Chương 105: Hãy chỉ là kỷ niệm
Hanny Ho
27/11/2017
Sân bay quốc tế tối thứ Năm tấp nập thân nhân của hành khách đứng ngồi
không yên. Mọi người đều dõi mắt trông vào bên trong hướng cửa ga đến.
Chiều nay, Will và Casey đã có mặt tại đây từ rất sớm để đón bà Ái Hậu
và hai cô con gái từ Mỹ về thăm Việt Nam, nhưng vì chuyến bay bị trì
hoãn nên cả hai đã phải đứng chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ.
Hôm nay, Casey không hề báo trước với Will về việc sẽ cùng nhau ra sân bay để đón bà Hậu, mà cô lại lặng lẽ đi sang bên căn hộ anh đang sống. Thoáng nhìn mái tóc đã được nhuộm lại màu đen và duỗi thẳng gọn gàng của cô, anh thở nhẹ một cái rồi miễn cưỡng bước vào trong xe.
Thật ra, em đâu cần vì anh mà phải thay đổi mình như vậy.
Ngay khi vừa nghe tin bà Hậu cùng Victoria và Katy chuẩn bị sang Việt Nam để thăm Will và Andrew, Casey đã vội vàng đi spa để thay đổi lại diện mạo của mình. Chỉ sau một buổi chăm chút, nhân viên chăm sóc sắc đẹp đã làm thay đổi hoàn toàn dung mạo của cô. Từ một cô gái cá tính năng động và quyến rũ gợi cảm, cô bỗng chốc biến thành một cô gái nền nã và kín đáo. Mái tóc vốn được nhuộm màu hung đỏ uốn xoăn bồng bềnh được đổi nhuộm thành một màu đen tuyền và duỗi thẳng. Tủ trang phục toàn những bộ cánh nổi bậc và thoáng mát của cô cũng được thay thế bằng những chiếc váy kín đáo với màu sắc trầm lắng. Ở bên bà Hậu lâu như vậy, nên Casey thừa biết tính cách có phần cổ hũ của bà. Bà vốn thích những cô gái chân chất và mộc mạc, dịu dàng và kín đáo. Bà luôn tin rằng, những cô gái nền nã công dung ngôn hạnh mới có đủ tư cách và điều kiện trở thành con dâu của bà.
Vì thế, mặc dù cực kỳ ghét màu tóc đen nguyên thủy và kiểu dáng quê mùa của những bộ cánh mà nhân viên phục trang đã chọn, nhưng Casey đành lòng phải thay đổi hoàn toàn con người mình trong suốt thời gian bà Hậu và các con cư trú tại Việt Nam. Cô đoán lần này có lẽ bà sẽ không ở đây một thời gian ngắn.
Có rất nhiều lý do khiến bà Hậu lên kế hoạch cho chuyến đi về thăm lại Việt Nam lần này. Dù định cư ở Mỹ đã lâu nhưng bà vẫn luôn rất yêu thích cuộc sống yên bình ở Việt Nam. Ngoài ra, bà cũng muốn cho các con thay đổi môi trường sống một chút, nhưng lý do quan trọng nhất có lẽ là việc hàn gắn mối quan hệ cho Casey và Will. Những lần cuối cùng gọi điện về thăm bà, Will bao giờ cũng tránh né những câu hỏi của bà về anh và Casey. Còn Casey thì lúc nào cũng khóc rấm rức trên điện thoại. Ngoài những lý do trên, bà chủ yếu cũng muốn được gặp và thăm Andrew để cải thiện mối quan hệ của hai người nói riêng, và các thành viên trong gia đình nói chung.
Vừa nhìn thấy bà Nguyệt và hai cô con gái bước ra cửa, Will và Casey đã nhanh chân tiến đến. Will ôm lấy bà Hậu mỉm cười và hôn lên gò má của mẹ như anh vẫn thường làm rồi quan tâm hỏi han về chuyến đi. Sau đó, anh quay sang ôm Victoria cùng Katy và làm động tác tương tự như anh đã làm với mẹ của mình.
Chuyến bay dài và thời gian bị trì hoãn khiến cho bà Hậu và hai con gái thấm mệt, mặc dù suốt chuyến đi này bà đã có 2 vệ sĩ cao to và một người giúp việc tháp tùng chăm sóc. Sau vài câu hỏi thăm, cả đoàn người nhanh chóng di chuyển về hướng chiếc Mercedes trắng đang được đậu sẵn.
Cầm bó hoa Lavender màu tím tuyệt đẹp, loài hoa mà mình yêu thích nhất do Casey mang đến tặng tối nay, bà Hậu có vẻ buồn buồn trông về phía đám đông khu vực ga đến quốc tế như tìm kiếm một ai đó. Mặc dù, trong thâm tâm, bà biết việc mình đang làm là hoàn toàn vô ích.
Như đọc được ánh mắt của mẹ, Will dịu dàng đưa cánh tay sang phía vai bà Hậu xoa xoa nhẹ trấn an.
"Anh Hai có việc bận nên không thể ra đón mẹ được. Mẹ đừng giận anh Hai con nha mẹ."
Mặc dù biết đó chỉ là một lời nói dối ngọt ngào mà Will viện lý do về sự vắng mặt của Andrew trong ngày bà trở về quê hương, bà Hậu vẫn cảm thấy ấm lòng trước đứa con trai hiếu thảo.
"Ừ! Mẹ không buồn đâu. Mẹ biết anh Hai con lúc nào cũng bận rộn mà."
Biệt thự The Tells vốn luôn được đóng kín và không người lưu trú suốt hơn hai năm nay. Đây là ngôi biệt thự mà bà Hậu vẫn thường hay lưu trú mỗi khi có dịp về Việt Nam thăm quê hương. Vậy là đã hai năm rồi bà không về thăm nơi chôn rau cắt rốn này. Mặc dù, thân nhân của bà ở Việt Nam không còn ai hết, nhưng bà vẫn thường về thăm quê hương mỗi năm một lần.
Trong chiếc váy tao nhã và sang trọng màu kem sữa, bà Hậu nắm lấy tay Casey ung dung đi dạo xung quanh khuôn viên nhà vào một buổi sáng đẹp trời. Mặc dù cả đêm qua, bà vì trái múi giờ nên chỉ chợp mắt được vài tiếng đồng hồ. Vậy mà sáng sớm nay, bà đã trở người thức dậy.
Bước xuống cầu thang, bà Hậu đi thẳng vào gian nhà bếp sang trọng màu xanh nhạt khi nghe mùi thức ăn thơm phưng phức bay thẳng vào khướu giác. Nhìn thấy chiếc bàn đầy ấp thức ăn ngon miệng được bày biện như một bữa tiệc buffet, bà tròn xoe mắt nhìn Casey trong chiếc tạp dề xanh đậm. Thấy vẻ ngạc nhiên xen lẫn hài lòng của bà, cô mừng thầm trong lòng và tươi cười lễ phép chào bà. Biết tính bà Hậu có thói quen dậy rất sớm, nên từ tinh mơ, cô đã vội vàng thức dậy chuẩn bị mọi thứ cho đáo để lấy lòng bà.
Sau bữa ăn sáng, cô loay hoay phụ người giúp việc dọn dẹp gọn gàng. Sau đó, cô pha cho bà Hậu một tách chè rồi mang ra ngoài vườn nhà, nơi bà đang ngồi thiền trong nắng sớm.
Dạo quanh khuôn viên rộng lớn tràn ngập màu tím của loài hoa oải hương xinh đẹp, bà Hậu thỉnh thoảng lại thương cảm khi nhìn khuôn mặt héo úa nhưng tỏ ra vui vẻ của Casey. Từ lúc ở Mỹ, tin Will đã chia tay với cô khiến bà rất tiếc nuối và phiền lòng. Vì đã từ lâu, bà luôn âm thầm chấp nhận cô là con dâu thứ trong nhà. Những tưởng mối quan hệ của cả hai vẫn đang rất tốt đẹp, nào ngờ lại nghe tin buồn này khiến bà phải cất công lặn lội sang tận Việt Nam để khuyên nhủ con trai. Trên điện thoại, mỗi lần bà nhắc về chuyện này với Will, anh đều lãng tránh khi nghe những lời có ngụ ý hàn gắn của bà. Thật ra, lâu nay, bà vẫn biết anh không hề yêu Casey, nhưng vì một lý do nào đó vẫn gắn kết đi chung cùng nhau trên một con đường. Bà cứ nghĩ hai đứa sẽ vẫn mãi như vậy cho dù anh có đôi lúc lạnh nhạt và xa cách cô. Nào ngờ, cuối cùng kết quả bà đã ngấm ngầm nhìn thấy trước mắt vẫn diễn ra.
Tối qua, suốt buổi trên xe trở về biệt thự The Tells, bà thấy hai đứa chẳng nói với nhau một lời nào. Will chỉ âm thầm buồn rầu nhìn qua khung cửa sổ, mặc cho Casey có gợi chuyện đôi lần. Về đến biệt thự, anh tự mình cỗng Katy vào phòng ngủ dù việc này là công việc vệ sĩ vẫn thường hay làm. Ân cần căn dặn bà Hậu sớm nghỉ ngơi và xoa đầu Victoria, anh lạnh nhạt rời khỏi biệt thự mà không nói một lời nào. Casey buồn bã nhìn theo dáng lưng cao lớn và cô đơn của anh bằng đôi mắt ngấn lệ nhưng không thể chạy đuổi theo để thanh minh. Cô thừa biết lý do vì sao anh trở nên càng xa cách, lạnh lùng và xem cô là người xa lạ như vậy. Tất cả những chuyện này đều là vì Nga, kể từ ngày cô ta lặng lẽ đặt lá đơn xin nghỉ việc trên bàn làm việc của anh.
Không cần phải suy nghĩ nhiều khi buồn bã cầm tờ đơn xin nghỉ việc trên tay, Will cũng đoán được nguyên nhân vì sao Nga lại đột ngột đưa ra quuyết định này. Anh hiểu cô làm như vậy là vì muốn tạo khoảng cách với anh. Và người âm thầm đứng sau chuyện này không ai khác chính là Casey.
Sau sự việc đó, Will không hề muốn biết và cũng không muốn nghe Casey giải thích bất cứ lời nào về chuyện này. Vì thật ra, chính cô đã từng đến gặp Nga và hạ mình xin lỗi Nga vì tất cả những tổn thương đã gây ra.
Trong khi Nga vẫn chưa hết bất ngờ về sự thay đổi nhanh chóng của Casey thì Casey cũng đã yêu cầu cô đừng rời khỏi TLS. Sau lời cảnh cáo của Will, Casey biết nếu như Nga vì chuyện này mà rời khỏi TLS, Will sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Chính vì thế mà cô chấp nhận hạ mình đến cầu xin Nga như mình hoàn toàn là người có lỗi. Dù trong thâm tâm của cô, lòng hận thù sâu sắc dành cho Nga càng lúc càng tăng lên đến trăm nghìn lần.
Vậy mà trước mặt cô, cô ta vẫn tỏ ra là người đáng thương và hoàn toàn vô tội. Cố gắng miễn cưỡng và gượng cười trong cái nắm tay và gương mặt đầm đìa nước mắt của cô ta mà cô càng thêm khinh miệt và kinh tởm. Có phải gương mặt giả tạo trước mắt là vũ khí đã khiến hai người đàn ông của gia đình này mê muội cô ta đến điên dại?
Trong khi Casey đã cố gắng giải thích và thuyết phục Will hãy tin mình, thì anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi bỏ đi. Đến nay, anh không mở miệng nói với cô một lời nào. Nếu có thì chỉ là công việc, thái độ của anh hoàn toàn xa cách, xem như cô là một người hoàn toàn xa lạ, hay nói đúng hơn là không hề tồn tại trước mặt anh. Bao nhiêu năm bên nhau như vậy, chỉ vì một con đàn bà không ra gì như cô ta mà anh lại trở nên tàn nhẫn với cô đến thế. Mỗi khi anh đối xử với cô như vậy, cô đều ghìm cơn giận đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt mình vì hận Nga.
Nhưng từ bây giờ, cô không thể để lộ cảm xúc của mình được. Cô phải giả vờ thành một người hối lỗi với tất cả những hành động của mình, đồng thời phải cố công hàn gắn mối quan vệ với con đàn bà lăng loàn mà cô căm ghét nhất trên đời. Và để làm được việc này thật sự là một điều không hề dễ dàng với cô. Để tỏ ra thân thiện với người đã đâm lén sau lưng và cướp mất người mình yêu thương thực sự còn khó khăn và nghẹt thở hơn cả việc bị nhấn chìm dưới đáy đại dương. Sau mỗi lần tươi cười chào hỏi cô ta như đôi bạn thân thực sự trước mặt Will, cô đều đứng hàng giờ liền trước gương để ghìm cơn tức giận như muốn vỡ tan lồng ngực của mình. Vậy mà đến tận bây giờ, anh cũng không hề có dấu hiệu tha thứ cho cô.
Kể từ khi sự thật bị phơi bày trước mắt mình, Casey mơ màng nhận ra rằng, suy đoán của mình về mối quan hệ giữa Will và Nga là một điều sai lầm. Tình cảm của anh dành cho cô ta không chỉ đơn thuần là cái say nắng nhất thời trong lúc cô đơn hay chỉ là một cuộc vui chơi hoán đổi thân xác. Cô âm thầm nhận ra, anh yêu người con gái này nhiều không thể tả. Và sự thật này giết chết và làm đau đớn tâm can cô dần mòn. Vì thế, những lời khuyên nhủ và động viên của bà Hậu lúc này không thể khiến cô nguôi ngoai một chút nào cả.
"Con đừng lo lắng quá nhiều. Trước giờ, William nó cũng thỉnh thoảng quen với một vài cô gái. Nhưng cuối cùng lúc nào cũng vậy, nó lại trở về bên con. William, con trai của bác nó vừa đẹp trai lại giỏi giang và còn hiền hậu lịch thiệp, con gái vây quanh nó nhiều như vậy không phải là chuyện lạ. Là đàn ông sẽ không tránh khỏi lúc yếu lòng trước đàn bà đẹp. Nhưng quan trọng là sau đó, nó nhận ra không ai có thể yêu thương và hy sinh cho nó nhiều như con cả…"
"Bác à! Anh ấy chưa hề yêu con. Chưa một lần yêu con…"
Bà Hậu nhìn Casey mắt ngấn lệ mà không biết phải khuyên can như thế nào. Vì thật sự, điều cô nói hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, bà cũng cố gắng tìm cách làm lòng cô nguôi ngoai chút ít để tiếp tục hy vọng.
"Có thể bây giờ, trong lòng nó chưa nghĩ đến con. Nhưng một ngày nào đó, nó sẽ chấp nhận con. Nghĩ xem, nếu nó không yêu con thì làm sao hai đứa ở bên nhau suốt quãng thời gian dài như vậy. Nếu con thực sự yêu William, con trai của bác thì hãy kiên nhẫn. Phải thật sự kiên nhẫn. Casey! Hãy nghe lời bác. Khi con chuyên tâm và thật lòng hy sinh vì một người đàn ông. Không sớm thì muộn họ cũng sẽ nhận ra tình yêu đích thực của con và xiêu lòng. Huống chi William lại là một người rất trọng đạo nghĩa và sống tình cảm. Phận đàn bà với nhau. Bác chỉ có thể khuyên con như vậy."
Sau một lúc nhìn vẻ mặt đau buồn và hoang mang không vơi chút nào của Casey, bà Hậu bỗng đột ngột lên tiếng.
"Con có đến gặp cô ta chưa? Con có biết cô ta không?"
Casey nhìn sâu vào đôi mắt bà Hậu rồi cuối cùng cũng gật đầu thẳng định.
"Có! Con có biết cô ta…"
"Là loại con gái thế nào? Nếu không dùng lý lẽ được thì hãy dùng vật chất. Từ trước đến nay, có thấy đứa nào đến với William mà không vì vật chất."
"Không thể bác à! Lần này, tiền không thể nào giải quyết được. Con có cảm giác như mình thực sự mất anh ấy rồi. Trong mắt anh ấy bây giờ chỉ có mình cô ta mà thôi. William, anh ấy yêu cô ta như điên như dại. Vì cô ta mà anh ấy bất chấp mọi hiểm nguy, bất chấp cả việc trao tình cảm cho cô ta là một việc làm …"
Nói đến đây, Casey bất chợt dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt có chút tò mò của Hậu. Sau đó, cô nghẹn ngào nói tiếp.
"Có lẽ, duyên của chúng con đã không còn. Con vẫn luôn yêu anh ấy và mãi là như vậy. Con chỉ buồn là không thể trở thành con dâu của bác, được gọi bác bằng tiếng mẹ. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cho dù anh ấy có chọn ai đi nữa, con mãi xem bác là người phụ nữ mà con yêu thương như mẹ ruột của mình."
Nhìn giọt nước mắt tràn ra khỏi đôi mắt bồ câu sưng mọng của Casey, bà Hậu không khỏi xót xa, kéo lấy cô vào lòng để cô gục mặt lên vai bà khóc. Bà vuốt ve mái tóc dài của cô như con gái ruột kèm theo lời trấn an.
"Đừng khóc! Con gái của mẹ. Con luôn là con gái của mẹ và điều này sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi."
Trong vòng tay bà Hậu, Casey vẫn chảy dài nước mắt, nhưng câu nói chắc nịch của bà Hậu ít nhiều làm cô ánh lên chút tia hy vọng trong lòng.
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 2)
2 giờ chiều ngày thứ Bảy,
Tại quán cà phê Huế Thương,
Trong chiếc áo sơ mi trắng và váy búp chì màu xanh đậm, Nga ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế bằng gỗ có trạm khắc tinh xảo với khuôn mặt hơi căng thẳng và thoáng chút buồn rầu. Tối hôm qua, cô bất ngờ nhận được một cuộc hẹn từ một người phụ nữ lạ. Bà tự xưng là mẹ của Andrew và rất muốn được gặp mặt cô.
Chỉ hỏi thăm chút thông tin về địa điểm và thời gian gặp nhau trên điện thoại, bà cúp máy sau khi đã hẹn cô dùng cà phê tại đây.
Rất đúng hẹn, ngay khi Nga vừa đưa tay lên xem đồng hồ, kim ngắn và kim dài cùng chỉ số 2 giờ chiều, cô đã nghe tiếng mở cửa khe khẽ và tiếng bước chân bước vào. Phía sau cô nhân viên phục vụ, người phụ nữ cỡ tuổi trung niên trong bộ trang phục màu tối vô cùng sang trọng và thanh lịch nhẹ nhàng bước vào phòng.
Mùi hoa oải hương từ giây phút đó khẽ khàng vây quanh trong không trung và chạm vào chiếc mũi cao thanh tú của Nga. Mùi hoa oải hương từ hướng người phụ nữ đó và mùi hoa oải hương đang được đặt trên bàn của cô là một. Không biết tự bao giờ, cô đã bắt đầu yêu thích hương vị của loài hoa nổi tiếng xinh đẹp này. Nhìn thấy người phụ nữ tao nhã và đẹp đẽ trước mặt, phút chốc khiến cô liên tưởng đến loài hoa dịu dàng và lãng mạn này. Nghĩ đến oải hương, cô lại nhớ đến từng dãy dài màu tím mộng mơ được trồng trong khuôn viên của biệt thự Trần Gia. Lẽ nào, vì người phụ nữ có dáng vẻ hơi uy nghiêm trước mặt mà Andrew đã đặc biệt yêu thích loài hoa này chăng?
Nghĩ đến Andrew, Nga có chút hơi buồn cười. Vừa nhìn vào anh, có lẽ, chẳng ai có thể đoán được rằng, người đàn ông nghiêm nghị khó khăn cứng rắn kia lại có sở thích ngắm hoa. Đặc biệt là loài hoa oải hương xinh đẹp với hương vị ngọt ngào đang bay bổng trong không trung ngay lúc này. Andrew vẫn thường hay làm điều đó vào mỗi đêm khi cô đột ngột đến nhà anh có việc. Đứng bí mật phía sau lưng anh khá lâu, cô nhìn thấy anh đang âm thầm nhìn từng khóm hoa oải hương trong lặng lẽ. Dù không thể nhìn thấy được cử chỉ trên gương mặt của anh lúc đó, nhưng cô có thể mường tượng ra được vẻ buồn sâu thẳm xa xăm phía sau tấm lưng cao lớn cương nghị nhưng rất cô đơn của anh. Những lần như vậy, cô lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Andrew Việt Trần mà cũng có sở thích ngắm hoa sao?"
Nghe giọng nói trêu ghẹo nhưng vô cùng dịu dàng của Nga, Andrew dù đang trong tâm trạng trầm lắng bỗng chốc nở nụ cười tươi hiếm thấy nhanh chóng quay ra phía sau.
"Đàn ông thì không được quyền ngắm hoa sao?"
"Em cứ tưởng trong lòng anh chỉ có mình hoa chè này thôi chứ? Thì ra là vẫn còn một bóng hồng nào khác sao?"
"Nếu em đang ghen thì anh sẽ không hề phủ nhận điều em vừa nói."
"Ai thèm ghen vì anh cơ chứ…"
Nhìn gương mặt xinh đẹp pha chút lém lỉnh nhưng không hề biểu lộ chút ghen tuông nào từ Nga, Andrew mỉm cười tiến đến bên cô. Trong căn phòng ít ỏi ánh đèn, anh say đắm nhìn cô, sau đó đưa bàn tay chạm vào mái tóc mượt mà vừa mới gội đang buông xã ngang lưng của cô vuốt nhẹ lên xuống rồi dịu dàng ôm lấy cô vào lòng. Những lần như vậy, vòng tay anh bao bọc thân thể cô rất chặt. Cô có cảm giác như anh đang chất chứa nỗi buồn phiền nào đó mà ngay cả cô cũng không thể nào có thể chia sẻ được.
Andrew là thế. Luôn luôn đoán biết được tâm tư của cô, nhưng còn của riêng mình thì âm thầm chịu đựng. Và tâm sự thầm kín này có lẽ sẽ chẳng ai có thể hiểu được, ngoại trừ anh.
Mỗi khi anh ngắm hoa oải hương đang lung linh trước gió và ôm cô thật chặt vào lòng như thế này, đó là lúc anh nhớ …mẹ nhiều nhất.
Andrew cũng chưa bao giờ tâm sự hay kể với Nga bất cứ đều gì về mẹ của mình. Vì thế, đã có những lúc, cô vẫn hay hiếu kỳ về người phụ nữ này. Quen biết anh bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô mới có dịp diện kiến mẹ anh. Linh cảm mách bảo có lẽ bà thích loài hoa oải hương, nên cô đã quyết định chọn loài hoa này đến buổi hẹn để tặng cho bà.
Bà Maria Ái Hậu, mẹ của Andrew Việt Trần và Will Đinh Tells là một người phụ nữ rất đẹp. Bà có gương mặt hơi nghiêm nghị và khó gần nhưng rất quý phái và sang trọng, cốt cách phong lưu. Nhìn gương mặt đã phảng phất nét chân chim của bà, cô có thể hình dung được khi còn trẻ bà là một người phụ nữ đẹp như thế nào.
Vừa nhìn thấy bà Hậu bước vào phòng, Nga vội vàng đứng dậy cúi đầu lễ phép chào.
"Dạ! Con chào bác."
"Ừm…"
Có chút xa cách trong giọng nói khá lạnh lùng, bà Hậu đợi người vệ vĩ tháp tùng kéo ghế, mới ung dung ngồi xuống, chiếc giỏ da màu tím đen rất đẹp và sang trọng được bà đặt ở ghế bên cạnh. Sau đó, bà yêu cầu người vệ sĩ đi ra ngoài chỉ bằng một động tác xoay đầu rồi hất mặt nhẹ.
"Cô là Nga?"
"Dạ!"
Cầm ly trà đưa lên môi uống một cách chậm rãi, mắt bà Hậu khẽ quét qua gương mặt vẫn còn vương chút hồi hộp của Nga. Đưa ly trà lên môi một lần nữa, ánh mắt vốn không mấy thiện cảm dành cho Nga càng thêm bộc lộ ra ngoài.
8 năm qua! Đúng là cô cũng không thay đổi gì nhiều, cả vẻ bề ngoài và trong tính cách.
Không có được em trai thì quay sang bắt lấy anh trai sao?
Đúng là loại con gái rẻ rúng và tầm thường!
Thấy bà Hậu khẽ quét mắt qua bó hoa oải hương tim tím tươi rói trên bàn, Nga vội vàng đứng lên trao bó hoa về phía bà cất giọng lễ phép.
"Dạ! Con kính tặng bác bó hoa này. Hy vọng bác sẽ thích nó."
Có chút ngạc nhiên trong đáy mắt thông minh sắc sảo, bà Hậu hạ giọng hỏi Nga. Trong đầu bắt giác cảm thấy người trước mặt không hề tầm thường. Để lấy lòng bà và con trai bà, chắc hẵn đã phải bỏ công thăm dò những thông tin và cả sở thích của bà.
Cô thực sự không phải là loại tầm thường.
"Làm sao cô biết tôi thích loài hoa này?"
Nở nụ cười hiền hậu và dịu dàng trên làn môi hồng nhạt xinh đẹp, Nga nhẹ giọng lễ phép trả lời.
"Dạ! Andrew, anh ấy rất hay ngắm hoa oải hương. Con luôn hỏi vì sao anh ấy lại yêu loài hoa này đến vậy? Nhưng khi con nhìn thấy bác, con đã có được câu trả lời cho thắc mắc này."
Khuôn mặt vô cùng xa cách từ ban đầu của bà Hậu khi nghe nhắc đến tên Andrew thì tan ra trông thấy. Tuy vậy, bà cũng không hề tỏ ra gần gũi hay dễ chịu với Nga một chút nào hơn. Đón lấy bó hoa từ tay cô mà không một lời cảm ơn, bà hạ giọng hỏi.
"Andrew, nó thật thích hoa oải hương sao?"
"Dạ! Con thấy anh ấy trồng hoa này khắp cả biệt thự Trần Gia. Trong phòng vẫn hay trưng hoa này, trong xe cũng có mùi hoa này. Hoa này là loài hoa bác thích nhất có phải không bác?"
Có chút xúc động trong đáy mắt như không ngại để người đối diện nhận ra, bà Hậu chỉ gật nhẹ đầu rồi đặt bó hoa trên bàn, lặng lẽ nhìn ngắm nó. Từng giọt nước trong veo còn bám đầy trên những cánh hoa, soi rõ ký ức một thời xa xưa, hình ảnh cậu con trai bé bỏng mà bà hết mực yêu thương năm nào hãy còn nhỏ dạy, đang đứng bên bà phụ giúp tưới hoa trong một khuôn viên rộng lớn ngập tràn loài hoa tím xinh đẹp.
"Andrew cũng thích hoa oải hương. Andrew sẽ trồng thật nhiều hoa oải hương dành tặng mẹ."
Người phụ nữ trong chiếc áo dài tím đẹp dịu dàng chẳng khác nào người con gái Huế nơi quê nhà, nở nụ cười thật tươi ôm lấy cậu con trai thoảng 4 tuổi vô cùng kháo khỉnh.
"Thật không? Andrew Việt Trần của mẹ thật ngoan, thật là có hiếu. Andrew nè! Con có thương mẹ, yêu mẹ không hả?"
"Dạ! Có…"
"Andrew thương mẹ nhiều bao nhiêu nè?"
"Andrew thương mẹ hết cả trái tim luôn…"
"Ồi! Trời ơi! Con trai cưng của tôi thật là ngoan quá. Cho mẹ hôn con một cái coi!"
Ôm lấy cậu con trai nhỏ vào lòng, người phụ nữ đó nở nụ cười mãn nguyện hơn bao giờ hết. Trong những giấc mơ suốt nhiều năm qua, hình ảnh này luôn khiến bà mỉm cười hạnh phúc và cũng lấy đi không biết bao nhiêu giọt nước mắt của bà vì thương nhớ con. Những cái ôm, những cái hôn, những lời đầy yêu thương đó giờ đã xa rồi. Đã nhiều năm qua, Andrew cắt đứt mọi liên lạc với gia đình The Tells và cả bà. Không những vậy, anh luôn xem gia đình này là kẻ thù không đội trời chung.
"Andrew nó có trồng hoa oải hương ở nhà sao?"
"Dạ…"
Nga trả lời chắc nịch, nở nụ cười hiền hậu và đồng cảm khi nhìn khoé mắt ánh lên nét vui vẻ hạnh phúc đầu tiên kể từ khi bà Hậu bước chân vào phòng.
Sau đó, như để nhấn mạnh thêm những gì mình đã thấy ở biệt thự Trần Gia, cô nói tiếp.
"Trồng rất nhiều ạ…."
Nga có thể dễ dàng nhận thấy, trong ánh mắt đẹp nhưng thoáng buồn của bà Hậu lấp lánh một niềm hạnh phúc khó tả. Bà không còn vẻ khó khăn ban đầu mỗi khi cô nhắc đến tên Andrew. Điều đó dễ khiến cô hiểu rằng, trong lòng bà, Andrew chiếm giữ một vị trí vô cùng quan trọng. Nhìn khuôn mặt thoáng buồn như trăn trở bao điều của bà phía sau tách trà nghi ngút khói, cô càng trách Andrew vì sao lại luôn lạnh nhạt mỗi khi nhắc đến người mẹ đáng quý này.
Sau vài phút trầm ngâm với tách chè trên tay, bà Hậu lấy lại nét mặt xa cách và nghiêm nghị rất nhanh. Ánh mắt mỗi lần hướng về phía Nga lại trở về vẻ lạnh nhạt như lúc ban đầu.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên bà Hậu đích thân đi xem mắt bạn gái của Andrew. Vì trước đây, bà chưa bao giờ nghe anh yêu thương hay đến với ai thật lòng và lâu dài cả. Khi còn ở Mỹ, bà đã nghe Casey kể về Nga, cô bạn gái xinh đẹp dịu dàng mà cậu con trai bà rất mực yêu thương. Bà đã không khỏi tò mò. Tuy nhiên, bà vẫn không tin đó là sự thật cho đến khi tìm hiểu thông tin về Nga.
Trước khi gọi điện hẹn gặp Nga, bà Hậu đã âm thầm cho người điều tra về cô. Nhìn những tấm ảnh của người con gái xinh đẹp nhưng giản dị và đoan trang trong bộ đồ tao nhã và kín đáo bên cạnh Andrew, bà đã không khỏi ngạc nhiên. Trước khi đến Việt Nam, bà đã từng mường tượng ra được bạn gái của cậu con trai cả của mình sẽ trông như thế nào. Có lẽ sẽ là một cô đầu xanh đầu đỏ, quần áo diêm dúa hở hang, mặt bự phấn son và ăn nói ngu ngốc. Nào ngờ trước mặt bà không những là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với những gì bà đã vẻ sẵn trong đầu, mà còn khiến bà sững sốt đến độ đến ngỡ ngàng.
"Cô ta? Cậu có chắc đây là bạn gái của Andrew?"
"Dạ"
Ngước mặt lên nhìn người vệ sĩ đã theo mình làm việc trong nhiều năm, bà Hậu nhíu mày lại khi nhận được cái gật đầu xác nhận của anh ta.
"Đúng là bà chủ đã nhận ra được ngay người quen. Đây là cô Trần Thiên Nga, người mà bà chủ đã ra lệnh cho tôi tìm kiếm 8 năm trước đây khi cậu Ba William vừa từ Việt Nam trở lại Mỹ. Chính xác là cô ta. Theo như những gì tôi đã điều tra thì cậu Hai Andrew đã quen biết cô ta được 5 năm rồi ạ."
Sấp hình trong tay bà Hậu khẽ rung lên, khi vừa thấy Nga, bà đã cầu mong mình đã nhìn nhầm người. Nào ngờ người con gái trong ảnh lại chính là cô gái của 8 năm về trước. Bỏ ngoài tai những thông tin đều đều từ người vệ sĩ, bà nhanh chóng nhớ đến những lời nói của Casey. Không cần gọi cô đến để xác minh, bà cũng có thể đoán ra được người con gái đã khiến Will thất thần như người mất hồn còn Casey thì đau buồn suy sụp.
Ấn những tấm ảnh vào hộc bàn, bà Hậu khoát tay ra hiệu cho người vệ sĩ rời phòng rồi chép miệng nói với chính mình.
"Thật đúng là oan nghiệt mà! Cái đứa con gái này! Mày đeo bám gia đình ta đến bao giờ mới buông tha đây?"
Đặt tách chè xuống bàn, bà Hậu ngước mặt lên nhìn Nga rồi ôn tồn hỏi. Lướt nhẹ qua chiếc nhẫn kim cương Only You lấp lánh trên bàn tay Nga đang đặt trên bàn, bà Hậu nhẹ nhếch môi cười, nụ cười vô cùng ăn ý với đôi mắt khó chịu khi nhìn Nga.
"Cô bằng cách nào mà quen được Andrew con trai tôi?"
Nga hơi ngập ngừng trước câu hỏi của bà Hậu. Cô không biết sẽ phải kể lại mối quan hệ với Andrew từ lúc nào. Vì cả hai đã tình cờ gặp nhau trong một hoàn cảnh mà chính cô chưa bao giờ muốn nhớ đến và kể lại với bất kỳ ai.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng và ấp úng trong giọng nói của Nga, bà Hậu cong nhẹ khoé môi khinh bỉ.
Quen với Andrew thì chỉ là loại chân dài, loại gái hám tiền trong các quán bar, vũ trường mà thôi.
Có phải vì lý do như thế nên cô rất khó mở lời?
"Dạ! Con gặp và quen biết Andrew ở Campuchia."
Đúng là bà đã đoán không sai.
Loại con gái như cô thì chỉ biết trông chờ vào đàn ông bảo bọc.
Sang Campuchia không làm gái thì để làm gì?
Nhếch môi cười than một tiếng như đã hiểu hoàn toàn câu chuyện trước và diễn ra sau đó. Bà Hậu uống thêm một ngụm chè rồi hỏi tiếp về gia cảnh nhà Nga.
"Thế cha mẹ cô làm nghề gì?"
Tỏ ra như một người không biết gì về Nga, bà Hậu cũng như bao bà mẹ chồng khi xem mắt con dâu tương lai thì cũng đặt vài câu hỏi sơ lược thông tin về gia đình cô. Cô cũng thành thật trả lời mà không hề lấp liếm hay che giấu hoàn cảnh hiện tại. Với gia cảnh cha mẹ già không còn sức lao động, hai em còn đang đi học cùng một cô em gái vẫn đang cố gắng tìm việc làm, thì đồng lương ít ỏi từ trụ cột chính là cô dễ dàng để bà hiểu ngầm rằng, con trai bà chính là người đang gánh vát sức lao động cho cả gia đình này.
Mặc dù đối với gia đình giàu có nhà bà Hậu cũng như đối với kinh tế của Andrew, vài miệng ăn của gia đình nhà Nga chẳng đáng là bao. Tuy nhiên, trong lòng bà vẫn cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Trước khi đến Việt Nam, gia đình tỷ phú Jackie Chu có cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang, cũng đã nghe danh và thầm cảm mến Andrew dù chưa một lần gặp mặt. Tuy vậy, họ cũng đã ngỏ ý hỏi thăm về Andrew. Bà đã thầm hy vọng trong lòng, nếu có cơ hội gặp được anh sẽ hỏi ý anh về vấn đề này.
Đối với những gia đình kinh doanh, thượng lưu như gia đình bà Hậu và Andrew, việc kết hôn với một người môn đăng hộ đối không những có lợi trước mắt mà còn lâu dài về sau. Bà không ngờ, sau bao nhiêu lần qua lại với biết bao chân dài hoa hậu, con trai bà lại đem lòng để mắt đến người con gái tầm thường này. Gia cảnh của cô ta 8 năm trước và 8 năm sau đều không thể trở thành môn đăng hộ đối với gia đình bà. Nếu có khá khẩm hơn trước thì cũng đều là tiền bòn rút được từ đứa con trai giàu có của bà mà thôi.
Ngoài những lý do trong kinh doanh, mối quan hệ rối ren uẩn khúc giữa Andrew, Nga và Will là điều khiến bà Hậu trăn trở hơn tất cả. Bà tuyệt đối sẽ không để Nga có bất cứ mối quan hệ yêu đương nào với cả hai người con trai của mình. Việc cô dây dưa luyến ái với một trong hai người con trai của bà sẽ chỉ làm cho mối quan hệ anh em nhà này càng thêm mâu thuẫn và xa cách.
Là một người nhạy cảm, Nga dễ dàng nhận ra ánh mắt không mấy hài lòng của bà Hậu sau khi cô kể thông tin về gia đình mình. Tuy vậy, cô vẫn cố gượng cười lễ phép trả lời tất cả những câu hỏi cá nhân và riêng tư nhất.
"Andrew chắc hẵn đã lo kinh tế cho gia đình cô? Tôi đoán biết như vậy vì nó trước giờ luôn rất hào phóng với những người bạn gái mà nó quen."
Câu hỏi của bà Hậu vừa làm Nga lúng túng lại vừa nhục nhã. Khuôn mặt cố gắng gượng cười từ đầu buổi giờ thoáng buồn. Cô nhẹ cúi đầu, hai bàn tay đan xen chặt vào nhau khi đặt trên đùi.
"Dạ! Andrew luôn đối xử rất tốt và giúp đỡ gia đình con rất nhiều..."
"Tôi cũng đoán biết được như vậy vì tôi rất hiểu tính cách của Andrew. Nó luôn rất trong các mối quan hệ. Không biết cô hiểu rõ Andrew bao nhiêu, có biết tính tình của nó hay chưa? Mặc dù là mẹ của nó, nhưng tôi cũng muốn nói luôn cho cô biết rằng, con trai của tôi là một đứa vốn rất . Hơn nữa, từ lâu, tôi đã có con dâu ưng ý cho Andrew rồi. Vì thế…"
Ngừng tại đây, bà Hậu liền mở chiếc túi xách da bên cạnh lấy ra một phong bì đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, bà đẩy về phía Nga trong đôi mắt ngỡ ngàng của cô.
"Tôi cũng không muốn nói quanh co quá nhiều. Thật ra, lý do tôi muốn hẹn gặp cô hôm nay là vì muốn nhờ cô một việc…"
"Dạ…"
Quét qua gương mặt đã sớm trắng bệch của Nga, bà Hậu nhấn giọng.
"Hãy chia tay với Andrew đi!"
Quá bất ngờ và kinh ngạc trước lời đề nghị khiếm nhã của bà Hậu, Nga ngỡ ngàng nhìn bà rồi nhìn phong bì trắng trên bàn, môi mấp máy.
"Bác! Chuyện này…."
"Số tiền này sẽ là của cô nếu như cô đồng ý làm theo lời tôi nói. Tất nhiên, nếu cô muốn thêm, tôi rất hào phóng cho thêm một vài con số 0. Điều kiện tôi đưa ra vô cùng dễ dàng, chỉ cần cô buông tha con trai cả của tôi ra và cả…con trai thứ của tôi nữa …là được. Tôi chỉ nói bấy nhiêu đó thôi. Chắc cô đã hiểu được ý của tôi rồi…"
"Thưa bác! Chuyện này…làm sao…con có thể…."
Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngỡ ngàng đến ngây người ra của Nga, bà Hậu không chút xao động trong đáy mắt cứng nhắc nói tiếp.
"Không cần phải tỏ ra là người tử tế. Dù sao đây cũng là lý do cô đến với Andrew nhà tôi. Bắt đầu bằng cái gì thì kết thúc bằng cái đó thôi...Cô cũng khá xinh xắn và đoan trang. Người như cô chắc cũng không ít đàn ông đeo đuổi. Vì thế, hãy chọn con đường dễ đi thay vì dấng thân vào những nơi vốn không thuộc về thế giới của mình."
Đẩy phong bì trắng về phía Nga gần thêm một chút nữa như để khuyến khích cô mạnh dạn cầm lấy nó. Bà điềm tĩnh nói tiếp.
"Nếu như cô sợ ít thì có thể kiểm tra ngay lúc này. Như tôi đã nói, thêm một vài con số 0 ở phía sau không phải là chuyện gì quá to tát đối với tôi."
Những lời đề nghị vô cùng khiếm nhã và xúc phạm danh dự của bà Hậu dành cho mình khiến cả thân thể Nga vì uất ức mà rung lên, mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh ngắt. Cô cụp mắt kiềm hãm dòng nước mắt vì nhục nhã ê chề đang sắp tuôn trào ra, cất giọng rung rung ngắt quãng.
"Có lẽ, bác đã hiểu sai về con. Tuy Andrew đã giúp đỡ gia đình con rất nhiều, nhưng đây hoàn toàn không phải là lý do con ở bên cạnh anh ấy suốt bao nhiêu năm qua. Cái này! Con không thể nhận đâu ạ…"
Vừa nói, Nga vừa cứng rắn đẩy phong bì mỏng tanh về phía bà Hậu dù lực từ cánh tay cô đã hoàn toàn cạn kiệt vì tức giận.
Trước thái độ kiên quyết của Nga, bà Hậu đoán rằng, việc nắm giữ trái tim của Andrew thực sự đã mang đến cho cô những điều kiện có lẽ còn giá trị hơn chiếc phong bì này rất nhiều. Vì vậy, bà đành chọn biện pháp khác nhằm bắt buộc cô phải hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với cả hai người con trai của bà.
"Cô đúng là rất khôn ngoan. Đây có thể gọi là . Cô nghĩ rằng, bằng cách này cô có thể tiếp tục dây dưa với con trai tôi sao? Cô nghe đây. Sẽ không bao giờ có chuyện Andrew nhà tôi lấy cái loại không cùng đẳng cấp như cô đâu. Vì thế, đừng ngồi đó mơ mộng hảo huyền. Hôm nay, nếu như cô không nhận số tiền này thì sẽ chỉ thiệt thòi cho cô mà thôi. Sự cứng đầu của cô sẽ chỉ làm mọi thứ càng thêm xáo trộn. Cô thật sự muốn hai đứa con trai nhà tôi không còn thèm nhìn mặt nhau nữa vì cô thì cô mới hài lòng sao? Hãy nhanh chóng chia tay với Andrew và tránh xa William càng xa càng tốt! Nếu như cô vẫn ngoan cố không nghe theo lời tôi. Tôi sẽ giải quyết chuyện này với mẹ của cô."
Để lại Nga ngồi bất động với phong bì trắng còn nguyên trên bàn, bà Hậu đứng lên rời khỏi phòng. Trước khi đi còn dừng lại kế bên cô nhấn mạnh uy hiếp.
"Hãy nhớ và làm theo những gì tôi vừa nói! Bằng không người nhận sự nhục nhã ê chề này không chỉ có mình cô đâu."
Đeo kiếng đen rồi bước lên chiếc Rolls Royce màu trắng đang đợi sẵn phía ngoài, bà Hậu nhìn về phía khung cửa sổ nơi Nga vẫn còn đang ngồi bất động rồi ra hiệu cho tài xế rời đi. Phía trong xe, khuôn mặt giận dữ của bà đã giãn ra đôi chút sau một lúc nhãn nhã ngắm nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp trong ánh nắng chói chang. Tâm tư từ đó cũng vơi chút lo lắng muộn phiền vì đinh ninh mọi chuyện đã được bà dàn xếp một cách gọn ghẽ….
Vệ sĩ Kim đã nói, cô ta vốn rất thương và quý trọng mẹ mình.
Chắc chắn cô ta sẽ không đời nào để người khác buông những câu từ xúc phạm tương tự với mẹ của mình.
Chưa kể, số tiền trong phong bì quả thật rất lớn. Với số tiền đó, cô ta không làm cả đời cũng sẽ có của mà ăn.
Với một kẻ nghèo rớt mồng tơi như cô ta, không suy nghĩ lại mới là chuyện lạ…
Andrew của mẹ! Con trai của mẹ! Chắc chắn mẹ phải tìm người con gái tốt nhất, thích hợp nhất cho con...
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 3)
Khu dân cư Thiên Lộc luôn được bình chọn là nơi an cư lý tưởng cho nhiều hộ gia đình. Cảnh quang nơi đây thoáng đãng, hoa cỏ tươi xanh mơn mỡn đủ màu sắc khẽ đung đưa theo chiều gió, từng hàng cây xanh ngát hai bên đường tạo bóng cho vài tốp người cao tuổi đang tập thể dục trên vỉa hè.
Dừng xe trước cổng nhà Nga, Tiệp như thường lệ nhanh chóng bước xuống mở cửa cho Andrew. Sau mọi chuyện đã xảy ra, Andrew vẫn để Tiệp cầm lái và trợ giúp mình trong mọi việc như trước đây. Tuy nhiên, không vì thế mà anh nguôi ngoai chuyện cũ. Anh ít nói chuyện, ít cười và ít pha trò với Tiệp chẳng khác nào những người bạn thân thiết như anh đã từng làm.
Dù rằng quyết định giữ kín mọi chuyện chỉ vì không muốn xảy ra thêm bất cứ bất hoà nào nữa giữa hai anh em nhà này, Tiệp vẫn cảm thấy hối hận vì đã làm tổn thương và mất đi niềm tin từ Andrew. Chính vì thế, trong bất cứ nhiệm vụ nào được giao, anh đều cố gắng hoàn thành một cách nhanh chóng và gọn ghẽ. Anh hy vọng một ngày nào đó, Andrew sẽ hiểu được sự trung thành của anh mà tha thứ cho anh.
Chiều nay, Andrew đi công tác Nhật về thì ra lệnh cho Tiệp lái thẳng xe đến nhà Nga. Anh vừa có chuyến đi công tác 5 ngày ở xứ mặt trời mọc và mang về rất nhiều quà cáp để biếu gia đình bà Nguyệt. Riêng Nga, anh tặng cô một chiếc ô được làm bằng gỗ và giấy sáp có vẽ hình thiên nga trắng đang bơi lội trên mặt hồ thu gợn sóng. Chiếc ô thủ công này được anh đặt từ một người thợ lành nghề kinh nghiệm sống ở ngoại ô Osaka nên trông nó rất đẹp, khiến anh rất vừa ý. Anh đoán, Nga sẽ rất thích khi nhìn thấy nó.
"Có thích không?"
Bên ngoài hành lang tầng 3, Andrew châm điếu xì gà rít một hơi dài rồi nhếch nhẹ môi cười nhìn Nga. Cô đang bung ô che trên mái đầu mình, nở nụ cười buồn cùng lời cảm ơn.
"Có! Em thích lắm. Cám ơn anh!"
Tựa người vào hành lang, Andrew hất mặt vào trong nhà hạ giọng nói như ra lệnh. Tuy nhiên, Nga cũng không lấy làm bực bội và khó chịu. Ở bên nhau lâu như vậy, nên cô cũng đã quen với khẩu ngữ và giọng điệu của anh.
"Em thay đồ đi. Chúng ta ra ngoài ăn tối."
Trước đó, Andrew đã lịch sự mời cả gia đình bà Nguyệt dùng bữa ăn tối bên ngoài nhưng bà đã từ chối khéo léo. Bà đoán mấy ngày qua anh bận đi công tác không thể gặp Nga nên chắc nhớ cô lắm. Vì thế, bà muốn cho hai người được ở bên cạnh riêng tư cùng nhau đêm nay.
Nga nghe Andrew nói thế thì ngoan ngoãn đi thay đồ. Thực ra, đêm nay, cô cũng có điều quan trọng muốn nói với anh.
Rời khu dân cư Thiên Lộc, Tiệp lái xe đưa Andrew và Nga đến một nhà hàng của Pháp rất sang trọng ở quận 1. Duyên dáng và nền nã trong chiếc váy màu hồng nhạt, Nga được Andrew nắm tay bước vào trong nhà hàng trong ánh mắt ngưỡng mộ của những cô nhân viên nữ tại đây.
Suốt bữa ăn, Andrew vẫn như thường lệ, anh luôn ân cần quan tâm hỏi han Nga mọi việc trong suốt quãng thời gian anh đi công tác. Trước những câu hỏi của anh, cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện mà không hề biết rằng, mọi nhất cử nhất động của cô đều đã được anh cho người theo dõi. Tất nhiên, việc cô gặp gỡ bà Hậu đương nhiên là anh biết. Và việc này khiến cho anh cảm thấy không được vui trong lòng.
"Từ hôm anh đi Nhật đến giờ, mọi việc ở nhà vẫn ổn chứ?"
Chiếc nĩa trong tay Nga thựng lại, cô nhẹ giọng trả lời ngập ngừng.
"Dạ! Không có gì. Mọi chuyện cũng bình thường."
"Chị Chi và gia đình chị ấy đã ổn định chỗ ở chưa? Có cần anh cho thêm người qua giúp không?"
"Không cần đâu anh! Chị ấy và gia đình đã ổn định cả rồi. Nhân viên của anh rất tận tình chu đáo nên chỉ trong vòng 2 ngày đã thu xếp mọi thứ đâu vào đấy cho nhà chị ấy. Chị Chi nhờ em gửi lời cảm ơn anh rối rít."
Andrew nghe Nga nói thế thì ra vẻ hài lòng, anh gật gật đầu để ly rượu vang đế cao lên bàn rồi nói.
"Nói với chị ấy là đừng khách sáo như vậy. Cùng là người một nhà cả mà."
"Andrew à…"
"Gì?"
Nga dừng ăn, nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút mệt mỏi sau chuyến bay dài của anh chân thành nói.
"Em cám ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả."
"Sao hôm nay lại khách sáo với anh như vậy?"
Đưa tay tiến về phía bàn tay trắng trẻo đang đặt trên bàn của Nga, Andrew mỉm cười hạ giọng nói tiếp.
"Em không cần phải nói lời cám ơn anh. Anh vui khi có thể làm điều gì đó giúp đỡ gia đình em."
Trước tấm chân tình không vụ lợi của Andrew, Nga vô cùng cảm kích và xúc động. Cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh rồi cúi xuống tiếp tục bữa ăn tối.
Đêm nay, Nga vốn dĩ muốn gặp Andrew để nói lời chia tay với anh. Dù đối với cô, để làm điều này với anh thực sự vô cùng khó khăn. Thế nhưng, cô buộc lòng phải làm như vậy. Bà Hậu đã cảnh báo với cô, nếu như việc này không sớm diễn ra, mẹ cô sẽ là người tiếp theo phải hứng chịu mọi sự nhục nhã mà cô đã từng trãi qua khi lần đầu tiên gặp bà. Mẹ cô vốn có tiền sử về bệnh tim. Bà sẽ không thể nào có thể chịu đựng được cú sốc này. Và nếu như bà biết được chuyện cô và Andrew chia tay với nhau. Bà sẽ còn đau buồn nhiều hơn thế nữa. Tuy nhiên, cho dù quyết định chia tay với anh có thể khiến nhiều người trong gia đình cô buồn lòng đi chăng nữa, cô vẫn không thể tiếp được mối quan hệ này. Mẹ Andrew nói bà đã tìm được cho anh một cô gái rất tốt và tương xứng. Và đây cũng là điều an ủi cuối cùng đối với cô sau 5 năm bên anh. Biết anh sẽ gặp được một người con gái tốt khiến lòng cô an tâm phần nào.
Dù lòng đã nghĩ như vậy, nhưng việc mở lời nói ra hai chữ chia tay với Andrew thực sự rất khó khăn với Nga. Đặc biệt trong thời gian qua, anh còn trở nên quan tâm chăm sóc và giúp đỡ gia đình cô nhiều hơn trước nữa. Việc này không khiến cô vui mừng mà càng làm cô cảm thấy áp lực đè nặng trên đôi vai.
Sau khi Nga quyết định không đi Thuỵ Sĩ, chỉ trong vài ngày sau đó, Andrew đã sắp xếp mọi thứ cho gia đình cô theo sự chấp thuận và biết ơn của bà Nguyệt. Cả nhà cô vui mừng không sao tả xiết khi hay tin Chi sẽ về Việt Nam làm ăn sinh sống lâu dài để được gần con trai. Không lâu sau đó, Chi đã mở được một nhà hàng Trung Hoa gần một khu công nghiệp sầm uất. Các con và chồng hiện tại của cô cũng sẽ về Việt Nam sinh sống. Họ cư trú trong một chung cư khá khang trang và đầy đủ tiện nghi ngoài ngoại ô Sài Gòn. Tất nhiên, Chi sẽ không thể làm được điều này nếu như không có sự trợ giúp hậu thuẫn từ Andrew. Và chính anh cũng là người lên tiếng trước về kế hoạch giúp đỡ này.
Việc đoàn tụ của Chi làm gia đình Nga vui mừng chưa dứt thì bà Nguyệt đã ngậm ngùi chuẩn bị cho Nam và Ngân qua du học tại Washington. Tuy nhiên, sau khi được sự động viên của gia đình rằng, việc học tập ở nước ngoài sẽ giúp cho Nam và Ngân tính tự lập và chuẩn bị cho một tương lai tươi sáng thì bà cũng nguôi ngoai việc lo lắng cho các con. Chưa kể Andrew đã chuẩn bị mọi thứ từ vật chất đến tinh thần cho cả hai trong suốt 4 năm đại học tại Mỹ. Điều này khiến cho bà vô cùng an lòng, nắm tay anh cảm ơn với ánh mắt vô cùng cảm kích. Lúc đó, Nga đứng lặng yên bên cạnh bà, đón nhận ánh mắt ấm áp và nụ cười trìu mến từ khuôn mặt anh tuấn của anh.
Cô và gia đình nợ anh nhiều quá.
Đến bao giờ, cô mới có thể trả hết đây?
Andrew trước giờ không dành nhiều thiện cảm cho Ngọc. Tuy nhiên, không vì vậy mà anh quên đi nhiệm vụ quan tâm đến em vợ tương lai của mình. Mấy năm nay, Ngọc rất lận đận trên đường đời vì năm xưa không lo học hành do ham ăn chơi lêu lổng. Cô đang phụ bán hàng ở một shop quần áo và luôn mơ ước có một cửa hàng thời trang của riêng mình. Shop thời trang trẻ mang chính tên cô, Thiên Ngọc ra đời khá bề thế trên một trong những con đường sầm uất nhất quận 1 vẫn còn khiến cô lâng lâng hạnh phúc như đang được bay bổng trên trời xanh.
Trước sự giúp đỡ tận tình của Andrew, Nga dù không muốn đón nhận nhưng cũng không nỡ lòng nào phản đối những việc mà anh đã và đang dốc tâm sức làm cho gia đình cô. Tuy vậy, những việc này càng khiến cô thêm khó xử và mặc cảm tội lỗi. Cô cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với tình yêu cao cả mà anh dành cho. Thế nhưng, khi nhìn khuôn mặt hạnh phúc của những người thân trong gia đình, cô chỉ còn biết lặng lẽ chấp nhận tấm chân tình của anh.
Thử hỏi, một người đàn ông như anh thì làm sao cô có thể thốt ra hai tiếng chia tay cho được?
Chưa kể, mỗi khi bên nhau, cử chỉ quan tâm chăm sóc quá đỗi dịu dàng của anh càng lúc càng làm cô động lòng. Thực sự, cô không nỡ lòng nào mà làm lòng anh đau.
Vì thế, chuyện chia tay và rời bỏ Andrew như yêu cầu của bà Hậu là điều Nga không thể nào làm được, nên cô đành phải thất lễ với bà.
"Con xin lỗi bác! Nhưng con không thể làm theo những gì bác đã yêu cầu."
Liếc nhìn phong bì trắng Nga đang đẩy về phía mình trên bàn, bà Hậu lộ vẻ mặt không vui thấy rõ.
"Con không thể chia tay với Andrew…"
Nhìn khuôn mặt khá kiên quyết trong dáng vẻ yếu đuối của Nga, bà Hậu nhấn giọng.
"Số tiền này…thực sự không đủ?"
"Cả gia sản trên thế gian này đều không thể đánh đổi được tình yêu của Andrew dành cho con. Vì thế, đối với con cũng vậy, tất cả gia sản trên thế gian này đều không thể khiến con buông tay anh ấy ra. Con thực sự không thể phụ lòng anh ấy. Con xin bác hãy thương và chấp thuận cho chúng con."
"Cô nói hay lắm. Thế còn William thì sao?"
"Con và em trai anh Andrew vốn chưa bao giờ có bất cứ mối quan hệ nào. Trước đây, bây giờ và mãi mãi sau này cũng vậy."
Cười than một tiếng, bà Hậu cao giọng nói.
"Cô nghĩ cô xứng đáng với đứa con trai ưu tú giỏi giang của tôi sao? Cô nghĩ tôi sẽ để cho con trai tôi vùi vập cuộc đời bên cạnh một cô gái tầm thường và một gia đình sống bám như gia đình cô sao? Đây là cách cha mẹ cô dạy cô đây à? Bám lấy đàn ông để trục lợi? Chắc chắn cô đã biết con trai tôi giàu có và quyền lực như thế nào nên mới bám mãi không buông như thế? Một lần nữa, cô ra giá đi! Cô muốn bao nhiêu cô cứ nói."
"Thưa bác! Con biết bác sẽ rất giận con khi con đưa ra quyết định này. Con hiểu ba mạ nào cũng thương con cái và muốn làm điều tốt nhất cho con cái. Vì thế, bác có thể la rầy con bất cứ điều gì cũng được, nhưng xin bác... đừng xúc phạm đến ba mạ con."
Trước thái độ kiên quyết mà bà Hậu cho là lì lượm và trơ tráo của Nga, bà tức giận đưa tay cầm ly nước lọc hất mạnh vào mặt cô cao giọng quát.
"Hỗn xược! Tôi đúng là đã không nhìn nhầm người. Cái loại như cô thì chỉ cư xử được đến đây mà thôi. Vậy là cô nhất quyết ép buộc tôi làm điều mà tôi không muốn làm rồi. Đến lúc đó thì đừng có trách!"
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 4)
Để mặc những giọt nước vẫn còn rơi rớt từ gương mặt thanh tú úa sầu của mình, Nga bước đi lang thang trên con đường đông đúc tấp nập người qua lại. Đầu óc quay cuồng bởi những câu chữ chì chiết mà cô vừa được nghe. Sau những gì mà bà Hậu nói, ý chí vốn đã không vững vàng của cô càng trở nên lung lay.
Liệu, quyết định ở lại bên anh của cô là một điều đúng đắn?
Mẹ anh thực sự nói cũng không hề sai.
Người như cô quả thật không thể mang đến cho anh bất cứ điều gì ngoài phiền não...
Kể từ ngày từ chối đi Thuỵ Sĩ cùng Andrew mà không nói một lời với anh hay đưa ra lý do chính đáng, Nga cảm thấy vô cùng có lỗi với anh. Chính vì thế, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mỗi khi ở bên cạnh anh, cô đều cố gắng làm anh vui vẻ và hạnh phúc. Cho dù trong lòng cô vẫn còn yêu và vương vấn hình bóng của Will, nhưng trong thâm tâm, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ từ bỏ Andrew để một lần sống thật với trái tim mình.
Suốt bao nhiêu năm qua, cuộc sống của Nga đã gắn liền với hình bóng của Andrew, chưa kể anh vì cô mà đã vào sinh ra tử rất nhiều lần. Vì thế, chia tay với anh là điều cuối cùng cô nghĩ đến trên đời này. Vậy mà lần này, lời cảnh cáo và đe doạ của bà Hậu làm cô đứng trước tình cảnh khó xử. Từ trước đến giờ, dù là vô tình hay cố ý, cô chưa bao giờ muốn làm Andrew tổn thương hay đau lòng vì cô. Chưa kể trong thời gian qua, anh vì sự thay đổi của cô mà đã khổ tâm và đau lòng rất nhiều rồi. Nhận thấy sự đổi thay từ cô mà vẫn một lòng một dạ kiên nhẫn chờ đợi tình yêu của cô và chăm sóc cô hết lòng hết dạ. Thử hỏi trước một tình yêu sâu đậm như anh, làm sao cô có thể nỡ lòng nào thốt lên hai tiếng 'chia tay"? Làm sao cô có thể nỡ lòng nào khiến một người đàn ông tốt như anh đau lòng cho được?
Cô chợt nhận ra, quyết định chia tay với anh thật sự còn khó khăn hơn cả những gì cô đã tưởng tượng trong đầu. Cảm giác sắp phải xa anh còn đau lòng hơn cả những gì cô đã mường tượng trước đây.
Việc sẽ không còn gắn liền với hình bóng của anh bên cạnh mình nữa, giống như việc cô vừa mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng trong đời…
Giá như mẹ anh có thể được lòng cô trong lúc này!
Còn nhớ đêm trở về nhà muộn màng hôm đó, bà Nguyệt thức đến khuya để chờ Nga ở cổng. Vừa nhìn thấy bộ dạng bơ phờ, người nồng nặc mùi rượu của cô, bà mắng ngay tại cửa. Sau đó, bà không quên rầy la và trách mắng cô về việc đã để Andrew ngồi đợi mình từ lúc 10 giờ sáng đến tận 10 giờ đêm. Lúc đó, cô chỉ biết cúi đầu ậm ừ không nói gì mà chỉ lẽo đẽo đi theo sau bà. Sau đó, cô trở về phòng đóng sầm của lại. Bên trong phòng, cô nghe tiếng bà thở dài bất lực rồi bỏ đi. Cô nghe bà kể, anh đã ngồi chở đợi cô cả ngày mà không than vãn một lời.
Sau khi không thể liên lạc được với Nga vì điện thoại cô đã bị tắt nguồn. Andrew cho người tìm kiếm cô khắp mọi nơi mà không gặp. Đêm đó, sau khi trở về phòng, cô đã chủ động gọi cho anh nhưng anh đã không bắt máy. Đó là lần đầu tiên, anh không bắt máy khi cô gọi điện sau 5 năm bên nhau.
Lúc đó khá trễ nên Nga đoán có lẽ anh đã ngủ hoặc là vì anh giận cô nên không bắt máy. Cô biết anh rất giận cô về việc biến mất trong ngày hôm đó mà không để lại bất cứ lời giải thích nào. Vậy mà sáng sớm hôm sau, ngay khi cô vừa thức dậy đã nghe giọng nói điềm nhiên ra dáng ông chủ thường ngày của anh ở dưới nhà.
Cu Nhật nghe Andrew ghé chơi thì vui mừng la toáng lên. Anh bế nó bước vào phòng Nga. Dịu dàng nhìn cô vẫn còn đang trong bộ pijama màu hồng, anh mỉm cười âu yếm rồi đặt cu Nhật lên giường cho nó nằm chơi, còn anh thì ngồi cạnh bên cô, choàng tay qua người cô rồi khẽ hôn lên gò má hơi xanh xao của cô trong tiếng cười khúc khích của cu Nhật.
Len lén nhìn khuôn mặt vui vẻ của Andrew mỗi khi nhìn thấy mình, Nga cảm thấy ray rứt trong lòng về việc đã đối xử không tốt với anh. Ôm cu Nhật trong lòng mình, cô ngập ngừng lên tiếng.
"Em xin lỗi anh về chuyện hôm qua. Em quên mất việc nhắn tin cho anh rằng, em không muốn đi Thuỵ Sĩ. Em xin lỗi anh nha, Andrew! Em biết anh rất mong đợi chuyến đi này, nhưng em thật lòng không có tâm trạng để đi."
Nở nụ cười trên môi, Andrew vị tha xoa đầu Nga, kéo cả cô và cu Nhật vào lòng khiến nó cười rúc rít và nhoi nhoi tìm cách rời khỏi giường vì ngộp thở. Phía ngoài cửa, bà Nguyệt hiểu ý nên gọi nó chạy về phía bà để bà bế xuống chở đi học.
Còn lại Andrew và Nga trong phòng, anh ôm cô vào lòng như mọi khi, vuốt ve mái tóc dài đen mun óng ả đang được cô buông xoã tự do rồi cất giọng dịu dàng. Thế nhưng, lời anh đang nói lúc đó và cử chỉ trên khuôn mặt anh thì hoàn toàn đối lập.
"Không sao đâu! Nếu em không muốn đi lần này thì lần sau chúng ta đi cũng được. Nhưng em phải hứa với anh là, từ bây giờ đến khi quay trở lại làm việc, em phải cố gắng nghỉ ngơi có biết không?"
Nghe Andrew nhắc đến việc quay lại TLS, ánh mắt đang phẳng lặng như nước của Nga lại bắt đầu xao động. Có lẽ, anh đã lo lắng dư thừa, vì cô đang nghĩ đến việc sẽ rời khỏi TLS trong thời gian tới. Tất cả đều là vì nguyện vọng của Casey. Nếu như quyết định này của cô có thể làm cho Casey cảm thấy an toàn hơn trong mối quan hệ với Will thì cô sẽ cam lòng chấp nhận.
Trong vòng tay anh, lãng tránh ánh nhìn có chút dò xét của anh, cô buộc miệng lên tiếng.
"Anh không hỏi em hôm qua đã đi đâu? Đã làm gì sao?"
"Anh không cần phải hỏi….bởi vì…anh tin em."
Trong khi Nga dè chừng và bối rối khi nhìn cử chỉ vẫn luôn ân cần dịu dàng của Andrew, thì ngay cả bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi được chính con người mình. Cứ ngỡ rằng, sau một đêm dường như thức trắng bên khói thuốc và rượu mạnh vì bị người mình hết mực thương yêu phản bội, anh sẽ điên cuồng mà xông vào cửa phòng cô tra vấn và có thể sẽ bóp nát cả thân thể cô ra thành từng mãnh vì ghen. Vậy mà khi vừa nhìn thấy gương mặt héo úa của cô, tim anh lại từng hồi xao động, bao nhiêu tức giận bị dồn nén xuống tận đáy con tim. Và như kẻ mù loà, điên dại vì yêu, anh lại khao khát được ôm cô vào lòng. Cảm giác được nâng niu cô trong vòng tay ngay tại giây phút này vẫn làm anh lòng anh rạo rực ham muốn, hạnh phúc như ngày đầu đem lòng yêu thương cô.
Bao nhiêu oán giận mà cô đem đến cho anh dường như tan biến đi hết chỉ sau cái ôm sâu sắc ấy. Vậy mà mới đêm qua thôi, anh đã từng cảm thấy như mọi thứ sụp đổ dưới chân mình. Ngay từ giây phút nhìn thấy cô đứng gọn lỏn trong vòng tay của Will, anh như bị dìm tận đáy vực sâu. Lúc đó, anh cứ tưởng rằng, mình sẽ mất cô mãi mãi.
“Từ lâu em đã biết anh luôn cần em,
Và em cũng đã biết anh yêu em nhiều
Biết trong lòng chỉ có em
Và em luôn biết những điều đó.
Thời gian ta hạnh phúc trôi qua thật mau
Giờ em như cơn gió trôi xa phương nào
Em biết anh không thể nào sống thiếu em
Mà sao em vẫn rời xa?
Vậy là những năm tháng anh ôm bao giấc mộng
Rồi cũng vỡ tan và anh mất em thật rồi
Nhìn hạt mưa cứ rơi anh nhớ em người ơi
Hạnh phúc sao quá xa vời.
Rồi vào những đêm tối anh lang thang giữa trời
Anh đi tìm em và mơ ước em quay về
Ngoài trời mưa cứ rơi anh cứ hi vọng thôi
Vì em đâu biết anh yêu em nhất trên đời.” (“Biết không em?” - Chi Dân)
Đứng hàng giờ liền bên khung cử sổ sát đất trông ra con sông nhân tạo xa xa, qua khói thuốc trắng bay bay là đôi mắt đỏ ngầu chưa một khắc vơi đi sự giận dữ. Hình ảnh đôi trai gái ôm nhau khóc bên lề đường vắng lặng như bóp nghẹn cả trái tim anh. Chưa bao giờ kể từ ngày gặp và yêu thương cô, anh lại nghĩ rằng, sẽ có một ngày cảnh tượng này có thể xảy ra trước mắt anh. Vậy mà anh vẫn cố gắng tin rằng, đây không phải là sự thật.
Làm sao em có thể đối xử với anh như vậy?
Cầm lấy tấm ảnh Nga đang ngồi gọn lỏn trong vòng tay mình, dịu dàng nở nụ cười đón nhận chiếc hôn lên má của mình từ phía sau. Andrew thở một hơi nặng nề, hai hàm răng cắn chặt vào nhau trong khuôn miệng cực kỳ gợi cảm khiến gân xanh nổi đầy cả mặt, tay anh run run bấu lấy khung hình rồi úp xuống mặt bàn. Hiện tại, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cô thôi cũng đã đủ làm tim anh đau lên từng hồi liên tục không ngừng.
Đúng như anh đã dự đoán, hai người họ đã nảy sinh tình cảm với nhau sau vài lần gặp gỡ. Đỉnh điểm của sự việc này là khi Will một hai nhất quyết muốn Nga trở thành thư ký riêng của mình.
Chính vì vậy, Andrew đã cho Tiệp ngấm ngầm theo dõi mọi hành động của cả hai kể từ giây phút đó. Tuy nhiên, sau đó, anh lại thở phào nhẹ nhõm khi Tiệp không tìm ra được bất cứ cử chỉ vượt quá giới hạn nào giữa chị dâu và em chồng tương lai kia. Cho đến tận đêm tiệc kỷ niệm thành lập tập đoàn, sau khi nhìn dấu vết ửng hồng từ đôi môi nào đó đã in dấu trên người Nga, đích thân Andrew đã lẳng lặng truy cứu việc này trong âm thầm. Khi chính mắt nhìn thấy Nga và Will ôm nhau thắm thiết ngay bên kia làn đường, anh đã đau đớn nhắm mắt lại trong một khắc, cố kiềm nén cơn thịnh nộ đang điên cuồng cào xé trong người mình khi phát hiện ra sự thật phũ phàng này. Thì ra Tiệp chính là người tiếp tay cho giặc, đứng ra bưng bít mọi thông tin về mối quan hệ trong bóng tối của Nga và Will.
"Từ khi nào?"
Đứng đối lưng về phía Tiệp đang quỳ trên nền nhà, Andrew chấp hai tay ra phía sau, ánh mắt vẫn đỏ ngầu đầy hung tợn âm thầm nhìn ra con sông nhân tạo đang chảy rì rầm trước mặt. Ánh trăng vàng vọt tan chảy hoàn toàn trên thân hình cao lớn vẫn còn nguyên vẹn trong bộ vest đen của anh. Từ lúc trở về phòng, anh không hề đập phá bất cứ vật dụng gì như thói quen mỗi khi anh nỗi cơn giận dữ trước đây. Anh cũng không uống rượu hay làm bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ hàng giờ liền như thế này.
Hành động này của Andrew còn khiến Tiệp hoang mang hơn cả việc anh ra tay đả thương mình cho hả giận. Vì Tiệp biết, nếu như Andrew phát hiện ra bí mật này, mọi việc sẽ trở nên tồi tệ như thế nào. Không chỉ với anh, mà quan trọng hơn là với hai người còn lại. Đó là lý do tại sao anh đã giữ kín chuyện này và đinh ninh rằng mình có thể giải quyết nó một cách triệt để trước khi Andrew biết chuyện. Nào ngờ, mọi thứ đã không hề đơn giản như anh đã nghĩ.
"Dạ! Từ lúc…cô chủ Thiên Nga hiếng máu nhân đạo."
Ngập ngừng đưa mắt nhìn về tấm lưng cao lớn của Andrew, Tiệp khẽ lên tiếng trả lời và kể ra hết tất cả sự thật mà anh đã âm thầm nghe theo lệnh của Andrew mà theo dõi suốt mấy tháng nay. Anh đã che giấu hết tất cả mọi việc mà không báo lại cho Andrew biết. Đây cũng là lần đầu tiên, anh nói dối và che giấu một việc đối với ông chủ của mình. Sự trung thành tuyệt đối của anh dành cho ông chủ của mình bao nhiêu năm qua bị hoàn toàn phá vỡ chỉ vì phải che giấu cho mối tình vụn trộm đáng chê trách này.
Kể từ giây phút nhìn thấy khuôn mặt hung tợn như thần chết của Andrew bước ra khỏi xe, Tiệp đã âm thầm hiểu ra những gì mình sẽ phải đối mặt nếu như bí mật này bị bại lộ.
Từ khi Andrew ra lệnh cho Tiệp bí mật theo dõi hành động cử chỉ của Nga, anh đã riêng lẽ điều tra sự việc từ cô bạn thân thiết nhất của Nga và là người bạn gái hiện tại của mình, người được mệnh danh là bà 8 không ai có thể soán ngôi của TLS, Cam Thảo.
"Anh muốn hỏi em một chuyện."
Nở nụ cười khoe trọn hai chiếc lúm đồng tiền xinh xắn trên gương mặt được trang điểm loè loẹt nhưng vô cùng đáng yêu, Thảo mừng rỡ chờ đợi câu hỏi từ Tiệp, người mà ít khi mở lời nói chuyện với cô chứ đừng nói đến việc, chỉnh chu và nghiêm túc đưa ra một câu hỏi mà theo cô nghĩ là mang tính chất rất đặc biệt này.
"Ừm! Có chuyện gì vậy? Anh cứ hỏi đi!"
"Em thấy Nga và Tổng Giám Đốc thế nào?"
Gương mặt đang tươi như hoa được dội nước của Thảo bỗng chốc biến sắc hoàn toàn, cử chỉ này hoàn toàn không thể nào qua được con mắt vốn rất nhạy bén và tinh tường của Tiệp. Vừa nhìn thấy thái độ của Thảo, Tiệp đã đoán biết được cô đang biết được chuyện gì giữa Nga và Will nên ngay cho dù Thảo đã vội vàng trả lời.
"Thì bình thường chứ có gì đâu. Sao tự nhiên anh lại hỏi em như vậy?"
"Em đang giấu anh chuyện gì phải không? Trước giờ, em không có cái tài giữ bí mật gì với ai cả. Nhất là với anh. Vì sao hôm nay lại lấp liếm như thế?"
"Lấp liếm đâu mà lấp liếm? Em thì có biết gì đâu…"
"Vậy thì thôi…"
Tiệp xuống giọng trả lời như không còn quan tâm đến chủ đề mà mình đang nhắc đến. Tuy nhiên, một lần nữa, Thảo lại làm anh càng muốn biết rõ điều mà cô đang nắm giữa trong lòng.
"Nhưng có chuyện gì sao anh? Hai người họ có chuyện gì sao mà anh lại hỏi em như vậy?"
"Nếu như em biết điều gì giữa họ thì hãy nói cho anh biết. Trước khi sự việc đến tai của Andrew. Em biết tính của ông chủ anh rồi đó."
Nhìn vẻ mặt rất căng thẳng của Tiệp, Thảo mơ hồ sự việc dường như không còn có thể che giấu được nữa. Vì thế, trước khi Tiệp vừa định quay lưng bước đi, cô đã ngập ngừng gọi anh lại.
"Tiệp…"
"Có chuyện gì sao?"
"Nga và Tổng Giám Đốc, họ đang yêu nhau sao? Ý em là Tổng Giám Đốc yêu Nga sao?"
"Tại sao em lại hỏi anh như vậy. Em đã biết chuyện gì em hãy nói mau?"
"Em…"
"Em không tin anh sao?"
Hai tay đan xen vào nhau cùng gương mặt lộ vẻ căng thẳng và lo lắng thấy rõ, Thảo quay lưng về phía Tiệp khó khăn nói. Cô thật lòng không muốn hé lộ chuyện này với bất kỳ ai. Quen biết Andrew bao nhiêu năm qua, cô thừa biết tính khí của Andrew như thế nào. Nếu cô mà để chuyện này bại lộ ra, thiệt sự hậu quả như thế nào cô không dám nghĩ đến.
"Chuyện là…Thiệt! Em không biết trong đầu Nga nó đang nghĩ gì? Tại sao có thể qua lại với chính em chồng tương lai của mình cơ chứ? Andrew mà biết chuyện này thì sẽ thế nào đây?"
"Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?"
Đôi mắt bé tí sợ hãi nhìn Tiệp đang đặt hai tay lên vai mình, Thảo ngập ngừng kể.
"Mấy tháng trước, em đã nghe thấy một cuộc hội thoại của hai nhân viên y tá. Lúc đó, em đang nằm phía sau tấm màn chắn nên không ai nhìn thấy, em nghe hai người đó nói rằng, Tổng Giám Đốc có tình ý với Nga và còn..nắm cả tay của Nga khi nó đang nằm ngủ nữa."
Ánh mắt không giấu được vẻ lo sợ như đang sợ hãi cho chính mình, Thảo nhăn mặt nhìn Tiệp chờ đợi phản ứng từ anh. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Tiệp khẽ run lên.
"Có..thật là như vậy?"
Thảo gật nhẹ đầu, mặt không vơi được vẻ lo lắng, chắc nịch khẳng định thêm.
"Anh nghĩ em dám bày đặc ra chuyện như thế này sao?"
"Đã kể với ai chuyện này chưa? Em đã hỏi Nga chuyện này chưa?"
"Chưa! Em làm sao dám kể với ai chứ?"
Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời, Thảo giữ nguyên vẹn một bí mật mà không hề dám hé răng với bất cứ người nào. Ngoài lời cảnh cáo của Tiệp là sẽ chia tay nếu như cô dám để lộ chuyện này, thì việc muốn bảo vệ Nga và Will là một trong những lý do khiến cô dù vốn không biết cách giữ bí mật cũng phải bắt đầu tập dần từ đây.
Không những cố gắng bưng bít mọi chuyện đang xảy ra giữa Nga và Will, Tiệp còn yêu cầu Thảo phải thường xuyên quan tâm đến Nga và khuyên bảo cô hãy dừng ngay những việc mà cô không nên làm. Thế nhưng, những câu hỏi và lời khuyên bóng gió của Thảo vẫn không thể nào khiến Nga hiểu ra hay để tâm đến.
Mặc dù, Tiệp đã quỳ dưới chân của Andrew hàng tiếng đồng hồ để cầu xin sự tha thứ, nhưng Andrew vẫn không thể nguôi ngoai được được cơn giận trong lòng. Tất cả những gì Tiệp cố gắng giải thích đều không thể lọt vào tai anh.
Làm sao anh có thể tin tưởng được bất cứ người nào trên đời này nữa, khi người mà anh vốn tin tưởng nhất lại có thể phản bội anh?
Hay nói đúng hơn, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ tin tưởng đến bất cứ người nào, cô là người duy nhất mà anh đã trao trọn vẹn niềm tin.
Nếu như gìờ đây, ngay cả cô cũng không thể làm cho anh tin tưởng được nữa, thì một người đã dám cả gan qua mặt anh như Tiệp có còn tiếp tục để anh đặc niềm tin vào?
Anh có cảm giác như cả thế giới quay lưng lại với mình.
"Tôi thực sự xin lỗi ông chủ. Ông chủ hãy cứ trừng phạt tôi. Bất cứ sự trừng phạt nào cũng không làm tôi căm ghét ông chủ, nhưng xin ông chủ hãy để tôi ở lại để phục vụ cho ông chủ."
"Tôi không muốn nhìn thấy mặt một kẻ phản bội như cậu."
"Ông chủ! Xin hãy để tôi chuộc lại mọi lỗi lầm. Tôi hứa sẽ xử lý chuyện này một cách êm đẹp nhất."
"Sau những gì cậu đã làm, cậu nghĩ tôi còn có thể tin tưởng cậu được nữa sao? Ra ngoài đi!"
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 5)
Cho đến nay, mọi chuyện có liên quan đến Nga và Will đều do một nhân viên cấp dưới khác của Andrew đảm trách. Tiệp không biết ông chủ của mình đang giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng rõ ràng những gì Andrew đang thể hiện thực sự khiến anh vô cùng bất ngờ. Cách xử lý này làm Tiệp có cảm giác như đây không còn là ông chủ của mình mà là một người hoàn toàn khác. Thực sự, đây vốn không phải là bản tính của Andrew.
Khi sự thật bị phơi bày, Tiệp đã nghĩ rằng, Andrew sẽ điên cuồng mà tìm đến Will để thanh toán. Và có lẽ, anh sẽ có thể giết chết Nga vì ghen. Thế nhưng, mọi chuyện lại diễn ra hết sức lặng lẽ đến độ anh cũng phải ngạc nhiên. Tuy nhiên, phía sau sự yên tĩnh đó lại là một sự tính toán dã tâm, một cách giải quyết vô cùng khôn ngoan.
"Cọc! Cọc"
"Mời vào!"
Phòng Tổng Giám Đốc thoáng mát, rèm cửa luôn được Will yêu cầu vén gọn gàng hai bên, mặc sức để ánh nắng bên ngoài ùa vào căn phòng ngăn nắp và yên tĩnh. Bên bàn làm việc, anh đang ký một số văn kiện quan trọng cho Casey.
Sự xuất hiện của Andrew ở phòng làm việc của Will lúc này luôn khiến Casey trở nên bồn chồn lo lắng. Cho dù cô cứ đinh ninh nghĩ rằng, Andrew vẫn chưa hề biết chuyện gì giữa Will và Nga. Thế nhưng, nét mặt chẳng ai có thể đoán được tâm trạng của anh luôn khiến cô lạnh sóng lưng. Cô có cảm giác đằng sau khuôn mặt đó có thể hô mưa gọi gió bất cứ lúc nào.
"Anh Andrew! Mấy hôm nay không gặp anh, em cứ nghĩ anh đi công tác rồi."
Vừa mới tươi cười gật đầu chào Andrew, Casey đã bị anh đuổi ra khỏi phòng một cách bất nhã, khiến cô cũng phải sững người đến độ quên cả ngượng ngùng. Từ trước đến này, cô thừa biết tính anh thô lỗ cộc cằn như thế nào. Tuy nhiên, anh cũng không đến độ ngang nhiên đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
"Casey! Ra ngoài đi!"
Không bận lòng đến khuôn mặt tối đen của Casey khi ôm tập hồ sơ Will vừa ký xong rời khỏi phòng. Andrew cũng không như một khi đá ghế ngồi phịch xuống mà chỉ đứng đối diện bàn làm việc của Will không xa lắm, hai tay bỏ vào túi quần trầm ngâm, nhìn về phía Will trong giây lát.
Will lúc này cũng đã tạm dừng công việc đang làm. Anh ngã người ra ghế nhìn Andrew một lúc, mắt đối mắt với khuôn mặt không hề tỏ vẻ thiện ý kia. Sau đó, anh cất giọng hỏi.
"Mẹ đã sang Việt Nam mấy ngày rồi. Sao anh không qua nhà thăm mẹ. Bà cứ trông và nhắc anh mãi."
"Hãy nhắn rằng, đừng nhắc và đừng trông! Vì chuyện đó sẽ không xảy ra."
Nghe Andrew trả lời một câu lạnh nhạt, Will thở dài một cách bất lực, lưng rời khỏi thành ghế, tiếp tục kiểm ra một số tập hồ sơ trên bàn.
"Anh đến đây gặp tôi có chuyện gì?"
"Hãy ký quyết định chuyển bộ phận của Trần Thiên Nga ngay hôm nay! Tôi không muốn có bất cứ sự trì hoãn nào nữa."
Đã hai hôm nay, Andrew đã ra lệnh cho thư ký làm giấy chuyển bộ phận cho Nga. Thế nhưng, Will vẫn chần chừ chưa muốn ký. Việc này khiến anh vô cùng tức giận.
Thực chất, Andrew vốn có thể dùng quyền lực của mình mà thiêng chuyển Nga đến bất cứ bộ phận nào trong công ty. Tuy nhiên, anh không muốn cô nghĩ rằng, anh đang điều khiển công việc của cô. Chính vì thế, anh bắt buộc Will phải làm hợp lệ quyết định này.
"Nếu như thư ký Nga không có ý kiến hay tự làm giấy yêu cầu chuyển bộ phận. Thì tôi cũng không có lý do gì phải ký những tờ giấy không hợp lệ như thế này."
"Việc em chồng tương lai một mực cứ muốn giữ chị dâu của mình bên cạnh như vậy thực sự là một điều không hay. Tôi không muốn có bất cứ lời ra tiếng vào nào trong công ty này. Hãy ký đi!"
Will vẫn lặng yên như nước trước những gì mình vừa nghe, cũng như anh không màn để tâm đến những gì Andrew vừa nói. Tuy nhiên, anh mơ hồ nhận ra, người anh trai vốn có con mắt vô cùng tinh tường kia đã biết điều gì đó về mối quan hệ giữa anh và Nga. Anh không hề cảm thấy lo lắng về điều này một chút nào.Vì chính anh cũng rất muốn Andrew được biết sự thật.
"Tôi nhắc lại, tôi sẽ không ký bất cứ giấy tờ nào. Thư ký Nga cũng sẽ không di dời đến bộ phận nào khác. Cô ấy không phải là một món đồ mà người khác muốn mang đi đâu thì đi. Tôi sẽ không cho phép bất cứ người nào làm điều đó với cô ấy."
Khi kiên quyết thẳng định với Andrew điều này, dưới cánh tay Will vẫn còn nguyên tờ đơn xin nghỉ việc từ Nga. Cho đến tận hôm nay, anh vẫn không đồng ý ký cho cô nghỉ việc.
Trước lời phản hồi chắc nịch khó lòng lay chuyển của Will, Andrew mặt vẫn điềm nhiên mà không hề tỏ ra tức giận. Anh nhếch môi cười một cách khinh bỉ, nhìn thẳng về phía Will hạ giọng mỉa mai.
"Đợi khi nào có đủ sức làm điều đó thì hẵn nói. William! Mày đang quên một điều là mày đang chống đối ai."
Nhìn thái độ lặng thinh của Will, Andrew kiên định nói tiếp.
"Cho dù mày có ký hay không ký tờ giấy này, Thiên Nga sẽ vẫn quay trở về phòng Phát Triển và trở thành thư ký riêng của tao."
"Đừng đối xử với cô ấy như vậy! Xin anh hãy tôn trọng quyết định của cô ấy hơn là luôn luôn dàn xếp mọi thứ theo ý muốn của anh. Đã bao giờ anh nghĩ đến cảm xúc của cô ấy chưa? Đã bao giờ anh nhìn thấy gương mặt sợ hãi của cô ấy khi có ai nhắc đến tên anh chưa?"
"Tao nghĩ mày đang xen vào đời tư của thư ký mình quá mức rồi. Nhất là chị dâu tương lai của mình thì lại càng không. Từ trước đến nay, chưa có ai dám giành của tao bất cứ thứ gì, nên nhớ mày cũng không là trường hợp ngoại lệ. Tập trung chuyên môn và dừng ngay những việc mày không nên làm! Bằng không thì... đừng có trách tao."
Nhìn Will bằng đôi mắt sắc lạnh sau khi kết thúc những lời cảnh cáo của mình, Andrew vừa quay lưng bước đi thì giọng nói của người phía sau lại tiếp tục cất lên, khiến anh hoàn toàn dừng bước.
"Anh đang cố gắng phô trương sức mạnh với tôi sao? Anh nghĩ những lời đe doạ của anh sẽ khiến tôi dừng lại? Andrew! Tôi sẽ…không từ bỏ cô ấy. Tôi sẽ không từ bỏ Nga.”
Xoay nửa người nhìn về phía Will, Andrew đối mắt với những gì Will vừa tuyên bố.
"Nếu anh thưc sự hiểu được ý nghĩa của tình yêu. Nếu như anh hiểu được tình yêu thực sự là gì thì anh phải tôn trọng Nga và quyết định của cô ấy. Hãy để cô ấy lựa chọn những thứ có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Chẳng phải đây là điều mà cả anh và tôi đều mong muốn sao?"
"Lựa chọn ư? Thật nực cười! Sẽ không có bất cứ sự lựa chọn nào. Mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ mày là ai mà có tư cách nói ra những điều này? Mày nghĩ mày có thể xứng đáng để Thiên Nga chọn lựa sao? Mày nghĩ tình cảm 5 năm bên nhau giữa tao và Thiên Nga có thể bị lung lay chỉ vì một thằng vớ vẫn như mày sao? Tỉnh mộng lại đi!"
"Nếu anh đã tự tin tình cảm của hai người dành cho nhau sâu sắc đến như vậy? Thì tại sao anh lại lo lắng đến độ phải ép buộc tôi ký những tờ giấy giả danh như thế này để hòng đưa Nga rời xa căn phòng này? Anh sợ điều gì mà phải chia cắt tôi và cô ấy?"
Rời khỏi ghế tiến về phía trước mặt Andrew, Will nói tiếp.
"Hành động mà anh đang làm cho thấy anh đang rất sợ sẽ mất cố ấy không phải sao?"
"Nên nhớ rằng, Thiên Nga chọn lựa ai. Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất là ngoài tao ra, không ai có tư cách trở thành người đàn ông của cô ấy. Mày lại càng không!"
Cho dù khi rời khỏi phòng làm việc của Will, Andrew vẫn luôn giữ được vẻ thãn nhiên và điềm tĩnh vốn có. Anh muốn Will hiểu rằng, những bí mật đang diễn ra giữa hai người họ thực sự không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Nga. Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh thực sự cảm thấy bất an.
Trong khi Andrew vẫn đang suy tính và tìm làm cách để đưa Nga rời khỏi vị trí thư ký Tổng Giám Đốc thì chính cô lại đột ngột xin anh được trở về phòng Phát Triển để làm việc như một nhân viên thiết kế phần cứng của máy ảnh. Tất nhiên, quyết định này của cô khiến anh mừng thầm trong lòng, vui đến độ quên cả dấu chấm hỏi.
Vì sao cô lại đặc biệt và khẩn trương quan tâm đến thiết kế phần cứng của máy ảnh đến như vậy?
Mặc dù trước đây, Nga đã luôn tỏ ra thích thú với việc thiết kế mẫu mã mới của sản phẩm. Tuy nhiên, dạo gần đây, cô lại vô cùng khẩn trương về vấn đề này. Không những thế còn liên tục nhờ anh giúp đỡ Will trong việc ra mắt sản phẩm mới. Đương nhiên, thái độ này của cô khiến trong lòng anh ghen không sao tả xiết. Mặc dù vậy, ngoài mặt, anh vẫn điềm nhiên như không hề biết bất cứ mối quan hệ nào giữa cô và Will. Trong khi đó, thái độ và việc thể hiện tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề thay đổi và càng lúc càng sâu đậm.
"Andrew! Anh không thể giúp Tổng Giám Đốc tiếp tục trụ thêm một vài tháng nữa trước khi mẫu mới này được ra mắt sao?"
Tựa người vào thành ghế da sang trọng, Andrew nhìn về phía Nga hạ giọng nói sau khi nghe lời đề nghị từ cô. Lời đề nghị mà nội dung của nó thực sự làm anh rất không vui trong lòng.
"Cho dù mẫu mới này có được ra mắt thì William cũng không thể tiếp tục giữ vị trí này đâu. William không thích hợp làm một người quản lý."
"Chỉ quản lý TLS Việt Nam trong một thời gian ngắn như vậy làm sao có thể đánh giá được thực lực của một Tổng Quản Lý. Em tin rằng, những mẫu sản phẩm sắp ra mắt sắp tới đây sẽ đạt được chỉ tiêu mà cổ đông và ban giám đốc yêu cầu."
Rời khỏi bàn làm việc, Andrew tiếp về ghế sô pha, cúi người cầm chai rượu đang được đặt trên bàn rót một ly. Nhấm một ngụm rượu, anh nhìn vì phía Nga đang đứng. Chỉ cần liếc qua gương mặt cô, anh cũng nhìn thấy được cô đang mong chờ câu trả lời của anh biết nhường nào.
Vẫy tay yêu cầu Nga tiến lại gần mình, Andrew đột ngột nắm chặt tay cô kéo xuống bên anh, yên vị trên người anh.
Nga chống đối đứng lên với lý do không muốn nhân viên của Andrew đột ngột bước vào phòng và nhìn thấy cảnh này. Tuy nhiên, anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, giữ cô lại trên đùi anh. Vùi mặt vào mái tóc dài đen mượt như nhung của cô, anh nhắm mắt hít lấy mùi thương trà xanh quen thuộc. Hôm nay, cô xoã tóc khi đi làm vì mới gội. Anh luôn thích ngắm nhìn cô với mái tóc buông xoã ngang lưng thế này. Nó khiến cô trông xinh đẹp và dịu dàng hơn, luôn luôn làm anh không thể rời mắt khỏi cô, khiến anh luôn luôn khao khát muốn chạm vào cô, sở hữu cô.
"Vì sao em lại quan tâm đến vấn đề này như vậy?"
Né tránh câu trả lời trực tiếp từ Andrew, Nga tiếp tục cầu xin anh hãy tìm cách để giúp Will tiếp tục giữ vị trí của mình.
"Anh thực sự không thể giúp Tổng Giám Đốc sao? Hãy cho Tổng Giám Đốc thêm một cơ hội."
Không hề để lộ bất cứ sắc thái nào trên gương mặt, cho dù lúc đó trong lòng Andrew lồng lộng lên vì ghen đến độ anh chỉ muốn bóp nát Nga trong vòng tay anh, để cô vĩnh viễn thuộc về ảnh. Và thay vì kiên quyết từ chối lời đề nghị của cô, anh lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô dò xét, nhếch môi cười hạ giọng nói những câu trêu ghẹo nửa đùa nửa thật.
"Cho dù đó có là em trai của anh đi chăng nữa thì việc chị dâu tương lai quan tâm đến em chồng như vậy thực sự khiến anh không được vui cho lắm…"
Thấy Nga cúi đầu lãng tránh câu nói của mình, Andrew điềm nhiên xoay xoay ly rượu trong tay, mỉm cười nói tiếp.
"Nếu như em muốn anh giúp William. Vậy thì hãy nói cho anh biết lý do vì sao em lại quan tâm đến William nhiều như vậy. Nếu như em có thể đưa ra một lý do chính đáng. Anh đây sẽ không ngần ngại mà giúp cho…William."
Đưa tay nâng khuôn mặt bối rối của Nga đang tìm cách lãng tránh ánh nhìn như xuyên thấu của mình, Andrew chốt lại một câu khiến cô hiểu rằng, việc Will tiếp tục làm Tổng Quản Lý của TLS Việt Nam là điều không thể.
"…Còn, nếu như em không thể đưa ra được một lý do nào chính đáng. Thì kể từ giây phút này đây, đừng bao giờ nhắc đến chuyện này một lần nữa. Đương nhiên, anh sẽ không phủ nhận rằng, anh thực sự rất không hài lòng khi em dành sự quan tâm của mình cho một người đàn ông khác không phải là anh…"
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 6)
Không nằm ngoài dự đoán của nhiều người, Will đã không đạt được con số sản lượng tăng 10% mà cổ đông và ban giám đốc đề ra trước đó. Với kết quả này, anh buộc lòng phải rời khỏi chức vụ Tổng Giám Đốc.
Mặc dù, ông Anthony đã can thiệp vào chuyện này, nhằm giúp đỡ anh kéo dài vị trí quản lý thêm một thời gian nữa. Thế nhưng, anh đã không cần đến sự giúp đỡ của cha mà tự nguyện từ chức. Quyết định của anh khiến cho ông rất thất vọng và tức giận.
Để tránh mất mặt với ban giám đốc điều hành công ty, ông Anthony buộc lòng chuyển Will sang nắm giữ chức Tổng Giám Đốc TLS Thượng Hải. Thế nhưng, anh đã không nhận vị trí này mà quyết định ở lại TLS Việt Nam và lãnh nhiệm vụ mới là nghiên cứu thiết kế phần mềm máy ảnh.
Will đưa ra quyết định này không chỉ vì anh yêu thích Việt Nam, muốn đóng góp một phần công sức cho TLS chi nhánh trên đất mẹ mà còn là vì trong tim anh vẫn còn quá lưu luyến hình bóng của Nga. Được nhìn thấy cô mỗi ngày là sức mạnh giúp anh có thể đứng vững và sống tiếp. Đương nhiên, quyết định này của anh khiến Andrew cực kỳ không hài lòng. Từ lâu, Andrew chỉ muốn cậu em trai mình biến khỏi đất nước hình chữ S này càng nhanh càng tốt. Thế nhưng, cuối cùng, anh cũng để yên chuyện này. Vì trong đầu anh đã sẵn sàng cho những bước tiếp theo trong kế hoạch mang Nga trở về đúng vị trí của cô, ngay bên cạnh anh.
Tuy cùng chịu sự quản lý của giám đốc Phát Triển, nhưng phòng thiết kế phần mềm và phần cứng của máy ảnh được toạ lạc tại hai tầng riêng biệt của trụ sở TLS. Cả hai nhóm thiết kế này có mối quan hệ chặt chẽ với nhau với mục tiêu tạo nên những chiếc máy ảnh đẹp, chất lượng và hiện đại nhất.
Có thể nói, tuy lần này, Will nhận sự nhục nhã ê chề khi phải rời ghế Tổng Giám Đốc để nhường lại cho một người mới, nhưng anh lại cảm thấy đây là một điều may mắn khi vẫn được thường xuyên lui tới phòng Phát Triển để gặp Nga và được làm việc cùng với cô.
Ngày Will từ chức, Nga tình cờ nhìn thấy anh đứng một mình ở khu vực giải trí của công nhân viên. Sau một lúc suy nghĩ, cô đã tiến đến bên cạnh anh. Lặng lẽ đứng cạnh anh một lúc lâu, cô mới cất giọng an ủi.
"Anh đã làm hết sức mình. Tất cả công nhân viên đều ghi nhận công sức của anh trong 9 tháng qua."
Có chút xấu hổ trên gương mặt, Will quay sang nhìn Nga gượng cười.
"Cám ơn em vì đã đánh giá anh cao, nhưng anh thừa biết mình vốn không có tài quản lý. Có lẽ, anh nên trở về đúng chuyên môn của mình như một trong những cổ đông đã từng khuyên trước đây…"
Lặng lẽ nhìn Will mới ánh mắt cảm thông, Nga ước cô có thể làm điều gì đó để giúp cho anh. Chiếc máy ảnh đầu tiên và duy nhất cô thiết kế đã không được Andrew phê duyệt và áp dụng sản xuất mặc dù đã nhận được rất nhiều ý kiến tích cực từ giới chuyên môn.
"Sắp tới, anh sẽ làm việc ở phòng Phát Triển, chuyên về thiết kế phần mềm. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một chiếc máy ảnh thật đẹp…"
Thông tin Will vừa nói khiến Nga rất bất ngờ. Cô vì anh mà trốn chạy khỏi vị trí thư ký Tổng, trong khi anh lại đuổi theo cô đến tận phòng Phát Triển. Cô biết nếu cả hai vẫn tiếp tục gặp và gần gũi nhau như thế này. Mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp. Andrew đã bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và anh, cô thực sự không muốn việc gặp anh sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với người hiện tại. Cô không muốn Andrew buồn và đau lòng vì cô. Cô không muốn Casey mỗi khi nhìn thấy cô, trong ánh mắt chỉ chứa toàn sự oán hận. Và trên hết, cô không muốn bất cứ hành động dù cố ý hay vô tình của mình có thể khiến anh nuôi hy vọng về cô.
"Tại sao lại phải như vậy?"
Will không hiểu câu hỏi của Nga lắm, anh nheo mắt như muốn cô đưa ra một câu hỏi rõ ràng hơn.
"Tại sao nhất thiết phải là phòng Phát Triển? Anh hiểu rằng, việc gặp nhau như thế này đối với chúng ta là điều không nên. Tôi không muốn vì tôi mà nhiều người phải đau khổ."
Đưa bàn tay chạm lấy cánh tay Nga trong sự xa lánh của cô, Will đau khổ khẽ giọng nói, ánh mắt nâu buồn miên man như người lạc lối.
"Anh không thể từ bỏ em. Anh đã mất em một lần rồi. Anh tuyệt đối sẽ không để mất em thêm một lần nữa."
Lùi chân về phía sau một bước như kẻ trốn chạy, Nga cứng rắn nói, nhất quyết không để nước mắt tuôn ra.
"Hãy về Mỹ đi! Tôi xin anh!"
"Em nghĩ rằng anh có thể làm điều đó sao? Nếu anh có thể làm điều đó. Anh đã ra đi từ khi gặp lại em rồi."
"Will! Chúng ta đã kết thúc rồi. Đã thực sự kết thúc. Anh không hiểu sao?"
Tiến về phía trước, Will đặt hai bàn tay lên đôi vai gầy của Nga lay lay nhẹ như muốn cô thức tỉnh và lắng nghe những gì anh đang cố gắng nói.
"Chúng ta có thể làm lại từ đầu. Anh sẽ chờ em."
"Tôi sẽ không quay lại. Trái tim tôi đã đau một lần rồi. Tôi không muốn sẽ phải chịu đựng lại nỗi đau đó. Tôi không có niềm tin vào tình yêu của anh một lần nữa. Xin anh hãy quên tôi đi! Và hãy chỉ nhớ về tôi như là…một kỷ niệm!"
Quay lưng bỏ lại Will một mình trong không gian vắng lặng và tối tăm, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà càng lúc càng lớn của Nga đủ biết cô đã cố gắng trốn chạy nhanh ra khỏi nơi này như thế nào. Đêm nay, phải khó khăn lắm cô mới quyết định tiến lại gần anh để gửi lời cảm thông và an ủi. Mặc dù trong lòng cô vẫn luôn chứa đựng hình bóng của anh và vẫn yêu anh vô cùng sâu đậm, nhưng cô sợ bất cứ sự gần gũi nào mà mình vô tình mang đến sẽ khiến anh và cô càng khó tách rời nhau. Những gì còn lại giữa anh và cô giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm, những kỷ niệm đẹp nhưng rất buồn mà cô sẽ mang theo trong tim suốt quãng đời còn lại.
Nép người vào một bức tường mà cô vừa tìm thấy được, cô ngữa đầu ra sau khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ đâu lại bắt đầu tuôn rơi tự do. Phía sau bức tường ấy, bóng dáng cao lớn của anh cũng khẽ gục đầu...
“Mỗi khi làm tổn thương anh,
Tại sao tim em lại còn đau hơn thế?
Mỗi khi làm anh khóc
Sao em lại khóc nhiều hơn anh?
Dù đã cố kiềm nén câu nói yêu anh
Em vẫn không thể kiềm nén…con tim mình trao đến anh
Dù em có gọi tên anh không thôi
Em vẫn cứ muốn gọi hoài cái tên đó…
Một người giống như nước mắt của em, một người thôi.
Người như hơi thở trong trái tim này
Giúp em sống qua mỗi ngày,
Và…giúp em sống thêm nhiều ngày nữa…
Anh như cuộc sống của em, hỡi người tình.
Dù cho cả thế giới này có quay lưng với em,
Anh cũng sẽ luôn ôm lấy em.
Luôn ở bên cạnh em
Em…yêu…anh!” ("One person" - Davichi)
Giữa Will và Nga giờ đây không chỉ còn là vì Andrew và Casey mà còn là vì mẹ anh. Bà Hậu tuy không cố gắng tách cô ra khỏi anh mạnh mẽ như với Andrew, nhưng từng câu từng lời cảnh cáo đay nghiến của bà cũng đủ làm cô càng cố gắng rời xa anh thêm nữa.
Nga không trách bà Hậu. Vì cô hiểu tất cả những việc bà làm đều là vì thương con. Đúng là có bậc cha mẹ nào lại muốn những đứa con ưu tú như hai người đàn ông này yêu thương một người con gái như cô và quan hệ qua lại với một gia đình có quá nhiều phức tạp như gia đình cô.
Trong khi đối với Will, Nga đã cố gắng mạnh mẽ thẳng thừng từ chối và xa lánh tình yêu nồng nàng mà anh dành cho cô kể từ ngày gặp lại. Thì đối với Andrew, việc làm này đối với cô quả thật vô cùng khó khăn. Chỉ nghĩ đến việc làm lòng anh đau thêm một lần nữa là cô đã không cầm được lòng mình. Vì thế, cô đã quyết định sẽ âm thầm cầu xin bà Hậu cho cô và anh tiếp tục được ở bên nhau. Cô tin rằng thiện ý và tấm chân tình của mình có thể khiến lòng bà lay động. Có thể lúc này thì không, nhưng cô sẽ không ngừng tiếp tục. Cho đến tận hôm nay, cô vẫn chưa dám hé răng nói với Andrew bất cứ điều gì về những lần gặp gỡ giữa cô và bà. Thỉnh thoảng, cô có đề cập đến mẹ anh trong những lần trò chuyện cùng nhau. Cô muốn được biết đôi chút về bà, muốn được quan tâm đến bà nhiều hơn để có thể củng cố mối quan hệ của cả hai. Thế nhưng, như mọi lần, có vẻ nhưng anh không thích nhắc đến chuyện này. Mặc dù anh không hề tỏ vẻ khó chịu với cô mỗi khi cô nhắc đến bà, chỉ mỉm cười buồn kéo đầu cô vào lòng rồi lãng tránh sang một chuyện nào đó. Thái độ này của anh cũng khiến cô đủ hiểu rằng, cô không nên nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa.
Ngoài nặng lòng ơn nghĩa đã từng có với nhau suốt 5 năm trời dài đằng đẵng, Nga quyết định sẽ ở lại bên Andrew cùng nhau vượt qua bất cứ sóng gió nào trong đời cũng là vì gia đình mình. Tất nhiên, đó không phải là vì vật chất mà anh đã, đang và sẽ mang lại cho gia đình cô mà tất cả là vì mẹ cô.
Bà Nguyệt quý Andrew lắm. Mỗi khi anh đến nhà, bà cho dù có bận bất cứ việc gì cũng muốn được nhìn thấy anh, nắm tay trò chuyện với anh như là con ruột của chính bà. Hai người cũng vô cùng hợp tính. Mỗi khi ngồi cạnh nhau là bà lại mỉm cười luôn miệng, lặng lẽ ngắm nhìn Nga và anh đứng cạnh nhau với ánh mắt vô cùng hài lòng và mãn nguyện.
Andrew không chỉ cứu sống bà Nguyệt mà còn mang đến cho bà một cuộc sống sung túc đủ đầy. Sau ba lần phẫu thuật tim bởi bác sĩ giỏi người nước ngoài. Sức khoẻ của bà bây giờ rất ổn định. Một phần là vì được anh luôn luôn quan tâm và mua toàn thức ăn bổ dưỡng mang đến, một phần cũng là vì cuộc sống viên mãn mà chính anh là người trực tiếp mang lại cho gia đình bà.
Vì thế, Nga không thể nào chia tay với Andrew. Nếu cô làm như vậy. Mẹ cô sẽ là người buồn nhất. Không ngày nào mà bà không nhắc nhở cô mỗi một câu.
"Mạ giờ chỉ mong con và thằng Việt nên duyên vợ chồng. Có như vậy thì mạ mới an lòng mà nhắm mắt."
Mặc dù đã quyết định sẽ chống lại lời đề nghị của bà Hậu để tiếp tục cầu xin bà cho phép anh và cô được ở bên nhau. Thế nhưng, Nga lại vô cùng khó khăn trong việc gặp gỡ bà. Cô không biết bất cứ thông tin nào từ bà ngoài việc nghe nói gia đình bà đang lưu trú tại biệt thự The Tells bên cạnh con sông Sài Gòn lặng nước. Tuy mối quan hệ giữa cô và Casey đã không còn nặng nề như trước kia nữa, và dù cô ta đã lên tiếng xin lỗi và cầu xin cô sự tha thứ, nhưng Nga vẫn nhận ra, ánh mắt của Casey không thành tâm như những gì cô ấy nói. Nga có thể thông cảm cho Casy về điều này, vì cô hiểu Casey cần có thời gian để có thể quên đi nỗi đau mà chính cô là người mang đến cho cô ấy. Cho đến nay, cả hai vẫn không thể trở về được như ngày xưa. Vì thế, người duy nhất có thể cung cấp cho cô thông tin về bà Hậu không thể làm được cho cô điều này.
Trong khi Nga vẫn đang phân vân về chuyện này thì bà Hậu đã cho người đến gặp bà Nguyệt vào một buổi xế trưa khi bà vừa đi chợ về đến cổng nhà. Trong chiếc áo bà ba đen có bông trắng, bà kéo chiếc nón lá trắng ra phía sau một chút để nhìn người đàn ông lạ mặt vừa bước xuống xe đã tiến nhanh về phía bà.
"Xin lỗi! Bà có phải là bà Cam Ánh Nguyệt?"
"Dạ đúng rồi! Nhưng chú là ai mà biết tên tôi?"
"Tôi là trợ lý của bà Maria Đinh Ái Hậu. Bà chủ của tôi muốn được gặp mặt bà."
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 7)
Trong khi bà Nguyệt vẫn còn ngỡ ngàng và không hề biết đến người mà người đàn ông lạ mặt vừa nói tên, thì ông ta đã đưa cho bà thông tin về thời gian và địa điểm hẹn gặp. Không phải chờ đợi quá lâu, 2 giờ trưa ngày hôm đó, bà Nguyệt đã đến quán cà phê Huế Thương để gặp mặt người phụ nữa mà bà vô cùng tò mò này.
Hình ảnh hoàn toàn đối lập giữa hai người phụ nữ cùng trạc tuổi đang ngồi đối diện nhau khiến cho cả người phục vụ cũng tò mò nhìn vào. Một bên là một người sang trọng đài cát với mái tóc được bới cao gọn gàng trong bộ trang phục hàng hiệu đắc tiền và thanh lịch, còn một bên là một người trông có vẻ khắc khổ và căng thẳng trong bộ bà ba nhà quê màu xanh đậm, bên cạnh chiếc ghế bà đang ngồi là chiếc nón lá đang được để chỏng chơ.
Ngập ngừng nhìn bà Hậu, bà Nguyệt cúi đầu chào rồi nhẹ giọng lên tiếng cảm ơn khi bà lúng túng không biết cách gọi thức uống. Trước giờ, công việc này vẫn do những người con hay Andrew làm thay cho bà khi gia đình có dịp đi đến nhà hàng.
"Cám ơn chị! Tôi ít lui tới những nơi này. Mọi lần có đi thì mấy đứa nhỏ hay đứa con rể tương lai của tôi gọi dùm không hà."
Nở nụ cười thân thiện và hiền hậu nhìn bà Hậu, bà Nguyệt mới có thời gian nhìn kỹ hơn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đài cát trước mặt.
Trái với sự cởi mở và thân thiện của bà Nguyệt, bà Hậu tỏ ra rất xa cách và kiệm lời. Nghe bà Nguyệt nhắc đến cậu con trai cả của mình thì càng thêm khó chịu trong lòng. Cảm giác ghen tỵ với người đàn bà nhà quê trước mặt đột ngột hiện lên trong lòng, khi chính bà là mẹ ruột nhưng chưa bao giờ được đứa con trai ấy đưa đi dùng cà phê hay hiếu thảo gọi cho cả thức ăn thức uống như vậy.
"Có vẻ như bà rất thân thiết với cậu con rể tương lai của mình?"
Bà Nguyệt nghe được hỏi đến Andrew thì quên cả sự rụt rè và ngập ngừng ban đầu. Bà cười tươi, ánh mắt già nua khắc khổ sáng bừng lên khi liên tục kể về cậu con rể tương lai mà bà hết mực yêu thương và mong chờ.
'Ôi! Thằng Việt, con rể tương lai của tôi nó là một người đàn ông tốt bụng và vô cùng giỏi giang. Nó rất yêu thương và chiều chuộng con gái của tôi và hết lòng hiếu thảo với ba mạ vợ tương lai. Con gái tôi thiệt là có phước hết sức."
"Vậy sao?"
"Phải! Tôi thiệt không còn đòi hỏi gì thêm. Chỉ mong hai đứa nó thành đôi, nên duyên vợ chồng. Chị biết không? Nó cứ đến nhà lấy lòng tôi, không khi nào không nhờ tôi nói giúp một câu với đứa con gái lớn về chuyện làm đám cưới….À! Tôi thật là thất lễ quá. Vì quá vui khi nghe chị nhắc đến con rể nên quên mất việc chào hỏi chị…"
"Không sao! Cũng không phải ai xa lạ. Tôi là…mẹ của Andrew."
"Én-rù? Ý chị là…"
"Phải! Tôi là mẹ của chàng rể tương lai nhà chị, Andrew Việt Trần."
Trong khi bà Hậu vẫn giữ được phong thái điềm nhiên của một người quý tộc thì bà Nguyệt kinh ngạc đến độ há hốc mồm, miệng lắp bắp hỏi.
"Ôi! Trời ơi! Tôi thật là…Thì ra đây là mạ của thằng Việt. Xin lỗi chị! Tôi thiệt vô ý quá…"
"Không có gì! Có lẽ, tôi hiểu được cảm giác của chị khi may mắn có được một chàng rể ưu tú như vậy."
Trong khi bà Nguyệt ít nhiều mơ hồ hiểu được ngụ ý trong câu nói của bà Hậu qua nụ cười nhếch nhẹ môi có chút khinh khỉnh, thì bà Hậu vẫn giữ nguyên gương mặt cách xa, tự tin nói tiếp.
"Tôi tên là Ái Hậu. Chị là Nguyệt?"
"Phải! Tôi tên Nguyệt. Rất là vui khi được gặp mặt chị. Trước giờ, tôi ít nghe thằng Việt nhắc…"
Bà Nguyệt nói đến đây vội vàng im bật lại khi nhìn thấy ánh mắt thoáng buồn của bà Hậu. Trong lòng, bà trách cứ mình vô cùng khi vô tư nói ra những điều tế nhị như vậy. Nhưng quả thật, bà chưa nghe Andrew kể về mẹ ruột của mình bao giờ. Có hỏi tới thì anh cũng trả lời rất chung chung và mơ hồ. Vậy mà hôm nay, bà lại đột ngột ngồi tiếp chuyện với mẹ anh, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và sang trọng. Đây quả là một vinh dự lớn đối với bà. Nhìn bà Hậu, bà Nguyệt lại nghĩ đến Andrew trong lòng.
Mẹ đẹp như thế này thảo nào Andrew không đẹp trai khôi ngô tuấn tú như vậy.
Tỏ vẻ vô cùng ái ngại, bà Nguyệt chân thành nhìn bà Hậu ngập ngừng nói.
"Xin lỗi chị! Tôi thật là vô ý tứ quá…"
"Không sao!"
Bà Nguyệt lúng túng cầm ly nước cam đưa lên miệng uống, điệu bộ dễ dàng nhận ra của những người ít lui tới những nơi như thế này. Bà không biết phải nói gì, khi người trước mặt từ lúc gặp đến giờ chỉ thể hiện độc nhất một khuôn mặt vô cùng khó gần. Bà Hậu lại rất kiệm lời, khiến bà Nguyệt vô cùng khó khăn khi muốn bắt chuyện.
Một cảm giác bồn chồn như dự đoán một điều gì đó không bình thường đang xảy ra khiến bà Nguyệt căng thẳng, len lén đưa mắt nhìn bà Hậu mặt lặng lẽ như nước đang hưởng thức ly chè ấm nóng một cách vô cùng thuần thục.
"Lúc nãy, chị có đề cập rằng, con trai tôi đã lên tiếng hỏi cưới cô con gái nhà chị? Chuyện này là sự…thật?"
"Vâng phải…"
"Chắc là cô con gái của chị đã đồng ý?"
"Không! Thiệt sự là…Thiên Nga, con gái của tôi nó vẫn chưa đồng ý, nhưng tôi vẫn đang cố gắng khuyên nó."
"Vậy hãy khuyên con gái chị…từ bỏ lời cầu hôn này."
Dáng vẻ nhiệt tình của bà Nguyệt đột ngột dứt hẵn khi lời đề nghị của bà Hậu cất lên. Như nghe nhầm lời bà Hậu vừa thãn nhiên nói, bà Nguyệt ái ngại hỏi lại lần nữa.
"Dạ! Sao ạ…Chị vừa nói gì ạ?"
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình thãn như đang nói đến một vấn đề vô cùng bình thường, bà Hậu lặp lại câu nói với âm giọng không lớn, không nhỏ, không cao, không thấp. Mắt bà nhìn thẳng vào người đối diện mà không hề né tránh hay ái ngại.
"Hãy khuyên con gái chị chia tay với Andrew!"
Lời đề nghị của bà Hậu vừa lặp lại như tin sét đánh bên tai bà Nguyệt, khiến bà chỉ thốt lên được một tiếng duy nhất. Những lời tiếp tục sau đó của bà Hậu khiến cho bà Nguyệt chỉ còn biết lặng người đi.
"Chị…"
"Tôi từ đầu đã không đồng ý chấp nhận làm thông gia với gia đình chị…"
Bà Nguyệt từ một người phụ nữ hạnh phúc chuyển sang bất ngờ tột cùng mà không thể thốt nên lời, bà như không còn nghe và tin những gì đang văng vẳng bên tai mình.
Lời người phụ nữ trước mặt chua chát lắm, dù bà ta không dùng lực một chút nào, cứ nhẹ nhàng rỉ rã như dùng dao cứa nhẹ vào lòng bà.
Vậy mà Andrew vẫn cứ luôn miệng nói với bà, gia đình anh rất ưng thuận Nga. Việc hôn sự là tuỳ thuộc hoàn toàn vào quyết định của anh chứ không một ai khác.
"Andrew…Đứa con trai mà tôi vô cùng yêu thương, thật ra, tôi đã có người ưng ý cho nó từ lâu rồi. Chỉ là nó vẫn còn ham chơi qua đường với một vài người, trong số đó có con gái chị."
Nhìn gương mặt thất thần của bà Nguyệt, bà Hậu nở nụ cười nhếch môi như dành cho một kẻ vừa vỡ mộng rồi tiếp tục nói.
"Tôi nghĩ rằng, con gái của chị cũng không nằm ngoài trường hợp ngoại lệ. Vì thế, để tránh đau khổ và những hậu quả khôn lường về sau, chị hãy khuyên con gái chị...buông con trai tôi ra…"
Dừng lại một lúc, bà Hậu đưa tay cầm lấy chiếc túi xách bằng da sáng bóng rồi lấy trong đó ra một phong bì trắng tinh. Sau đó, bà đặt nhẹ lên bàn rồi đẩy nhẹ nhưng dứt khoát về phía bà Nguyệt.
"Đây là một chút lòng thành của tôi dành cho con gái chị cũng như gia đình. Mong chị nhận cho!"
Nhìn khuôn mặt bần thần, từ trắng bệch chuyển sang tái xanh của bà Nguyệt. Bà Hậu không chút bận lòng. Trong đầu bà nghĩ rằng, bà Nguyệt chỉ đang giả vờ đóng kịch một chút trước số tiền trong phong bì trắng mà bà vừa đưa mà thôi.
Nhếch nhẹ môi cười uống thêm một ngụm chè nữa, bà Hậu vô cùng thoã mãn và an tâm khi nhìn sắc mặt hoàn toàn thất vọng của bà Nguyệt. Quả thật, đối phó với ngưòi đàn bà nhà quê này dễ dàng hơn cô con gái ương bướng kia rất nhiều.
"Chắc chị cũng đã hiểu những lời tôi vừa nói nên tôi cũng không cần phải lặp lại. Tôi hy vọng chúng ta sẽ không phải gặp lại nhau nữa. Tôi đi trước đây. Chào chị!"
Đứng lên rời khỏi ghế, bà Hậu đeo kính đen, khoác chiếc giỏ xách cùng màu hiệu Hermes rồi thãn nhiên bước ra khỏi phòng riêng biệt của quán cà phê nổi tiếng đã bắt đầu khá đông đúc. Chính vì thế, bà không hề biết rằng, người còn lại trong phòng đã ngã quỵ xuống nền nhà vì đã cố gắng chạy theo để trả lại phong bì trắng.
Bà Nguyệt bị lên cơn đau tim đột ngột và được nhân viên của quán cà phê đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó.
Chiếc giỏi xách hàng hiệu dành cho các quý bà trung niên được Andrew tặng, thứ mà bà luôn yêu thích và tự hào nằm chỏng chơ trên nền nhà cùng với bà. Bên trong giỏ xách, chiếc thẻ căn cước đã cũ là thông tin duy nhất để nhân viên trong quán cà phê liên hệ với gia đình.
Nga nghe tin bà Nguyệt nhập viên khi đang làm việc ở TLS. Tin dữ này khiến cô hốt hoảng rời khỏi công ty ngay sau đó. Cô vội vã đón taxi chạy thẳng vào bệnh viện. Suốt đường đi, cô liên tục khóc vì sợ hãi. Trên điện thoại, Ngọc báo với cô là bà Nguyệt bị lên cơn đau tim đột ngột. Hình ảnh nguy kịch và yếu ớt của bà nhiều năm trước lại đột ngột hiện về trong trí nhớ của cô, khiến cô lo lắng đến độ rơi nước mắt. Như một phản xạ đã ăn sâu vào tiềm thức của mình, cô run rẫy bấm số điện thoại quen thuộc đã được cô đổi qua rất nhiều cái tên, nhưng cái tên yêu thích nhất vẫn là .
Vừa nhìn thấy điện thoại run lên, Andrew đã nhận ngay cuộc gọi. Lúc này, anh đang ngồi ở phòng chờ hạng thương gia để đón chuyến bay đi Mỹ công tác.
"Andrew…."
Nga chỉ gọi được tên của Andrew thôi rồi oà khóc nức nở như trẻ nhỏ làm anh lo lắng đến sốt ruột, liên tục dỗ dành và gặn hỏi.
"Ngỗng! Sao em khóc? Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh nói anh nghe…."
"Andrew! Andrew…Mạ đang nằm trong phòng cấp cứu. Em sợ quá. Andrew ơi! Em sợ quá…Mạ mà có chuyện gì em biết làm sao đây?"
Tiếng nhân viên sân bay đang thông báo về chuyến bay đang sắp cất cánh không còn làm Andrew bận lòng, không hề quan tâm đến những hành khách cùng phòng đang chuẩn bị rời đi hết.
"Em bình tĩnh. Mạ bị làm sao? Nói anh nghe…"
"Em nghe Ngọc nói, mạ bị lên cơn đau tim đột ngột ở ngoài đường nên được người ta đưa vào bệnh viện."
Không chần chừ một khắc, Andrew vội vàng đứng lên ra hiệu cho Tiệp đi lấy xe rồi rời khỏi phòng chờ máy bay. Trên đường đi, anh liên tục an ủi và trấn an Nga.
"Cục cưng! Em nghe anh nói nè. Mạ sẽ không sao. Tin anh đi há. Mạ không sao mà. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi lo cho mạ. Đừng khóc! Ngoan nào!"
Khi Andrew đến bệnh viện, Nga đã có mặt ở đó cùng với ông Thiên, Ngọc và vợ chồng Chi. Cô khóc sưng mắt cúi người úp mặt vào lòng bàn tay. Phía bên cạnh, Ngọc liên tục cào nhào.
"Tôi mệt chị Ba quá. Cái gì chị cùng phải bình tĩnh chứ. Mạ sẽ không có sao đâu."
Trước khi tiến đến ngồi bên cạnh Nga, Andrew lễ phép gật đầu chào ông Thiên và mọi người. Anh nhìn cô đang cúi đầu khóc mà trong lòng đau không kém gì cô. Kéo người cô vào lòng như ngày nào khi bà Hậu vừa vào trong phòng cấp cứu, anh hôn nhẹ lên chóp đầu đen nhánh, tóc tai đã bắt đầu bù xù của cô rồi khẽ giọng nói bên tai.
"Đừng sợ! Có anh đây rồi." (TLG: Đây là câu nói mà Hanny thích nghe từ người đàn ông của mình nhất .
Vừa nhìn thấy điện thoại run lên, Andrew đã nhận ngay cuộc gọi. Lúc này, anh đang ngồi ở phòng chờ hạng thương gia để đón chuyến bay đi Mỹ công tác.
"Andrew…."
Nga chỉ gọi được tên của Andrew thôi rồi oà khóc nức nở như trẻ nhỏ làm anh lo lắng đến sốt ruột, liên tục dỗ dành và gặn hỏi.
"Ngỗng! Sao em khóc? Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh nói anh nghe…."
"Andrew! Andrew…Mạ đang nằm trong phòng cấp cứu. Em sợ quá. Andrew ơi! Em sợ quá…Mạ mà có chuyện gì em biết làm sao đây?"
Tiếng nhân viên sân bay đang thông báo về chuyến bay đang sắp cất cánh không còn làm Andrew bận lòng, không hề quan tâm đến những hành khách cùng phòng đang chuẩn bị rời đi hết.
"Em bình tĩnh. Mạ bị làm sao? Nói anh nghe…"
"Em nghe Ngọc nói, mạ bị lên cơn đau tim đột ngột ở ngoài đường nên được người ta đưa vào bệnh viện."
Không chần chừ một khắc, Andrew vội vàng đứng lên ra hiệu cho Tiệp đi lấy xe rồi rời khỏi phòng chờ máy bay. Trên đường đi, anh liên tục an ủi và trấn an Nga.
"Cục cưng! Em nghe anh nói nè. Mạ sẽ không sao. Tin anh đi há. Mạ không sao mà. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi lo cho mạ. Đừng khóc! Ngoan nào!"
Khi Andrew đến bệnh viện, Nga đã có mặt ở đó cùng với ông Thiên, Ngọc và vợ chồng Chi. Cô khóc sưng mắt cúi người úp mặt vào lòng bàn tay. Phía bên cạnh, Ngọc liên tục cào nhào.
"Tôi mệt chị Ba quá. Cái gì chị cùng phải bình tĩnh chứ. Mạ sẽ không có sao đâu."
Trước khi tiến đến ngồi bên cạnh Nga, Andrew lễ phép gật đầu chào ông Thiên và mọi người. Anh nhìn cô đang cúi đầu khóc mà trong lòng đau không kém gì cô. Kéo người cô vào lòng như ngày nào khi bà Hậu vừa vào trong phòng cấp cứu, anh hôn nhẹ lên chóp đầu đen nhánh, tóc tai đã bắt đầu bù xù của cô rồi khẽ giọng nói bên tai.
"Đừng sợ! Có anh đây rồi." (TLG: Đây là câu nói mà Hanny thích nghe từ người đàn ông của mình nhất <3)
Chỉ một lời Andrew nói thôi cũng có thể khiến Nga xua tan đi nỗi sợ hãi đang giăng đầy trong lòng. Như là một thói quen, mỗi khi cô cảm thấy hoang mang về bất cứ điều gì trên đời này, chỉ cần có anh bên cạnh như thế này cô sẽ không còn biết sợ hãi nữa.
Hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Andrew, Nga ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn anh, mắt vẫn còn long lanh nước, sụt sịt hỏi.
"Em nhớ hôm nay anh sẽ đi Mỹ công tác mà?"
"Chuyện đó đã có người lo liệu. Em đừng bận tâm gì nhiều."
"Nhưng cuộc họp sắp tới rất quan trọng với anh mà?"
"Chuyện đó không quan trọng, mạ mới quan trọng."
Câu nói của Andrew làm Nga rất xúc động và vô cùng cảm kích trước tình yêu của anh dành cho cô. Tuy nhiên, trong giây phút quá bồn chồn lo lắng ấy, cô vô tình không nhận ra.
Anh là người đầu tiên cô nghĩ đến trong những thời khắc đau khổ và sợ hãi như thế này.
Và đặc biệt là, cô cần anh nhiều hơn cô từng nghĩ.
Theo bác sĩ chuẩn đoán, bà Nguyệt do có tiền sử về bệnh tim, vì cú sốc tinh thần nào đó nên bị lên cơn đau tim đột ngột. Hiện tại, bà đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn phải nằm viện một thời gian để tiện cho bác sĩ theo dõi. Trước khi rời đi, ông cũng không quên căn dặn gia đình phải cố gắng giữ cho tinh thần cùa bà ở trạng thái ổn định, tránh làm bà buồn hay gặp căng thẳng và nhất là tránh để những cú sốc tinh thần tương tự làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của bà.
Sau khi nằm hôn mê cả đêm dài trên giường bệnh, sáng sớm hôm sau, bà Nguyệt mới tỉnh dậy. Bên tay bà, Nga đang cẩn thận đắp chăn và sửa lại dây chuyền nước biển. Qua đôi mắt lờ mờ, bà thấy gương mặt buồn với đôi mắt sưng húp vì khóc của cô. Bà thương con đứt ruột, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Nga thấy mẹ tỉnh lại thì mừng lắm, vội vàng lên tiếng hỏi.
"Mạ à! Mạ thấy trong người thế nào?"
Qua mặt nạ cung cấp khí oxi, bà Nguyệt cố gắng gật gật đầu cho con gái yên lòng.
"Mạ à! Bác sĩ nói mạ không sao. Nằm viện ít ngày lại khỏi rồi được cho về nhà. Ngày mai, con chở cu Nhật vào thăm mạ nha."
Bà Nguyệt lại gật gật đầu và chớp chớp mắt khóc. Nga thấy vậy thì mỉm cười trấn an rồi thấy khăn giấy cẩn thận lau cho bà. Lúc đó, Andrew từ ngoài bước vào trong phòng, tay cầm lỉnh kỉnh đồ đạc. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh quay lại phòng. Cả đêm qua, anh đã ở lại bệnh viện chăm sóc bà Nguyệt cùng với cô. Đến sáng sớm hôm nay, cô mới bảo anh về nhà nghỉ ngơi một chút để còn đến công ty làm việc. Vậy mà chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, cô lại thấy anh xách lỉnh kỉnh đồ đạc đi vào phòng.
"Sao anh không về ngủ một chút để còn đi làm? Tối qua đến giờ, anh có nhắm mắt được chút nào đâu?"
"Anh không sao đâu. Em đừng lo. Hôm nay, anh không có việc gì quan trọng nên có Tiệp thay thế anh rồi. Ngỗng! Anh có sai dì Thu nấu bữa ăn sáng cho em và mạ nè. Em ăn đi kẻo nguội."
Vừa nói, Andrew vừa sửa soạn bữa ăn sáng cho Nga rồi ép buộc cô phải ăn cho hết. Còn anh thì tự tay bày biện trái cây và cắm bó hoa cúc xanh vào bình.
Bị Andrew ép buộc, Nga cũng ngoan ngoãn ngồi ăn hết tô bún bò Huế mà dì Thu nấu. Thỉnh thoảng, cô lại đưa mắt nhìn về phía tấm lưng của Andrew rồi bất giác nở nụ cười nhẹ. Trong lòng bỗng cảm thấy an tâm và ấm áp đến lạ thường. Người đàn ông trước mặt luôn cho cô cảm giác này mỗi khi được ở bên cạnh anh.
Hôm nay, Andrew không mặc vest như thường ngày mà chỉ quần jean tối màu và áo thun xám. Bộ trang phục đắc tiền nhưng đơn giản và khoẻ khoắn này càng làm tôn lên nét khôi ngô tuấn tú và dáng người cao lớn của anh. Bệnh viện hiếm khi có người chăm bệnh nhân đẹp trai xuất chúng như vậy nên các cô y tá cứ đi ra đi vào chăm sóc bà Nguyệt vô cùng cẩn thận, còn các bác sĩ nữ cứ vào nhầm phòng bệnh nhân hoài.
Andrew thấy bà Nguyệt đã tỉnh lại thì mừng lắm, quay sang nhìn Nga thấy cô vui vẻ phấn chấn ra mặt thì mỉm cười hạnh phúc nhìn cô dịu dàng nói.
"Mạ tỉnh lại rồi. Em đừng có lo lắng nữa ha. Có biết không?"
Nga mỉm cười nhìn Andrew, gật đầu thay cho câu trả lời. Sau đó, cô đến ngồi cạnh anh và bà Nguyệt.
Đắp thêm chăn cho bà Nguyệt đủ ấm, Andrew nhẹ giọng hỏi han.
"Mạ à! Mạ cố gắng uống thuốc và tịnh dưỡng cho mau khoẻ lại để Thiên Nga của con khỏi lo lắng. Cô ấy nghe mạ nhập viện cứ khóc nhè suốt ngày làm con thiệt rất mệt vì phải dỗ dành."
Nga nghe Andrew nói thế thì mỉm cười, đưa tay véo nhẹ nào cánh tay cơ bắp săn chắc của anh. Cô có tật xấu và chỉ áp dụng duy nhất với mình anh là véo. Nhưng thật lạ, cô véo chẳng bao giờ thấy đau mà còn khiến anh buồn cười. Có lần, anh còn kéo áo cả lên và đề nghị cô những vị trí cần nên véo khiến cô đỏ mặt suýt nữa đã đạp anh rớt xuống giường.
Bà Nguyệt nhìn Andrew và Nga mỉm cười nhìn nhau thì lòng đau như cắt. Hình ảnh người phụ nữ quyền thế với những lời nói nhẹ mà đanh thép một lần nữa lại liên tục vang lên, lặp đi lặp lại bên tai bà, khiến tim bà lại đau lên từng cơn liên tục. Sợ cô con gái hiếu thảo sẽ khóc vì lo lắng cho mình, bà cố gắng nuốt nỗi đau quay bắt tim mình vào trong lòng, cố nhắm mắt lại để quên đi những lời nói và sự thật đau lòng kia. Đôi mắt già nua khẽ khép lại, hai dòng nước mắt lại tuôn ra.
Andrew thấy Nga ngồi nhẹ nhàng xoa bóp cho bà Nguyệt thì tiến đến đứng sau lưng cô, đưa tay xoa bóp đôi vai gầy nhỏ nhắn của cô và cả chiếc cổ thon thả mịn màng. Cô ngữa đầu lên nhìn anh lên tiếng ngăn lại, nhưng bàn tay anh vẫn không rời khỏi người cô. Cả hai cùng nở nụ cười, không một lời nào được thốt ra nhưng cả hai đều đã hiểu nhau qua ánh mắt.
Cô biết ơn anh về tất cả. Sự hiện hiện của anh trong những khoảnh khắc cô cần anh như thế này luôn khiến lòng cô xao động hơn bao giờ hết. Hình ảnh anh quan tâm chăm sóc cho bà Nguyệt cũng giống như ngày hôm qua mà không khác đi một chi tiết nào.
5 năm bên nhau, tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Vẫn luôn nồng nàng và từng phút từng giây trôi qua càng lúc càng sâu đậm.
Phía bên ngoài cửa, Will đã đứng đó tự khi nào. Bó hoa và giỏi trái cây tươi rói anh đang cầm trên tay buông lõng hai bên. Hình ảnh đôi trai gái mỉm cười hạnh phúc, ân cần bên nhau khiến tim anh đau se thắt lại. Anh nhờ một cô y tá đang chuẩn bị vào phòng mang giúp quà và hoa thăm bà Nguyệt giúp anh rồi lặng lẽ rời đi.
Mặc dù, Andrew đã đề nghị được chuyển bà Nguyệt sang một bệnh viện quốc tế lớn để thuận tiện hơn cho việc chăm sóc sức khoẻ của bà, nhưng bà đã lịch sự từ chối. Từ ngày nhập viện, anh thấy thái độ của bà Nguyệt lúc nói chuyện với mình cũng không còn thân thiết như trước nữa mà có vẻ hơi xa cách. Là một người nhạy béng, anh dễ dàng nhận ra được sự thay đổi trong cách đối xử của bà đối với anh.
Tối, sau khi đi làm về rồi tắm rửa xong, Nga lại vào bệnh viện để chăm sóc bà Nguyệt thay cho ông Thiên. Ngọc và Chi cũng thay nhau vào viện chăm sóc bà. Ngân và Nam ở Mỹ nghen tin bà bệnh thì khóc đòi về nhưng cô đã khuyên các em nên ở lại học tập kẻo mất bài giảng không thể theo kịp bạn bè. Hai đứa nghe chị gái nói thế cũng ngoan ngoãn nghe theo. Ngày nào cũng gọi điện về trò chuyện với mẹ qua điện thoại.
Đổ hộp cháo thịt bằm còn nóng sốt mình vừa nấu ở nhà mang lên bệnh viện, Nga khuấy nhè nhẹ qua lại cho cháo bớt nóng rồi quay sang phía bà Nguyệt. Thấy vẻ mặt trông rất mệt mỏi và thoáng buồn của bà, cô lo lắng hỏi. Từ khi anh Nhân mất đến giờ, cô chưa thấy khi nào bà buồn như vậy.
"Sao mạ trông buồn thế? Có chuyện gì làm mạ buồn vậy mạ?"
Nghe Nga hỏi thế, bà Nguyệt thều thào phủ nhận ngay.
"Đâu, mạ đâu có buồn phiền gì. Tại mạ hơi mệt trong người thôi. Con đừng quá lo lắng."
Đưa bàn tay nhăn nheo già nua đã điểm đồi mồi về phía Nga, bà Nguyệt vuốt ve mái tóc dài được cột cao gọn gàng của cô bằng ánh mắt rất buồn.
Nghĩ đến những gì bà Hậu đã nói ngày hôm qua, bà càng thấy thương đứa con gái hiền lương xinh đẹp trước mặt mình. Cứ ngỡ sao bao nhiêu bất hạnh đổ xuống trong đời, con mình sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông tốt. Nào ngờ rốt cuộc tình cảnh này lại xảy ra.
Dù không tin lắm những gì bà ta nói, nhưng là mẹ ruột của con trai mình mà đã xác định rằng, nó không nghiêm túc với mối quan hệ này thì bà còn mong chờ gì thêm nữa? Mặc dù vậy, đến tận giây phút này bà vẫn không hề thay đổi tình cảm thương yêu của mình dành cho chàng rễ tương lai mà bà hết mực hài lòng.
Mấy hôm nay, Andrew đều đặn đến thăm bà Nguyệt mỗi tối và còn ở lại bên cạnh Nga suốt cả đêm để phụ cô chăm sóc cho bà. Cho dù Nga và bà đã cố khuyên anh nên về nhà nghỉ ngơi để sáng mai còn đi làm, nhưng anh vẫn một mực ở lại bên cạnh Nga. Sửa sang chiếc giường trống còn lại trong phòng để cô nằm ngủ, còn anh thì ngồi giữa hai chiếc giường chăm sóc hai người phụ nữ. Thỉnh thoảng, anh lại pha trò chọc ghẹo Nga những câu gì đó mà bà nghe cô con gái mình cười rúc rít.
Từ khi quen Andrew, bà thấy Nga cười nhiều hơn trước, không còn vẻ muộn miền mơ màng xa xăm. Mỗi khi cô ở bên anh, bà an tâm hơn bao giờ hết.
"Thiên Nga! Em mau nhắm mắt ngủ đi. Em mà còn trở mình qua lại như thế một lần nữa. Anh sẽ nghĩ rằng, em vì muốn anh leo lên nằm cùng nên mới cố gắng nghĩ ra mưu kế đen tối như vậy."
"Ngỗng! Công nhận em lớn rồi mà hư ghê. Ngủ chảy ke đầy ra cả gối rồi kìa."
"Nga ơi! Anh nghe đồn bệnh viện hay có ma lắm. Nếu em muốn anh lên giường ngủ cùng với em cho đỡ sợ thì anh thực sự rất sẵn lòng giúp đỡ. Đôi bên cùng có lợi mà đúng không?"
Dù trong lòng vẫn luôn dành nhiều tình cảm cho Andrew, nhưng bà Nguyệt vẫn cố tạo khoảng cách với anh. Bà nghĩ làm như vậy sẽ tốt vì điều đó sẽ khiến cả anh và bà không quá lưu luyến và đau lòng nếu như phải chấm dứt mối quan hệ này.
Điều bà Nguyệt trăn trở và dày vò nhất vẫn là cái tình cái nghĩa suốt bao năm qua mà Andrew đã làm cho gia đình bà. Nếu không gả Nga cho anh, bà không biết phải làm gì để có thể cảm tạ tấm chân tình và ơn cứu mạng mà anh đã dành cho bà và gia đình bà. Mặc khác, cuộc sống gia đình bà vẫn còn phụ thuộc vào anh rất nhiều về tài chánh. Suốt 5 năm anh, anh đều bí mật đều đặn gửi tiền cho bà để lo cho gia đình này. Anh vì không muốn để Nga vất vả nên tuyệt đối không cho cô biết. Ngân và Nam đang du học ở Mỹ cũng đều nhờ vào tiền của anh. Cu nhật cũng được anh cho đi học trường quốc tế. Cả gia đình bà nợ anh quá nhiều. Kiếp này và kiếp sau khó lòng mà báo đáp. Mẹ anh không muốn trở thành thông gia với gia đình bà cũng có cái lý của bà ta. Ai đời lại muốn kết thông với một gia đình nghèo khổ thiếu thốn và phức tạp như gia đình bà.
"Hay là Andrew chưa vào pha trò với mạ nên mạ buồn?"
Bà Nguyệt cười buồn, đẩy muỗng cháo sang một bên nhỏ giọng nói yếu ớt.
"Mạ không đói lắm. Cho mạ uống ly sữa được rồi."
"Không được đâu mạ! Mạ không ăn thì lấy sức đâu mà uống thuốc. Hay là bây giờ mạ uống ly sữa này trước. Nửa tiếng sau thì ăn cháo tiếp nha mạ."
"Ừm! Cũng được."
Uống sữa và uống thuốc xong, bà Nguyệt được Nga cho nằm xuống giường. Cô kê cao gối một chút cho bà dễ nằm, định đưa tay lấy cần điều khiển mở cải lương cho bà xem thì bà ngăn lại.
"Nga à! Mạ có việc muốn nói với con."
"Dạ!"
"Con và thằng Việt quen nhau cũng 5 năm rồi. Thời gian cũng khá dài cho một tình yêu đã trãi qua nhiều sóng gió. Mạ biết con cũng có tình cảm với thằng Việt. Nhưng mà, nếu con thấy vẫn chưa sẵn sàn cho chuyện hôn nhân thì …hãy để cho nó gặp người con gái khác để nó có người chăm sóc cho nó. Gia đình mình không thể cứ mãi dựa dẫm và lợi dùng lòng tốt của nó cũng như tình cảm mà nó dành cho con."
Phía bên cạnh giường, Nga yên lặng nghe bà Nguyệt nói mà không biết phải trả lời thế nào. Hiện tại, vì sự xuất hiện của bà Hậu thì chuyện kết hôn với Andrew sẽ rất khó khăn.
Mấy hôm nay, Nga thỉnh thoảng vẫn cứ dò hỏi bà Nguyệt về việc, bà có gặp gỡ ai hay không nhưng bà đều nói không có. Hôm nay, khi nghe những lời bà nói thế này, cô cảm thấy như có điều gì đó đã xảy ra mà bà không muốn cho cô biết. Cô đã hỏi ông Thiên về cái hôm bà bị lên cơn đau tim đột ngột ngoài đường. Thì ra nó xảy ra ở quán Huế Thương. Họ nói bà đã gặp một ai đó rồi sau đó bị lên cơn đau tim. Những gì bà đang nói với cô một lần nữa chứng minh những gì cô hoài nghi là đúng.
Những gì bà Nguyệt nói với Nga ngay lúc này làm cô có cảm giác như đây không còn là lời của bà mà là lời của một người nào đó. Vì bà trước đây, cho dù có bất mãn chuyện cô đày đọ bắt Andrew phải chờ đợi mỏi mòn thì bà cũng chưa bao giờ khuyên cô buông tay anh ra. Vậy mà giờ đây lại muốn cô chia tay anh, người mà bà đã khẳng định sẽ là con rễ duy nhất của bà.
"Mạ à! Mạ nói thật cho con biết. Mạ đã gặp mạ của anh Andrew rồi phải không? Mạ đừng có giấu con chuyện này. Người ta kể lại cho con nghe hết rồi."
"Ừm…"
Cuối cùng thì bà Nguyệt cũng gật đầu khẳng định trong ánh mắt hoang mang và xót xa của Nga. Cô nắm lấy tay bà hỏi dồn dập, giọng run lên.
"Mạ à! Sao mạ không kể cho con biết mà lại âm thầm chịu đựng một mình? Có phải, mạ anh ấy đã làm mạ đau lòng lắm có phải không? Con xin lỗi mạ. Chỉ tại con bất hiếu nên khiến mạ ra nông nỗi này…"
Hai hàng nước mắt trong veo nhẹ lăn dài trên đôi gò má trắng hồng của Nga, cô khom người sà vào lòng bà Nguyệt ôm lấy bà thút thít khóc. Bà như bao lần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô rồi nhỏ giọng trấn an.
"Con cũng đừng trách người ta. Ba mạ nào mà không thương con cái của mình. Mạ thằng Việt vì thương con trai nên mới làm như vậy. Thôi thì hai đứa không có duyên nợ với nhau thì cũng chia tay trong vui vẻ. Đừng để gia đình họ bất hoà chỉ vì mình con à. Con gái mạ xinh đẹp nên chắc hẵn sẽ gặp được người tốt khác."
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng bà Nguyệt đau từng cơn không dứt. Bà cố gắng giữ bình tĩnh và mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô con gái nhỏ yếu đuối. Cha mẹ nào mà chẳng thương con và nôn nóng thành lập gia thất cho con cái của mình. Con gái của bà cũng đã 28 tuổi rồi, cái tuổi không còn trẻ trung gì nữa mà sao cứ lận đận trong đường tình duyên. Nghĩ đến đây, bà lại thở dài. Sau đó, bà vội lau nhanh dòng nước mắt khi nhìn thấy Andrew bước vào trong phòng.
Như mọi khi, mỗi lần Andrew đến đều mang theo quà cáp các thứ. Thấy tô cháo còn dang dỡ trên bàn, còn mặt mày hai người phụ nữ thì đỏ hoe, anh không hỏi gì, tiến đến cầm tô cháo lên rồi múc một muỗng, đợi cháo nguội rồi chìa về phía bà Nguyệt và nói giọng lễ phép.
"Mạ! Con đút cháo cho mạ ăn nha."
Bà Nguyệt đưa tay vuốt giọt nước mắt còn lại trên gò má già nua, nở nụ cười buồn làm theo lời anh vừa nói. Vừa nhai chầm chậm, bà vừa nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của anh mà lòng buồn không thể tả.
Đây có lẽ là lần cuối cùng mạ được ăn cháo con đút.
Thế là mạ đã mất một chàng rễ quý hiếu thảo như con.
Trong thâm tâm, bà chỉ mong sao người phụ nữ mà bà Hậu sắp đặt cho anh sẽ thương yêu và chăm sóc cho anh thật tốt. Có vậy thì gánh nặng ơn nghĩ trên vai bà đối với anh mới vơi đi phần nào.
Không như mọi khi, Andrew mỗi lần gặp bà Nguyệt lại pha trò chọc ghẹo cho bà cười. Còn bà thì mỗi lần gặp mặt anh cũng điều tíu tít hỏi han đủ thứ. Vậy mà hôm nay, bà có cảm giác như anh trầm lặng hơn mọi khi và anh thì ngược lại.
"Dạo này, công việc của con vẫn tốt hả Việt?"
"Dạ!"
"Con làm gì thì làm phải nhớ giữ gìn sức khoẻ nghen con."
"Dạ! Con sẽ nghe theo lời mạ đã dặn dò."
Đút hết cho bà Nguyệt muỗng cháo cuối cùng, Andrew đưa ly nước cho bà uống rồi từ từ xoa bóp chân cho bà như mọi khi. Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn về phía Nga thăm dò. Thấy gương mặt cô buồn rười rượi mà lòng anh sốt ruột vô cùng.
"Mạ thấy trong người thế nào hả mạ?"
"Ừ! Mạ đỡ nhiều rồi con. Mạ xin lỗi vì đã làm cho con và mọi người lo lắng. Làm con Nga và con cực khổ vì mạ. Cả ngày làm việc mệt mỏi còn phải vào đây lo cho bà già này."
"Mạ đừng nói vậy. Tụi con có hiếu thảo với mạ thì sau này con cái mới đối xử tốt với tui con. Mạ đã dạy tụi con như vậy mà, mạ có nhớ không?"
"Ừ!"
Ngồi trên giường, bà Nguyệt nhìn một nửa gương mặt của Andrew cười buồn.
"Con có đem yến và bào ngư mua từ Hồng Kông cho mạ. Nga có nấu cho mạ thì mạ phải ráng ăn hết cho khoẻ nha mạ."
"Con mua chi cho tốn kém. Mạ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là khoẻ à. Tụi con đừng có lo."
"Con vừa mới gặp bác sĩ. Bác sĩ nói ngày mai mạ đã có thể xuất viện, nhưng con thấy mạ nên nằm thêm một thời gian nữa để tiện theo dõi."
"Mạ thấy khoẻ nhiều rồi con à. Về nhà uống thuốc và nghỉ ngơi lại tốt hơn là nằm ở đây."
"Vậy cũng được! Có gì con mời bác sĩ đến nhà khám mỗi ngày cho mạ. Ngày mai, con sẽ lái xe đón mạ về nhà. Mạ đừng đón taxi chi cho cực mạ nha."
Nhìn thấy Nga rời phòng đi lấy thuốc, bà Nguyệt ngăn động tác xoa bóp chân của Andrew lại, giọng yếu ớt nói, nước mắt dù đã cố kiềm nén cũng trực trào ra.
"Việt à! Con tốt với mạ và gia đình mạ quá. Mạ phải làm sao để đền đáp ơn nghĩa này đây?"
Andrew thấy bà Nguyệt khóc thì vội vàng lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau cho bà, đưa tay nắm lấy hai bàn tay gầy guộc của bà trấn an.
"Sao mạ lại khóc? Bác sĩ đã dặn mạ không được xúc động như thế này."
"Ừ! Mạ biết rồi."
"Mạ à! Mạ đừng bao giờ lo lắng chuyện ơn nghĩa với con. Là con tình nguyện. Mạ là mạ của Thiên Nga thì cũng là mạ của con. Đã là mạ của con thì làm sao con không thương cho được."
Bà Nguyệt nghe Andrew nói thế lại khóc. Lòng ngỗn ngang xen lẫn ái náy không biết phải bắt đầu với anh như thế nào.
"Việt! Cho dù con có trở thành con rể của mạ hay không? Con vẫn là con của mạ. Mạ luôn thương con như con ruột của mình và luôn mong cho con gặp được người con gái tốt, sống hạnh phúc với nhau."
"Tất nhiên là như vậy rồi. Con đã gặp người con gái quá tốt rồi còn gì. Thiên Nga, con gái của mạ là tốt nhất. Không tìm ra được người thứ hai."
Bà Nguyệt cười buồn nhìn Andrew không biết nói thế nào. Chuyện Nga quyết định có ở bên cạnh anh nữa hay không sẽ là do cô quyết định. Bà chỉ là người cho cô những lời khuyên cần thiết mà thôi.
Như đọc được ánh mắt của bà Nguyệt, Andrew nắm lấy bàn tay bà áp vào bàn tay mình, anh nhìn thẳng vào mắt bà kiên định nói.
"Thiên Nga là người con gái duy nhất có thể mang đến hạnh phúc cho con. Chỉ một mình cô ấy mới làm được điều đó. Vì vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa, mạ phải ủng hộ cho con nha mạ."
Nhìn thấy ánh mắt phượng kiên định và chắc nịch trong lời nói của Andrew, bà Nguyệt cuối cùng cũng miễn cưỡng gật gật nhẹ đầu.
Hôm nay, Casey không hề báo trước với Will về việc sẽ cùng nhau ra sân bay để đón bà Hậu, mà cô lại lặng lẽ đi sang bên căn hộ anh đang sống. Thoáng nhìn mái tóc đã được nhuộm lại màu đen và duỗi thẳng gọn gàng của cô, anh thở nhẹ một cái rồi miễn cưỡng bước vào trong xe.
Thật ra, em đâu cần vì anh mà phải thay đổi mình như vậy.
Ngay khi vừa nghe tin bà Hậu cùng Victoria và Katy chuẩn bị sang Việt Nam để thăm Will và Andrew, Casey đã vội vàng đi spa để thay đổi lại diện mạo của mình. Chỉ sau một buổi chăm chút, nhân viên chăm sóc sắc đẹp đã làm thay đổi hoàn toàn dung mạo của cô. Từ một cô gái cá tính năng động và quyến rũ gợi cảm, cô bỗng chốc biến thành một cô gái nền nã và kín đáo. Mái tóc vốn được nhuộm màu hung đỏ uốn xoăn bồng bềnh được đổi nhuộm thành một màu đen tuyền và duỗi thẳng. Tủ trang phục toàn những bộ cánh nổi bậc và thoáng mát của cô cũng được thay thế bằng những chiếc váy kín đáo với màu sắc trầm lắng. Ở bên bà Hậu lâu như vậy, nên Casey thừa biết tính cách có phần cổ hũ của bà. Bà vốn thích những cô gái chân chất và mộc mạc, dịu dàng và kín đáo. Bà luôn tin rằng, những cô gái nền nã công dung ngôn hạnh mới có đủ tư cách và điều kiện trở thành con dâu của bà.
Vì thế, mặc dù cực kỳ ghét màu tóc đen nguyên thủy và kiểu dáng quê mùa của những bộ cánh mà nhân viên phục trang đã chọn, nhưng Casey đành lòng phải thay đổi hoàn toàn con người mình trong suốt thời gian bà Hậu và các con cư trú tại Việt Nam. Cô đoán lần này có lẽ bà sẽ không ở đây một thời gian ngắn.
Có rất nhiều lý do khiến bà Hậu lên kế hoạch cho chuyến đi về thăm lại Việt Nam lần này. Dù định cư ở Mỹ đã lâu nhưng bà vẫn luôn rất yêu thích cuộc sống yên bình ở Việt Nam. Ngoài ra, bà cũng muốn cho các con thay đổi môi trường sống một chút, nhưng lý do quan trọng nhất có lẽ là việc hàn gắn mối quan hệ cho Casey và Will. Những lần cuối cùng gọi điện về thăm bà, Will bao giờ cũng tránh né những câu hỏi của bà về anh và Casey. Còn Casey thì lúc nào cũng khóc rấm rức trên điện thoại. Ngoài những lý do trên, bà chủ yếu cũng muốn được gặp và thăm Andrew để cải thiện mối quan hệ của hai người nói riêng, và các thành viên trong gia đình nói chung.
Vừa nhìn thấy bà Nguyệt và hai cô con gái bước ra cửa, Will và Casey đã nhanh chân tiến đến. Will ôm lấy bà Hậu mỉm cười và hôn lên gò má của mẹ như anh vẫn thường làm rồi quan tâm hỏi han về chuyến đi. Sau đó, anh quay sang ôm Victoria cùng Katy và làm động tác tương tự như anh đã làm với mẹ của mình.
Chuyến bay dài và thời gian bị trì hoãn khiến cho bà Hậu và hai con gái thấm mệt, mặc dù suốt chuyến đi này bà đã có 2 vệ sĩ cao to và một người giúp việc tháp tùng chăm sóc. Sau vài câu hỏi thăm, cả đoàn người nhanh chóng di chuyển về hướng chiếc Mercedes trắng đang được đậu sẵn.
Cầm bó hoa Lavender màu tím tuyệt đẹp, loài hoa mà mình yêu thích nhất do Casey mang đến tặng tối nay, bà Hậu có vẻ buồn buồn trông về phía đám đông khu vực ga đến quốc tế như tìm kiếm một ai đó. Mặc dù, trong thâm tâm, bà biết việc mình đang làm là hoàn toàn vô ích.
Như đọc được ánh mắt của mẹ, Will dịu dàng đưa cánh tay sang phía vai bà Hậu xoa xoa nhẹ trấn an.
"Anh Hai có việc bận nên không thể ra đón mẹ được. Mẹ đừng giận anh Hai con nha mẹ."
Mặc dù biết đó chỉ là một lời nói dối ngọt ngào mà Will viện lý do về sự vắng mặt của Andrew trong ngày bà trở về quê hương, bà Hậu vẫn cảm thấy ấm lòng trước đứa con trai hiếu thảo.
"Ừ! Mẹ không buồn đâu. Mẹ biết anh Hai con lúc nào cũng bận rộn mà."
Biệt thự The Tells vốn luôn được đóng kín và không người lưu trú suốt hơn hai năm nay. Đây là ngôi biệt thự mà bà Hậu vẫn thường hay lưu trú mỗi khi có dịp về Việt Nam thăm quê hương. Vậy là đã hai năm rồi bà không về thăm nơi chôn rau cắt rốn này. Mặc dù, thân nhân của bà ở Việt Nam không còn ai hết, nhưng bà vẫn thường về thăm quê hương mỗi năm một lần.
Trong chiếc váy tao nhã và sang trọng màu kem sữa, bà Hậu nắm lấy tay Casey ung dung đi dạo xung quanh khuôn viên nhà vào một buổi sáng đẹp trời. Mặc dù cả đêm qua, bà vì trái múi giờ nên chỉ chợp mắt được vài tiếng đồng hồ. Vậy mà sáng sớm nay, bà đã trở người thức dậy.
Bước xuống cầu thang, bà Hậu đi thẳng vào gian nhà bếp sang trọng màu xanh nhạt khi nghe mùi thức ăn thơm phưng phức bay thẳng vào khướu giác. Nhìn thấy chiếc bàn đầy ấp thức ăn ngon miệng được bày biện như một bữa tiệc buffet, bà tròn xoe mắt nhìn Casey trong chiếc tạp dề xanh đậm. Thấy vẻ ngạc nhiên xen lẫn hài lòng của bà, cô mừng thầm trong lòng và tươi cười lễ phép chào bà. Biết tính bà Hậu có thói quen dậy rất sớm, nên từ tinh mơ, cô đã vội vàng thức dậy chuẩn bị mọi thứ cho đáo để lấy lòng bà.
Sau bữa ăn sáng, cô loay hoay phụ người giúp việc dọn dẹp gọn gàng. Sau đó, cô pha cho bà Hậu một tách chè rồi mang ra ngoài vườn nhà, nơi bà đang ngồi thiền trong nắng sớm.
Dạo quanh khuôn viên rộng lớn tràn ngập màu tím của loài hoa oải hương xinh đẹp, bà Hậu thỉnh thoảng lại thương cảm khi nhìn khuôn mặt héo úa nhưng tỏ ra vui vẻ của Casey. Từ lúc ở Mỹ, tin Will đã chia tay với cô khiến bà rất tiếc nuối và phiền lòng. Vì đã từ lâu, bà luôn âm thầm chấp nhận cô là con dâu thứ trong nhà. Những tưởng mối quan hệ của cả hai vẫn đang rất tốt đẹp, nào ngờ lại nghe tin buồn này khiến bà phải cất công lặn lội sang tận Việt Nam để khuyên nhủ con trai. Trên điện thoại, mỗi lần bà nhắc về chuyện này với Will, anh đều lãng tránh khi nghe những lời có ngụ ý hàn gắn của bà. Thật ra, lâu nay, bà vẫn biết anh không hề yêu Casey, nhưng vì một lý do nào đó vẫn gắn kết đi chung cùng nhau trên một con đường. Bà cứ nghĩ hai đứa sẽ vẫn mãi như vậy cho dù anh có đôi lúc lạnh nhạt và xa cách cô. Nào ngờ, cuối cùng kết quả bà đã ngấm ngầm nhìn thấy trước mắt vẫn diễn ra.
Tối qua, suốt buổi trên xe trở về biệt thự The Tells, bà thấy hai đứa chẳng nói với nhau một lời nào. Will chỉ âm thầm buồn rầu nhìn qua khung cửa sổ, mặc cho Casey có gợi chuyện đôi lần. Về đến biệt thự, anh tự mình cỗng Katy vào phòng ngủ dù việc này là công việc vệ sĩ vẫn thường hay làm. Ân cần căn dặn bà Hậu sớm nghỉ ngơi và xoa đầu Victoria, anh lạnh nhạt rời khỏi biệt thự mà không nói một lời nào. Casey buồn bã nhìn theo dáng lưng cao lớn và cô đơn của anh bằng đôi mắt ngấn lệ nhưng không thể chạy đuổi theo để thanh minh. Cô thừa biết lý do vì sao anh trở nên càng xa cách, lạnh lùng và xem cô là người xa lạ như vậy. Tất cả những chuyện này đều là vì Nga, kể từ ngày cô ta lặng lẽ đặt lá đơn xin nghỉ việc trên bàn làm việc của anh.
Không cần phải suy nghĩ nhiều khi buồn bã cầm tờ đơn xin nghỉ việc trên tay, Will cũng đoán được nguyên nhân vì sao Nga lại đột ngột đưa ra quuyết định này. Anh hiểu cô làm như vậy là vì muốn tạo khoảng cách với anh. Và người âm thầm đứng sau chuyện này không ai khác chính là Casey.
Sau sự việc đó, Will không hề muốn biết và cũng không muốn nghe Casey giải thích bất cứ lời nào về chuyện này. Vì thật ra, chính cô đã từng đến gặp Nga và hạ mình xin lỗi Nga vì tất cả những tổn thương đã gây ra.
Trong khi Nga vẫn chưa hết bất ngờ về sự thay đổi nhanh chóng của Casey thì Casey cũng đã yêu cầu cô đừng rời khỏi TLS. Sau lời cảnh cáo của Will, Casey biết nếu như Nga vì chuyện này mà rời khỏi TLS, Will sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Chính vì thế mà cô chấp nhận hạ mình đến cầu xin Nga như mình hoàn toàn là người có lỗi. Dù trong thâm tâm của cô, lòng hận thù sâu sắc dành cho Nga càng lúc càng tăng lên đến trăm nghìn lần.
Vậy mà trước mặt cô, cô ta vẫn tỏ ra là người đáng thương và hoàn toàn vô tội. Cố gắng miễn cưỡng và gượng cười trong cái nắm tay và gương mặt đầm đìa nước mắt của cô ta mà cô càng thêm khinh miệt và kinh tởm. Có phải gương mặt giả tạo trước mắt là vũ khí đã khiến hai người đàn ông của gia đình này mê muội cô ta đến điên dại?
Trong khi Casey đã cố gắng giải thích và thuyết phục Will hãy tin mình, thì anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi bỏ đi. Đến nay, anh không mở miệng nói với cô một lời nào. Nếu có thì chỉ là công việc, thái độ của anh hoàn toàn xa cách, xem như cô là một người hoàn toàn xa lạ, hay nói đúng hơn là không hề tồn tại trước mặt anh. Bao nhiêu năm bên nhau như vậy, chỉ vì một con đàn bà không ra gì như cô ta mà anh lại trở nên tàn nhẫn với cô đến thế. Mỗi khi anh đối xử với cô như vậy, cô đều ghìm cơn giận đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt mình vì hận Nga.
Nhưng từ bây giờ, cô không thể để lộ cảm xúc của mình được. Cô phải giả vờ thành một người hối lỗi với tất cả những hành động của mình, đồng thời phải cố công hàn gắn mối quan vệ với con đàn bà lăng loàn mà cô căm ghét nhất trên đời. Và để làm được việc này thật sự là một điều không hề dễ dàng với cô. Để tỏ ra thân thiện với người đã đâm lén sau lưng và cướp mất người mình yêu thương thực sự còn khó khăn và nghẹt thở hơn cả việc bị nhấn chìm dưới đáy đại dương. Sau mỗi lần tươi cười chào hỏi cô ta như đôi bạn thân thực sự trước mặt Will, cô đều đứng hàng giờ liền trước gương để ghìm cơn tức giận như muốn vỡ tan lồng ngực của mình. Vậy mà đến tận bây giờ, anh cũng không hề có dấu hiệu tha thứ cho cô.
Kể từ khi sự thật bị phơi bày trước mắt mình, Casey mơ màng nhận ra rằng, suy đoán của mình về mối quan hệ giữa Will và Nga là một điều sai lầm. Tình cảm của anh dành cho cô ta không chỉ đơn thuần là cái say nắng nhất thời trong lúc cô đơn hay chỉ là một cuộc vui chơi hoán đổi thân xác. Cô âm thầm nhận ra, anh yêu người con gái này nhiều không thể tả. Và sự thật này giết chết và làm đau đớn tâm can cô dần mòn. Vì thế, những lời khuyên nhủ và động viên của bà Hậu lúc này không thể khiến cô nguôi ngoai một chút nào cả.
"Con đừng lo lắng quá nhiều. Trước giờ, William nó cũng thỉnh thoảng quen với một vài cô gái. Nhưng cuối cùng lúc nào cũng vậy, nó lại trở về bên con. William, con trai của bác nó vừa đẹp trai lại giỏi giang và còn hiền hậu lịch thiệp, con gái vây quanh nó nhiều như vậy không phải là chuyện lạ. Là đàn ông sẽ không tránh khỏi lúc yếu lòng trước đàn bà đẹp. Nhưng quan trọng là sau đó, nó nhận ra không ai có thể yêu thương và hy sinh cho nó nhiều như con cả…"
"Bác à! Anh ấy chưa hề yêu con. Chưa một lần yêu con…"
Bà Hậu nhìn Casey mắt ngấn lệ mà không biết phải khuyên can như thế nào. Vì thật sự, điều cô nói hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, bà cũng cố gắng tìm cách làm lòng cô nguôi ngoai chút ít để tiếp tục hy vọng.
"Có thể bây giờ, trong lòng nó chưa nghĩ đến con. Nhưng một ngày nào đó, nó sẽ chấp nhận con. Nghĩ xem, nếu nó không yêu con thì làm sao hai đứa ở bên nhau suốt quãng thời gian dài như vậy. Nếu con thực sự yêu William, con trai của bác thì hãy kiên nhẫn. Phải thật sự kiên nhẫn. Casey! Hãy nghe lời bác. Khi con chuyên tâm và thật lòng hy sinh vì một người đàn ông. Không sớm thì muộn họ cũng sẽ nhận ra tình yêu đích thực của con và xiêu lòng. Huống chi William lại là một người rất trọng đạo nghĩa và sống tình cảm. Phận đàn bà với nhau. Bác chỉ có thể khuyên con như vậy."
Sau một lúc nhìn vẻ mặt đau buồn và hoang mang không vơi chút nào của Casey, bà Hậu bỗng đột ngột lên tiếng.
"Con có đến gặp cô ta chưa? Con có biết cô ta không?"
Casey nhìn sâu vào đôi mắt bà Hậu rồi cuối cùng cũng gật đầu thẳng định.
"Có! Con có biết cô ta…"
"Là loại con gái thế nào? Nếu không dùng lý lẽ được thì hãy dùng vật chất. Từ trước đến nay, có thấy đứa nào đến với William mà không vì vật chất."
"Không thể bác à! Lần này, tiền không thể nào giải quyết được. Con có cảm giác như mình thực sự mất anh ấy rồi. Trong mắt anh ấy bây giờ chỉ có mình cô ta mà thôi. William, anh ấy yêu cô ta như điên như dại. Vì cô ta mà anh ấy bất chấp mọi hiểm nguy, bất chấp cả việc trao tình cảm cho cô ta là một việc làm …"
Nói đến đây, Casey bất chợt dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt có chút tò mò của Hậu. Sau đó, cô nghẹn ngào nói tiếp.
"Có lẽ, duyên của chúng con đã không còn. Con vẫn luôn yêu anh ấy và mãi là như vậy. Con chỉ buồn là không thể trở thành con dâu của bác, được gọi bác bằng tiếng mẹ. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cho dù anh ấy có chọn ai đi nữa, con mãi xem bác là người phụ nữ mà con yêu thương như mẹ ruột của mình."
Nhìn giọt nước mắt tràn ra khỏi đôi mắt bồ câu sưng mọng của Casey, bà Hậu không khỏi xót xa, kéo lấy cô vào lòng để cô gục mặt lên vai bà khóc. Bà vuốt ve mái tóc dài của cô như con gái ruột kèm theo lời trấn an.
"Đừng khóc! Con gái của mẹ. Con luôn là con gái của mẹ và điều này sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi."
Trong vòng tay bà Hậu, Casey vẫn chảy dài nước mắt, nhưng câu nói chắc nịch của bà Hậu ít nhiều làm cô ánh lên chút tia hy vọng trong lòng.
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 2)
2 giờ chiều ngày thứ Bảy,
Tại quán cà phê Huế Thương,
Trong chiếc áo sơ mi trắng và váy búp chì màu xanh đậm, Nga ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế bằng gỗ có trạm khắc tinh xảo với khuôn mặt hơi căng thẳng và thoáng chút buồn rầu. Tối hôm qua, cô bất ngờ nhận được một cuộc hẹn từ một người phụ nữ lạ. Bà tự xưng là mẹ của Andrew và rất muốn được gặp mặt cô.
Chỉ hỏi thăm chút thông tin về địa điểm và thời gian gặp nhau trên điện thoại, bà cúp máy sau khi đã hẹn cô dùng cà phê tại đây.
Rất đúng hẹn, ngay khi Nga vừa đưa tay lên xem đồng hồ, kim ngắn và kim dài cùng chỉ số 2 giờ chiều, cô đã nghe tiếng mở cửa khe khẽ và tiếng bước chân bước vào. Phía sau cô nhân viên phục vụ, người phụ nữ cỡ tuổi trung niên trong bộ trang phục màu tối vô cùng sang trọng và thanh lịch nhẹ nhàng bước vào phòng.
Mùi hoa oải hương từ giây phút đó khẽ khàng vây quanh trong không trung và chạm vào chiếc mũi cao thanh tú của Nga. Mùi hoa oải hương từ hướng người phụ nữ đó và mùi hoa oải hương đang được đặt trên bàn của cô là một. Không biết tự bao giờ, cô đã bắt đầu yêu thích hương vị của loài hoa nổi tiếng xinh đẹp này. Nhìn thấy người phụ nữ tao nhã và đẹp đẽ trước mặt, phút chốc khiến cô liên tưởng đến loài hoa dịu dàng và lãng mạn này. Nghĩ đến oải hương, cô lại nhớ đến từng dãy dài màu tím mộng mơ được trồng trong khuôn viên của biệt thự Trần Gia. Lẽ nào, vì người phụ nữ có dáng vẻ hơi uy nghiêm trước mặt mà Andrew đã đặc biệt yêu thích loài hoa này chăng?
Nghĩ đến Andrew, Nga có chút hơi buồn cười. Vừa nhìn vào anh, có lẽ, chẳng ai có thể đoán được rằng, người đàn ông nghiêm nghị khó khăn cứng rắn kia lại có sở thích ngắm hoa. Đặc biệt là loài hoa oải hương xinh đẹp với hương vị ngọt ngào đang bay bổng trong không trung ngay lúc này. Andrew vẫn thường hay làm điều đó vào mỗi đêm khi cô đột ngột đến nhà anh có việc. Đứng bí mật phía sau lưng anh khá lâu, cô nhìn thấy anh đang âm thầm nhìn từng khóm hoa oải hương trong lặng lẽ. Dù không thể nhìn thấy được cử chỉ trên gương mặt của anh lúc đó, nhưng cô có thể mường tượng ra được vẻ buồn sâu thẳm xa xăm phía sau tấm lưng cao lớn cương nghị nhưng rất cô đơn của anh. Những lần như vậy, cô lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Andrew Việt Trần mà cũng có sở thích ngắm hoa sao?"
Nghe giọng nói trêu ghẹo nhưng vô cùng dịu dàng của Nga, Andrew dù đang trong tâm trạng trầm lắng bỗng chốc nở nụ cười tươi hiếm thấy nhanh chóng quay ra phía sau.
"Đàn ông thì không được quyền ngắm hoa sao?"
"Em cứ tưởng trong lòng anh chỉ có mình hoa chè này thôi chứ? Thì ra là vẫn còn một bóng hồng nào khác sao?"
"Nếu em đang ghen thì anh sẽ không hề phủ nhận điều em vừa nói."
"Ai thèm ghen vì anh cơ chứ…"
Nhìn gương mặt xinh đẹp pha chút lém lỉnh nhưng không hề biểu lộ chút ghen tuông nào từ Nga, Andrew mỉm cười tiến đến bên cô. Trong căn phòng ít ỏi ánh đèn, anh say đắm nhìn cô, sau đó đưa bàn tay chạm vào mái tóc mượt mà vừa mới gội đang buông xã ngang lưng của cô vuốt nhẹ lên xuống rồi dịu dàng ôm lấy cô vào lòng. Những lần như vậy, vòng tay anh bao bọc thân thể cô rất chặt. Cô có cảm giác như anh đang chất chứa nỗi buồn phiền nào đó mà ngay cả cô cũng không thể nào có thể chia sẻ được.
Andrew là thế. Luôn luôn đoán biết được tâm tư của cô, nhưng còn của riêng mình thì âm thầm chịu đựng. Và tâm sự thầm kín này có lẽ sẽ chẳng ai có thể hiểu được, ngoại trừ anh.
Mỗi khi anh ngắm hoa oải hương đang lung linh trước gió và ôm cô thật chặt vào lòng như thế này, đó là lúc anh nhớ …mẹ nhiều nhất.
Andrew cũng chưa bao giờ tâm sự hay kể với Nga bất cứ đều gì về mẹ của mình. Vì thế, đã có những lúc, cô vẫn hay hiếu kỳ về người phụ nữ này. Quen biết anh bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô mới có dịp diện kiến mẹ anh. Linh cảm mách bảo có lẽ bà thích loài hoa oải hương, nên cô đã quyết định chọn loài hoa này đến buổi hẹn để tặng cho bà.
Bà Maria Ái Hậu, mẹ của Andrew Việt Trần và Will Đinh Tells là một người phụ nữ rất đẹp. Bà có gương mặt hơi nghiêm nghị và khó gần nhưng rất quý phái và sang trọng, cốt cách phong lưu. Nhìn gương mặt đã phảng phất nét chân chim của bà, cô có thể hình dung được khi còn trẻ bà là một người phụ nữ đẹp như thế nào.
Vừa nhìn thấy bà Hậu bước vào phòng, Nga vội vàng đứng dậy cúi đầu lễ phép chào.
"Dạ! Con chào bác."
"Ừm…"
Có chút xa cách trong giọng nói khá lạnh lùng, bà Hậu đợi người vệ vĩ tháp tùng kéo ghế, mới ung dung ngồi xuống, chiếc giỏ da màu tím đen rất đẹp và sang trọng được bà đặt ở ghế bên cạnh. Sau đó, bà yêu cầu người vệ sĩ đi ra ngoài chỉ bằng một động tác xoay đầu rồi hất mặt nhẹ.
"Cô là Nga?"
"Dạ!"
Cầm ly trà đưa lên môi uống một cách chậm rãi, mắt bà Hậu khẽ quét qua gương mặt vẫn còn vương chút hồi hộp của Nga. Đưa ly trà lên môi một lần nữa, ánh mắt vốn không mấy thiện cảm dành cho Nga càng thêm bộc lộ ra ngoài.
8 năm qua! Đúng là cô cũng không thay đổi gì nhiều, cả vẻ bề ngoài và trong tính cách.
Không có được em trai thì quay sang bắt lấy anh trai sao?
Đúng là loại con gái rẻ rúng và tầm thường!
Thấy bà Hậu khẽ quét mắt qua bó hoa oải hương tim tím tươi rói trên bàn, Nga vội vàng đứng lên trao bó hoa về phía bà cất giọng lễ phép.
"Dạ! Con kính tặng bác bó hoa này. Hy vọng bác sẽ thích nó."
Có chút ngạc nhiên trong đáy mắt thông minh sắc sảo, bà Hậu hạ giọng hỏi Nga. Trong đầu bắt giác cảm thấy người trước mặt không hề tầm thường. Để lấy lòng bà và con trai bà, chắc hẵn đã phải bỏ công thăm dò những thông tin và cả sở thích của bà.
Cô thực sự không phải là loại tầm thường.
"Làm sao cô biết tôi thích loài hoa này?"
Nở nụ cười hiền hậu và dịu dàng trên làn môi hồng nhạt xinh đẹp, Nga nhẹ giọng lễ phép trả lời.
"Dạ! Andrew, anh ấy rất hay ngắm hoa oải hương. Con luôn hỏi vì sao anh ấy lại yêu loài hoa này đến vậy? Nhưng khi con nhìn thấy bác, con đã có được câu trả lời cho thắc mắc này."
Khuôn mặt vô cùng xa cách từ ban đầu của bà Hậu khi nghe nhắc đến tên Andrew thì tan ra trông thấy. Tuy vậy, bà cũng không hề tỏ ra gần gũi hay dễ chịu với Nga một chút nào hơn. Đón lấy bó hoa từ tay cô mà không một lời cảm ơn, bà hạ giọng hỏi.
"Andrew, nó thật thích hoa oải hương sao?"
"Dạ! Con thấy anh ấy trồng hoa này khắp cả biệt thự Trần Gia. Trong phòng vẫn hay trưng hoa này, trong xe cũng có mùi hoa này. Hoa này là loài hoa bác thích nhất có phải không bác?"
Có chút xúc động trong đáy mắt như không ngại để người đối diện nhận ra, bà Hậu chỉ gật nhẹ đầu rồi đặt bó hoa trên bàn, lặng lẽ nhìn ngắm nó. Từng giọt nước trong veo còn bám đầy trên những cánh hoa, soi rõ ký ức một thời xa xưa, hình ảnh cậu con trai bé bỏng mà bà hết mực yêu thương năm nào hãy còn nhỏ dạy, đang đứng bên bà phụ giúp tưới hoa trong một khuôn viên rộng lớn ngập tràn loài hoa tím xinh đẹp.
"Andrew cũng thích hoa oải hương. Andrew sẽ trồng thật nhiều hoa oải hương dành tặng mẹ."
Người phụ nữ trong chiếc áo dài tím đẹp dịu dàng chẳng khác nào người con gái Huế nơi quê nhà, nở nụ cười thật tươi ôm lấy cậu con trai thoảng 4 tuổi vô cùng kháo khỉnh.
"Thật không? Andrew Việt Trần của mẹ thật ngoan, thật là có hiếu. Andrew nè! Con có thương mẹ, yêu mẹ không hả?"
"Dạ! Có…"
"Andrew thương mẹ nhiều bao nhiêu nè?"
"Andrew thương mẹ hết cả trái tim luôn…"
"Ồi! Trời ơi! Con trai cưng của tôi thật là ngoan quá. Cho mẹ hôn con một cái coi!"
Ôm lấy cậu con trai nhỏ vào lòng, người phụ nữ đó nở nụ cười mãn nguyện hơn bao giờ hết. Trong những giấc mơ suốt nhiều năm qua, hình ảnh này luôn khiến bà mỉm cười hạnh phúc và cũng lấy đi không biết bao nhiêu giọt nước mắt của bà vì thương nhớ con. Những cái ôm, những cái hôn, những lời đầy yêu thương đó giờ đã xa rồi. Đã nhiều năm qua, Andrew cắt đứt mọi liên lạc với gia đình The Tells và cả bà. Không những vậy, anh luôn xem gia đình này là kẻ thù không đội trời chung.
"Andrew nó có trồng hoa oải hương ở nhà sao?"
"Dạ…"
Nga trả lời chắc nịch, nở nụ cười hiền hậu và đồng cảm khi nhìn khoé mắt ánh lên nét vui vẻ hạnh phúc đầu tiên kể từ khi bà Hậu bước chân vào phòng.
Sau đó, như để nhấn mạnh thêm những gì mình đã thấy ở biệt thự Trần Gia, cô nói tiếp.
"Trồng rất nhiều ạ…."
Nga có thể dễ dàng nhận thấy, trong ánh mắt đẹp nhưng thoáng buồn của bà Hậu lấp lánh một niềm hạnh phúc khó tả. Bà không còn vẻ khó khăn ban đầu mỗi khi cô nhắc đến tên Andrew. Điều đó dễ khiến cô hiểu rằng, trong lòng bà, Andrew chiếm giữ một vị trí vô cùng quan trọng. Nhìn khuôn mặt thoáng buồn như trăn trở bao điều của bà phía sau tách trà nghi ngút khói, cô càng trách Andrew vì sao lại luôn lạnh nhạt mỗi khi nhắc đến người mẹ đáng quý này.
Sau vài phút trầm ngâm với tách chè trên tay, bà Hậu lấy lại nét mặt xa cách và nghiêm nghị rất nhanh. Ánh mắt mỗi lần hướng về phía Nga lại trở về vẻ lạnh nhạt như lúc ban đầu.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên bà Hậu đích thân đi xem mắt bạn gái của Andrew. Vì trước đây, bà chưa bao giờ nghe anh yêu thương hay đến với ai thật lòng và lâu dài cả. Khi còn ở Mỹ, bà đã nghe Casey kể về Nga, cô bạn gái xinh đẹp dịu dàng mà cậu con trai bà rất mực yêu thương. Bà đã không khỏi tò mò. Tuy nhiên, bà vẫn không tin đó là sự thật cho đến khi tìm hiểu thông tin về Nga.
Trước khi gọi điện hẹn gặp Nga, bà Hậu đã âm thầm cho người điều tra về cô. Nhìn những tấm ảnh của người con gái xinh đẹp nhưng giản dị và đoan trang trong bộ đồ tao nhã và kín đáo bên cạnh Andrew, bà đã không khỏi ngạc nhiên. Trước khi đến Việt Nam, bà đã từng mường tượng ra được bạn gái của cậu con trai cả của mình sẽ trông như thế nào. Có lẽ sẽ là một cô đầu xanh đầu đỏ, quần áo diêm dúa hở hang, mặt bự phấn son và ăn nói ngu ngốc. Nào ngờ trước mặt bà không những là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với những gì bà đã vẻ sẵn trong đầu, mà còn khiến bà sững sốt đến độ đến ngỡ ngàng.
"Cô ta? Cậu có chắc đây là bạn gái của Andrew?"
"Dạ"
Ngước mặt lên nhìn người vệ sĩ đã theo mình làm việc trong nhiều năm, bà Hậu nhíu mày lại khi nhận được cái gật đầu xác nhận của anh ta.
"Đúng là bà chủ đã nhận ra được ngay người quen. Đây là cô Trần Thiên Nga, người mà bà chủ đã ra lệnh cho tôi tìm kiếm 8 năm trước đây khi cậu Ba William vừa từ Việt Nam trở lại Mỹ. Chính xác là cô ta. Theo như những gì tôi đã điều tra thì cậu Hai Andrew đã quen biết cô ta được 5 năm rồi ạ."
Sấp hình trong tay bà Hậu khẽ rung lên, khi vừa thấy Nga, bà đã cầu mong mình đã nhìn nhầm người. Nào ngờ người con gái trong ảnh lại chính là cô gái của 8 năm về trước. Bỏ ngoài tai những thông tin đều đều từ người vệ sĩ, bà nhanh chóng nhớ đến những lời nói của Casey. Không cần gọi cô đến để xác minh, bà cũng có thể đoán ra được người con gái đã khiến Will thất thần như người mất hồn còn Casey thì đau buồn suy sụp.
Ấn những tấm ảnh vào hộc bàn, bà Hậu khoát tay ra hiệu cho người vệ sĩ rời phòng rồi chép miệng nói với chính mình.
"Thật đúng là oan nghiệt mà! Cái đứa con gái này! Mày đeo bám gia đình ta đến bao giờ mới buông tha đây?"
Đặt tách chè xuống bàn, bà Hậu ngước mặt lên nhìn Nga rồi ôn tồn hỏi. Lướt nhẹ qua chiếc nhẫn kim cương Only You lấp lánh trên bàn tay Nga đang đặt trên bàn, bà Hậu nhẹ nhếch môi cười, nụ cười vô cùng ăn ý với đôi mắt khó chịu khi nhìn Nga.
"Cô bằng cách nào mà quen được Andrew con trai tôi?"
Nga hơi ngập ngừng trước câu hỏi của bà Hậu. Cô không biết sẽ phải kể lại mối quan hệ với Andrew từ lúc nào. Vì cả hai đã tình cờ gặp nhau trong một hoàn cảnh mà chính cô chưa bao giờ muốn nhớ đến và kể lại với bất kỳ ai.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng và ấp úng trong giọng nói của Nga, bà Hậu cong nhẹ khoé môi khinh bỉ.
Quen với Andrew thì chỉ là loại chân dài, loại gái hám tiền trong các quán bar, vũ trường mà thôi.
Có phải vì lý do như thế nên cô rất khó mở lời?
"Dạ! Con gặp và quen biết Andrew ở Campuchia."
Đúng là bà đã đoán không sai.
Loại con gái như cô thì chỉ biết trông chờ vào đàn ông bảo bọc.
Sang Campuchia không làm gái thì để làm gì?
Nhếch môi cười than một tiếng như đã hiểu hoàn toàn câu chuyện trước và diễn ra sau đó. Bà Hậu uống thêm một ngụm chè rồi hỏi tiếp về gia cảnh nhà Nga.
"Thế cha mẹ cô làm nghề gì?"
Tỏ ra như một người không biết gì về Nga, bà Hậu cũng như bao bà mẹ chồng khi xem mắt con dâu tương lai thì cũng đặt vài câu hỏi sơ lược thông tin về gia đình cô. Cô cũng thành thật trả lời mà không hề lấp liếm hay che giấu hoàn cảnh hiện tại. Với gia cảnh cha mẹ già không còn sức lao động, hai em còn đang đi học cùng một cô em gái vẫn đang cố gắng tìm việc làm, thì đồng lương ít ỏi từ trụ cột chính là cô dễ dàng để bà hiểu ngầm rằng, con trai bà chính là người đang gánh vát sức lao động cho cả gia đình này.
Mặc dù đối với gia đình giàu có nhà bà Hậu cũng như đối với kinh tế của Andrew, vài miệng ăn của gia đình nhà Nga chẳng đáng là bao. Tuy nhiên, trong lòng bà vẫn cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Trước khi đến Việt Nam, gia đình tỷ phú Jackie Chu có cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang, cũng đã nghe danh và thầm cảm mến Andrew dù chưa một lần gặp mặt. Tuy vậy, họ cũng đã ngỏ ý hỏi thăm về Andrew. Bà đã thầm hy vọng trong lòng, nếu có cơ hội gặp được anh sẽ hỏi ý anh về vấn đề này.
Đối với những gia đình kinh doanh, thượng lưu như gia đình bà Hậu và Andrew, việc kết hôn với một người môn đăng hộ đối không những có lợi trước mắt mà còn lâu dài về sau. Bà không ngờ, sau bao nhiêu lần qua lại với biết bao chân dài hoa hậu, con trai bà lại đem lòng để mắt đến người con gái tầm thường này. Gia cảnh của cô ta 8 năm trước và 8 năm sau đều không thể trở thành môn đăng hộ đối với gia đình bà. Nếu có khá khẩm hơn trước thì cũng đều là tiền bòn rút được từ đứa con trai giàu có của bà mà thôi.
Ngoài những lý do trong kinh doanh, mối quan hệ rối ren uẩn khúc giữa Andrew, Nga và Will là điều khiến bà Hậu trăn trở hơn tất cả. Bà tuyệt đối sẽ không để Nga có bất cứ mối quan hệ yêu đương nào với cả hai người con trai của mình. Việc cô dây dưa luyến ái với một trong hai người con trai của bà sẽ chỉ làm cho mối quan hệ anh em nhà này càng thêm mâu thuẫn và xa cách.
Là một người nhạy cảm, Nga dễ dàng nhận ra ánh mắt không mấy hài lòng của bà Hậu sau khi cô kể thông tin về gia đình mình. Tuy vậy, cô vẫn cố gượng cười lễ phép trả lời tất cả những câu hỏi cá nhân và riêng tư nhất.
"Andrew chắc hẵn đã lo kinh tế cho gia đình cô? Tôi đoán biết như vậy vì nó trước giờ luôn rất hào phóng với những người bạn gái mà nó quen."
Câu hỏi của bà Hậu vừa làm Nga lúng túng lại vừa nhục nhã. Khuôn mặt cố gắng gượng cười từ đầu buổi giờ thoáng buồn. Cô nhẹ cúi đầu, hai bàn tay đan xen chặt vào nhau khi đặt trên đùi.
"Dạ! Andrew luôn đối xử rất tốt và giúp đỡ gia đình con rất nhiều..."
"Tôi cũng đoán biết được như vậy vì tôi rất hiểu tính cách của Andrew. Nó luôn rất trong các mối quan hệ. Không biết cô hiểu rõ Andrew bao nhiêu, có biết tính tình của nó hay chưa? Mặc dù là mẹ của nó, nhưng tôi cũng muốn nói luôn cho cô biết rằng, con trai của tôi là một đứa vốn rất . Hơn nữa, từ lâu, tôi đã có con dâu ưng ý cho Andrew rồi. Vì thế…"
Ngừng tại đây, bà Hậu liền mở chiếc túi xách da bên cạnh lấy ra một phong bì đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, bà đẩy về phía Nga trong đôi mắt ngỡ ngàng của cô.
"Tôi cũng không muốn nói quanh co quá nhiều. Thật ra, lý do tôi muốn hẹn gặp cô hôm nay là vì muốn nhờ cô một việc…"
"Dạ…"
Quét qua gương mặt đã sớm trắng bệch của Nga, bà Hậu nhấn giọng.
"Hãy chia tay với Andrew đi!"
Quá bất ngờ và kinh ngạc trước lời đề nghị khiếm nhã của bà Hậu, Nga ngỡ ngàng nhìn bà rồi nhìn phong bì trắng trên bàn, môi mấp máy.
"Bác! Chuyện này…."
"Số tiền này sẽ là của cô nếu như cô đồng ý làm theo lời tôi nói. Tất nhiên, nếu cô muốn thêm, tôi rất hào phóng cho thêm một vài con số 0. Điều kiện tôi đưa ra vô cùng dễ dàng, chỉ cần cô buông tha con trai cả của tôi ra và cả…con trai thứ của tôi nữa …là được. Tôi chỉ nói bấy nhiêu đó thôi. Chắc cô đã hiểu được ý của tôi rồi…"
"Thưa bác! Chuyện này…làm sao…con có thể…."
Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngỡ ngàng đến ngây người ra của Nga, bà Hậu không chút xao động trong đáy mắt cứng nhắc nói tiếp.
"Không cần phải tỏ ra là người tử tế. Dù sao đây cũng là lý do cô đến với Andrew nhà tôi. Bắt đầu bằng cái gì thì kết thúc bằng cái đó thôi...Cô cũng khá xinh xắn và đoan trang. Người như cô chắc cũng không ít đàn ông đeo đuổi. Vì thế, hãy chọn con đường dễ đi thay vì dấng thân vào những nơi vốn không thuộc về thế giới của mình."
Đẩy phong bì trắng về phía Nga gần thêm một chút nữa như để khuyến khích cô mạnh dạn cầm lấy nó. Bà điềm tĩnh nói tiếp.
"Nếu như cô sợ ít thì có thể kiểm tra ngay lúc này. Như tôi đã nói, thêm một vài con số 0 ở phía sau không phải là chuyện gì quá to tát đối với tôi."
Những lời đề nghị vô cùng khiếm nhã và xúc phạm danh dự của bà Hậu dành cho mình khiến cả thân thể Nga vì uất ức mà rung lên, mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh ngắt. Cô cụp mắt kiềm hãm dòng nước mắt vì nhục nhã ê chề đang sắp tuôn trào ra, cất giọng rung rung ngắt quãng.
"Có lẽ, bác đã hiểu sai về con. Tuy Andrew đã giúp đỡ gia đình con rất nhiều, nhưng đây hoàn toàn không phải là lý do con ở bên cạnh anh ấy suốt bao nhiêu năm qua. Cái này! Con không thể nhận đâu ạ…"
Vừa nói, Nga vừa cứng rắn đẩy phong bì mỏng tanh về phía bà Hậu dù lực từ cánh tay cô đã hoàn toàn cạn kiệt vì tức giận.
Trước thái độ kiên quyết của Nga, bà Hậu đoán rằng, việc nắm giữ trái tim của Andrew thực sự đã mang đến cho cô những điều kiện có lẽ còn giá trị hơn chiếc phong bì này rất nhiều. Vì vậy, bà đành chọn biện pháp khác nhằm bắt buộc cô phải hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với cả hai người con trai của bà.
"Cô đúng là rất khôn ngoan. Đây có thể gọi là . Cô nghĩ rằng, bằng cách này cô có thể tiếp tục dây dưa với con trai tôi sao? Cô nghe đây. Sẽ không bao giờ có chuyện Andrew nhà tôi lấy cái loại không cùng đẳng cấp như cô đâu. Vì thế, đừng ngồi đó mơ mộng hảo huyền. Hôm nay, nếu như cô không nhận số tiền này thì sẽ chỉ thiệt thòi cho cô mà thôi. Sự cứng đầu của cô sẽ chỉ làm mọi thứ càng thêm xáo trộn. Cô thật sự muốn hai đứa con trai nhà tôi không còn thèm nhìn mặt nhau nữa vì cô thì cô mới hài lòng sao? Hãy nhanh chóng chia tay với Andrew và tránh xa William càng xa càng tốt! Nếu như cô vẫn ngoan cố không nghe theo lời tôi. Tôi sẽ giải quyết chuyện này với mẹ của cô."
Để lại Nga ngồi bất động với phong bì trắng còn nguyên trên bàn, bà Hậu đứng lên rời khỏi phòng. Trước khi đi còn dừng lại kế bên cô nhấn mạnh uy hiếp.
"Hãy nhớ và làm theo những gì tôi vừa nói! Bằng không người nhận sự nhục nhã ê chề này không chỉ có mình cô đâu."
Đeo kiếng đen rồi bước lên chiếc Rolls Royce màu trắng đang đợi sẵn phía ngoài, bà Hậu nhìn về phía khung cửa sổ nơi Nga vẫn còn đang ngồi bất động rồi ra hiệu cho tài xế rời đi. Phía trong xe, khuôn mặt giận dữ của bà đã giãn ra đôi chút sau một lúc nhãn nhã ngắm nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp trong ánh nắng chói chang. Tâm tư từ đó cũng vơi chút lo lắng muộn phiền vì đinh ninh mọi chuyện đã được bà dàn xếp một cách gọn ghẽ….
Vệ sĩ Kim đã nói, cô ta vốn rất thương và quý trọng mẹ mình.
Chắc chắn cô ta sẽ không đời nào để người khác buông những câu từ xúc phạm tương tự với mẹ của mình.
Chưa kể, số tiền trong phong bì quả thật rất lớn. Với số tiền đó, cô ta không làm cả đời cũng sẽ có của mà ăn.
Với một kẻ nghèo rớt mồng tơi như cô ta, không suy nghĩ lại mới là chuyện lạ…
Andrew của mẹ! Con trai của mẹ! Chắc chắn mẹ phải tìm người con gái tốt nhất, thích hợp nhất cho con...
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 3)
Khu dân cư Thiên Lộc luôn được bình chọn là nơi an cư lý tưởng cho nhiều hộ gia đình. Cảnh quang nơi đây thoáng đãng, hoa cỏ tươi xanh mơn mỡn đủ màu sắc khẽ đung đưa theo chiều gió, từng hàng cây xanh ngát hai bên đường tạo bóng cho vài tốp người cao tuổi đang tập thể dục trên vỉa hè.
Dừng xe trước cổng nhà Nga, Tiệp như thường lệ nhanh chóng bước xuống mở cửa cho Andrew. Sau mọi chuyện đã xảy ra, Andrew vẫn để Tiệp cầm lái và trợ giúp mình trong mọi việc như trước đây. Tuy nhiên, không vì thế mà anh nguôi ngoai chuyện cũ. Anh ít nói chuyện, ít cười và ít pha trò với Tiệp chẳng khác nào những người bạn thân thiết như anh đã từng làm.
Dù rằng quyết định giữ kín mọi chuyện chỉ vì không muốn xảy ra thêm bất cứ bất hoà nào nữa giữa hai anh em nhà này, Tiệp vẫn cảm thấy hối hận vì đã làm tổn thương và mất đi niềm tin từ Andrew. Chính vì thế, trong bất cứ nhiệm vụ nào được giao, anh đều cố gắng hoàn thành một cách nhanh chóng và gọn ghẽ. Anh hy vọng một ngày nào đó, Andrew sẽ hiểu được sự trung thành của anh mà tha thứ cho anh.
Chiều nay, Andrew đi công tác Nhật về thì ra lệnh cho Tiệp lái thẳng xe đến nhà Nga. Anh vừa có chuyến đi công tác 5 ngày ở xứ mặt trời mọc và mang về rất nhiều quà cáp để biếu gia đình bà Nguyệt. Riêng Nga, anh tặng cô một chiếc ô được làm bằng gỗ và giấy sáp có vẽ hình thiên nga trắng đang bơi lội trên mặt hồ thu gợn sóng. Chiếc ô thủ công này được anh đặt từ một người thợ lành nghề kinh nghiệm sống ở ngoại ô Osaka nên trông nó rất đẹp, khiến anh rất vừa ý. Anh đoán, Nga sẽ rất thích khi nhìn thấy nó.
"Có thích không?"
Bên ngoài hành lang tầng 3, Andrew châm điếu xì gà rít một hơi dài rồi nhếch nhẹ môi cười nhìn Nga. Cô đang bung ô che trên mái đầu mình, nở nụ cười buồn cùng lời cảm ơn.
"Có! Em thích lắm. Cám ơn anh!"
Tựa người vào hành lang, Andrew hất mặt vào trong nhà hạ giọng nói như ra lệnh. Tuy nhiên, Nga cũng không lấy làm bực bội và khó chịu. Ở bên nhau lâu như vậy, nên cô cũng đã quen với khẩu ngữ và giọng điệu của anh.
"Em thay đồ đi. Chúng ta ra ngoài ăn tối."
Trước đó, Andrew đã lịch sự mời cả gia đình bà Nguyệt dùng bữa ăn tối bên ngoài nhưng bà đã từ chối khéo léo. Bà đoán mấy ngày qua anh bận đi công tác không thể gặp Nga nên chắc nhớ cô lắm. Vì thế, bà muốn cho hai người được ở bên cạnh riêng tư cùng nhau đêm nay.
Nga nghe Andrew nói thế thì ngoan ngoãn đi thay đồ. Thực ra, đêm nay, cô cũng có điều quan trọng muốn nói với anh.
Rời khu dân cư Thiên Lộc, Tiệp lái xe đưa Andrew và Nga đến một nhà hàng của Pháp rất sang trọng ở quận 1. Duyên dáng và nền nã trong chiếc váy màu hồng nhạt, Nga được Andrew nắm tay bước vào trong nhà hàng trong ánh mắt ngưỡng mộ của những cô nhân viên nữ tại đây.
Suốt bữa ăn, Andrew vẫn như thường lệ, anh luôn ân cần quan tâm hỏi han Nga mọi việc trong suốt quãng thời gian anh đi công tác. Trước những câu hỏi của anh, cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện mà không hề biết rằng, mọi nhất cử nhất động của cô đều đã được anh cho người theo dõi. Tất nhiên, việc cô gặp gỡ bà Hậu đương nhiên là anh biết. Và việc này khiến cho anh cảm thấy không được vui trong lòng.
"Từ hôm anh đi Nhật đến giờ, mọi việc ở nhà vẫn ổn chứ?"
Chiếc nĩa trong tay Nga thựng lại, cô nhẹ giọng trả lời ngập ngừng.
"Dạ! Không có gì. Mọi chuyện cũng bình thường."
"Chị Chi và gia đình chị ấy đã ổn định chỗ ở chưa? Có cần anh cho thêm người qua giúp không?"
"Không cần đâu anh! Chị ấy và gia đình đã ổn định cả rồi. Nhân viên của anh rất tận tình chu đáo nên chỉ trong vòng 2 ngày đã thu xếp mọi thứ đâu vào đấy cho nhà chị ấy. Chị Chi nhờ em gửi lời cảm ơn anh rối rít."
Andrew nghe Nga nói thế thì ra vẻ hài lòng, anh gật gật đầu để ly rượu vang đế cao lên bàn rồi nói.
"Nói với chị ấy là đừng khách sáo như vậy. Cùng là người một nhà cả mà."
"Andrew à…"
"Gì?"
Nga dừng ăn, nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút mệt mỏi sau chuyến bay dài của anh chân thành nói.
"Em cám ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả."
"Sao hôm nay lại khách sáo với anh như vậy?"
Đưa tay tiến về phía bàn tay trắng trẻo đang đặt trên bàn của Nga, Andrew mỉm cười hạ giọng nói tiếp.
"Em không cần phải nói lời cám ơn anh. Anh vui khi có thể làm điều gì đó giúp đỡ gia đình em."
Trước tấm chân tình không vụ lợi của Andrew, Nga vô cùng cảm kích và xúc động. Cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh rồi cúi xuống tiếp tục bữa ăn tối.
Đêm nay, Nga vốn dĩ muốn gặp Andrew để nói lời chia tay với anh. Dù đối với cô, để làm điều này với anh thực sự vô cùng khó khăn. Thế nhưng, cô buộc lòng phải làm như vậy. Bà Hậu đã cảnh báo với cô, nếu như việc này không sớm diễn ra, mẹ cô sẽ là người tiếp theo phải hứng chịu mọi sự nhục nhã mà cô đã từng trãi qua khi lần đầu tiên gặp bà. Mẹ cô vốn có tiền sử về bệnh tim. Bà sẽ không thể nào có thể chịu đựng được cú sốc này. Và nếu như bà biết được chuyện cô và Andrew chia tay với nhau. Bà sẽ còn đau buồn nhiều hơn thế nữa. Tuy nhiên, cho dù quyết định chia tay với anh có thể khiến nhiều người trong gia đình cô buồn lòng đi chăng nữa, cô vẫn không thể tiếp được mối quan hệ này. Mẹ Andrew nói bà đã tìm được cho anh một cô gái rất tốt và tương xứng. Và đây cũng là điều an ủi cuối cùng đối với cô sau 5 năm bên anh. Biết anh sẽ gặp được một người con gái tốt khiến lòng cô an tâm phần nào.
Dù lòng đã nghĩ như vậy, nhưng việc mở lời nói ra hai chữ chia tay với Andrew thực sự rất khó khăn với Nga. Đặc biệt trong thời gian qua, anh còn trở nên quan tâm chăm sóc và giúp đỡ gia đình cô nhiều hơn trước nữa. Việc này không khiến cô vui mừng mà càng làm cô cảm thấy áp lực đè nặng trên đôi vai.
Sau khi Nga quyết định không đi Thuỵ Sĩ, chỉ trong vài ngày sau đó, Andrew đã sắp xếp mọi thứ cho gia đình cô theo sự chấp thuận và biết ơn của bà Nguyệt. Cả nhà cô vui mừng không sao tả xiết khi hay tin Chi sẽ về Việt Nam làm ăn sinh sống lâu dài để được gần con trai. Không lâu sau đó, Chi đã mở được một nhà hàng Trung Hoa gần một khu công nghiệp sầm uất. Các con và chồng hiện tại của cô cũng sẽ về Việt Nam sinh sống. Họ cư trú trong một chung cư khá khang trang và đầy đủ tiện nghi ngoài ngoại ô Sài Gòn. Tất nhiên, Chi sẽ không thể làm được điều này nếu như không có sự trợ giúp hậu thuẫn từ Andrew. Và chính anh cũng là người lên tiếng trước về kế hoạch giúp đỡ này.
Việc đoàn tụ của Chi làm gia đình Nga vui mừng chưa dứt thì bà Nguyệt đã ngậm ngùi chuẩn bị cho Nam và Ngân qua du học tại Washington. Tuy nhiên, sau khi được sự động viên của gia đình rằng, việc học tập ở nước ngoài sẽ giúp cho Nam và Ngân tính tự lập và chuẩn bị cho một tương lai tươi sáng thì bà cũng nguôi ngoai việc lo lắng cho các con. Chưa kể Andrew đã chuẩn bị mọi thứ từ vật chất đến tinh thần cho cả hai trong suốt 4 năm đại học tại Mỹ. Điều này khiến cho bà vô cùng an lòng, nắm tay anh cảm ơn với ánh mắt vô cùng cảm kích. Lúc đó, Nga đứng lặng yên bên cạnh bà, đón nhận ánh mắt ấm áp và nụ cười trìu mến từ khuôn mặt anh tuấn của anh.
Cô và gia đình nợ anh nhiều quá.
Đến bao giờ, cô mới có thể trả hết đây?
Andrew trước giờ không dành nhiều thiện cảm cho Ngọc. Tuy nhiên, không vì vậy mà anh quên đi nhiệm vụ quan tâm đến em vợ tương lai của mình. Mấy năm nay, Ngọc rất lận đận trên đường đời vì năm xưa không lo học hành do ham ăn chơi lêu lổng. Cô đang phụ bán hàng ở một shop quần áo và luôn mơ ước có một cửa hàng thời trang của riêng mình. Shop thời trang trẻ mang chính tên cô, Thiên Ngọc ra đời khá bề thế trên một trong những con đường sầm uất nhất quận 1 vẫn còn khiến cô lâng lâng hạnh phúc như đang được bay bổng trên trời xanh.
Trước sự giúp đỡ tận tình của Andrew, Nga dù không muốn đón nhận nhưng cũng không nỡ lòng nào phản đối những việc mà anh đã và đang dốc tâm sức làm cho gia đình cô. Tuy vậy, những việc này càng khiến cô thêm khó xử và mặc cảm tội lỗi. Cô cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với tình yêu cao cả mà anh dành cho. Thế nhưng, khi nhìn khuôn mặt hạnh phúc của những người thân trong gia đình, cô chỉ còn biết lặng lẽ chấp nhận tấm chân tình của anh.
Thử hỏi, một người đàn ông như anh thì làm sao cô có thể thốt ra hai tiếng chia tay cho được?
Chưa kể, mỗi khi bên nhau, cử chỉ quan tâm chăm sóc quá đỗi dịu dàng của anh càng lúc càng làm cô động lòng. Thực sự, cô không nỡ lòng nào mà làm lòng anh đau.
Vì thế, chuyện chia tay và rời bỏ Andrew như yêu cầu của bà Hậu là điều Nga không thể nào làm được, nên cô đành phải thất lễ với bà.
"Con xin lỗi bác! Nhưng con không thể làm theo những gì bác đã yêu cầu."
Liếc nhìn phong bì trắng Nga đang đẩy về phía mình trên bàn, bà Hậu lộ vẻ mặt không vui thấy rõ.
"Con không thể chia tay với Andrew…"
Nhìn khuôn mặt khá kiên quyết trong dáng vẻ yếu đuối của Nga, bà Hậu nhấn giọng.
"Số tiền này…thực sự không đủ?"
"Cả gia sản trên thế gian này đều không thể đánh đổi được tình yêu của Andrew dành cho con. Vì thế, đối với con cũng vậy, tất cả gia sản trên thế gian này đều không thể khiến con buông tay anh ấy ra. Con thực sự không thể phụ lòng anh ấy. Con xin bác hãy thương và chấp thuận cho chúng con."
"Cô nói hay lắm. Thế còn William thì sao?"
"Con và em trai anh Andrew vốn chưa bao giờ có bất cứ mối quan hệ nào. Trước đây, bây giờ và mãi mãi sau này cũng vậy."
Cười than một tiếng, bà Hậu cao giọng nói.
"Cô nghĩ cô xứng đáng với đứa con trai ưu tú giỏi giang của tôi sao? Cô nghĩ tôi sẽ để cho con trai tôi vùi vập cuộc đời bên cạnh một cô gái tầm thường và một gia đình sống bám như gia đình cô sao? Đây là cách cha mẹ cô dạy cô đây à? Bám lấy đàn ông để trục lợi? Chắc chắn cô đã biết con trai tôi giàu có và quyền lực như thế nào nên mới bám mãi không buông như thế? Một lần nữa, cô ra giá đi! Cô muốn bao nhiêu cô cứ nói."
"Thưa bác! Con biết bác sẽ rất giận con khi con đưa ra quyết định này. Con hiểu ba mạ nào cũng thương con cái và muốn làm điều tốt nhất cho con cái. Vì thế, bác có thể la rầy con bất cứ điều gì cũng được, nhưng xin bác... đừng xúc phạm đến ba mạ con."
Trước thái độ kiên quyết mà bà Hậu cho là lì lượm và trơ tráo của Nga, bà tức giận đưa tay cầm ly nước lọc hất mạnh vào mặt cô cao giọng quát.
"Hỗn xược! Tôi đúng là đã không nhìn nhầm người. Cái loại như cô thì chỉ cư xử được đến đây mà thôi. Vậy là cô nhất quyết ép buộc tôi làm điều mà tôi không muốn làm rồi. Đến lúc đó thì đừng có trách!"
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 4)
Để mặc những giọt nước vẫn còn rơi rớt từ gương mặt thanh tú úa sầu của mình, Nga bước đi lang thang trên con đường đông đúc tấp nập người qua lại. Đầu óc quay cuồng bởi những câu chữ chì chiết mà cô vừa được nghe. Sau những gì mà bà Hậu nói, ý chí vốn đã không vững vàng của cô càng trở nên lung lay.
Liệu, quyết định ở lại bên anh của cô là một điều đúng đắn?
Mẹ anh thực sự nói cũng không hề sai.
Người như cô quả thật không thể mang đến cho anh bất cứ điều gì ngoài phiền não...
Kể từ ngày từ chối đi Thuỵ Sĩ cùng Andrew mà không nói một lời với anh hay đưa ra lý do chính đáng, Nga cảm thấy vô cùng có lỗi với anh. Chính vì thế, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mỗi khi ở bên cạnh anh, cô đều cố gắng làm anh vui vẻ và hạnh phúc. Cho dù trong lòng cô vẫn còn yêu và vương vấn hình bóng của Will, nhưng trong thâm tâm, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ từ bỏ Andrew để một lần sống thật với trái tim mình.
Suốt bao nhiêu năm qua, cuộc sống của Nga đã gắn liền với hình bóng của Andrew, chưa kể anh vì cô mà đã vào sinh ra tử rất nhiều lần. Vì thế, chia tay với anh là điều cuối cùng cô nghĩ đến trên đời này. Vậy mà lần này, lời cảnh cáo và đe doạ của bà Hậu làm cô đứng trước tình cảnh khó xử. Từ trước đến giờ, dù là vô tình hay cố ý, cô chưa bao giờ muốn làm Andrew tổn thương hay đau lòng vì cô. Chưa kể trong thời gian qua, anh vì sự thay đổi của cô mà đã khổ tâm và đau lòng rất nhiều rồi. Nhận thấy sự đổi thay từ cô mà vẫn một lòng một dạ kiên nhẫn chờ đợi tình yêu của cô và chăm sóc cô hết lòng hết dạ. Thử hỏi trước một tình yêu sâu đậm như anh, làm sao cô có thể nỡ lòng nào thốt lên hai tiếng 'chia tay"? Làm sao cô có thể nỡ lòng nào khiến một người đàn ông tốt như anh đau lòng cho được?
Cô chợt nhận ra, quyết định chia tay với anh thật sự còn khó khăn hơn cả những gì cô đã tưởng tượng trong đầu. Cảm giác sắp phải xa anh còn đau lòng hơn cả những gì cô đã mường tượng trước đây.
Việc sẽ không còn gắn liền với hình bóng của anh bên cạnh mình nữa, giống như việc cô vừa mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng trong đời…
Giá như mẹ anh có thể được lòng cô trong lúc này!
Còn nhớ đêm trở về nhà muộn màng hôm đó, bà Nguyệt thức đến khuya để chờ Nga ở cổng. Vừa nhìn thấy bộ dạng bơ phờ, người nồng nặc mùi rượu của cô, bà mắng ngay tại cửa. Sau đó, bà không quên rầy la và trách mắng cô về việc đã để Andrew ngồi đợi mình từ lúc 10 giờ sáng đến tận 10 giờ đêm. Lúc đó, cô chỉ biết cúi đầu ậm ừ không nói gì mà chỉ lẽo đẽo đi theo sau bà. Sau đó, cô trở về phòng đóng sầm của lại. Bên trong phòng, cô nghe tiếng bà thở dài bất lực rồi bỏ đi. Cô nghe bà kể, anh đã ngồi chở đợi cô cả ngày mà không than vãn một lời.
Sau khi không thể liên lạc được với Nga vì điện thoại cô đã bị tắt nguồn. Andrew cho người tìm kiếm cô khắp mọi nơi mà không gặp. Đêm đó, sau khi trở về phòng, cô đã chủ động gọi cho anh nhưng anh đã không bắt máy. Đó là lần đầu tiên, anh không bắt máy khi cô gọi điện sau 5 năm bên nhau.
Lúc đó khá trễ nên Nga đoán có lẽ anh đã ngủ hoặc là vì anh giận cô nên không bắt máy. Cô biết anh rất giận cô về việc biến mất trong ngày hôm đó mà không để lại bất cứ lời giải thích nào. Vậy mà sáng sớm hôm sau, ngay khi cô vừa thức dậy đã nghe giọng nói điềm nhiên ra dáng ông chủ thường ngày của anh ở dưới nhà.
Cu Nhật nghe Andrew ghé chơi thì vui mừng la toáng lên. Anh bế nó bước vào phòng Nga. Dịu dàng nhìn cô vẫn còn đang trong bộ pijama màu hồng, anh mỉm cười âu yếm rồi đặt cu Nhật lên giường cho nó nằm chơi, còn anh thì ngồi cạnh bên cô, choàng tay qua người cô rồi khẽ hôn lên gò má hơi xanh xao của cô trong tiếng cười khúc khích của cu Nhật.
Len lén nhìn khuôn mặt vui vẻ của Andrew mỗi khi nhìn thấy mình, Nga cảm thấy ray rứt trong lòng về việc đã đối xử không tốt với anh. Ôm cu Nhật trong lòng mình, cô ngập ngừng lên tiếng.
"Em xin lỗi anh về chuyện hôm qua. Em quên mất việc nhắn tin cho anh rằng, em không muốn đi Thuỵ Sĩ. Em xin lỗi anh nha, Andrew! Em biết anh rất mong đợi chuyến đi này, nhưng em thật lòng không có tâm trạng để đi."
Nở nụ cười trên môi, Andrew vị tha xoa đầu Nga, kéo cả cô và cu Nhật vào lòng khiến nó cười rúc rít và nhoi nhoi tìm cách rời khỏi giường vì ngộp thở. Phía ngoài cửa, bà Nguyệt hiểu ý nên gọi nó chạy về phía bà để bà bế xuống chở đi học.
Còn lại Andrew và Nga trong phòng, anh ôm cô vào lòng như mọi khi, vuốt ve mái tóc dài đen mun óng ả đang được cô buông xoã tự do rồi cất giọng dịu dàng. Thế nhưng, lời anh đang nói lúc đó và cử chỉ trên khuôn mặt anh thì hoàn toàn đối lập.
"Không sao đâu! Nếu em không muốn đi lần này thì lần sau chúng ta đi cũng được. Nhưng em phải hứa với anh là, từ bây giờ đến khi quay trở lại làm việc, em phải cố gắng nghỉ ngơi có biết không?"
Nghe Andrew nhắc đến việc quay lại TLS, ánh mắt đang phẳng lặng như nước của Nga lại bắt đầu xao động. Có lẽ, anh đã lo lắng dư thừa, vì cô đang nghĩ đến việc sẽ rời khỏi TLS trong thời gian tới. Tất cả đều là vì nguyện vọng của Casey. Nếu như quyết định này của cô có thể làm cho Casey cảm thấy an toàn hơn trong mối quan hệ với Will thì cô sẽ cam lòng chấp nhận.
Trong vòng tay anh, lãng tránh ánh nhìn có chút dò xét của anh, cô buộc miệng lên tiếng.
"Anh không hỏi em hôm qua đã đi đâu? Đã làm gì sao?"
"Anh không cần phải hỏi….bởi vì…anh tin em."
Trong khi Nga dè chừng và bối rối khi nhìn cử chỉ vẫn luôn ân cần dịu dàng của Andrew, thì ngay cả bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi được chính con người mình. Cứ ngỡ rằng, sau một đêm dường như thức trắng bên khói thuốc và rượu mạnh vì bị người mình hết mực thương yêu phản bội, anh sẽ điên cuồng mà xông vào cửa phòng cô tra vấn và có thể sẽ bóp nát cả thân thể cô ra thành từng mãnh vì ghen. Vậy mà khi vừa nhìn thấy gương mặt héo úa của cô, tim anh lại từng hồi xao động, bao nhiêu tức giận bị dồn nén xuống tận đáy con tim. Và như kẻ mù loà, điên dại vì yêu, anh lại khao khát được ôm cô vào lòng. Cảm giác được nâng niu cô trong vòng tay ngay tại giây phút này vẫn làm anh lòng anh rạo rực ham muốn, hạnh phúc như ngày đầu đem lòng yêu thương cô.
Bao nhiêu oán giận mà cô đem đến cho anh dường như tan biến đi hết chỉ sau cái ôm sâu sắc ấy. Vậy mà mới đêm qua thôi, anh đã từng cảm thấy như mọi thứ sụp đổ dưới chân mình. Ngay từ giây phút nhìn thấy cô đứng gọn lỏn trong vòng tay của Will, anh như bị dìm tận đáy vực sâu. Lúc đó, anh cứ tưởng rằng, mình sẽ mất cô mãi mãi.
“Từ lâu em đã biết anh luôn cần em,
Và em cũng đã biết anh yêu em nhiều
Biết trong lòng chỉ có em
Và em luôn biết những điều đó.
Thời gian ta hạnh phúc trôi qua thật mau
Giờ em như cơn gió trôi xa phương nào
Em biết anh không thể nào sống thiếu em
Mà sao em vẫn rời xa?
Vậy là những năm tháng anh ôm bao giấc mộng
Rồi cũng vỡ tan và anh mất em thật rồi
Nhìn hạt mưa cứ rơi anh nhớ em người ơi
Hạnh phúc sao quá xa vời.
Rồi vào những đêm tối anh lang thang giữa trời
Anh đi tìm em và mơ ước em quay về
Ngoài trời mưa cứ rơi anh cứ hi vọng thôi
Vì em đâu biết anh yêu em nhất trên đời.” (“Biết không em?” - Chi Dân)
Đứng hàng giờ liền bên khung cử sổ sát đất trông ra con sông nhân tạo xa xa, qua khói thuốc trắng bay bay là đôi mắt đỏ ngầu chưa một khắc vơi đi sự giận dữ. Hình ảnh đôi trai gái ôm nhau khóc bên lề đường vắng lặng như bóp nghẹn cả trái tim anh. Chưa bao giờ kể từ ngày gặp và yêu thương cô, anh lại nghĩ rằng, sẽ có một ngày cảnh tượng này có thể xảy ra trước mắt anh. Vậy mà anh vẫn cố gắng tin rằng, đây không phải là sự thật.
Làm sao em có thể đối xử với anh như vậy?
Cầm lấy tấm ảnh Nga đang ngồi gọn lỏn trong vòng tay mình, dịu dàng nở nụ cười đón nhận chiếc hôn lên má của mình từ phía sau. Andrew thở một hơi nặng nề, hai hàm răng cắn chặt vào nhau trong khuôn miệng cực kỳ gợi cảm khiến gân xanh nổi đầy cả mặt, tay anh run run bấu lấy khung hình rồi úp xuống mặt bàn. Hiện tại, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cô thôi cũng đã đủ làm tim anh đau lên từng hồi liên tục không ngừng.
Đúng như anh đã dự đoán, hai người họ đã nảy sinh tình cảm với nhau sau vài lần gặp gỡ. Đỉnh điểm của sự việc này là khi Will một hai nhất quyết muốn Nga trở thành thư ký riêng của mình.
Chính vì vậy, Andrew đã cho Tiệp ngấm ngầm theo dõi mọi hành động của cả hai kể từ giây phút đó. Tuy nhiên, sau đó, anh lại thở phào nhẹ nhõm khi Tiệp không tìm ra được bất cứ cử chỉ vượt quá giới hạn nào giữa chị dâu và em chồng tương lai kia. Cho đến tận đêm tiệc kỷ niệm thành lập tập đoàn, sau khi nhìn dấu vết ửng hồng từ đôi môi nào đó đã in dấu trên người Nga, đích thân Andrew đã lẳng lặng truy cứu việc này trong âm thầm. Khi chính mắt nhìn thấy Nga và Will ôm nhau thắm thiết ngay bên kia làn đường, anh đã đau đớn nhắm mắt lại trong một khắc, cố kiềm nén cơn thịnh nộ đang điên cuồng cào xé trong người mình khi phát hiện ra sự thật phũ phàng này. Thì ra Tiệp chính là người tiếp tay cho giặc, đứng ra bưng bít mọi thông tin về mối quan hệ trong bóng tối của Nga và Will.
"Từ khi nào?"
Đứng đối lưng về phía Tiệp đang quỳ trên nền nhà, Andrew chấp hai tay ra phía sau, ánh mắt vẫn đỏ ngầu đầy hung tợn âm thầm nhìn ra con sông nhân tạo đang chảy rì rầm trước mặt. Ánh trăng vàng vọt tan chảy hoàn toàn trên thân hình cao lớn vẫn còn nguyên vẹn trong bộ vest đen của anh. Từ lúc trở về phòng, anh không hề đập phá bất cứ vật dụng gì như thói quen mỗi khi anh nỗi cơn giận dữ trước đây. Anh cũng không uống rượu hay làm bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ hàng giờ liền như thế này.
Hành động này của Andrew còn khiến Tiệp hoang mang hơn cả việc anh ra tay đả thương mình cho hả giận. Vì Tiệp biết, nếu như Andrew phát hiện ra bí mật này, mọi việc sẽ trở nên tồi tệ như thế nào. Không chỉ với anh, mà quan trọng hơn là với hai người còn lại. Đó là lý do tại sao anh đã giữ kín chuyện này và đinh ninh rằng mình có thể giải quyết nó một cách triệt để trước khi Andrew biết chuyện. Nào ngờ, mọi thứ đã không hề đơn giản như anh đã nghĩ.
"Dạ! Từ lúc…cô chủ Thiên Nga hiếng máu nhân đạo."
Ngập ngừng đưa mắt nhìn về tấm lưng cao lớn của Andrew, Tiệp khẽ lên tiếng trả lời và kể ra hết tất cả sự thật mà anh đã âm thầm nghe theo lệnh của Andrew mà theo dõi suốt mấy tháng nay. Anh đã che giấu hết tất cả mọi việc mà không báo lại cho Andrew biết. Đây cũng là lần đầu tiên, anh nói dối và che giấu một việc đối với ông chủ của mình. Sự trung thành tuyệt đối của anh dành cho ông chủ của mình bao nhiêu năm qua bị hoàn toàn phá vỡ chỉ vì phải che giấu cho mối tình vụn trộm đáng chê trách này.
Kể từ giây phút nhìn thấy khuôn mặt hung tợn như thần chết của Andrew bước ra khỏi xe, Tiệp đã âm thầm hiểu ra những gì mình sẽ phải đối mặt nếu như bí mật này bị bại lộ.
Từ khi Andrew ra lệnh cho Tiệp bí mật theo dõi hành động cử chỉ của Nga, anh đã riêng lẽ điều tra sự việc từ cô bạn thân thiết nhất của Nga và là người bạn gái hiện tại của mình, người được mệnh danh là bà 8 không ai có thể soán ngôi của TLS, Cam Thảo.
"Anh muốn hỏi em một chuyện."
Nở nụ cười khoe trọn hai chiếc lúm đồng tiền xinh xắn trên gương mặt được trang điểm loè loẹt nhưng vô cùng đáng yêu, Thảo mừng rỡ chờ đợi câu hỏi từ Tiệp, người mà ít khi mở lời nói chuyện với cô chứ đừng nói đến việc, chỉnh chu và nghiêm túc đưa ra một câu hỏi mà theo cô nghĩ là mang tính chất rất đặc biệt này.
"Ừm! Có chuyện gì vậy? Anh cứ hỏi đi!"
"Em thấy Nga và Tổng Giám Đốc thế nào?"
Gương mặt đang tươi như hoa được dội nước của Thảo bỗng chốc biến sắc hoàn toàn, cử chỉ này hoàn toàn không thể nào qua được con mắt vốn rất nhạy bén và tinh tường của Tiệp. Vừa nhìn thấy thái độ của Thảo, Tiệp đã đoán biết được cô đang biết được chuyện gì giữa Nga và Will nên ngay cho dù Thảo đã vội vàng trả lời.
"Thì bình thường chứ có gì đâu. Sao tự nhiên anh lại hỏi em như vậy?"
"Em đang giấu anh chuyện gì phải không? Trước giờ, em không có cái tài giữ bí mật gì với ai cả. Nhất là với anh. Vì sao hôm nay lại lấp liếm như thế?"
"Lấp liếm đâu mà lấp liếm? Em thì có biết gì đâu…"
"Vậy thì thôi…"
Tiệp xuống giọng trả lời như không còn quan tâm đến chủ đề mà mình đang nhắc đến. Tuy nhiên, một lần nữa, Thảo lại làm anh càng muốn biết rõ điều mà cô đang nắm giữa trong lòng.
"Nhưng có chuyện gì sao anh? Hai người họ có chuyện gì sao mà anh lại hỏi em như vậy?"
"Nếu như em biết điều gì giữa họ thì hãy nói cho anh biết. Trước khi sự việc đến tai của Andrew. Em biết tính của ông chủ anh rồi đó."
Nhìn vẻ mặt rất căng thẳng của Tiệp, Thảo mơ hồ sự việc dường như không còn có thể che giấu được nữa. Vì thế, trước khi Tiệp vừa định quay lưng bước đi, cô đã ngập ngừng gọi anh lại.
"Tiệp…"
"Có chuyện gì sao?"
"Nga và Tổng Giám Đốc, họ đang yêu nhau sao? Ý em là Tổng Giám Đốc yêu Nga sao?"
"Tại sao em lại hỏi anh như vậy. Em đã biết chuyện gì em hãy nói mau?"
"Em…"
"Em không tin anh sao?"
Hai tay đan xen vào nhau cùng gương mặt lộ vẻ căng thẳng và lo lắng thấy rõ, Thảo quay lưng về phía Tiệp khó khăn nói. Cô thật lòng không muốn hé lộ chuyện này với bất kỳ ai. Quen biết Andrew bao nhiêu năm qua, cô thừa biết tính khí của Andrew như thế nào. Nếu cô mà để chuyện này bại lộ ra, thiệt sự hậu quả như thế nào cô không dám nghĩ đến.
"Chuyện là…Thiệt! Em không biết trong đầu Nga nó đang nghĩ gì? Tại sao có thể qua lại với chính em chồng tương lai của mình cơ chứ? Andrew mà biết chuyện này thì sẽ thế nào đây?"
"Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?"
Đôi mắt bé tí sợ hãi nhìn Tiệp đang đặt hai tay lên vai mình, Thảo ngập ngừng kể.
"Mấy tháng trước, em đã nghe thấy một cuộc hội thoại của hai nhân viên y tá. Lúc đó, em đang nằm phía sau tấm màn chắn nên không ai nhìn thấy, em nghe hai người đó nói rằng, Tổng Giám Đốc có tình ý với Nga và còn..nắm cả tay của Nga khi nó đang nằm ngủ nữa."
Ánh mắt không giấu được vẻ lo sợ như đang sợ hãi cho chính mình, Thảo nhăn mặt nhìn Tiệp chờ đợi phản ứng từ anh. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Tiệp khẽ run lên.
"Có..thật là như vậy?"
Thảo gật nhẹ đầu, mặt không vơi được vẻ lo lắng, chắc nịch khẳng định thêm.
"Anh nghĩ em dám bày đặc ra chuyện như thế này sao?"
"Đã kể với ai chuyện này chưa? Em đã hỏi Nga chuyện này chưa?"
"Chưa! Em làm sao dám kể với ai chứ?"
Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời, Thảo giữ nguyên vẹn một bí mật mà không hề dám hé răng với bất cứ người nào. Ngoài lời cảnh cáo của Tiệp là sẽ chia tay nếu như cô dám để lộ chuyện này, thì việc muốn bảo vệ Nga và Will là một trong những lý do khiến cô dù vốn không biết cách giữ bí mật cũng phải bắt đầu tập dần từ đây.
Không những cố gắng bưng bít mọi chuyện đang xảy ra giữa Nga và Will, Tiệp còn yêu cầu Thảo phải thường xuyên quan tâm đến Nga và khuyên bảo cô hãy dừng ngay những việc mà cô không nên làm. Thế nhưng, những câu hỏi và lời khuyên bóng gió của Thảo vẫn không thể nào khiến Nga hiểu ra hay để tâm đến.
Mặc dù, Tiệp đã quỳ dưới chân của Andrew hàng tiếng đồng hồ để cầu xin sự tha thứ, nhưng Andrew vẫn không thể nguôi ngoai được được cơn giận trong lòng. Tất cả những gì Tiệp cố gắng giải thích đều không thể lọt vào tai anh.
Làm sao anh có thể tin tưởng được bất cứ người nào trên đời này nữa, khi người mà anh vốn tin tưởng nhất lại có thể phản bội anh?
Hay nói đúng hơn, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ tin tưởng đến bất cứ người nào, cô là người duy nhất mà anh đã trao trọn vẹn niềm tin.
Nếu như gìờ đây, ngay cả cô cũng không thể làm cho anh tin tưởng được nữa, thì một người đã dám cả gan qua mặt anh như Tiệp có còn tiếp tục để anh đặc niềm tin vào?
Anh có cảm giác như cả thế giới quay lưng lại với mình.
"Tôi thực sự xin lỗi ông chủ. Ông chủ hãy cứ trừng phạt tôi. Bất cứ sự trừng phạt nào cũng không làm tôi căm ghét ông chủ, nhưng xin ông chủ hãy để tôi ở lại để phục vụ cho ông chủ."
"Tôi không muốn nhìn thấy mặt một kẻ phản bội như cậu."
"Ông chủ! Xin hãy để tôi chuộc lại mọi lỗi lầm. Tôi hứa sẽ xử lý chuyện này một cách êm đẹp nhất."
"Sau những gì cậu đã làm, cậu nghĩ tôi còn có thể tin tưởng cậu được nữa sao? Ra ngoài đi!"
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 5)
Cho đến nay, mọi chuyện có liên quan đến Nga và Will đều do một nhân viên cấp dưới khác của Andrew đảm trách. Tiệp không biết ông chủ của mình đang giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng rõ ràng những gì Andrew đang thể hiện thực sự khiến anh vô cùng bất ngờ. Cách xử lý này làm Tiệp có cảm giác như đây không còn là ông chủ của mình mà là một người hoàn toàn khác. Thực sự, đây vốn không phải là bản tính của Andrew.
Khi sự thật bị phơi bày, Tiệp đã nghĩ rằng, Andrew sẽ điên cuồng mà tìm đến Will để thanh toán. Và có lẽ, anh sẽ có thể giết chết Nga vì ghen. Thế nhưng, mọi chuyện lại diễn ra hết sức lặng lẽ đến độ anh cũng phải ngạc nhiên. Tuy nhiên, phía sau sự yên tĩnh đó lại là một sự tính toán dã tâm, một cách giải quyết vô cùng khôn ngoan.
"Cọc! Cọc"
"Mời vào!"
Phòng Tổng Giám Đốc thoáng mát, rèm cửa luôn được Will yêu cầu vén gọn gàng hai bên, mặc sức để ánh nắng bên ngoài ùa vào căn phòng ngăn nắp và yên tĩnh. Bên bàn làm việc, anh đang ký một số văn kiện quan trọng cho Casey.
Sự xuất hiện của Andrew ở phòng làm việc của Will lúc này luôn khiến Casey trở nên bồn chồn lo lắng. Cho dù cô cứ đinh ninh nghĩ rằng, Andrew vẫn chưa hề biết chuyện gì giữa Will và Nga. Thế nhưng, nét mặt chẳng ai có thể đoán được tâm trạng của anh luôn khiến cô lạnh sóng lưng. Cô có cảm giác đằng sau khuôn mặt đó có thể hô mưa gọi gió bất cứ lúc nào.
"Anh Andrew! Mấy hôm nay không gặp anh, em cứ nghĩ anh đi công tác rồi."
Vừa mới tươi cười gật đầu chào Andrew, Casey đã bị anh đuổi ra khỏi phòng một cách bất nhã, khiến cô cũng phải sững người đến độ quên cả ngượng ngùng. Từ trước đến này, cô thừa biết tính anh thô lỗ cộc cằn như thế nào. Tuy nhiên, anh cũng không đến độ ngang nhiên đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
"Casey! Ra ngoài đi!"
Không bận lòng đến khuôn mặt tối đen của Casey khi ôm tập hồ sơ Will vừa ký xong rời khỏi phòng. Andrew cũng không như một khi đá ghế ngồi phịch xuống mà chỉ đứng đối diện bàn làm việc của Will không xa lắm, hai tay bỏ vào túi quần trầm ngâm, nhìn về phía Will trong giây lát.
Will lúc này cũng đã tạm dừng công việc đang làm. Anh ngã người ra ghế nhìn Andrew một lúc, mắt đối mắt với khuôn mặt không hề tỏ vẻ thiện ý kia. Sau đó, anh cất giọng hỏi.
"Mẹ đã sang Việt Nam mấy ngày rồi. Sao anh không qua nhà thăm mẹ. Bà cứ trông và nhắc anh mãi."
"Hãy nhắn rằng, đừng nhắc và đừng trông! Vì chuyện đó sẽ không xảy ra."
Nghe Andrew trả lời một câu lạnh nhạt, Will thở dài một cách bất lực, lưng rời khỏi thành ghế, tiếp tục kiểm ra một số tập hồ sơ trên bàn.
"Anh đến đây gặp tôi có chuyện gì?"
"Hãy ký quyết định chuyển bộ phận của Trần Thiên Nga ngay hôm nay! Tôi không muốn có bất cứ sự trì hoãn nào nữa."
Đã hai hôm nay, Andrew đã ra lệnh cho thư ký làm giấy chuyển bộ phận cho Nga. Thế nhưng, Will vẫn chần chừ chưa muốn ký. Việc này khiến anh vô cùng tức giận.
Thực chất, Andrew vốn có thể dùng quyền lực của mình mà thiêng chuyển Nga đến bất cứ bộ phận nào trong công ty. Tuy nhiên, anh không muốn cô nghĩ rằng, anh đang điều khiển công việc của cô. Chính vì thế, anh bắt buộc Will phải làm hợp lệ quyết định này.
"Nếu như thư ký Nga không có ý kiến hay tự làm giấy yêu cầu chuyển bộ phận. Thì tôi cũng không có lý do gì phải ký những tờ giấy không hợp lệ như thế này."
"Việc em chồng tương lai một mực cứ muốn giữ chị dâu của mình bên cạnh như vậy thực sự là một điều không hay. Tôi không muốn có bất cứ lời ra tiếng vào nào trong công ty này. Hãy ký đi!"
Will vẫn lặng yên như nước trước những gì mình vừa nghe, cũng như anh không màn để tâm đến những gì Andrew vừa nói. Tuy nhiên, anh mơ hồ nhận ra, người anh trai vốn có con mắt vô cùng tinh tường kia đã biết điều gì đó về mối quan hệ giữa anh và Nga. Anh không hề cảm thấy lo lắng về điều này một chút nào.Vì chính anh cũng rất muốn Andrew được biết sự thật.
"Tôi nhắc lại, tôi sẽ không ký bất cứ giấy tờ nào. Thư ký Nga cũng sẽ không di dời đến bộ phận nào khác. Cô ấy không phải là một món đồ mà người khác muốn mang đi đâu thì đi. Tôi sẽ không cho phép bất cứ người nào làm điều đó với cô ấy."
Khi kiên quyết thẳng định với Andrew điều này, dưới cánh tay Will vẫn còn nguyên tờ đơn xin nghỉ việc từ Nga. Cho đến tận hôm nay, anh vẫn không đồng ý ký cho cô nghỉ việc.
Trước lời phản hồi chắc nịch khó lòng lay chuyển của Will, Andrew mặt vẫn điềm nhiên mà không hề tỏ ra tức giận. Anh nhếch môi cười một cách khinh bỉ, nhìn thẳng về phía Will hạ giọng mỉa mai.
"Đợi khi nào có đủ sức làm điều đó thì hẵn nói. William! Mày đang quên một điều là mày đang chống đối ai."
Nhìn thái độ lặng thinh của Will, Andrew kiên định nói tiếp.
"Cho dù mày có ký hay không ký tờ giấy này, Thiên Nga sẽ vẫn quay trở về phòng Phát Triển và trở thành thư ký riêng của tao."
"Đừng đối xử với cô ấy như vậy! Xin anh hãy tôn trọng quyết định của cô ấy hơn là luôn luôn dàn xếp mọi thứ theo ý muốn của anh. Đã bao giờ anh nghĩ đến cảm xúc của cô ấy chưa? Đã bao giờ anh nhìn thấy gương mặt sợ hãi của cô ấy khi có ai nhắc đến tên anh chưa?"
"Tao nghĩ mày đang xen vào đời tư của thư ký mình quá mức rồi. Nhất là chị dâu tương lai của mình thì lại càng không. Từ trước đến nay, chưa có ai dám giành của tao bất cứ thứ gì, nên nhớ mày cũng không là trường hợp ngoại lệ. Tập trung chuyên môn và dừng ngay những việc mày không nên làm! Bằng không thì... đừng có trách tao."
Nhìn Will bằng đôi mắt sắc lạnh sau khi kết thúc những lời cảnh cáo của mình, Andrew vừa quay lưng bước đi thì giọng nói của người phía sau lại tiếp tục cất lên, khiến anh hoàn toàn dừng bước.
"Anh đang cố gắng phô trương sức mạnh với tôi sao? Anh nghĩ những lời đe doạ của anh sẽ khiến tôi dừng lại? Andrew! Tôi sẽ…không từ bỏ cô ấy. Tôi sẽ không từ bỏ Nga.”
Xoay nửa người nhìn về phía Will, Andrew đối mắt với những gì Will vừa tuyên bố.
"Nếu anh thưc sự hiểu được ý nghĩa của tình yêu. Nếu như anh hiểu được tình yêu thực sự là gì thì anh phải tôn trọng Nga và quyết định của cô ấy. Hãy để cô ấy lựa chọn những thứ có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Chẳng phải đây là điều mà cả anh và tôi đều mong muốn sao?"
"Lựa chọn ư? Thật nực cười! Sẽ không có bất cứ sự lựa chọn nào. Mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ mày là ai mà có tư cách nói ra những điều này? Mày nghĩ mày có thể xứng đáng để Thiên Nga chọn lựa sao? Mày nghĩ tình cảm 5 năm bên nhau giữa tao và Thiên Nga có thể bị lung lay chỉ vì một thằng vớ vẫn như mày sao? Tỉnh mộng lại đi!"
"Nếu anh đã tự tin tình cảm của hai người dành cho nhau sâu sắc đến như vậy? Thì tại sao anh lại lo lắng đến độ phải ép buộc tôi ký những tờ giấy giả danh như thế này để hòng đưa Nga rời xa căn phòng này? Anh sợ điều gì mà phải chia cắt tôi và cô ấy?"
Rời khỏi ghế tiến về phía trước mặt Andrew, Will nói tiếp.
"Hành động mà anh đang làm cho thấy anh đang rất sợ sẽ mất cố ấy không phải sao?"
"Nên nhớ rằng, Thiên Nga chọn lựa ai. Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất là ngoài tao ra, không ai có tư cách trở thành người đàn ông của cô ấy. Mày lại càng không!"
Cho dù khi rời khỏi phòng làm việc của Will, Andrew vẫn luôn giữ được vẻ thãn nhiên và điềm tĩnh vốn có. Anh muốn Will hiểu rằng, những bí mật đang diễn ra giữa hai người họ thực sự không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Nga. Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh thực sự cảm thấy bất an.
Trong khi Andrew vẫn đang suy tính và tìm làm cách để đưa Nga rời khỏi vị trí thư ký Tổng Giám Đốc thì chính cô lại đột ngột xin anh được trở về phòng Phát Triển để làm việc như một nhân viên thiết kế phần cứng của máy ảnh. Tất nhiên, quyết định này của cô khiến anh mừng thầm trong lòng, vui đến độ quên cả dấu chấm hỏi.
Vì sao cô lại đặc biệt và khẩn trương quan tâm đến thiết kế phần cứng của máy ảnh đến như vậy?
Mặc dù trước đây, Nga đã luôn tỏ ra thích thú với việc thiết kế mẫu mã mới của sản phẩm. Tuy nhiên, dạo gần đây, cô lại vô cùng khẩn trương về vấn đề này. Không những thế còn liên tục nhờ anh giúp đỡ Will trong việc ra mắt sản phẩm mới. Đương nhiên, thái độ này của cô khiến trong lòng anh ghen không sao tả xiết. Mặc dù vậy, ngoài mặt, anh vẫn điềm nhiên như không hề biết bất cứ mối quan hệ nào giữa cô và Will. Trong khi đó, thái độ và việc thể hiện tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề thay đổi và càng lúc càng sâu đậm.
"Andrew! Anh không thể giúp Tổng Giám Đốc tiếp tục trụ thêm một vài tháng nữa trước khi mẫu mới này được ra mắt sao?"
Tựa người vào thành ghế da sang trọng, Andrew nhìn về phía Nga hạ giọng nói sau khi nghe lời đề nghị từ cô. Lời đề nghị mà nội dung của nó thực sự làm anh rất không vui trong lòng.
"Cho dù mẫu mới này có được ra mắt thì William cũng không thể tiếp tục giữ vị trí này đâu. William không thích hợp làm một người quản lý."
"Chỉ quản lý TLS Việt Nam trong một thời gian ngắn như vậy làm sao có thể đánh giá được thực lực của một Tổng Quản Lý. Em tin rằng, những mẫu sản phẩm sắp ra mắt sắp tới đây sẽ đạt được chỉ tiêu mà cổ đông và ban giám đốc yêu cầu."
Rời khỏi bàn làm việc, Andrew tiếp về ghế sô pha, cúi người cầm chai rượu đang được đặt trên bàn rót một ly. Nhấm một ngụm rượu, anh nhìn vì phía Nga đang đứng. Chỉ cần liếc qua gương mặt cô, anh cũng nhìn thấy được cô đang mong chờ câu trả lời của anh biết nhường nào.
Vẫy tay yêu cầu Nga tiến lại gần mình, Andrew đột ngột nắm chặt tay cô kéo xuống bên anh, yên vị trên người anh.
Nga chống đối đứng lên với lý do không muốn nhân viên của Andrew đột ngột bước vào phòng và nhìn thấy cảnh này. Tuy nhiên, anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, giữ cô lại trên đùi anh. Vùi mặt vào mái tóc dài đen mượt như nhung của cô, anh nhắm mắt hít lấy mùi thương trà xanh quen thuộc. Hôm nay, cô xoã tóc khi đi làm vì mới gội. Anh luôn thích ngắm nhìn cô với mái tóc buông xoã ngang lưng thế này. Nó khiến cô trông xinh đẹp và dịu dàng hơn, luôn luôn làm anh không thể rời mắt khỏi cô, khiến anh luôn luôn khao khát muốn chạm vào cô, sở hữu cô.
"Vì sao em lại quan tâm đến vấn đề này như vậy?"
Né tránh câu trả lời trực tiếp từ Andrew, Nga tiếp tục cầu xin anh hãy tìm cách để giúp Will tiếp tục giữ vị trí của mình.
"Anh thực sự không thể giúp Tổng Giám Đốc sao? Hãy cho Tổng Giám Đốc thêm một cơ hội."
Không hề để lộ bất cứ sắc thái nào trên gương mặt, cho dù lúc đó trong lòng Andrew lồng lộng lên vì ghen đến độ anh chỉ muốn bóp nát Nga trong vòng tay anh, để cô vĩnh viễn thuộc về ảnh. Và thay vì kiên quyết từ chối lời đề nghị của cô, anh lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô dò xét, nhếch môi cười hạ giọng nói những câu trêu ghẹo nửa đùa nửa thật.
"Cho dù đó có là em trai của anh đi chăng nữa thì việc chị dâu tương lai quan tâm đến em chồng như vậy thực sự khiến anh không được vui cho lắm…"
Thấy Nga cúi đầu lãng tránh câu nói của mình, Andrew điềm nhiên xoay xoay ly rượu trong tay, mỉm cười nói tiếp.
"Nếu như em muốn anh giúp William. Vậy thì hãy nói cho anh biết lý do vì sao em lại quan tâm đến William nhiều như vậy. Nếu như em có thể đưa ra một lý do chính đáng. Anh đây sẽ không ngần ngại mà giúp cho…William."
Đưa tay nâng khuôn mặt bối rối của Nga đang tìm cách lãng tránh ánh nhìn như xuyên thấu của mình, Andrew chốt lại một câu khiến cô hiểu rằng, việc Will tiếp tục làm Tổng Quản Lý của TLS Việt Nam là điều không thể.
"…Còn, nếu như em không thể đưa ra được một lý do nào chính đáng. Thì kể từ giây phút này đây, đừng bao giờ nhắc đến chuyện này một lần nữa. Đương nhiên, anh sẽ không phủ nhận rằng, anh thực sự rất không hài lòng khi em dành sự quan tâm của mình cho một người đàn ông khác không phải là anh…"
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 6)
Không nằm ngoài dự đoán của nhiều người, Will đã không đạt được con số sản lượng tăng 10% mà cổ đông và ban giám đốc đề ra trước đó. Với kết quả này, anh buộc lòng phải rời khỏi chức vụ Tổng Giám Đốc.
Mặc dù, ông Anthony đã can thiệp vào chuyện này, nhằm giúp đỡ anh kéo dài vị trí quản lý thêm một thời gian nữa. Thế nhưng, anh đã không cần đến sự giúp đỡ của cha mà tự nguyện từ chức. Quyết định của anh khiến cho ông rất thất vọng và tức giận.
Để tránh mất mặt với ban giám đốc điều hành công ty, ông Anthony buộc lòng chuyển Will sang nắm giữ chức Tổng Giám Đốc TLS Thượng Hải. Thế nhưng, anh đã không nhận vị trí này mà quyết định ở lại TLS Việt Nam và lãnh nhiệm vụ mới là nghiên cứu thiết kế phần mềm máy ảnh.
Will đưa ra quyết định này không chỉ vì anh yêu thích Việt Nam, muốn đóng góp một phần công sức cho TLS chi nhánh trên đất mẹ mà còn là vì trong tim anh vẫn còn quá lưu luyến hình bóng của Nga. Được nhìn thấy cô mỗi ngày là sức mạnh giúp anh có thể đứng vững và sống tiếp. Đương nhiên, quyết định này của anh khiến Andrew cực kỳ không hài lòng. Từ lâu, Andrew chỉ muốn cậu em trai mình biến khỏi đất nước hình chữ S này càng nhanh càng tốt. Thế nhưng, cuối cùng, anh cũng để yên chuyện này. Vì trong đầu anh đã sẵn sàng cho những bước tiếp theo trong kế hoạch mang Nga trở về đúng vị trí của cô, ngay bên cạnh anh.
Tuy cùng chịu sự quản lý của giám đốc Phát Triển, nhưng phòng thiết kế phần mềm và phần cứng của máy ảnh được toạ lạc tại hai tầng riêng biệt của trụ sở TLS. Cả hai nhóm thiết kế này có mối quan hệ chặt chẽ với nhau với mục tiêu tạo nên những chiếc máy ảnh đẹp, chất lượng và hiện đại nhất.
Có thể nói, tuy lần này, Will nhận sự nhục nhã ê chề khi phải rời ghế Tổng Giám Đốc để nhường lại cho một người mới, nhưng anh lại cảm thấy đây là một điều may mắn khi vẫn được thường xuyên lui tới phòng Phát Triển để gặp Nga và được làm việc cùng với cô.
Ngày Will từ chức, Nga tình cờ nhìn thấy anh đứng một mình ở khu vực giải trí của công nhân viên. Sau một lúc suy nghĩ, cô đã tiến đến bên cạnh anh. Lặng lẽ đứng cạnh anh một lúc lâu, cô mới cất giọng an ủi.
"Anh đã làm hết sức mình. Tất cả công nhân viên đều ghi nhận công sức của anh trong 9 tháng qua."
Có chút xấu hổ trên gương mặt, Will quay sang nhìn Nga gượng cười.
"Cám ơn em vì đã đánh giá anh cao, nhưng anh thừa biết mình vốn không có tài quản lý. Có lẽ, anh nên trở về đúng chuyên môn của mình như một trong những cổ đông đã từng khuyên trước đây…"
Lặng lẽ nhìn Will mới ánh mắt cảm thông, Nga ước cô có thể làm điều gì đó để giúp cho anh. Chiếc máy ảnh đầu tiên và duy nhất cô thiết kế đã không được Andrew phê duyệt và áp dụng sản xuất mặc dù đã nhận được rất nhiều ý kiến tích cực từ giới chuyên môn.
"Sắp tới, anh sẽ làm việc ở phòng Phát Triển, chuyên về thiết kế phần mềm. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một chiếc máy ảnh thật đẹp…"
Thông tin Will vừa nói khiến Nga rất bất ngờ. Cô vì anh mà trốn chạy khỏi vị trí thư ký Tổng, trong khi anh lại đuổi theo cô đến tận phòng Phát Triển. Cô biết nếu cả hai vẫn tiếp tục gặp và gần gũi nhau như thế này. Mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp. Andrew đã bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và anh, cô thực sự không muốn việc gặp anh sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với người hiện tại. Cô không muốn Andrew buồn và đau lòng vì cô. Cô không muốn Casey mỗi khi nhìn thấy cô, trong ánh mắt chỉ chứa toàn sự oán hận. Và trên hết, cô không muốn bất cứ hành động dù cố ý hay vô tình của mình có thể khiến anh nuôi hy vọng về cô.
"Tại sao lại phải như vậy?"
Will không hiểu câu hỏi của Nga lắm, anh nheo mắt như muốn cô đưa ra một câu hỏi rõ ràng hơn.
"Tại sao nhất thiết phải là phòng Phát Triển? Anh hiểu rằng, việc gặp nhau như thế này đối với chúng ta là điều không nên. Tôi không muốn vì tôi mà nhiều người phải đau khổ."
Đưa bàn tay chạm lấy cánh tay Nga trong sự xa lánh của cô, Will đau khổ khẽ giọng nói, ánh mắt nâu buồn miên man như người lạc lối.
"Anh không thể từ bỏ em. Anh đã mất em một lần rồi. Anh tuyệt đối sẽ không để mất em thêm một lần nữa."
Lùi chân về phía sau một bước như kẻ trốn chạy, Nga cứng rắn nói, nhất quyết không để nước mắt tuôn ra.
"Hãy về Mỹ đi! Tôi xin anh!"
"Em nghĩ rằng anh có thể làm điều đó sao? Nếu anh có thể làm điều đó. Anh đã ra đi từ khi gặp lại em rồi."
"Will! Chúng ta đã kết thúc rồi. Đã thực sự kết thúc. Anh không hiểu sao?"
Tiến về phía trước, Will đặt hai bàn tay lên đôi vai gầy của Nga lay lay nhẹ như muốn cô thức tỉnh và lắng nghe những gì anh đang cố gắng nói.
"Chúng ta có thể làm lại từ đầu. Anh sẽ chờ em."
"Tôi sẽ không quay lại. Trái tim tôi đã đau một lần rồi. Tôi không muốn sẽ phải chịu đựng lại nỗi đau đó. Tôi không có niềm tin vào tình yêu của anh một lần nữa. Xin anh hãy quên tôi đi! Và hãy chỉ nhớ về tôi như là…một kỷ niệm!"
Quay lưng bỏ lại Will một mình trong không gian vắng lặng và tối tăm, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà càng lúc càng lớn của Nga đủ biết cô đã cố gắng trốn chạy nhanh ra khỏi nơi này như thế nào. Đêm nay, phải khó khăn lắm cô mới quyết định tiến lại gần anh để gửi lời cảm thông và an ủi. Mặc dù trong lòng cô vẫn luôn chứa đựng hình bóng của anh và vẫn yêu anh vô cùng sâu đậm, nhưng cô sợ bất cứ sự gần gũi nào mà mình vô tình mang đến sẽ khiến anh và cô càng khó tách rời nhau. Những gì còn lại giữa anh và cô giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm, những kỷ niệm đẹp nhưng rất buồn mà cô sẽ mang theo trong tim suốt quãng đời còn lại.
Nép người vào một bức tường mà cô vừa tìm thấy được, cô ngữa đầu ra sau khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ đâu lại bắt đầu tuôn rơi tự do. Phía sau bức tường ấy, bóng dáng cao lớn của anh cũng khẽ gục đầu...
“Mỗi khi làm tổn thương anh,
Tại sao tim em lại còn đau hơn thế?
Mỗi khi làm anh khóc
Sao em lại khóc nhiều hơn anh?
Dù đã cố kiềm nén câu nói yêu anh
Em vẫn không thể kiềm nén…con tim mình trao đến anh
Dù em có gọi tên anh không thôi
Em vẫn cứ muốn gọi hoài cái tên đó…
Một người giống như nước mắt của em, một người thôi.
Người như hơi thở trong trái tim này
Giúp em sống qua mỗi ngày,
Và…giúp em sống thêm nhiều ngày nữa…
Anh như cuộc sống của em, hỡi người tình.
Dù cho cả thế giới này có quay lưng với em,
Anh cũng sẽ luôn ôm lấy em.
Luôn ở bên cạnh em
Em…yêu…anh!” ("One person" - Davichi)
Giữa Will và Nga giờ đây không chỉ còn là vì Andrew và Casey mà còn là vì mẹ anh. Bà Hậu tuy không cố gắng tách cô ra khỏi anh mạnh mẽ như với Andrew, nhưng từng câu từng lời cảnh cáo đay nghiến của bà cũng đủ làm cô càng cố gắng rời xa anh thêm nữa.
Nga không trách bà Hậu. Vì cô hiểu tất cả những việc bà làm đều là vì thương con. Đúng là có bậc cha mẹ nào lại muốn những đứa con ưu tú như hai người đàn ông này yêu thương một người con gái như cô và quan hệ qua lại với một gia đình có quá nhiều phức tạp như gia đình cô.
Trong khi đối với Will, Nga đã cố gắng mạnh mẽ thẳng thừng từ chối và xa lánh tình yêu nồng nàng mà anh dành cho cô kể từ ngày gặp lại. Thì đối với Andrew, việc làm này đối với cô quả thật vô cùng khó khăn. Chỉ nghĩ đến việc làm lòng anh đau thêm một lần nữa là cô đã không cầm được lòng mình. Vì thế, cô đã quyết định sẽ âm thầm cầu xin bà Hậu cho cô và anh tiếp tục được ở bên nhau. Cô tin rằng thiện ý và tấm chân tình của mình có thể khiến lòng bà lay động. Có thể lúc này thì không, nhưng cô sẽ không ngừng tiếp tục. Cho đến tận hôm nay, cô vẫn chưa dám hé răng nói với Andrew bất cứ điều gì về những lần gặp gỡ giữa cô và bà. Thỉnh thoảng, cô có đề cập đến mẹ anh trong những lần trò chuyện cùng nhau. Cô muốn được biết đôi chút về bà, muốn được quan tâm đến bà nhiều hơn để có thể củng cố mối quan hệ của cả hai. Thế nhưng, như mọi lần, có vẻ nhưng anh không thích nhắc đến chuyện này. Mặc dù anh không hề tỏ vẻ khó chịu với cô mỗi khi cô nhắc đến bà, chỉ mỉm cười buồn kéo đầu cô vào lòng rồi lãng tránh sang một chuyện nào đó. Thái độ này của anh cũng khiến cô đủ hiểu rằng, cô không nên nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa.
Ngoài nặng lòng ơn nghĩa đã từng có với nhau suốt 5 năm trời dài đằng đẵng, Nga quyết định sẽ ở lại bên Andrew cùng nhau vượt qua bất cứ sóng gió nào trong đời cũng là vì gia đình mình. Tất nhiên, đó không phải là vì vật chất mà anh đã, đang và sẽ mang lại cho gia đình cô mà tất cả là vì mẹ cô.
Bà Nguyệt quý Andrew lắm. Mỗi khi anh đến nhà, bà cho dù có bận bất cứ việc gì cũng muốn được nhìn thấy anh, nắm tay trò chuyện với anh như là con ruột của chính bà. Hai người cũng vô cùng hợp tính. Mỗi khi ngồi cạnh nhau là bà lại mỉm cười luôn miệng, lặng lẽ ngắm nhìn Nga và anh đứng cạnh nhau với ánh mắt vô cùng hài lòng và mãn nguyện.
Andrew không chỉ cứu sống bà Nguyệt mà còn mang đến cho bà một cuộc sống sung túc đủ đầy. Sau ba lần phẫu thuật tim bởi bác sĩ giỏi người nước ngoài. Sức khoẻ của bà bây giờ rất ổn định. Một phần là vì được anh luôn luôn quan tâm và mua toàn thức ăn bổ dưỡng mang đến, một phần cũng là vì cuộc sống viên mãn mà chính anh là người trực tiếp mang lại cho gia đình bà.
Vì thế, Nga không thể nào chia tay với Andrew. Nếu cô làm như vậy. Mẹ cô sẽ là người buồn nhất. Không ngày nào mà bà không nhắc nhở cô mỗi một câu.
"Mạ giờ chỉ mong con và thằng Việt nên duyên vợ chồng. Có như vậy thì mạ mới an lòng mà nhắm mắt."
Mặc dù đã quyết định sẽ chống lại lời đề nghị của bà Hậu để tiếp tục cầu xin bà cho phép anh và cô được ở bên nhau. Thế nhưng, Nga lại vô cùng khó khăn trong việc gặp gỡ bà. Cô không biết bất cứ thông tin nào từ bà ngoài việc nghe nói gia đình bà đang lưu trú tại biệt thự The Tells bên cạnh con sông Sài Gòn lặng nước. Tuy mối quan hệ giữa cô và Casey đã không còn nặng nề như trước kia nữa, và dù cô ta đã lên tiếng xin lỗi và cầu xin cô sự tha thứ, nhưng Nga vẫn nhận ra, ánh mắt của Casey không thành tâm như những gì cô ấy nói. Nga có thể thông cảm cho Casy về điều này, vì cô hiểu Casey cần có thời gian để có thể quên đi nỗi đau mà chính cô là người mang đến cho cô ấy. Cho đến nay, cả hai vẫn không thể trở về được như ngày xưa. Vì thế, người duy nhất có thể cung cấp cho cô thông tin về bà Hậu không thể làm được cho cô điều này.
Trong khi Nga vẫn đang phân vân về chuyện này thì bà Hậu đã cho người đến gặp bà Nguyệt vào một buổi xế trưa khi bà vừa đi chợ về đến cổng nhà. Trong chiếc áo bà ba đen có bông trắng, bà kéo chiếc nón lá trắng ra phía sau một chút để nhìn người đàn ông lạ mặt vừa bước xuống xe đã tiến nhanh về phía bà.
"Xin lỗi! Bà có phải là bà Cam Ánh Nguyệt?"
"Dạ đúng rồi! Nhưng chú là ai mà biết tên tôi?"
"Tôi là trợ lý của bà Maria Đinh Ái Hậu. Bà chủ của tôi muốn được gặp mặt bà."
Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm (Phần 7)
Trong khi bà Nguyệt vẫn còn ngỡ ngàng và không hề biết đến người mà người đàn ông lạ mặt vừa nói tên, thì ông ta đã đưa cho bà thông tin về thời gian và địa điểm hẹn gặp. Không phải chờ đợi quá lâu, 2 giờ trưa ngày hôm đó, bà Nguyệt đã đến quán cà phê Huế Thương để gặp mặt người phụ nữa mà bà vô cùng tò mò này.
Hình ảnh hoàn toàn đối lập giữa hai người phụ nữ cùng trạc tuổi đang ngồi đối diện nhau khiến cho cả người phục vụ cũng tò mò nhìn vào. Một bên là một người sang trọng đài cát với mái tóc được bới cao gọn gàng trong bộ trang phục hàng hiệu đắc tiền và thanh lịch, còn một bên là một người trông có vẻ khắc khổ và căng thẳng trong bộ bà ba nhà quê màu xanh đậm, bên cạnh chiếc ghế bà đang ngồi là chiếc nón lá đang được để chỏng chơ.
Ngập ngừng nhìn bà Hậu, bà Nguyệt cúi đầu chào rồi nhẹ giọng lên tiếng cảm ơn khi bà lúng túng không biết cách gọi thức uống. Trước giờ, công việc này vẫn do những người con hay Andrew làm thay cho bà khi gia đình có dịp đi đến nhà hàng.
"Cám ơn chị! Tôi ít lui tới những nơi này. Mọi lần có đi thì mấy đứa nhỏ hay đứa con rể tương lai của tôi gọi dùm không hà."
Nở nụ cười thân thiện và hiền hậu nhìn bà Hậu, bà Nguyệt mới có thời gian nhìn kỹ hơn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đài cát trước mặt.
Trái với sự cởi mở và thân thiện của bà Nguyệt, bà Hậu tỏ ra rất xa cách và kiệm lời. Nghe bà Nguyệt nhắc đến cậu con trai cả của mình thì càng thêm khó chịu trong lòng. Cảm giác ghen tỵ với người đàn bà nhà quê trước mặt đột ngột hiện lên trong lòng, khi chính bà là mẹ ruột nhưng chưa bao giờ được đứa con trai ấy đưa đi dùng cà phê hay hiếu thảo gọi cho cả thức ăn thức uống như vậy.
"Có vẻ như bà rất thân thiết với cậu con rể tương lai của mình?"
Bà Nguyệt nghe được hỏi đến Andrew thì quên cả sự rụt rè và ngập ngừng ban đầu. Bà cười tươi, ánh mắt già nua khắc khổ sáng bừng lên khi liên tục kể về cậu con rể tương lai mà bà hết mực yêu thương và mong chờ.
'Ôi! Thằng Việt, con rể tương lai của tôi nó là một người đàn ông tốt bụng và vô cùng giỏi giang. Nó rất yêu thương và chiều chuộng con gái của tôi và hết lòng hiếu thảo với ba mạ vợ tương lai. Con gái tôi thiệt là có phước hết sức."
"Vậy sao?"
"Phải! Tôi thiệt không còn đòi hỏi gì thêm. Chỉ mong hai đứa nó thành đôi, nên duyên vợ chồng. Chị biết không? Nó cứ đến nhà lấy lòng tôi, không khi nào không nhờ tôi nói giúp một câu với đứa con gái lớn về chuyện làm đám cưới….À! Tôi thật là thất lễ quá. Vì quá vui khi nghe chị nhắc đến con rể nên quên mất việc chào hỏi chị…"
"Không sao! Cũng không phải ai xa lạ. Tôi là…mẹ của Andrew."
"Én-rù? Ý chị là…"
"Phải! Tôi là mẹ của chàng rể tương lai nhà chị, Andrew Việt Trần."
Trong khi bà Hậu vẫn giữ được phong thái điềm nhiên của một người quý tộc thì bà Nguyệt kinh ngạc đến độ há hốc mồm, miệng lắp bắp hỏi.
"Ôi! Trời ơi! Tôi thật là…Thì ra đây là mạ của thằng Việt. Xin lỗi chị! Tôi thiệt vô ý quá…"
"Không có gì! Có lẽ, tôi hiểu được cảm giác của chị khi may mắn có được một chàng rể ưu tú như vậy."
Trong khi bà Nguyệt ít nhiều mơ hồ hiểu được ngụ ý trong câu nói của bà Hậu qua nụ cười nhếch nhẹ môi có chút khinh khỉnh, thì bà Hậu vẫn giữ nguyên gương mặt cách xa, tự tin nói tiếp.
"Tôi tên là Ái Hậu. Chị là Nguyệt?"
"Phải! Tôi tên Nguyệt. Rất là vui khi được gặp mặt chị. Trước giờ, tôi ít nghe thằng Việt nhắc…"
Bà Nguyệt nói đến đây vội vàng im bật lại khi nhìn thấy ánh mắt thoáng buồn của bà Hậu. Trong lòng, bà trách cứ mình vô cùng khi vô tư nói ra những điều tế nhị như vậy. Nhưng quả thật, bà chưa nghe Andrew kể về mẹ ruột của mình bao giờ. Có hỏi tới thì anh cũng trả lời rất chung chung và mơ hồ. Vậy mà hôm nay, bà lại đột ngột ngồi tiếp chuyện với mẹ anh, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và sang trọng. Đây quả là một vinh dự lớn đối với bà. Nhìn bà Hậu, bà Nguyệt lại nghĩ đến Andrew trong lòng.
Mẹ đẹp như thế này thảo nào Andrew không đẹp trai khôi ngô tuấn tú như vậy.
Tỏ vẻ vô cùng ái ngại, bà Nguyệt chân thành nhìn bà Hậu ngập ngừng nói.
"Xin lỗi chị! Tôi thật là vô ý tứ quá…"
"Không sao!"
Bà Nguyệt lúng túng cầm ly nước cam đưa lên miệng uống, điệu bộ dễ dàng nhận ra của những người ít lui tới những nơi như thế này. Bà không biết phải nói gì, khi người trước mặt từ lúc gặp đến giờ chỉ thể hiện độc nhất một khuôn mặt vô cùng khó gần. Bà Hậu lại rất kiệm lời, khiến bà Nguyệt vô cùng khó khăn khi muốn bắt chuyện.
Một cảm giác bồn chồn như dự đoán một điều gì đó không bình thường đang xảy ra khiến bà Nguyệt căng thẳng, len lén đưa mắt nhìn bà Hậu mặt lặng lẽ như nước đang hưởng thức ly chè ấm nóng một cách vô cùng thuần thục.
"Lúc nãy, chị có đề cập rằng, con trai tôi đã lên tiếng hỏi cưới cô con gái nhà chị? Chuyện này là sự…thật?"
"Vâng phải…"
"Chắc là cô con gái của chị đã đồng ý?"
"Không! Thiệt sự là…Thiên Nga, con gái của tôi nó vẫn chưa đồng ý, nhưng tôi vẫn đang cố gắng khuyên nó."
"Vậy hãy khuyên con gái chị…từ bỏ lời cầu hôn này."
Dáng vẻ nhiệt tình của bà Nguyệt đột ngột dứt hẵn khi lời đề nghị của bà Hậu cất lên. Như nghe nhầm lời bà Hậu vừa thãn nhiên nói, bà Nguyệt ái ngại hỏi lại lần nữa.
"Dạ! Sao ạ…Chị vừa nói gì ạ?"
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình thãn như đang nói đến một vấn đề vô cùng bình thường, bà Hậu lặp lại câu nói với âm giọng không lớn, không nhỏ, không cao, không thấp. Mắt bà nhìn thẳng vào người đối diện mà không hề né tránh hay ái ngại.
"Hãy khuyên con gái chị chia tay với Andrew!"
Lời đề nghị của bà Hậu vừa lặp lại như tin sét đánh bên tai bà Nguyệt, khiến bà chỉ thốt lên được một tiếng duy nhất. Những lời tiếp tục sau đó của bà Hậu khiến cho bà Nguyệt chỉ còn biết lặng người đi.
"Chị…"
"Tôi từ đầu đã không đồng ý chấp nhận làm thông gia với gia đình chị…"
Bà Nguyệt từ một người phụ nữ hạnh phúc chuyển sang bất ngờ tột cùng mà không thể thốt nên lời, bà như không còn nghe và tin những gì đang văng vẳng bên tai mình.
Lời người phụ nữ trước mặt chua chát lắm, dù bà ta không dùng lực một chút nào, cứ nhẹ nhàng rỉ rã như dùng dao cứa nhẹ vào lòng bà.
Vậy mà Andrew vẫn cứ luôn miệng nói với bà, gia đình anh rất ưng thuận Nga. Việc hôn sự là tuỳ thuộc hoàn toàn vào quyết định của anh chứ không một ai khác.
"Andrew…Đứa con trai mà tôi vô cùng yêu thương, thật ra, tôi đã có người ưng ý cho nó từ lâu rồi. Chỉ là nó vẫn còn ham chơi qua đường với một vài người, trong số đó có con gái chị."
Nhìn gương mặt thất thần của bà Nguyệt, bà Hậu nở nụ cười nhếch môi như dành cho một kẻ vừa vỡ mộng rồi tiếp tục nói.
"Tôi nghĩ rằng, con gái của chị cũng không nằm ngoài trường hợp ngoại lệ. Vì thế, để tránh đau khổ và những hậu quả khôn lường về sau, chị hãy khuyên con gái chị...buông con trai tôi ra…"
Dừng lại một lúc, bà Hậu đưa tay cầm lấy chiếc túi xách bằng da sáng bóng rồi lấy trong đó ra một phong bì trắng tinh. Sau đó, bà đặt nhẹ lên bàn rồi đẩy nhẹ nhưng dứt khoát về phía bà Nguyệt.
"Đây là một chút lòng thành của tôi dành cho con gái chị cũng như gia đình. Mong chị nhận cho!"
Nhìn khuôn mặt bần thần, từ trắng bệch chuyển sang tái xanh của bà Nguyệt. Bà Hậu không chút bận lòng. Trong đầu bà nghĩ rằng, bà Nguyệt chỉ đang giả vờ đóng kịch một chút trước số tiền trong phong bì trắng mà bà vừa đưa mà thôi.
Nhếch nhẹ môi cười uống thêm một ngụm chè nữa, bà Hậu vô cùng thoã mãn và an tâm khi nhìn sắc mặt hoàn toàn thất vọng của bà Nguyệt. Quả thật, đối phó với ngưòi đàn bà nhà quê này dễ dàng hơn cô con gái ương bướng kia rất nhiều.
"Chắc chị cũng đã hiểu những lời tôi vừa nói nên tôi cũng không cần phải lặp lại. Tôi hy vọng chúng ta sẽ không phải gặp lại nhau nữa. Tôi đi trước đây. Chào chị!"
Đứng lên rời khỏi ghế, bà Hậu đeo kính đen, khoác chiếc giỏ xách cùng màu hiệu Hermes rồi thãn nhiên bước ra khỏi phòng riêng biệt của quán cà phê nổi tiếng đã bắt đầu khá đông đúc. Chính vì thế, bà không hề biết rằng, người còn lại trong phòng đã ngã quỵ xuống nền nhà vì đã cố gắng chạy theo để trả lại phong bì trắng.
Bà Nguyệt bị lên cơn đau tim đột ngột và được nhân viên của quán cà phê đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó.
Chiếc giỏi xách hàng hiệu dành cho các quý bà trung niên được Andrew tặng, thứ mà bà luôn yêu thích và tự hào nằm chỏng chơ trên nền nhà cùng với bà. Bên trong giỏ xách, chiếc thẻ căn cước đã cũ là thông tin duy nhất để nhân viên trong quán cà phê liên hệ với gia đình.
Nga nghe tin bà Nguyệt nhập viên khi đang làm việc ở TLS. Tin dữ này khiến cô hốt hoảng rời khỏi công ty ngay sau đó. Cô vội vã đón taxi chạy thẳng vào bệnh viện. Suốt đường đi, cô liên tục khóc vì sợ hãi. Trên điện thoại, Ngọc báo với cô là bà Nguyệt bị lên cơn đau tim đột ngột. Hình ảnh nguy kịch và yếu ớt của bà nhiều năm trước lại đột ngột hiện về trong trí nhớ của cô, khiến cô lo lắng đến độ rơi nước mắt. Như một phản xạ đã ăn sâu vào tiềm thức của mình, cô run rẫy bấm số điện thoại quen thuộc đã được cô đổi qua rất nhiều cái tên, nhưng cái tên yêu thích nhất vẫn là .
Vừa nhìn thấy điện thoại run lên, Andrew đã nhận ngay cuộc gọi. Lúc này, anh đang ngồi ở phòng chờ hạng thương gia để đón chuyến bay đi Mỹ công tác.
"Andrew…."
Nga chỉ gọi được tên của Andrew thôi rồi oà khóc nức nở như trẻ nhỏ làm anh lo lắng đến sốt ruột, liên tục dỗ dành và gặn hỏi.
"Ngỗng! Sao em khóc? Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh nói anh nghe…."
"Andrew! Andrew…Mạ đang nằm trong phòng cấp cứu. Em sợ quá. Andrew ơi! Em sợ quá…Mạ mà có chuyện gì em biết làm sao đây?"
Tiếng nhân viên sân bay đang thông báo về chuyến bay đang sắp cất cánh không còn làm Andrew bận lòng, không hề quan tâm đến những hành khách cùng phòng đang chuẩn bị rời đi hết.
"Em bình tĩnh. Mạ bị làm sao? Nói anh nghe…"
"Em nghe Ngọc nói, mạ bị lên cơn đau tim đột ngột ở ngoài đường nên được người ta đưa vào bệnh viện."
Không chần chừ một khắc, Andrew vội vàng đứng lên ra hiệu cho Tiệp đi lấy xe rồi rời khỏi phòng chờ máy bay. Trên đường đi, anh liên tục an ủi và trấn an Nga.
"Cục cưng! Em nghe anh nói nè. Mạ sẽ không sao. Tin anh đi há. Mạ không sao mà. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi lo cho mạ. Đừng khóc! Ngoan nào!"
Khi Andrew đến bệnh viện, Nga đã có mặt ở đó cùng với ông Thiên, Ngọc và vợ chồng Chi. Cô khóc sưng mắt cúi người úp mặt vào lòng bàn tay. Phía bên cạnh, Ngọc liên tục cào nhào.
"Tôi mệt chị Ba quá. Cái gì chị cùng phải bình tĩnh chứ. Mạ sẽ không có sao đâu."
Trước khi tiến đến ngồi bên cạnh Nga, Andrew lễ phép gật đầu chào ông Thiên và mọi người. Anh nhìn cô đang cúi đầu khóc mà trong lòng đau không kém gì cô. Kéo người cô vào lòng như ngày nào khi bà Hậu vừa vào trong phòng cấp cứu, anh hôn nhẹ lên chóp đầu đen nhánh, tóc tai đã bắt đầu bù xù của cô rồi khẽ giọng nói bên tai.
"Đừng sợ! Có anh đây rồi." (TLG: Đây là câu nói mà Hanny thích nghe từ người đàn ông của mình nhất .
Vừa nhìn thấy điện thoại run lên, Andrew đã nhận ngay cuộc gọi. Lúc này, anh đang ngồi ở phòng chờ hạng thương gia để đón chuyến bay đi Mỹ công tác.
"Andrew…."
Nga chỉ gọi được tên của Andrew thôi rồi oà khóc nức nở như trẻ nhỏ làm anh lo lắng đến sốt ruột, liên tục dỗ dành và gặn hỏi.
"Ngỗng! Sao em khóc? Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh nói anh nghe…."
"Andrew! Andrew…Mạ đang nằm trong phòng cấp cứu. Em sợ quá. Andrew ơi! Em sợ quá…Mạ mà có chuyện gì em biết làm sao đây?"
Tiếng nhân viên sân bay đang thông báo về chuyến bay đang sắp cất cánh không còn làm Andrew bận lòng, không hề quan tâm đến những hành khách cùng phòng đang chuẩn bị rời đi hết.
"Em bình tĩnh. Mạ bị làm sao? Nói anh nghe…"
"Em nghe Ngọc nói, mạ bị lên cơn đau tim đột ngột ở ngoài đường nên được người ta đưa vào bệnh viện."
Không chần chừ một khắc, Andrew vội vàng đứng lên ra hiệu cho Tiệp đi lấy xe rồi rời khỏi phòng chờ máy bay. Trên đường đi, anh liên tục an ủi và trấn an Nga.
"Cục cưng! Em nghe anh nói nè. Mạ sẽ không sao. Tin anh đi há. Mạ không sao mà. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi lo cho mạ. Đừng khóc! Ngoan nào!"
Khi Andrew đến bệnh viện, Nga đã có mặt ở đó cùng với ông Thiên, Ngọc và vợ chồng Chi. Cô khóc sưng mắt cúi người úp mặt vào lòng bàn tay. Phía bên cạnh, Ngọc liên tục cào nhào.
"Tôi mệt chị Ba quá. Cái gì chị cùng phải bình tĩnh chứ. Mạ sẽ không có sao đâu."
Trước khi tiến đến ngồi bên cạnh Nga, Andrew lễ phép gật đầu chào ông Thiên và mọi người. Anh nhìn cô đang cúi đầu khóc mà trong lòng đau không kém gì cô. Kéo người cô vào lòng như ngày nào khi bà Hậu vừa vào trong phòng cấp cứu, anh hôn nhẹ lên chóp đầu đen nhánh, tóc tai đã bắt đầu bù xù của cô rồi khẽ giọng nói bên tai.
"Đừng sợ! Có anh đây rồi." (TLG: Đây là câu nói mà Hanny thích nghe từ người đàn ông của mình nhất <3)
Chỉ một lời Andrew nói thôi cũng có thể khiến Nga xua tan đi nỗi sợ hãi đang giăng đầy trong lòng. Như là một thói quen, mỗi khi cô cảm thấy hoang mang về bất cứ điều gì trên đời này, chỉ cần có anh bên cạnh như thế này cô sẽ không còn biết sợ hãi nữa.
Hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Andrew, Nga ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn anh, mắt vẫn còn long lanh nước, sụt sịt hỏi.
"Em nhớ hôm nay anh sẽ đi Mỹ công tác mà?"
"Chuyện đó đã có người lo liệu. Em đừng bận tâm gì nhiều."
"Nhưng cuộc họp sắp tới rất quan trọng với anh mà?"
"Chuyện đó không quan trọng, mạ mới quan trọng."
Câu nói của Andrew làm Nga rất xúc động và vô cùng cảm kích trước tình yêu của anh dành cho cô. Tuy nhiên, trong giây phút quá bồn chồn lo lắng ấy, cô vô tình không nhận ra.
Anh là người đầu tiên cô nghĩ đến trong những thời khắc đau khổ và sợ hãi như thế này.
Và đặc biệt là, cô cần anh nhiều hơn cô từng nghĩ.
Theo bác sĩ chuẩn đoán, bà Nguyệt do có tiền sử về bệnh tim, vì cú sốc tinh thần nào đó nên bị lên cơn đau tim đột ngột. Hiện tại, bà đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn phải nằm viện một thời gian để tiện cho bác sĩ theo dõi. Trước khi rời đi, ông cũng không quên căn dặn gia đình phải cố gắng giữ cho tinh thần cùa bà ở trạng thái ổn định, tránh làm bà buồn hay gặp căng thẳng và nhất là tránh để những cú sốc tinh thần tương tự làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của bà.
Sau khi nằm hôn mê cả đêm dài trên giường bệnh, sáng sớm hôm sau, bà Nguyệt mới tỉnh dậy. Bên tay bà, Nga đang cẩn thận đắp chăn và sửa lại dây chuyền nước biển. Qua đôi mắt lờ mờ, bà thấy gương mặt buồn với đôi mắt sưng húp vì khóc của cô. Bà thương con đứt ruột, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Nga thấy mẹ tỉnh lại thì mừng lắm, vội vàng lên tiếng hỏi.
"Mạ à! Mạ thấy trong người thế nào?"
Qua mặt nạ cung cấp khí oxi, bà Nguyệt cố gắng gật gật đầu cho con gái yên lòng.
"Mạ à! Bác sĩ nói mạ không sao. Nằm viện ít ngày lại khỏi rồi được cho về nhà. Ngày mai, con chở cu Nhật vào thăm mạ nha."
Bà Nguyệt lại gật gật đầu và chớp chớp mắt khóc. Nga thấy vậy thì mỉm cười trấn an rồi thấy khăn giấy cẩn thận lau cho bà. Lúc đó, Andrew từ ngoài bước vào trong phòng, tay cầm lỉnh kỉnh đồ đạc. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh quay lại phòng. Cả đêm qua, anh đã ở lại bệnh viện chăm sóc bà Nguyệt cùng với cô. Đến sáng sớm hôm nay, cô mới bảo anh về nhà nghỉ ngơi một chút để còn đến công ty làm việc. Vậy mà chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, cô lại thấy anh xách lỉnh kỉnh đồ đạc đi vào phòng.
"Sao anh không về ngủ một chút để còn đi làm? Tối qua đến giờ, anh có nhắm mắt được chút nào đâu?"
"Anh không sao đâu. Em đừng lo. Hôm nay, anh không có việc gì quan trọng nên có Tiệp thay thế anh rồi. Ngỗng! Anh có sai dì Thu nấu bữa ăn sáng cho em và mạ nè. Em ăn đi kẻo nguội."
Vừa nói, Andrew vừa sửa soạn bữa ăn sáng cho Nga rồi ép buộc cô phải ăn cho hết. Còn anh thì tự tay bày biện trái cây và cắm bó hoa cúc xanh vào bình.
Bị Andrew ép buộc, Nga cũng ngoan ngoãn ngồi ăn hết tô bún bò Huế mà dì Thu nấu. Thỉnh thoảng, cô lại đưa mắt nhìn về phía tấm lưng của Andrew rồi bất giác nở nụ cười nhẹ. Trong lòng bỗng cảm thấy an tâm và ấm áp đến lạ thường. Người đàn ông trước mặt luôn cho cô cảm giác này mỗi khi được ở bên cạnh anh.
Hôm nay, Andrew không mặc vest như thường ngày mà chỉ quần jean tối màu và áo thun xám. Bộ trang phục đắc tiền nhưng đơn giản và khoẻ khoắn này càng làm tôn lên nét khôi ngô tuấn tú và dáng người cao lớn của anh. Bệnh viện hiếm khi có người chăm bệnh nhân đẹp trai xuất chúng như vậy nên các cô y tá cứ đi ra đi vào chăm sóc bà Nguyệt vô cùng cẩn thận, còn các bác sĩ nữ cứ vào nhầm phòng bệnh nhân hoài.
Andrew thấy bà Nguyệt đã tỉnh lại thì mừng lắm, quay sang nhìn Nga thấy cô vui vẻ phấn chấn ra mặt thì mỉm cười hạnh phúc nhìn cô dịu dàng nói.
"Mạ tỉnh lại rồi. Em đừng có lo lắng nữa ha. Có biết không?"
Nga mỉm cười nhìn Andrew, gật đầu thay cho câu trả lời. Sau đó, cô đến ngồi cạnh anh và bà Nguyệt.
Đắp thêm chăn cho bà Nguyệt đủ ấm, Andrew nhẹ giọng hỏi han.
"Mạ à! Mạ cố gắng uống thuốc và tịnh dưỡng cho mau khoẻ lại để Thiên Nga của con khỏi lo lắng. Cô ấy nghe mạ nhập viện cứ khóc nhè suốt ngày làm con thiệt rất mệt vì phải dỗ dành."
Nga nghe Andrew nói thế thì mỉm cười, đưa tay véo nhẹ nào cánh tay cơ bắp săn chắc của anh. Cô có tật xấu và chỉ áp dụng duy nhất với mình anh là véo. Nhưng thật lạ, cô véo chẳng bao giờ thấy đau mà còn khiến anh buồn cười. Có lần, anh còn kéo áo cả lên và đề nghị cô những vị trí cần nên véo khiến cô đỏ mặt suýt nữa đã đạp anh rớt xuống giường.
Bà Nguyệt nhìn Andrew và Nga mỉm cười nhìn nhau thì lòng đau như cắt. Hình ảnh người phụ nữ quyền thế với những lời nói nhẹ mà đanh thép một lần nữa lại liên tục vang lên, lặp đi lặp lại bên tai bà, khiến tim bà lại đau lên từng cơn liên tục. Sợ cô con gái hiếu thảo sẽ khóc vì lo lắng cho mình, bà cố gắng nuốt nỗi đau quay bắt tim mình vào trong lòng, cố nhắm mắt lại để quên đi những lời nói và sự thật đau lòng kia. Đôi mắt già nua khẽ khép lại, hai dòng nước mắt lại tuôn ra.
Andrew thấy Nga ngồi nhẹ nhàng xoa bóp cho bà Nguyệt thì tiến đến đứng sau lưng cô, đưa tay xoa bóp đôi vai gầy nhỏ nhắn của cô và cả chiếc cổ thon thả mịn màng. Cô ngữa đầu lên nhìn anh lên tiếng ngăn lại, nhưng bàn tay anh vẫn không rời khỏi người cô. Cả hai cùng nở nụ cười, không một lời nào được thốt ra nhưng cả hai đều đã hiểu nhau qua ánh mắt.
Cô biết ơn anh về tất cả. Sự hiện hiện của anh trong những khoảnh khắc cô cần anh như thế này luôn khiến lòng cô xao động hơn bao giờ hết. Hình ảnh anh quan tâm chăm sóc cho bà Nguyệt cũng giống như ngày hôm qua mà không khác đi một chi tiết nào.
5 năm bên nhau, tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Vẫn luôn nồng nàng và từng phút từng giây trôi qua càng lúc càng sâu đậm.
Phía bên ngoài cửa, Will đã đứng đó tự khi nào. Bó hoa và giỏi trái cây tươi rói anh đang cầm trên tay buông lõng hai bên. Hình ảnh đôi trai gái mỉm cười hạnh phúc, ân cần bên nhau khiến tim anh đau se thắt lại. Anh nhờ một cô y tá đang chuẩn bị vào phòng mang giúp quà và hoa thăm bà Nguyệt giúp anh rồi lặng lẽ rời đi.
Mặc dù, Andrew đã đề nghị được chuyển bà Nguyệt sang một bệnh viện quốc tế lớn để thuận tiện hơn cho việc chăm sóc sức khoẻ của bà, nhưng bà đã lịch sự từ chối. Từ ngày nhập viện, anh thấy thái độ của bà Nguyệt lúc nói chuyện với mình cũng không còn thân thiết như trước nữa mà có vẻ hơi xa cách. Là một người nhạy béng, anh dễ dàng nhận ra được sự thay đổi trong cách đối xử của bà đối với anh.
Tối, sau khi đi làm về rồi tắm rửa xong, Nga lại vào bệnh viện để chăm sóc bà Nguyệt thay cho ông Thiên. Ngọc và Chi cũng thay nhau vào viện chăm sóc bà. Ngân và Nam ở Mỹ nghen tin bà bệnh thì khóc đòi về nhưng cô đã khuyên các em nên ở lại học tập kẻo mất bài giảng không thể theo kịp bạn bè. Hai đứa nghe chị gái nói thế cũng ngoan ngoãn nghe theo. Ngày nào cũng gọi điện về trò chuyện với mẹ qua điện thoại.
Đổ hộp cháo thịt bằm còn nóng sốt mình vừa nấu ở nhà mang lên bệnh viện, Nga khuấy nhè nhẹ qua lại cho cháo bớt nóng rồi quay sang phía bà Nguyệt. Thấy vẻ mặt trông rất mệt mỏi và thoáng buồn của bà, cô lo lắng hỏi. Từ khi anh Nhân mất đến giờ, cô chưa thấy khi nào bà buồn như vậy.
"Sao mạ trông buồn thế? Có chuyện gì làm mạ buồn vậy mạ?"
Nghe Nga hỏi thế, bà Nguyệt thều thào phủ nhận ngay.
"Đâu, mạ đâu có buồn phiền gì. Tại mạ hơi mệt trong người thôi. Con đừng quá lo lắng."
Đưa bàn tay nhăn nheo già nua đã điểm đồi mồi về phía Nga, bà Nguyệt vuốt ve mái tóc dài được cột cao gọn gàng của cô bằng ánh mắt rất buồn.
Nghĩ đến những gì bà Hậu đã nói ngày hôm qua, bà càng thấy thương đứa con gái hiền lương xinh đẹp trước mặt mình. Cứ ngỡ sao bao nhiêu bất hạnh đổ xuống trong đời, con mình sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông tốt. Nào ngờ rốt cuộc tình cảnh này lại xảy ra.
Dù không tin lắm những gì bà ta nói, nhưng là mẹ ruột của con trai mình mà đã xác định rằng, nó không nghiêm túc với mối quan hệ này thì bà còn mong chờ gì thêm nữa? Mặc dù vậy, đến tận giây phút này bà vẫn không hề thay đổi tình cảm thương yêu của mình dành cho chàng rễ tương lai mà bà hết mực hài lòng.
Mấy hôm nay, Andrew đều đặn đến thăm bà Nguyệt mỗi tối và còn ở lại bên cạnh Nga suốt cả đêm để phụ cô chăm sóc cho bà. Cho dù Nga và bà đã cố khuyên anh nên về nhà nghỉ ngơi để sáng mai còn đi làm, nhưng anh vẫn một mực ở lại bên cạnh Nga. Sửa sang chiếc giường trống còn lại trong phòng để cô nằm ngủ, còn anh thì ngồi giữa hai chiếc giường chăm sóc hai người phụ nữ. Thỉnh thoảng, anh lại pha trò chọc ghẹo Nga những câu gì đó mà bà nghe cô con gái mình cười rúc rít.
Từ khi quen Andrew, bà thấy Nga cười nhiều hơn trước, không còn vẻ muộn miền mơ màng xa xăm. Mỗi khi cô ở bên anh, bà an tâm hơn bao giờ hết.
"Thiên Nga! Em mau nhắm mắt ngủ đi. Em mà còn trở mình qua lại như thế một lần nữa. Anh sẽ nghĩ rằng, em vì muốn anh leo lên nằm cùng nên mới cố gắng nghĩ ra mưu kế đen tối như vậy."
"Ngỗng! Công nhận em lớn rồi mà hư ghê. Ngủ chảy ke đầy ra cả gối rồi kìa."
"Nga ơi! Anh nghe đồn bệnh viện hay có ma lắm. Nếu em muốn anh lên giường ngủ cùng với em cho đỡ sợ thì anh thực sự rất sẵn lòng giúp đỡ. Đôi bên cùng có lợi mà đúng không?"
Dù trong lòng vẫn luôn dành nhiều tình cảm cho Andrew, nhưng bà Nguyệt vẫn cố tạo khoảng cách với anh. Bà nghĩ làm như vậy sẽ tốt vì điều đó sẽ khiến cả anh và bà không quá lưu luyến và đau lòng nếu như phải chấm dứt mối quan hệ này.
Điều bà Nguyệt trăn trở và dày vò nhất vẫn là cái tình cái nghĩa suốt bao năm qua mà Andrew đã làm cho gia đình bà. Nếu không gả Nga cho anh, bà không biết phải làm gì để có thể cảm tạ tấm chân tình và ơn cứu mạng mà anh đã dành cho bà và gia đình bà. Mặc khác, cuộc sống gia đình bà vẫn còn phụ thuộc vào anh rất nhiều về tài chánh. Suốt 5 năm anh, anh đều bí mật đều đặn gửi tiền cho bà để lo cho gia đình này. Anh vì không muốn để Nga vất vả nên tuyệt đối không cho cô biết. Ngân và Nam đang du học ở Mỹ cũng đều nhờ vào tiền của anh. Cu nhật cũng được anh cho đi học trường quốc tế. Cả gia đình bà nợ anh quá nhiều. Kiếp này và kiếp sau khó lòng mà báo đáp. Mẹ anh không muốn trở thành thông gia với gia đình bà cũng có cái lý của bà ta. Ai đời lại muốn kết thông với một gia đình nghèo khổ thiếu thốn và phức tạp như gia đình bà.
"Hay là Andrew chưa vào pha trò với mạ nên mạ buồn?"
Bà Nguyệt cười buồn, đẩy muỗng cháo sang một bên nhỏ giọng nói yếu ớt.
"Mạ không đói lắm. Cho mạ uống ly sữa được rồi."
"Không được đâu mạ! Mạ không ăn thì lấy sức đâu mà uống thuốc. Hay là bây giờ mạ uống ly sữa này trước. Nửa tiếng sau thì ăn cháo tiếp nha mạ."
"Ừm! Cũng được."
Uống sữa và uống thuốc xong, bà Nguyệt được Nga cho nằm xuống giường. Cô kê cao gối một chút cho bà dễ nằm, định đưa tay lấy cần điều khiển mở cải lương cho bà xem thì bà ngăn lại.
"Nga à! Mạ có việc muốn nói với con."
"Dạ!"
"Con và thằng Việt quen nhau cũng 5 năm rồi. Thời gian cũng khá dài cho một tình yêu đã trãi qua nhiều sóng gió. Mạ biết con cũng có tình cảm với thằng Việt. Nhưng mà, nếu con thấy vẫn chưa sẵn sàn cho chuyện hôn nhân thì …hãy để cho nó gặp người con gái khác để nó có người chăm sóc cho nó. Gia đình mình không thể cứ mãi dựa dẫm và lợi dùng lòng tốt của nó cũng như tình cảm mà nó dành cho con."
Phía bên cạnh giường, Nga yên lặng nghe bà Nguyệt nói mà không biết phải trả lời thế nào. Hiện tại, vì sự xuất hiện của bà Hậu thì chuyện kết hôn với Andrew sẽ rất khó khăn.
Mấy hôm nay, Nga thỉnh thoảng vẫn cứ dò hỏi bà Nguyệt về việc, bà có gặp gỡ ai hay không nhưng bà đều nói không có. Hôm nay, khi nghe những lời bà nói thế này, cô cảm thấy như có điều gì đó đã xảy ra mà bà không muốn cho cô biết. Cô đã hỏi ông Thiên về cái hôm bà bị lên cơn đau tim đột ngột ngoài đường. Thì ra nó xảy ra ở quán Huế Thương. Họ nói bà đã gặp một ai đó rồi sau đó bị lên cơn đau tim. Những gì bà đang nói với cô một lần nữa chứng minh những gì cô hoài nghi là đúng.
Những gì bà Nguyệt nói với Nga ngay lúc này làm cô có cảm giác như đây không còn là lời của bà mà là lời của một người nào đó. Vì bà trước đây, cho dù có bất mãn chuyện cô đày đọ bắt Andrew phải chờ đợi mỏi mòn thì bà cũng chưa bao giờ khuyên cô buông tay anh ra. Vậy mà giờ đây lại muốn cô chia tay anh, người mà bà đã khẳng định sẽ là con rễ duy nhất của bà.
"Mạ à! Mạ nói thật cho con biết. Mạ đã gặp mạ của anh Andrew rồi phải không? Mạ đừng có giấu con chuyện này. Người ta kể lại cho con nghe hết rồi."
"Ừm…"
Cuối cùng thì bà Nguyệt cũng gật đầu khẳng định trong ánh mắt hoang mang và xót xa của Nga. Cô nắm lấy tay bà hỏi dồn dập, giọng run lên.
"Mạ à! Sao mạ không kể cho con biết mà lại âm thầm chịu đựng một mình? Có phải, mạ anh ấy đã làm mạ đau lòng lắm có phải không? Con xin lỗi mạ. Chỉ tại con bất hiếu nên khiến mạ ra nông nỗi này…"
Hai hàng nước mắt trong veo nhẹ lăn dài trên đôi gò má trắng hồng của Nga, cô khom người sà vào lòng bà Nguyệt ôm lấy bà thút thít khóc. Bà như bao lần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô rồi nhỏ giọng trấn an.
"Con cũng đừng trách người ta. Ba mạ nào mà không thương con cái của mình. Mạ thằng Việt vì thương con trai nên mới làm như vậy. Thôi thì hai đứa không có duyên nợ với nhau thì cũng chia tay trong vui vẻ. Đừng để gia đình họ bất hoà chỉ vì mình con à. Con gái mạ xinh đẹp nên chắc hẵn sẽ gặp được người tốt khác."
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng bà Nguyệt đau từng cơn không dứt. Bà cố gắng giữ bình tĩnh và mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô con gái nhỏ yếu đuối. Cha mẹ nào mà chẳng thương con và nôn nóng thành lập gia thất cho con cái của mình. Con gái của bà cũng đã 28 tuổi rồi, cái tuổi không còn trẻ trung gì nữa mà sao cứ lận đận trong đường tình duyên. Nghĩ đến đây, bà lại thở dài. Sau đó, bà vội lau nhanh dòng nước mắt khi nhìn thấy Andrew bước vào trong phòng.
Như mọi khi, mỗi lần Andrew đến đều mang theo quà cáp các thứ. Thấy tô cháo còn dang dỡ trên bàn, còn mặt mày hai người phụ nữ thì đỏ hoe, anh không hỏi gì, tiến đến cầm tô cháo lên rồi múc một muỗng, đợi cháo nguội rồi chìa về phía bà Nguyệt và nói giọng lễ phép.
"Mạ! Con đút cháo cho mạ ăn nha."
Bà Nguyệt đưa tay vuốt giọt nước mắt còn lại trên gò má già nua, nở nụ cười buồn làm theo lời anh vừa nói. Vừa nhai chầm chậm, bà vừa nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của anh mà lòng buồn không thể tả.
Đây có lẽ là lần cuối cùng mạ được ăn cháo con đút.
Thế là mạ đã mất một chàng rễ quý hiếu thảo như con.
Trong thâm tâm, bà chỉ mong sao người phụ nữ mà bà Hậu sắp đặt cho anh sẽ thương yêu và chăm sóc cho anh thật tốt. Có vậy thì gánh nặng ơn nghĩ trên vai bà đối với anh mới vơi đi phần nào.
Không như mọi khi, Andrew mỗi lần gặp bà Nguyệt lại pha trò chọc ghẹo cho bà cười. Còn bà thì mỗi lần gặp mặt anh cũng điều tíu tít hỏi han đủ thứ. Vậy mà hôm nay, bà có cảm giác như anh trầm lặng hơn mọi khi và anh thì ngược lại.
"Dạo này, công việc của con vẫn tốt hả Việt?"
"Dạ!"
"Con làm gì thì làm phải nhớ giữ gìn sức khoẻ nghen con."
"Dạ! Con sẽ nghe theo lời mạ đã dặn dò."
Đút hết cho bà Nguyệt muỗng cháo cuối cùng, Andrew đưa ly nước cho bà uống rồi từ từ xoa bóp chân cho bà như mọi khi. Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn về phía Nga thăm dò. Thấy gương mặt cô buồn rười rượi mà lòng anh sốt ruột vô cùng.
"Mạ thấy trong người thế nào hả mạ?"
"Ừ! Mạ đỡ nhiều rồi con. Mạ xin lỗi vì đã làm cho con và mọi người lo lắng. Làm con Nga và con cực khổ vì mạ. Cả ngày làm việc mệt mỏi còn phải vào đây lo cho bà già này."
"Mạ đừng nói vậy. Tụi con có hiếu thảo với mạ thì sau này con cái mới đối xử tốt với tui con. Mạ đã dạy tụi con như vậy mà, mạ có nhớ không?"
"Ừ!"
Ngồi trên giường, bà Nguyệt nhìn một nửa gương mặt của Andrew cười buồn.
"Con có đem yến và bào ngư mua từ Hồng Kông cho mạ. Nga có nấu cho mạ thì mạ phải ráng ăn hết cho khoẻ nha mạ."
"Con mua chi cho tốn kém. Mạ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là khoẻ à. Tụi con đừng có lo."
"Con vừa mới gặp bác sĩ. Bác sĩ nói ngày mai mạ đã có thể xuất viện, nhưng con thấy mạ nên nằm thêm một thời gian nữa để tiện theo dõi."
"Mạ thấy khoẻ nhiều rồi con à. Về nhà uống thuốc và nghỉ ngơi lại tốt hơn là nằm ở đây."
"Vậy cũng được! Có gì con mời bác sĩ đến nhà khám mỗi ngày cho mạ. Ngày mai, con sẽ lái xe đón mạ về nhà. Mạ đừng đón taxi chi cho cực mạ nha."
Nhìn thấy Nga rời phòng đi lấy thuốc, bà Nguyệt ngăn động tác xoa bóp chân của Andrew lại, giọng yếu ớt nói, nước mắt dù đã cố kiềm nén cũng trực trào ra.
"Việt à! Con tốt với mạ và gia đình mạ quá. Mạ phải làm sao để đền đáp ơn nghĩa này đây?"
Andrew thấy bà Nguyệt khóc thì vội vàng lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau cho bà, đưa tay nắm lấy hai bàn tay gầy guộc của bà trấn an.
"Sao mạ lại khóc? Bác sĩ đã dặn mạ không được xúc động như thế này."
"Ừ! Mạ biết rồi."
"Mạ à! Mạ đừng bao giờ lo lắng chuyện ơn nghĩa với con. Là con tình nguyện. Mạ là mạ của Thiên Nga thì cũng là mạ của con. Đã là mạ của con thì làm sao con không thương cho được."
Bà Nguyệt nghe Andrew nói thế lại khóc. Lòng ngỗn ngang xen lẫn ái náy không biết phải bắt đầu với anh như thế nào.
"Việt! Cho dù con có trở thành con rể của mạ hay không? Con vẫn là con của mạ. Mạ luôn thương con như con ruột của mình và luôn mong cho con gặp được người con gái tốt, sống hạnh phúc với nhau."
"Tất nhiên là như vậy rồi. Con đã gặp người con gái quá tốt rồi còn gì. Thiên Nga, con gái của mạ là tốt nhất. Không tìm ra được người thứ hai."
Bà Nguyệt cười buồn nhìn Andrew không biết nói thế nào. Chuyện Nga quyết định có ở bên cạnh anh nữa hay không sẽ là do cô quyết định. Bà chỉ là người cho cô những lời khuyên cần thiết mà thôi.
Như đọc được ánh mắt của bà Nguyệt, Andrew nắm lấy bàn tay bà áp vào bàn tay mình, anh nhìn thẳng vào mắt bà kiên định nói.
"Thiên Nga là người con gái duy nhất có thể mang đến hạnh phúc cho con. Chỉ một mình cô ấy mới làm được điều đó. Vì vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa, mạ phải ủng hộ cho con nha mạ."
Nhìn thấy ánh mắt phượng kiên định và chắc nịch trong lời nói của Andrew, bà Nguyệt cuối cùng cũng miễn cưỡng gật gật nhẹ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.