Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 2: Ép duyên

Hanny Ho

16/04/2014

Ánh nắng vàng nhẹ của mùa đông chiếu xuống những tờ giấy khổ lớn đủ màu sắc, tạo thành những gam màu lấp lánh vui mắt, làm giảm bớt đi vẻ đìu hiu, nhếch nhát trước trước căn nhà cấp 4 nhỏ hẹp và cũ kỹ.

Cuối con hẻm sâu hung hút, ngôi nhà nhỏ đơn sơ được quét vôi màu xanh nhạt đã phai màu, hoen ố những vết thấm nước lâu năm không được trùng tu, cùng với chi chít những vết nứt trên tường do bị xây dựng qua loa. Khoảng sân nhỏ trước hiêng nhà, được tận dụng hết cỡ để dành phơi những tờ giấy khổ lớn, vật liệu chính dùng để làm hàng mã...

Trong phòng khách nhỏ hẹp và ẩm thấp, nằm la liệt khắp nơi trên nền là những mẫu hình của những đồ vật được sử dụng hàng ngày, trông khá ngộ nghĩnh vì được cắt xếp, tạo hình lên từ những tờ giấy đủ màu sắc, chúng là những vật dụng được làm nên từ những bàn tay khéo léo của những người thợ làm hàng mã, những vật dụng từ dương giang gửi cho người cõi âm...

Bà Nguyệt, chủ nhân của ngôi nhà cấp 4 thấp bé kia đang đứng xếp lại những tờ giấy, rồi khệ nệ vát vào trong nhà, khuôn mặt cam chịu mệt mỏi nhìn chồng đang ngã nghiêng với chai rượu trên tay trong góc nhà sau.

"Ngày mai, bà lên trên đó lôi con Nga về đây cho tôi..."

Ông Thiên đặt mạnh ly rượu xuống nền gạch tàu cũ kỹ, đập hai tay vào đùi, lớn tiếng nói vọng ra nhà trên.

"Thì vài tuần nữa nó cũng về rồi, ông sao cứ lại..."

Bà Nguyệt nhỏ nhẹ trả lời bâng quơ để êm tai chồng. Chứ thực chất, trong lòng bà vẫn muốn Nga, cô con gái lớn trong nhà cứ định cư dài hạn ở nơi đang công tác. Mặc dù, công việc ở nhà đang cần người phụ một tay, nhưng bà vẫn cho phép Nga được ở trên ấy. Bà tin rằng nơi bình yên, thanh tịnh đó sẽ giúp cho tinh thần và sức khỏe của Nga được tốt hơn.

Nhưng, ông Thiên, ba của Nga thì suốt ngày một hai đòi gọi Nga về. Mỗi lần uống rượu say, ông lại lớn tiếng uy hiếp.

"Nếu bà và thằng Nhân không đi, thì để tôi đi..."

Dưới ánh mặt trời vàng nhạt, mái tóc đen đã nhuộm sợi bạc của bà trở nên óng ánh, bóng mượt, soi lên làn da đã xuất hiện nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt, khuôn mặt đôn hậu vẫn thấp thoáng nét đẹp còn đọng lại thời tuổi xuân thì. Bà Nguyệt vẫn cặm cụi với công việc của mình, thở dài mệt mỏi, im lặng không trả lời. Bà biết tính chồng, đối đáp lại sẽ càng khiến ông thêm hăng máu. Bà Nguyệt khống muốn Nga trở về nhà, vì bà biết rằng, ngoài viện cớ công việc nhà đang cần người giúp, ông Thiên còn có lý do khác muốn bắt Nga về lại Sài Gòn...

"Ủa, chị Nguyệt, có anh Thiên ở nhà không chị?"

Vừa nghe thấy giọng nói eo éo điệu đàng của bà Tư Mai từ ngoài ngõ vọng vào. Bà Nguyệt đã vội vàng chạy ra, kéo tay Tư Mai ra góc khuất, giọng run run không giấu vẻ sợ sệt.

"Bà đến đây làm gì? Về đi....Ông nhà tôi đang ..."

Chưa nói dứt câu, bà Nguyệt đã thấy chồng đang đứng sừng sững ngay trước mặt. Vừa nhìn thấy Tư Mai, mặt ông Thiên dãn ra hẳn, vẻ mặt khó chịu lúc nãy thay thế ngay bằng nụ cười móm mém, để lộ chiếc răng đen trên hàm răng ố vàng vì thuốc lá. Ông lăng xăng mời Tư Mai vào nhà bằng giọng Huế đặc chủng. Tư Mai lem lém nhìn bà Nguyệt đang khó chịu ra mặt, nhưng vẫn nhanh chân ẻo lả bước vào trong nhà. Mấy tháng nay, mỗi lần, ông Thiên và Tư Mai gặp nhau, chỉ bàn mỗi việc gả chồng cho Nga.

Cả cái hẻm nghèo heo hút này, không ai không biết danh tính mối mai mát tay của Tư Mai. Bằng chứng là các cô gái mới lớn trong xóm đều được Tư Mai rỉ tai, giới thiệu cho một tấm chồng Đài Loan để đổi đời. Trước những lời ngon ngọt về một cuộc sống sung sướng nơi xứ người cho bản thân, lại vừa có được một số tiền để phụ giúp gia đình. Nên các cô gái gật đầu đồng ý lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc mà không mảy may suy nghĩ...

Ông Thiên nghe nói đến số tiền 10 triệu nộp quan từ chú rễ ngoại mà thoái chí ra mặt, nên một mực ra lệnh vợ và con trai bắt Nga về lại Sài Gòn gấp. Bà Nguyệt vì thương con mà mỗi ngày phải chịu trận vì sự đay nghiến của chồng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bà cũng sẽ không bao giờ để con gái phải cam chịu một cuộc hôn nhân sặc mùi vật chất, không khác gì một cảnh mua bán con như thế này....

Nga bước xuống xe Bus, đảo mắt xung quanh bến xe miền Đông tìm người. Đây là lần đầu tiên, Nga về thăm nhà kể từ ngày cô chuyển công tác. Thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng chốc đã 6 tháng! Cô rất nôn nóng được gặp lại người thân trong gia đình.

Vì là ngày cuối tuần nên bến xe khá nhộn nhịp. Giữa dòng người tấp nập, hối hả ngược xuôi, Nhân vẫn có thể dễ dàng nhận ra Nga, cô em gái kế của anh từ khoảng cách rất xa. Nga vốn có dáng người thanh mảnh, mình hạt sương mai nhỏ nhắn với mái tóc dài chấm lưng đen tuyền, óng mượt như làn suối mát dưới ánh mặt trời. Dù là con gái nhà lao động nghèo, nhưng dáng vẻ nhu mì và dịu dàng của Nga vẫn khiến nhiều người đối diện luôn nhầm tưởng cô là tiểu thư đài cát. Và dù không có được vẻ đẹp hoàn hảo hơn người, nhưng Nga lại luôn nổi bật giữa đám đông với nụ cười tỏa nắng trên môi...

Vừa nhìn thấy Nhân, Nga đã hồ hỡi vẫy tay gọi, đôi môi hồng xinh xắn nở nụ cười tươi rói dưới ánh mặt trời. Cô ôm chiếc túi xách cỡ trung màu xanh rêu vào lòng, rồi chạy nhanh đến chỗ góc cây bàng, nơi Nhân đang đứng chờ bên cạnh chiếc xe honda cup 50 đã cũ kĩ.

"Anh chờ em có lâu lắm không?". Nga vừa thở hổn hển vừa tươi cười hỏi.

"Không, anh cũng mới tới thôi ."

Kéo chiếc túi xách từ tay Nga, Nhân đặt lên phía trước xe. Rồi với tay lấy bịch nước mía mát lạnh đang treo lủng lẳng trên phía tay cầm xe đưa cho Nga. Nhân biết em gái rất thích uống nước mía, nên trên đường đến đây, anh đã tranh thủ ghé mua. Nhân âu yếm nhìn Nga đang chu môi hút cạn bịch nước mía một cách ngon lành rồi mắng yêu cô em gái.

"Em làm gì mà chạy hớ ha hớt hải, lỡ té thì làm sao?"

Lúc nào cũng vậy, Nga luôn nhoẻn miệng cười trừ trước những lời trách mắng quan tâm của ba mẹ và anh trai. Bởi cô biết, dù nói nặng hay nhẹ bất cứ điều gì, cũng là vì họ thương và quan tâm đến cô. Nga vốn bị bệnh máu loãng, nên làm gì cũng phải cẩn thận, tránh gây thương tích cho bản thân...

Nhân đá chống xe, rồi giụt Nga ngồi lên để hai anh em trở về nhà cho kịp giờ cơm trưa. Anh biết mẹ đang trông ngóng con gái yêu của bà trở về nhà. Dù thật tâm, trong lòng bà không muốn Nga về thăm nhà lần này một chút nào....

"Con với chả cái, tối ngày cứ đi biền biệt..."

Ông Thiên đang ngồi trước hiêng nhà, tay thoăn thoắt gấp những tờ giấy đủ màu sắc, xung quanh ông ngổn ngang những sản phẩm hàng mã vẫn còn đang làm dang dỡ. Tay làm, miệng không ngớt la mắng Nga khi vừa nhìn thấy cô từ đầu ngõ.

Biết tính ba vậy, Nga chỉ im lặng cuối đầu, đứng khép nép bên ngoài cánh cửa, khoanh tay chào rồi vội vàng bước nhanh vào trong nhà. Chưa kịp cất đồ, cô đã đi thẳng xuống bếp tìm mẹ. 6 tháng rồi cô không gặp mẹ. Đây cũng là lần đầu tiên cô đi xa nhà như vậy nên cô nhớ mẹ nhiều lắm. Chỉ muốn được xòa vào lòng mẹ, được mẹ âu yếm và vuốt tóc như ngày còn bé.

Bà Nguyệt đang ngồi rửa chén ở phía sau hè. Vừa nghe tiếng gọi của cô con gái lớn, khuôn mặt đang đăm chiêu của bà trở nên rạng rỡ hẳn lên. Bà vội vàng rửa đôi tay chai sần, đang được bao bọc bởi lớp bong bóng trắng tinh khôi. Nhưng khi chưa kịp đứng lên thì bà đã cảm nhận được cái ôm từ phía sau của Nga, kèm theo sau đó là cái hôn má quen thuộc mà Nga vẫn thường làm, cô cất giọng nũng nịu.

"Con gái nhớ mẹ quá đi!"

Bà Nguyệt cười xòa, mắng yêu Nga.

"Tổ cha cô, sắp lấy chồng đến nơi mà cứ như là con nít."

Nghe mẹ nhắc đến chuyện chồng con, Nga ngượng chính cả mặt. Hai má ửng hồng dưới ánh mặt trời trông thật đáng yêu. Mẹ lúc nào cũng đùa, cô còn chưa có bạn trai nữa là...

"Mẹ lại, con không lấy ai hết. Chỉ muốn sống với mẹ suốt đời thôi." Vừa nói, cô vừa ôm lấy cổ bà Nguyệt, tựa đầu vào tấm lưng gầy guộc của bà.

Bà Nguyệt lắc đầu cười, nhìn Nga với ánh mắt nghi ngờ.

"Thôi cô ơi, bây giờ thì nói vậy. Chứ có người yêu là quên cha quên mẹ ngay."

Nga lắc đầu, nhoẻn khuôn miệng xinh xắn biện hộ .

"Không đâu mà mẹ ơi...Thôi, mẹ vô nhà đi, để con rửa cho."

Vừa nói, cô vừa xoắn tay áo sơ mi màu xanh nhạt lên, dành lấy miếng lau rửa chén từ tay bà Nguyệt rồi thoăn thoắt rửa đống chén đĩa cao ngất, cô hỏi vọng vào trong nhà

bếp, nơi bà Nguyệt đang đứng dọn dẹp lau chùi.

"Ủa hôm qua, có khách đến giải hạn hay cúng sao hả hả mẹ?"

---

Nga vừa tham dự hội chợ quốc tế. Cô vừa định đón xe buýt về nhà thì Nhân, anh trai cô đã đến đón.

Chiếc áo dài vốn đã được vén gọn gàng khi vừa đặt người lên xe, nhưng vẫn bướng bỉnh bay phập phồng trong gió. Nga đưa tay nắm chặt vai Nhân, hỏi giọng với lên phía trước, hòa cùng những tạp thanh hỗn hợp giữa phố xá đông đúc.

"Anh Hai không đi học hay sao, mà ra đây đón em vậy Hai?"

Nhân cười nhẹ, nghiêng mái đầu đang bị gió thổi phất phơ về phía sau, giọng trìu mến.

"Má kêu anh ra đón em đó, má sợ em lại đi bộ về "

Giọng Nga dịu xuống, khóe mắt ánh lên sự xúc động thầm kín.

"Có sao đâu, em đón xe Buýt về được mà "

"Em đừng lo, chở em về nhà rồi anh đi học cũng được "

Nga khẽ nói lời cảm ơn anh trai. Nhưng không biết anh có đang nghe thấy không? Những sự quan tâm giản dị như thế này, vốn luôn được lưu giữ trong trái tim cô. Gia đình là nơi hạnh phúc và bình yên nhất đối với cô. Cho dù nó không đầy đủ vật chất, không được tròn trĩnh như bao người khác, nhưng lại đầy ấp tiếng cười. Nơi cô được sống trong vòng tay che chở của cha và anh trai, trong sự bảo bọc của mẹ, và tình



yêu thương của những đứa em nhỏ.

Trong tiếng gió thổi bên tai, cô nghe tiếng thì thầm nhè nhẹ, trước mắt là một màu hồng nhạt xinh. Và cho dù cuộc sống hiện thực có như thế nào? Cô cũng sẽ cố gắng vượt qua...

.....

"Con với chả cái, mới về có mấy hôm là đã tót đi đâu rồi ?"

Bà Nguyệt nhìn chồng thở dài, ngồi xếp lại đống hàng mã vừa làm xong.

"Nó cũng sắp về rồi, ông sao cứ lại..."

Nói đoạn, bà Nguyệt nghiêng người, gọi với ra nhà sau, sai cô con gái thứ 4 Thiên Ngọc dọn cơm nước kẻo trễ. Thiên Ngọc đang hí hoáy viết gì đó vào một tờ giấy màu hồng, mặt méo xệch trông thật khó coi, giọng nói gắt gỏng.

"Thiên Ngân, mày đi dọn cơm dùm chị coi "

Cô em út đang ngồi học bài, ngoan ngoãn đứng dậy, dọn thức ăn trên chiếc bàn tròn, không hề ca thán một lời nào. Trong khi, Thiên Ngọc mặt mày vẫn còn nhăn nhó, miệng làu bàu.

"Chị đúng là con ghẻ của mẹ. Trong nhà này có việc gì cũng sai chị thôi. Còn em và chị Nga thì được mẹ cưng như trứng mỏng. Thật chẳng công bằng tí nào. Chị mà..."

AHHHH

Chưa nói dứt câu, Ngọc đã la toáng lên khi bị một vật gì đó ấn mạnh vào đầu làm cô đau điếng. Thì ra trong lúc đang hăng say kể khổ, cô không biết bà Nguyệt đã đi xuống nhà dưới tự khi nào. Nghe con gái gắt gỏng phân biệt thiệt hơn. Đang bực mình trong lòng, bà đưa tay ký nhẹ vào đầu.

"Cái đứa con gái này, miệng mồm khiếp thật. Có im ngay không thì bao? Tối ngày chỉ bấy nhiêu thôi."

"Đau mà má. Không khéo con học dốt là tại má đó"

Ngọc vừa nhăn nhó vừa vuốt vuốt, xoa xoa vào đầu

"Tối ngày cứ lo thư từ yêu đương nhăng nhít, sao mà học vô được..."

Ngọc vốn rất sợ mẹ, nên im thin thít, đầu cuối xuống bàn nhưng vẻ mặt không khuất phục. Đoạn, như nhớ ra chuyện gì, cô lem lém quay sang nhìn bà Nguyệt, giọng lí nhí cầu khẩn.

"Má, má cho con cái áo thun màu xanh trong tủ nhé. Con hết áo đi học thêm rồi."

Bà Nguyệt đang đứng dọn cơm, từ chối giọng dứt khoát.

"Không được, cái áo đó cho chị Ba của con, sao con mặc vừa?"

"Vừa mà, con còn cao hơn chị Ba mà, cho con nha má?"

"Hôm trước, má mua cho con rồi, sao giờ còn đòi lấy của chị?"

Thiên Nga đang đứng ở cửa bếp tự bao giờ nên nghe thấy hết cuộc hội thoại giữa bà Nguyệt và Ngọc. Từ trước tới giờ, cô lúc nào cũng nhường nhịn em gái, nên lần này cũng không là trường hợp ngoại lệ.

"Thôi mẹ cho em Tư đi, con còn nhiều đồ lắm "

Ngọc chỉ chờ có thế, cô đứng phắt dậy, chạy vào tủ lấy cái áo mặc vào ngay, rồi chạy ra khoe với mọi người.

"Vậy là chị Ba cho em rồi nha. Đẹp không? Đẹp không?"

Bà Nguyệt thở dài nhìn Ngọc ngán ngẫm. Bà không hiểu sao cùng một mẹ sinh ra mà hai đứa con gái mỗi người một nết. Nga tiết kiệm và sống đơn giản, còn Ngọc lại xe xua và đua đòi. Bao nhiêu lần ngon ngọt, rồi quát mắng dọa nạt vẫn không chừa. Sắp chuyển lên cấp 3 mà không lo học hành, suốt ngày đàn đúm bạn bè, không hề phụ giúp bà một tay. Vậy mà mỗi lần bà dọa mắng, nó lại chạy nép sau lưng bố nó. Thế là bà không làm gì được. Có lẽ hợp mạng, nên ông Thiên cưng Ngọc nhất nhà

.......

Nga bước ra từ phòng ngủ. Cô kéo tay bà Nguyệt rồi ấn vào đó những tờ tiền đủ màu, được cuộn tròn gọn gàng bằng một sợi thun màu xanh nhạt. Bà Nguyệt nhìn trong lòng bàn tay mình, nét mặt hơi bất ngờ và xúc động, cất giọng âu yếm hỏi Nga.

"Tiền ở đâu mà con đưa cho mẹ?"

Nga cười xòa, nắm lấy tay mẹ, áp lên tay mình, đong đưa qua lại như ngày xưa còn bé cô vẫn thường hay làm.

"Tiền bồi dưỡng của công đoàn và tiền..."

Nói đến đây, cô sực nhớ ra điều gì nên im bặt. Cô không muốn cho bà Nguyệt lo lắng nên tốt nhất là không nói thêm điều gì.

"Và tiền gì? Sau đang nói mà im ru vậy?"

Bà Nguyệt gặng hỏi với ánh mắt dò xét. Nga giả vờ lãng sang chuyện khác, với người sắp xếp lại chén đũa trên bàn, nói giọng vu vơ.

"Ngân, em lên mời bố va anh Hai xuống ăn cơm đi em"

Ngân vừa đi mấy bước thì nghe tiếng Nga goi.

"À, chị Ba quên mất...Cho em nè, để dành ăn quà"

Ngân cười tít mắt vì được tiền ăn quà. Cô không nhớ đã bao lâu rồi mình không được mua quà bánh ở trong trường. Vì biết mẹ vất vả nên lần nào bà Nguyệt cho tiền, cô cũng đẩy về phía bà, bảo là không thích ăn quà bánh, thích ăn cơm cho chắc bụng. Rồi nói mẹ để dành tiền mua gạo. Lần nào cũng vậy, mắt rưng rưng bà Nguyệt nhìn theo dáng cô con gái út nhỏ nhắn, lững thững bước đi trên con đường nhấp nhô sỏi đá. Chỉ tại gia đình nghèo khó, mà con cái không có được tuổi thơ vui tươi như những đứa trẻ khác. Mới có 12 tuổi đầu mà Ngân đã biết suy nghĩ cho cha mẹ. Nghĩ đến đây, bà Nguyệt thấy ấm lòng, nỗi vất vả cực nhọc như vơi đi hết ...

Chỉ riêng có Ngọc thì...

"Thế còn phần của em đâu chị Ba?"

Ngọc từ đâu nhảy chồm xuống bếp. Ôm vai bá cổ Nga ra điều nịnh nọt. Nga cười phì

trước cô em gái lém lỉnh. Ấn vào tay Ngọc tờ 5000 đồng màu xanh dương. Mặt Ngọc sáng rực như thần mặt trời, lòng cô vui như hội. Thế là trưa nay, cô được theo đám con nhà giàu trong lớp đi ăn chè đậu gần sông Bạch Đằng rồi. Chơi với bọn nó, vui lắm cơ!

"Mai má chở con ra bến xe."

Bà Nguyệt vừa xới cơm, vừa nói với Nga. Cùng lúc, ông Thiên và Nhân đi xuống. Nghe bà Nguyệt nói thế, ông liền quát lớn ra điều hâm dọa.

"Đi đâu mà đi, ở nhà cho tôi. Mai, có người đến coi mắt nó rồi. Tôi đã hẹn với người ta. Không có đi đâu hết, đi tôi đánh què giò."

Bà Nguyệt không giấu được vẻ mặt giận dữ nhìn chồng, mặt đỏ bừng lên, cơn giận lên tới tận mang tai. Vậy là ổng vẫn giữ vững quyết định bắt Nga lấy chồng Đài Loan, người đàn ông mà Tư Mai bảo là giàu xụ, có hãng xưởng gì đó bên Đài Loan. Nếu giàu có thì cần gì phải đi xa xôi qua tận Việt Nam để kiếm vợ như thế này? Tuổi tác lại gần bằng tuổi bà và ông Thiên. Hết mực khuyên ngăn mấy tháng nay mà dường như ông vẫn không hồi tâm chuyển ý được chút nào.

"Nó mới có 20 tuổi mà gả đi đâu, đợi vài năm nữa thì..."

RẦM!!!

Ông Thiên đập mạnh tay xuống bàn. Làm tô chén trên bàn văng tung tóe. Nga giật mình nhưng mặt vẫn cuối gầm, chỉ thốt lên được mỗi từ.

"Bố..."



Rồi im bặt. Nhân vốn không dám cãi lời ông Thiên, nhưng thương em gái nên cũng mạnh dạn lên tiếng can ngăn.

"Bố, em nó không thương người ta. Sao mà lấy được hả? Bố không nghe nhiều cô dâu Việt sống khổ sở như thế nào ở xứ người sao?"

Ông Thiên trừng mắt nhìn về phía Nhân, đập mạnh tay xuống bàn lần nữa, rồi chỉ tay

về phía anh.

"À, thằng này láo, hôm nay dám cả gan cãi lời bố mày à..."

"Bố đừng cậy quyền làm cha mà quyết định thay đời chúng con..."

"Mày..."

Ông Thiên đứng phắt dậy, cầm chiếc ghế gỗ giơ lên tận đầu, định ném về phía Nhân thì Nga đã chụp lấy tay ông can ngăn, cô cất giọng nghèn nghẹn, không giấu được nỗi phập phồng lo sợ. Còn Nhân thì bỏ đi lên nhà trên.

"Con đi học đây, cơm nước như thế này, nuốt làm sao vô?"

Nam, cậu em trai út vừa đi học về, đứng khép nép trong góc nhà nhà run sợ. Ngân đứng gần bấu vào cánh tay mẹ, Nga im lặng cuối đầu, tay mân mê vạt áo. Chỉ có Ngọc là thì vẫn ung dung viết thư tình, tay xoay chiếc bút bi màu xanh, nói xẳng giọng qua phía bàn ăn.

"Bố tính vậy là đúng lắm. Lấy chồng nước ngoài dù sao cũng đỡ hơn mấy tên choi choi trong xóm. Vừa sướng thân, vừa lo được cho gia đình mình. Sao má và chị Nga nghĩ cạn thế không biết?"

"Ngọc, con có im ngay không?"

Bà Nguyệt giận đỏ rần mặt, hướng mắt về phía Ngọc. Cô nghe giọng mẹ gắt gỏng nên im bật.

"Bà làm gì mà la nó dữ vậy? Bộ nó nói không đúng sao?... Tôi đã quyết định vậy rồi, không cần bàn cãi nữa."

Nói đoạn, ông quay sang phía Ngọc, ngoắc tay.

"Qua đây ăn cơm với bố."

Chỉ chờ có vậy, Ngọc tót đến bên cạnh cha, ăn cơm ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, còn vui vẻ rót rượu cho ông Thiên. Ông Thiên thoái chí cười tít mắt, xoa xoa đầu cô con gái rượu.

Nga len lén nhìn mẹ, ánh mắt lo sợ trông thấy. Bà Nguyệt nháy mắt ra hiệu, lấy tay ấn nhẹ lên đùi Nga...

--------

4 giờ sáng...

Nga đã lò mò thức dậy. Nga và bà Nguyệt nhón chân bước ra khỏi nhà, khi mà mọi người còn đang say giấc nồng. Cơn mưa rào đột ngột giữa mùa đông ảm đạm làm hơi lạnh như bao lấy cơ thể nhỏ nhắn thanh mảnh của Nga

Vốn biết tính ông Thiên, khi đã quyết định điều gì thì khó mà lay chuyển được. Nên bà Nguyệt đành im lặng, không quan tâm đến những lời nói của ông, bà chỉ lẳng lặng làm theo ý mình. Cũng may rằng, Nga vẫn còn nơi để nương thân trên đó, nếu không thì bà cũng không biết phải gửi cô đi đâu. May thay, ông Thiên cũng không biết nơi Nga đang dạy học, không thì kế hoạch chạy trốn này cũng khó mà thực hiện được.

Lấy đỡ tấm carton nhỏ, bà Nguyệt choàng qua người Nga, hai mẹ con rón rén ra khỏi cổng, nơi Nhân đang mặc chiếc áo mưa màu xanh đậm đứng chờ tự bao giờ. Nũng nịu ôm mẹ trước khi đi, nước mắt cô như trực chảy ra khi nhìn thấy những sợi tóc bạc bị ướt sũng, bám vào vầng tráng đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn của mẹ. Yên vị sau lưng anh trai, cô giụt mẹ.

"Con không sao, mẹ vào nhà đi kẻo ướt..."

"Mẹ vào nhà đi mẹ, chứ chở ba người, em Nga nó ướt hết rồi lại bệnh, yên xe cũng

nhỏ quá..." Nhân thêm vào.

Bà Nguyệt đành miễn cưỡng thuận ý, xua tay giụt Nhân chạy đi mau, kẻo ông Thiên đột ngột thức giấc thì nguy mất.

Xe nổ lạch bạch chầm chậm trong anh sáng mờ đục của buổi tinh mơ. Chạy được một quãng xa rồi mà Nga vẫn ngoái đầu nhìn lại. Dáng người mẹ già vẫn đứng dưới mưa dõi theo cô. Từ xa, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được những giọt nước mắt của mẹ. Cô có thể cảm nhận được vị mặn đang trôi theo cùng những giọt nước mưa, thấm vào làn môi ướt lạnh của mình. Cô khẽ cất tiếng nghẹn ngào, chỉ đủ để mình nghe thấy, nhưng cũng muốn cơn gió rì rào bên ngoài mang đi, để thổi vào tai mẹ

rằng.

"Con cám ơn mẹ!"

----

Tại bến xe...

Nga ngơ ngác đứng giữa đám đông hành khách đang ồ ạt bước xuống xe. Mùi khói bụi từ những chiếc xe buýt và âm thanh ồn ào bát nháu khiến Nga cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô vừa lấy tay day day thái dương, vừa đưa mắt nhìn về phía những chiếc xe ôm bên đường. Trong lúc lạng chạng định tiến đến bắt xe trở về lại buôn. Cô bất ngờ bị một bàn tay kéo lại từ phía sau. Cô giật mình tưởng rằng bị cướp. Theo phản xạ, cô lấy tay ôm chặt túi đồ, quay nhanh về phía sau. Trong lúc hoảng sợ tột cùng, khuôn mặt cô dãn ra khi nhìn thấy Tuấn, đồng nghiệp đang cộng tác cùng cô ở buôn làng. Cô vừa mừng rỡ vừa bất ngờ. Chỉ biết tròn mắt, há hốc mồm nhìn Tuấn.

"Ủa, anh Tuấn, anh đang làm gì ở đây?"

Vẻ mặt Tuấn trông thật bí hiểm, anh cười tươi nhìn Nga, khoe trọn chiếc đồng tiền sâu hõm.

"Anh ra đón Nga "

Nga nhìn Tuấn vẻ ái ngại xen lẫn hoài nghi. Làm sao anh biết cô về lại buôn hôm nay mà ra đây đón? Cô thầm nghĩ. Sau vài giây ngớ người ra, Nga sực nhớ đến Sani, cô bạn gái cùng phòng với mình. Nga đoán chắc Sani đã nói với Tuấn.

"Làm phiền anh Tuấn quá!"

"Có gì đâu em. Anh cũng ra đây có chút việc..." Tuấn vừa nói vừa giành lấy chiếc túi xách từ tay Nga rồi giụt cô.

"Thôi, ra xe đi em. Trời sắp tối rồi..."

...

Chiếc Jeep kiểu cũ từ từ lăn bánh trên con đường quen thuộc trở về buôn giữa làn sương mỏng. Bên ngoài, thần mặt trời đã dần khuất núi, trời bắt đầu lạng chạng tối...

Tuấn đưa mắt sang nhìn Nga ái ngại. Suốt chặng đường từ thành phố về đến đây, Nga chỉ im lặng, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đoán có lẽ cô nhớ nhà...

"Em nhớ nhà?"

Nga không nhìn Tuấn, lí nhí phủ nhận.

"À, đâu có đâu anh"

Thật ra thì có. Nga đã bắt đầu nhớ đến gia đình ở Sài Gòn. Kể cũng lạ, tuần trước khi quay về Sài Gòn, dù rất vui vì được gặp gia đình nhưng cô cảm thấy nhớ buôn làng. Và bây giờ thì ngược lại. Cảm xúc con người vốn thật phức tạp, cô thầm nghĩ.

"Nếu em muốn, mỗi 2 tháng có thể về thăm nhà. Bọn trẻ có anh lo mà."

"Anh còn biết bao nhiêu là việc. Em không sao. Cám ơn nhã ý của anh Tuấn nhé!"

"Có gì đâu Nga. Nếu em cần gì. Cứ nói anh biết. Đừng ngại!"

Tuấn nhìn Nga bằng đôi mắt đầy âu yếm. Lúc nào cũng vậy, anh luôn quan tâm và đối xử thật dịu dàng với cô. Tuy vậy, Nga có cảm giác không được thoải mái trước cử chỉ này, cô luôn tìm cách né tránh như những gì cô đang làm. Quay đầu ra ngoài cửa sổ và hỏi giọng vu vơ...

"Mọi người vẫn khỏe hả anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook