Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 35

Xuyên Lan

09/08/2021

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Nặc Nặc nói xong rồi lại cúi đầu, giống như lẩm bẩm lầu bầu mà lặp lại hai tiếng “Bà xã”, anh bị xưng hô mới tinh này làm cho vô cùng ngọt ngào, đôi môi màu đỏ nhạt cong lên một đường cong xinh đẹp.

Giống như giữa anh và Dao Dao cuối cùng cũng đã có sự dung hòa khắc cốt ghi tâm sâu sắc, không thể chặt đứt được nữa.

Anh quyến luyến cọ cọ bên mặt của Dụ Dao, hơi ngẩng đầu, dán vào mi tâm của cô thử thăm dò mà hôn một cái khe khẽ, sau đó nắm lấy tay cô, xoa lên chiếc nhẫn gỗ trêи ngón tay cô, không nhịn được mà kéo dài âm cuối, triền miên gọi cô: “Dao Dao là bà xã của anh---”

Dụ Dao hoàn toàn choáng váng rồi, cảm giác mê muội như khi bị rót hai bình rượu đỏ.

Cô nhất thời lại không phân biệt rõ được là Nặc Nặc chỉ xem từ này là xưng hô thân mật có thể dùng được giữa người yêu với nhau hay là anh thật lòng cảm thấy từ hôm nay trở đi, giữa cô và anh chính là quan hệ kết hôn!

Dụ Dao quả thật muốn thốt ra một đống lời phổ cập khoa học để giải thích, nhưng đối diện với đôi mắt của anh, cô lại theo bản năng mà nghẹn lại.

Anh đón lấy ánh nắng ban mai, nơi lông mi dài màu mực đen như lông vũ đều là điểm sáng rực rỡ, hơi chớp một cái liền tỏa ra ánh sáng lung linh, dồn hết tất cả sự nhiệt tình và hạnh phúc vào cô, anh gọi hai chữ đơn giản thôi lại giống như bắt được cả thế giới mà anh mong ngóng.

Điều này khiến cô làm sao có thể nghiêm túc được.

Nặc Nặc không giục cô đáp lại.

Anh đứng thẳng người một cách đầy quyến luyến, dùng hai tay dâng sổ hộ khẩu và thẻ căn cước cho Dụ Dao, lại lấy ra một cái bì thư ngay ngắn, dính đầy nhiệt độ cơ thể của anh từ trong túi áo, trêи bì thư là ba chữ “Gửi bà xã” cực kỳ duyên dáng mà anh tự tay viết.

Anh lén lút chuẩn bị lúc nào, Dụ Dao hoàn toàn không biết.

Yết hầu của cô chuyển động, cô bình tĩnh nhìn anh.

Nặc Nặc lùi về sau một chút, một cái chân dài thẳng tắp mặc quần tây quỳ xuống, anh đặt bức thư vào trong tay cô rồi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cún con phủ đầy màu nước đâm vào lòng người: “Anh là người, được Dao Dao yêu, có giấy tờ, đủ điều kiện hết rồi, hôm nay chúng ta kết hôn.”

“Dao…” Anh chỉ vào bức thư, có chút ngượng ngùng: “Ở trung tâm nghệ thuật có người đến lấy tượng gỗ, anh đã làm rất nhiều, số tiền kiếm được đều ở trong đó, đưa hết cho em tiêu.”

Dụ Dao không nghĩ tới bên trong đó là tiền.

Cô nhân tiện nhìn tay của Nặc Nặc, trắng nõn thon dài đều đặn, mỏng mà gầy gò, bởi vì cô mà anh đã có rất nhiều vết thương, chúng đều chưa khỏi hẳn, gần đây lại làm không biết bao nhiêu tượng gỗ đếm không hết, phía trêи đó là vết thương mới và cũ to nhỏ trải rộng.

Số tiền mà anh dùng nhiều vết thương như vậy để đổi lấy, anh vui vẻ nhét hết cho cô.

Có nhiều tiền hơn nữa thì Dụ Dao cũng đã thấy rồi, nhưng một cái bì thư này lại đè cho cánh tay cô đau nhức.

Nặc Nặc cười nói: “Sau này anh nuôi Dao Dao, anh dốc sức tích góp tiền, Dao Dao cưới anh.”

Dụ Dao cảm thấy ngọt ngào chua chát xen lẫn, cảm xúc trầm bổng đến mức không bình tĩnh được, cô nghĩ Nặc Nặc chắc chắn là khắc tinh trời sinh của cô, trái tim có ổn định hơn nữa thì cũng có thể bị anh quấy rối.

Rõ ràng là có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ mà anh đã cầu hôn với cô tận hai lần, chỉ muốn thành công gả bản thân cao lớn một mét tám lăm đi.

Quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức Dụ Dao lại muốn bắt nạt anh.

“... Như vậy không được tính là kết hôn.” Dụ Dao cũng ngồi xổm xuống, nghiêm trang đối diện với anh: “Kết hôn là --- anh và em cầm giấy tờ của mỗi người đi đến cục dân chính, nhận lấy thứ mà người ta gọi là giấy chứng nhận kết hôn, đến lúc đó chúng ta liền có thể ở trong cùng một quyển hộ khẩu.”

“Có điều trước lúc đó còn phải trải qua quá trình yêu đương, phải thông báo cho bạn bè người thân, làm đám cưới, còn phải mua nhà, đừng quan tâm lớn hay nhỏ nhưng cũng không thể dùng một căn nhà thuê được ---”

Dụ Dao thở dốc một hơi, sau đó cô còn đang muốn nói là “Em quay thêm mấy bộ phim, kiếm đủ tiền đặt cọc nhà”, không đợi phát ra tiếng thì Nặc Nặc đã lôi kéo cô, vội vàng hỏi: “Nhà đắt không, tiền trong bì thư còn thiếu bao nhiêu?”

Dụ Dao nghĩ đến sự chênh lệch kếch xù kia, cô dừng lại một chút rồi dịu dàng nói: “Chỉ thiếu một chút xíu nữa.”

Nặc Nặc dùng mu bàn tay qua quýt xoa xoa khóe mắt có chút nóng bỏng.

Anh vẫn không thể kết hôn với Dao Dao.

Số tiền anh kiếm được không đủ.

Dụ Dao không muốn giải thích nhiều về thế giới hiện thực như vậy nữa, Nặc Nặc của cô nên sống trong lâu đài, cô dùng ngón tay nâng cái cằm phát lạnh của anh: “Chuyện kiếm tiền không vội, có điều… nếu như anh thích, lúc không có ai thì cho phép anh gọi em là bà xã.”

Lúc này Nặc Nặc mới buông môi dưới mỏng mềm bị cắn in dấu răng ra, phía trêи đó nhanh chóng tràn đầy màu máu chói mắt hơn.

Dụ Dao nhìn chằm chằm rồi nuốt nước bọt một cái.

Nói đến thì Nặc Nặc đã xuất viện được mấy ngày rồi, cô vẫn chưa có ý vượt rào.

Nụ hôn đầu tiên mượn rượu mà mơ mơ hồ hồ mất đi, đến bây giờ cô cũng không nhớ được cụ thể là có mùi vị gì, bây giờ mặc dù đã xác định quan hệ với Nặc Nặc nhưng cô chính là sợ vừa tiếp xúc với hôn, chuyện không thích hợp với thiếu nhi ở phía sau đó sẽ theo nhau mà tới, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong cho nên mới vô tình hay cố ý mà tránh né.

Vào giờ phút này, sắc đẹp trước mắt, cô có chút không chịu đựng được.

Bàn tay Dụ Dao đi xuống, nắm chặt cổ áo khoác của Nặc Nặc rồi kéo đến trước mặt mình một cái.

Môi và môi có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào, hơi thở tăng nhanh đều đã phun lên da của đối phương, đang trêи bờ vực của sự thân mật thì bên kia của hành lang lại bất ngờ truyền đến tiếng bước chân, hai cảnh sát đi ngang qua đồng loạt “Ồ” một tiếng, đập vào tấm nhựa trang trí rất lớn treo trêи tường vang lên tiếng đùng đùng.

“Ôi! Ở cục cảnh sát mà làm gì vậy!”

Chân Dụ Dao mềm nhũn, ngã vào trong khuỷu tay của Nặc Nặc.

Cô nhanh chóng đứng dậy, quay đầu che mặt đi, thề với trời, cô sống hai mươi ba năm rồi nhưng chưa bao giờ ngượng ngùng như vậy, muốn bay thẳng ra khỏi trái đất.



Kế hoạch ban đầu của đoàn làm phim “Ngọn Núi Mộng Mơ” chính là kết thúc kỳ nghỉ vào một tuần trước và bắt đầu quay phim, nhưng bởi vì những phần đã được quay xong của phim khác trong series xảy ra vấn đề, đạo diễn đi quay bổ sung nên mới làm trễ nải tiến độ, đúng lúc cho Dụ Dao thời gian cùng Nặc Nặc làm những giấy tờ quan trọng.

Trưa hôm đó trở về từ cục cảnh sát, Dụ Dao liền nhận được thông báo, chậm nhất là ngày mai cô phải tới đoàn làm phim, tiếp tục quay hết phần diễn còn lại.

Mặc dù cũng phải đi Vân Nam nhưng lần này không ở trong núi, đổi thành vùng xung quanh thành phố, điều kiện tốt hơn trước đó không ít.

Dụ Dao vội xử lý thẻ căn cước cho Nặc Nặc chính là vì có thể dẫn anh đi cùng, bình thường mua vé đi máy bay, từ nay về sau mặc kệ là đi đâu, cô cũng sẽ không để lại anh một mình nữa.

Đám người của đoàn làm phim cho rằng Dụ Dao vẫn quay lại một mình, tuyệt đối không ngờ tới lần này bên cạnh lại mang theo trợ lý cực đẹp trai cực ngầu cực đáng yêu trong truyền thuyết.

Đám người này bình thường nhiều chuyện, không ít lần lén xem chủ đề về CP Bạch Ngọc nhưng trở ngại trước đó Dụ Dao không dẫn người đến, tính tình cũng không hề tốt đẹp gì nên không ai dám lắm miệng hỏi, lần này tận mắt nhìn thấy, bọn họ dồn dập kêu lên mẹ nó, nhân vật nam chính trong scandal đột nhiên xuất hiện, người thật còn kϊƈɦ thích hơn trăm lần so với hình chụp lén.

Đạo diễn cảm thấy rằng đây chính là nguyên nhân mà Dụ Dao sống chết muốn về nhà vào đêm giao thừa, ông ta nhiều chuyện hỏi: “Ai đây, không giới thiệu một chút à?”

Trước khi đến Dụ Dao đã có nghĩ qua, cô không sợ việc thừa nhận Nặc Nặc với bất kỳ ai, dám dẫn đến thì dám nói, cô là diễn viên, sự nghiệp và tình yêu không liên quan gì đến nhau, cho dù có liên quan thì cô cũng quan tâm đến Nặc Nặc hơn.

Cô định nói hai chữ “Bạn trai”, Nặc Nặc lại tiến lên, hơi ngăn cản cô ở sau lưng, từ từ nói: “Tôi là trợ lý của cô ấy.”

Mỗi ngày anh đều điểm danh trong siêu thoại Bạch Ngọc, đã xem qua rất nhiều bình luận, biết được nữ minh tinh không thể công khai chuyện tình cảm, sẽ rất không tốt đối với cô, vậy nên anh cam tâm tình nguyện làm…

Người yêu trong bóng tối, gọi thì đến đuổi thì đi.

Nặc Nặc thành công hiểu rõ được cụm từ có chút cảm giác thời đại này, anh tin tưởng vững chắc rằng mình tuyệt đối có thể gánh vác được.

Anh nói như vậy rồi, Dụ Dao liền không tiện phản bác trước mặt mọi người nữa, chỉ là trong lòng chua xót thắt lại.

Kết quả là chưa hết hai tiếng đồng hồ, cô khó chịu dữ hơn nữa, đạo diễn gọi cô qua giải thích cảnh phim, thông báo cho cô biết rằng cảnh hôn vốn được quay cuối cùng kia phải chuyển sang quay vào hôm nay bởi vì lịch trình của nhân vật nam chính không tiện.

Dụ Dao từ chối.

Cô biết là có cảnh hôn, nụ hôn rất nhẹ, hơn nữa không cần hôn thật, mượn góc quay là được, trước đó đã quyết định ngày quay, cô cũng đã dự định đến lúc đó tìm lý do đẩy Nặc Nặc đi, không để anh thấy tận mắt.

Anh cố chấp, vừa bướng bỉnh vừa dễ bị tổn thương, cho dù có giải thích thì cũng chưa chắc anh có thể chấp nhận cảnh tượng đó.

Quay trước thời gian như thế, cô lấy cớ gì để đuổi anh đi chứ.

Đạo diễn chỉ sợ thiên hạ không loạn mà hỏi: “Không phải là sợ trợ lý của cô ghen chứ?”

Dụ Dao rất thẳng thắn mà trả lời ông ta một chữ: “Đúng.”

Cũng không có cách nào, cô nhất định phải kính trọng chuyên ngành mà mình theo học, không thể bởi vì chuyện cá nhân mà làm loạn sự sắp xếp của đoàn phim được.

Đạo diễn cười: “Vậy cô tự dỗ đi, đúng rồi, để ăn mừng việc đi làm lại sau khi đón năm mới, tối nay chúng ta kết thúc sớm, tập thể đi đến nhà ma mà bạn tôi mở vui chơi một chút.”

Dụ Dao không rảnh nghĩ đến chuyện này, cô cũng chỉ hy vọng Nặc Nặc vẫn có thể dễ lừa giống như lúc trước.

Cô kéo Nặc Nặc đến dưới bóng cây, vẻ mặt thành khẩn, giọng điệu không nghe ra được chút khác thường nào: “Nặc Nặc, khoảng bốn giờ chiều, giúp em… đi vào thành phố mua bộ quần áo rộng rãi, bây giờ mặc mấy cái này mệt quá.”

Nặc Nặc kiêu ngạo nói: “Mang theo rồi, trong vali của tôi đều là đồ của em, đồ thể thao rộng rãi, anh cầm theo hai bộ.”

Trong lòng Dụ Dao là cảm xúc lẫn lộn, ngọt ngào đến mức cô muốn ôm anh, cô lại càng khó bịa lý do: “Vậy thì tìm quán trà sữa, đặt trà cho cả đoàn phim, bọn họ chăm sóc cho em rất tốt, nên làm vậy.”

Nặc Nặc cầm cổ tay cô, khóe miệng vểnh lên đến mức rất quyến rũ: “Anh đặt trước rồi, trong siêu thoại nói làm trợ lý phải chu đáo, anh đều ghi vào trong cuốn vở nhỏ rồi, mua trà sữa là năng lực cần thiết.”

Dụ Dao thật sự bất đắc dĩ, cô muốn nói thẳng sự thật với anh luôn cho rồi, nhưng nghĩ đến phản ứng mà Nặc Nặc có thể có đối với “cảnh hôn”, anh không thể nào nghe lời tránh đi, nhìn thấy thì sẽ có tâm trạng gì, cô liền không nói ra được.

Nặc Nặc sẽ cực kỳ để ý, anh và người khác không giống nhau.

Dụ Dao nhíu mày nói: “Giúp em gửi bưu kiện…”

Nặc Nặc bỗng nhiên không nói, cúi đầu lăng lặng nhìn Dụ Dao, anh hiểu được, thật ra là Dao Dao muốn để anh rời đi, đồng thời không muốn nói ra nguyên nhân, anh im lặng một lát rồi rũ mi mắt xuống, gật đầu: “Được.”

Dụ Dao cho rằng anh tin rồi, cô nhẹ nhàng thở ra, dự định nhanh chóng quay xong, nhân lúc tối nay mà cho Nặc Nặc nụ hôn thực sự của cô.

Cảnh tượng của cảnh hôn là nhà sàn, không gian hiện trường có hạn, nhân viên đoàn phim vây xem không nhiều, cũng không có công khai rộng rãi, Dụ Dao ngược lại không lo lắng có người lắm miệng với Nặc Nặc.

Ba giờ năm mươi phút chiều, Nặc Nặc chuẩn bị xong đồ vận động cho Dụ Dao, xếp ngay ngắn đặt trêи ghế, bày xong cà phê và trà sữa cho cả đoàn phim, anh tiếp tục im lặng đi ra ngoài, cầm cái túi nhẹ tênh gọi là bưu kiện của Dụ Dao.

Lúc đến ngoài rìa phim trường, anh quay đầu lại, nhìn thấy Dụ Dao đi lên nhà sàn, saud dó diễn viên nam cũng đi lên đó theo cô rồi không đi ra nữa.

Nặc Nặc nắm chặt cái túi, xương ngón tay hơi hiện ra màu trắng, anh lại đợi thật lâu, cuối cùng vẫn không kiên trì nổi mà đi về phía tòa nhà kia, hai chân anh giẫm lên bậc thang gỗ, phát ra tiếng két két nhẹ nhàng nhưng cũng không ngăn được giọng nói lớn của đạo diễn ở bên trong: “Dụ Dao làm sao vậy, vẻ mặt hơi không đúng, mê muội thêm một chút nữa, đúng, hôn đi!”

Nặc Nặc tăng nhanh bước chân đi đến đoàn người ở bên ngoài, anh cao, giống như hạc giữa bầy gà, mang theo ánh sáng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dụ Dao ngồi trêи mặt đất ở bên trong.

Cô mặc trang phục nữ của dân tộc Mèo, hơi ngẩng đầu, gương mặt đỏ lên, cho phép một người đàn ông tới gần, ánh sáng và bóng tối vụt qua, giống như là hôn môi thật mật.

Đạo diễn hô bắt đầu, Dụ Dao có chút không tập trung, cuối cùng cũng kiên trì quay cảnh hôn mượn góc quay này khiến cả đoàn hài lòng, cô vừa muốn đứng dậy, không hiểu sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, cô giống như có linh cảm mà nghiêng đầu sang, nhìn thấy đôi mắt Nặc Nặc trừng trừng nhìn cô.

Trái tim Dụ Dao đập mạnh, trong một khắc va chạm ngắn ngủi này, sự mãnh liệt và màu máu trong đôi đồng tử của Nặc Nặc đâm thẳng vào thần kinh người ta, anh cứ như vậy mà nhìn cô chăm chú, tủi thân buồn bã, ghen ghét khổ sở, thậm chí còn có ảo giác, thoáng một cái đã qua.

Anh rũ đầu xuống, lọn tóc đen mềm trượt xuống.



Dụ Dao vội vàng chạy lên trước, xuyên qua đám người nắm chặt cánh tay anh.

Cái túi bưu kiện trong tay Nặc Nặc đã không còn hình dạng, anh khàn giọng muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng giống như bị đóng kín, không phát ra được một chữ nào, anh quay người đi xuống dưới, Dụ Dao lấy xuống trang sức lắc lư trêи đầu rồi bước nhanh đuổi kịp anh.

“Em… em không nói cho anh biết chính là không muốn anh nhìn thấy! Quay phim mượn góc máy, mượn góc máy có nghĩa là giả, hai bên hoàn toàn không chạm vào nhau, nhìn thì thấy vậy nhưng thật sự cách rất xa!”

Nặc Nặc nhìn tay của mình, không biết làm sao mà kiềm chế được.

Anh không khiến Dao Dao khó chịu, không gây phiền phức cho cô, cho nên anh… có đau hơn nữa cũng sẽ nhẫn nhịn.

Anh là người yêu bí mật, không thể lộ ra ánh sáng.

Dụ Dao gấp muôn chết, hối hận vì mình sơ sẩy, Nặc Nặc đâu còn có thể dỗ dành bằng một hai câu giống như trước kia, tràn đầy trong trái tim anh đều là cô, bất cứ khác thường, gió thổi cỏ lay nào của cô, anh đều có thể cảm nhận được.

“Đây là nghề nghiệp của em, đóng phim thì không có cách nào tránh được những chuyện này, nhưng người em từng chân chính hôn chỉ có anh, em không quay phim thần tượng, sau này cũng sẽ không hôn người khác.” Cô cùng anh đi xuống dưới nhà sàn, đau lòng lại nôn nóng, trong lúc nhất thời không biết dỗ dành như thế nào, cô hạ giọng nói: “Em lừa anh là em không tốt, nhưng mà, biết là giả rồi mà… cũng ghen như vậy sao?”

Nặc Nặc dừng lại, mấy câu nói tản ra trong gió.

“Em nhìn người khác thêm, anh ghen.”

“Để người khác đến gần, chạm vào tay của em, anh cũng ghen, ngay cả việc em sờ chú chó khác, anh cũng sẽ khó chịu.”

“Lúc cho rằng anh ta hôn em, trong chốc lát mắt tôanh i đã tối đến không nhìn thấy, quá đau… đứng không nổi nữa.”

“Xin lỗi Dao Dao, là anh quá phiền toái rồi.”

Nặc Nặc kiên trì đi gửi bưu kiện vốn không cần gửi kia, chờ đoàn làm phim kết thúc công việc, lúc ăn cơm tối, anh cũng yên tĩnh ngồi ở một bên, trong mắt trống rỗng, không nói lời nào.

Dụ Dao gắp đồ ăn vào trong đĩa của anh, anh cúi đầu ăn, lại múc đồ ăn cô thích đưa qua, đặt từng món bên tay cô, nhưng anh cứ im lặng như vậy, suy sụp đến mức thần kinh của Dụ Dao đều đang co lại.

Cô suy nghĩ xem an ủi thế nào, chọt anh, sờ đầu anh cũng vô dụng.

Con trai Nặc càng ngày càng không dễ dụ.

Mãi đến khi kết thúc giờ cơm tối, đạo diễn giơ tay lên mang theo đoàn người mênh ʍôиɠ cuồn cuộn đi đến chỗ nhà ma cách đó không xa.

Bạn bè của đạo diễn, tiền vốn đương nhiên cũng không kém, ông ta mở một chuỗi nhà ma nổi tiếng ở Vân Nam, chi nhánh này vừa được xây dựng, thiết bị mới tinh, cũng đủ kinh dị.

Mọi người chia nhóm đi vào những phòng khác nhau, Dụ Dao hoàn toàn không chú ý là ở đây, chờ xuất phát theo đội ngũ, đi được một đoạn, nhiệt độ xung quanh thấp xuống, hoàn cảnh dần dần thay đổi, cô mới ý thức đây con mẹ nó là bản kinh dị sân trường!

Dụ Dao không được xem là nhát gan, nếu không thì cô cũng không thể quay phim ma nhưng cô vẫn luôn chưa từng nói với người ta, cô sợ nhất là đề tài phim kinh dị nơi trường lớp.

Cửa lớn sau lưng đã bị khóa lại, đi vào rồi thì không quay về lối đi cũ, Dụ Dao muốn đổi ý thì cũng không có cơ hội đi ra ngoài nữa, cô mặc không nhiều, vốn đã lạnh, cộng thêm trang trí trong nhà ma thật sự quá chân thực, sự ma quái âm u cùng với bảng số phòng học dính đầy máu đen trước mắt khiến cô không nhịn được mà có chút run lên.

Cô cắn chặt răng không lên tiếng, vừa run lên một cái liền có một chiếc áo khoác ấm áp từ phía sau trùm lên.

Dụ Dao quay đầu, Nặc Nặc cởi áo của mình ra rồi bọc cô kín kẽ.

Không biết nam số ba xung phong đi trước gặp phải cái gì mà đột nhiên thét lên, đám người hoàn toàn hỗn loạn, người Dụ Dao cứng ngắc, cơ thể bình thường nhanh nhẹn căn bản mất khống chế, lạnh như băng mà đứng tại chỗ, cô liếc nhìn thấy một cái bóng quỷ đỏ như máu chạy thẳng về phía cô.

Phản ứng nhắm mắt của Dụ Dao đều trở nên chậm chạp, mắt thấy trước mặt sắp đối diện nhưng lại tối sầm đi rồi ngã vào một cái ôm trần trụi.

Nặc Nặc dùng một tay ôm cô, một tay kéo chiếc áo dính máu của bóng quỷ rồi hất ra, nghiêng người đụng một cái, xông vào phòng học gần nhất ở bên cạnh.

Trong phòng học tối tăm không có ánh sáng, trêи trần nhà có máu nhỏ xuống, ở chỗ ngồi là mấy mô hình dị và mấy diễn viên đóng vai quỷ ngồi rải rác, diễn viên rất chuyên nghiệp, đang chuẩn bị hù dọa người, Nặc Nặc theo phản xạ mà nhặt lên sách cũ trêи bàn học ở hàng cuối cùng, ném “Đùng” một cái, nện đến trước mặt diễn viên.

Mấy diễn viên bị anh dọa sợ, không dám cử động nữa.

Phòng học với bóng quỷ chồng chất là cảnh tượng Dụ Dao sợ nhất, cô nắm chặt lấy tay Nặc Nặc.

Anh ôm chặt cô, giọng nói vừa nhẹ vừa khàn, lặp lại từng lần một: “Dao Dao không sợ.”

Cảm xúc đã kéo căng mấy tiếng đồng hồ của Dụ Dao mất khống chế như núi lở, cô dùng sức đè eo anh, lắc lư hung hăng nói: “... Em lớn như vậy rồi chỉ từng có một người bạn trai là anh, nào có biết dỗ dành! Rốt cuộc là anh muốn em dỗ anh thế nào, như thế này… đúng không?”

Cô kéo lấy cổ áo Nặc Nặc, đột nhiên kéo anh thấp xuống rồi ngẩng đầu, vừa run rẩy vừa nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Rất lạnh, rất mềm, muốn nuốt vào bụng.

Dụ Dao không có kinh nghiệm, dán vào vài giây đồng hồ liền không chịu được sự kϊƈɦ thích, cô thở hổn hển rồi hơi buông ra, khàn giọng hỏi: “Hôn, thì không buồn nữa… được không?”

Trong phòng học u ám đẫm máu kỳ dị, Dụ Dao nghe thấy tiếng hô hấp của Nặc Nặc đang nặng thêm.

Tối quá, cô không nhìn thấy rõ nét mặt của anh.

“Dao Dao, có phải em đã quên mất không, em từng dạy anh, cái gì mới thật sự là hôn.”

Tiếng tim đập của Dụ Dao rền vang phóng đại.

Hai tay Nặc Nặc nắm chặt đến mức nóng lên, anh ôm lấy cô đặt cô ngồi lên bàn học rồi cúi người, nâng khuôn mặt mềm mại của cô lên, lòng bàn tay dùng sức rất dịu dàng, khiến đôi môi cô không thể khép lại, anh theo sát đó mà đè xuống.

“Quên rồi cũng không sao, đổi lại là anh dạy em.”

“Dao Dao… ngoan, mở miệng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook