Chương 86: “Không...một chút…cũng không còn!” (Phần 3)
Hanny Ho
27/11/2017
Nga hơi bất ngờ khi nghe Casey kể ra bí mật này. Và như hiểu ra ánh nhìn len lén của mình đã khiến Casey không được tự nhiên đến độ phải khai ra những chuyện tế nhị như vậy, Nga vội vàng xin lỗi. Mặc dù, trong đầu cô lúc đó không hề nghĩ như vậy. Thậm chí, vòng một quyến rũ cao vút vô
cùng tự nhiên đó còn khiến cho Nga có chút xấu hổ với nơi thầm kín của
riêng mình, mặc dù, cũng rất xinh xắn và vừa vặn.
“Ồ! Nga không biết là Casey làm ngực, nếu Casey không nói thì Nga cũng không biết đâu. Vòng một của Casey rất đẹp và tự nhiên.”
“Thật không? Nhiều người biết sự thật cũng nói như vậy. Will cũng nói thế. Anh ấy rất thích.” (LTG: nếu là người Hanny thích mà nghe nói như vậy chắc ngồi khóc tu tu quá hic)
Dưới làn nước ấm mượt, bàn tay đang thả lõng của Nga vì câu nói vô tư của Casey mà đột ngột bấu vào da thịt mình, ánh mắt thoáng chút buồn của cô vội vàng lướt qua rất nhanh.
Phải! Casey rất đẹp. Ngay cả phụ nữ như Nga còn không khỏi rời mắt khi nhìn vào, thì huống gì một người đàn ông như anh không bị chết chìm trong vẻ đẹp rực rỡ căng tràn nhựa sống ấy.
Ngay sau đó, dường như Nga không còn nghe rõ bên tai Casey đang nói gì. Cô chỉ trầm lặng khẽ cong môi nhìn khuôn miệng tươi như hoa kia đang nói cười.
“Thật ra, trước đây, dáng của Casey cũng khá là cân đối rồi. Nhưng vì muốn giữ chặt người mình yêu thương nên Casey chịu đau một chút xíu. Đàn ông ai mà không thích phụ nữ sexy phải không?”
Nga gật đầu. Tự nhiên, cô cảm thấy lời Casey nói quá đúng.
Đàn ông ai mà không đam mê nét đẹp gợi tình của phụ nữ. Rất tiếc, cô không có thứ vũ khí mà Casey đang nói đến để có thể giữ chân anh.
Áp lực nước lúc này bấu lấy khuôn ngực trắng tinh khiết như sữa của Nga, khiến lồng ngực cô khó thở và đau nhói đến tê dại ngay khi nghĩ đến điều này.
“Lúc Casey nhìn Nga lúng túng bước vào bồn tắm. Casey mắc cười quá đi. Mặc dù, Casey biết Nga là người kín đáo và e ấp, nhưng không nghĩ Nga lại mắc cỡ đến như vậy với ngay cả người cùng giới. Vậy mà…Casey xin lỗi khi nói ra điều này nha. Lúc ban đầu khi gặp Nga và Andrew, Casey đã từng nghĩ hai người đã chung với nhau rồi chứ.”
Lời Casey nói làm Nga ngỡ ngàng đến độ không nói được lời nào. Cô không biết hành động thân mật của mình và Andrew có vô tình khiến người đối diện hiểu lầm đến như vậy không?
Thấy ánh mắt có phần lúng túng của Nga, Casey vội vàng lên tiếng thanh minh về những lời mình vừa nói. Quả thật, tiếp chuyện với người con gái Việt Nam nhạy cảm như Nga thật là mệt. Cô thầm nghĩ, kẻ phóng túng như Andrew có lẽ phải rất vất vả khi chăm sóc một cô gái mong manh kín đáo như thế này.
“Casey xin lỗi Nga nha. Thật ra, vì Casey thấy cử chỉ thân thiết giữa hai người và sự quan tâm, chăm sóc của Andrew dành cho Nga nên Casey mới nghĩ vậy thôi. Nhìn thấy cách Andrew yêu chiều Nga, người ngoài đủ thấy tình cảm của anh ấy dành cho Nga sâu đậm biết bao nhiêu. Người ta thường nói, tình dục cũng là một trong những yếu tố khắt chặt tình yêu và mối quan hệ của hai người hơn. Nga có nghĩ như vậy không?”
Cắn môi nhìn Casey nói về những điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến hay tâm tình cùng với ai, Nga có chút ngượng ngùng. Cô chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Thật ra, Nga và Andrew quen nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn. Nga và anh ấy muốn giữ gìn điều thiêng liêng này cho ngày đặc biệt nhất đời. Vì thế, Nga và anh ấy không như Casey đã đoán đâu.”
“Ồ vậy à. Tình cảm hai người thật là đẹp đẽ và trong sáng quá. Casey thực sự rất là ngưỡng mộ tình yêu của Andrew dành cho Nga. Còn Casey thì đã sống thử trước hôn nhân rồi, và Casey chưa bao giờ hối hận về điều này. Mặc dù, tình dục trước hôn nhân ở Mỹ không phải là điều gì ghê gớm lắm.”
“Thật ra, Nga không có ý lên án việc sống thử trước hôn nhân.”
“Không sao! Cũng chẳng trách được việc, nhiều người ở đây vẫn còn có cái nhìn ác cảm về chuyện này, khi mà những suy nghĩ và phong tục tập quán vẫn còn ăn sâu vào tiềm thức của lớp trẻ bây giờ từ cha ông để lại.”
Đưa tay dâng dòng nước ấm lên đôi vai đầy đặn mềm mượt, Casey ngập tràn hạnh phúc khi nói về người đàn ông mà cô đã trao trọn trái tim bằng đôi mắt bồ câu lấp lánh xinh đẹp.
“Will là người đầu tiên của Casey và anh ấy cũng sẽ là người duy nhất và cuối cùng.”
Khóe mắt Nga bất chợt cảm thấy cay cay vì những gì mình vừa nghe thấy. Có điều gì đó đỗ vỡ hoàn toàn trong trái tim của một ai kia, cảm giác nghèn nghẹn từ lồng ngực dâng lên cuống họng đến độ thoi thóp. Mặc dù cô đã đoán trước được việc này, thông qua việc tận mắt nhìn thấy sự tình tứ của cả hai khi ở trước mặt cô. Tuy nhiên, lúc này, lời của ai kia không khỏi làm cô cảm thấy đau đớn trong lòng. Sau cái mỉm cười không tự nhiên rồi cúi đầu, Nga che giấu ánh mắt xót xa khi vô tình nhớ lại những khoảnh khắc định mệnh trong cuộc đời cô.
Cô đã từng liều chết chứ không để bất cứ người đàn ông nào vọc bẩn thân xác mình.
Cô đã để mẹ già thoi thóp trên giường bệnh cũng chỉ vì muốn giữ tấm thân vàng ngọc của mình vì ai kia.
Và ngay cả khi quyết định bán nó cho Andrew, tâm tư của cô lúc đó vẫn bị giằng xé đến tan nát, đau đớn mà không một thứ gì trên đời này có thể miêu tả được.
Vậy còn anh thì sao?
Ngay cả một ánh nhìn, anh cũng đã từng hứa sẽ chỉ dành riêng cho mình cô.
Và anh đã nói, đôi môi anh sẽ chỉ duy nhất mình cô được chạm vào.
Tất cả những lời hứa đó khiến cô chỉ còn biết nở nụ cười chua chát, cầu chúc hạnh phúc cho cả hai.
Thế nhưng, một lúc lâu sau, Casey đang nói cười vui vẻ bỗng đột ngột thay đổi nét mặt. Cô có chút ưu tư trong đáy mắt khi nhắc về mối quan hệ hiện tại của cô và Will.
“Casey và Will đã có những quãng thời gian vô cùng hạnh phúc với nhau. Tình cảm của Casey dành cho anh ấy vô cùng sâu đậm. Nga biết không? Nếu không có anh ấy, chắc Casey sẽ chết mất. Anh ấy giống như là sự sống của Casey, là hơi thở, là nhịp đập con tim vậy.”
“Will thật may mắn khi gặp được một người con gái yêu mình như Casey. Chắc chắn…chắc chắn anh ấy cũng rất… yêu Casey.”
Nở nụ cười ngượng ngùng không tự nhiên, Casey thoáng buồn nhìn những cánh hoa Lavender thơm ngát trong đôi bàn tay mình rồi có vẻ lãng tránh.
“Cho dù thế nào đi chăng nữa, Casey cũng phải bảo vệ tình yêu của mình. Will, anh ấy là của Casey. Và không một ai có thể thay đổi được điều đó.”
Nga không hiểu ý tứ của nhừng lời Casey vừa nói cho lắm. Vì thế, cô chỉ lặng yên nhìn Casey với dấu chấm hỏi thầm kín trong đôi mắt tròn long lanh xinh đẹp u sầu. Tuy nhiên, ánh mắt cô cũng khiến Casey nhanh chóng hiểu ra. Và như hai người bạn thân thiết, Casey bộc bạch những tâm tư thầm kín mà mình mang nặng trong suốt thời gian qua.
Casey cũng không hiểu vì sao mình lại rất có thiện cảm với Nga, mặc dù cả hai chỉ mới quen biết nhau một khoảng thời gian khá ngắn. Theo giác quan của một người phụ nữ, cô cảm nhận Nga là một người con gái tốt, một nơi đáng tin tưởng để cô có thể trút bầu tâm sự nặng trĩu trong lòng suốt thời gian qua. Vì thế, cô không ngần ngại kể hết cho Nga biết về những trăn trở của mình. Chính vì sự cảm thông và lắng nghe của Nga đã khiến cô mở lòng hết tất cả những điều phiền muộn mà cô cũng không biết trải lòng với ai ở nơi chân trời mà cô luôn xem là xa lạ này.
“Dạo gần đây, Will tỏ ra khá lạnh nhạt với Casey.”
Khi nói lời này, Casey cảm thấy vô cùng đau khổ. Thật ra, từ trước đến giờ, anh có bao giờ nồng nhiệt hay quan tâm đến cô bao giờ. Chỉ là cô ngộ nhận, khi ở Mỹ, ít nhất trong mắt anh vẫn còn nhận ra cô là ai. Ít ra là khi ở Mỹ, mỗi khi anh cần cô, anh còn biết hừng hực lạnh lùng quấn người mình lên cô. Nhưng từ khi đến Việt Nam đến giờ, một cái hôn trên má anh cô cũng không làm được. Điều này khiến cô vô cùng đau khổ.
Trườn người đến gần Casey hơn trong làn nước đang bắt đầu nguội đi, Nga đặt tay lên vai Casey an ủi. Trong tiếng nấc nghèn nghẹn của Casey, cô cũng không hiểu tường tận được điều Casey đang muốn nói đến. Nhưng cô mơ màng nhận ra rằng, sự xuất hiện của người thứ ba mà Casey đang nhắc đến khiến cho mối quan hệ của cả hai đang bị lung lay.
“Con Thủy Tiên, trợ lý cũ của Will. Nó tối ngày cứ ve vãn xung quanh Will. Giờ anh ấy đã chuyển nó sang bộ phận Marketing mà nó cũng không tha, tối nào cũng nhắn tin rủ anh ấy đi uống rượu. Có hôm, anh ấy đi đến tận 4 giờ sáng mới về. Casey gọi điện, anh ấy cũng không bắt máy. Vì thế, Casey không biết đi đâu mà tìm.”
Nhắc đến Thủy Tiên, Nga hơi bất ngờ về việc này. Trước giờ cô luôn biết, người Tiên để mắt đến chính là Andrew. Làm sao cô không biết được điều này, khi mà Tiên từng cảnh cáo cô âm thầm trong phòng vệ sinh nữ. Nhưng vì sao, bây giờ cô ta lại chuyển hướng sang Will khiến Casey đau khổ như thế này? Cô vốn không có thiện cảm với Tiên, sau chuyện này càng thêm không dành tình cảm tốt đẹp cho người con gái này. Nhưng còn Will thì sao? Làm sao anh ấy có thể bê tha để mặc bạn gái mình bơ vơ trong khách sạn như vậy? Càng nghĩ, cô càng thấy xót xa. Nhìn Casey vật vã, lòng cô cũng đau đớn theo. Có điều gì đó hoàn toàn tan vỡ trong lòng cô, niềm tin mong manh một chút cũng không còn để bấu víu.
Anh vốn là loại đàn ông như vậy. Chỉ có điều, cô không chịu thừa nhận sự thật mà thôi. Tình yêu của cô dành cho anh nhiều mênh mông như biển rộng, vì thế cô không thể nhìn ra được điều này.
“Dẫu sao, Tiên cũng sang bộ phận khác rồi nên Casey đừng quá lo ha. Nga nghĩ, có lẽ, Will mới nhận chức nên hơi áp lực, tìm rượu để giải khuây thôi.”
“Nga biết không? Casey rất sợ mất anh ấy. Vì anh ấy, Casey có thể làm và đánh đổi tất cả. Nhưng nếu cô Tiên này đi thì lại có cô Tiên khác đến. Casey vẫn đang tuyển người mới cho anh ấy. Khi hay tin anh ấy chọn Nga làm trợ lý riêng, Casey mừng lắm. Nào ngờ, Nga không muốn chuyển bộ phận nên làm Casey hoàn toàn suy sụp. Nếu không may, anh ấy gọi trợ lý Tiên về lại vị trí cũ thì Casey biết làm sao đây?”
“Nga xin lỗi. Nga không biết gì về chuyện này…”
“Đó không phải là lỗi của Nga. Casey cũng không có ý định ép buộc Nga. Nhưng nếu người thay thế vị trí trợ lý đó là Nga thì tốt biết mấy. Casey sẽ không phải bận tâm hay lo lắng nhiều như thế này. Thực sự, Casey cảm thấy rất tự ti. Casey luôn lo lắng, một cô gái Việt Nam xinh đẹp tài giỏi nào đó lại cướp mất anh ấy từ Casey. William, anh ấy vốn là người đàn ông hoàn mỹ lại vô cùng nhân hậu. Ai gặp anh ấy mà không yêu cơ chứ?”
Nga nhìn Casey như một sự đồng ý thầm kín trước quan điểm mà Casey vừa nói ra.
Phải! Người như anh, phụ nữ nào gặp mà không đem lòng yêu cho được?
Chính cô là người hiểu rõ nhất cảm giác này. Vì cô cũng đã từng yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên…
“Nga nghĩ nếu Casey chọn đúng người vào đúng vị trí. Mọi chuyện sẽ không như Casey lo lắng đâu. Công việc trợ lý tuy có quan hệ mật thiết với quản lý của mình hơn những vị trí khác, nhưng không phải ai làm chung thì cũng có tình cảm với nhau.”
“Nga không biết là có những cuộc khảo sát đưa ra kết quả rằng, 80% thư ký trợ lý Giám Đốc đều nảy sinh quan hệ tình cảm sau một thời gian làm chung sao? Casey nói điều này, Nga đừng trách Casey nha. Casey cảm thấy sợ con gái ở đây, họ thấy đàn ông ngoại quốc có chút tiền là không từ một thủ đoạn nào để lân la làm quen. Casey đã chứng kiến rồi nên mới nói như vậy đó”
Lời Casey nói ít nhiều cũng làm Nga cảm thấy giận trong lòng. Mặc dù, cô biết, vì Casey đang thiếu kiểm soát cảm xúc của mình nên mới có những lời nhận xét không hay như vậy.
Thật ra, không phải những gì Casey nói là không có cơ sở. Vì chính cô đã từng nhìn thấy vẻ lả lơi của một trong những nhân viên nữ đẹp nhất TLS dành cho Will, khi anh đứng tiếp chuyện với cô ta ở một khu vực văn phòng. Mặc dù, trong công ty dường như ai cũng biết cô là bạn gái của Will, nhưng dường như họ không quan tâm đến điều này cho lắm, mà còn xem đó là một cảm giác phiêu lưu thử thách. Ngay cả lúc trên máy bay đến Việt Nam, một cô tiếp viên hàng không đã không ngần ngại gửi thêm vào khây rượu anh yêu cầu một mảnh giấy nhỏ kèm theo số điện thoại của họ. Lần đó, nếu như Will không vò giấy bỏ vào sọt rác trước mắt cô. Có lẽ, cô sẽ nổi cơn ghen dữ dội như thế nào. Đó là tại sao cô lo sợ. Và việc phô bày sự sợ hãi này trước mặt người khác, cô hiểu điều đó đồng nghĩ với việc, cô đang tự ti và hạ thấp bản thân mình.
“Casey đừng nghĩ ngợi nhiều. mọi việc rồi sẽ tốt thôi. Nga tin, Will…anh ấy sẽ không làm những điều làm Casey đau lòng đâu.”
Lời an ủi trong bất cứ hoàn cảnh yếu lòng nào cũng trở thành liều thuốc kỳ diệu cứu vớt trái tim đang mong manh yếu đuối của con người. Sau những lời chia sẻ quan tâm của Nga dành cho mình, Casey cũng cảm thấy tinh thần khá hơn.
Tuy nhiên, sau đó, Nga lại nhìn thấy Casey buồn bã bước ra khỏi cửa Spa. Lúc trong phòng thay đồ, Nga nghe loáng thoáng dường như Will lại đi ra ngoài khi Casey muốn cả hai cùng dùng bữa tối đêm nay. Sau đó, Casey có nhã ý mời cô cùng ăn tối nhưng cô đã lịch sự từ chối. Lẽ ra, trong thời điểm Casey đau buồn như vậy, cô nên ở cạnh bầu bạn để tinh thần cô khá hơn. Tuy nhiên, trước đó trong phòng tắm, cô đã nhận được cuộc gọi và tin nhắn của một người, người mà bắt buộc cô phải đến để gặp mặt đêm nay.
Quán Bar Falk,
Đây là lần đầu tiên Nga đặt chân đến bar Falk, mặc dù trước đây cô có đứng ngoài cửa nhìn vào trong nhưng chưa hề bước vào. Lúc đang tắm cùng Casey trong phòng kín, cô đã để điện thoại trong túi xách, nên đã không thể nhận cuộc gọi của Will. Anh gọi cho cô rất nhiều lần nhưng cô không thể bắt máy. Vì nghĩ rằng, cô muốn tránh mặt anh, nên anh đã gửi một tin nhắn đến cô với nội dung về một cuộc hẹn ép buộc.
Từ ngày nhận công tác tại Việt Nam, không biết đã bao nhiêu lần, Will tìm cách gặp mặt Nga nhưng không thành. Chính vì thế, anh đã quyết định dùng cách áp bức này đối với cô. Mặc dù, trong thâm tâm, anh chưa bao giờ muốn cô phải khó xử như vậy. Nhưng anh thương nhớ cô đến điên dại, nếu không thể gần bên cô như thế này. Có lẽ, một lúc nào đó, đầu anh sẽ nổ tung ra mất. Hàng ngày, anh đều tìm cách đến phòng Phát Triển để chỉ nhìn thoáng qua cô trong góc phòng. Dù bận trăm công nghìn việc, anh vẫn luôn để mắt đến máy quay ghi hình trong công ty, để mỗi khi bắt gặp cô ở một địa điểm nào đó trong công ty. Anh lại hành động như một đứa trẻ, vội vàng chạy đến trước mặt cô như là tình cờ ghé qua. Vậy mà, khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô chỉ lạnh lùng cúi đầu chào đáp lễ rồi dửng dưng lướt qua thật nhanh. Để lại mình anh dõi mắt trông theo bằng ánh mắt buồn rười rượi.
Gương mặt hơi căng thẳng và lo lắng, Nga đảo mắt xung quanh quán. Một màu xanh dương mờ mờ ảo ảo đập vào mắt cô. Falk được thiết kế thật đẹp, tinh tế và sang trọng với quầy bar hình vòng cung, kéo dài gần hết chiều dài của quán. Trên trần là những chùm đèn pha lê khổ đại chiếu những tia sáng màu xanh nhạt bao trùm khắp không gian quán. Hôm nay là ngày cuối tuần nên quán khá đông khách, mọi người tụ tập nói cười rôm rã, lấn át cả tiếng nhạc nhè nhẹ "Forever " của Stratovarius. Từ lúc bước chân vào đây, giai điệu này đã khiến bước chân cô lạc nhịp, lồng ngực cao thanh tú không ngừng đập bức bí trong lòng.
Khi Nga đang đứng gần khu vực tiếp tân, chưa biết phải làm gì thì một nhân viên nam trong bộ đồng phục màu xanh đen tiến đến, lịch sự hỏi.
“Chào chị, chị đến một mình hay có hẹn với ai không ạ?”
“Có, tôi có hẹn với bạn.”
Như có sự sắp đặc trước đó, người phục vụ nhanh chóng dẫn lối Nga đến nơi Will đang chờ. Từ xa, cô đã có thể nhìn thấy Will đang ngồi ở chiếc ghế cao được đặt cạnh quầy bar. Tấm lưng thân quen trong lớp áo sơ mi màu nâu đen đó làm sao cô có thể nhầm lẫn với bất kỳ ai được, nếu có thì chỉ vì quá thương nhớ nên đã lầm tưởng đó chính là anh.
Càng tiến gần anh hơn, bước chân cô càng từ từ ngắn lại.
Càng cách xa anh hơn, cô lại càng muốn được gần anh nhiều hơn.
Hai cảm giác này lấn áp lẫn nhau, khiến cho cô cảm thấy mọi thứ cứ cách xa vời vợi, bước mãi vẫn không cảm thấy tới, mặc dù chỉ một đoạn vô cùng ngắn nữa thôi, cô sẽ chạm tới tấm lưng to lớn nhưng vô cùng cô đơn của anh rồi.
Trong lúc cô đang tiến đến, anh bất ngờ quay lại phía sau. Có vẻ như anh đang trông ngóng cô, nên đã mang tầm nhìn hướng về phía cửa. Trong một khắc tình cờ quét qua gương mặt cô, anh dừng lại ở đó, người cũng vì vậy không quay về chỗ cũ, mà âm trầm nhìn cô bằng ánh mắt nâu nặng trĩu buồn xa xăm.
Cô ngồi bên cạnh anh đã nhiều phút trôi qua rồi, vậy mà tiếng đàn guitar mang giai điệu của nhạc khúc Forever vẫn chưa đến hồi kết thúc, nó cứ lặp đi lặp lại như một sự sắp đặc của một người nào đó. Cô có thể đoán biết đó là ai, chỉ có điều, trong thâm tâm, cô vẫn không muốn thừa nhận. Cô ngồi lặng thinh khá lâu bên cạnh anh, đầu hơi cô xuống, đôi mắt to tròn in điếu thuốc trắng nghi ngút khói đang càng lúc càng ngắn lại trên tay anh. Khoảng cách giữ anh và cô rất gần, gần đến độ hơi ấm từ người anh đang sưởi ấm cả tâm hồn cô, gần đến nỗi mùi rượu Vodka anh đang uống hết ly này đến ly khác cứ ve vãn xung quanh khướu giác của cô, làm cho cô có cảm giác lâng lâng, chưa uống đã say, chưa chạm môi vào rượu đã cảm thấy đắng nghét.
Phía trước mặt cô, bàn bar bằng đá trắng trống rỗng từ khi cô bước vào. Cô đã từ chối khi anh dịu giọng hỏi cô muốn ăn hay uống gì không? Cô lắc đầu bảo rằng sẽ phải đi gấp, vì thế, anh có việc gì thì hãy mau nói với cô.
Sau một lúc trầm ngâm, anh cầm cuốn menu rồi gọi người phục vụ đang đứng trong quầy. Cô không nghe rõ anh đã nói gì, nhưng sau đó, người phục vụ mang ra một chiếc cupcake trà xanh nhỏ và một ly nước cam có chiếc ống hút cong vòng màu xanh bên trong cùng lát cam vàng tươi mát. Thấy cô không phản ứng gì mà chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy quay đeo túi xách, anh đẩy nhẹ chiếc cupcake về phía cô rồi nhẹ giọng nói, khuôn mặt có chút ngượng ngùng.
“Em ăn đi. Cupcake ở đây rất ngon.”
Cô hơi nghiêng đầu sang hướng khác, vì biết anh đang chăm chú nhìn cô. Cô cảm thấy mỉa mai anh với ý nghĩ, anh thật biết cách dỗ dành phụ nữ. Quả thật chiếc cupcake trà xanh nhỏ xinh kia, vừa nhìn ai mà không thấy thích.
Vẫn không quay sang nhìn anh, cô lạnh lùng lên tiếng sau một lúc không khí giữa hai người vẫn vô cùng yên lặng.
“Tại sao anh lại gọi tôi ra đây? Chẳng phải đã nói sẽ không làm phiền đến nhau nữa rồi kia mà.”
Trái với giọng nói có phần hằng học của cô, anh chỉ kiềm giọng lại trả lời. Tránh không để cho cảm xúc bức bí mà lớn tiếng với cô.
“Nếu anh làm được điều em nói, anh đã không cố gắng tìm gặp em để làm gì. Nga à! Anh…”
Không cho Will có cơ hội nói hết câu, Nga đã cắt đứt lời anh vẫn còn đang muốn nói.
“Hôm nay, tôi đến gặp anh vì thật ra, tôi cũng có điều muốn nói với anh.”
Tỏ ra bình thãn nhất có thể, Nga quay sang đối mặt với Will bằng thái độ lãnh đạm nhất có thể. Ngay khi mắt đối mắt, hơi thở cả hai như hòa quyện vào nhau, ánh mắt cô có hơi xốn xang vì vẻ tiều tụy mệt mỏi của anh. Thế nhưng, cảm xúc đó được cô che đậy rất nhanh sau đó, điều khiển bằng sự dửng dưng như không để mắt đến anh rất tài tình.
“Hôm nay, tôi quyết định đến đây vì có ba điều muốn nói với anh. Thứ nhất là về việc thay đổi công tác. Có lẽ, Andrew đã nói với anh, tôi sẽ vẫn tiếp tục làm việc ở phòng Phát Triển. Tôi không muốn tiếp nhận vị trí mà anh đã đề bạt. Tôi báo cho anh biết sớm để anh còn chuẩn bị tuyển người mới vào.”
“Anh sẽ xem xét lại phản hồi của em. Đây là yêu cầu thay đổi vị trí, chứ không phải là một đề bạt. Vì thế, em không thể quyết định là nhận hay là không.”
Sau khi cứng rắn nói ra lời đó, anh cầm ly rượu lên uống tiếp. Ánh mắt vô cùng mông lung.
“Điều thứ hai tôi muốn nói với anh là về Casey…”
Nga dừng lại, nhìn ly nước cam đang được cô xoay xoay nhẹ chân ly trên bàn. Cô không nhìn anh, nhưng biết anh đang quay sang phía cô. Ánh nhìn từ đôi mắt nâu nặng trĩu của anh như thiêu đốt một nửa gương mặt vô cùng xinh đẹp dịu dàng của cô.
“Xin anh đừng bao giờ làm cho Casey phải đau lòng. Cô ấy rất …yêu anh, anh có biết không?”
Nhăn nhó đưa tay vuốt mặt, anh cầm chai rượu rót đầy ly rồi uống cạn, nghĩ đến Casey anh càng thêm rối ren trong đầu. Trước mắt anh giờ đây không chỉ có Andrew mà còn có Casey. Anh không thể nào bỏ mặt cô ấy mà chung tình tìm lại người con gái đã thất lạc, tìm lại tình yêu đã mất của mình. Nhưng anh không thể lừa dối Casey, lại càng không thể dối lòng chính mình khi trong tim anh chưa một lần rung động vì cô ấy. Suốt nhiều năm qua, anh đã cố gắng xóa bỏ hình bóng của một ai kia để một lần cố gắng mở lòng mình với Casey, nhưng anh đã thất bại. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, hết lần này đến lần khác…
Không hề phản ứng đến những gì Nga vừa nói, anh nhẹ giọng cất lời sau một hồi lâu im lặng.
“Còn điều thứ ba em muốn nói với anh là gì?”
Ánh mắt mệt mỏi khẽ cụp xuống nhìn ly cam vắt trong tay, cô hít nhẹ một hơi dài rồi cất giọng nói. Dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng âm giọng run run của cô vẫn không thể che giấu người bên cạnh nghe thấy.
“Chuyện của tôi và anh, tôi vẫn chưa có nói cho Andrew biết. Vì tôi không muốn anh ấy phải bận tâm về điều này và mối quan hệ của hai chúng tôi đang rất tốt đẹp nên tôi cũng không có ý định sẽ kể cho anh ấy nghe. Vì thế, tôi mong anh hãy giữ bí mật chuyện này giúp tôi. Hãy cứ xem nhau là người xa lạ như thế này sẽ tốt hơn cho tôi, cho anh và cho những người còn lại.”
“Em quan tâm đến Andrew, anh trai của anh nhiều như vậy sao?”
Giọng Will hơi run lên khi nói câu này, ánh mắt đã bắt đầu đỏ rực. Ly rượu đầy tiếp tục được anh nhấp cạn môi.
“Andrew đối với tôi rất quan trọng. Andrew, anh ấy vì tôi mà đã chịu rất nhiều thiệt thòi, đã hi sinh vì tôi rất nhiều thứ. Vì thế, tôi không muốn anh ấy phải phiền lòng hay tổn thương vì tôi hay vì bất cứ điều gì.”
Thật là xẩu hổ khi thừa nhận rằng, anh đang ghen tỵ với sự quan tâm sâu sắc của cô dành cho một người đàn ông khác không phải là anh. Cô đang lo lắng cho Andrew. Cô sợ anh ta sẽ bị tổn thương vì sự xuất hiện của anh. Nhưng cô đâu biết rằng, không chỉ có Andrew, mà còn có một người khác đã vì cô mà đã một mình chịu nhiều tổn thương. Nhưng anh không thể thốt ra được thành lời, chỉ câm lặng nuốt nỗi đau đớn ngược vào trong lòng, ly rượu trong tay anh thêm một lần run nhẹ.
“Đó cũng là những gì tôi muốn nói với anh. Tôi phải đi bây giờ. Chào anh!”
Chẳng phải cô không nhìn thấy ly rượu đang run trong tay anh nên đã không quan tâm ở lại. Mà bởi vì đã nhìn thấy điều đó, nên cô buộc lòng phải dứt khoát đứng lên. Nhìn bàn tay đang khẽ run lên cùng một nửa gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng trầm uất của anh, cô thấy tim mình đau đớn đến tê dại. Cô rất sợ nhìn anh thêm một giây nữa thôi, cô sẽ hoàn toàn không điều khiển được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Cô sợ trong một phút yếu lòng nào đó, khi nhìn người đàn ông cô đã yêu thương bằng tất cả linh hồn mình, đang giết dần mòn thể xác anh bằng những giọt rượu đắng nghét kia. Cô sẽ là người thay anh mà uống hết tất cả. Cô lo cho anh lắm. Nghe Casey nói anh đã bị đau dạ dày nhiều năm nay. Vậy mà mỗi ngày, không có rượu là anh không thể nào nhắm mắt được. Thật ra, vì ai mà anh phải hành hạ mình khổ sở như vậy? Chắc chắn không phải vì cô. Vì người đã từng ruồng bỏ cô thì không cớ gì phải hành hạ bản thân mình như vậy. Cô không biết đó là vì điều gì? Là vì ai? Cũng không ai biết được anh đau khổ vật vã như thế này là vì người nào? Bởi vì, xung quanh anh đã có quá nhiều phụ nữ. Cô thật không biết người may mắn đó là ai? Cô nghe Casey kể, anh từng yêu một cô hoa hậu. Cô lại nghe Casey kể, có cả một cô gái người Campuchia từ tận Kok Kong sang Việt nam để thăm anh. Đau đớn hơn, cô còn nghe nói, anh quen cô ta trong một chuyến đi làm tự thiện.
Trái tim anh quá dạt dào tình cảm, con người anh quá đa tình, anh đi đến đâu, để lại biết bao bóng hồng dõi mắt trông theo đến đó. Thì ra, đối với anh, cô cũng chỉ là một trong những bến tình anh đã ghé qua. Vậy mà, cô cứ tự biện bạch cho anh. Những lời nói giả tình giả nghĩa đó từ anh, thật sự, cô không còn có thể tin tưởng được nữa. Nhưng cô lại quá mù mờ, đứng trước người từng phản bội mình vẫn chạnh lòng thương xót, nhìn thấy anh đau mà tim mình còn đau đớn hơn gấp bội phần. Chỉ ước ao sao mình là người gánh chịu mọi đau đớn kia, để mọi ưu phiền đừng bao giờ hiện lên trong khóe mắt nâu đó.
Nhưng cô không thể phạm phải sai lầm. Sự quay lại của anh khiến cho nhiều người sẽ phải đau khổ, nếu một khi sự thật này được phơi bày. Vì vậy, cô phải cứng rắn đối mặt với anh. Dù chính cô cũng không biết, mình sẽ có thể mạnh mẽ như thế này được trong bao nhiêu lâu?
Khi Nga vừa định đứng lên rời khỏi ghế, Will đang ngồi yên nhưng đã bất ngờ ngăn cô lại. Bàn tay to lớn sáng màu nổi gân xanh lờ mờ của anh nắm lấy ống tay nhỏ xương xương của cô, điều khiển không cho cô đang cố gắng rời đi trong vội vã. Sau đó, anh không nhìn cô nhưng nói trong cuống họng khàn đục vì rượu.
“Anh…anh có thể hỏi em một câu không?”
Nga không đáp lời Will, nhưng chân cũng không dịch chuyển nữa, bờ vai gầy ban đầu gồng chống trả sự nắm bắt của anh cuối cùng cũng buông lõng, thay thế cho một sự đồng ý âm thầm.
Giọng anh run nhẹ, cảm xúc như đang vô cùng bị kiềm nén, khuôn mặt anh tuấn ngước nhìn cô trên cao, đáy mắt nâu hoàn toàn in hình dáng xinh đẹp của cô trong đó.
“Em …có còn…yêu anh nữa không?”
Cánh tay cô run rẩy lòng lòng bàn tay anh. Câu hỏi đột ngột của anh khiến cả con tim cô thức tỉnh. Đây chẳng phải chính là câu hỏi mà cô đã cố công tìm kiếm kể từ ngày gặp lại anh sao?
Cô có còn yêu anh nữa không?
Chính bản thân cô cũng không thể trả lời được câu hỏi này. Sau bao nhiêu năm xa cách, lòng cô tưởng đã nguội lạnh. Những thứ còn lại dành cho anh chỉ là sự oán trách và dày vò. Đã bao lâu như vậy, cô vẫn không ngừng nhớ đến anh, oán giận anh. Càng hận anh, cô lại càng thấy tim mình đau không thể tả. Mỗi lần quoằn quại từng cơn không dứt, cô mơ màng nhận ra…
Có phải vì quá yêu anh, nên cô mới đau đớn như thế này?
Ngay cả khi đã tìm ra câu trả lời trong đôi mắt chỉ còn in bóng hình tiều tụy của anh trước mặt. Ngay cả giây phút này đây, khi cô dường như chết chìm trong cái nắm tay khích chặt của anh. Cô vẫn phải dối lòng, dối gạt anh mà nở nụ cười gượng gạo để che đậy khả năng diễn kịch không chuyên của mình. Từng lời cô nói ra vô cùng cứng rắn. Thế nhưng càng nghe, càng phát hiện nó yếu mềm bấy nhiêu so với sự mạnh mẽ lúc đầu.
“Không…một chút cũng... không còn.”
Dù cô đã nói một lời tuyệt tình như vậy, nhưng dường như anh vẫn không muốn chấp nhận sự thật rõ ràng này. Anh không muốn nhìn nhận sự thật, vẫn nắm chặt lấy tay cô trong sự thúc giục và xa cách của người bị nắm giữ. Để một lúc sau đó, cho đến khi cô lạnh lùng giương mắt oán trách nhìn anh kèm theo cái gạt tay mạnh mẽ, anh mới đứng lên để kịp nói với theo phía sau lưng cô.
“Nếu đã không còn yêu. Vậy thì chẳng có lý do gì để em không nhận chức vụ trợ lý Tổng Giám Đốc. Nếu em đã đủ mạnh mẽ để thừa nhận mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc. Vậy thì em hãy chứng tỏ với anh điều đó. Hãy chứng tỏ cho anh biết, trong lòng em, thật ra, hình ảnh của anh không còn tồn tại. Nếu đã như vậy thì em hãy nhận chức vụ này đi! Nếu như anh nói với em, anh vì thực lực của em, chứ không phải vì tình cảm cá chân mà chọn em vào vị trí này thì đó là anh nói dối. Vì thật tâm, anh muốn ở gần bên em nên mới làm như vậy. Nhưng đó không phải là lý do chính khiến anh quyết định đề bạt em, mà bởi vì, anh nhận thấy em là người có đủ thực lực để phụ giúp anh trong những kế hoạch sắp tới của công ty. Vì thế, nếu em đã không còn yêu anh một chút nào nữa như em đã nói. Vậy thì hãy trợ giúp anh như một người đồng nghiệp, vì anh rất cần sự giúp đỡ của em. Nếu như em đồng ý, anh hứa…anh sẽ không bao giờ làm em phải khó xử, anh sẽ tự biết phải làm gì để cùng em bảo vệ người đàn ông hiện tại của em…khỏi sự tổn thương.”
Nga đứng đó bất động, lưng đối về phía anh.
Bờ vai mảnh mai của cô run run nhẹ.
Phía sau lưng cô, chắc anh không biết, bao nhiêu giọt nước mắt đã không ngừng rơi vì …anh!
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo
“Ồ! Nga không biết là Casey làm ngực, nếu Casey không nói thì Nga cũng không biết đâu. Vòng một của Casey rất đẹp và tự nhiên.”
“Thật không? Nhiều người biết sự thật cũng nói như vậy. Will cũng nói thế. Anh ấy rất thích.” (LTG: nếu là người Hanny thích mà nghe nói như vậy chắc ngồi khóc tu tu quá hic)
Dưới làn nước ấm mượt, bàn tay đang thả lõng của Nga vì câu nói vô tư của Casey mà đột ngột bấu vào da thịt mình, ánh mắt thoáng chút buồn của cô vội vàng lướt qua rất nhanh.
Phải! Casey rất đẹp. Ngay cả phụ nữ như Nga còn không khỏi rời mắt khi nhìn vào, thì huống gì một người đàn ông như anh không bị chết chìm trong vẻ đẹp rực rỡ căng tràn nhựa sống ấy.
Ngay sau đó, dường như Nga không còn nghe rõ bên tai Casey đang nói gì. Cô chỉ trầm lặng khẽ cong môi nhìn khuôn miệng tươi như hoa kia đang nói cười.
“Thật ra, trước đây, dáng của Casey cũng khá là cân đối rồi. Nhưng vì muốn giữ chặt người mình yêu thương nên Casey chịu đau một chút xíu. Đàn ông ai mà không thích phụ nữ sexy phải không?”
Nga gật đầu. Tự nhiên, cô cảm thấy lời Casey nói quá đúng.
Đàn ông ai mà không đam mê nét đẹp gợi tình của phụ nữ. Rất tiếc, cô không có thứ vũ khí mà Casey đang nói đến để có thể giữ chân anh.
Áp lực nước lúc này bấu lấy khuôn ngực trắng tinh khiết như sữa của Nga, khiến lồng ngực cô khó thở và đau nhói đến tê dại ngay khi nghĩ đến điều này.
“Lúc Casey nhìn Nga lúng túng bước vào bồn tắm. Casey mắc cười quá đi. Mặc dù, Casey biết Nga là người kín đáo và e ấp, nhưng không nghĩ Nga lại mắc cỡ đến như vậy với ngay cả người cùng giới. Vậy mà…Casey xin lỗi khi nói ra điều này nha. Lúc ban đầu khi gặp Nga và Andrew, Casey đã từng nghĩ hai người đã chung với nhau rồi chứ.”
Lời Casey nói làm Nga ngỡ ngàng đến độ không nói được lời nào. Cô không biết hành động thân mật của mình và Andrew có vô tình khiến người đối diện hiểu lầm đến như vậy không?
Thấy ánh mắt có phần lúng túng của Nga, Casey vội vàng lên tiếng thanh minh về những lời mình vừa nói. Quả thật, tiếp chuyện với người con gái Việt Nam nhạy cảm như Nga thật là mệt. Cô thầm nghĩ, kẻ phóng túng như Andrew có lẽ phải rất vất vả khi chăm sóc một cô gái mong manh kín đáo như thế này.
“Casey xin lỗi Nga nha. Thật ra, vì Casey thấy cử chỉ thân thiết giữa hai người và sự quan tâm, chăm sóc của Andrew dành cho Nga nên Casey mới nghĩ vậy thôi. Nhìn thấy cách Andrew yêu chiều Nga, người ngoài đủ thấy tình cảm của anh ấy dành cho Nga sâu đậm biết bao nhiêu. Người ta thường nói, tình dục cũng là một trong những yếu tố khắt chặt tình yêu và mối quan hệ của hai người hơn. Nga có nghĩ như vậy không?”
Cắn môi nhìn Casey nói về những điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến hay tâm tình cùng với ai, Nga có chút ngượng ngùng. Cô chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Thật ra, Nga và Andrew quen nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn. Nga và anh ấy muốn giữ gìn điều thiêng liêng này cho ngày đặc biệt nhất đời. Vì thế, Nga và anh ấy không như Casey đã đoán đâu.”
“Ồ vậy à. Tình cảm hai người thật là đẹp đẽ và trong sáng quá. Casey thực sự rất là ngưỡng mộ tình yêu của Andrew dành cho Nga. Còn Casey thì đã sống thử trước hôn nhân rồi, và Casey chưa bao giờ hối hận về điều này. Mặc dù, tình dục trước hôn nhân ở Mỹ không phải là điều gì ghê gớm lắm.”
“Thật ra, Nga không có ý lên án việc sống thử trước hôn nhân.”
“Không sao! Cũng chẳng trách được việc, nhiều người ở đây vẫn còn có cái nhìn ác cảm về chuyện này, khi mà những suy nghĩ và phong tục tập quán vẫn còn ăn sâu vào tiềm thức của lớp trẻ bây giờ từ cha ông để lại.”
Đưa tay dâng dòng nước ấm lên đôi vai đầy đặn mềm mượt, Casey ngập tràn hạnh phúc khi nói về người đàn ông mà cô đã trao trọn trái tim bằng đôi mắt bồ câu lấp lánh xinh đẹp.
“Will là người đầu tiên của Casey và anh ấy cũng sẽ là người duy nhất và cuối cùng.”
Khóe mắt Nga bất chợt cảm thấy cay cay vì những gì mình vừa nghe thấy. Có điều gì đó đỗ vỡ hoàn toàn trong trái tim của một ai kia, cảm giác nghèn nghẹn từ lồng ngực dâng lên cuống họng đến độ thoi thóp. Mặc dù cô đã đoán trước được việc này, thông qua việc tận mắt nhìn thấy sự tình tứ của cả hai khi ở trước mặt cô. Tuy nhiên, lúc này, lời của ai kia không khỏi làm cô cảm thấy đau đớn trong lòng. Sau cái mỉm cười không tự nhiên rồi cúi đầu, Nga che giấu ánh mắt xót xa khi vô tình nhớ lại những khoảnh khắc định mệnh trong cuộc đời cô.
Cô đã từng liều chết chứ không để bất cứ người đàn ông nào vọc bẩn thân xác mình.
Cô đã để mẹ già thoi thóp trên giường bệnh cũng chỉ vì muốn giữ tấm thân vàng ngọc của mình vì ai kia.
Và ngay cả khi quyết định bán nó cho Andrew, tâm tư của cô lúc đó vẫn bị giằng xé đến tan nát, đau đớn mà không một thứ gì trên đời này có thể miêu tả được.
Vậy còn anh thì sao?
Ngay cả một ánh nhìn, anh cũng đã từng hứa sẽ chỉ dành riêng cho mình cô.
Và anh đã nói, đôi môi anh sẽ chỉ duy nhất mình cô được chạm vào.
Tất cả những lời hứa đó khiến cô chỉ còn biết nở nụ cười chua chát, cầu chúc hạnh phúc cho cả hai.
Thế nhưng, một lúc lâu sau, Casey đang nói cười vui vẻ bỗng đột ngột thay đổi nét mặt. Cô có chút ưu tư trong đáy mắt khi nhắc về mối quan hệ hiện tại của cô và Will.
“Casey và Will đã có những quãng thời gian vô cùng hạnh phúc với nhau. Tình cảm của Casey dành cho anh ấy vô cùng sâu đậm. Nga biết không? Nếu không có anh ấy, chắc Casey sẽ chết mất. Anh ấy giống như là sự sống của Casey, là hơi thở, là nhịp đập con tim vậy.”
“Will thật may mắn khi gặp được một người con gái yêu mình như Casey. Chắc chắn…chắc chắn anh ấy cũng rất… yêu Casey.”
Nở nụ cười ngượng ngùng không tự nhiên, Casey thoáng buồn nhìn những cánh hoa Lavender thơm ngát trong đôi bàn tay mình rồi có vẻ lãng tránh.
“Cho dù thế nào đi chăng nữa, Casey cũng phải bảo vệ tình yêu của mình. Will, anh ấy là của Casey. Và không một ai có thể thay đổi được điều đó.”
Nga không hiểu ý tứ của nhừng lời Casey vừa nói cho lắm. Vì thế, cô chỉ lặng yên nhìn Casey với dấu chấm hỏi thầm kín trong đôi mắt tròn long lanh xinh đẹp u sầu. Tuy nhiên, ánh mắt cô cũng khiến Casey nhanh chóng hiểu ra. Và như hai người bạn thân thiết, Casey bộc bạch những tâm tư thầm kín mà mình mang nặng trong suốt thời gian qua.
Casey cũng không hiểu vì sao mình lại rất có thiện cảm với Nga, mặc dù cả hai chỉ mới quen biết nhau một khoảng thời gian khá ngắn. Theo giác quan của một người phụ nữ, cô cảm nhận Nga là một người con gái tốt, một nơi đáng tin tưởng để cô có thể trút bầu tâm sự nặng trĩu trong lòng suốt thời gian qua. Vì thế, cô không ngần ngại kể hết cho Nga biết về những trăn trở của mình. Chính vì sự cảm thông và lắng nghe của Nga đã khiến cô mở lòng hết tất cả những điều phiền muộn mà cô cũng không biết trải lòng với ai ở nơi chân trời mà cô luôn xem là xa lạ này.
“Dạo gần đây, Will tỏ ra khá lạnh nhạt với Casey.”
Khi nói lời này, Casey cảm thấy vô cùng đau khổ. Thật ra, từ trước đến giờ, anh có bao giờ nồng nhiệt hay quan tâm đến cô bao giờ. Chỉ là cô ngộ nhận, khi ở Mỹ, ít nhất trong mắt anh vẫn còn nhận ra cô là ai. Ít ra là khi ở Mỹ, mỗi khi anh cần cô, anh còn biết hừng hực lạnh lùng quấn người mình lên cô. Nhưng từ khi đến Việt Nam đến giờ, một cái hôn trên má anh cô cũng không làm được. Điều này khiến cô vô cùng đau khổ.
Trườn người đến gần Casey hơn trong làn nước đang bắt đầu nguội đi, Nga đặt tay lên vai Casey an ủi. Trong tiếng nấc nghèn nghẹn của Casey, cô cũng không hiểu tường tận được điều Casey đang muốn nói đến. Nhưng cô mơ màng nhận ra rằng, sự xuất hiện của người thứ ba mà Casey đang nhắc đến khiến cho mối quan hệ của cả hai đang bị lung lay.
“Con Thủy Tiên, trợ lý cũ của Will. Nó tối ngày cứ ve vãn xung quanh Will. Giờ anh ấy đã chuyển nó sang bộ phận Marketing mà nó cũng không tha, tối nào cũng nhắn tin rủ anh ấy đi uống rượu. Có hôm, anh ấy đi đến tận 4 giờ sáng mới về. Casey gọi điện, anh ấy cũng không bắt máy. Vì thế, Casey không biết đi đâu mà tìm.”
Nhắc đến Thủy Tiên, Nga hơi bất ngờ về việc này. Trước giờ cô luôn biết, người Tiên để mắt đến chính là Andrew. Làm sao cô không biết được điều này, khi mà Tiên từng cảnh cáo cô âm thầm trong phòng vệ sinh nữ. Nhưng vì sao, bây giờ cô ta lại chuyển hướng sang Will khiến Casey đau khổ như thế này? Cô vốn không có thiện cảm với Tiên, sau chuyện này càng thêm không dành tình cảm tốt đẹp cho người con gái này. Nhưng còn Will thì sao? Làm sao anh ấy có thể bê tha để mặc bạn gái mình bơ vơ trong khách sạn như vậy? Càng nghĩ, cô càng thấy xót xa. Nhìn Casey vật vã, lòng cô cũng đau đớn theo. Có điều gì đó hoàn toàn tan vỡ trong lòng cô, niềm tin mong manh một chút cũng không còn để bấu víu.
Anh vốn là loại đàn ông như vậy. Chỉ có điều, cô không chịu thừa nhận sự thật mà thôi. Tình yêu của cô dành cho anh nhiều mênh mông như biển rộng, vì thế cô không thể nhìn ra được điều này.
“Dẫu sao, Tiên cũng sang bộ phận khác rồi nên Casey đừng quá lo ha. Nga nghĩ, có lẽ, Will mới nhận chức nên hơi áp lực, tìm rượu để giải khuây thôi.”
“Nga biết không? Casey rất sợ mất anh ấy. Vì anh ấy, Casey có thể làm và đánh đổi tất cả. Nhưng nếu cô Tiên này đi thì lại có cô Tiên khác đến. Casey vẫn đang tuyển người mới cho anh ấy. Khi hay tin anh ấy chọn Nga làm trợ lý riêng, Casey mừng lắm. Nào ngờ, Nga không muốn chuyển bộ phận nên làm Casey hoàn toàn suy sụp. Nếu không may, anh ấy gọi trợ lý Tiên về lại vị trí cũ thì Casey biết làm sao đây?”
“Nga xin lỗi. Nga không biết gì về chuyện này…”
“Đó không phải là lỗi của Nga. Casey cũng không có ý định ép buộc Nga. Nhưng nếu người thay thế vị trí trợ lý đó là Nga thì tốt biết mấy. Casey sẽ không phải bận tâm hay lo lắng nhiều như thế này. Thực sự, Casey cảm thấy rất tự ti. Casey luôn lo lắng, một cô gái Việt Nam xinh đẹp tài giỏi nào đó lại cướp mất anh ấy từ Casey. William, anh ấy vốn là người đàn ông hoàn mỹ lại vô cùng nhân hậu. Ai gặp anh ấy mà không yêu cơ chứ?”
Nga nhìn Casey như một sự đồng ý thầm kín trước quan điểm mà Casey vừa nói ra.
Phải! Người như anh, phụ nữ nào gặp mà không đem lòng yêu cho được?
Chính cô là người hiểu rõ nhất cảm giác này. Vì cô cũng đã từng yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên…
“Nga nghĩ nếu Casey chọn đúng người vào đúng vị trí. Mọi chuyện sẽ không như Casey lo lắng đâu. Công việc trợ lý tuy có quan hệ mật thiết với quản lý của mình hơn những vị trí khác, nhưng không phải ai làm chung thì cũng có tình cảm với nhau.”
“Nga không biết là có những cuộc khảo sát đưa ra kết quả rằng, 80% thư ký trợ lý Giám Đốc đều nảy sinh quan hệ tình cảm sau một thời gian làm chung sao? Casey nói điều này, Nga đừng trách Casey nha. Casey cảm thấy sợ con gái ở đây, họ thấy đàn ông ngoại quốc có chút tiền là không từ một thủ đoạn nào để lân la làm quen. Casey đã chứng kiến rồi nên mới nói như vậy đó”
Lời Casey nói ít nhiều cũng làm Nga cảm thấy giận trong lòng. Mặc dù, cô biết, vì Casey đang thiếu kiểm soát cảm xúc của mình nên mới có những lời nhận xét không hay như vậy.
Thật ra, không phải những gì Casey nói là không có cơ sở. Vì chính cô đã từng nhìn thấy vẻ lả lơi của một trong những nhân viên nữ đẹp nhất TLS dành cho Will, khi anh đứng tiếp chuyện với cô ta ở một khu vực văn phòng. Mặc dù, trong công ty dường như ai cũng biết cô là bạn gái của Will, nhưng dường như họ không quan tâm đến điều này cho lắm, mà còn xem đó là một cảm giác phiêu lưu thử thách. Ngay cả lúc trên máy bay đến Việt Nam, một cô tiếp viên hàng không đã không ngần ngại gửi thêm vào khây rượu anh yêu cầu một mảnh giấy nhỏ kèm theo số điện thoại của họ. Lần đó, nếu như Will không vò giấy bỏ vào sọt rác trước mắt cô. Có lẽ, cô sẽ nổi cơn ghen dữ dội như thế nào. Đó là tại sao cô lo sợ. Và việc phô bày sự sợ hãi này trước mặt người khác, cô hiểu điều đó đồng nghĩ với việc, cô đang tự ti và hạ thấp bản thân mình.
“Casey đừng nghĩ ngợi nhiều. mọi việc rồi sẽ tốt thôi. Nga tin, Will…anh ấy sẽ không làm những điều làm Casey đau lòng đâu.”
Lời an ủi trong bất cứ hoàn cảnh yếu lòng nào cũng trở thành liều thuốc kỳ diệu cứu vớt trái tim đang mong manh yếu đuối của con người. Sau những lời chia sẻ quan tâm của Nga dành cho mình, Casey cũng cảm thấy tinh thần khá hơn.
Tuy nhiên, sau đó, Nga lại nhìn thấy Casey buồn bã bước ra khỏi cửa Spa. Lúc trong phòng thay đồ, Nga nghe loáng thoáng dường như Will lại đi ra ngoài khi Casey muốn cả hai cùng dùng bữa tối đêm nay. Sau đó, Casey có nhã ý mời cô cùng ăn tối nhưng cô đã lịch sự từ chối. Lẽ ra, trong thời điểm Casey đau buồn như vậy, cô nên ở cạnh bầu bạn để tinh thần cô khá hơn. Tuy nhiên, trước đó trong phòng tắm, cô đã nhận được cuộc gọi và tin nhắn của một người, người mà bắt buộc cô phải đến để gặp mặt đêm nay.
Quán Bar Falk,
Đây là lần đầu tiên Nga đặt chân đến bar Falk, mặc dù trước đây cô có đứng ngoài cửa nhìn vào trong nhưng chưa hề bước vào. Lúc đang tắm cùng Casey trong phòng kín, cô đã để điện thoại trong túi xách, nên đã không thể nhận cuộc gọi của Will. Anh gọi cho cô rất nhiều lần nhưng cô không thể bắt máy. Vì nghĩ rằng, cô muốn tránh mặt anh, nên anh đã gửi một tin nhắn đến cô với nội dung về một cuộc hẹn ép buộc.
Từ ngày nhận công tác tại Việt Nam, không biết đã bao nhiêu lần, Will tìm cách gặp mặt Nga nhưng không thành. Chính vì thế, anh đã quyết định dùng cách áp bức này đối với cô. Mặc dù, trong thâm tâm, anh chưa bao giờ muốn cô phải khó xử như vậy. Nhưng anh thương nhớ cô đến điên dại, nếu không thể gần bên cô như thế này. Có lẽ, một lúc nào đó, đầu anh sẽ nổ tung ra mất. Hàng ngày, anh đều tìm cách đến phòng Phát Triển để chỉ nhìn thoáng qua cô trong góc phòng. Dù bận trăm công nghìn việc, anh vẫn luôn để mắt đến máy quay ghi hình trong công ty, để mỗi khi bắt gặp cô ở một địa điểm nào đó trong công ty. Anh lại hành động như một đứa trẻ, vội vàng chạy đến trước mặt cô như là tình cờ ghé qua. Vậy mà, khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô chỉ lạnh lùng cúi đầu chào đáp lễ rồi dửng dưng lướt qua thật nhanh. Để lại mình anh dõi mắt trông theo bằng ánh mắt buồn rười rượi.
Gương mặt hơi căng thẳng và lo lắng, Nga đảo mắt xung quanh quán. Một màu xanh dương mờ mờ ảo ảo đập vào mắt cô. Falk được thiết kế thật đẹp, tinh tế và sang trọng với quầy bar hình vòng cung, kéo dài gần hết chiều dài của quán. Trên trần là những chùm đèn pha lê khổ đại chiếu những tia sáng màu xanh nhạt bao trùm khắp không gian quán. Hôm nay là ngày cuối tuần nên quán khá đông khách, mọi người tụ tập nói cười rôm rã, lấn át cả tiếng nhạc nhè nhẹ "Forever " của Stratovarius. Từ lúc bước chân vào đây, giai điệu này đã khiến bước chân cô lạc nhịp, lồng ngực cao thanh tú không ngừng đập bức bí trong lòng.
Khi Nga đang đứng gần khu vực tiếp tân, chưa biết phải làm gì thì một nhân viên nam trong bộ đồng phục màu xanh đen tiến đến, lịch sự hỏi.
“Chào chị, chị đến một mình hay có hẹn với ai không ạ?”
“Có, tôi có hẹn với bạn.”
Như có sự sắp đặc trước đó, người phục vụ nhanh chóng dẫn lối Nga đến nơi Will đang chờ. Từ xa, cô đã có thể nhìn thấy Will đang ngồi ở chiếc ghế cao được đặt cạnh quầy bar. Tấm lưng thân quen trong lớp áo sơ mi màu nâu đen đó làm sao cô có thể nhầm lẫn với bất kỳ ai được, nếu có thì chỉ vì quá thương nhớ nên đã lầm tưởng đó chính là anh.
Càng tiến gần anh hơn, bước chân cô càng từ từ ngắn lại.
Càng cách xa anh hơn, cô lại càng muốn được gần anh nhiều hơn.
Hai cảm giác này lấn áp lẫn nhau, khiến cho cô cảm thấy mọi thứ cứ cách xa vời vợi, bước mãi vẫn không cảm thấy tới, mặc dù chỉ một đoạn vô cùng ngắn nữa thôi, cô sẽ chạm tới tấm lưng to lớn nhưng vô cùng cô đơn của anh rồi.
Trong lúc cô đang tiến đến, anh bất ngờ quay lại phía sau. Có vẻ như anh đang trông ngóng cô, nên đã mang tầm nhìn hướng về phía cửa. Trong một khắc tình cờ quét qua gương mặt cô, anh dừng lại ở đó, người cũng vì vậy không quay về chỗ cũ, mà âm trầm nhìn cô bằng ánh mắt nâu nặng trĩu buồn xa xăm.
Cô ngồi bên cạnh anh đã nhiều phút trôi qua rồi, vậy mà tiếng đàn guitar mang giai điệu của nhạc khúc Forever vẫn chưa đến hồi kết thúc, nó cứ lặp đi lặp lại như một sự sắp đặc của một người nào đó. Cô có thể đoán biết đó là ai, chỉ có điều, trong thâm tâm, cô vẫn không muốn thừa nhận. Cô ngồi lặng thinh khá lâu bên cạnh anh, đầu hơi cô xuống, đôi mắt to tròn in điếu thuốc trắng nghi ngút khói đang càng lúc càng ngắn lại trên tay anh. Khoảng cách giữ anh và cô rất gần, gần đến độ hơi ấm từ người anh đang sưởi ấm cả tâm hồn cô, gần đến nỗi mùi rượu Vodka anh đang uống hết ly này đến ly khác cứ ve vãn xung quanh khướu giác của cô, làm cho cô có cảm giác lâng lâng, chưa uống đã say, chưa chạm môi vào rượu đã cảm thấy đắng nghét.
Phía trước mặt cô, bàn bar bằng đá trắng trống rỗng từ khi cô bước vào. Cô đã từ chối khi anh dịu giọng hỏi cô muốn ăn hay uống gì không? Cô lắc đầu bảo rằng sẽ phải đi gấp, vì thế, anh có việc gì thì hãy mau nói với cô.
Sau một lúc trầm ngâm, anh cầm cuốn menu rồi gọi người phục vụ đang đứng trong quầy. Cô không nghe rõ anh đã nói gì, nhưng sau đó, người phục vụ mang ra một chiếc cupcake trà xanh nhỏ và một ly nước cam có chiếc ống hút cong vòng màu xanh bên trong cùng lát cam vàng tươi mát. Thấy cô không phản ứng gì mà chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy quay đeo túi xách, anh đẩy nhẹ chiếc cupcake về phía cô rồi nhẹ giọng nói, khuôn mặt có chút ngượng ngùng.
“Em ăn đi. Cupcake ở đây rất ngon.”
Cô hơi nghiêng đầu sang hướng khác, vì biết anh đang chăm chú nhìn cô. Cô cảm thấy mỉa mai anh với ý nghĩ, anh thật biết cách dỗ dành phụ nữ. Quả thật chiếc cupcake trà xanh nhỏ xinh kia, vừa nhìn ai mà không thấy thích.
Vẫn không quay sang nhìn anh, cô lạnh lùng lên tiếng sau một lúc không khí giữa hai người vẫn vô cùng yên lặng.
“Tại sao anh lại gọi tôi ra đây? Chẳng phải đã nói sẽ không làm phiền đến nhau nữa rồi kia mà.”
Trái với giọng nói có phần hằng học của cô, anh chỉ kiềm giọng lại trả lời. Tránh không để cho cảm xúc bức bí mà lớn tiếng với cô.
“Nếu anh làm được điều em nói, anh đã không cố gắng tìm gặp em để làm gì. Nga à! Anh…”
Không cho Will có cơ hội nói hết câu, Nga đã cắt đứt lời anh vẫn còn đang muốn nói.
“Hôm nay, tôi đến gặp anh vì thật ra, tôi cũng có điều muốn nói với anh.”
Tỏ ra bình thãn nhất có thể, Nga quay sang đối mặt với Will bằng thái độ lãnh đạm nhất có thể. Ngay khi mắt đối mắt, hơi thở cả hai như hòa quyện vào nhau, ánh mắt cô có hơi xốn xang vì vẻ tiều tụy mệt mỏi của anh. Thế nhưng, cảm xúc đó được cô che đậy rất nhanh sau đó, điều khiển bằng sự dửng dưng như không để mắt đến anh rất tài tình.
“Hôm nay, tôi quyết định đến đây vì có ba điều muốn nói với anh. Thứ nhất là về việc thay đổi công tác. Có lẽ, Andrew đã nói với anh, tôi sẽ vẫn tiếp tục làm việc ở phòng Phát Triển. Tôi không muốn tiếp nhận vị trí mà anh đã đề bạt. Tôi báo cho anh biết sớm để anh còn chuẩn bị tuyển người mới vào.”
“Anh sẽ xem xét lại phản hồi của em. Đây là yêu cầu thay đổi vị trí, chứ không phải là một đề bạt. Vì thế, em không thể quyết định là nhận hay là không.”
Sau khi cứng rắn nói ra lời đó, anh cầm ly rượu lên uống tiếp. Ánh mắt vô cùng mông lung.
“Điều thứ hai tôi muốn nói với anh là về Casey…”
Nga dừng lại, nhìn ly nước cam đang được cô xoay xoay nhẹ chân ly trên bàn. Cô không nhìn anh, nhưng biết anh đang quay sang phía cô. Ánh nhìn từ đôi mắt nâu nặng trĩu của anh như thiêu đốt một nửa gương mặt vô cùng xinh đẹp dịu dàng của cô.
“Xin anh đừng bao giờ làm cho Casey phải đau lòng. Cô ấy rất …yêu anh, anh có biết không?”
Nhăn nhó đưa tay vuốt mặt, anh cầm chai rượu rót đầy ly rồi uống cạn, nghĩ đến Casey anh càng thêm rối ren trong đầu. Trước mắt anh giờ đây không chỉ có Andrew mà còn có Casey. Anh không thể nào bỏ mặt cô ấy mà chung tình tìm lại người con gái đã thất lạc, tìm lại tình yêu đã mất của mình. Nhưng anh không thể lừa dối Casey, lại càng không thể dối lòng chính mình khi trong tim anh chưa một lần rung động vì cô ấy. Suốt nhiều năm qua, anh đã cố gắng xóa bỏ hình bóng của một ai kia để một lần cố gắng mở lòng mình với Casey, nhưng anh đã thất bại. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, hết lần này đến lần khác…
Không hề phản ứng đến những gì Nga vừa nói, anh nhẹ giọng cất lời sau một hồi lâu im lặng.
“Còn điều thứ ba em muốn nói với anh là gì?”
Ánh mắt mệt mỏi khẽ cụp xuống nhìn ly cam vắt trong tay, cô hít nhẹ một hơi dài rồi cất giọng nói. Dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng âm giọng run run của cô vẫn không thể che giấu người bên cạnh nghe thấy.
“Chuyện của tôi và anh, tôi vẫn chưa có nói cho Andrew biết. Vì tôi không muốn anh ấy phải bận tâm về điều này và mối quan hệ của hai chúng tôi đang rất tốt đẹp nên tôi cũng không có ý định sẽ kể cho anh ấy nghe. Vì thế, tôi mong anh hãy giữ bí mật chuyện này giúp tôi. Hãy cứ xem nhau là người xa lạ như thế này sẽ tốt hơn cho tôi, cho anh và cho những người còn lại.”
“Em quan tâm đến Andrew, anh trai của anh nhiều như vậy sao?”
Giọng Will hơi run lên khi nói câu này, ánh mắt đã bắt đầu đỏ rực. Ly rượu đầy tiếp tục được anh nhấp cạn môi.
“Andrew đối với tôi rất quan trọng. Andrew, anh ấy vì tôi mà đã chịu rất nhiều thiệt thòi, đã hi sinh vì tôi rất nhiều thứ. Vì thế, tôi không muốn anh ấy phải phiền lòng hay tổn thương vì tôi hay vì bất cứ điều gì.”
Thật là xẩu hổ khi thừa nhận rằng, anh đang ghen tỵ với sự quan tâm sâu sắc của cô dành cho một người đàn ông khác không phải là anh. Cô đang lo lắng cho Andrew. Cô sợ anh ta sẽ bị tổn thương vì sự xuất hiện của anh. Nhưng cô đâu biết rằng, không chỉ có Andrew, mà còn có một người khác đã vì cô mà đã một mình chịu nhiều tổn thương. Nhưng anh không thể thốt ra được thành lời, chỉ câm lặng nuốt nỗi đau đớn ngược vào trong lòng, ly rượu trong tay anh thêm một lần run nhẹ.
“Đó cũng là những gì tôi muốn nói với anh. Tôi phải đi bây giờ. Chào anh!”
Chẳng phải cô không nhìn thấy ly rượu đang run trong tay anh nên đã không quan tâm ở lại. Mà bởi vì đã nhìn thấy điều đó, nên cô buộc lòng phải dứt khoát đứng lên. Nhìn bàn tay đang khẽ run lên cùng một nửa gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng trầm uất của anh, cô thấy tim mình đau đớn đến tê dại. Cô rất sợ nhìn anh thêm một giây nữa thôi, cô sẽ hoàn toàn không điều khiển được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Cô sợ trong một phút yếu lòng nào đó, khi nhìn người đàn ông cô đã yêu thương bằng tất cả linh hồn mình, đang giết dần mòn thể xác anh bằng những giọt rượu đắng nghét kia. Cô sẽ là người thay anh mà uống hết tất cả. Cô lo cho anh lắm. Nghe Casey nói anh đã bị đau dạ dày nhiều năm nay. Vậy mà mỗi ngày, không có rượu là anh không thể nào nhắm mắt được. Thật ra, vì ai mà anh phải hành hạ mình khổ sở như vậy? Chắc chắn không phải vì cô. Vì người đã từng ruồng bỏ cô thì không cớ gì phải hành hạ bản thân mình như vậy. Cô không biết đó là vì điều gì? Là vì ai? Cũng không ai biết được anh đau khổ vật vã như thế này là vì người nào? Bởi vì, xung quanh anh đã có quá nhiều phụ nữ. Cô thật không biết người may mắn đó là ai? Cô nghe Casey kể, anh từng yêu một cô hoa hậu. Cô lại nghe Casey kể, có cả một cô gái người Campuchia từ tận Kok Kong sang Việt nam để thăm anh. Đau đớn hơn, cô còn nghe nói, anh quen cô ta trong một chuyến đi làm tự thiện.
Trái tim anh quá dạt dào tình cảm, con người anh quá đa tình, anh đi đến đâu, để lại biết bao bóng hồng dõi mắt trông theo đến đó. Thì ra, đối với anh, cô cũng chỉ là một trong những bến tình anh đã ghé qua. Vậy mà, cô cứ tự biện bạch cho anh. Những lời nói giả tình giả nghĩa đó từ anh, thật sự, cô không còn có thể tin tưởng được nữa. Nhưng cô lại quá mù mờ, đứng trước người từng phản bội mình vẫn chạnh lòng thương xót, nhìn thấy anh đau mà tim mình còn đau đớn hơn gấp bội phần. Chỉ ước ao sao mình là người gánh chịu mọi đau đớn kia, để mọi ưu phiền đừng bao giờ hiện lên trong khóe mắt nâu đó.
Nhưng cô không thể phạm phải sai lầm. Sự quay lại của anh khiến cho nhiều người sẽ phải đau khổ, nếu một khi sự thật này được phơi bày. Vì vậy, cô phải cứng rắn đối mặt với anh. Dù chính cô cũng không biết, mình sẽ có thể mạnh mẽ như thế này được trong bao nhiêu lâu?
Khi Nga vừa định đứng lên rời khỏi ghế, Will đang ngồi yên nhưng đã bất ngờ ngăn cô lại. Bàn tay to lớn sáng màu nổi gân xanh lờ mờ của anh nắm lấy ống tay nhỏ xương xương của cô, điều khiển không cho cô đang cố gắng rời đi trong vội vã. Sau đó, anh không nhìn cô nhưng nói trong cuống họng khàn đục vì rượu.
“Anh…anh có thể hỏi em một câu không?”
Nga không đáp lời Will, nhưng chân cũng không dịch chuyển nữa, bờ vai gầy ban đầu gồng chống trả sự nắm bắt của anh cuối cùng cũng buông lõng, thay thế cho một sự đồng ý âm thầm.
Giọng anh run nhẹ, cảm xúc như đang vô cùng bị kiềm nén, khuôn mặt anh tuấn ngước nhìn cô trên cao, đáy mắt nâu hoàn toàn in hình dáng xinh đẹp của cô trong đó.
“Em …có còn…yêu anh nữa không?”
Cánh tay cô run rẩy lòng lòng bàn tay anh. Câu hỏi đột ngột của anh khiến cả con tim cô thức tỉnh. Đây chẳng phải chính là câu hỏi mà cô đã cố công tìm kiếm kể từ ngày gặp lại anh sao?
Cô có còn yêu anh nữa không?
Chính bản thân cô cũng không thể trả lời được câu hỏi này. Sau bao nhiêu năm xa cách, lòng cô tưởng đã nguội lạnh. Những thứ còn lại dành cho anh chỉ là sự oán trách và dày vò. Đã bao lâu như vậy, cô vẫn không ngừng nhớ đến anh, oán giận anh. Càng hận anh, cô lại càng thấy tim mình đau không thể tả. Mỗi lần quoằn quại từng cơn không dứt, cô mơ màng nhận ra…
Có phải vì quá yêu anh, nên cô mới đau đớn như thế này?
Ngay cả khi đã tìm ra câu trả lời trong đôi mắt chỉ còn in bóng hình tiều tụy của anh trước mặt. Ngay cả giây phút này đây, khi cô dường như chết chìm trong cái nắm tay khích chặt của anh. Cô vẫn phải dối lòng, dối gạt anh mà nở nụ cười gượng gạo để che đậy khả năng diễn kịch không chuyên của mình. Từng lời cô nói ra vô cùng cứng rắn. Thế nhưng càng nghe, càng phát hiện nó yếu mềm bấy nhiêu so với sự mạnh mẽ lúc đầu.
“Không…một chút cũng... không còn.”
Dù cô đã nói một lời tuyệt tình như vậy, nhưng dường như anh vẫn không muốn chấp nhận sự thật rõ ràng này. Anh không muốn nhìn nhận sự thật, vẫn nắm chặt lấy tay cô trong sự thúc giục và xa cách của người bị nắm giữ. Để một lúc sau đó, cho đến khi cô lạnh lùng giương mắt oán trách nhìn anh kèm theo cái gạt tay mạnh mẽ, anh mới đứng lên để kịp nói với theo phía sau lưng cô.
“Nếu đã không còn yêu. Vậy thì chẳng có lý do gì để em không nhận chức vụ trợ lý Tổng Giám Đốc. Nếu em đã đủ mạnh mẽ để thừa nhận mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc. Vậy thì em hãy chứng tỏ với anh điều đó. Hãy chứng tỏ cho anh biết, trong lòng em, thật ra, hình ảnh của anh không còn tồn tại. Nếu đã như vậy thì em hãy nhận chức vụ này đi! Nếu như anh nói với em, anh vì thực lực của em, chứ không phải vì tình cảm cá chân mà chọn em vào vị trí này thì đó là anh nói dối. Vì thật tâm, anh muốn ở gần bên em nên mới làm như vậy. Nhưng đó không phải là lý do chính khiến anh quyết định đề bạt em, mà bởi vì, anh nhận thấy em là người có đủ thực lực để phụ giúp anh trong những kế hoạch sắp tới của công ty. Vì thế, nếu em đã không còn yêu anh một chút nào nữa như em đã nói. Vậy thì hãy trợ giúp anh như một người đồng nghiệp, vì anh rất cần sự giúp đỡ của em. Nếu như em đồng ý, anh hứa…anh sẽ không bao giờ làm em phải khó xử, anh sẽ tự biết phải làm gì để cùng em bảo vệ người đàn ông hiện tại của em…khỏi sự tổn thương.”
Nga đứng đó bất động, lưng đối về phía anh.
Bờ vai mảnh mai của cô run run nhẹ.
Phía sau lưng cô, chắc anh không biết, bao nhiêu giọt nước mắt đã không ngừng rơi vì …anh!
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.