Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Chương 23

Dư Lạc Thuần

08/01/2016

Bản tin ngày 25 tháng 12 năm 2003 , tập đoàn Lạc thị chỉ sau một đêm đã phá sản , mức chứng khoán chạm mức sàn đấu , các nhà đầu tư đang tìm cách rút lại vốn nhưng đều vô ích. Lạc gia đã cao chạy xa bay , hiện tại phía cảnh sát đang ráo riết truy tìm Lạc tổng. Lạc thị chính thức bị gạch tên ra khỏi thị trường tài chính của Bắc Kinh.

Bản tin buổi tối ngày 26 tháng 12 , tối ngày hôm nay , một người dân qua đường tình cờ phát hiện thi thể của Lạc tổng trước cửa công ty Lạc thị. Xem ra ông ta đã tìm cách tự sát để trốn nợ , nhưng vợ và con vẫn chưa thấy tung tích.

"Mẹ à , sao ba lại nằm đó , sẽ bị cảm lạnh mất." - Cô bé khoảng chừng 6 tuổi đang nắm lấy tay mẹ đứng cách đó khá xa , núp sau vách tường , đôi mắt hướng về phía ba mình. Tại sao mọi người lại vây quanh ông ấy , cả cảnh sát nữa.

Người phụ nữ được gọi là mẹ không trả lời , nước mắt lăn dài trên khuôn mặt , bà nắm lấy tay Lạc Ân dắt đi. Lạc Ân nhíu mày hỏi "Mẹ à , chúng ta đi đâu vậy ? Sao ba không đi cùng."

Lạc phu nhân dừng lại , xoay người cúi xuống ôm lấy cô , bà nghẹn ngào khóc "Ba , sẽ không đi cùng chúng ta , ba của Ân Ân...sẽ không bao giờ tỉnh dậy."

Như hiểu được mọi việc , Lạc Ân ôm lấy mẹ , cô không khóc , chỉ đau lòng an ủi mẹ của mình. Cô giờ đã hiểu lý do vì sao hôm qua , ba và mẹ lại bế cô chạy đi , hôm nay ba lại nằm đó. Người ta nói Lạc thị phá sản , giờ thì Lạc Ân đã hiểu thế nào gọi là "tán gia bại sản"...

Lạc Ân nằm trên giường , giấc mơ hiện tại từ đâu xuất hiện mang cho cô cảm giác đau thắt ở lồng ngực , trên trán xuất hiện lớp mồ hôi mịn , miệng không ngừng gọi "Mẹ".

Căn nhà gỗ ẩm mốc , tối tăm lại hiện ra , Lạc Ân nhìn thấy người phụ nữ đó treo cổ , còn cô bé kia thì nằm ngủ không hề biết gì. Lạc Ân chậm trãi bước lại gần , mái tóc bà rũ rượi , thân hình mảnh mai treo lơ lửng , toát ra một cỗ lạnh lẽo đến thấu xương. Lạc Ân sợ hãi ngồi bệt xuống đất , sao cô lại sợ như thế "Không , mẹ...mẹ...ơi..."

***

"Tiểu Ân , em sao vậy , Tiểu Ân à , tỉnh dậy đi. " - Lạc Dương ngồi bên cạnh đưa tay lay người cô. Vốn dĩ anh đang ngủ trong phòng đột nhiên bật dậy , trong lòng lại bồn chồn lo lắng , không nghĩ ngợi thêm chạy thẳng sang đây. Kết quả là thấy Lạc Ân đang nằm trên giường không ngừng gọi "Mẹ" , bàn tay siết chặt tấm chăn , rất hoảng sợ , từ khóe mắt tuôn ra một làn nước trong.

"Ân Ân , mẹ xin lỗi , xin lỗi con , Ân Ân...Ân Ân..."

Lời nói bi thương không ngừng lặp lại trong đầu Lạc Ân "Đừng...mẹ ơi , Mẹ...Không...?!" Lạc Ân hét lên , giật mình bật dậy , không ngừng thở dốc , ép sát mình vào đầu giường , sợ hãi nhìn xung quanh.

"Đừng chạm vào tôi , tránh ra..." - Lạc Dương chỉ vừa chạm vào người cô , Lạc Ân đã hét lên , lắc đầu lia lịa , khóc toáng lên , tựa như đang sợ hãi một thứ gì đó.

Thấy vậy , Lạc Dương cố gắng trấn an cô "Tiểu Ân , là anh , đừng sợ , không sao đâu."

Lạc Ân ngước đôi mắt ướt nhẹp nhìn Lạc Dương , cô gục đầu vào lòng anh , bàn tay ghì chặt tấm áo , nức nở nói "Em...em đã nằm mơ thấy mẹ , tại sao ? Tại sao ba và mẹ lại tự sát , sao họ lại bỏ em..."

Lạc Dương vỗ lưng cô , lúc đem Lạc Ân về , anh đã nhờ người điều tra rõ về thân thế của cô nhưng vẫn còn nhiều chi tiết mờ ảo , anh...tuyệt đối không thể để cô nhớ lại "Tiểu Ân , chỉ là mơ thôi."

"Không phải , đó là sự thật." - Lạc Ân giận dữ nói . Rất mơ đó rất chân thật hơn nữa đã rất nhiều lần lặp lại. Mỗi lần mơ thấy những hình ảnh đó , nước mắt cô lại rơi. Nỗi thống khổ đến bi thương trong lòng Lạc Ân cứ thế dâng lên."Em thật sự đã mơ thấy hai người đó..." Lúc cô không nhớ gì chính Lạc Dương là người đưa cho xem bức hình chụp gia đình , khuôn mặt ba và mẹ rõ ràng như thế...

Tại sao lần này giấc mơ của Lạc Ân lại chân thực như thế , hơn nữa còn nhớ rõ. Lạc Dương nhíu mày , không lẽ cơ thể cô đã kháng Prazosin ? Khi anh đang trầm tư suy nghĩ thì trong đầu Lạc Ân lại hiện lên hình ảnh bãi cát cùng hai đưa trẻ "Cậu tên gì ?" , câu hỏi của một trong hai đưa trẻ chợt vang vọng , khiến đầu cô càng thêm nhức nhối..."A !?"

Lạc Ân thống khổ kêu lên , anh giật mình nhìn cô , "Đau quá.. " - Cô vươn tay ghì chặt lấy áo Lạc Dương , dường như còn đau hơn lúc ban đầu.

Thấy cô ôm đầu đau đớn , không ngừng khóc lóc, Lạc Dương đưa tay lục trong hộc tủ , nhìn thấy ống tiêm đựng thuốc an thần liền lấy ra , giữ chặt Lạc Ân , dụ dỗ "Tiểu Ân , ngoan , ngồi im đi , anh là anh trai của em." , đặt ống tiêm vào tĩnh mạch , chậm trãi truyền dung dịch vào cơ thể Lạc Ân.

Lạc Ân từ từ yên lặng , tâm tình hoảng loạn biến mất , cô mơ hồ nhìn xung quanh , gục đầu vào vai Lạc Dương , phun ra làn khí nhẹ hẫng "Anh...Em sợ !"

Lạc Dương sâu kín thở phào nhẹ nhõm , để ống tiêm sang một bên , đặt Lạc Ân nằm xuống giường , đưa tay lau đi lớp mồ hôi mịn trên vầng trán trắng nộn, yêu thương cất tiếng "Ổn rồi , nhắm mắt lại , ngủ đi."

"Anh..." - Lạc Ân nghe lời , bàn tay nắm lấy vạt áo anh , lúc này cô như đang mê sảng , toàn bộ tâm tình đều thổ lộ với anh "Em...thật sự đã mơ thấy ba mẹ , họ...đã chết trước mặt em , nhưng em lại không làm được gì...Lạc Ân , thật vô dụng..."

Lạc Dương ngồi bên giường lắng nghe từng lời của Lạc Ân , nhất thời đau lòng không kìm được khiến khóe mắt ửng đỏ. Anh mới chính là người vô dụng , nhiều năm như vậy mà không thể khiến cô quên đi tất cả , nhẹ nhàng dỗ ngọt "Em không vô dụng , Tiểu Ân của anh rất giỏi."

"Thiên Kỳ , anh ấy , em có cảm giác rất quen thuộc nhưng , lại nhất thời không nhận ra. Từ khi gặp anh ấy , những cơn ác mộng thường xuyên kéo dài..." - Lạc Ân nằm nghiêng một bên , mí mắt đã chạm vào nhau , thì thào nói "Em rất muốn tìm lại ký ức của mình , tại sao ? Anh lại cấm cản ? Anh...đang giấu em điều gì ???"

"Nhưng mà...Lạc Dương , em thật sự cảm ơn anh , vì đã...là anh của em , Tiểu Ân rất thương anh..." - Lạc Ân nói đến đó thì im lặng không nói thêm , khóe miệng khẽ nhếch nhẹ tạo thành đường cong xinh đẹp , từ khuôn mặt thanh thuần phát ra phúc khí. Cô đơn giản là muốn đi tìm tất cả hồi ức trong quá khứ để thoát khỏi sự giày vò của những cơn ác mộng , nhưng Lạc Dương lại ngăn cản , cả thâm tâm cô cũng không cho phép. Lạc Dương nhìn cô gái nhỏ say giấc trên giường , khuôn mặt lại vô cùng thoái mái , cảm ơn anh ?! Cô không nên cảm ơn anh , vì nếu không vì anh , cô cũng không ra nông nổi như bây giờ... Và anh cũng không có tư cách để nhận lời cảm ơn.Bàn tay nhẹ nhàng luân hồi vuốt mái tóc Lạc Ân mang theo làn hơi ấm yêu thương nồng đậm...

Lòng thầm nói : Người nên nói cảm ơn là anh , Tiểu Ân , em có biết anh thương em nhiều như thế nào...

Ngô Thiên Kỳ đứng dựa vào tường , anh đã đứng bên ngoài rất lâu , chậm trãi thở ra hít vào , anh nghe thấy tiếng Lạc Ân , vốn định chạy sang nhưng khi đi đến đã nhìn thấy Lạc Dương bên trong nên không tiện bước vào đành đứng ở ngoài chờ. Dù nhìn thấy cô đau đớn cũng không cách nào chạy đến , anh lúc đó hận bản thân không thể chạy đến ôm lấy Lạc Ân. Gương mặt Ngô Thiên Kỳ băng lạnh, dáng vẻ đã rất lạnh ngạnh lại càng thêm lạnh lùng, đôi môi mân chặt thành một đường thẳng. Cô lại gặp ác mộng. Anh từng nói sẽ là người kéo cô ra khỏi những cơn ác mộng nhưng bây giờ chính anh là nguyên nhân để ác mộng bắt đầu...

Anh đứng trong đêm đen hệt như một cái bóng , sự xuất hiện của anh phải chăng là sai. Anh chỉ hi vọng cô được hạnh phúc , như vậy cũng không được toại nguyện ? Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy hai chữ "Xin lỗi..." sau đó quay lưng về phòng. Từ bóng lưng anh phát ra đầy hơi lạnh lẽo , và cả sự cô đơn bất tận...



Con người dù lạnh lùng vô tâm đến mấy cũng có lúc đau lòng !

***

"Đây là Risperdal , ngày mai , lúc không có ai cô hãy đem nó cho bệnh nhân phòng số 1120. Đừng để ai phát hiện , dù có cũng phải để họ nghĩ cô là...Lạc Ân." Bóng đen đứng quay mặt ra cửa sổ , điềm đạm ra lệnh.

Người đứng đằng sau gật đầu nhận lệnh. Khi ánh trăng vô tình chiếu trên khuôn mặt , mới phát hiện là một nữ nhân. Kẻ nhận lệnh sau khi lấy thuốc liền quay lưng đi . Ra khỏi căn phòng tối tăm đáng sợ đến nỗi khiến cô không dám thở mới có thể không kiêng nể mà thở phào. Người vừa rời đi , là Lương Tuyết Nhi...

-----

Lạc Dương phụ trách điều trị cho Hứa Tiểu Vĩnh , khiến anh dù trong lòng có khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn phải vui cười. Vì lo cho anh mình nên Lạc Ân đã đi theo anh , điều đó lại khiến Ngô Thiên Kỳ bất mãn. Cô không phải là học trò của anh sao , vậy mà đi theo kẻ khác. Trong lòng Ngô Thiên Kỳ không ngừng oán hận Lạc Dương khiến cho anh liên tục nhảy mũi. Thấy vậy Lạc Ân có chút lo lắng "Anh bị cảm sao ?"

Lạc Dương ngẫm nghĩ , chắc chắn là có người đang nói xấu anh , không cần đoán cũng biết là Ngô Thiên Kỳ , tên này thật nhỏ mọn. Lạc Ân chỉ là bên anh ngày hôm nay mà đã rủa thầm rồi , nếu lỡ anh không cho Lạc Ân gặp hắn chắc Ngô Thiên Kỳ sẽ nổi xung thiên , băm anh ra thành trăm mảnh ?! "Không có."

"Anh , cho em số điện thoại nhé." - Hứa Tiểu Vĩnh nháy mắt , thân mật nhìn Lạc Dương.

"Cô mơ sao ? Ở bệnh viện bệnh nhân không được sử dụng điện thoại." - Lạc Ân cất tiếng. Dù sao anh ta cũng đang mắc chứng DID* , Lạc Ân phải xưng hô đúng với nhân cách này.

Hứa Tiểu Vĩnh được chẩn đoán mắc chứng DID(1) , và DDX(2) đây là nhân cách thứ hai của anh ta. Lần trước cô còn tưởng Hứa Tiểu Vĩnh mắc hội chứng GID(3) Thật may mắn là xuất hiện chỉ một nhân cách, không bị rối loạn nhân cách thể kịch tính. Nếu như quá căng thẳng nhân cách này sẽ thay chủ nhân cơ thee chịu đựng và ngược lại. Nhưng , nếu như để tham vọng của nhân cách lớn dần thì cá thể chính sẽ bị biến mất đồng thời nhân cách sẽ làm chủ cơ thể , điều đó rất nguy hiểm đối với sự cân bằng của con người.

(1)DID : đa nhân cách , còn gọi là nhân cách phân liệt.

(2)DDX (diferential Diagnose) : chẩn đoán phân liệt.

(3)GID : rối loạn xác định giới.

"Con nhỏ này , ai cần cô lên tiếng chứ , sau này tôi xuất viện sẽ gọi cho anh Dương Dương." - Hứa Tiểu Vĩnh chu môi bất mãn , lườm cô một cái sau đó quay sang nhu tình nhìn Lạc Dương. Người đàn ông này "cô" nhất định phải có được. Tướng mạo không tệ , khi khoác áo Bloose trắng lại càng thêm phong độ...Ôi...! Trong lòng Hứa Tiểu Vĩnh không ngừng cảm thán.

Dương Dương ?! Lạc Dương sợ đến xanh mặt , ở đâu đến cái kiểu gọi gớm ghiếc như thế ? Khẽ rùng mình một cái , Lạc Dương hận bản thân không thể bỏ chạy ngay lúc này. Lạc Ân tuy bất ngờ nhưng thấy cũng rất tức cười , mím môi lại , Lạc Ân vỗ vai Hứa Tiểu Vĩnh "Tiểu Vĩnh , anh...à cô...cứ mơ mộng đi."

"Mặc kệ tôi." - Hứa Tiểu Vĩnh bĩu môi , nắm lấy tay Lạc Dương lắc qua lắc lại , nũng nịu nói "Anh , em muốn đi dạo."

Lạc Dương sợ hãi , cố gắng gỡ bàn tay đang nắm ra , cảm xúc này anh nên nói thế nào đây ? Có cái gì đó rất ngượng ngạo , trên trán Lạc Dương xuất hiện một lớp mồ hôi mịn , ấp úng cất tiếng "Tôi , tôi...gọi y tá đưa cậu đi."

"Không thích , em muốn anh đưa đi , anh đưa đi cơ." - Hứa Tiểu Vĩnh dụi dụi đầu vào người Lạc Dương khiến anh một phen hoảng sợ. Lạc Ân vội dùng tay đẩy "cô" ra , chặn trước người Lạc Dương "Bây giờ anh ấy bận phải đi khám cho bệnh nhân khác."

"Hạt mít thúi , tránh ra."

"Cái gì ?" - Lạc Ân bị gọi là "hạt mít thúi" tức giận không thôi , đưa tay hung hăng định đánh vào đầu Hứa Tiểu Vĩnh khiến Lạc Dương hoảng hồn kịp thời giữ Lạc Ân lại . Cô là bác sĩ vậy mà dám bạo hành bệnh nhân , nếu để người khác phát hiện sẽ bị kỉ luật. "Tiểu Ân , em làm gì vậy ?"

"Tại cô ta."

"Em im lặng đi." - Lạc Dương nhíu mày , đôi mắt giận dữ hướng về Lạc Ân. Lời vừa ra khỏi miệng mới nhận thấy mình sai , anh lúng túng không biết phải làm sao khi mình vừa lớn tiếng với cô. Chỉ là Lạc Dương sợ rằng Lạc Ân lại gây họa , cô chỉ là thực tập sinh nếu bị đưa ra hội đồng kỷ luật của bệnh viện , không những không thể trở thành bác sĩ mà còn bị bắt giam vì dám bạo lực bệnh nhân.

"Xảy ra chuyện gì sao ?" - Y tá nghe thấy tiếng thét hoảng sợ chạy vào. Nhìn thấy không khí căng thẳng giữa hai anh em nhà họ Lạc , đành đứng nép sang một bên.

Lạc Ân đăm đăm nhìn , anh lần đầu tiên lớn tiếng với cô , hà cớ gì lại nổi giận ?! Là Hứa Tiểu Vĩnh chọc tức cô nên mới như vậy , tiếng thét thật chói tai , khóe mắt Lạc Ân ửng đỏ , mắt nhìn Hứa Tiểu Vĩnh phía sau lưng Lạc Dương lè lưỡi trêu chọc càng thêm ấm ức , cuối cùng là quay lưng bỏ đi.

Lạc Dương khó xử nhìn cô bỏ đi. Tâm tình mỗi lúc một nặng nề , Lạc Dương một hơi thở dài , giao Hứa Tiểu Vĩnh cho y tá rồi bỏ ra ngoài. Hứa Tiểu Vĩnh nhìn anh bỏ đi , thật sự luyến tiếc , nhưng mà...không phải anh vừa bảo vệ "cô". Điều này cũng không tệ , trong lòng Hứa Tiểu Vĩnh mừng thầm.

"Lạc Dương đáng ghét , Hứa Tiểu Vĩnh chết bầm." - Lạc Ân vừa đi vừa chửi thầm trong miệng. Cô có ý tốt , muốn đi theo anh đến phòng Hứa Tiểu Vĩnh lỡ đầu anh ta làm gì bậy với Lạc Dương thì có thể giúp đỡ vậy mà còn bị mắng. Đúng là làm ơn mắc oán. Nếu vậy thì , cô tuyệt giao với anh.

Lạc Ân từ nhỏ đã được Lạc Dương che chở bảo bọc , cưng chiều hết mực , nên chuyện hôm nay là một kích động đôi với cô.

"Chị đang chửi ai vậy ?" - Từ đằng sau vang lên tiếng nói. Bước chân dừng lại , Lạc Ân quay mặt nhìn , là Tô Thiểu Lương ?!

"Thiểu Lương ?!" - Cậu bé này lâu lắm rồi cô mới gặp lại , còn nói là thường xuyên đến thăm ? Cả tháng rồi liền không thấy tăm hơi.

Tô Thiểu Lương híp mắt , đút tay vào túi áo khoác "Em đến thăm chị , có bận không , gần bệnh viện có tiệm cà phê."



"Được." - Cô vui vẻ gật đầu đi theo , dù sao cũng đang rãnh. Mặc kệ Lạc Dương đang ghét.

-----

Lương Tuyết Nhi cầm lấy thẻ nhân viên của Lạc Ân, tấm thẻ này do cô làm giả , gắn lên áo , đeo khẩu trang lại. Nhanh chóng đến phòng bệnh nhân 1120 , quan sát không có ai mới bước vào , nhìn thấy bệnh nhân ngồi trên giường quay mặt về phía cửa sổ , hít một hơi thật mạnh , Lương Tuyết Nhi cất tiếng "Tiểu Chu , đến giờ uống thuốc rồi."

Người được gọi là Tiểu Chu là mộ cô bé chỉ mới 17 tuổi , được chẩn đoán là tâm thân phân liệt do Lạc Ân chịu trách nhiệm đưa thuốc , quay sang nhíu mày "Chẳng phải vừa nãy em uống rồi sao ?"

"Đây là loại thuốc mới , dành cho em." - Lương Tuyết Nhi mỉm cười , tay đưa thuốc và ly nước cho cô bé.

Tiểu Chu nhìn chằm chằm cô , chị Lạc Ân bây giờ thật lạ , bình thường không hề đeo khẩu trang và cả bao tay y tế như vậy , cô bé vươn tay nhận lấy thuốc rồi ngập ngừng uống. Lương Tuyết Nhi nhận lại ly nước , tay run run giấu đằng sau , rồi bỏ đi. Tiểu Chu cũng không kịp gọi..??

Khoảng một tiếng sau , Lạc Ân quay trở lại bệnh viện , thì ra hôm nay Tô Thiểu Lương đi qua Hawaii du lịch dài hạn nên muốn chào tạm biệt cô , Lạc Ân cũng rất muốn đi du lịch , đợi sau khi có kết quả xét duyệt cô sẽ nói với Lạc Dương cùng đi , còn có Ngô Thiên Kỳ nữa . Tâm tình Lạc Ân rất vui vẻ , đột nhiên tiếng còi báo động trong bệnh viện vang lên , Lạc Ân vội chạy vào trong hỏi y tá , cô kinh hoảng khi nhận được tin bệnh nhân phòng 1120 bị sốc thuốc hiện đang nguy kịch ...

Chạy nhanh đến phòng bệnh , nhìn từ xa , Tiểu Chu đã được đưa đi cấp cứu , Lạc Ân chạy đến bên cạnh Ngô Thiên Kỳ "Thiên Kỳ , Tiểu Chu sao vậy ?"

Ngô Thiên Kỳ nhìn Lạc Ân , nhẹ nhàng nói "Bị sốc Risperdal , cô bé đó vốn mẫn cảm với Risperdal. Vậy mà..." Ngưng lại một chút , sắc mặt anh chợt thay đổi , đầy lo lắng "Sao em lại cho Tiểu Chu uống loại thuốc đó ?"

Vừa nghe xong , Lạc Ân giật mình ngạc nhiên , cô cho Tiểu Chu uống Risperdal ?! Không đúng , từ lúc nãy cô đang nói chuyện với Tô Thiểu Lương , sao có thể cho Tiểu Chu uống thuốc , hơn nữa đã qua giờ uống rồi. Tâm tình Lạc Ân chợt hỗn loạn "Em không có, không phải em.."

"Máy CCTV đã quay được em che khẩu trang bước vào , điểm nhận dạng là thẻ bác sĩ."

"Không phải em , lúc đó , em đang nói chuyện với Thiểu Lương."

"Cô có phải là bác sĩ thực tập Lạc Ân ?!" - Đằng sau , một người đàn ông mặc bộ vest đen cất tiếng. Lạc Ân vô tình liếc thấy thẻ cảnh sát trên áo , trong lòng hơi hoảng , kìm nén lại nỗi sợ , cô khẽ gật đầu "Phải."

"Mời cô đi theo chúng tôi." - Người đàn ông lạ mặt nắm lấy cổ tay Lạc Ân , nghiêm mặt nói . Khi cô chưa kịp phản ứng , Ngô Thiên Kỳ liền đưa tay chặn lại "Ông chưa điều tra rõ , sao có thể bắt người ?"

"CCTV đã quay rõ."

"Như vậy cũng không thể kết luận cô ấy có tội."

"Tiểu Ân ?!" - Lạc Dương cùng Dương Minh Dung từ xa chạy đến.

"Anh." Lạc Ân thực sự không làm chuyện này , lúc cho Tiểu Chu uống thuốc , cô đã kiểm tra rất kỹ sao có thể ?! Rốt cuộc là ai muốn hại cô.

"Em hãy kể lại cho cảnh sát nghe đi." - Lạc Dương vỗ nhẹ vai cô.

"Lúc...cãi nhau với anh em chạy ra ngoài vô tình gặp Thiểu Lương nên ra ngoài nói chuyện với cậu ấy đến bây giờ mới về !" - Lạc Ân kể lại mọi chuyện , Lương Tuyết Nhi đứng gần đó đăm đăm nhìn dáng vẻ lo lắng của Lạc Ân tuy có chút khó xử nhưng sau khi bắt gặp người đó đang quan sát liền sợ hãi quay mặt đi.

"Cảnh sát...Lý , ông nghe cô ấy nói rồi , chỉ cần tìm được Tô Thiểu Lương thì sẽ rõ." - Ngô Thiên Kỳ liếc sơ qua thẻ cảnh sát của ông , lạnh giọng cất tiếng . Có người muốn hãm hại Lạc Ân , vì lý do gì ? Lần trước ở Ngô gia và cả lần này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

"Thiểu Lương , hôm nay đi Hawaii , có lã bây giờ đã ra sân bay rồi."

"Cho một ngày , tôi sẽ đưa Tô Thiểu Lương về đây ! Trong lúc đó , ông không được bắt Lạc Ân."

Cảnh sát Lý lắc đầu "Không được."

"Tôi sẽ không để cô ấy chạy trốn , nếu cần cứ phái người theo dám sát." - Ngô Thiên Kỳ cố gắng thuyết phục "Tôi lấy uy tín của Ngô gia ra đảm bảo."

Cảnh sát Lý nghe xong hơi phân vân , thế lực của Ngô gia rất lớn mạnh , nếu muốn tìm người thì quá đơn giản nhưng nếu giúp Lạc Ân chạy thoát thì càng dễ dàng , cậu ta cũng họ Ngô , hơn nữa còn lấy uy tín của Ngô gia thì ông không thể từ chối "Được, tôi cho cậu 24 tiếng !"

"Cảm ơn." - Ngô Thiên Kỳ gật đầu , nắm lấy tay Lạc Ân bước đi , bàn tay Lạc Ân lạnh toát như người chết , dù cố kìm nén đến đâu , Ngô Thiên Kỳ vẫn nhìn thấy được cô đang hoảng sợ , hơn nữa lại đang run lẩy bẩy , Lạc Dương và Dương Minh Dung cũng đi theo. Nếu như không thể bỏ mặc Lạc Ân ở nhà một mình thì chắc chắn anh sẽ đưa cô đến Ngô gia.

Mễ Thái đứng chặn đường trước mặt Ngô Thiên Kỳ , dáng vẻ ngạo nghễ , buông ra lời châm chọc "Thiên Kỳ , tốt nhất cậu phải mau chóng tìm ra Tô Thiểu Lương nếu không..." - Dời tầm mắt về phía Lạc Ân đang nép mình sau lưng Ngô Thiên Kỳ , hắn cười lớn "Học trò bé nhỏ của cậu sẽ phải ngồi tù đấy." Nói xong liền bỏ đi , Ngô Thiên Kỳ tay nắm lại thành quyền , sâu kín hít vào một hơi , nắm tay cô bước đi. Dọc hành lang mọi người đều bàn tán chuyện của Lạc Ân cố ý cho bệnh nhân uống Risperdal khiến Lạc Ân tâm tình mỗi lúc một tệ...

"Các người rãnh lắm sao ?" - Cuối cùng không chịu được , Ngô Thiên Kỳ tức giận rống lên khiến bọn họ sợ hãi lập tức im bặt. Lạc Ân ghì lấy tay anh, lắc đầu , Ngô Thiên Kỳ thở dài bước đi...Để anh tìm được kẻ hãm hại Lạc Ân nhất định sẽ cho tên đó một bài học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook