Chương 53
Lục Mang Tinh
13/01/2024
Dưới con mắt của Quan Nguyên Bạch, Quan Tri Ý không còn cách nào khác, đành phải bỏ qua ý định đưa anh ra ngoài.
“Dạo này thời tiết khô như thế, ăn nhiều hoa quả một chút, đừng vì sợ béo mà không ăn gì.” Quan Nguyên Bạch nói.
Quan Tri Ý thất thần ừ một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai ngày nay quay phim thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi…..” Quan Tri Ý đáp, “Vậy nên, bao giờ anh hai trở về?”
“Ngày kia, hôm đó còn cùng Trình Diễn đến một sự kiện đấu giá.”
“Khụ, khụ khụ--”
Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Ăn chậm chút.”
Quan Tri Ý liên tục gật đầu, chột dạ mà hạ tầm mắt.
Vừa rồi vì quá sốt sắng mà đem người giấu đi, bây giờ bình tĩnh nghĩ kĩ lại, nếu như trước khi Quan Nguyên Bạch và Mao Mao bước vào, hai người họ ra ngoài phòng khách ngồi, thì đối với sự hiểu biết của Quan Nguyên Bạch với hai người mà nói, Thích Trình Diễn tới thăm hoàn toàn không có gì kỳ lạ.
Nhưng vì cô quá vội vàng, ý nghĩ đầu tiên lập tức là trốn đi. Hiện tại thì ổn rồi, bắt người ta trốn thì cũng thôi đi, đây lại còn là trốn trong tủ quần áo……
Một bữa cơm hoàn toàn vô vị, vất vả lắm mới chờ Quan Nguyên Bạch ăn xong, anh lại vẫn như cũ không hề có ý định rời đi.
Anh ngồi trên sô pha, dặn dò vài câu. Những lời này đơn giản là “Em không thể vì giảm cân mà đến cơm cũng không ăn”, “Ở đoàn phim phải cẩn thận, đừng để bị thương”, vân vân……
Nhưng anh cô chính là có khả năng biến một câu đơn giản kéo dài thành vô số suy luận, minh hoạ, rồi sang cả một câu chuyện khác.
Quan Tri Ý như ngồi trên đống lửa, nghe tới đau cả đầu, “Ai da, được rồi em biết rồi. Anh bớt nói vài câu đi có được không.”
“Thái độ cái gì đó.”
“Không phải, em chỉ là sợ anh nói nhiều đến mệt thôi…”
Quan Nguyên Bạch liếc mắt: “Bớt đi. À phải rồi, lần trước anh tới nhà ông bà, ông bà nhắc đã lâu rồi em không tới. Em tự xem thế nào, gọi điện hỏi thăm một chút.”
“Em biết.” Quan Tri Ý đáp, “Một tháng nữa không phải ông nội nói muốn tổ chức tiệc kỷ niệm ngày cưới với bà sao, tới lúc đó em nghỉ phép về nhà.”
“Được.”
“Ừm… Vậy anh?”
“Cái gì?”
“Bao giờ về?”
Quan Nguyên Bạch lườm cô: “Muốn anh về thế à?”
“Không không, em là muốn nói lát còn phải tới trường quay, không có thời gian tiếp đón anh.”
Quan Nguyên Bạch nghĩ cũng phải, lúc nữa phải tới trường quay, chi bằng để cô nghỉ ngơi một chút.
“Được, vậy anh đi trước. Chú ý sức khoẻ.”
Quan Tri Ý mắt sáng lên, gật đầu như giã tỏi: “Được, được, được!”
“……”
“Em không tiễn anh nữa, y phục thế này không tiện ra ngoài.”
“Được.”
Quan Tri Ý đưa anh đến cửa, vẫy vẫy tay: “Vất vả cho anh từ xa tới rồi, yêu anh hai yêu anh hai, thật không nỡ để anh rời đi!”
“……..”
“Tạm biệt!”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bang một tiếng, rất nhanh cánh cửa đóng sầm lại, không hề có thái độ không nỡ như cô nói.
“………….”
Mao Mao ban nãy về phòng ăn cơm, một lát nữa sẽ không quay lại.
Vì vậy, sau khi đóng cửa lại, Quan Tri Ý nhanh chóng chạy về phòng ngủ, mở tủ quần áo.
Tủ quần áo không lớn có treo hai ba váy sự kiện dài, bây giờ đều đã bị gom lại thu về phía bên phải. Lúc này, vách tủ quần áo bên trái có một người đang hơi khom chân, nửa người mắc kẹt trong bóng tối.
Quan Tri Ý sửng sốt, ngồi xổm xuống nhìn anh: “Anh, sao lại ngồi xuống?”
“Đứng không vừa.”
Quan Tri Ý ngẩng đầu nhìn độ cao của tủ, lúc này mới phát hiện với thân hình cao lớn của anh, quả thật phải nghiêng đầu khi đứng. Nghĩ tới việc giam anh lại cái tủ nhỏ này lâu như vậy, thần sắc cô đầy áy náy: “Bọn họ đi rồi.”
Thích Trình Diễn nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười.
Quan Tri Ý bị nụ cười của anh làm cho tê dại sống lưng: “Thật xin lỗi, em vừa rồi có chút hấp tấp, nên trong vô thức… A!”
Lời chưa dứt, Thích Trình Diễn đột nhiên vươn tay kéo cô lại.
Quan Tri Ý không ngồi xổm, bị anh trực tiếp kéo qua quỳ gối ở mép tủ, quần áo rải rác khắp mặt đất, nghiễm nhiên cách anh rất gần.
“Em có biết độ kín của tủ này tốt thế nào không?” Thích Trình Diễn thu lại nụ cười, dáng vẻ toát ra sự nguy hiểm khó nói.
Quan Tri Ý nuốt nướng bọt, nhỏ giọng đáp: “Em không biết……”
“Đem anh nhét vào tủ quần áo, em tính bồi thường thế nào?”
Đại khái là có chút nóng nực, khoảng cách gần thế này, khuôn mặt anh đỏ lên một chút. Lớp đỏ nhạt trên gương mặt anh, khiến cho người đàn ông anh tuấn trước mặt vài phần diễm sắc. Dưới bóng hình của anh, cô đột nhiên kinh tâm động phách*.
(*) kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.
Quan Tri Ý nhìn đến choáng váng, lẩm bẩm: “Em sai rồi…”
Thích Trình Diễn giương mắt: “Hiện tại nhận sai có tác dụng gì.”
“……. Vậy anh muốn thế nào?”
Yên lặng một lúc, anh không nói gì.
Ngay khi Quan Tri Ý nghĩ rằng không có gì nữa, chuẩn bị đứng dậy, Thích Trình Diễn đột nhiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, cứ như vậy ngồi trong tủ quần áo, nghiêng đầu qua, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng lại liền hôn lên môi.
Cảm giác, tất cả đều đã được tính toán trước.
Trái tim cô rung lên, Quan Tri Ý sững sờ tại chỗ, nhìn người đàn ông đang kề sát mình, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang bao quanh.
“Nhận sai vô dụng thì bồi thường thế này đi.” Thích Trình Diễn xích ra một chút, hai mắt đen nháy.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý vô thức cuộn tròn bàn tay trên mặt đất, ngơ ngác hỏi: “Vậy, đã được chưa?”
Thích Trình Diễn nhìn cô chăm chăm, vừa muốn ở lời thì bên ngoài có tiếng bíp, cửa lại có người quẹt thẻ bước vào.
Quan Tri Ý ngơ ngác liếc nhìn ra ngoài, suy nghĩ lúc này chính là: Cô sẽ không đưa thẻ dự phòng cho bất kỳ ai nữa!
Giây tiếp theo, cả người đã bị túm vào tủ quần áo.
“……….!”
Cửa tủ quần áo đóng lại, một màu đen bao trùm tất thảy.
Quan Tri Ý không nhìn thấy ánh mắt anh, chỉ biết bản thân đang ngồi trên đùi người nọ, cả người đều bị ôm chặt.
“Không muốn bị phát hiện thì đừng nói gì.” Thanh âm của Thích Trình Diễn truyền đến bên tai, rất thấp, mang theo một chút ẩm ướt nóng rực phả vào lỗ tai, nửa người cô liền tê dại.
Quan Tri Ý không dám hé răng, chỉ lùi ra sau.
“Cũng đừng lộn xộn.”
“……”
“Sao không có ai nhỉ?” Bên ngoài loáng thoáng tiếng Mao Mao.
“Tri Ý hẳn là đi tiễn Quan tổng, điện thoại cô ấy vẫn còn ở đây.” Là một nhân viên khác.
“Vậy chúng ta cầm cái này rồi trở về.”
“Ừm.”
Âm thanh bên ngoài tủ quần áo nghe không rõ, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng thu dọn đồ đạc và tiếng nói chuyện.
Quan Tri Ý ghé đầu vào vai anh, không biết là khẩn trương sợ bị phát hiện hay là khẩn trương điều gì, không kiềm chế được run lên, rất khẽ, nhưng xác thực là đang run rẩy.
Thích Trình Diễn cũng không khá hơn chút nào. Vừa rồi trêu chọc một chút mà kéo cô vào, nhưng sau đó liền cảm thấy đây không phải một lựa chọn đúng đắn. Nhất là khi nghe tiếng thở dồn nén của người trong lòng…….
Nhìn không thấy, sẽ càng mê người.
Giằng co một hồi, cho tới khi bên ngoài không còn âm thanh nữa.
Quan Tri Ý nhỏ giọng: “…… Bọn họ đi rồi sao?”
Thích Trình Diễn không đáp.
Quan Tri Ý rút tay ra khỏi tay anh, muốn đẩy cửa, lập tức bị anh túm lại.
“Chưa đi.” Anh nói.
Quan Tri Ý: “Hình như em nghe thấy tiếng đóng cửa rồi.”
“Anh không nghe thấy.” Giọng Thích Trình Diễn trầm thấp, mang theo ý vị không rõ, “Trước tiên đừng ra ngoài.”
“Nhưng…..”
“Em không phải vừa hỏi anh, là đã được hay chưa?”
Quan Tri Ý sững lại.
Không biết có phải bên trong qúa tối khiến cô nảy sinh ảo giác không, mà cô cảm thấy lúc nói lời này, thanh âm của Thích Trình Diễn rất trầm, mang theo một chút căng thẳng doạ người.
Thích Trình Diễn: “Chưa được.”
“Hả……”
“Tiểu Ngũ, bồi thường vẫn chưa đủ.”
Có lúc, trực giác của phụ nữ rất chính xác.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nói, khuôn mặt anh liền nghiêng tới. Hai má có chút ngứa, cô biết là do anh không nắm được khoảng cách mà lướt nhẹ qua môi.
Sau lưng Quan Tri Ý toát một lớp mồ hôi mỏng: “Cái đó, cái đó……”
Cô khẩn trương muốn nói điều gì, lại bị anh lợi dụng âm thanh, lập tức tìm đúng môi cô.
Mãnh liệt mà hôn, giống như muốn đem hai chữ bồi thường lấy đủ!
Quan Tri Ý từ lúc nhận thức được, chưa bao giờ bị hôn mãnh liệt như thế, tuy rằng mắt không nhìn rõ, nhưng miệng lưỡi đều là hương vị của anh. Hơi thở cũng cuốn lấy anh, ngay cả bên tai cũng nghe được, những âm thanh quyến rũ cuốn lấy nhau trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh này.
Độ kín của tủ quần áo quả thật rất tốt……
Một lúc sau, cô cảm thấy hô hấp không thuận, cơ hồ không còn sức lực mà dựa vào người anh.
Nhưng vẫn chưa dừng lại, không gian bên ngoài hoàn toàn bị cô lập, thời gian cũng bị vứt bỏ.
Anh không biết mệt, cô lại càng không biết phải làm sao, cứ thế hết lần này tới lần khác. Khi tách ra lại bị hơi thở của đối phương thiêu đốt, lúc gần gũi lại bị sự ngọt ngào chết người kia dây dưa. Không nỡ rời đi, càng không cách nào dừng lại.
“Chờ, chờ chút.”
“……”
“Hừm.”
Thích Trình Diễn: “Lần sau đừng trốn.”
“Em không thở được.”
Thích Trình Diễn khẽ cười, thấp giọng nói: “Không khí này còn không đủ tốt sao?”
“Anh ban nãy không nói thế này…… Anh đừng hôn…..” Quan Tri Ý nâng cằm, vẻ mặt bàng hoàng mang theo hương vị quyến rũ.
Thích Trình Diễn xem như cũng dừng lại.
“Tin em, bọn họ thật sự đi rồi……”
“Ừm, anh biết.”
Thích Trình Diễn cảm thấy như vậy là đủ rồi, vì thế buông cô ra: “Vậy em mở cửa đi.”
Quan Tri Ý đưa tay, chậm rãi đẩy tủ ra.
Ánh sáng vừa rọi vào, Thích Trình Diễn nheo mắt lại, nhất thời không kịp thích ứng. Sau khi quen dần, quay đầu nhìn rõ người trước mắt, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng, không khí tràn vào, cô khẽ mở miệng thở gấp. Mép miệng có một tia trong suốt, là dấu vết cho sự kịch liệt vừa rồi.
Ánh mắt Thích Trình Diễn tối lại, đưa tay muốn xoá đi. Mà người trong lòng anh lại như con chim sợ hãi, ngả người về sau rồi lăn xuống khỏi người anh.
“Đừng ngồi nữa, anh mau ra đây đi!” Nói xong, không dám nhìn anh mà chạy về hướng phòng ngủ bên ngoài.
Thích Trình Diễn nhìn theo bóng cô, hơi bật cười: “Tới đây!”
“Dạo này thời tiết khô như thế, ăn nhiều hoa quả một chút, đừng vì sợ béo mà không ăn gì.” Quan Nguyên Bạch nói.
Quan Tri Ý thất thần ừ một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai ngày nay quay phim thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi…..” Quan Tri Ý đáp, “Vậy nên, bao giờ anh hai trở về?”
“Ngày kia, hôm đó còn cùng Trình Diễn đến một sự kiện đấu giá.”
“Khụ, khụ khụ--”
Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Ăn chậm chút.”
Quan Tri Ý liên tục gật đầu, chột dạ mà hạ tầm mắt.
Vừa rồi vì quá sốt sắng mà đem người giấu đi, bây giờ bình tĩnh nghĩ kĩ lại, nếu như trước khi Quan Nguyên Bạch và Mao Mao bước vào, hai người họ ra ngoài phòng khách ngồi, thì đối với sự hiểu biết của Quan Nguyên Bạch với hai người mà nói, Thích Trình Diễn tới thăm hoàn toàn không có gì kỳ lạ.
Nhưng vì cô quá vội vàng, ý nghĩ đầu tiên lập tức là trốn đi. Hiện tại thì ổn rồi, bắt người ta trốn thì cũng thôi đi, đây lại còn là trốn trong tủ quần áo……
Một bữa cơm hoàn toàn vô vị, vất vả lắm mới chờ Quan Nguyên Bạch ăn xong, anh lại vẫn như cũ không hề có ý định rời đi.
Anh ngồi trên sô pha, dặn dò vài câu. Những lời này đơn giản là “Em không thể vì giảm cân mà đến cơm cũng không ăn”, “Ở đoàn phim phải cẩn thận, đừng để bị thương”, vân vân……
Nhưng anh cô chính là có khả năng biến một câu đơn giản kéo dài thành vô số suy luận, minh hoạ, rồi sang cả một câu chuyện khác.
Quan Tri Ý như ngồi trên đống lửa, nghe tới đau cả đầu, “Ai da, được rồi em biết rồi. Anh bớt nói vài câu đi có được không.”
“Thái độ cái gì đó.”
“Không phải, em chỉ là sợ anh nói nhiều đến mệt thôi…”
Quan Nguyên Bạch liếc mắt: “Bớt đi. À phải rồi, lần trước anh tới nhà ông bà, ông bà nhắc đã lâu rồi em không tới. Em tự xem thế nào, gọi điện hỏi thăm một chút.”
“Em biết.” Quan Tri Ý đáp, “Một tháng nữa không phải ông nội nói muốn tổ chức tiệc kỷ niệm ngày cưới với bà sao, tới lúc đó em nghỉ phép về nhà.”
“Được.”
“Ừm… Vậy anh?”
“Cái gì?”
“Bao giờ về?”
Quan Nguyên Bạch lườm cô: “Muốn anh về thế à?”
“Không không, em là muốn nói lát còn phải tới trường quay, không có thời gian tiếp đón anh.”
Quan Nguyên Bạch nghĩ cũng phải, lúc nữa phải tới trường quay, chi bằng để cô nghỉ ngơi một chút.
“Được, vậy anh đi trước. Chú ý sức khoẻ.”
Quan Tri Ý mắt sáng lên, gật đầu như giã tỏi: “Được, được, được!”
“……”
“Em không tiễn anh nữa, y phục thế này không tiện ra ngoài.”
“Được.”
Quan Tri Ý đưa anh đến cửa, vẫy vẫy tay: “Vất vả cho anh từ xa tới rồi, yêu anh hai yêu anh hai, thật không nỡ để anh rời đi!”
“……..”
“Tạm biệt!”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bang một tiếng, rất nhanh cánh cửa đóng sầm lại, không hề có thái độ không nỡ như cô nói.
“………….”
Mao Mao ban nãy về phòng ăn cơm, một lát nữa sẽ không quay lại.
Vì vậy, sau khi đóng cửa lại, Quan Tri Ý nhanh chóng chạy về phòng ngủ, mở tủ quần áo.
Tủ quần áo không lớn có treo hai ba váy sự kiện dài, bây giờ đều đã bị gom lại thu về phía bên phải. Lúc này, vách tủ quần áo bên trái có một người đang hơi khom chân, nửa người mắc kẹt trong bóng tối.
Quan Tri Ý sửng sốt, ngồi xổm xuống nhìn anh: “Anh, sao lại ngồi xuống?”
“Đứng không vừa.”
Quan Tri Ý ngẩng đầu nhìn độ cao của tủ, lúc này mới phát hiện với thân hình cao lớn của anh, quả thật phải nghiêng đầu khi đứng. Nghĩ tới việc giam anh lại cái tủ nhỏ này lâu như vậy, thần sắc cô đầy áy náy: “Bọn họ đi rồi.”
Thích Trình Diễn nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười.
Quan Tri Ý bị nụ cười của anh làm cho tê dại sống lưng: “Thật xin lỗi, em vừa rồi có chút hấp tấp, nên trong vô thức… A!”
Lời chưa dứt, Thích Trình Diễn đột nhiên vươn tay kéo cô lại.
Quan Tri Ý không ngồi xổm, bị anh trực tiếp kéo qua quỳ gối ở mép tủ, quần áo rải rác khắp mặt đất, nghiễm nhiên cách anh rất gần.
“Em có biết độ kín của tủ này tốt thế nào không?” Thích Trình Diễn thu lại nụ cười, dáng vẻ toát ra sự nguy hiểm khó nói.
Quan Tri Ý nuốt nướng bọt, nhỏ giọng đáp: “Em không biết……”
“Đem anh nhét vào tủ quần áo, em tính bồi thường thế nào?”
Đại khái là có chút nóng nực, khoảng cách gần thế này, khuôn mặt anh đỏ lên một chút. Lớp đỏ nhạt trên gương mặt anh, khiến cho người đàn ông anh tuấn trước mặt vài phần diễm sắc. Dưới bóng hình của anh, cô đột nhiên kinh tâm động phách*.
(*) kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.
Quan Tri Ý nhìn đến choáng váng, lẩm bẩm: “Em sai rồi…”
Thích Trình Diễn giương mắt: “Hiện tại nhận sai có tác dụng gì.”
“……. Vậy anh muốn thế nào?”
Yên lặng một lúc, anh không nói gì.
Ngay khi Quan Tri Ý nghĩ rằng không có gì nữa, chuẩn bị đứng dậy, Thích Trình Diễn đột nhiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, cứ như vậy ngồi trong tủ quần áo, nghiêng đầu qua, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng lại liền hôn lên môi.
Cảm giác, tất cả đều đã được tính toán trước.
Trái tim cô rung lên, Quan Tri Ý sững sờ tại chỗ, nhìn người đàn ông đang kề sát mình, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang bao quanh.
“Nhận sai vô dụng thì bồi thường thế này đi.” Thích Trình Diễn xích ra một chút, hai mắt đen nháy.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý vô thức cuộn tròn bàn tay trên mặt đất, ngơ ngác hỏi: “Vậy, đã được chưa?”
Thích Trình Diễn nhìn cô chăm chăm, vừa muốn ở lời thì bên ngoài có tiếng bíp, cửa lại có người quẹt thẻ bước vào.
Quan Tri Ý ngơ ngác liếc nhìn ra ngoài, suy nghĩ lúc này chính là: Cô sẽ không đưa thẻ dự phòng cho bất kỳ ai nữa!
Giây tiếp theo, cả người đã bị túm vào tủ quần áo.
“……….!”
Cửa tủ quần áo đóng lại, một màu đen bao trùm tất thảy.
Quan Tri Ý không nhìn thấy ánh mắt anh, chỉ biết bản thân đang ngồi trên đùi người nọ, cả người đều bị ôm chặt.
“Không muốn bị phát hiện thì đừng nói gì.” Thanh âm của Thích Trình Diễn truyền đến bên tai, rất thấp, mang theo một chút ẩm ướt nóng rực phả vào lỗ tai, nửa người cô liền tê dại.
Quan Tri Ý không dám hé răng, chỉ lùi ra sau.
“Cũng đừng lộn xộn.”
“……”
“Sao không có ai nhỉ?” Bên ngoài loáng thoáng tiếng Mao Mao.
“Tri Ý hẳn là đi tiễn Quan tổng, điện thoại cô ấy vẫn còn ở đây.” Là một nhân viên khác.
“Vậy chúng ta cầm cái này rồi trở về.”
“Ừm.”
Âm thanh bên ngoài tủ quần áo nghe không rõ, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng thu dọn đồ đạc và tiếng nói chuyện.
Quan Tri Ý ghé đầu vào vai anh, không biết là khẩn trương sợ bị phát hiện hay là khẩn trương điều gì, không kiềm chế được run lên, rất khẽ, nhưng xác thực là đang run rẩy.
Thích Trình Diễn cũng không khá hơn chút nào. Vừa rồi trêu chọc một chút mà kéo cô vào, nhưng sau đó liền cảm thấy đây không phải một lựa chọn đúng đắn. Nhất là khi nghe tiếng thở dồn nén của người trong lòng…….
Nhìn không thấy, sẽ càng mê người.
Giằng co một hồi, cho tới khi bên ngoài không còn âm thanh nữa.
Quan Tri Ý nhỏ giọng: “…… Bọn họ đi rồi sao?”
Thích Trình Diễn không đáp.
Quan Tri Ý rút tay ra khỏi tay anh, muốn đẩy cửa, lập tức bị anh túm lại.
“Chưa đi.” Anh nói.
Quan Tri Ý: “Hình như em nghe thấy tiếng đóng cửa rồi.”
“Anh không nghe thấy.” Giọng Thích Trình Diễn trầm thấp, mang theo ý vị không rõ, “Trước tiên đừng ra ngoài.”
“Nhưng…..”
“Em không phải vừa hỏi anh, là đã được hay chưa?”
Quan Tri Ý sững lại.
Không biết có phải bên trong qúa tối khiến cô nảy sinh ảo giác không, mà cô cảm thấy lúc nói lời này, thanh âm của Thích Trình Diễn rất trầm, mang theo một chút căng thẳng doạ người.
Thích Trình Diễn: “Chưa được.”
“Hả……”
“Tiểu Ngũ, bồi thường vẫn chưa đủ.”
Có lúc, trực giác của phụ nữ rất chính xác.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nói, khuôn mặt anh liền nghiêng tới. Hai má có chút ngứa, cô biết là do anh không nắm được khoảng cách mà lướt nhẹ qua môi.
Sau lưng Quan Tri Ý toát một lớp mồ hôi mỏng: “Cái đó, cái đó……”
Cô khẩn trương muốn nói điều gì, lại bị anh lợi dụng âm thanh, lập tức tìm đúng môi cô.
Mãnh liệt mà hôn, giống như muốn đem hai chữ bồi thường lấy đủ!
Quan Tri Ý từ lúc nhận thức được, chưa bao giờ bị hôn mãnh liệt như thế, tuy rằng mắt không nhìn rõ, nhưng miệng lưỡi đều là hương vị của anh. Hơi thở cũng cuốn lấy anh, ngay cả bên tai cũng nghe được, những âm thanh quyến rũ cuốn lấy nhau trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh này.
Độ kín của tủ quần áo quả thật rất tốt……
Một lúc sau, cô cảm thấy hô hấp không thuận, cơ hồ không còn sức lực mà dựa vào người anh.
Nhưng vẫn chưa dừng lại, không gian bên ngoài hoàn toàn bị cô lập, thời gian cũng bị vứt bỏ.
Anh không biết mệt, cô lại càng không biết phải làm sao, cứ thế hết lần này tới lần khác. Khi tách ra lại bị hơi thở của đối phương thiêu đốt, lúc gần gũi lại bị sự ngọt ngào chết người kia dây dưa. Không nỡ rời đi, càng không cách nào dừng lại.
“Chờ, chờ chút.”
“……”
“Hừm.”
Thích Trình Diễn: “Lần sau đừng trốn.”
“Em không thở được.”
Thích Trình Diễn khẽ cười, thấp giọng nói: “Không khí này còn không đủ tốt sao?”
“Anh ban nãy không nói thế này…… Anh đừng hôn…..” Quan Tri Ý nâng cằm, vẻ mặt bàng hoàng mang theo hương vị quyến rũ.
Thích Trình Diễn xem như cũng dừng lại.
“Tin em, bọn họ thật sự đi rồi……”
“Ừm, anh biết.”
Thích Trình Diễn cảm thấy như vậy là đủ rồi, vì thế buông cô ra: “Vậy em mở cửa đi.”
Quan Tri Ý đưa tay, chậm rãi đẩy tủ ra.
Ánh sáng vừa rọi vào, Thích Trình Diễn nheo mắt lại, nhất thời không kịp thích ứng. Sau khi quen dần, quay đầu nhìn rõ người trước mắt, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng, không khí tràn vào, cô khẽ mở miệng thở gấp. Mép miệng có một tia trong suốt, là dấu vết cho sự kịch liệt vừa rồi.
Ánh mắt Thích Trình Diễn tối lại, đưa tay muốn xoá đi. Mà người trong lòng anh lại như con chim sợ hãi, ngả người về sau rồi lăn xuống khỏi người anh.
“Đừng ngồi nữa, anh mau ra đây đi!” Nói xong, không dám nhìn anh mà chạy về hướng phòng ngủ bên ngoài.
Thích Trình Diễn nhìn theo bóng cô, hơi bật cười: “Tới đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.