Chương 30:
Đào Đào Nhất Luân
03/11/2022
Sân huấn luyện ở phía sau cục điều tra nhà nước lúc này đã tối om rồi, từ trên cao nhìn xuống các sĩ quan trong quân phục màu đen chỉnh tề xếp thành đội hình hàng ngang và hàng dọc, một số người lãnh đạo mặc quân phục màu trắng đang ngồi ở phía trước mặt họ, một trong số họ đang phát biểu. Màn hình Led phía trên đầu của người lãnh đạo nhấp nháy một số chữ cái lớn:
‘Hết lòng hết sức, dũng cảm tiến tới.’
Đây là bữa tiệc chia tay của các đặc vụ về hưu, vào tháng năm hàng năm, các đặc vụ nghỉ hưu từ nhiều tỉnh thành tụ họp lại đây để nhớ lại những giọt mồ hôi họ mà họ đã phải trả giá vì phá các loại vụ án, cũng để trân trọng tưởng nhớ những người đồng đội đã ra đi mãi mãi trong cuộc đời công tác của họ.
"Có tổng cộng năm mươi chín đặc vụ và thanh tra về hưu trong đợt này, họ đến từ nhiều phòng ban khác nhau của tổ các vụ án thông thường, tổ trọng án, tổ kỹ thuật,… họ đã bận rộn phá các vụ án khác nhau trong nhiều thập kỷ qua, bây giờ họ đã hoàn thành xuất sắc tất cả các nhiệm vụ, giao lại công tác phá án trong tương lai cho các đồng đội trẻ tuổi hơn...." Bài phát biểu của bộ trưởng Ngô tràn ngập tình cảm mãnh liệt, sau khi phát biểu xong, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiết mục cuối cùng của buổi tiệc chia tay là các đặc vụ và thanh tra về hưu lần lượt lên sân khấu, mặc quân phục chỉnh tề, cúi chào khán giả. Mọi người dưới khán đài cũng đồng loạt giơ hai tay lên, ngón giữa và ngón trỏ để sát thái dương, một khoảng trang nghiêm.
Sau cuộc họp, Sầm Qua nới lỏng cà vạt màu xanh, bộ đồng phục xuân hè màu đen khiến anh trông càng cao lớn đĩnh đạc hơn, một số nhân viên nữ hậu cần và nội vụ không thường xuyên nhìn thấy anh đều lần lượt bàn tán thảo luận về thân hình của anh. Có điều, trên đầu anh vẫn còn treo một vụ án, anh vừa đi vừa thảo luận về tiến trình phát triển của vụ án với một vài đồng nghiệp trong đội một, anh không biết cũng không phát hiện hoặc là cố tình phớt lờ những ánh mắt nóng bỏng xung quan hanh.
Khi đi đến phòng kỹ thuật để lấy báo cáo kiểm tra dấu vết, vài người Sầm Qua gặp được La Tử và Cần Tường ở đội hai cũng đang đợi báo cáo, hai người họ đang ngồi chán nản trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa, mỗi người cầm một tờ báo, bắt chéo chân đọc nhanh như gió.
Một vài người bàn tán với nhau vài câu chuyện vớ vẩn, nói đến nhóm đặc vụ đã nghỉ hưu, sau một khoảng thời gian thì sẽ có một nhóm đặc vụ mới tiến vào, thay đổi hàng năm, Thương Hồng Lãng tính toán một chút, anh ấy vẫn còn hơn ba mươi năm nữa mới có thể đến tuổi nghỉ hưu. La Tử dường như nghĩ ra điều gì đó, nói với Sầm Qua: "Lần này thi tuyển chuyên ngành tiếng Anh, không biết cô nương kia đăng ký chưa."
Hai mắt Thương Hồng Lãng sáng lên: "Cô gái nào?"
La Tử xua tay nói: "Chính là nghi phạm mà chúng ta đã gặp được trong khi phá án vào hai ba tháng trước đó, cô ấy cảm thấy việc phá án rất kích thích, lúc đó nói rằng cũng muốn thi để trở thành đặc vụ. Cuộc thi tuyển dụng chắc đã kết thúc rồi? Ai biết được đội trưởng Sầm các anh còn nhớ hay không, tôi không lưu lại phương thức liên lạc của người ta thì cũng thôi đi, anh ấy cũng không lưu lại nữa."
"Cắt, ai giống như đội trưởng Kim Bằng của các anh chứ, đi chỗ nào cũng lưu lại số điện thoại của các cô gái." Thương Hồng Lãng bác bỏ và kiên quyết ủng hộ Sầm Qua.
Khi đang nói chuyện, Kim Bằng âm thầm đi từ phía sau tới, dùng cùi chỏ siết chặt cổ Thương Hồng Lãng nói: "Lão tử vừa mới đi vệ sinh một chút, tại sao quay lại đã nghe thấy thằng nhóc cậu nói bậy bạ rồi!"
"Đội trưởng La, báo cáo của các anh." Tiểu Châu của đội kỹ thuật lấy ra một túi hồ sơ và cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Sự chú ý của La Tử bị báo cáo thu hút, về việc Triệu Tô Dạng có thể thi đỗ cuộc thi tuyển dụng nội bộ này hay không, anh ta cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, lúc này anh ta nhanh chóng kéo Kim Bằng, Cần Tường quay về phòng làm việc bắt đầu phân tích vụ án, chỉ để lại Thương Hồng Lãng bị siết cổ ngồi xổm ho khan trên mặt đất.
"Đội trưởng Sầm?" Một lúc sau, Tiểu Chu lại cầm một túi tài liệu khác ra, Sầm Qua nhận lấy, vỗ vỗ Thương Hồng Lãng nói: "Anh về trước đi, tôi sẽ tới sau."
Thương Hồng Lãng cầm lấy túi tài liệu, vừa xoa cổ vừa mắng Kim Bằng, không để ý đến hướng đi của Sầm Qua.
Thang máy của tòa nhà hành chính cục điều tra từ từ đi lên rồi dừng lại ở tầng chín. Sầm Qua không thường xuyên đến đây, vì vậy anh đứng lại ở lối ra thang máy và quan sát bố cục xung quanh, sau đó đi đến phòng nhân sự của văn phòng chính trị.
"Ôi, Sầm Qua? Mấy ngày nay lãnh đạo vừa mới nhắc đến anh xong, anh lại đại giá quang lâm đến đây rồi." Trưởng phòng Trần của phòng nhân sự là một người phụ nữ tóc ngắn khoảng bốn mươi tuổi, trong tối ngoài sáng đều là gương mặt tươi cười đón khách, quan hệ cấp trên cấp dưới đều vô cùng tốt, khiến cho người khác không thể tìm được lỗi sai nào cả.
"Nghe nói kỳ thi tuyển dụng nội bộ đã kết thúc rồi, không biết tôi có thể có vinh dự được xem trước danh sách trúng tuyển bài thi viết hay không?" Sầm Qua không phải là người lề mề, anh nói thẳng mục đích của mình.
‘Hết lòng hết sức, dũng cảm tiến tới.’
Đây là bữa tiệc chia tay của các đặc vụ về hưu, vào tháng năm hàng năm, các đặc vụ nghỉ hưu từ nhiều tỉnh thành tụ họp lại đây để nhớ lại những giọt mồ hôi họ mà họ đã phải trả giá vì phá các loại vụ án, cũng để trân trọng tưởng nhớ những người đồng đội đã ra đi mãi mãi trong cuộc đời công tác của họ.
"Có tổng cộng năm mươi chín đặc vụ và thanh tra về hưu trong đợt này, họ đến từ nhiều phòng ban khác nhau của tổ các vụ án thông thường, tổ trọng án, tổ kỹ thuật,… họ đã bận rộn phá các vụ án khác nhau trong nhiều thập kỷ qua, bây giờ họ đã hoàn thành xuất sắc tất cả các nhiệm vụ, giao lại công tác phá án trong tương lai cho các đồng đội trẻ tuổi hơn...." Bài phát biểu của bộ trưởng Ngô tràn ngập tình cảm mãnh liệt, sau khi phát biểu xong, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiết mục cuối cùng của buổi tiệc chia tay là các đặc vụ và thanh tra về hưu lần lượt lên sân khấu, mặc quân phục chỉnh tề, cúi chào khán giả. Mọi người dưới khán đài cũng đồng loạt giơ hai tay lên, ngón giữa và ngón trỏ để sát thái dương, một khoảng trang nghiêm.
Sau cuộc họp, Sầm Qua nới lỏng cà vạt màu xanh, bộ đồng phục xuân hè màu đen khiến anh trông càng cao lớn đĩnh đạc hơn, một số nhân viên nữ hậu cần và nội vụ không thường xuyên nhìn thấy anh đều lần lượt bàn tán thảo luận về thân hình của anh. Có điều, trên đầu anh vẫn còn treo một vụ án, anh vừa đi vừa thảo luận về tiến trình phát triển của vụ án với một vài đồng nghiệp trong đội một, anh không biết cũng không phát hiện hoặc là cố tình phớt lờ những ánh mắt nóng bỏng xung quan hanh.
Khi đi đến phòng kỹ thuật để lấy báo cáo kiểm tra dấu vết, vài người Sầm Qua gặp được La Tử và Cần Tường ở đội hai cũng đang đợi báo cáo, hai người họ đang ngồi chán nản trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa, mỗi người cầm một tờ báo, bắt chéo chân đọc nhanh như gió.
Một vài người bàn tán với nhau vài câu chuyện vớ vẩn, nói đến nhóm đặc vụ đã nghỉ hưu, sau một khoảng thời gian thì sẽ có một nhóm đặc vụ mới tiến vào, thay đổi hàng năm, Thương Hồng Lãng tính toán một chút, anh ấy vẫn còn hơn ba mươi năm nữa mới có thể đến tuổi nghỉ hưu. La Tử dường như nghĩ ra điều gì đó, nói với Sầm Qua: "Lần này thi tuyển chuyên ngành tiếng Anh, không biết cô nương kia đăng ký chưa."
Hai mắt Thương Hồng Lãng sáng lên: "Cô gái nào?"
La Tử xua tay nói: "Chính là nghi phạm mà chúng ta đã gặp được trong khi phá án vào hai ba tháng trước đó, cô ấy cảm thấy việc phá án rất kích thích, lúc đó nói rằng cũng muốn thi để trở thành đặc vụ. Cuộc thi tuyển dụng chắc đã kết thúc rồi? Ai biết được đội trưởng Sầm các anh còn nhớ hay không, tôi không lưu lại phương thức liên lạc của người ta thì cũng thôi đi, anh ấy cũng không lưu lại nữa."
"Cắt, ai giống như đội trưởng Kim Bằng của các anh chứ, đi chỗ nào cũng lưu lại số điện thoại của các cô gái." Thương Hồng Lãng bác bỏ và kiên quyết ủng hộ Sầm Qua.
Khi đang nói chuyện, Kim Bằng âm thầm đi từ phía sau tới, dùng cùi chỏ siết chặt cổ Thương Hồng Lãng nói: "Lão tử vừa mới đi vệ sinh một chút, tại sao quay lại đã nghe thấy thằng nhóc cậu nói bậy bạ rồi!"
"Đội trưởng La, báo cáo của các anh." Tiểu Châu của đội kỹ thuật lấy ra một túi hồ sơ và cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Sự chú ý của La Tử bị báo cáo thu hút, về việc Triệu Tô Dạng có thể thi đỗ cuộc thi tuyển dụng nội bộ này hay không, anh ta cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, lúc này anh ta nhanh chóng kéo Kim Bằng, Cần Tường quay về phòng làm việc bắt đầu phân tích vụ án, chỉ để lại Thương Hồng Lãng bị siết cổ ngồi xổm ho khan trên mặt đất.
"Đội trưởng Sầm?" Một lúc sau, Tiểu Chu lại cầm một túi tài liệu khác ra, Sầm Qua nhận lấy, vỗ vỗ Thương Hồng Lãng nói: "Anh về trước đi, tôi sẽ tới sau."
Thương Hồng Lãng cầm lấy túi tài liệu, vừa xoa cổ vừa mắng Kim Bằng, không để ý đến hướng đi của Sầm Qua.
Thang máy của tòa nhà hành chính cục điều tra từ từ đi lên rồi dừng lại ở tầng chín. Sầm Qua không thường xuyên đến đây, vì vậy anh đứng lại ở lối ra thang máy và quan sát bố cục xung quanh, sau đó đi đến phòng nhân sự của văn phòng chính trị.
"Ôi, Sầm Qua? Mấy ngày nay lãnh đạo vừa mới nhắc đến anh xong, anh lại đại giá quang lâm đến đây rồi." Trưởng phòng Trần của phòng nhân sự là một người phụ nữ tóc ngắn khoảng bốn mươi tuổi, trong tối ngoài sáng đều là gương mặt tươi cười đón khách, quan hệ cấp trên cấp dưới đều vô cùng tốt, khiến cho người khác không thể tìm được lỗi sai nào cả.
"Nghe nói kỳ thi tuyển dụng nội bộ đã kết thúc rồi, không biết tôi có thể có vinh dự được xem trước danh sách trúng tuyển bài thi viết hay không?" Sầm Qua không phải là người lề mề, anh nói thẳng mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.