Chương 50
Xuyên Lan
09/08/2021
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao nhìn qua người dưới lầu, trong lòng đầy sự hoang đường và trống rỗng, trái tim bị rơi xuống tảng đá lớn, chìm vào đáy vực mà bản thân cũng không nhìn thấy.
Thời gian thân mật sớm chiều trước kia đều trở thành mảnh vụn đột nhiên bị ném vỡ nát, hỗn loạn chồng chất trước mặt cô, Nặc Nặc hồn nhiên ngây thơ, lệ thuộc ngọt ngào hoàn toàn khoác lên cảm giác không chân thật giống như giấc mơ mới tỉnh.
Trái tim va đập vào xương sườn, tê dại trướng đau, trong tai cô bị tiếng ong ong chiếm cứ, trong một lúc ngắn ngủi không nghe thấy gì cả.
“Dung Dã là chó”, ma đồng quái giở từng để lại vết sẹo trêи cổ cô, Dung nhị thiếu khiến cô bị cả giới phong sát vì từ chối cuộc hẹn riêng, Dung Dã bao vây quan sát ở xung quanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ gây bất lợi cho cô và Nặc Nặc, “Tên của anh ta, ngay cả nhắc đến em cũng không muốn nhắc”...
Cô đã từng chính miệng nói toàn bộ với Nặc Nặc.
Lúc ấy anh phản ứng như thế nào? Lúc nghe cô miêu tả những điều này, tâm trí và ký ức của anh đã khôi phục lại đúng không?!
Nguyên nhân của việc một mực giả vờ ngoan ngoãn qua mặt cô, lừa dối cô, không chịu thừa nhận gì cả cũng là bởi vì, anh mới là Dung Dã.
Anh khỏi bệnh không phải trong ngày một ngày hai nữa nhưng ngay cả một câu giải thích với cô cũng không có?!
Không khí trong phổi Dụ Dao bị rút sạch, đôi mắt trừng trừng cố định trêи người Dung Dã, cô nâng lên cánh tay lạnh cứng, gỡ bỏ cánh tay Lục Ngạn Thời đang che miệng cô, cô cúi người, hơi thở không lưu loát.
Xung quanh đều là âm thanh hỗn tạp vặn vẹo nhưng giọng nói của Dung Dã cách độ cao của một tầng lầu, cứ phá vỡ hết mọi trở ngại mà chen vào trong lỗ tai cô.
“Ông nội hồi phục không tệ.” Dung Dã mặc đồ tây không có quy củ gì, đút một tay vào túi quần, vạt áo nhàn tản mà mở rộng: “Cháu cho rằng chúng ta không gặp được nhau nữa.”
Dung Thiệu Lương rất bình tĩnh mà quan sát anh, trong đôi mắt trồi lên sự phức tạo cùng với sự vui mừng nhàn nhạt.
Ai có thể nghĩ tới, con trai trưởng và cháu đích tôn mà ông ta cẩn thận bảo vệ có thể tùy tiện lấy mạng ông ta, không có một chút tình thân nào, ông ta cũng không thể nào nhân nhượng được nữa.
Tên ma quỷ mà ông ta nhặt về làm công cụ, từ nhỏ đã bồi dưỡng lớn lên lại ương ngạnh sống tới hôm nay, giá trị năng lực và tâm tính đều vượt xa tiểu bối được nuông chiều trong nhà ấm của nhà họ Dung.
Kết quả là, Dung Dã mới là người hữu dụng nhất bên cạnh ông ta.
Bên ngoài, bao gồm cả nội bộ nhà họ Dung gần như không có ai biết được thân thế thật sự của Dung Dã, từ ngày ông ta dẫn anh đi ra ngoài gặp người ta, họ đều cho rằng nó là con riêng bên ngoài được dẫn về, trong khoảng thời gian xảy ra chuyện, hai cha con kia cũng không dám công khai ra bên ngoài Dung nhị thiếu chết hay mất tích, sợ làm cho tập đoàn chấn động, chỉ nói là Dung Dã ra nước ngoài, còn họ thì tạm thời tiếp quản sản nghiệp trong tay ông ta.
Dung Thiệu Lương trải qua sự nhấp nhô lớn như thế thì đã không muốn bản thân mình đi mạo hiểm đứng trêи đầu sóng ngọn gió nữa.
Ông ta gửi gắm hy vọng lên những tên con cháu bất hiếu kia thì còn không bằng để cho Dung Dã ra sân cướp đoạt gia sản trước, ông ta chỉ cần ở phía sau, nắm giữ Dung Dã là đủ rồi.
Ánh mắt Dung Thiệu Lương đảo qua người ngồi đối diện.
Mấy tháng lưu lạc ở bên ngoài giống như không có một chút thay đổi nào đối với anh.
Khóe miệng Dung Dã theo thói quen mà ẩn chứa một chút ý cười lười biếng, hai chân mở ra, trong mắt là một mảng ương bướng, mặc kệ là ở trước mặt ai, cho tới nay anh đều không biết kính cẩn là gì nhưng lại có thể khiến cho những người kia nghe thấy là biến sắc.
Lúc trước vì khống chế Dung Dã, anh chưa đầy mười tám tuổi là ông ta đã sắp xếp cho anh đủ loại phụ nữ, thiếu niên đang ở tuổi máu lửa, ông ta cho rằng sẽ rất dễ làm được nhưng vừa bắt đầu đã không tới gần được, người cuối cùng cố gắng bò lên giường anh suýt chút nữa không còn mạng.
Ông ta nhớ rõ ngày đó, Dung Dã giẫm mạnh lên yết hầu của người phụ nữ, trong tay vuốt ve một cái giá cắm nến bén nhọn, nâng đôi mắt đen như mực lên, anh hững hờ hỏi ông ta: “Ông nội, cô cứ phải để cháu cõng một vụ án mạng mới hài lòng sao?”
Người phụ nữ vào thời điểm đó đều không thể.
Vậy Dụ Dao thì sao?
Dung Dã cũng bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào Dung Thiệu Lương trêи ghế sô pha.
Ông ngoại trêи huyết thống, ông nội trêи danh nghĩa, lần này sẽ khống chế anh càng chặt hơn thì Dung Thiệu Lương mới có thể yên tâm được.
Những năm gần đây, anh biểu hiện ra sự nóng lòng cực độ đối với quyền và tiền, khiến Dung Thiệu Lương một mực tin tưởng vững chắc, anh không có hứng thú với người, chỉ thích giành được quyền lợi và vàng ròng bạc trắng.
Nhưng bây giờ thì khác, giữa bọn họ có một Dụ Dao.
Chuyện xảy ra trong mấy tháng nay của anh không thể gạt được Dung Thiệu Lương.
Năm đó vì để cho Dao Dao tự do, anh giả vờ như chán ghét cô, cố ý làm cô bị thương, hiện tại so với lúc đó thì sự uy hϊế͙p͙ càng lớn hơn, anh phải đảm bảo sự an toàn của cô, nhất định phải biểu hiện trầm trọng hơn.
Dung Thiệu Lương vô tình hay cố ý mà nghiêng đầu về phía vị trí trốn của Lục Ngạn Thời và Dụ Dao ở trêи lầu.
Ông ta híp mắt cười nói: “Ông cháu chúng ta đều còn sống là được, hôm nay cùng ông trở về đi, mang theo cả bạn gái nhỏ của cháu, người ta không quan tâm cháu mất trí, nguyện ý yêu đương với cháu, trước khi ki còn bé còn từng ở bên cháu hai năm, cháu làm thế nào cũng phải cho người ta một câu trả lời.”
“Nếu như muốn kết hôn, ông cũng có thể làm lễ cưới cho các cháu,” Ông ta biểu hiện ra là một trưởng bối hiền lành: “Mặc dù nhà họ Trình chỉ là con tốt vô danh nhưng ông cũng không cổ hủ mà chia rẽ các cháu.”
Dung Dã dựa vào lưng ghế sô pha.
Ở trêи lầu, Dụ Dao có thể nhìn thấy bên mặt như nhúng một lớp băng sương và nghiền ngẫm của anh.
Cô mím chặt môi, cánh môi khô khốc dính vào nhau.
Sau một lát, cô rõ ràng nghe thấy Dung Dã mở miệng, giọng điệu hờ hững: “Bạn gái gì?”
Dung Thiệu Lương chậm rãi nói: “Dụ Dao.”
Dung Dã tiện tay cầm chiếc bật lửa trêи bàn lên, ngón tay tái nhợt gạt ổ quay, “Phừng” một tiếng vẽ ra ánh lửa.
“Nhắc tới cô ta làm gì?” Tiếng cười của anh vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo: “Cháu bị tiêm thuốc, là đồ đần không có ký ức, được cô ta đúng lúc gặp phải, cháu mới có thể ngơ ngác đi theo cô ta, đổi thành ai thì cũng có kết quả như vậy, chẳng qua là một công cụ để cháu sống sót.”
“Người yêu đương với cô ta cũng không phải là cháu, là đồ đần đã biến mất kia.” Đôi môi mỏng đỏ của Dung Dã máy móc nói từng chữ, trái tim bị căng cứng đè ép, bị vạch ra vết rách dữ tợn: “Cháu vừa tỉnh táo lại, hoàn toàn không nhận ra cô ta là ai, sau này lúc phát hiện ra thì chỉ cảm thấy chán.”
Khuôn mặt của anh nơi vào nơi ánh sáng và bóng tối, lạnh lùng bạc tình.
“Khi còn bé cháu đã thấy phiền cô ta nhất, sau này cô ta lăn lộn vào ngành giải trí, cháu thấy chướng mắt, sắp xếp người bảo cô ta tới gặp cháu, có điều chỉ là nhàm chán, định giày vò cô ta một chút.”
“Kết hôn với cô ta? Nói đùa gì vậy.”
Dụ Dao cuộn mình trong một mảng bóng tối nho nhỏ trêи lầu hai, kinh ngạc nhìn Dung Dã chăm chú, cả thế giới nổ vang, đinh tai nhức óc.
Đôi môi mím chặt của cô không tự chủ được mà mở ra, kéo rách da thịt ở mấy chỗ, mùi tanh lan tràn trong miệng.
Hốc mắt bị thứ nóng hổi căng trướng lấp đầy, giãy giụa muốn chảy ra, cô nhẫn nhịn, thở thật sâu, bàn tay cọ lan can đến nóng hổi, cố gắng hết sức áp chế sự nứt vỡ trong lòng.
Dung Thiệu Lương gật đầu: “Cũng tốt, dù sao thì chuyện người bố Dụ Thanh Đàn của cô tự sát cũng không phải là không liên quan đến cháu.”
Lời này nói cực kỳ mập mờ, người biết chuyện nghe thấy thì có nghĩa là Dung Dã biết được chuyện dơ bẩn sau lưng hai cha con kia, phát hiện ra chân tướng cái chết của Dụ Thanh Đàn.
Nhưng người khác nghe vào thì rất hiểu hiểu thành Dung Dã tham dự vào cái chết của Dụ Thanh Đàn.
Đầu Lục Ngạn Thời đầy mồ hôi, lúc trước anh ta chỉ biết đại khái, bây giờ ở hiện trường nghe thấy những lời này, anh ta gần như phải nhẫn nhịn không làm ra động tĩnh.
Âm lượng của anh ta thấp đến mức như không có, anh ta chỉ dùng khẩu hình và hơi thở, lo lắng mà nói với Dụ Dao: “Em nhìn thấy rồi chứ, đây chính là người mà em thích như bị quỷ ám!”
“Anh ta là Dung Dã, trêu đùa em, phong sát em trong giới, em chăm sóc anh ta lâu như vậy, đến cuối cùng anh ta lại đối với em như vậy!”
“Anh ta hoàn toàn không có tình cảm, ước gì vứt bỏ được em.”
“Có thể còn là thủ phạm hại bố em!”
“Dụ Dao, em đừng để bị lừa nữa ---”
Lời nói tức hổn hển của Lục Ngạn Thời và câu chữ ở trong đại sảnh dưới lầu cùng lúc đả kϊƈɦ Dụ Dao.
Cô giống như là dừng trong không gian của chính mình, nhìn thẳng về phía Dung Dã, ánh mắt lay động, rơi trêи gân mạch màu xanh nhạt nhô lên nơi thái dương của anh.
Chỉ có cô có thể trông thấy, với góc độ của Dung Thiệu Lương thì thứ ông ta đối diện là vẻ vô tình lãnh đạm của Dung Dã.
Dụ Dao nhắm mắt lại.
Đây là phản ứng mà khi Nặc Nặc cố kìm nén mới có thể lộ ra được.
Trong sự chấn động giống như sụp đổ, sau khi chịu đựng qua sự bén nhọn đau đớn ban đầu, Dụ Dao ngược lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
Những thứ chồng chất trước mắt đều là ngày đêm ngọt ngào mà bản thân mình đã trải qua, trong lòng bàn tay cô vẫn còn nhiệt độ của Dung Dã, tình yêu trong mắt anh, sự khàn khàn nghẹn ngào của anh lúc gọi tên cô, người khác đều không hiểu, chỉ có cô.
Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, thái độ của Dung Thiệu Lương giống như đối đãi với cháu trai đã thất lạc rất lâu của mình sao?
Từ nhỏ Dung Dã đã bị cầm tù trong tòa nhà lớn kia, theo như lời đồn, nhà họ Dung hoàn toàn không xem anh là người bình thường mà đối đãi, bây giờ nghĩ đến, người trước kia liên lạc với Trình Mộng để trị liệu cho Dung Dã chính là Dung Thiệu Lương, ông ta làm sao sẽ thật lòng với đứa cháu trai này?!
Dụ Dao bỗng nhiên cảnh giác ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Hội sở này phần nhiều giống như là một trường quay đã sớm được dựng, Dung Thiệu Lương là đạo diễn, Lục Ngạn Thời là diễn viên trà trộn vào với kiến thức nửa vời, mà cô… chính là người xem của tuồng vui này sao?!
Dụ Dao cắn chặt răng, bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng tập trung nhìn Lục Ngạn Thời: “Câm miệng.”
Lục Ngạn Thời sửng sốt, khϊế͙p͙ sợ phát hiện ra trong vẻ mặt của cô đã không còn sự yếu đuối vừa rồi, mặc dù nước mắt trong hốc mắt mất trọng lượng mà rơi xuống nhưng cô cũng không có dáng vẻ khóc lóc gì.
Vẫn chưa tỉnh ngộ sao?!
Lục Ngạn Thời khó mà chấp nhận được, muốn giữ chặt Dụ Dao, trong lúc hành động, đồng hồ trêи cổ tay ánh ta bất ngờ đụng phải lan can kim loại, phát ra một tiếng “keng”, vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Ý lạnh trong mắt Dung Dã nhảy lên một cái, anh đột ngột nhìn về phía lầu hai.
Dụ Dao đối đầu chính diện với anh.
Trước đây không lâu, anh còn nhắm mắt theo đuôi mà trông coi cô, trong đôi mắt đổ đầy bóng dáng cô.
Giờ khắc này, anh nói ra lời tàn nhẫn nhất, trở thành kẻ thù của cô.
Sắc mặt Lục Ngạn Thời tái nhợt nhưng anh ta vẫn kiên trì đứng lên, bối tối ngăn Dụ Dao ở phía sau, cố gắng che chở cô.
Góc áo của cô lộ ra từ bên người Lục Ngạn Thời.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ, Dụ Dao thấy như trời đất sụp đổ.
Tảng đá lởm chởm đè xuống, nện vào trêи lưng anh, rất nhanh anh đã ý thức được, vì sao Dung Thiệu Lương lại yêu cầu chọn địa điểm, đây vốn chính là quà gặp mặt mà trước đó ông ta đã chuẩn bị cho anh.
Dung Thiệu Lương dự đoán được phản ứng của anh nhưng cũng không nắm chắc được rốt cuộc anh có tình cảm với Dụ Dao hay không, cho nên ông ta phải dứt khoát dùng một đao chặt đứt.
Dung Thiệu Lương của trước kia sẽ cần một người ràng buộc anh, kìm hãm anh, nhưng bây giờ tình thế thay đổi, Dung Thiệu Lương không còn xem anh là một vũ khí đơn giản mà là muốn đẩy anh lên chủ vị nên không thể cho phép anh tổn tại nhược điểm.
Dụ Dao không phải là nhược điểm, đó đương nhiên là việc tốt nhất.
Nhưng Dung Thiệu Lương sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng gì, anh có phủ nhận đi nữa thì Dung Thiệu Lương cũng không an lòng, phải mặt đối mặt, tự tay hủy diệt hoàn toàn tỉnh cảm có thể che giấu của anh.
Thân phận của anh.
Những lời anh nói.
Dùng cách thức thảm thiết nhất bại lộ trước mặt Dụ Dao.
Dụ Dao cúi đầu, lau sạch nước mắt trêи mặt, xoa xoa đôi chân tê dại rồi từ sau lưng Lục Ngạn Thời đi ra, bước xuống cầu thang, đi từng bậc từng bậc rất chậm.
Dung Dã vẫn ngồi trêи ghế sô pha như cũ, trong tay còn cầm chiếc bật lửa kia, ổ quay kim loại lõm vào sâu bên trong da thịt, có vết máu nhàn nhạt chảy đến chỗ lõm.
Anh đón lấy khuôn mặt ra vẻ kinh ngạc của Dung Thiệu Lương, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lướt qua Nguyên Lạc và Giang Hoài ở cách đó không xa.
Kế hoạch chu toàn gì chứ, đều là đồ chó má.
Trong khoảnh khắc Dụ Dao xuất hiện, thế giới của anh chỉ còn lại phế tích.
Có cô gái nào có thể chịu được sự đả kϊƈɦ thế này.
Mà một khi Dụ Dao lộ ra phản ứng sụp đổ thì chứng tỏ được những tình cảm sâu đậm triền miên trong mấy tháng, thậm chí là trong hôm qua hôm nay, Dung Thiệu Lương đương nhiên có thể đánh giá được sự thật giả trong lời nói vừa rồi của anh.
Sau khi xác định tầm quan trọng của Dụ Dao, chuyện gì thì Dung Thiệu Lương đều có thể làm với Dụ Dao.
Dung Thiệu Lương vẫn cho là anh yêu quyền lực, yêu tiền tài, yêu những sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Dung, cho dù hôm nay ép anh đến mức này thì anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng mà ông ta sai rồi, thứ anh yêu cho tới bây giờ đều không phải là những thứ đó, anh vẫn còn con đường thứ hai.
Mạng của anh từ đầu đến cuối đều treo trêи mũi dao, không đáng tiền, nếu đã dám uy hϊế͙p͙ đến Dụ Dao, vậy thì chi bằng cùng đi đến đường chết.
Không cần thận trọng từng bước, trông đợi tương lai nữa, anh không có tương lai, hôm nay anh có thể trực tiếp để Dung Thiệu Lương mất mạng.
Trong giây phút Dung Dã sắp giơ tay lên, Dụ Dao ở sau lưng anh bình tĩnh không gợn sóng mà hỏi: “Dung Dã, giấu giếm tôi vui không?”
Trái tim cô đang cuồng loạn nhưng giọng điệu lại duy trì cực kỳ ổn định.
Dụ Dao không biết nguyên nhân hậu quả, cũng không nghĩ ra được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng tiềm thức tự nhiên sinh ra đang nói cho cô biết, hiện tại cô là một điểm yếu dùng để uy hϊế͙p͙ Dung Dã.
Nếu như cô không kiềm chế được nỗi lòng thì sẽ làm hại đến anh.
Cô không tin những lời Dung Dã nói nhưng lại có thể chứng minh được trong trường hợp ngày hôm nay, cô và anh phải đối lập, không có tình cảm với đối phương, đối với Dung Dã mà nói mới là có lợi nhất.
Dụ Dao không có thời gian cân nhắc, cô hoàn toàn dựa vào bản năng, thẳng lưng, khẽ nâng cằm, môi đỏ giương lên một đường cong châm chọc, cô lạnh lùng nhìn bóng lưng anh, phối hợp với diễn xuất của anh.
“Có phải là anh cho rằng ở trước mặt tôi anh ngụy trang rất tốt không?”
Tay Dung Dã cứng đờ, anh cụp mắt, phảng phất như nhìn thấy bản thân mình đang đóng băng.
Sắc mặt Dung Thiệu Lương thay đổi, ấn đường hơi nhăn lại.
Dụ Dao vẫn đang mặc quần áo lúc chia tay, khóa váy là do anh tự tay kéo.
Gót giày của cô ở trêи mặt đất phát ra tiếng khẽ vang chói tai, cô không nhanh không chậm mà đi về phía Dung Dã, dừng ở vị trí cách anh nửa bước, có chút buồn cười hỏi anh: “Dung Dã, anh nói không sai, người yêu đương với tôi là Nặc Nặc, anh thì được tính là gì?”
“Anh thật sự cảm thấy có thể lừa được tôi? Tôi đã sớm cảm nhận được rồi.”
“Nặc Nặc sạch sẽ sáng sủa, anh thì sao?” Cô hơi ngửa đầu, nhìn thẳng vào anh, hai tay rất tự nhiên mà khoanh trước ngực, ngón tay đang âm thầm mạnh mẽ siết chặt: “Từ nhỏ đã âm u, vặn vẹo, có chỗ nào giống anh ấy? Nếu như không phải nhìn gương mặt này của anh tôi có thể miễn cưỡng tìm được một chút cảm giác của Nặc Nặc thì làm sao tôi có thể còn giữ anh lại nhiều ngày như vậy.”
Dung Dã không nhúc nhích mà nhìn cô, xung quanh có nhiều người như vậy đều là camera chạy bằng cơm.
Trái tim anh bị nghiền thành bùn, anh nở nụ cười, tràn ra một chút tiếng khàn khàn.
Dụ Dao vươn tay, giống như bình thường mà giữ chặt cằm anh, làn da kề vào nhau, chạm vào là nổ*.
*Nguyên văn 一触即分: Nghĩa là tình huống đã phát triển đến giai đoạn căng thẳng, sẽ bùng nổ ngay khi chạm vào.
“Dung Dã, đừng nhìn tôi như vậy.”
“Loại ánh mắt này của anh không giống anh ấy chút nào.”
Trước khi kề cận đến cực hạn, Dụ Dao thu tại, lùi lại hai bước, không thể nhìn vào mắt Dung Dã nữa.
Kiên trì vượt qua.
Qua đêm nay, còn có sau này.
Cô nghiêng đầu đi, chuyển hướng sang Dung Thiệu Lương, dùng tốc độ nói thỏa đáng nhất để đọc lời thoại cần nói của mình.
“Ông Dung, tôi chỉ là diễn viên nhỏ, đã có một cuộc tình thất bại, sau này cũng không muốn nhớ lại, tôi còn có công việc, còn phải sống tiếp, bên cạnh có không ít người theo đuổi tôi, tôi định nhanh chóng đổi người khác.”
“Chuyện của bố tôi đã sớm có kết luận, tôi tin tưởng đó chính là sự thật, không muốn nghe cái khác, mẹ tôi chính là vì chuyện này mà chết, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.”
“Những người nhà cao cửa rộng như các ông, tôi trèo không được, cũng không muốn lẫn vào một chút nào.”
“Tôi coi như Nặc Nặc không còn nữa, về phần Dung Dã, anh ta không có bất cứ quan hệ gì với tôi.”
“Cho nên,” Cô bấm vào vết rách trêи đầu ngón tay, bình tĩnh hỏi: “Tôi có thể đi chưa?”
Mùa hè vẫn chưa tới, ngọn gió buổi tối gào thét mà qua, lạnh đến mức có chút tê cóng.
Dụ Dao ngồi trêи xe của Lục Ngạn Thời, ở một phương hướng khác, người của Dung Thiệu Lương vây tầng tầng lớp lớp quanh mấy chiếc xe việt dã, Giang Hoài lái chiếc Cullinan kia ra ngoài, Dung Dã không quay đầu lại, trong tay tùy ý xách theo âu phục, gió thổi lay động áo sơ mi của anh, dán lên tấm lưng đẹp đẽ.
Dụ Dao dùng khóe mắt nhìn gương chiếu hậu.
Bóng dáng ấy ở trong gió, phần phật giống như muốn bị thổi bay lên, nhưng dưới sự lay động của quần áo, từ đầu đến cuối anh đều đứng sừng sững ở đó, giống như ngọn núi và cổ thụ mãi mãi không sụp đổ.
Đó là Dung nhị thiếu mà cô chưa từng chân chính nhận biết, quỷ thần mà bao người e ngại nhưng lại chạy theo như vịt.
Dung Dã lên xe, ngồi vào hàng ghế sau, thấp giọng nói: “Lái xe, đi theo bọn họ.”
Giang Hoài không dám nói một tiếng nào, trong mũi chua xót đến khó nhịn.
Xe của Dung Thiệu Lương đi ở đầu tiên, chạy vào trong bóng đêm, Giang Hoài chỉ có thể đi theo sau, hòa vào một bên ngược hướng với Dụ Dao.
Dụ Dao lặng lẽ nhắm mắt, mãi đến khi hoàn toàn chạy ra khỏi giao lộ này, chiếc xe đi ngược hướng phía sau đã không còn bóng dáng, anh mới hơi khom lưng, dựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo.
Ánh đèn trôi nổi, bên ngoài là đường phố mà trước kia anh quấn dây đỏ vào tay Dụ Dao, từng bước một đi qua.
Lông mi của Dung Dã hơi nâng lên, bên trong con ngươi bị đèn neon chiếu ra màu đỏ thẫm thật sâu, anh nắm chặt thẻ bài thú cưng trêи cổ tay mình, có vệt nước im hơi lặng tiếng rơi vào bóng tối.
Trêи đường đi, Dụ Dao không nói một chữ với Lục Ngạn Thời, cô khẽ run lấy điện thoại ra, trêи màn hình là số cuộc gọi nhỡ đỏ chót, ở cửa tòa nhà của cô, Tống Lam bị cô tránh né dẫn theo một đám người chờ ở đó, trông thấy cô về, vẻ mặt đều rất khó xử.
Cô đẩy ra rồi đi vào hành lang.
Tống Lam đuổi theo, đấu tranh mấy lần rồi cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ giao cho cô một cái hộp có mật mã vân tay.
Dụ Dao mang theo cái hộp này mở cửa về đến nhà, Xoài mê muội mà chào đón, nhất thời quên làm nũng, không rõ hôm nay vì sao Đế Hậu chỉ còn lại một người.
Cô cởi giày, lúc xoay người nhìn thấy đôi dép lê màu xanh đậm được bày chỉnh tề của Nặc Nặc, cảm xúc treo trêи một tuyến cuối cùng đột nhiên hoàn toàn tan tác.
Cô để chân trần, cúi người thở hổn hển mấy cái, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay đèn trêи máy cảm ứng vân tay của hộp đựng đồ.
Nắp hộp nhẹ nhàng bắn ra.
Bên trong là một hộp trang sức nhung tơ cùng với một phong thư.
Dụ Dao nắm chặt tay mình, miễn cưỡng tìm về một chút sức lực, cô mở cái hộp nhỏ kia ra, là một chiếc nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cô chưa từng nhìn thấy nét chữ trêи phong thư, hoàn toàn khác biệt với chữ viết mượt mà của Nặc Nặc.
Lạnh lùng khí phách, càn rỡ hoang dã.
“Gửi Dao Dao.”
Trong căn nhà vào đêm khuya chỉ mở một chiếc đèn yếu ớt nhất ở cửa phòng khách.
Dụ Dao dựa vào cửa, lúc mở lá thư ra, ánh mắt đã mơ hồ.
Ba lá thư được gấp lại, cô mở ra lá thư ở phía dưới cùng trước.
Cô còn chưa nhìn thấy nội dung trêи đó, hai hàng chữ viết tay ở dưới cùng lập tức xông vào trong mắt cô.
--- “Chờ đến lúc anh trở về, em có thể chia cho Dung Dã một chút, tình yêu thuộc về Nặc Nặc không?”
--- “Một chút thôi, anh đã thấy thỏa mãn rồi.”
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao nhìn qua người dưới lầu, trong lòng đầy sự hoang đường và trống rỗng, trái tim bị rơi xuống tảng đá lớn, chìm vào đáy vực mà bản thân cũng không nhìn thấy.
Thời gian thân mật sớm chiều trước kia đều trở thành mảnh vụn đột nhiên bị ném vỡ nát, hỗn loạn chồng chất trước mặt cô, Nặc Nặc hồn nhiên ngây thơ, lệ thuộc ngọt ngào hoàn toàn khoác lên cảm giác không chân thật giống như giấc mơ mới tỉnh.
Trái tim va đập vào xương sườn, tê dại trướng đau, trong tai cô bị tiếng ong ong chiếm cứ, trong một lúc ngắn ngủi không nghe thấy gì cả.
“Dung Dã là chó”, ma đồng quái giở từng để lại vết sẹo trêи cổ cô, Dung nhị thiếu khiến cô bị cả giới phong sát vì từ chối cuộc hẹn riêng, Dung Dã bao vây quan sát ở xung quanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ gây bất lợi cho cô và Nặc Nặc, “Tên của anh ta, ngay cả nhắc đến em cũng không muốn nhắc”...
Cô đã từng chính miệng nói toàn bộ với Nặc Nặc.
Lúc ấy anh phản ứng như thế nào? Lúc nghe cô miêu tả những điều này, tâm trí và ký ức của anh đã khôi phục lại đúng không?!
Nguyên nhân của việc một mực giả vờ ngoan ngoãn qua mặt cô, lừa dối cô, không chịu thừa nhận gì cả cũng là bởi vì, anh mới là Dung Dã.
Anh khỏi bệnh không phải trong ngày một ngày hai nữa nhưng ngay cả một câu giải thích với cô cũng không có?!
Không khí trong phổi Dụ Dao bị rút sạch, đôi mắt trừng trừng cố định trêи người Dung Dã, cô nâng lên cánh tay lạnh cứng, gỡ bỏ cánh tay Lục Ngạn Thời đang che miệng cô, cô cúi người, hơi thở không lưu loát.
Xung quanh đều là âm thanh hỗn tạp vặn vẹo nhưng giọng nói của Dung Dã cách độ cao của một tầng lầu, cứ phá vỡ hết mọi trở ngại mà chen vào trong lỗ tai cô.
“Ông nội hồi phục không tệ.” Dung Dã mặc đồ tây không có quy củ gì, đút một tay vào túi quần, vạt áo nhàn tản mà mở rộng: “Cháu cho rằng chúng ta không gặp được nhau nữa.”
Dung Thiệu Lương rất bình tĩnh mà quan sát anh, trong đôi mắt trồi lên sự phức tạo cùng với sự vui mừng nhàn nhạt.
Ai có thể nghĩ tới, con trai trưởng và cháu đích tôn mà ông ta cẩn thận bảo vệ có thể tùy tiện lấy mạng ông ta, không có một chút tình thân nào, ông ta cũng không thể nào nhân nhượng được nữa.
Tên ma quỷ mà ông ta nhặt về làm công cụ, từ nhỏ đã bồi dưỡng lớn lên lại ương ngạnh sống tới hôm nay, giá trị năng lực và tâm tính đều vượt xa tiểu bối được nuông chiều trong nhà ấm của nhà họ Dung.
Kết quả là, Dung Dã mới là người hữu dụng nhất bên cạnh ông ta.
Bên ngoài, bao gồm cả nội bộ nhà họ Dung gần như không có ai biết được thân thế thật sự của Dung Dã, từ ngày ông ta dẫn anh đi ra ngoài gặp người ta, họ đều cho rằng nó là con riêng bên ngoài được dẫn về, trong khoảng thời gian xảy ra chuyện, hai cha con kia cũng không dám công khai ra bên ngoài Dung nhị thiếu chết hay mất tích, sợ làm cho tập đoàn chấn động, chỉ nói là Dung Dã ra nước ngoài, còn họ thì tạm thời tiếp quản sản nghiệp trong tay ông ta.
Dung Thiệu Lương trải qua sự nhấp nhô lớn như thế thì đã không muốn bản thân mình đi mạo hiểm đứng trêи đầu sóng ngọn gió nữa.
Ông ta gửi gắm hy vọng lên những tên con cháu bất hiếu kia thì còn không bằng để cho Dung Dã ra sân cướp đoạt gia sản trước, ông ta chỉ cần ở phía sau, nắm giữ Dung Dã là đủ rồi.
Ánh mắt Dung Thiệu Lương đảo qua người ngồi đối diện.
Mấy tháng lưu lạc ở bên ngoài giống như không có một chút thay đổi nào đối với anh.
Khóe miệng Dung Dã theo thói quen mà ẩn chứa một chút ý cười lười biếng, hai chân mở ra, trong mắt là một mảng ương bướng, mặc kệ là ở trước mặt ai, cho tới nay anh đều không biết kính cẩn là gì nhưng lại có thể khiến cho những người kia nghe thấy là biến sắc.
Lúc trước vì khống chế Dung Dã, anh chưa đầy mười tám tuổi là ông ta đã sắp xếp cho anh đủ loại phụ nữ, thiếu niên đang ở tuổi máu lửa, ông ta cho rằng sẽ rất dễ làm được nhưng vừa bắt đầu đã không tới gần được, người cuối cùng cố gắng bò lên giường anh suýt chút nữa không còn mạng.
Ông ta nhớ rõ ngày đó, Dung Dã giẫm mạnh lên yết hầu của người phụ nữ, trong tay vuốt ve một cái giá cắm nến bén nhọn, nâng đôi mắt đen như mực lên, anh hững hờ hỏi ông ta: “Ông nội, cô cứ phải để cháu cõng một vụ án mạng mới hài lòng sao?”
Người phụ nữ vào thời điểm đó đều không thể.
Vậy Dụ Dao thì sao?
Dung Dã cũng bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào Dung Thiệu Lương trêи ghế sô pha.
Ông ngoại trêи huyết thống, ông nội trêи danh nghĩa, lần này sẽ khống chế anh càng chặt hơn thì Dung Thiệu Lương mới có thể yên tâm được.
Những năm gần đây, anh biểu hiện ra sự nóng lòng cực độ đối với quyền và tiền, khiến Dung Thiệu Lương một mực tin tưởng vững chắc, anh không có hứng thú với người, chỉ thích giành được quyền lợi và vàng ròng bạc trắng.
Nhưng bây giờ thì khác, giữa bọn họ có một Dụ Dao.
Chuyện xảy ra trong mấy tháng nay của anh không thể gạt được Dung Thiệu Lương.
Năm đó vì để cho Dao Dao tự do, anh giả vờ như chán ghét cô, cố ý làm cô bị thương, hiện tại so với lúc đó thì sự uy hϊế͙p͙ càng lớn hơn, anh phải đảm bảo sự an toàn của cô, nhất định phải biểu hiện trầm trọng hơn.
Dung Thiệu Lương vô tình hay cố ý mà nghiêng đầu về phía vị trí trốn của Lục Ngạn Thời và Dụ Dao ở trêи lầu.
Ông ta híp mắt cười nói: “Ông cháu chúng ta đều còn sống là được, hôm nay cùng ông trở về đi, mang theo cả bạn gái nhỏ của cháu, người ta không quan tâm cháu mất trí, nguyện ý yêu đương với cháu, trước khi ki còn bé còn từng ở bên cháu hai năm, cháu làm thế nào cũng phải cho người ta một câu trả lời.”
“Nếu như muốn kết hôn, ông cũng có thể làm lễ cưới cho các cháu,” Ông ta biểu hiện ra là một trưởng bối hiền lành: “Mặc dù nhà họ Trình chỉ là con tốt vô danh nhưng ông cũng không cổ hủ mà chia rẽ các cháu.”
Dung Dã dựa vào lưng ghế sô pha.
Ở trêи lầu, Dụ Dao có thể nhìn thấy bên mặt như nhúng một lớp băng sương và nghiền ngẫm của anh.
Cô mím chặt môi, cánh môi khô khốc dính vào nhau.
Sau một lát, cô rõ ràng nghe thấy Dung Dã mở miệng, giọng điệu hờ hững: “Bạn gái gì?”
Dung Thiệu Lương chậm rãi nói: “Dụ Dao.”
Dung Dã tiện tay cầm chiếc bật lửa trêи bàn lên, ngón tay tái nhợt gạt ổ quay, “Phừng” một tiếng vẽ ra ánh lửa.
“Nhắc tới cô ta làm gì?” Tiếng cười của anh vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo: “Cháu bị tiêm thuốc, là đồ đần không có ký ức, được cô ta đúng lúc gặp phải, cháu mới có thể ngơ ngác đi theo cô ta, đổi thành ai thì cũng có kết quả như vậy, chẳng qua là một công cụ để cháu sống sót.”
“Người yêu đương với cô ta cũng không phải là cháu, là đồ đần đã biến mất kia.” Đôi môi mỏng đỏ của Dung Dã máy móc nói từng chữ, trái tim bị căng cứng đè ép, bị vạch ra vết rách dữ tợn: “Cháu vừa tỉnh táo lại, hoàn toàn không nhận ra cô ta là ai, sau này lúc phát hiện ra thì chỉ cảm thấy chán.”
Khuôn mặt của anh nơi vào nơi ánh sáng và bóng tối, lạnh lùng bạc tình.
“Khi còn bé cháu đã thấy phiền cô ta nhất, sau này cô ta lăn lộn vào ngành giải trí, cháu thấy chướng mắt, sắp xếp người bảo cô ta tới gặp cháu, có điều chỉ là nhàm chán, định giày vò cô ta một chút.”
“Kết hôn với cô ta? Nói đùa gì vậy.”
Dụ Dao cuộn mình trong một mảng bóng tối nho nhỏ trêи lầu hai, kinh ngạc nhìn Dung Dã chăm chú, cả thế giới nổ vang, đinh tai nhức óc.
Đôi môi mím chặt của cô không tự chủ được mà mở ra, kéo rách da thịt ở mấy chỗ, mùi tanh lan tràn trong miệng.
Hốc mắt bị thứ nóng hổi căng trướng lấp đầy, giãy giụa muốn chảy ra, cô nhẫn nhịn, thở thật sâu, bàn tay cọ lan can đến nóng hổi, cố gắng hết sức áp chế sự nứt vỡ trong lòng.
Dung Thiệu Lương gật đầu: “Cũng tốt, dù sao thì chuyện người bố Dụ Thanh Đàn của cô tự sát cũng không phải là không liên quan đến cháu.”
Lời này nói cực kỳ mập mờ, người biết chuyện nghe thấy thì có nghĩa là Dung Dã biết được chuyện dơ bẩn sau lưng hai cha con kia, phát hiện ra chân tướng cái chết của Dụ Thanh Đàn.
Nhưng người khác nghe vào thì rất hiểu hiểu thành Dung Dã tham dự vào cái chết của Dụ Thanh Đàn.
Đầu Lục Ngạn Thời đầy mồ hôi, lúc trước anh ta chỉ biết đại khái, bây giờ ở hiện trường nghe thấy những lời này, anh ta gần như phải nhẫn nhịn không làm ra động tĩnh.
Âm lượng của anh ta thấp đến mức như không có, anh ta chỉ dùng khẩu hình và hơi thở, lo lắng mà nói với Dụ Dao: “Em nhìn thấy rồi chứ, đây chính là người mà em thích như bị quỷ ám!”
“Anh ta là Dung Dã, trêu đùa em, phong sát em trong giới, em chăm sóc anh ta lâu như vậy, đến cuối cùng anh ta lại đối với em như vậy!”
“Anh ta hoàn toàn không có tình cảm, ước gì vứt bỏ được em.”
“Có thể còn là thủ phạm hại bố em!”
“Dụ Dao, em đừng để bị lừa nữa ---”
Lời nói tức hổn hển của Lục Ngạn Thời và câu chữ ở trong đại sảnh dưới lầu cùng lúc đả kϊƈɦ Dụ Dao.
Cô giống như là dừng trong không gian của chính mình, nhìn thẳng về phía Dung Dã, ánh mắt lay động, rơi trêи gân mạch màu xanh nhạt nhô lên nơi thái dương của anh.
Chỉ có cô có thể trông thấy, với góc độ của Dung Thiệu Lương thì thứ ông ta đối diện là vẻ vô tình lãnh đạm của Dung Dã.
Dụ Dao nhắm mắt lại.
Đây là phản ứng mà khi Nặc Nặc cố kìm nén mới có thể lộ ra được.
Trong sự chấn động giống như sụp đổ, sau khi chịu đựng qua sự bén nhọn đau đớn ban đầu, Dụ Dao ngược lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
Những thứ chồng chất trước mắt đều là ngày đêm ngọt ngào mà bản thân mình đã trải qua, trong lòng bàn tay cô vẫn còn nhiệt độ của Dung Dã, tình yêu trong mắt anh, sự khàn khàn nghẹn ngào của anh lúc gọi tên cô, người khác đều không hiểu, chỉ có cô.
Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, thái độ của Dung Thiệu Lương giống như đối đãi với cháu trai đã thất lạc rất lâu của mình sao?
Từ nhỏ Dung Dã đã bị cầm tù trong tòa nhà lớn kia, theo như lời đồn, nhà họ Dung hoàn toàn không xem anh là người bình thường mà đối đãi, bây giờ nghĩ đến, người trước kia liên lạc với Trình Mộng để trị liệu cho Dung Dã chính là Dung Thiệu Lương, ông ta làm sao sẽ thật lòng với đứa cháu trai này?!
Dụ Dao bỗng nhiên cảnh giác ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Hội sở này phần nhiều giống như là một trường quay đã sớm được dựng, Dung Thiệu Lương là đạo diễn, Lục Ngạn Thời là diễn viên trà trộn vào với kiến thức nửa vời, mà cô… chính là người xem của tuồng vui này sao?!
Dụ Dao cắn chặt răng, bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng tập trung nhìn Lục Ngạn Thời: “Câm miệng.”
Lục Ngạn Thời sửng sốt, khϊế͙p͙ sợ phát hiện ra trong vẻ mặt của cô đã không còn sự yếu đuối vừa rồi, mặc dù nước mắt trong hốc mắt mất trọng lượng mà rơi xuống nhưng cô cũng không có dáng vẻ khóc lóc gì.
Vẫn chưa tỉnh ngộ sao?!
Lục Ngạn Thời khó mà chấp nhận được, muốn giữ chặt Dụ Dao, trong lúc hành động, đồng hồ trêи cổ tay ánh ta bất ngờ đụng phải lan can kim loại, phát ra một tiếng “keng”, vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Ý lạnh trong mắt Dung Dã nhảy lên một cái, anh đột ngột nhìn về phía lầu hai.
Dụ Dao đối đầu chính diện với anh.
Trước đây không lâu, anh còn nhắm mắt theo đuôi mà trông coi cô, trong đôi mắt đổ đầy bóng dáng cô.
Giờ khắc này, anh nói ra lời tàn nhẫn nhất, trở thành kẻ thù của cô.
Sắc mặt Lục Ngạn Thời tái nhợt nhưng anh ta vẫn kiên trì đứng lên, bối tối ngăn Dụ Dao ở phía sau, cố gắng che chở cô.
Góc áo của cô lộ ra từ bên người Lục Ngạn Thời.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ, Dụ Dao thấy như trời đất sụp đổ.
Tảng đá lởm chởm đè xuống, nện vào trêи lưng anh, rất nhanh anh đã ý thức được, vì sao Dung Thiệu Lương lại yêu cầu chọn địa điểm, đây vốn chính là quà gặp mặt mà trước đó ông ta đã chuẩn bị cho anh.
Dung Thiệu Lương dự đoán được phản ứng của anh nhưng cũng không nắm chắc được rốt cuộc anh có tình cảm với Dụ Dao hay không, cho nên ông ta phải dứt khoát dùng một đao chặt đứt.
Dung Thiệu Lương của trước kia sẽ cần một người ràng buộc anh, kìm hãm anh, nhưng bây giờ tình thế thay đổi, Dung Thiệu Lương không còn xem anh là một vũ khí đơn giản mà là muốn đẩy anh lên chủ vị nên không thể cho phép anh tổn tại nhược điểm.
Dụ Dao không phải là nhược điểm, đó đương nhiên là việc tốt nhất.
Nhưng Dung Thiệu Lương sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng gì, anh có phủ nhận đi nữa thì Dung Thiệu Lương cũng không an lòng, phải mặt đối mặt, tự tay hủy diệt hoàn toàn tỉnh cảm có thể che giấu của anh.
Thân phận của anh.
Những lời anh nói.
Dùng cách thức thảm thiết nhất bại lộ trước mặt Dụ Dao.
Dụ Dao cúi đầu, lau sạch nước mắt trêи mặt, xoa xoa đôi chân tê dại rồi từ sau lưng Lục Ngạn Thời đi ra, bước xuống cầu thang, đi từng bậc từng bậc rất chậm.
Dung Dã vẫn ngồi trêи ghế sô pha như cũ, trong tay còn cầm chiếc bật lửa kia, ổ quay kim loại lõm vào sâu bên trong da thịt, có vết máu nhàn nhạt chảy đến chỗ lõm.
Anh đón lấy khuôn mặt ra vẻ kinh ngạc của Dung Thiệu Lương, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lướt qua Nguyên Lạc và Giang Hoài ở cách đó không xa.
Kế hoạch chu toàn gì chứ, đều là đồ chó má.
Trong khoảnh khắc Dụ Dao xuất hiện, thế giới của anh chỉ còn lại phế tích.
Có cô gái nào có thể chịu được sự đả kϊƈɦ thế này.
Mà một khi Dụ Dao lộ ra phản ứng sụp đổ thì chứng tỏ được những tình cảm sâu đậm triền miên trong mấy tháng, thậm chí là trong hôm qua hôm nay, Dung Thiệu Lương đương nhiên có thể đánh giá được sự thật giả trong lời nói vừa rồi của anh.
Sau khi xác định tầm quan trọng của Dụ Dao, chuyện gì thì Dung Thiệu Lương đều có thể làm với Dụ Dao.
Dung Thiệu Lương vẫn cho là anh yêu quyền lực, yêu tiền tài, yêu những sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Dung, cho dù hôm nay ép anh đến mức này thì anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng mà ông ta sai rồi, thứ anh yêu cho tới bây giờ đều không phải là những thứ đó, anh vẫn còn con đường thứ hai.
Mạng của anh từ đầu đến cuối đều treo trêи mũi dao, không đáng tiền, nếu đã dám uy hϊế͙p͙ đến Dụ Dao, vậy thì chi bằng cùng đi đến đường chết.
Không cần thận trọng từng bước, trông đợi tương lai nữa, anh không có tương lai, hôm nay anh có thể trực tiếp để Dung Thiệu Lương mất mạng.
Trong giây phút Dung Dã sắp giơ tay lên, Dụ Dao ở sau lưng anh bình tĩnh không gợn sóng mà hỏi: “Dung Dã, giấu giếm tôi vui không?”
Trái tim cô đang cuồng loạn nhưng giọng điệu lại duy trì cực kỳ ổn định.
Dụ Dao không biết nguyên nhân hậu quả, cũng không nghĩ ra được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng tiềm thức tự nhiên sinh ra đang nói cho cô biết, hiện tại cô là một điểm yếu dùng để uy hϊế͙p͙ Dung Dã.
Nếu như cô không kiềm chế được nỗi lòng thì sẽ làm hại đến anh.
Cô không tin những lời Dung Dã nói nhưng lại có thể chứng minh được trong trường hợp ngày hôm nay, cô và anh phải đối lập, không có tình cảm với đối phương, đối với Dung Dã mà nói mới là có lợi nhất.
Dụ Dao không có thời gian cân nhắc, cô hoàn toàn dựa vào bản năng, thẳng lưng, khẽ nâng cằm, môi đỏ giương lên một đường cong châm chọc, cô lạnh lùng nhìn bóng lưng anh, phối hợp với diễn xuất của anh.
“Có phải là anh cho rằng ở trước mặt tôi anh ngụy trang rất tốt không?”
Tay Dung Dã cứng đờ, anh cụp mắt, phảng phất như nhìn thấy bản thân mình đang đóng băng.
Sắc mặt Dung Thiệu Lương thay đổi, ấn đường hơi nhăn lại.
Dụ Dao vẫn đang mặc quần áo lúc chia tay, khóa váy là do anh tự tay kéo.
Gót giày của cô ở trêи mặt đất phát ra tiếng khẽ vang chói tai, cô không nhanh không chậm mà đi về phía Dung Dã, dừng ở vị trí cách anh nửa bước, có chút buồn cười hỏi anh: “Dung Dã, anh nói không sai, người yêu đương với tôi là Nặc Nặc, anh thì được tính là gì?”
“Anh thật sự cảm thấy có thể lừa được tôi? Tôi đã sớm cảm nhận được rồi.”
“Nặc Nặc sạch sẽ sáng sủa, anh thì sao?” Cô hơi ngửa đầu, nhìn thẳng vào anh, hai tay rất tự nhiên mà khoanh trước ngực, ngón tay đang âm thầm mạnh mẽ siết chặt: “Từ nhỏ đã âm u, vặn vẹo, có chỗ nào giống anh ấy? Nếu như không phải nhìn gương mặt này của anh tôi có thể miễn cưỡng tìm được một chút cảm giác của Nặc Nặc thì làm sao tôi có thể còn giữ anh lại nhiều ngày như vậy.”
Dung Dã không nhúc nhích mà nhìn cô, xung quanh có nhiều người như vậy đều là camera chạy bằng cơm.
Trái tim anh bị nghiền thành bùn, anh nở nụ cười, tràn ra một chút tiếng khàn khàn.
Dụ Dao vươn tay, giống như bình thường mà giữ chặt cằm anh, làn da kề vào nhau, chạm vào là nổ*.
*Nguyên văn 一触即分: Nghĩa là tình huống đã phát triển đến giai đoạn căng thẳng, sẽ bùng nổ ngay khi chạm vào.
“Dung Dã, đừng nhìn tôi như vậy.”
“Loại ánh mắt này của anh không giống anh ấy chút nào.”
Trước khi kề cận đến cực hạn, Dụ Dao thu tại, lùi lại hai bước, không thể nhìn vào mắt Dung Dã nữa.
Kiên trì vượt qua.
Qua đêm nay, còn có sau này.
Cô nghiêng đầu đi, chuyển hướng sang Dung Thiệu Lương, dùng tốc độ nói thỏa đáng nhất để đọc lời thoại cần nói của mình.
“Ông Dung, tôi chỉ là diễn viên nhỏ, đã có một cuộc tình thất bại, sau này cũng không muốn nhớ lại, tôi còn có công việc, còn phải sống tiếp, bên cạnh có không ít người theo đuổi tôi, tôi định nhanh chóng đổi người khác.”
“Chuyện của bố tôi đã sớm có kết luận, tôi tin tưởng đó chính là sự thật, không muốn nghe cái khác, mẹ tôi chính là vì chuyện này mà chết, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.”
“Những người nhà cao cửa rộng như các ông, tôi trèo không được, cũng không muốn lẫn vào một chút nào.”
“Tôi coi như Nặc Nặc không còn nữa, về phần Dung Dã, anh ta không có bất cứ quan hệ gì với tôi.”
“Cho nên,” Cô bấm vào vết rách trêи đầu ngón tay, bình tĩnh hỏi: “Tôi có thể đi chưa?”
Mùa hè vẫn chưa tới, ngọn gió buổi tối gào thét mà qua, lạnh đến mức có chút tê cóng.
Dụ Dao ngồi trêи xe của Lục Ngạn Thời, ở một phương hướng khác, người của Dung Thiệu Lương vây tầng tầng lớp lớp quanh mấy chiếc xe việt dã, Giang Hoài lái chiếc Cullinan kia ra ngoài, Dung Dã không quay đầu lại, trong tay tùy ý xách theo âu phục, gió thổi lay động áo sơ mi của anh, dán lên tấm lưng đẹp đẽ.
Dụ Dao dùng khóe mắt nhìn gương chiếu hậu.
Bóng dáng ấy ở trong gió, phần phật giống như muốn bị thổi bay lên, nhưng dưới sự lay động của quần áo, từ đầu đến cuối anh đều đứng sừng sững ở đó, giống như ngọn núi và cổ thụ mãi mãi không sụp đổ.
Đó là Dung nhị thiếu mà cô chưa từng chân chính nhận biết, quỷ thần mà bao người e ngại nhưng lại chạy theo như vịt.
Dung Dã lên xe, ngồi vào hàng ghế sau, thấp giọng nói: “Lái xe, đi theo bọn họ.”
Giang Hoài không dám nói một tiếng nào, trong mũi chua xót đến khó nhịn.
Xe của Dung Thiệu Lương đi ở đầu tiên, chạy vào trong bóng đêm, Giang Hoài chỉ có thể đi theo sau, hòa vào một bên ngược hướng với Dụ Dao.
Dụ Dao lặng lẽ nhắm mắt, mãi đến khi hoàn toàn chạy ra khỏi giao lộ này, chiếc xe đi ngược hướng phía sau đã không còn bóng dáng, anh mới hơi khom lưng, dựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo.
Ánh đèn trôi nổi, bên ngoài là đường phố mà trước kia anh quấn dây đỏ vào tay Dụ Dao, từng bước một đi qua.
Lông mi của Dung Dã hơi nâng lên, bên trong con ngươi bị đèn neon chiếu ra màu đỏ thẫm thật sâu, anh nắm chặt thẻ bài thú cưng trêи cổ tay mình, có vệt nước im hơi lặng tiếng rơi vào bóng tối.
Trêи đường đi, Dụ Dao không nói một chữ với Lục Ngạn Thời, cô khẽ run lấy điện thoại ra, trêи màn hình là số cuộc gọi nhỡ đỏ chót, ở cửa tòa nhà của cô, Tống Lam bị cô tránh né dẫn theo một đám người chờ ở đó, trông thấy cô về, vẻ mặt đều rất khó xử.
Cô đẩy ra rồi đi vào hành lang.
Tống Lam đuổi theo, đấu tranh mấy lần rồi cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ giao cho cô một cái hộp có mật mã vân tay.
Dụ Dao mang theo cái hộp này mở cửa về đến nhà, Xoài mê muội mà chào đón, nhất thời quên làm nũng, không rõ hôm nay vì sao Đế Hậu chỉ còn lại một người.
Cô cởi giày, lúc xoay người nhìn thấy đôi dép lê màu xanh đậm được bày chỉnh tề của Nặc Nặc, cảm xúc treo trêи một tuyến cuối cùng đột nhiên hoàn toàn tan tác.
Cô để chân trần, cúi người thở hổn hển mấy cái, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay đèn trêи máy cảm ứng vân tay của hộp đựng đồ.
Nắp hộp nhẹ nhàng bắn ra.
Bên trong là một hộp trang sức nhung tơ cùng với một phong thư.
Dụ Dao nắm chặt tay mình, miễn cưỡng tìm về một chút sức lực, cô mở cái hộp nhỏ kia ra, là một chiếc nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cô chưa từng nhìn thấy nét chữ trêи phong thư, hoàn toàn khác biệt với chữ viết mượt mà của Nặc Nặc.
Lạnh lùng khí phách, càn rỡ hoang dã.
“Gửi Dao Dao.”
Trong căn nhà vào đêm khuya chỉ mở một chiếc đèn yếu ớt nhất ở cửa phòng khách.
Dụ Dao dựa vào cửa, lúc mở lá thư ra, ánh mắt đã mơ hồ.
Ba lá thư được gấp lại, cô mở ra lá thư ở phía dưới cùng trước.
Cô còn chưa nhìn thấy nội dung trêи đó, hai hàng chữ viết tay ở dưới cùng lập tức xông vào trong mắt cô.
--- “Chờ đến lúc anh trở về, em có thể chia cho Dung Dã một chút, tình yêu thuộc về Nặc Nặc không?”
--- “Một chút thôi, anh đã thấy thỏa mãn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.