Chương 32:
Đào Đào Nhất Luân
03/11/2022
Sau một ngày rưỡi bôn ba khắp nơi, Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm đã đến được nhà nghỉ làng tự nhiên Bình Duyên Tộc mà họ đã đặt trước qua điện thoại rồi, họ mệt đến nỗi mỗi người đều tự chìm vào trong giấc ngủ một lúc thì mới có thể tỉnh táo lại được. Muốn gửi một tin nhắn trong nhóm bạn bè, nhưng lại phát hiện ra rằng chỗ này đừng nói đến Wifi, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng chỉ có hai vạch, quả thực ngăn cách với thế giới.
"Nếu không làm sao có thể gọi là "du lịch xuyên không" được chứ?" Quách Nhất Cầm buông tay nói: "Hai chúng ta phải theo sát nhau, ngộ nhỡ lạc đường trong rừng thì sẽ không thể phát được tín hiệu cầu cứu nào đâu."
Bà chủ nhà nghỉ không nói được tiếng phổ thông nhưng miễn cưỡng cũng vẫn có thể hiểu được, bà khoa tay múa chân một lúc rồi chỉ rõ là trong thôn có hai ba nhà hàng đặc sản nhỏ, món chính là đồ ăn bản địa, cần phải tới sớm nếu không đến muộn thì ngay cả ray cũng không còn nữa. Mặt khác, bà chủ còn đưa cho họ một tấm bản đồ vẽ tay của thành cổ, nhìn qua thì hình như không phải là do bà ấy vẽ mà có lẽ là do một sinh viên đại học nào đó để lại, bọn họ sao chép một đống, mỗi nhà dân đều có.
Bây giờ là mùa cao điểm du lịch ở thành cổ Long Uy, chưa đến năm giờ mà nhà hàng đã chật kín người rồi, Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ trống. Dường như là nhà hàng càng cũ thì càng khiến người ta càng muốn ăn hơn, tên món ăn trong thực đơn cũng rất đơn giản, thô sơ, không có những cái tên hoa mũ cầu kỳ gì, đâu đâu cũng thấy rau thổ xào, ớt thổ xào, canh heo thổ,... Triệu Tô Danh nghi ngờ ông chủ căn bản là lười giải thích cho người ngoài hiểu cây họ trồng, động vật họ nuôi nhốt là gì, chỉ trực tiếp thêm một chữ "Thổ" đã tỉnh lược được rất nhiều chuyện rồi.
Hai người họ gọi món canh heo thổ, canh cà tím thổ nấu củ cải, ớt thổ xào và quả bình duyên, vừa đợi món vừa xem bản đồ vẽ tay. Triệu Tô Dạng chú ý đến có một số con đường nhỏ nối liền với nhau giữa các đỉnh núi, trên bản đồ du lịch có đánh dấu nên đến nơi nào ngồi bè tre, mấy điểm tham gia biểu diễn hiến tế và tham quan các tông miếu thị tộc đều nằm trên một con đường, theo tốc độ một ngày thăm quan hai thôn làng dân tộc thì mất khoảng ba ngày để thăm quan hết các điểm tham quan du lịch chính ở thành cổ. Kế hoạch của bọn họ là đi du ngoạn năm này, hai ngày còn lại có thể về thành phố Mục Khúc rồi quay về thành phố Tửu Lương.
Vé thăm quan thắng cảnh vẫn chưa mua được, một vé tám mươi tệ, hai người dự định sau bữa tối sẽ đến phòng vé mua sáu vé cho ba ngày. Không thể không nói, đồ ăn ở thôn quê vô cùng mới lạ, mùi vị cũng cực kỳ ngon. Bời vì đều là lợn thổ thả rông và thỏ rừng, nên thịt tươi ngon thơm tự nhiên, món canh ở nhà hàng thành phố nấu với bao nhiêu món dược liệu cũng không ngon bằng món canh thịt lợn đơn thuần dùng nồi lớn hầm trên bếp củi được. Quả bình duyên là một loại thức ăn nhẹ mà người Bình Duyên làm trong dịp tết nguyên đán,gạo nếp được trộn với đậu phộng giã nhỏ, ở giữa có nấm hương và thịt lợn xay nhỏ, hơi vò lại rồi hấp trong nồi hấp, khi ăn thì chấm với nước sốt táo tàu chua chua, điều này khiến cho hai cô gái thành phố vô cùng kinh ngạc, thấy đồ ăn ngon thì không thể cưỡng lại được.
Đồ ăn thật sự rất đầy đủ, quả bình duyên to bằng bàn tay được phục vụ tám cái một lần, cùng với các món ăn khác, hai cô gái mỗi người ăn một cái là đã no rồi. Ông chủ cẩn thận dùng lá đũa giúp họ chia ra rồi gói lại, dặn dò họ phải ăn trong vòng hai ngày.
Hai người mang theo quả bình duyên đi mua vé, nhân viên bán vé thường nhắc nhở họ khi họ đặt hàng: "Chỉ cần các bạn đi dọc theo các con đường nhỏ thì sẽ không bị lạc đường đâu, đó là những tuyến đường chúng tôi đã đặc biệt quy hoạch khai thông đó. Mặc dù trời nóng và ẩm ướt, nhưng đừng mặc quần đùi và áo cộc tay, độc trùng và rắn độc nhiều, không an toàn. Có rất nhiều dân tộc thiểu số ở trong đó, các bạn đừng mong hiểu được những thổ ngữ hoa hòe lòe loẹt đó, có những chỗ chúng tôi ghi rõ là không được chụp ảnh thì tuyệt đối đừng chụp ảnh, một số động tác không cần làm thì cố gắng đừng làm, thỉnh thoảng bạn cảm thấy không có gì nhưng trong mắt họ lại là không lịch sự đó. Còn nữa, mấy ngày gần đây thôn Thần Khúc, một ngôi làng sinh sống của người dân tộc Hịch không cho phép khách du lịch vào nên các bạn đi vòng qua là được rồi."
Quách Nhất Cầm tò mò nói thầm: "Tông miếu của dân tộc Hịch thôn Thần Khúc và các buổi hiến tế đều là những hạng mục không thể bỏ qua được…."
Nhân viên bán vé đưa vài tấm vé ra nói: "Hai ngày trước tông miếu của bọn họ bị cháy, các bạn có đi thì cũng không thấy đâu."
"Nếu không làm sao có thể gọi là "du lịch xuyên không" được chứ?" Quách Nhất Cầm buông tay nói: "Hai chúng ta phải theo sát nhau, ngộ nhỡ lạc đường trong rừng thì sẽ không thể phát được tín hiệu cầu cứu nào đâu."
Bà chủ nhà nghỉ không nói được tiếng phổ thông nhưng miễn cưỡng cũng vẫn có thể hiểu được, bà khoa tay múa chân một lúc rồi chỉ rõ là trong thôn có hai ba nhà hàng đặc sản nhỏ, món chính là đồ ăn bản địa, cần phải tới sớm nếu không đến muộn thì ngay cả ray cũng không còn nữa. Mặt khác, bà chủ còn đưa cho họ một tấm bản đồ vẽ tay của thành cổ, nhìn qua thì hình như không phải là do bà ấy vẽ mà có lẽ là do một sinh viên đại học nào đó để lại, bọn họ sao chép một đống, mỗi nhà dân đều có.
Bây giờ là mùa cao điểm du lịch ở thành cổ Long Uy, chưa đến năm giờ mà nhà hàng đã chật kín người rồi, Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ trống. Dường như là nhà hàng càng cũ thì càng khiến người ta càng muốn ăn hơn, tên món ăn trong thực đơn cũng rất đơn giản, thô sơ, không có những cái tên hoa mũ cầu kỳ gì, đâu đâu cũng thấy rau thổ xào, ớt thổ xào, canh heo thổ,... Triệu Tô Danh nghi ngờ ông chủ căn bản là lười giải thích cho người ngoài hiểu cây họ trồng, động vật họ nuôi nhốt là gì, chỉ trực tiếp thêm một chữ "Thổ" đã tỉnh lược được rất nhiều chuyện rồi.
Hai người họ gọi món canh heo thổ, canh cà tím thổ nấu củ cải, ớt thổ xào và quả bình duyên, vừa đợi món vừa xem bản đồ vẽ tay. Triệu Tô Dạng chú ý đến có một số con đường nhỏ nối liền với nhau giữa các đỉnh núi, trên bản đồ du lịch có đánh dấu nên đến nơi nào ngồi bè tre, mấy điểm tham gia biểu diễn hiến tế và tham quan các tông miếu thị tộc đều nằm trên một con đường, theo tốc độ một ngày thăm quan hai thôn làng dân tộc thì mất khoảng ba ngày để thăm quan hết các điểm tham quan du lịch chính ở thành cổ. Kế hoạch của bọn họ là đi du ngoạn năm này, hai ngày còn lại có thể về thành phố Mục Khúc rồi quay về thành phố Tửu Lương.
Vé thăm quan thắng cảnh vẫn chưa mua được, một vé tám mươi tệ, hai người dự định sau bữa tối sẽ đến phòng vé mua sáu vé cho ba ngày. Không thể không nói, đồ ăn ở thôn quê vô cùng mới lạ, mùi vị cũng cực kỳ ngon. Bời vì đều là lợn thổ thả rông và thỏ rừng, nên thịt tươi ngon thơm tự nhiên, món canh ở nhà hàng thành phố nấu với bao nhiêu món dược liệu cũng không ngon bằng món canh thịt lợn đơn thuần dùng nồi lớn hầm trên bếp củi được. Quả bình duyên là một loại thức ăn nhẹ mà người Bình Duyên làm trong dịp tết nguyên đán,gạo nếp được trộn với đậu phộng giã nhỏ, ở giữa có nấm hương và thịt lợn xay nhỏ, hơi vò lại rồi hấp trong nồi hấp, khi ăn thì chấm với nước sốt táo tàu chua chua, điều này khiến cho hai cô gái thành phố vô cùng kinh ngạc, thấy đồ ăn ngon thì không thể cưỡng lại được.
Đồ ăn thật sự rất đầy đủ, quả bình duyên to bằng bàn tay được phục vụ tám cái một lần, cùng với các món ăn khác, hai cô gái mỗi người ăn một cái là đã no rồi. Ông chủ cẩn thận dùng lá đũa giúp họ chia ra rồi gói lại, dặn dò họ phải ăn trong vòng hai ngày.
Hai người mang theo quả bình duyên đi mua vé, nhân viên bán vé thường nhắc nhở họ khi họ đặt hàng: "Chỉ cần các bạn đi dọc theo các con đường nhỏ thì sẽ không bị lạc đường đâu, đó là những tuyến đường chúng tôi đã đặc biệt quy hoạch khai thông đó. Mặc dù trời nóng và ẩm ướt, nhưng đừng mặc quần đùi và áo cộc tay, độc trùng và rắn độc nhiều, không an toàn. Có rất nhiều dân tộc thiểu số ở trong đó, các bạn đừng mong hiểu được những thổ ngữ hoa hòe lòe loẹt đó, có những chỗ chúng tôi ghi rõ là không được chụp ảnh thì tuyệt đối đừng chụp ảnh, một số động tác không cần làm thì cố gắng đừng làm, thỉnh thoảng bạn cảm thấy không có gì nhưng trong mắt họ lại là không lịch sự đó. Còn nữa, mấy ngày gần đây thôn Thần Khúc, một ngôi làng sinh sống của người dân tộc Hịch không cho phép khách du lịch vào nên các bạn đi vòng qua là được rồi."
Quách Nhất Cầm tò mò nói thầm: "Tông miếu của dân tộc Hịch thôn Thần Khúc và các buổi hiến tế đều là những hạng mục không thể bỏ qua được…."
Nhân viên bán vé đưa vài tấm vé ra nói: "Hai ngày trước tông miếu của bọn họ bị cháy, các bạn có đi thì cũng không thấy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.