Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Chương 25

Dư Lạc Thuần

08/01/2016

Lạc Ân sau khi tỉnh dậy , ngồi thu mình trên giường dù ai có nói gì cô cũng im lặng , vạn nhất hướng tầm mắt xuống chân . Đôi mắt màu nâu ánh lên nỗi bi thương. Mặc kệ mọi thứ xung quanh , Lạc Ân tự thu mình trong thế giới của cô.

Dương Minh Dung tìm mọi cách để khuyên Lạc Ân , trăm kế ngàn kế cũng không thể khiến Lạc Ân nói chuyện. Du Huân Huân áy náy trong lòng nhưng cũng không biết làm sao. Mọi người đành để cô một mình. Dương Minh Dung cũng đã báo cho Lạc Dương , chắc anh cũng sắp về rồi. Cô đang lo lắng Lạc Dương có khi nào tức giận mà trách cô ? Tránh cũng đúng , tất cả là do cô sai...

Lúc chạng vạng Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ cùng lúc về Ngô gia. Khi biết tin , hai người đã vô cùng lo lắng khi phải đối mặt với cô , Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ không cần chào hỏi mọi người chạy thẳng vào phòng , ánh mắt nhìn thấy cô ngồi co ro trên giường trong lòng cùng lúc dâng lên nỗi bất an.

Lạc Dương để Ngô Thiên Kỳ lên tiếng trước nên chỉ đứng từ xa , Ngô Thiên Kỳ chậm trãi bước đến bên giường , nhẹ nhàng cất tiếng "Lạc Ân , là anh."

Ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh , khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú , một khắc đó , Lạc Ân bất chợt tức giận , xua đuổi anh "Cút đi." Cô vì cớ gì lại giận anh , điều đó bản thân Ngô Thiên Kỳ hiểu rất rõ , là do cô chưa biết mọi chuyện anh đã làm.

Ngô Thiên Kỳ bình tĩnh , vươn tay chạm vào mái tóc đen huyền nhưng lại bị Lạc Ân hất ra , lạnh lùng quay đi chỗ khác. Anh điềm đạm lên tiếng "Ân Ân , anh.."

"Anh có tư cách gọi tên tôi sao." - Câu nói như hung hăng bóp nát trái tim Ngô Thiên Kỳ. Bốn mắt nhìn nhau , Lạc Ân hận không thể giết chết kẻ bội tình này , cô nhếch miệng cười , nụ cười ẩn đầy châm biếm , mỉa mai tựa hồ như mũi dao sắc nhọn ghim sâu vào lòng ngực anh. Ngô Thiên Kỳ thực không thể chịu được nụ cười của cô , nó không hợp với một người đơn thuần , thanh tú như cô. Vạn nhất không hợp. Lạc Ân quay mặt , hít một hơi lạnh , buông ra từng chữ tàn nhẫn "Tôi không muốn thấy anh !"

Khoảnh khắc đó , Ngô Thiên Kỳ như rơi xuống hố sâu vực thẳm của tận cùng nỗi đau , khiến Ngô Thiên kỳ không thể nói lời nào , nơi yết hầu như bị ai bóp chặt. Lạc Ân từng nghĩ , nếu gặp lại anh , thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể thốt ra năm chữ kia , nhưng với cô hiện tại , suy nghĩ ấy chỉ là đã từng...

"Thiên Kỳ , ra ngoài trước đi." Lạc Dương cuối cùng cũng lên tiếng , anh nghĩ người có thể khuyên Lạc Ân chỉ có anh. “Để tôi.”

Ngô Thiên Kỳ hết cách cũng đành bỏ đi , bóng lưng cao lớn tràn đầy thất vọng bước ra. Du Huân Huân nhìn thấy anh , cất tiếng “Mẹ xin lỗi !”

Ngô Thiên Kỳ nhìn nàng , đôi mắt màu đen láy u ám , cúi thấp người ôm lấy mẹ mình. Anh , rốt cuộc phải làm sao đây ??? Du Huân Huân đau lòng vỗ nhẹ lưng anh , con trai của nàng từ trước đến nay luôn mạnh mẽ và lạnh lùng băng lãnh giống hệt cha mình nhưng chỉ có một người khiến anh trở nên yếu mềm , là Lạc Ân…

Lạc Dương ngồi trên giường , ánh mắt quan sát Lạc Ân , cô mặc kệ là có anh hay không , vẫn toàn lực hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Lạc Dương trầm mặc nửa ngày trời mới lên tiếng “Em định cứ như vậy bao lâu ?"

Lạc Ân không trả lời , cô cũng đã quen với việc làm lơ mọi thứ xung quanh . Từ rất lâu rồi , đối với Lạc Ân , thế giới này tốt nhất chỉ cần im lặng là đủ ! Lạc Dương kiên nhẫn , đưa tay kéo cô “Mau đứng dậy , ra ngoài thôi. Từ sang đến giờ em vẫn chưa ăn gì.”

Cô hất tay anh ra , trờ về góc của mình , im lặng gục mặt xuống đầu gối. LẠc Dương nhíu mày , đứng dậy “Tiểu Ân , em muốn như thế nào đây ? Nếu giận Thiên Kỳ vì cậu ấy bỏ mặc em , thì em sai rồi. Tiểu Ân , cậu ấy vì em mà 12 năm qua luôn tìm kiếm em , cậu ấy không hề nhận được bức thư nào cả vì hiểu trưởng ở cô nhi viện không chuyển giúp em.”

Anh nắm chặt hai bên vai cô , ép LẠc Ân nhìn mình nhưng ngoài việc cúi đầu , nhắm mắt thì không còn gì , bức anh đến phát điên “Lạc Ân , một người vì em mà làm tất cả , yêu em hơn cả bản thân , bỏ cả tôn nghiêm của mình để chạy tìm em suốt từng đó năm , em , có thể bỏ mặc được sao ?”

Cô chưa từng biết chuyện đó , Lạc Ân luôn cho rằng , anh đã bỏ rơi cô , yêu đến căm hận. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nộn , Lạc Dương nhìn cô , tâm tư càng thêm rối rắm “Tiểu Ân , là anh đã sai vì đã gạt em , nhưng cũng vì tốt cho em , chẳng phải em từng nói : nếu quên được thì hãy quên đi sao ? Còn rất nhiều người quan tâm em.”

“Em…sai rồi ,em sai rồi , xin lỗi anh…” – Lạc Ân bật khóc , bàn tay siết lấy áo anh , là do cố chấp , tự giam mình trong thế giới của quá khứ , mặc kệ người khác . Lạc Ân từng nói : Khoảng thời gian trong quá khứ nếu là bi thương thì hãy quên đi , còn nếu là thanh xuân vui vẻ thì nên giữ lại.

“Ngoan , không sao , không sao !” – Lạc Dương ôm lấy cô , Lạc Ân đôi với anh cũng rất quan trọng , dù đã nhớ lại chuyện trong quá khứ nhưng cũng thật may , Lạc Ân vẫn nghĩ Lạc Dương là anh trai mình . Đối với anh như thế là quá đủ..Trong lòng thầm nghĩ : Lạc Dương , Ngôn Doãn Văn tôi đã không làm cậu thất vọng…

--- -----



Ngô Thiên Kỳ đứng chờ ngoài cửa , dựa lưng vào tường , cặp đồng tử đen láy toàn lực hướng về cánh cửa gỗ. Khi thấy cô cùng Lạc Dương bước ra trong lòng thầm vui mừng. Lạc Ân ngước nhìn anh , trong mắt hiện đầy ý cười , khiến tim anh rung mãnh liệt. Lạc Ân mỉn cười , từ đôi môi đỏ tươi phun ra ba từ "Kỳ ca ca."

Ngô Thiên Kỳ sững người , cô gọi anh tựa như ngày xưa và cũng chỉ có Lạc Ân mới gọi anh như vậy. Hốc mắt Ngô Thiên Kỳ ửng đỏ , chậm trãi tuôn ra dòng nước trong veo. Anh bước nhanh đến ôm lấy cô , mang theo nồng nàn thương yêu "Ân Ân , Ân Ân..." Anh gọi tên cô tha thiết , Ngô Thiên Kỳ lúc này thật yếu đuối , vùi mặt vào làn tóc óng mượt , anh tham lam hưởng thụ hương thơm dịu nhẹ trên người Lạc Ân.

"Xin lỗi , xin lỗi...Thiên Kỳ...xin lỗi anh..hic." Lạc Ân không kìm nén được nước mắt , không nghẹn trong lòng Ngô Thiên Kỳ , bàn tay ghì chặt áo anh. Cô không thích mình yếu đuối như vậy , nhưng mỗi khi được nép trong vòng tay anh , được anh bao bọc thì bao nhiêu mạnh mẽ cô đã từng đều vô cớ biến mất.

"Không cần phải xin lỗi." – Thanh âm thâm trầm đậm đà khẽ phun lên vai cô , cô trở về rồi . Đối với Ngô Thiên Kỳ đó là điều quý giá nhất.

"Tiểu Ân Ân , con...chịu nói chuyện rồi sao ?" - Du Huân Huân từ dưới sảnh gấp gáp chạy lên , khi biết Lạc Ân cuối cùng cũng bình thường , trong lòng vô cùng vui vẻ.

Lạc Ân nhìn nàng , vui vẻ cất tiếng "Ngô mẫu !"

Du Huân Huân trong lòng vui mừng không ngớt , cũng là cách gọi ngày trước , nàng vươn tay ôm lấy cô , vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh "Đứa trẻ ngoan !"

Lạc Ân lúc này thấy rất hạnh phúc , những con người này đã bao lâu rồi vậy mà vẫn nhớ cô. Du Huân Huân nắm lấy tay Lạc Ân "Đi nào , ta đã dặn đầu bếp làm bữa tối rồi."

"Vâng."

Ngô Thiên Kỳ nhìn bóng lưng cô dần khuất , đưa mắt nhìn Lạc Dương. Khóe môi khẽ nhếch lên "Cảm ơn cậu."

"Không có gì." - Lạc Dương gật đầu , vui vẻ bước đi. Rõ ràng là Lạc Ân đã nhớ lại , cũng không giận anh nhưng trong lòng Lạc Dương lại cảm thấy có chút không vui...

Bữa tối ở Ngô gia rất náo nhiệt , chủ yếu là để chúc mừng Lạc Ân "trở về" , cô ngồi giữa Ngô Thiên Kỳ và Du Huân Huân. Nàng đối với cô rất nồng nhiệt và thương yêu giống như con của mình tựa như năm xưa.

Còn chuyện ở bệnh viện đều được giải quyết ổn thỏa. Dường như có người cố ý ngăn cản không cho người của Ngô Thiên Kỳ gặp Tô Thiểu Lương. Nhưng cũng may là nhờ Lạc Dương cùng vài người về sĩ giữ chân bọ họ nên anh mới có thể đến kịp sân bay Honolulu , dù chỉ chậm 1 phút , thì anh đã không gặp được Tô Thiểu Lương.

Hiện tại Tô Thiểu Lương đã gặp cảnh sát và nói rõ mọi chuyện , cũng không có bằng chứng kết tội Lạc Ân nên cô đã được minh oan. Tiểu Chu – bệnh nhân bị sốc thuốc vì lượng thuốc không cao nên không có gì nguy hiểm , khoảng vài ngày nửa sẽ được chuyển lại M.T . Bên phía thân nhân không có gì đáng ngại , vì có sự giúp đỡ của Ngô Vũ Thần mà mọi chuyện đều êm đẹp.

Ngô gia đang cố tìm ra kẻ đã cố ý hại Lạc Ân , Ngô Thiên Kỳ cho rằng người nhốt Lạc Ân ở bữa tiệc Ngô gia và người này cùng một kẻ. Nếu đúng như anh đoán , thì người đó cũng trong M.T..

"Ân Ân à , con ăn thêm đi." - Du Huân Huân gắp miếng thịt gà bỏ vào chén Lạc Ân. Cô gật gật , nhìn chén cơm đầy ắp của mình mà trán hiện lên lớp mồ hôi mịn , Du Huân Huân thì vui vẻ nhưng Ngô Thiên Kỳ thì ngược lại , cô vốn dĩ là bạn gái anh , chăm sóc cũng phải do anh vậy mà Du Huân Huân lại dành hết , thực không can tâm.

Anh không phải là người duy nhất khó chịu mà còn có Ngô Vũ Thần. Vợ hắn , bây giờ đang đi lo cho người khác. Lạc Ân vô tình nhìn thấy vẻ mặt cau có của hắn , cười tủm tỉm cất tiếng "Chú Vũ Thần , cháu không phải cố ý cướp Ngô mẫu đâu."

Câu nói của Lạc Ân khiến Ngô Vũ Thần bật cười , nha đầu này cả gan dám chọc hắn "Vậy sao ?"

Ngô Thiên Kỳ cảm thấy xung quanh rất nhàm chán , liền đứng dậy vươn tay bế bổng Lạc Ân , khiến cô giật mình hét lên "Thiên...Thiên Kỳ ?!"

"Hôm nay cô ấy sẽ không về nhà." Dứt lời , Ngô Thiên Kỳ chậm trãi bước đi , Lạc Dương vội cất tiếng "Này , cậu định mang em gái tôi đi đâu."



Ngô Thiên Kỳ quay đầu lại , nhàn nhã trả lời , trên khuôn mặt góc cạnh một chút hứng thú cũng không "Tôi sẽ không ăn thịt cô ấy." Nói xong liền bỏ đi , mặc kệ đám người đang ngơ ngác.

Lạc Ân cố gắng vùng vẫy , rốt cuộc là anh muốn mang cô đi đâu ? Giữa bao nhiều người như thế , da mặt Ngô Thiên Kỳ quả thực không mỏng. Ngô Thiên Kỳ không nói không rằng , đem cô đặt vào trong xe rồi khởi động chạy đi. Vì anh đã nói sẽ không làm gì cô nên Lạc Ân cảm thấy rất an tâm , nhưng cô không biết rằng , đuôi sói vô hình đằng sau lưng Ngô Thiên Kỳ đã xuất hiện , trong lòng anh không ngừng hưng phấn , 12 năm cuối cùng anh cũng...thoát kiếp trai tân !! - -

Ngô Thiên Kỳ không đưa Lạc Ân về nhà , mà đưa cô đến nhà của anh , nơi hai người từng ở bên , anh không nói không rằng nắm tay cô đi vào nhà.

"Này !?" Chính là lúc anh định kéo cô , thì Lạc Ân nhíu mày lên tiếng , giơ hai chân ra lắc lắc , khóe miệng giương lên thích thú "Em không mang dép."

Ngô Thiên Kỳ mỉm cười , cúi người bế cô lên , Lạc Ân rất hài lòng . Ôm siết cổ Ngô Thiên Kỳ , hai chân cũng không để yên , lắc qua lắc lại. Ngô Thiên Kỳ nhíu mày "Ngồi yên đi."

Lạc Ân bật cười , ai bảo anh đột nhiên ôm cô đi , bây giờ phải trà thù một chút , hai tay ở cổ càng thêm siết chặt. Ngô Thiên Kỳ cảm thấy như đang bị hành hạ "Em định siết cổ chồng mình sao ?"

Chồng mình ?! Lạc Ân giật mình , nhíu mày nhìn anh "Em đồng ý làm vợ anh khi nào ?" Anh thực kỳ lạ , còn chưa cầu hôn cô vậy mà xưng hô là chồng ? Anh là đang tự huyễn ?

Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng đầy hời hợt , đặt cô ngồi xuống ghế ghỗ trong bếp , chạm vào làn môi mềm mại của Lạc Ân , híp mắt nói “ Đừng chối , mười hai năm trước , em đã đồng ý làm vợ anh rồi.”

Lạc Ân bất chợt đỏ mặt , anh nhớ rõ vậy sao , anh chính là đã trao cho cô vật đính ước bằng sợi dây chuyền Sapphire. Lạc Ân quay mặt đi chỗ khác , cau mày bất mãn “Lúc đó em vẫn chưa trả lời.”

Ngô Thiên Kỳ bình thản đưa tay xoay chiếc cằm thon nhỏ , ánh mắt nhu tình như nước say mê nhìn gương mặt hồng hồng của Lạc Ân “Chẳng phải anh đã nói : im lặng là đồng ý ?”

“Anh…như vậy là tự…ưm…” – Chưa nói dứt câu , Ngô Thiên Kỳ đã dùng miệng chặn lời nói của Lạc Ân , mặc kệ cô có biện minh hay phủ nhận , không từ chối thì xem như là chấp nhận , bất quá thì không kìm lòng được mà gượng ép cô. Ngô Thiên Kỳ phong thái ung dung , chậm trãi liếm mút đôi môi đỏ tươi , cái lưỡi không nhàn rỗi , tiến vào khoang miệng lượn quanh , đôi tay mảnh khảnh không tự chủ mà leo lên cổ Ngô Thiên Kỳ , vòng qua sau gáy , ghì chặt , thuận thế theo môi hôn anh…

Buông ra , rồi chạm vào , cứ lặp lại như thế không biết cô đã bị anh hôn đến mấy lần mà cơ thể mềm nhũn , cả thở cũng không ra hơi , dựa đầu vào lồng ngực săn chắc , hai bên má Lạc Ân ửng hồng xinh đẹp , thật gợi người thương tiếc. Ngô Thiên Kỳ nâng cằm cô lên , chạm nhẹ cánh môi , xấu xa trêu chọc “Dù sao em cũng chỉ có mình anh là bạn trai , thôi thì cứ gả cho anh luôn đi.”

Lạc Ân nghe mà muốn độn thổ , “dù sao cũng chỉ có mình anh là bạn trai.” , Ngô Thiên Kỳ đúng là tự huyễn hoặc bản thân , lúc đó cô chỉ là đang ngây ngất vì anh , bức quá thì xem là có thể chấp nhận. Nhưng có ai cầu hôn mà không mang nhẫn , anh không cần phải tự cao như vậy chứ ? Nghĩ rằng mọi phụ nữ trên đời đều muốn lấy nam nhân như anh ? Lạc Ân bất mãn nói “Không thích.”

Hai chữ vừa buông ra , Ngô Thiên Kỳ tức khắc nhíu mày , cúi đầu liên tục hôn Lạc Ân , lần nào cũng là hôn đến khi cô không còn sức lực mới thôi. Ngô Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt ửng hồng , hai mí mắt mị hoặc khẽ giật , làn môi phun ra làn khí nóng , phả vào người anh , chỉ như thế đã khiến cho tâm tư dục vọng của Ngô Thiên Kỳ lại dâng lên , cô quả thật là yêu nghiệt mê người , hít một hơi mạnh để đè nén tâm tư đen tối , Ngô Thiên Kỳ tuyên bố “Nếu không đồng ý gả cho anh thì anh sẽ hôn em cho đến khi đồng ý mới thôi !”

Lạc Ân trợn tròn mắt , đây chẳng phải là đang bức ép cô ? Trong lòng Lạc Ân thầm oán trách : anh đúng là loại người thô lỗ , độc đoán , cô thấy trên truyền hình, bọn họ cầu hôn rất lãng mãn , còn anh thì ngược lại. Lạc Ân không chịu thua , cất tiếng phản kháng "Ngô Thiên Kỳ , anh là người của chủ nghĩa độc tài sao ?"

"Phải."

"Anh ?!" Lạc Ân cuối cùng cũng không thể cãi lại , miệng lưỡi của anh thật lẽo lự , lúc nhỏ rất đáng yêu bây giờ thì nhìn xem thực đáng ghét . Ngô Thiên Kỳ đáng chết ! Lạc Ân không ngừng rủa thầm , tâm tư của Ngô Thiên Kỳ rất nhanh cải thiện , hôn lên trán cô một cái , ghé sát vào tai Lạc Ân phun khí "Bảo bối, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn đồng ý , đợi ngày mai sẽ tặng em nhẫn."

"Ưm." - Lạc Ân bất chợt rụt cổ lại , thật nhột ! Làn khí nóng như muốn thiêu đốt cô , cổ Lạc Ân quả thật rất nhạy cảm , chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy nhột. Ngô Thiên Kỳ tuyệt nhiên biết tâm tư của cô. Anh là nhất thời không nghĩ sẽ "ép" cô gả cho mình vào hôm nay nên không chuẩn bị.

Lạc Ân đăm đăm nhìn anh , mím môi quay mặt đi nơi khác , cô không nói , đương nhiên là đã đồng ý. Khóe miệng anh giương lên tạo thành một đường cong rõ rệt , nhìn thấy rõ gò má đỏ như quả cà chua của cô....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook