Chương 41:
Đào Đào Nhất Luân
03/11/2022
Ông ta mở ra một tờ giấy trắng, tượng thần không cho phép bất cứ ai được chụp, ông chỉ có thể dựa theo ấn tượng để vẽ một cái đại khái: “Trên cơ thể của thần bói và trong bụng ôm hai đứa trẻ sinh đôi tượng trưng cho năng lực sinh đẻ dồi dào, đây là một yêu cầu cơ bản mà bất cứ văn hóa hay dân tộc nào đặt ra cho nữ giới từ cổ chí kim cho đến nay, vì thế bọn họ đã phóng đại bộ phận cho con bú, như vậy nữ giới có thể cho được nhiều đứa trẻ ăn hơn. Nhiều mắt có nghĩa là càng nhìn được nhiều và xa hơn, sáu cánh tay cũng có nghĩa là có thể làm được nhiều việc hơn, đồ vật được cầm trên tay hình như là dùng để xem bói, thể hiện sự coi trọng và tôn sùng của tộc Hịch đối với xem bói. Có thể nói, thần bói là người phụ nữ kết hợp giữa khả năng sinh con, xem bói, và nhìn xa trông rộng, Tiểu Triệu, cháu để ý tới tượng thần, rất tốt.”
“Nói như vậy, mổ bụng, cắt đứt hai tay, với móc đi hai mắt là hành động hủy hết đi sinh con, xem bói, nhìn xa trông rộng?” Triệu Tô Dạng nhận được khen ngợi liền lanh lợi nói: “Hung thủ đã tìm được hai thầy bói đức cao vọng trọng, đã thực hiện nguyện vọng ‘hủy thần’ của mình?”
Sầm Qua nhìn Triệu Tô Dạng, không biết vì sao cũng môi cũng giương lên, cúi người lấy ra một chai nước lọc từ trong thùng, đặt ở trước mặt cô.
Triệu Tô Dạng nhìn tay mình, mới phát giác bản thân vừa rồi đã vô tình trung lau than đen lên trên mặt, Quách Nhất Cầm nhìn cô, cũng cười hì hì.
“Suy đoán của Tô Dạng không sai.” Trong lúc cô xoay người rửa mặt thì Sầm Qua nói: “Chúng tôi vốn cho rằng hung thủ tập trung oán hận ở trên tộc nhân, bởi vì anh ta đã đốt tông miếu vô cùng quan trọng đối với mọi người. Xem ra bây giờ, còn có một khả năng khác, điều thật sự khiến hung thủ oán hận là ‘thần bói’ hoặc ‘xem bói’. Anh ta đã từng nhận lấy đau khổ sau khi xem bói, vì thế đã mất đi một số thứ quan trọng. Việc coi bói là do hai người phụ nữ đã làm vào lúc nào đó trước khi chết, anh ta muốn báo thù nên đã giết bọn họ, đồng thời dùng lửa đốt tông miếu để phát tiết bất mãn của mình, đây chính là động cơ.”
Lúc Triệu Tô Dạng rửa mặt nghe thấy Sầm Qua gọi cô là ‘Tô Dạng’ mà không phải ‘Tiểu Triệu’, trong lòng đã đập chậm một nhịp. Cô quay người lại ngồi ổn định, nghe anh nói nốt, cảm giác giống như mở ra cánh cửa mấu chốt của mê cung. Vốn dĩ phá án và lý luận chính là đi vào mê cung, chỉ có thể mở ra cánh cửa chính xác, mới có thể tìm được chân tướng.
Quách Nhất Cầm đắc ý: “Tôi nói chứ, phóng hỏa giết hai người thì làm sao gọi là phát tiết, độc chết toàn bộ người trong thôn mới là cách tiêu diệt tộc hay nhất.”
Tuy rằng lời nói này có chút luyên thuyên, nhưng lại cực kỳ có lý.
Chiêm Trạch Kỳ đẩy gọng kính, thử tạo ra một chân tướng cho hung thủ: “Nói như vậy, hung thủ có lẽ là nam giới, hai năm đến bốn mươi tuổi, loại trừ khả năng tứ chi tàn tật, cơ thể cường tráng, có qua lại với Bố A Thác và Bát Thương, khoảng thời gian gần đây đã mua ‘lửa dầu’ với số lượng vượt quá lượng dùng hằng ngày, tham gia hoạt động thờ cúng hôm đó, nhưng trước thờ cúng một ngày hoặc nửa ngày không ở nhà, cũng không làm việc chân tay. Trước kia đã từng được Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý coi bói gì đó, về sau bị ép phải từ bỏ vật thể hoặc một người nào đó, sau này phát hiện hoàn toàn không cần thiết và cũng không thể vãn hồi. Chú Cốc Lai, làm phiền chú đi hỏi người trong thôn lần nữa, có người đàn ông nào như vậy không.”
Nói xong, anh ta mang theo khiêu khích liếc nhìn Sầm Qua, vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo, lúc ở trường, tên của Sầm Qua thường được người khác nhắc tới, đến cả thầy Phó Kinh Luân cũng thường lấy vụ phá án của Sầm Qua ra để tiến hành phân tích dữ liệu, luôn miệng khen ngợi hiệu quả phá án của anh.
Chiêm Trạch Kỳ phấn khích nói: “Có lẽ là bị ép phải từ bỏ tình yêu với cô gái mình yêu, về sau người yêu gả cho thôn khác, sinh con đẻ cái, cả đời cũng không gặp lại mặt, anh ta ấy à, vẫn luôn là một cẩu độc thân, không quên được mối tình đầu cũng khó mà tiếp nhận cô gái khác. Thật ra trong cuộc sống của chúng ta cũng có loại chuyện như vậy, xem bói bảo rằng không hợp, không thể kết hôn.”
Tuy chỉ là lời nói đùa nhất thời, nhưng không phải là không thể như vậy. Mọi người cười cho qua chuyện, cảm thấy đội đặc án buồn chán có hai cô gái trẻ đến, sinh lực được tăng lên không ít, áp lực phá án trong vòng một tuần đã thuyên giảm đi.
“Nói như vậy, mổ bụng, cắt đứt hai tay, với móc đi hai mắt là hành động hủy hết đi sinh con, xem bói, nhìn xa trông rộng?” Triệu Tô Dạng nhận được khen ngợi liền lanh lợi nói: “Hung thủ đã tìm được hai thầy bói đức cao vọng trọng, đã thực hiện nguyện vọng ‘hủy thần’ của mình?”
Sầm Qua nhìn Triệu Tô Dạng, không biết vì sao cũng môi cũng giương lên, cúi người lấy ra một chai nước lọc từ trong thùng, đặt ở trước mặt cô.
Triệu Tô Dạng nhìn tay mình, mới phát giác bản thân vừa rồi đã vô tình trung lau than đen lên trên mặt, Quách Nhất Cầm nhìn cô, cũng cười hì hì.
“Suy đoán của Tô Dạng không sai.” Trong lúc cô xoay người rửa mặt thì Sầm Qua nói: “Chúng tôi vốn cho rằng hung thủ tập trung oán hận ở trên tộc nhân, bởi vì anh ta đã đốt tông miếu vô cùng quan trọng đối với mọi người. Xem ra bây giờ, còn có một khả năng khác, điều thật sự khiến hung thủ oán hận là ‘thần bói’ hoặc ‘xem bói’. Anh ta đã từng nhận lấy đau khổ sau khi xem bói, vì thế đã mất đi một số thứ quan trọng. Việc coi bói là do hai người phụ nữ đã làm vào lúc nào đó trước khi chết, anh ta muốn báo thù nên đã giết bọn họ, đồng thời dùng lửa đốt tông miếu để phát tiết bất mãn của mình, đây chính là động cơ.”
Lúc Triệu Tô Dạng rửa mặt nghe thấy Sầm Qua gọi cô là ‘Tô Dạng’ mà không phải ‘Tiểu Triệu’, trong lòng đã đập chậm một nhịp. Cô quay người lại ngồi ổn định, nghe anh nói nốt, cảm giác giống như mở ra cánh cửa mấu chốt của mê cung. Vốn dĩ phá án và lý luận chính là đi vào mê cung, chỉ có thể mở ra cánh cửa chính xác, mới có thể tìm được chân tướng.
Quách Nhất Cầm đắc ý: “Tôi nói chứ, phóng hỏa giết hai người thì làm sao gọi là phát tiết, độc chết toàn bộ người trong thôn mới là cách tiêu diệt tộc hay nhất.”
Tuy rằng lời nói này có chút luyên thuyên, nhưng lại cực kỳ có lý.
Chiêm Trạch Kỳ đẩy gọng kính, thử tạo ra một chân tướng cho hung thủ: “Nói như vậy, hung thủ có lẽ là nam giới, hai năm đến bốn mươi tuổi, loại trừ khả năng tứ chi tàn tật, cơ thể cường tráng, có qua lại với Bố A Thác và Bát Thương, khoảng thời gian gần đây đã mua ‘lửa dầu’ với số lượng vượt quá lượng dùng hằng ngày, tham gia hoạt động thờ cúng hôm đó, nhưng trước thờ cúng một ngày hoặc nửa ngày không ở nhà, cũng không làm việc chân tay. Trước kia đã từng được Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý coi bói gì đó, về sau bị ép phải từ bỏ vật thể hoặc một người nào đó, sau này phát hiện hoàn toàn không cần thiết và cũng không thể vãn hồi. Chú Cốc Lai, làm phiền chú đi hỏi người trong thôn lần nữa, có người đàn ông nào như vậy không.”
Nói xong, anh ta mang theo khiêu khích liếc nhìn Sầm Qua, vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo, lúc ở trường, tên của Sầm Qua thường được người khác nhắc tới, đến cả thầy Phó Kinh Luân cũng thường lấy vụ phá án của Sầm Qua ra để tiến hành phân tích dữ liệu, luôn miệng khen ngợi hiệu quả phá án của anh.
Chiêm Trạch Kỳ phấn khích nói: “Có lẽ là bị ép phải từ bỏ tình yêu với cô gái mình yêu, về sau người yêu gả cho thôn khác, sinh con đẻ cái, cả đời cũng không gặp lại mặt, anh ta ấy à, vẫn luôn là một cẩu độc thân, không quên được mối tình đầu cũng khó mà tiếp nhận cô gái khác. Thật ra trong cuộc sống của chúng ta cũng có loại chuyện như vậy, xem bói bảo rằng không hợp, không thể kết hôn.”
Tuy chỉ là lời nói đùa nhất thời, nhưng không phải là không thể như vậy. Mọi người cười cho qua chuyện, cảm thấy đội đặc án buồn chán có hai cô gái trẻ đến, sinh lực được tăng lên không ít, áp lực phá án trong vòng một tuần đã thuyên giảm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.