Chương 12: Cướp dâu
Hanny Ho
16/04/2014
"Và chính em, người duy nhất đã khiến anh tin vào cái gọi là....
định mệnh."
Từ hôm xảy ra chuyện trong lớp học đến giờ, Nga sống khép mình hơn trước. Sáng đến lớp, chiều cô lại đi thẳng về nhà và giam mình trong phòng. Will đến nhà tìm cô nhưng cô đều tránh mặt. Vì thế, cho dù anh đã cố công tiếp cận nhưng vẫn không tài nào gặp được cô.
"Chào Tuấn, chào SaNi, vui lòng cho tôi hỏi Nga có nhà không?" Will vừa hỏi, vừa hướng mắt vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng người con gái thân quen.
Tuấn nhìn Will bằng đôi mắt không mấy thiện cảm. Tuy nhiên, vì yếu tố công việc, anh vẫn cố tỏ ra lịch sự với Will. Anh ra hiệu cho SaNi vào nhà gọi Nga mặc dù anh thừa biết Nga sẽ lãng tránh và từ chối ra gặp.
Nga đang dọn dẹp dưới bếp, gương mặt thất thần lấm tấm mồ hôi dù trời vẫn đang se se lạnh. Cơn cảm mạo đêm qua khiến cô xuống sắc trông thấy. Khi nghe SaNi nhắc đến Will, người cô thựng lại. Trong lòng chỉ muốn chạy nhanh ra gặp anh nhưng lý trí cô lại phản kháng và ngăn lại. Cô nuốt nước mắt vào trong, nói giọng lạnh lùng.
"Em nói dùm chị không có nhà..."
"Em biết rồi..."
SaNi lủi thủi đi ra. Cô muốn khuyên Nga lấy một lời nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tối qua, nghe tiếng khóc rấm rứt của Nga cả đêm mà cô không khỏi xót xa lòng. Cô không biết nhiều về chuyện xảy ra giữa Nga và Will. Chỉ nghe Tuấn thuật lại qua loa, nên cô cũng không rõ sự tình cho lắm.
SaNi vừa bước đi. Nga đã tiến đến gần khung cửa sổ, nép người nhìn ra sân.
"Công việc vẫn tốt hả Will?" Tuấn hỏi xã giao vài câu với Will trong lúc chờ đợi SaNi.
"Vâng, rất tốt. Chúng tôi khá bận rộn." Will trả lời, trong giọng nói không giấu được vẻ buồn bã.
"Nếu cần gì, cứ việc báo với tôi. Tôi sẽ giúp đỡ trong khả năng có thể." Tuấn vừa nói vừa bắt tay Will.
SaNi tiến đến và nhờ Tuấn dịch lại những lời Nga nói.
Khi nghe Tuấn nói Nga không muốn ra gặp, sự thất vọng thể hiện rõ trên gương mặt Will.
"Vậy à, cám ơn Tuấn và SaNi. Tôi sẽ gặp cô ấy sau vậy."
Trước khi ra về, Will không quên ngoáy đầu nhìn lại. Bộ dạng anh trông buồn rầu và thất thểu đến đáng thương.
Nga vẫn đưa mắt dõi theo dáng lưng to lớn của Will đến khi anh khuất dần, lòng cô đau như có ai đó đang xé nát thành từng mãnh...
----
Những ngày sau đó, mặc cho Will cố gắng tìm mọi cách để gặp Nga, nhưng cô vẫn cố tình né tránh. Cùng với sự góp mặt của Tuấn, người lúc nào cũng kè kè bên cạnh Nga, khiến khoảng cách giữa Will và Nga ngày càng cách xa nhau. Bề ngoài, Nga cố gắng tỏ vẻ lãnh đạm với Will bao nhiêu thì bên trong cô lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Chỉ còn 1 tuần duy nhất nữa thôi, phái đoàn sẽ hoàn thành công việc ở đây và trờ về nước. Lòng Will đang nóng như lửa đốt. Anh trốn tránh nỗi buồn bằng cách làm việc điên cuồng không ngơi nghỉ. Thành quả là kế hoạch công việc đã hoàn thành sớm hơn thời gian đã đề ra. Mọi người đều vui mừng và hân hoan. Duy chỉ có mình Will thì ngày cảng buồn bã và thểu não.
Trưa nay, phái đoàn có mở cuộc họp tổng kết công việc nên Will đến dùng bữa trưa cùng các thành viên khác. Will ngồi cạnh Lan Anh. Gương mặt của cả hai người đều nhuốm một màu u uất và trầm tư, tâm hồn như đang phiêu dạt chốn nào. Đến khi cuộc họp kết thúc rồi mà họ vẫn không hề hay biết.
"Sao trông buồn quá vậy, em trai?"
Lan Anh cầm miếng dưa leo bỏ vào miệng, nhai nhòn tan. Dù tỏ vẻ quan tâm đến người đang ngồi ngay bên cạnh mình nhưng tâm trí cô cũng đang chất chứa nhiều buồn phiền. Có lẽ, vì thế, mà cô có thể nhìn xuyên thấu tâm can người khác. Tuy vậy, vẻ bề ngoài nhí nhố thì vẫn như thường ngày. Nên nếu không tinh mắt, người đối diện sẽ không thể biết được trong lòng cô đang chất chứa nhiều tâm sự.
Will im lặng, cười trừ. Chiếc nĩa trong tay anh nghệch ngoạc trên đĩa cơm trắng. Mấy hôm nay, anh chẳng còn thiết ăn uống gì. Anh chợt nhớ đến món cơm cuộn mà Nga hay làm. Anh thực sự muốn ăn nó ngay lúc này, tất nhiên là sẽ không có lòng đỏ trứng trong đó. Những lần sau này, Nga đều khéo léo lấy ra hết. Cô bảo, ăn món này vào những ngày ngấy cơm là ngon nhất. Hôm nay, anh ngấy cơm lắm nhưng không còn cơ hội được ăn món đó.
"Cậu và Nga giận nhau?"
Will thở dài, không nhìn Lan Anh. Ánh mắt nhìn xa xăm như người mất phương hướng.
Lan Anh cảm nhận như mình đang độc thoại với chính mình. Cô cười buồn, giọng nói đầy chua chát.
"Dẫu sao, hai đứa vẫn còn may mắn. Được yêu và được giận hờn."
Will quay sang nhìn Lan Anh vẻ hiếu kỳ. Anh không ngờ cô tinh ý đến vậy.
"Chị đây, có muốn giận, muốn hờn cũng không được." Lan Anh nhìn Will, ánh mắt buồn miên man, giọng nói đầy thểu não như một người vừa bị thất tình.
Lần đầu tiên, Will thấy Lan Anh buồn đến vậy. Bởi thường ngày, cô lúc nào cũng vui cười như họa mi trong nắng, là cái đinh của những cuộc vui trong đoàn.
"Chị không sao chứ?" Will hỏi vẻ quan tâm . Dù thực sự, đầu óc anh lúc này đang rối như tơ vò. Anh không còn thiết quan tâm đến người khác.
Lan Anh cười gượng, cố nén nỗi buồn vào trong, cô vỗ vai Will.
"Nhớ là, con gái càng giận nhiều thì càng yêu nhiều. Nga là đứa tốt. Hãy giữ lấy nó."
Will buồn rười rượi, giọng nói đầy thất vọng.
"Cô ấy không còn muốn nhìn thấy tôi nữa."
"Cậu phải tìm cách, đừng buông xuôi. Trong vạn người ta gặp trong đời, rất khó tìm được một nửa đích thực. Vì thế, nếu gặp được rồi thì hãy cố mà giữ lấy."
Đang trong không khí trầm mặc, bỗng Lan Anh và mọi người trong đoàn nhìn về phía cánh đồng ngay trước mặt, nơi có một đám đông đang xô đẩy nhau....
...
..
.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra trước mắt, bất chợt, trong đáy mắt nâu tuyệt đẹp của Will lóe lên một tia sáng hy vọng.
"Đã có cách rồi...". Will khẽ thốt lên, giọng nói không giấu được vẻ mừng rỡ.
Nụ cười tinh ý ẩn hiện trên làn môi quyến rũ. Cuối cùng, anh cũng biết mình nên làm gì rồi...
---o---
Chiều nay, vài thành viên nam trong phái đoàn đứng tụm lại trước nhà Rông. Họ đang bàn một chuyện gì đó với Will và Lan Anh...Có lẽ, việc này rất mạo hiểm và điên rồ nên bị mọi người kịch liệt phản đối.
"Cậu điên à? Không,...không tôi không làm việc đó đâu."
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người trong buôn nhìn thấy?"
"Ừ, nhỡ họ đánh chết chúng ta thì sao?"
"Tớ chắc chắn họ sẽ đánh chết và ném xác chúng ta ra khỏi buôn..."
"Cậu suy nghĩ kĩ lại đi..."
Will cố thuyết phục và trấn an mọi người.
"Sẽ không sao đâu, mọi người đừng lo lắng quá. Làm ơn hãy giúp tôi, đây là cơ hội cuối cùng của tôi đó..."
Thấy vẻ mặt thành khẩn của Will, Lan Anh cũng góp lời theo, giúp anh thuyết phục mọi người. Vì nếu không có sự giúp đỡ của các thành viên khác trong nhóm. Will sẽ rất khó mà thực hiện được kế hoạch này.
"Tôi nghĩ sẽ không sao đâu. Sẽ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra hết. Trường hợp này đã từng xảy ra rất nhiều lần ở đây..."
Sau một hồi bàn bạc, đám thanh niên kia cũng miễn cưỡng đồng ý giúp Will dù trong lòng ai cũng hồi họp và thấp thỏm lo lắng. Mặc khác, họ cũng biết mối quan hệ của Will và Nga. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng nhìn vẻ mặt thểu não mỗi ngày của Will. Mọi người dường như cũng đoán được phần nào vấn đề nên đã miễn cưỡng chấp nhận giúp đỡ.
Lan Anh quay sang nheo mắt với Will, cô tỏ vẻ rất thích thú.
"Thế nào? xong rồi nhé."
Will mừng rỡ ra mặt, vỗ vai Lan Anh.
"Cám ơn bà chị nhiều lắm. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn."
"Giờ để tôi đi gặp A Phu để nói chuyện nữa là xong."
"Tất cả trông cậy vào chị."
Will thầm biết ơn Lan Anh. Nếu không có cô giúp anh thực hiện kế hoạch mạo hiểm này, anh sẽ khó lòng mà thực hiện được. Tuy nhiên, Will không hề biết rằng, việc Lan Anh nhúng tay vào phi vụ này. Trong đầu cô cũng đã có những toan tính của riêng mình.
Lan Anh nhìn về phía hướng nhà nơi Tuấn ở và làm việc, khóe môi hồng khẽ cong lên đắc chí.
"Tuấn ơi. Xin lỗi nhé. Lan Anh đắc tội với Tuấn rồi "
--o--
Sáng nay, bầu trời cao và trong xanh, xen lẫn những áng mây trắng nhè nhẹ bay. Mặt trời đã lên cao khỏi ngọn sào, những tia nắng ấm áp chiếu xuống khắp buôn làng Ba Tu như xua đi cái giá rét của mùa đông đang quanh quẩn đâu đây.
Đúng 10 giờ sáng, Will đã đứng trước sân nhà Nga. Trông anh hơi hồi hộp và căng thẳng dù đã sẵn sàng mọi thứ cho phi vụ này. Anh hít một hơi dài rồi gõ cửa một cách dứt khoát.
Người ra mở cửa là SaNi. Thoáng thất vọng hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Will. Anh bắt đầu lo lắng, nếu như Nga không ra gặp anh thì coi như phi vụ bị thất bại hoàn toàn.
SaNi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Will. Cô ngập ngừng chào vài câu tiếng Anh bập bẹ mà mình học được.
Dù không biết tiếng Anh nhưng khi thấy Will gọi tên Nga và chỉ vào trong nhà. Cô đoán chắc, anh muốn gặp Nga. Cô gật đầu rồi đi nhanh vào trong nhà.
"Chị Nga, anh Will tìm chị kìa."
Nga đang ngồi chấm bài cho bọn trẻ. Cô dừng bút nhìn ra phía cửa vài giây như đang suy nghĩ đều gì, rồi lại quay xuống tiếp tục công việc của mình.
"SaNi em nói với anh ấy là, chị không có nhà." Giọng Nga mệt mỏi, khuôn mặt thất thần, đôi mắt sưng mọng.
SaNi lưỡng lự.
"Em nghĩ chị nên ra gặp anh ấy một lần...Dẫu sau,...chỉ còn 2 ngày nữa là ảnh rời buôn rồi..."
Nga cười buồn. Gặp để làm gì để khiến lòng thêm đau. Cô đã cố gắng chịu đựng suốt mấy tuần qua, giờ chỉ còn 2 ngày nữa có là bao. Cô vẫn kiên định không ra gặp Will.
Cắm cúi làm công việc của mình nhưng tâm trí thì lại để nơi đâu.
SaNi vẫn đứng ở cửa. Một phần, cô thấy Will trông hơi đáng thương. Suốt mấy ngày qua, cô nhìn thấy anh lãng vãng trước nhà mà không dám vào. Với lại, cô cũng không rành tiếng Anh, không biết phải ra giải thích thế nào.
"Hôm nay, em thấy Will hơi là lạ...Chị ra xem sao...."
Nga nhìn SaNi với khuôn mặt hiếu kỳ. Cô ngồi im lặng vài phút rồi quyết định đứng lên tiến ra cửa. Bước chân hơi ngập ngừng.
Nga hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Will. Hôm nay, trông anh khác hơn thường ngày. Có lẽ là do bộ trang phục mà anh đang khoác lên người. Nga nhận ra ngay chiếc áo mà cô đã chọn cho anh trong phiên chợ vài tuần trước. Anh mặc nó kết hợp với quần Jean, giày thể thao màu nâu, đã vậy anh còn đội nón lưỡi trai cùng màu. Trông chẳng ra một kiểu thời trang nào cả. Nhìn anh trông thật buồn cười.
Nga đứng nhìn Will dò xét, đôi mắt buồn miên man.
"Chào buổi sáng, em khỏe không?"
Will cố gắng nói từng từ tiếng Việt. Anh nghĩ nếu làm như vậy sẽ khiến Nga vui. Vì mỗi lần, anh nói tiếng Việt, cô đều nhìn anh trìu mến rồi che miệng cười.
Nhìn nét mặt hối lỗi và bồn chồn của Will, Nga cảm thấy lòng mình chùng xuống nhưng vẫn lãnh đạm trả lời.
"Anh đến đây để làm gì?"
"Chúng ta nói chuyện một lát có được không?"
"Tôi bận " Nga trả lời gọn lỏn, mắt nhìn đi nơi khác.
"Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. Một chút thôi, có được không Nga."
Nga vẫn dứt khoát từ chối. Dù thật lòng, cô rất muốn được gặp lại anh. Nhưng lòng tự trọng và nỗi tổn thương vẫn âm ĩ trong lòng cô, khiến cô quyết tâm không để trái tim mình phải lỗi nhịp một lần nữa. Cô biết, chỉ cần nhìn thấy anh, ở bên anh dù chỉ là vài phút ngắn ngủi. Cô sẽ trở nên yếu lòng và lạc lối. Và cô không muốn điều đó xảy ra.
"Xin lỗi, nhưng anh hãy về đi. Chúng ta chẳng có việc gì để nói với nhau cả"
Nga vừa nói vừa nhìn ra phía cổng rào. Cô lấy làm lạ, tại sao hôm nay, các anh chàng trong nhóm tình nguyện lại tập trung trước nhà cô như vậy....
Chưa kịp phản ứng trước những gì đang diễn ra. Will đã đặt hai tay lên vai cô, anh nhìn chằm chằm vào mắt Nga như muốn cô tập trung vào điều anh sắp nói.
"Ok Nga, em nghe đây, anh sẽ phải làm cách này thôi. Anh xin lỗi..."
Vừa nói dứt lời, Will đã nhấc bổng Nga lên, đặt cô lên vai anh như một bao gạo. Khi Nga kịp hiểu những lời Will nói thì cô đã yên vị trên vai anh. Chưa kịp định thần, cô đã thấy mình bắt đầu được vát đi về phía con đường mòn dẫn đến cuối buôn. Cô bắt đầy giãy giụa, bắt buộc Will phải thả mình trở xuống nhưng anh vẫn cứ tiếp tục duy chuyển nhanh hơn...
"Thả tôi xuống mau...Will, anh đang làm cái quái gì thế này? Thả tôi xuống..."
"Anh xin lỗi Nga, nhưng chúng ta cần nói chuyện."
"Được rồi, thả tôi xuống rồi chúng ta nói chuyện sau."
"Bây giờ thì đã muộn rồi..."
"Will, anh điên rồi..."
"Phải, anh điên như thế này là vì em..."
...
..
.
Nga vẫn có giãy giụa và dùng mọi giọng điệu có thể để thuyết phục Will thả mình xuống nhưng mọi thứ dường như vô hiệu hóa. Cô bắt đầu thấy xây xẩm mặt mày vì bước chân Will một lúc một nhanh hơn. Cô bắt đầu kiệt sức mặc dù cô là người đang yên vị trên vai anh, chẳng làm việc gì cả, ngoài việc nằm yên cam chịu.
"Chắc em khó chịu lắm. Cố lên nhé!...Anh thực sự xin lỗi." Will cố vỗ về Nga, giọng nói trìu mến qua từng hơi thở nặng nhọc.
Mọi người trong buôn đổ xô ra xem. Họ ngạc nhiên vì mới hôm qua, trong buôn cũng vừa xảy ra một cảnh cướp vợ như thế này.
Tua lại buổi trưa ngày hôm qua...
Trong lúc Will, Lan Anh và phái đoàn đang dùng cơm trưa, họ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh xô xát, hỗn loạn giữa một nhóm thanh niên trẻ tuổi và và bà con trong buôn. Phía trước đám đông hỗn loạn đó là hình ảnh một chàng trai đang cố kéo tay một cô gái trẻ, ép buộc cô phải đi theo anh ta. Cô gái cố níu tay lại nhưng không thành, khuôn mặt hơi căng thẳng và kêu la cầu cứu thất thanh. Đám trai làng chạy theo cố giữ cô gái lại nhưng bị đám thanh niên cùng phe với chàng trai kia ngăn chặn lại. Hai nhóm ẩu đả, xô xát nhẹ. Cuối cùng, họ dừng lại khi đôi trai gái đã mất hút sau những hàng cây trụi lá.
Will và mọi người ngơ ngác nhìn. Tại sao lại có một cuộc bắt cóc phụ nữ trắng trợn giữa buôn làng yên bình như thế này? Will và một số thanh niên định ra tay cứu giúp thì Lan Anh đã kịp ngăn lại. Thật ra, đây vốn là một tục lệ đã tồn tại từ rất lâu đời ở buôn làng này.
Tục "kéo vợ" hay còn gọi là "cướp vợ", "cướp dâu" là nét độc đáo trong hôn nhân được bắt nguồn từ người Mông. Nó chứa đựng các yếu tố nhân văn, được xử lý trên cơ sở đoàn kết yêu thương.
Tục "kéo vợ" xảy ra trong trường hợp, những đôi trai gái yêu nhau tha thiết nhưng lại không được một hoặc cả hai bên gia đình chấp nhận(phần lớn là gia đình người con gái). Hoặc gia đình nhà gái thách cưới quá lớn mà nhà trai không thể đáp ứng được. Vì thế, thay vì, đôi trai gái tự tìm đến sống với nhau mà không có sự cho phép, vốn bị coi là bất hiếu và nhất là cuộc hôn nhân của họ cũng sẽ không được cộng đồng chấp nhận. Thế nên, tục "kéo vợ" ra đời, đây như là một giải pháp khá hiệu quả cho những đôi trai gái yêu nhau tha thiết nhưng lại gặp trở ngại từ phía gia đình.
Khi đó, đôi trai gái sẽ bàn cách tiến đến hôn nhân bằng tục "kéo dâu". Họ sẽ nhờ những chú, bác, thím, dì, anh chị em, bạn bè...làm nội chứng, thống nhất kế hoạch kéo dâu và hợp lý hóa cuộc hôn nhân. Mọi chuyện được tính toán trong bí mật, gia đình nhà gái không hề hay biết.
Họ sẽ chọn một ngày hẹn ước, khi đôi trai gái đang ngồi tâm sự thì bạn bè của chàng trai sẽ xuất hiện và giúp chàng trai kéo cô gái về nhà mình. Cô gái dù biết trước mọi chuyện, nhưng vẫn phải tỏ vẻ bất ngờ và kêu toáng lên. Cô sẽ phải giả vờ khóc và kêu cứu. Nếu không, cô gái sẽ bị cho là hư hỏng và rẻ rúng. Cô sẽ bị gia đình chồng và hàng xóm khinh thường. Theo tục lệ, các bạn của chàng trai sẽ chỉ được đỡ đòn và không được đánh trả nhà gái. Nhiệm vụ của họ là chống đỡ nhà gái để giúp chàng trai lôi được cô gái về nhà.
Câu chuyện kết thúc nhưng mọi người vẫn nhìn nhau hoài nghi. Tuy vậy, sau khi, mọi người biết được cô gái làm việc đó là hoàn toàn tự nguyện và đôi trai gái thực lòng yêu nhau, thì mọi người cũng yên tâm phần nào.
Trở lại hiện tại....
Dù Will đã vát Nga chạy khỏi buôn một quãng khá xa. Thế nhưng, bà con trong buôn vẫn đứng trông theo dáng họ. Bởi, từ trước đến giờ, họ không thấy kiểu "kéo dâu" của những người không xuất thân từ buôn làng và đặc biệt lại là người Tây. Nên mọi người trông rất hiếu kỳ, thì thầm to nhỏ bằng ngôn ngữ của riêng mình. Trai trong buôn biết tin cô giáo Nga bị kéo đi, đổ xô ra cứu nhưng bị nhóm bạn to con của Will ngăn lại.
SaNi sau khi thấy Nga bị bắt đi, cô hoảng hồn chạy ra đồn của Tuấn báo tin. Vừa hay tin, mặt anh biến sắc, vội vàng chạy theo hướng mà SaNi chỉ nhưng đã quá muộn. Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt anh. Bàn tay anh co lại, siết chặt vào nhau, tưởng chừng như anh có thể đấm mạnh vào mặt của Will nếu như anh nhìn thấy Will ngay lúc này.
Lan Anh đang bước lững thững về lại buôn. Trông vẻ mặt của cô vô cùng khoái chí và đắc thắng. Cô vừa đi vừa hát. Nét u buồn mấy ngày qua đã được trút đi hết. Cô thực sự hả hê. Trong đầu cô mường tượng ra khuôn mặt hầm hầm sát khí của Tuấn. Chắc giờ anh ta đang điên tiết lên. Cô cười nửa miệng.
Chưa được hưởng niềm vui chiến thắng được bao lâu thì mặt Lan Anh xanh như tàu lá chuối non khi nhìn thấy Tuấn đang đứng sừng sững trước mặt mình. Đôi mắt như có lửa nhìn cô đầy giận dữ.
"Cô đang làm cái trò gì ở đây, hả?" Tuấn gằn giọng đáng sợ.
Lan Anh hơi sợ nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
"Làm gì là làm gì? Ý Tuan là sao?"
"Cô đừng giả vờ, không có cô giúp Will thì làm sao hắn ta biết những thứ này."
"Ừ, thì Lan Anh chỉ nó đó. Tụi nó yêu nhau thật lòng, nhìn tụi nó đau khổ như vậy, sao Lan Anh chịu được."
Tuấn quát lên.
"Cô im đi, cô thì biết cái gì mà nói...Đây không phải là việc của cô...Cô làm thế này là để trả thù tôi có đúng không?...Tôi nói cho cô biết, cô không được toại nguyện đâu..."
Tuấn chỉ tay vào mặt Lan Anh như cảnh cáo.
Mặt Lan Anh từ xanh chuyển sang đỏ gấc, giọng cô nghẹn lại, Tuấn chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy. Càng mất mặt hơn khi SaNi đang đứng ngay phía sau Tuấn, dù gương mặt cô ta không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào ngoài nỗi lo sợ bồn chồn.
"Lan Anh không làm gì sai hết...Tại sao, Tuấn lại to tiếng với Lan Anh như vậy. Tuấn...Tuấn ích kỷ lắm."
Nói dứt lời, cô giận dỗi bỏ đi...Tuấn có thể nhìn thâý cô đang khóc. ..
Như nhận ra mình đã quá lời, Tuấn muốn gọi và ngăn cô lại. Nhưng anh đã không làm vậy mà chỉ đứng nhìn theo dáng cô...
---o-oo
"Will, làm ơn thả tôi xuống đi, tôi chóng mặt quá..."
Tiếng Nga van nài suốt cả quãng đường dài. Do đường đi gập ghềnh trơn trợt nên Will hết nghiêng người qua bên này, lại nghiêng người sang bên kia, làm Nga đang nằm trên lưng anh đầu óc cũng xoay vòng choáng váng. Trông cô lúc này không khác gì một bao gạo thiu.
Khi đã chắc chắn không còn ai đuổi theo. Will mới từ từ đặt Nga tiếp đất, hành động nhẹ nhàng và nâng niu.
Vừa chạm đất, Nga ôm đầu xây xẩm mặt mày.
"Em không sao chứ Nga?". Vừa hỏi, Will vừa dìu người Nga giúp cô đứng vững.
"Tôi không sao." Nga lãnh đạm đẩy tay Will ra khỏi người mình.
Will biết cô đang rất giận anh nên cũng không chấp nhứt. Anh ra hiệu cho APhu, người dẫn đường trở về buôn. Một mình anh và Nga sẽ qua đêm trong khu rừng này. Trước khi APhu quay bước, anh không quên bắt tay cám ơn người bạn nhỏ đã nhiệt tình giúp đỡ. APhu là một cậu nhóc độ khoảng 13 đến 14 tuổi nhưng lại rất rành rẽ mọi đường đi nước bước ở Ba Tu này.
APhu quay sang chào Nga và Will rồi nhanh chân chạy biến, khiến Nga không kịp đuổi theo. Cô không muốn ở lại đây, cô không muốn đối mặt với Will, nhưng cô lại không biết đường trở về buôn. Đây là lần đầu tiên cô vào khu rừng này.
"APhu, em đi đâu vậy? Chị không biết đường về buôn đâu...." Nga gọi với theo, nhưng bóng lưng APhu đã dần mất hút sau những hàng cây bạt ngàn.
"Tối nay, chúng ta sẽ ở lại đây."
Vừa nghe Will thông báo tin động trời này, Nga như nhảy dựng đứng lên. Cô nhăn mặt, cao giọng nói.
"Anh có biết anh đang làm gì không?"
"Anh xin lỗi, nhưng anh không còn cách nào khác để gặp em. Anh biết, em đã cố tình trách mặt anh."
"Anh điên rồi." Nga nói như quát lên, cô lấy tay ôm đầu. Đến giờ, cô vẫn còn nghe choáng váng.
"Phải, anh điên rồi. Anh đên như thế này là vì ai? Vì ai?." Will cao giọng đáp trả. Dường như sự bướng bỉnh của Nga đã vượt khỏi sức chịu đựng của anh.
"Tôi phải tìm đường trở về buôn..."
Nga thựng lại, vẻ mặt hơi bất ngờ trước sự giận dữ của Will, anh chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy và cô cũng không quen vơi điều đó. Cô nhìn anh trách móc rồi lạng chạng quay lưng bước đi. Nhưng chưa được nửa bước. Wil đã nắm chặt lấy tay cô ngăn lại.
"Nga, em thực sự tàn nhẫn với anh như thế này sao?"
Dường như biết mình đã hơi lớn tiếng với Nga nên Will đã sớm dịu giọng trở lại. Anh biết to tiếng với cô ngay lúc này sẽ chẳng mang lại kết quả gì. Chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi và bế tắt.
Nga cố giật tay lại nhưng vẫn bị Will nắm chặt. Anh biết, chỉ lần anh buông tay. Anh sẽ mất cô mãi mãi.
"Tàn nhẫn sao? Câu nói này phải để tôi nói với anh mới đúng." Khóe mắt Nga sắc lạnh, giọng nói đầy oán trách.
Will ngớ người nhìn Nga. Anh không hiểu rõ cô đang muốn ngụ ý về điều gì. Anh thực sự cần nói chuyện rõ ràng với cô. Giữa cô và anh đã có quá nhiều khúc mắc cần được giải bày.
"Nga, có chuyện gì. Em phải nói cho anh biết."
"Tôi nghĩ anh phải là người hiểu rõ hơn ai hết." Nga không buồn nhìn Will, quay mặt đi chỗ khác. Cô cảm thấy khóe mi bắt đầu nhòe đi.
"Có phải vì lá thư. Nếu là vì nó thì em đã hiểu lầm anh rồi." Will nhìn Nga, vẻ mặt khổ sở đến đáng thương.
"Hiểu lầm à. Will, tôi có thể hỏi anh một câu?"
"Bất cứ điều gì, em cứ nói đi."
"Có phải, tôi trông ngốc nghếch và ngu ngu ngơ lắm không?" Nga chua chát hỏi.
"Tại sao em lại nghĩ bản thân mình như vậy."
"Nếu không, tại sao,...anh có thể đối xử với tôi như vậy. Tại sao, tại sao...anh có thể lừa dối tôi và đùa giỡn trước tình cảm chân thành của tôi dành cho anh." Hai hàng nước mắt Nga thi nhau tuôn rơi như thác lũ. Khuôn mặt cô mệt mõi đến thẫn thờ.
"Em đang nói gì thế Nga?...lừa dối... đùa giỡn.." Will đặt tay lên vai Nga, siết chặt đôi vai gầy đang run lên.
"Anh diễn kịch hay lắm...Có phải, anh đã có bạn gái ở quê nhà...Nếu đã có người khác, tại sao anh còn tìm đến tôi và đùa giỡn với tình yêu của tôi dành cho anh? Tại sao anh lại nói dối rằng, anh đã chia tay với cô ta trong khi hai người vẫn còn đang rất mặn nồng?"
"Nga, không phải như những gì em đang nghĩ trong đầu đâu....Phải, anh đã từng có bạn gái ở Mĩ, nhưng anh và cô ấy đã chia tay nhau trước khi anh đến Việt Nam." Will cố giải thích cho Nga hiểu, vẻ mặt vô cùng đau khổ khi nhắc về chuyện đã qua.
Nga cười chua chát trước những lời Will vừa nói ra. Sự tổn thương như đang dày vò tâm trí và cào nát trái tim cô.
"Vậy à, giờ tôi đã hiểu. Thật ra, trong lòng anh, tôi chỉ là một tấm bia chắn, một người thay thế, giải tỏa những chuỗi ngày anh đau khổ trong anh sau khi chia tay người đó...."
"Nga..." Will cố giải bày nhưng Nga vẫn trách cứ át cả tiếng anh, khiến anh không tài nào có thể kể rõ ngọn ngành.
"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy...Anh có thể hiểu được cảm giác tổn thương trong lòng tôi không?"
"Nga...anh.."
"Nếu đã không có tình cảm gì với với tôi. Tại sao, anh lại đem đến cho tôi sự ảo mộng về một tình yêu không lối thoát. Hay anh đã nghĩ rằng, chỉ dùng tôi để vui chơi qua đường...Tại sao anh lại nhẫn tâm lừa dối tôi..."
Giọng nói của Nga đứt quãng theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt đổ thành sông. Cô như mất hết lý trí, tất cả mọi dồn nén như đang bộc phát cao độ. Tay cô không ngừng đánh mạnh vào lồng ngực rộng lớn của Will. Những lời cô nói ra, vốn dĩ, cô đã từng hứa sẽ chôn cất mãi trong lòng. Cô không thể tin rằng, có ngày, mình còn có thể đứng đây, trách cứ anh như thế này. Cô cũng không thể hiểu nổi bản thân mình. Càng hận anh, sao cô lại càng yêu anh tha thiết. Đánh anh đau, nhưng lòng cô còn đau hơn gấp bội.
Will để mặc Nga trút giận lên cơ thể mình. Đôi mắt nâu buồn bã đến não nùng. Anh chỉ biết để mặc Nga kêu gào trong vô thức, trứt hết những nỗi niềm cô đã chịu đựng bấy lâu nay. Anh trách bản thân mình tại sao lại không nói rõ ràng với Nga ngay từ đầu, để cô không phải chịu đựng dày vò đơn lẻ như thế này.
Anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Nga trong vòng tay. Cô càng cố đẩy anh ra, anh lại càng thêm siết chặt. Quá mệt mõi và bất lực, cô chỉ còn biết vùi đầu vào lồng ngực rắn rõi của anh. Mặc định cho số phận an bài.
"Nga, anh xin lỗi vì đã không kể cho em nghe chuyện này. Thật ra, đây là điều mà anh chỉ muốn chôn chặt trong lòng. Anh không muốn nhắc lại quá khứ của mình. Anh đã nghĩ rằng, nó chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của chúng ta...Anh và cô ấy đã chia tay. Trong lòng anh giờ đây chỉ tồn tại mỗi bóng hình em..."
"Anh nói dối...nếu không còn yêu, tại sao khi nhận được thư của cô ấy, anh lại buồn bã đến như vậy? Nếu không còn yêu, tại sao anh lại tránh mặt tôi suốt mấy ngày sau đó...Anh nói dối tôi..." Nga nói như hét lên, Will không còn có thể nghe rõ được tiếng cô bới những tiếng nấc nghẹn ngào....Cô toan rời khỏi vòng tay anh, nhưng anh vẫn cố giữa chặt.
"Nga. Nếu anh nói dối em, thì anh đã phải nghĩ ra cái trò này để gặp mặt em làm gì? Nếu anh nói dối em, tại sao anh phải ngày đêm tìm cách để gặp mặt em? Thậm chí, anh đã nghĩ rằng, nếu anh vẫn không thể nói chuyện rõ ràng với em, anh sẽ không trở về Mĩ mà sẽ ở mãi nơi này đến khi được thấy em.Tại sao anh phải làm như vậy, em có biết không? Là bởi vì.... anh yêu em....Nga à, anh thật lòng rất yêu em..."
Chính em là người đã chữa lành vết thương lòng trong trái tim anh, nơi mà anh đã từng nghĩ rằng sẽ không thể nào liền sẹo. Em đã cho anh biết thế nào là tình yêu chân thành, đã đem đến cho anh những điều tuyệt diệu nhất trong tình yêu. Và chính em, người duy nhất đã khiến anh tin vào cái gọi là.... định mệnh.
Những lời nói chan chứa yêu thương của Will thì thầm bên tai Nga, khiến cô xúc động không thể thốt lên thành lời. Cô bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ đây không phải là sự thật, sợ đây chỉ là một giấc mơ. Cô sợ khi buông tay anh ra, anh sẽ lại đi mãi mãi. Cô sợ, nếu như anh trở về Mĩ, gặp lại người xưa, có khi nào tim anh lại thương nhớ bóng hình cũ. Sau đó, cô lại cười ngạo chính bản thân mình, nếu như đã không có niềm tin nơi anh. Tại sao, từ khi bắt đầu, cô đã đem lòng yêu anh làm gì...
"Nga, anh muốn em biết một điều. Không ai, không thứ gì trên thế gian này có thể thay đổi tình yêu của anh dành cho em..."
Giọng Will dịu dàng khẽ khẽ bên tai như dòng suối mát, như dội rửa những hoài nghi, mặc cảm vẫn còn đang bám víu lấy tâm trí Nga.
Will đẩy nhẹ người Nga ra, áp đôi bàn tay ấm nóng vào khuôn mặt vẫn còn nhem nuốt nước mắt của cô. Anh nhìn sâu vào đôi mắt đen long lanh nước rồi bất chợt hỏi.
"Em có tin tình cảm của anh dành cho em không?"
Nga nhìn chăm chú vào khuôn mặt thành khẩn của Will trong phút chốc rồi khẽ gật đầu. Will mừng rỡ, kéo người cô vào lòng mình một lần nữa. Chiếc ôm lần này còn siết chặt hơn gấp bội phần.
"Nga, anh sẽ quay lại đây tìm em...Anh sẽ tốt nghiệp vào tháng 6. Sau khi việc học hoàn tất, anh sẽ trở lại Ba Tu....Hở, Nga, em sẽ đợi anh phải không?"
Will có thể nghe thấy sự dứt khoát không mảy may nghĩ suy trong cái gật đầu chạm nhẹ vào người anh. Điều đó, khiến trái tim anh đập rộn ràng.
Từ hôm xảy ra chuyện trong lớp học đến giờ, Nga sống khép mình hơn trước. Sáng đến lớp, chiều cô lại đi thẳng về nhà và giam mình trong phòng. Will đến nhà tìm cô nhưng cô đều tránh mặt. Vì thế, cho dù anh đã cố công tiếp cận nhưng vẫn không tài nào gặp được cô.
"Chào Tuấn, chào SaNi, vui lòng cho tôi hỏi Nga có nhà không?" Will vừa hỏi, vừa hướng mắt vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng người con gái thân quen.
Tuấn nhìn Will bằng đôi mắt không mấy thiện cảm. Tuy nhiên, vì yếu tố công việc, anh vẫn cố tỏ ra lịch sự với Will. Anh ra hiệu cho SaNi vào nhà gọi Nga mặc dù anh thừa biết Nga sẽ lãng tránh và từ chối ra gặp.
Nga đang dọn dẹp dưới bếp, gương mặt thất thần lấm tấm mồ hôi dù trời vẫn đang se se lạnh. Cơn cảm mạo đêm qua khiến cô xuống sắc trông thấy. Khi nghe SaNi nhắc đến Will, người cô thựng lại. Trong lòng chỉ muốn chạy nhanh ra gặp anh nhưng lý trí cô lại phản kháng và ngăn lại. Cô nuốt nước mắt vào trong, nói giọng lạnh lùng.
"Em nói dùm chị không có nhà..."
"Em biết rồi..."
SaNi lủi thủi đi ra. Cô muốn khuyên Nga lấy một lời nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tối qua, nghe tiếng khóc rấm rứt của Nga cả đêm mà cô không khỏi xót xa lòng. Cô không biết nhiều về chuyện xảy ra giữa Nga và Will. Chỉ nghe Tuấn thuật lại qua loa, nên cô cũng không rõ sự tình cho lắm.
SaNi vừa bước đi. Nga đã tiến đến gần khung cửa sổ, nép người nhìn ra sân.
"Công việc vẫn tốt hả Will?" Tuấn hỏi xã giao vài câu với Will trong lúc chờ đợi SaNi.
"Vâng, rất tốt. Chúng tôi khá bận rộn." Will trả lời, trong giọng nói không giấu được vẻ buồn bã.
"Nếu cần gì, cứ việc báo với tôi. Tôi sẽ giúp đỡ trong khả năng có thể." Tuấn vừa nói vừa bắt tay Will.
SaNi tiến đến và nhờ Tuấn dịch lại những lời Nga nói.
Khi nghe Tuấn nói Nga không muốn ra gặp, sự thất vọng thể hiện rõ trên gương mặt Will.
"Vậy à, cám ơn Tuấn và SaNi. Tôi sẽ gặp cô ấy sau vậy."
Trước khi ra về, Will không quên ngoáy đầu nhìn lại. Bộ dạng anh trông buồn rầu và thất thểu đến đáng thương.
Nga vẫn đưa mắt dõi theo dáng lưng to lớn của Will đến khi anh khuất dần, lòng cô đau như có ai đó đang xé nát thành từng mãnh...
----
Những ngày sau đó, mặc cho Will cố gắng tìm mọi cách để gặp Nga, nhưng cô vẫn cố tình né tránh. Cùng với sự góp mặt của Tuấn, người lúc nào cũng kè kè bên cạnh Nga, khiến khoảng cách giữa Will và Nga ngày càng cách xa nhau. Bề ngoài, Nga cố gắng tỏ vẻ lãnh đạm với Will bao nhiêu thì bên trong cô lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Chỉ còn 1 tuần duy nhất nữa thôi, phái đoàn sẽ hoàn thành công việc ở đây và trờ về nước. Lòng Will đang nóng như lửa đốt. Anh trốn tránh nỗi buồn bằng cách làm việc điên cuồng không ngơi nghỉ. Thành quả là kế hoạch công việc đã hoàn thành sớm hơn thời gian đã đề ra. Mọi người đều vui mừng và hân hoan. Duy chỉ có mình Will thì ngày cảng buồn bã và thểu não.
Trưa nay, phái đoàn có mở cuộc họp tổng kết công việc nên Will đến dùng bữa trưa cùng các thành viên khác. Will ngồi cạnh Lan Anh. Gương mặt của cả hai người đều nhuốm một màu u uất và trầm tư, tâm hồn như đang phiêu dạt chốn nào. Đến khi cuộc họp kết thúc rồi mà họ vẫn không hề hay biết.
"Sao trông buồn quá vậy, em trai?"
Lan Anh cầm miếng dưa leo bỏ vào miệng, nhai nhòn tan. Dù tỏ vẻ quan tâm đến người đang ngồi ngay bên cạnh mình nhưng tâm trí cô cũng đang chất chứa nhiều buồn phiền. Có lẽ, vì thế, mà cô có thể nhìn xuyên thấu tâm can người khác. Tuy vậy, vẻ bề ngoài nhí nhố thì vẫn như thường ngày. Nên nếu không tinh mắt, người đối diện sẽ không thể biết được trong lòng cô đang chất chứa nhiều tâm sự.
Will im lặng, cười trừ. Chiếc nĩa trong tay anh nghệch ngoạc trên đĩa cơm trắng. Mấy hôm nay, anh chẳng còn thiết ăn uống gì. Anh chợt nhớ đến món cơm cuộn mà Nga hay làm. Anh thực sự muốn ăn nó ngay lúc này, tất nhiên là sẽ không có lòng đỏ trứng trong đó. Những lần sau này, Nga đều khéo léo lấy ra hết. Cô bảo, ăn món này vào những ngày ngấy cơm là ngon nhất. Hôm nay, anh ngấy cơm lắm nhưng không còn cơ hội được ăn món đó.
"Cậu và Nga giận nhau?"
Will thở dài, không nhìn Lan Anh. Ánh mắt nhìn xa xăm như người mất phương hướng.
Lan Anh cảm nhận như mình đang độc thoại với chính mình. Cô cười buồn, giọng nói đầy chua chát.
"Dẫu sao, hai đứa vẫn còn may mắn. Được yêu và được giận hờn."
Will quay sang nhìn Lan Anh vẻ hiếu kỳ. Anh không ngờ cô tinh ý đến vậy.
"Chị đây, có muốn giận, muốn hờn cũng không được." Lan Anh nhìn Will, ánh mắt buồn miên man, giọng nói đầy thểu não như một người vừa bị thất tình.
Lần đầu tiên, Will thấy Lan Anh buồn đến vậy. Bởi thường ngày, cô lúc nào cũng vui cười như họa mi trong nắng, là cái đinh của những cuộc vui trong đoàn.
"Chị không sao chứ?" Will hỏi vẻ quan tâm . Dù thực sự, đầu óc anh lúc này đang rối như tơ vò. Anh không còn thiết quan tâm đến người khác.
Lan Anh cười gượng, cố nén nỗi buồn vào trong, cô vỗ vai Will.
"Nhớ là, con gái càng giận nhiều thì càng yêu nhiều. Nga là đứa tốt. Hãy giữ lấy nó."
Will buồn rười rượi, giọng nói đầy thất vọng.
"Cô ấy không còn muốn nhìn thấy tôi nữa."
"Cậu phải tìm cách, đừng buông xuôi. Trong vạn người ta gặp trong đời, rất khó tìm được một nửa đích thực. Vì thế, nếu gặp được rồi thì hãy cố mà giữ lấy."
Đang trong không khí trầm mặc, bỗng Lan Anh và mọi người trong đoàn nhìn về phía cánh đồng ngay trước mặt, nơi có một đám đông đang xô đẩy nhau....
...
..
.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra trước mắt, bất chợt, trong đáy mắt nâu tuyệt đẹp của Will lóe lên một tia sáng hy vọng.
"Đã có cách rồi...". Will khẽ thốt lên, giọng nói không giấu được vẻ mừng rỡ.
Nụ cười tinh ý ẩn hiện trên làn môi quyến rũ. Cuối cùng, anh cũng biết mình nên làm gì rồi...
---o---
Chiều nay, vài thành viên nam trong phái đoàn đứng tụm lại trước nhà Rông. Họ đang bàn một chuyện gì đó với Will và Lan Anh...Có lẽ, việc này rất mạo hiểm và điên rồ nên bị mọi người kịch liệt phản đối.
"Cậu điên à? Không,...không tôi không làm việc đó đâu."
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người trong buôn nhìn thấy?"
"Ừ, nhỡ họ đánh chết chúng ta thì sao?"
"Tớ chắc chắn họ sẽ đánh chết và ném xác chúng ta ra khỏi buôn..."
"Cậu suy nghĩ kĩ lại đi..."
Will cố thuyết phục và trấn an mọi người.
"Sẽ không sao đâu, mọi người đừng lo lắng quá. Làm ơn hãy giúp tôi, đây là cơ hội cuối cùng của tôi đó..."
Thấy vẻ mặt thành khẩn của Will, Lan Anh cũng góp lời theo, giúp anh thuyết phục mọi người. Vì nếu không có sự giúp đỡ của các thành viên khác trong nhóm. Will sẽ rất khó mà thực hiện được kế hoạch này.
"Tôi nghĩ sẽ không sao đâu. Sẽ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra hết. Trường hợp này đã từng xảy ra rất nhiều lần ở đây..."
Sau một hồi bàn bạc, đám thanh niên kia cũng miễn cưỡng đồng ý giúp Will dù trong lòng ai cũng hồi họp và thấp thỏm lo lắng. Mặc khác, họ cũng biết mối quan hệ của Will và Nga. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng nhìn vẻ mặt thểu não mỗi ngày của Will. Mọi người dường như cũng đoán được phần nào vấn đề nên đã miễn cưỡng chấp nhận giúp đỡ.
Lan Anh quay sang nheo mắt với Will, cô tỏ vẻ rất thích thú.
"Thế nào? xong rồi nhé."
Will mừng rỡ ra mặt, vỗ vai Lan Anh.
"Cám ơn bà chị nhiều lắm. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn."
"Giờ để tôi đi gặp A Phu để nói chuyện nữa là xong."
"Tất cả trông cậy vào chị."
Will thầm biết ơn Lan Anh. Nếu không có cô giúp anh thực hiện kế hoạch mạo hiểm này, anh sẽ khó lòng mà thực hiện được. Tuy nhiên, Will không hề biết rằng, việc Lan Anh nhúng tay vào phi vụ này. Trong đầu cô cũng đã có những toan tính của riêng mình.
Lan Anh nhìn về phía hướng nhà nơi Tuấn ở và làm việc, khóe môi hồng khẽ cong lên đắc chí.
"Tuấn ơi. Xin lỗi nhé. Lan Anh đắc tội với Tuấn rồi "
--o--
Sáng nay, bầu trời cao và trong xanh, xen lẫn những áng mây trắng nhè nhẹ bay. Mặt trời đã lên cao khỏi ngọn sào, những tia nắng ấm áp chiếu xuống khắp buôn làng Ba Tu như xua đi cái giá rét của mùa đông đang quanh quẩn đâu đây.
Đúng 10 giờ sáng, Will đã đứng trước sân nhà Nga. Trông anh hơi hồi hộp và căng thẳng dù đã sẵn sàng mọi thứ cho phi vụ này. Anh hít một hơi dài rồi gõ cửa một cách dứt khoát.
Người ra mở cửa là SaNi. Thoáng thất vọng hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Will. Anh bắt đầu lo lắng, nếu như Nga không ra gặp anh thì coi như phi vụ bị thất bại hoàn toàn.
SaNi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Will. Cô ngập ngừng chào vài câu tiếng Anh bập bẹ mà mình học được.
Dù không biết tiếng Anh nhưng khi thấy Will gọi tên Nga và chỉ vào trong nhà. Cô đoán chắc, anh muốn gặp Nga. Cô gật đầu rồi đi nhanh vào trong nhà.
"Chị Nga, anh Will tìm chị kìa."
Nga đang ngồi chấm bài cho bọn trẻ. Cô dừng bút nhìn ra phía cửa vài giây như đang suy nghĩ đều gì, rồi lại quay xuống tiếp tục công việc của mình.
"SaNi em nói với anh ấy là, chị không có nhà." Giọng Nga mệt mỏi, khuôn mặt thất thần, đôi mắt sưng mọng.
SaNi lưỡng lự.
"Em nghĩ chị nên ra gặp anh ấy một lần...Dẫu sau,...chỉ còn 2 ngày nữa là ảnh rời buôn rồi..."
Nga cười buồn. Gặp để làm gì để khiến lòng thêm đau. Cô đã cố gắng chịu đựng suốt mấy tuần qua, giờ chỉ còn 2 ngày nữa có là bao. Cô vẫn kiên định không ra gặp Will.
Cắm cúi làm công việc của mình nhưng tâm trí thì lại để nơi đâu.
SaNi vẫn đứng ở cửa. Một phần, cô thấy Will trông hơi đáng thương. Suốt mấy ngày qua, cô nhìn thấy anh lãng vãng trước nhà mà không dám vào. Với lại, cô cũng không rành tiếng Anh, không biết phải ra giải thích thế nào.
"Hôm nay, em thấy Will hơi là lạ...Chị ra xem sao...."
Nga nhìn SaNi với khuôn mặt hiếu kỳ. Cô ngồi im lặng vài phút rồi quyết định đứng lên tiến ra cửa. Bước chân hơi ngập ngừng.
Nga hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Will. Hôm nay, trông anh khác hơn thường ngày. Có lẽ là do bộ trang phục mà anh đang khoác lên người. Nga nhận ra ngay chiếc áo mà cô đã chọn cho anh trong phiên chợ vài tuần trước. Anh mặc nó kết hợp với quần Jean, giày thể thao màu nâu, đã vậy anh còn đội nón lưỡi trai cùng màu. Trông chẳng ra một kiểu thời trang nào cả. Nhìn anh trông thật buồn cười.
Nga đứng nhìn Will dò xét, đôi mắt buồn miên man.
"Chào buổi sáng, em khỏe không?"
Will cố gắng nói từng từ tiếng Việt. Anh nghĩ nếu làm như vậy sẽ khiến Nga vui. Vì mỗi lần, anh nói tiếng Việt, cô đều nhìn anh trìu mến rồi che miệng cười.
Nhìn nét mặt hối lỗi và bồn chồn của Will, Nga cảm thấy lòng mình chùng xuống nhưng vẫn lãnh đạm trả lời.
"Anh đến đây để làm gì?"
"Chúng ta nói chuyện một lát có được không?"
"Tôi bận " Nga trả lời gọn lỏn, mắt nhìn đi nơi khác.
"Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. Một chút thôi, có được không Nga."
Nga vẫn dứt khoát từ chối. Dù thật lòng, cô rất muốn được gặp lại anh. Nhưng lòng tự trọng và nỗi tổn thương vẫn âm ĩ trong lòng cô, khiến cô quyết tâm không để trái tim mình phải lỗi nhịp một lần nữa. Cô biết, chỉ cần nhìn thấy anh, ở bên anh dù chỉ là vài phút ngắn ngủi. Cô sẽ trở nên yếu lòng và lạc lối. Và cô không muốn điều đó xảy ra.
"Xin lỗi, nhưng anh hãy về đi. Chúng ta chẳng có việc gì để nói với nhau cả"
Nga vừa nói vừa nhìn ra phía cổng rào. Cô lấy làm lạ, tại sao hôm nay, các anh chàng trong nhóm tình nguyện lại tập trung trước nhà cô như vậy....
Chưa kịp phản ứng trước những gì đang diễn ra. Will đã đặt hai tay lên vai cô, anh nhìn chằm chằm vào mắt Nga như muốn cô tập trung vào điều anh sắp nói.
"Ok Nga, em nghe đây, anh sẽ phải làm cách này thôi. Anh xin lỗi..."
Vừa nói dứt lời, Will đã nhấc bổng Nga lên, đặt cô lên vai anh như một bao gạo. Khi Nga kịp hiểu những lời Will nói thì cô đã yên vị trên vai anh. Chưa kịp định thần, cô đã thấy mình bắt đầu được vát đi về phía con đường mòn dẫn đến cuối buôn. Cô bắt đầy giãy giụa, bắt buộc Will phải thả mình trở xuống nhưng anh vẫn cứ tiếp tục duy chuyển nhanh hơn...
"Thả tôi xuống mau...Will, anh đang làm cái quái gì thế này? Thả tôi xuống..."
"Anh xin lỗi Nga, nhưng chúng ta cần nói chuyện."
"Được rồi, thả tôi xuống rồi chúng ta nói chuyện sau."
"Bây giờ thì đã muộn rồi..."
"Will, anh điên rồi..."
"Phải, anh điên như thế này là vì em..."
...
..
.
Nga vẫn có giãy giụa và dùng mọi giọng điệu có thể để thuyết phục Will thả mình xuống nhưng mọi thứ dường như vô hiệu hóa. Cô bắt đầu thấy xây xẩm mặt mày vì bước chân Will một lúc một nhanh hơn. Cô bắt đầu kiệt sức mặc dù cô là người đang yên vị trên vai anh, chẳng làm việc gì cả, ngoài việc nằm yên cam chịu.
"Chắc em khó chịu lắm. Cố lên nhé!...Anh thực sự xin lỗi." Will cố vỗ về Nga, giọng nói trìu mến qua từng hơi thở nặng nhọc.
Mọi người trong buôn đổ xô ra xem. Họ ngạc nhiên vì mới hôm qua, trong buôn cũng vừa xảy ra một cảnh cướp vợ như thế này.
Tua lại buổi trưa ngày hôm qua...
Trong lúc Will, Lan Anh và phái đoàn đang dùng cơm trưa, họ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh xô xát, hỗn loạn giữa một nhóm thanh niên trẻ tuổi và và bà con trong buôn. Phía trước đám đông hỗn loạn đó là hình ảnh một chàng trai đang cố kéo tay một cô gái trẻ, ép buộc cô phải đi theo anh ta. Cô gái cố níu tay lại nhưng không thành, khuôn mặt hơi căng thẳng và kêu la cầu cứu thất thanh. Đám trai làng chạy theo cố giữ cô gái lại nhưng bị đám thanh niên cùng phe với chàng trai kia ngăn chặn lại. Hai nhóm ẩu đả, xô xát nhẹ. Cuối cùng, họ dừng lại khi đôi trai gái đã mất hút sau những hàng cây trụi lá.
Will và mọi người ngơ ngác nhìn. Tại sao lại có một cuộc bắt cóc phụ nữ trắng trợn giữa buôn làng yên bình như thế này? Will và một số thanh niên định ra tay cứu giúp thì Lan Anh đã kịp ngăn lại. Thật ra, đây vốn là một tục lệ đã tồn tại từ rất lâu đời ở buôn làng này.
Tục "kéo vợ" hay còn gọi là "cướp vợ", "cướp dâu" là nét độc đáo trong hôn nhân được bắt nguồn từ người Mông. Nó chứa đựng các yếu tố nhân văn, được xử lý trên cơ sở đoàn kết yêu thương.
Tục "kéo vợ" xảy ra trong trường hợp, những đôi trai gái yêu nhau tha thiết nhưng lại không được một hoặc cả hai bên gia đình chấp nhận(phần lớn là gia đình người con gái). Hoặc gia đình nhà gái thách cưới quá lớn mà nhà trai không thể đáp ứng được. Vì thế, thay vì, đôi trai gái tự tìm đến sống với nhau mà không có sự cho phép, vốn bị coi là bất hiếu và nhất là cuộc hôn nhân của họ cũng sẽ không được cộng đồng chấp nhận. Thế nên, tục "kéo vợ" ra đời, đây như là một giải pháp khá hiệu quả cho những đôi trai gái yêu nhau tha thiết nhưng lại gặp trở ngại từ phía gia đình.
Khi đó, đôi trai gái sẽ bàn cách tiến đến hôn nhân bằng tục "kéo dâu". Họ sẽ nhờ những chú, bác, thím, dì, anh chị em, bạn bè...làm nội chứng, thống nhất kế hoạch kéo dâu và hợp lý hóa cuộc hôn nhân. Mọi chuyện được tính toán trong bí mật, gia đình nhà gái không hề hay biết.
Họ sẽ chọn một ngày hẹn ước, khi đôi trai gái đang ngồi tâm sự thì bạn bè của chàng trai sẽ xuất hiện và giúp chàng trai kéo cô gái về nhà mình. Cô gái dù biết trước mọi chuyện, nhưng vẫn phải tỏ vẻ bất ngờ và kêu toáng lên. Cô sẽ phải giả vờ khóc và kêu cứu. Nếu không, cô gái sẽ bị cho là hư hỏng và rẻ rúng. Cô sẽ bị gia đình chồng và hàng xóm khinh thường. Theo tục lệ, các bạn của chàng trai sẽ chỉ được đỡ đòn và không được đánh trả nhà gái. Nhiệm vụ của họ là chống đỡ nhà gái để giúp chàng trai lôi được cô gái về nhà.
Câu chuyện kết thúc nhưng mọi người vẫn nhìn nhau hoài nghi. Tuy vậy, sau khi, mọi người biết được cô gái làm việc đó là hoàn toàn tự nguyện và đôi trai gái thực lòng yêu nhau, thì mọi người cũng yên tâm phần nào.
Trở lại hiện tại....
Dù Will đã vát Nga chạy khỏi buôn một quãng khá xa. Thế nhưng, bà con trong buôn vẫn đứng trông theo dáng họ. Bởi, từ trước đến giờ, họ không thấy kiểu "kéo dâu" của những người không xuất thân từ buôn làng và đặc biệt lại là người Tây. Nên mọi người trông rất hiếu kỳ, thì thầm to nhỏ bằng ngôn ngữ của riêng mình. Trai trong buôn biết tin cô giáo Nga bị kéo đi, đổ xô ra cứu nhưng bị nhóm bạn to con của Will ngăn lại.
SaNi sau khi thấy Nga bị bắt đi, cô hoảng hồn chạy ra đồn của Tuấn báo tin. Vừa hay tin, mặt anh biến sắc, vội vàng chạy theo hướng mà SaNi chỉ nhưng đã quá muộn. Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt anh. Bàn tay anh co lại, siết chặt vào nhau, tưởng chừng như anh có thể đấm mạnh vào mặt của Will nếu như anh nhìn thấy Will ngay lúc này.
Lan Anh đang bước lững thững về lại buôn. Trông vẻ mặt của cô vô cùng khoái chí và đắc thắng. Cô vừa đi vừa hát. Nét u buồn mấy ngày qua đã được trút đi hết. Cô thực sự hả hê. Trong đầu cô mường tượng ra khuôn mặt hầm hầm sát khí của Tuấn. Chắc giờ anh ta đang điên tiết lên. Cô cười nửa miệng.
Chưa được hưởng niềm vui chiến thắng được bao lâu thì mặt Lan Anh xanh như tàu lá chuối non khi nhìn thấy Tuấn đang đứng sừng sững trước mặt mình. Đôi mắt như có lửa nhìn cô đầy giận dữ.
"Cô đang làm cái trò gì ở đây, hả?" Tuấn gằn giọng đáng sợ.
Lan Anh hơi sợ nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
"Làm gì là làm gì? Ý Tuan là sao?"
"Cô đừng giả vờ, không có cô giúp Will thì làm sao hắn ta biết những thứ này."
"Ừ, thì Lan Anh chỉ nó đó. Tụi nó yêu nhau thật lòng, nhìn tụi nó đau khổ như vậy, sao Lan Anh chịu được."
Tuấn quát lên.
"Cô im đi, cô thì biết cái gì mà nói...Đây không phải là việc của cô...Cô làm thế này là để trả thù tôi có đúng không?...Tôi nói cho cô biết, cô không được toại nguyện đâu..."
Tuấn chỉ tay vào mặt Lan Anh như cảnh cáo.
Mặt Lan Anh từ xanh chuyển sang đỏ gấc, giọng cô nghẹn lại, Tuấn chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy. Càng mất mặt hơn khi SaNi đang đứng ngay phía sau Tuấn, dù gương mặt cô ta không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào ngoài nỗi lo sợ bồn chồn.
"Lan Anh không làm gì sai hết...Tại sao, Tuấn lại to tiếng với Lan Anh như vậy. Tuấn...Tuấn ích kỷ lắm."
Nói dứt lời, cô giận dỗi bỏ đi...Tuấn có thể nhìn thâý cô đang khóc. ..
Như nhận ra mình đã quá lời, Tuấn muốn gọi và ngăn cô lại. Nhưng anh đã không làm vậy mà chỉ đứng nhìn theo dáng cô...
---o-oo
"Will, làm ơn thả tôi xuống đi, tôi chóng mặt quá..."
Tiếng Nga van nài suốt cả quãng đường dài. Do đường đi gập ghềnh trơn trợt nên Will hết nghiêng người qua bên này, lại nghiêng người sang bên kia, làm Nga đang nằm trên lưng anh đầu óc cũng xoay vòng choáng váng. Trông cô lúc này không khác gì một bao gạo thiu.
Khi đã chắc chắn không còn ai đuổi theo. Will mới từ từ đặt Nga tiếp đất, hành động nhẹ nhàng và nâng niu.
Vừa chạm đất, Nga ôm đầu xây xẩm mặt mày.
"Em không sao chứ Nga?". Vừa hỏi, Will vừa dìu người Nga giúp cô đứng vững.
"Tôi không sao." Nga lãnh đạm đẩy tay Will ra khỏi người mình.
Will biết cô đang rất giận anh nên cũng không chấp nhứt. Anh ra hiệu cho APhu, người dẫn đường trở về buôn. Một mình anh và Nga sẽ qua đêm trong khu rừng này. Trước khi APhu quay bước, anh không quên bắt tay cám ơn người bạn nhỏ đã nhiệt tình giúp đỡ. APhu là một cậu nhóc độ khoảng 13 đến 14 tuổi nhưng lại rất rành rẽ mọi đường đi nước bước ở Ba Tu này.
APhu quay sang chào Nga và Will rồi nhanh chân chạy biến, khiến Nga không kịp đuổi theo. Cô không muốn ở lại đây, cô không muốn đối mặt với Will, nhưng cô lại không biết đường trở về buôn. Đây là lần đầu tiên cô vào khu rừng này.
"APhu, em đi đâu vậy? Chị không biết đường về buôn đâu...." Nga gọi với theo, nhưng bóng lưng APhu đã dần mất hút sau những hàng cây bạt ngàn.
"Tối nay, chúng ta sẽ ở lại đây."
Vừa nghe Will thông báo tin động trời này, Nga như nhảy dựng đứng lên. Cô nhăn mặt, cao giọng nói.
"Anh có biết anh đang làm gì không?"
"Anh xin lỗi, nhưng anh không còn cách nào khác để gặp em. Anh biết, em đã cố tình trách mặt anh."
"Anh điên rồi." Nga nói như quát lên, cô lấy tay ôm đầu. Đến giờ, cô vẫn còn nghe choáng váng.
"Phải, anh điên rồi. Anh đên như thế này là vì ai? Vì ai?." Will cao giọng đáp trả. Dường như sự bướng bỉnh của Nga đã vượt khỏi sức chịu đựng của anh.
"Tôi phải tìm đường trở về buôn..."
Nga thựng lại, vẻ mặt hơi bất ngờ trước sự giận dữ của Will, anh chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy và cô cũng không quen vơi điều đó. Cô nhìn anh trách móc rồi lạng chạng quay lưng bước đi. Nhưng chưa được nửa bước. Wil đã nắm chặt lấy tay cô ngăn lại.
"Nga, em thực sự tàn nhẫn với anh như thế này sao?"
Dường như biết mình đã hơi lớn tiếng với Nga nên Will đã sớm dịu giọng trở lại. Anh biết to tiếng với cô ngay lúc này sẽ chẳng mang lại kết quả gì. Chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi và bế tắt.
Nga cố giật tay lại nhưng vẫn bị Will nắm chặt. Anh biết, chỉ lần anh buông tay. Anh sẽ mất cô mãi mãi.
"Tàn nhẫn sao? Câu nói này phải để tôi nói với anh mới đúng." Khóe mắt Nga sắc lạnh, giọng nói đầy oán trách.
Will ngớ người nhìn Nga. Anh không hiểu rõ cô đang muốn ngụ ý về điều gì. Anh thực sự cần nói chuyện rõ ràng với cô. Giữa cô và anh đã có quá nhiều khúc mắc cần được giải bày.
"Nga, có chuyện gì. Em phải nói cho anh biết."
"Tôi nghĩ anh phải là người hiểu rõ hơn ai hết." Nga không buồn nhìn Will, quay mặt đi chỗ khác. Cô cảm thấy khóe mi bắt đầu nhòe đi.
"Có phải vì lá thư. Nếu là vì nó thì em đã hiểu lầm anh rồi." Will nhìn Nga, vẻ mặt khổ sở đến đáng thương.
"Hiểu lầm à. Will, tôi có thể hỏi anh một câu?"
"Bất cứ điều gì, em cứ nói đi."
"Có phải, tôi trông ngốc nghếch và ngu ngu ngơ lắm không?" Nga chua chát hỏi.
"Tại sao em lại nghĩ bản thân mình như vậy."
"Nếu không, tại sao,...anh có thể đối xử với tôi như vậy. Tại sao, tại sao...anh có thể lừa dối tôi và đùa giỡn trước tình cảm chân thành của tôi dành cho anh." Hai hàng nước mắt Nga thi nhau tuôn rơi như thác lũ. Khuôn mặt cô mệt mõi đến thẫn thờ.
"Em đang nói gì thế Nga?...lừa dối... đùa giỡn.." Will đặt tay lên vai Nga, siết chặt đôi vai gầy đang run lên.
"Anh diễn kịch hay lắm...Có phải, anh đã có bạn gái ở quê nhà...Nếu đã có người khác, tại sao anh còn tìm đến tôi và đùa giỡn với tình yêu của tôi dành cho anh? Tại sao anh lại nói dối rằng, anh đã chia tay với cô ta trong khi hai người vẫn còn đang rất mặn nồng?"
"Nga, không phải như những gì em đang nghĩ trong đầu đâu....Phải, anh đã từng có bạn gái ở Mĩ, nhưng anh và cô ấy đã chia tay nhau trước khi anh đến Việt Nam." Will cố giải thích cho Nga hiểu, vẻ mặt vô cùng đau khổ khi nhắc về chuyện đã qua.
Nga cười chua chát trước những lời Will vừa nói ra. Sự tổn thương như đang dày vò tâm trí và cào nát trái tim cô.
"Vậy à, giờ tôi đã hiểu. Thật ra, trong lòng anh, tôi chỉ là một tấm bia chắn, một người thay thế, giải tỏa những chuỗi ngày anh đau khổ trong anh sau khi chia tay người đó...."
"Nga..." Will cố giải bày nhưng Nga vẫn trách cứ át cả tiếng anh, khiến anh không tài nào có thể kể rõ ngọn ngành.
"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy...Anh có thể hiểu được cảm giác tổn thương trong lòng tôi không?"
"Nga...anh.."
"Nếu đã không có tình cảm gì với với tôi. Tại sao, anh lại đem đến cho tôi sự ảo mộng về một tình yêu không lối thoát. Hay anh đã nghĩ rằng, chỉ dùng tôi để vui chơi qua đường...Tại sao anh lại nhẫn tâm lừa dối tôi..."
Giọng nói của Nga đứt quãng theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt đổ thành sông. Cô như mất hết lý trí, tất cả mọi dồn nén như đang bộc phát cao độ. Tay cô không ngừng đánh mạnh vào lồng ngực rộng lớn của Will. Những lời cô nói ra, vốn dĩ, cô đã từng hứa sẽ chôn cất mãi trong lòng. Cô không thể tin rằng, có ngày, mình còn có thể đứng đây, trách cứ anh như thế này. Cô cũng không thể hiểu nổi bản thân mình. Càng hận anh, sao cô lại càng yêu anh tha thiết. Đánh anh đau, nhưng lòng cô còn đau hơn gấp bội.
Will để mặc Nga trút giận lên cơ thể mình. Đôi mắt nâu buồn bã đến não nùng. Anh chỉ biết để mặc Nga kêu gào trong vô thức, trứt hết những nỗi niềm cô đã chịu đựng bấy lâu nay. Anh trách bản thân mình tại sao lại không nói rõ ràng với Nga ngay từ đầu, để cô không phải chịu đựng dày vò đơn lẻ như thế này.
Anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Nga trong vòng tay. Cô càng cố đẩy anh ra, anh lại càng thêm siết chặt. Quá mệt mõi và bất lực, cô chỉ còn biết vùi đầu vào lồng ngực rắn rõi của anh. Mặc định cho số phận an bài.
"Nga, anh xin lỗi vì đã không kể cho em nghe chuyện này. Thật ra, đây là điều mà anh chỉ muốn chôn chặt trong lòng. Anh không muốn nhắc lại quá khứ của mình. Anh đã nghĩ rằng, nó chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của chúng ta...Anh và cô ấy đã chia tay. Trong lòng anh giờ đây chỉ tồn tại mỗi bóng hình em..."
"Anh nói dối...nếu không còn yêu, tại sao khi nhận được thư của cô ấy, anh lại buồn bã đến như vậy? Nếu không còn yêu, tại sao anh lại tránh mặt tôi suốt mấy ngày sau đó...Anh nói dối tôi..." Nga nói như hét lên, Will không còn có thể nghe rõ được tiếng cô bới những tiếng nấc nghẹn ngào....Cô toan rời khỏi vòng tay anh, nhưng anh vẫn cố giữa chặt.
"Nga. Nếu anh nói dối em, thì anh đã phải nghĩ ra cái trò này để gặp mặt em làm gì? Nếu anh nói dối em, tại sao anh phải ngày đêm tìm cách để gặp mặt em? Thậm chí, anh đã nghĩ rằng, nếu anh vẫn không thể nói chuyện rõ ràng với em, anh sẽ không trở về Mĩ mà sẽ ở mãi nơi này đến khi được thấy em.Tại sao anh phải làm như vậy, em có biết không? Là bởi vì.... anh yêu em....Nga à, anh thật lòng rất yêu em..."
Chính em là người đã chữa lành vết thương lòng trong trái tim anh, nơi mà anh đã từng nghĩ rằng sẽ không thể nào liền sẹo. Em đã cho anh biết thế nào là tình yêu chân thành, đã đem đến cho anh những điều tuyệt diệu nhất trong tình yêu. Và chính em, người duy nhất đã khiến anh tin vào cái gọi là.... định mệnh.
Những lời nói chan chứa yêu thương của Will thì thầm bên tai Nga, khiến cô xúc động không thể thốt lên thành lời. Cô bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ đây không phải là sự thật, sợ đây chỉ là một giấc mơ. Cô sợ khi buông tay anh ra, anh sẽ lại đi mãi mãi. Cô sợ, nếu như anh trở về Mĩ, gặp lại người xưa, có khi nào tim anh lại thương nhớ bóng hình cũ. Sau đó, cô lại cười ngạo chính bản thân mình, nếu như đã không có niềm tin nơi anh. Tại sao, từ khi bắt đầu, cô đã đem lòng yêu anh làm gì...
"Nga, anh muốn em biết một điều. Không ai, không thứ gì trên thế gian này có thể thay đổi tình yêu của anh dành cho em..."
Giọng Will dịu dàng khẽ khẽ bên tai như dòng suối mát, như dội rửa những hoài nghi, mặc cảm vẫn còn đang bám víu lấy tâm trí Nga.
Will đẩy nhẹ người Nga ra, áp đôi bàn tay ấm nóng vào khuôn mặt vẫn còn nhem nuốt nước mắt của cô. Anh nhìn sâu vào đôi mắt đen long lanh nước rồi bất chợt hỏi.
"Em có tin tình cảm của anh dành cho em không?"
Nga nhìn chăm chú vào khuôn mặt thành khẩn của Will trong phút chốc rồi khẽ gật đầu. Will mừng rỡ, kéo người cô vào lòng mình một lần nữa. Chiếc ôm lần này còn siết chặt hơn gấp bội phần.
"Nga, anh sẽ quay lại đây tìm em...Anh sẽ tốt nghiệp vào tháng 6. Sau khi việc học hoàn tất, anh sẽ trở lại Ba Tu....Hở, Nga, em sẽ đợi anh phải không?"
Will có thể nghe thấy sự dứt khoát không mảy may nghĩ suy trong cái gật đầu chạm nhẹ vào người anh. Điều đó, khiến trái tim anh đập rộn ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.