Chương 6:
Đào Đào Nhất Luân
21/09/2022
“Anh ta phá án rất lợi hại phải không?”
“Đúng là lợi hại. đặc vụ cấp một dưới 30 tuổi và là giáo sư thỉnh giảng tại Đại học Điều tra Hình sự, một năm anh ta chỉ mở năm sáu buổi tọa đàm thôi.”
“Anh ta đã kết hôn chưa?” Trọng tâm chú ý của phụ nữ thực sự khác với nam giới.
“A? Ờ... chưa.”
“Anh ấy đã có bạn gái chưa?”
“Anh chưa nghe nói nhưng có lẽ là không có.”
“Vậy... Bạn trai thì sao?”
La Tử lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trong phòng hoạt động, ba đặc vụ của Trung tâm Điều tra Hình sự thành phố Gia Hoa, A Đông, Tiểu Đinh và Tiểu Vương đang thảo luận thì thấy một người đàn ông lạ mặt đột ngột xông vào, trong lòng mọi người đều nghi hoặc.
Sầm Qua lấy giấy chứng nhận của mình ra, sáng lóa, dưới ký hiệu vàng của Cục điều tra có năm ngôi sao bạc biểu thị cấp bậc của đặc vụ. Năm sao là đặc vụ cấp một cao cấp nhất, trong ấn tượng của mọi người, phải từ 40 tuổi trở lên mới có thể đạt được cấp độ này. Ba đặc vụ đang thực hiện nhiệm vụ của họ, dù sao cũng đều là người trong ngành, họ chẳng nói gì nữa mà bắt đầu thảo luận.
Sầm Qua chậm rãi đi ra đứng yên phía sau ba đặc vụ, nhìn thẳng vào Triệu Tô Dạng ở phía đối diện. Tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt hạnh nhân hơi nhướng lên, lông mi dài và dày, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hơi thiếu kiên nhẫn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, Triệu Tô Dạng ngẩng đầu nhìn, có chút khó hiểu nhìn từ trên xuống dưới một vòng, sau đó nhìn đi chỗ khác, chắp tay trước ngực, khóe miệng hơi trùng xuống. Trước khi đặc vụ hỏi, cô nói: “Hướng Mạn thực sự không tự sát sao? Rốt cuộc cô ấy trúng loại thuốc độc gì vậy? Có phải là thuốc diệt chuột không? Đầu độc một người đến chết không thể là thuốc độc bình thường được. Người bình thường nếu muốn dùng thuốc độc, lựa chọn đầu tiên là cửa hàng bán thuốc trừ sâu. Theo tôi biết, những loại thuốc trừ sâu bán trong cửa hàng thuốc trừ sâu được đánh dấu là ‘cực độc’, nếu không uống được một lượng nhất định thì hoàn toàn không gây chết người.”
Sau đó, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các đặc vụ, như thể háo hức muốn biết câu trả lời.
So với một số nghi phạm cố tình giữ im lặng, có vẻ Triệu Tô Dạng lộ rõ vẻ quá “không biết điều.” Đang định lên tiếng, A Đông sửng sốt một chút, sau đó nghiêm mặt lại nói: “Hiện tại chúng tôi hỏi cô, không phải cô hỏi chúng tôi! Chúng tôi hỏi cái gì, cô trả lời cái đó.”
Giống như Triệu Tô Dạng không nghe thấy: “Cô ấy chết khi nào? Lúc đó tôi đang ôn bài ở trong thư viện, hay là trước khi tôi dậy? Mấy giờ?”
Sầm Qua nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười, nghi phạm lại hung hăng dọa người như thế, hẳn là những đặc vụ này cũng sững sờ một lúc.
“Từ 12 giờ đêm đến 1 giờ.” A Đông vô cùng thất bại nói.
“Nói cách khác, lúc tôi thức dậy thì cô ấy đã chết gần nửa ngày!” Triệu Tô Dạng không dám tin nói, cảm giác cả người đều nổi da gà.
Tiểu Vương thuận thế hỏi: “Cho nên, trong khoảng thời gian từ 12 đến 1 giờ đêm, cô đã làm gì?”
“Tôi chuẩn bị đi ngủ.” Thấy bọn họ không nói gì, bởi vì bị các bạn học coi là nghi phạm nên Triệu Tô Dạng cảm thấy rất khó chịu, tự mình nói tiếp: “Thuốc độc cũng không giống như diễn trong phim truyền hình. Sau khi ăn xong thì sẽ lẳng lặng nghẻo luôn. Đúng là những loại hóa chất được bào chế có độc tính mạnh thì có thể gây chết người trong vòng mười giây, nhưng thứ nhất loại này sẽ không bán ở cửa hàng, thứ hai sẽ được phòng thí nghiệm quản lý rất nghiêm ngặt, ai dùng, dùng bao nhiều đều ghi chép lại, sau đó còn phải kiểm kê lại liều lượng còn thừa. Thuốc độc thông thường, hoặc bị côn trùng độc, rắn độc cắn, sau khi trúng độc thì người ta cũng sẽ cực kỳ đau đớn, giống như khát nước, nóng ruột, nôn mửa, ở vết thương hoặc các cơ quan nội tạng sẽ đau đớn dữ dội, khó thở, không thể nào không kêu ra câu “Cứu” được hoặc không la hét được. Đêm đó, chưa đến mười hai giờ cô ấy đã đi ngủ. Tôi không nghe thấy tiếng cô ấy, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng giãy dụa đau đớn trên giường. Nên cô trúng độc nhất định không phải là loại độc thông thường.”
“Cô nói không sai, quả thực trong người Hướng Mạn không phải là loại thuốc diệt chuột.” Tiểu Vương hòa nhã nói: “Ngày mai sẽ có báo cáo pháp y, lúc đó sẽ biết thôi. Bây giờ cô nói cho chúng tôi biết tại sao trên ly của cô ấy lại có dấu vân tay của cô, ngay cả trên đèn bàn, sách và một số đồ trang điểm cũng có, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại chạm vào đồ đạc của cô ấy?”
“Nếu như mấy ngày trước, tôi không dọn bàn của cô ấy, chỉ sợ các anh cũng không biết bàn của cô ấy ở đâu.” Triệu Tô Dạng cười chế giễu.
Nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn lên- khinh thường, mỉa mai. Theo Sầm Qua nhìn thấy thì Triệu Tô Dạng và Hướng Mạn đang có mâu thuẫn, tin đồn cũng là sự thật. Nhưng là một kẻ tình nghi, vốn dĩ cô nên lo lắng và chột dạ, nhưng lại không có. Ngược lại cô tự tin, thậm chí có thể nói là tự phụ. Mặt khác, làm thế nào để giải thích sự nhiệt tình, hưng phấn kia?
“Đúng là lợi hại. đặc vụ cấp một dưới 30 tuổi và là giáo sư thỉnh giảng tại Đại học Điều tra Hình sự, một năm anh ta chỉ mở năm sáu buổi tọa đàm thôi.”
“Anh ta đã kết hôn chưa?” Trọng tâm chú ý của phụ nữ thực sự khác với nam giới.
“A? Ờ... chưa.”
“Anh ấy đã có bạn gái chưa?”
“Anh chưa nghe nói nhưng có lẽ là không có.”
“Vậy... Bạn trai thì sao?”
La Tử lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trong phòng hoạt động, ba đặc vụ của Trung tâm Điều tra Hình sự thành phố Gia Hoa, A Đông, Tiểu Đinh và Tiểu Vương đang thảo luận thì thấy một người đàn ông lạ mặt đột ngột xông vào, trong lòng mọi người đều nghi hoặc.
Sầm Qua lấy giấy chứng nhận của mình ra, sáng lóa, dưới ký hiệu vàng của Cục điều tra có năm ngôi sao bạc biểu thị cấp bậc của đặc vụ. Năm sao là đặc vụ cấp một cao cấp nhất, trong ấn tượng của mọi người, phải từ 40 tuổi trở lên mới có thể đạt được cấp độ này. Ba đặc vụ đang thực hiện nhiệm vụ của họ, dù sao cũng đều là người trong ngành, họ chẳng nói gì nữa mà bắt đầu thảo luận.
Sầm Qua chậm rãi đi ra đứng yên phía sau ba đặc vụ, nhìn thẳng vào Triệu Tô Dạng ở phía đối diện. Tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt hạnh nhân hơi nhướng lên, lông mi dài và dày, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hơi thiếu kiên nhẫn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, Triệu Tô Dạng ngẩng đầu nhìn, có chút khó hiểu nhìn từ trên xuống dưới một vòng, sau đó nhìn đi chỗ khác, chắp tay trước ngực, khóe miệng hơi trùng xuống. Trước khi đặc vụ hỏi, cô nói: “Hướng Mạn thực sự không tự sát sao? Rốt cuộc cô ấy trúng loại thuốc độc gì vậy? Có phải là thuốc diệt chuột không? Đầu độc một người đến chết không thể là thuốc độc bình thường được. Người bình thường nếu muốn dùng thuốc độc, lựa chọn đầu tiên là cửa hàng bán thuốc trừ sâu. Theo tôi biết, những loại thuốc trừ sâu bán trong cửa hàng thuốc trừ sâu được đánh dấu là ‘cực độc’, nếu không uống được một lượng nhất định thì hoàn toàn không gây chết người.”
Sau đó, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các đặc vụ, như thể háo hức muốn biết câu trả lời.
So với một số nghi phạm cố tình giữ im lặng, có vẻ Triệu Tô Dạng lộ rõ vẻ quá “không biết điều.” Đang định lên tiếng, A Đông sửng sốt một chút, sau đó nghiêm mặt lại nói: “Hiện tại chúng tôi hỏi cô, không phải cô hỏi chúng tôi! Chúng tôi hỏi cái gì, cô trả lời cái đó.”
Giống như Triệu Tô Dạng không nghe thấy: “Cô ấy chết khi nào? Lúc đó tôi đang ôn bài ở trong thư viện, hay là trước khi tôi dậy? Mấy giờ?”
Sầm Qua nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười, nghi phạm lại hung hăng dọa người như thế, hẳn là những đặc vụ này cũng sững sờ một lúc.
“Từ 12 giờ đêm đến 1 giờ.” A Đông vô cùng thất bại nói.
“Nói cách khác, lúc tôi thức dậy thì cô ấy đã chết gần nửa ngày!” Triệu Tô Dạng không dám tin nói, cảm giác cả người đều nổi da gà.
Tiểu Vương thuận thế hỏi: “Cho nên, trong khoảng thời gian từ 12 đến 1 giờ đêm, cô đã làm gì?”
“Tôi chuẩn bị đi ngủ.” Thấy bọn họ không nói gì, bởi vì bị các bạn học coi là nghi phạm nên Triệu Tô Dạng cảm thấy rất khó chịu, tự mình nói tiếp: “Thuốc độc cũng không giống như diễn trong phim truyền hình. Sau khi ăn xong thì sẽ lẳng lặng nghẻo luôn. Đúng là những loại hóa chất được bào chế có độc tính mạnh thì có thể gây chết người trong vòng mười giây, nhưng thứ nhất loại này sẽ không bán ở cửa hàng, thứ hai sẽ được phòng thí nghiệm quản lý rất nghiêm ngặt, ai dùng, dùng bao nhiều đều ghi chép lại, sau đó còn phải kiểm kê lại liều lượng còn thừa. Thuốc độc thông thường, hoặc bị côn trùng độc, rắn độc cắn, sau khi trúng độc thì người ta cũng sẽ cực kỳ đau đớn, giống như khát nước, nóng ruột, nôn mửa, ở vết thương hoặc các cơ quan nội tạng sẽ đau đớn dữ dội, khó thở, không thể nào không kêu ra câu “Cứu” được hoặc không la hét được. Đêm đó, chưa đến mười hai giờ cô ấy đã đi ngủ. Tôi không nghe thấy tiếng cô ấy, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng giãy dụa đau đớn trên giường. Nên cô trúng độc nhất định không phải là loại độc thông thường.”
“Cô nói không sai, quả thực trong người Hướng Mạn không phải là loại thuốc diệt chuột.” Tiểu Vương hòa nhã nói: “Ngày mai sẽ có báo cáo pháp y, lúc đó sẽ biết thôi. Bây giờ cô nói cho chúng tôi biết tại sao trên ly của cô ấy lại có dấu vân tay của cô, ngay cả trên đèn bàn, sách và một số đồ trang điểm cũng có, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại chạm vào đồ đạc của cô ấy?”
“Nếu như mấy ngày trước, tôi không dọn bàn của cô ấy, chỉ sợ các anh cũng không biết bàn của cô ấy ở đâu.” Triệu Tô Dạng cười chế giễu.
Nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn lên- khinh thường, mỉa mai. Theo Sầm Qua nhìn thấy thì Triệu Tô Dạng và Hướng Mạn đang có mâu thuẫn, tin đồn cũng là sự thật. Nhưng là một kẻ tình nghi, vốn dĩ cô nên lo lắng và chột dạ, nhưng lại không có. Ngược lại cô tự tin, thậm chí có thể nói là tự phụ. Mặt khác, làm thế nào để giải thích sự nhiệt tình, hưng phấn kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.