Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng
Chương 22
Tiếu Giai Nhân
08/08/2019
Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Đối mặt với thông tin chấn động mà Phó Nam tung ra, Đường Hiên bối rối mấy giây, sau khi trở lại bình thường đã thấy cô giáo dạy toán trẻ tuổi động lòng người đi được mấy mét rồi, trước tiên anh ta đuổi theo, thể hiện mình sẵn lòng lái xe đưa Lâm Nguyệt về nhà.
Người đàn ông xa lạ quá mức nhiệt tình, nhiệt tình đến mức giống như có ý đồ khác, Lâm Nguyệt càng không thể đồng ý, nếu không phải Phó Nam đã giải thích thân phận cảnh sát hình sự của Đường Hiên từ trước, Lâm Nguyệt cũng không yên tâm giao Phó Nam cho đối phương đâu. So với Chu Lẫm lạnh lùng thận trọng, xem ra người cảnh sát trẻ tuổi họ Đường này không quá đáng tin.
Giữa cảnh sát và cảnh sát cũng có sự khác nhau mà.
"Cám ơn anh, thật sự không cần, anh đi với Phó Nam là được rồi." Lễ phép nhưng kiên quyết từ chối, Lâm Nguyệt xoay người rời đi.
Đường Hiên chỉ ngây ngốc nhìn theo cô.
Hôm nay Lâm Nguyệt ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng kết hợp với váy đen dài qua đầu gối, cô mang một đôi giày đen hơi cao dưới chân. Nhìn từ đằng sau, người phụ nữ eo nhỏ mông cong, đôi chân nhỏ trắng nõn tràn ngập sự quyến rũ. Hai mắt Đường Hiên tỏa sáng, thả Phó Nam xuống, nhân cơ hội cô giáo còn chưa đi xa, lập tức lấy di động ra chụp vài tấm.
"Chú Đường, chú chụp trộm cô giáo à?" Phó Nam ngửa đầu nhìn di động của chú Đường chằm chằm, cậu nhíu mày, cảm thấy như vậy không tốt cho lắm.
Đường Hiên đưa ngón tay đặt lên môi, suỵt một cái: "Nam Nam yên tâm đi, chú chụp là để dùng vào việc có ích, sẽ không bắt nạt cô giáo của cháu đâu."
Phó Nam nửa tin nửa ngờ.
Đường Hiên bế bạn học nhỏ lên lần nữa, vừa đi tới ghế ngồi vừa nói bóng gió: "Lão đại nói anh ấy mời bảo mẫu cho cháu, đưa đón cháu tới trường, còn nấu cơm cho cháu ăn nữa, bảo mẫu đâu, hôm nay không tới đón cháu à?"
Phó Nam lắc đầu: "Làm gì có, ngày nào cô giáo cũng đưa cháu tới trường, về nhà cũng là cô giáo nấu cơm cho ăn, đồ ăn của cô giáo nấu ngon ơi là ngon."
Đường Hiên "à" một tiếng thật dài, trong lòng lại mắng lão đại mình trăm ngàn lần. Được lắm, không hổ là lão đại, giấu kĩ thật đấy, lén lút dụ dỗ cô giáo xinh đẹp của Phó Nam còn chưa nói, thế mà tiến triển tới bước ở chung nhà rồi, lại còn lừa bọn họ nữa, nói cái gì mà mời bảo mẫu cho Phó Nam chứ!
Quá đáng thật!
Lên xe xong, Đường Hiên tiếp tục khách sáo: "Cô giáo của cháu có phải đang yêu đương với chú Chu không?"
Phó Nam cười ha ha: "Cô giáo không thèm thích chú Chu đâu nhé." Chú Chu đen như vậy, mấy cô gái không thích đâu, có lần chú Chu đưa cậu bé đến xưởng gốm sứ, có một bà cụ ở xưởng gốm sứ giới thiệu bạn gái cho chú Chu, ông Chu hừ một tiếng, nói con gái ngu ngốc mới thích chú Chu, cô giáo không ngu ngốc chút nào.
Ặc...
Đường Hiên bắt đầu mơ hồ: "Vậy tại sao cô giáo lại ở nhà chú Chu?"
Phó Nam kể chuyện cô giáo bị chủ nhà trọ đuổi ra ngoài, sau đó cậu bé mời cô giáo chuyển tới nhà chú Chu, còn nhấn mạnh vào việc cô giáo là do cậu bé mời đến ở nhà mình!
Rốt cuộc Đường Hiên cũng đã hiểu, nhưng vì khứu giác nhạy bén của một người độc thân, cảnh sát Đường vẫn đánh hơi được chút gian tình, không nói những thứ khác, rõ ràng là một cô giáo trẻ trung xinh đẹp, vì sao lão đại lại nói thành bảo mẫu? Không giới thiệu một chút nào về tuổi tác lẫn tướng mạo, hại anh ta phải tự động não tưởng tượng ra hình tượng một bà dì hòa nhã dễ gần!
Đã xác định được chỗ ăn tối rồi, sau đó Đường Hiên lại dao động, giả vờ tán gẫu hỏi: "Chú Chu đối xử với cô Lâm như thế nào? Có bắt nạt cô giáo không?" Ví dụ như mạnh mẽ đè vào tường, cưỡng hôn gì gì đó.
Phó Nam thường chê chú Chu, nhưng bản thân mình chê thì được, cậu không cho phép bất cứ ai nói xấu chú Chu đâu, vội lớn tiếng giải thích: "Không có đâu! Chú Chu đối xử với cô giáo rất tốt, lần trước cô giáo bị xe điện va phải, chú Chu bế cô giáo tới bệnh viện, rồi cõng cô giáo lên tầng, còn xoa chân cô giáo nữa đó!"
Đường Hiên càng nghe thì hai mắt càng trợn tròn, người mà bạn học nhỏ nói thật sự là lão đại mà anh ta quen biết ư? Đường Hiên cố gắng vẽ ra trong đầu dáng vẻ con người sắt đá dịu dàng của lão đại nhưng không vẽ nổi, nhưng chuyện này không hề cản trở anh ta nhận ra hormone nam tính đậm đặc trong lời kể đơn giản của cậu bé, toàn do lão đại của bọn họ tỏa ra, sử dụng hết tất cả khả năng để theo đuổi cô giáo xinh đẹp!
Nhớ lại gương mặt xinh đẹp của cô giáo, Đường Hiên không kìm lòng được mà ghen tị, cũng là cảnh sát, sao anh ta chưa từng gặp được cô giáo nào có vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp như thế nhỉ? Chỉ cần đưa cho anh ta một cô giáo, đừng nói là bế lên tầng, ngày nào cũng bế đi làm thì anh ta đều sẵn lòng!
Đến nhà hàng, Phó Nam gọi đồ ăn, Đường Hiên bắt đầu nhiều chuyện, mở album hình ra, chọn tấm hình chụp bóng lưng cô giáo đẹp nhất, gửi lên WeChat cho mấy đồng đội, kèm theo dòng chữ: “Bạn gái mới quen đấy, cho bóng lưng này mấy điểm nào?”
Tấm hình gửi đi thành công, WeChat bắt đầu nổ tung.
[Thiết Thương Lý]: Mẹ nó!
[Triệu Cữu]: Đệt!
[Lưu mắt kính]: What the fuck?
...
Sau khi một đám độc thân cảm thán, bắt đầu có người nghi ngờ.
[Thiết Thương Lý]: Là bạn gái thật hả? Chắc là chụp trộm trên đường rồi, dáng người này, eo nhỏ mông to, có thể để mắt đến cậu à?
[Triệu Cữu]: Thằng trời đánh này không chịu học hành tốt, ngoan ngoãn mà đi bắt mấy kẻ xấu đi, ít mơ mộng hão huyền thôi.
[Lưu mắt kính]: Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều là cảnh sát, phải thường xuyên giữ gìn hình tượng cảnh sát, bị người ta biết được cậu chụp trộm hình người đẹp, bộ mặt của đội hình sự đặt ở đâu hả? Ít nói nhảm đi, thành thật khai báo đã chụp được ở đâu, ngày mai tôi cũng đi thử vận may.
[Đường đẹp trai]: @Chu Lẫm
Văn phòng của cục cảnh sát, Chu Lẫm vừa mới ăn cơm bên chỗ chú Tào xong, anh lấy một vụ án chưa được giải quyết ra nghiên cứu, di động ở trên bàn vang lên. Nhóm WeChat của đội hình sự ban đầu lập ra là vì bàn chuyện nghiêm chỉnh, sau này khi có việc quan trọng thì toàn liên hệ trực tiếp qua điện thoại, nhóm WeChat bị suy đồi thành công cụ tám chuyện tào lao của một đám lưu manh, Chu Lẫm trực tiếp tắt thông báo.
Nhận được thông báo nhắc đến tên mình của Đường Hiên, WeChat mới vang lên.
Chu Lẫm cầm lấy di động, vừa đúng lúc Lưu mắt kính của tổ giám định đang nói chuyện: "Đừng tag nữa, Tiểu Đường, cậu không muốn số điện thoại của người phụ nữ eo nhỏ, chân cũng trắng này à?"
[Triệu Cữu]: Chính diện chính diện, chụp một tấm chính diện đi!
Đường Hiên không nói gì, tiếp tục nhắc đến tên lão đại.
[Thiết Thương Lý]: Cậu rảnh rỗi không có gì làm à, lão đại không có hứng thú với phụ nữ đâu.
[Lưu mắt kính]: Đúng đó, lão đại chỉ có hứng thú với tội phạm thôi.
[Đường đẹp trai]: @Triệu Cữu, chính diện thì tôi không có, nói với lão đại đi.
[Thiết Thương Lý]: Là sao?
[Triệu Cữu]: Đệt!
[Lưu mắt kính]: ... Hình như tôi ngửi được mùi âm mưu.
Chu Lẫm nhíu mày, lướt lên trên xem cuộc trò chuyện của bọn họ, lướt một lúc đột nhiên tấm hình xuất hiện, sân trường quen thuộc, người con gái...
Chu Lẫm phóng to tấm hình lên, tuy chưa thấy Lâm Nguyệt mặc quần áo đi làm nghiêm chỉnh lần nào, nhưng vòng eo kia, đôi chân kia, cảm giác với cô gái này...
Ba giây sau, Phó Nam vừa gọi đồ ăn xong đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu tìm kiếm trong cặp sách nhỏ, đúng là di động của cậu bé.
"Chú Chu." Bạn học nhỏ cười nói.
Đường Hiên ngồi bên cạnh đột nhiên quay đầu sang.
Phó Nam liếc nhìn anh ta một cái, thành thật trả lời câu hỏi của chú Chu: "Cháu và chú Đường đang ăn cơm ở ngoài, cô giáo về nhà rồi ạ."
Chu Lẫm cúp điện thoại.
Phó Nam ngơ ngác, không hiểu ý nghĩa cuộc điện thoại này của chú Chu.
Trong lòng Đường Hiên thầm sợ hãi nhìn di động chằm chằm, đầu óc nhanh chóng xoay tròn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đón nhận sự thẩm vấn của lão đại, nhưng cho tới khi thức ăn được dọn lên, di động vẫn không vang lên. Đường Hiên yên tâm, hô hấp thay đổi, tiếp tục vạch trần bí mật của lão đại trong nhóm WeChat.
[Đường đẹp trai]: Cô giáo dạy toán của Nam Nam, xinh đẹp cực kỳ! Giọng nói vô cùng dịu dàng, thấy mặt liền gọi tôi là anh Đường, nghe xong đến xương của tôi cũng mềm nhũn ra rồi.
[Thiết Thương Lý]: Lão đại, cầu xin một tấm hình! @Chu Lẫm
[Triệu Cữu]: Coi như không có hình, gửi một đoạn ghi âm được không? Muốn nghe chị dâu nói chuyện quá!!! @Chu Lẫm
[Lưu mắt kính]: Lão đại ơi, em không yêu cầu gì nhiều đâu, khi nào đưa chị dâu tới cục giới thiệu với chúng em đi chứ. @Chu Lẫm
Sau khi người đầu tiên gọi "chị dâu", cả đám người khác đều gọi theo, Chu Lẫm thắt dây an toàn xong, trước khi xuất phát lại liếc nhìn WeChat một cái, thấy nguyên một tràng "chị dâu", trong số đó Đường đẹp trai là hào hứng nhất, lại bắt đầu bán tin tức, ai cho anh ta bao lì xì 10 đồng thì anh ta sẽ công bố tin tức có một không hai.
Đột nhiên Chu Lẫm không vội trở về nữa, anh lặng lẽ hút thuốc, xem thử Đường Hiên có thể tuôn ra cái gì.
Quý tộc độc thân Lưu mắt kính gửi bao lì xì 10 đồng đầu tiên.
Đường đẹp trai nhận lấy, nhanh chóng gõ chữ: "Chị dâu ở chung với lão đại rồi đó!"
Chu Lẫm bị sặc thuốc lá, anh ho liên tục.
Trong nhóm WeChat bắt đầu đổi thành một tràng "Mẹ nó!" Triệu Cữu lập tức gửi bao lì xì thứ hai.
[Đường đẹp trai]: Chị dâu ở phòng chính, lão đại ở phòng nhỏ nhất.
Trong nhóm WeChat liên tục mắng anh ta.
[Đường đẹp trai]: Tin xấu cũng là tin tức mà, ngày nào mà lão đại chưa tiến vào phòng chị dâu được thì ngày đó chúng ta càng có thêm cơ hội đào góc tường.
Mọi người lập tức hoan hô, giống như có thể đào góc tường ngay bây giờ.
Chu Lẫm híp mắt.
Quý tộc độc thân Lưu mắt kính lại gửi một bao lì xì nữa.
[Đường đẹp trai]: Mấy ngày trước chị dâu bị xe điện va vào, lão đại bế chị dâu đến thẳng bệnh viện, trong cơn mưa lao qua cả ba con phố luôn.
[Lưu mắt kính]: Tiêu rồi, chúng ta không đùa giỡn được rồi, chắc chắn là chị dâu cảm động phát khóc.
Chu Lẫm gẩy gẩy tàn thuốc, dùng một tay gõ chữ: “Sau này báo cáo ở trong cục đều giao cho cậu hết nhé @Đường đẹp trai.”
Đường đẹp trai gào khóc: "Lão đại, em sai rồi!"
Chu Lẫm và Phó Nam đều không có ở nhà, bữa tối Lâm Nguyệt định tùy tiện ăn một chút, vừa mới vớt mì ra khỏi nồi, cô chợt nghe tiếng mở cửa.
Lâm Nguyệt quay đầu lại, thấy Chu Lẫm mặc quần ăn đen bước vào, áo sơ mi vẫn cài khuy trên cùng, vừa uy nghiêm lại lạnh lùng.
Hình như đã ba ngày không gặp rồi, lúc anh đi làm cô còn chưa thức dậy, anh về rồi cô lại ở trong phòng, không có lý do để đến gần.
"Hôm nay anh về sớm vậy?" Lâm Nguyệt mỉm cười chào hỏi, "Ăn gì chưa?"
Chu Lẫm cụp mắt, chú ý thấy trên tủ bát có đặt đĩa mì chỉ đủ cho một người ăn thì ừ một tiếng: "Tôi ăn rồi mới về, Phó Nam đang làm bài tập hả?" Vừa nói vừa đi vào bên trong.
"Có một người cảnh sát họ Đường đưa nó đi chơi rồi." Lâm Nguyệt xoay người lại, rưới tương cà chua lên mì và trứng rồi chậm rãi trộn đều lên.
Ánh tà dương rọi vào cửa sổ, cô gái nhỏ trước đây không lâu mới bị người ta chụp trộm một tấm hình, lúc này đã thay sang chiếc váy dài in hình hoa nhỏ, cô chỉ yên tĩnh chuẩn bị bữa tối, không nói gì nhưng dường như có sóng nước mềm mại đang chuyển động. Tay của cô rất trắng, nhẹ nhàng dùng đũa trộn đều khiến màu sắc của mì sợi đột nhiên trở nên đầy cám dỗ, bỗng dưng Chu Lẫm thấy hơi đói bụng, nhưng rõ ràng anh đã ăn tối rồi mà.
"Thằng nhóc Đường Hiên chưa chín chắn đâu, cậu ta có nói nhăng nói cuội gì không?" Chu Lẫm đi tới trước tủ lạnh tìm bia.
Lâm Nguyệt lắc đầu: "Đón Nam Nam xong thì đi luôn."
Chu Lẫm thở phào nhẹ nhõm, Đường Hiên dám ở trước mặt cô gọi là chị dâu, anh sẽ đánh chết thằng nhóc đó ngay lập tức.
"Tôi về phòng đây." Lâm Nguyệt bưng đĩa cười nói, anh đã về nên cô rất ngại ăn ở phòng bếp.
Chu Lẫm cầm một chai bia lên, khẽ gật đầu.
Cô gái nhỏ đi mất, hương thơm của món mì tương cà chua trứng gà vẫn còn, Chu Lẫm bước vào phòng bếp, mì trong nồi đã hết.
Không ăn mì được, Chu Lẫm đi tới chỗ bàn trà, bên trong có đặt mấy gói đồ ăn vặt của bạn học nhỏ.
Vài phút sau, Lâm Nguyệt bưng đĩa không đi ra thì thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa, vừa ăn snack tôm vừa xem bóng đá. Lâm Nguyệt mỉm cười, cô rửa đĩa rồi trở về phòng đợi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng kín của phòng ngủ chính một lát, anh lấy di động ra, xem lại cuộc nói chuyện của đám người kia, rốt cuộc cũng tìm được tấm hình bóng lưng mà Đường Hiên chụp.
Anh tải hình xuống rồi lưu vào trong album hình ảnh của di động.
Hơn 7 giờ tối, Đường Hiên đưa Phó Nam về nhà, một tay cầm túi hoa quả, lòng tràn đầy mong chờ được nói với chị dâu vài câu, kết quả đúng lúc ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của lão đại chặn trước cửa, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn anh ta.
Nụ cười trên môi Đường Hiên cứng lại: "Em, em đưa Nam Nam về ạ."
Một tay Chu Lẫm kéo bạn học nhỏ vào trong nhà, một tay nắm lấy tay cầm của cửa, phản ứng của Đường Hiên rất nhanh, vừa định chen vào bên trong thì đã bị Chu Lẫm đạp một cái ra ngoài. "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
"Lão đại, anh thật là..." Đường Hiên nghiến răng nghiến lợi đứng ngoài cửa, nhưng rốt cuộc vẫn sợ lão đại nên không dám gọi lớn tiếng.
Chu Lẫm mặc kệ anh ta, Phó Nam do dự: "Chú Chu, chú Đường đã mua hoa quả..." Đều là thứ cậu bé thích ăn.
Chu Lẫm nhìn cậu bé, quyết định mở cửa lần nữa, cướp lấy hai túi hoa quả trong tay của Đường Hiên đang vui mừng rồi đóng mạnh cửa lại.
Đường Hiên lệ rơi đầy mặt: Tình anh em tốt đây hả?
Beta: Mạc Y Phi
Đối mặt với thông tin chấn động mà Phó Nam tung ra, Đường Hiên bối rối mấy giây, sau khi trở lại bình thường đã thấy cô giáo dạy toán trẻ tuổi động lòng người đi được mấy mét rồi, trước tiên anh ta đuổi theo, thể hiện mình sẵn lòng lái xe đưa Lâm Nguyệt về nhà.
Người đàn ông xa lạ quá mức nhiệt tình, nhiệt tình đến mức giống như có ý đồ khác, Lâm Nguyệt càng không thể đồng ý, nếu không phải Phó Nam đã giải thích thân phận cảnh sát hình sự của Đường Hiên từ trước, Lâm Nguyệt cũng không yên tâm giao Phó Nam cho đối phương đâu. So với Chu Lẫm lạnh lùng thận trọng, xem ra người cảnh sát trẻ tuổi họ Đường này không quá đáng tin.
Giữa cảnh sát và cảnh sát cũng có sự khác nhau mà.
"Cám ơn anh, thật sự không cần, anh đi với Phó Nam là được rồi." Lễ phép nhưng kiên quyết từ chối, Lâm Nguyệt xoay người rời đi.
Đường Hiên chỉ ngây ngốc nhìn theo cô.
Hôm nay Lâm Nguyệt ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng kết hợp với váy đen dài qua đầu gối, cô mang một đôi giày đen hơi cao dưới chân. Nhìn từ đằng sau, người phụ nữ eo nhỏ mông cong, đôi chân nhỏ trắng nõn tràn ngập sự quyến rũ. Hai mắt Đường Hiên tỏa sáng, thả Phó Nam xuống, nhân cơ hội cô giáo còn chưa đi xa, lập tức lấy di động ra chụp vài tấm.
"Chú Đường, chú chụp trộm cô giáo à?" Phó Nam ngửa đầu nhìn di động của chú Đường chằm chằm, cậu nhíu mày, cảm thấy như vậy không tốt cho lắm.
Đường Hiên đưa ngón tay đặt lên môi, suỵt một cái: "Nam Nam yên tâm đi, chú chụp là để dùng vào việc có ích, sẽ không bắt nạt cô giáo của cháu đâu."
Phó Nam nửa tin nửa ngờ.
Đường Hiên bế bạn học nhỏ lên lần nữa, vừa đi tới ghế ngồi vừa nói bóng gió: "Lão đại nói anh ấy mời bảo mẫu cho cháu, đưa đón cháu tới trường, còn nấu cơm cho cháu ăn nữa, bảo mẫu đâu, hôm nay không tới đón cháu à?"
Phó Nam lắc đầu: "Làm gì có, ngày nào cô giáo cũng đưa cháu tới trường, về nhà cũng là cô giáo nấu cơm cho ăn, đồ ăn của cô giáo nấu ngon ơi là ngon."
Đường Hiên "à" một tiếng thật dài, trong lòng lại mắng lão đại mình trăm ngàn lần. Được lắm, không hổ là lão đại, giấu kĩ thật đấy, lén lút dụ dỗ cô giáo xinh đẹp của Phó Nam còn chưa nói, thế mà tiến triển tới bước ở chung nhà rồi, lại còn lừa bọn họ nữa, nói cái gì mà mời bảo mẫu cho Phó Nam chứ!
Quá đáng thật!
Lên xe xong, Đường Hiên tiếp tục khách sáo: "Cô giáo của cháu có phải đang yêu đương với chú Chu không?"
Phó Nam cười ha ha: "Cô giáo không thèm thích chú Chu đâu nhé." Chú Chu đen như vậy, mấy cô gái không thích đâu, có lần chú Chu đưa cậu bé đến xưởng gốm sứ, có một bà cụ ở xưởng gốm sứ giới thiệu bạn gái cho chú Chu, ông Chu hừ một tiếng, nói con gái ngu ngốc mới thích chú Chu, cô giáo không ngu ngốc chút nào.
Ặc...
Đường Hiên bắt đầu mơ hồ: "Vậy tại sao cô giáo lại ở nhà chú Chu?"
Phó Nam kể chuyện cô giáo bị chủ nhà trọ đuổi ra ngoài, sau đó cậu bé mời cô giáo chuyển tới nhà chú Chu, còn nhấn mạnh vào việc cô giáo là do cậu bé mời đến ở nhà mình!
Rốt cuộc Đường Hiên cũng đã hiểu, nhưng vì khứu giác nhạy bén của một người độc thân, cảnh sát Đường vẫn đánh hơi được chút gian tình, không nói những thứ khác, rõ ràng là một cô giáo trẻ trung xinh đẹp, vì sao lão đại lại nói thành bảo mẫu? Không giới thiệu một chút nào về tuổi tác lẫn tướng mạo, hại anh ta phải tự động não tưởng tượng ra hình tượng một bà dì hòa nhã dễ gần!
Đã xác định được chỗ ăn tối rồi, sau đó Đường Hiên lại dao động, giả vờ tán gẫu hỏi: "Chú Chu đối xử với cô Lâm như thế nào? Có bắt nạt cô giáo không?" Ví dụ như mạnh mẽ đè vào tường, cưỡng hôn gì gì đó.
Phó Nam thường chê chú Chu, nhưng bản thân mình chê thì được, cậu không cho phép bất cứ ai nói xấu chú Chu đâu, vội lớn tiếng giải thích: "Không có đâu! Chú Chu đối xử với cô giáo rất tốt, lần trước cô giáo bị xe điện va phải, chú Chu bế cô giáo tới bệnh viện, rồi cõng cô giáo lên tầng, còn xoa chân cô giáo nữa đó!"
Đường Hiên càng nghe thì hai mắt càng trợn tròn, người mà bạn học nhỏ nói thật sự là lão đại mà anh ta quen biết ư? Đường Hiên cố gắng vẽ ra trong đầu dáng vẻ con người sắt đá dịu dàng của lão đại nhưng không vẽ nổi, nhưng chuyện này không hề cản trở anh ta nhận ra hormone nam tính đậm đặc trong lời kể đơn giản của cậu bé, toàn do lão đại của bọn họ tỏa ra, sử dụng hết tất cả khả năng để theo đuổi cô giáo xinh đẹp!
Nhớ lại gương mặt xinh đẹp của cô giáo, Đường Hiên không kìm lòng được mà ghen tị, cũng là cảnh sát, sao anh ta chưa từng gặp được cô giáo nào có vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp như thế nhỉ? Chỉ cần đưa cho anh ta một cô giáo, đừng nói là bế lên tầng, ngày nào cũng bế đi làm thì anh ta đều sẵn lòng!
Đến nhà hàng, Phó Nam gọi đồ ăn, Đường Hiên bắt đầu nhiều chuyện, mở album hình ra, chọn tấm hình chụp bóng lưng cô giáo đẹp nhất, gửi lên WeChat cho mấy đồng đội, kèm theo dòng chữ: “Bạn gái mới quen đấy, cho bóng lưng này mấy điểm nào?”
Tấm hình gửi đi thành công, WeChat bắt đầu nổ tung.
[Thiết Thương Lý]: Mẹ nó!
[Triệu Cữu]: Đệt!
[Lưu mắt kính]: What the fuck?
...
Sau khi một đám độc thân cảm thán, bắt đầu có người nghi ngờ.
[Thiết Thương Lý]: Là bạn gái thật hả? Chắc là chụp trộm trên đường rồi, dáng người này, eo nhỏ mông to, có thể để mắt đến cậu à?
[Triệu Cữu]: Thằng trời đánh này không chịu học hành tốt, ngoan ngoãn mà đi bắt mấy kẻ xấu đi, ít mơ mộng hão huyền thôi.
[Lưu mắt kính]: Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều là cảnh sát, phải thường xuyên giữ gìn hình tượng cảnh sát, bị người ta biết được cậu chụp trộm hình người đẹp, bộ mặt của đội hình sự đặt ở đâu hả? Ít nói nhảm đi, thành thật khai báo đã chụp được ở đâu, ngày mai tôi cũng đi thử vận may.
[Đường đẹp trai]: @Chu Lẫm
Văn phòng của cục cảnh sát, Chu Lẫm vừa mới ăn cơm bên chỗ chú Tào xong, anh lấy một vụ án chưa được giải quyết ra nghiên cứu, di động ở trên bàn vang lên. Nhóm WeChat của đội hình sự ban đầu lập ra là vì bàn chuyện nghiêm chỉnh, sau này khi có việc quan trọng thì toàn liên hệ trực tiếp qua điện thoại, nhóm WeChat bị suy đồi thành công cụ tám chuyện tào lao của một đám lưu manh, Chu Lẫm trực tiếp tắt thông báo.
Nhận được thông báo nhắc đến tên mình của Đường Hiên, WeChat mới vang lên.
Chu Lẫm cầm lấy di động, vừa đúng lúc Lưu mắt kính của tổ giám định đang nói chuyện: "Đừng tag nữa, Tiểu Đường, cậu không muốn số điện thoại của người phụ nữ eo nhỏ, chân cũng trắng này à?"
[Triệu Cữu]: Chính diện chính diện, chụp một tấm chính diện đi!
Đường Hiên không nói gì, tiếp tục nhắc đến tên lão đại.
[Thiết Thương Lý]: Cậu rảnh rỗi không có gì làm à, lão đại không có hứng thú với phụ nữ đâu.
[Lưu mắt kính]: Đúng đó, lão đại chỉ có hứng thú với tội phạm thôi.
[Đường đẹp trai]: @Triệu Cữu, chính diện thì tôi không có, nói với lão đại đi.
[Thiết Thương Lý]: Là sao?
[Triệu Cữu]: Đệt!
[Lưu mắt kính]: ... Hình như tôi ngửi được mùi âm mưu.
Chu Lẫm nhíu mày, lướt lên trên xem cuộc trò chuyện của bọn họ, lướt một lúc đột nhiên tấm hình xuất hiện, sân trường quen thuộc, người con gái...
Chu Lẫm phóng to tấm hình lên, tuy chưa thấy Lâm Nguyệt mặc quần áo đi làm nghiêm chỉnh lần nào, nhưng vòng eo kia, đôi chân kia, cảm giác với cô gái này...
Ba giây sau, Phó Nam vừa gọi đồ ăn xong đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu tìm kiếm trong cặp sách nhỏ, đúng là di động của cậu bé.
"Chú Chu." Bạn học nhỏ cười nói.
Đường Hiên ngồi bên cạnh đột nhiên quay đầu sang.
Phó Nam liếc nhìn anh ta một cái, thành thật trả lời câu hỏi của chú Chu: "Cháu và chú Đường đang ăn cơm ở ngoài, cô giáo về nhà rồi ạ."
Chu Lẫm cúp điện thoại.
Phó Nam ngơ ngác, không hiểu ý nghĩa cuộc điện thoại này của chú Chu.
Trong lòng Đường Hiên thầm sợ hãi nhìn di động chằm chằm, đầu óc nhanh chóng xoay tròn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đón nhận sự thẩm vấn của lão đại, nhưng cho tới khi thức ăn được dọn lên, di động vẫn không vang lên. Đường Hiên yên tâm, hô hấp thay đổi, tiếp tục vạch trần bí mật của lão đại trong nhóm WeChat.
[Đường đẹp trai]: Cô giáo dạy toán của Nam Nam, xinh đẹp cực kỳ! Giọng nói vô cùng dịu dàng, thấy mặt liền gọi tôi là anh Đường, nghe xong đến xương của tôi cũng mềm nhũn ra rồi.
[Thiết Thương Lý]: Lão đại, cầu xin một tấm hình! @Chu Lẫm
[Triệu Cữu]: Coi như không có hình, gửi một đoạn ghi âm được không? Muốn nghe chị dâu nói chuyện quá!!! @Chu Lẫm
[Lưu mắt kính]: Lão đại ơi, em không yêu cầu gì nhiều đâu, khi nào đưa chị dâu tới cục giới thiệu với chúng em đi chứ. @Chu Lẫm
Sau khi người đầu tiên gọi "chị dâu", cả đám người khác đều gọi theo, Chu Lẫm thắt dây an toàn xong, trước khi xuất phát lại liếc nhìn WeChat một cái, thấy nguyên một tràng "chị dâu", trong số đó Đường đẹp trai là hào hứng nhất, lại bắt đầu bán tin tức, ai cho anh ta bao lì xì 10 đồng thì anh ta sẽ công bố tin tức có một không hai.
Đột nhiên Chu Lẫm không vội trở về nữa, anh lặng lẽ hút thuốc, xem thử Đường Hiên có thể tuôn ra cái gì.
Quý tộc độc thân Lưu mắt kính gửi bao lì xì 10 đồng đầu tiên.
Đường đẹp trai nhận lấy, nhanh chóng gõ chữ: "Chị dâu ở chung với lão đại rồi đó!"
Chu Lẫm bị sặc thuốc lá, anh ho liên tục.
Trong nhóm WeChat bắt đầu đổi thành một tràng "Mẹ nó!" Triệu Cữu lập tức gửi bao lì xì thứ hai.
[Đường đẹp trai]: Chị dâu ở phòng chính, lão đại ở phòng nhỏ nhất.
Trong nhóm WeChat liên tục mắng anh ta.
[Đường đẹp trai]: Tin xấu cũng là tin tức mà, ngày nào mà lão đại chưa tiến vào phòng chị dâu được thì ngày đó chúng ta càng có thêm cơ hội đào góc tường.
Mọi người lập tức hoan hô, giống như có thể đào góc tường ngay bây giờ.
Chu Lẫm híp mắt.
Quý tộc độc thân Lưu mắt kính lại gửi một bao lì xì nữa.
[Đường đẹp trai]: Mấy ngày trước chị dâu bị xe điện va vào, lão đại bế chị dâu đến thẳng bệnh viện, trong cơn mưa lao qua cả ba con phố luôn.
[Lưu mắt kính]: Tiêu rồi, chúng ta không đùa giỡn được rồi, chắc chắn là chị dâu cảm động phát khóc.
Chu Lẫm gẩy gẩy tàn thuốc, dùng một tay gõ chữ: “Sau này báo cáo ở trong cục đều giao cho cậu hết nhé @Đường đẹp trai.”
Đường đẹp trai gào khóc: "Lão đại, em sai rồi!"
Chu Lẫm và Phó Nam đều không có ở nhà, bữa tối Lâm Nguyệt định tùy tiện ăn một chút, vừa mới vớt mì ra khỏi nồi, cô chợt nghe tiếng mở cửa.
Lâm Nguyệt quay đầu lại, thấy Chu Lẫm mặc quần ăn đen bước vào, áo sơ mi vẫn cài khuy trên cùng, vừa uy nghiêm lại lạnh lùng.
Hình như đã ba ngày không gặp rồi, lúc anh đi làm cô còn chưa thức dậy, anh về rồi cô lại ở trong phòng, không có lý do để đến gần.
"Hôm nay anh về sớm vậy?" Lâm Nguyệt mỉm cười chào hỏi, "Ăn gì chưa?"
Chu Lẫm cụp mắt, chú ý thấy trên tủ bát có đặt đĩa mì chỉ đủ cho một người ăn thì ừ một tiếng: "Tôi ăn rồi mới về, Phó Nam đang làm bài tập hả?" Vừa nói vừa đi vào bên trong.
"Có một người cảnh sát họ Đường đưa nó đi chơi rồi." Lâm Nguyệt xoay người lại, rưới tương cà chua lên mì và trứng rồi chậm rãi trộn đều lên.
Ánh tà dương rọi vào cửa sổ, cô gái nhỏ trước đây không lâu mới bị người ta chụp trộm một tấm hình, lúc này đã thay sang chiếc váy dài in hình hoa nhỏ, cô chỉ yên tĩnh chuẩn bị bữa tối, không nói gì nhưng dường như có sóng nước mềm mại đang chuyển động. Tay của cô rất trắng, nhẹ nhàng dùng đũa trộn đều khiến màu sắc của mì sợi đột nhiên trở nên đầy cám dỗ, bỗng dưng Chu Lẫm thấy hơi đói bụng, nhưng rõ ràng anh đã ăn tối rồi mà.
"Thằng nhóc Đường Hiên chưa chín chắn đâu, cậu ta có nói nhăng nói cuội gì không?" Chu Lẫm đi tới trước tủ lạnh tìm bia.
Lâm Nguyệt lắc đầu: "Đón Nam Nam xong thì đi luôn."
Chu Lẫm thở phào nhẹ nhõm, Đường Hiên dám ở trước mặt cô gọi là chị dâu, anh sẽ đánh chết thằng nhóc đó ngay lập tức.
"Tôi về phòng đây." Lâm Nguyệt bưng đĩa cười nói, anh đã về nên cô rất ngại ăn ở phòng bếp.
Chu Lẫm cầm một chai bia lên, khẽ gật đầu.
Cô gái nhỏ đi mất, hương thơm của món mì tương cà chua trứng gà vẫn còn, Chu Lẫm bước vào phòng bếp, mì trong nồi đã hết.
Không ăn mì được, Chu Lẫm đi tới chỗ bàn trà, bên trong có đặt mấy gói đồ ăn vặt của bạn học nhỏ.
Vài phút sau, Lâm Nguyệt bưng đĩa không đi ra thì thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa, vừa ăn snack tôm vừa xem bóng đá. Lâm Nguyệt mỉm cười, cô rửa đĩa rồi trở về phòng đợi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng kín của phòng ngủ chính một lát, anh lấy di động ra, xem lại cuộc nói chuyện của đám người kia, rốt cuộc cũng tìm được tấm hình bóng lưng mà Đường Hiên chụp.
Anh tải hình xuống rồi lưu vào trong album hình ảnh của di động.
Hơn 7 giờ tối, Đường Hiên đưa Phó Nam về nhà, một tay cầm túi hoa quả, lòng tràn đầy mong chờ được nói với chị dâu vài câu, kết quả đúng lúc ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của lão đại chặn trước cửa, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn anh ta.
Nụ cười trên môi Đường Hiên cứng lại: "Em, em đưa Nam Nam về ạ."
Một tay Chu Lẫm kéo bạn học nhỏ vào trong nhà, một tay nắm lấy tay cầm của cửa, phản ứng của Đường Hiên rất nhanh, vừa định chen vào bên trong thì đã bị Chu Lẫm đạp một cái ra ngoài. "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
"Lão đại, anh thật là..." Đường Hiên nghiến răng nghiến lợi đứng ngoài cửa, nhưng rốt cuộc vẫn sợ lão đại nên không dám gọi lớn tiếng.
Chu Lẫm mặc kệ anh ta, Phó Nam do dự: "Chú Chu, chú Đường đã mua hoa quả..." Đều là thứ cậu bé thích ăn.
Chu Lẫm nhìn cậu bé, quyết định mở cửa lần nữa, cướp lấy hai túi hoa quả trong tay của Đường Hiên đang vui mừng rồi đóng mạnh cửa lại.
Đường Hiên lệ rơi đầy mặt: Tình anh em tốt đây hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.