Chương 65: Giao Ước Volkswagen (Phần 2)
Hanny Ho
15/02/2016
Đáy mắt bồ câu đông lại trong một giây rất nhanh mà không ai có thể nhìn thấy kịp, An vô cùng tự nhiên cười tươi đáp.
"Ồ! Việc này thì tôi không được rõ cho lắm. Nhưng không thấy ông chủ nhắc đến nên tôi nghĩ chắc là không có. Hiện tại, ngành kinh doanh khách sạn cũng chậm lại, nên hình như ông chủ của tôi cũng không hứng thú với lĩnh vực này nữa. Nghe nói Đệ Nhất mới mở nhưng cũng làm ăn rất khấm khá, khách đến lưu trú rất đông. Cô Nga cũng muốn đến đó nghỉ một thời gian hả?"
"À! Không. Tôi chỉ hỏi như vậy thôi."
Nga còn muốn hỏi An thêm nhiều thông tin nữa về Đệ Nhất nhưng lại thôi vì sợ bà Nguyệt nghe thấy lại buồn. Cô tự hỏi, không biết khách sạn này và khách sạn ở Campuchia có cùng một chủ hay không? Anh Nhân của cô bị bọn xã hội đen của sòng bài giết một cách man rợ đến giờ chưa tìm ra được hung thủ. Vì thế, mỗi khi nghe từ Đệ Nhất là cô lại cảm thấy không được vui.
"Vậy, cô Nga có ưng ý ngôi nhà nào không ạ? Có cần tôi cho một vài ý kiến về kinh nghiệm chọn nhà không? Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."
Nga thực sự không muốn nhận món quà giá trị này từ Andew. Nhưng nghĩ đến sức khỏe của bà Nguyệt cùng sự háo hức của cả nhà khi nghe được sống ở một nơi khang trang đẹp đẽ hơn, cô lại không đành lòng mở miệng mà khước từ.
"Cô thật là tốt quá. Tôi cám ơn cô nha. Tôi cũng không rành chuyện nhà cửa cho lắm. Chủ yếu là ba mạ tôi..” Quay sang phía bà Nguyệt vẫn còn đang dán mắt vào cuốn Catalogue, Nga nhẹ giọng hỏi bà. “Ý mạ như thế nào thì con nghe theo ạ."
Không giống như ông Thiên, khao khát có một ngôi nhà đến độ ra mặt. Bà Nguyệt dù rất thích có một căn vừa phải để con cháu được sống vui khỏe. Nhưng bà vẫn còn tần ngần chưa thể quyết định được vì bà hiểu rằng, bất cứ thứ gì trên đời này cũng điều có cái giá của nó. Bà không muốn mang tiếng lợi dụng Andrew khi mà con gái bà còn chưa xác định được tình cảm của mình.
"Hiện tại, gia đình của bác cần phải họp lại để nói chuyện với nhau. Bác cũng cần phải nói chuyện với Việt. Cám ơn con đã nhiệt tình đến đây nhé."
"Dạ được. Vậy nếu như gia đình cần giúp đỡ bất cứ thứ gì, thì hãy liên lạc với con qua số điện thoại này nhé."
Trước sự thuyết phục không ngừng và cảm động vì tấm chân tình của Andrew, cuối cùng, Nga cũng đồng ý nhận món quà khổng lồ này từ anh. Tuy nhiên, thay vì nhận lấy một căn hộ cao cấp hay một biệt thự sang trọng trong các khu chung cư ở ngoại thành, thì cô chỉ mong Andrew có thể mua lại cho gia đình mình căn nhà cũ mà ông Thiên đã cầm trước khi đi đánh bạc ở Campuchia. Điều này khiến Andrew không được vui cho lắm vì anh không chỉ muốn bà Nguyệt có một nơi thoáng mát sạch sẽ hơn để tịnh dưỡng, mà anh còn muốn Nga được sống vui khỏe ở một nơi tiện nghi hơn. Ông Thiên và các em của Nga tiếc rẻ ra mặt với quyết định của cô nhưng cuối cùng cũng thuận theo. Duy chỉ có bà Nguyệt thì hoàn toàn ủng hộ điều này.
Ngày về lại ngôi nhà xưa thân yêu, cả nhà không kiềm được sự xúc động. Nhất là bà Nguyệt. Mấy tháng trước đây thôi, bà còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn có thể quay về được chốn này.
Lúc bà Nguyệt xuất viện, Andrew cũng gạt hết công việc bận rộn sang một bên, đích thân đến bệnh viện đón bà, tự tay anh đẩy xe lăn cho bà vào nhà.
Nhìn ngôi nhà nhỏ đã được sửa sang khang trang lại, bà Nguyệt không cầm được nước mắt mà nắm tay Andrew cảm ơn anh rối rít. Thấy bà Nguyệt vui, Nga cũng vui trong lòng, lặng lẽ nhìn Andrew với ánh mắt biết ơn. Và dù đã bí mật nhìn anh, nhưng cô vẫn bị anh phát giác, vội vàng ngây ngô nhìn chỗ khác, đôi má ửng hồng dưới ánh mặt trời.
Mọi chuyện đến với Nga và gia đình cô hệt như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại. Và có lẽ, mọi thứ sẽ vẫn diễn ra êm đềm như vậy, khi cô quyết định sẽ cho Andrew và cho cả cô một cơ hội để tìm hiểu thêm về nhau.
Mặc dù cô biết cả hai đã quá hiểu về chân tơ kẽ tóc của nhau đến chán chường rồi. Nhưng cô muốn mở lòng mình cho anh bước vào thế giới của cô một lần, một lần cho anh cơ hội đến mở cửa trái tim cô. Thế nhưng, mọi chuyện lại không diễn ra như cô mong đợi sau chuyến viếng thăm đột ngột của cô đến biệt thự Trần Gia.
Rời khỏi trung tâm giới thiệu việc làm với gương mặt không giấu được vẻ vui sướng vì đã tìm được một công việc thích hợp. Nga gọi điện báo với Thảo và hẹn cô cùng nhau đi ăn chè. Trên điện thoại, giọng Thảo không giấu được vẻ hân hoan và vui mừng cho bạn. Cả hai hẹn nhau vào buổi chiều sẽ cùng đi ăn để chúc mừng Nga kiếm được việc làm sau một thời gian dường như mọi nhà tuyển dụng đều từ chối cô. Nhìn sự săn đón của chị nhân viên ở trung tâm giới thiệu việc làm mà Nga không khỏi ngạc nhiên. Mới mấy tuần trước thôi, mỗi lần cô đến xin việc điều chỉ nhận một cái lắc đầu và sự thờ ơ có chủ ý. Vậy mà bây giờ lại niềm nỡ giúp đỡ cô tận tình như vậy. Điều này khiến cô nghi ngờ, liệu việc này có phải là do Andrew nhúng tay vào hay không? Khi cô vẫn còn chưa kịp trả lời được thắc mắc này, thì chị nhân viên đó cũng tự nguyện không đánh mà khai với cô rằng.
“Nga, phụ huynh của em Vy có mời em đi dùng cà phê. Bà ta muốn đích thân xin lỗi em, vì đã nghi oan cho em đã dụ dỗ xúi giụt con gái của bà.”
“Thực sự, chuyện đó em đã quên rồi. Mẹ của Vy không cần phải cảm thấy áy náy như vậy đâu ạ.”
“Chị cũng không biết. Nhưng mà bà ta cứ nhờ chị liên lạc với em gấp. Trên điện thoại, chị nghe bà ta nói là có người bắt buộc bà ta phải làm như vậy.”
Chẳng lẽ lại là Andrew sao? Vì sao anh ta lại biết cả chuyện nhỏ nhặt này?
Chạy vòng vòng đường Sài Gòn đông đúc khói bụi một lúc, Nga mới sực nhớ ra. Có lần, cô nghe Tiệp báo cáo với Andrew chuyện cô bị đuổi việc vì lý do cho học sinh xem tranh ảnh đòi trụy.
Lần đó, Andrew còn dửng dưng thốt ra câu châm chọc Nga, khiến cô chỉ muốn xông ra khỏi tù mà đánh anh cho chết thì thôi. Vậy mà, anh ta lại bí mật mà tìm ra danh tính của cả phụ huynh em Vy và còn bắt người ta phải đích thân ra mặt xin lỗi cô.
Anh quan tâm đến cô nhiều như vậy sao?
Tuy nhiên, cô đã không đến gặp bà phụ huynh kia mà chỉ gọi điện thoại để nói chuyện với bà. Cô trấn an bà rằng, cô đã không còn nhớ hay buồn phiền chuyện đã qua nữa. Trên điện thoại, giọng bà không có vẻ gì là thật tâm cho lắm, giống như làm vì bị ép buộc mà thôi. Điều này khiến cô càng thêm có lý do để từ chối gặp mặt.
Mấy tuần qua, do bận rộn việc chăm sóc cho bà Nguyệt nên Nga vẫn chưa có thời gian để đi gặp bọn xã hội đen để thanh toán tiền cho bọn chúng. Cô cũng lấy làm lạ là sau cái đêm cô đến nhà Andrew, bọn chúng cũng không còn đe dọa hay xuất hiện trước mặt cô nữa. Trong lòng cô lại nỗi lên sự hoài nghi. Chẳng lẽ, lại là do Andrew nhúng tay vào chuyện này nữa sao?
Anh đã thanh toán tiền thay cho cô sao?
Nga không đến ngân hàng rút tiền vội, vì cô muốn đến gặp bọn chúng để hỏi rõ ràng con số chính xác cả vốn lẫn lời mà cô phải trả cho bọn chúng. Vì tất cả tiền viện phí của bà Nguyệt đã được Andrew thanh toán nên từ ngày anh đưa chiếc thẻ này cho cô, cô vẫn giữ nguyên vẹn mà không hề động đến một đồng bạc nào. Nghĩ đến anh, tự nhiên trong lòng cô cảm thấy ấm áp hơn, bình yên và không còn sợ hãi. Tuy nhiên, cảm giác này cũng không kéo dài quá lâu sau khi cô có cuộc nói chuyện với tên cầm đầu của bọn cho vay.
“Về đi! Không cần trả!”
Sau khi đưa mắt nhìn cô đầy sự tức giận vô cớ, tên độc nhãn tay chân vẫn còn bị băng bột, đang ngồi trên xe lăn vừa chơi bài vừa quát cộc cằn.
Cô đến trả tiền mà cũng hăm he như muốn ăn tươi nuốt sống cô như vậy là sao?
“Tại sao? Tôi không nghĩ là các ông tốt đến độ xóa nợ cho tôi. Nếu như vậy, tại sao các ông lại bám riết lấy tôi suốt mấy tuần trước.”
“Con này già mồm! Tao nói khỏi trả là khỏi trả. Ở đó mà lải nhải cái gì hả? Biến!”
Nga thực sự không hiểu nỗi. Tự dưng lại tỏ ra tốt bụng đột xuất mà xóa nợ cho cô như thế sao? Với sự hoài nghi trong lòng, cô muốn biết rõ sự việc nên dò hỏi cho đến khi được thì thôi.
“Tôi không muốn anh trai tôi mất mà vẫn còn canh cánh lo lắng nợ trần gian. Vì thế, hãy nói con số cho tôi biết đi. Tôi sẽ trả tiền lại cho các ông. Cả vốn lẫn lời không thiếu một đồng nào.”
Tên độc nhãn đang chơi bài mà cứ bị giọng Nga léo déo bên tai nên bực mình ném bài xuống bàn quát lên.
“Con này đúng là lì lượm. Khỏi trả! Vì có người trả cho mày rồi. Nó còn đánh bọn tao ra nông nỗi này nè mày đã thấy chưa hả con đỉ kia. Ở đó mà còn lải nhải nữa. Có cút xéo ra khỏi chỗ này không?”
Vậy là đúng như những gì Nga đã nghĩ đến, thì ra nợ của cô đã được trả thay. Chứ nếu không thì làm gì có chuyện bọn hút máu người này dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Mặc dù diết rõ là ai nhưng cô vẫn muốn xác nhận.
“Là ai?”
“Ai trả cho mày thì mày tự biết. Chứ còn ở đó giả vờ hỏi bọn tao làm gì?”
“Người đó trả tiền cho các ông khi nào?”
“Gần hai tháng trước.”
Gần hai tháng trước ư? Nga lẩm bẩm nhíu mày nhớ lại. Đó là thời điểm Andrew vừa mới đánh Thành xong và đi công tác nước ngoài. Nếu như vậy thì tại sao bọn người này vẫn còn truy đuổi cô sau đó? Nếu đã được trả tiền thì tại sao lại cố tình tiếp tục quậy phá cô? Không những ở chỗ làm mà còn đến làm loạn ở nhà trọ khiến cô thể tiếp tục ở đó.
“Nếu đã có người trả tiền cho các ông. Tại sao các ông còn tiếp tục tìm tôi để quấy phá hả?”
“Đi về mà hỏi cái thằng đã trả tiền cho mày đi.”
Thì ra lại là Andrew!
Nga chạy xe ra hỏi con hẻm đầy rẫy tệ nạn đó với gương mặt tức giận chưa từng có. Lúc này, cô chỉ muốn nhìn thấy Andrew trước mặt mà cho anh ta ăn một cái tát mà thôi.
Thì ra chuyện này lại là anh do anh một tay sắp đặt. Sau khi trả tiền cho bọn họ xong lại tiếp tục “dùng độc trị độc”, thuê bọn chúng tìm kiếm lùng sục cô ráo riết, hăm dọa đủ điều, quậy phá nhà trọ của dì Tám làm bà phải đuổi gia đình cô ra khỏi đó. Sau đó, cái bọn bất lương này lại tiếp tục sang nhà Thảo để quậy, đòi đốt cả nhà người ta.
Trời ơi! Andrew Việt Trần ơi là Andrew Việt Trần.
Cái trò đê tiện nhất này cũng là do anh nghĩ ra sao?
Cô biết ơn anh vì đã trả nợ thay cô. Nhưng cô không thể tưởng tượng được rằng, anh lại bỏ tiền ra mà làm chuyện này với cô.
Không thể chờ đợi hẹn Andrew ra ngoài mà mắng cho đỡ cơn giận trong lòng. Nga chạy thẳng đến biệt thự Trần Gia khi anh nói rằng, anh đang ở nhà. Chưa để anh nói câu nào, cô đã tắt máy rồi chạy đến đó luôn.
Có lẽ, nếu như trước đây, Andrew không ra lệnh mở rộng cửa cho Nga bất cứ khi nào cô đến Trần Gia mà không cần phải hỏi ý kiến của anh, thì có lẽ cô sẽ không bao giờ nhìn thấy được bộ mặt thật này.
Bảo vệ khi nhìn thấy Nga đã vội vàng ấn nút mở cổng, ánh mắt tròn vo nhìn cô trên chiếc xe cúp cà tàng lạch bạch chạy vào cổng.
“Ông chủ của các anh đang ở trong nhà phải không?”
“Dạ, ông chủ đang ở hồ bơi ở khuôn viên nhà ạ.”
Không cần người dẫn vào, Nga đi thẳng vào trong. Trần Gia dạo này có thêm nhiều màu sắc tươi xinh hơn khi được trồng thêm nhiều loài hoa lung linh đủ loại.
Mất cả 10 phút đi bộ, Nga mới đến chỗ hồ bơi nơi Andrew đang thư giãn. Trên đường đi, anh có gọi điện và nhắn tin cho cô nhưng cô không thèm bắt máy hay trả lời. Cô chỉ muốn gặp trực tiếp anh mà mắng một trận cho hả cơn giận trong lòng mà thôi.
Hồ bơi của Trần Gia nằm trong khuôn viên rộng lớn đầy cây cỏ xanh tươi, những hàng cọ cao vút đang ngã nghiêng theo chiều gió, tạo ra âm thanh lào xào vui tai. Tiếng nước chảy róc rách từ hòn non bộ cực lớn làm cho không gian trở nên hữu tình và bình lặng, thật thích hợp cho một màn đang đập
vào mắt Nga như thế này.
Andrew, con người mà cô đang dần xóa mọi ác cảm trước đây, vội vàng trao cho anh sự thiện cảm và cả lòng biết ơn sau những gì mà anh đã làm cho cô và gia đình cô. Giờ đây. đang nằm thư thã trên một chiếc ghế dài đặt ngay sát hồ bơi, cái nắng hâm hấp không làm anh bực dọc mà ngược lại tận hưởng một cách thích thú. Không thích thú làm sao được khi bàn tay trắng trẻo dài ngoằn của ai kia cứ liên tục miết nhẹ vào tấm lưng ấy lên xuống và qua lại bằng điệu bộ vô cùng khiêu khích thị giác của kẻ đang nhìn lén như cô.
Nga có cảm giác như cô gái xinh đẹp gợi tình hấp dẫn kia đang dùng hết cả bình kem chống nắng mà đổ lên người Andrew. Vì cô đứng đây đã 15 phút rồi mà cô ta vẫn chưa xoa kem xong. Bàn tay hết mân mê lại vẻ vời gì đó lên tấm lưng màu lúa mạch bóng bẩy dưới ánh nắng mặt trời. Thỉnh thoảng, cô ta lại quên làm nhiệm vụ của mình, cúi người xuống sát bên tai anh, dây dưa đôi môi đỏ mọng lên dáy tai anh cắn nhẹ một cái rồi thì thầm to nhỏ, cười phá lên một cách thích thú. Vì khoảng cách khá xa nên cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh. Tuy nhiên, cô cũng đủ cảm nhận, anh thích thú như thế nào. Trước một thân hình bốc lửa trong bộ bikini hai mảnh màu đỏ kia thì làm sao mà anh không mê muội quên hết mọi thứ xung quanh như vậy.
Rõ ràng, con người này trước đây và bây giờ cũng vậy. Không hề thay đổi một chút nào, chứ đừng nói vì cô mà đã làm như vậy.
Lững thững rời khỏi khu vực hồ bơi trong trạng thái trống rỗng. Nga giật mình khi một chút nữa thôi đã đâm sầm vào Tiệp. Gượng cười nhìn anh một cái, cô bình than như không có chuyện gì, gật đầu chào rồi lướt qua anh.
“Cô chủ! Cô đến đây lâu chưa? Cô tìm ông chủ của tôi à?”
Nga mỉm cười, ánh mắt hơi buồn nhưng vô cùng bình tĩnh.
Vốn dĩ, cô vẫn chưa có tình cảm đặc biệt với Andrew nên mới bình thãn như nước lặng trôi trên mặt hồ như vậy. Nếu như người đàn ông vừa rồi là William, có lẽ cô đã không thể đứng vững, thậm chí là òa khóc vì ghen mà chạy ra khỏi chỗ này.
Tuy vậy, cô không thể dối mình rằng, có điều gì đó khiến lòng cô rất đau mà nhất thời cô không gọi tên được. Mãi sau này cô mới hiểu, nó có tên gọi là niềm tin.
Niềm tin trong cô dành cho anh.
Sự cảm kích trong cô dành cho anh.
Hoàn toàn tan biến như hơi thở hòa vào không khí.
Không còn một chút nào đọng lại trong cô.
“Tôi nghĩ là ông chủ của anh đang rất bận, nên tôi cũng không muốn làm phiền. Chào anh!”
“Để tôi đưa cô về.”
“Cám ơn anh nhưng tôi đã có xe rồi.”
Lách người Tiệp bước đi một cách ung dung, phong thái thanh thãn như một người chưa bao giờ thấy màn gần gủi vừa xảy ra trước mắt.
Tiếng cười khanh khách và tiếng động khi nhảy tỏm xuống nước vọng ra khiến Tiệp co hai đầu chân mày lại, vết sẹo dài trên trán lại được dịp co giật. Anh linh tính chuyện không hay đã xảy ra nên vội vàng tiến thẳng đến hồ bơi.
Kỷ này, ông chủ chết chắc rồi ông chủ ơi!
Khi Tiệp đến nơi thì thấy Andrew đang từ dưới nước bơi lên bờ, gạt tay cô gái trẻ xinh đẹp và nóng bỏng khi cô đã cầm khăn trắng sẵn sàn trên tay để lau khô người cho anh.
“Không cần! Hãy về đi!”
Andrew lạnh lùng nói, lấy khăn trắng cỡ lớn từ người giúp việc đang đứng đó phục vu rồi lau khô thân thể săn chắc. Sau đó, anh ngã người nằm dài lười biếng trên chiếc ghế anh vừa rời cách đó ít phút.
Cô gái hơi bị mất mặt trước cô giúp việc đang nhìn cô với ánh mắt thương hại như muốn nói.
Ông chủ nhà chúng tôi đã có bạn gái rồi. Cô làm như vậy cũng vô ích thôi!
Không bất mãn trước sự lạnh lùng của Andrew, cô gái kia vẫn đeo như đỉa đói, di chuyển thân hình bốc lửa hấp dẫn tiến về phía anh đang nằm nhấm nháp ly rượu vang trên tay.
Qua làn kính đen anh đang đeo, cô không thể nhìn thấu được ánh mắt kia đang nhìn điều gì. Nhưng ánh mắt chủ ý của cô thì anh đều nhìn thấy rõ.
“Cô là do ông John sai đến đây?”
Cô gái uốn éo như con giun, trườn thân hình thon thả như muốn đổ ập về phía anh nhẹ giọng nói.
“Ai sai em đến đây không quan trọng. Điều quan trọng là em đến đây vì sự tự nguyện. Em thực sự muốn”
“Tôi thừa biết mục đích của cô khi đến đây là gì. Vì thế, đừng vòng vo như vậy làm tôi rất mệt. Tôi đây đang cảm thấy bị phiền hà hơn là vui vẻ đó.”
“Vậy là danh bất hư truyền, Andrew Việt Trần chưa bao giờ từ chối đàn bà đẹp khi được dâng lên tận miệng là sai sự thật?”
“Tôi không biết cô nghe điều đó từ đâu. Nhưng có lẽ, hiện tai cô chưa cập nhật tin tức mới nhất thì phải. Nói cho cô biêt để khỏi ngộ nhận và phiền hà đến tôi. Hiện giờ, tôi không còn thích cảm giác được nhiều người đàn phục vụ mình cùng một lúc.”
“Ý anh là chỉ một người chứ không nhiều người cùng một lúc như trước đây?”
“Phải!”
“Vậy thì ông John đã gửi quá đúng rồi còn gì?”
Ngón tay thon thã của cô ta vẽ vời những đường tròn trên chiếc bụng săn chắc của Andrew với ánh mắt không giấu vẻ mời mọc. Thấy anh không phản ứng gì nên cô ta nên nói tiếp.
“Em đây đủ kinh nghiệm làm anh nhớ mãi không quên luôn. Chẳng phải anh chỉ cần một người là đủ à?”
“Rất tiếc người đó lại không phải là cô.”
Chất lỏng trong ly rượu Andrew khẽ đung đưa qua lại, anh nhếch môi cười nhìn ngón tay thon thả trắng bóc đang làm nhột da thịt mình bằng ánh mắt dửng dưng qua lớp kính, nhưng lại không có ý định xua đuổi hay khuyến khích.
“Anh đang có ai sao?”
Cô ta hơi chấn động trong ánh mắt khi hỏi câu này. Trước giờ, cô chưa nghe Andrew Việt Trần khét tiếng ăn chơi có ý định chung tình với một người trong vòng một tiếng đồng hồ, chứ đừng nói đến cả buổi trời cô lãng vãng ở đây mà không tài nào tiếp cận được anh để hoàn thành nhiệm vụ. Cô đang giúp ông chủ của mình ký một hợp đồng béo bở với nhà tài phiệt lắm tiền trước mặt.
Andrew không nói gì, ra hiệu cho người giúp việc đang đứng ngay bên cạnh rót thêm rượu vào ly, bất giác nhếch môi cười khi cô gái hấp dẫn bên cạnh tỏ ra ghen tỵ nói.
“Không biết mỹ nhân nào may mắn được lọt vào mắt xanh của vị đại gia trẻ tuổi này? Nhưng chắc chắn rằng, cô ta không đủ sức hấp dẫn và trình độ để làm anh thỏa mãn trên giường qua tôi.”
Một trong những câu nói trơ trẽn và trần trụi nhất mà anh từng được nghe từ trước đến giờ.
Đúng là hợp đồng càng có giá trị, con người ta càng mãnh liệt muốn lột bỏ nội y với anh hơn.
Cô gái trước mặt thật ra rất xinh đẹp, hội đủ tiêu chuẩn mà anh đã đưa ra trong những nguyên tắc bị phá vỡ tan nát của mình. Nhưng lại không may mắn cho cô ta khi chọn sai thời điểm. Vì lúc này, anh đã không còn thói quen trả một lần ân ái bằng một bảng hợp đồng béo bở nữa.
“Cô nghĩ người đàn bà mà tôi chọn không có khả năng làm tôi thỏa mãn, thì người như cô có thể làm được điều đó sao?”
Nụ cười không tắt suốt cả buổi trời hôm nay của cô gái đông cứng lại trên khóe môi. Nhất thời không biết đáp lại câu nói chẳng khác nào sự sỉ nhục này.
“Hãy về nói với ông John. Dạo gần đây, tôi không có hứng thú đầu tư vào bất động sản. Nhân tiện, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài nên muốn thư giãn một mình vài phút nữa. Phiền cô!”
Không nhìn lấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức của cô ta một giây, anh cầm điện thoại lên tiếp tục gọi cho Nga nhưng cô vẫn không bắt máy. Nhắn tin cũng không thấy trả lời làm anh lo lắng gọi điện đến nhà cô.
Đầu dây bên kia do ông Thiên bắt máy làm anh chẳng muốn dây dưa nói câu nào. Vì mỗi lần không gọi điện được cho Nga là anh lại gọi điện thoại đến nhà cô. Và lần nào cũng vậy, ông Thiên đều thao thao bất tận đống quà cáp anh thường xuyên gửi đến cho gia đình ông. Và lần này cũng vậy, làm anh rất bực mình nên nhanh chóng tìm lý do tắt cuộc gọi.
Em lại đi lung tung ở đâu nữa đây?
Tại sao lại không bắt máy?
Tại sao lại không nhắn tin?
Thật là luôn biết cách làm anh lo lắng.
“Báo tài xế chuẩn bị xe cho tôi.”
Lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra đến với Nga, Andrew vội vàng đứng lên chuẩn bị vào thay đồ thì gặp Tiệp đang tiến đến.
“Sai người tìm cô chủ cho tôi! Lại đi lang thang ở đâu mà gọi điện thoại mãi không thấy bắt máy.”
Chút lo lắng hiện diện trong đáy mắt lạnh lẽo. Tiệp hạ giọng nói.
“Khi nãy, lúc vào đây tìm ông chủ, tôi có gặp cô chủ. Tôi nghĩ hai người đã nói chuyện với nhau rồi chứ?”
Tiệp vừa dứt lời, Andrew đã chau hai đầu chân mày nam tính lại, khẩn trương hỏi.
“Cái gì? Cậu nói sao?”
“Cô Thiên Nga có vẻ không được vui.”
Luýnh quýnh đi qua đi lại đến độ không kịp thay đồ, Andrew quát lớn.
“Chuẩn bị xe ngay! Cô ấy đi lâu chưa?”
“Dạ cũng 5 phút rồi.”
“Mẹ kiếp! tại sao lại không báo cho tôi biết?”
“Dạ, tôi nói chuyện với cô chủ xong là vào đây báo cho ông chủ ngày.”
“Đi mau! Đuổi theo cô ấy. Nhanh lên!”
Chưa bao giờ Andrew thấy hối hận bằng việc đã hào phóng để một người đàn bà xoa kem chống nắng trên người mình như lúc này.
Cô ta còn làm gì anh nữa?
Trời ạ, lại còn cắn cả lên dáy tai anh.
Andrew Việt Trần!
Kỳ này, mày tiêu rồi.
Có lẽ, Thiên Nga đã nhìn thấy cảnh này.
Anh sẽ giải thích như thế nào với em đây?
Trong lòng Andrew tràn ngập bất an, giận bản thân mình vô cùng. Nhớ đến gương mặt đỏ như trái gấc khi anh hôn trộm lên gò má cô ở phía hiêng nhà đêm hôm qua, mà lòng anh cồn cào lo lắng. Thầm ước sao, cô đã không nhìn thấy những gì đã diễn ra ở hồ bơi. Nhưng anh biết rõ, hy vọng này rất mong manh.
8 giờ đêm, Andrew vẫn còn ngồi chờ Nga ở phòng khách nhà bà Nguyệt. Thấy vẻ bồn chồn ngóng ra cổng như trông mẹ đi chợ về của anh làm bà Nguyệt hoài nghi có chuyện gì đó đang xảy ra giữa anh và Nga nên dò hỏi.
“Hai đứa giận nhau à?”
“Dạ. Không ạ! Chỉ là con gọi điện mà không thấy Nga bắt máy nên lo.”
Chỉ vì lý do đơn giản đó mà một người bận rộn như anh đã ngồi đợi những 6 tiếng đồng hồ thì quả là đáng khâm phục.
Mặc dù, ngay sau đó, bà Nguyệt có gọi điện cho Nga. Cô đã bắt máy và báo sẽ sớm về nhà, nhưng Andrew vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Suốt thời gian đó, anh đã gửi cả trăm tin nhắn và hàng trăm cuộc gọi cho cô nhưng cô vẫn lạnh lùng không trả lời.
Rõ ràng, cô đang rất giận anh. Vậy mà khi bước vào nhà, cô lại tỏ ra vô cùng bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Mặc cho ánh nhìn soi mói của cả nhà đang dán vào cô.
“Anh đến tìm toi à? Có việc gì thế?”
“Anh muốn nói chuyện riêng với em một chút”
Vẻ bình tĩnh và tự nhiên của Nga khiến cho bà Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Vậy là sự lo lắng của bà đúng là vớ vẩn. Cứ ngỡ anh và cô đang giận nhau chuyện gì, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy anh nắm tay cô kéo ra ngoài, thì bà hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng. Còn bảo mấy đứa con gái chuẩn bị bữa tối để mời anh ở lại dùng cơm.
CHÁT!
Vừa kéo Nga ra đến một góc tối nơi con hẻm trước nhà, Andrew chưa kịp nói câu nào đã bị cô vung tay tát một cái vào mặt đến độ bàng hoàng không phản ứng kịp. Tuy nhiên, anh chẳng trách cứ cô lời nào vì anh biết mình xứng đáng bị như vậy.
Nắm lấy bàn tay Nga lay lay nhẹ, Andrew thành khẩn van xin tha thứ.
“Anh biết em đang rất đau lòng. Nếu em muốn đánh anh tiếp thì hãy cứ đánh đi. Anh chịu đựng được. Nhưng xin em hãy nghe anh giải thích. Chuyện đó…thật ra, anh và cô gái đó không hề có quan hệ gì cả….”
Gạt mạnh tay Andrew ra, Nga cười khan lạnh lùng nói.
“Có lẽ, anh đang lo lắng dư thừa rồi. Vì thật ra, tôi không hề cảm thấy đau lòng. Anh cũng không cần phải giải thích điều đó. Vì đối với tôi, chuyện này không hề quan trọng hay có ý nghĩa gì.”
“Nga! Anh xin lỗi em. Thật ra, cô ta chỉ là người do đối tác của anh cử đến để ký hợp đồng. Vì cô ta muốn giúp anh xoa kem chống nắng nên anh đã để mặc cô ta làm điều đó. Thực sự giữa anh và cô ta không hề xảy ra chuyện gì cả. Hãy tha lỗi cho anh lần này có được không Thiên Nga?”
“Thật ra, tôi không hề có tư cách để quyết định có nên tha thứ cho anh hay là không? Khi mà trong lòng tôi, vốn vẫn chưa hề dành bất cứ tình cảm đặc biệt nào cho anh cả. Nói rõ ràng hơn, trái tim tôi chưa bao giờ hướng về anh. Vì thế, tôi không biết lấy thứ gì để bấu vếu và mà tha lỗi cho anh. Thực sự trong lúc này mà nói, nếu tôi yêu anh. Có lẽ, tôi sẽ suy nghĩ lại, vì tình yêu mà tha thứ cho anh một lần. Nhưng sự thực, thứ tôi đang mất đi từ anh là gì, anh có biết không?”
Andrew nhất thời không trả lời được câu hỏi này, chỉ biết lặng yên nhìn Nga, nghe cô trách cứ.
“Thứ này còn quan trọng hơn cả tình yêu, nó là nền tảng cơ bản cho bất cứ mối quan hệ nào trong xã hội này. Đó chính là niềm tin. Niềm tin đối với tôi vô cùng quan trọng. Anh có biết, vì tin tưởng anh mà tôi đã cố gắng cho anh một cơ hội được bước vào trái tim tôi. Sự chân thành của anh đã thực sự làm tôi rung động. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã sụp đổ. Một chút niềm tin trong tôi dành cho anh cũng không còn. Có lẽ, tôi đã quá vội vàng tin vào những thứ hào nhoáng bên ngoài mà anh mang lại cho tôi và gia đình tôi. Vì thế, tôi đã quên đi giá trị bên trong của một con người, người mà tôi vốn đã từng nghĩ rằng không thể nào có thể tin tưởng được. Giờ tôi mới hiểu, những gì thuộc về bản chất khó lòng mà thay đổi được.”
“Em đã hiểu lầm anh rồi, Thiên Nga. Thật ra, trong lòng anh chỉ có một mình em. Chuyện hôm nay hoàn toàn không như em nghĩ đâu.”
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện. Anh còn chối cãi được sao? Ngay khi chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu cho một mối quan hệ nghiêm túc và lâu dài, anh đã lăng nhăng với người đàn bà khác như vậy. Anh nói đi, tôi làm sao có thể tin tưởng được anh đây.”
Andrew cố gắng nắm lấy tay Nga để giải thích nhưng cô không còn muốn nghe thấy. Vùng tay anh ra rồi lấy trong túi quần chiếc thẻ mà cô vẫn chưa sử dụng một đồng bạc nào.
“Cái này, tôi xin gửi trả lại anh. Tiền vẫn còn nguyên vẹn trong đó. Cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho mạ và gia đình tôi. Những gì tôi mang nợ anh, tôi sẽ cố gắng trả lại.”
Vừa định quay lưng đi, cô như sực nhớ điều gì đó, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên trước mặt, chiếc nhẫn Only you lấp lánh trong bóng tối.
Chiếc nhẫn này, cô đã từng đấu tranh tư tưởng rất nhiều khi quyết định giữ lại nó. Nhưng đêm nay, khi tháo nó ra, cô đã không suy nghĩ gì nhiều. Tự trách mình lẽ ra từ đầu đã không nên chấp nhận nó một cách dễ dãi như vậy.
Cầm lấy bàn tay đã thả lõng ra vì bất lực của Andrew, Nga đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay anh, nhẹ vuốt những ngón tay anh co lại rồi nói giọng cứng rắn.
“Hãy kết thúc đi!”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.
"Ồ! Việc này thì tôi không được rõ cho lắm. Nhưng không thấy ông chủ nhắc đến nên tôi nghĩ chắc là không có. Hiện tại, ngành kinh doanh khách sạn cũng chậm lại, nên hình như ông chủ của tôi cũng không hứng thú với lĩnh vực này nữa. Nghe nói Đệ Nhất mới mở nhưng cũng làm ăn rất khấm khá, khách đến lưu trú rất đông. Cô Nga cũng muốn đến đó nghỉ một thời gian hả?"
"À! Không. Tôi chỉ hỏi như vậy thôi."
Nga còn muốn hỏi An thêm nhiều thông tin nữa về Đệ Nhất nhưng lại thôi vì sợ bà Nguyệt nghe thấy lại buồn. Cô tự hỏi, không biết khách sạn này và khách sạn ở Campuchia có cùng một chủ hay không? Anh Nhân của cô bị bọn xã hội đen của sòng bài giết một cách man rợ đến giờ chưa tìm ra được hung thủ. Vì thế, mỗi khi nghe từ Đệ Nhất là cô lại cảm thấy không được vui.
"Vậy, cô Nga có ưng ý ngôi nhà nào không ạ? Có cần tôi cho một vài ý kiến về kinh nghiệm chọn nhà không? Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."
Nga thực sự không muốn nhận món quà giá trị này từ Andew. Nhưng nghĩ đến sức khỏe của bà Nguyệt cùng sự háo hức của cả nhà khi nghe được sống ở một nơi khang trang đẹp đẽ hơn, cô lại không đành lòng mở miệng mà khước từ.
"Cô thật là tốt quá. Tôi cám ơn cô nha. Tôi cũng không rành chuyện nhà cửa cho lắm. Chủ yếu là ba mạ tôi..” Quay sang phía bà Nguyệt vẫn còn đang dán mắt vào cuốn Catalogue, Nga nhẹ giọng hỏi bà. “Ý mạ như thế nào thì con nghe theo ạ."
Không giống như ông Thiên, khao khát có một ngôi nhà đến độ ra mặt. Bà Nguyệt dù rất thích có một căn vừa phải để con cháu được sống vui khỏe. Nhưng bà vẫn còn tần ngần chưa thể quyết định được vì bà hiểu rằng, bất cứ thứ gì trên đời này cũng điều có cái giá của nó. Bà không muốn mang tiếng lợi dụng Andrew khi mà con gái bà còn chưa xác định được tình cảm của mình.
"Hiện tại, gia đình của bác cần phải họp lại để nói chuyện với nhau. Bác cũng cần phải nói chuyện với Việt. Cám ơn con đã nhiệt tình đến đây nhé."
"Dạ được. Vậy nếu như gia đình cần giúp đỡ bất cứ thứ gì, thì hãy liên lạc với con qua số điện thoại này nhé."
Trước sự thuyết phục không ngừng và cảm động vì tấm chân tình của Andrew, cuối cùng, Nga cũng đồng ý nhận món quà khổng lồ này từ anh. Tuy nhiên, thay vì nhận lấy một căn hộ cao cấp hay một biệt thự sang trọng trong các khu chung cư ở ngoại thành, thì cô chỉ mong Andrew có thể mua lại cho gia đình mình căn nhà cũ mà ông Thiên đã cầm trước khi đi đánh bạc ở Campuchia. Điều này khiến Andrew không được vui cho lắm vì anh không chỉ muốn bà Nguyệt có một nơi thoáng mát sạch sẽ hơn để tịnh dưỡng, mà anh còn muốn Nga được sống vui khỏe ở một nơi tiện nghi hơn. Ông Thiên và các em của Nga tiếc rẻ ra mặt với quyết định của cô nhưng cuối cùng cũng thuận theo. Duy chỉ có bà Nguyệt thì hoàn toàn ủng hộ điều này.
Ngày về lại ngôi nhà xưa thân yêu, cả nhà không kiềm được sự xúc động. Nhất là bà Nguyệt. Mấy tháng trước đây thôi, bà còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn có thể quay về được chốn này.
Lúc bà Nguyệt xuất viện, Andrew cũng gạt hết công việc bận rộn sang một bên, đích thân đến bệnh viện đón bà, tự tay anh đẩy xe lăn cho bà vào nhà.
Nhìn ngôi nhà nhỏ đã được sửa sang khang trang lại, bà Nguyệt không cầm được nước mắt mà nắm tay Andrew cảm ơn anh rối rít. Thấy bà Nguyệt vui, Nga cũng vui trong lòng, lặng lẽ nhìn Andrew với ánh mắt biết ơn. Và dù đã bí mật nhìn anh, nhưng cô vẫn bị anh phát giác, vội vàng ngây ngô nhìn chỗ khác, đôi má ửng hồng dưới ánh mặt trời.
Mọi chuyện đến với Nga và gia đình cô hệt như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại. Và có lẽ, mọi thứ sẽ vẫn diễn ra êm đềm như vậy, khi cô quyết định sẽ cho Andrew và cho cả cô một cơ hội để tìm hiểu thêm về nhau.
Mặc dù cô biết cả hai đã quá hiểu về chân tơ kẽ tóc của nhau đến chán chường rồi. Nhưng cô muốn mở lòng mình cho anh bước vào thế giới của cô một lần, một lần cho anh cơ hội đến mở cửa trái tim cô. Thế nhưng, mọi chuyện lại không diễn ra như cô mong đợi sau chuyến viếng thăm đột ngột của cô đến biệt thự Trần Gia.
Rời khỏi trung tâm giới thiệu việc làm với gương mặt không giấu được vẻ vui sướng vì đã tìm được một công việc thích hợp. Nga gọi điện báo với Thảo và hẹn cô cùng nhau đi ăn chè. Trên điện thoại, giọng Thảo không giấu được vẻ hân hoan và vui mừng cho bạn. Cả hai hẹn nhau vào buổi chiều sẽ cùng đi ăn để chúc mừng Nga kiếm được việc làm sau một thời gian dường như mọi nhà tuyển dụng đều từ chối cô. Nhìn sự săn đón của chị nhân viên ở trung tâm giới thiệu việc làm mà Nga không khỏi ngạc nhiên. Mới mấy tuần trước thôi, mỗi lần cô đến xin việc điều chỉ nhận một cái lắc đầu và sự thờ ơ có chủ ý. Vậy mà bây giờ lại niềm nỡ giúp đỡ cô tận tình như vậy. Điều này khiến cô nghi ngờ, liệu việc này có phải là do Andrew nhúng tay vào hay không? Khi cô vẫn còn chưa kịp trả lời được thắc mắc này, thì chị nhân viên đó cũng tự nguyện không đánh mà khai với cô rằng.
“Nga, phụ huynh của em Vy có mời em đi dùng cà phê. Bà ta muốn đích thân xin lỗi em, vì đã nghi oan cho em đã dụ dỗ xúi giụt con gái của bà.”
“Thực sự, chuyện đó em đã quên rồi. Mẹ của Vy không cần phải cảm thấy áy náy như vậy đâu ạ.”
“Chị cũng không biết. Nhưng mà bà ta cứ nhờ chị liên lạc với em gấp. Trên điện thoại, chị nghe bà ta nói là có người bắt buộc bà ta phải làm như vậy.”
Chẳng lẽ lại là Andrew sao? Vì sao anh ta lại biết cả chuyện nhỏ nhặt này?
Chạy vòng vòng đường Sài Gòn đông đúc khói bụi một lúc, Nga mới sực nhớ ra. Có lần, cô nghe Tiệp báo cáo với Andrew chuyện cô bị đuổi việc vì lý do cho học sinh xem tranh ảnh đòi trụy.
Lần đó, Andrew còn dửng dưng thốt ra câu châm chọc Nga, khiến cô chỉ muốn xông ra khỏi tù mà đánh anh cho chết thì thôi. Vậy mà, anh ta lại bí mật mà tìm ra danh tính của cả phụ huynh em Vy và còn bắt người ta phải đích thân ra mặt xin lỗi cô.
Anh quan tâm đến cô nhiều như vậy sao?
Tuy nhiên, cô đã không đến gặp bà phụ huynh kia mà chỉ gọi điện thoại để nói chuyện với bà. Cô trấn an bà rằng, cô đã không còn nhớ hay buồn phiền chuyện đã qua nữa. Trên điện thoại, giọng bà không có vẻ gì là thật tâm cho lắm, giống như làm vì bị ép buộc mà thôi. Điều này khiến cô càng thêm có lý do để từ chối gặp mặt.
Mấy tuần qua, do bận rộn việc chăm sóc cho bà Nguyệt nên Nga vẫn chưa có thời gian để đi gặp bọn xã hội đen để thanh toán tiền cho bọn chúng. Cô cũng lấy làm lạ là sau cái đêm cô đến nhà Andrew, bọn chúng cũng không còn đe dọa hay xuất hiện trước mặt cô nữa. Trong lòng cô lại nỗi lên sự hoài nghi. Chẳng lẽ, lại là do Andrew nhúng tay vào chuyện này nữa sao?
Anh đã thanh toán tiền thay cho cô sao?
Nga không đến ngân hàng rút tiền vội, vì cô muốn đến gặp bọn chúng để hỏi rõ ràng con số chính xác cả vốn lẫn lời mà cô phải trả cho bọn chúng. Vì tất cả tiền viện phí của bà Nguyệt đã được Andrew thanh toán nên từ ngày anh đưa chiếc thẻ này cho cô, cô vẫn giữ nguyên vẹn mà không hề động đến một đồng bạc nào. Nghĩ đến anh, tự nhiên trong lòng cô cảm thấy ấm áp hơn, bình yên và không còn sợ hãi. Tuy nhiên, cảm giác này cũng không kéo dài quá lâu sau khi cô có cuộc nói chuyện với tên cầm đầu của bọn cho vay.
“Về đi! Không cần trả!”
Sau khi đưa mắt nhìn cô đầy sự tức giận vô cớ, tên độc nhãn tay chân vẫn còn bị băng bột, đang ngồi trên xe lăn vừa chơi bài vừa quát cộc cằn.
Cô đến trả tiền mà cũng hăm he như muốn ăn tươi nuốt sống cô như vậy là sao?
“Tại sao? Tôi không nghĩ là các ông tốt đến độ xóa nợ cho tôi. Nếu như vậy, tại sao các ông lại bám riết lấy tôi suốt mấy tuần trước.”
“Con này già mồm! Tao nói khỏi trả là khỏi trả. Ở đó mà lải nhải cái gì hả? Biến!”
Nga thực sự không hiểu nỗi. Tự dưng lại tỏ ra tốt bụng đột xuất mà xóa nợ cho cô như thế sao? Với sự hoài nghi trong lòng, cô muốn biết rõ sự việc nên dò hỏi cho đến khi được thì thôi.
“Tôi không muốn anh trai tôi mất mà vẫn còn canh cánh lo lắng nợ trần gian. Vì thế, hãy nói con số cho tôi biết đi. Tôi sẽ trả tiền lại cho các ông. Cả vốn lẫn lời không thiếu một đồng nào.”
Tên độc nhãn đang chơi bài mà cứ bị giọng Nga léo déo bên tai nên bực mình ném bài xuống bàn quát lên.
“Con này đúng là lì lượm. Khỏi trả! Vì có người trả cho mày rồi. Nó còn đánh bọn tao ra nông nỗi này nè mày đã thấy chưa hả con đỉ kia. Ở đó mà còn lải nhải nữa. Có cút xéo ra khỏi chỗ này không?”
Vậy là đúng như những gì Nga đã nghĩ đến, thì ra nợ của cô đã được trả thay. Chứ nếu không thì làm gì có chuyện bọn hút máu người này dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Mặc dù diết rõ là ai nhưng cô vẫn muốn xác nhận.
“Là ai?”
“Ai trả cho mày thì mày tự biết. Chứ còn ở đó giả vờ hỏi bọn tao làm gì?”
“Người đó trả tiền cho các ông khi nào?”
“Gần hai tháng trước.”
Gần hai tháng trước ư? Nga lẩm bẩm nhíu mày nhớ lại. Đó là thời điểm Andrew vừa mới đánh Thành xong và đi công tác nước ngoài. Nếu như vậy thì tại sao bọn người này vẫn còn truy đuổi cô sau đó? Nếu đã được trả tiền thì tại sao lại cố tình tiếp tục quậy phá cô? Không những ở chỗ làm mà còn đến làm loạn ở nhà trọ khiến cô thể tiếp tục ở đó.
“Nếu đã có người trả tiền cho các ông. Tại sao các ông còn tiếp tục tìm tôi để quấy phá hả?”
“Đi về mà hỏi cái thằng đã trả tiền cho mày đi.”
Thì ra lại là Andrew!
Nga chạy xe ra hỏi con hẻm đầy rẫy tệ nạn đó với gương mặt tức giận chưa từng có. Lúc này, cô chỉ muốn nhìn thấy Andrew trước mặt mà cho anh ta ăn một cái tát mà thôi.
Thì ra chuyện này lại là anh do anh một tay sắp đặt. Sau khi trả tiền cho bọn họ xong lại tiếp tục “dùng độc trị độc”, thuê bọn chúng tìm kiếm lùng sục cô ráo riết, hăm dọa đủ điều, quậy phá nhà trọ của dì Tám làm bà phải đuổi gia đình cô ra khỏi đó. Sau đó, cái bọn bất lương này lại tiếp tục sang nhà Thảo để quậy, đòi đốt cả nhà người ta.
Trời ơi! Andrew Việt Trần ơi là Andrew Việt Trần.
Cái trò đê tiện nhất này cũng là do anh nghĩ ra sao?
Cô biết ơn anh vì đã trả nợ thay cô. Nhưng cô không thể tưởng tượng được rằng, anh lại bỏ tiền ra mà làm chuyện này với cô.
Không thể chờ đợi hẹn Andrew ra ngoài mà mắng cho đỡ cơn giận trong lòng. Nga chạy thẳng đến biệt thự Trần Gia khi anh nói rằng, anh đang ở nhà. Chưa để anh nói câu nào, cô đã tắt máy rồi chạy đến đó luôn.
Có lẽ, nếu như trước đây, Andrew không ra lệnh mở rộng cửa cho Nga bất cứ khi nào cô đến Trần Gia mà không cần phải hỏi ý kiến của anh, thì có lẽ cô sẽ không bao giờ nhìn thấy được bộ mặt thật này.
Bảo vệ khi nhìn thấy Nga đã vội vàng ấn nút mở cổng, ánh mắt tròn vo nhìn cô trên chiếc xe cúp cà tàng lạch bạch chạy vào cổng.
“Ông chủ của các anh đang ở trong nhà phải không?”
“Dạ, ông chủ đang ở hồ bơi ở khuôn viên nhà ạ.”
Không cần người dẫn vào, Nga đi thẳng vào trong. Trần Gia dạo này có thêm nhiều màu sắc tươi xinh hơn khi được trồng thêm nhiều loài hoa lung linh đủ loại.
Mất cả 10 phút đi bộ, Nga mới đến chỗ hồ bơi nơi Andrew đang thư giãn. Trên đường đi, anh có gọi điện và nhắn tin cho cô nhưng cô không thèm bắt máy hay trả lời. Cô chỉ muốn gặp trực tiếp anh mà mắng một trận cho hả cơn giận trong lòng mà thôi.
Hồ bơi của Trần Gia nằm trong khuôn viên rộng lớn đầy cây cỏ xanh tươi, những hàng cọ cao vút đang ngã nghiêng theo chiều gió, tạo ra âm thanh lào xào vui tai. Tiếng nước chảy róc rách từ hòn non bộ cực lớn làm cho không gian trở nên hữu tình và bình lặng, thật thích hợp cho một màn
Andrew, con người mà cô đang dần xóa mọi ác cảm trước đây, vội vàng trao cho anh sự thiện cảm và cả lòng biết ơn sau những gì mà anh đã làm cho cô và gia đình cô. Giờ đây. đang nằm thư thã trên một chiếc ghế dài đặt ngay sát hồ bơi, cái nắng hâm hấp không làm anh bực dọc mà ngược lại tận hưởng một cách thích thú. Không thích thú làm sao được khi bàn tay trắng trẻo dài ngoằn của ai kia cứ liên tục miết nhẹ vào tấm lưng ấy lên xuống và qua lại bằng điệu bộ vô cùng khiêu khích thị giác của kẻ đang nhìn lén như cô.
Nga có cảm giác như cô gái xinh đẹp gợi tình hấp dẫn kia đang dùng hết cả bình kem chống nắng mà đổ lên người Andrew. Vì cô đứng đây đã 15 phút rồi mà cô ta vẫn chưa xoa kem xong. Bàn tay hết mân mê lại vẻ vời gì đó lên tấm lưng màu lúa mạch bóng bẩy dưới ánh nắng mặt trời. Thỉnh thoảng, cô ta lại quên làm nhiệm vụ của mình, cúi người xuống sát bên tai anh, dây dưa đôi môi đỏ mọng lên dáy tai anh cắn nhẹ một cái rồi thì thầm to nhỏ, cười phá lên một cách thích thú. Vì khoảng cách khá xa nên cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh. Tuy nhiên, cô cũng đủ cảm nhận, anh thích thú như thế nào. Trước một thân hình bốc lửa trong bộ bikini hai mảnh màu đỏ kia thì làm sao mà anh không mê muội quên hết mọi thứ xung quanh như vậy.
Rõ ràng, con người này trước đây và bây giờ cũng vậy. Không hề thay đổi một chút nào, chứ đừng nói vì cô mà đã làm như vậy.
Lững thững rời khỏi khu vực hồ bơi trong trạng thái trống rỗng. Nga giật mình khi một chút nữa thôi đã đâm sầm vào Tiệp. Gượng cười nhìn anh một cái, cô bình than như không có chuyện gì, gật đầu chào rồi lướt qua anh.
“Cô chủ! Cô đến đây lâu chưa? Cô tìm ông chủ của tôi à?”
Nga mỉm cười, ánh mắt hơi buồn nhưng vô cùng bình tĩnh.
Vốn dĩ, cô vẫn chưa có tình cảm đặc biệt với Andrew nên mới bình thãn như nước lặng trôi trên mặt hồ như vậy. Nếu như người đàn ông vừa rồi là William, có lẽ cô đã không thể đứng vững, thậm chí là òa khóc vì ghen mà chạy ra khỏi chỗ này.
Tuy vậy, cô không thể dối mình rằng, có điều gì đó khiến lòng cô rất đau mà nhất thời cô không gọi tên được. Mãi sau này cô mới hiểu, nó có tên gọi là niềm tin.
Niềm tin trong cô dành cho anh.
Sự cảm kích trong cô dành cho anh.
Hoàn toàn tan biến như hơi thở hòa vào không khí.
Không còn một chút nào đọng lại trong cô.
“Tôi nghĩ là ông chủ của anh đang rất bận, nên tôi cũng không muốn làm phiền. Chào anh!”
“Để tôi đưa cô về.”
“Cám ơn anh nhưng tôi đã có xe rồi.”
Lách người Tiệp bước đi một cách ung dung, phong thái thanh thãn như một người chưa bao giờ thấy màn gần gủi vừa xảy ra trước mắt.
Tiếng cười khanh khách và tiếng động khi nhảy tỏm xuống nước vọng ra khiến Tiệp co hai đầu chân mày lại, vết sẹo dài trên trán lại được dịp co giật. Anh linh tính chuyện không hay đã xảy ra nên vội vàng tiến thẳng đến hồ bơi.
Kỷ này, ông chủ chết chắc rồi ông chủ ơi!
Khi Tiệp đến nơi thì thấy Andrew đang từ dưới nước bơi lên bờ, gạt tay cô gái trẻ xinh đẹp và nóng bỏng khi cô đã cầm khăn trắng sẵn sàn trên tay để lau khô người cho anh.
“Không cần! Hãy về đi!”
Andrew lạnh lùng nói, lấy khăn trắng cỡ lớn từ người giúp việc đang đứng đó phục vu rồi lau khô thân thể săn chắc. Sau đó, anh ngã người nằm dài lười biếng trên chiếc ghế anh vừa rời cách đó ít phút.
Cô gái hơi bị mất mặt trước cô giúp việc đang nhìn cô với ánh mắt thương hại như muốn nói.
Ông chủ nhà chúng tôi đã có bạn gái rồi. Cô làm như vậy cũng vô ích thôi!
Không bất mãn trước sự lạnh lùng của Andrew, cô gái kia vẫn đeo như đỉa đói, di chuyển thân hình bốc lửa hấp dẫn tiến về phía anh đang nằm nhấm nháp ly rượu vang trên tay.
Qua làn kính đen anh đang đeo, cô không thể nhìn thấu được ánh mắt kia đang nhìn điều gì. Nhưng ánh mắt chủ ý của cô thì anh đều nhìn thấy rõ.
“Cô là do ông John sai đến đây?”
Cô gái uốn éo như con giun, trườn thân hình thon thả như muốn đổ ập về phía anh nhẹ giọng nói.
“Ai sai em đến đây không quan trọng. Điều quan trọng là em đến đây vì sự tự nguyện. Em thực sự muốn
“Tôi thừa biết mục đích của cô khi đến đây là gì. Vì thế, đừng vòng vo như vậy làm tôi rất mệt. Tôi đây đang cảm thấy bị phiền hà hơn là vui vẻ đó.”
“Vậy là danh bất hư truyền, Andrew Việt Trần chưa bao giờ từ chối đàn bà đẹp khi được dâng lên tận miệng là sai sự thật?”
“Tôi không biết cô nghe điều đó từ đâu. Nhưng có lẽ, hiện tai cô chưa cập nhật tin tức mới nhất thì phải. Nói cho cô biêt để khỏi ngộ nhận và phiền hà đến tôi. Hiện giờ, tôi không còn thích cảm giác được nhiều người đàn phục vụ mình cùng một lúc.”
“Ý anh là chỉ một người chứ không nhiều người cùng một lúc như trước đây?”
“Phải!”
“Vậy thì ông John đã gửi quá đúng rồi còn gì?”
Ngón tay thon thã của cô ta vẽ vời những đường tròn trên chiếc bụng săn chắc của Andrew với ánh mắt không giấu vẻ mời mọc. Thấy anh không phản ứng gì nên cô ta nên nói tiếp.
“Em đây đủ kinh nghiệm làm anh nhớ mãi không quên luôn. Chẳng phải anh chỉ cần một người là đủ à?”
“Rất tiếc người đó lại không phải là cô.”
Chất lỏng trong ly rượu Andrew khẽ đung đưa qua lại, anh nhếch môi cười nhìn ngón tay thon thả trắng bóc đang làm nhột da thịt mình bằng ánh mắt dửng dưng qua lớp kính, nhưng lại không có ý định xua đuổi hay khuyến khích.
“Anh đang có ai sao?”
Cô ta hơi chấn động trong ánh mắt khi hỏi câu này. Trước giờ, cô chưa nghe Andrew Việt Trần khét tiếng ăn chơi có ý định chung tình với một người trong vòng một tiếng đồng hồ, chứ đừng nói đến cả buổi trời cô lãng vãng ở đây mà không tài nào tiếp cận được anh để hoàn thành nhiệm vụ. Cô đang giúp ông chủ của mình ký một hợp đồng béo bở với nhà tài phiệt lắm tiền trước mặt.
Andrew không nói gì, ra hiệu cho người giúp việc đang đứng ngay bên cạnh rót thêm rượu vào ly, bất giác nhếch môi cười khi cô gái hấp dẫn bên cạnh tỏ ra ghen tỵ nói.
“Không biết mỹ nhân nào may mắn được lọt vào mắt xanh của vị đại gia trẻ tuổi này? Nhưng chắc chắn rằng, cô ta không đủ sức hấp dẫn và trình độ để làm anh thỏa mãn trên giường qua tôi.”
Một trong những câu nói trơ trẽn và trần trụi nhất mà anh từng được nghe từ trước đến giờ.
Đúng là hợp đồng càng có giá trị, con người ta càng mãnh liệt muốn lột bỏ nội y với anh hơn.
Cô gái trước mặt thật ra rất xinh đẹp, hội đủ tiêu chuẩn mà anh đã đưa ra trong những nguyên tắc bị phá vỡ tan nát của mình. Nhưng lại không may mắn cho cô ta khi chọn sai thời điểm. Vì lúc này, anh đã không còn thói quen trả một lần ân ái bằng một bảng hợp đồng béo bở nữa.
“Cô nghĩ người đàn bà mà tôi chọn không có khả năng làm tôi thỏa mãn, thì người như cô có thể làm được điều đó sao?”
Nụ cười không tắt suốt cả buổi trời hôm nay của cô gái đông cứng lại trên khóe môi. Nhất thời không biết đáp lại câu nói chẳng khác nào sự sỉ nhục này.
“Hãy về nói với ông John. Dạo gần đây, tôi không có hứng thú đầu tư vào bất động sản. Nhân tiện, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài nên muốn thư giãn một mình vài phút nữa. Phiền cô!”
Không nhìn lấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức của cô ta một giây, anh cầm điện thoại lên tiếp tục gọi cho Nga nhưng cô vẫn không bắt máy. Nhắn tin cũng không thấy trả lời làm anh lo lắng gọi điện đến nhà cô.
Đầu dây bên kia do ông Thiên bắt máy làm anh chẳng muốn dây dưa nói câu nào. Vì mỗi lần không gọi điện được cho Nga là anh lại gọi điện thoại đến nhà cô. Và lần nào cũng vậy, ông Thiên đều thao thao bất tận đống quà cáp anh thường xuyên gửi đến cho gia đình ông. Và lần này cũng vậy, làm anh rất bực mình nên nhanh chóng tìm lý do tắt cuộc gọi.
Em lại đi lung tung ở đâu nữa đây?
Tại sao lại không bắt máy?
Tại sao lại không nhắn tin?
Thật là luôn biết cách làm anh lo lắng.
“Báo tài xế chuẩn bị xe cho tôi.”
Lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra đến với Nga, Andrew vội vàng đứng lên chuẩn bị vào thay đồ thì gặp Tiệp đang tiến đến.
“Sai người tìm cô chủ cho tôi! Lại đi lang thang ở đâu mà gọi điện thoại mãi không thấy bắt máy.”
Chút lo lắng hiện diện trong đáy mắt lạnh lẽo. Tiệp hạ giọng nói.
“Khi nãy, lúc vào đây tìm ông chủ, tôi có gặp cô chủ. Tôi nghĩ hai người đã nói chuyện với nhau rồi chứ?”
Tiệp vừa dứt lời, Andrew đã chau hai đầu chân mày nam tính lại, khẩn trương hỏi.
“Cái gì? Cậu nói sao?”
“Cô Thiên Nga có vẻ không được vui.”
Luýnh quýnh đi qua đi lại đến độ không kịp thay đồ, Andrew quát lớn.
“Chuẩn bị xe ngay! Cô ấy đi lâu chưa?”
“Dạ cũng 5 phút rồi.”
“Mẹ kiếp! tại sao lại không báo cho tôi biết?”
“Dạ, tôi nói chuyện với cô chủ xong là vào đây báo cho ông chủ ngày.”
“Đi mau! Đuổi theo cô ấy. Nhanh lên!”
Chưa bao giờ Andrew thấy hối hận bằng việc đã hào phóng để một người đàn bà xoa kem chống nắng trên người mình như lúc này.
Cô ta còn làm gì anh nữa?
Trời ạ, lại còn cắn cả lên dáy tai anh.
Andrew Việt Trần!
Kỳ này, mày tiêu rồi.
Có lẽ, Thiên Nga đã nhìn thấy cảnh này.
Anh sẽ giải thích như thế nào với em đây?
Trong lòng Andrew tràn ngập bất an, giận bản thân mình vô cùng. Nhớ đến gương mặt đỏ như trái gấc khi anh hôn trộm lên gò má cô ở phía hiêng nhà đêm hôm qua, mà lòng anh cồn cào lo lắng. Thầm ước sao, cô đã không nhìn thấy những gì đã diễn ra ở hồ bơi. Nhưng anh biết rõ, hy vọng này rất mong manh.
8 giờ đêm, Andrew vẫn còn ngồi chờ Nga ở phòng khách nhà bà Nguyệt. Thấy vẻ bồn chồn ngóng ra cổng như trông mẹ đi chợ về của anh làm bà Nguyệt hoài nghi có chuyện gì đó đang xảy ra giữa anh và Nga nên dò hỏi.
“Hai đứa giận nhau à?”
“Dạ. Không ạ! Chỉ là con gọi điện mà không thấy Nga bắt máy nên lo.”
Chỉ vì lý do đơn giản đó mà một người bận rộn như anh đã ngồi đợi những 6 tiếng đồng hồ thì quả là đáng khâm phục.
Mặc dù, ngay sau đó, bà Nguyệt có gọi điện cho Nga. Cô đã bắt máy và báo sẽ sớm về nhà, nhưng Andrew vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Suốt thời gian đó, anh đã gửi cả trăm tin nhắn và hàng trăm cuộc gọi cho cô nhưng cô vẫn lạnh lùng không trả lời.
Rõ ràng, cô đang rất giận anh. Vậy mà khi bước vào nhà, cô lại tỏ ra vô cùng bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Mặc cho ánh nhìn soi mói của cả nhà đang dán vào cô.
“Anh đến tìm toi à? Có việc gì thế?”
“Anh muốn nói chuyện riêng với em một chút”
Vẻ bình tĩnh và tự nhiên của Nga khiến cho bà Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Vậy là sự lo lắng của bà đúng là vớ vẩn. Cứ ngỡ anh và cô đang giận nhau chuyện gì, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy anh nắm tay cô kéo ra ngoài, thì bà hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng. Còn bảo mấy đứa con gái chuẩn bị bữa tối để mời anh ở lại dùng cơm.
CHÁT!
Vừa kéo Nga ra đến một góc tối nơi con hẻm trước nhà, Andrew chưa kịp nói câu nào đã bị cô vung tay tát một cái vào mặt đến độ bàng hoàng không phản ứng kịp. Tuy nhiên, anh chẳng trách cứ cô lời nào vì anh biết mình xứng đáng bị như vậy.
Nắm lấy bàn tay Nga lay lay nhẹ, Andrew thành khẩn van xin tha thứ.
“Anh biết em đang rất đau lòng. Nếu em muốn đánh anh tiếp thì hãy cứ đánh đi. Anh chịu đựng được. Nhưng xin em hãy nghe anh giải thích. Chuyện đó…thật ra, anh và cô gái đó không hề có quan hệ gì cả….”
Gạt mạnh tay Andrew ra, Nga cười khan lạnh lùng nói.
“Có lẽ, anh đang lo lắng dư thừa rồi. Vì thật ra, tôi không hề cảm thấy đau lòng. Anh cũng không cần phải giải thích điều đó. Vì đối với tôi, chuyện này không hề quan trọng hay có ý nghĩa gì.”
“Nga! Anh xin lỗi em. Thật ra, cô ta chỉ là người do đối tác của anh cử đến để ký hợp đồng. Vì cô ta muốn giúp anh xoa kem chống nắng nên anh đã để mặc cô ta làm điều đó. Thực sự giữa anh và cô ta không hề xảy ra chuyện gì cả. Hãy tha lỗi cho anh lần này có được không Thiên Nga?”
“Thật ra, tôi không hề có tư cách để quyết định có nên tha thứ cho anh hay là không? Khi mà trong lòng tôi, vốn vẫn chưa hề dành bất cứ tình cảm đặc biệt nào cho anh cả. Nói rõ ràng hơn, trái tim tôi chưa bao giờ hướng về anh. Vì thế, tôi không biết lấy thứ gì để bấu vếu và mà tha lỗi cho anh. Thực sự trong lúc này mà nói, nếu tôi yêu anh. Có lẽ, tôi sẽ suy nghĩ lại, vì tình yêu mà tha thứ cho anh một lần. Nhưng sự thực, thứ tôi đang mất đi từ anh là gì, anh có biết không?”
Andrew nhất thời không trả lời được câu hỏi này, chỉ biết lặng yên nhìn Nga, nghe cô trách cứ.
“Thứ này còn quan trọng hơn cả tình yêu, nó là nền tảng cơ bản cho bất cứ mối quan hệ nào trong xã hội này. Đó chính là niềm tin. Niềm tin đối với tôi vô cùng quan trọng. Anh có biết, vì tin tưởng anh mà tôi đã cố gắng cho anh một cơ hội được bước vào trái tim tôi. Sự chân thành của anh đã thực sự làm tôi rung động. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã sụp đổ. Một chút niềm tin trong tôi dành cho anh cũng không còn. Có lẽ, tôi đã quá vội vàng tin vào những thứ hào nhoáng bên ngoài mà anh mang lại cho tôi và gia đình tôi. Vì thế, tôi đã quên đi giá trị bên trong của một con người, người mà tôi vốn đã từng nghĩ rằng không thể nào có thể tin tưởng được. Giờ tôi mới hiểu, những gì thuộc về bản chất khó lòng mà thay đổi được.”
“Em đã hiểu lầm anh rồi, Thiên Nga. Thật ra, trong lòng anh chỉ có một mình em. Chuyện hôm nay hoàn toàn không như em nghĩ đâu.”
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện. Anh còn chối cãi được sao? Ngay khi chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu cho một mối quan hệ nghiêm túc và lâu dài, anh đã lăng nhăng với người đàn bà khác như vậy. Anh nói đi, tôi làm sao có thể tin tưởng được anh đây.”
Andrew cố gắng nắm lấy tay Nga để giải thích nhưng cô không còn muốn nghe thấy. Vùng tay anh ra rồi lấy trong túi quần chiếc thẻ mà cô vẫn chưa sử dụng một đồng bạc nào.
“Cái này, tôi xin gửi trả lại anh. Tiền vẫn còn nguyên vẹn trong đó. Cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho mạ và gia đình tôi. Những gì tôi mang nợ anh, tôi sẽ cố gắng trả lại.”
Vừa định quay lưng đi, cô như sực nhớ điều gì đó, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên trước mặt, chiếc nhẫn Only you lấp lánh trong bóng tối.
Chiếc nhẫn này, cô đã từng đấu tranh tư tưởng rất nhiều khi quyết định giữ lại nó. Nhưng đêm nay, khi tháo nó ra, cô đã không suy nghĩ gì nhiều. Tự trách mình lẽ ra từ đầu đã không nên chấp nhận nó một cách dễ dãi như vậy.
Cầm lấy bàn tay đã thả lõng ra vì bất lực của Andrew, Nga đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay anh, nhẹ vuốt những ngón tay anh co lại rồi nói giọng cứng rắn.
“Hãy kết thúc đi!”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.