Chương 8:
Đào Đào Nhất Luân
01/11/2022
Lại cảm nhận được Triệu Tô Dạng đang nhìn mình, Sầm Qua dời ánh mắt khỏi sổ ghi chép của Tiểu Đinh và bình tĩnh quay lại nhìn cô. Từ trong mắt cô, anh không nhìn thấy vẻ kiêu ngạo, độc đoán, và xấu tính theo như lời của những người bạn học khác, mà là một loại trong sáng lương thiện hiếm có, còn không kịp để tìm tòi thêm, cô đã cau mày nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía ba người đặc vụ, lộ ra vẻ mặt đầy khó hiểu, sau đó thận trọng hỏi bọn họ một cách khác thường: “Đồng chí đặc vụ, mấy người... đã nhìn thấy thứ đang đứng đằng sau mình chưa?”
…… Cái thứ đó.
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi đã làm ba người xém chút sợ chết khiếp rồi. Khi họ quay lại nhìn thì thấy Sầm Qua đang đứng ở phía sau cách bọn họ hai bước chân, chợt nhớ ra đây là tên đặc vụ lạ mặt lúc nãy, không hiểu sao bây giờ lại đi vào rồi, cũng không biết anh ta đến đây để làm gì.
A Đông thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Mà này, anh đến từ khoa nào vậy? Anh mới đến đây à?”
Nghe câu hỏi của anh, Triệu Tô Dạng cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng một tay xoa xoa huyệt Thái Dương —— người đàn ông này không tiếng động đi vào đây, đứng ở phía sau “Tam đường hội thẩm” mà không nói một lời, ba người đặc vụ cũng như không nhìn thấy anh ta, đêm qua cô lại ngủ không đủ giấc, còn tưởng rằng trong phòng hoạt động bay vào cái gì đó mà chỉ mình cô thấy được, cô kìm nén rất lâu mới dám hỏi, nếu mà mấy người đặc vụ trả lời là không có ai đứng ở phía sau, cô cũng không dám chắc mình có thể tông cửa và bỏ chạy hay không.
“Chào các cậu, tôi là Sầm Qua của Trung tâm Điều tra Hình sự của Cục điều tra chính phủ.” Sầm Qua lại lần nữa lấy giấy tờ tùy thân của mình ra, nghiêng người đặt giấy tờ lên bàn trước mặt bọn họ.
“Sầm Qua…… À là Sầm Qua!” Tiểu Đinh vỗ trán một cái: “Tôi thường thấy tên cậu trong các lần công bố giải thưởng mấy năm gần đây! Năm ngoái có một số đồng nghiệp nữ ở cục của chúng tôi trở về từ khóa đào tạo Đại học Điều tra Hình sự, họ suốt ngày nhắc đến cậu, nói rằng cậu là cái gì mà ... “thần thám có biểu cảm thâm thúy’!”
Thần thám? Triệu Tô Dạng hứng thú nhìn qua anh, thầm nghĩ có là thần hay không còn cần xem xét thêm, suốt ngày bị đồng nghiệp nữ bàn tán có lẽ là vì ngoại hình đi, haha. Cô chống cằm chán nản nhìn lên trần nhà, không có hứng thú nhìn ba người đặc vụ tâng bốc Sầm Qua.
Chỉ nghe Sầm Qua nói: “Cục tỉnh không có ý định thành lập tổ công tác đặc biệt cho vụ án này, cũng không có ý định phân công hướng dẫn nghiệp vụ cho các đặc vụ. Tôi cùng đồng nghiệp đi thăm người thân, đi ngang qua đây thì tò mò đi vào xem xét một chút. Xin lỗi đã làm phiền.”
“Ra vậy. Haha, mặc dù chỉ là đi ngang qua thôi, nhưng nếu cậu có bất kỳ manh mối nào thì hãy tiết lộ cho chúng tôi biết với nhé.” A Đông cầm một chiếc ghế dựa đem lại đây mời Sầm Qua ngồi xuống chung. Sầm Qua không ngồi, một tay chống lên lưng ghế nhàn nhã, tay kia cầm cuốn sổ ghi chép của Tiểu Đinh lên đọc cho rõ, một lúc sau, anh nói:
“Nếu tôi là Hướng Mạn, bạn cùng phòng có quan hệ cực kỳ không tốt bỗng nhiên chủ động cho tôi thức ăn, tôi sẽ không tiếp nhận.”
Triệu Tô Dạng chớp mắt và bàng hoàng nhận ra lời nói của anh đã trực tiếp chạm vào điểm mấu chốt, sao cô lại không nghĩ tới chuyện này a?
“Tuy nhiên, nếu chất độc trải qua quá trình chậm rãi tích tụ, vào một ngày cụ thể sẽ đạt đến liều lượng gây chết người thì lại là một vấn đề khác. Vì vậy, di vật của Hướng Mạn, đặc biệt là những thứ có thể tiếp xúc trực tiếp với môi và da, cần được tiến hành khám xét xem có phản ứng với chất độc hại hay không.” Những lời này của Sầm Qua khiến Triệu Tô Dạng cảm thấy rằng cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch hiềm nghi của mình.
Vì vậy, Triệu Tô Dạng quyết định phải nói gì đó một cách thật nghiêm túc, nếu không cuộc điều tra tiếp theo sẽ thực sự xoay quanh chủ đề “Cách mà Tô Dạng hạ độc!”
“Thông thường chỉ có ba phương hướng điều tra đơn giản, cụ thể là giết người vì tiền, giết người vì trả thù, và giết người vì tình cảm. Các anh nghi ngờ tôi cũng là hợp tình hợp lý, suy cho cùng, trong hoàn cảnh xấu như hiện tại, tôi là người có nhiều mâu thuẫn với Hướng Mạn nhất và cũng là người có động cơ giết người lớn nhất. Tuy nhiên, anh đã bỏ qua một vài điểm.” Triệu Tô Dạng duỗi ngón trỏ ra: “Thứ nhất, sự thỏa mãn của kẻ giết người. Ngoài những kẻ tâm thần thích giết người ra, nếu một người muốn giết người khác hoặc do nhất thời xúc động hoặc có chủ ý trước, chất độc trong người Hướng Mạn không phải là thuốc trừ sâu hay thuốc diệt chuột thông thường, điều này cho thấy kẻ giết người ít nhất đã suy nghĩ rất nhiều trong việc lựa chọn và mua chất độc, chứ không phải là nhất thời xúc động. Nếu là như vậy, cái chết của Hướng Mạn chắc chắn sẽ làm kẻ giết người này cảm thấy được thỏa mãn. Các anh nghĩ xem tôi……”
…… Cái thứ đó.
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi đã làm ba người xém chút sợ chết khiếp rồi. Khi họ quay lại nhìn thì thấy Sầm Qua đang đứng ở phía sau cách bọn họ hai bước chân, chợt nhớ ra đây là tên đặc vụ lạ mặt lúc nãy, không hiểu sao bây giờ lại đi vào rồi, cũng không biết anh ta đến đây để làm gì.
A Đông thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Mà này, anh đến từ khoa nào vậy? Anh mới đến đây à?”
Nghe câu hỏi của anh, Triệu Tô Dạng cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng một tay xoa xoa huyệt Thái Dương —— người đàn ông này không tiếng động đi vào đây, đứng ở phía sau “Tam đường hội thẩm” mà không nói một lời, ba người đặc vụ cũng như không nhìn thấy anh ta, đêm qua cô lại ngủ không đủ giấc, còn tưởng rằng trong phòng hoạt động bay vào cái gì đó mà chỉ mình cô thấy được, cô kìm nén rất lâu mới dám hỏi, nếu mà mấy người đặc vụ trả lời là không có ai đứng ở phía sau, cô cũng không dám chắc mình có thể tông cửa và bỏ chạy hay không.
“Chào các cậu, tôi là Sầm Qua của Trung tâm Điều tra Hình sự của Cục điều tra chính phủ.” Sầm Qua lại lần nữa lấy giấy tờ tùy thân của mình ra, nghiêng người đặt giấy tờ lên bàn trước mặt bọn họ.
“Sầm Qua…… À là Sầm Qua!” Tiểu Đinh vỗ trán một cái: “Tôi thường thấy tên cậu trong các lần công bố giải thưởng mấy năm gần đây! Năm ngoái có một số đồng nghiệp nữ ở cục của chúng tôi trở về từ khóa đào tạo Đại học Điều tra Hình sự, họ suốt ngày nhắc đến cậu, nói rằng cậu là cái gì mà ... “thần thám có biểu cảm thâm thúy’!”
Thần thám? Triệu Tô Dạng hứng thú nhìn qua anh, thầm nghĩ có là thần hay không còn cần xem xét thêm, suốt ngày bị đồng nghiệp nữ bàn tán có lẽ là vì ngoại hình đi, haha. Cô chống cằm chán nản nhìn lên trần nhà, không có hứng thú nhìn ba người đặc vụ tâng bốc Sầm Qua.
Chỉ nghe Sầm Qua nói: “Cục tỉnh không có ý định thành lập tổ công tác đặc biệt cho vụ án này, cũng không có ý định phân công hướng dẫn nghiệp vụ cho các đặc vụ. Tôi cùng đồng nghiệp đi thăm người thân, đi ngang qua đây thì tò mò đi vào xem xét một chút. Xin lỗi đã làm phiền.”
“Ra vậy. Haha, mặc dù chỉ là đi ngang qua thôi, nhưng nếu cậu có bất kỳ manh mối nào thì hãy tiết lộ cho chúng tôi biết với nhé.” A Đông cầm một chiếc ghế dựa đem lại đây mời Sầm Qua ngồi xuống chung. Sầm Qua không ngồi, một tay chống lên lưng ghế nhàn nhã, tay kia cầm cuốn sổ ghi chép của Tiểu Đinh lên đọc cho rõ, một lúc sau, anh nói:
“Nếu tôi là Hướng Mạn, bạn cùng phòng có quan hệ cực kỳ không tốt bỗng nhiên chủ động cho tôi thức ăn, tôi sẽ không tiếp nhận.”
Triệu Tô Dạng chớp mắt và bàng hoàng nhận ra lời nói của anh đã trực tiếp chạm vào điểm mấu chốt, sao cô lại không nghĩ tới chuyện này a?
“Tuy nhiên, nếu chất độc trải qua quá trình chậm rãi tích tụ, vào một ngày cụ thể sẽ đạt đến liều lượng gây chết người thì lại là một vấn đề khác. Vì vậy, di vật của Hướng Mạn, đặc biệt là những thứ có thể tiếp xúc trực tiếp với môi và da, cần được tiến hành khám xét xem có phản ứng với chất độc hại hay không.” Những lời này của Sầm Qua khiến Triệu Tô Dạng cảm thấy rằng cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch hiềm nghi của mình.
Vì vậy, Triệu Tô Dạng quyết định phải nói gì đó một cách thật nghiêm túc, nếu không cuộc điều tra tiếp theo sẽ thực sự xoay quanh chủ đề “Cách mà Tô Dạng hạ độc!”
“Thông thường chỉ có ba phương hướng điều tra đơn giản, cụ thể là giết người vì tiền, giết người vì trả thù, và giết người vì tình cảm. Các anh nghi ngờ tôi cũng là hợp tình hợp lý, suy cho cùng, trong hoàn cảnh xấu như hiện tại, tôi là người có nhiều mâu thuẫn với Hướng Mạn nhất và cũng là người có động cơ giết người lớn nhất. Tuy nhiên, anh đã bỏ qua một vài điểm.” Triệu Tô Dạng duỗi ngón trỏ ra: “Thứ nhất, sự thỏa mãn của kẻ giết người. Ngoài những kẻ tâm thần thích giết người ra, nếu một người muốn giết người khác hoặc do nhất thời xúc động hoặc có chủ ý trước, chất độc trong người Hướng Mạn không phải là thuốc trừ sâu hay thuốc diệt chuột thông thường, điều này cho thấy kẻ giết người ít nhất đã suy nghĩ rất nhiều trong việc lựa chọn và mua chất độc, chứ không phải là nhất thời xúc động. Nếu là như vậy, cái chết của Hướng Mạn chắc chắn sẽ làm kẻ giết người này cảm thấy được thỏa mãn. Các anh nghĩ xem tôi……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.