Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh
Chương 23: Tâm sự
Lu Lu
09/06/2021
“Được rồi, sau đó thế nào nữa?” Á Lệ nằm dài trên ghế sofa màu nâu nhạt, vừa nhìn Cố Tiểu Khả vừa dùng tay vặt mấy quả nho xanh cho vào miệng, đôi mắt chăm chú.
Sau đó thế nào nữa?
Cố Tiểu Khả đỏ bừng mặt, ném sang cô bạn thân chiếc gối ôm. “Mình nói cho cậu biết Á Lệ, sao cậu lại hờ hững vậy hả?”
Á Lệ chụp lấy chiếc gối liền cười xấu xa. “Có gì mà hờ hững hay không chứ, tiểu khả ái nhà tôi ơi, lẽ ra chuyện này phải xảy ra từ lâu rồi mới đúng. Cậu vậy mà vẫn còn tự hào lắm nhỉ?” Á Lệ đặt gối ra sau lưng mình, tiếp tục ăn nho thản nhiên.
Cố Tiểu Khả mắt dài mắt dẹt không hiểu ngụ ý của Cố Tiểu Khả là gì, cô bĩu bĩu môi. “Ý của cậu trời xanh không thấu, đất rộng không thấm.”
Á Lệ liếc nhìn Cố Tiểu Khả sau đó thở dài. Người ta nói bạn thân tính cách thường giống nhau đến 90%, nhưng cô và Cố Tiểu Khả sao lại khác nhau đến vậy. Ngoài chung sở thích và thi thoảng chung ý nghĩ ra thì quan điểm của hai bọn họ đặc biệt khác nhau. Á Lệ mạnh mẽ, kiên cường và có những suy nghĩ ‘tiên tiến’, Cố Tiểu Khả ngây thơ, trong sáng, suy nghĩ lại rất lạc hậu.
“Cố Tiểu Khả, cậu xem xem. Nếu mình mà là bạn trai của cậu, từ khi hẹn hò được vài tháng liền đá cậu bay lên tận sao hỏa!”
Cố Tiểu Khả không cam lòng liền phản bác. “Mình có gì không tốt?”
“Không phải là không tốt, mà là vì quá tốt nên mới vậy.” Á Lệ lúc lắc cái đầu.
Cô lại mơ màng không hiểu, tốt quá cũng là một cái tội hay sao?
“Ai da! Thế cho nên mới nói, Trình Vương là một người tốt, cậu nên giữ lấy anh ấy thật chặt, kẻo để xổng ra lại mất.”
“Mất?” Cố Tiểu Khả rất hăng hái khi nghe thấy câu này, sẽ ra sao nếu cô làm mất Trình Vương chứ, không thể được.
Á Lệ nom như bà cụ non, liền ngồi nghiêm túc lại chỉ thẳng vấn đề. “Thời buổi này là thế kỷ 21, mình tin chắc cậu biết. Xã hội bây giờ không thiếu gì các cặp đôi yêu nhau, trai tài, gái sắc. Có nhiều đàn ông thì cũng có nhiều phụ nữ, bù đắp những thiếu thốn cho nhau. Đàn ông nhu cầu sinh lý rất cao, phải nói là cao hơn phụ nữ bình thường, cho nên khi hẹn hò với người yêu ai cũng có một suy ‘độc chiếm’! Chỉ cần tình yêu đủ sự tin tưởng, đủ thăng hoa họ đã lên giường với nhau rồi, cậu và Trình Vương hẹn hò với nhau suốt một năm trời mới…” Nói đến đây Á ệ day day trán bỏ qua. “Chỉ vậy thôi cũng đủ lý do để nhận thấy Trình Vương rất tốt, anh ấy không có ý đồ xấu xa với cậu, muốn để cậu tự nguyện, càng không gò ép cậu bao giờ, đàn ông như vậy bây giờ rất hiếm có. Mình nói cho cậu biết, mình và Ngô Chí Hào hẹn hò với nhau đến nay là bốn năm, chúng tớ đã tiến qua giai đoạn ôm hôn khi chỉ dừng lại ở năm tháng, lửa tình là một thứ nhất định phải có để giữ được tình yêu, cậu và anh ấy lại không cần, chính tỏ…”
“Chính tỏ làm sao?” Cố Tiểu Khả nuốt nước bọt mong chờ.
“Chính tỏ là duyên tiền kiếp ha ha! Chắc chắn kiếp trước có nợ, kiếp này không buông!” Á Lệ lấy một lý do hết sức ngớ ngẩn nói ra, nói xong còn không quên nháy mắt tinh nghịch.
Ấy vậy mà Cố Tiểu Khả lại tin. Sau một loạt chứng cứ Á Lệ đưa ra, cô liền thấy rất đúng. Trình Vương đúng là một viên kim cương không lẫn tạp chất, chẳng trách khi đi bên cạnh anh cô cảm thấy ai cũng ghen tị với cô. Anh đẹp trai, ga lăng, mẫu mực, ôn hòa…
Á Lệ thấy cô nghệt ra liền nhảy sang ghế cô ngồi, lấy tay nựng má cô. “Tiểu Khả, vậy anh ấy đã nói với cậu về thân thế của anh ấy hay chưa?”
Cô vô thức lắc đầu. Chưa...có lẽ là vì cô không hỏi.
Cô bạn thân của cô đưa tay lên xoa cằm. Bất giác đầu gật gù. “Nếu chỉ là chủ tịch của một công ty nhỏ thì cũng không tin được, mình cứ có cảm giác bạn trai cậu ai cũng biết ấy. Cậu để ý xem, mỗi lần anh ấy xuất hiện liền trở thành tâm điểm.”
Cố Tiểu Khả biết, cô cũng nhiều lần suy nghĩ.
“Cậu sao lại biết anh ấy chỉ là chủ tịch của một công ty nhỏ?” Á Lệ quay sang hỏi cô.
Cô lại lắc đầu, là do cô tự nghĩ mà thôi. “Vì anh ấy còn trẻ tuổi, mình nghĩ anh ấy tự dựng sự nghiệp thì cũng không đến nỗi nhanh chóng trở thành một tập đoàn lớn mạnh được.”
“Nầu nầu!” Á Lệ đưa tay lên phe phẩy. “Cậu nghĩ đơn giản quá, biết đâu chừng Trình Vương lại là người thừa kế của một gia đình giàu có bậc nhất thì sao?”
“T...thì sao?” Cô ngu ngơ hỏi lại.
“Không biết, vậy cậu phải lo giữ chồng nghiêm ngặt rồi, rất nhiều quý cô chân dài bao vây Trình Vương.”
Không...cô không quan tâm điều đó, nhưng cô đang suy nghĩ...Á Lệ nói rất đúng, với sự giàu sang của Trình Vương, nhỡ đâu anh ấy chính là con cái của một hào môn gia thế thì sao, cô lại không khác gì cái chòi lá mọc giữa cái rừng!
“Sao cậu chỉ nói về mình và anh ấy thế, đồ đào thông tin!” Cố Tiểu Khả chợt nhận ra, cô lườm yêu Á Lệ.
“Cái này không gọi là đào thông tin, gọi là tâm sự ‘tuổi hồng’ đã qua, ha ha!” Nói đến đây Á Lệ đứng dậy nhìn như vẻ xa xăm vào không trung. “Không nói về cậu thì nói về ai đây, tình yêu của mình dường như ngày càng chắp vá.”
Sau đó thế nào nữa?
Cố Tiểu Khả đỏ bừng mặt, ném sang cô bạn thân chiếc gối ôm. “Mình nói cho cậu biết Á Lệ, sao cậu lại hờ hững vậy hả?”
Á Lệ chụp lấy chiếc gối liền cười xấu xa. “Có gì mà hờ hững hay không chứ, tiểu khả ái nhà tôi ơi, lẽ ra chuyện này phải xảy ra từ lâu rồi mới đúng. Cậu vậy mà vẫn còn tự hào lắm nhỉ?” Á Lệ đặt gối ra sau lưng mình, tiếp tục ăn nho thản nhiên.
Cố Tiểu Khả mắt dài mắt dẹt không hiểu ngụ ý của Cố Tiểu Khả là gì, cô bĩu bĩu môi. “Ý của cậu trời xanh không thấu, đất rộng không thấm.”
Á Lệ liếc nhìn Cố Tiểu Khả sau đó thở dài. Người ta nói bạn thân tính cách thường giống nhau đến 90%, nhưng cô và Cố Tiểu Khả sao lại khác nhau đến vậy. Ngoài chung sở thích và thi thoảng chung ý nghĩ ra thì quan điểm của hai bọn họ đặc biệt khác nhau. Á Lệ mạnh mẽ, kiên cường và có những suy nghĩ ‘tiên tiến’, Cố Tiểu Khả ngây thơ, trong sáng, suy nghĩ lại rất lạc hậu.
“Cố Tiểu Khả, cậu xem xem. Nếu mình mà là bạn trai của cậu, từ khi hẹn hò được vài tháng liền đá cậu bay lên tận sao hỏa!”
Cố Tiểu Khả không cam lòng liền phản bác. “Mình có gì không tốt?”
“Không phải là không tốt, mà là vì quá tốt nên mới vậy.” Á Lệ lúc lắc cái đầu.
Cô lại mơ màng không hiểu, tốt quá cũng là một cái tội hay sao?
“Ai da! Thế cho nên mới nói, Trình Vương là một người tốt, cậu nên giữ lấy anh ấy thật chặt, kẻo để xổng ra lại mất.”
“Mất?” Cố Tiểu Khả rất hăng hái khi nghe thấy câu này, sẽ ra sao nếu cô làm mất Trình Vương chứ, không thể được.
Á Lệ nom như bà cụ non, liền ngồi nghiêm túc lại chỉ thẳng vấn đề. “Thời buổi này là thế kỷ 21, mình tin chắc cậu biết. Xã hội bây giờ không thiếu gì các cặp đôi yêu nhau, trai tài, gái sắc. Có nhiều đàn ông thì cũng có nhiều phụ nữ, bù đắp những thiếu thốn cho nhau. Đàn ông nhu cầu sinh lý rất cao, phải nói là cao hơn phụ nữ bình thường, cho nên khi hẹn hò với người yêu ai cũng có một suy ‘độc chiếm’! Chỉ cần tình yêu đủ sự tin tưởng, đủ thăng hoa họ đã lên giường với nhau rồi, cậu và Trình Vương hẹn hò với nhau suốt một năm trời mới…” Nói đến đây Á ệ day day trán bỏ qua. “Chỉ vậy thôi cũng đủ lý do để nhận thấy Trình Vương rất tốt, anh ấy không có ý đồ xấu xa với cậu, muốn để cậu tự nguyện, càng không gò ép cậu bao giờ, đàn ông như vậy bây giờ rất hiếm có. Mình nói cho cậu biết, mình và Ngô Chí Hào hẹn hò với nhau đến nay là bốn năm, chúng tớ đã tiến qua giai đoạn ôm hôn khi chỉ dừng lại ở năm tháng, lửa tình là một thứ nhất định phải có để giữ được tình yêu, cậu và anh ấy lại không cần, chính tỏ…”
“Chính tỏ làm sao?” Cố Tiểu Khả nuốt nước bọt mong chờ.
“Chính tỏ là duyên tiền kiếp ha ha! Chắc chắn kiếp trước có nợ, kiếp này không buông!” Á Lệ lấy một lý do hết sức ngớ ngẩn nói ra, nói xong còn không quên nháy mắt tinh nghịch.
Ấy vậy mà Cố Tiểu Khả lại tin. Sau một loạt chứng cứ Á Lệ đưa ra, cô liền thấy rất đúng. Trình Vương đúng là một viên kim cương không lẫn tạp chất, chẳng trách khi đi bên cạnh anh cô cảm thấy ai cũng ghen tị với cô. Anh đẹp trai, ga lăng, mẫu mực, ôn hòa…
Á Lệ thấy cô nghệt ra liền nhảy sang ghế cô ngồi, lấy tay nựng má cô. “Tiểu Khả, vậy anh ấy đã nói với cậu về thân thế của anh ấy hay chưa?”
Cô vô thức lắc đầu. Chưa...có lẽ là vì cô không hỏi.
Cô bạn thân của cô đưa tay lên xoa cằm. Bất giác đầu gật gù. “Nếu chỉ là chủ tịch của một công ty nhỏ thì cũng không tin được, mình cứ có cảm giác bạn trai cậu ai cũng biết ấy. Cậu để ý xem, mỗi lần anh ấy xuất hiện liền trở thành tâm điểm.”
Cố Tiểu Khả biết, cô cũng nhiều lần suy nghĩ.
“Cậu sao lại biết anh ấy chỉ là chủ tịch của một công ty nhỏ?” Á Lệ quay sang hỏi cô.
Cô lại lắc đầu, là do cô tự nghĩ mà thôi. “Vì anh ấy còn trẻ tuổi, mình nghĩ anh ấy tự dựng sự nghiệp thì cũng không đến nỗi nhanh chóng trở thành một tập đoàn lớn mạnh được.”
“Nầu nầu!” Á Lệ đưa tay lên phe phẩy. “Cậu nghĩ đơn giản quá, biết đâu chừng Trình Vương lại là người thừa kế của một gia đình giàu có bậc nhất thì sao?”
“T...thì sao?” Cô ngu ngơ hỏi lại.
“Không biết, vậy cậu phải lo giữ chồng nghiêm ngặt rồi, rất nhiều quý cô chân dài bao vây Trình Vương.”
Không...cô không quan tâm điều đó, nhưng cô đang suy nghĩ...Á Lệ nói rất đúng, với sự giàu sang của Trình Vương, nhỡ đâu anh ấy chính là con cái của một hào môn gia thế thì sao, cô lại không khác gì cái chòi lá mọc giữa cái rừng!
“Sao cậu chỉ nói về mình và anh ấy thế, đồ đào thông tin!” Cố Tiểu Khả chợt nhận ra, cô lườm yêu Á Lệ.
“Cái này không gọi là đào thông tin, gọi là tâm sự ‘tuổi hồng’ đã qua, ha ha!” Nói đến đây Á Lệ đứng dậy nhìn như vẻ xa xăm vào không trung. “Không nói về cậu thì nói về ai đây, tình yêu của mình dường như ngày càng chắp vá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.