Chương 40
Lục Mang Tinh
13/01/2024
Lúc này, trên sân khấu có một nhóm nhạc nam đang biểu diễn, âm nhạc rất to, toàn bộ khán đài đều bao phủ bởi ánh đèn xanh.
Quan Tri Ý nghe thấy Thích Trình Diễn nói, chậm rãi chớp mắt: “Hả?”
“Hôm nay không phải là lần đầu tiên em nhận giải sao, anh đến xem.”
Hôm nay đúng là cô có giải thưởng, diễn viên phụ xuất sắc, được tán thành rất đông.
Quan Tri Ý nhìn vào mắt anh, đáy mắt anh ẩn hiện ánh đèn màu lam nhạt, đẹp đến nỗi muốn hút người ta vào, cô có chút thất thần.
Anh đối với cô, vẫn luôn quan tâm.
Chỉ là, hiện tại cô sợ cái quan tâm này của anh, bởi vì như vậy con người ta rất dễ dàng sa ngã sâu vào cái vực thằm đó, không cứu vãn được.
“Còn có chuyện của em với cậu ta?” Thích Trình Diễn nhìn Tiêu Nhiên, nhẹ giọng nói, “Em và cậu ta không thể quá thân thiết.”
Quan Tri Ý rũ mắt: “Trên mạng đều không hiểu gì cả, không cần tin.”
“Phải không?”
Quan Tri Ý có chút khó hiểu nhìn anh: “Anh và anh trai em đều cảm thấy em và Tiêu Nhiên có gì sao, nhưng em và anh ấy chỉ là bạn tốt.”
Trong lòng Thích Trình Diễn vẫn rất khó chịu, lúc này mặc dù nghe được cô giải thích chỉ là bạn có chút không vui: “Bạn tốt cũng phải giữ khoảng cách một chút.”
Quan Tri Ý nhíu mày, có chút không vui: “Sao em lại không chú ý đến khoảng cách, hiện tại cư dân mạng nhìn em chằm chằm, đi với ai cũng bị hiểu lầm. Nhưng em không thể vì lời đồn này, mà không giao lưu với bạn bè.”
Ánh mắt Thích Trình Diễn trầm xuống, vừa muốn nói gì, lại vang lên một trận thét chói tai.
Nhìn lên màn hình lớn trên sân khấu, lúc này mới phát hiện màn biểu diễn đã kết thúc MC vừa nhắc đến tên Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên, máy quay lia đến chỗ hai người, trên màn hình lớn giống như một đôi.
Quan Tri Ý cũng nhận ra mình xuất hiện trên màn hình lớn, cô hơi cúi đầu điều chỉnh cảm xúc, rồi cười với máy quay.
Tại vì nhiều người nhìn như vậy, tất nhiên Quan Tri Ý sẽ không nói gì thêm với Thích Trình Diễn. Một là cô sợ sẽ dưng lên chuyện với anh, hai là cô đã quyết tâm giữ khoảng cách với anh, lúc này cũng không cần nói nhiều vậy.
Cho nên sau đó cô cũng cố tình không nhìn anh, lúc sau lên sân khấu nhận giải, xem biểu diễn… Trừ lúc ngẫu nhiên nói chuyện với Tiêu Nhiên thì phần lớn Quan Tri Ý vẫn luôn ngồi ngay ngắn.
Tất nhiên, Thích Trình Diễn biết Quan Tri Ý không nghe lời anh nói, nhưng anh cũng không ép buộc. Nói cho cùng thì ở đây, nói chuyện không tiện, hơn nữa, hôm nay anh tới đây đúng là vì xem cô nhận giải.
Chẳng qua, anh nhìn người ngồi cạnh mình không thèm nói với anh một câu, mà lại cười cười nói nói với Tiêu Nhiên thật sự cảm thấy chướng mắt.
Thậm chí anh còn bắt đầu suy nghĩ lung tung, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, mà đứa nhỏ này không dính lấy anh nữa.
Chẳng lẽ …
Có người mình thích, cho nên cả thể xác và tinh thần đều bay theo rồi?
Sự kiện Tinh Quang kết thúc, các diễn viên, minh tinh lần lượt rời đi.
Quan Tri Ý và người đoàn phim cùng nhau đi đến hậu trường, Triệu Trà Trà và Lý Huyền đến phòng hóa trang trước, cô và Tiêu Nhiên theo sau.
“Đêm nay còn có lịch trình nào không?” Tiêu Nhiên hỏi.
Quan Tri Ý lắc đầu, “Trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.”
“Anh cũng vậy, hiếm có hôm không cần lăn lộn bên ngoài.”
Tiêu Nhiên nói, “Lần trước bị chụp trộm, em không biết đâu, anh trai em gọi đến chất vấn anh.”
Quan Tri Ý cười cười: “Anh trai tôi nghi ngờ tôi có người mình thích.”
“Nhưng mà anh của em lo lắng cũng đúng thôi.”
Tiêu Nhiên hơi cúi người ghé vào lỗ tai Quan Tri Ý, “Cùng anh yêu đương, đúng là rất phiền.”
“Nhưng mà anh và tôi đâu có yêu đương——”
“Có thể thử xem.”
Quan Tri Ý sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Nhiên.
Mà người này lại thẳng thừng nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
“Anh…”
“Đưa em về nhà.”
Đột nhiên, bên cạnh có người kéo lấy tay cô, nháy mắt đem cô tách khỏi Tiêu Nhiên. Quan Tri Ý lảo đảo một bước, lúc này mới phát hiện Thích Trình Diễn đã đứng đây từ bao giờ.
Nghĩ đến có thể anh đã nghe được lời của Tiêu Nhiên, cô lập tức lúng túng: “Mao Mao và chị Vân còn đang đợi em.”
Thích Trình Diễn nhìn Tiêu Nhiên, mặt có chút lạnh: “Anh nói với Lưu Vân rồi, đi thôi.”
“Em không định về khu biệt thự……”
“Anh trai em bảo về, em phải về nói rõ cùng cậu ấy.”
Quan Tri Ý: “……”
Tiêu Nhiên dù bận vẫn ung dung mà nhìn hai người, chậm rãi đứng thẳng, cười nói: “Cậu và Quan Nguyên Bạch có thể thôi hay không, em gái hai người cùng tớ yêu đương thành ra chọc phải tổ ong tò vẽ à? Xem ra các người đều không vui.”
Quan Tri Ý: “Thầy Tiêu——”
“Biết là chọc phải tổ ong tò vẽ thì đừng ầm ĩ.” Thích Trình Diễn nói thẳng.
Quan Tri Ý: “……”
Tiêu Nhiên hơi nhướng mày: “Đây là gậy đánh uyên ương sao? Cái tính gia trưởng lớn quá nhỉ, tôi như vậy còn không vừa mắt cậu sao?”
Đáy mắt Thích Trình Diễn mang theo lãnh ý.
Tiêu Nhiên thấy được rõ ràng, lại vẫn còn cố ý nói: “Nhưng nếu Tri Ý cũng thích tớ, các người có ngăn cũng không ngăn được. Đúng không Tri Ý?”
Quan Tri Ý hoàn toàn không hiểu gì, Tiêu Nhiên bị chập dây thần kinh nào thế.
“Nhưng…”
“Không sao không sao, chúng ta không vội, tương lai còn dài.”
Tiêu Nhiên nhìn Quan Tri Ý chớp mắt.
“Nếu mà họ không đòng ý, về sau chúng ta có thể lén lút yêu đương, những người này ấy mà, ai cũng không nói.”
Nói xong cũng không cho hai người phản ứng, liền vẫy tay với Quan Tri Ý, xoay người đi mất.
Trên hành lang hậu trường không nhiều người lắm, chỉ có một vài nhân viên đi ngang qua.
Thích Trình Diễn không nhìn Tiêu Nhiên nữa, nói với Quan Tri Ý: “Đi thôi.”
Quan Tri Ý quay đầu lại, không nhìn thấy Mao Mao và Lưu Vân, hẳn là sau khi nghe Thích Trình Diễn nói như vậy, sẽ không tìm cô nữa. Quan Tri Ý không còn cách nào, đành phải đuổi theo anh.
Bởi vì các minh tinh đều ở đây, cho nên chỗ này đã được bảo vệ và tư mật rất mạnh. Cho nên lúc này cũng không sợ bị chụp, sau khi đến bãi đỗ xe, Quan Tri Ý trực tiếp ngồi vào trong xe Thích Trình Diễn.
Hôm nay Thích Trình Diễn tự mình đến, sau khi lên xe, anh mở điều hòa, đem áo khoác cởi ra đắp lên đùi cô.
“Mặc vào.”
Quan Tri Ý vẫn còn mặc chiếc váy màu xanh kia, anh thừa nhận, hôm nay cô đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
Từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô, trong lòng anh tích tụ từng chút.
Lộ cánh tay lại lộ chân, thật đúng là tiết kiệm vải.
Quan Tri Ý nhìn cái áo trên đùi, cảm giác được hơi ấm còn xót lại của anh. Rất ấm, nhưng tâm lý nháy mắt lại bài xích.
Cô cực thích sự ôn nhu của anh, lại cũng hận sự ôn nhu này.
“Em không lạnh, anh mặc đi.”
Cô đưa áo vest cho anh.
Thích Trình Diễn nhìn áo của mình, cả một đêm kiềm nén lửa giận suýt nữa bùng phát: “Em giận anh?”
Giọng anh rất nghiêm túc, hơn nữa bởi vì giọng điệu rất lạnh, sẽ làm cho người ta có ảo giác không kiên nhẫn. Ngực Quan Tri Ý run lên, mạnh mẽ đáp: “Em không có.”
“Là bởi vì anh không cho em thân với Tiêu Nhiên, nên không vui?”
“Em…”
Quan Tri Ý nhẹ hít một hơi, chỉ cảm thấy huyệt thái dương khẽ giật, cắn răng nói, “Đúng! Em không vui, các người quản em nhiều như vậy làm gì? Em lớn rồi, đến kết bạn cũng không được?!”
Mắt Thích Trình Diễn hơi co lại, ổn định tâm trạng mới nói tiếp: “Không phải là không cho em kết bạn, mà——”
“Mà là Tiêu Nhiên hiện tại danh khí quá lớn, bị chụp chung thì đều ăn mắng.” Quan Tri Ý cướp lời anh, nổi giận nói: “Vậy thì sao, em không quan tâm nhiều đến vậy!”
“Em ——”
“Cho nên hôm nay anh được Quan Nguyên Bạch kêu đến dạy dỗ em à, vậy thì anh hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Đầu óc Quan Tri Ý hiện tại rất lộn xộn, lời cô vừa nói ra tất nhiên không phải thật, cô cũng biết bị bắt đi cùng Tiêu Nhiên là không tốt về sau ra ngoài cô sẽ bị chú ý. Nhưng là lúc này nhìn thấy Thích Trình Diễn, cô không thể bình tĩnh nổi.
Anh dựa vào cái gì mà quản cô, vì cái gì mà muốn xen vào chuyện của cô?
Rõ ràng, cô vì cách xa anh hơn mà dốc hết toàn bộ sức lực.
Quan Tri Ý ném áo vest của anh ra, xoay người mở cửa xe ra. Kết quả cửa vừa mở ra, cô đã bị kéo lại.
Váy của cô lộ lưng, theo quán tính ngã về đằng sau, liền cảm giác được nhiệt độ của cơ thể. Cô giật mình, rồi nhận ra mình ngã vào ngực anh.
Tạm dừng hai giây, lập tức muốn ngồi dậy.
Nhưng cô còn chưa cử động, thì nghe được giọng của Thích Trình Diễn vang lên “Anh chỉ nhắc nhở hai câu, em giận anh như vậy, đáng để giận sao?”
Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp, âm thanh nhẹ nhàng, giống như là đang an ủi cô.
Quan Tri Ý mím môi, sống mũi cay cay.
Cô giận anh, nhưng càng giận bản thân.
“Là do anh nổi nóng trước.”
Thích Trình Diễn khẽ thở dài, xoay người cô lại: “Anh không tức giận. Được rồi, anh cái gì cũng không nói nữa, em đừng xuống xe.”
Quan Tri Ý quay đầu đi, không đi nhìn anh, sống mũi ngày càng cay.
Thích Trình Diễn nhìn cô, im lặng khoác áo lên người cô.
“Thắt dây an toàn vào.”
Quan Tri Ý không để ý đến anh.
Thích Trình Diễn tạm dừng, trực tiếp nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn.
Quan Tri Ý không ngờ đến anh sẽ làm vậy, lúc quay đầu chóp mũi chạm vào áo sơ mi của anh hương vị nhàn nhạt, là mùi hương cô rất quen thuộc.
“Khóc cái gì?”
Lúc thắt đai an toàn, anh thấy khóe mắt cô long lanh nước.
Quan Tri Ý dịch ra, nhưng phía sau lưng là ghế, cũng không biết dịch đi đâu, cô đành phải nghiêng đầu.
“Em không khóc.”
Hai người cách rất gần, theo bản năng Thích Trình Diễn nhìn giữa mắt và môi cô.
Dừng một lúc, lúc này mới đem dây an toàn thắt cho cô.
“Thật không?”
“Thật!”
Thích Trình Diễn trở về chỗ, quay sang nhìn cô.
Mà cô quay ra cửa sổ, không để ý đến anh.
Thích Trình Diễn thở dài, duỗi tay xoa đầu cô: “Anh biết sai rồi, về sau sẽ không lớn tiếng với em, được chưa?”
“……”
“Không nói lời nào? Vẫn không vui à?”
Quan Tri Ý: “Không có.”
“Được, bây giờ anh lái xe, nhưng trên đường em đừng khóc nhè.”
“Em không phải trẻ con, em bảo không khóc là không khóc.”
Khóe miệng Thích Trình Diễn cong lên, trong mắt toàn là sự ôn nhu nuông chiều: “Được, đã biết.”
Quan Tri Ý nghe thấy Thích Trình Diễn nói, chậm rãi chớp mắt: “Hả?”
“Hôm nay không phải là lần đầu tiên em nhận giải sao, anh đến xem.”
Hôm nay đúng là cô có giải thưởng, diễn viên phụ xuất sắc, được tán thành rất đông.
Quan Tri Ý nhìn vào mắt anh, đáy mắt anh ẩn hiện ánh đèn màu lam nhạt, đẹp đến nỗi muốn hút người ta vào, cô có chút thất thần.
Anh đối với cô, vẫn luôn quan tâm.
Chỉ là, hiện tại cô sợ cái quan tâm này của anh, bởi vì như vậy con người ta rất dễ dàng sa ngã sâu vào cái vực thằm đó, không cứu vãn được.
“Còn có chuyện của em với cậu ta?” Thích Trình Diễn nhìn Tiêu Nhiên, nhẹ giọng nói, “Em và cậu ta không thể quá thân thiết.”
Quan Tri Ý rũ mắt: “Trên mạng đều không hiểu gì cả, không cần tin.”
“Phải không?”
Quan Tri Ý có chút khó hiểu nhìn anh: “Anh và anh trai em đều cảm thấy em và Tiêu Nhiên có gì sao, nhưng em và anh ấy chỉ là bạn tốt.”
Trong lòng Thích Trình Diễn vẫn rất khó chịu, lúc này mặc dù nghe được cô giải thích chỉ là bạn có chút không vui: “Bạn tốt cũng phải giữ khoảng cách một chút.”
Quan Tri Ý nhíu mày, có chút không vui: “Sao em lại không chú ý đến khoảng cách, hiện tại cư dân mạng nhìn em chằm chằm, đi với ai cũng bị hiểu lầm. Nhưng em không thể vì lời đồn này, mà không giao lưu với bạn bè.”
Ánh mắt Thích Trình Diễn trầm xuống, vừa muốn nói gì, lại vang lên một trận thét chói tai.
Nhìn lên màn hình lớn trên sân khấu, lúc này mới phát hiện màn biểu diễn đã kết thúc MC vừa nhắc đến tên Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên, máy quay lia đến chỗ hai người, trên màn hình lớn giống như một đôi.
Quan Tri Ý cũng nhận ra mình xuất hiện trên màn hình lớn, cô hơi cúi đầu điều chỉnh cảm xúc, rồi cười với máy quay.
Tại vì nhiều người nhìn như vậy, tất nhiên Quan Tri Ý sẽ không nói gì thêm với Thích Trình Diễn. Một là cô sợ sẽ dưng lên chuyện với anh, hai là cô đã quyết tâm giữ khoảng cách với anh, lúc này cũng không cần nói nhiều vậy.
Cho nên sau đó cô cũng cố tình không nhìn anh, lúc sau lên sân khấu nhận giải, xem biểu diễn… Trừ lúc ngẫu nhiên nói chuyện với Tiêu Nhiên thì phần lớn Quan Tri Ý vẫn luôn ngồi ngay ngắn.
Tất nhiên, Thích Trình Diễn biết Quan Tri Ý không nghe lời anh nói, nhưng anh cũng không ép buộc. Nói cho cùng thì ở đây, nói chuyện không tiện, hơn nữa, hôm nay anh tới đây đúng là vì xem cô nhận giải.
Chẳng qua, anh nhìn người ngồi cạnh mình không thèm nói với anh một câu, mà lại cười cười nói nói với Tiêu Nhiên thật sự cảm thấy chướng mắt.
Thậm chí anh còn bắt đầu suy nghĩ lung tung, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, mà đứa nhỏ này không dính lấy anh nữa.
Chẳng lẽ …
Có người mình thích, cho nên cả thể xác và tinh thần đều bay theo rồi?
Sự kiện Tinh Quang kết thúc, các diễn viên, minh tinh lần lượt rời đi.
Quan Tri Ý và người đoàn phim cùng nhau đi đến hậu trường, Triệu Trà Trà và Lý Huyền đến phòng hóa trang trước, cô và Tiêu Nhiên theo sau.
“Đêm nay còn có lịch trình nào không?” Tiêu Nhiên hỏi.
Quan Tri Ý lắc đầu, “Trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.”
“Anh cũng vậy, hiếm có hôm không cần lăn lộn bên ngoài.”
Tiêu Nhiên nói, “Lần trước bị chụp trộm, em không biết đâu, anh trai em gọi đến chất vấn anh.”
Quan Tri Ý cười cười: “Anh trai tôi nghi ngờ tôi có người mình thích.”
“Nhưng mà anh của em lo lắng cũng đúng thôi.”
Tiêu Nhiên hơi cúi người ghé vào lỗ tai Quan Tri Ý, “Cùng anh yêu đương, đúng là rất phiền.”
“Nhưng mà anh và tôi đâu có yêu đương——”
“Có thể thử xem.”
Quan Tri Ý sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Nhiên.
Mà người này lại thẳng thừng nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
“Anh…”
“Đưa em về nhà.”
Đột nhiên, bên cạnh có người kéo lấy tay cô, nháy mắt đem cô tách khỏi Tiêu Nhiên. Quan Tri Ý lảo đảo một bước, lúc này mới phát hiện Thích Trình Diễn đã đứng đây từ bao giờ.
Nghĩ đến có thể anh đã nghe được lời của Tiêu Nhiên, cô lập tức lúng túng: “Mao Mao và chị Vân còn đang đợi em.”
Thích Trình Diễn nhìn Tiêu Nhiên, mặt có chút lạnh: “Anh nói với Lưu Vân rồi, đi thôi.”
“Em không định về khu biệt thự……”
“Anh trai em bảo về, em phải về nói rõ cùng cậu ấy.”
Quan Tri Ý: “……”
Tiêu Nhiên dù bận vẫn ung dung mà nhìn hai người, chậm rãi đứng thẳng, cười nói: “Cậu và Quan Nguyên Bạch có thể thôi hay không, em gái hai người cùng tớ yêu đương thành ra chọc phải tổ ong tò vẽ à? Xem ra các người đều không vui.”
Quan Tri Ý: “Thầy Tiêu——”
“Biết là chọc phải tổ ong tò vẽ thì đừng ầm ĩ.” Thích Trình Diễn nói thẳng.
Quan Tri Ý: “……”
Tiêu Nhiên hơi nhướng mày: “Đây là gậy đánh uyên ương sao? Cái tính gia trưởng lớn quá nhỉ, tôi như vậy còn không vừa mắt cậu sao?”
Đáy mắt Thích Trình Diễn mang theo lãnh ý.
Tiêu Nhiên thấy được rõ ràng, lại vẫn còn cố ý nói: “Nhưng nếu Tri Ý cũng thích tớ, các người có ngăn cũng không ngăn được. Đúng không Tri Ý?”
Quan Tri Ý hoàn toàn không hiểu gì, Tiêu Nhiên bị chập dây thần kinh nào thế.
“Nhưng…”
“Không sao không sao, chúng ta không vội, tương lai còn dài.”
Tiêu Nhiên nhìn Quan Tri Ý chớp mắt.
“Nếu mà họ không đòng ý, về sau chúng ta có thể lén lút yêu đương, những người này ấy mà, ai cũng không nói.”
Nói xong cũng không cho hai người phản ứng, liền vẫy tay với Quan Tri Ý, xoay người đi mất.
Trên hành lang hậu trường không nhiều người lắm, chỉ có một vài nhân viên đi ngang qua.
Thích Trình Diễn không nhìn Tiêu Nhiên nữa, nói với Quan Tri Ý: “Đi thôi.”
Quan Tri Ý quay đầu lại, không nhìn thấy Mao Mao và Lưu Vân, hẳn là sau khi nghe Thích Trình Diễn nói như vậy, sẽ không tìm cô nữa. Quan Tri Ý không còn cách nào, đành phải đuổi theo anh.
Bởi vì các minh tinh đều ở đây, cho nên chỗ này đã được bảo vệ và tư mật rất mạnh. Cho nên lúc này cũng không sợ bị chụp, sau khi đến bãi đỗ xe, Quan Tri Ý trực tiếp ngồi vào trong xe Thích Trình Diễn.
Hôm nay Thích Trình Diễn tự mình đến, sau khi lên xe, anh mở điều hòa, đem áo khoác cởi ra đắp lên đùi cô.
“Mặc vào.”
Quan Tri Ý vẫn còn mặc chiếc váy màu xanh kia, anh thừa nhận, hôm nay cô đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
Từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô, trong lòng anh tích tụ từng chút.
Lộ cánh tay lại lộ chân, thật đúng là tiết kiệm vải.
Quan Tri Ý nhìn cái áo trên đùi, cảm giác được hơi ấm còn xót lại của anh. Rất ấm, nhưng tâm lý nháy mắt lại bài xích.
Cô cực thích sự ôn nhu của anh, lại cũng hận sự ôn nhu này.
“Em không lạnh, anh mặc đi.”
Cô đưa áo vest cho anh.
Thích Trình Diễn nhìn áo của mình, cả một đêm kiềm nén lửa giận suýt nữa bùng phát: “Em giận anh?”
Giọng anh rất nghiêm túc, hơn nữa bởi vì giọng điệu rất lạnh, sẽ làm cho người ta có ảo giác không kiên nhẫn. Ngực Quan Tri Ý run lên, mạnh mẽ đáp: “Em không có.”
“Là bởi vì anh không cho em thân với Tiêu Nhiên, nên không vui?”
“Em…”
Quan Tri Ý nhẹ hít một hơi, chỉ cảm thấy huyệt thái dương khẽ giật, cắn răng nói, “Đúng! Em không vui, các người quản em nhiều như vậy làm gì? Em lớn rồi, đến kết bạn cũng không được?!”
Mắt Thích Trình Diễn hơi co lại, ổn định tâm trạng mới nói tiếp: “Không phải là không cho em kết bạn, mà——”
“Mà là Tiêu Nhiên hiện tại danh khí quá lớn, bị chụp chung thì đều ăn mắng.” Quan Tri Ý cướp lời anh, nổi giận nói: “Vậy thì sao, em không quan tâm nhiều đến vậy!”
“Em ——”
“Cho nên hôm nay anh được Quan Nguyên Bạch kêu đến dạy dỗ em à, vậy thì anh hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Đầu óc Quan Tri Ý hiện tại rất lộn xộn, lời cô vừa nói ra tất nhiên không phải thật, cô cũng biết bị bắt đi cùng Tiêu Nhiên là không tốt về sau ra ngoài cô sẽ bị chú ý. Nhưng là lúc này nhìn thấy Thích Trình Diễn, cô không thể bình tĩnh nổi.
Anh dựa vào cái gì mà quản cô, vì cái gì mà muốn xen vào chuyện của cô?
Rõ ràng, cô vì cách xa anh hơn mà dốc hết toàn bộ sức lực.
Quan Tri Ý ném áo vest của anh ra, xoay người mở cửa xe ra. Kết quả cửa vừa mở ra, cô đã bị kéo lại.
Váy của cô lộ lưng, theo quán tính ngã về đằng sau, liền cảm giác được nhiệt độ của cơ thể. Cô giật mình, rồi nhận ra mình ngã vào ngực anh.
Tạm dừng hai giây, lập tức muốn ngồi dậy.
Nhưng cô còn chưa cử động, thì nghe được giọng của Thích Trình Diễn vang lên “Anh chỉ nhắc nhở hai câu, em giận anh như vậy, đáng để giận sao?”
Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp, âm thanh nhẹ nhàng, giống như là đang an ủi cô.
Quan Tri Ý mím môi, sống mũi cay cay.
Cô giận anh, nhưng càng giận bản thân.
“Là do anh nổi nóng trước.”
Thích Trình Diễn khẽ thở dài, xoay người cô lại: “Anh không tức giận. Được rồi, anh cái gì cũng không nói nữa, em đừng xuống xe.”
Quan Tri Ý quay đầu đi, không đi nhìn anh, sống mũi ngày càng cay.
Thích Trình Diễn nhìn cô, im lặng khoác áo lên người cô.
“Thắt dây an toàn vào.”
Quan Tri Ý không để ý đến anh.
Thích Trình Diễn tạm dừng, trực tiếp nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn.
Quan Tri Ý không ngờ đến anh sẽ làm vậy, lúc quay đầu chóp mũi chạm vào áo sơ mi của anh hương vị nhàn nhạt, là mùi hương cô rất quen thuộc.
“Khóc cái gì?”
Lúc thắt đai an toàn, anh thấy khóe mắt cô long lanh nước.
Quan Tri Ý dịch ra, nhưng phía sau lưng là ghế, cũng không biết dịch đi đâu, cô đành phải nghiêng đầu.
“Em không khóc.”
Hai người cách rất gần, theo bản năng Thích Trình Diễn nhìn giữa mắt và môi cô.
Dừng một lúc, lúc này mới đem dây an toàn thắt cho cô.
“Thật không?”
“Thật!”
Thích Trình Diễn trở về chỗ, quay sang nhìn cô.
Mà cô quay ra cửa sổ, không để ý đến anh.
Thích Trình Diễn thở dài, duỗi tay xoa đầu cô: “Anh biết sai rồi, về sau sẽ không lớn tiếng với em, được chưa?”
“……”
“Không nói lời nào? Vẫn không vui à?”
Quan Tri Ý: “Không có.”
“Được, bây giờ anh lái xe, nhưng trên đường em đừng khóc nhè.”
“Em không phải trẻ con, em bảo không khóc là không khóc.”
Khóe miệng Thích Trình Diễn cong lên, trong mắt toàn là sự ôn nhu nuông chiều: “Được, đã biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.