Chương 35:
Đào Đào Nhất Luân
03/11/2022
Triệu Tô Dạng nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó, nhưng may mắn thay dường như Sầm Qua không để ý đến những "lời đàm tiếu" ở sau lưng anh, anh tháo găng tay ra và đang thảo luận với các đặc vụ khác về vụ án.
Mấy đặc vụ nói những giọng nói khác nhau, dường như họ đến từ các thành phố khác nhau, đơn giản chỉ là muốn ăn no bụng và chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Lúc này, Sầm Qua đột nhiên đứng dậy và quay người lại, anh đi thẳng đến bàn của hai người họ mà không hề báo trước rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
"Ai là Đông Phương Bất Bại?"
Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm kinh ngạc sững sờ một hồi, xem ra không nên nói xấu sau lưng người khác, bất thình lình anh được nghe rõ ràng tất cả mọi chuyện.
"Đông Phương Bất Bại là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, võ công của anh ta rất cao." Triệu Tô Dạng, người có EQ thấp thực sự đã hoàn toàn hiểu sai ý nghĩa trong lời nói của Sầm Qua, cô thực sự cho rằng người ta chưa bao giờ xem ‘Tiếu ngạo giang hồ’: "Anh ta vì theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ công nên đã tu luyện ‘Quỳ hoa bảo điển’, Nhưng bất luận cái gì cũng đều phải trả giá, nếu muốn luyện kỹ năng này, trước tiên phải...." Cô dùng tay như đao, khí phách nói: "...Tự cung!" Khi nói chuyện, cô chém một đao mạnh xuống, cái bàn phát ra một tiếng "rầm", Quách Nhất Cầm ở bên cạnh nghe thấy vậy toát mồ hôi lạnh, còn Sầm Qua ở đối diện không nói nên lời nhìn sang phía khác.
Trời ơi, cậu biết cậu đang nói cái gì không…Quách Nhất Cầm dùng chân âm thầm đá vào chân của Triệu Tô Dạng.
Sầm Qua không hề thảo luận cùng cô về chuyện của Đông Phương Bất Bại, anh chỉ khẽ đặt ngón tay trỏ lên bàn và chuyển chủ đề nói: "Tiếng Nii-san của cô ở trình độ nào?"
"Sao thế, người Hịch trong thôn Thần Khúc thực sự sử dụng tiếng Nii-san sao?" Triệu Tô Dạng mở to hai mắt, không nghĩ đến Nii-san và nước Tạ cách nhau vạn dặm vậy mà lại có điểm tương đồng trong ngôn ngữ?
"Trong số ba thi thể được tìm thấy sau vụ hỏa hoạn, có hai thi thể là của người Hịch, và một thi thể còn lại là của người nước ngoài đến từ Nii-san. Anh ta đến đây du lịch với vợ và cha mẹ mình, không theo quy định ở lại trong thôn sau khi mặt trời lặn, mà trốn ở gần tông miếu không biết có tính toán gì, không may lại bị chết." Sầm Qua nói: "Điều kiện trong thôn tương đối thô sơ, tín hiệu kém, danh tính của thi thể đến sáng nay mới có thể xác định được, chúng tôi cần một phiên dịch viên Nii-san. Nếu như cô có hứng thú, có thể thực hành kiến tập công việc đặc vụ trước."
Triệu Tô Dạng hơi xúc động, cô nhìn Nhất Cầm, rồi có chút khó xử. Ai ngờ rằng, Nhất Cầm hào hứng hỏi: "Tôi có thể tham gia cùng cô ấy không, tôi học y lâm sàng tại đại học y Thủ đô, không chỉ không gây thêm rắc rối mà còn có thể giúp đỡ cho bác sĩ pháp y nữa."
"Giấy phép." Sầm Qua rất dứt khoát, trực tiếp yêu cầu giấy chứng nhận.
Nhất Cầm lục tìm trong túi, thật sự lấy ra được một tờ giấy phép hành nghề.
Lúc đó Triệu Tô Dạng không biết rằng, mặc dù Sầm Qua được mệnh danh là đội phó đội chuyên án, nhưng vì đội trưởng là cục phó của tổng cục điều tra thủ đô đang ở xa xôi, nên anh mới thực sự là tư lệnh tối cao ra lệnh hành động. Chỉ thấy Sầm Qua đi ra khỏi nhà hàng, rồi trong chốc lát lại quay lại, trong tay cầm hai thẻ công tác, bên trên có dòng chữ in đậm "thẻ thông hành tham gia", bên dưới hàng chữ đen có một dòng chữ viết tay: "Phiên dịch viên, đặc vụ thực tập", ở cái còn lại là "Trợ lý pháp y".
Những dòng chữ này được viết rất đẹp và có lực, Triệu Tô Dạng biết đây là do chính Sầm Qua viết.
Quách Nhất Cầm lập tức đeo thẻ công tác lên cổ, che miệng lại nói nhỏ với Triệu Tô Dạng: "Nghe nói phàm là đặc vụ thì đều có thuộc tính của ngôi sao đen đủi, cậu vừa mới thi đỗ bài thi viết vào đội đặc vụ, tùy tiện chọn một địa điểm du lịch lại gặp phải chuyện như thế này, tớ nghĩ cậu sau này đến tám mươi phần trăm, haha... không được rồi, tay bút huyền nghi đã biến thân thành một nữ đặc vụ rồi."
"Tớ thấy cậu cũng không cần đi đến bệnh viện Hải Hiệp gì nữa rồi, lần sau các đặc vụ kỹ thuật có tuyển dụng vị trí bác sĩ pháp ý, nói không chừng cậu cũng có thể là một ngôi sao mới nổi trong thế giới điều tra hình sự đó." Triệu Tô Dạng không buông tha cô, nâng cao giọng nói.
Sầm Qua bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của hai người họ, sau khi ông chủ dọn dẹp bàn và rời đi, anh im lặng một lúc rồi lại lên tiếng nói, lời nói của anh khiến cho người ta chấn động: "Cả ba thi thể được tìm thấy sau khi hỏa hoạn đã được dập tắt đều đã bị hắn giết, ngoại trừ thi thể của một nam thanh niên người nước ngoài còn nguyên vẹn thì hai người còn lại là dân nữ trong thôn Thần Khúc, một người bị chặt cả hai tay, khoét mắt, người còn lại bị mổ bụng. Cả hai người phụ nữ đều đã hơn tám mươi tuổi."
Mấy đặc vụ nói những giọng nói khác nhau, dường như họ đến từ các thành phố khác nhau, đơn giản chỉ là muốn ăn no bụng và chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Lúc này, Sầm Qua đột nhiên đứng dậy và quay người lại, anh đi thẳng đến bàn của hai người họ mà không hề báo trước rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
"Ai là Đông Phương Bất Bại?"
Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm kinh ngạc sững sờ một hồi, xem ra không nên nói xấu sau lưng người khác, bất thình lình anh được nghe rõ ràng tất cả mọi chuyện.
"Đông Phương Bất Bại là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, võ công của anh ta rất cao." Triệu Tô Dạng, người có EQ thấp thực sự đã hoàn toàn hiểu sai ý nghĩa trong lời nói của Sầm Qua, cô thực sự cho rằng người ta chưa bao giờ xem ‘Tiếu ngạo giang hồ’: "Anh ta vì theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ công nên đã tu luyện ‘Quỳ hoa bảo điển’, Nhưng bất luận cái gì cũng đều phải trả giá, nếu muốn luyện kỹ năng này, trước tiên phải...." Cô dùng tay như đao, khí phách nói: "...Tự cung!" Khi nói chuyện, cô chém một đao mạnh xuống, cái bàn phát ra một tiếng "rầm", Quách Nhất Cầm ở bên cạnh nghe thấy vậy toát mồ hôi lạnh, còn Sầm Qua ở đối diện không nói nên lời nhìn sang phía khác.
Trời ơi, cậu biết cậu đang nói cái gì không…Quách Nhất Cầm dùng chân âm thầm đá vào chân của Triệu Tô Dạng.
Sầm Qua không hề thảo luận cùng cô về chuyện của Đông Phương Bất Bại, anh chỉ khẽ đặt ngón tay trỏ lên bàn và chuyển chủ đề nói: "Tiếng Nii-san của cô ở trình độ nào?"
"Sao thế, người Hịch trong thôn Thần Khúc thực sự sử dụng tiếng Nii-san sao?" Triệu Tô Dạng mở to hai mắt, không nghĩ đến Nii-san và nước Tạ cách nhau vạn dặm vậy mà lại có điểm tương đồng trong ngôn ngữ?
"Trong số ba thi thể được tìm thấy sau vụ hỏa hoạn, có hai thi thể là của người Hịch, và một thi thể còn lại là của người nước ngoài đến từ Nii-san. Anh ta đến đây du lịch với vợ và cha mẹ mình, không theo quy định ở lại trong thôn sau khi mặt trời lặn, mà trốn ở gần tông miếu không biết có tính toán gì, không may lại bị chết." Sầm Qua nói: "Điều kiện trong thôn tương đối thô sơ, tín hiệu kém, danh tính của thi thể đến sáng nay mới có thể xác định được, chúng tôi cần một phiên dịch viên Nii-san. Nếu như cô có hứng thú, có thể thực hành kiến tập công việc đặc vụ trước."
Triệu Tô Dạng hơi xúc động, cô nhìn Nhất Cầm, rồi có chút khó xử. Ai ngờ rằng, Nhất Cầm hào hứng hỏi: "Tôi có thể tham gia cùng cô ấy không, tôi học y lâm sàng tại đại học y Thủ đô, không chỉ không gây thêm rắc rối mà còn có thể giúp đỡ cho bác sĩ pháp y nữa."
"Giấy phép." Sầm Qua rất dứt khoát, trực tiếp yêu cầu giấy chứng nhận.
Nhất Cầm lục tìm trong túi, thật sự lấy ra được một tờ giấy phép hành nghề.
Lúc đó Triệu Tô Dạng không biết rằng, mặc dù Sầm Qua được mệnh danh là đội phó đội chuyên án, nhưng vì đội trưởng là cục phó của tổng cục điều tra thủ đô đang ở xa xôi, nên anh mới thực sự là tư lệnh tối cao ra lệnh hành động. Chỉ thấy Sầm Qua đi ra khỏi nhà hàng, rồi trong chốc lát lại quay lại, trong tay cầm hai thẻ công tác, bên trên có dòng chữ in đậm "thẻ thông hành tham gia", bên dưới hàng chữ đen có một dòng chữ viết tay: "Phiên dịch viên, đặc vụ thực tập", ở cái còn lại là "Trợ lý pháp y".
Những dòng chữ này được viết rất đẹp và có lực, Triệu Tô Dạng biết đây là do chính Sầm Qua viết.
Quách Nhất Cầm lập tức đeo thẻ công tác lên cổ, che miệng lại nói nhỏ với Triệu Tô Dạng: "Nghe nói phàm là đặc vụ thì đều có thuộc tính của ngôi sao đen đủi, cậu vừa mới thi đỗ bài thi viết vào đội đặc vụ, tùy tiện chọn một địa điểm du lịch lại gặp phải chuyện như thế này, tớ nghĩ cậu sau này đến tám mươi phần trăm, haha... không được rồi, tay bút huyền nghi đã biến thân thành một nữ đặc vụ rồi."
"Tớ thấy cậu cũng không cần đi đến bệnh viện Hải Hiệp gì nữa rồi, lần sau các đặc vụ kỹ thuật có tuyển dụng vị trí bác sĩ pháp ý, nói không chừng cậu cũng có thể là một ngôi sao mới nổi trong thế giới điều tra hình sự đó." Triệu Tô Dạng không buông tha cô, nâng cao giọng nói.
Sầm Qua bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của hai người họ, sau khi ông chủ dọn dẹp bàn và rời đi, anh im lặng một lúc rồi lại lên tiếng nói, lời nói của anh khiến cho người ta chấn động: "Cả ba thi thể được tìm thấy sau khi hỏa hoạn đã được dập tắt đều đã bị hắn giết, ngoại trừ thi thể của một nam thanh niên người nước ngoài còn nguyên vẹn thì hai người còn lại là dân nữ trong thôn Thần Khúc, một người bị chặt cả hai tay, khoét mắt, người còn lại bị mổ bụng. Cả hai người phụ nữ đều đã hơn tám mươi tuổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.