Chương 40: Chút gì đó cho em
Hanny Ho
26/06/2014
Nga gặp lại Will tại Đệ Nhất vào một buổi chiều nhàn nhạt nắng. Khi mà cái nóng hâm hấp của đất trời Phnom Pênh đã bớt đi chút phần oi ả. Anh đột ngột đến bất ngờ trước mắt Nga trong sự ngỡ ngàng tột độ của cô, khiến cô sững sờ chết lặng nhìn anh mà không thốt lên thành lời. Cô chỉ trơ đôi mắt cạn kiệt lệ sầu ra nhìn anh mà không giấu được vẻ đau đớn khôn nguôi.
Will không nói gì cả. Anh chỉ nhìn cô mỉm cười hiền hoà rồi chìa hai cánh tay về phía trước như mong chờ cô chạy đến, áp má vào lòng anh như ngày xưa cô đã từng làm. Vậy mà lúc đó, cô như người đóng đinh tại chỗ, chân tê cứng không tài nào nhấc lên được để chạy đến bên anh thật nhanh như cô đã từng mường tượng trong đầu nếu có cơ hội gặp lại anh lần nữa.
Không biết đã bao nhiêu lần trong những tháng năm mỏi mòn chờ mong, Nga chỉ trông đợi vào giây phút này, giây phút cô được đứng nhìn ngắm nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ôn nhu cuốn hút lòng người của anh. Cô ao ước được chạm vào người anh, ngửi ngửi mùi hương bạc hà thơm ngát quen thuộc luôn được lưu giữ trong tiềm thức sâu thẳm trong tâm hồn cô. Vậy mà không hiểu sao giây phút hội ngộ này lại không diễn ra như cô hằng mong đợi. Bước chân cô cứng nhắc, không tài nào duy chuyển được. Cô chỉ biết bất lực nhìn anh từ xa.
Will vẫn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Nga mà không hề tỏ ra chút thiếu kiên nhẫn hay khó chịu nào. Anh chỉ mỉm cười hiền hoà, ánh mắt nhìn cô da diết yêu thương. Thấy vẻ ngập ngừng của cô, anh đoán ra được phần nào. Có lẽ, cô vẫn còn giận anh vì đã để cô phải hoài vọng trong một thời gian dài đến như vậy.
Đúng như Will dự đoán. Sau một hồi rất lâu, Nga mới nghèn nghẹn lên tiếng hỏi, giọng vô cùng tủi thân, ánh mắt lấp lánh những đợt sóng dâng cao.
Sao bây giờ anh mới quay lại?
Anh xin lỗi! Will nhẹ giọng, ánh mắt nâu bắt đầu trầm buồn như đang hối lỗi. Nhưng bây giờ, anh đã trở về bên em đây. Will vừa nói vừa kiên trì giơ hai cánh tay rộng lớn về phía trước, vẻ mặt như đang ra sức dỗ dành Nga. Lại đây với anh nào, đoá hoa chè xinh đẹp duy nhất của lòng anh.
Nhìn cử chỉ dịu dàng của anh như vậy, làm sao cô có thể giận anh lâu được. Anh quay lại là tốt lắm rồi. Cô như quên hết mọi uất ức trong lòng, xoá sạch hết mọi nỗi giận hờn trong tim, phủi bỏ mọi ưu phiền đang mang nặng trên người mà chạy ùa về phía anh. Cô vô cùng hồ hởi, nét mặt rạng ngời hiện lên sau bao ngày sống trong u uất. Bước chân cô cũng nhanh và dài hơn ngày thường gấp bội lần. Nhưng sao cô chạy mãi , chạy mãi mà không tài nào đến được để chạm vào người anh. Nga không giấu được vẻ thất vọng, hoảng loạn gọi tên anh giữa dòng người qua lại.
Đêm qua, em bỗng nhiên mơ nhìn thấy anh trong giấc mơ.
Mình ngồi cạnh thật lâu, bên nhau lặng lẽ.
Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về
Phải chăng khi biết yêu...giấc mơ là nơi bắt đầu?
Có hai nơi trên đời này mà không chuyện gì là không thể xảy ra. Đó là trong giấc mơ và trong tình yêu. Khi mà con người ta có thể khao khát tìm thấy những gì mà trái tim hằng đêm thương nhớ. Đó cũng là nơi kín đáo nhất để ta có thể lưu giữ những ký ức dù đẹp đẽ hay đau buồn, lưu giữ cả trọn vẹn bóng hình mà ta luôn ghi khắc trong tim.
Trong giấc ngủ vùi sâu sau một đêm biến cố, Nga vẫn có thể xác minh những hình ảnh trước mắt chỉ là một giấc mộng. Nỗi đau đớn tột cùng từ giấc mơ đẹp đẽ đó đem cả ra ngoài đời thực, khiến cô mất bình tĩnh gọi tên anh liên hồi trong nỗi bất lực khôn nguôi.
Nga vật vã ngồi bật dậy trên chiếc giường đơn trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo và khô hanh. Cánh tay trắng muốt xương xương đập liên hồi vào lồng ngực đang thở dốc để ngăn cảm giác đau nhói lòng như đang bị ai đó bóp chặt đến nghẹt thở. Cô đưa khuôn mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt và mồ hôi nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm một tia hy vọng mong manh cuối cùng, những gì cô vừa trông thấy không phải là một giấc mơ. Thế nhưng, sự thật phũ phàng như dìm sâu cô vào vực thẳm bởi sự thật đang hiện ra rành rành trước mắt. Xung quanh cô chỉ tràn ngập một màu trắng lạnh lẽo đơn độc. Cô hụt hẫng, thất vọng trong nỗi đau đớn, gào thét tên William trong vô vọng như muốn vơi đi nỗi nhớ nhung da diết đang giết mòn tâm can mình.
William, xin anh hãy về bên em. Xin anh hãy trở về với em...
Nước mắt rơi bao nhiêu cũng không thể mang anh trở về, cô bất lực chấp nhận sự thật bằng ánh mắt úa sầu tràn ngập lệ sầu trong veo. Sau một hồi than khóc, cô tựa lưng vào thành giường, khuôn mặt ngây dại mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định trong nỗi nhớ thương cho một người phương xa đã bặt vô âm tín từ rất lâu rồi.
Cánh cửa trắng đột ngột mở ra mà không hề báo trước. Sen và Mao hầm hầm bước vào trong với khuôn mặt tựa hung thần. Chưa nghe họ mở miệng, Nga đã biết những gì mình sẽ phải nghe. Từ tối qua đến giờ, họ chỉ ca đi ca lại một bài về tội lỗi tày trời mà cô đã gây trong đại tiệc của ông Lục. Nhưng quan trọng hơn cả là họ cứ mãi xét minh diễn biến chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Andrew trong thang máy. Dù cô đã trả lời không biết bao nhiêu lần họ vẫn không tin. Từ tối qua đến giờ, cô cũng ăn không biết bao nhiêu cái tát tay đau điếng từ Maya. Vậy mà sáng nay, họ vẫn đến hỏi lại nữa.
Nga trong cơn bĩ cực quát lớn. Cô không thể hiểu nỗi vì sao mọi chuyện đã rành rành trước mắt Maya và bọn tay sai của sòng bài trong đêm hôm trước. Vậy mà, họ vẫn cứ gặn hỏi mãi cô về mối quan vệ của cô với tên cầm thú đó là như thế nào.
Khai thật đi, giữa mày và tên đó đã có chuyện gì? Tại sao hai người lại ở cùng thang máy như vậy hả? Hắn ta đã làm gì mày?
Tôi phải nói bao nhiêu lần thì các người mới chịu hiểu đây? Hắn ta đã cố tình cưỡng đoạt tôi trước mắt các người. Sao các người vẫn cứ hỏi tôi mãi về chuyện này hả? Giữa tôi và hắn trông giống có quan hệ gì sao?
Từ đầu, tao đã thấy mày và hắn ta không bình thường. Nếu không có quan hệ gì sao ngày nào hắn cũng đến Mamba và chờ đợi mày? Khai thật đi, có phải vì vẻ ngoài bảnh bao của hắn ta mà mày đã mê muội dấng thân vào không?
Nga bực mình vò đầu bức tóc. Chẳng thà cô chết còn hơn nếu phải chung chạ với loại người như Andrew.
Tôi nói rồi. Hai người không tin thì thôi.
Có thật sự là mày vẫn còn nguyên vẹn.
Cơn ác mộng đêm qua bị Sen và Mao khơi lại, khiến Nga vừa đau đớn vừa tủi nhục. Dù cuối cùng, cô đã may mắn giữ được trọn vẹn sự trong trắng trong tâm hồn lẫn thể xác mình. Nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện đó, cô vẫn hoảng sợ vô cùng. Vì chỉ trong một giây ngắn ngủi nữa thôi, cô đã bị Andrew chiếm đoạt rồi. Maya và hơn mười tên đàn em đã xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Nga vẫn nhớ như in lúc cửa thang máy mở ra. Cô và Andrew đều bất ngờ nhìn về một phía. Khuôn mặt cô hốt hoảng vì bị nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ, nhưng ánh mắt lại vô cùng linh động mừng rỡ nhìn về phía Maya như một vị đại ân nhân. Bỏ qua những gì bà ta đã gây cho cô và cả sự căm ghét của cô dành cho bà ta. Cô sau khi đã lấy tạm chiếc áo khoát trên nền nhà của Andrew quấn nhanh lên người, vội vàng tách thân người anh chạy về nép sau lưng Maya và nhìn về phía Andrew bằng ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Sen và Mao sau một hồi tra khảo Nga mà cô vẫn một mực phủ nhận, khuôn mặt họ giãn ra trông thấy rồi cùng nhau đi ra ngoài thì thầm một điều gì đó mà cô không nghe rõ. Cánh cửa đóng chặt lạnh lẽo, bỏ lại mình cô trong căn phòng u ám không một ánh đèn.
Theo như lời Mao nói, cô đã hoàn toàn bị cách ly với những cô gái khác. Họ còn bảo, những ngày tiếp theo của cô sẽ không còn ở đây lâu nữa. Cô thực sự lo lắng bồn chồn, đặt dấu chấm hỏi to lớn trong đầu, thực sự họ sẽ làm gì cô trong những ngày sắp tới? Dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô thực sợ rất lo sợ.
Nhưng cuối cùng, Nga cũng đành dẹp bỏ nỗi lo lắng đó sang một bên để nhanh chóng theo sau Mao đi đến chỗ ba cô đang giam cầm. Điều này thực sự nằm ngoài sự mong đợi của cô, sau những chuyện rắc rối cô đã gây ra ở bữa tiệc đêm qua. Theo như lời Mao nói, Maya đã tím mặt ghìm cơn giận để bồi thường thiệt hại cho ông Lục.
Vẫn còn bị ám ảnh về những gì đã xảy ra đêm hôm trước với Andtrew. Nga nhìn thang máy bằng ánh mắt sợ hãi. Cô đứng tần ngần một lúc đến khi Mao phải lên tiếng mắng mới chịu miễn cưỡng bước vào trong. Cô nhìn Mao bằng ánh mắt e dè sợ sệt. Nếu tên biến thái này nỗi máu đàn ông như tên Andrew cầm thú kia thì cô không biết chạy trốn đường nào.
Cố kiên nhẫn nhìn những con số đỏ trên nút điều khiển báo từng tầng đi qua. Cánh cửa thang máy bất ngờ mở ra khiến cô vui trong dạ vì có thêm người đứng đây cô sẽ đỡ sợ phần nào. Vậy mà hai gương mặt quen thuộc mới bước vào trong đã khiến cô suy sụp hoàn toàn.
Andrew và Tiệp nhìn cô một giây rồi không chút ngần ngại bước vào thang máy. Tiệp như một tên vệ sĩ trong những bộ phim xã hội đen mà Nga từng nhìn thấy trên TV. Trong bộ vest đen tuy không thanh lịch bằng ông chủ của mình nhưng anh trông rất tươm tất, khuôn mặt anh như mọi khi vẫn lạnh tanh như tiền. Anh nhìn phớt qua Nga và không biểu lộ cử chỉ quen biết nào cả. Trong khi ông chủ của anh thì mồm mép luyến thoắng, cử chỉ vẫn bá đạo như thường ngày.
Andrew ung dung bỏ một tay vào quần âu tây đen thẳng nếp, nửa thân người tựa vào tấm kiếng thang máy một cách ung dung tự tại như chưa bao giờ xảy ra chuyện đêm qua. Anh liếc mắt nhìn nửa khuôn mặt Nga mà không rõ là đang nghĩ gì. Sau những gì anh đã gây cho cô, cũng có thể hiểu được cảm giác của cô ngay lúc này. Mặt cô đanh lại, mím chặt môi, mắt nhắm lại như không muốn nhìn thấy người đang đứng cạnh mình. Tay cô cung lại để giữ bình tĩnh, nếu không cô lại quay sang tát vài cái vào mặt hoặc là sẽ bóp cổ anh cho chết. Nhưng cô sợ bất cứ hành động mà Mao cho là làm loạn của cô sẽ khiến cô phải hối hận. Và việc hối hận nhất của cô là không được đi thăm ba của mình.
Nhớ lại đêm qua, cô càng hận chính mình. Trong lúc hốt hoảng vì cửa thang máy mở ra, cô vẫn còn ngu ngốc mà lọt thỏm vào trong vòng tay anh dể tránh cái nhìn thấu da thịt của những người đàn ông đang ngẩn ngơ nhìn vào từ bên ngoài. Theo phản xạ, cô chui rúc vào nơi có thể che chắn thân người không một mảnh vải của mình, mà nơi đó thì chỉ có lồng ngực to lớn trước mặt. Anh ta thú tính và đê tiện như vậy nhưng khi vừa nhìn thấy hơn bốn chục con mắt đang đổ dồn vào người đàn bà anh đang cố gắng cưỡng bức thì nhíu mày lại đáng sợ, trừng trừng mắt như cảnh cáo, đôi mắt như có lửa không biết vì tức giận khi không được thoả mãn trong lúc cao trào hay vì muốn đe dọa những người trước mặt mà hung hăng hăm he nhìn về phía trước. Cùng lúc, anh nhanh tay kéo người cô ôm chặt hơn trong vòng tay của mình, rồi sau đó dời cô ra phía sau lấy thân người to lớn ra che chắn. Tất nhiên, Nga không hề quan tâm đến hành động này vì trong đầu cô chỉ tràn ngập sự căm hận dành cho anh. Lúc đó, cô vội vàng nhặt chiếc áo khoát của anh lên rồi nhanh chóng mặc vào. Lách người anh sang, cô vội vã chạy ra phía sau Maya rồi sợ hãi nhìn vào trong thang máy.
Andrew nhìn Nga có chút mất mát trong đáy mắt. Hành động chạy khỏi anh để tiến về phía sau lưng Maya khiến anh có chút bực bội và ngỡ ngàng thấy rõ, nhưng sau đó lấy lại vẻ bình thản rất nhanh. Anh tự nhiên kéo lại khoá quần, chỉnh lại chiếc cà vạt méo xệch trên cổ rồi ung dung bước ra ngoài đối mặt với Maya mà không chút do dự hay xấu hổ.
Mặt dày như bánh xe ô tô của anh thì xấu hổ nỗi gì?
Chẳng cần đợi Maya lên tiếng về hành động của anh với Nga. Andrew quét mắt qua bà và đám người rồi khinh khỉnh nói. Vừa nói vừa chỉnh sửa lại trang phục đang mất trật tự trên người mình một cách tự nhiên. Vừa cài lại thắt lưng, anh vừa nói.
Báu vật của tôi vốn chỉ cho đàn bà đẹp ngắm nhìn. Hôm nay, bị một người phụ nữ có nhan sắc tầm thường như bà đây trông thấy thật là một sự khó chịu không hề nhẹ. Không quan tâm đến nét mặt đã biến sắc của Maya vì đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm của phụ nữ. Andrew quay sang đám đàn em của bà nói tiếp. Còn lại bị cả đàn ông trông thấy càng bực bội hơn. Hy vọng trong số các người đây không ai nhảy lầu vì sự tự ti sau khi nhìn thấy những gì không nên nhìn thấy.
Đám tay sai có người bị động chạm đến vấn đề thầm kín nên mặt đỏ rần, ấm ức rủa thầm Andrew không ra tiếng.
Không dừng lại ở đó, Andrew nghiêng đầu nhìn Nga đang nấp phía sau lưng Maya.
Thiên Nga! Bây giờ, em mới thấy. Em may mắn biết chừng nào, đúng không?
Nga không trả lời nổi nữa, môi mấp máy, cả người run lên bần bật.
Maya không chỉ tức giận vì Andrew dám động vào người của bà mà còn vô cùng muối mặt vì bị chê bai nhan sắc trước đám đàn em. Đây là điều vô cùng cấm kỵ và nhạy cảm đối với bà nên bà tím mặt nhìn Andrew với ánh mắt rực lửa. Thù oán với anh từ đây mà hình thành lên. Tuy nhiên, bà lại không thể làm gì được anh nên đành để cho hai viên cảnh sát từ đâu đang tiến đến áp giải đi về đồn xử lý.
Vậy mà, Nga cũng không hiểu sao Andrew lại được thả ra nhanh đến như vậy? Mặc dù, cô may mắn vẫn chưa bị anh xâm hại. Nhưng cô tự hỏi, cảnh sát Phnom Pênh làm việc cẩu thả và vô trách nhiệm đến vậy sao? Thế nhưng, nhanh chóng sau đó, cô cũng mơ hồ suy đoán, kẻ giàu có như anh chắc chắn đã ném tiền cho họ để được tha bổng.
Andrew vẫn liếc nhìn Nga từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt xanh xao không son phấn nhưng vẫn thanh tú hơn người đến mái tóc dài hơi rối ren được cô cột vội phía sau gáy, từ chiếc cổ trắng ngần còn in vài dấu vết mờ mờ anh để lại bằng ánh mắt pha chút dịu dàng đến cánh tay dài thon thả bên cạnh tấm lưng thẳng tuột. Anh liếc nhìn cả đôi chân hơi ốm nhưng thon dài sau lớp váy trắng kiểu Thái kín đáo nhưng duyên dáng. Sau một hồi quan sát, anh thu lại ánh nhìn của mình khi đã vơi đi sự nhẹ nhỏm trong đáy mắt. Lòng nhủ thầm, đây là chiếc váy dài và đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy cô mặc.
Chân Nga đang mang giày bệt nên cô chỉ đứng ngang vai Andrew một chút. Giờ anh mới thấy rõ cô lùn thật. Mỉa mai cho anh, đàn bà từ trước đến giờ lọt vào mắt xanh của anh đều cao trên 1m70. Va chạm với người lùn như cô thật mất mặt hết sức!
Nét bình thản sau những cái liếc mắt tập trung quan sát của Andrew đã giãn đi thấy rõ. Đêm qua, khi anh quay lưng đi cùng cảnh sát, có nghe tiếng chan chát của da thịt chạm vào nhau từ phía sau. Lúc đó, anh đã thựng lại, nghiêng một nửa khuôn mặt về phía sau thì đã thấy Nga ôm đầu trên nền nhà. Kẻ chuyên đánh anh rồi lại nhu nhược để cho người khác đánh đập như vậy thiệt khiến anh khó chịu trong lòng vô cùng. Đi ở tù cũng không một chút thanh thản. Chiếc còng số tám trong tay khiến anh bức bí, không biết sẽ làm gì nếu lúc đó nếu không được giải đi.
Sau một hồi nhìn Nga chán chê, Andrew cũng cất tiếng bỡn cợt.
Em đây lấy lại tinh thần cũng khá giỏi. Cứ tiếp tục phát huy. Tôi đang nghi ngờ. Tối qua, em chỉ giả vờ chống cự nhưng trong lòng thực sự rất thích có đúng không?
Nga bị khơi gợi chuyện ám ảnh và nhục nhã đêm qua thì căm phẫn lắm nhưng không làm gì được Andrew. Cô chỉ biết nuốt hận vào trong, liếc nhìn anh bằng ánh mắt oán hận thoáng vẻ đau buồn. Cô tự hỏi làm sao bọn họ có thể nghĩ rằng, cô có tình ý với loại đàn ông bẩn thỉu này và còn có ý định mang thân xác dâng hiếng cho anh ta? Loại người như anh. Cô có hất mười xô phân heo vào mặt cũng không hả giận được. Nếu có làm như vậy, chắc cô cũng cảm thấy áy náy và nhục nhã thay cho loài heo lắm.
Andrew thấy Nga quay mặt đi chỗ khác không thèm trả lời thì lại càng cố tình khiêu khích.
Mới mặn nồng đêm qua mà hôm nay đã giả vờ như người không quen biết. Em thật là vô tình với anh đó nha. Đã vậy, đêm qua lại còn cố tình giữ lấy áo khoát của anh đây. Có phải vì đã quen mùi vị của anh nên cố tình giữ lấy để đêm đến ôm vào người cho dễ ngủ đúng không?
Tiệp không quan tâm đến ông chủ bá đạo của mình đang nói gì. Nhưng cứ ập vào tai những câu từ như vậy khiến anh tội nghiệp cho cô gái đang đứng như pho tượng kia. Mặc khác, anh càng ngày càng thấy da mặt ông chủ mình dày không thể tả. Tự nói tự nghe mà không biết ngượng chút nào. Anh thở dài ngán ngẫm...
Anh đây cũng nhớ nhung em không kém. Ngồi trong tù mà cứ vương vấn mãi hương vị ngọt ngào của da thịt em. Thật là thứ thuốc phiện nặng nhất mà anh từng gặp phải đó. Andrew vừa nói vừa lấy ngón tay miết lên cánh tay mịn màng của Nga một cách tự nhiên và thân thiết, khiến cô trừng mắt sang nhìn anh rồi nhanh chóng hất mạnh tay anh ra kèm theo lời cảnh cáo.
Anh còn dám động vào người tôi thì đừng có trách. Anh rõ chưa hả?
Tiệp giơ tay bịt miệng ho khan một tiếng. Bị đàn bà mắng. Mất mặt quá ông chủ ơi!
Tuy nhiên, ông chủ của Tiệp thì chẳng thấy mất mặt chút nào. Đã vậy, thái độ lại vô cùng bình thản. Nhìn nét mặt giận dữ của Nga càng khiến Andrew thích thú. Tuy nhiên, nét mặt thực sự oán hận của cô dành cho anh trong lúc này thật khiến anh cảm thấy khó chịu. Dẫu sau, anh đã lấy công chuộc tội xâm phạm cô còn gì. Đúng là phủi ơn như phủi bụi, không biết điều! Thành thật mà nói, đây không phải là cách anh làm mỗi khi bị phụ nữ đánh. Anh cũng không biết, có phải mình lấy lý do này để mà cố ý chạm vào người cô không.
Mao từ nãy giờ âm thầm ngắm nhìn dung nhan của Andrew chăm chú đến độ muốn rớt hai con mắt. Đôi đồng tử già nua không rời những đường nét trên cơ thể anh bằng vẻ tò mò và mê đắm. Trước giờ, ông chỉ âm thầm để ý Andrew thôi. Nhưng sau khi xem băng ghi hình từ trong thang máy, ông bị sự táo tạo và vẻ đẹp cường tráng của anh cướp mất hồn luôn từ đó.
Lại nói về băng ghi hình. Sau khi Nga được lôi về Mamba, ông và Sen phải trực tiếp liên hệ phòng IT để kiểm tra lại băng ghi hình, nhằm kiểm chứng lại những lời Nga đã khai là sự thật. Giờ, ông lại vô tình gặp Andrew trong thang máy như thế này. Thật khiến tim ông xốn xang. Trong lòng thiệt muốn hai đứa bên cạnh biến đi cho ông nhờ. Lúc đó, Andrew có làm gì ông, ông thề cũng sẽ không cự tuyệt. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến hai gò má đầy mụn của ông đỏ ửng lên. Liếc thấy hành lý dưới chân anh, ông liền kiếm cớ hỏi.
Chằng hay quý khách khi nào sẽ quay lại Đệ Nhất để chơi bài và nghỉ dưỡng vậy?
Cà Andrew và Tiệp vờ như không nghe thấy khiến ông quê độ im ru luôn. Trong lòng ấm ức nhủ thầm, người gì đẹp trai mà hách dịch thấy ớn luôn à.
Cửa thang máy mở toang ra, cả Andrew và Nga đều ra cùng một tầng trệt.
Tẻ lối đi, Andrew không quên ném thêm cho Nga một cây móc nguấy.
Lần sau có duyên gặp lại, chắc chắn cô không thể thoát khỏi tay tôi...
Nga mặt lạnh tanh, liếc Andrew một cái rõ dài. Cô hy vọng, đời đời kiếp kiếp này cô sẽ không phải nhìn bản mặt anh lần nữa. Cô lẳng lặng đi theo sau Mao rẽ vào một khu vực khác của khách sạn.
Nhìn thấy thái độ của Nga dành cho Andrew lúc nãy, Mao gắt gỏng nói.
Hai người đúng là cặp diễn viên tài ba. Diễn y như thật!
Nga chẳng hiểu Mao nói gì, nhíu mày hỏi.
Ý ông là gì? Tôi diễn gì cơ chứ?
Bỏ cái kiểu ngây ngô, đóng kịch đó đi. Mày biết rõ hơn ai hết mà?
Nga thấy kiểu úp mở của Mao thì khó chịu nói.
Tôi chẳng hiểu ông đang ám chỉ điều gì?
Mày đúng là đùa dai thật. Mọi chuyện là do mày sai hắn ta làm còn gì?
Tôi sai hắn ta cái gì? Nếu ông không muốn nói thì đừng nói. Tôi không thích thú kiểu úp mở như vậy đâu
Mày một mực phủ nhận là giữa hai người không có gì. Nếu không có gì và không có sự thoả thuận nào, thì tại sao hắn ta lại cho người đến gặp Maya thương lượng để mày đi thăm ba mày?
Ông nói sao?
Liếc nhìn khuôn mặt bất ngờ của Nga, Mao nói tiếp.
Nghe nói hắn đã bỏ ra một khoản kha khá cho vụ thương lượng này đó. Mày đúng là kẻ thù truyền kiếp của tao. Mày có biết anh ta là người đàn ông trong mộng của tao không hả?
Chẳng thèm quan tâm đến sự bực dọc của Mao. Bước chân Nga thựng lại, nhiều dấu chấm hỏi lại nổi lên trong đầu. Làm sao anh ta biết cô muốn gặp ba mình mà đi thương lượng cho cô. Anh ta làm vậy là có ý gì? Đền bù lại những gì anh ta đã gây ra cho cô sao?
Thôi, đi mau! Đứng đó mà nghĩ vẩn vơ. Mày chỉ có nửa tiếng hàn thuyên tâm sự với thằng cha già của mày thôi đó.
Nga nghe vậy vội vàng đi nhanh hơn. Tuy vậy, đầu cô cứ len lén quay lại phía sau nơi Andrew đang đứng. Cùng lúc đó, cô vô tình thấy có sự xuất hiện của cảnh sát Phnom Pênh. Trong lòng nhủ thầm cho Andrew bị trừng phạt để bỏ thói chuyên quấy rối con gái nhà lành. Lòng tốt của anh quả thật chẳng đáng để cô ghi nhận một chút nào.
Sau khi thuyết phục Andrew dành chút thời gian để gặp mặt, viên cảnh sát cũng được anh đồng ý cho đúng 15 phút tiếp chuyện. Cả hai bước vào một phòng khách đặc biệt cách khu vực tiếp tân không xa. Chiếc TV trên tường nơi anh và viên cảnh sát lướt qua đang thông báo về vụ một hoả hoạn ở thủ đô Phnom Pênh, mà điểm chính xác của vụ cháy này là đồn cảnh sát nơi anh bị áp giải đến.
Chỉnh lại mép áo thong thả ngồi xuống ghế, Andrew đi ngay vào vấn đề một cách bình thản, giọng nói và cử chỉ không quá thô lỗ nhưng cũng không hề xem trọng người đang ngồi trước mặt. Mặc dù, người anh đang tiếp chuyện là cảnh sát trưởng Phnom Pênh.
Tôi không phóng hoả đồn cảnh sát. Tôi không làm chuyện đó...
Viên cảnh sát không hề có vẻ chất vấn hay điều tra gì Andrew. Tuy nhiên, ông nhíu mày lại khi anh nhấn mạnh phủ nhận trách nhiệm trên. Và không chờ viên cảnh sát hỏi gì, anh nói tiếp.
...Mà là tôi thuê người đốt. Nhân công ở Campuchia công nhận rất rẻ. Chỉ với vài đồng bạc là đã chịu phóng hoả nguyên cả đồn cảnh sát lớn nhất thủ đô.
Viên cảnh sát chau mày trước thái độ trịnh thượng của Andrew nhưng lại không dám phản ảnh hay kết tội mà chỉ nhẹ giọng nói.
Cấp dưới của tôi quả thật hồ đồ. Tôi đã cho làm bản kiểm điểm ngay sáng nay. Tôi đảm bảo rằng, họ sẽ không dám bắt người vô cớ khi chưa có chứng cứ rõ ràng như vậy nữa...
Andrew nhếch môi cười vẻ hài lòng. Anh chóng tay lên thành ghế, những ngón tay chạm chạm vào nhau. Đây là thói quen khi anh đang suy nghĩ điều gì đó. Thấy sự thành tâm của viên cảnh sát trưởng khi đích thân đến tận đây xin lỗi anh. Anh cũng không muốn làm lớn chuyện thêm làm gì nên chốt lại một câu rồi đứng lên.
Thôi được rồi! Tôi sẽ để yên những đồn còn lại. Dẫu sao, tôi sẽ còn quay lại Phnom Pênh. Thủ đô cũng nên có đồn cảnh sát để bào vệ an ninh trật tự cho tôi chứ..
---o---
Nga vui mừng không sao tả xiết khi gặp lại ông Thiên. Ba mươi phút ngắn ngủi không đủ để cô ôm chầm lấy ông khóc nức nở và hỏi thăm đủ điều. Cô chẳng cần biết số phận mình sẽ đi về đâu, nhưng luôn miệng hứa với ông rằng, cô sẽ đưa ông trở về với gia đình một cách an toàn. Vừa nói, cô vừa khóc, nắm lấy bàn tay gầy gò của ông áp vào gò má của mình.
Ba à. Họ có cho ba ăn đầy đủ không? Sao ba gầy quá vậy?
Ông Thiên gặp lại cô con gái nhỏ chịu quá nhiều thiệt thòi vì mình thì oà khóc mếu máo như đứa trẻ. Dù thỉnh thoảng, ông vẫn bị bỏ đói vì tội lỗi ương ạnh của Nga nhưng ông lại nói dối để cô an lòng.
Có. Họ có cho ba ăn. Con đừng lo...
Nhiều ngày trong căn phòng chật hẹp tối om cùng nhóm người nghiện cờ bạc bị giam giữ khác. ông Thiên vẫn chưa tỉnh ngộ và hối cải về những hậu quả mà mình đã gây ra. Không những thế, tâm trí ông vẫn chỉ quanh quẩn với những lá bài và những con chíp đủ màu sắc. Khi biết tin Nga phải bán thân mình làm việc cho sòng bài để trả nợ cho ông, ông mới thức tỉnh thực sự. Cả ngày trong căn phòng nồng nặc hơi người hôi hám, ông ủ rủ đau buồn và vô cùng hối hận về những việc làm mà mình đã gây ra cho gia đình và cho đứa con gái đáng thương. Ông nhớ như in đôi mắt sợ hãi mỗi khi ông bắt ép Nga đi lấy chồng, đôi mắt đau khổ và khẩn thiết của cô khi van xin ông đừng chơi bài, và cả đôi mắt tuyệt vọng có phần oán trách khi ông mạnh tay tát vào mặt cô để bênh vực nhân tình...
Thời gian này, ông nhớ về Nga nhiều lắm, về đứa con gái ông ít khi quan tâm trong nhà. Bởi ông luôn cho rằng, thời thế của của mình không còn nữa từ khi sinh ra đứa con xui xẻo này. Ông cay đắng đấm vào lồng ngực mình khi nhớ đến những lần mắng nhiếc cô, gọi cô là đồ sao chuổi, là ám khí của cái nhà này...Ông khóc, vừa nhớ thương, vừa xót xa cho đứa con xinh đẹp hồng nhan bạc phận phải đi vào con đường nhơ nhuốc. Mà con đường đó lại do chính tay ông tạo nên. Chỉ khi trắng tay, ông mới nhớ gia đình ở Sài Gòn, nhớ đến người vợ hiền tần tảo ngày đêm không một lời oán than, nhớ đến bầy con dù bị mắng chửi suốt ngày nhưng hễ gặp ông là tíu tít gọi ba ơi ba à. Ông khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc như người mất trí. Khiến những người xung quanh e dè nhìn ông như một người điên khùng. Nhưng họ không biết rằng, ông đang cười khi nhớ đến những kỷ niệm êm đềm bên vợ con và khóc than vì nhớ nhung họ. Ông muốn thoát khỏi chỗ này để về bên vợ con. Nhưng làm sao ông về được khi đứa con gái đang bị giam cầm vì ông. Ông sợ hãi khi nghĩ đến sắc mặt của bà Nguyệt nếu bà biết tin dữ này. Con gái yêu của bà đã bị bán cho bọn buôn người cầm thú. Có lẽ, cả đời này, ông cũng không thể nhìn mặt bà. Bà nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, bà sẽ lên cơn đau tim mà chết tức khắc. Thậm chí, có lẽ, trước khi chết, bà cũng sẽ giết ông trước. Nghĩ đến đó, ông không khỏi lo lắng nói với Nga.
Con gái à. Bằng mọi giá, hai ba con ta sẽ cùng về Sài Gòn. Không có con, ba ăn nói làm sao với mạ đây? Tất cả là lỗi của ba mà.
Nga nghe nhắc đến bà Nguyệt thì nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn. Trái tim co thắt liên hồi vì những cơn đau nhói không kiểm soát. Nghĩ đến gương mặt thoi thóp của bà trước ngày cô đi Campuchia mà cô nghe nhói lòng. Trước mắt cô giờ đây là một chân trời mù mịt, cô chẳng biết khi nào mình sẽ gặp lại bà. Càng không biết, cô có thể gặp lại bà hay không?
Nhưng cho dù trong lòng có ngổn ngang bao suy nghĩ và sợ hãi thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn có gắng tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan để ông Thiên được an lòng. Bằng mọi giá, cô phải đưa ông rời Đệ Nhất để trờ về Sài Gòn như đã hứa với anh Nhân và các em thơ.
Con sẽ không sao. Ba đừng lo. Khi nào họ thả ba ra. Ba cứ về Sài Gòn trước. Con sẽ làm việc ở đây để trả hết nợ. Ba đừng lo lắng quá mà sanh bệnh...
Giọng Nga nghèn nghẹn xúc động khi nhắc đến gia đình. Đặc biệt là bà Nguyệt. Trong ba mươi phút ngắn ngủi, cô nói với ông nhiều điều lắm. Không những thế, cô còn bí mật đặt vào túi ông một chút tiền mà cô phải cố gắng lắm mới giấu được từ tiền tip mà khách cho. Cô nhờ ông làm thay cô rất nhiều việc. Nhất là việc chăm sóc thật tốt cho bà Nguyệt để bà mau khỏi bệnh và nhanh chóng trở về nhà. Cô cứ dặn đi dặn lại rằng, tuyệt đối không cho bà biết cô đang làm công việc này và đang mắc kẹt ở đây. Vì cô biết, chỉ cần bà biết chuyện đó. Bà sẽ chẳng màng thân xác đau bệnh mà sang tận đây tìm cô. Chỉ nghĩ đến đây thôi, cô lại khóc. Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Không có mẹ, cô như người mất phương hướng lạc bước giữa dòng đời.
Ông Thiên rầu lo bồn chồn khi nghe những lời Nga vừa nói. Ông có cảm giác như cô đang giấu giếm ông điều gì nên cố hỏi.
Có chuyện gì phải không con? Đừng giấu ba.
Nga lắc đầu nguầy nguậy trong nước mắt phủ nhận. Mặc dù, Mao và Sen cũng như Maya không nói rõ với cô biết chuyện gì nhưng cô có cảm giác. Ngày đó, cái ngày cô không hề mong đợi đó đang đến gần kề...
---o---
LTG:
-IT (Information Technology): phòng công nghệ thông tin.
Will không nói gì cả. Anh chỉ nhìn cô mỉm cười hiền hoà rồi chìa hai cánh tay về phía trước như mong chờ cô chạy đến, áp má vào lòng anh như ngày xưa cô đã từng làm. Vậy mà lúc đó, cô như người đóng đinh tại chỗ, chân tê cứng không tài nào nhấc lên được để chạy đến bên anh thật nhanh như cô đã từng mường tượng trong đầu nếu có cơ hội gặp lại anh lần nữa.
Không biết đã bao nhiêu lần trong những tháng năm mỏi mòn chờ mong, Nga chỉ trông đợi vào giây phút này, giây phút cô được đứng nhìn ngắm nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ôn nhu cuốn hút lòng người của anh. Cô ao ước được chạm vào người anh, ngửi ngửi mùi hương bạc hà thơm ngát quen thuộc luôn được lưu giữ trong tiềm thức sâu thẳm trong tâm hồn cô. Vậy mà không hiểu sao giây phút hội ngộ này lại không diễn ra như cô hằng mong đợi. Bước chân cô cứng nhắc, không tài nào duy chuyển được. Cô chỉ biết bất lực nhìn anh từ xa.
Will vẫn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Nga mà không hề tỏ ra chút thiếu kiên nhẫn hay khó chịu nào. Anh chỉ mỉm cười hiền hoà, ánh mắt nhìn cô da diết yêu thương. Thấy vẻ ngập ngừng của cô, anh đoán ra được phần nào. Có lẽ, cô vẫn còn giận anh vì đã để cô phải hoài vọng trong một thời gian dài đến như vậy.
Đúng như Will dự đoán. Sau một hồi rất lâu, Nga mới nghèn nghẹn lên tiếng hỏi, giọng vô cùng tủi thân, ánh mắt lấp lánh những đợt sóng dâng cao.
Sao bây giờ anh mới quay lại?
Anh xin lỗi! Will nhẹ giọng, ánh mắt nâu bắt đầu trầm buồn như đang hối lỗi. Nhưng bây giờ, anh đã trở về bên em đây. Will vừa nói vừa kiên trì giơ hai cánh tay rộng lớn về phía trước, vẻ mặt như đang ra sức dỗ dành Nga. Lại đây với anh nào, đoá hoa chè xinh đẹp duy nhất của lòng anh.
Nhìn cử chỉ dịu dàng của anh như vậy, làm sao cô có thể giận anh lâu được. Anh quay lại là tốt lắm rồi. Cô như quên hết mọi uất ức trong lòng, xoá sạch hết mọi nỗi giận hờn trong tim, phủi bỏ mọi ưu phiền đang mang nặng trên người mà chạy ùa về phía anh. Cô vô cùng hồ hởi, nét mặt rạng ngời hiện lên sau bao ngày sống trong u uất. Bước chân cô cũng nhanh và dài hơn ngày thường gấp bội lần. Nhưng sao cô chạy mãi , chạy mãi mà không tài nào đến được để chạm vào người anh. Nga không giấu được vẻ thất vọng, hoảng loạn gọi tên anh giữa dòng người qua lại.
Đêm qua, em bỗng nhiên mơ nhìn thấy anh trong giấc mơ.
Mình ngồi cạnh thật lâu, bên nhau lặng lẽ.
Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về
Phải chăng khi biết yêu...giấc mơ là nơi bắt đầu?
Có hai nơi trên đời này mà không chuyện gì là không thể xảy ra. Đó là trong giấc mơ và trong tình yêu. Khi mà con người ta có thể khao khát tìm thấy những gì mà trái tim hằng đêm thương nhớ. Đó cũng là nơi kín đáo nhất để ta có thể lưu giữ những ký ức dù đẹp đẽ hay đau buồn, lưu giữ cả trọn vẹn bóng hình mà ta luôn ghi khắc trong tim.
Trong giấc ngủ vùi sâu sau một đêm biến cố, Nga vẫn có thể xác minh những hình ảnh trước mắt chỉ là một giấc mộng. Nỗi đau đớn tột cùng từ giấc mơ đẹp đẽ đó đem cả ra ngoài đời thực, khiến cô mất bình tĩnh gọi tên anh liên hồi trong nỗi bất lực khôn nguôi.
Nga vật vã ngồi bật dậy trên chiếc giường đơn trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo và khô hanh. Cánh tay trắng muốt xương xương đập liên hồi vào lồng ngực đang thở dốc để ngăn cảm giác đau nhói lòng như đang bị ai đó bóp chặt đến nghẹt thở. Cô đưa khuôn mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt và mồ hôi nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm một tia hy vọng mong manh cuối cùng, những gì cô vừa trông thấy không phải là một giấc mơ. Thế nhưng, sự thật phũ phàng như dìm sâu cô vào vực thẳm bởi sự thật đang hiện ra rành rành trước mắt. Xung quanh cô chỉ tràn ngập một màu trắng lạnh lẽo đơn độc. Cô hụt hẫng, thất vọng trong nỗi đau đớn, gào thét tên William trong vô vọng như muốn vơi đi nỗi nhớ nhung da diết đang giết mòn tâm can mình.
William, xin anh hãy về bên em. Xin anh hãy trở về với em...
Nước mắt rơi bao nhiêu cũng không thể mang anh trở về, cô bất lực chấp nhận sự thật bằng ánh mắt úa sầu tràn ngập lệ sầu trong veo. Sau một hồi than khóc, cô tựa lưng vào thành giường, khuôn mặt ngây dại mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định trong nỗi nhớ thương cho một người phương xa đã bặt vô âm tín từ rất lâu rồi.
Cánh cửa trắng đột ngột mở ra mà không hề báo trước. Sen và Mao hầm hầm bước vào trong với khuôn mặt tựa hung thần. Chưa nghe họ mở miệng, Nga đã biết những gì mình sẽ phải nghe. Từ tối qua đến giờ, họ chỉ ca đi ca lại một bài về tội lỗi tày trời mà cô đã gây trong đại tiệc của ông Lục. Nhưng quan trọng hơn cả là họ cứ mãi xét minh diễn biến chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Andrew trong thang máy. Dù cô đã trả lời không biết bao nhiêu lần họ vẫn không tin. Từ tối qua đến giờ, cô cũng ăn không biết bao nhiêu cái tát tay đau điếng từ Maya. Vậy mà sáng nay, họ vẫn đến hỏi lại nữa.
Nga trong cơn bĩ cực quát lớn. Cô không thể hiểu nỗi vì sao mọi chuyện đã rành rành trước mắt Maya và bọn tay sai của sòng bài trong đêm hôm trước. Vậy mà, họ vẫn cứ gặn hỏi mãi cô về mối quan vệ của cô với tên cầm thú đó là như thế nào.
Khai thật đi, giữa mày và tên đó đã có chuyện gì? Tại sao hai người lại ở cùng thang máy như vậy hả? Hắn ta đã làm gì mày?
Tôi phải nói bao nhiêu lần thì các người mới chịu hiểu đây? Hắn ta đã cố tình cưỡng đoạt tôi trước mắt các người. Sao các người vẫn cứ hỏi tôi mãi về chuyện này hả? Giữa tôi và hắn trông giống có quan hệ gì sao?
Từ đầu, tao đã thấy mày và hắn ta không bình thường. Nếu không có quan hệ gì sao ngày nào hắn cũng đến Mamba và chờ đợi mày? Khai thật đi, có phải vì vẻ ngoài bảnh bao của hắn ta mà mày đã mê muội dấng thân vào không?
Nga bực mình vò đầu bức tóc. Chẳng thà cô chết còn hơn nếu phải chung chạ với loại người như Andrew.
Tôi nói rồi. Hai người không tin thì thôi.
Có thật sự là mày vẫn còn nguyên vẹn.
Cơn ác mộng đêm qua bị Sen và Mao khơi lại, khiến Nga vừa đau đớn vừa tủi nhục. Dù cuối cùng, cô đã may mắn giữ được trọn vẹn sự trong trắng trong tâm hồn lẫn thể xác mình. Nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện đó, cô vẫn hoảng sợ vô cùng. Vì chỉ trong một giây ngắn ngủi nữa thôi, cô đã bị Andrew chiếm đoạt rồi. Maya và hơn mười tên đàn em đã xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Nga vẫn nhớ như in lúc cửa thang máy mở ra. Cô và Andrew đều bất ngờ nhìn về một phía. Khuôn mặt cô hốt hoảng vì bị nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ, nhưng ánh mắt lại vô cùng linh động mừng rỡ nhìn về phía Maya như một vị đại ân nhân. Bỏ qua những gì bà ta đã gây cho cô và cả sự căm ghét của cô dành cho bà ta. Cô sau khi đã lấy tạm chiếc áo khoát trên nền nhà của Andrew quấn nhanh lên người, vội vàng tách thân người anh chạy về nép sau lưng Maya và nhìn về phía Andrew bằng ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Sen và Mao sau một hồi tra khảo Nga mà cô vẫn một mực phủ nhận, khuôn mặt họ giãn ra trông thấy rồi cùng nhau đi ra ngoài thì thầm một điều gì đó mà cô không nghe rõ. Cánh cửa đóng chặt lạnh lẽo, bỏ lại mình cô trong căn phòng u ám không một ánh đèn.
Theo như lời Mao nói, cô đã hoàn toàn bị cách ly với những cô gái khác. Họ còn bảo, những ngày tiếp theo của cô sẽ không còn ở đây lâu nữa. Cô thực sự lo lắng bồn chồn, đặt dấu chấm hỏi to lớn trong đầu, thực sự họ sẽ làm gì cô trong những ngày sắp tới? Dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô thực sợ rất lo sợ.
Nhưng cuối cùng, Nga cũng đành dẹp bỏ nỗi lo lắng đó sang một bên để nhanh chóng theo sau Mao đi đến chỗ ba cô đang giam cầm. Điều này thực sự nằm ngoài sự mong đợi của cô, sau những chuyện rắc rối cô đã gây ra ở bữa tiệc đêm qua. Theo như lời Mao nói, Maya đã tím mặt ghìm cơn giận để bồi thường thiệt hại cho ông Lục.
Vẫn còn bị ám ảnh về những gì đã xảy ra đêm hôm trước với Andtrew. Nga nhìn thang máy bằng ánh mắt sợ hãi. Cô đứng tần ngần một lúc đến khi Mao phải lên tiếng mắng mới chịu miễn cưỡng bước vào trong. Cô nhìn Mao bằng ánh mắt e dè sợ sệt. Nếu tên biến thái này nỗi máu đàn ông như tên Andrew cầm thú kia thì cô không biết chạy trốn đường nào.
Cố kiên nhẫn nhìn những con số đỏ trên nút điều khiển báo từng tầng đi qua. Cánh cửa thang máy bất ngờ mở ra khiến cô vui trong dạ vì có thêm người đứng đây cô sẽ đỡ sợ phần nào. Vậy mà hai gương mặt quen thuộc mới bước vào trong đã khiến cô suy sụp hoàn toàn.
Andrew và Tiệp nhìn cô một giây rồi không chút ngần ngại bước vào thang máy. Tiệp như một tên vệ sĩ trong những bộ phim xã hội đen mà Nga từng nhìn thấy trên TV. Trong bộ vest đen tuy không thanh lịch bằng ông chủ của mình nhưng anh trông rất tươm tất, khuôn mặt anh như mọi khi vẫn lạnh tanh như tiền. Anh nhìn phớt qua Nga và không biểu lộ cử chỉ quen biết nào cả. Trong khi ông chủ của anh thì mồm mép luyến thoắng, cử chỉ vẫn bá đạo như thường ngày.
Andrew ung dung bỏ một tay vào quần âu tây đen thẳng nếp, nửa thân người tựa vào tấm kiếng thang máy một cách ung dung tự tại như chưa bao giờ xảy ra chuyện đêm qua. Anh liếc mắt nhìn nửa khuôn mặt Nga mà không rõ là đang nghĩ gì. Sau những gì anh đã gây cho cô, cũng có thể hiểu được cảm giác của cô ngay lúc này. Mặt cô đanh lại, mím chặt môi, mắt nhắm lại như không muốn nhìn thấy người đang đứng cạnh mình. Tay cô cung lại để giữ bình tĩnh, nếu không cô lại quay sang tát vài cái vào mặt hoặc là sẽ bóp cổ anh cho chết. Nhưng cô sợ bất cứ hành động mà Mao cho là làm loạn của cô sẽ khiến cô phải hối hận. Và việc hối hận nhất của cô là không được đi thăm ba của mình.
Nhớ lại đêm qua, cô càng hận chính mình. Trong lúc hốt hoảng vì cửa thang máy mở ra, cô vẫn còn ngu ngốc mà lọt thỏm vào trong vòng tay anh dể tránh cái nhìn thấu da thịt của những người đàn ông đang ngẩn ngơ nhìn vào từ bên ngoài. Theo phản xạ, cô chui rúc vào nơi có thể che chắn thân người không một mảnh vải của mình, mà nơi đó thì chỉ có lồng ngực to lớn trước mặt. Anh ta thú tính và đê tiện như vậy nhưng khi vừa nhìn thấy hơn bốn chục con mắt đang đổ dồn vào người đàn bà anh đang cố gắng cưỡng bức thì nhíu mày lại đáng sợ, trừng trừng mắt như cảnh cáo, đôi mắt như có lửa không biết vì tức giận khi không được thoả mãn trong lúc cao trào hay vì muốn đe dọa những người trước mặt mà hung hăng hăm he nhìn về phía trước. Cùng lúc, anh nhanh tay kéo người cô ôm chặt hơn trong vòng tay của mình, rồi sau đó dời cô ra phía sau lấy thân người to lớn ra che chắn. Tất nhiên, Nga không hề quan tâm đến hành động này vì trong đầu cô chỉ tràn ngập sự căm hận dành cho anh. Lúc đó, cô vội vàng nhặt chiếc áo khoát của anh lên rồi nhanh chóng mặc vào. Lách người anh sang, cô vội vã chạy ra phía sau Maya rồi sợ hãi nhìn vào trong thang máy.
Andrew nhìn Nga có chút mất mát trong đáy mắt. Hành động chạy khỏi anh để tiến về phía sau lưng Maya khiến anh có chút bực bội và ngỡ ngàng thấy rõ, nhưng sau đó lấy lại vẻ bình thản rất nhanh. Anh tự nhiên kéo lại khoá quần, chỉnh lại chiếc cà vạt méo xệch trên cổ rồi ung dung bước ra ngoài đối mặt với Maya mà không chút do dự hay xấu hổ.
Mặt dày như bánh xe ô tô của anh thì xấu hổ nỗi gì?
Chẳng cần đợi Maya lên tiếng về hành động của anh với Nga. Andrew quét mắt qua bà và đám người rồi khinh khỉnh nói. Vừa nói vừa chỉnh sửa lại trang phục đang mất trật tự trên người mình một cách tự nhiên. Vừa cài lại thắt lưng, anh vừa nói.
Báu vật của tôi vốn chỉ cho đàn bà đẹp ngắm nhìn. Hôm nay, bị một người phụ nữ có nhan sắc tầm thường như bà đây trông thấy thật là một sự khó chịu không hề nhẹ. Không quan tâm đến nét mặt đã biến sắc của Maya vì đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm của phụ nữ. Andrew quay sang đám đàn em của bà nói tiếp. Còn lại bị cả đàn ông trông thấy càng bực bội hơn. Hy vọng trong số các người đây không ai nhảy lầu vì sự tự ti sau khi nhìn thấy những gì không nên nhìn thấy.
Đám tay sai có người bị động chạm đến vấn đề thầm kín nên mặt đỏ rần, ấm ức rủa thầm Andrew không ra tiếng.
Không dừng lại ở đó, Andrew nghiêng đầu nhìn Nga đang nấp phía sau lưng Maya.
Thiên Nga! Bây giờ, em mới thấy. Em may mắn biết chừng nào, đúng không?
Nga không trả lời nổi nữa, môi mấp máy, cả người run lên bần bật.
Maya không chỉ tức giận vì Andrew dám động vào người của bà mà còn vô cùng muối mặt vì bị chê bai nhan sắc trước đám đàn em. Đây là điều vô cùng cấm kỵ và nhạy cảm đối với bà nên bà tím mặt nhìn Andrew với ánh mắt rực lửa. Thù oán với anh từ đây mà hình thành lên. Tuy nhiên, bà lại không thể làm gì được anh nên đành để cho hai viên cảnh sát từ đâu đang tiến đến áp giải đi về đồn xử lý.
Vậy mà, Nga cũng không hiểu sao Andrew lại được thả ra nhanh đến như vậy? Mặc dù, cô may mắn vẫn chưa bị anh xâm hại. Nhưng cô tự hỏi, cảnh sát Phnom Pênh làm việc cẩu thả và vô trách nhiệm đến vậy sao? Thế nhưng, nhanh chóng sau đó, cô cũng mơ hồ suy đoán, kẻ giàu có như anh chắc chắn đã ném tiền cho họ để được tha bổng.
Andrew vẫn liếc nhìn Nga từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt xanh xao không son phấn nhưng vẫn thanh tú hơn người đến mái tóc dài hơi rối ren được cô cột vội phía sau gáy, từ chiếc cổ trắng ngần còn in vài dấu vết mờ mờ anh để lại bằng ánh mắt pha chút dịu dàng đến cánh tay dài thon thả bên cạnh tấm lưng thẳng tuột. Anh liếc nhìn cả đôi chân hơi ốm nhưng thon dài sau lớp váy trắng kiểu Thái kín đáo nhưng duyên dáng. Sau một hồi quan sát, anh thu lại ánh nhìn của mình khi đã vơi đi sự nhẹ nhỏm trong đáy mắt. Lòng nhủ thầm, đây là chiếc váy dài và đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy cô mặc.
Chân Nga đang mang giày bệt nên cô chỉ đứng ngang vai Andrew một chút. Giờ anh mới thấy rõ cô lùn thật. Mỉa mai cho anh, đàn bà từ trước đến giờ lọt vào mắt xanh của anh đều cao trên 1m70. Va chạm với người lùn như cô thật mất mặt hết sức!
Nét bình thản sau những cái liếc mắt tập trung quan sát của Andrew đã giãn đi thấy rõ. Đêm qua, khi anh quay lưng đi cùng cảnh sát, có nghe tiếng chan chát của da thịt chạm vào nhau từ phía sau. Lúc đó, anh đã thựng lại, nghiêng một nửa khuôn mặt về phía sau thì đã thấy Nga ôm đầu trên nền nhà. Kẻ chuyên đánh anh rồi lại nhu nhược để cho người khác đánh đập như vậy thiệt khiến anh khó chịu trong lòng vô cùng. Đi ở tù cũng không một chút thanh thản. Chiếc còng số tám trong tay khiến anh bức bí, không biết sẽ làm gì nếu lúc đó nếu không được giải đi.
Sau một hồi nhìn Nga chán chê, Andrew cũng cất tiếng bỡn cợt.
Em đây lấy lại tinh thần cũng khá giỏi. Cứ tiếp tục phát huy. Tôi đang nghi ngờ. Tối qua, em chỉ giả vờ chống cự nhưng trong lòng thực sự rất thích có đúng không?
Nga bị khơi gợi chuyện ám ảnh và nhục nhã đêm qua thì căm phẫn lắm nhưng không làm gì được Andrew. Cô chỉ biết nuốt hận vào trong, liếc nhìn anh bằng ánh mắt oán hận thoáng vẻ đau buồn. Cô tự hỏi làm sao bọn họ có thể nghĩ rằng, cô có tình ý với loại đàn ông bẩn thỉu này và còn có ý định mang thân xác dâng hiếng cho anh ta? Loại người như anh. Cô có hất mười xô phân heo vào mặt cũng không hả giận được. Nếu có làm như vậy, chắc cô cũng cảm thấy áy náy và nhục nhã thay cho loài heo lắm.
Andrew thấy Nga quay mặt đi chỗ khác không thèm trả lời thì lại càng cố tình khiêu khích.
Mới mặn nồng đêm qua mà hôm nay đã giả vờ như người không quen biết. Em thật là vô tình với anh đó nha. Đã vậy, đêm qua lại còn cố tình giữ lấy áo khoát của anh đây. Có phải vì đã quen mùi vị của anh nên cố tình giữ lấy để đêm đến ôm vào người cho dễ ngủ đúng không?
Tiệp không quan tâm đến ông chủ bá đạo của mình đang nói gì. Nhưng cứ ập vào tai những câu từ như vậy khiến anh tội nghiệp cho cô gái đang đứng như pho tượng kia. Mặc khác, anh càng ngày càng thấy da mặt ông chủ mình dày không thể tả. Tự nói tự nghe mà không biết ngượng chút nào. Anh thở dài ngán ngẫm...
Anh đây cũng nhớ nhung em không kém. Ngồi trong tù mà cứ vương vấn mãi hương vị ngọt ngào của da thịt em. Thật là thứ thuốc phiện nặng nhất mà anh từng gặp phải đó. Andrew vừa nói vừa lấy ngón tay miết lên cánh tay mịn màng của Nga một cách tự nhiên và thân thiết, khiến cô trừng mắt sang nhìn anh rồi nhanh chóng hất mạnh tay anh ra kèm theo lời cảnh cáo.
Anh còn dám động vào người tôi thì đừng có trách. Anh rõ chưa hả?
Tiệp giơ tay bịt miệng ho khan một tiếng. Bị đàn bà mắng. Mất mặt quá ông chủ ơi!
Tuy nhiên, ông chủ của Tiệp thì chẳng thấy mất mặt chút nào. Đã vậy, thái độ lại vô cùng bình thản. Nhìn nét mặt giận dữ của Nga càng khiến Andrew thích thú. Tuy nhiên, nét mặt thực sự oán hận của cô dành cho anh trong lúc này thật khiến anh cảm thấy khó chịu. Dẫu sau, anh đã lấy công chuộc tội xâm phạm cô còn gì. Đúng là phủi ơn như phủi bụi, không biết điều! Thành thật mà nói, đây không phải là cách anh làm mỗi khi bị phụ nữ đánh. Anh cũng không biết, có phải mình lấy lý do này để mà cố ý chạm vào người cô không.
Mao từ nãy giờ âm thầm ngắm nhìn dung nhan của Andrew chăm chú đến độ muốn rớt hai con mắt. Đôi đồng tử già nua không rời những đường nét trên cơ thể anh bằng vẻ tò mò và mê đắm. Trước giờ, ông chỉ âm thầm để ý Andrew thôi. Nhưng sau khi xem băng ghi hình từ trong thang máy, ông bị sự táo tạo và vẻ đẹp cường tráng của anh cướp mất hồn luôn từ đó.
Lại nói về băng ghi hình. Sau khi Nga được lôi về Mamba, ông và Sen phải trực tiếp liên hệ phòng IT để kiểm tra lại băng ghi hình, nhằm kiểm chứng lại những lời Nga đã khai là sự thật. Giờ, ông lại vô tình gặp Andrew trong thang máy như thế này. Thật khiến tim ông xốn xang. Trong lòng thiệt muốn hai đứa bên cạnh biến đi cho ông nhờ. Lúc đó, Andrew có làm gì ông, ông thề cũng sẽ không cự tuyệt. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến hai gò má đầy mụn của ông đỏ ửng lên. Liếc thấy hành lý dưới chân anh, ông liền kiếm cớ hỏi.
Chằng hay quý khách khi nào sẽ quay lại Đệ Nhất để chơi bài và nghỉ dưỡng vậy?
Cà Andrew và Tiệp vờ như không nghe thấy khiến ông quê độ im ru luôn. Trong lòng ấm ức nhủ thầm, người gì đẹp trai mà hách dịch thấy ớn luôn à.
Cửa thang máy mở toang ra, cả Andrew và Nga đều ra cùng một tầng trệt.
Tẻ lối đi, Andrew không quên ném thêm cho Nga một cây móc nguấy.
Lần sau có duyên gặp lại, chắc chắn cô không thể thoát khỏi tay tôi...
Nga mặt lạnh tanh, liếc Andrew một cái rõ dài. Cô hy vọng, đời đời kiếp kiếp này cô sẽ không phải nhìn bản mặt anh lần nữa. Cô lẳng lặng đi theo sau Mao rẽ vào một khu vực khác của khách sạn.
Nhìn thấy thái độ của Nga dành cho Andrew lúc nãy, Mao gắt gỏng nói.
Hai người đúng là cặp diễn viên tài ba. Diễn y như thật!
Nga chẳng hiểu Mao nói gì, nhíu mày hỏi.
Ý ông là gì? Tôi diễn gì cơ chứ?
Bỏ cái kiểu ngây ngô, đóng kịch đó đi. Mày biết rõ hơn ai hết mà?
Nga thấy kiểu úp mở của Mao thì khó chịu nói.
Tôi chẳng hiểu ông đang ám chỉ điều gì?
Mày đúng là đùa dai thật. Mọi chuyện là do mày sai hắn ta làm còn gì?
Tôi sai hắn ta cái gì? Nếu ông không muốn nói thì đừng nói. Tôi không thích thú kiểu úp mở như vậy đâu
Mày một mực phủ nhận là giữa hai người không có gì. Nếu không có gì và không có sự thoả thuận nào, thì tại sao hắn ta lại cho người đến gặp Maya thương lượng để mày đi thăm ba mày?
Ông nói sao?
Liếc nhìn khuôn mặt bất ngờ của Nga, Mao nói tiếp.
Nghe nói hắn đã bỏ ra một khoản kha khá cho vụ thương lượng này đó. Mày đúng là kẻ thù truyền kiếp của tao. Mày có biết anh ta là người đàn ông trong mộng của tao không hả?
Chẳng thèm quan tâm đến sự bực dọc của Mao. Bước chân Nga thựng lại, nhiều dấu chấm hỏi lại nổi lên trong đầu. Làm sao anh ta biết cô muốn gặp ba mình mà đi thương lượng cho cô. Anh ta làm vậy là có ý gì? Đền bù lại những gì anh ta đã gây ra cho cô sao?
Thôi, đi mau! Đứng đó mà nghĩ vẩn vơ. Mày chỉ có nửa tiếng hàn thuyên tâm sự với thằng cha già của mày thôi đó.
Nga nghe vậy vội vàng đi nhanh hơn. Tuy vậy, đầu cô cứ len lén quay lại phía sau nơi Andrew đang đứng. Cùng lúc đó, cô vô tình thấy có sự xuất hiện của cảnh sát Phnom Pênh. Trong lòng nhủ thầm cho Andrew bị trừng phạt để bỏ thói chuyên quấy rối con gái nhà lành. Lòng tốt của anh quả thật chẳng đáng để cô ghi nhận một chút nào.
Sau khi thuyết phục Andrew dành chút thời gian để gặp mặt, viên cảnh sát cũng được anh đồng ý cho đúng 15 phút tiếp chuyện. Cả hai bước vào một phòng khách đặc biệt cách khu vực tiếp tân không xa. Chiếc TV trên tường nơi anh và viên cảnh sát lướt qua đang thông báo về vụ một hoả hoạn ở thủ đô Phnom Pênh, mà điểm chính xác của vụ cháy này là đồn cảnh sát nơi anh bị áp giải đến.
Chỉnh lại mép áo thong thả ngồi xuống ghế, Andrew đi ngay vào vấn đề một cách bình thản, giọng nói và cử chỉ không quá thô lỗ nhưng cũng không hề xem trọng người đang ngồi trước mặt. Mặc dù, người anh đang tiếp chuyện là cảnh sát trưởng Phnom Pênh.
Tôi không phóng hoả đồn cảnh sát. Tôi không làm chuyện đó...
Viên cảnh sát không hề có vẻ chất vấn hay điều tra gì Andrew. Tuy nhiên, ông nhíu mày lại khi anh nhấn mạnh phủ nhận trách nhiệm trên. Và không chờ viên cảnh sát hỏi gì, anh nói tiếp.
...Mà là tôi thuê người đốt. Nhân công ở Campuchia công nhận rất rẻ. Chỉ với vài đồng bạc là đã chịu phóng hoả nguyên cả đồn cảnh sát lớn nhất thủ đô.
Viên cảnh sát chau mày trước thái độ trịnh thượng của Andrew nhưng lại không dám phản ảnh hay kết tội mà chỉ nhẹ giọng nói.
Cấp dưới của tôi quả thật hồ đồ. Tôi đã cho làm bản kiểm điểm ngay sáng nay. Tôi đảm bảo rằng, họ sẽ không dám bắt người vô cớ khi chưa có chứng cứ rõ ràng như vậy nữa...
Andrew nhếch môi cười vẻ hài lòng. Anh chóng tay lên thành ghế, những ngón tay chạm chạm vào nhau. Đây là thói quen khi anh đang suy nghĩ điều gì đó. Thấy sự thành tâm của viên cảnh sát trưởng khi đích thân đến tận đây xin lỗi anh. Anh cũng không muốn làm lớn chuyện thêm làm gì nên chốt lại một câu rồi đứng lên.
Thôi được rồi! Tôi sẽ để yên những đồn còn lại. Dẫu sao, tôi sẽ còn quay lại Phnom Pênh. Thủ đô cũng nên có đồn cảnh sát để bào vệ an ninh trật tự cho tôi chứ..
---o---
Nga vui mừng không sao tả xiết khi gặp lại ông Thiên. Ba mươi phút ngắn ngủi không đủ để cô ôm chầm lấy ông khóc nức nở và hỏi thăm đủ điều. Cô chẳng cần biết số phận mình sẽ đi về đâu, nhưng luôn miệng hứa với ông rằng, cô sẽ đưa ông trở về với gia đình một cách an toàn. Vừa nói, cô vừa khóc, nắm lấy bàn tay gầy gò của ông áp vào gò má của mình.
Ba à. Họ có cho ba ăn đầy đủ không? Sao ba gầy quá vậy?
Ông Thiên gặp lại cô con gái nhỏ chịu quá nhiều thiệt thòi vì mình thì oà khóc mếu máo như đứa trẻ. Dù thỉnh thoảng, ông vẫn bị bỏ đói vì tội lỗi ương ạnh của Nga nhưng ông lại nói dối để cô an lòng.
Có. Họ có cho ba ăn. Con đừng lo...
Nhiều ngày trong căn phòng chật hẹp tối om cùng nhóm người nghiện cờ bạc bị giam giữ khác. ông Thiên vẫn chưa tỉnh ngộ và hối cải về những hậu quả mà mình đã gây ra. Không những thế, tâm trí ông vẫn chỉ quanh quẩn với những lá bài và những con chíp đủ màu sắc. Khi biết tin Nga phải bán thân mình làm việc cho sòng bài để trả nợ cho ông, ông mới thức tỉnh thực sự. Cả ngày trong căn phòng nồng nặc hơi người hôi hám, ông ủ rủ đau buồn và vô cùng hối hận về những việc làm mà mình đã gây ra cho gia đình và cho đứa con gái đáng thương. Ông nhớ như in đôi mắt sợ hãi mỗi khi ông bắt ép Nga đi lấy chồng, đôi mắt đau khổ và khẩn thiết của cô khi van xin ông đừng chơi bài, và cả đôi mắt tuyệt vọng có phần oán trách khi ông mạnh tay tát vào mặt cô để bênh vực nhân tình...
Thời gian này, ông nhớ về Nga nhiều lắm, về đứa con gái ông ít khi quan tâm trong nhà. Bởi ông luôn cho rằng, thời thế của của mình không còn nữa từ khi sinh ra đứa con xui xẻo này. Ông cay đắng đấm vào lồng ngực mình khi nhớ đến những lần mắng nhiếc cô, gọi cô là đồ sao chuổi, là ám khí của cái nhà này...Ông khóc, vừa nhớ thương, vừa xót xa cho đứa con xinh đẹp hồng nhan bạc phận phải đi vào con đường nhơ nhuốc. Mà con đường đó lại do chính tay ông tạo nên. Chỉ khi trắng tay, ông mới nhớ gia đình ở Sài Gòn, nhớ đến người vợ hiền tần tảo ngày đêm không một lời oán than, nhớ đến bầy con dù bị mắng chửi suốt ngày nhưng hễ gặp ông là tíu tít gọi ba ơi ba à. Ông khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc như người mất trí. Khiến những người xung quanh e dè nhìn ông như một người điên khùng. Nhưng họ không biết rằng, ông đang cười khi nhớ đến những kỷ niệm êm đềm bên vợ con và khóc than vì nhớ nhung họ. Ông muốn thoát khỏi chỗ này để về bên vợ con. Nhưng làm sao ông về được khi đứa con gái đang bị giam cầm vì ông. Ông sợ hãi khi nghĩ đến sắc mặt của bà Nguyệt nếu bà biết tin dữ này. Con gái yêu của bà đã bị bán cho bọn buôn người cầm thú. Có lẽ, cả đời này, ông cũng không thể nhìn mặt bà. Bà nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, bà sẽ lên cơn đau tim mà chết tức khắc. Thậm chí, có lẽ, trước khi chết, bà cũng sẽ giết ông trước. Nghĩ đến đó, ông không khỏi lo lắng nói với Nga.
Con gái à. Bằng mọi giá, hai ba con ta sẽ cùng về Sài Gòn. Không có con, ba ăn nói làm sao với mạ đây? Tất cả là lỗi của ba mà.
Nga nghe nhắc đến bà Nguyệt thì nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn. Trái tim co thắt liên hồi vì những cơn đau nhói không kiểm soát. Nghĩ đến gương mặt thoi thóp của bà trước ngày cô đi Campuchia mà cô nghe nhói lòng. Trước mắt cô giờ đây là một chân trời mù mịt, cô chẳng biết khi nào mình sẽ gặp lại bà. Càng không biết, cô có thể gặp lại bà hay không?
Nhưng cho dù trong lòng có ngổn ngang bao suy nghĩ và sợ hãi thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn có gắng tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan để ông Thiên được an lòng. Bằng mọi giá, cô phải đưa ông rời Đệ Nhất để trờ về Sài Gòn như đã hứa với anh Nhân và các em thơ.
Con sẽ không sao. Ba đừng lo. Khi nào họ thả ba ra. Ba cứ về Sài Gòn trước. Con sẽ làm việc ở đây để trả hết nợ. Ba đừng lo lắng quá mà sanh bệnh...
Giọng Nga nghèn nghẹn xúc động khi nhắc đến gia đình. Đặc biệt là bà Nguyệt. Trong ba mươi phút ngắn ngủi, cô nói với ông nhiều điều lắm. Không những thế, cô còn bí mật đặt vào túi ông một chút tiền mà cô phải cố gắng lắm mới giấu được từ tiền tip mà khách cho. Cô nhờ ông làm thay cô rất nhiều việc. Nhất là việc chăm sóc thật tốt cho bà Nguyệt để bà mau khỏi bệnh và nhanh chóng trở về nhà. Cô cứ dặn đi dặn lại rằng, tuyệt đối không cho bà biết cô đang làm công việc này và đang mắc kẹt ở đây. Vì cô biết, chỉ cần bà biết chuyện đó. Bà sẽ chẳng màng thân xác đau bệnh mà sang tận đây tìm cô. Chỉ nghĩ đến đây thôi, cô lại khóc. Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Không có mẹ, cô như người mất phương hướng lạc bước giữa dòng đời.
Ông Thiên rầu lo bồn chồn khi nghe những lời Nga vừa nói. Ông có cảm giác như cô đang giấu giếm ông điều gì nên cố hỏi.
Có chuyện gì phải không con? Đừng giấu ba.
Nga lắc đầu nguầy nguậy trong nước mắt phủ nhận. Mặc dù, Mao và Sen cũng như Maya không nói rõ với cô biết chuyện gì nhưng cô có cảm giác. Ngày đó, cái ngày cô không hề mong đợi đó đang đến gần kề...
---o---
LTG:
-IT (Information Technology): phòng công nghệ thông tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.