Chương 43:
Đào Đào Nhất Luân
03/11/2022
“Chúng ta đang đi đâu?” Vẫn là quay lại chủ đề chính.
“Bar JK, người nhà của Datan tạm thời được sắp xếp ở đó.”
“Nii-san không phải là siêu cường quốc, nhưng dù ở nước nào đi chăng nữa thì việc người trong nước khi đi du lịch nước ngoài mà bị giết sẽ trở thành sự việc ngoại giao. Nghe nói đại sứ quán của Nii-san vô cùng quan tâm đến chuyện Datan bị giết hại ở thành cổ Long Uy, phái nhân viên đến cục điều tra ở thành phố Tửu Lương đàm phán với với bộ trưởng, nhất định phải điều tra ra kẻ sát hại Datan càng sớm càng tốt, đồng thời tìm ra lai lịch của hung thủ.
Tuy rằng tiếng Nii-san của Triệu Tô Dạng không lưu loát như tiếng trung, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể giao tiếp với người của Nii-san. Cô ở đại sảnh khách sạn JK của thành phố Tửu Lương nói chuyện lao xao với người của Nii-san hơn nửa tiếng đồng hồ, miệng đắng lưỡi khô đi ra, Sầm Qua trở cô tới vẫn đang đợi ở bể phun nước ngoài cửa. Anh đeo kính đen dựa ở trước cửa xe, áo sơ mi trắng không có hoa văn cộng thêm quần jean sẫm màu, cổ tay trái đeo một đồng hồ mặt tròn dây nâu, nếu như không chú ý tới dòng chữ viết tắt tiếng anh của cục điều tra trên xe, thì anh giống như con nhà đại gia thần bí đang đợi bạn gái shopping xong. Nhìn thấy cô từ bên trong đi ra, anh giơ tay nên ra hiệu vị trí của mình, Triệu Tô Dạng cười, anh cứ làm như anh chưa đủ ‘rõ’.
“Vợ của Datan nói, anh ta cảm thấy hứng thú với những lễ bái kỳ quái kia, người ngoài không được xem lễ bái chính thức của tộc Hịch, vì thế mới nảy ra chủ ý xấu là trốn ở trong tông miếu. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta làm chuyện này, trước kia ở một nước nhỏ ở châu Phi, anh ta cũng lén nhìn lễ trưởng thành của tộc kia, vì thế mới bị ong độc đốt khắp người. Người nhà anh ta không biết lễ bái diễn ra bao lâu, ban đầu cũng không nghĩ đến trường hợp xấu. Đúng rồi, Datan có mang theo máy ảnh nhỏ vào, không biết đã bị lửa đốt chưa.”
“Vậy xem ra nhất định Datan đã nhìn thấy hung thủ, nói không chừng còn chụp được.” Sầm Qua chau mày nói: “Chỉ đáng tiếc là trong tông miếu chỉ còn lại một đống tro tàn, máy ảnh của anh ta…”
“Thấy anh đột nhiên không nói nữa, Triệu Tô Dạng hỏi: “Sao thế?”
“Kết quả kiểm tra của Khang Chấn không nhắc đến đồ vật giống như máy ảnh bị lửa thiêu ở hiện trường.” Trong mắt Sầm Qua lộ ra vẻ vui mừng: “Máy ảnh đã bị hung thủ cầm đi rồi, có thể anh ta không hề biết đó là gì, bởi vì không xác định được nó có bị đốt cháy không nên không dám để lại hiện trường. Hiện tại đặc vụ có mặt ở khắp mọi nơi thôn Thần Khúc, anh ta nhất định không vứt máy ảnh đi, nếu như chúng ta tìm được người tình nghi, chứng cứ định tội chính là ‘có giấu máy ảnh của Datan hay không’.”
Triệu Tô Dạng có chút mong chờ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
“Không lẽ không giống như thám tử lừng danh Conan, sau khi phát hiện ra chi tiết gì đó đột nhiên bị một tia sét đánh ngang, sau đó tự tin mỉm cười, nói trong lòng ‘thì ra hung thủ chính là hắn’?”
“Bị sét đánh nhiều quá nên qua bao năm cậu ta vẫn là học sinh lớp một.” Khả năng tưởng tượng của tiểu thuyết gia vẫn luôn tuôn trào như vậy, trước kia Sầm Qua còn chưa đủ chứng cứ để xác định hung thủ là một ai đó, vì thế thành thật nói với cô: “Còn tôi, trước giờ chưa từng bị sét đánh như vậy.”
Triệu Tô Dạng tiếc nuối thở dài: “Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng tôi vẫn phải nói cho anh biết, Conan đã lên lớp hai trong series mới rồi!”
“Chúc mừng Conan.” Sầm Qua cười bất đắc dĩ.
“Trong đầu tôi đang loạn thành một đống, hoàn toàn không biết xâu chuỗi từng chút manh mối lại với nhau.”
“Bởi vì, chỉ với một đốm lửa nhỏ bây giờ, không đủ để lan ra đồng cỏ.” Sầm Qua lên xe, một lần nữa khởi động xe.
Triệu Tô Dạng cau mày: “Thật không biết cảm giác sẽ thế nào khi lửa cháy lan ra đồng cỏ.”
“Tôi tưởng rằng cô từng trải nghiệm qua khi viết tiểu thuyết.”
Triệu Tô Dạng theo thường lệ ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Đó là tình tiết đã được đặt ra, lúc nào nên phát hiện ra cái gì thì đều có thể sắp xếp được, chỉ cần phân chia manh mối tìm được vào trong mỗi tình tiết thì đều có thể bị sét đánh, mở ra chân tướng, có thể nói là một loại phản ứng ngược khi biết trước kết quả.
“Nếu như vụ án này là một tình tiết xuất hiện trong tiểu thuyết…” Sầm Qua dừng lại một lát: “Cô sẽ an bài điểm đột phá như thế nào?”
Triệu Tô Dạng không cần nghĩ ngợi, dùng lối suy nghĩ của một tiểu thuyết gia Huyền Nghi trả lời anh: “Chắc hẳn là có liên quan tới tranh đấu phe phái xảy ra vào năm ngoái rồi.
“Bar JK, người nhà của Datan tạm thời được sắp xếp ở đó.”
“Nii-san không phải là siêu cường quốc, nhưng dù ở nước nào đi chăng nữa thì việc người trong nước khi đi du lịch nước ngoài mà bị giết sẽ trở thành sự việc ngoại giao. Nghe nói đại sứ quán của Nii-san vô cùng quan tâm đến chuyện Datan bị giết hại ở thành cổ Long Uy, phái nhân viên đến cục điều tra ở thành phố Tửu Lương đàm phán với với bộ trưởng, nhất định phải điều tra ra kẻ sát hại Datan càng sớm càng tốt, đồng thời tìm ra lai lịch của hung thủ.
Tuy rằng tiếng Nii-san của Triệu Tô Dạng không lưu loát như tiếng trung, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể giao tiếp với người của Nii-san. Cô ở đại sảnh khách sạn JK của thành phố Tửu Lương nói chuyện lao xao với người của Nii-san hơn nửa tiếng đồng hồ, miệng đắng lưỡi khô đi ra, Sầm Qua trở cô tới vẫn đang đợi ở bể phun nước ngoài cửa. Anh đeo kính đen dựa ở trước cửa xe, áo sơ mi trắng không có hoa văn cộng thêm quần jean sẫm màu, cổ tay trái đeo một đồng hồ mặt tròn dây nâu, nếu như không chú ý tới dòng chữ viết tắt tiếng anh của cục điều tra trên xe, thì anh giống như con nhà đại gia thần bí đang đợi bạn gái shopping xong. Nhìn thấy cô từ bên trong đi ra, anh giơ tay nên ra hiệu vị trí của mình, Triệu Tô Dạng cười, anh cứ làm như anh chưa đủ ‘rõ’.
“Vợ của Datan nói, anh ta cảm thấy hứng thú với những lễ bái kỳ quái kia, người ngoài không được xem lễ bái chính thức của tộc Hịch, vì thế mới nảy ra chủ ý xấu là trốn ở trong tông miếu. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta làm chuyện này, trước kia ở một nước nhỏ ở châu Phi, anh ta cũng lén nhìn lễ trưởng thành của tộc kia, vì thế mới bị ong độc đốt khắp người. Người nhà anh ta không biết lễ bái diễn ra bao lâu, ban đầu cũng không nghĩ đến trường hợp xấu. Đúng rồi, Datan có mang theo máy ảnh nhỏ vào, không biết đã bị lửa đốt chưa.”
“Vậy xem ra nhất định Datan đã nhìn thấy hung thủ, nói không chừng còn chụp được.” Sầm Qua chau mày nói: “Chỉ đáng tiếc là trong tông miếu chỉ còn lại một đống tro tàn, máy ảnh của anh ta…”
“Thấy anh đột nhiên không nói nữa, Triệu Tô Dạng hỏi: “Sao thế?”
“Kết quả kiểm tra của Khang Chấn không nhắc đến đồ vật giống như máy ảnh bị lửa thiêu ở hiện trường.” Trong mắt Sầm Qua lộ ra vẻ vui mừng: “Máy ảnh đã bị hung thủ cầm đi rồi, có thể anh ta không hề biết đó là gì, bởi vì không xác định được nó có bị đốt cháy không nên không dám để lại hiện trường. Hiện tại đặc vụ có mặt ở khắp mọi nơi thôn Thần Khúc, anh ta nhất định không vứt máy ảnh đi, nếu như chúng ta tìm được người tình nghi, chứng cứ định tội chính là ‘có giấu máy ảnh của Datan hay không’.”
Triệu Tô Dạng có chút mong chờ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
“Không lẽ không giống như thám tử lừng danh Conan, sau khi phát hiện ra chi tiết gì đó đột nhiên bị một tia sét đánh ngang, sau đó tự tin mỉm cười, nói trong lòng ‘thì ra hung thủ chính là hắn’?”
“Bị sét đánh nhiều quá nên qua bao năm cậu ta vẫn là học sinh lớp một.” Khả năng tưởng tượng của tiểu thuyết gia vẫn luôn tuôn trào như vậy, trước kia Sầm Qua còn chưa đủ chứng cứ để xác định hung thủ là một ai đó, vì thế thành thật nói với cô: “Còn tôi, trước giờ chưa từng bị sét đánh như vậy.”
Triệu Tô Dạng tiếc nuối thở dài: “Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng tôi vẫn phải nói cho anh biết, Conan đã lên lớp hai trong series mới rồi!”
“Chúc mừng Conan.” Sầm Qua cười bất đắc dĩ.
“Trong đầu tôi đang loạn thành một đống, hoàn toàn không biết xâu chuỗi từng chút manh mối lại với nhau.”
“Bởi vì, chỉ với một đốm lửa nhỏ bây giờ, không đủ để lan ra đồng cỏ.” Sầm Qua lên xe, một lần nữa khởi động xe.
Triệu Tô Dạng cau mày: “Thật không biết cảm giác sẽ thế nào khi lửa cháy lan ra đồng cỏ.”
“Tôi tưởng rằng cô từng trải nghiệm qua khi viết tiểu thuyết.”
Triệu Tô Dạng theo thường lệ ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Đó là tình tiết đã được đặt ra, lúc nào nên phát hiện ra cái gì thì đều có thể sắp xếp được, chỉ cần phân chia manh mối tìm được vào trong mỗi tình tiết thì đều có thể bị sét đánh, mở ra chân tướng, có thể nói là một loại phản ứng ngược khi biết trước kết quả.
“Nếu như vụ án này là một tình tiết xuất hiện trong tiểu thuyết…” Sầm Qua dừng lại một lát: “Cô sẽ an bài điểm đột phá như thế nào?”
Triệu Tô Dạng không cần nghĩ ngợi, dùng lối suy nghĩ của một tiểu thuyết gia Huyền Nghi trả lời anh: “Chắc hẳn là có liên quan tới tranh đấu phe phái xảy ra vào năm ngoái rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.