Em Có Sợ Anh Không?

Chương 11

Fly

09/08/2013

Hai người đi chơi quên đường về. Khi đến cửa phòng Đường Thi vỗ vỗ vai Quang Anh nói:

- Mở cửa kìa anh yêu!.

Quang anh quay ra nhăn mặt:

- Em cầm chìa khóa cơ mà?

- Anh buồn cười nhỉ? Em mặc boho thế này thì em cất vào ngực à?

Quang anh lục thử túi quần thì không có, túi áo thì lại càng không vì chẳng có cái túi áo nào cả. Cuối cùng anh đành nói miễn cưỡng:

- Hình như anh làm mất chìa khóa rồi.

Đường thi nhảy tưng tưng lên. Vũ điệu này đến cô còn không hiểu nổi. nhưng khi nghe Quang anh nói xong câu này thì cô không nhảy không được.

- Ôi! anh bao nhiêu tuổi mà đã lú lẫn thế kia?

Cuối cùng hai người cùng đưa ra giải pháp là đi tìm.

Đường thi và Quang Anh đều không nghĩ ra giải pháp là có thể hỏi nhân viên quầy lễ tân. Có lẽ hôm nay trong món thịt họ ăn có quá nhiều mỡ chăng? Đường thi vừa tìm vừa ngủ. Cô cứ dò dẫm như dò mìn thời chiến tranh. Trong lúc ấy cô lại đang mặc một bộ váy trễ ngực đến dã man khiến tên đàn ông nào đi qua cũng phải ngước mắt nhìn theo.

Quang anh thấy điệu bộ của Đường thi như vậy thì không khỏi khó chịu. Cô ta đang tìm hay là đang làm liều thuốc tinh thần cho mấy tên đàn ông kia đây? Dù sao Đường Thi cũng là vợ anh, khi có người khác nhìn vào vợ mình với ánh mắt đầy hàm ý như vậy anh cũng không thể chịu nổi. Không ngờ trong những lúc như thế này đồng chí Quang Anh lại nghĩ ra được biện pháp đó. Hỏi nhân viên quầy lễ tân.

- Dạ! Chìa khóa phòng anh chị đây ạ.

Thương thay cho cái trí nhớ của Quang Anh. Mang chìa khóa ra đây gửi mà cứ ngỡ mình làm mất. Có lẽ từ khi dính lấy Đường Thi anh đã bị chứng đãng trí tuổi trẻ này.

Về đến phòng, hai người chẳng còn quan tâm đến việc anh ngủ đất tôi ngủ giường nữa. Vừa đóng được cái cửa, chẳng cần biết quần áo trên người phiền hà cỡ nào họ cũng lao vào giường như con thiêu thân vậy. Và chỉ chưa đầy 3 phút, hai người đã bị thần ngủ kéo đi.

Buổi sáng.

Khi Đường thi tỉnh dậy. Phòng bật điều hòa nên rất lạnh. Chăn đã bị Quang anh giành hết nên Đường Thi cứ co ro như một con mèo mắc mưa. Tất nhiên là cô sẽ chẳng chịu để yên cho Quang anh làm như vậy. Đường Thi túm chặt hai tay vào chăn và kéo giật một cái. Chăn về phía mình cả đống. Nhưng khi cô đắp được cái chăn vào thì cũng là lúc Quang Anh xoay người và đè cả đống thịt lên người cô. Đường thi muốn thoát ra mà không tài nào thoát nổi. Suy cho cùng thì cô cũng là phận nữ nhi, không thể chống lại được sức lực cũng như cơ thể cường tráng của một người đàn ông như Quang Anh được.

Thực ra khi bị Đường thi giật chăn Quang Anh đã dậy rồi. Anh muốn đạp cô ta ra khỏi giường ngay lập tức vì đã đánh thức giấc ngủ của anh. Nhưng dù sao cũng không nên làm vậy. Dậy thì cũng dậy rồi, đùa vui với cô ấy một chút cũng chẳng sao. Thế là anh giả vờ xoay người và đè lên người cô ta luôn. Điều đáng nói ở đây là cô ta không chịu nằm im. Nếu nằm im anh có thể nghĩ lại mà buông tha nhưng ai ngờ cô ta lại cứ nhúc nhích bên dưới. Há chẳng phải là muốn quyến rũ anh hay sao? Cuối cùng Quang anh cũng đành mở mắt ra mà hạ thấp giọng nói:

- Em muốn chết thế nào đấy?



Đường thi bị đè giọng nói cũng không còn nguyên vẹn:

- Chết là gì? Em không hiểu?

Quang Anh cuối cùng cũng đè toàn phần người của anh lên người Đường Thi. Vuốt ve mái tóc đỏ rực của cô rồi lan xuống cả làn môi như hai cánh hoa anh đào ghép lại kia nói:

- Em có quyền giữ im lặng đến khi vụ án hoàn thành.

Đường thi nheo mắt mơ màng. Cô không biết ánh mắt này đã đốt cháy bao nhiêu trái tim các chàng trai. Và Quang anh cũng không ngoại lệ:

- Em muốn…

- Này. Em nên nằm im thì tốt hơn, vì anh sắp không trụ nổi nữa rồi đấy.

- Ồ! Vậy thì càng phải cựa quậy thôi.

Nói rồi Đường thi bắt đầu nghịch ngợm. Cô càng giãy giụa thì càng làm cho khoảng cách giữa hai người nóng dần lên và nó được bùng cháy bằng một nụ hôn mãnh liệt của Quang Anh.

Chiếc boho của cô vốn đã lỏng lẻo nay bị Quang Anh lột ra chỉ trong tíc tắc. Sự tiếp xúc thân thể khiến cả hai hưng phấn đến tột độ. Bàn tay anh không ngừng “du lịch” trên thân thể cô. Đã lâu lắm rồi anh chưa có cảm giác xác thực đến như vậy.

Đường Thi vốn cũng không phải là thiếu nữ. Những chuyện như thế này cô cũng đã từng đối mặt nên kinh nghiệm có là chuyện đương nhiên. Khi ánh mắt Quang Anh biến sắc cô đã hiểu anh ta muốn gì. Dù sao thì anh ta cũng là chồng cô, hơn nữa trong thời gian qua cả hai người đã phải sống trong cảnh chịu đựng nhau. Bùng nổ là một điều đương nhiên. Và miễn là hai bên thấy thỏa mãn là được.

Khi đã xong xuôi. Sức lực bị cạn kiệt là điều đương nhiên. Hai người dắt tay nhau xuống nhà hàng ăn sáng.

Tên bồi bàn phát hiện ra đôi vợ chồng phá hoại hôm nọ nên đã tránh mặt không phục vụ. Và cuối cùng là một cô gái đến bàn hai người nói giọng điệu nhẹ nhàng:

- Xin hỏi anh chị dùng gì ạ?

Đường thi dán mắt vào quyển thực đơn nhưng Quang anh thì chăm chú vào cô gái này hơn. Nhìn thoáng qua có thể phát hiện cô ta không phải phục vụ ở đây rồi. Khi ấy, Đường thi khẽ ho khan vài tiếng rồi nói:

- Muốn ăn susi trên bụng người mẫu sao?

Quang anh biết mình đã bị phát hiện nhưng anh cũng chẳng chịu thu ánh mắt về mà hỏi:

- Cô là chủ cửa hàng này sao?

Cô gái bị hỏi một câu bất ngờ nên đã cười tươi:

- Anh thật tinh ý.



Đường thi lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn bà chủ cửa hàng. Nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, rõ ràng Đường thi thấy đã từng gặp cô ta ở đâu rồi. Cái khổ là cô chẳng bao giờ nhớ mặt người cả. Cô chỉ nhớ những ai làm cho cô thực sự ấn tượng mà thôi. Và cuối cùng, cô gái này cũng tay bắt mặt mừng với cô trước:

- Đường Thi, đúng là cậu rồi.

Đường thi cười trừ để che đi những dấu hỏi chấm ngu ngốc trên mặt mình. Tại sao lúc nào cô cũng là người để người ta phát hiện ra mình trước? Thật nực cười là khi họ phát hiện thì cô lại chẳng biết họ là ai.

- Hờ hờ. Chúng mình quen nhau hả?

Cô gái chẳng ngần ngại mà kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống ben cạnh Đường thi nói:

- Mình là Hà Lam đây, không nhớ à?

Cuối cùng Đường Thi cũng nhớ được ra đây là cô gái ngay xưa hay bám lấy cô như một cái đuôi. Rồi còn tự nhận cô là Đường thi tỉ tỉ nữa chứ. Lúc nào cũng một câu Thi tỉ hai câu Thi tỉ. Bây giờ đã làm bà chủ một nhà hàng lớn như vậy rồi. Thật là bất ngờ.

- Ừ, mình nhớ rồi. Nhưng sao cậu lại ở đây? Ngày xưa cậu ở cùng thành phố với mình mà?

Hà Lam nghe Đường Thi nỏi vội cười:

- À! Ở chỗ này du lịch ăn khách hơn chỗ mình nên làm ăn dễ kiếm hơn. Kinh doanh là phải thế.

Đường thi ra vẻ hiểu ý. Nếu nhìn kĩ lại cô nàng Hà Lam này thì có vẻ như cô ta đã khác xưa rất nhiều. Có phần sành điệu hơn đấy. Thật không ngờ là khi xa một tín đồ thời trang như Đường thi cô ta lại trở nên như thế này quả là một bước đột phá. Không biết giờ ai đang là tỉ tỉ của cô ấy đây?

Rồi Đường thi lại thấy Quang Anh im lặng nãy giờ. Cô ngẩng ánh mắt lên thì bắt gặp anh ta đang nhìn Hà Lam. ánh mắt phức tạp. Không phải say mê, không phải thù hận…

- Cậu mau mau bảo đầu bếp mang dồ ăn ra đây đi. Bọn mình đói rồi.

Hà Lam biết Đường Thi đang đuổi khéo mình nên đứng dậy đi vào bếp luôn.

Quang Anh vẫn dõi theo nhìn Hà Lam. Đây chính là cô nàng năm xưa dám bảo anh biến thái khi anh bị Đường Thi hại. Cô ta hiểu cái quái gì cơ chứ. Năm đấy rất may cho cô ta là anh không làm liên đội trưởng nữa không thì…

- Có vẻ như là đang phẫn uất điều gì nhỉ? – Đường thi nhấp một ngụm nước rồi nói.

Quang anh trả lời mà răng như mòn cả đi:

- Phẫn chứ! Quá khứ tươi đẹp hiện về cơ mà.

Đường Thi cười ngả ngớn sau câu nói rằng. Ai bảo anh ta lúc đó thích đối đầu với cô cơ chứ? Với sức lực kém cỏi, lại đơn thương độc mã thế kia thì chỉ có thể đấu với cô bằng niềm đau và nỗi nhớ mà thôi. Haha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Sợ Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook