Chương 7
Hải Yến
25/06/2023
Hà Nội, năm 2017
Mùa xuân về đến Hà Nội rồi, những cơn mưa xuân lay phay trên từng nẻo đường. Hà Nội mùa xuân luôn mang một nét đẹp sinh động đến lạ kì. Những con phố đông đúc nhộn nhịp. Những cành hoa đào lún phún nhụy hoa chờ người ta rinh về nhà. Hà Nội vào xuân lại càng khiến người ta yêu tha thiết thủ đô tươi đẹp này.
Nguyên trở Nhi về sau khi tranh giúp Nhi chuyển đồ từ kí túc xá về nhà vào giờ nghỉ trưa. Không một phút nghỉ ngơi, cậu vội vàng quay trở lại công ty. Nhi nhìn bóng lưng cậu vội vàng rời đi, dạo này Nguyên có vẻ trầm lặng hơn trước rất nhiều. Ngay cả cười đùa cũng đều trở nên gượng gạo.
Nhi vừa chuyển đồ vào nhà thì mẹ Nguyên sang tìm nó.
- Có cần bác giúp gì không?
- Không cần đâu ạ, chỉ có một chút đồ thôi, lát cháu xếp lại là được.
- Ồ, vậy thì tốt...
Nó có thể cảm nhận được mẹ Nguyên có điều gì muốn nói với nó, nhưng lại ấp úng không mở lời.
- Bác ngồi uống nước, hôm qua cháu mới mua được loại trà thảo dược rất tốt cho giấc ngủ. Cháu pha cho bác uống thử nhé!
- Được! được! Bác ngồi đây đợi!
Nhi bưng tách trà nóng hổi lên, nó ngồi xuống đối diện mẹ Nguyên. Nó không rõ bà có muốn nói gì với nó. Nhưng với tính cách của bà, để bà phải phân vân trước khi nói thì có lẽ đó là một việc rất quan trọng.
- Nhi này...
- Dạ?
- Cháu có thể cho bác biết... quan hệ giữa cháu và Nguyên nhà bác là như thế nào không?
Nó sững sờ, những hành động của nó với Nguyên thể hiện rõ ràng lắm sao? Làm sao mà người lớn có thể nhận ra được nhỉ?
- Dạ... Cháu với Nguyên chỉ là quan hệ anh em bạn bè bình thường thôi ạ...
- Bác biết, bác biết chắc chắn cháu sẽ nói như thế. Nhưng bé Nhi này, bác đã hơn 50 tuổi rồi, không lẽ từ ánh mắt, cử chỉ của hai đứa mà bác không thể nhận ra hay sao?
- Chúng cháu...
- Nguyên nó cũng nói như cháu vậy, nhưng bác biết rõ về mối quan hệ của hai đứa hơn là hai đứa nghĩ đấy.
- Thật ra... Chúng cháu cũng không định dấu đâu ạ, nhưng... Do có nhiều chuyện xảy ra quá nên...
- Bác không muốn cấm cản hai đứa đâu... Nhưng mà bác nghĩ... Bác nghĩ hai đứa không thể lâu dài được.
- Là sao ạ?
- Bác không có ý chê cháu đâu Nhi, gia đình chúng ta thân thiết từ lâu, bác biết rõ cháu từ khi cháu còn trong bụng mẹ, nên bác hiểu rõ con người cháu như thế nào. Cháu rất tốt, nhưng... Tuổi của cháu không hợp với Nguyên nhà bác.
Nó lặng đi, biết nói gì lúc này đây. Không hợp. Đó có lẽ là lý do hợp tình hợp lý nhất vào lúc này.
- Nhi... Bác luôn coi cháu là con cái trong nhà, nên bác không muốn cháu phí thời gian vào mối quan hệ này. Bác sợ... Sợ sau này hai đứa... Cháu có làm sao, bác biết ăn nói sao với bố mẹ cháu đây... Có thể hiểu cho bác không?
- Cháu hiểu, cháu sẽ lựa lời nói với Nguyên, bác không cần lo đâu ạ...
- Được... - Mẹ Nguyên thở hắt ra - Cảm ơn cháu, bác về nhé!
- Vâng ạ...
- Nghỉ ngơi đi, trà của cháu ngon lắm.
Tiễn mẹ Nguyên về, nó thẫn thờ đi lên phòng. Nó biết phải làm sao đây. Mẹ Nguyên đã nói như vậy, nó biết, nó và cậu sẽ chẳng thể tiếp tục nữa. Nhưng còn Nguyên, cậu sẽ nghĩ như thế nào, nó biết phải nói với cậu ra sao.
Thực lòng nó có phần mong chờ Nguyên sẽ không nghe theo lời mẹ mà nhất quyết ở bên cạnh nó. Nó hi vọng có thể cảm nhận được sự quan trọng của bản thân ở trong lòng cậu. Nhưng nó cũng không muốn vì nó mà cậu xích mích với gia đình. Hơn ai hết, nó hiểu sự quan trọng của một gia đình hạnh phúc, nên nó không muốn cậu chỉ vì một người con gái mà lại quay lưng với chính những người thân thuộc nhất.
"Nhi, chuyện của em với Nguyên em tính sao?"
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn của chị dâu Nguyên
"Sao là sao ạ? Em sẽ lựa lời để nói chia tay với Nguyên."
"Chị biết, hai đứa bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không đáng để làm mọi cách để ở bên nhau hay sao?"
"Tình cảm có thể chỉ là nhất thời, em nghĩ gia đình quan trọng hơn."
"Sao em lại nghĩ như thế? Hai người ở bên nhau, vui vẻ, hạnh phúc, đó chẳng phải cũng là gia đình hay sao?"
"Chị, nhưng một mối quan hệ hạnh phúc là mối quan hệ phải được công nhận và được đồng ý."
"Chị sẽ nói với Nguyên, thằng nhóc đó làm mọi cách để thay đổi suy nghĩ của mẹ. Đàn ông phải tự biết giữ lấy hạnh phúc của chính mình!"
"Không cần đâu chị, ngay từ đầu, chúng em đã không nên phát triển mối quan hệ này. Tình cảm này vốn không nên có!"
"Nhi, đừng như vậy mà..."
"Em ngủ chút nha chị!"
Nó tắt nguồn điện thoại rồi ném qua một bên. Ngay lúc này, nó không muốn nói chuyện với ai, cũng muốn ai làm phiền nó. Gió lại thổi qua ô cửa sổ làm rèm cửa tung bay. Nó lại quên đóng cửa rồi. Những hạt mưa vẫn lất phất bên ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng khi gió đổi chiều, mưa sẽ hắt qua cửa sổ vào trong. Có lẽ đến tối, chỗ ngồi cạnh cửa sổ của nó sẽ ướt đẫm nước mưa. Nó muốn đóng cửa sổ lại, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào để đứng lên. Nó nằm ra giường, gió vẫn thổi vào căn phòng nhỏ của nó. Gió mùa xuân nhưng sao nó lại thấy lạnh quá.
- Nhi! Nhi! Nhi!
Không biết nó đã ngủ thiếp đi bao lâu, cuối cùng bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa và giọng nói quen thuộc. Hình như lại quên khóa cổng rồi. Nó uể oải ngồi dậy. Trời đã tối, ánh đèn leo lắt từ ngoài đường chiếu vào căn phòng không chút ánh sáng của nó.
Nó mở cửa, Nguyên đứng đó, nhìn nó đầy lo lắng:
- Em ốm à?
- Không... - Nó uể oải lắc đầu - Em có chút mệt nên ngủ quên.
- Tạnh mưa rồi, ra ngoài đi dạo một chút thôi, đừng ở lì trong nhà nữa!
- Được, em muốn uống trà ở quán cà phê đầu phố. Anh đi cùng em nhé?
- Ừm, anh đi cùng em, giờ anh xuống dưới đợi em, rửa mặt thay đồ đi.
Nó mặc một cái áo khoác mỏng rồi xuống gặp Nguyên. Cả hai trầm ngâm đi trên đường, nó chẳng biết phải mở lời ra sao, cậu cũng không nói gì. Bóng của cả hai in dài trên đường nhựaCon phố ngày thường vắng vẻ nay lại nhộn nhịp vào những ngày giáp tết. Duy chỉ có quán cà phê quen thuộc nơi đầu phố là vẫn trầm lặng đến lạ.
Theo thói quen, cả hai đều không hẹn trước mà tự ngồi vào bàn ngay cửa sổ nơi góc quán. Ông chủ cũng vẫn nhớ mà tự khắc mang đến hai tách hồng trà nóng. Nhạc Trịnh lại vang lên, giai điệu quen thuộc và da diết.
Nó hướng mắt nhìn Nguyên, chờ đợi cậu sẽ nói gì đó. Nhưng đáp lại nó, cậu chỉ im lặng uống trà và chìm đắm trong bài nhạc yêu thích.
- Anh...
- Sao?
- Anh có thấy... Là em đã thay đổi không?
- Ai nói vậy?
- Chỉ là em tự nhận thấy bản thân mình đã thay đổi.
- Không, anh chẳng thấy em thay đổi chút nào hết. Em vẫn là em thôi!
- Sao anh lại chắc chắn như thế?
- Anh ở bên cạnh em 22 năm, em như thế nào anh còn không biết hay sao?
- Anh hiểu em đến vậy à?
- Còn có người hiểu em hơn cả anh à?
- Hình như là không.
- Còn phải nói!
Nó cười nhẹ, Nguyên vẫn như thế, ân cần và chu đáo.
- Chúng ta đã quen nhau 22 năm rồi sao, lâu thật đấy!
- Anh lại không thấy như thế!
- Em thì thấy quãng thời gian đó rất lâu... Anh có thấy chán không?
- Không hề!
- Em lại nghĩ, em sắp chán rồi...
Nguyên sửng sốt nhìn nó, từ ánh mắt cậu nhìn nó, nó có thể thấy được trong đó chứa hàng ngàn câu hỏi tại sao. Đôi mắt đó còn đỏ hoe khiến nó đau lòng.
- Mẹ anh nói gì với em à?
- Không, nhà anh có chuyện gì à?
- Thế tại sao em lại nói như thế?
- Em chỉ nói cảm nhận của em thôi!
- Em thật sự thấy chán trong mối quan hệ này à?
- Có lẽ!
- Thật à?
- Ừm... Em nghĩ, chúng ta nên chia tay thì hơn!
- Em có nhầm không?
- Em không nhầm chút nào, em nói thật!
- Mẹ anh không tìm em thật?
- Thật!
- Em đã suy nghĩ chưa? Hay chỉ là một phút bồng bột?
- Em nghĩ kĩ rồi!
- Em chắc chắn?
- Đúng!
- Và đó là điều em muốn sao?
- Đúng!
- Nhưng...
- Em hi vọng anh tôn trọng quyết định của em!
Nó vội ngắt lời Nguyên. Nó sợ tiếp theo cậu sẽ không đồng ý, sẽ níu kéo, sẽ vạch trần lớp mặt nạ thờ ơ và lạnh nhạt mà nó cố bày ra. Nó sợ, sợ rằng nếu nghe tiếp, bản thân sẽ không thể kìm nén được mà rơi nước mắt, sẽ không kìm nén được mà xà vào lòng cậu, òa khóc mà nói rằng nó không muốn chút nào. Những lời nói đó chỉ toàn là giả dối.
- Vậy anh tôn trọng quyết định của em...
Cơn mưa mùa xuân lay phay nhẹ nhàng mà sao cứ như những lưỡi dao, không ngừng cứa vào tay, vào mặt nó. Đau đớn và lạnh buốt. Con phố thân thuộc, nhộn nhịp và sôi động mà sao nó lại thấy bản thân lạc lõng đến vậy.
Mùa xuân về đến Hà Nội rồi, những cơn mưa xuân lay phay trên từng nẻo đường. Hà Nội mùa xuân luôn mang một nét đẹp sinh động đến lạ kì. Những con phố đông đúc nhộn nhịp. Những cành hoa đào lún phún nhụy hoa chờ người ta rinh về nhà. Hà Nội vào xuân lại càng khiến người ta yêu tha thiết thủ đô tươi đẹp này.
Nguyên trở Nhi về sau khi tranh giúp Nhi chuyển đồ từ kí túc xá về nhà vào giờ nghỉ trưa. Không một phút nghỉ ngơi, cậu vội vàng quay trở lại công ty. Nhi nhìn bóng lưng cậu vội vàng rời đi, dạo này Nguyên có vẻ trầm lặng hơn trước rất nhiều. Ngay cả cười đùa cũng đều trở nên gượng gạo.
Nhi vừa chuyển đồ vào nhà thì mẹ Nguyên sang tìm nó.
- Có cần bác giúp gì không?
- Không cần đâu ạ, chỉ có một chút đồ thôi, lát cháu xếp lại là được.
- Ồ, vậy thì tốt...
Nó có thể cảm nhận được mẹ Nguyên có điều gì muốn nói với nó, nhưng lại ấp úng không mở lời.
- Bác ngồi uống nước, hôm qua cháu mới mua được loại trà thảo dược rất tốt cho giấc ngủ. Cháu pha cho bác uống thử nhé!
- Được! được! Bác ngồi đây đợi!
Nhi bưng tách trà nóng hổi lên, nó ngồi xuống đối diện mẹ Nguyên. Nó không rõ bà có muốn nói gì với nó. Nhưng với tính cách của bà, để bà phải phân vân trước khi nói thì có lẽ đó là một việc rất quan trọng.
- Nhi này...
- Dạ?
- Cháu có thể cho bác biết... quan hệ giữa cháu và Nguyên nhà bác là như thế nào không?
Nó sững sờ, những hành động của nó với Nguyên thể hiện rõ ràng lắm sao? Làm sao mà người lớn có thể nhận ra được nhỉ?
- Dạ... Cháu với Nguyên chỉ là quan hệ anh em bạn bè bình thường thôi ạ...
- Bác biết, bác biết chắc chắn cháu sẽ nói như thế. Nhưng bé Nhi này, bác đã hơn 50 tuổi rồi, không lẽ từ ánh mắt, cử chỉ của hai đứa mà bác không thể nhận ra hay sao?
- Chúng cháu...
- Nguyên nó cũng nói như cháu vậy, nhưng bác biết rõ về mối quan hệ của hai đứa hơn là hai đứa nghĩ đấy.
- Thật ra... Chúng cháu cũng không định dấu đâu ạ, nhưng... Do có nhiều chuyện xảy ra quá nên...
- Bác không muốn cấm cản hai đứa đâu... Nhưng mà bác nghĩ... Bác nghĩ hai đứa không thể lâu dài được.
- Là sao ạ?
- Bác không có ý chê cháu đâu Nhi, gia đình chúng ta thân thiết từ lâu, bác biết rõ cháu từ khi cháu còn trong bụng mẹ, nên bác hiểu rõ con người cháu như thế nào. Cháu rất tốt, nhưng... Tuổi của cháu không hợp với Nguyên nhà bác.
Nó lặng đi, biết nói gì lúc này đây. Không hợp. Đó có lẽ là lý do hợp tình hợp lý nhất vào lúc này.
- Nhi... Bác luôn coi cháu là con cái trong nhà, nên bác không muốn cháu phí thời gian vào mối quan hệ này. Bác sợ... Sợ sau này hai đứa... Cháu có làm sao, bác biết ăn nói sao với bố mẹ cháu đây... Có thể hiểu cho bác không?
- Cháu hiểu, cháu sẽ lựa lời nói với Nguyên, bác không cần lo đâu ạ...
- Được... - Mẹ Nguyên thở hắt ra - Cảm ơn cháu, bác về nhé!
- Vâng ạ...
- Nghỉ ngơi đi, trà của cháu ngon lắm.
Tiễn mẹ Nguyên về, nó thẫn thờ đi lên phòng. Nó biết phải làm sao đây. Mẹ Nguyên đã nói như vậy, nó biết, nó và cậu sẽ chẳng thể tiếp tục nữa. Nhưng còn Nguyên, cậu sẽ nghĩ như thế nào, nó biết phải nói với cậu ra sao.
Thực lòng nó có phần mong chờ Nguyên sẽ không nghe theo lời mẹ mà nhất quyết ở bên cạnh nó. Nó hi vọng có thể cảm nhận được sự quan trọng của bản thân ở trong lòng cậu. Nhưng nó cũng không muốn vì nó mà cậu xích mích với gia đình. Hơn ai hết, nó hiểu sự quan trọng của một gia đình hạnh phúc, nên nó không muốn cậu chỉ vì một người con gái mà lại quay lưng với chính những người thân thuộc nhất.
"Nhi, chuyện của em với Nguyên em tính sao?"
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn của chị dâu Nguyên
"Sao là sao ạ? Em sẽ lựa lời để nói chia tay với Nguyên."
"Chị biết, hai đứa bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không đáng để làm mọi cách để ở bên nhau hay sao?"
"Tình cảm có thể chỉ là nhất thời, em nghĩ gia đình quan trọng hơn."
"Sao em lại nghĩ như thế? Hai người ở bên nhau, vui vẻ, hạnh phúc, đó chẳng phải cũng là gia đình hay sao?"
"Chị, nhưng một mối quan hệ hạnh phúc là mối quan hệ phải được công nhận và được đồng ý."
"Chị sẽ nói với Nguyên, thằng nhóc đó làm mọi cách để thay đổi suy nghĩ của mẹ. Đàn ông phải tự biết giữ lấy hạnh phúc của chính mình!"
"Không cần đâu chị, ngay từ đầu, chúng em đã không nên phát triển mối quan hệ này. Tình cảm này vốn không nên có!"
"Nhi, đừng như vậy mà..."
"Em ngủ chút nha chị!"
Nó tắt nguồn điện thoại rồi ném qua một bên. Ngay lúc này, nó không muốn nói chuyện với ai, cũng muốn ai làm phiền nó. Gió lại thổi qua ô cửa sổ làm rèm cửa tung bay. Nó lại quên đóng cửa rồi. Những hạt mưa vẫn lất phất bên ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng khi gió đổi chiều, mưa sẽ hắt qua cửa sổ vào trong. Có lẽ đến tối, chỗ ngồi cạnh cửa sổ của nó sẽ ướt đẫm nước mưa. Nó muốn đóng cửa sổ lại, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào để đứng lên. Nó nằm ra giường, gió vẫn thổi vào căn phòng nhỏ của nó. Gió mùa xuân nhưng sao nó lại thấy lạnh quá.
- Nhi! Nhi! Nhi!
Không biết nó đã ngủ thiếp đi bao lâu, cuối cùng bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa và giọng nói quen thuộc. Hình như lại quên khóa cổng rồi. Nó uể oải ngồi dậy. Trời đã tối, ánh đèn leo lắt từ ngoài đường chiếu vào căn phòng không chút ánh sáng của nó.
Nó mở cửa, Nguyên đứng đó, nhìn nó đầy lo lắng:
- Em ốm à?
- Không... - Nó uể oải lắc đầu - Em có chút mệt nên ngủ quên.
- Tạnh mưa rồi, ra ngoài đi dạo một chút thôi, đừng ở lì trong nhà nữa!
- Được, em muốn uống trà ở quán cà phê đầu phố. Anh đi cùng em nhé?
- Ừm, anh đi cùng em, giờ anh xuống dưới đợi em, rửa mặt thay đồ đi.
Nó mặc một cái áo khoác mỏng rồi xuống gặp Nguyên. Cả hai trầm ngâm đi trên đường, nó chẳng biết phải mở lời ra sao, cậu cũng không nói gì. Bóng của cả hai in dài trên đường nhựaCon phố ngày thường vắng vẻ nay lại nhộn nhịp vào những ngày giáp tết. Duy chỉ có quán cà phê quen thuộc nơi đầu phố là vẫn trầm lặng đến lạ.
Theo thói quen, cả hai đều không hẹn trước mà tự ngồi vào bàn ngay cửa sổ nơi góc quán. Ông chủ cũng vẫn nhớ mà tự khắc mang đến hai tách hồng trà nóng. Nhạc Trịnh lại vang lên, giai điệu quen thuộc và da diết.
Nó hướng mắt nhìn Nguyên, chờ đợi cậu sẽ nói gì đó. Nhưng đáp lại nó, cậu chỉ im lặng uống trà và chìm đắm trong bài nhạc yêu thích.
- Anh...
- Sao?
- Anh có thấy... Là em đã thay đổi không?
- Ai nói vậy?
- Chỉ là em tự nhận thấy bản thân mình đã thay đổi.
- Không, anh chẳng thấy em thay đổi chút nào hết. Em vẫn là em thôi!
- Sao anh lại chắc chắn như thế?
- Anh ở bên cạnh em 22 năm, em như thế nào anh còn không biết hay sao?
- Anh hiểu em đến vậy à?
- Còn có người hiểu em hơn cả anh à?
- Hình như là không.
- Còn phải nói!
Nó cười nhẹ, Nguyên vẫn như thế, ân cần và chu đáo.
- Chúng ta đã quen nhau 22 năm rồi sao, lâu thật đấy!
- Anh lại không thấy như thế!
- Em thì thấy quãng thời gian đó rất lâu... Anh có thấy chán không?
- Không hề!
- Em lại nghĩ, em sắp chán rồi...
Nguyên sửng sốt nhìn nó, từ ánh mắt cậu nhìn nó, nó có thể thấy được trong đó chứa hàng ngàn câu hỏi tại sao. Đôi mắt đó còn đỏ hoe khiến nó đau lòng.
- Mẹ anh nói gì với em à?
- Không, nhà anh có chuyện gì à?
- Thế tại sao em lại nói như thế?
- Em chỉ nói cảm nhận của em thôi!
- Em thật sự thấy chán trong mối quan hệ này à?
- Có lẽ!
- Thật à?
- Ừm... Em nghĩ, chúng ta nên chia tay thì hơn!
- Em có nhầm không?
- Em không nhầm chút nào, em nói thật!
- Mẹ anh không tìm em thật?
- Thật!
- Em đã suy nghĩ chưa? Hay chỉ là một phút bồng bột?
- Em nghĩ kĩ rồi!
- Em chắc chắn?
- Đúng!
- Và đó là điều em muốn sao?
- Đúng!
- Nhưng...
- Em hi vọng anh tôn trọng quyết định của em!
Nó vội ngắt lời Nguyên. Nó sợ tiếp theo cậu sẽ không đồng ý, sẽ níu kéo, sẽ vạch trần lớp mặt nạ thờ ơ và lạnh nhạt mà nó cố bày ra. Nó sợ, sợ rằng nếu nghe tiếp, bản thân sẽ không thể kìm nén được mà rơi nước mắt, sẽ không kìm nén được mà xà vào lòng cậu, òa khóc mà nói rằng nó không muốn chút nào. Những lời nói đó chỉ toàn là giả dối.
- Vậy anh tôn trọng quyết định của em...
Cơn mưa mùa xuân lay phay nhẹ nhàng mà sao cứ như những lưỡi dao, không ngừng cứa vào tay, vào mặt nó. Đau đớn và lạnh buốt. Con phố thân thuộc, nhộn nhịp và sôi động mà sao nó lại thấy bản thân lạc lõng đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.