Chương 47
Lục Mang Tinh
13/01/2024
Thích Trình Diễn sau đó ngủ thiếp đi, Quan Tri Ý ở trong phòng anh đã hai giờ đồng hồ, lại âm thầm kiểm tra nhiệt độ.
37.5 độ, hạ nhiệt rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống, cô đặt thuốc và nhiệt kế trên đầu giường, rồi mới ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, Quan Tri Ý tiếp tục đến trường quay để ghi hình quảng cáo.
Quay chụp đến mười một giờ thì kết thúc, ăn cơm xong là thời gian nghỉ giải lao. Quan Tri Ý không về khách sạn, nên cùng Tiêu Nhiên và những người khác đến quán cà phê gần trường quay gọi chút đồ uống, ngồi nói chuyện phiếm.
Nói là trò chuyện, kỳ thật cô không có tâm tư. Những gì Thích Trình Diễn nói ngày hôm qua như một mũi thuốc tiêm vào người cô, không chết người, nhưng lại khiến người ta hoang mang suy nghĩ, làm gì có tâm trạng cùng người khác nói chuyện chứ.
“Tri Ý, Tri Ý?”
Quan Tri Ý bừng tỉnh: “A?”
Tiêu Nhiên cười: “Nghĩ gì thế, có nghe thấy lời anh nói không?”
Quan Tri Ý sờ sờ mũi: “Nghe thấy…”
“Thế sao, vậy anh nói cái gì?”
“……”
Thật sự không có nghe thấy, Quan Tri Ý có chút ngượng ngùng. Đúng lúc này, Lưu Vân đột nhiên hướng về phía không xa, vẫy tay: “Thích tổng ngài đến rồi, lại ngồi bên này.”
Quan Tri Ý hơi thở run lên, lập tức nhìn theo tầm mắt của Lưu Vân. Quả nhiên là Thích Trình Diễn tới, thoạt nhìn tốt hơn hôm qua rất nhiều, sắc mặt cũng không tệ.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thế nào lại ngồi hết đây?” Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý, rồi ngồi xuống vị trí mà Lưu Vân nhường cho anh.
Lưu Vân lấy một cái ghế từ bên cạnh, nói: “Thời gian gấp gáp, một lúc nữa lại bắt đầu công việc nên chúng tôi không trở về khách sạn.”
“Ừm.”
“Thích tổng, thân thể ngài không sao chứ?”
“Không sao, tối qua uống thuốc đỡ nhiều rồi.”
Lưu Vân liên tục gật đầu: “Vậy tốt rồi vậy tốt rồi. Tôi đi lấy cho ngài tách cà phê, ngài uống gì?”
“Americano đá.”
“Anh không được uống lạnh.” Quan Tri Ý theo bản năng trả lời, nói với Lưu Vân: “Lấy cho anh ấy loại nóng.”
Lưu Vân ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người, nhất thời không biết nghe ai.
Thích Trình Diễn nhàn nhạt nhếch môi: “Nghe cô ấy đi.”
“À, được.” Lưu Vân đứng dậy đi vào bên trong.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng đầy hàm ý của anh lại khiến cô nghe xong không thoải mái.
Quan Tri Ý nâng tách cà phê nhấp một ngụm, vành tai đỏ bừng.
Tiêu Nhiên đảo mắt nhìn hai người, uể oải nói: “Tôi nói, cậu còn định ở đây bao lâu nữa? Tôi thấy cậu với khí hậu Paris không hợp, về sớm thì tốt hơn.”
Quan Tri Ý nghe Tiêu Nhiên nói, yên lặng ăn bánh kem trước mặt.
Hôm qua Thích Trình Diễn nói cái gì…
Anh hỏi, cô muốn anh bao giờ trở về?
Giống như đưa quyền định cho cô.
Hẳn là thuận tiện nói mà thôi.
“Công ty cũng không có việc, ở thêm vài ngày cũng không sao.” Thích Trình Diễn lãnh đạm cười, hỏi: “Tiểu Ngũ, em thấy sao?”
“Khụ.” Quan Tri Ý suýt chút nữa bị sặc kem, cô ngây ngốc nhìn lên, “Em thấy… tuỳ anh.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng: “Vậy đến lúc đó về cùng mọi người.”
“…..Ừm.”
Tiêu Nhiên trợn tròn mắt: “Rảnh rỗi nhỉ, nhà cậu đóng cửa rồi sao.”
“Không phiền cậu nhọc tâm, vẫn rất tốt. Cho dù có phá sản…” Thích Trình Diễn nói, “Không phải vẫn còn nhà Tiểu Ngũ sao?”
Tiêu Nhiên: “Trời ạ, Thích Trình Diễn cậu không biết xấu hổ! Người Quan thị với cậu có quan hệ gì chứ!”
Thích Trình Diễn hạ giọng đáp: “Không có quan hệ đặc biệt. Chỉ là, Thích gia ngã xuống rồi bọn họ sẽ đầu tư tiền, đầu tư cho đến khi Thích gia khôi phục lại vị thế mà thôi.”
Tiêu Nhiên: “……….”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý dừng một chút, đây là không nói đến quan hệ hai nhà vốn dĩ rất tốt, mình Quan Nguyên Bạch cũng sẽ không nhìn ra mục đích kinh doanh này của Thích Trình Diễn.
Một lúc sau, nhân viên quán bưng cà phê của Thích Trình Diễn ra. Thích Trình Diễn yên lặng xuống cà phê, cũng không nói gì nữa.
Quan Tri Ý vốn định ăn tiếp hai miếng bánh, nhưng bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Lưu Vân, đành buông dĩa xuống.
“Vân tỷ để cho cô ấy ăn thêm một chút đi, nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô ấy kìa.” Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt hai người liền trêu chọc.
Lưu Vân: “Ăn không ít rồi, còn ăn nữa cơm tối cũng không có đâu.”
Tiêu Nhiên: “Thật lãng phí, bánh kem này rất ngon.”
Quan Tri Ý: “Sao không thấy anh gọi?”
Tiêu Nhiên ho nhẹ: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
Quan Tri Ý suýt nữa trợn tròn mắt, cái gì mà không thích ăn đồ ngọt.
Rõ ràng là khống chế cân nặng bản thân, nên mới không đụng tới mấy thứ này.
“Ngon vậy à?” Thích Trình Diễn thuận miệng hỏi.
Quan Tri Ý gật đầu: “Cũng khá ngon.”
“Anh thử xem.” Dứt lời, Thích Trình Diễn rất tự nhiên cầm lấy chiếc nĩa nhỏ cô vừa dùng, cắn miếng bánh mà cô mới ăn một nửa.
Quan Tri Ý: “Chờ--”
Không kịp, anh đã ăn rồi.
“Sao thế?”
Quan Tri Ý nhìn chiếc nĩa cô vừa dùng bị anh nuốt trọn, tai bỗng bỏng rát: “Cái đó em đã dùng qua…”
Thích Trình Diễn ồ một tiếng: “Không phải em không ăn nữa sao?”
“Là không ăn nữa—”
“Vậy anh dùng thì sao.” Thích Trình Diễn vẻ mặt điềm nhiên, như thể đây là một chuyện bình thường.
Quan Tri Ý chậm rãi chớp mắt: “……Không sao.”
Thích Trình Diễn không nói thêm, tiếp tục dùng nĩa của cô ăn bánh kem.
Tiêu Nhiên nhìn đôi tai đỏ bừng của Quan Tri Ý, rồi quay sang người “mang dáng vẻ chính nhân quân tử nhưng thực chất là quái thú” Thích Trình Diễn. Thầm mắng trong lòng, tên này là đang cố tình đi?
Lưu Vân cũng đem một màn trước mặt thu vào mắt, nếu như là trước kia cô sẽ cảm thấy chuyện này không có gì, bởi khi đó là cô cho rằng Thích Trình Diễn thích Quan Tri Ý, theo đuổi Quan Tri Ý.
Mà hiện tại…
Quan hệ giữa hai người họ không phải rất bình thường sao? Cô nhìn thế nào cũng thấy không được bình thường cho lắm.
***
Vài ngày sau, Thích Trình Diễn thật sự ở lại Paris. Đến ngày về, anh cũng mua vé cùng chuyến với mọi người.
Những ngày gần đây, Quan Tri Ý khá mệt mỏi, vừa lên máy bay liền ngủ thiếp đi, tới lúc hạ cánh mới mơ màng tỉnh lại.
“Lát về nhà sao?” Vị trí của Thích Trình Diễn cách cô một hành lang,Quan Tri Ý tháo dây an toàn, gật đầu.
“Vừa thuận đường, ngồi xe anh đi.”
Hai ngày nay, Quan Tri Ý đối với anh là loại cảm giác khẩn trương không tên: “A? Em đi hỏi chị Lưu Vân…”
“Em hỏi cô ấy, cô ấy lại tới hỏi anh, hà tất lòng vòng.”
“……”
“Đi thôi.”
“Vâng…”
Hạ cánh rồi.
“Một lát nữa để Tiêu Nhiên ra trước, chúng ta muộn chút hẵng ra.” Lấy xong hành lý, Lưu Vân nói.
“Vâng.”
Tiêu Nhiên ra ngoài sân bay khẳng định là có fans tới đón. Tuy rằng trên mạng đã biết hành trình quảng cáo của hai người lần này, ngồi cùng một chuyến bay cũng chẳng sao, nhưng để tránh rắc rối không đáng có, hai bên vẫn tách ra.
Tất nhiên, với độ nổi tiếng của Quan Tri Ý hiện tại, khẳng định cũng có người chờ đợi. Cho nên, Thích Trình Diễn không đi cùng cô. Tới khi cô cùng Lưu Vân chờ nhân viên công tác lấy xong hành lý, mới gọi điện thoại.
“Anh gọi trợ lý tới đón. Em muốn ngồi xe mình trước, hay trực tiếp qua đây?”
Quan Tri Ý: “Hôm nay sân bay rất nhiều phóng viên, xe của anh lại quá phô trương.”
“Xe anh gọi tới giống xe bảo mẫu của em.”
“Ra vậy. Anh lên xe chưa, ở đâu thế?”
“Ở…”
Quan Tri Ý đeo tai nghe không dây, cho nên không ai nhận ra cô ấy đang nói chuyện điện thoại. Nghe thấy Thích Trình Diễn hỏi, cô chỉ ậm ừ đáp lại. Sau đó trả lời phóng viên: “Đúng, từ Pháp trở về.”
Phóng viên: “Trên mạng nói là cùng Tiêu Nhiên tái hợp tác sau 《Vương triều》?”
“Ừm.”
“Tiêu Nhiên vừa mới đi qua, hai người ngồi cùng chuyến bay sao không đi cùng nhau?”
Quan Tri Ý mỉm cười, vừa muốn nói gì, liền nghe được giọng nói trong tai nghe: “Biết rõ còn hỏi, đầu óc vị phóng viên này có phải không tốt.”
Quan Tri Ý nghe lời này muốn cười, nhưng gắng nén xuống: “A… Hành lý tôi nhiều, lấy xong làm chậm trễ thời gian.”
Thích Trình Diễn: “Nói dối không tồi.”
Quan Tri Ý: “……”
Phóng viên: “Hai người một lần nữa hợp tác cảm giác thế nào?”
Thích Thời Ân: “Trung bình mà thôi. Tôi nghĩ Tống Lê đã không cân nhắc kỹ lưỡng, chọn anh ta đơn giản vì nhìn trúng lưu lượng.”
Quan Tri Ý: “…… Tất nhiên rất tốt. Tiêu lão sư là người chuyên nghiệp, hợp tác rất vui vẻ.”
Phóng viên: “Từ sau 《Vương triều》rất nhiều người trở thành fans CP của các bạn, hai người trong thực tế có khả năng ở bên nhau không?”
Thích Trình Diễn tạm dừng: “Ừm… Anh cũng muốn biết.”
Quan Tri Ý ho nhẹ một tiếng, đính chính: “Chúng tôi chỉ là bạn, bạn tốt.”
“Vậy có thể nói mẫu người lý tưởng của bạn được không?”
Lúc này, bên kia tai nghe không âm thanh.
Quan Tri Ý bối rối: “Là… Tốt với tôi là được.”
“Có gì bổ sung không?”
Đầu óc Quan Chi Nghĩ bế tắc, nghĩ rằng Thích Trình Diễn vẫn đang giữ điện thoại với cô, nên lời nào cũng không nói được.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn thay, lúc này Lưu Vân tới: “Thật xin lỗi, chúng tôi đang vội. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi tầm mắt đám phóng viên, Quan Tri Ý lại nghe thấy người bên kia tai nghe nói một câu: “Đối với em tốt là được… Tiểu Ngũ, em yêu cầu thấp vậy sao?”
Quan Tri Ý dừng chân: “Em thuận miệng nói thôi.”
“Phải không, còn yêu cầu nào khác?”
Quan Tri Ý hơi mở miệng, chỉ cảm thấy vành tai bắt đầu nóng lên.
Anh hỏi nhiều vậy làm gì……
Lẽ nào thật sự thích cô?
Không nghĩ thế thì không sao, vừa nghĩ tới, cả trái tim bắt đầu bồn chồn, như muốn vùng vẫy ra khỏi chiếc hộp mà cô đã niêm phong khi quyết định tránh xa anh.
Nhưng hai lần rồi, cô đã vì mối tình thầm kín này mà khóc hai lần. Cảm xúc quá mơ hồ, quá mạnh mẽ, nên mới càng sợ hãi. Nghĩ đến lần này, có phải vẫn là cô tự mình đa tình?
“Yêu cầu rất nhiều, hầu như không ai làm được.” Quan Tri Ý hít một hơi sâu, không nói nữa, “Em cúp máy đây, xe tới rồi.”
Thích Trình Diễn trầm mặc: “Thấy rồi, xe anh ở phía sau.”
“Ừm. Bên kia vẫn có người chụp ảnh, em không ngồi xe anh nữa.”
“Được.” Thích Trình Diễn đáp, “Về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
- ---------
Người trong nhà biết hôm nay Quan Tri Ý trở về, nên sớm đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn.
“Trình Diễn đâu?” Vào tới cửa, Quan Nguyên Bạch đón lấy hành lý của cô, mắt nhìn ra sau.
Quan Tri Ý: “Sao lại hỏi em?”
Quan Nguyên Bạch: “Không phải cậu ta ngồi cùng chuyến bay với em, đưa em về à?”
Quan Tri Ý đáp: “À, sau đó sân bay quá nhiều phóng viên, không thuận tiện nên tách ra rồi.”
Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Để anh gọi điện bảo cậu ấy tới đây.”
Buổi tối, Thích Trình Diễn đến nhà họ Quan ăn cơm.
Ba cô Quan Hưng Hoài cùng Thích Trình Diễn có rất nhiều chuyện để nói, lúc thì nói cổ phiếu thế nào, lúc thì nói hạng mục ra sao, tâm tình rất tốt. Quan Tri Ý sớm đã quen, dù sao bọn họ ở cùng một chỗ luôn là nói đến chuyện thương nghiệp, tiểu bạch như cô hoàn toàn không can thiệp được.
Vốn dĩ cô thấy rất vui, khiêm tốn ăn xong cơm là được rồi. Ai ngờ mới ăn một nửa, ba cô quay người, đột ngột chuyển đề tài lên người cô.
“Tiểu Ngũ, con cùng Tiêu Nhiên kia thế nào rồi?”
“Khụ--” Quan Tri Ý thiếu chút nữa sặc cơm.
Quan Hưng Hoài nheo mắt: “Thế nào, có tiến độ?”
Quan Tri Ý bị sặc, cả mặt đều đỏ, qua một hồi mới nói: “Cái gì ạ? Không phải đã nói với ba là không có gì rồi sao.”
Quan Hưng Hoài lẳng lặng nhìn con gái, trên đỉnh đầu tựa hồ phát ra ba chữ: Ba không tin!
Quan Tri Ý: “……Dù sao tin hay không tuỳ ba.”
“Cậu ta tuấn tú như vậy, con không thích?”
Quan Tri Ý phát nghẹn: “Những người ưa nhìn bên cạnh con không thiếu! Con là kiểu nhìn mặt người khác sao?!”
Quan Hưng Hoài ngẫm nghĩ, nói: “Cũng phải, ba con và hai người anh trai này từ nhỏ đã đem ánh mắt của con lên rất cao.”
Quan Tri Ý: “……Nói anh là được rồi, ba đem mình kéo vào là có ý gì.”
“Sao? Ý của con là ba đây không soái? Ba con dẫu sao ngày trẻ cũng là một đại mỹ nam có tiếng.”
Quan Tri Ý cười chế giễu: “Được được được, nếu không ba làm sao sinh ra một đứa con dễ thương thế này chứ.”
“À.” Quan Hưng Hoài nói, “Đã không thích Tiêu Nhiên, vậy con nói xem thích người thế nào, ba tìm cho con.”
Thích Trình Diễn dừng động tác, đưa mắt về phía Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý: “Ba… ba đừng ngày nào cũng để mắt tới con, nhìn anh con nhiều hơn đi có được không?”
Đột nhiên bị điểm danh Quan Nguyên Bạch thờ ơ nói: “Bớt ném bom về anh đi.”
“Vốn dĩ nên ném cho anh, anh sớm đã tới tuổi kết hôn rồi.”
Quan Nguyên Bạch duỗi tay, gõ trán cô: “Muốn bị đánh à?”
Quan Tri Ý: “Ba, người xem anh hai—”
Quan Hưng Hoài liếc qua con trai một cái, lại nói: “Tiểu Ngũ, anh con cưới vợ thế nào ba không để tâm, quan trọng vẫn là hôn nhân đại sự của bảo bối nữ nhi nhà ta.”
Quan Nguyên Bạch giật giật khoé miệng: “Đồng ý, chính là sợ em đi nhầm đường, bị người ta ức hiếp.”
“……..”
Quan Hưng Hoài: “Được rồi, ba cũng sẽ không để con đi xem mắt, chỉ muốn hỏi một chút, quan tâm quan tâm, vậy cũng không được?”
“Không thích thế nào, con thế nào cũng không thích.”
Nói những lời này, Quan Tri Ý có chút uỷ khuất, người mà cô nghĩ tới đang ngồi ngay trước mặt, cô làm sao nói được a!
Quan Hưng Hoài nhíu mày: “Làm sao có người không biết bản thân thích gì được?”
Quan Tri Ý hừ hừ: “Chính là không biết, không bằng ba nói xem, con thích hợp kiểu gì?”
“Con à…..” Quan Hưng Hoài nghĩ ngợi, “Gia thế phải tương đương chúng ta, ba không phải coi thường ai, chỉ là cái quan niệm môn đăng hộ đối này không sai. Song phương thực lực chênh lệch quá lớn, quan niệm sống sẽ khác nhau, kết hôn rồi sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn.”
Thích Trình Diễn thầm cười, điểm này phù hợp.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Hưng Hoài lại nói: “Tính cách phải tốt, nhưng không nên quá thông minh, ngây ngốc hồ đồ một chút cũng được.”
Ý cười trên môi Thích Trình Diễn cứng đờ: “……….”
Quan Tri Ý: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì con cũng không thông minh, đối phương nếu quá khôn khéo chẳng phải muốn gạt con sao. Tiểu Ngũ, ba hy vọng người đó có thể nghe lời con, có thể đặt con vào lòng bàn tay.”
Quan Tri Ý: “……Vậy ba nói trực tiếp nói phú nhị đại ngu ngốc là được.”
“Con không thể nói thế, cái gì mà ngu ngốc, ý ta là—”
“Được được con hiểu rồi, đừng nói nữa, nhanh ăn cơm thôi.”
……….
Bàn ăn cuối cùng cũng yên tĩnh, Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn chăm chăm bát cơm, giống như có suy tư.
Nghe lời, đặt trong lòng bàn tay…… ngây ngốc hồ đồ.
Phía trước không có gì khó, phía sau……
Ngây ngốc? Hồ đồ?
Cuối cùng, cơm khó khăn lắm mới ăn xong.
Quan Tri Ý không nhàn rỗi, tiện tay cầm lấy tập kịch bản mới nhận được. Thời gian vào tổ phim chưa tới, có điều nhân vật của cô lần này thoại nhiều, phải ghi nhớ một lượng lớn lời, yêu cầu trước thời gian gia nhập học thuộc.
“Xem gì thế?” Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn ăn xong bước tới, Quan Nguyên Bạch đặt ly nước trái cây trước mặt cô, “Lại phải đi quay phim?”
“Vẫn chưa, chuẩn bị trước một chút.” Quan Tri Ý đưa kịch bản sao lưu cho anh, thản nhiên nói: “Anh diễn cùng em.”
Quan Nguyên Bạch: “Cái gì?”
“Thì niệm lời thoại của nam chính để em đối là được.”
Quan Nguyên Bạch ồ một tiếng, nghiêm túc nhìn. Mà đúng lúc này, điện thoại reo lên, anh nhận máy cùng đối phương nói vài lời xong, cầm kịch bản ném lên đùi Thích Trình Diễn, “Có việc phải xử lý, cậu cùng nó khớp thoại.”
Quan Tri Ý: “……..”
Thích Trình Diễn nhìn cuốn kịch bản: “Ừm.”
Quan Nguyên Bạch vội vàng đi về phía thư phòng, Thích Trình Diễn đứng dậy ngồi vào vị trí ban đầu của Quan Nguyên Bạch: “Khớp phần nào?”
Quan Tri Ý hắng giọng: “Cái kia, em cũng không gấp gáp lắm, nếu như anh có việc…”
“Không có.”
“Ồ.”
“Bắt đầu đi.”
Quan Tri Ý đột nhiên nói “Không đúng”, điều này có vẻ là cố ý. Vì vậy cô đành gấp cuốn kịch bản lại, căng não bắt đầu nhớ lời: “…… Ta đã rất nhiều ngày không gặp chàng, chàng chạy đi đâu? Hay đang cố ý tránh ta…”
Đoạn này nói về nam chính trốn tránh nữ chính, hai người vài ngày rồi chưa gặp nhau. Nam chính trong bộ phim này không thích nữ chính, cho nên đối với sự mãnh liệt của cô có chút bài xích.
Quan Tri Ý sau khi đặt xong một loạt câu hỏi, Thích Trình Diễn mới khớp lời thoại với cô: “Không đi đâu cả, cũng không trốn tránh.”
“Nhưng ta không gặp được chàng, ta đến trong cung tìm chàng, đến cả y quán, chàng đều không ở đó. Ta hỏi người khác, họ nói chàng không tới làm việc.”
“Ừm.”
“Sao vậy, chàng sinh bệnh rồi? Có phải chỗ nào không thoải mái?” ngữ âm của Quan Tri Ý trở nên khẩn trương hơn.
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, tiếp tục niệm lời: “Đơn giản không muốn đi mà thôi.
“Tại sao……”
“Ta không muốn gặp nàng.”
Quan Tri Ý theo bản năng đã nhập vai, thanh âm hạ thấp, rầu rĩ lặp lại lời: “Tại sao…… Tại sao chàng không muốn gặp ta?”
Thích Trình Diễn nhìn lời thoại kế tiếp, tầm mắt từ cuốn kịch bản chuyển qua Quan Tri Ý, chậm rãi nói: “Bởi vì, ta thích nàng.”
Quan Tri Ý đang rất chú tâm vào vai diễn, cũng đã chuẩn bị xong tâm tình buồn bã cho lời tiếp theo, đột nhiên bị một lời của Thích Trình Diễn làm cho ngẩn người: “Hả?”
Thích Trình Diễn nhìn cô vành tai bắt đầu đỏ rực, hạ mắt che đi ý cười bên trong. Anh cúi đầu xem lại kịch bản, tựa như mới phát hiện bản thân nhìn nhầm: “Ồ, nhìn thiếu một chữ. Nam chính nói, bởi vì ta không thích nàng.”
Quan Tri Ý: “……..”
Quả nhiên là đọc nhầm, rõ ràng là cô biết anh nhìn nhầm từ này, nhưng tai nghe được từ miệng anh đột nhiên nói mấy lời này, cô vẫn là không có tiền đồ mà sững sờ.
Nhịp tim đập nhanh như một trận giông tố, hạt mưa vừa nặng vừa nhanh, lại có cả tiếng sấm sét, vang dội đến mức cảm thấy bản thân mình không thông.
“Sao thế, không khớp thoại nữa?” Thích Trình Diễn hỏi.
Quan Tri Ý vội vàng cúi đầu, giấu đi sự hoảng loạn trong mắt: “Ồ, em, em quên lời, để em xem lại.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, nhìn bộ dạng của cô.
Cô gái trước mặt chớp chớp hàng mi, vành tai nóng lên, hai má cũng hơi ửng đỏ.
Là ngại ngùng sao?
Thích Trình Diễn nâng khoé môi, nếu đúng là thế… vậy tốt rồi.
Không lâu sau, Quan Nguyên Bạch xử lý xong việc cũng quay lại. Mà Quan Tri Ý khớp thoại không nổi nữa, nói với hai người họ: “Khớp cung được kha khá rồi”, sau đó vội vàng chạy về phòng.
Thích Trình Diễn thấy cô đi rồi liền nói: “Mình về đây.”
Quan Nguyên Bạch: “Đã đi rồi?”
Thích Trình Diễn cười, ý vị thâm trường đáp: “Ừ, ngày mai lại tới.”
Quan Nguyên Bạch không nghi ngờ gì: “Được.”
Nhưng mà ngày hôm sau, Thích Trình Diễn không có quay lại, bởi vì Thích lão gia lại cho anh một bất ngờ khác.
“Mạnh Giai à, con thật có tâm, còn biết chân ta không thoải mái mà mang tới đồ bổ.”
“Người không cần khách sso, con đều là nghe ông nội con nói. Nghĩ rằng chút đồ này đối với người sẽ có ích, nên liền đem tới.”
“Ai da….. Con đúng là đứa trẻ ngoan.”
Trong phòng khách có hai người đang ngồi khách khí qua lại, lúc Thích Trình Diễn xuống lầu, chính là nhìn thấy một cảnh này.
Nhìn thấy Dương Mộng Giai, anh có chút bất ngờ. Anh nhớ rằng kể từ sau khi anh phủ nhận có vị hôn thê trước giới truyền thông, cô không xuất hiện nữa.
Anh nghĩ, dù sao cô thân là thiên kim tiểu thư, bị người khác không nể mặt mũi mà nói thế, hẳn là cảm thấy xấu hổ mới không lộ diện.
Cho nên, thế nào lại tới nữa rồi?
“Dương tiểu thư, đã lâu không gặp.” Thích Trình Diễn chào hỏi cho có lệ, rồi nói với Thích lão gia: “Ông nội, con có chuyện qua nhà Nguyên Bạch, xin phép đi trước.”
“Con chờ chút!” Thích Danh Thắng gọi anh lại, “Đang là giờ ăn cơm, ăn xong rồi nói.”
Thích Trình Diễn ồ một tiếng: “Được, con đến nhà họ ăn.”
Thích Danh Thắng trừng mắt nhìn anh một cái, cắn răng nói: “Không cần, ở lại đi. Vừa hay hôm nay ta đã gọi Nguyên Bạch với Tiểu Ngũ qua ăn.”
Thích Trình Diễn: “……..”
“Trong nhà cũng có khách đến, cả nhà cùng ăn bữa cơm, náo nhiệt!”
Kêu anh em nhà họ Quan qua ăn cơm thật ra là chuyện thường, nhưng hôm nay rõ ràng bởi vì có Dương Mộng Giai nên mới như vậy. Ông đối với người cháu dâu này thật vừa lòng, cho nên mới ra sức tác hợp cho hai người.
Lúc Quan Tri Ý bị Quan Nguyên Bạch gọi dậy qua nhà Thích Trình Diễn ăn cơm, cô cũng không nghĩ nhiều. Dù sao là Thích lão gia gọi, cô tất nhiên không từ chối.
Nhưng không ngờ ấn chuông cửa xong, tới mở cửa là một cô gái xinh đẹp.
Quan Nguyên Bạch nhìn người kia, hơi sửng sốt: “Dương tiểu thư?”
Dương Mộng Giai cười: “Gọi tôi Mộng Giai là được rồi.”
Quan Nguyên Bạch lịch sự gật đầu, trong mắt có chút ý vị xem náo nhiệt, xem ra Thích Trình Diễn lại bị bắt “bồi dưỡng tình cảm” rồi.
“Mời vào.”
“Được.”
Quan Nguyên Bạch bước vào cửa, theo sau là Quan Tri Ý đang thầm liếc nhìn Dương Mộng Giai. Chỉ một cái liếc mắt, tất cả phỏng đoán mơ hồ trong lòng những ngày qua đột nhiên tan vỡ như bong bóng, biến mất không thấy tăm hơi.
Cô giống như…… vẫn là suy nghĩ nhiều rồi.
37.5 độ, hạ nhiệt rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống, cô đặt thuốc và nhiệt kế trên đầu giường, rồi mới ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, Quan Tri Ý tiếp tục đến trường quay để ghi hình quảng cáo.
Quay chụp đến mười một giờ thì kết thúc, ăn cơm xong là thời gian nghỉ giải lao. Quan Tri Ý không về khách sạn, nên cùng Tiêu Nhiên và những người khác đến quán cà phê gần trường quay gọi chút đồ uống, ngồi nói chuyện phiếm.
Nói là trò chuyện, kỳ thật cô không có tâm tư. Những gì Thích Trình Diễn nói ngày hôm qua như một mũi thuốc tiêm vào người cô, không chết người, nhưng lại khiến người ta hoang mang suy nghĩ, làm gì có tâm trạng cùng người khác nói chuyện chứ.
“Tri Ý, Tri Ý?”
Quan Tri Ý bừng tỉnh: “A?”
Tiêu Nhiên cười: “Nghĩ gì thế, có nghe thấy lời anh nói không?”
Quan Tri Ý sờ sờ mũi: “Nghe thấy…”
“Thế sao, vậy anh nói cái gì?”
“……”
Thật sự không có nghe thấy, Quan Tri Ý có chút ngượng ngùng. Đúng lúc này, Lưu Vân đột nhiên hướng về phía không xa, vẫy tay: “Thích tổng ngài đến rồi, lại ngồi bên này.”
Quan Tri Ý hơi thở run lên, lập tức nhìn theo tầm mắt của Lưu Vân. Quả nhiên là Thích Trình Diễn tới, thoạt nhìn tốt hơn hôm qua rất nhiều, sắc mặt cũng không tệ.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thế nào lại ngồi hết đây?” Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý, rồi ngồi xuống vị trí mà Lưu Vân nhường cho anh.
Lưu Vân lấy một cái ghế từ bên cạnh, nói: “Thời gian gấp gáp, một lúc nữa lại bắt đầu công việc nên chúng tôi không trở về khách sạn.”
“Ừm.”
“Thích tổng, thân thể ngài không sao chứ?”
“Không sao, tối qua uống thuốc đỡ nhiều rồi.”
Lưu Vân liên tục gật đầu: “Vậy tốt rồi vậy tốt rồi. Tôi đi lấy cho ngài tách cà phê, ngài uống gì?”
“Americano đá.”
“Anh không được uống lạnh.” Quan Tri Ý theo bản năng trả lời, nói với Lưu Vân: “Lấy cho anh ấy loại nóng.”
Lưu Vân ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người, nhất thời không biết nghe ai.
Thích Trình Diễn nhàn nhạt nhếch môi: “Nghe cô ấy đi.”
“À, được.” Lưu Vân đứng dậy đi vào bên trong.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng đầy hàm ý của anh lại khiến cô nghe xong không thoải mái.
Quan Tri Ý nâng tách cà phê nhấp một ngụm, vành tai đỏ bừng.
Tiêu Nhiên đảo mắt nhìn hai người, uể oải nói: “Tôi nói, cậu còn định ở đây bao lâu nữa? Tôi thấy cậu với khí hậu Paris không hợp, về sớm thì tốt hơn.”
Quan Tri Ý nghe Tiêu Nhiên nói, yên lặng ăn bánh kem trước mặt.
Hôm qua Thích Trình Diễn nói cái gì…
Anh hỏi, cô muốn anh bao giờ trở về?
Giống như đưa quyền định cho cô.
Hẳn là thuận tiện nói mà thôi.
“Công ty cũng không có việc, ở thêm vài ngày cũng không sao.” Thích Trình Diễn lãnh đạm cười, hỏi: “Tiểu Ngũ, em thấy sao?”
“Khụ.” Quan Tri Ý suýt chút nữa bị sặc kem, cô ngây ngốc nhìn lên, “Em thấy… tuỳ anh.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng: “Vậy đến lúc đó về cùng mọi người.”
“…..Ừm.”
Tiêu Nhiên trợn tròn mắt: “Rảnh rỗi nhỉ, nhà cậu đóng cửa rồi sao.”
“Không phiền cậu nhọc tâm, vẫn rất tốt. Cho dù có phá sản…” Thích Trình Diễn nói, “Không phải vẫn còn nhà Tiểu Ngũ sao?”
Tiêu Nhiên: “Trời ạ, Thích Trình Diễn cậu không biết xấu hổ! Người Quan thị với cậu có quan hệ gì chứ!”
Thích Trình Diễn hạ giọng đáp: “Không có quan hệ đặc biệt. Chỉ là, Thích gia ngã xuống rồi bọn họ sẽ đầu tư tiền, đầu tư cho đến khi Thích gia khôi phục lại vị thế mà thôi.”
Tiêu Nhiên: “……….”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý dừng một chút, đây là không nói đến quan hệ hai nhà vốn dĩ rất tốt, mình Quan Nguyên Bạch cũng sẽ không nhìn ra mục đích kinh doanh này của Thích Trình Diễn.
Một lúc sau, nhân viên quán bưng cà phê của Thích Trình Diễn ra. Thích Trình Diễn yên lặng xuống cà phê, cũng không nói gì nữa.
Quan Tri Ý vốn định ăn tiếp hai miếng bánh, nhưng bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Lưu Vân, đành buông dĩa xuống.
“Vân tỷ để cho cô ấy ăn thêm một chút đi, nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô ấy kìa.” Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt hai người liền trêu chọc.
Lưu Vân: “Ăn không ít rồi, còn ăn nữa cơm tối cũng không có đâu.”
Tiêu Nhiên: “Thật lãng phí, bánh kem này rất ngon.”
Quan Tri Ý: “Sao không thấy anh gọi?”
Tiêu Nhiên ho nhẹ: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
Quan Tri Ý suýt nữa trợn tròn mắt, cái gì mà không thích ăn đồ ngọt.
Rõ ràng là khống chế cân nặng bản thân, nên mới không đụng tới mấy thứ này.
“Ngon vậy à?” Thích Trình Diễn thuận miệng hỏi.
Quan Tri Ý gật đầu: “Cũng khá ngon.”
“Anh thử xem.” Dứt lời, Thích Trình Diễn rất tự nhiên cầm lấy chiếc nĩa nhỏ cô vừa dùng, cắn miếng bánh mà cô mới ăn một nửa.
Quan Tri Ý: “Chờ--”
Không kịp, anh đã ăn rồi.
“Sao thế?”
Quan Tri Ý nhìn chiếc nĩa cô vừa dùng bị anh nuốt trọn, tai bỗng bỏng rát: “Cái đó em đã dùng qua…”
Thích Trình Diễn ồ một tiếng: “Không phải em không ăn nữa sao?”
“Là không ăn nữa—”
“Vậy anh dùng thì sao.” Thích Trình Diễn vẻ mặt điềm nhiên, như thể đây là một chuyện bình thường.
Quan Tri Ý chậm rãi chớp mắt: “……Không sao.”
Thích Trình Diễn không nói thêm, tiếp tục dùng nĩa của cô ăn bánh kem.
Tiêu Nhiên nhìn đôi tai đỏ bừng của Quan Tri Ý, rồi quay sang người “mang dáng vẻ chính nhân quân tử nhưng thực chất là quái thú” Thích Trình Diễn. Thầm mắng trong lòng, tên này là đang cố tình đi?
Lưu Vân cũng đem một màn trước mặt thu vào mắt, nếu như là trước kia cô sẽ cảm thấy chuyện này không có gì, bởi khi đó là cô cho rằng Thích Trình Diễn thích Quan Tri Ý, theo đuổi Quan Tri Ý.
Mà hiện tại…
Quan hệ giữa hai người họ không phải rất bình thường sao? Cô nhìn thế nào cũng thấy không được bình thường cho lắm.
***
Vài ngày sau, Thích Trình Diễn thật sự ở lại Paris. Đến ngày về, anh cũng mua vé cùng chuyến với mọi người.
Những ngày gần đây, Quan Tri Ý khá mệt mỏi, vừa lên máy bay liền ngủ thiếp đi, tới lúc hạ cánh mới mơ màng tỉnh lại.
“Lát về nhà sao?” Vị trí của Thích Trình Diễn cách cô một hành lang,Quan Tri Ý tháo dây an toàn, gật đầu.
“Vừa thuận đường, ngồi xe anh đi.”
Hai ngày nay, Quan Tri Ý đối với anh là loại cảm giác khẩn trương không tên: “A? Em đi hỏi chị Lưu Vân…”
“Em hỏi cô ấy, cô ấy lại tới hỏi anh, hà tất lòng vòng.”
“……”
“Đi thôi.”
“Vâng…”
Hạ cánh rồi.
“Một lát nữa để Tiêu Nhiên ra trước, chúng ta muộn chút hẵng ra.” Lấy xong hành lý, Lưu Vân nói.
“Vâng.”
Tiêu Nhiên ra ngoài sân bay khẳng định là có fans tới đón. Tuy rằng trên mạng đã biết hành trình quảng cáo của hai người lần này, ngồi cùng một chuyến bay cũng chẳng sao, nhưng để tránh rắc rối không đáng có, hai bên vẫn tách ra.
Tất nhiên, với độ nổi tiếng của Quan Tri Ý hiện tại, khẳng định cũng có người chờ đợi. Cho nên, Thích Trình Diễn không đi cùng cô. Tới khi cô cùng Lưu Vân chờ nhân viên công tác lấy xong hành lý, mới gọi điện thoại.
“Anh gọi trợ lý tới đón. Em muốn ngồi xe mình trước, hay trực tiếp qua đây?”
Quan Tri Ý: “Hôm nay sân bay rất nhiều phóng viên, xe của anh lại quá phô trương.”
“Xe anh gọi tới giống xe bảo mẫu của em.”
“Ra vậy. Anh lên xe chưa, ở đâu thế?”
“Ở…”
Quan Tri Ý đeo tai nghe không dây, cho nên không ai nhận ra cô ấy đang nói chuyện điện thoại. Nghe thấy Thích Trình Diễn hỏi, cô chỉ ậm ừ đáp lại. Sau đó trả lời phóng viên: “Đúng, từ Pháp trở về.”
Phóng viên: “Trên mạng nói là cùng Tiêu Nhiên tái hợp tác sau 《Vương triều》?”
“Ừm.”
“Tiêu Nhiên vừa mới đi qua, hai người ngồi cùng chuyến bay sao không đi cùng nhau?”
Quan Tri Ý mỉm cười, vừa muốn nói gì, liền nghe được giọng nói trong tai nghe: “Biết rõ còn hỏi, đầu óc vị phóng viên này có phải không tốt.”
Quan Tri Ý nghe lời này muốn cười, nhưng gắng nén xuống: “A… Hành lý tôi nhiều, lấy xong làm chậm trễ thời gian.”
Thích Trình Diễn: “Nói dối không tồi.”
Quan Tri Ý: “……”
Phóng viên: “Hai người một lần nữa hợp tác cảm giác thế nào?”
Thích Thời Ân: “Trung bình mà thôi. Tôi nghĩ Tống Lê đã không cân nhắc kỹ lưỡng, chọn anh ta đơn giản vì nhìn trúng lưu lượng.”
Quan Tri Ý: “…… Tất nhiên rất tốt. Tiêu lão sư là người chuyên nghiệp, hợp tác rất vui vẻ.”
Phóng viên: “Từ sau 《Vương triều》rất nhiều người trở thành fans CP của các bạn, hai người trong thực tế có khả năng ở bên nhau không?”
Thích Trình Diễn tạm dừng: “Ừm… Anh cũng muốn biết.”
Quan Tri Ý ho nhẹ một tiếng, đính chính: “Chúng tôi chỉ là bạn, bạn tốt.”
“Vậy có thể nói mẫu người lý tưởng của bạn được không?”
Lúc này, bên kia tai nghe không âm thanh.
Quan Tri Ý bối rối: “Là… Tốt với tôi là được.”
“Có gì bổ sung không?”
Đầu óc Quan Chi Nghĩ bế tắc, nghĩ rằng Thích Trình Diễn vẫn đang giữ điện thoại với cô, nên lời nào cũng không nói được.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn thay, lúc này Lưu Vân tới: “Thật xin lỗi, chúng tôi đang vội. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi tầm mắt đám phóng viên, Quan Tri Ý lại nghe thấy người bên kia tai nghe nói một câu: “Đối với em tốt là được… Tiểu Ngũ, em yêu cầu thấp vậy sao?”
Quan Tri Ý dừng chân: “Em thuận miệng nói thôi.”
“Phải không, còn yêu cầu nào khác?”
Quan Tri Ý hơi mở miệng, chỉ cảm thấy vành tai bắt đầu nóng lên.
Anh hỏi nhiều vậy làm gì……
Lẽ nào thật sự thích cô?
Không nghĩ thế thì không sao, vừa nghĩ tới, cả trái tim bắt đầu bồn chồn, như muốn vùng vẫy ra khỏi chiếc hộp mà cô đã niêm phong khi quyết định tránh xa anh.
Nhưng hai lần rồi, cô đã vì mối tình thầm kín này mà khóc hai lần. Cảm xúc quá mơ hồ, quá mạnh mẽ, nên mới càng sợ hãi. Nghĩ đến lần này, có phải vẫn là cô tự mình đa tình?
“Yêu cầu rất nhiều, hầu như không ai làm được.” Quan Tri Ý hít một hơi sâu, không nói nữa, “Em cúp máy đây, xe tới rồi.”
Thích Trình Diễn trầm mặc: “Thấy rồi, xe anh ở phía sau.”
“Ừm. Bên kia vẫn có người chụp ảnh, em không ngồi xe anh nữa.”
“Được.” Thích Trình Diễn đáp, “Về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
- ---------
Người trong nhà biết hôm nay Quan Tri Ý trở về, nên sớm đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn.
“Trình Diễn đâu?” Vào tới cửa, Quan Nguyên Bạch đón lấy hành lý của cô, mắt nhìn ra sau.
Quan Tri Ý: “Sao lại hỏi em?”
Quan Nguyên Bạch: “Không phải cậu ta ngồi cùng chuyến bay với em, đưa em về à?”
Quan Tri Ý đáp: “À, sau đó sân bay quá nhiều phóng viên, không thuận tiện nên tách ra rồi.”
Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Để anh gọi điện bảo cậu ấy tới đây.”
Buổi tối, Thích Trình Diễn đến nhà họ Quan ăn cơm.
Ba cô Quan Hưng Hoài cùng Thích Trình Diễn có rất nhiều chuyện để nói, lúc thì nói cổ phiếu thế nào, lúc thì nói hạng mục ra sao, tâm tình rất tốt. Quan Tri Ý sớm đã quen, dù sao bọn họ ở cùng một chỗ luôn là nói đến chuyện thương nghiệp, tiểu bạch như cô hoàn toàn không can thiệp được.
Vốn dĩ cô thấy rất vui, khiêm tốn ăn xong cơm là được rồi. Ai ngờ mới ăn một nửa, ba cô quay người, đột ngột chuyển đề tài lên người cô.
“Tiểu Ngũ, con cùng Tiêu Nhiên kia thế nào rồi?”
“Khụ--” Quan Tri Ý thiếu chút nữa sặc cơm.
Quan Hưng Hoài nheo mắt: “Thế nào, có tiến độ?”
Quan Tri Ý bị sặc, cả mặt đều đỏ, qua một hồi mới nói: “Cái gì ạ? Không phải đã nói với ba là không có gì rồi sao.”
Quan Hưng Hoài lẳng lặng nhìn con gái, trên đỉnh đầu tựa hồ phát ra ba chữ: Ba không tin!
Quan Tri Ý: “……Dù sao tin hay không tuỳ ba.”
“Cậu ta tuấn tú như vậy, con không thích?”
Quan Tri Ý phát nghẹn: “Những người ưa nhìn bên cạnh con không thiếu! Con là kiểu nhìn mặt người khác sao?!”
Quan Hưng Hoài ngẫm nghĩ, nói: “Cũng phải, ba con và hai người anh trai này từ nhỏ đã đem ánh mắt của con lên rất cao.”
Quan Tri Ý: “……Nói anh là được rồi, ba đem mình kéo vào là có ý gì.”
“Sao? Ý của con là ba đây không soái? Ba con dẫu sao ngày trẻ cũng là một đại mỹ nam có tiếng.”
Quan Tri Ý cười chế giễu: “Được được được, nếu không ba làm sao sinh ra một đứa con dễ thương thế này chứ.”
“À.” Quan Hưng Hoài nói, “Đã không thích Tiêu Nhiên, vậy con nói xem thích người thế nào, ba tìm cho con.”
Thích Trình Diễn dừng động tác, đưa mắt về phía Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý: “Ba… ba đừng ngày nào cũng để mắt tới con, nhìn anh con nhiều hơn đi có được không?”
Đột nhiên bị điểm danh Quan Nguyên Bạch thờ ơ nói: “Bớt ném bom về anh đi.”
“Vốn dĩ nên ném cho anh, anh sớm đã tới tuổi kết hôn rồi.”
Quan Nguyên Bạch duỗi tay, gõ trán cô: “Muốn bị đánh à?”
Quan Tri Ý: “Ba, người xem anh hai—”
Quan Hưng Hoài liếc qua con trai một cái, lại nói: “Tiểu Ngũ, anh con cưới vợ thế nào ba không để tâm, quan trọng vẫn là hôn nhân đại sự của bảo bối nữ nhi nhà ta.”
Quan Nguyên Bạch giật giật khoé miệng: “Đồng ý, chính là sợ em đi nhầm đường, bị người ta ức hiếp.”
“……..”
Quan Hưng Hoài: “Được rồi, ba cũng sẽ không để con đi xem mắt, chỉ muốn hỏi một chút, quan tâm quan tâm, vậy cũng không được?”
“Không thích thế nào, con thế nào cũng không thích.”
Nói những lời này, Quan Tri Ý có chút uỷ khuất, người mà cô nghĩ tới đang ngồi ngay trước mặt, cô làm sao nói được a!
Quan Hưng Hoài nhíu mày: “Làm sao có người không biết bản thân thích gì được?”
Quan Tri Ý hừ hừ: “Chính là không biết, không bằng ba nói xem, con thích hợp kiểu gì?”
“Con à…..” Quan Hưng Hoài nghĩ ngợi, “Gia thế phải tương đương chúng ta, ba không phải coi thường ai, chỉ là cái quan niệm môn đăng hộ đối này không sai. Song phương thực lực chênh lệch quá lớn, quan niệm sống sẽ khác nhau, kết hôn rồi sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn.”
Thích Trình Diễn thầm cười, điểm này phù hợp.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Hưng Hoài lại nói: “Tính cách phải tốt, nhưng không nên quá thông minh, ngây ngốc hồ đồ một chút cũng được.”
Ý cười trên môi Thích Trình Diễn cứng đờ: “……….”
Quan Tri Ý: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì con cũng không thông minh, đối phương nếu quá khôn khéo chẳng phải muốn gạt con sao. Tiểu Ngũ, ba hy vọng người đó có thể nghe lời con, có thể đặt con vào lòng bàn tay.”
Quan Tri Ý: “……Vậy ba nói trực tiếp nói phú nhị đại ngu ngốc là được.”
“Con không thể nói thế, cái gì mà ngu ngốc, ý ta là—”
“Được được con hiểu rồi, đừng nói nữa, nhanh ăn cơm thôi.”
……….
Bàn ăn cuối cùng cũng yên tĩnh, Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn chăm chăm bát cơm, giống như có suy tư.
Nghe lời, đặt trong lòng bàn tay…… ngây ngốc hồ đồ.
Phía trước không có gì khó, phía sau……
Ngây ngốc? Hồ đồ?
Cuối cùng, cơm khó khăn lắm mới ăn xong.
Quan Tri Ý không nhàn rỗi, tiện tay cầm lấy tập kịch bản mới nhận được. Thời gian vào tổ phim chưa tới, có điều nhân vật của cô lần này thoại nhiều, phải ghi nhớ một lượng lớn lời, yêu cầu trước thời gian gia nhập học thuộc.
“Xem gì thế?” Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn ăn xong bước tới, Quan Nguyên Bạch đặt ly nước trái cây trước mặt cô, “Lại phải đi quay phim?”
“Vẫn chưa, chuẩn bị trước một chút.” Quan Tri Ý đưa kịch bản sao lưu cho anh, thản nhiên nói: “Anh diễn cùng em.”
Quan Nguyên Bạch: “Cái gì?”
“Thì niệm lời thoại của nam chính để em đối là được.”
Quan Nguyên Bạch ồ một tiếng, nghiêm túc nhìn. Mà đúng lúc này, điện thoại reo lên, anh nhận máy cùng đối phương nói vài lời xong, cầm kịch bản ném lên đùi Thích Trình Diễn, “Có việc phải xử lý, cậu cùng nó khớp thoại.”
Quan Tri Ý: “……..”
Thích Trình Diễn nhìn cuốn kịch bản: “Ừm.”
Quan Nguyên Bạch vội vàng đi về phía thư phòng, Thích Trình Diễn đứng dậy ngồi vào vị trí ban đầu của Quan Nguyên Bạch: “Khớp phần nào?”
Quan Tri Ý hắng giọng: “Cái kia, em cũng không gấp gáp lắm, nếu như anh có việc…”
“Không có.”
“Ồ.”
“Bắt đầu đi.”
Quan Tri Ý đột nhiên nói “Không đúng”, điều này có vẻ là cố ý. Vì vậy cô đành gấp cuốn kịch bản lại, căng não bắt đầu nhớ lời: “…… Ta đã rất nhiều ngày không gặp chàng, chàng chạy đi đâu? Hay đang cố ý tránh ta…”
Đoạn này nói về nam chính trốn tránh nữ chính, hai người vài ngày rồi chưa gặp nhau. Nam chính trong bộ phim này không thích nữ chính, cho nên đối với sự mãnh liệt của cô có chút bài xích.
Quan Tri Ý sau khi đặt xong một loạt câu hỏi, Thích Trình Diễn mới khớp lời thoại với cô: “Không đi đâu cả, cũng không trốn tránh.”
“Nhưng ta không gặp được chàng, ta đến trong cung tìm chàng, đến cả y quán, chàng đều không ở đó. Ta hỏi người khác, họ nói chàng không tới làm việc.”
“Ừm.”
“Sao vậy, chàng sinh bệnh rồi? Có phải chỗ nào không thoải mái?” ngữ âm của Quan Tri Ý trở nên khẩn trương hơn.
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, tiếp tục niệm lời: “Đơn giản không muốn đi mà thôi.
“Tại sao……”
“Ta không muốn gặp nàng.”
Quan Tri Ý theo bản năng đã nhập vai, thanh âm hạ thấp, rầu rĩ lặp lại lời: “Tại sao…… Tại sao chàng không muốn gặp ta?”
Thích Trình Diễn nhìn lời thoại kế tiếp, tầm mắt từ cuốn kịch bản chuyển qua Quan Tri Ý, chậm rãi nói: “Bởi vì, ta thích nàng.”
Quan Tri Ý đang rất chú tâm vào vai diễn, cũng đã chuẩn bị xong tâm tình buồn bã cho lời tiếp theo, đột nhiên bị một lời của Thích Trình Diễn làm cho ngẩn người: “Hả?”
Thích Trình Diễn nhìn cô vành tai bắt đầu đỏ rực, hạ mắt che đi ý cười bên trong. Anh cúi đầu xem lại kịch bản, tựa như mới phát hiện bản thân nhìn nhầm: “Ồ, nhìn thiếu một chữ. Nam chính nói, bởi vì ta không thích nàng.”
Quan Tri Ý: “……..”
Quả nhiên là đọc nhầm, rõ ràng là cô biết anh nhìn nhầm từ này, nhưng tai nghe được từ miệng anh đột nhiên nói mấy lời này, cô vẫn là không có tiền đồ mà sững sờ.
Nhịp tim đập nhanh như một trận giông tố, hạt mưa vừa nặng vừa nhanh, lại có cả tiếng sấm sét, vang dội đến mức cảm thấy bản thân mình không thông.
“Sao thế, không khớp thoại nữa?” Thích Trình Diễn hỏi.
Quan Tri Ý vội vàng cúi đầu, giấu đi sự hoảng loạn trong mắt: “Ồ, em, em quên lời, để em xem lại.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, nhìn bộ dạng của cô.
Cô gái trước mặt chớp chớp hàng mi, vành tai nóng lên, hai má cũng hơi ửng đỏ.
Là ngại ngùng sao?
Thích Trình Diễn nâng khoé môi, nếu đúng là thế… vậy tốt rồi.
Không lâu sau, Quan Nguyên Bạch xử lý xong việc cũng quay lại. Mà Quan Tri Ý khớp thoại không nổi nữa, nói với hai người họ: “Khớp cung được kha khá rồi”, sau đó vội vàng chạy về phòng.
Thích Trình Diễn thấy cô đi rồi liền nói: “Mình về đây.”
Quan Nguyên Bạch: “Đã đi rồi?”
Thích Trình Diễn cười, ý vị thâm trường đáp: “Ừ, ngày mai lại tới.”
Quan Nguyên Bạch không nghi ngờ gì: “Được.”
Nhưng mà ngày hôm sau, Thích Trình Diễn không có quay lại, bởi vì Thích lão gia lại cho anh một bất ngờ khác.
“Mạnh Giai à, con thật có tâm, còn biết chân ta không thoải mái mà mang tới đồ bổ.”
“Người không cần khách sso, con đều là nghe ông nội con nói. Nghĩ rằng chút đồ này đối với người sẽ có ích, nên liền đem tới.”
“Ai da….. Con đúng là đứa trẻ ngoan.”
Trong phòng khách có hai người đang ngồi khách khí qua lại, lúc Thích Trình Diễn xuống lầu, chính là nhìn thấy một cảnh này.
Nhìn thấy Dương Mộng Giai, anh có chút bất ngờ. Anh nhớ rằng kể từ sau khi anh phủ nhận có vị hôn thê trước giới truyền thông, cô không xuất hiện nữa.
Anh nghĩ, dù sao cô thân là thiên kim tiểu thư, bị người khác không nể mặt mũi mà nói thế, hẳn là cảm thấy xấu hổ mới không lộ diện.
Cho nên, thế nào lại tới nữa rồi?
“Dương tiểu thư, đã lâu không gặp.” Thích Trình Diễn chào hỏi cho có lệ, rồi nói với Thích lão gia: “Ông nội, con có chuyện qua nhà Nguyên Bạch, xin phép đi trước.”
“Con chờ chút!” Thích Danh Thắng gọi anh lại, “Đang là giờ ăn cơm, ăn xong rồi nói.”
Thích Trình Diễn ồ một tiếng: “Được, con đến nhà họ ăn.”
Thích Danh Thắng trừng mắt nhìn anh một cái, cắn răng nói: “Không cần, ở lại đi. Vừa hay hôm nay ta đã gọi Nguyên Bạch với Tiểu Ngũ qua ăn.”
Thích Trình Diễn: “……..”
“Trong nhà cũng có khách đến, cả nhà cùng ăn bữa cơm, náo nhiệt!”
Kêu anh em nhà họ Quan qua ăn cơm thật ra là chuyện thường, nhưng hôm nay rõ ràng bởi vì có Dương Mộng Giai nên mới như vậy. Ông đối với người cháu dâu này thật vừa lòng, cho nên mới ra sức tác hợp cho hai người.
Lúc Quan Tri Ý bị Quan Nguyên Bạch gọi dậy qua nhà Thích Trình Diễn ăn cơm, cô cũng không nghĩ nhiều. Dù sao là Thích lão gia gọi, cô tất nhiên không từ chối.
Nhưng không ngờ ấn chuông cửa xong, tới mở cửa là một cô gái xinh đẹp.
Quan Nguyên Bạch nhìn người kia, hơi sửng sốt: “Dương tiểu thư?”
Dương Mộng Giai cười: “Gọi tôi Mộng Giai là được rồi.”
Quan Nguyên Bạch lịch sự gật đầu, trong mắt có chút ý vị xem náo nhiệt, xem ra Thích Trình Diễn lại bị bắt “bồi dưỡng tình cảm” rồi.
“Mời vào.”
“Được.”
Quan Nguyên Bạch bước vào cửa, theo sau là Quan Tri Ý đang thầm liếc nhìn Dương Mộng Giai. Chỉ một cái liếc mắt, tất cả phỏng đoán mơ hồ trong lòng những ngày qua đột nhiên tan vỡ như bong bóng, biến mất không thấy tăm hơi.
Cô giống như…… vẫn là suy nghĩ nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.