhớ một người thôi. Cơ thể cô chỉ được tiếp nhận một mình Lâm Vĩ Phong tôi thôi.” - Anh không cần biết Phan Khánh Nguyên kia là ai, anh sẽ dùng những nụ hôn này, những vết hoan ái này, xóa sạch bóng hình người đó trong cô.
“Ưm… a…” - Cơ thể Khả Hân như bị giật điện, trống ngực cô đập liên hồi, nắm chặt lấy ra giường thở gấp. Cảm giác kích thích đột ngột này vừa khiến cô cảm thấy ngượng ngùng vừa khiết cô khát cầu được nhiều hơn.
“Phong… đừng mà… a…” - Đôi môi cô cũng phóng túng mà phát ra những âm thanh rên rỉ.
Khi thấy có người gọi anh là ‘Phong’, cô vẫn tự hỏi nếu mình gọi thì sẽ như thế nào. Đáng tiếc, sau đó cô lại tự gạt nó đi, trói buộc đạo đức không cho cô làm vậy nhưng bây giờ là mơ, cô có gì phải sợ.
Lâm Vĩ Phong vuốt ve sống lưng cô, đồng thời say mê cắn mút điểm hồng trên ngực cô. Khả Hân cảm nhận được từng trận tê dại từ đầu ngón tay anh, những câu vừa rồi của anh thật sự đã khiến cô mặc kệ tất cả mà phóng thích mình.
“Đặng Khả Hân, tôi là ai?” - Lâm Vĩ Phong nói dứt câu thì nâng hai chân cô lên đặt trên vai mình, ánh mắt nóng rực.
Anh biết cô là lần đầu nên khi tiến vào vô cùng cẩn thận, nhưng cảm giác chặt khít ấm nóng mà cô mang lại thật sự khiến anh không cách nào kiềm chế được. Tiếp theo đó là hàng loạt những trận luân động mãnh liệt khiến cho cả anh và cô đều nhễ nhại mồ hôi và chìm trong những thở hổn hển.
“A… chậm thôi…” - Khả Hân cảm giác như mình bị xé rách ra làm hai, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm này cô chưa từng được trải qua. Dù cho Khả Hân đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn khát cầu thân thể anh nhiều hơn.
“Ngoan… ” - Giọng anh khản đặc, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt đọng trên mặt cô.
“Phong… a… Phong… ” - Khả Hân lúc này chỉ có thể thuận theo anh mà phối hợp, bấu víu vào cơ thể cường tráng của anh.
Không biết qua bao lâu hai người mới dừng lại, Lâm Vĩ Phong nhìn người sớm đã gục trong lòng không khỏi muốn dày vò thêm lần nữa. Đôi mắt cô sớm đã trở nên mông lung như bị một màn sương mờ bao phủ, đôi môi he hé phát ra những tiếng nỉ non vô cùng mê hồn.
Lâm Vĩ Phong cẩn thận ôm cô vào trong phòng tắm, giúp cô tẩy rửa sơ qua mới ôm cô lại giường, để cô gối đầu lên tay mình ngủ một giấc. Anh đã sống hơn hai mươi lăm năm, cũng chưa từng đối với người phụ nữ nào dịu dàng như với cô.
Vì vậy mỗi lần Khả Hân nhớ chuyện xảy ra hôm nay đều là một giấc mộng êm ái, cô cũng chưa từng thấy hối hận. Nhưng dù không hối hận cũng không thể phủ nhận đây là một sai lầm.
Sai lầm đẹp đẽ đến mức cả đời cô không thể quên.
Trong phòng giám sát, Hoàng Thiệu Huy cười vui đến muốn tắt thở, tuy nói không thể nhìn thấy ảnh nhưng mà nghe âm thanh thôi cũng đủ cả người nhộn nhạo đứng ngồi không yên.
“Trạch à, đã nói cách của tôi dùng được mà, hai người họ bây giờ đang chìm trong tiên cảnh kia kìa.”
“Đây chính là cách chơi tình thú với vợ đỉnh cao nhất, vợ Vĩ Phong còn không biết đó là chồng mình. Tôi đúng là chịu thua trình độ của Vĩ Phong trong chuyện này.”
Hoàng Thiệu Huy nghe Dương Trạch nói thế cũng bội phục sát đất Vĩ Phong:
“Chờ tôi có vợ rồi cũng muốn chơi thử trò này, kích thích thật đó.”
Dương Trạch cũng không có nói thêm nữa, trên gương mặt đang bông đùa đó bỗng trở nên nghiêm nghị xen lẫn chút u buồn.
Tia nắng ban mai từ lỗ thông gió tiến vào, khiến cho căn phòng tràn ngập ánh sáng. Khả Hân dù có muốn mơ nữa cũng phải tỉnh dậy. Bây giờ cô đã thật sự trở thành người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong rồi. Cô gái tinh khiết ngày nào giờ đã chân chính trở thành một người phụ nữ.
Dù cho có muốn phủ nhận cũng không được, Khả Hân ngồi dậy, tự vỗ hai tay vào má cho tỉnh táo. Cô nhớ mình đã cắn lên bả vai của anh một cái rất mạnh, không thể chỉ có mình cô nhớ cả đời, cô muốn Lâm Vĩ Phong cũng đem chuyện này khắc sâu vào xương cốt.
Lâm Vĩ Phong đang ngồi ở bên ngoài trên sofa hút thuốc, khói thuốc mờ ảo tụ lượn lờ sau khuôn mặt trầm ngâm của anh. Người vừa mới trải qua chuyện hoan ái xong thường tâm tình rất tốt, đặc biệt là đàn ông nhưng xem chừng Lâm Vĩ Phong cũng không vui vẻ gì lắm.
Hàng rào sắt đã được mở từ lâu, hoàn toàn đúng với lời của Lâm Vĩ Phong nói, chỉ cần làm chuyện nam nữ nên làm thì có thể rời khỏi đây. Lâm Vĩ Phong đang đợi Khả Hân điều chỉnh tốt tâm trạng rồi ra gặp anh.
Khả Hân nhìn thân thể đầy dấu vết hoan ái của mình trong gương, chỉ biết nghiến răng mắng Lâm Vĩ Phong.
“Có cần làm tới mức này không?”
Mấy dấu hôn này cũng phải mấy ngày mới tan hết, nếu không cẩn thận che chắn thì cô không biết làm sao gặp gỡ người ngoài. Khả Hân vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra không chân thật, loay hoay rối loạn trong phòng tắm cả giờ đồng hồ.
Lâm Vĩ Phong vẫn ngồi bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi, anh cũng không đi vào hay lên tiếng thúc giục cô. Anh cho cô thời gian bình ổn lại cả về thể xác và tinh thần. Anh không nói, cũng không làm gì chính là sự dịu dàng mà anh dành cho cô.
Cuối cùng Khả Hân cũng đi ra bên ngoài, cô nhìn thấy Lâm Vĩ Phong ngồi ở sofa hút thuốc, sau đó rất nhanh thu lại ánh mắt của mình. Cô tự cho rằng chuyện đêm qua là mơ nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cô không dám nhìn anh, đưa mắt ra nhìn cửa sắt không ngờ nó thật sự đã mở ra rồi.
“Cô có khỏe không?” - Giọng anh có phần săn sóc.
Khả Hân mím môi, nên trả lời thế nào đây? Gật đầu hay là lắc đầu?
“Ngu người luôn rồi à?” - Hai ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc vùi tắt vào gạt tàn.
Lâm Vĩ Phong đứng dậy tiến vài bước về phía cô, Khả Hân thấy anh đi tới theo bản năng lùi lại về sau.
“Tôi sẽ không chạm vào cô.” - Lâm Vĩ Phong rũ mắt, anh thật sự không định làm cho Khả Hân thấy có bóng ma tâm lý gì nữa.
Anh đi đến lấy áo vest âu phục của mình khoác lên vai của Khả Hân, anh có thể cảm nhận được đôi vai run lên của cô.
“Chúng ta có thể đi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.