Chương 43
Lục Mang Tinh
13/01/2024
Đây là lần đầu tiên Quan Tri Ý chăm sóc người say, cũng may Thích Trình Diễn còn có thể tự bước đi, và may hơn là xe đậu cách đó không xa.
Sau khi cô đỡ Thích Trình Diễn ngồi vào ghế phụ sau đó mới ngồi vào vị trí điều khiển.
“Thắt đai an toàn vào.” Quan Tri Ý nói.
Không có phản ứng.
Quan Tri Ý quay đầu nhìn, chỉ thấy Thích Trình Diễn không phản ứng lười biếng dựa đầu vào cửa xe nhìn chằm chằm cô. Bên trong xe đèn hơi tối, ánh mắt tràn đầy men say của anh, nhợt nhạt nhàn nhạt, giống như muốn hòa tan tất cả vào bóng đêm.
Cô chưa từng thấy Thích Trình Diễn như vậy bao giờ, không dám nhìn nhiều, cảm thấy càng nhìn tâm càng loạn.
“Thắt đai an toàn đi, anh nghe thấy không?” Quan Tri Ý nắm chặt lấy vô lăng, cứng đờ mà nói.
“Nghe được.” Thích Trình Diễn đáp, lúc này mới chậm rãi thắt đai an toàn.
“Em lái chậm, anh có thể ngủ một lát.”
Thích Trình Diễn lắc đầu: “Anh nhìn, em không cần sợ.”
Quan Tri Ý khởi động xe, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nhìn em mới sợ…”
“Cái gì?"
“Không có gì, em nói anh say rồi thì không cần như vậy, em tin kỹ thuật của bản thân tương đối tốt."
Thích Trình Diễn khẽ cười: “Ồ, vậy em chú ý an toàn.”
“Đã biết.”
Quan Tri Ý từ từ đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe của hội sở, chạy về hướng khu biệt thự Hoàng Gia.
Bởi vì tốc độ tương đối chậm, vốn dĩ đoạn đường chạy mất 20 phút mà cô chạy mấy 40 phút.
Sau khi tiến vào tiểu khu, cô tắt máy trước cửa nhà Thích Trình Diễn, sau đó đi qua bên ghế phụ mở cửa ra.
“Về đến nhà.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, cởi đai an toàn, vươn tay về phía cô: “Lại đây.”
Quan Tri Ý thấy anh vươn hai tay ra, có chút giật mình: “Cái gì?”
“Khom lưng……”
Quan Tri Ý nhận ra anh muốn cô dìu anh, vì thế cô cúi người đến gần một chút, kết quả vừa tới gần, toàn bộ bả vai đã bị anh ôm lấy.
“A ——”
Với tư thế này căn bản cô đứng không vững, sau khi bả vai bị ôm lấy, cả người cô cũng rúc xuống, ngã lên người anh!
Giống tư thế ôm.
Hô hấp Quan Tri Ý dừng lại, bốn phương tám hướng đều là hơi thở của anh, ấm áp, tim đập nhanh, cả người hoảng loạn.
“Anh, anh anh, đừng kéo em! Em đi gọi người!”
Thích Trình Diễn không nghĩ rằng sẽ ôm cô như vậy, mặc dù là lgiả bộ say, cũng không nghĩ tới. Anh không ngờ cô gái nhỏ này lại mỏng manh như vậy, anh chưa dùng bao nhiêu sức đã không đứng yên.
Giờ phút này, chóp mũi là mùi hương của cô, mái tóc mượt mà, mang theo những gợn sóng. Anh có chút không nỡ buông ra, giọng hơi khàn nói: “Đã trễ thế này đừng gọi, không thể làm phiền ông nội.”
“Vậy anh buông ra đã.”
Thích Trình Diễn thấp giọng ừ một tiếng, buông lỏng tay, đứng dậy.
Nhưng rất nhanh, anh lại đặt tay lên vai cô, giống như đem trọng lượng cả cơ thể dồn lên người cô.
Quan Tri Ý: “……”
Thích Trình Diễn: “Chúng ta đi vào, khẽ thôi”
Quan Tri Ý bị ép đến sắp ngã ra: “Nhưng mà anh rất nặng!”
Thích Trình Diễn ôm cô, bên miệng tràn ra ý cười: "Anh tin em làm được.”
Quan Tri Ý: “……”
Có thể cái đầu anh!
Thích Trình Diễn không thả cô đi, cô cũng không thể trực tiếp ở chỗ này gọi người, như này sẽ thật sự làm phiền đến ông nội Thích. Vì thế cô cắn răng cố gắng kéo Thích Trình Diễn vào nhà.
Lúc hai người lên lầu, lúc này mới có dì trong nhà phát hiện: “Ôi trời, sao vậy, uống say sao?”
Quan Tri Ý cố gắng hết sức, mặt đỏ hết lên: “Đúng rồi dì.”
“Để tôi để tôi, Quan tiểu thư, giao cho tôi đi.”
Quan Tri Ý duỗi tay tách cách tay Thích Trình Diễn ra, nhưng hai lần đều không được!
"Dì đỡ bên kia, hai chúng ta dìu anh ấy lên.”
“Được, được.” Dì giúp việc đỡ bên kia của Thích Trình Diễn, vừa đi lên lầu vừa nói: “Đây là uống bao nhiêu vậy, tửu lượng của thiếu gia rất tốt thế mà hôm nay lại say?”
“Đại khái uống nhiều một chút.”
Thật vất vả mới đỡ được Thích Trình Diễn về phòng, dì giúp việc vội vàng nói, “Tôi xuống lầu lấy cốc nước ấm.”
“Vâng."
Quan Tri Ý cũng không quan tâm đến việc áo khoác Thích Trình Diễn chưa cởi trực tiếp đắp chăn cho anh: “Mệt chết mất.”
“Tiểu Ngũ."
Quan Tri Ý thấy Thích Trình Diễn mở mắt nhìn cô “Làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không?”
Thích Trình Diễn nhìn cô một lúc, chậm rãi nói: “Ngày mai cơm nước xong anh đến tìm em, chúng ta lại đi tập xe.”
“Không cần, anh ——”
“Ngủ, đầu anh rất đau.”
“……”
Thích Trình Diễn nhắm hai mắt lại, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Lời chưa kịp nói đều bị nuốt về, ở trong phòng một lúc cô xoay người đi ra ngoài
“Quan tiểu thư, cô phải đi sao?” Lúc xuống lầu, đụng phải dì giúp việc bê nước lên.
Quan Tri Ý gật gật đầu: “Anh ấy hình như say quá rồi, dì chú ý một chút.”
“Được được.”
Lúc Quan Tri Ý đi, dì giúp việc bê ly cà phê. Nhưng sau khi đẩy cửa tiến vào thấy người đang anwmf trên giường bây giờ đã ngồi dậy, bà có chút ngạc nhiên: “Cậu không sao chứ?”
Thích Trình Diễn không đáp, chỉ hỏi: “Tiểu Ngũ đi rồi sao.”
“Đã đi rồi.”
“Vâng.”
“Cậu…… Có cần canh giải rượu không?”
“Không cần.” Thích Trình Diễn đứng dậy nhận ly cà phê trong tay dì giúp việc “Không có việc gì, dì đi ra ngoài đi.”
Dì giúp việc ngây người nhìn anh một cái: “Vâng.”
Dì giúp việc đi ra ngoài tiện thể đóng cửa cho anh.
Thích Trình Diễn nhấp ngụm cà phê, đi tới bên cửa sổ.
Cửa sổ cùng phương với cửa chính, anh có thể nhìn thấy chiếc xe bên đường đang được người ta khởi động.
Thích Trình Diễn nhìn hình bóng người ngồi trên ghế lái, nhàn nhạt cười một chút.
**
Quan Tri Ý ở nhà một tuần, một tuần này hầu như ngày nào cô cũng bị Thích Trình Diễn xách ra ngoài tập xe.
Thật ra thì đến ngày thứ ba cô đã nắm được những điều quan trọng, nhưng Thích Trình Diễn lại nói cô lúc lái xe luôn sợ nọ sợ kia cho nên bắt cô luyện thêm
Thứ hai tuần tiếp theo, cuối cùng không cần đi tập xe. Bởi vì cô phải tham gia một bữa tiệc của nhãn hiệu trang sức. Buổi chiều, cô lái chiếc xe mình vẫn tập về khu chung cư.
Bốn giờ, Lưu Vân đưa nhóm chuyên viên trang điểm đến.
Quan Tri Ý thay đồ, trang điểm rồi ngồi xe đi đến bữa tiệc.
Lúc bọn họ đến, thảm đỏ còn chưa bắt đầu biểu diễn, cho nên hầu hết các minh tinh đều chờ ở hậu trường.
Quan Tri Ý mặc lễ phục, ngồi ở một chỗ chơi di động đến phát chán, đột nhiên, có người vỗ vai cô: "Tri Ý.”
Quan Tri Ý quay đầu lại, thấy đó là người bạn thân lâu ngày không gặp của cô: “Phỉ Phỉ! Hôm nay cậu cũng đến à?"
“Đúng vậy.” Tống Kiều Phỉ nói, “Tớ không nghĩ rằng cậu cũng ở đây, vừa rồi ở ngoài kia thấy cậu nên đã chạy luôn vào đây.”
Gần đây Tống Kiều Phỉ quay một bộ cổ trang, tiến tổ đã ba tháng, trong thời gian đó cô ấy chưa từng quay về chung cư cho nên hai người đã lâu không gặp.
“Sớm biết rằng cậu cũng đến, tớ đã đi tìm cậu từ lâu rồi.”
Tống Kiều Phỉ nói: “Làm gì, nhớ tớ thế cơ à?”
Quan Tri Ý kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: “Đúng vậy, thế nào, gần đây ở đoàn phim có tốt không?.”
“Tốt cái gì… Con mẹ Cát Tư Nghênh kia mỗi ngày đều tìm tớ gây sự, cô ta diễn không tốt, nhưng gây sự quả thật rất tốt. Nhưng mà sau lưng người ta có người nha, trong đoàn ai cũng cung phung cô ta như bà tổ cô, tớ cũng chả dám chọc chỉ đành chờ đến ngày đóng máy thôi.”
Quan Tri Ý nhíu nhíu mày.
Lúc trước hai người có nhắn tin qua Wechat Tống Kiều Phỉ có nói với cô một hai câu, Cát Tư Nghênh không vừa ý khi Tống kiều Phỉ được đạo diễn khen, càng không vừa ý khi Tống Kiều Phỉ lên hình đẹp hơn cô ta.
Sau đó chuyện lớn rồi lại chuyện nhỏ, cô ta bắt đầu ở trong tổ mà bắt nạt Tống kiều Phỉ.
Tống Kiều Phỉ: “Không nói chuyện này nữa, nhắc đến cô ta là mất hết cả hứng. Nói về cậu đi, gần đây đang làm gì?”
Sau khi “ Vương Triều” phát sóng danh tiếng của Quan Tri Ý vượt xa Tống Kiều Phỉ.
Hai người quen nhau trước khi xuất đạo, cũng đã hiểu rõ đối phương, cũng mong đối phương sẽ phát triển cho nên sẽ không vì một trong hai người nổi tiếng mà xa cách. Hai người trò chuyện một lúc lâu cho đến khi nhân viên công tác đến thông báo bắt đầu mới lưu luyến rời đi.
Hôm nay sau khi việc đi thảm đỏ kết thúc nhãn hiệu còn tổ chức một bữa tiệc, bữa tiệc này không công khai với bên ngoài cho nên bên trong không có phóng viên hay fans, chỉ có các khách quý, minh tinh và nhân viên công tác.
Loại tiệc này chính là nơi mà các minh tinh leo lên người tư bản, mượn tiếng để lôi kéo tài nguyên cho nên bữa tiệc này còn quan trọng hơn việc đi thảm đỏ.
Sau khi xuống dưới, Quan Tri Ý trở về phòng hóa trang của mình.
Bữa tiệc cách giờ này còn khoảng một tiếng cho nên mọi người có thời gian nghỉ ngơi.
“Nhìn xem có cần chỉnh trang lại không?" Lưu Vân nói.
Chuyên viên trang điểm tiến lên đánh giá một phen: “Không có việc gì, không cần.”
“Ok.” Lưu Vân nói, “Đợi lát bữa tiệc bắt đầu chị sẽ rất bận, em chỉ cần đi bên cạnh chị là được.”
Khi chuẩn bị xã giao thì những lời nói của Lưu Vân luôn có một cái đích, Quan Tri Ý cũng đã quen với việc như vậy cho nên gật đầu: “Còn khoảng một tiếng nữa cho nên em đi tìm Phỉ Phỉ đây.”
“Ừ.”
Tống Kiều Phỉ ở phòng hóa trang khác, ngồi chờ tận một tiếng đồng hồ sẽ rất buồn cho nên Quan Tri Ý quyết định đi tìm cô ấy tâm sự.
Kết quả vừa đến cửa đã phát hiện bầu không khí có chút kì lạ.
Một cái phòng hóa trang đại khái có hai ba minh tinh xài chung, phòng này là Tống Kiều Phỉ và Cát Tư Nghênh dùng chung. Lúc này, chỉ thấy Tống Kiều Phỉ đứng đối diện Cát Tư Nghênh, không biết nói cái gì mà vì cúi đầu nên không thấy biểu cảm.
Mà lúc này nhấn viên công tác hoặc là làm chuyện của mình hoặc là giả vờ không nhìn thấy, cũng không ai có ý định tiến lên giúp đỡ. Quan Tri Ý nghĩ đến Tống Kiều Phỉ luôn bị người này bắt nạt.
“Kiều Phỉ, làm sao vậy?” Quan Tri Ý hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Tống Kiều Phỉ khẽ đẩy Quan Tri Ý một cái: “Cạu đi ra ngoài chờ tớ, tớ xử lý xong sẽ đi tìm cậu.”
“Xử lý, mày muốn xử lý như thế nào?.” Cát Tư Nghênh hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, “Bộ lễ phục này của tao chọn đi chọn lại mới được mà mày dám vẽ hoa lên thế hả? Một lúc nữa bữa tiệc bắt đầu mày bảo tao mặc gì ra ngoài?”
Quan Tri Ý nghe thấy Cát Tư Nghênh nói vậy cho nên nghiêng đầu nhìn cô ta, hôm nay Cát Tư Nghênh mặc một bộ váy sạt đất màu trắng mà ở trên đuôi váy có một vệt đỏ giống như son.
Nhưng váy của cô ta là xếp li cho nên xử lí kỹ một chút cũng không thấy.
Mà Tống Kiều Phỉ không dám cùng cô ta đối chất, liên tục xin lỗi: “Tôi không phải cố ý, son là tôi không may làm rơi, không nghĩ đến rằng cô sẽ đi đến nên……”
“Mày có ý gì, ý mày là tao ngu cho nên mới bị như vậy?”
Tống Kiều Phỉ quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Không có.”
Cát Tư Nghênh nhìn cô một lúc, đột nhiên cười to: “Tống Kiều Phỉ, tao thấy mày đang cố ý. Hôm nay tao đến đây mày cũng hao tâm tổn chí để đến đây dự tiệc. Hôm nay tao mặc đồ trắng mày cũng tìm ra một bộ lễ phục không khác tao là bao. Sao nào, ở phim trường đạo diễn khen mày hai câu là mày có thể ảo tưởng rằng mày có thể so sánh với tao à? Mày thật là mặt dày không biết xấu hổ còn cố ý làm rơi son vào váy tao?”
Bên cạnh rất nhiều nhân viên công tác đều nghiêng tai nghe lén, bạn thân cũng ở đây, Tống Kiều Phỉ bị nói đến chạm vào lòng tự trọng cố gắng giải thích: “Trước khi tôi đến bữa tiệc này cũng không biết là cô sẽ đến, càng không biết cô sẽ mặc đồ kiểu gì màu sắc ra sao. Đến việc cây son này cũng là ngòai ý muốn cho nên tôi rất xin lỗi. Hoặc là chúng ta ngẫm lại xem có biện pháp nào, tôi thấy nó chỉ là một vệt nhỏ, để tôi giúp cô tẩy kĩ một chút vả lại vạt váy cô lớn như vậy sẽ nhìn không ra ——”
“Mày nói nhìn không thấy thì chắc chắn sẽ không thấy à?!”
Cát Tư Nghênh bùng nổ, cầm lấy ly nước trong tay hắt qua “Tao cũng nói sẽ không ai thấy gì đâu!”
Hôm nay Tống Kiều Phỉ cũng mặc váy trắng bị hắt như vậy, nước theo làn váy nhỏ tí tách xuống sàn, lúc nagy tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên cũng không ai làm ngơ nữa, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Nhưng, xem thì xem, bọn họ cũng không dám biểu hiện cái gì ra mặt.
Cát Tư Nghênh kiêu căng có tiếng ai ai cũng biết nào ai dám chọc vào.
Tống Kiều Phỉ cúi đầu nhìn chiếc váy mà người đại diện khô nước bọt mới mượn được, đôi mắt lập tức đỏ, “Cô..."
Cô vừa định ngẩng đầu chất vấn, đột nhiên thấy ai đó cầm ly nước lên không chút do dự hắt thẳng lên người Cát Tư Nghênh.
Từ ngực đến chân váy đều ướt, so với Tống kiều Phỉ còn dã man hơn!
Tống Kiều Phỉ kinh ngạc quên cả tức giận, cứng ngắc mà quay lại nhìn Quan Tri Ý đang cầm ly nước trên tay: “!!!”
Không chỉ Tống Kiều Phỉ mà những người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Bọn họ tất nhiên đều biết Quan Tri Ý vì bộ phim " Vương Triều " của cô gần đây rất hot, xem như tân tiểu hoa.
Nhưng Cát Tư Nghênh cũng không vừa, tuy rằng cô ta không có kĩ thuật diễn, không có tác phẩm tiêu biểu nhưng nguồn tài nguyên của cô ta cực kì dồi dào, cô ta có kim chủ là chuyện bí mật công khai trong giới cho nên nào ai dám trêu chọc cô ta.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Quan Tri Ý lại dám hắt nước vào người Cát Tư Nghênh.
“Mày…… Mày……” Cát Tư Nghênh trừng mắt nhìn Quan Tri Ý, máu bốc lên đầy “Mày dám cố ý làm dơ đồ của tao!”
Quan Tri Ý không biểu cảm đưa cái ly cho người bên cạnh, lạnh lùng nói: “Không phải cô cũng cố ý làm dơ đồ của người khác à.”
———
Hội trường được bố trí khác khu nghỉ ngơi, tầng trên dãy phòng hoá trang của các minh tinh là phòng nghỉ của khách quý hôm nay.
Lúc này trong phòng 502, chủ nhà Tống Lê đang tiếp trà hai người bạn tốt của mình.
“Tuy rằng đây là nhãn hiệu trang sức mới nhưng ở nước ngoài lại làm ăn không tồi cho nên hôm nay xem như chính thức làm lễ ra mắt, thế nào Nguyên Bạch, lúc trước cậu mua cổ phiếu giờ có ổn không?” Tống Lê nói.
Quan Nguyên Bạch uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Tạm.”
“Đúng không, dù sao cũng chỉ ngồi đếm tiền.”
Tống Lê lại quay qua người khác “Trình Diễn, cậu có hứng thú không, tớ có thể giúp cậu thu mua 10%, sau đó chúng ta có thể hợp tác. Cậu cũng biết, chuyện quảng cáo marketing, bên cậu làm luôn luôn ok mà.”
Thích Trình Diễn cũng không trực tiếp từ chối, hôm nay anh đến đây chủ yếu cũng vì xem xét về vấn đề này: “Nói cụ thể.”
“Ok, chính là ——"
Cốc cốc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tống Lê không tiếp tục nữa, quay đầu nói: “Vào đi.”
Được cho phép, một nhân viên đi vào nhìn thấy ba người khẽ gật đầu chào hỏi rồi quay qua nói với Tống Lê: “Tống tổng, phía Cát tiểu sư xảy ra chuyện đang rất tức giận.”
Tống Lê: “Cô ấy lại làm sao?”
“Cát tiểu thư ở phòng hóa trang tranh chấp với người ta, chiếc váy ngài đưa cũng bị hắt nước lên.”
Nhân viên công tác nói, “Bây giờ Cát tiểu thư đang tức giận bảo tôi gọi ngài đến đó”
Tống Lê có chút kinh ngạc: “Ở địa bàn của tôi bị bắt nạt à? Lá gan của người này thật lớn, cậu từ từ, tôi lập tức qua đó."
“Vâng.”
Thích Trình Diễn nhìn Tống Lê vội vội vàng vàng mặc vào áo khoác, cười nhẹ: “Cát tiểu thư? Ai thế?”
“Bạn gái tớ.”
“Bạn gái cậu?”
Thích Trình Diễn suy nghĩ một chút, “Lần trước không phải cậu nói người ngồi bên cạnh Giang Tuỳ Châu là bạn gái cậu sao?”
“Cái đó là tớ nói bừa, đó không phải vì sợ Quan Hề và Giang Tuỳ Châu cãi nhau à?”
“Cho nên Giang Tùy Châu cùng cô gái kia thật sự có mờ ám à?” Quan Nguyên Bạch nhíu mày hỏi.
“Sao có thể, tính cách của em gái cậu đâu phải cậu không biết?”
Tống Lê thì thầm nói, “Nếu mà Giang Tuỳ Châu thật sự có người khác thì cũng đâu dám lộ liễu như vậy, trừ khi cậu ta muốn Quan Hề đánh sụp công ty của cậu ta.”
Quan Nguyên Bạch: “Cũng đúng.”
“Vậy các cậu cứ ngồi đi tớ đi xử lí chút việc đã.”
“Ừ.”
Tống Lê đứng dậy, vừa đi vừa hỏi người nhân viên kia: “Sao lại thế này, rốt cuộc gan ai lại to thế dám chọc bạn gái tôi?.”
“Là Quan tiểu thư, Quan Tri Ý.”
Tống Lê khựng bước, kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía người nhân viên xác nhận lại: “Cậu nói, ai?”
“Quan Tri Ý, nghệ sĩ giải trí Nghệ Tinh.”
Tống Lê đột nhiên lạnh hết cả sống lưng.
Quan Tri Ý?
Anh vừa tiêu hoá vừa quay đầu nhìn hai người đang ngồi bên kia.
Rất rõ ràng hai người kia đã nghe thấy, không chỉ vậy họ còn nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo lại còn…
Khủng bố.
Tống Lê: “…………”
Nhân viên công tác không biết ông chủ nhà mình bị làm sao, chỉ hỏi nói: “Tống tổng, có đi không ạ?”
“Đi! Đương nhiên đi!”
Tống Lê lớn tiếng nói, “Tôi muốn nhìn một chút đó là ai—— thật dũng cảm dám trêu chọc người đàn bà đanh đá kia.”
Nhân viên công tác: “??”
Lúc này, trong phòng hoá trang.
Lưu Vân nhận được tin vội vàng chạy đến, lúc cô ấy tiến vào, Quan Tri Ý và Tống Kiều Phỉ đang đứng một bên mà Cát Tư Nghênh đang trút giận, đồ trang điểm la liệt trên mặt đất.
Lưu Vân trong lòng giật thót, vội vàng kéo Quan Tri Ý qua: “Em làm sao dám ——”
Tống Kiều Phỉ vội vàng nói: “Chị Vân tại em, cho nên Tri Ý mới tức giận như vậy.”
Tống Kiều Phỉ cũng thuộc Nghệ Tinh, người đại diện là người khác, nhưng dưới trướng người đại diện của cô lại có nhiều nghệ sĩ, hôm nay đến đây cũng không theo cô.
Lưu Vân được nghe kể lại, giờ lại nhìn việc trước mắt, đầu bắt đầu ong ong lên đè thấp giọng nói: “Quan Tri Ý, em có biết Cát Tư Nghênh là ai không? Chủ bữa tiệc hôm nay là Tống tổng cũng là bạn trai của cô ta, người ta còn rất sủng cô ta, nếu có phát ngôn gì cũng đưa cho cô ta chơi đùa cho vui, chúng ta còn đang bàn việc phát ngôn đấy, em, em đang làm cái gì đấy?!”
Quan Tri Ý: “Chị Vân, chị không thấy cô ta đối xử với Kiều Phỉ thế nào đâu.”
“Vậy em cũng không thể trực tiếp động tay động chân”
“Nhưng……”
“Như vậy đi, em đi xin lỗi với chị, em chỉ cần xin lỗi còn lại giao cho chị.”
Lưu Vân kéo Quan Tri Ý đứng dậy đi về phía Cát Tư Nghênh. Nhưng cô còn chưa đứng vững cửa phòng đã mở ra.
“Tống Lê ——”
Cát Tư Nghênh vừa nhìn thấy người đàn ông kia đã bắt đầu khóc thút thít, biểu cảm đổi nhanh xoành xoạch như này nếu áp dụng trong phim thì chắc chắn sẽ đoạt giải Nữ chính xuất sắc nhất.
Nhân viên đứng xung quanh đều có chút thương hại Quan Tri Ý, ai cũng biết vị kim chủ của Cát Tư Nghênh này không thể đắc tội.
“Tống Lê anh nhìn đi, váy của em hỏng rồi.”
Hai mắt Cát Tư Nghênh đẫm lệ nắm lấy cánh tay Tống Lê "Chính là cô ta, em chỉ nói bạn cô ta vài câu mà cô ta trực tiếp động thủ đánh người ——”
Nói còn chưa xong, đã bị Tống Lê ngăn lại.
Cát Tư Nghênh: “Anh trừng em làm gì, anh không thấy em thế nào sao?!”
Tống Lê hít sâu một hơi, không màng đến cô, bay thẳng đến trước mặt Quan Tri Ý.
Anh đứng trước mặt cô, đánh giá từ trên xuống dưới: “Không có việc gì chứ? Có bị thương không?”
“…………”
Phòng hóa trang hoàn toàn yên tĩnh.
Khoé miệng Lưu Vân khẽ cong lên, nhìn về phía Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý cũng kinh ngạc một lúc, cô không ngờ rằng Cát Tư Nghênh lại là bạn gái Tống Lê.
“Em không có việc gì.” Cô nói.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tống Lê nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tống Kiều Phỉ, “Vậy đây là bạn em à… cmn sao bẩn hết thế này?”
Tống Lê gãi gãi tóc, quay đầu nói với nhân viên bên cạnh: “Tiểu Lưu! Cậu lập tức đi lấy bộ lễ phục đến đây cho vị tiểu thư này thay.”
“A, được.”
“Tống Lê!”
Cát Tư Nghênh không tin nổi nhìn bạn trai mình xoăn xoe bên cạnh Quan Tri Ý.
“Anh sao có thể như thế, anh không thấy bộ dạng bây giờ của em sao mà còn quan tâm người khác?"
“Cô im miệng!”
“Anh có phải thích cô ta hay không?” Cát Tư Nghênh bị nhiều người vây xem như vậy mất hết mặt mũi, “Anh cho em một lời giải thích.”
Mặt Tống Lê trầm xuống " Cát Tư Nghênh! Tôi bảo cô im miệng, có nghe thấy không?”
Khoảng thời gian Tống Lê và Cát Tư Nghênh yêu đương cô ta luôn biết cách để anh vui vẻ, cho nên anh mới nuông chiều cô ta. Anh biết cô ta kiêu căng với người ngoài, nhưng anh không thèm để ý, thậm chí có đôi khi cô ta tìm đến anh nói những lời thật thật giả giả anh cò tuỳ ý giúp cô ta một chút.
Không nghĩ tới, làm vậy đã khiến cho cô ta quên mất mình là ai.
Tống Lê thật sự rất đau đầu.
Hôm nay chọc đến ai cũng được, vậy mà cư nhiên dám chọc đến tận đầu Quan Tri Ý.
Chống lưng của cô gái này người khác không rõ nhưng anh thì khác, anh biết rất rõ!
Tống Lê: “Em cùng anh đến xin lỗi Quan tiểu thư.”
“Sao em phải xin lỗi cô ta?”
Cát Tư Nghênh khóc lóc: “Tống Lê có phải cô ta quyến rũ anh không?! Cô ta cho anh uống bùa mê thuốc lú gì?!”
"Lời này của Cát tiểu thư có hơi khó nghe.”
Đúng lúc này, có hai người đàn ông tiến vào
Nghe thấy tiếng, Cát Tư Nghênh quay đầu nhìn.
Làm bạn gái Tống Lê, tuy không thân với hai người này nhưng cô biết họ, lúc trước cô và Tống Lê ra ngoài từng thấy họ.
Một người là Quan Nguyên Bạch, một người là Thích Trình Diễn.
Lúc trước gặp xong cô còn khoe khoang với mọi người một trận nói mình đã đặt chân vào tầng lớp phú quý của Đế Đô.
Nhưng tại sao hôm nay bọn họ cũng ở đây?
Hơn nữa, lời của Thích Trình Diễn có ý gì?
Cát Tư Nghênh ngẩn cả người, chỉ có Tống Lê còn tỉnh táo lên tiếng: “Sao các cậu xuống đây rồi?”
Quan Nguyên Bạch nhếch môi, chậm rãi nói: “Bạn gái cậu đanh đá như vậy, tớ sợ em gái tớ không cãi lại được.”
Cái gì?
Bà mẹ nó, cái gì cơ?!
Một câu nói bâng quơ của Quan Nguyên Bạch như ném vào phòng một quả bom, nổ bùm một tiếng làm cho mọi người đều choáng váng.
Người ở đây tuy không nhiều, đều là nhân viên của minh tinh, hoặc là nhân viên của bữa tiệc.
Bọn họ tất nhiên biết Quan Nguyên Bạch.
Trong lòng họ rất rõ, người đàn ông này còn khó chọc hơn Tống Lê.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không thể tiêu hoá nổi lượng tin tức khổng lồ này.
Diễn viên Quan Tri Ý là em gái ruột của Quan Nguyên Bạch?
Cmn đây là một quả dưa to nha!!!
Lưu Vân và Tống Kiều Phỉ sốc suýt ngất, thậm chí Lưu Vân còn nghĩ, có thể là nhận lúc cô không để ý.
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Quan Nguyên Bạch đã đánh gãy tất cả những suy nghĩ vớ vẩn: “A đúng rồi, đợi lát nữa công việc kết thúc, trực tiếp theo anh về.”
Tuy rằng Quan Tri Ý không còn muốn phân rõ giới hạn với Quan Nguyên Bạch, nhưng cũng không nghĩ tới Quan Nguyên Bạch đột nhiên nhả một câu như thế.
Theo bản năng cô nhìn về phía Lưu Vân, vì thế Quan Nguyên Bạch cũng nhìn theo tầm mắt cô: “Lưu tiểu thư, sau khi bữa tiệc kết thúc tôi có thể đưa em gái tôi về không?”
Lưu Vân như bị cấm ngôn, hơn nửa ngày mới nói: “Có thể……”
“Được, cảm ơn.”
Sắc mặt Cát Tư Nghênh cứng lại, thật sự không nghĩ tới bản thân lại đá phải tấm ván sắt, khó trách ngay cả Tống Lê cũng không thể giúp cô!
Cát Tư Nghênh: “Tống Lê……”
“Cát tiểu thư có phải nên xin lỗi không?”
Từ lúc đi vào vẻ mặt Thích Trình Diễn đều âm trầm khiến cho người nhìn hoảng sợ.
Chân Cát Tư Nghênh mềm hết cả ra: “Tôi, tôi.......…”
“Không cần xin lỗi tôi dù gì tôi cũng làm dơ đồ của cô.”
Quan Tri Ý nói, “Tôi chỉ muốn nói với cô, Kiều Phỉ không phải là người cô có thể tuỳ tiện bắt nạt!"
" Đã biết.."
Sau khi cô đỡ Thích Trình Diễn ngồi vào ghế phụ sau đó mới ngồi vào vị trí điều khiển.
“Thắt đai an toàn vào.” Quan Tri Ý nói.
Không có phản ứng.
Quan Tri Ý quay đầu nhìn, chỉ thấy Thích Trình Diễn không phản ứng lười biếng dựa đầu vào cửa xe nhìn chằm chằm cô. Bên trong xe đèn hơi tối, ánh mắt tràn đầy men say của anh, nhợt nhạt nhàn nhạt, giống như muốn hòa tan tất cả vào bóng đêm.
Cô chưa từng thấy Thích Trình Diễn như vậy bao giờ, không dám nhìn nhiều, cảm thấy càng nhìn tâm càng loạn.
“Thắt đai an toàn đi, anh nghe thấy không?” Quan Tri Ý nắm chặt lấy vô lăng, cứng đờ mà nói.
“Nghe được.” Thích Trình Diễn đáp, lúc này mới chậm rãi thắt đai an toàn.
“Em lái chậm, anh có thể ngủ một lát.”
Thích Trình Diễn lắc đầu: “Anh nhìn, em không cần sợ.”
Quan Tri Ý khởi động xe, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nhìn em mới sợ…”
“Cái gì?"
“Không có gì, em nói anh say rồi thì không cần như vậy, em tin kỹ thuật của bản thân tương đối tốt."
Thích Trình Diễn khẽ cười: “Ồ, vậy em chú ý an toàn.”
“Đã biết.”
Quan Tri Ý từ từ đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe của hội sở, chạy về hướng khu biệt thự Hoàng Gia.
Bởi vì tốc độ tương đối chậm, vốn dĩ đoạn đường chạy mất 20 phút mà cô chạy mấy 40 phút.
Sau khi tiến vào tiểu khu, cô tắt máy trước cửa nhà Thích Trình Diễn, sau đó đi qua bên ghế phụ mở cửa ra.
“Về đến nhà.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, cởi đai an toàn, vươn tay về phía cô: “Lại đây.”
Quan Tri Ý thấy anh vươn hai tay ra, có chút giật mình: “Cái gì?”
“Khom lưng……”
Quan Tri Ý nhận ra anh muốn cô dìu anh, vì thế cô cúi người đến gần một chút, kết quả vừa tới gần, toàn bộ bả vai đã bị anh ôm lấy.
“A ——”
Với tư thế này căn bản cô đứng không vững, sau khi bả vai bị ôm lấy, cả người cô cũng rúc xuống, ngã lên người anh!
Giống tư thế ôm.
Hô hấp Quan Tri Ý dừng lại, bốn phương tám hướng đều là hơi thở của anh, ấm áp, tim đập nhanh, cả người hoảng loạn.
“Anh, anh anh, đừng kéo em! Em đi gọi người!”
Thích Trình Diễn không nghĩ rằng sẽ ôm cô như vậy, mặc dù là lgiả bộ say, cũng không nghĩ tới. Anh không ngờ cô gái nhỏ này lại mỏng manh như vậy, anh chưa dùng bao nhiêu sức đã không đứng yên.
Giờ phút này, chóp mũi là mùi hương của cô, mái tóc mượt mà, mang theo những gợn sóng. Anh có chút không nỡ buông ra, giọng hơi khàn nói: “Đã trễ thế này đừng gọi, không thể làm phiền ông nội.”
“Vậy anh buông ra đã.”
Thích Trình Diễn thấp giọng ừ một tiếng, buông lỏng tay, đứng dậy.
Nhưng rất nhanh, anh lại đặt tay lên vai cô, giống như đem trọng lượng cả cơ thể dồn lên người cô.
Quan Tri Ý: “……”
Thích Trình Diễn: “Chúng ta đi vào, khẽ thôi”
Quan Tri Ý bị ép đến sắp ngã ra: “Nhưng mà anh rất nặng!”
Thích Trình Diễn ôm cô, bên miệng tràn ra ý cười: "Anh tin em làm được.”
Quan Tri Ý: “……”
Có thể cái đầu anh!
Thích Trình Diễn không thả cô đi, cô cũng không thể trực tiếp ở chỗ này gọi người, như này sẽ thật sự làm phiền đến ông nội Thích. Vì thế cô cắn răng cố gắng kéo Thích Trình Diễn vào nhà.
Lúc hai người lên lầu, lúc này mới có dì trong nhà phát hiện: “Ôi trời, sao vậy, uống say sao?”
Quan Tri Ý cố gắng hết sức, mặt đỏ hết lên: “Đúng rồi dì.”
“Để tôi để tôi, Quan tiểu thư, giao cho tôi đi.”
Quan Tri Ý duỗi tay tách cách tay Thích Trình Diễn ra, nhưng hai lần đều không được!
"Dì đỡ bên kia, hai chúng ta dìu anh ấy lên.”
“Được, được.” Dì giúp việc đỡ bên kia của Thích Trình Diễn, vừa đi lên lầu vừa nói: “Đây là uống bao nhiêu vậy, tửu lượng của thiếu gia rất tốt thế mà hôm nay lại say?”
“Đại khái uống nhiều một chút.”
Thật vất vả mới đỡ được Thích Trình Diễn về phòng, dì giúp việc vội vàng nói, “Tôi xuống lầu lấy cốc nước ấm.”
“Vâng."
Quan Tri Ý cũng không quan tâm đến việc áo khoác Thích Trình Diễn chưa cởi trực tiếp đắp chăn cho anh: “Mệt chết mất.”
“Tiểu Ngũ."
Quan Tri Ý thấy Thích Trình Diễn mở mắt nhìn cô “Làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không?”
Thích Trình Diễn nhìn cô một lúc, chậm rãi nói: “Ngày mai cơm nước xong anh đến tìm em, chúng ta lại đi tập xe.”
“Không cần, anh ——”
“Ngủ, đầu anh rất đau.”
“……”
Thích Trình Diễn nhắm hai mắt lại, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Lời chưa kịp nói đều bị nuốt về, ở trong phòng một lúc cô xoay người đi ra ngoài
“Quan tiểu thư, cô phải đi sao?” Lúc xuống lầu, đụng phải dì giúp việc bê nước lên.
Quan Tri Ý gật gật đầu: “Anh ấy hình như say quá rồi, dì chú ý một chút.”
“Được được.”
Lúc Quan Tri Ý đi, dì giúp việc bê ly cà phê. Nhưng sau khi đẩy cửa tiến vào thấy người đang anwmf trên giường bây giờ đã ngồi dậy, bà có chút ngạc nhiên: “Cậu không sao chứ?”
Thích Trình Diễn không đáp, chỉ hỏi: “Tiểu Ngũ đi rồi sao.”
“Đã đi rồi.”
“Vâng.”
“Cậu…… Có cần canh giải rượu không?”
“Không cần.” Thích Trình Diễn đứng dậy nhận ly cà phê trong tay dì giúp việc “Không có việc gì, dì đi ra ngoài đi.”
Dì giúp việc ngây người nhìn anh một cái: “Vâng.”
Dì giúp việc đi ra ngoài tiện thể đóng cửa cho anh.
Thích Trình Diễn nhấp ngụm cà phê, đi tới bên cửa sổ.
Cửa sổ cùng phương với cửa chính, anh có thể nhìn thấy chiếc xe bên đường đang được người ta khởi động.
Thích Trình Diễn nhìn hình bóng người ngồi trên ghế lái, nhàn nhạt cười một chút.
**
Quan Tri Ý ở nhà một tuần, một tuần này hầu như ngày nào cô cũng bị Thích Trình Diễn xách ra ngoài tập xe.
Thật ra thì đến ngày thứ ba cô đã nắm được những điều quan trọng, nhưng Thích Trình Diễn lại nói cô lúc lái xe luôn sợ nọ sợ kia cho nên bắt cô luyện thêm
Thứ hai tuần tiếp theo, cuối cùng không cần đi tập xe. Bởi vì cô phải tham gia một bữa tiệc của nhãn hiệu trang sức. Buổi chiều, cô lái chiếc xe mình vẫn tập về khu chung cư.
Bốn giờ, Lưu Vân đưa nhóm chuyên viên trang điểm đến.
Quan Tri Ý thay đồ, trang điểm rồi ngồi xe đi đến bữa tiệc.
Lúc bọn họ đến, thảm đỏ còn chưa bắt đầu biểu diễn, cho nên hầu hết các minh tinh đều chờ ở hậu trường.
Quan Tri Ý mặc lễ phục, ngồi ở một chỗ chơi di động đến phát chán, đột nhiên, có người vỗ vai cô: "Tri Ý.”
Quan Tri Ý quay đầu lại, thấy đó là người bạn thân lâu ngày không gặp của cô: “Phỉ Phỉ! Hôm nay cậu cũng đến à?"
“Đúng vậy.” Tống Kiều Phỉ nói, “Tớ không nghĩ rằng cậu cũng ở đây, vừa rồi ở ngoài kia thấy cậu nên đã chạy luôn vào đây.”
Gần đây Tống Kiều Phỉ quay một bộ cổ trang, tiến tổ đã ba tháng, trong thời gian đó cô ấy chưa từng quay về chung cư cho nên hai người đã lâu không gặp.
“Sớm biết rằng cậu cũng đến, tớ đã đi tìm cậu từ lâu rồi.”
Tống Kiều Phỉ nói: “Làm gì, nhớ tớ thế cơ à?”
Quan Tri Ý kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: “Đúng vậy, thế nào, gần đây ở đoàn phim có tốt không?.”
“Tốt cái gì… Con mẹ Cát Tư Nghênh kia mỗi ngày đều tìm tớ gây sự, cô ta diễn không tốt, nhưng gây sự quả thật rất tốt. Nhưng mà sau lưng người ta có người nha, trong đoàn ai cũng cung phung cô ta như bà tổ cô, tớ cũng chả dám chọc chỉ đành chờ đến ngày đóng máy thôi.”
Quan Tri Ý nhíu nhíu mày.
Lúc trước hai người có nhắn tin qua Wechat Tống Kiều Phỉ có nói với cô một hai câu, Cát Tư Nghênh không vừa ý khi Tống kiều Phỉ được đạo diễn khen, càng không vừa ý khi Tống Kiều Phỉ lên hình đẹp hơn cô ta.
Sau đó chuyện lớn rồi lại chuyện nhỏ, cô ta bắt đầu ở trong tổ mà bắt nạt Tống kiều Phỉ.
Tống Kiều Phỉ: “Không nói chuyện này nữa, nhắc đến cô ta là mất hết cả hứng. Nói về cậu đi, gần đây đang làm gì?”
Sau khi “ Vương Triều” phát sóng danh tiếng của Quan Tri Ý vượt xa Tống Kiều Phỉ.
Hai người quen nhau trước khi xuất đạo, cũng đã hiểu rõ đối phương, cũng mong đối phương sẽ phát triển cho nên sẽ không vì một trong hai người nổi tiếng mà xa cách. Hai người trò chuyện một lúc lâu cho đến khi nhân viên công tác đến thông báo bắt đầu mới lưu luyến rời đi.
Hôm nay sau khi việc đi thảm đỏ kết thúc nhãn hiệu còn tổ chức một bữa tiệc, bữa tiệc này không công khai với bên ngoài cho nên bên trong không có phóng viên hay fans, chỉ có các khách quý, minh tinh và nhân viên công tác.
Loại tiệc này chính là nơi mà các minh tinh leo lên người tư bản, mượn tiếng để lôi kéo tài nguyên cho nên bữa tiệc này còn quan trọng hơn việc đi thảm đỏ.
Sau khi xuống dưới, Quan Tri Ý trở về phòng hóa trang của mình.
Bữa tiệc cách giờ này còn khoảng một tiếng cho nên mọi người có thời gian nghỉ ngơi.
“Nhìn xem có cần chỉnh trang lại không?" Lưu Vân nói.
Chuyên viên trang điểm tiến lên đánh giá một phen: “Không có việc gì, không cần.”
“Ok.” Lưu Vân nói, “Đợi lát bữa tiệc bắt đầu chị sẽ rất bận, em chỉ cần đi bên cạnh chị là được.”
Khi chuẩn bị xã giao thì những lời nói của Lưu Vân luôn có một cái đích, Quan Tri Ý cũng đã quen với việc như vậy cho nên gật đầu: “Còn khoảng một tiếng nữa cho nên em đi tìm Phỉ Phỉ đây.”
“Ừ.”
Tống Kiều Phỉ ở phòng hóa trang khác, ngồi chờ tận một tiếng đồng hồ sẽ rất buồn cho nên Quan Tri Ý quyết định đi tìm cô ấy tâm sự.
Kết quả vừa đến cửa đã phát hiện bầu không khí có chút kì lạ.
Một cái phòng hóa trang đại khái có hai ba minh tinh xài chung, phòng này là Tống Kiều Phỉ và Cát Tư Nghênh dùng chung. Lúc này, chỉ thấy Tống Kiều Phỉ đứng đối diện Cát Tư Nghênh, không biết nói cái gì mà vì cúi đầu nên không thấy biểu cảm.
Mà lúc này nhấn viên công tác hoặc là làm chuyện của mình hoặc là giả vờ không nhìn thấy, cũng không ai có ý định tiến lên giúp đỡ. Quan Tri Ý nghĩ đến Tống Kiều Phỉ luôn bị người này bắt nạt.
“Kiều Phỉ, làm sao vậy?” Quan Tri Ý hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Tống Kiều Phỉ khẽ đẩy Quan Tri Ý một cái: “Cạu đi ra ngoài chờ tớ, tớ xử lý xong sẽ đi tìm cậu.”
“Xử lý, mày muốn xử lý như thế nào?.” Cát Tư Nghênh hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, “Bộ lễ phục này của tao chọn đi chọn lại mới được mà mày dám vẽ hoa lên thế hả? Một lúc nữa bữa tiệc bắt đầu mày bảo tao mặc gì ra ngoài?”
Quan Tri Ý nghe thấy Cát Tư Nghênh nói vậy cho nên nghiêng đầu nhìn cô ta, hôm nay Cát Tư Nghênh mặc một bộ váy sạt đất màu trắng mà ở trên đuôi váy có một vệt đỏ giống như son.
Nhưng váy của cô ta là xếp li cho nên xử lí kỹ một chút cũng không thấy.
Mà Tống Kiều Phỉ không dám cùng cô ta đối chất, liên tục xin lỗi: “Tôi không phải cố ý, son là tôi không may làm rơi, không nghĩ đến rằng cô sẽ đi đến nên……”
“Mày có ý gì, ý mày là tao ngu cho nên mới bị như vậy?”
Tống Kiều Phỉ quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Không có.”
Cát Tư Nghênh nhìn cô một lúc, đột nhiên cười to: “Tống Kiều Phỉ, tao thấy mày đang cố ý. Hôm nay tao đến đây mày cũng hao tâm tổn chí để đến đây dự tiệc. Hôm nay tao mặc đồ trắng mày cũng tìm ra một bộ lễ phục không khác tao là bao. Sao nào, ở phim trường đạo diễn khen mày hai câu là mày có thể ảo tưởng rằng mày có thể so sánh với tao à? Mày thật là mặt dày không biết xấu hổ còn cố ý làm rơi son vào váy tao?”
Bên cạnh rất nhiều nhân viên công tác đều nghiêng tai nghe lén, bạn thân cũng ở đây, Tống Kiều Phỉ bị nói đến chạm vào lòng tự trọng cố gắng giải thích: “Trước khi tôi đến bữa tiệc này cũng không biết là cô sẽ đến, càng không biết cô sẽ mặc đồ kiểu gì màu sắc ra sao. Đến việc cây son này cũng là ngòai ý muốn cho nên tôi rất xin lỗi. Hoặc là chúng ta ngẫm lại xem có biện pháp nào, tôi thấy nó chỉ là một vệt nhỏ, để tôi giúp cô tẩy kĩ một chút vả lại vạt váy cô lớn như vậy sẽ nhìn không ra ——”
“Mày nói nhìn không thấy thì chắc chắn sẽ không thấy à?!”
Cát Tư Nghênh bùng nổ, cầm lấy ly nước trong tay hắt qua “Tao cũng nói sẽ không ai thấy gì đâu!”
Hôm nay Tống Kiều Phỉ cũng mặc váy trắng bị hắt như vậy, nước theo làn váy nhỏ tí tách xuống sàn, lúc nagy tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên cũng không ai làm ngơ nữa, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Nhưng, xem thì xem, bọn họ cũng không dám biểu hiện cái gì ra mặt.
Cát Tư Nghênh kiêu căng có tiếng ai ai cũng biết nào ai dám chọc vào.
Tống Kiều Phỉ cúi đầu nhìn chiếc váy mà người đại diện khô nước bọt mới mượn được, đôi mắt lập tức đỏ, “Cô..."
Cô vừa định ngẩng đầu chất vấn, đột nhiên thấy ai đó cầm ly nước lên không chút do dự hắt thẳng lên người Cát Tư Nghênh.
Từ ngực đến chân váy đều ướt, so với Tống kiều Phỉ còn dã man hơn!
Tống Kiều Phỉ kinh ngạc quên cả tức giận, cứng ngắc mà quay lại nhìn Quan Tri Ý đang cầm ly nước trên tay: “!!!”
Không chỉ Tống Kiều Phỉ mà những người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Bọn họ tất nhiên đều biết Quan Tri Ý vì bộ phim " Vương Triều " của cô gần đây rất hot, xem như tân tiểu hoa.
Nhưng Cát Tư Nghênh cũng không vừa, tuy rằng cô ta không có kĩ thuật diễn, không có tác phẩm tiêu biểu nhưng nguồn tài nguyên của cô ta cực kì dồi dào, cô ta có kim chủ là chuyện bí mật công khai trong giới cho nên nào ai dám trêu chọc cô ta.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Quan Tri Ý lại dám hắt nước vào người Cát Tư Nghênh.
“Mày…… Mày……” Cát Tư Nghênh trừng mắt nhìn Quan Tri Ý, máu bốc lên đầy “Mày dám cố ý làm dơ đồ của tao!”
Quan Tri Ý không biểu cảm đưa cái ly cho người bên cạnh, lạnh lùng nói: “Không phải cô cũng cố ý làm dơ đồ của người khác à.”
———
Hội trường được bố trí khác khu nghỉ ngơi, tầng trên dãy phòng hoá trang của các minh tinh là phòng nghỉ của khách quý hôm nay.
Lúc này trong phòng 502, chủ nhà Tống Lê đang tiếp trà hai người bạn tốt của mình.
“Tuy rằng đây là nhãn hiệu trang sức mới nhưng ở nước ngoài lại làm ăn không tồi cho nên hôm nay xem như chính thức làm lễ ra mắt, thế nào Nguyên Bạch, lúc trước cậu mua cổ phiếu giờ có ổn không?” Tống Lê nói.
Quan Nguyên Bạch uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Tạm.”
“Đúng không, dù sao cũng chỉ ngồi đếm tiền.”
Tống Lê lại quay qua người khác “Trình Diễn, cậu có hứng thú không, tớ có thể giúp cậu thu mua 10%, sau đó chúng ta có thể hợp tác. Cậu cũng biết, chuyện quảng cáo marketing, bên cậu làm luôn luôn ok mà.”
Thích Trình Diễn cũng không trực tiếp từ chối, hôm nay anh đến đây chủ yếu cũng vì xem xét về vấn đề này: “Nói cụ thể.”
“Ok, chính là ——"
Cốc cốc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tống Lê không tiếp tục nữa, quay đầu nói: “Vào đi.”
Được cho phép, một nhân viên đi vào nhìn thấy ba người khẽ gật đầu chào hỏi rồi quay qua nói với Tống Lê: “Tống tổng, phía Cát tiểu sư xảy ra chuyện đang rất tức giận.”
Tống Lê: “Cô ấy lại làm sao?”
“Cát tiểu thư ở phòng hóa trang tranh chấp với người ta, chiếc váy ngài đưa cũng bị hắt nước lên.”
Nhân viên công tác nói, “Bây giờ Cát tiểu thư đang tức giận bảo tôi gọi ngài đến đó”
Tống Lê có chút kinh ngạc: “Ở địa bàn của tôi bị bắt nạt à? Lá gan của người này thật lớn, cậu từ từ, tôi lập tức qua đó."
“Vâng.”
Thích Trình Diễn nhìn Tống Lê vội vội vàng vàng mặc vào áo khoác, cười nhẹ: “Cát tiểu thư? Ai thế?”
“Bạn gái tớ.”
“Bạn gái cậu?”
Thích Trình Diễn suy nghĩ một chút, “Lần trước không phải cậu nói người ngồi bên cạnh Giang Tuỳ Châu là bạn gái cậu sao?”
“Cái đó là tớ nói bừa, đó không phải vì sợ Quan Hề và Giang Tuỳ Châu cãi nhau à?”
“Cho nên Giang Tùy Châu cùng cô gái kia thật sự có mờ ám à?” Quan Nguyên Bạch nhíu mày hỏi.
“Sao có thể, tính cách của em gái cậu đâu phải cậu không biết?”
Tống Lê thì thầm nói, “Nếu mà Giang Tuỳ Châu thật sự có người khác thì cũng đâu dám lộ liễu như vậy, trừ khi cậu ta muốn Quan Hề đánh sụp công ty của cậu ta.”
Quan Nguyên Bạch: “Cũng đúng.”
“Vậy các cậu cứ ngồi đi tớ đi xử lí chút việc đã.”
“Ừ.”
Tống Lê đứng dậy, vừa đi vừa hỏi người nhân viên kia: “Sao lại thế này, rốt cuộc gan ai lại to thế dám chọc bạn gái tôi?.”
“Là Quan tiểu thư, Quan Tri Ý.”
Tống Lê khựng bước, kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía người nhân viên xác nhận lại: “Cậu nói, ai?”
“Quan Tri Ý, nghệ sĩ giải trí Nghệ Tinh.”
Tống Lê đột nhiên lạnh hết cả sống lưng.
Quan Tri Ý?
Anh vừa tiêu hoá vừa quay đầu nhìn hai người đang ngồi bên kia.
Rất rõ ràng hai người kia đã nghe thấy, không chỉ vậy họ còn nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo lại còn…
Khủng bố.
Tống Lê: “…………”
Nhân viên công tác không biết ông chủ nhà mình bị làm sao, chỉ hỏi nói: “Tống tổng, có đi không ạ?”
“Đi! Đương nhiên đi!”
Tống Lê lớn tiếng nói, “Tôi muốn nhìn một chút đó là ai—— thật dũng cảm dám trêu chọc người đàn bà đanh đá kia.”
Nhân viên công tác: “??”
Lúc này, trong phòng hoá trang.
Lưu Vân nhận được tin vội vàng chạy đến, lúc cô ấy tiến vào, Quan Tri Ý và Tống Kiều Phỉ đang đứng một bên mà Cát Tư Nghênh đang trút giận, đồ trang điểm la liệt trên mặt đất.
Lưu Vân trong lòng giật thót, vội vàng kéo Quan Tri Ý qua: “Em làm sao dám ——”
Tống Kiều Phỉ vội vàng nói: “Chị Vân tại em, cho nên Tri Ý mới tức giận như vậy.”
Tống Kiều Phỉ cũng thuộc Nghệ Tinh, người đại diện là người khác, nhưng dưới trướng người đại diện của cô lại có nhiều nghệ sĩ, hôm nay đến đây cũng không theo cô.
Lưu Vân được nghe kể lại, giờ lại nhìn việc trước mắt, đầu bắt đầu ong ong lên đè thấp giọng nói: “Quan Tri Ý, em có biết Cát Tư Nghênh là ai không? Chủ bữa tiệc hôm nay là Tống tổng cũng là bạn trai của cô ta, người ta còn rất sủng cô ta, nếu có phát ngôn gì cũng đưa cho cô ta chơi đùa cho vui, chúng ta còn đang bàn việc phát ngôn đấy, em, em đang làm cái gì đấy?!”
Quan Tri Ý: “Chị Vân, chị không thấy cô ta đối xử với Kiều Phỉ thế nào đâu.”
“Vậy em cũng không thể trực tiếp động tay động chân”
“Nhưng……”
“Như vậy đi, em đi xin lỗi với chị, em chỉ cần xin lỗi còn lại giao cho chị.”
Lưu Vân kéo Quan Tri Ý đứng dậy đi về phía Cát Tư Nghênh. Nhưng cô còn chưa đứng vững cửa phòng đã mở ra.
“Tống Lê ——”
Cát Tư Nghênh vừa nhìn thấy người đàn ông kia đã bắt đầu khóc thút thít, biểu cảm đổi nhanh xoành xoạch như này nếu áp dụng trong phim thì chắc chắn sẽ đoạt giải Nữ chính xuất sắc nhất.
Nhân viên đứng xung quanh đều có chút thương hại Quan Tri Ý, ai cũng biết vị kim chủ của Cát Tư Nghênh này không thể đắc tội.
“Tống Lê anh nhìn đi, váy của em hỏng rồi.”
Hai mắt Cát Tư Nghênh đẫm lệ nắm lấy cánh tay Tống Lê "Chính là cô ta, em chỉ nói bạn cô ta vài câu mà cô ta trực tiếp động thủ đánh người ——”
Nói còn chưa xong, đã bị Tống Lê ngăn lại.
Cát Tư Nghênh: “Anh trừng em làm gì, anh không thấy em thế nào sao?!”
Tống Lê hít sâu một hơi, không màng đến cô, bay thẳng đến trước mặt Quan Tri Ý.
Anh đứng trước mặt cô, đánh giá từ trên xuống dưới: “Không có việc gì chứ? Có bị thương không?”
“…………”
Phòng hóa trang hoàn toàn yên tĩnh.
Khoé miệng Lưu Vân khẽ cong lên, nhìn về phía Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý cũng kinh ngạc một lúc, cô không ngờ rằng Cát Tư Nghênh lại là bạn gái Tống Lê.
“Em không có việc gì.” Cô nói.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tống Lê nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tống Kiều Phỉ, “Vậy đây là bạn em à… cmn sao bẩn hết thế này?”
Tống Lê gãi gãi tóc, quay đầu nói với nhân viên bên cạnh: “Tiểu Lưu! Cậu lập tức đi lấy bộ lễ phục đến đây cho vị tiểu thư này thay.”
“A, được.”
“Tống Lê!”
Cát Tư Nghênh không tin nổi nhìn bạn trai mình xoăn xoe bên cạnh Quan Tri Ý.
“Anh sao có thể như thế, anh không thấy bộ dạng bây giờ của em sao mà còn quan tâm người khác?"
“Cô im miệng!”
“Anh có phải thích cô ta hay không?” Cát Tư Nghênh bị nhiều người vây xem như vậy mất hết mặt mũi, “Anh cho em một lời giải thích.”
Mặt Tống Lê trầm xuống " Cát Tư Nghênh! Tôi bảo cô im miệng, có nghe thấy không?”
Khoảng thời gian Tống Lê và Cát Tư Nghênh yêu đương cô ta luôn biết cách để anh vui vẻ, cho nên anh mới nuông chiều cô ta. Anh biết cô ta kiêu căng với người ngoài, nhưng anh không thèm để ý, thậm chí có đôi khi cô ta tìm đến anh nói những lời thật thật giả giả anh cò tuỳ ý giúp cô ta một chút.
Không nghĩ tới, làm vậy đã khiến cho cô ta quên mất mình là ai.
Tống Lê thật sự rất đau đầu.
Hôm nay chọc đến ai cũng được, vậy mà cư nhiên dám chọc đến tận đầu Quan Tri Ý.
Chống lưng của cô gái này người khác không rõ nhưng anh thì khác, anh biết rất rõ!
Tống Lê: “Em cùng anh đến xin lỗi Quan tiểu thư.”
“Sao em phải xin lỗi cô ta?”
Cát Tư Nghênh khóc lóc: “Tống Lê có phải cô ta quyến rũ anh không?! Cô ta cho anh uống bùa mê thuốc lú gì?!”
"Lời này của Cát tiểu thư có hơi khó nghe.”
Đúng lúc này, có hai người đàn ông tiến vào
Nghe thấy tiếng, Cát Tư Nghênh quay đầu nhìn.
Làm bạn gái Tống Lê, tuy không thân với hai người này nhưng cô biết họ, lúc trước cô và Tống Lê ra ngoài từng thấy họ.
Một người là Quan Nguyên Bạch, một người là Thích Trình Diễn.
Lúc trước gặp xong cô còn khoe khoang với mọi người một trận nói mình đã đặt chân vào tầng lớp phú quý của Đế Đô.
Nhưng tại sao hôm nay bọn họ cũng ở đây?
Hơn nữa, lời của Thích Trình Diễn có ý gì?
Cát Tư Nghênh ngẩn cả người, chỉ có Tống Lê còn tỉnh táo lên tiếng: “Sao các cậu xuống đây rồi?”
Quan Nguyên Bạch nhếch môi, chậm rãi nói: “Bạn gái cậu đanh đá như vậy, tớ sợ em gái tớ không cãi lại được.”
Cái gì?
Bà mẹ nó, cái gì cơ?!
Một câu nói bâng quơ của Quan Nguyên Bạch như ném vào phòng một quả bom, nổ bùm một tiếng làm cho mọi người đều choáng váng.
Người ở đây tuy không nhiều, đều là nhân viên của minh tinh, hoặc là nhân viên của bữa tiệc.
Bọn họ tất nhiên biết Quan Nguyên Bạch.
Trong lòng họ rất rõ, người đàn ông này còn khó chọc hơn Tống Lê.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không thể tiêu hoá nổi lượng tin tức khổng lồ này.
Diễn viên Quan Tri Ý là em gái ruột của Quan Nguyên Bạch?
Cmn đây là một quả dưa to nha!!!
Lưu Vân và Tống Kiều Phỉ sốc suýt ngất, thậm chí Lưu Vân còn nghĩ, có thể là nhận lúc cô không để ý.
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Quan Nguyên Bạch đã đánh gãy tất cả những suy nghĩ vớ vẩn: “A đúng rồi, đợi lát nữa công việc kết thúc, trực tiếp theo anh về.”
Tuy rằng Quan Tri Ý không còn muốn phân rõ giới hạn với Quan Nguyên Bạch, nhưng cũng không nghĩ tới Quan Nguyên Bạch đột nhiên nhả một câu như thế.
Theo bản năng cô nhìn về phía Lưu Vân, vì thế Quan Nguyên Bạch cũng nhìn theo tầm mắt cô: “Lưu tiểu thư, sau khi bữa tiệc kết thúc tôi có thể đưa em gái tôi về không?”
Lưu Vân như bị cấm ngôn, hơn nửa ngày mới nói: “Có thể……”
“Được, cảm ơn.”
Sắc mặt Cát Tư Nghênh cứng lại, thật sự không nghĩ tới bản thân lại đá phải tấm ván sắt, khó trách ngay cả Tống Lê cũng không thể giúp cô!
Cát Tư Nghênh: “Tống Lê……”
“Cát tiểu thư có phải nên xin lỗi không?”
Từ lúc đi vào vẻ mặt Thích Trình Diễn đều âm trầm khiến cho người nhìn hoảng sợ.
Chân Cát Tư Nghênh mềm hết cả ra: “Tôi, tôi.......…”
“Không cần xin lỗi tôi dù gì tôi cũng làm dơ đồ của cô.”
Quan Tri Ý nói, “Tôi chỉ muốn nói với cô, Kiều Phỉ không phải là người cô có thể tuỳ tiện bắt nạt!"
" Đã biết.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.