Chương 18:
Đào Đào Nhất Luân
01/11/2022
Lúc kim tiêm đâm vào da tay cô thấy nhói đau trong tíc tắc, Triệu Tô Dạng nhớ tới ánh mắt sợ hãi đề phòng của con mèo nhỏ lúc nãy, cô tự hiểu rằng những ngày cho lũ mèo ăn xoa đầu chúng nó sẽ không trở lại nữa. Cô không phải một thanh niên hăng hái sôi nổi, nếu như mẹ mèo thật sự bị người ta bắt, cô cũng chẳng có tài cán gì, nhưng lại nghĩ tới câu nói của Sầm Qua "Chỉ cần muốn điều tra thì nhất định sẽ có cách và cơ hội" thì thấy nóng lòng muốn thử xem sao.
Sau khi tiêm xong đi ra, Sầm Qua thực sự đã đi rồi. Cô ở tạm phòng khách của phòng y tế nhập vào thanh tìm kiếm trên máy tính mấy chữ "ngược đãi mèo", tìm ra được rất nhiều thông tin và bài đăng liên quan tới phương diện này, có bài đăng lên để lên án, cô thấy rất nhiều bức ảnh, đẫm máu hơn nữa còn vô cùng tàn bạo, cô còn phát hiện ra những bé mèo bị hại đều là mèo hoang nhỏ, có rất ít mèo cưng được nuôi gặp phải điều xui xẻo này.
So với những bé mèo cưng thuần chủng hầu như không ra khỏi nhà, thì mèo hoang dễ bắt hơn nhiều, chính vì vậy chúng trở thành vật hứng chịu sự phát tiết bởi tâm lý biến thái của con người. Điểm chết người ở đây chính là, bây giờ chưa có điều khoản rõ ràng nào dựa trên pháp luật nói về phương diện ngược đãi thú vật, cho nên một số người thực hiện hành vi ngược đãi các loại động vật nhỏ yếu để thỏa mãn ham muốn hành hạ của mình. Ví dụ như mèo, chó con, thỏ, chim, vân vân... nghĩ tới điều này Triệu Tô Dạng thấy vô cùng căm tức, cho mấy người như vậy một con sư tử, xem họ có dám ra tay không!
Ngẫm lại một chút, có ngồi đây tức giận cũng vô ích, kẻ nào đó đã bắt mèo đi, dù gì cũng không phải vì muốn nuôi dưỡng bé mèo cẩn thận, dẫu sao chăng nữa cô cũng phải làm chút gì đó, thu xếp cho lũ mèo.
Hành hạ mèo tới mức chết, sau đó...
Đúng, sau đó tên kia sẽ ném xác đi.
Triệu Tô Dạng ngây ngốc ở đại học Lĩnh Nam cũng gần bốn năm rồi, mặc dù cả ngày cứ thu lu trong ký túc xá gõ chữ, nhưng nếu nói đến độ quen thuộc với môi trường cảnh vật xung quanh trường, thì ít nhiều cũng phải có. Xác mèo rất nhỏ, chỉ cần gói trong một cái túi tùy tiện ném đi là xong chuyện, khắp nơi trong trường đều có thùng rác, nên có thể ném ở bất cứ đâu.
Bỗng nhiên, trong lòng Triệu Tô Dạng nảy ra vài ý về tình hình của "hắn"
Một, "hắn" nhất định cũng cho đám mèo ăn, mà chắc chắn là cho ăn nhiều hơn một lần, có lẽ sẽ có người đi đường thấy "hắn".
Hai, nếu như khớp với điều thứ nhất, thì "hắn" không thể ở một nơi cách quá xa trường, thậm chí còn có thể là sinh viên hoặc lao công của trường.
Ba, "hắn" sống một mình, và có lẽ chỗ ở của hắn là một gian phòng độc lập có duy nhất một chìa khóa, cách âm tốt.
Bốn, "hắn" là người hướng nội và cô độc, tuổi thơ từng bị người lớn đánh đập hành hạ trong khoảng thời gian dài.
Năm, gần đây nhất ở một web chuyên về chủ hành hạ động vật đã đăng một bài đăng về ngược đãi mèo.
Phòng đặc biệt cho giáo viên của đại học Lăng Nam cách đó hai mươi km, còn lại ký túc xá của sinh viên chưa tốt nghiệp, nghiên cứu sinh là phòng đôi, nghe nói lao công ở ký túc xá tập thể thường tầm bốn người thậm chí là sáu người một gian, mà những người không ở trong trường chỉ có tiến sĩ, hướng dẫn viên được ở một mình trong ký túc xá tập thể. Người được sở hữu một gian phòng riêng và một chiếc chìa khóa riêng là rất ít, phần lớn là thiết bị quan trọng, kho chứa dụng cụ.
Chỉ vài điều như vậy, vẫn chưa đủ để đẩy được kẻ đã bắt mèo mẹ ra ngoài ánh sáng, đầu tiên cô không đủ quyền lực để điều động điều khiển giám sát trong trường, thứ hai cô không thể mở rộng điều tra trong phạm vi toàn trường, càng đừng nói tới chuyện người lạ vào ký túc xá.
--- Nếu như mình là một đặc vụ, thì dễ đuổi theo chân tướng sự việc hơn.
Hướng Mạn chết hơn nữa bé mèo mẹ cô từng cho ăn mất tích, lần đầu tiên suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Triệu Tô Dạng, tóm lại "Có thể tìm được việc làm thì sẽ làm, không thấy việc thì coi như sẽ thành nhà văn toàn thời gian". Sau khi xem xét kỹ càng cô bắt đầu lập kế hoạch chuyên nghiệp hơn.
Trở thành đặc vụ, ý nghĩ trong nhất thời nổi hứng này của cô thật sự không sai.
"Có phát hiện mới, có phát hiện mới!" Tiểu Vương hấp tấp lao vào phòng hoạt động, A Đông, Tiểu Đinh, La tử và Sầm Qua đều giương mắt quay lại nhìn anh ta.
La tử cười lên: "Trước tiên cậu ngồi xuống đã, không phải chỉ mình cậu phát hiện ra."
Tiểu Vương hưng phấn xách quần lên, mặc dù đã ngồi xuống, nhưng vẫn không kìm được muốn nói đầu tiên. A Đông thấy dáng vẻ hấp tấp của anh ta, đánh vào đầu anh ta một cái: "Thằng nhóc thối này, cậu muốn nói gì thì nói đi."
Sau khi tiêm xong đi ra, Sầm Qua thực sự đã đi rồi. Cô ở tạm phòng khách của phòng y tế nhập vào thanh tìm kiếm trên máy tính mấy chữ "ngược đãi mèo", tìm ra được rất nhiều thông tin và bài đăng liên quan tới phương diện này, có bài đăng lên để lên án, cô thấy rất nhiều bức ảnh, đẫm máu hơn nữa còn vô cùng tàn bạo, cô còn phát hiện ra những bé mèo bị hại đều là mèo hoang nhỏ, có rất ít mèo cưng được nuôi gặp phải điều xui xẻo này.
So với những bé mèo cưng thuần chủng hầu như không ra khỏi nhà, thì mèo hoang dễ bắt hơn nhiều, chính vì vậy chúng trở thành vật hứng chịu sự phát tiết bởi tâm lý biến thái của con người. Điểm chết người ở đây chính là, bây giờ chưa có điều khoản rõ ràng nào dựa trên pháp luật nói về phương diện ngược đãi thú vật, cho nên một số người thực hiện hành vi ngược đãi các loại động vật nhỏ yếu để thỏa mãn ham muốn hành hạ của mình. Ví dụ như mèo, chó con, thỏ, chim, vân vân... nghĩ tới điều này Triệu Tô Dạng thấy vô cùng căm tức, cho mấy người như vậy một con sư tử, xem họ có dám ra tay không!
Ngẫm lại một chút, có ngồi đây tức giận cũng vô ích, kẻ nào đó đã bắt mèo đi, dù gì cũng không phải vì muốn nuôi dưỡng bé mèo cẩn thận, dẫu sao chăng nữa cô cũng phải làm chút gì đó, thu xếp cho lũ mèo.
Hành hạ mèo tới mức chết, sau đó...
Đúng, sau đó tên kia sẽ ném xác đi.
Triệu Tô Dạng ngây ngốc ở đại học Lĩnh Nam cũng gần bốn năm rồi, mặc dù cả ngày cứ thu lu trong ký túc xá gõ chữ, nhưng nếu nói đến độ quen thuộc với môi trường cảnh vật xung quanh trường, thì ít nhiều cũng phải có. Xác mèo rất nhỏ, chỉ cần gói trong một cái túi tùy tiện ném đi là xong chuyện, khắp nơi trong trường đều có thùng rác, nên có thể ném ở bất cứ đâu.
Bỗng nhiên, trong lòng Triệu Tô Dạng nảy ra vài ý về tình hình của "hắn"
Một, "hắn" nhất định cũng cho đám mèo ăn, mà chắc chắn là cho ăn nhiều hơn một lần, có lẽ sẽ có người đi đường thấy "hắn".
Hai, nếu như khớp với điều thứ nhất, thì "hắn" không thể ở một nơi cách quá xa trường, thậm chí còn có thể là sinh viên hoặc lao công của trường.
Ba, "hắn" sống một mình, và có lẽ chỗ ở của hắn là một gian phòng độc lập có duy nhất một chìa khóa, cách âm tốt.
Bốn, "hắn" là người hướng nội và cô độc, tuổi thơ từng bị người lớn đánh đập hành hạ trong khoảng thời gian dài.
Năm, gần đây nhất ở một web chuyên về chủ hành hạ động vật đã đăng một bài đăng về ngược đãi mèo.
Phòng đặc biệt cho giáo viên của đại học Lăng Nam cách đó hai mươi km, còn lại ký túc xá của sinh viên chưa tốt nghiệp, nghiên cứu sinh là phòng đôi, nghe nói lao công ở ký túc xá tập thể thường tầm bốn người thậm chí là sáu người một gian, mà những người không ở trong trường chỉ có tiến sĩ, hướng dẫn viên được ở một mình trong ký túc xá tập thể. Người được sở hữu một gian phòng riêng và một chiếc chìa khóa riêng là rất ít, phần lớn là thiết bị quan trọng, kho chứa dụng cụ.
Chỉ vài điều như vậy, vẫn chưa đủ để đẩy được kẻ đã bắt mèo mẹ ra ngoài ánh sáng, đầu tiên cô không đủ quyền lực để điều động điều khiển giám sát trong trường, thứ hai cô không thể mở rộng điều tra trong phạm vi toàn trường, càng đừng nói tới chuyện người lạ vào ký túc xá.
--- Nếu như mình là một đặc vụ, thì dễ đuổi theo chân tướng sự việc hơn.
Hướng Mạn chết hơn nữa bé mèo mẹ cô từng cho ăn mất tích, lần đầu tiên suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Triệu Tô Dạng, tóm lại "Có thể tìm được việc làm thì sẽ làm, không thấy việc thì coi như sẽ thành nhà văn toàn thời gian". Sau khi xem xét kỹ càng cô bắt đầu lập kế hoạch chuyên nghiệp hơn.
Trở thành đặc vụ, ý nghĩ trong nhất thời nổi hứng này của cô thật sự không sai.
"Có phát hiện mới, có phát hiện mới!" Tiểu Vương hấp tấp lao vào phòng hoạt động, A Đông, Tiểu Đinh, La tử và Sầm Qua đều giương mắt quay lại nhìn anh ta.
La tử cười lên: "Trước tiên cậu ngồi xuống đã, không phải chỉ mình cậu phát hiện ra."
Tiểu Vương hưng phấn xách quần lên, mặc dù đã ngồi xuống, nhưng vẫn không kìm được muốn nói đầu tiên. A Đông thấy dáng vẻ hấp tấp của anh ta, đánh vào đầu anh ta một cái: "Thằng nhóc thối này, cậu muốn nói gì thì nói đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.