Chương 11
Dư Lạc Thuần
08/01/2016
Lạc Ân cầm túi bánh mẫu đơn đi dọc hành lang , đến phòng của Tô Thiểu
Lương , hôm nay là ngày cậu xuất viện nên cô muốn vào nói lời tạm biệt.
"Thiểu Lương !"
Tô Thiểu Lương đang thu dọn hành lí , thấy cô bước vào cậu ngước mặt lên vui vẻ nói "Chào chị."
"Hôm nay cậu xuất viện tôi muốn đến chào tạm biệt !"
"Cảm ơn chị. Phải rồi , tôi đã đã nói chuyện với ba mẹ , hai người đó đã giải quyết hết mọi chuyện và quyết định bắt đầu lại , hôm nay họ sẽ đến đón tôi. Thời gian qua cảm ơn chị." - Tô Thiểu Lương nói với vẻ mặt rất hạnh phúc.
Lạc Ân khẽ cười , nhìn sắc thái cậu cũng đã tốt hơn trước "Chúc mừng cậu !"
Tô Thiểu Lương cầm túi đồ lên , cất tiếng "Khi nào rãnh tôi sẽ đến thăm chị."
"Được. Để tôi tiễn cậu."
Tô Thiểu Lương gật đầu , đi ra ngoài , Lạc Ân cũng đi theo . Ra đến cửa bệnh viện , một người đàn ông trung niên đã đứng chờ sẵn. Thấy cậu bước ra , ông chậm rãi bước đến , trên khuôn mặt cuất hiện nụ cười ôn nhu "Tiểu Lương , đi thôi."
Tô Thiểu Lương gật đầu , quay sang phía cô "Tôi sẽ đi học lại vào tuần sau...Tạm biệt chị."
"Tạm biệt."
Lạc Ân đứng vẫy tay , nhìn chiếc xe hơi từ từ rời khỏi cổng bệnh viện mới quay vào.
----
"Đến tìm anh có việc gì sao ?" - Ngô Thiên Kỳ ngồi trên sofa , cất tiếng nói.
Ngô Vũ Lâm cầm ly nước uống một hơi rồi mới vào vấn đề , anh lấy trong áo một cái thiệp mời "Hai ngày nữa là lễ kỷ niệm 25 năm thành lập công ty Douplan Wu . Ba muốn anh tham dự. Có thể dẫn theo một người đi cùng. Còn đây là thiệp của anh Lạc Dương , anh giúp em gửi cho anh ấy."
"Anh biết rồi."
"Phải rồi anh , cô gái tên Lạc Ân...."
"Đừng động đến cô ấy." - Ngô Thiên Kỳ cắt ngang lời Ngô Vũ Lâm , khuôn mặt vẫn không chút biểu tình.
Ngô Vũ Lâm có chút bất ngờ , nhíu mày hỏi "Không lẽ anh thích cô ấy , vậy còn Thiên Ân ?" Anh tự hỏi không lẽ anh trai mình đã bỏ cuộc , không tìm kiếm Thiên Ân nữa sao ?
Ngô Thiên Kỳ điềm nhiên nói "Tìm được rồi."
"Là Lạc Ân ?!" - Ngay lập tức Ngô Vũ Thần hiểu câu nói của anh trai mình .
"Phải."
"Nhưng không phải cô ấy họ Lạc sao ?"
"Chuyện rất dài , tốt nhất em nên tránh xa cô ấy."
Ngô Vũ Lâm mỉm cười , tính chiếm hữu của Ngô Thiên Kỳ không phải quá cao đấy chứ ? Dù anh không nói Ngô Vũ Lâm cũng tự biết mình không nên động vào người phụ nữ của anh trai mình , huống hồ chi từ nhỏ anh đã xem Thiên Ân là chị dâu. "Hình như cô ấy vẫn chưa nhận ra anh."
"Phải."
"Để em giúp anh."
"Đừng lo chuyện bao đồng."
Ngô Vũ Lâm bất mãn bĩu môi một cái , anh có lòng tốt giúp Ngô Thiên Kỳ lại bị cho là lo chuyện bao đồng ? Nhưng mặc kệ , để họ mau chóng kết hôn anh sẽ ra tay...
"Giáo sư , giáo sư , xảy ra chuyện rồi." - Bên ngoài chợt có đập cửa ,giọng điệu có vẻ rất gấp gáp.
Ngô Thiên Kỳ đứng dậy mở cửa , chưa kịp hỏi chuyện , Lương Tuyết Nhi đã hốt hoảng lên tiếng "Giáo sư , một bệnh nhân đang làm loạn ở sảnh , ông ấy còn uy hiếp Lạc Ân , thầy mau đến đó đi."
Vừa nghe xong Ngô Thiên Kỳ lập tức chạy đi , Ngô Vũ Lâm cũng chạy theo sau. Khu sảnh của bệnh viện hiện tại đang rất náo loạn.
"Ông Thạch , nghe tôi nói...buông cô gái đó ra !" - Lạc Dương cất tiếng trấn an người đàn ông kia , tên đầy đủ của ông ta là Thạch Trác.
"Các người làm gì vậy hả ? Tôi....đang chuẩn bị phẫu thuật cho bệnh nhân , đừng làm phiền...nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy." - Ông trợn mắt nhìn những người xung quanh , con dao phẫu thuật sắc dọn đặt trên cổ Lạc Ân khẽ nhấn vào. Ông ta càng thêm ghì chặt cô.
"Đừng....!" - Lạc Dương hoảng hốt hét lên , anh không thể giương mắt nhìn Lạc Ân cứ đứng trong vòng tay của ông. Nếu cứ để như vậy , cô sẽ không chịu được lâu ,anh tự trấn an bản thân , bình tĩnh nói "Bác sĩ Thạch , ông không phải muốn phẫu thuật sao ? Nếu làm như vậy bệnh nhân sẽ hoảng sợ đấy. Nghe lời tôi đặt con dao xuống rồi tôi sẽ cùng ông vào phòng phẫu thuật , có được không ?"
Thạch Trác nghe có vẻ đáng tin , nhưng tay vẫn chưa buông con dao ra.
Lạc Ân cảm nhận được hơi lạnh của con dao trên cổ mình , dù cô đã cố kìm sợ hãi nhưng cơ thể vẫn không tự chủ mà run lên...Cô quả thật không thể chịu được nữa. Hơi thở đầy thuốc lá của ông cứ phun ra bên tai cô...rất kinh khủng..."A...anh...cứu...em....anh...."
Lạc Dương nghe giọng nói cô đã bắt đầu run lên , anh hiểu không thể chậm trễ nữa , cố gắng thuyết phục Thạch Trác "Bác sĩ Thạch....ông sao vậy ? Nếu không mau vào phòng phẫu thuật , bệnh nhân sẽ nguy hiểm tính mạng đấy..."
"Phải rồi...Phải mau vào phòng phẫu thuật..." Con dao trên cổ cô đã được xê dịch một chút , vẻ mặt ông ta cũng bớt bặm trợn hơn. Nhưng ông vừa suy nghĩ cái gì đó khiến Thạch Trác lại nhấn dao vào cổ cô "Không được...tôi...tôi sẽ hại chết bệnh nhân giống như Tiểu Khải , không được...không được...KHÔNG ĐƯỢC..."
Đột nhiên ông rống lên , nhấn dao vào chiếc cổ ngọc ngà , một dòng máu tươi bắt đầu chảy dài xuống vai Lạc Ân khiến cô hoảng sợ "Anh....cứu em...Anh à..."
"Tiểu Ân , nghe lời anh bình tĩnh , anh sẽ cứu em..." - Lạc Ân nhìn vết máu trên cổ cô , đau xót nói.
"Lạc Dương..." - Đúng lúc Ngô Thiên Kỳ chạy đến , nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi kinh ngạc. Mày đẹp lập tức nhíu lại "Bệnh án."
Tôn Triết nghe vậy , liền cầm tờ bệnh án đưa cho anh. Liếc sơ qua một lượt , Ngô Thiên Kỳ hướng mắt về phía Ngô Vũ Lâm , khẽ nói "Vòng ra đằng sau."
Ngô Vũ Lâm nghe vậy gật đầu một cái , từ từ tiến ra sau lưng Thạch Trác.
Ngô Thiên Kỳ bước đến trước mặt Thạch Trác "Bác sĩ Trác , ông nhìn xem , trên cổ cô gái đó đã chảy máu , ông làm như vậy sao có thể cứu bệnh nhân ? Nào , buông cô ấy ra , đây là bệnh án của cô ấy , ông chỉ cần kí tên vào đây thì có thể cứu cô gái đó."
Thạch Trác nhìn tờ giấy trước mặt , bán tín bán nghi không nói gì. Lạc Dương lại lên tiếng "Bác sĩ Thạch là một bác sĩ rất giỏi , ông đã cứu rất nhiều người , lần này mà chậm thì thành tích bao năm qua của ông không phải sẽ đổ sông đổ biển sao ?"
"Nhưng mà Tiểu Khải cần thay tim , tôi phải lấy tim của cô ấy thay cho Tiểu Khải...bây giờ vẫn kịp."
"Á...hic..."
Thạch Trác bỗng nhiễn nổi giận , cánh tay siết chặt cổ Lạc Ân . Cô sợ hãi hét lên , bàn tay run lẩy bẩy giữ chặt áo , hoảng sợ đến nỗi bật khóc.
"Ông muốn thay tim cho con trai mình ?" - Ngô Thiên Kỳ điềm nhiên hỏi. "Được , vậy tôi giúp ông lấy tim của cô ấy."
Tôn Triết , Lương Tuyết Nhi và những người xung quanh đều giật mình khi nghe câu nói của anh. Chỉ có Lạc Dương là vẫn bình tĩnh , vì anh biết Ngô Thiên Kỳ định làm gì.
"Thật sao ?" - Thạch Trác trố mắt hỏi.
"Đừng....anh , cứu em , đừng mà..." - Lạc Ân hoảng sợ hét lên , đôi mắt cũng trở nên vô hồn.
"Phải , còn nữa , ông là bác sĩ phải mặc áo Bloose mới đúng chứ ? Hay mặc tạm áo của tôi." - Ngô Thiên Kỳ cởi áo của mình đưa cho ông "Giao cô gái ấy cho tôi , tôi giữ giúp ông , đợi ông mặc áo vào chúng ta cùng vào phòng phẫu thuật."
"Được , được..." - Thạch Trác vui mừng quăng con dao xuống đất , cánh tay kia cũng buông Lạc Ân ra , cầm lấy chiếc áo Bloose , chỉ chờ có thế , Ngô Thiên Kỳ liền đưa tay kéo Lạc Ân về phía mình , ngầm ra lệnh cho Ngô Vũ Lâm ra tay.
"Không ?!" - Cô cự tuyệt anh , tránh né cánh tay đang vươn ra của Ngô Thiên Kỳ khiến anh sững người.
"Tiểu Ân." - Phút chốc Lạc Dương đã kéo cô về phía mình.
"Các người làm gì vậy ? Buông ra , Buông ra ...." - Thạch Trác gầm lên khi thấy mình bị Ngô Vũ Lâm khóa tay , các y tá thấy thế cũng chạy đến giữ chặt lấy ông.
Lạc Dương bế cô lên , mau chóng quay lưng bỏ đi. Lạc Ân nép trong lòng anh không ngừng run rẩy , máu từ cổ dù đã được Lạc Dương dùng áo cầm lại nhưng vẫn chảy dài.
Ngô Thiên Kỳ đứng thẫn thờ nhìn Lạc Dương bỏ đi , lúc nãy...Lạc Ân đã gạc mạnh tay anh ?!
"Anh , mau lên." - Ngô Vũ Lâm thấy anh đứng im liền cất tiếng.
Lúc này Ngô Thiên Kỳ mới giật mình quay lại , cầm lấy ống tiêm đặt trên bàn thuốc tiến gần Thạch Trác , dùng bông gòn bôi chút cồn lên tay ông , bắt đầu chích thuốc mê.
Thạch Trác la hét một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh lạnh giọng ra lệnh "Đưa ông ta vào phòng. Ở đây không còn chuyện của em , về trước đi."
Dứt lời liền bỏ đi , không cần nói Ngô Vũ Lâm cũng biết anh đi đâu. Dù sao ở đây anh cũng hết "việc" nên cũng bỏ đi. Để mọi việc cho bọn họ.
Tôn Triết và Lương Tuyết Nhi cũng chạy theo Ngô Thiên Kỳ...
Ngô Thiên Kỳ tìm trong phòng cấp cứu không thấy Lạc Dương và Lạc Ân anh nghĩ Lạc Dương sẽ đưa cô vào phòng nghỉ của họ nên gấp gáp chạy đi.
"Cạch... - Lạc Dương tuy nghe thấy tiếng mở cửa nhưng cũng không thấy mấy quan tâm , ánh mắt vẫn chăm chú đến Lạc Ân.
Ngô Thiên Kỳ điềm tĩnh cất tiếng "Lạc Dương."
"Tiểu Ân không sao , chỉ bị sốc tâm lí nhẹ , tiêm mũi thuốc an thần là ổn."
"Thuốc an thần ?!"
Lạc Ân đóng hộp thuốc lại , đứng dậy hất mặt ra ngoài , hiểu ý Ngô Thiên Kỳ đi theo sau.
"Cậu cảm thấy Tiểu Ân rất lạ đúng không ? Không giống với biểu hiện thường ngày."
"Phải." - Ngô Thiên Kỳ gật đầu , quả thật biểu hiện của cô rất khác , dù đang bị uy hiếp nhưng cũng không cần hoảng sợ đến mức đó.
"Tiểu Ân như thế người làm anh như tôi cũng một phần trách nhiệm." - Lạc Dương đứng dựa vào cửa sổ , vẻ mặt rất thống khổ. Chậm rãi kể Ngô Thiên Kỳ nghe mọi chuyện.
Năm Lạc Ân tròn 6 tuổi , anh đã sang London học , khi gia đình xảy ra chuyện cũng không quay lại Bắc Kinh , cho đến khi Lạc Ân 9 tuổi mới đưa sang London. Khoảng thời gian một năm đó , Lạc Dương không hề viết thư , cũng không trả lời các cuộc gọi của cô nhi viện.. Người cậu họ của anh là Lạc Phác cũng là người giám hộ của anh bên London đã nhận chăm sóc Lạc Ân trong khoảng thời gian anh ở kí túc xá. Nói là đưa Lạc Ân sang đó để chăm sóc thực chất là để anh đỡ nhận những cuộc gọi phiền phức. Đến năm cô 9 tuổi , Lạc Phác bắt đầu giở tật xấu , mỗi lần say sỉn là đều động chạm cơ thể cô , lại vô cớ đánh đập , ngược đãi khiến Lạc Ân sợ đến nỗi nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài , chỉ khi ông ta ra khỏi nhà cô mới dám bước ra. Cuộc sống khủng khiếp như thế cứ kéo dài cho đến buổi trưa năm đó , ông ta say sỉn , đập cửa phòng Lạc Ân , dùng cả búa để phá cửa trong phòng. Cô hoảng loạn chạy trốn , đến nỗi phải trèo lên cửa sổ nhảy từ tầng một xuống đất khiến Lạc Ân phải nhập viện , sau đó bị sốc tâm lý và trầm cảm.. Còn ông ta thì sợ hãi chạy trốn . Khi Lạc Dương biết chuyện thì đã trễ , Lạc Ân đã bị trầm cảm một thời gian , khoảng kí ức lúc nhỏ đều đã mất , Lạc Dương đã dựng cho cô một kí ức mới , nhưng những kí ức mập mờ đó vẫn còn tồn tại sâu trong tâm trí của cô chỉ là nhận thức không chắc chắn...
Lạc Dương thở dài , hốc mắt chợt ửng đỏ , nhìn ra ngoài "Tôi đã cố truy tìm ông ta , sau đó ném hắn vào tù. Còn Lạc Ân nhờ sự giúp đỡ của giáo sư dạy tôi nên đã chữa khỏi. Nhưng bác sĩ nói bệnh của nó là do tâm lý mà ra , chịu tổn thương quá lớn , nếu muốn khỏi hoàn toàn phải điều trị bằng tâm lý giúp con bé quên đi tổn thương kia. Nhiều năm rồi , Tiểu Ân cũng đã đỡ hơn , có thể tiếp xúc với những người khác giới nhưng khi đến gần đàn ông trung niên thì sẽ phát bệnh."
"Vì vậy cậu mới chọn ngành Y ?"
Lạc Dương nhếch miệng cười "Phải !" - Anh tặc lưỡi một cái , lại nói tiếp "Cậu biết vì sao Tiểu Ân không nói cho tôi biết chuyện về Lạc Phác không ?"
Ngô Thiên Kỳ ngẫm một chút rồi điềm đạm nói "Vì cô ấy không muốn làm phiền cho cậu."
"Phải , dù một tuần tôi về nhà chỉ 2 ngày , khi về cũng không hỏi thăm con bé. Tiểu Ân ở ngôi nhà đó giống như người vô hình vậy. Niềm vui duy nhất của nó là gửi thư cho thằng nhóc tên Kỳ ca ca gì đó , nhưng lại không nhận được hồi âm khiến nó càng thêm tuyệt vọng."
Nghe câu nói của anh Ngô Thiên Kỳ chợt sững người , nhưng cảm xúc bên ngoài vẫn lạnh tanh. Anh cũng có một phần lỗi trong đó. Thanh âm trầm thấp khẽ vang "Lạc Dương , người mà Lạc Ân gọi là Kỳ ca ca là tôi."
Lạc Dương nhếch miệng cười , trên khuôn mặt không một chút ngạc nhiên ngược lại rất bình thản "Tôi biết."
Ngô Thiên Kỳ kinh ngạc "Sao ?"
"Khi cậu biết về thói quen , lại đột nhiên quan tâm Tiểu Ân thì tôi đã đoán ra rồi. Thiên Kỳ , tại sao cậu lại không trả lời thư của Tiểu Ân ?"
"Vì tôi không nhận được , hiệu trưởng của cô nhi viện Từ Tâm không đưa cho tôi..." Ngưng lại một chút , anh trầm giọng nói tiếp "Xin lỗi...."
Lạc Dương phì cười , đấm một cái ngay ngực Ngô Thiên Kỳ , cất tiếng nói "không phải lỗi của cậu , càn gì phải xin lỗi. Tôi với cậu là bằng hữu tốt , nhưng không ngờ cùng là nguyên nhân khiến Tiểu Ân mắc bệnh."
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , Lạc Dương lại nói "Cậu định không nói cho Tiểu Ân biết sao ?"
"Tôi muốn cô ấy tự nhận ra ."
"Ngô Thiên Kỳ !"
"Chuyện gì ?"
"Tôi xin cậu đừng nói cho Tiểu Ân biết chuyện của quá khứ." - Lạc Dương trầm mặc một chút rồi nói tiếp "Tôi không muốn Tiểu Ân lại bị tổn thương."
Ngô Thiên Kỳ ngạc nhiên , vẫn chưa hiểu rõ câu nói của anh , Lạc Ân bị tổn thương ?
Nhìn vẻ mặt của Ngô Thiên Kỳ , giọng nói Lạc Dương trầm xuống , hướng mắt ra ngoài cửa sổ "Hiện tại con bé sống rất vui vẻ , ngoại trừ nhớ về một người tên là Kỳ ca ca , con bé cũng chỉ nghĩ đó là một người bạn lúc nhỏ."
Lạc Dương nhìn về khoảng không , anh thật sự không muốn Lạc Ân nhớ lại mọi chuyện , cô cứ như bây giờ đã tốt lắm rồi "Đả kích qá lớn, vượt qa cả giới hạn chịu đựng của thể xác lẫn tinh thần, một phần trong não sẽ tự động chôn vùi phần kí ức của quá khứ để tự vệ." Ánh mắt buồn rười rượi có chút ửng đỏ hướng về Ngô Thiên Kỳ "....Cậu....đừng tự tay đào nó lên...!"
Ngô Thiên Kỳ từ đầu đến cuối đều không nói một lời , đôi đồng tử màu đen đã nhuộm đỏ , anh chưa từng nghĩ mọi chuyện lại như vậy...12 năm , Ngô Thiên Kỳ luôn hi vọng có thể tìm được Ân Ân , và bên cạnh cô , cùng cô nói về những năm tháng tươi đẹp trong quá khứ. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã thay đổi... Anh không được phép nhắc lại mọi thứ trước kia !
"Thiểu Lương !"
Tô Thiểu Lương đang thu dọn hành lí , thấy cô bước vào cậu ngước mặt lên vui vẻ nói "Chào chị."
"Hôm nay cậu xuất viện tôi muốn đến chào tạm biệt !"
"Cảm ơn chị. Phải rồi , tôi đã đã nói chuyện với ba mẹ , hai người đó đã giải quyết hết mọi chuyện và quyết định bắt đầu lại , hôm nay họ sẽ đến đón tôi. Thời gian qua cảm ơn chị." - Tô Thiểu Lương nói với vẻ mặt rất hạnh phúc.
Lạc Ân khẽ cười , nhìn sắc thái cậu cũng đã tốt hơn trước "Chúc mừng cậu !"
Tô Thiểu Lương cầm túi đồ lên , cất tiếng "Khi nào rãnh tôi sẽ đến thăm chị."
"Được. Để tôi tiễn cậu."
Tô Thiểu Lương gật đầu , đi ra ngoài , Lạc Ân cũng đi theo . Ra đến cửa bệnh viện , một người đàn ông trung niên đã đứng chờ sẵn. Thấy cậu bước ra , ông chậm rãi bước đến , trên khuôn mặt cuất hiện nụ cười ôn nhu "Tiểu Lương , đi thôi."
Tô Thiểu Lương gật đầu , quay sang phía cô "Tôi sẽ đi học lại vào tuần sau...Tạm biệt chị."
"Tạm biệt."
Lạc Ân đứng vẫy tay , nhìn chiếc xe hơi từ từ rời khỏi cổng bệnh viện mới quay vào.
----
"Đến tìm anh có việc gì sao ?" - Ngô Thiên Kỳ ngồi trên sofa , cất tiếng nói.
Ngô Vũ Lâm cầm ly nước uống một hơi rồi mới vào vấn đề , anh lấy trong áo một cái thiệp mời "Hai ngày nữa là lễ kỷ niệm 25 năm thành lập công ty Douplan Wu . Ba muốn anh tham dự. Có thể dẫn theo một người đi cùng. Còn đây là thiệp của anh Lạc Dương , anh giúp em gửi cho anh ấy."
"Anh biết rồi."
"Phải rồi anh , cô gái tên Lạc Ân...."
"Đừng động đến cô ấy." - Ngô Thiên Kỳ cắt ngang lời Ngô Vũ Lâm , khuôn mặt vẫn không chút biểu tình.
Ngô Vũ Lâm có chút bất ngờ , nhíu mày hỏi "Không lẽ anh thích cô ấy , vậy còn Thiên Ân ?" Anh tự hỏi không lẽ anh trai mình đã bỏ cuộc , không tìm kiếm Thiên Ân nữa sao ?
Ngô Thiên Kỳ điềm nhiên nói "Tìm được rồi."
"Là Lạc Ân ?!" - Ngay lập tức Ngô Vũ Thần hiểu câu nói của anh trai mình .
"Phải."
"Nhưng không phải cô ấy họ Lạc sao ?"
"Chuyện rất dài , tốt nhất em nên tránh xa cô ấy."
Ngô Vũ Lâm mỉm cười , tính chiếm hữu của Ngô Thiên Kỳ không phải quá cao đấy chứ ? Dù anh không nói Ngô Vũ Lâm cũng tự biết mình không nên động vào người phụ nữ của anh trai mình , huống hồ chi từ nhỏ anh đã xem Thiên Ân là chị dâu. "Hình như cô ấy vẫn chưa nhận ra anh."
"Phải."
"Để em giúp anh."
"Đừng lo chuyện bao đồng."
Ngô Vũ Lâm bất mãn bĩu môi một cái , anh có lòng tốt giúp Ngô Thiên Kỳ lại bị cho là lo chuyện bao đồng ? Nhưng mặc kệ , để họ mau chóng kết hôn anh sẽ ra tay...
"Giáo sư , giáo sư , xảy ra chuyện rồi." - Bên ngoài chợt có đập cửa ,giọng điệu có vẻ rất gấp gáp.
Ngô Thiên Kỳ đứng dậy mở cửa , chưa kịp hỏi chuyện , Lương Tuyết Nhi đã hốt hoảng lên tiếng "Giáo sư , một bệnh nhân đang làm loạn ở sảnh , ông ấy còn uy hiếp Lạc Ân , thầy mau đến đó đi."
Vừa nghe xong Ngô Thiên Kỳ lập tức chạy đi , Ngô Vũ Lâm cũng chạy theo sau. Khu sảnh của bệnh viện hiện tại đang rất náo loạn.
"Ông Thạch , nghe tôi nói...buông cô gái đó ra !" - Lạc Dương cất tiếng trấn an người đàn ông kia , tên đầy đủ của ông ta là Thạch Trác.
"Các người làm gì vậy hả ? Tôi....đang chuẩn bị phẫu thuật cho bệnh nhân , đừng làm phiền...nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy." - Ông trợn mắt nhìn những người xung quanh , con dao phẫu thuật sắc dọn đặt trên cổ Lạc Ân khẽ nhấn vào. Ông ta càng thêm ghì chặt cô.
"Đừng....!" - Lạc Dương hoảng hốt hét lên , anh không thể giương mắt nhìn Lạc Ân cứ đứng trong vòng tay của ông. Nếu cứ để như vậy , cô sẽ không chịu được lâu ,anh tự trấn an bản thân , bình tĩnh nói "Bác sĩ Thạch , ông không phải muốn phẫu thuật sao ? Nếu làm như vậy bệnh nhân sẽ hoảng sợ đấy. Nghe lời tôi đặt con dao xuống rồi tôi sẽ cùng ông vào phòng phẫu thuật , có được không ?"
Thạch Trác nghe có vẻ đáng tin , nhưng tay vẫn chưa buông con dao ra.
Lạc Ân cảm nhận được hơi lạnh của con dao trên cổ mình , dù cô đã cố kìm sợ hãi nhưng cơ thể vẫn không tự chủ mà run lên...Cô quả thật không thể chịu được nữa. Hơi thở đầy thuốc lá của ông cứ phun ra bên tai cô...rất kinh khủng..."A...anh...cứu...em....anh...."
Lạc Dương nghe giọng nói cô đã bắt đầu run lên , anh hiểu không thể chậm trễ nữa , cố gắng thuyết phục Thạch Trác "Bác sĩ Thạch....ông sao vậy ? Nếu không mau vào phòng phẫu thuật , bệnh nhân sẽ nguy hiểm tính mạng đấy..."
"Phải rồi...Phải mau vào phòng phẫu thuật..." Con dao trên cổ cô đã được xê dịch một chút , vẻ mặt ông ta cũng bớt bặm trợn hơn. Nhưng ông vừa suy nghĩ cái gì đó khiến Thạch Trác lại nhấn dao vào cổ cô "Không được...tôi...tôi sẽ hại chết bệnh nhân giống như Tiểu Khải , không được...không được...KHÔNG ĐƯỢC..."
Đột nhiên ông rống lên , nhấn dao vào chiếc cổ ngọc ngà , một dòng máu tươi bắt đầu chảy dài xuống vai Lạc Ân khiến cô hoảng sợ "Anh....cứu em...Anh à..."
"Tiểu Ân , nghe lời anh bình tĩnh , anh sẽ cứu em..." - Lạc Ân nhìn vết máu trên cổ cô , đau xót nói.
"Lạc Dương..." - Đúng lúc Ngô Thiên Kỳ chạy đến , nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi kinh ngạc. Mày đẹp lập tức nhíu lại "Bệnh án."
Tôn Triết nghe vậy , liền cầm tờ bệnh án đưa cho anh. Liếc sơ qua một lượt , Ngô Thiên Kỳ hướng mắt về phía Ngô Vũ Lâm , khẽ nói "Vòng ra đằng sau."
Ngô Vũ Lâm nghe vậy gật đầu một cái , từ từ tiến ra sau lưng Thạch Trác.
Ngô Thiên Kỳ bước đến trước mặt Thạch Trác "Bác sĩ Trác , ông nhìn xem , trên cổ cô gái đó đã chảy máu , ông làm như vậy sao có thể cứu bệnh nhân ? Nào , buông cô ấy ra , đây là bệnh án của cô ấy , ông chỉ cần kí tên vào đây thì có thể cứu cô gái đó."
Thạch Trác nhìn tờ giấy trước mặt , bán tín bán nghi không nói gì. Lạc Dương lại lên tiếng "Bác sĩ Thạch là một bác sĩ rất giỏi , ông đã cứu rất nhiều người , lần này mà chậm thì thành tích bao năm qua của ông không phải sẽ đổ sông đổ biển sao ?"
"Nhưng mà Tiểu Khải cần thay tim , tôi phải lấy tim của cô ấy thay cho Tiểu Khải...bây giờ vẫn kịp."
"Á...hic..."
Thạch Trác bỗng nhiễn nổi giận , cánh tay siết chặt cổ Lạc Ân . Cô sợ hãi hét lên , bàn tay run lẩy bẩy giữ chặt áo , hoảng sợ đến nỗi bật khóc.
"Ông muốn thay tim cho con trai mình ?" - Ngô Thiên Kỳ điềm nhiên hỏi. "Được , vậy tôi giúp ông lấy tim của cô ấy."
Tôn Triết , Lương Tuyết Nhi và những người xung quanh đều giật mình khi nghe câu nói của anh. Chỉ có Lạc Dương là vẫn bình tĩnh , vì anh biết Ngô Thiên Kỳ định làm gì.
"Thật sao ?" - Thạch Trác trố mắt hỏi.
"Đừng....anh , cứu em , đừng mà..." - Lạc Ân hoảng sợ hét lên , đôi mắt cũng trở nên vô hồn.
"Phải , còn nữa , ông là bác sĩ phải mặc áo Bloose mới đúng chứ ? Hay mặc tạm áo của tôi." - Ngô Thiên Kỳ cởi áo của mình đưa cho ông "Giao cô gái ấy cho tôi , tôi giữ giúp ông , đợi ông mặc áo vào chúng ta cùng vào phòng phẫu thuật."
"Được , được..." - Thạch Trác vui mừng quăng con dao xuống đất , cánh tay kia cũng buông Lạc Ân ra , cầm lấy chiếc áo Bloose , chỉ chờ có thế , Ngô Thiên Kỳ liền đưa tay kéo Lạc Ân về phía mình , ngầm ra lệnh cho Ngô Vũ Lâm ra tay.
"Không ?!" - Cô cự tuyệt anh , tránh né cánh tay đang vươn ra của Ngô Thiên Kỳ khiến anh sững người.
"Tiểu Ân." - Phút chốc Lạc Dương đã kéo cô về phía mình.
"Các người làm gì vậy ? Buông ra , Buông ra ...." - Thạch Trác gầm lên khi thấy mình bị Ngô Vũ Lâm khóa tay , các y tá thấy thế cũng chạy đến giữ chặt lấy ông.
Lạc Dương bế cô lên , mau chóng quay lưng bỏ đi. Lạc Ân nép trong lòng anh không ngừng run rẩy , máu từ cổ dù đã được Lạc Dương dùng áo cầm lại nhưng vẫn chảy dài.
Ngô Thiên Kỳ đứng thẫn thờ nhìn Lạc Dương bỏ đi , lúc nãy...Lạc Ân đã gạc mạnh tay anh ?!
"Anh , mau lên." - Ngô Vũ Lâm thấy anh đứng im liền cất tiếng.
Lúc này Ngô Thiên Kỳ mới giật mình quay lại , cầm lấy ống tiêm đặt trên bàn thuốc tiến gần Thạch Trác , dùng bông gòn bôi chút cồn lên tay ông , bắt đầu chích thuốc mê.
Thạch Trác la hét một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh lạnh giọng ra lệnh "Đưa ông ta vào phòng. Ở đây không còn chuyện của em , về trước đi."
Dứt lời liền bỏ đi , không cần nói Ngô Vũ Lâm cũng biết anh đi đâu. Dù sao ở đây anh cũng hết "việc" nên cũng bỏ đi. Để mọi việc cho bọn họ.
Tôn Triết và Lương Tuyết Nhi cũng chạy theo Ngô Thiên Kỳ...
Ngô Thiên Kỳ tìm trong phòng cấp cứu không thấy Lạc Dương và Lạc Ân anh nghĩ Lạc Dương sẽ đưa cô vào phòng nghỉ của họ nên gấp gáp chạy đi.
"Cạch... - Lạc Dương tuy nghe thấy tiếng mở cửa nhưng cũng không thấy mấy quan tâm , ánh mắt vẫn chăm chú đến Lạc Ân.
Ngô Thiên Kỳ điềm tĩnh cất tiếng "Lạc Dương."
"Tiểu Ân không sao , chỉ bị sốc tâm lí nhẹ , tiêm mũi thuốc an thần là ổn."
"Thuốc an thần ?!"
Lạc Ân đóng hộp thuốc lại , đứng dậy hất mặt ra ngoài , hiểu ý Ngô Thiên Kỳ đi theo sau.
"Cậu cảm thấy Tiểu Ân rất lạ đúng không ? Không giống với biểu hiện thường ngày."
"Phải." - Ngô Thiên Kỳ gật đầu , quả thật biểu hiện của cô rất khác , dù đang bị uy hiếp nhưng cũng không cần hoảng sợ đến mức đó.
"Tiểu Ân như thế người làm anh như tôi cũng một phần trách nhiệm." - Lạc Dương đứng dựa vào cửa sổ , vẻ mặt rất thống khổ. Chậm rãi kể Ngô Thiên Kỳ nghe mọi chuyện.
Năm Lạc Ân tròn 6 tuổi , anh đã sang London học , khi gia đình xảy ra chuyện cũng không quay lại Bắc Kinh , cho đến khi Lạc Ân 9 tuổi mới đưa sang London. Khoảng thời gian một năm đó , Lạc Dương không hề viết thư , cũng không trả lời các cuộc gọi của cô nhi viện.. Người cậu họ của anh là Lạc Phác cũng là người giám hộ của anh bên London đã nhận chăm sóc Lạc Ân trong khoảng thời gian anh ở kí túc xá. Nói là đưa Lạc Ân sang đó để chăm sóc thực chất là để anh đỡ nhận những cuộc gọi phiền phức. Đến năm cô 9 tuổi , Lạc Phác bắt đầu giở tật xấu , mỗi lần say sỉn là đều động chạm cơ thể cô , lại vô cớ đánh đập , ngược đãi khiến Lạc Ân sợ đến nỗi nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài , chỉ khi ông ta ra khỏi nhà cô mới dám bước ra. Cuộc sống khủng khiếp như thế cứ kéo dài cho đến buổi trưa năm đó , ông ta say sỉn , đập cửa phòng Lạc Ân , dùng cả búa để phá cửa trong phòng. Cô hoảng loạn chạy trốn , đến nỗi phải trèo lên cửa sổ nhảy từ tầng một xuống đất khiến Lạc Ân phải nhập viện , sau đó bị sốc tâm lý và trầm cảm.. Còn ông ta thì sợ hãi chạy trốn . Khi Lạc Dương biết chuyện thì đã trễ , Lạc Ân đã bị trầm cảm một thời gian , khoảng kí ức lúc nhỏ đều đã mất , Lạc Dương đã dựng cho cô một kí ức mới , nhưng những kí ức mập mờ đó vẫn còn tồn tại sâu trong tâm trí của cô chỉ là nhận thức không chắc chắn...
Lạc Dương thở dài , hốc mắt chợt ửng đỏ , nhìn ra ngoài "Tôi đã cố truy tìm ông ta , sau đó ném hắn vào tù. Còn Lạc Ân nhờ sự giúp đỡ của giáo sư dạy tôi nên đã chữa khỏi. Nhưng bác sĩ nói bệnh của nó là do tâm lý mà ra , chịu tổn thương quá lớn , nếu muốn khỏi hoàn toàn phải điều trị bằng tâm lý giúp con bé quên đi tổn thương kia. Nhiều năm rồi , Tiểu Ân cũng đã đỡ hơn , có thể tiếp xúc với những người khác giới nhưng khi đến gần đàn ông trung niên thì sẽ phát bệnh."
"Vì vậy cậu mới chọn ngành Y ?"
Lạc Dương nhếch miệng cười "Phải !" - Anh tặc lưỡi một cái , lại nói tiếp "Cậu biết vì sao Tiểu Ân không nói cho tôi biết chuyện về Lạc Phác không ?"
Ngô Thiên Kỳ ngẫm một chút rồi điềm đạm nói "Vì cô ấy không muốn làm phiền cho cậu."
"Phải , dù một tuần tôi về nhà chỉ 2 ngày , khi về cũng không hỏi thăm con bé. Tiểu Ân ở ngôi nhà đó giống như người vô hình vậy. Niềm vui duy nhất của nó là gửi thư cho thằng nhóc tên Kỳ ca ca gì đó , nhưng lại không nhận được hồi âm khiến nó càng thêm tuyệt vọng."
Nghe câu nói của anh Ngô Thiên Kỳ chợt sững người , nhưng cảm xúc bên ngoài vẫn lạnh tanh. Anh cũng có một phần lỗi trong đó. Thanh âm trầm thấp khẽ vang "Lạc Dương , người mà Lạc Ân gọi là Kỳ ca ca là tôi."
Lạc Dương nhếch miệng cười , trên khuôn mặt không một chút ngạc nhiên ngược lại rất bình thản "Tôi biết."
Ngô Thiên Kỳ kinh ngạc "Sao ?"
"Khi cậu biết về thói quen , lại đột nhiên quan tâm Tiểu Ân thì tôi đã đoán ra rồi. Thiên Kỳ , tại sao cậu lại không trả lời thư của Tiểu Ân ?"
"Vì tôi không nhận được , hiệu trưởng của cô nhi viện Từ Tâm không đưa cho tôi..." Ngưng lại một chút , anh trầm giọng nói tiếp "Xin lỗi...."
Lạc Dương phì cười , đấm một cái ngay ngực Ngô Thiên Kỳ , cất tiếng nói "không phải lỗi của cậu , càn gì phải xin lỗi. Tôi với cậu là bằng hữu tốt , nhưng không ngờ cùng là nguyên nhân khiến Tiểu Ân mắc bệnh."
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , Lạc Dương lại nói "Cậu định không nói cho Tiểu Ân biết sao ?"
"Tôi muốn cô ấy tự nhận ra ."
"Ngô Thiên Kỳ !"
"Chuyện gì ?"
"Tôi xin cậu đừng nói cho Tiểu Ân biết chuyện của quá khứ." - Lạc Dương trầm mặc một chút rồi nói tiếp "Tôi không muốn Tiểu Ân lại bị tổn thương."
Ngô Thiên Kỳ ngạc nhiên , vẫn chưa hiểu rõ câu nói của anh , Lạc Ân bị tổn thương ?
Nhìn vẻ mặt của Ngô Thiên Kỳ , giọng nói Lạc Dương trầm xuống , hướng mắt ra ngoài cửa sổ "Hiện tại con bé sống rất vui vẻ , ngoại trừ nhớ về một người tên là Kỳ ca ca , con bé cũng chỉ nghĩ đó là một người bạn lúc nhỏ."
Lạc Dương nhìn về khoảng không , anh thật sự không muốn Lạc Ân nhớ lại mọi chuyện , cô cứ như bây giờ đã tốt lắm rồi "Đả kích qá lớn, vượt qa cả giới hạn chịu đựng của thể xác lẫn tinh thần, một phần trong não sẽ tự động chôn vùi phần kí ức của quá khứ để tự vệ." Ánh mắt buồn rười rượi có chút ửng đỏ hướng về Ngô Thiên Kỳ "....Cậu....đừng tự tay đào nó lên...!"
Ngô Thiên Kỳ từ đầu đến cuối đều không nói một lời , đôi đồng tử màu đen đã nhuộm đỏ , anh chưa từng nghĩ mọi chuyện lại như vậy...12 năm , Ngô Thiên Kỳ luôn hi vọng có thể tìm được Ân Ân , và bên cạnh cô , cùng cô nói về những năm tháng tươi đẹp trong quá khứ. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã thay đổi... Anh không được phép nhắc lại mọi thứ trước kia !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.