Chương 25:
Đào Đào Nhất Luân
01/11/2022
"Vẫn chưa thể kết luận ông ta có liên quan đến vụ này hay không, cái chết của Hướng Mạn có thể không đơn thuần là do sự ghen tuông của vợ ông ta." Sầm Qua ngăn cản động tác bấm số điện thoại của A Đông: "Không cần bứt dây động rừng, tối nay chúng ta trực tiếp làm “khách không mời mà đến”."
A Đông suy nghĩ một hồi, cảm thấy những gì Sầm Qua nói có lý. Anh ta đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi vừa nhả khói vừa nói: “Thiên đường cho thú cưng, cái cứt chó gì chứ, rõ ràng là địa ngục cho động vật thì có! Cái tên Phạm Côn Nghị đeo kính này nhìn vậy mà nhân mô cẩu dạng*, lúc không có ai sở thích lại quái dị như vậy. Loại người giống ông ta, tôi cũng gặp qua mấy người rồi, hừ, mẹ nó, biến thái, thích xem loại video này, thích bị người khác ngược đãi. Tầm khoảng năm ngoái, lúc điều tra một vụ án, điều tra tới điều tra lui, hóa ra người chết chê phương pháp thông thường không đủ đô, tự nguyện cho người khác siết chết, còn kí bản hiệp định rách nát gì mà yêu cầu sau khi bị siết chết, đối phương phải chặt đầu của hắn xuống, đồng thời quay thành video đăng lên mạng. Người giết chết hắn ta không dám làm vậy, sau khi giết chết hắn liền chạy luôn. Cái tên đã chết kia, trình độ học vấn không thấp, tiền lương cũng gấp hai ba lần chúng ta, đụ má loại người này tâm lý bị gì vậy? Bao nhiêu người vất vả làm việc, đấu tranh với bệnh tật, tất cả chỉ vì để có thể sống tốt hơn. Bọn họ thân thể khỏe mạnh, cơm ăn áo mặc không phải lo, được người khác tôn trọng yêu quý, vậy mà vẫn cứ muốn làm ra những chuyện khiến người khác buồn nôn.”
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Sầm Qua đứng bên cửa sổ yên lặng nghe A Đông lảm nhảm xong rồi mới từ từ xoay người lại: “Mỗi người có chí riêng. Có khát vọng sống, đồng dạng, cũng có khát vọng chết. Bởi vì trống rỗng, bạo hành cũng được, bị bạo hành cũng được, chỉ cần từ trong đó bọn họ cảm nhận được vui sướng, giống như nghiện thuốc phiện vậy, cho rằng loại vui sướng này trăm năm khó gặp một lần, muốn ngừng mà không ngừng nổi…”
"Bọn họ coi đó là thiên đường, tôi cảm thấy có rượu uống, có thuốc hút, có phụ nữ, không có vụ án. Đấy mới là thiên đường." A Đông hơi động để tàn thuốc rơi xuống đất rồi dùng chân giẫm lên hai lần.
Sầm Qua mím môi cười: "Lời thô tục nhưng có đạo lí."
A Đông cảm thấy bản thân có hơi buông thả, mỉm cười lúng túng.
Vào lúc tám giờ tối, Sầm Qua và A Đông đến Phạm gia nằm ở một tiểu khu 16 tầng hào nhoáng ở thành phố Gia Hoa, lúc ấn chuông Phạm Côn Nghị lập tức đi ra nhưng trong nháy mắt lại hơi chần chừ, lúc sau mới để hai người họ vào, cả người cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng tay chân rõ ràng có chút căng thẳng.
Như trong ảnh chụp, Phạm Côn Nghị đeo kính lịch lãm, mặc đồ ở nhà nhưng vẫn toát lên khí chất tinh anh.
Sầm Qua nhìn quanh phòng khách và ban công, nơi này rất giống với phông nền trong những bài đăng đó. Anh đi thẳng vào vấn đề, lấy ra một bức ảnh đã được in ra: "Ông có quen nữ sinh này không?"
“Tôi không quen.” Phạm Côn Nghị nhanh chóng đáp.
“Nhìn còn chưa nhìn đã nói không quen?” Sầm Qua hỏi ngược lại
Phạm Côn Nghị kiên nhẫn trả lời: "Tôi thực sự không quen."
"Hướng Mạn đã từng là học sinh của ông, ít nhất có đến hai năm đến lớp học của ông, lẽ nào ông không thấy quen mắt sao?"
Phạm Côn Nghị nở một nụ cười: "Tôi có nhiều học sinh như vậy, làm sao có thể nhớ được từng người trong số họ?"
“Nói cũng đúng.” Sầm Qua gật đầu: “Mấy ngày trước Hướng Mạn đã bị hạ độc chết. Trong hồ sơ cuộc gọi của cô ta, chúng tôi phát hiện ông và cô ta thường xuyên liên lạc với nhau. Cân nhắc đến việc ông là giáo viên của cô ta, cho nên mới đến đây để hỏi, hai người rất thân sao?"
“Tôi không quen biết cô ta.” Phạm Côn Nghị khẳng định.
A Đông trước đó đã nghe nói Sầm Qua của Cục điều tra nhà nước có thể dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nghi phạm, hôm nay anh ta muốn xem tin đồn đó có đúng không, vì vậy anh ta định im lặng làm không khí, giao toàn bộ việc tra hỏi cho Sầm Qua.
"Nếu ông chỉ muốn che giấu mối quan hệ của mình với Hướng Mạn và sở thích đặc biệt đó, tôi nghĩ ông có thể yên tâm rồi." Sầm Qua đưa ra tấm ảnh chụp di vật của Hướng Mạn, mở ghi chép trên điện thoại ấn vào bức ảnh chụp màn hình video rồi để hết lên bàn trà cổ kính.
Phạm Côn Nghị có hơi không kiềm chế được, hơi thở của ông ta đột nhiên trở nên dồn dập.
A Đông suy nghĩ một hồi, cảm thấy những gì Sầm Qua nói có lý. Anh ta đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi vừa nhả khói vừa nói: “Thiên đường cho thú cưng, cái cứt chó gì chứ, rõ ràng là địa ngục cho động vật thì có! Cái tên Phạm Côn Nghị đeo kính này nhìn vậy mà nhân mô cẩu dạng*, lúc không có ai sở thích lại quái dị như vậy. Loại người giống ông ta, tôi cũng gặp qua mấy người rồi, hừ, mẹ nó, biến thái, thích xem loại video này, thích bị người khác ngược đãi. Tầm khoảng năm ngoái, lúc điều tra một vụ án, điều tra tới điều tra lui, hóa ra người chết chê phương pháp thông thường không đủ đô, tự nguyện cho người khác siết chết, còn kí bản hiệp định rách nát gì mà yêu cầu sau khi bị siết chết, đối phương phải chặt đầu của hắn xuống, đồng thời quay thành video đăng lên mạng. Người giết chết hắn ta không dám làm vậy, sau khi giết chết hắn liền chạy luôn. Cái tên đã chết kia, trình độ học vấn không thấp, tiền lương cũng gấp hai ba lần chúng ta, đụ má loại người này tâm lý bị gì vậy? Bao nhiêu người vất vả làm việc, đấu tranh với bệnh tật, tất cả chỉ vì để có thể sống tốt hơn. Bọn họ thân thể khỏe mạnh, cơm ăn áo mặc không phải lo, được người khác tôn trọng yêu quý, vậy mà vẫn cứ muốn làm ra những chuyện khiến người khác buồn nôn.”
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Sầm Qua đứng bên cửa sổ yên lặng nghe A Đông lảm nhảm xong rồi mới từ từ xoay người lại: “Mỗi người có chí riêng. Có khát vọng sống, đồng dạng, cũng có khát vọng chết. Bởi vì trống rỗng, bạo hành cũng được, bị bạo hành cũng được, chỉ cần từ trong đó bọn họ cảm nhận được vui sướng, giống như nghiện thuốc phiện vậy, cho rằng loại vui sướng này trăm năm khó gặp một lần, muốn ngừng mà không ngừng nổi…”
"Bọn họ coi đó là thiên đường, tôi cảm thấy có rượu uống, có thuốc hút, có phụ nữ, không có vụ án. Đấy mới là thiên đường." A Đông hơi động để tàn thuốc rơi xuống đất rồi dùng chân giẫm lên hai lần.
Sầm Qua mím môi cười: "Lời thô tục nhưng có đạo lí."
A Đông cảm thấy bản thân có hơi buông thả, mỉm cười lúng túng.
Vào lúc tám giờ tối, Sầm Qua và A Đông đến Phạm gia nằm ở một tiểu khu 16 tầng hào nhoáng ở thành phố Gia Hoa, lúc ấn chuông Phạm Côn Nghị lập tức đi ra nhưng trong nháy mắt lại hơi chần chừ, lúc sau mới để hai người họ vào, cả người cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng tay chân rõ ràng có chút căng thẳng.
Như trong ảnh chụp, Phạm Côn Nghị đeo kính lịch lãm, mặc đồ ở nhà nhưng vẫn toát lên khí chất tinh anh.
Sầm Qua nhìn quanh phòng khách và ban công, nơi này rất giống với phông nền trong những bài đăng đó. Anh đi thẳng vào vấn đề, lấy ra một bức ảnh đã được in ra: "Ông có quen nữ sinh này không?"
“Tôi không quen.” Phạm Côn Nghị nhanh chóng đáp.
“Nhìn còn chưa nhìn đã nói không quen?” Sầm Qua hỏi ngược lại
Phạm Côn Nghị kiên nhẫn trả lời: "Tôi thực sự không quen."
"Hướng Mạn đã từng là học sinh của ông, ít nhất có đến hai năm đến lớp học của ông, lẽ nào ông không thấy quen mắt sao?"
Phạm Côn Nghị nở một nụ cười: "Tôi có nhiều học sinh như vậy, làm sao có thể nhớ được từng người trong số họ?"
“Nói cũng đúng.” Sầm Qua gật đầu: “Mấy ngày trước Hướng Mạn đã bị hạ độc chết. Trong hồ sơ cuộc gọi của cô ta, chúng tôi phát hiện ông và cô ta thường xuyên liên lạc với nhau. Cân nhắc đến việc ông là giáo viên của cô ta, cho nên mới đến đây để hỏi, hai người rất thân sao?"
“Tôi không quen biết cô ta.” Phạm Côn Nghị khẳng định.
A Đông trước đó đã nghe nói Sầm Qua của Cục điều tra nhà nước có thể dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nghi phạm, hôm nay anh ta muốn xem tin đồn đó có đúng không, vì vậy anh ta định im lặng làm không khí, giao toàn bộ việc tra hỏi cho Sầm Qua.
"Nếu ông chỉ muốn che giấu mối quan hệ của mình với Hướng Mạn và sở thích đặc biệt đó, tôi nghĩ ông có thể yên tâm rồi." Sầm Qua đưa ra tấm ảnh chụp di vật của Hướng Mạn, mở ghi chép trên điện thoại ấn vào bức ảnh chụp màn hình video rồi để hết lên bàn trà cổ kính.
Phạm Côn Nghị có hơi không kiềm chế được, hơi thở của ông ta đột nhiên trở nên dồn dập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.