Chương 79: Phiên ngoại 11
Xuyên Lan
09/08/2021
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao biết, A Dã hiểu rõ tâm tư của cô, xác định cô yêu anh, nhưng đối với anh mà nói thì vẫn chưa đủ, anh muốn sự tập trung toàn tâm toàn ý, sự chú ý và quan tâm không bị chia cắt, sự yêu thương thiên vị không giữ lại chút nào mà chỉ dành cho một người, anh dựa vào những thứ này để sinh tồn, một khi thay đổi thì chẳng khác nào bị đẩy đến bờ vực.
Anh hiểu rõ bản thân mình như vậy, đã sớm biết có con thì sẽ gặp phải tình cảnh khiến anh bất an, nhưng anh vẫn chỉ muốn thỏa mãn nguyện của vọng của cô.
Cô yêu Dung Dã như vậy một cách vô điều kiện.
Chưa từng cảm thấy anh có chỗ nào quá đáng, hoặc là yêu cầu anh xem thành một chứng bệnh mà đi trị liệu cho bản thân.
Cô chỉ kiên nhẫn, muốn dùng tất cả những thứ anh đòi hỏi để xoa dịu đi những vết thương mà anh đã phải chịu đựng một mình trong nhiều năm, mỗi kẽ hở khiến anh chảy máu đều dùng tình cảm dịu dàng để bù đắp.
Bất kỳ người phụ nữ nào mang thai sinh con cũng không dễ dàng, cô hăng hái cũng chỉ bởi vì anh là Dung Dã, chỉ là A Dã vẫn chưa cảm nhận được, thật ra Hoa Đào Nhỏ là món quà thuộc về anh.
Ngẫm lại hiện tại A Dã quả thật không dễ dàng gì, tranh giành tình cảm đến mức vừa nghiêm túc mà cũng không nghiêm túc, một bên hận không thể dọn sạch những thứ chướng mắt bên cạnh cô, có thể tự mình độc chiếm, một bên lại bởi vì Hoa Đào Nhỏ là do cô bất chấp nguy hiểm mang thai mười tháng sinh ra, trêи mặt anh hung dữ nhưng thực tế lại không đành lòng thật sự ghét bỏ tên nhóc.
Dụ Dao dựa người về phía sau, tựa lên lưng ghế sô pha, vòng tay qua eo Dung Dã nhẹ nhàng kéo anh đến gần.
Đừng vội A Dã, chờ Hoa Đào Nhỏ lớn thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi, anh nhất định có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ của thằng bé cố gắng với về phía anh.
Dụ Dao nheo mắt lại, muốn dỗ dành tên điên bị xâm chiếm lãnh địa trước, cô hiểu rõ trước mắt A Dã không thể làm gì cô, thế là cô không sợ hãi, hưởng thụ tùy tiện sờ lung tung, giở trò các kiểu với anh, cô ngẩng đầu hôn anh đắc ý nói: “Đương nhiên là muốn, A Dã vốn chính là của em, tình yêu của em cũng chỉ dành cho một mình A Dã.”
Dung Dã dung tính cho cô đùa nghịch lưu manh, ấn nhẹ cổ cô rồi áp xuống, chặn cô trong góc ghế sô pha mặc sức hôn sâu.
Từ lúc Dụ Dao ở cuối thời kỳ mang thai cho đến ở cữ, từ đầu đến cuối anh đều cẩn thận che chở, không dám hành động quá thân mật, chỉ sợ bà xã chịu đựng không thoải mái, trận hôn càn rỡ này anh đã đợi quá lâu rồi.
Sự càn quấy vừa rồi của Dụ Dao bị cắn nuốt đến không còn, hô hấp dồn dập nhắm mắt lại, tay chân mềm ra thành bông.
Xong đời, quá lâu rồi chưa ăn mặn, cô chỉ ăn chút thịt mà đã yếu như vậy, ngay cả hôn cũng không chống đỡ nổi, chuyện sau đó phải làm thế nào! Chờ đến lúc có thể này này đó đó thì chẳng phải là cô sắp ngất trêи giường rồi à.
Dụ Dao không cam lòng, nắm lấy vạt áo anh, nghênh đón quấn quýt si mê.
Ngực Dung Dã chấn động mạnh mẽ, sợ động tác quá lớn làm tổn thương đến cô, anh bóp gò má cô khó khăn lùi lại, cùng chóp mũi của cô cọ vào nhau: “Xâm phạm anh mà lại không chịu trách nhiệm đến cùng, còn nhân cơ hội trộm đổi khái niệm, muốn dùng dăm ba câu dụ dỗ anh cho qua đúng không, trong tay anh còn xách tên nhóc con, lỡ như em không tốt với anh, anh cũng chỉ có thể bắt nạt nó ---”
Anh nói như vậy, tương đương với việc đặt mình ở vị trí thấp hơn Hoa Đào Nhỏ.
Cái bẫy đúng không?
Chỉ muốn cố ý khiến cô đau lòng.
Dụ Dao biết rõ đường lối nhỏ của anh nhưng cô thật sự không nỡ, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định, cô trực tiếp lấy ra lời nói tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, vẻ mặt đứng đắn nói: “Bắt nạt nó cũng vô dụng, cả nhà này anh quan trọng nhất, nếu như anh không cao hứng, một lớn một nhỏ một chó nhà chúng ta đều phải cùng anh khóc.”
Cuối cùng Dung Dã cũng bị cô chọc cười, chút lo lắng ứ đọng nơi đáy mắt tan ra, anh thả lỏng cọ bên cổ cô: “Dao Dao thật là tốt.”
Cánh tay anh theo bản năng siết chặt, ôm vững chắc Hoa Đào Nhỏ giống như trang sức, tránh cho thằng bé rơi xuống, ánh mắt lại khó chịu mà không chịu nhìn nó, nhưng vài giây đồng hồ sau, anh một lần nữa hôn lên khóe miệng bà xã, lại đột nhiên cảm thấy trêи tay nóng lên.
Xúc cảm mềm mại, giống như dán vào một viên kẹp xốp vừa mới ra khỏi lò.
Dụ Dao nín thở nhìn chằm chằm tay anh, Dung Dã nhíu mày, cũng không nhịn được mà cúi đầu nhìn sang.
Hoa Đào Nhỏ bị anh kẹp lấy thế mà lại luôn không rảnh rỗi, thật vất vả cuối cùng cũng coi như là kéo được tã lót tròn vo của nó, với đến mu bàn tay của bố nó, khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn lần theo nhiệt độ, ngoan ngoãn dán vào, đôi mắt chớp hai cái, lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Nó còn quá nhỏ, nụ cười này cũng không có ý thức tự chủ gì, nhưng lại mềm mại nóng hổi ngọt ngào, chỉ có sự ỷ lại lộ ra từ trong huyết thống và bản tính.
Dung Dã ngẩn ra, cái tay không khỏi có chút ngứa ngáy, anh cũng không thể giãy ra, chỉ có thể hơi có vẻ cứng đờ mà tiếp tục nâng, anh nhìn bà xã, lại mím môi nhìn Hoa Đào Nhỏ, hiểm thấy mà lộ ra một chút luống cuống.
“Dao Dao…”
“Nó cười gì vậy.”
“Nó làm sao có thể… cười với anh.”
Anh xem tên nhóc như khắc tinh, đề phòng nó chú ý đến nó khắp nơi, anh lại không hiểu được tình thân là gì, sẽ không nỗ lực, cũng kháng cự tiếp nhận.
Anh vừa không nên mang họ Dung, cũng không muốn mang họ Tần, sống lay lắt nhiều năm như vậy, ngay cả người thân của mình cũng chưa từng có.
Hoa Đào Nhỏ yêu mẹ là đạo lý hiển nhiên, nhưng anh…
Ngoại trừ Dao Dao, từ nhỏ đến lớn, người khác không xem anh là ác quỷ thất thường thì chính là nơm nớp lo sợ anh, có sợ có hận có trào phúng có lợi dụng, anh đã quen bị xem là khác loài, lại không quen có người cười đơn thuần với anh.
Ngây thơ hồn nhiên, trong thân thể nhỏ còn chảy dòng máu của anh và Dao Dao, vậy mà… không tránh né anh, không oán hận anh độc tài.
Trái tim Dụ Dao đập nhanh, nghe thấy mấy câu hỏi theo bản năng của Dung Dã, hốc mắt cô phiếm hồng, cô ôm lấy anh, ngửa đầu khẽ nói: “Lúc này mới chỉ là bắt đầu, Tiểu Đào Nhi nhà chúng ta, trời sinh chính là biết yêu bố.”
Dung Dã cụp mắt, lắc đầu: “Nó còn nhỏ, không hiểu gì cả, chờ lớn thêm một chút là sẽ biết làm thế nào cách xa anh một chút, anh cũng sẽ không cưng chiều nó, anh sẽ chỉ tranh giành với nó.”
Trong lòng Dụ Dao chua xót đến mức không có cách nào nói rõ, cô cũng không tranh luận, chỉ ôm chặt anh hơn: “A Dã, em cùng anh đợi, nhìn em Tiểu Đào Nhi mà em mang đến thế gian này cho rốt cuộc là như thế nào.”
Thân thể Hoa Đào Nhỏ tốt, dinh dưỡng được cung cấp đủ, phát triển vừa nhanh vừa ổn, mắt to ướt át trơn bóng sáng long lanh, cũng không thích khóc lắm, vừa thấy mặt là cậu ta mở bàn tay thịt nhỏ ra cười khanh khách, mễm nhũn nhào vào trong ngực Dụ Dao, Dụ Dao tự tin rằng chỉ dựa vào giá trị thiên phú này của con trai cô, ai nhìn thấy rồi không thể nâng niu yêu thương.
Nhưng dần dần Dụ Dao nhận ra, mấy dì chăm sóc Hoa Đào Nhỏ càng thêm cẩn thận dè dặt, so với khi cậu ta mới sinh yếu ớt nhất thì còn cần cù hơn.
Cô đã để ý, đặc biệt âm thầm trốn ngoài cửa phòng trẻ em thám thính, bất ngờ lại buồn cười mà phát hiện ra, hóa ra lúc cô và A Dã không ở đây, khuôn mặt kia của Hoa Đào Nhỏ hoàn toàn kéo căng.
Thằng nhóc lớn hơn cái ʍôиɠ một chút, bất kể đùa nó thế nào nhưng ngảy cả dáng vẻ cười cũng ít có, mắt đen lúng liếng nhìn thẳng vào mấy dì, nhìn chằm chằm cho đến khi mấy dì cho rằng mình đã phạm vào sai lầm lớn gì đó.
Sau khi Dụ Dao kinh ngạc thì trong lòng chỉ còn lại sự nóng bỏng, Hoa Đào Nhỏ được di truyền tính tình của bố, không chỉ có khuôn mặt càng ngày càng giống A Dã mà ngay cả tính cách cũng gần như giống hệt anh.
Trời sinh ra bên trong xương cốt lạnh lùng, tình cảm lại mãnh liệt nóng bỏng.
Dụ Dao thở sâu, đẩy cửa đi vào, Hoa Đào Nhỏ vừa trông thấy cô thì giống như mở ra cái van gì đó, i a muốn ôm một cái, dán vào trong ngực cô thì ngoan ngoãn vô cùng, hoàn toàn là con thú con thơm tho ngọt ngào muốn người ta yêu muốn người ta thương.
Chờ Hoa Đào Nhỏ hơn ba tháng biết xoay người rồi, Dụ Dao kéo ông xã đến vậy xem, Dung Dã nhíu mày, khoanh tay, lạnh nhạt hờ hững quan sát con chó con của anh.
Xoay người thì có gì hay mà nhìn.
Có đẹp như anh không.
Tên nhóc cũng lớn thêm một đoạn rồi, nên sợ anh rồi nhỉ.
Dung Dã ôm bà xã, mặt không cảm xúc cụp mắt, Xoài cũng căng thẳng ngồi xổm ở một bên, áu áu hai tiếng hỗ trợ cổ vũ, thậm chí là tự mình nằm trêи sàn nhà hoàn mỹ lăn một vòng, làm mẫu cho em trai nhỏ của nó.
Hoa Đào Nhỏ bò bò trêи nệm dưới đất, ở trước mặt mọi người mà biểu diễn xoay người, trở mình một cái liền tròn vo lăn đến bên chân Dung Dã.
Cậu ta cười khanh khách, duỗi móng vuốt nhỏ về phía trước, câu lấy ống quần của bố, không có sự lực gì mà ôm một hồi, sau đó cánh tay nhỏ ngắn mập mạp kề sát, ăn vạ mà dán vào, lẩm bẩm rầm rì không thả ra.
Chân Dung Dã cứng lại, anh muốn lùi ra ngoài nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể quay đầu, ánh mắt phức tạp xin bà xã giúp đỡ: “Dao Dao… nó ôm anh.”
Dụ Dao sờ cằm: “Nhìn dáng vẻ này, sợ là không chỉ đơn giản là ôm một chút như vậy.”
Hoa Đào Nhỏ chưa đến bảy tháng đã biết bò rồi, tiến bộ rất nhanh, Dụ Dao mặc quần áo mang theo đồ lau nhà cho con trai, để cậu ta bò đi khắp nơi, thuận tiện làm vệ sinh, cậu ta thì tốt rồi, sau khi hôn một cái thơm phức lên mặt mẹ, mục tiêu rõ ràng chạy thẳng về phía Dung Dã.
Khóe môi Dung Dã kéo căng, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh như sương, không keo kiệt mà tạo áp lực cho tên nhóc.
Bảy tháng rồi, hiểu chút chuyện rồi nhỉ, còn không sợ anh? Chờ cái gì vậy?
Hoa Đào Nhỏ i i a a bò về phía cô, Dung Dã như có ma xui quỷ khiến mà cúi người, vươn tay về phía cậu ta, Hoa Đào Nhỏ được đằng chân lân đằng đầu, thuận theo đó cọ đến trêи cánh tay anh, dùng cái miệng nhỏ hồng nhuận vô cùng giống Dụ Dao kia, hơi nhếch lên muốn ôm.
Trêи hàng rào vô hình của Dung Dã xuất hiện vết rách mơ hồ, ngón tay anh hơi cuộn tròn lại, nâng con trai lên, đáy mắt không biết làm sao lại phủ kín một tầng đỏ mỏng, anh nhìn Dụ Dao chằm chằm, yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: “Bà xã.”
Dụ Dao đi qua, từ phía sau ôm chặt anh, gương mặt dán lên tấm lưng kéo căng của anh, giọng mũi đậm đặc: “A Dã, thằng bé yêu anh.”
Hoa Đào Nhỏ đã được như nguyện bò vào trong ngực bố, cậu ta mở to hai mắt nhìn bố ở khoảng cách gần, một thân mùi sữa đến gần, thử thăm dò hôn lên bên má của bố, lông mi cảm thấy mới lạ mà nhấp nháy mấy cái, cậu ta duỗi đầu lưỡi hồng nhuận ra, lại giống như chó con mà ɭϊếʍ bố một cái.
Dung Dã cứng lại thành tượng băng.
Những sự cảm động kia của Dụ Dao bị tiếng cười to thay thế, cô bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Cảm giác này, làm sao mà càng ngày càng thấy quen vậy?”
Lúc Hoa Đào Nhỏ sắp hai tuổi, Dung Dã không thể không đi công tác nước ngoài, đi Đức một tuần, bảy ngày không hề dài, anh lại thấy một ngày như một năm, thật sự nén công việc đến cực điểm, quay về sớm trước hai ngày.
Lúc anh lên máy bay, Hoa Đào Nhỏ đang dựa vào người Dụ Dao, mặc một thân quần áo màu vàng trứng có đuôi, trêи chóp mũi đều là mồ hôi, cậu ta nắm lấy tay Dụ Dao, phát âm cực kỳ không đúng tiêu chuẩn mà gọi: “Mẹ --- mẹ mẹ ---”
Dụ Dao sửng sốt, luống cuống tay chân nâng con trai lên: “Ngoan, gọi thêm một lần.”
Hoa Đào Nhỏ đầy mô hôi phát ra tiếng reo hò nhỏ, lại cố gắng gọi: “Mẹ ---”
Cậu nhóc cũng không ngừng, sau đó lại rụt rè gọi: “Bố ---”
Dụ Dao mừng rỡ nghẹn ngào ôm lấy cậu ta: “Ngoan quá, bố sắp về rồi, con nhớ gọi bố, trêи mặt bố trông lạnh lùng mà thôi, con đừng sợ, bố rất yêu con.”
Dụ Dao giao Hoa Đào Nhỏ cho dì rồi sớm đi sân bay, Dung Dã một nắng hai sương xuống sân bay, xa xa trông thấy Dụ Dao liền nhanh chân đi thẳng tới, mím môi mà bọc cô vào trong ngực.
“Nhanh về nhà,” Dụ Dao câu lấy phần gáy anh ôm hôn: “Có quà lớn cho anh.”
Dụ Dao không kịp chờ đợi dắt ông xã trở về, một đường suy nghĩ, chờ Hoa Đào Nhỏ mở miệng gọi bố, không biết anh sẽ có phản ứng gì, thật vất vả mới xông vào cửa nhà, Hoa Đào Nhỏ vừa đi được một lúc đã thay sang bộ đồ liền thể lông nhung hình chó con, lung la lung lay bổ nhào lên trêи đùi Dung Dã.
Cậu ta nâng cái đầu nhỏ lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của bố, cậu ta quá muốn biểu hiện tốt, ngược lại căng thẳng đến mức miệng nhỏ run lên.
Xoài ở bên cạnh gấp đến độ xoay vòng.
Hoa Đào Nhỏ lại nhất thời quên mất phát ra tiếng như thế nào, cậu ta ôm đôi chân dài của bố, gấp đến độ muốn khóc lên, sau khi lẩm bẩm hai lần, cậu ta nhìn Xoài, mở cái miệng nhỏ đỏ hồng, non nớt thốt ra: “Áu --- Áu áu u ---”
Trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Xoài ngớ ra.
Dung Dã cũng không động đậy nữa.
Chỉ có Dụ Dao sau khi sững sờ thì phát ra tiếng cười thực sự không nhịn được, cô ngã đến trêи vai Dung Dã: “Cái gì gọi là làm việc xấu cuối cùng phải trả giá, con cún nào đó hiểu chưa? Em nói mà, làm sao mà Hoa Đào Nhỏ càng ngày càng quen thuộc, dính người không thả, nũng nịu chơi xấu, thích ai là ɭϊếʍ người đó, hiện tại mở miệng là kêu áu áu, có phải so với lúc trước khi anh vừa vào nhà giống nhau như đúc không!”
Nặc Nặc như thế nào.
Thì nó như thế ấy.
Bản tính vừa đáng yêu vừa ngọt ngào sâu trong xương tủy hoàn mỹ di truyền tới đời sau.
Dung Dã chậm rãi cúi đầu xuống, dán ở bên tai Dụ Dao, trầm giọng hơi khàn mà mở miệng, vừa chậm rãi vừa du dương nói: “Áu ---- u.”
Bên tai Dụ Dao lúc này đỏ thấu, lên án nhìn anh.
Mặt mũi là cái gì, con trai là cái gì.
Tranh thủ tình cảm mãi mãi không dừng lại, ở trước mặt bà xã tuyệt đối không chịu thua.
Dung Dã hỏi: “Bà xã, hay không?”
Anh chỉ vào Xoài: “Nó kêu hay.”
Anh tiếp tục chỉ vào Hoa Đào Nhỏ núc ních: “Thằng bé kêu hay.”
Dung Dã chuyển ánh mắt về, quang ảnh trong mắt lưu chuyển, chứa đầy ý cười: “Hay là anh kêu hay?”
Hoa Đào Nhỏ rút kinh nghiệm xương máu, ôm cái đầu nhỏ ra sức luyện tập gọi bố, muốn kiếm về lại mặt mũi chưa bao giờ tồn tại, ngược lại là Xoài kiêu ngạo đến mức ưỡn ngực ngẩng đầu liên tục một tháng.
Chuyện này, thầy giáo dạy ngôn ngữ vỡ lòng cho hai cha con đều là nó!
Cuộc đời của chó đã viên mãn! Đạt đến đỉnh cao danh vọng! Một đại tổng quản làm sao cho phép học trò của nó có khắp thiên hạ được!
Hoa Đào Nhỏ tuyệt đối không để bố mẹ mất mặt nữa, đầu lưỡi còn chưa duỗi thẳng, mỗi ngày vô cùng non nớt gọi “Bố mẹ”, còn thích đi theo sau Xoài, nắm lông trắng của nó, ngoan ngoãn gọi nó “Soài”.
Cậu nhóc đi mệt rồi, anh Soài liền dừng cùng cậu, lấy thân thể lông xù nhiều thịt làm nệm dựa cho cậu.
Dung Dã còn đang chờ, Hoa Đào Nhỏ một tuổi rồi, nói cũng biết nói rồi, tư duy cũng đang từ từ hình thành, biết thiện ác, biết quen biết lạ, còn không bắt đầu sợ anh sao?
Đợi đến khi Hoa Đào Nhỏ sắp hai tuổi, lượng từ ngữ đã khá phong phú, mặc dù không hoàn toàn đúng tiêu chuẩn nhưng lại đáng yêu tận trời khó chống đỡ được.
Cậu cũng thích có thể thích hợp ra gió rồi, cậu thích nhất là ở trong sân lắc lư, anh Soài phát sầu mà chui vào vòng cổ của dây dắt thú cưng, đeo lên cho mình, lại ngậm đầu dây kia đưa cho Hoa Đào Nhỏ.
Nhìn như là Hoa Đào Nhỏ làm tuột mất nó.
Thực tế là nó làm tuột mất Hoa Đào Nhỏ.
Tuột tới tuột lui liền học được cách trèo tường, mặt bên sân trong nhà có một dãy hàng rào, cao lớn an toàn, nửa đoạn dưới bị chặn kín, nửa khúc trêи có trông thấy bên ngoài, Hoa Đào Nhỏ thích đi về hướng đó.
Dụ Dao đúng lúc luyện tập đi lên cầu thang cho con trai, dựng một cái bậc thang rộng lớn bên cạnh hàng rào, vừa vặn có thể để leo lên đó ngắm phong cảnh.
Dung Dã biết chuyện này, nệm êm trêи bậc thang vẫn là do anh tự tay trải cho Dao Dao, cho nên làm xong việc ở tập đoàn rồi về nhà, lúc nghe thấy bên hàng rào có động tĩnh, anh tự nhiên mà đoán được là tên oắt con.
Anh thả chậm bước chân đi qua đó, xuyên qua cây xanh và bụi hoa thấp thoáng, anh nhìn thấy Hoa Đào Nhỏ đưa lưng về phía anh đứng trêи bậc cao nhất của bậc thang, bàn tay nhỏ nắm lan can, hung dữ trừng mắt nhìn bên ngoài.
Dung Dã giật mình nhớ tới, vừa rồi lái xe đi ngang qua, anh nhìn thấy đứa trẻ nhà hàng xóm điều khiển xe trẻ em bằng điện chạy về phía bên này.
Quả nhiên, giọng nói lớn tuổi hơn Hoa Đào Nhỏ một chút truyền vào, hình dung bố nó cao lớn uy mãnh thế nào, giọng điệu rất là khoe khoang.
Đôi mắt Dung Dã hơi chuyển sang trầm xuống, anh nhìn chăm chú vào bóng lưng không quá lớn của Hoa Đào Nhỏ.
Bả vai mềm mại của Hoa Đào Nhỏ kéo căng, giọng nói còn thấm đầy sự non nớt, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: “Bố của ai, cũng không tốt bằng của tôi! Bố tôi chính là người lợi hại nhất trêи đời này!”
Ngón tay để xuôi bên người của Dung Dã không tự chủ được mà siết chặt.
Đứa trẻ ở bên ngoài nhẫn nhịn hồi lâu, giận nói: “Lợi hại thì thế nào! Đừng cho là tôi không biết, bố của cậu hoàn toàn không thích cậu! Tôi nhìn thấy rồi, bố cậu cũng không muốn ôm cậu! Đều không cười với cậu!”
Hoa Đào Nhỏ sửng sốt, tức giận đến mức bàn tay nhỏ đều đang trắng bệch.
Cậu nhịn tiếng nức nở, lớn tiếng làm sáng tỏ: “Không phải! Bố tôi thích tôi! Bố chỉ là ---”
Hoa Đào Nhỏ bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đến gần, không cần quay đầu lại cũng nhận ra là ai, sự căng thẳng vì bị bắt tại trận cho cậu thoáng cái không đứng vững, bàn chân nhỏ lệch về sau, sắp từ trêи bậc thang lăn xuống.
Một cái tay nhanh chóng đỡ trêи lưng nho nhỏ của cậu, trực tiếp ôm lấy cậu, áp sát vào trong ngực.
Dung Dã nhíu mày, chuyện đột nhiên xảy ra, cổ tay trái của anh hình như bị trật, nhưng trêи mặt anh không có chút biểu hiện nào, anh vẫn vững vàng ôm con trai, ánh mắt hơi lạnh lướt về phía bên ngoài.
Đứa trẻ đến khiêu khích hoàn toàn nhìn đến ngây ngốc.
Hoa Đào Nhỏ ghé vào trêи vai bố, nước mắt rưng rưng, bàn tay thịt nhỏ ôm chặt cổ anh, mùi ngọt ngào trêи người xông vào mũi.
Dung Dã giữ cằm của cậu nhìn kỹ, bắt đầu từ ngày nào đó, mặt mày của con trai nhỏ gần như không khác anh lắm, miệng và cằm lại giống Dao Dao như vậy, lấp lóe trong mắt mãi mãi là ánh sáng long lanh sáng ngời, lúc nhìn anh hoàn toàn chỉ có sự lưu luyến và khao khát.
Anh đợi từ lúc nó bé tí tẹo cho đến khi nó có thể đứng ở nơi này cãi nhau với người khác vì bố.
Rõ ràng là hai năm qua, thứ anh cho nó nhìn đều là sự lạnh lùng và tranh đoạt của mình, anh cố ý duy trì khoảng cách nhưng anh vẫn không chịu sợ anh.
Giống như Dao Dao, bất kể anh lạnh lùng hung ác thế nào, bày ra bộ mặt thật kinh khủng thế nào thì trong mắt Dao Dao, anh từ đầu đến cuối đều chỉ là A Dã cần tình yêu và sự thương tiếc.
Dao Dao chưa bao giờ lừa anh.
Cô nói Hoa Đào Nhỏ yêu anh thì nhất định là thật.
Gương mặt lành lạnh của Hoa Đào Nhỏ dán vào bên cổ anh, cậu ta thút tha thút thít nói: “Bố, thích con được không, con ngoan, ngoan nhất.”
Viền mắt Dung Dã nóng rực, anh vỗ vỗ cậu: “Ai nói không thích.”
“Bố…” Giọng nói anh rất khàn: “Thích Hoa Đào Nhỏ giống như mẹ vậy.”
Dụ Dao ở trong phòng khách mơ hồ nghe thấy âm thanh, vội vàng đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy A Dã của cô đứng trong ánh nắng và bụi hoa, cao ngất thẳng tắp, ôm con trai nhỏ đầy mùi sữa của anh.
Hoa Đào Nhỏ nhìn thấy mẹ tới, luyến tiếc mà giãy giụa đi xuống từ trong ngực anh, lung lay nhào tới bên người Dụ Dao, ôm chặt chân cô, nâng gương mặt lên năn nỉ: “Mẹ, mẹ thấp xuống.”
Dụ Dao cúi người, nhóc con dán bên tai mẹ, nước mắt ʍôиɠ lung nói: “Bố cứu con, cổ tay bị thương, bố đau, không nói, mẹ nhanh… nhanh quan tâm bố.”
Đôi mắt to của cậu sạch sẽ thấy đáy: “Bố cần mẹ thương.”
Dụ Dao dùng một tay ôm con trai, một tay bắt lấy khuỷu tay Dung Dã, đưa anh vào nhà, nhấn anh ngồi xuống ghế sô pha, cô lấy rượu thuốc ra rồi nâng cổ tay anh lên, đau lòng thổi thổi, nhíu mày hỏi: “Thế nào, đau lắm không?”
Dung Dã không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, trở tay kéo cô qua, kề sát vào ngực.
Tiếng tim đập của anh chấn động màng nhĩ của cô, không biết làm sao mà gương mặt và đuôi mắt đều đang dần dần đỏ lên.
Cô hơi nghẹn ngào, ôm lấy anh hỏi: “A Dã, nhận được món quà em dành cho anh chưa?”
Dung Dã thấp giọng nói: “Nhận được rồi, qua đi hai năm lâu như vậy, đã hoàn chỉnh xuất hiện trong lòng bàn tay anh.”
“Mọi thứ của anh đều là của em, không có gì có thể đáp lễ lại,” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói nhẹ mà rung động: “Ở trước mặt con, chỉ có thể có một nụ hôn, cục cưng, em đừng ghét bỏ.”
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao biết, A Dã hiểu rõ tâm tư của cô, xác định cô yêu anh, nhưng đối với anh mà nói thì vẫn chưa đủ, anh muốn sự tập trung toàn tâm toàn ý, sự chú ý và quan tâm không bị chia cắt, sự yêu thương thiên vị không giữ lại chút nào mà chỉ dành cho một người, anh dựa vào những thứ này để sinh tồn, một khi thay đổi thì chẳng khác nào bị đẩy đến bờ vực.
Anh hiểu rõ bản thân mình như vậy, đã sớm biết có con thì sẽ gặp phải tình cảnh khiến anh bất an, nhưng anh vẫn chỉ muốn thỏa mãn nguyện của vọng của cô.
Cô yêu Dung Dã như vậy một cách vô điều kiện.
Chưa từng cảm thấy anh có chỗ nào quá đáng, hoặc là yêu cầu anh xem thành một chứng bệnh mà đi trị liệu cho bản thân.
Cô chỉ kiên nhẫn, muốn dùng tất cả những thứ anh đòi hỏi để xoa dịu đi những vết thương mà anh đã phải chịu đựng một mình trong nhiều năm, mỗi kẽ hở khiến anh chảy máu đều dùng tình cảm dịu dàng để bù đắp.
Bất kỳ người phụ nữ nào mang thai sinh con cũng không dễ dàng, cô hăng hái cũng chỉ bởi vì anh là Dung Dã, chỉ là A Dã vẫn chưa cảm nhận được, thật ra Hoa Đào Nhỏ là món quà thuộc về anh.
Ngẫm lại hiện tại A Dã quả thật không dễ dàng gì, tranh giành tình cảm đến mức vừa nghiêm túc mà cũng không nghiêm túc, một bên hận không thể dọn sạch những thứ chướng mắt bên cạnh cô, có thể tự mình độc chiếm, một bên lại bởi vì Hoa Đào Nhỏ là do cô bất chấp nguy hiểm mang thai mười tháng sinh ra, trêи mặt anh hung dữ nhưng thực tế lại không đành lòng thật sự ghét bỏ tên nhóc.
Dụ Dao dựa người về phía sau, tựa lên lưng ghế sô pha, vòng tay qua eo Dung Dã nhẹ nhàng kéo anh đến gần.
Đừng vội A Dã, chờ Hoa Đào Nhỏ lớn thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi, anh nhất định có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ của thằng bé cố gắng với về phía anh.
Dụ Dao nheo mắt lại, muốn dỗ dành tên điên bị xâm chiếm lãnh địa trước, cô hiểu rõ trước mắt A Dã không thể làm gì cô, thế là cô không sợ hãi, hưởng thụ tùy tiện sờ lung tung, giở trò các kiểu với anh, cô ngẩng đầu hôn anh đắc ý nói: “Đương nhiên là muốn, A Dã vốn chính là của em, tình yêu của em cũng chỉ dành cho một mình A Dã.”
Dung Dã dung tính cho cô đùa nghịch lưu manh, ấn nhẹ cổ cô rồi áp xuống, chặn cô trong góc ghế sô pha mặc sức hôn sâu.
Từ lúc Dụ Dao ở cuối thời kỳ mang thai cho đến ở cữ, từ đầu đến cuối anh đều cẩn thận che chở, không dám hành động quá thân mật, chỉ sợ bà xã chịu đựng không thoải mái, trận hôn càn rỡ này anh đã đợi quá lâu rồi.
Sự càn quấy vừa rồi của Dụ Dao bị cắn nuốt đến không còn, hô hấp dồn dập nhắm mắt lại, tay chân mềm ra thành bông.
Xong đời, quá lâu rồi chưa ăn mặn, cô chỉ ăn chút thịt mà đã yếu như vậy, ngay cả hôn cũng không chống đỡ nổi, chuyện sau đó phải làm thế nào! Chờ đến lúc có thể này này đó đó thì chẳng phải là cô sắp ngất trêи giường rồi à.
Dụ Dao không cam lòng, nắm lấy vạt áo anh, nghênh đón quấn quýt si mê.
Ngực Dung Dã chấn động mạnh mẽ, sợ động tác quá lớn làm tổn thương đến cô, anh bóp gò má cô khó khăn lùi lại, cùng chóp mũi của cô cọ vào nhau: “Xâm phạm anh mà lại không chịu trách nhiệm đến cùng, còn nhân cơ hội trộm đổi khái niệm, muốn dùng dăm ba câu dụ dỗ anh cho qua đúng không, trong tay anh còn xách tên nhóc con, lỡ như em không tốt với anh, anh cũng chỉ có thể bắt nạt nó ---”
Anh nói như vậy, tương đương với việc đặt mình ở vị trí thấp hơn Hoa Đào Nhỏ.
Cái bẫy đúng không?
Chỉ muốn cố ý khiến cô đau lòng.
Dụ Dao biết rõ đường lối nhỏ của anh nhưng cô thật sự không nỡ, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định, cô trực tiếp lấy ra lời nói tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, vẻ mặt đứng đắn nói: “Bắt nạt nó cũng vô dụng, cả nhà này anh quan trọng nhất, nếu như anh không cao hứng, một lớn một nhỏ một chó nhà chúng ta đều phải cùng anh khóc.”
Cuối cùng Dung Dã cũng bị cô chọc cười, chút lo lắng ứ đọng nơi đáy mắt tan ra, anh thả lỏng cọ bên cổ cô: “Dao Dao thật là tốt.”
Cánh tay anh theo bản năng siết chặt, ôm vững chắc Hoa Đào Nhỏ giống như trang sức, tránh cho thằng bé rơi xuống, ánh mắt lại khó chịu mà không chịu nhìn nó, nhưng vài giây đồng hồ sau, anh một lần nữa hôn lên khóe miệng bà xã, lại đột nhiên cảm thấy trêи tay nóng lên.
Xúc cảm mềm mại, giống như dán vào một viên kẹp xốp vừa mới ra khỏi lò.
Dụ Dao nín thở nhìn chằm chằm tay anh, Dung Dã nhíu mày, cũng không nhịn được mà cúi đầu nhìn sang.
Hoa Đào Nhỏ bị anh kẹp lấy thế mà lại luôn không rảnh rỗi, thật vất vả cuối cùng cũng coi như là kéo được tã lót tròn vo của nó, với đến mu bàn tay của bố nó, khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn lần theo nhiệt độ, ngoan ngoãn dán vào, đôi mắt chớp hai cái, lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Nó còn quá nhỏ, nụ cười này cũng không có ý thức tự chủ gì, nhưng lại mềm mại nóng hổi ngọt ngào, chỉ có sự ỷ lại lộ ra từ trong huyết thống và bản tính.
Dung Dã ngẩn ra, cái tay không khỏi có chút ngứa ngáy, anh cũng không thể giãy ra, chỉ có thể hơi có vẻ cứng đờ mà tiếp tục nâng, anh nhìn bà xã, lại mím môi nhìn Hoa Đào Nhỏ, hiểm thấy mà lộ ra một chút luống cuống.
“Dao Dao…”
“Nó cười gì vậy.”
“Nó làm sao có thể… cười với anh.”
Anh xem tên nhóc như khắc tinh, đề phòng nó chú ý đến nó khắp nơi, anh lại không hiểu được tình thân là gì, sẽ không nỗ lực, cũng kháng cự tiếp nhận.
Anh vừa không nên mang họ Dung, cũng không muốn mang họ Tần, sống lay lắt nhiều năm như vậy, ngay cả người thân của mình cũng chưa từng có.
Hoa Đào Nhỏ yêu mẹ là đạo lý hiển nhiên, nhưng anh…
Ngoại trừ Dao Dao, từ nhỏ đến lớn, người khác không xem anh là ác quỷ thất thường thì chính là nơm nớp lo sợ anh, có sợ có hận có trào phúng có lợi dụng, anh đã quen bị xem là khác loài, lại không quen có người cười đơn thuần với anh.
Ngây thơ hồn nhiên, trong thân thể nhỏ còn chảy dòng máu của anh và Dao Dao, vậy mà… không tránh né anh, không oán hận anh độc tài.
Trái tim Dụ Dao đập nhanh, nghe thấy mấy câu hỏi theo bản năng của Dung Dã, hốc mắt cô phiếm hồng, cô ôm lấy anh, ngửa đầu khẽ nói: “Lúc này mới chỉ là bắt đầu, Tiểu Đào Nhi nhà chúng ta, trời sinh chính là biết yêu bố.”
Dung Dã cụp mắt, lắc đầu: “Nó còn nhỏ, không hiểu gì cả, chờ lớn thêm một chút là sẽ biết làm thế nào cách xa anh một chút, anh cũng sẽ không cưng chiều nó, anh sẽ chỉ tranh giành với nó.”
Trong lòng Dụ Dao chua xót đến mức không có cách nào nói rõ, cô cũng không tranh luận, chỉ ôm chặt anh hơn: “A Dã, em cùng anh đợi, nhìn em Tiểu Đào Nhi mà em mang đến thế gian này cho rốt cuộc là như thế nào.”
Thân thể Hoa Đào Nhỏ tốt, dinh dưỡng được cung cấp đủ, phát triển vừa nhanh vừa ổn, mắt to ướt át trơn bóng sáng long lanh, cũng không thích khóc lắm, vừa thấy mặt là cậu ta mở bàn tay thịt nhỏ ra cười khanh khách, mễm nhũn nhào vào trong ngực Dụ Dao, Dụ Dao tự tin rằng chỉ dựa vào giá trị thiên phú này của con trai cô, ai nhìn thấy rồi không thể nâng niu yêu thương.
Nhưng dần dần Dụ Dao nhận ra, mấy dì chăm sóc Hoa Đào Nhỏ càng thêm cẩn thận dè dặt, so với khi cậu ta mới sinh yếu ớt nhất thì còn cần cù hơn.
Cô đã để ý, đặc biệt âm thầm trốn ngoài cửa phòng trẻ em thám thính, bất ngờ lại buồn cười mà phát hiện ra, hóa ra lúc cô và A Dã không ở đây, khuôn mặt kia của Hoa Đào Nhỏ hoàn toàn kéo căng.
Thằng nhóc lớn hơn cái ʍôиɠ một chút, bất kể đùa nó thế nào nhưng ngảy cả dáng vẻ cười cũng ít có, mắt đen lúng liếng nhìn thẳng vào mấy dì, nhìn chằm chằm cho đến khi mấy dì cho rằng mình đã phạm vào sai lầm lớn gì đó.
Sau khi Dụ Dao kinh ngạc thì trong lòng chỉ còn lại sự nóng bỏng, Hoa Đào Nhỏ được di truyền tính tình của bố, không chỉ có khuôn mặt càng ngày càng giống A Dã mà ngay cả tính cách cũng gần như giống hệt anh.
Trời sinh ra bên trong xương cốt lạnh lùng, tình cảm lại mãnh liệt nóng bỏng.
Dụ Dao thở sâu, đẩy cửa đi vào, Hoa Đào Nhỏ vừa trông thấy cô thì giống như mở ra cái van gì đó, i a muốn ôm một cái, dán vào trong ngực cô thì ngoan ngoãn vô cùng, hoàn toàn là con thú con thơm tho ngọt ngào muốn người ta yêu muốn người ta thương.
Chờ Hoa Đào Nhỏ hơn ba tháng biết xoay người rồi, Dụ Dao kéo ông xã đến vậy xem, Dung Dã nhíu mày, khoanh tay, lạnh nhạt hờ hững quan sát con chó con của anh.
Xoay người thì có gì hay mà nhìn.
Có đẹp như anh không.
Tên nhóc cũng lớn thêm một đoạn rồi, nên sợ anh rồi nhỉ.
Dung Dã ôm bà xã, mặt không cảm xúc cụp mắt, Xoài cũng căng thẳng ngồi xổm ở một bên, áu áu hai tiếng hỗ trợ cổ vũ, thậm chí là tự mình nằm trêи sàn nhà hoàn mỹ lăn một vòng, làm mẫu cho em trai nhỏ của nó.
Hoa Đào Nhỏ bò bò trêи nệm dưới đất, ở trước mặt mọi người mà biểu diễn xoay người, trở mình một cái liền tròn vo lăn đến bên chân Dung Dã.
Cậu ta cười khanh khách, duỗi móng vuốt nhỏ về phía trước, câu lấy ống quần của bố, không có sự lực gì mà ôm một hồi, sau đó cánh tay nhỏ ngắn mập mạp kề sát, ăn vạ mà dán vào, lẩm bẩm rầm rì không thả ra.
Chân Dung Dã cứng lại, anh muốn lùi ra ngoài nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể quay đầu, ánh mắt phức tạp xin bà xã giúp đỡ: “Dao Dao… nó ôm anh.”
Dụ Dao sờ cằm: “Nhìn dáng vẻ này, sợ là không chỉ đơn giản là ôm một chút như vậy.”
Hoa Đào Nhỏ chưa đến bảy tháng đã biết bò rồi, tiến bộ rất nhanh, Dụ Dao mặc quần áo mang theo đồ lau nhà cho con trai, để cậu ta bò đi khắp nơi, thuận tiện làm vệ sinh, cậu ta thì tốt rồi, sau khi hôn một cái thơm phức lên mặt mẹ, mục tiêu rõ ràng chạy thẳng về phía Dung Dã.
Khóe môi Dung Dã kéo căng, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh như sương, không keo kiệt mà tạo áp lực cho tên nhóc.
Bảy tháng rồi, hiểu chút chuyện rồi nhỉ, còn không sợ anh? Chờ cái gì vậy?
Hoa Đào Nhỏ i i a a bò về phía cô, Dung Dã như có ma xui quỷ khiến mà cúi người, vươn tay về phía cậu ta, Hoa Đào Nhỏ được đằng chân lân đằng đầu, thuận theo đó cọ đến trêи cánh tay anh, dùng cái miệng nhỏ hồng nhuận vô cùng giống Dụ Dao kia, hơi nhếch lên muốn ôm.
Trêи hàng rào vô hình của Dung Dã xuất hiện vết rách mơ hồ, ngón tay anh hơi cuộn tròn lại, nâng con trai lên, đáy mắt không biết làm sao lại phủ kín một tầng đỏ mỏng, anh nhìn Dụ Dao chằm chằm, yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: “Bà xã.”
Dụ Dao đi qua, từ phía sau ôm chặt anh, gương mặt dán lên tấm lưng kéo căng của anh, giọng mũi đậm đặc: “A Dã, thằng bé yêu anh.”
Hoa Đào Nhỏ đã được như nguyện bò vào trong ngực bố, cậu ta mở to hai mắt nhìn bố ở khoảng cách gần, một thân mùi sữa đến gần, thử thăm dò hôn lên bên má của bố, lông mi cảm thấy mới lạ mà nhấp nháy mấy cái, cậu ta duỗi đầu lưỡi hồng nhuận ra, lại giống như chó con mà ɭϊếʍ bố một cái.
Dung Dã cứng lại thành tượng băng.
Những sự cảm động kia của Dụ Dao bị tiếng cười to thay thế, cô bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Cảm giác này, làm sao mà càng ngày càng thấy quen vậy?”
Lúc Hoa Đào Nhỏ sắp hai tuổi, Dung Dã không thể không đi công tác nước ngoài, đi Đức một tuần, bảy ngày không hề dài, anh lại thấy một ngày như một năm, thật sự nén công việc đến cực điểm, quay về sớm trước hai ngày.
Lúc anh lên máy bay, Hoa Đào Nhỏ đang dựa vào người Dụ Dao, mặc một thân quần áo màu vàng trứng có đuôi, trêи chóp mũi đều là mồ hôi, cậu ta nắm lấy tay Dụ Dao, phát âm cực kỳ không đúng tiêu chuẩn mà gọi: “Mẹ --- mẹ mẹ ---”
Dụ Dao sửng sốt, luống cuống tay chân nâng con trai lên: “Ngoan, gọi thêm một lần.”
Hoa Đào Nhỏ đầy mô hôi phát ra tiếng reo hò nhỏ, lại cố gắng gọi: “Mẹ ---”
Cậu nhóc cũng không ngừng, sau đó lại rụt rè gọi: “Bố ---”
Dụ Dao mừng rỡ nghẹn ngào ôm lấy cậu ta: “Ngoan quá, bố sắp về rồi, con nhớ gọi bố, trêи mặt bố trông lạnh lùng mà thôi, con đừng sợ, bố rất yêu con.”
Dụ Dao giao Hoa Đào Nhỏ cho dì rồi sớm đi sân bay, Dung Dã một nắng hai sương xuống sân bay, xa xa trông thấy Dụ Dao liền nhanh chân đi thẳng tới, mím môi mà bọc cô vào trong ngực.
“Nhanh về nhà,” Dụ Dao câu lấy phần gáy anh ôm hôn: “Có quà lớn cho anh.”
Dụ Dao không kịp chờ đợi dắt ông xã trở về, một đường suy nghĩ, chờ Hoa Đào Nhỏ mở miệng gọi bố, không biết anh sẽ có phản ứng gì, thật vất vả mới xông vào cửa nhà, Hoa Đào Nhỏ vừa đi được một lúc đã thay sang bộ đồ liền thể lông nhung hình chó con, lung la lung lay bổ nhào lên trêи đùi Dung Dã.
Cậu ta nâng cái đầu nhỏ lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của bố, cậu ta quá muốn biểu hiện tốt, ngược lại căng thẳng đến mức miệng nhỏ run lên.
Xoài ở bên cạnh gấp đến độ xoay vòng.
Hoa Đào Nhỏ lại nhất thời quên mất phát ra tiếng như thế nào, cậu ta ôm đôi chân dài của bố, gấp đến độ muốn khóc lên, sau khi lẩm bẩm hai lần, cậu ta nhìn Xoài, mở cái miệng nhỏ đỏ hồng, non nớt thốt ra: “Áu --- Áu áu u ---”
Trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Xoài ngớ ra.
Dung Dã cũng không động đậy nữa.
Chỉ có Dụ Dao sau khi sững sờ thì phát ra tiếng cười thực sự không nhịn được, cô ngã đến trêи vai Dung Dã: “Cái gì gọi là làm việc xấu cuối cùng phải trả giá, con cún nào đó hiểu chưa? Em nói mà, làm sao mà Hoa Đào Nhỏ càng ngày càng quen thuộc, dính người không thả, nũng nịu chơi xấu, thích ai là ɭϊếʍ người đó, hiện tại mở miệng là kêu áu áu, có phải so với lúc trước khi anh vừa vào nhà giống nhau như đúc không!”
Nặc Nặc như thế nào.
Thì nó như thế ấy.
Bản tính vừa đáng yêu vừa ngọt ngào sâu trong xương tủy hoàn mỹ di truyền tới đời sau.
Dung Dã chậm rãi cúi đầu xuống, dán ở bên tai Dụ Dao, trầm giọng hơi khàn mà mở miệng, vừa chậm rãi vừa du dương nói: “Áu ---- u.”
Bên tai Dụ Dao lúc này đỏ thấu, lên án nhìn anh.
Mặt mũi là cái gì, con trai là cái gì.
Tranh thủ tình cảm mãi mãi không dừng lại, ở trước mặt bà xã tuyệt đối không chịu thua.
Dung Dã hỏi: “Bà xã, hay không?”
Anh chỉ vào Xoài: “Nó kêu hay.”
Anh tiếp tục chỉ vào Hoa Đào Nhỏ núc ních: “Thằng bé kêu hay.”
Dung Dã chuyển ánh mắt về, quang ảnh trong mắt lưu chuyển, chứa đầy ý cười: “Hay là anh kêu hay?”
Hoa Đào Nhỏ rút kinh nghiệm xương máu, ôm cái đầu nhỏ ra sức luyện tập gọi bố, muốn kiếm về lại mặt mũi chưa bao giờ tồn tại, ngược lại là Xoài kiêu ngạo đến mức ưỡn ngực ngẩng đầu liên tục một tháng.
Chuyện này, thầy giáo dạy ngôn ngữ vỡ lòng cho hai cha con đều là nó!
Cuộc đời của chó đã viên mãn! Đạt đến đỉnh cao danh vọng! Một đại tổng quản làm sao cho phép học trò của nó có khắp thiên hạ được!
Hoa Đào Nhỏ tuyệt đối không để bố mẹ mất mặt nữa, đầu lưỡi còn chưa duỗi thẳng, mỗi ngày vô cùng non nớt gọi “Bố mẹ”, còn thích đi theo sau Xoài, nắm lông trắng của nó, ngoan ngoãn gọi nó “Soài”.
Cậu nhóc đi mệt rồi, anh Soài liền dừng cùng cậu, lấy thân thể lông xù nhiều thịt làm nệm dựa cho cậu.
Dung Dã còn đang chờ, Hoa Đào Nhỏ một tuổi rồi, nói cũng biết nói rồi, tư duy cũng đang từ từ hình thành, biết thiện ác, biết quen biết lạ, còn không bắt đầu sợ anh sao?
Đợi đến khi Hoa Đào Nhỏ sắp hai tuổi, lượng từ ngữ đã khá phong phú, mặc dù không hoàn toàn đúng tiêu chuẩn nhưng lại đáng yêu tận trời khó chống đỡ được.
Cậu cũng thích có thể thích hợp ra gió rồi, cậu thích nhất là ở trong sân lắc lư, anh Soài phát sầu mà chui vào vòng cổ của dây dắt thú cưng, đeo lên cho mình, lại ngậm đầu dây kia đưa cho Hoa Đào Nhỏ.
Nhìn như là Hoa Đào Nhỏ làm tuột mất nó.
Thực tế là nó làm tuột mất Hoa Đào Nhỏ.
Tuột tới tuột lui liền học được cách trèo tường, mặt bên sân trong nhà có một dãy hàng rào, cao lớn an toàn, nửa đoạn dưới bị chặn kín, nửa khúc trêи có trông thấy bên ngoài, Hoa Đào Nhỏ thích đi về hướng đó.
Dụ Dao đúng lúc luyện tập đi lên cầu thang cho con trai, dựng một cái bậc thang rộng lớn bên cạnh hàng rào, vừa vặn có thể để leo lên đó ngắm phong cảnh.
Dung Dã biết chuyện này, nệm êm trêи bậc thang vẫn là do anh tự tay trải cho Dao Dao, cho nên làm xong việc ở tập đoàn rồi về nhà, lúc nghe thấy bên hàng rào có động tĩnh, anh tự nhiên mà đoán được là tên oắt con.
Anh thả chậm bước chân đi qua đó, xuyên qua cây xanh và bụi hoa thấp thoáng, anh nhìn thấy Hoa Đào Nhỏ đưa lưng về phía anh đứng trêи bậc cao nhất của bậc thang, bàn tay nhỏ nắm lan can, hung dữ trừng mắt nhìn bên ngoài.
Dung Dã giật mình nhớ tới, vừa rồi lái xe đi ngang qua, anh nhìn thấy đứa trẻ nhà hàng xóm điều khiển xe trẻ em bằng điện chạy về phía bên này.
Quả nhiên, giọng nói lớn tuổi hơn Hoa Đào Nhỏ một chút truyền vào, hình dung bố nó cao lớn uy mãnh thế nào, giọng điệu rất là khoe khoang.
Đôi mắt Dung Dã hơi chuyển sang trầm xuống, anh nhìn chăm chú vào bóng lưng không quá lớn của Hoa Đào Nhỏ.
Bả vai mềm mại của Hoa Đào Nhỏ kéo căng, giọng nói còn thấm đầy sự non nớt, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: “Bố của ai, cũng không tốt bằng của tôi! Bố tôi chính là người lợi hại nhất trêи đời này!”
Ngón tay để xuôi bên người của Dung Dã không tự chủ được mà siết chặt.
Đứa trẻ ở bên ngoài nhẫn nhịn hồi lâu, giận nói: “Lợi hại thì thế nào! Đừng cho là tôi không biết, bố của cậu hoàn toàn không thích cậu! Tôi nhìn thấy rồi, bố cậu cũng không muốn ôm cậu! Đều không cười với cậu!”
Hoa Đào Nhỏ sửng sốt, tức giận đến mức bàn tay nhỏ đều đang trắng bệch.
Cậu nhịn tiếng nức nở, lớn tiếng làm sáng tỏ: “Không phải! Bố tôi thích tôi! Bố chỉ là ---”
Hoa Đào Nhỏ bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đến gần, không cần quay đầu lại cũng nhận ra là ai, sự căng thẳng vì bị bắt tại trận cho cậu thoáng cái không đứng vững, bàn chân nhỏ lệch về sau, sắp từ trêи bậc thang lăn xuống.
Một cái tay nhanh chóng đỡ trêи lưng nho nhỏ của cậu, trực tiếp ôm lấy cậu, áp sát vào trong ngực.
Dung Dã nhíu mày, chuyện đột nhiên xảy ra, cổ tay trái của anh hình như bị trật, nhưng trêи mặt anh không có chút biểu hiện nào, anh vẫn vững vàng ôm con trai, ánh mắt hơi lạnh lướt về phía bên ngoài.
Đứa trẻ đến khiêu khích hoàn toàn nhìn đến ngây ngốc.
Hoa Đào Nhỏ ghé vào trêи vai bố, nước mắt rưng rưng, bàn tay thịt nhỏ ôm chặt cổ anh, mùi ngọt ngào trêи người xông vào mũi.
Dung Dã giữ cằm của cậu nhìn kỹ, bắt đầu từ ngày nào đó, mặt mày của con trai nhỏ gần như không khác anh lắm, miệng và cằm lại giống Dao Dao như vậy, lấp lóe trong mắt mãi mãi là ánh sáng long lanh sáng ngời, lúc nhìn anh hoàn toàn chỉ có sự lưu luyến và khao khát.
Anh đợi từ lúc nó bé tí tẹo cho đến khi nó có thể đứng ở nơi này cãi nhau với người khác vì bố.
Rõ ràng là hai năm qua, thứ anh cho nó nhìn đều là sự lạnh lùng và tranh đoạt của mình, anh cố ý duy trì khoảng cách nhưng anh vẫn không chịu sợ anh.
Giống như Dao Dao, bất kể anh lạnh lùng hung ác thế nào, bày ra bộ mặt thật kinh khủng thế nào thì trong mắt Dao Dao, anh từ đầu đến cuối đều chỉ là A Dã cần tình yêu và sự thương tiếc.
Dao Dao chưa bao giờ lừa anh.
Cô nói Hoa Đào Nhỏ yêu anh thì nhất định là thật.
Gương mặt lành lạnh của Hoa Đào Nhỏ dán vào bên cổ anh, cậu ta thút tha thút thít nói: “Bố, thích con được không, con ngoan, ngoan nhất.”
Viền mắt Dung Dã nóng rực, anh vỗ vỗ cậu: “Ai nói không thích.”
“Bố…” Giọng nói anh rất khàn: “Thích Hoa Đào Nhỏ giống như mẹ vậy.”
Dụ Dao ở trong phòng khách mơ hồ nghe thấy âm thanh, vội vàng đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy A Dã của cô đứng trong ánh nắng và bụi hoa, cao ngất thẳng tắp, ôm con trai nhỏ đầy mùi sữa của anh.
Hoa Đào Nhỏ nhìn thấy mẹ tới, luyến tiếc mà giãy giụa đi xuống từ trong ngực anh, lung lay nhào tới bên người Dụ Dao, ôm chặt chân cô, nâng gương mặt lên năn nỉ: “Mẹ, mẹ thấp xuống.”
Dụ Dao cúi người, nhóc con dán bên tai mẹ, nước mắt ʍôиɠ lung nói: “Bố cứu con, cổ tay bị thương, bố đau, không nói, mẹ nhanh… nhanh quan tâm bố.”
Đôi mắt to của cậu sạch sẽ thấy đáy: “Bố cần mẹ thương.”
Dụ Dao dùng một tay ôm con trai, một tay bắt lấy khuỷu tay Dung Dã, đưa anh vào nhà, nhấn anh ngồi xuống ghế sô pha, cô lấy rượu thuốc ra rồi nâng cổ tay anh lên, đau lòng thổi thổi, nhíu mày hỏi: “Thế nào, đau lắm không?”
Dung Dã không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, trở tay kéo cô qua, kề sát vào ngực.
Tiếng tim đập của anh chấn động màng nhĩ của cô, không biết làm sao mà gương mặt và đuôi mắt đều đang dần dần đỏ lên.
Cô hơi nghẹn ngào, ôm lấy anh hỏi: “A Dã, nhận được món quà em dành cho anh chưa?”
Dung Dã thấp giọng nói: “Nhận được rồi, qua đi hai năm lâu như vậy, đã hoàn chỉnh xuất hiện trong lòng bàn tay anh.”
“Mọi thứ của anh đều là của em, không có gì có thể đáp lễ lại,” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói nhẹ mà rung động: “Ở trước mặt con, chỉ có thể có một nụ hôn, cục cưng, em đừng ghét bỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.