Chương 70
Lục Mang Tinh
13/01/2024
Sau khi hai người kết thúc, Quan Tri Ý đã kiệt sức.
Tắm rửa xong xuôi, Thích Trình Diễn nằm bên cạnh nghịch tóc cô.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh ở lại Thượng Hải mấy ngày?” Quan Tri Ý mềm nhũn không xương nằm trong lồng ngực anh, thấp giọng hỏi.
“Ngày kia trở về.”
“Ồ.” Quan Tri Ý nói, “Chiều mai em phải quay phim đến tối mới kết thúc.”
“Không sao, em cứ bận việc, không cần lo cho anh.”
“Ừm…”
Thích Trình Diễn nói: “Em gần đây có gặp Tiêu Nhiên?”
“Anh ấy sao, có gặp qua, hai đoàn phim của bọn em ở cùng khách sạn.”
Quan Tri Ý nói xong, đột nhiên mở mắt, “Anh có phải đọc được tin tức rồi không?”
Tin tức về cô từ trước đến nay, Thích Trình Diễn đều chú ý tới. Bài báo về cô và Tiêu Nhiên ở cùng một chỗ bất quá cũng không qua được mắt anh.
Thích Trình Diễn: “Đọc rồi, còn không phải nằm trên hot search hay sao.”
“Cái đó, đều là fans chụp. Sau đó bị tài khoản tiếp thị lấy đi, nói thêm vài điều vô nghĩa.”
Thích Trình Diễn biết bọn họ không có gì, nhưng trên mạng lại có rất nhiều người đang ôm mộng CP, thậm chí còn viết ra những lời bịa đặt khiến anh đọc được nhức cả mắt.
“Trình Diễn?” Quan Tri Ý ngẩng đầu, duỗi tay ôm lấy mặt anh, “Anh không phải vì việc này mà chạy đến Thượng Hải một chuyến đó chứ?”
Thích Trình Diễn ho nhẹ: “Anh, có công việc.”
“Ồ…”
Thích Trình Diễn ôm lại mặt cô: “Thế nào, anh ở trong mắt em là một bình dấm chua?”
Quan Tri Ý hàm hồ nói: “Việc này anh cũng không phải chưa từng làm qua…”
Thích Trình Diễn híp mắt, cúi đầu ngăn lấy miệng cô, câu dẫn đầu lưỡi tiến vào.
Chạm vào một cái, lại không cầm lòng được mà dây dưa một hồi lâu, thân thể nóng lòng muốn thử gần gũi hơn. Quan Tri Ý cảm giác được bên anh có phản ứng, lập tức khom người lại, ậm ừ như mèo kêu: “Không được đâu…”
Ban nãy dây dưa một hồi lâu như vậy, cô không muốn lặp lại nữa.
Thích Trình Diễn nằm nghiêng nhìn cô, đôi mắt phiếm hồng, hẳn là vừa rồi khóc rất lợi hại.
Vì thế anh động chút lòng trắc ẩn, dừng một hồi mới nói: “Không động nữa, em ngủ đi.”
Quan Tri Ý: “Ừm, có điều anh vẫn chưa ăn cơm đâu.”
“Không sao, anh gọi cơm ngoài.”
“Được.”
“Em muốn ăn gì không, anh gọi cho em.”
Quan Tri Ý lắc đầu, đem chăn kéo lên cao.
“Không ăn, em mệt, muốn ngủ.”
Thích Trình Diễn cười, sờ đầu cô: “Được rồi.”
Hôm sau mười giờ sáng, Quan Tri Ý tỉnh dậy, lúc này Thích Trình Diễn đã không còn bên cạnh. Cô mơ mơ màng màng tè trên giường bò dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tìm một vòng quanh nhà, phát hiện Thích Trình Diễn đang ở thư phòng, anh ngồi trước máy tính họp video.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại khái nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn lên đã thấy cô bước vào cửa. Quan Tri Ý nhìn thoáng qua rồi rời đi, không muốn làm phiền anh bàn công việc.
“Trên bàn để sẵn bữa sáng, em ăn lót bụng chút đi.” Anh đột nhiên mở miệng.
Quan Tri Ý sửng sốt, toàn thể cấp dưới trong video cũng đồng loạt nhìn về boss nhà mình.
Thích Trình Diễn một chút cũng không cảm thấy gì, nhìn nàng đứng phát ngốc, hỏi: “Làm sao thế, không thích ăn cái đó?”
Quan Tri Ý lắc đầu, cô còn chưa biết bữa sáng có những gì.
Nhưng Thích Trình Diễn thấy cô lắc đầu, cho rằng không thích ăn, anh tháo một bên tai nghe, nói: “Đợi mười phút nữa, anh làm món khác cho em.”
Quan Tri Ý mở miệng, muốn nói không có ý này. Nhưng lại ngại bên kia còn người khác, nên không mở lời, chạy từ thư phòng ra ngoài.
Thích Trình Diễn thấy người nọ đi rồi mới một lần nữa đem tai nghe đeo lên, nhìn màn hình.
Mà lúc này, trên màn hình các vị giám đốc đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, vừa rồi bộ dạng của ông chủ quá mức ôn nhu. Bọn họ cho đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe qua ngữ khí này của anh.
“Không thích ăn cái đó?”
“Làm món khác cho em?”
Ông chủ, còn tự mình xuống bếp?
Có thể khiến anh như thế, hẳn là người bạn gái công khai trên truyền thông đi!
Mấy vị giám đốc trong lòng kích động ăn dưa, ngược lại trên mặt một chút không dám biểu hiện điều gì.
“Thất thần cái gì?” Thích Trình Diễn nhíu mày, “Bộ phận thị trường tiếp tục nói đi.”
Giám đốc bộ phận thị trường lấy lại tinh thần, vội vàng: “À, được Thích tổng.”
……
Thích Trình Diễn căn thời gian thật sự rất chuẩn, mười phút sau cuộc họp kết thúc.
Anh từ thư phòng bước ra, thấy Quan Tri Ý đang ngồi ăn bữa sáng.
“Không phải không thích ăn sao? Sao không đợi anh.”
“Em không nói là không thích ăn, là nói không phải không thích ăn.” Quan Tri Ý uống một ngụm sữa bò, “Vừa rồi bên anh nhiều người quá, em ngại nói.”
Thích Trình Diễn ngồi xuống bên cạnh: “Có gì mà ngại.”
“Anh đang họp mà…”
“Không sao, đều là người một nhà.” Thích Trình Diễn duỗi tay lau chút vụn bánh mì bên miệng cô, “Hơn nữa em lại là bà chủ, em nói một câu, họ cũng chẳng dám ý kiến.”
Bà chủ…
Quan Tri Ý đáy mắt ngập ý cười: “A!!”
Mười hai giờ trưa, Lưu Vân đến đón người. Quan Tri Ý trở về đoàn phim, Thích Trình Diễn tiếp tục công việc. Quan Tri Ý rất bận, cho nên Thích Trình Diễn cũng không qua đoàn phim quấy rầy cô, công tác kết thúc liền lập tức trở về.
Một tháng sau, cách thời gian đóng máy trước một tuần.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa trưa ăn cơm tại đoàn phim xong, Quan Tri Ý liền ở trong phòng nghỉ không ra ngoài. Mao Mao bên ngoài đợi một hồi không thấy cô mới đi vào tìm, kết quả thấy cô đang ở trong WC nôn mửa.
“Chị Tri Ý! Làm sao vậy?”
Quan Tri Ý súc miệng: “Dạ dày không thoải mái.”
“Không sao chứ? Có nghiêm trọng hay không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước.”
Quan Tri Ý sợ làm trễ tiến độ đoàn phim: “Đạo diễn bên đó…”
“Em và chị Lưu Vân sẽ nói một tiếng.” Mao Mao đáp, “Thân thể quan trọng hơn, chị gần đây cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, vẫn là đến bệnh viện xem sao.”
“Ừm…”
Cuối cùng Mao Mao và Lưu Vân bồi Quan Tri Ý đi bệnh viện, kiểm tra một hồi xác định là dạ dày có vấn đề, sau khi lấy thuốc mới trở về.
Trên đường trở lại, vừa lúc nhận được điện thoại của Thích Trình Diễn. Quan Tri Ý cả người vùi trong áo lông vũ, rầm rì làm nũng với anh.
Nhưng sau khi nghe được, Thích Trình Diễn lo lắng nói chuẩn bị bay đến một chuyến, cô lập tức dừng lại: “Em chỉ tuỳ tiện nói với anh thôi. Bác sĩ cũng đã kê đơn thuốc, không sao đâu.”
Thích Trình Diễn vẫn không an tâm: “Trước đây không phải đã nói với em, không cần bỏ bữa kén ăn. Dạ dày em như thế, chịu được sao?”
Quan Tri Ý bĩu môi: “Anh không cần nói em nha.”
Thích Trình Diễn nghe ngữ khí cô mềm như bông, sinh thêm đau lòng: “Một tuần nữa đóng máy phải không?”
“Vâng…”
“Ngày mai anh đến, tới lúc đó cùng trở về.”
“Không cần không cần, thật sự đó!” Quan Tri Ý nói, “Em là cấp dưới, không dám lừa gạt anh.”
Lúc lâu sau Quan Tri Ý khuyên ngăn một hồi, cuối cùng cũng đánh lại được tâm tư bay đến một chuyến của Thích Trình Diễn.
Một tuần sau, đoàn phim đóng máy, cô cùng nhân viên công tác ra sân bay chuẩn bị trở về.
Trước giờ lên máy bay, Lưu Vân khẩn trường đem điện thoại đến trước mặt cô: “Tri Ý, hôm đó đi viện em mặc áo lông vũ của ai, dày như vậy.”
Quan Tri Ý không hiểu ý tứ của cô: “Cái gì?”
“Em tự xem đi.”
Quan Tri Ý nhận lấy điện thoại, rủ mắt nhìn màn hình, tiêu đề được phóng to và in đậm trước mắt: Nghi ngờ Quan Tri Ý đang mang thai.
Tiêu đề này quả thật dễ khiến người ta kích động…
Mà nội dung chung của bài báo này là có người tung tin đồn cô ốm nghén trong đoàn phim, sau đó đăng thêm ảnh cô đến bệnh viện. Trong ảnh, cô mặc một chiếc áo khoác rộng để che bụng, bàn tay thường xuyên che chắn bảo vệ bụng mình.
Quan Tri Ý xem xong ngây ngốc: “Tin tức này cũng thật quá đáng nha.”
Lưu Vân nói: “Gần đây trong vòng không có gì mới, phóng viên vì thế càng chăm chỉ.”
Quan Tri Ý bất đắc dĩ cười: “Những người này thật nhàm chán, lại còn lên hot search. Thế này là muốn mười tháng nữa ta biến ra một đứa trẻ sao.”
Lưu Vân nói: “Nếu như em thích, có thể nỗ lực.”
“Em nếu thật sự sinh ra, thì chị khóc đi là vừa, người đại diện của em.”
“……….”
Có rất nhiều tin tức vô nghĩa trong vòng, Quan Tri Ý và Lưu Vân đều không đặt tin nhảm này vào mắt. Mà bọn họ chuẩn bị lên máy bay nên càng không quan tâm, nghĩ đến lúc xuống máy bay sẽ đăng Weibo phủ nhận sau.
Thế nhưng, Đế Đô bên này người không rõ sự tình lại không bình thản như vậy. Thời điểm Quan Nguyên Bạch ngồi nhà xem tin tức, thiếu chút nữa từ trên sofa nhảy dựng lên.
“Tình huống gì thế này…”
Anh biết trên mạng tin tức không nhất định là thật, nhưng trong lòng cũng có điểm lo lắng. Cho nên lập tức gọi điện cho Quan Tri Ý, kết quả di động tắt máy.
Với việc Quan Nguyên Bạch quan tâm đến Quan Tri Ý thế nào, anh làm sao có thể để yên chuyện này. Vì vậy anh liền trực tiếp ra ngoài tìm Thích Trình Diễn. Vừa rồi tình cờ liên lạc, Thích Trình Diễn hiện tại đang ở nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Nguyên Bạch tiến vào Thích gia đúng lúc anh cùng Thích lão gia đang nói chuyện. Quan Nguyên Bạch quy củ mà cùng lão gia chào hỏi, quay sang nói với Thích Trình Diễn: “Có việc, cậu ra đây một chút.”
Thích Trình Diễn còn chưa xem tin tức, không biết chuyện gì, cùng Quan Nguyên Bạch ra sau cửa: “Làm sao thế?”
Quan Nguyên Bạch quay đầu, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Ngũ mang thai?”
Thích Trình Diễn căn bản không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, ngẩn người: “Ai nói?”
“Tin tức.”
Thích Trình Diễn nhíu mày, lấy di động ra xem.
Quan Nguyên Bạch thấy Thích Trình Diễn không biết, tức khắc nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra là giả, làm tôi sợ gần chết, thiếu chút nữa muốn đem cậu chôn sống.”
“……”
Thích Trình Diễn không hé răng.
Quan Nguyên Bạch thấy Thích Trình Diễn luôn nhìn di động không nói chuyện, ý cười chậm rãi biến mất: “Biểu tình này là gì?”
Thích Trình Diễn nhấp môi dưới, đưa mắt nhìn Quan Nguyên Bạch: “Kỳ thật… tôi không xác định được là thật hay giả.”
??????
Tắm rửa xong xuôi, Thích Trình Diễn nằm bên cạnh nghịch tóc cô.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh ở lại Thượng Hải mấy ngày?” Quan Tri Ý mềm nhũn không xương nằm trong lồng ngực anh, thấp giọng hỏi.
“Ngày kia trở về.”
“Ồ.” Quan Tri Ý nói, “Chiều mai em phải quay phim đến tối mới kết thúc.”
“Không sao, em cứ bận việc, không cần lo cho anh.”
“Ừm…”
Thích Trình Diễn nói: “Em gần đây có gặp Tiêu Nhiên?”
“Anh ấy sao, có gặp qua, hai đoàn phim của bọn em ở cùng khách sạn.”
Quan Tri Ý nói xong, đột nhiên mở mắt, “Anh có phải đọc được tin tức rồi không?”
Tin tức về cô từ trước đến nay, Thích Trình Diễn đều chú ý tới. Bài báo về cô và Tiêu Nhiên ở cùng một chỗ bất quá cũng không qua được mắt anh.
Thích Trình Diễn: “Đọc rồi, còn không phải nằm trên hot search hay sao.”
“Cái đó, đều là fans chụp. Sau đó bị tài khoản tiếp thị lấy đi, nói thêm vài điều vô nghĩa.”
Thích Trình Diễn biết bọn họ không có gì, nhưng trên mạng lại có rất nhiều người đang ôm mộng CP, thậm chí còn viết ra những lời bịa đặt khiến anh đọc được nhức cả mắt.
“Trình Diễn?” Quan Tri Ý ngẩng đầu, duỗi tay ôm lấy mặt anh, “Anh không phải vì việc này mà chạy đến Thượng Hải một chuyến đó chứ?”
Thích Trình Diễn ho nhẹ: “Anh, có công việc.”
“Ồ…”
Thích Trình Diễn ôm lại mặt cô: “Thế nào, anh ở trong mắt em là một bình dấm chua?”
Quan Tri Ý hàm hồ nói: “Việc này anh cũng không phải chưa từng làm qua…”
Thích Trình Diễn híp mắt, cúi đầu ngăn lấy miệng cô, câu dẫn đầu lưỡi tiến vào.
Chạm vào một cái, lại không cầm lòng được mà dây dưa một hồi lâu, thân thể nóng lòng muốn thử gần gũi hơn. Quan Tri Ý cảm giác được bên anh có phản ứng, lập tức khom người lại, ậm ừ như mèo kêu: “Không được đâu…”
Ban nãy dây dưa một hồi lâu như vậy, cô không muốn lặp lại nữa.
Thích Trình Diễn nằm nghiêng nhìn cô, đôi mắt phiếm hồng, hẳn là vừa rồi khóc rất lợi hại.
Vì thế anh động chút lòng trắc ẩn, dừng một hồi mới nói: “Không động nữa, em ngủ đi.”
Quan Tri Ý: “Ừm, có điều anh vẫn chưa ăn cơm đâu.”
“Không sao, anh gọi cơm ngoài.”
“Được.”
“Em muốn ăn gì không, anh gọi cho em.”
Quan Tri Ý lắc đầu, đem chăn kéo lên cao.
“Không ăn, em mệt, muốn ngủ.”
Thích Trình Diễn cười, sờ đầu cô: “Được rồi.”
Hôm sau mười giờ sáng, Quan Tri Ý tỉnh dậy, lúc này Thích Trình Diễn đã không còn bên cạnh. Cô mơ mơ màng màng tè trên giường bò dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tìm một vòng quanh nhà, phát hiện Thích Trình Diễn đang ở thư phòng, anh ngồi trước máy tính họp video.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại khái nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn lên đã thấy cô bước vào cửa. Quan Tri Ý nhìn thoáng qua rồi rời đi, không muốn làm phiền anh bàn công việc.
“Trên bàn để sẵn bữa sáng, em ăn lót bụng chút đi.” Anh đột nhiên mở miệng.
Quan Tri Ý sửng sốt, toàn thể cấp dưới trong video cũng đồng loạt nhìn về boss nhà mình.
Thích Trình Diễn một chút cũng không cảm thấy gì, nhìn nàng đứng phát ngốc, hỏi: “Làm sao thế, không thích ăn cái đó?”
Quan Tri Ý lắc đầu, cô còn chưa biết bữa sáng có những gì.
Nhưng Thích Trình Diễn thấy cô lắc đầu, cho rằng không thích ăn, anh tháo một bên tai nghe, nói: “Đợi mười phút nữa, anh làm món khác cho em.”
Quan Tri Ý mở miệng, muốn nói không có ý này. Nhưng lại ngại bên kia còn người khác, nên không mở lời, chạy từ thư phòng ra ngoài.
Thích Trình Diễn thấy người nọ đi rồi mới một lần nữa đem tai nghe đeo lên, nhìn màn hình.
Mà lúc này, trên màn hình các vị giám đốc đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, vừa rồi bộ dạng của ông chủ quá mức ôn nhu. Bọn họ cho đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe qua ngữ khí này của anh.
“Không thích ăn cái đó?”
“Làm món khác cho em?”
Ông chủ, còn tự mình xuống bếp?
Có thể khiến anh như thế, hẳn là người bạn gái công khai trên truyền thông đi!
Mấy vị giám đốc trong lòng kích động ăn dưa, ngược lại trên mặt một chút không dám biểu hiện điều gì.
“Thất thần cái gì?” Thích Trình Diễn nhíu mày, “Bộ phận thị trường tiếp tục nói đi.”
Giám đốc bộ phận thị trường lấy lại tinh thần, vội vàng: “À, được Thích tổng.”
……
Thích Trình Diễn căn thời gian thật sự rất chuẩn, mười phút sau cuộc họp kết thúc.
Anh từ thư phòng bước ra, thấy Quan Tri Ý đang ngồi ăn bữa sáng.
“Không phải không thích ăn sao? Sao không đợi anh.”
“Em không nói là không thích ăn, là nói không phải không thích ăn.” Quan Tri Ý uống một ngụm sữa bò, “Vừa rồi bên anh nhiều người quá, em ngại nói.”
Thích Trình Diễn ngồi xuống bên cạnh: “Có gì mà ngại.”
“Anh đang họp mà…”
“Không sao, đều là người một nhà.” Thích Trình Diễn duỗi tay lau chút vụn bánh mì bên miệng cô, “Hơn nữa em lại là bà chủ, em nói một câu, họ cũng chẳng dám ý kiến.”
Bà chủ…
Quan Tri Ý đáy mắt ngập ý cười: “A!!”
Mười hai giờ trưa, Lưu Vân đến đón người. Quan Tri Ý trở về đoàn phim, Thích Trình Diễn tiếp tục công việc. Quan Tri Ý rất bận, cho nên Thích Trình Diễn cũng không qua đoàn phim quấy rầy cô, công tác kết thúc liền lập tức trở về.
Một tháng sau, cách thời gian đóng máy trước một tuần.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa trưa ăn cơm tại đoàn phim xong, Quan Tri Ý liền ở trong phòng nghỉ không ra ngoài. Mao Mao bên ngoài đợi một hồi không thấy cô mới đi vào tìm, kết quả thấy cô đang ở trong WC nôn mửa.
“Chị Tri Ý! Làm sao vậy?”
Quan Tri Ý súc miệng: “Dạ dày không thoải mái.”
“Không sao chứ? Có nghiêm trọng hay không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước.”
Quan Tri Ý sợ làm trễ tiến độ đoàn phim: “Đạo diễn bên đó…”
“Em và chị Lưu Vân sẽ nói một tiếng.” Mao Mao đáp, “Thân thể quan trọng hơn, chị gần đây cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, vẫn là đến bệnh viện xem sao.”
“Ừm…”
Cuối cùng Mao Mao và Lưu Vân bồi Quan Tri Ý đi bệnh viện, kiểm tra một hồi xác định là dạ dày có vấn đề, sau khi lấy thuốc mới trở về.
Trên đường trở lại, vừa lúc nhận được điện thoại của Thích Trình Diễn. Quan Tri Ý cả người vùi trong áo lông vũ, rầm rì làm nũng với anh.
Nhưng sau khi nghe được, Thích Trình Diễn lo lắng nói chuẩn bị bay đến một chuyến, cô lập tức dừng lại: “Em chỉ tuỳ tiện nói với anh thôi. Bác sĩ cũng đã kê đơn thuốc, không sao đâu.”
Thích Trình Diễn vẫn không an tâm: “Trước đây không phải đã nói với em, không cần bỏ bữa kén ăn. Dạ dày em như thế, chịu được sao?”
Quan Tri Ý bĩu môi: “Anh không cần nói em nha.”
Thích Trình Diễn nghe ngữ khí cô mềm như bông, sinh thêm đau lòng: “Một tuần nữa đóng máy phải không?”
“Vâng…”
“Ngày mai anh đến, tới lúc đó cùng trở về.”
“Không cần không cần, thật sự đó!” Quan Tri Ý nói, “Em là cấp dưới, không dám lừa gạt anh.”
Lúc lâu sau Quan Tri Ý khuyên ngăn một hồi, cuối cùng cũng đánh lại được tâm tư bay đến một chuyến của Thích Trình Diễn.
Một tuần sau, đoàn phim đóng máy, cô cùng nhân viên công tác ra sân bay chuẩn bị trở về.
Trước giờ lên máy bay, Lưu Vân khẩn trường đem điện thoại đến trước mặt cô: “Tri Ý, hôm đó đi viện em mặc áo lông vũ của ai, dày như vậy.”
Quan Tri Ý không hiểu ý tứ của cô: “Cái gì?”
“Em tự xem đi.”
Quan Tri Ý nhận lấy điện thoại, rủ mắt nhìn màn hình, tiêu đề được phóng to và in đậm trước mắt: Nghi ngờ Quan Tri Ý đang mang thai.
Tiêu đề này quả thật dễ khiến người ta kích động…
Mà nội dung chung của bài báo này là có người tung tin đồn cô ốm nghén trong đoàn phim, sau đó đăng thêm ảnh cô đến bệnh viện. Trong ảnh, cô mặc một chiếc áo khoác rộng để che bụng, bàn tay thường xuyên che chắn bảo vệ bụng mình.
Quan Tri Ý xem xong ngây ngốc: “Tin tức này cũng thật quá đáng nha.”
Lưu Vân nói: “Gần đây trong vòng không có gì mới, phóng viên vì thế càng chăm chỉ.”
Quan Tri Ý bất đắc dĩ cười: “Những người này thật nhàm chán, lại còn lên hot search. Thế này là muốn mười tháng nữa ta biến ra một đứa trẻ sao.”
Lưu Vân nói: “Nếu như em thích, có thể nỗ lực.”
“Em nếu thật sự sinh ra, thì chị khóc đi là vừa, người đại diện của em.”
“……….”
Có rất nhiều tin tức vô nghĩa trong vòng, Quan Tri Ý và Lưu Vân đều không đặt tin nhảm này vào mắt. Mà bọn họ chuẩn bị lên máy bay nên càng không quan tâm, nghĩ đến lúc xuống máy bay sẽ đăng Weibo phủ nhận sau.
Thế nhưng, Đế Đô bên này người không rõ sự tình lại không bình thản như vậy. Thời điểm Quan Nguyên Bạch ngồi nhà xem tin tức, thiếu chút nữa từ trên sofa nhảy dựng lên.
“Tình huống gì thế này…”
Anh biết trên mạng tin tức không nhất định là thật, nhưng trong lòng cũng có điểm lo lắng. Cho nên lập tức gọi điện cho Quan Tri Ý, kết quả di động tắt máy.
Với việc Quan Nguyên Bạch quan tâm đến Quan Tri Ý thế nào, anh làm sao có thể để yên chuyện này. Vì vậy anh liền trực tiếp ra ngoài tìm Thích Trình Diễn. Vừa rồi tình cờ liên lạc, Thích Trình Diễn hiện tại đang ở nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Nguyên Bạch tiến vào Thích gia đúng lúc anh cùng Thích lão gia đang nói chuyện. Quan Nguyên Bạch quy củ mà cùng lão gia chào hỏi, quay sang nói với Thích Trình Diễn: “Có việc, cậu ra đây một chút.”
Thích Trình Diễn còn chưa xem tin tức, không biết chuyện gì, cùng Quan Nguyên Bạch ra sau cửa: “Làm sao thế?”
Quan Nguyên Bạch quay đầu, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Ngũ mang thai?”
Thích Trình Diễn căn bản không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, ngẩn người: “Ai nói?”
“Tin tức.”
Thích Trình Diễn nhíu mày, lấy di động ra xem.
Quan Nguyên Bạch thấy Thích Trình Diễn không biết, tức khắc nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra là giả, làm tôi sợ gần chết, thiếu chút nữa muốn đem cậu chôn sống.”
“……”
Thích Trình Diễn không hé răng.
Quan Nguyên Bạch thấy Thích Trình Diễn luôn nhìn di động không nói chuyện, ý cười chậm rãi biến mất: “Biểu tình này là gì?”
Thích Trình Diễn nhấp môi dưới, đưa mắt nhìn Quan Nguyên Bạch: “Kỳ thật… tôi không xác định được là thật hay giả.”
??????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.