Chương 111: Ngàn lần xin lỗi em
Hanny Ho
27/11/2017
Trong lúc hai bảo vệ của khu chung cư cao cấp Sunrise định tiến đến giúp đỡ cô gái yếu đuối đang bị truy đuổi và điều khiển của hai tên áo đen,
thì họ đột ngột bị ngăn lại bởi một tên khác vừa bước xuống khỏi chiếc
SUV đen hiệu Mecerdes. Hắn ta không lớn tiếng đe dọa, nhưng chỉ cần một
một câu nói cảnh cáo nhẹ nhàng thôi cũng đã khiến hai người bảo vệ miễn
cưỡng trở lại ví trí cũ của mình là đứng gác trước toà nhà chung cư. Khẽ liếc nhìn cô gái đang vũng vẫy trong sự kiềm kẹp của hai tên lạ mặt cao lớn, họ không khỏi xót xa. Tuy nhiên, họ không muốn rước rắc rối vào
thân nên đành nhắm mắt cho qua, cũng không dám gọi điện thoại báo cảnh
sát.
"Khôn hồn thì tránh xa ra và ngậm miệng lại. Còn không thì đừng trách bọn tao không cảnh báo trước."
Đưa ánh mắt bí hiểm về phía hai nhân viên bảo vệ như muốn cảnh cáo lần cuối, tên áo đen đó tiến về phía xe mở sẵn cửa đế đồng bọn của mình ép buộc cô gái lên xe, mặc cho cô gái khóc lóc kêu gào cứu giúp.
Chỉ trong phút chốc, nhóm côn đồ lạ mặt đã ép buộc cô gái vào trong xe rồi nhanh chóng lao đi dưới ánh mắt vẫn còn ái ngại và thoáng chút tò mò của hai người nhân viên bảo vệ. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ biết chắc rằng đôi tình nhân tuyệt đẹp cũng vừa rời khỏi đây cùng lúc đó có liên quan đến cô gái đáng thương kia. Họ đã bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng cùng dáng người buông xuôi của cô ta khi nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc đang hững hờ bước ngang qua. Lúc đó, cô để mặc hai tên áo đen kia điều khiển vào trong xe, dù trước đó cô đã gồng mình cự tuyệt bằng tất cả sức lực yếu ớt.
Đưa đôi mắt như một người mất hồn qua ô cửa kiếng xe, Nga đau đớn nhìn thấy Casey đang tựa đầu vào vai Will. Càng đau đớn hơn, khi cô bắt gặp vẻ mặt bình thãn của anh khi chấp nhận hành động đó mà chẳng hề mải may quan tâm đến sự hiện diện của cô. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt và hụt hẫng tột cùng của cô dường như chẳng thể làm anh động lòng. Cô có cảm giác như ít phút trước đó, cô chỉ tình cờ gặp một người xa lạ chứ không phải là anh.
Chiếc Mecerdes nối đuôi theo sau chiếc Land Rover trắng được một quãng ngắn rồi rẽ lối đi hướng Đà Lạt, Will và Casey sẽ lên đây một thời gian cho kế hoạch điều trị cay nghiện của anh. Bác sĩ trị liệu và y tá kinh nghiệm trong lĩnh vực chăm sóc người cai nghiện đã có mặt trên đó đợi anh và Casey. Tất cả đã sẵn sàn cho hành trình điều trị cai nghiện gian nan vào những ngày sắp tới theo sự sắp đặc của Andrew.
Nhóm vệ sĩ của Andrew sau khi bắt được Nga khi cô bỏ trốn khỏi bệnh viện thì không đưa cô về lại đó nữa, mà lái thẳng đến biệt thự Trần Gia. Nơi đây, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với tư cách là vợ của Andrew Việt Trần như anh đã hạ giọng tuyên bố trong buổi tối trước đó khi anh đến thăm cô ở bệnh viện.
Lúc chiếc SUV đen chở Nga vừa dừng trước sân nhà, Andrew cũng vừa bước xuống chiếc Cadilac quen thuộc. Ngay khi nghe tin cô bỏ trốn khỏi bệnh viện, anh huỷ nhiều cuộc họp quan trọng ở công ty chạy ngay về nhà.
Nhìn bộ dạng bê bếch trong bộ đồng phục y tá mà Nga đang mặc lên người, Andrew thở dài mệt mỏi. Anh ngăn cơn giận trong lòng ,hất mặt với cấp dưới yêu cầu họ rời đi, rồi tiến đến dìu cô vào trong nhà.
"Lên phòng nghỉ ngơi thôi. Em mệt rồi...."
Không hề đoái hoài đến sự hiện diện của Andrew hay những gì anh vừa nói, Nga như người cô hồn nhấc từng bước chân ngắn đầy nặng nề trở về căn phòng ngủ rộng lớn sang trọng nhưng lạnh lẽo ở tầng hai ngôi biệt thự.
Ngã người áp mặt lên chiếc gối nhung mềm mượt, bao nhiêu nước mắt Nga ào ạt tuôn trào một lần nữa trước những gì quá đỗi bất ngờ vừa diễn ra. Sau bao nhiêu cố gắng cùng sự bao dung của cô nhằm mục đích bảo vệ tình yêu giữa hai người, mọi thứ thực sự kết thúc kể từ lúc anh lạnh lùng lướt qua cô. Lúc đó, anh không nhìn cô dù chỉ một lần, anh lặng lẽ và bình thãn bước qua như người đi đường không hề quen biết, bỏ mặc cô đang gồng người cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi chỉ để mong được ở bên anh.
Và cô còn tận mắt nhìn thấy gì nữa?
Họ đã trở về bên nhau như vốn dĩ họ phải thuộc về. Chỉ có điều, sao anh lại có thể làm điều này với cô? Sao anh có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, khi mà những vết thương do anh gây ra trên thân thể cô vẫn còn chưa khô máu và không ngừng nhói đau?
Nở nụ cười chua chát và ngây dại như một người điên trong nước mắt, cô cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này khi nhớ lại bộ dạng của mình vào sáng sớm hôm nay, khi cô quỳ trước mặt cô y tá, khóc lóc cầu xin cô ta hãy giúp cô rời khỏi phòng bệnh.
Dù thực lòng rất e dè và sợ lãnh trách nhiệm với người chồng giàu có của người bệnh nhân đặc biệt nhất bệnh viện, cô y tá cuối cùng cũng miễn cưỡng xuôi lòng thay độ trang phục trên người để đổi cho Nga. Đây là cách duy nhất giúp Nga trốn khỏi bệnh viện, khi mà hai nhân viên bảo vệ vẫn ngày đêm túc trực ngay bên ngoài cánh cửa phòng bệnh.
Cô y tá khá xinh đẹp, chắc cũng chừng độ tuổi của em gái Nga. Trước những lời cầu xin trong nước mắt của người con gái chẳng bận tâm giàu sang phú quý bên cạnh người chồng khôi ngô tuấn tú, một lòng hướng về tình yêu đích thực của cuộc đời mình, cô đã miễn cưỡng đồng ý. Cô cũng đã từng yêu và đang yêu, cô hiểu được nỗi đau đớn khi phải xa lìa người mà mình xem như một nửa linh hồn. Cô hiểu rõ cảm giác đó, nó đau đớn chẳng khác nào việc mất đi một người thân thiết. Chính vì vậy, dù trước cái án mất việc đang treo trên đầu cho hành động nông cạn của mình, cô cũng xuôi lòng giụt Nga hãy cẩn thận và mau rời đi. Còn mình thì trong trang phục bệnh nhân, xoã mái tóc dài đang được cột gọn gàng trên đỉnh đầu xuống cho giống Nga, rồi đứng quay lưng bên khung cửa sổ để đánh lừa hai bảo vệ đang canh gác bên ngoài.
Run run cầm khây thuốc mà cô y tá đưa, Nga phập phồng lo sợ như một tên tội phạm. Lúc đó, Nga không thể nào ngờ rằng, tình yêu mà cô luôn xem là duy nhất và đích thực của mình có thể làm những điều tàn nhẫn như vậy đối với cô.
Anh không còn yêu cô nữa sao?
Có phải tất cả đàn ông trên đời này đều như vậy?
Ngay khi có được thứ họ muốn, sự chóng chán sau đó sẽ hoàn toàn giết chết tất cả tình yêu mà họ đã từng nghĩ là bất diệt?
Nhưng sao anh không nói cho cô biết?
Nếu không còn yêu cô, sao anh không nói cho cô biết mà lại hành động tàn nhẫn đối với cô như vậy?
Đưa tay bóp lấy lồng ngực mình để ngăn cơn đau đang dồn dập tiến đến như bóp nát trái tim, cô thoi thóp đến không thờ được. Trong đôi mắt ngập tràn biển nước, cô vừa giận, vừa đau đớn gọi tên anh. Càng oán trách anh, cô càng cảm thấy yêu anh, cần anh đến không thở được.
Lặng nhìn đôi vai gầy đang run lên bần bật cùng những tiếng nấc nghẹn đang cố kiềm nén của cô, Andrew khẽ nhắm mắt lại đau đớn rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
"Mỗi khi làm tổn thương em
Sao tim anh lại còn đau hơn thế?
Mỗi khi làm em khóc
Sao anh lại còn khóc nhiều hơn em?
Dù anh đã ngăn lòng câu nói yêu em
Anh vẫn không thể kiềm nén được tình yêu mình gửi trao đến em.
Dù anh có gọi tên em không thôi
Anh vẫn muốn gọi hoài cái tên đó
Một người như nước mắt của anh, chỉ một người thôi.
Em như hơi thở trong trái tim này
Giúp anh sống qua mỗi ngày
Và giúp anh sống thêm nhiều ngày nữa..."
Rầm
Rầm
Đưa tay gạt hết vật dụng trên bệ rửa mặt trong căn phòng tắm sang trọng, Will đau đớn tựa người vào tường rồi từ từ ngã xuống nền nhà. Áp một nửa khuôn mặt nhăn nhó ướt đẫm mồ hôi, anh cắn chặt răng mình, quằn quại đưa tay bóp lấy hết bộ phận này đến bộ phận khác trên cơ thể, lăn lộn chịu đựng cảm giác đau đớn khi cố kiềm nén cơn nghiện thuốc. Cảm giác khó chịu trong xương tuỷ như dòi bò khắp cơn thể, bao tử đau quặn thắt khiến người anh co giật từng cơn, mắt trợn ngược lên trong vô cùng đáng sợ. Và như cách làm giảm cơn đau và thèm khát ma tuý trong người mình, anh la hét kêu gào bên trong phòng tắm, nhưng tuyệt nhiên không mở cửa, mặc cho Casey và y bác sĩ liên tục gõ cửa bên ngoài.
Sau vài tiếng đồng hồ vật vã cắt cơn nghiện, Will như cạn sức lực, người bắt đầu thiêm thiếp đi. Anh được y tá và bác sĩ đưa lại giường nằm nghĩ. Casey ngồi bên cạnh túc trực chăm sóc anh dù đã có y tá lo liệu, nhưng cô vẫn muốn tự tay chăm sóc anh. Để rồi sau đó, cô đau đớn khi nghe anh gọi tên người con gái khác trong cơn mê sản.
"Nga... Nga...."
"Anh xin lỗi!"
"Nga! Anh thật lòng xin lỗi em..."
Casey không phải là kẻ ngốc khi không nhận ra được hành động của Will lúc sáng. Cô cũng hiểu rõ được lý do vì sao anh lại đột ngột muốn quay lại với cô. Tất cả chỉ là một màn kịch được anh vụng về dựng lên và biểu diễn một cách thiếu chuyên nghiệp. Cô có thể nhìn thấu được tất cả. Duy chỉ có một người không nhìn ra được đó là Nga. Tới bây giờ, cô cũng không hiểu được vì sao anh lại đột ngột có ý định rời xa Nga rồi một mình chịu đựng đau đớn vật vã như thế này? Cơ mơ hồ nghĩ ngợi xa xăm, có phải chỉ vì muốn người con gái mình yêu được hạnh phúc, khỏi bận lòng vì một kẻ nghiện ngập như anh nên anh mới một mình cam chịu nỗi đau đớn thầm lặng như thế này?
Quay về bên Will là điều mà Casey ngày đêm mong mỏi, cho dù chỉ được nằm cạnh thân xác anh thôi cũng đủ làm cô hạnh phúc mãn nguyện lắm rồi. Dù cho anh có xa cách hững hờ thì việc nhìn thấy anh khỏe mạnh, mỉm cười và chăm sóc anh thôi cũng khiến cô chẳng màn đến sự ghẻ lạnh.
Cô yêu anh nhiều đến mù quáng, ngay cả khi biết anh chỉ lợi dụng cô để làm tổn thương người khác, cô cũng chấp nhận.
Những kẻ yêu trong mù quáng như Casey trên đời này có lẽ không phải chỉ có một. Bởi vì, ở một nơi xa khác, có ai đó cũng đang ngồi thầm lặng trong bóng tối rít từng hơi xì gà nặng trĩu, khuôn mặt mang nặng một tâm tình.
Phó mặc vợ mình cho người giúp việc chăm sóc, Andrew một mình ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp nhưng ảo dịu của khuôn viên Trần Gia, nơi mà từng khóm hoa chè trắng đang co người dưới lớp sương dày, rung rinh từng chập theo mỗi đợt gió lùa. Anh bỗng yêu chúng đến lạ, bởi chúng cũng mong manh yếu đuối chẳng khác gì cô.
Andrew từng thẳng thừng tuyên bố với Will, sự ra đi của anh ta chắc chắn sẽ khiến Nga đau đớn, và anh sẽ là người thay anh ta giúp cô vượt qua nỗi đau này. Nhưng một người quyết đoán như anh đôi lúc cũng phải chấp nhận sự thật, có những nỗi đau không phải sự thay thế nào cũng có thể xoa dịu được. Anh nghĩ đối với cô, ít nhất trong lúc này, sự cam chịu một mình đôi khi lại là giải pháp tốt nhất.
Tháng 9 mang nắng thu về làm vàng ươm cả khuôn viên rộng bao la phía sau biệt thự Trần Gia. Nga sau một lúc đi dạo xung quanh đây cùng bà Thu thì ngồi nghỉ lại bên chiếc xích đu trắng tinh đặc cạnh hòn non bộ phủ rêu xanh. Tiếng nước chảy xuống róc rách từ trên phiến đá cao to phần nào khiến cho tâm trạng úa sầu của cô trong phút chốc bỗng vơi đi được phần nào.
"Dạ! Bà chủ uống chút nước ấm đi cho đỡ mệt."
Nghe bà Thu nhẹ giọng thúc giục, Nga quay sang nhìn bà như muốn nói gì đó rồi lại thôi, ngoan ngoãn cầm cốc nước được bà cẩn thận rót ra từ bình nước giữ nhiệt, cô chậm rãi uống.
Dù nhiều lần Nga đã dặn bà Thu đừng gọi cô bằng hai tiếng "bà chủ", nhưng bà vẫn cứ một mực không chịu sửa đổi. Lý do bà đưa ra cũng khá chính đáng, chính vì vậy mà cô cũng không còn nói gì thêm nữa, mà dần dần phải tập làm quen với danh xưng này. Cô không muốn bà gặp rắc rối với Andrew. Mỗi lần nhìn anh khó chịu quát mắng người phụ nữ lớn tuổi bằng tuổi mẹ cô mỗi khi bà làm sai điều gì đó, cô lại cảm thấy mình tội lỗi và ái náy vô cùng. Bởi lỗi lầm mà bà gây ra, theo anh đều là do không chăm sóc cô chu đáo. Sự chu đáo theo định nghĩ của anh, thực sự không ai có thể đoán biết mà hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là anh cố tỏ vẻ như vậy để gây áp lực với cô. Anh muốn đưa cô trở lại cuộc sống hiện tại đang chờ đón cô. Anh muốn kéo cô ra khỏi cuộc sống trầm cảm chán chường suốt hơn hai tháng qua bằng cách đe doạ người phụ nữ già yếu đuối. Hành động của anh khiến cô càng thêm chán chường, bất mãn hơn là động lòng biết ơn, mặc dù anh quan tâm yêu thương cô nhiều lắm, chưa một lần buông lời trách cứ kể từ ngày cô trở về lại đây.
Trong mắt Nga, Andrew là một tên gia trưởng, ích kỷ và mưu mô, nhưng cô biết anh yêu cô nhiều vô hạn. Từ khi cô trở lại, anh còn chăm sóc và đối xử với cô tốt hơn lúc xưa. Mỗi ngày, anh đều cho bác sĩ y tá đến tận nhà chăm sóc và điều trị vết thương cho cô. Anh còn mời mẹ cô đến biệt thự Trần Gia sống cùng hai người để cô có người thân bên cạnh. Sự bao dung và tình yêu cao thượng của anh không những khiến cô động lòng trắc ẩn mà còn cảm thấy ái náy dày vò. Cô cảm thấy mình không xứng đáng được nhận tình yêu và lòng vị tha cao thượng của anh. Chính vì vậy, cô luôn tìm cách né tránh anh, đối xử với anh lạnh lùng nhất có thể. Cô muốn anh quên cô để đón nhận những người con gái khác xứng đáng hơn cô.
Khó xử cho Nga, khi bà Nguyệt ngày nào bên cạnh chăm sóc an ủi cô cũng nhắc đến tên Andrew. Mỗi khi có sự hiện diện của anh, bà đều rất vui vẻ và mãn nguyện. Nhìn khuôn mặt sớm hồng hào hạnh phúc của bà, cô không nỡ lòng nào làm bà thất vọng. Dường như trong thế giới nhỏ bé của bà, cô và anh là hai người duy nhất tồn tại. Chưa một ngày nào mà bà quên nhắc nhở cô hãy quên chuyện cũ và làm tròn bổn phận của một người vợ. Vì sợ bà buồn lòng lại sinh bệnh, vì cảm thấy tội lỗi với bà Thu nên cô cố gắng nén nỗi đau đớn trong lòng, gượng dậy đứng lên sau nỗi buồn. Dù thật tâm, cô vẫn chưa biết sẽ phải giải quyết mọi chuyện giữa anh và cô như thế nào để tránh làm anh tổn thương nhất.
Dù ngoài mặt, Andrew vẫn luôn tỏ ra bình thản và vui vẻ khi chăm sóc cho Nga, nhưng cô biết lòng anh chưa bao giờ nguôi ngoai việc mình bị cô phản bội ngay trong chính ngày cưới. Hàng đêm, anh vẫn làm bạn bên chai rượu mạnh, rít xì gà đến mờ sáng hôm sau mới khiếp ngủ ngay trong phòng làm việc. Để vài tiếng sau đó, trước khi đi làm, anh vẫn không quên vào phòng chào tạm biệt cô, hôn lên gò má vẫn còn xanh xao của cô một cái rồi mới lặng lẽ rời đi. Những lúc như vậy, dường như anh không hề bận tâm đến vẻ mặt hững hờ của cô lúc đón nhận cử chỉ này. Có vẻ đối với anh, sau rất nhiều năm đeo đuổi cô, sự kiên nhẫn dành cho cô chưa bao giờ vơi đi chút nào.
Cô thương anh chứ?
Rất thương lại là đằng khác.
Chính vì vậy mà cô đang kiên trì với lập trường của mình, cố tỏ ra lạnh lùng nhất có thể đối với anh. Cô muốn anh đến một lúc nào đó sẽ nhàm chán rồi rời xa cô. Anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn một kẻ phản bội như cô. Nhưng có vẻ, càng lúc cô càng cảm thấy sai với nhận định của mình. Đã hơn hai tháng nay, anh chưa hề có hành động xâm phạm nào đến cô, dù đã nhiều đêm, cô cảm nhận được sự kiềm nén tột cùng trong chiếc ôm và những cái hôn từ phía sau của anh dành cho cô.
Xin lỗi anh, Andrew!
Những giây phút đó, đây là những điều mà cô chỉ có thể nói thầm trong lòng. Cố nhắm mắt lại giả vờ như đang say giấc nồng, để mặc sự khao khát của người mà cô phải gọi là chồng ở phía sau phải kiềm nén sự khao khát của một người đàn ông.
Cô không biết cô và anh sẽ phải tiếp diễn như hiện tại đến bao giờ? Cô biết sức chịu đựng của một người đàn ông là có giới hạn, nhưng tình yêu của cô dành cho Will thì không có ranh giới, và cô cũng không biết được đến bao giờ lòng mình có thể nguôi ngoai chuyện cũ để có thể đón nhận tình yêu cao thượng của anh. Thực sự, cô không muốn anh chở đợi cô một giây phút nào nữa. Còn về phía anh, dù chưa một lần nói ra, nhưng anh đã ngấm ngầm cho cô nhìn thấy, sự chờ đợi của anh dành cho cô sẽ không có điểm dừng.
Bà Thu khuyên Nga nên làm một điều gì đó để quên đi nỗi buồn. Bà phân tích, khuyên nhủ cô những điều mà cô cứ nghĩ rằng mình đang nói chuyện với một chuyên gia tâm lý kinh nghiệm nào đó. Nở nụ cười buồn nhìn người đàn bà lớn tuổi tóc điểm bạc mà cô xem như mẹ vì ngạc nhiên và có chút tò mò. Một người ngây thơ và đơn thuần như cô không thể nào biết được kịch bản thực chất được biên soạn từ đâu?
Và đúng như Andrew mong đợi, Nga muốn làm một việc gì đó để vơi đi nỗi buồn. Tuy nhiên, ý định của cô thì chắc chắn sẽ khiến anh không vui lòng một chút nào.
"Có lẽ, con sẽ quay lại với công việc."
Bà Thu ái ngại nhìn Nga khi nghe dự định của cô.
"Ông chủ chắc hẵn sẽ không muốn bà chủ đi làm cực khổ đâu. Cái tôi nói ở đây là bà chủ có thể làm những việc nhẹ nhàng phù hợp với sở thích của cô như chơi đàn, thêu thùa, học yoga hay học múa gì đó. Tôi chắc ông chủ sẽ vui hơn."
Thấy Nga im lặng không nói gì trước những lời mình vừa khuyên nhủ. Đoán biết đã làm phật ý cô, bà nhanh chong chuyển sang chủ đề khác liền.
"Thôi! Cũng trễ rồi! Bà chủ mau vào nhà kẻo lại cảm gió."
"Dạ"
Thoáng thấy chiếc Cadilac ở sân, Nga đoán Andrew đã đi làm về. Đi qua phòng khách rộng lớn, cô nghe tiếng anh đang nói chuyện với một ai đó. Không có ý định chào hỏi khách, cô rẽ lối khác trở về phòng. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện giữa hai người mà cô tình cờ nghe được đột ngột khiến cô dừng chân.
"Tôi vốn không thích nhân viên trong công ty đến nhà mà không có sự cho phép trước. Vì vậy, sau này, những giấy tờ có liên quan đến công việc, cô cứ liên lạc với thư ký của tôi hoặc với Tiệp."
Những lời nhắc nhở ẩn ý có phần khó nghe của Andrew khiến vị khách xinh đẹp đang ngồi trước mặt anh im lặng trong giây lát. Nghiêng đầu qua chiếc cột cao lớn, cô nhận ra người quen không ai xa lạ, người mà trước giờ chưa khi nào dành một ánh nhìn thiện cảm cho cô và đương nhiên cô biết rõ lý do là gì.
Từ lúc Nga bắt gặp Andrew và Tiên trong quán bar, cô chưa một lần nói chuyện với người con gái này. Cô ta cũng không màn đến sự hiện diện của cô cho lắm. Vì có lẽ, đối với cô ta, được Andrew chọn lựa để giải quyết nỗi sầu đã là một niềm vinh dự. Đêm đó, lần đầu tiên được đôi bàn tay anh chạm vào thân thể, cô đã được sống trong những phút giây tuyệt diệu nhất đời người. Mặc dù cô thừa biết, anh làm như vậy chỉ để thoả mãn ham muốn đàn ông. Cô thừa biết cả ý định của anh là muốn làm cho người phụ nữ của mình phải ghen tức. Và suy nghĩ này khiến cô bước thêm một bước nữa với hy vọng có thể chiếm được trái tim của anh một lúc nào đó.
"Xin lỗi Sếp Andrew! Lần sau, em sẽ chú ý hơn...."
Hơi ngập ngừng nhìn về phía Andrew, người vẫn đang giữ nguyên một nét mặt thường ngày với người mà anh từng có những phút giây cư xử hơn mức một người nhân viên cấp dưới, Tiên nhỏ giọng nói tiếp, nét mặt chân thành quan tâm.
"Sếp cũng nên giữ gìn sức khoẻ. Dạo này, em thấy nét mặt của Sếp không được tốt. Nếu Sếp muốn, em sẽ thường xuyên nấu soup cho Sếp tẩm bổ, em...."
Cuộc trò chuyện giữa hai người họ không khiến Nga bận lòng, cô lặng lẽ bước lên cầu thang rồi trở về phòng mình. Cô nghĩ Tiên cũng không thích gặp cô nên quyết định không đến chào. Giọng điềm nhiên của Andrew một lúc một nhỏ dần đến khi cô rẽ lối lên tầng hai ngôi biệt thự nguy nga.
"Cám ơn nhã ý của Tiên nhưng việc chăm sóc sức khoẻ cho tôi đã có người khác lo liệu. Hơn nữa, việc để một người đàn bà khác chăm sóc cho một người đàn ông đã có gia đình là điều không nên..."
Hơi bất ngờ vì những lời Andrew nói, Tiên tò mò hỏi.
"Ý Sếp là..."
Hôm đám cưới Andrew, Tiên tuy không đến dự vì không được mời, nhưng cô nghe nhân viên trong công ty bàn tán rằng, Nga đã huỷ bỏ hôn lễ và bỏ mặc anh một mình nơi giáo đường. Cô ngạc nhiên vì sau những gì cô ta đã gây ra cho anh, anh vẫn một lòng yêu thương và chung thuỷ với cô ta như vậy. Những lời anh vừa nói như hoàn toàn xoá tan hy vọng mong manh trong cô, cơn ghen tức vì thế mà ùa đến khiến cô mất cả bình tĩnh. Đôi tay cô run lên, cố bấu vào chiếc váy ngắn cũn màu đỏ mà cô đang mặc.
Ngắt lời Tiên, Andrew vẫn giữ một nét mặt thường ngày, chậm rãi lên tiếng.
"Tôi từng trãi để hiểu được em đang nghĩ gì, nhưng tôi muốn em hiểu rằng, đêm đó là một trong những sai lầm của tôi."
Không dừng lại trước ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa tuyệt vọng của người trước mặt, giọng Andrew vẫn đều đều không một chút do dự.
"Mặc dù, đó là sự tự nguyện giữa hai người trưởng thành với nhau, nhưng tôi vẫn muốn có trách nhiệm với em sau những chuyện đã xảy ra. Tiệp sẽ thay tôi chuyển khoản cho em một số tiền. Hãy xem như đó là món quà mà tôi dành tặng em, hoặc em cũng có thể xem đó là một sự bù đắp của tôi gửi đến em sau tất cả những gì xảy ra."
Chẳng lẽ, anh nghĩ những gì cô dành cho anh chỉ là khoản tiền mà cô biết chắc rằng sẽ có nhiều con số 0 đó sao?
Đôi mắt bồ câu đen láy xinh đẹp vì những lời Andrew nói mà phút chốc trở nên long lanh như uất ức. Gia đình cô khá giả, cô cần gì số tiền kia. Ý nghĩ này khiến cô vô cùng oán giận và đau đớn. Cô oán giận anh vì cô cho rằng, anh đang xem thường cô. Và cô cảm thấy đau đớn là bởi vì cô nhận ra cô đã đem lòng yêu anh quá nhiều.
"Đó không phải là những gì em muốn khi tự nguyện ở bên anh đêm đó. Đối với anh, em chỉ đáng giá như số tiền đó sao?"
"Tôi không có ý nghĩ đó. Tôi vốn là một người sòng phẳng. Tôi không muốn nhận không ai bất cứ điều gì. Đền bù cho em sau những gì đã xảy ra, sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn."
"Anh nghĩ em đến với anh chỉ vì tiền thôi sao? Trong mắt anh, em chỉ là một người như vậy?"
"Tôi không có ý đó và không hề có ý định làm tổn thương em. Tuy nhiên, việc em cứ lui tới nhà riêng của tôi như thế này đã khiến tôi không cảm thấy thoải mái và lại càng không nên khi tôi là một người đã có gia đình. Vợ tôi chắc chắn sẽ không vui và tôi không muốn khiến cô ấy hiểu lầm. Chính vì vậy, tôi dùng cách này để chấm dứt mọi thứ đã qua."
Một cô gái xinh đẹp, thông minh, sắc sảo và xem thường đàn ông như Tiên cũng có lúc vì một người đàn ông mà làm mất đi sỉ diện của mình. Ánh mắt bồ câu to tròn dưới hàng mi đen nhánh cong vút càng lúc càng long lanh ánh nước. Cô hơi cúi đầu tỏ chút xấu hổ sau những việc dại dột mà mình đã làm, cũng như hối hận khi quyết định đến đây mà không có sự cho phép của Andrew. Khẽ giấu giọt nước mắt đã lăn dài trên má, cô xấu hổ, nghèn nghẹn lên tiếng rồi đứng lên.
"Em chưa bao giờ có ý nghĩ vụ lợi khi đến với anh và em mong anh cũng sẽ có cách đối xử với em giống như vậy."
Cầm chiếc giỏ xách màu đen hiệu Chanel, Tiên bước nhanh trên đôi giày cùng tone màu rời khỏi phòng khách biệt thự Trần Gia. Tiếng giày cao gót vì uất ức và tức giận mà nện xuống sàn nhà bóng loáng lọc cọc chói tai rồi khuất hẳn.
Andrew cũng kịp đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần nhìn về phía cửa trầm tư một phút. Trong lòng anh cảm thấy chút có lỗi khi đã cư xử quá tuyệt tình với Tiên. Anh chưa hề yêu cô, nhưng anh có chút hối hận vì đã hành động những điều khiến cô phải nuôi hy vọng. Chính vì vậy, hôm nay, anh đã chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách cắt đứt mọi hy vọng mong manh mà trong lòng cô đang nuôi dưỡng. Anh không ngờ cô lại phản ứng như vậy. Thở dài một cái, anh nhìn về phía người giúp việc đang dọn dẹp bàn tiếp khách cao giọng lãnh đạm như thường ngày.
"Bà chủ đâu rồi?"
"Dạ! Hồi nãy, tôi có thấy bà chủ vào phòng ngủ rồi ạ."
Bước nhanh lên cầu thang trở về phòng của hai người, Andrew không gõ cửa phòng mà mở thẳng bưóc vào trong. Ánh đèn pha lê vàng vọt soi xuống dưới bộ sô pha màu trắng tinh sang trọng. Nga đang chỉnh sửa lại vài nhánh hoa chè trong chiếc bình thuỷ tinh khá lớn.
Thấy sắc mặt cô có phần tươi tỉnh hơn mấy ngày trước, Andrew tỏ rõ niềm vui trong đáy mắt, bước chầm chậm rồi đến ngồi đối diện cô. Anh không nói gì mà chỉ ngắm nhìn cô, khuôn miệng tỏ rõ nét cười khiến cô có chút ngượng ngùng. Quen biết anh bao nhiêu năm, được anh biểu hiện tình yêu còn thái quá hơn cả những lúc này, nhưng ánh nhìn say đắm mà anh dành cho cô luôn khiến cô đỏ mặt.
Khẽ cụp ánh mắt to tròn vẫn còn hơi sưng sau nhiều đêm lặng lẽ khóc, cô trốn tránh trước biểu hiện của anh. Nhớ đến lúc nhìn thấy Tiên rời biệt thự trên chiếc xe Lexus màu đỏ, cô thoáng chút bất an. Ánh mắt của cô ta khi nhìn chằm chằm lên căn phòng của hai người, dù đứng sau bức rèm, dù không nhìn thấy cô đang đứng đó, nhưng ánh mắt của cô ta cũng đủ khiến cô cảm thấy lạnh sóng lưng. Dù trong lòng có chút lo lắng và e dè trước Tiên, nhưng Nga có thể cảm thông cho cô khi bị Andrew đối xử như vậy.
Andrew cứ ngồi như vậy ngắm nhìn Nga cắm hoa một lúc thì nhìn đồng hồ. Sau đó, anh dịu dàng lên tiếng thúc giụt cô.
"7 giờ rồi, em mau xuống ăn cơm rồi uống thuốc để mạ trông."
Câu nói của Andrew đột ngột cắt ngang không gian yên ắng giữa hai người. Mấy tháng nay, anh và cô cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Mỗi lần chạm mặt, cô đều trốn tránh dù rằng không biết mối quan hệ giữa anh và cô sẽ kéo dài đến bao lâu.
"Em nói mạ rồi, em không cảm thấy đói nên tối nay em không ăn cơm. Anh xuống ăn đi."
"Không thấy đói cũng phải ăn một chút thì mới uống thuốc được. Em không uống thuốc điều độ sao mau hết bệnh?"
Xoay bình hoa chè để lại chính giữa bàn, Nga nhẹ tựa người vào ghế nhìn Andrew.
"Em không có bệnh gì cả nên anh và mạ không cần lo lắng nhiều quá đâu."
"Bác sĩ Richard nói em cần phải uống thuốc và nghỉ ngơi một thời gian nữa. Chiều chạng vạng, em không nên đi ra ngoài kẻo lại cảm bệnh."
Tránh trả lời những gì Andrew vừa nói, hai tay Nga đan xen lại, nhỏ giọng nêu ý định của mình. Vì biết anh sẽ không thích điều này, nên cô có chút ngập ngừng, e dè. Cô cũng không hiểu sao mình lại phải xin phép anh những chuyện này khi mà mối quan hệ giữa anh và cô thực chất không phải là vợ chồng.
"Em muốn đi làm lại."
"Em còn yếu..."
"Xin anh đừng tối ngày xem em như bệnh nhân như vậy có được không?"
"Anh chỉ lo lắng cho em."
"Em biết, nhưng em cảm thấy đã khoẻ lại và em muốn trở lại với công việc."
"Anh có thể mở cho em một shop hoa gần nhà. Em có thích không?"
"Em muốn trở lại TLS. Vị trí nào cũng được, chỉ cần em được làm việc với máy ảnh là được. Đó là niềm vui duy nhất của em lúc này, anh cũng muốn cấm đoán em sao?"
Andrew thừa biết, Nga rất đam mê làm việc trong ngành sản xuất máy ảnh chuyên dụng. Những lần anh tình cờ đi ngang qua góc làm việc của cô, anh đều thấy cô say mê với đống tài liệu trên bàn. Mặc dù không được học chuyên ngành và đào tạo chuyên sâu, nhưng cô thường xuyên đưa ra những ý tưởng góp phần mang lại nhiều thành công cho sản phẩm mới của TLS.
Tuy biết Nga muốn độc lập về tài chính và thích được ra ngoài làm việc, nhưng bản tính của Andrew lại rất gia trưởng mặc dù anh được sinh ra và lớn lên ở Mỹ. Ngoài lý do muốn cô được an nhàn không phải bương chải kiếm tiền, dành nhiều thời gian chăm sóc anh và con cái sau này, anh còn không thích người ngoài nhìn vào và xì xầm việc bà chủ của Trần Gia phải vất vả làm việc kiếm tiền.
Thế nhưng, cho dù có đưa ra lý do nào đi chăng nữa và hòng ngăn cấm kiểu nhẹ nhàng đến dọa nạt ra sau. Cuối cùng, Andrew vẫn phải đầu hàng chiều theo nguyện vọng của Nga. Mặc dù trong lòng anh cứ canh cánh mãi việc cô sẽ đối mặt với người mà anh không bao giờ muốn cô phải gặp lại.
Will đã cai nghiện thành công ma tuý và quay lại TLS làm việc được hai ngày nay, mặc dù hàng ngày anh vẫn phải uống thuốc điều đặn theo chỉ dẫn của bác sĩ. Rời thành phố Đà Lạt mộng mơ, việc đầu tiên anh trở về Sài Gòn là quay trở lại với công việc còn dở dang trước khi những biến cố xảy ra. Anh vẫn còn một dòng sản phẩm tâm huyết mà anh muốn ra mắt thị trường trước khi trở lại Mỹ.
Nga đương nhiên không hề biết Will đã quay lại TLS và cả việc anh đã cai nghiện thành công, bởi mấy tháng nay, Andrew không cho cô đi đâu hay liên lạc với bất kỳ ai.
Tình cờ nhìn thấy Will và Casey trong thang máy của công ty, Nga thoáng chút bất ngờ trên gương mặt không có mùa xuân. Liếc mắt nhìn vẻ lúng túng của cô, Andrew bình thản đưa tay áp vào lưng cô rồi đẩy nhẹ vào trong thang máy.
"Anh Andrew và Nga cũng mới tới công ty à?"
Trong bộ đồng phục công sở màu đen năng động và chuyện nghiệp, Casey nở nụ cười tươi và thái độ xã giao khéo léo vốn có thường ngày với Andrew và Nga. Mặc dù trong lòng cô chưa bao giờ thôi oán tránh và ghen tức trước tình yêu Will dành cho Nga, nhưng cô vẫn luôn kiềm nén lại. Ngoài việc không muốn Will không vui nếu như cô gây khó dễ với Nga, cô còn sợ phản ứng của Andrew trong chuyện này. Cô khôn khéo biết rõ, cho dù Nga có làm chuyện gì đi chăng nữa, Andrew cũng sẽ ra sức mà bảo vệ cho cô ta. Chính vì vậy, chuyện cô đối đầu với Nga chắc chắn sẽ khiến Andrew không vui lòng. Cô không hề muốn mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và Andrew mất đi và những rắc rối cô có thể gặp phải khi đối đầu với anh. Chính vì vậy, cô nuốt giận vào trong, giả vờ cười nói thể hiện sự vị tha rộng lượng của mình dành cho Nga, mặc dù trong lòng cô chưa lúc nào quên đi chuyện cũ.
Andrew nghe Casey gọi tên Nga mà không hề có danh xưng thì tỏ ra khó chịu, phản ứng ngay tại chỗ.
"Em nên xem lại cách xưng hô. Dù sao anh và Nga cũng đã kết hôn. Vì thế, em nên biết xưng hô và cư xử cho phải phép."
Nga nghe Andrew tỏ thái độ thì khó xử nhìn về phía Casey. Sau đó, cô đưa tay nắm nhẹ lấy gấu áo vest đen của anh tỏ ý nhắc nhở. Trong khi Casey thì vẫn thường trực nụ cười trên môi, sự khó chịu không một chút để lọt ra ngoài.
"Ôi! Em xin lỗi nhé. Vì trước giờ em và Nga cứ xưng tên với nhau nên em quen miệng. Lần sau, em sẽ chú ý hơn."
Quay sang phía Nga, Casey không tắt nụ cười thường trực, nhỏ giọng xin lỗi kèm theo cái nháy mắt vừa tinh nghịch vừa ẩn ý.
"Em xin lỗi chị dâu nhé."
Thấy thái độ nhúng nhường của Casey, Nga buồn rầu trả lời, ánh mắt hướng về phía người đang nói chuyện, nhưng lại cố tình lướt qua phía người đang đứng phía sau.
"Không sao đâu Casey! Anh Andrew chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu. Casey đừng bận tâm nha."
Thu lại ánh nhìn của mình khi cửa thang máy mở ra tầng làm việc của Tổng Giám Đốc, Nga tan nát cõi lòng khi Will mặt vẫn lạnh băng, hững hờ bước ra ngoài mà không một tiếng chào hỏi ngoài lời tạm biệt thánh thót của Casey.
"Gặp anh chị sau nha!"
Khẽ đưa mắt theo nhìn bóng dáng người con gái đang cười nói đi bên cạnh Will, Nga buồn rầu cụp mắt xuống, khuôn mặt úa sầu suốt hơn hai tháng qua càng thêm sầu não. Tất nhiên, hình ảnh này làm sao qua được đôi mắt quan sát tinh tường của người đang đứng bên cạnh cô.
Phòng Phát Triển
Không phận sự miễn vào.
Andrew khoan khai bước vào khu vực rộng lớn được thiết kế rất hiện đại của phòng Phát Triển. Nhân viên hai bên khu vực làm việc thấy anh bước vào vội vàng đứng dậy cúi đầu chào. Sau đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nga khó hiểu. Mọi người khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ở nơi này. Không ai có thể tượng tượng, một kẻ phản bội như cô lại được anh yêu thương và bao dung tha thứ như vậy. Không những thế, vì không muốn cô phải nghe thấy những lời xì xầm, anh đã thu xếp phòng làm việc riêng cho cô. Lần này, cô được anh bố trí ở vị trí trợ lý thiết kế. Cô rất vui khi được anh giao phó cho nhiệm vụ này vì cô sẽ có cơ hội được tìm hiểu và đào tạo chuyên sâu thêm về thiết kế máy ảnh đương đại.
Những tưởng công việc yêu thích có thể giúp Nga xua tan đi nỗi buồn trong lòng như những gì cô kỳ vọng. Nào ngờ sự xuất hiện của Will ở chốn này một lần nữa lại làm xáo trộn tâm trạng tưởng chừng như đã bình tâm lại của cô. Những bản vẽ trên bàn làm việc , trên tay cô hoàn toàn là hình ảnh của anh, tràn ngập hình ảnh của anh. Mỗi lần vô tình chạm mặt anh ở công ty, cô lại một lần đau khổ vì sự lạnh lùng chưa từng thấy từ anh. Cô có cảm giác như trong mắt anh, giờ đây, cô hoàn toàn là một người xa lạ. Hàng triệu lần cô tự hỏi chính mình một câu hỏi duy nhất.
Thật ra, cô đã làm sai điều gì?
Người nhận: William Tells
Nội dung: Em đang ở trên sân thượng. Em thực sự muốn gặp anh."
Người nhận: Thiên Nga Trần
Nội dung: Xin lỗi! Hôm nay, tôi rất bận."
Người nhận: William Tells
Nội dung: Em chỉ muốn biết một điều duy nhất. Em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Em chờ anh."
Bấu tay vào vật điều khiển, lãnh đạm tắt đi hộp thư vừa hiện trên màn hình máy tính, Will cứ nghĩ rằng sẽ có thể quên đi việc đến điểm hẹn gặp cô. Hàng triệu lần, anh tự nhủ với bản thân mình sẽ tiếp tục làm được điều mà anh đang cố gắng làm. Thế mà chỉ hơn một giờ đồng hồ sau đó, anh đã vội vàng chạy lên sân thượng như sợ cô sẽ sớm rời đi.
Bởi, chính anh cũng đang nhớ cô da diết.
Anh không biết mình sẽ làm gì, mình sẽ nói gì khi nhìn thấy cô. Anh chỉ biết rằng, trong đầu anh lúc này chỉ tràn ngập gương mặt úa sầu mà anh đã gây ra. Anh thực sự rất nhớ mong cô và chỉ muốn được ôm cô vào lòng. Anh thực sự không thể chiến thắng được bản năng của mình mỗi khi nhìn thấy cô.
Cái chạm tay vội vàng vào cánh cửa thông lên sân thượng của Will đột ngột bị dừng lại khi từ loa phát thanh của công ty TLS vang lên giọng thông báo của tiếp tân.
Ánh mắt nâu vì thông tin vừa nhận mà phát lên sự lo sợ tột cùng, bàn tay đang bấu vào thành vịnh đẩy cửa bỗng chốc không còn một chút lực nào.
"Cái gì? Anthony Tells đang ở TLS sao?"
Ở một nơi nào đó trong toà nhà TLS cao sừng sững đầy kiêu hãnh, một nhân vật khác cũng không kém phần bồn chồn lo lắng vì sự xuất hiện đột ngột của Chủ Tịch tập đoàn TLS Anthony Tells.
Andrew đang ngồi sau bàn làm việc, vì cuộc gọi của Tiệp mà đột đứng dậy. Nhíu mày vì thông tin mình vừa nghe trên điện thoại, anh không chần chừ một giây cao giọng nói.
"Tìm ngay Thiên Nga! Bằng mọi lý do đưa cô ấy về nhà! Tuyệt đối không cho cô ấy nhìn thấy Anthony Tells. Cậu đã nghe rõ chưa?"
"Khôn hồn thì tránh xa ra và ngậm miệng lại. Còn không thì đừng trách bọn tao không cảnh báo trước."
Đưa ánh mắt bí hiểm về phía hai nhân viên bảo vệ như muốn cảnh cáo lần cuối, tên áo đen đó tiến về phía xe mở sẵn cửa đế đồng bọn của mình ép buộc cô gái lên xe, mặc cho cô gái khóc lóc kêu gào cứu giúp.
Chỉ trong phút chốc, nhóm côn đồ lạ mặt đã ép buộc cô gái vào trong xe rồi nhanh chóng lao đi dưới ánh mắt vẫn còn ái ngại và thoáng chút tò mò của hai người nhân viên bảo vệ. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ biết chắc rằng đôi tình nhân tuyệt đẹp cũng vừa rời khỏi đây cùng lúc đó có liên quan đến cô gái đáng thương kia. Họ đã bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng cùng dáng người buông xuôi của cô ta khi nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc đang hững hờ bước ngang qua. Lúc đó, cô để mặc hai tên áo đen kia điều khiển vào trong xe, dù trước đó cô đã gồng mình cự tuyệt bằng tất cả sức lực yếu ớt.
Đưa đôi mắt như một người mất hồn qua ô cửa kiếng xe, Nga đau đớn nhìn thấy Casey đang tựa đầu vào vai Will. Càng đau đớn hơn, khi cô bắt gặp vẻ mặt bình thãn của anh khi chấp nhận hành động đó mà chẳng hề mải may quan tâm đến sự hiện diện của cô. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt và hụt hẫng tột cùng của cô dường như chẳng thể làm anh động lòng. Cô có cảm giác như ít phút trước đó, cô chỉ tình cờ gặp một người xa lạ chứ không phải là anh.
Chiếc Mecerdes nối đuôi theo sau chiếc Land Rover trắng được một quãng ngắn rồi rẽ lối đi hướng Đà Lạt, Will và Casey sẽ lên đây một thời gian cho kế hoạch điều trị cay nghiện của anh. Bác sĩ trị liệu và y tá kinh nghiệm trong lĩnh vực chăm sóc người cai nghiện đã có mặt trên đó đợi anh và Casey. Tất cả đã sẵn sàn cho hành trình điều trị cai nghiện gian nan vào những ngày sắp tới theo sự sắp đặc của Andrew.
Nhóm vệ sĩ của Andrew sau khi bắt được Nga khi cô bỏ trốn khỏi bệnh viện thì không đưa cô về lại đó nữa, mà lái thẳng đến biệt thự Trần Gia. Nơi đây, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với tư cách là vợ của Andrew Việt Trần như anh đã hạ giọng tuyên bố trong buổi tối trước đó khi anh đến thăm cô ở bệnh viện.
Lúc chiếc SUV đen chở Nga vừa dừng trước sân nhà, Andrew cũng vừa bước xuống chiếc Cadilac quen thuộc. Ngay khi nghe tin cô bỏ trốn khỏi bệnh viện, anh huỷ nhiều cuộc họp quan trọng ở công ty chạy ngay về nhà.
Nhìn bộ dạng bê bếch trong bộ đồng phục y tá mà Nga đang mặc lên người, Andrew thở dài mệt mỏi. Anh ngăn cơn giận trong lòng ,hất mặt với cấp dưới yêu cầu họ rời đi, rồi tiến đến dìu cô vào trong nhà.
"Lên phòng nghỉ ngơi thôi. Em mệt rồi...."
Không hề đoái hoài đến sự hiện diện của Andrew hay những gì anh vừa nói, Nga như người cô hồn nhấc từng bước chân ngắn đầy nặng nề trở về căn phòng ngủ rộng lớn sang trọng nhưng lạnh lẽo ở tầng hai ngôi biệt thự.
Ngã người áp mặt lên chiếc gối nhung mềm mượt, bao nhiêu nước mắt Nga ào ạt tuôn trào một lần nữa trước những gì quá đỗi bất ngờ vừa diễn ra. Sau bao nhiêu cố gắng cùng sự bao dung của cô nhằm mục đích bảo vệ tình yêu giữa hai người, mọi thứ thực sự kết thúc kể từ lúc anh lạnh lùng lướt qua cô. Lúc đó, anh không nhìn cô dù chỉ một lần, anh lặng lẽ và bình thãn bước qua như người đi đường không hề quen biết, bỏ mặc cô đang gồng người cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi chỉ để mong được ở bên anh.
Và cô còn tận mắt nhìn thấy gì nữa?
Họ đã trở về bên nhau như vốn dĩ họ phải thuộc về. Chỉ có điều, sao anh lại có thể làm điều này với cô? Sao anh có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, khi mà những vết thương do anh gây ra trên thân thể cô vẫn còn chưa khô máu và không ngừng nhói đau?
Nở nụ cười chua chát và ngây dại như một người điên trong nước mắt, cô cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này khi nhớ lại bộ dạng của mình vào sáng sớm hôm nay, khi cô quỳ trước mặt cô y tá, khóc lóc cầu xin cô ta hãy giúp cô rời khỏi phòng bệnh.
Dù thực lòng rất e dè và sợ lãnh trách nhiệm với người chồng giàu có của người bệnh nhân đặc biệt nhất bệnh viện, cô y tá cuối cùng cũng miễn cưỡng xuôi lòng thay độ trang phục trên người để đổi cho Nga. Đây là cách duy nhất giúp Nga trốn khỏi bệnh viện, khi mà hai nhân viên bảo vệ vẫn ngày đêm túc trực ngay bên ngoài cánh cửa phòng bệnh.
Cô y tá khá xinh đẹp, chắc cũng chừng độ tuổi của em gái Nga. Trước những lời cầu xin trong nước mắt của người con gái chẳng bận tâm giàu sang phú quý bên cạnh người chồng khôi ngô tuấn tú, một lòng hướng về tình yêu đích thực của cuộc đời mình, cô đã miễn cưỡng đồng ý. Cô cũng đã từng yêu và đang yêu, cô hiểu được nỗi đau đớn khi phải xa lìa người mà mình xem như một nửa linh hồn. Cô hiểu rõ cảm giác đó, nó đau đớn chẳng khác nào việc mất đi một người thân thiết. Chính vì vậy, dù trước cái án mất việc đang treo trên đầu cho hành động nông cạn của mình, cô cũng xuôi lòng giụt Nga hãy cẩn thận và mau rời đi. Còn mình thì trong trang phục bệnh nhân, xoã mái tóc dài đang được cột gọn gàng trên đỉnh đầu xuống cho giống Nga, rồi đứng quay lưng bên khung cửa sổ để đánh lừa hai bảo vệ đang canh gác bên ngoài.
Run run cầm khây thuốc mà cô y tá đưa, Nga phập phồng lo sợ như một tên tội phạm. Lúc đó, Nga không thể nào ngờ rằng, tình yêu mà cô luôn xem là duy nhất và đích thực của mình có thể làm những điều tàn nhẫn như vậy đối với cô.
Anh không còn yêu cô nữa sao?
Có phải tất cả đàn ông trên đời này đều như vậy?
Ngay khi có được thứ họ muốn, sự chóng chán sau đó sẽ hoàn toàn giết chết tất cả tình yêu mà họ đã từng nghĩ là bất diệt?
Nhưng sao anh không nói cho cô biết?
Nếu không còn yêu cô, sao anh không nói cho cô biết mà lại hành động tàn nhẫn đối với cô như vậy?
Đưa tay bóp lấy lồng ngực mình để ngăn cơn đau đang dồn dập tiến đến như bóp nát trái tim, cô thoi thóp đến không thờ được. Trong đôi mắt ngập tràn biển nước, cô vừa giận, vừa đau đớn gọi tên anh. Càng oán trách anh, cô càng cảm thấy yêu anh, cần anh đến không thở được.
Lặng nhìn đôi vai gầy đang run lên bần bật cùng những tiếng nấc nghẹn đang cố kiềm nén của cô, Andrew khẽ nhắm mắt lại đau đớn rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
"Mỗi khi làm tổn thương em
Sao tim anh lại còn đau hơn thế?
Mỗi khi làm em khóc
Sao anh lại còn khóc nhiều hơn em?
Dù anh đã ngăn lòng câu nói yêu em
Anh vẫn không thể kiềm nén được tình yêu mình gửi trao đến em.
Dù anh có gọi tên em không thôi
Anh vẫn muốn gọi hoài cái tên đó
Một người như nước mắt của anh, chỉ một người thôi.
Em như hơi thở trong trái tim này
Giúp anh sống qua mỗi ngày
Và giúp anh sống thêm nhiều ngày nữa..."
Rầm
Rầm
Đưa tay gạt hết vật dụng trên bệ rửa mặt trong căn phòng tắm sang trọng, Will đau đớn tựa người vào tường rồi từ từ ngã xuống nền nhà. Áp một nửa khuôn mặt nhăn nhó ướt đẫm mồ hôi, anh cắn chặt răng mình, quằn quại đưa tay bóp lấy hết bộ phận này đến bộ phận khác trên cơ thể, lăn lộn chịu đựng cảm giác đau đớn khi cố kiềm nén cơn nghiện thuốc. Cảm giác khó chịu trong xương tuỷ như dòi bò khắp cơn thể, bao tử đau quặn thắt khiến người anh co giật từng cơn, mắt trợn ngược lên trong vô cùng đáng sợ. Và như cách làm giảm cơn đau và thèm khát ma tuý trong người mình, anh la hét kêu gào bên trong phòng tắm, nhưng tuyệt nhiên không mở cửa, mặc cho Casey và y bác sĩ liên tục gõ cửa bên ngoài.
Sau vài tiếng đồng hồ vật vã cắt cơn nghiện, Will như cạn sức lực, người bắt đầu thiêm thiếp đi. Anh được y tá và bác sĩ đưa lại giường nằm nghĩ. Casey ngồi bên cạnh túc trực chăm sóc anh dù đã có y tá lo liệu, nhưng cô vẫn muốn tự tay chăm sóc anh. Để rồi sau đó, cô đau đớn khi nghe anh gọi tên người con gái khác trong cơn mê sản.
"Nga... Nga...."
"Anh xin lỗi!"
"Nga! Anh thật lòng xin lỗi em..."
Casey không phải là kẻ ngốc khi không nhận ra được hành động của Will lúc sáng. Cô cũng hiểu rõ được lý do vì sao anh lại đột ngột muốn quay lại với cô. Tất cả chỉ là một màn kịch được anh vụng về dựng lên và biểu diễn một cách thiếu chuyên nghiệp. Cô có thể nhìn thấu được tất cả. Duy chỉ có một người không nhìn ra được đó là Nga. Tới bây giờ, cô cũng không hiểu được vì sao anh lại đột ngột có ý định rời xa Nga rồi một mình chịu đựng đau đớn vật vã như thế này? Cơ mơ hồ nghĩ ngợi xa xăm, có phải chỉ vì muốn người con gái mình yêu được hạnh phúc, khỏi bận lòng vì một kẻ nghiện ngập như anh nên anh mới một mình cam chịu nỗi đau đớn thầm lặng như thế này?
Quay về bên Will là điều mà Casey ngày đêm mong mỏi, cho dù chỉ được nằm cạnh thân xác anh thôi cũng đủ làm cô hạnh phúc mãn nguyện lắm rồi. Dù cho anh có xa cách hững hờ thì việc nhìn thấy anh khỏe mạnh, mỉm cười và chăm sóc anh thôi cũng khiến cô chẳng màn đến sự ghẻ lạnh.
Cô yêu anh nhiều đến mù quáng, ngay cả khi biết anh chỉ lợi dụng cô để làm tổn thương người khác, cô cũng chấp nhận.
Những kẻ yêu trong mù quáng như Casey trên đời này có lẽ không phải chỉ có một. Bởi vì, ở một nơi xa khác, có ai đó cũng đang ngồi thầm lặng trong bóng tối rít từng hơi xì gà nặng trĩu, khuôn mặt mang nặng một tâm tình.
Phó mặc vợ mình cho người giúp việc chăm sóc, Andrew một mình ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp nhưng ảo dịu của khuôn viên Trần Gia, nơi mà từng khóm hoa chè trắng đang co người dưới lớp sương dày, rung rinh từng chập theo mỗi đợt gió lùa. Anh bỗng yêu chúng đến lạ, bởi chúng cũng mong manh yếu đuối chẳng khác gì cô.
Andrew từng thẳng thừng tuyên bố với Will, sự ra đi của anh ta chắc chắn sẽ khiến Nga đau đớn, và anh sẽ là người thay anh ta giúp cô vượt qua nỗi đau này. Nhưng một người quyết đoán như anh đôi lúc cũng phải chấp nhận sự thật, có những nỗi đau không phải sự thay thế nào cũng có thể xoa dịu được. Anh nghĩ đối với cô, ít nhất trong lúc này, sự cam chịu một mình đôi khi lại là giải pháp tốt nhất.
Tháng 9 mang nắng thu về làm vàng ươm cả khuôn viên rộng bao la phía sau biệt thự Trần Gia. Nga sau một lúc đi dạo xung quanh đây cùng bà Thu thì ngồi nghỉ lại bên chiếc xích đu trắng tinh đặc cạnh hòn non bộ phủ rêu xanh. Tiếng nước chảy xuống róc rách từ trên phiến đá cao to phần nào khiến cho tâm trạng úa sầu của cô trong phút chốc bỗng vơi đi được phần nào.
"Dạ! Bà chủ uống chút nước ấm đi cho đỡ mệt."
Nghe bà Thu nhẹ giọng thúc giục, Nga quay sang nhìn bà như muốn nói gì đó rồi lại thôi, ngoan ngoãn cầm cốc nước được bà cẩn thận rót ra từ bình nước giữ nhiệt, cô chậm rãi uống.
Dù nhiều lần Nga đã dặn bà Thu đừng gọi cô bằng hai tiếng "bà chủ", nhưng bà vẫn cứ một mực không chịu sửa đổi. Lý do bà đưa ra cũng khá chính đáng, chính vì vậy mà cô cũng không còn nói gì thêm nữa, mà dần dần phải tập làm quen với danh xưng này. Cô không muốn bà gặp rắc rối với Andrew. Mỗi lần nhìn anh khó chịu quát mắng người phụ nữ lớn tuổi bằng tuổi mẹ cô mỗi khi bà làm sai điều gì đó, cô lại cảm thấy mình tội lỗi và ái náy vô cùng. Bởi lỗi lầm mà bà gây ra, theo anh đều là do không chăm sóc cô chu đáo. Sự chu đáo theo định nghĩ của anh, thực sự không ai có thể đoán biết mà hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là anh cố tỏ vẻ như vậy để gây áp lực với cô. Anh muốn đưa cô trở lại cuộc sống hiện tại đang chờ đón cô. Anh muốn kéo cô ra khỏi cuộc sống trầm cảm chán chường suốt hơn hai tháng qua bằng cách đe doạ người phụ nữ già yếu đuối. Hành động của anh khiến cô càng thêm chán chường, bất mãn hơn là động lòng biết ơn, mặc dù anh quan tâm yêu thương cô nhiều lắm, chưa một lần buông lời trách cứ kể từ ngày cô trở về lại đây.
Trong mắt Nga, Andrew là một tên gia trưởng, ích kỷ và mưu mô, nhưng cô biết anh yêu cô nhiều vô hạn. Từ khi cô trở lại, anh còn chăm sóc và đối xử với cô tốt hơn lúc xưa. Mỗi ngày, anh đều cho bác sĩ y tá đến tận nhà chăm sóc và điều trị vết thương cho cô. Anh còn mời mẹ cô đến biệt thự Trần Gia sống cùng hai người để cô có người thân bên cạnh. Sự bao dung và tình yêu cao thượng của anh không những khiến cô động lòng trắc ẩn mà còn cảm thấy ái náy dày vò. Cô cảm thấy mình không xứng đáng được nhận tình yêu và lòng vị tha cao thượng của anh. Chính vì vậy, cô luôn tìm cách né tránh anh, đối xử với anh lạnh lùng nhất có thể. Cô muốn anh quên cô để đón nhận những người con gái khác xứng đáng hơn cô.
Khó xử cho Nga, khi bà Nguyệt ngày nào bên cạnh chăm sóc an ủi cô cũng nhắc đến tên Andrew. Mỗi khi có sự hiện diện của anh, bà đều rất vui vẻ và mãn nguyện. Nhìn khuôn mặt sớm hồng hào hạnh phúc của bà, cô không nỡ lòng nào làm bà thất vọng. Dường như trong thế giới nhỏ bé của bà, cô và anh là hai người duy nhất tồn tại. Chưa một ngày nào mà bà quên nhắc nhở cô hãy quên chuyện cũ và làm tròn bổn phận của một người vợ. Vì sợ bà buồn lòng lại sinh bệnh, vì cảm thấy tội lỗi với bà Thu nên cô cố gắng nén nỗi đau đớn trong lòng, gượng dậy đứng lên sau nỗi buồn. Dù thật tâm, cô vẫn chưa biết sẽ phải giải quyết mọi chuyện giữa anh và cô như thế nào để tránh làm anh tổn thương nhất.
Dù ngoài mặt, Andrew vẫn luôn tỏ ra bình thản và vui vẻ khi chăm sóc cho Nga, nhưng cô biết lòng anh chưa bao giờ nguôi ngoai việc mình bị cô phản bội ngay trong chính ngày cưới. Hàng đêm, anh vẫn làm bạn bên chai rượu mạnh, rít xì gà đến mờ sáng hôm sau mới khiếp ngủ ngay trong phòng làm việc. Để vài tiếng sau đó, trước khi đi làm, anh vẫn không quên vào phòng chào tạm biệt cô, hôn lên gò má vẫn còn xanh xao của cô một cái rồi mới lặng lẽ rời đi. Những lúc như vậy, dường như anh không hề bận tâm đến vẻ mặt hững hờ của cô lúc đón nhận cử chỉ này. Có vẻ đối với anh, sau rất nhiều năm đeo đuổi cô, sự kiên nhẫn dành cho cô chưa bao giờ vơi đi chút nào.
Cô thương anh chứ?
Rất thương lại là đằng khác.
Chính vì vậy mà cô đang kiên trì với lập trường của mình, cố tỏ ra lạnh lùng nhất có thể đối với anh. Cô muốn anh đến một lúc nào đó sẽ nhàm chán rồi rời xa cô. Anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn một kẻ phản bội như cô. Nhưng có vẻ, càng lúc cô càng cảm thấy sai với nhận định của mình. Đã hơn hai tháng nay, anh chưa hề có hành động xâm phạm nào đến cô, dù đã nhiều đêm, cô cảm nhận được sự kiềm nén tột cùng trong chiếc ôm và những cái hôn từ phía sau của anh dành cho cô.
Xin lỗi anh, Andrew!
Những giây phút đó, đây là những điều mà cô chỉ có thể nói thầm trong lòng. Cố nhắm mắt lại giả vờ như đang say giấc nồng, để mặc sự khao khát của người mà cô phải gọi là chồng ở phía sau phải kiềm nén sự khao khát của một người đàn ông.
Cô không biết cô và anh sẽ phải tiếp diễn như hiện tại đến bao giờ? Cô biết sức chịu đựng của một người đàn ông là có giới hạn, nhưng tình yêu của cô dành cho Will thì không có ranh giới, và cô cũng không biết được đến bao giờ lòng mình có thể nguôi ngoai chuyện cũ để có thể đón nhận tình yêu cao thượng của anh. Thực sự, cô không muốn anh chở đợi cô một giây phút nào nữa. Còn về phía anh, dù chưa một lần nói ra, nhưng anh đã ngấm ngầm cho cô nhìn thấy, sự chờ đợi của anh dành cho cô sẽ không có điểm dừng.
Bà Thu khuyên Nga nên làm một điều gì đó để quên đi nỗi buồn. Bà phân tích, khuyên nhủ cô những điều mà cô cứ nghĩ rằng mình đang nói chuyện với một chuyên gia tâm lý kinh nghiệm nào đó. Nở nụ cười buồn nhìn người đàn bà lớn tuổi tóc điểm bạc mà cô xem như mẹ vì ngạc nhiên và có chút tò mò. Một người ngây thơ và đơn thuần như cô không thể nào biết được kịch bản thực chất được biên soạn từ đâu?
Và đúng như Andrew mong đợi, Nga muốn làm một việc gì đó để vơi đi nỗi buồn. Tuy nhiên, ý định của cô thì chắc chắn sẽ khiến anh không vui lòng một chút nào.
"Có lẽ, con sẽ quay lại với công việc."
Bà Thu ái ngại nhìn Nga khi nghe dự định của cô.
"Ông chủ chắc hẵn sẽ không muốn bà chủ đi làm cực khổ đâu. Cái tôi nói ở đây là bà chủ có thể làm những việc nhẹ nhàng phù hợp với sở thích của cô như chơi đàn, thêu thùa, học yoga hay học múa gì đó. Tôi chắc ông chủ sẽ vui hơn."
Thấy Nga im lặng không nói gì trước những lời mình vừa khuyên nhủ. Đoán biết đã làm phật ý cô, bà nhanh chong chuyển sang chủ đề khác liền.
"Thôi! Cũng trễ rồi! Bà chủ mau vào nhà kẻo lại cảm gió."
"Dạ"
Thoáng thấy chiếc Cadilac ở sân, Nga đoán Andrew đã đi làm về. Đi qua phòng khách rộng lớn, cô nghe tiếng anh đang nói chuyện với một ai đó. Không có ý định chào hỏi khách, cô rẽ lối khác trở về phòng. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện giữa hai người mà cô tình cờ nghe được đột ngột khiến cô dừng chân.
"Tôi vốn không thích nhân viên trong công ty đến nhà mà không có sự cho phép trước. Vì vậy, sau này, những giấy tờ có liên quan đến công việc, cô cứ liên lạc với thư ký của tôi hoặc với Tiệp."
Những lời nhắc nhở ẩn ý có phần khó nghe của Andrew khiến vị khách xinh đẹp đang ngồi trước mặt anh im lặng trong giây lát. Nghiêng đầu qua chiếc cột cao lớn, cô nhận ra người quen không ai xa lạ, người mà trước giờ chưa khi nào dành một ánh nhìn thiện cảm cho cô và đương nhiên cô biết rõ lý do là gì.
Từ lúc Nga bắt gặp Andrew và Tiên trong quán bar, cô chưa một lần nói chuyện với người con gái này. Cô ta cũng không màn đến sự hiện diện của cô cho lắm. Vì có lẽ, đối với cô ta, được Andrew chọn lựa để giải quyết nỗi sầu đã là một niềm vinh dự. Đêm đó, lần đầu tiên được đôi bàn tay anh chạm vào thân thể, cô đã được sống trong những phút giây tuyệt diệu nhất đời người. Mặc dù cô thừa biết, anh làm như vậy chỉ để thoả mãn ham muốn đàn ông. Cô thừa biết cả ý định của anh là muốn làm cho người phụ nữ của mình phải ghen tức. Và suy nghĩ này khiến cô bước thêm một bước nữa với hy vọng có thể chiếm được trái tim của anh một lúc nào đó.
"Xin lỗi Sếp Andrew! Lần sau, em sẽ chú ý hơn...."
Hơi ngập ngừng nhìn về phía Andrew, người vẫn đang giữ nguyên một nét mặt thường ngày với người mà anh từng có những phút giây cư xử hơn mức một người nhân viên cấp dưới, Tiên nhỏ giọng nói tiếp, nét mặt chân thành quan tâm.
"Sếp cũng nên giữ gìn sức khoẻ. Dạo này, em thấy nét mặt của Sếp không được tốt. Nếu Sếp muốn, em sẽ thường xuyên nấu soup cho Sếp tẩm bổ, em...."
Cuộc trò chuyện giữa hai người họ không khiến Nga bận lòng, cô lặng lẽ bước lên cầu thang rồi trở về phòng mình. Cô nghĩ Tiên cũng không thích gặp cô nên quyết định không đến chào. Giọng điềm nhiên của Andrew một lúc một nhỏ dần đến khi cô rẽ lối lên tầng hai ngôi biệt thự nguy nga.
"Cám ơn nhã ý của Tiên nhưng việc chăm sóc sức khoẻ cho tôi đã có người khác lo liệu. Hơn nữa, việc để một người đàn bà khác chăm sóc cho một người đàn ông đã có gia đình là điều không nên..."
Hơi bất ngờ vì những lời Andrew nói, Tiên tò mò hỏi.
"Ý Sếp là..."
Hôm đám cưới Andrew, Tiên tuy không đến dự vì không được mời, nhưng cô nghe nhân viên trong công ty bàn tán rằng, Nga đã huỷ bỏ hôn lễ và bỏ mặc anh một mình nơi giáo đường. Cô ngạc nhiên vì sau những gì cô ta đã gây ra cho anh, anh vẫn một lòng yêu thương và chung thuỷ với cô ta như vậy. Những lời anh vừa nói như hoàn toàn xoá tan hy vọng mong manh trong cô, cơn ghen tức vì thế mà ùa đến khiến cô mất cả bình tĩnh. Đôi tay cô run lên, cố bấu vào chiếc váy ngắn cũn màu đỏ mà cô đang mặc.
Ngắt lời Tiên, Andrew vẫn giữ một nét mặt thường ngày, chậm rãi lên tiếng.
"Tôi từng trãi để hiểu được em đang nghĩ gì, nhưng tôi muốn em hiểu rằng, đêm đó là một trong những sai lầm của tôi."
Không dừng lại trước ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa tuyệt vọng của người trước mặt, giọng Andrew vẫn đều đều không một chút do dự.
"Mặc dù, đó là sự tự nguyện giữa hai người trưởng thành với nhau, nhưng tôi vẫn muốn có trách nhiệm với em sau những chuyện đã xảy ra. Tiệp sẽ thay tôi chuyển khoản cho em một số tiền. Hãy xem như đó là món quà mà tôi dành tặng em, hoặc em cũng có thể xem đó là một sự bù đắp của tôi gửi đến em sau tất cả những gì xảy ra."
Chẳng lẽ, anh nghĩ những gì cô dành cho anh chỉ là khoản tiền mà cô biết chắc rằng sẽ có nhiều con số 0 đó sao?
Đôi mắt bồ câu đen láy xinh đẹp vì những lời Andrew nói mà phút chốc trở nên long lanh như uất ức. Gia đình cô khá giả, cô cần gì số tiền kia. Ý nghĩ này khiến cô vô cùng oán giận và đau đớn. Cô oán giận anh vì cô cho rằng, anh đang xem thường cô. Và cô cảm thấy đau đớn là bởi vì cô nhận ra cô đã đem lòng yêu anh quá nhiều.
"Đó không phải là những gì em muốn khi tự nguyện ở bên anh đêm đó. Đối với anh, em chỉ đáng giá như số tiền đó sao?"
"Tôi không có ý nghĩ đó. Tôi vốn là một người sòng phẳng. Tôi không muốn nhận không ai bất cứ điều gì. Đền bù cho em sau những gì đã xảy ra, sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn."
"Anh nghĩ em đến với anh chỉ vì tiền thôi sao? Trong mắt anh, em chỉ là một người như vậy?"
"Tôi không có ý đó và không hề có ý định làm tổn thương em. Tuy nhiên, việc em cứ lui tới nhà riêng của tôi như thế này đã khiến tôi không cảm thấy thoải mái và lại càng không nên khi tôi là một người đã có gia đình. Vợ tôi chắc chắn sẽ không vui và tôi không muốn khiến cô ấy hiểu lầm. Chính vì vậy, tôi dùng cách này để chấm dứt mọi thứ đã qua."
Một cô gái xinh đẹp, thông minh, sắc sảo và xem thường đàn ông như Tiên cũng có lúc vì một người đàn ông mà làm mất đi sỉ diện của mình. Ánh mắt bồ câu to tròn dưới hàng mi đen nhánh cong vút càng lúc càng long lanh ánh nước. Cô hơi cúi đầu tỏ chút xấu hổ sau những việc dại dột mà mình đã làm, cũng như hối hận khi quyết định đến đây mà không có sự cho phép của Andrew. Khẽ giấu giọt nước mắt đã lăn dài trên má, cô xấu hổ, nghèn nghẹn lên tiếng rồi đứng lên.
"Em chưa bao giờ có ý nghĩ vụ lợi khi đến với anh và em mong anh cũng sẽ có cách đối xử với em giống như vậy."
Cầm chiếc giỏ xách màu đen hiệu Chanel, Tiên bước nhanh trên đôi giày cùng tone màu rời khỏi phòng khách biệt thự Trần Gia. Tiếng giày cao gót vì uất ức và tức giận mà nện xuống sàn nhà bóng loáng lọc cọc chói tai rồi khuất hẳn.
Andrew cũng kịp đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần nhìn về phía cửa trầm tư một phút. Trong lòng anh cảm thấy chút có lỗi khi đã cư xử quá tuyệt tình với Tiên. Anh chưa hề yêu cô, nhưng anh có chút hối hận vì đã hành động những điều khiến cô phải nuôi hy vọng. Chính vì vậy, hôm nay, anh đã chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách cắt đứt mọi hy vọng mong manh mà trong lòng cô đang nuôi dưỡng. Anh không ngờ cô lại phản ứng như vậy. Thở dài một cái, anh nhìn về phía người giúp việc đang dọn dẹp bàn tiếp khách cao giọng lãnh đạm như thường ngày.
"Bà chủ đâu rồi?"
"Dạ! Hồi nãy, tôi có thấy bà chủ vào phòng ngủ rồi ạ."
Bước nhanh lên cầu thang trở về phòng của hai người, Andrew không gõ cửa phòng mà mở thẳng bưóc vào trong. Ánh đèn pha lê vàng vọt soi xuống dưới bộ sô pha màu trắng tinh sang trọng. Nga đang chỉnh sửa lại vài nhánh hoa chè trong chiếc bình thuỷ tinh khá lớn.
Thấy sắc mặt cô có phần tươi tỉnh hơn mấy ngày trước, Andrew tỏ rõ niềm vui trong đáy mắt, bước chầm chậm rồi đến ngồi đối diện cô. Anh không nói gì mà chỉ ngắm nhìn cô, khuôn miệng tỏ rõ nét cười khiến cô có chút ngượng ngùng. Quen biết anh bao nhiêu năm, được anh biểu hiện tình yêu còn thái quá hơn cả những lúc này, nhưng ánh nhìn say đắm mà anh dành cho cô luôn khiến cô đỏ mặt.
Khẽ cụp ánh mắt to tròn vẫn còn hơi sưng sau nhiều đêm lặng lẽ khóc, cô trốn tránh trước biểu hiện của anh. Nhớ đến lúc nhìn thấy Tiên rời biệt thự trên chiếc xe Lexus màu đỏ, cô thoáng chút bất an. Ánh mắt của cô ta khi nhìn chằm chằm lên căn phòng của hai người, dù đứng sau bức rèm, dù không nhìn thấy cô đang đứng đó, nhưng ánh mắt của cô ta cũng đủ khiến cô cảm thấy lạnh sóng lưng. Dù trong lòng có chút lo lắng và e dè trước Tiên, nhưng Nga có thể cảm thông cho cô khi bị Andrew đối xử như vậy.
Andrew cứ ngồi như vậy ngắm nhìn Nga cắm hoa một lúc thì nhìn đồng hồ. Sau đó, anh dịu dàng lên tiếng thúc giụt cô.
"7 giờ rồi, em mau xuống ăn cơm rồi uống thuốc để mạ trông."
Câu nói của Andrew đột ngột cắt ngang không gian yên ắng giữa hai người. Mấy tháng nay, anh và cô cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Mỗi lần chạm mặt, cô đều trốn tránh dù rằng không biết mối quan hệ giữa anh và cô sẽ kéo dài đến bao lâu.
"Em nói mạ rồi, em không cảm thấy đói nên tối nay em không ăn cơm. Anh xuống ăn đi."
"Không thấy đói cũng phải ăn một chút thì mới uống thuốc được. Em không uống thuốc điều độ sao mau hết bệnh?"
Xoay bình hoa chè để lại chính giữa bàn, Nga nhẹ tựa người vào ghế nhìn Andrew.
"Em không có bệnh gì cả nên anh và mạ không cần lo lắng nhiều quá đâu."
"Bác sĩ Richard nói em cần phải uống thuốc và nghỉ ngơi một thời gian nữa. Chiều chạng vạng, em không nên đi ra ngoài kẻo lại cảm bệnh."
Tránh trả lời những gì Andrew vừa nói, hai tay Nga đan xen lại, nhỏ giọng nêu ý định của mình. Vì biết anh sẽ không thích điều này, nên cô có chút ngập ngừng, e dè. Cô cũng không hiểu sao mình lại phải xin phép anh những chuyện này khi mà mối quan hệ giữa anh và cô thực chất không phải là vợ chồng.
"Em muốn đi làm lại."
"Em còn yếu..."
"Xin anh đừng tối ngày xem em như bệnh nhân như vậy có được không?"
"Anh chỉ lo lắng cho em."
"Em biết, nhưng em cảm thấy đã khoẻ lại và em muốn trở lại với công việc."
"Anh có thể mở cho em một shop hoa gần nhà. Em có thích không?"
"Em muốn trở lại TLS. Vị trí nào cũng được, chỉ cần em được làm việc với máy ảnh là được. Đó là niềm vui duy nhất của em lúc này, anh cũng muốn cấm đoán em sao?"
Andrew thừa biết, Nga rất đam mê làm việc trong ngành sản xuất máy ảnh chuyên dụng. Những lần anh tình cờ đi ngang qua góc làm việc của cô, anh đều thấy cô say mê với đống tài liệu trên bàn. Mặc dù không được học chuyên ngành và đào tạo chuyên sâu, nhưng cô thường xuyên đưa ra những ý tưởng góp phần mang lại nhiều thành công cho sản phẩm mới của TLS.
Tuy biết Nga muốn độc lập về tài chính và thích được ra ngoài làm việc, nhưng bản tính của Andrew lại rất gia trưởng mặc dù anh được sinh ra và lớn lên ở Mỹ. Ngoài lý do muốn cô được an nhàn không phải bương chải kiếm tiền, dành nhiều thời gian chăm sóc anh và con cái sau này, anh còn không thích người ngoài nhìn vào và xì xầm việc bà chủ của Trần Gia phải vất vả làm việc kiếm tiền.
Thế nhưng, cho dù có đưa ra lý do nào đi chăng nữa và hòng ngăn cấm kiểu nhẹ nhàng đến dọa nạt ra sau. Cuối cùng, Andrew vẫn phải đầu hàng chiều theo nguyện vọng của Nga. Mặc dù trong lòng anh cứ canh cánh mãi việc cô sẽ đối mặt với người mà anh không bao giờ muốn cô phải gặp lại.
Will đã cai nghiện thành công ma tuý và quay lại TLS làm việc được hai ngày nay, mặc dù hàng ngày anh vẫn phải uống thuốc điều đặn theo chỉ dẫn của bác sĩ. Rời thành phố Đà Lạt mộng mơ, việc đầu tiên anh trở về Sài Gòn là quay trở lại với công việc còn dở dang trước khi những biến cố xảy ra. Anh vẫn còn một dòng sản phẩm tâm huyết mà anh muốn ra mắt thị trường trước khi trở lại Mỹ.
Nga đương nhiên không hề biết Will đã quay lại TLS và cả việc anh đã cai nghiện thành công, bởi mấy tháng nay, Andrew không cho cô đi đâu hay liên lạc với bất kỳ ai.
Tình cờ nhìn thấy Will và Casey trong thang máy của công ty, Nga thoáng chút bất ngờ trên gương mặt không có mùa xuân. Liếc mắt nhìn vẻ lúng túng của cô, Andrew bình thản đưa tay áp vào lưng cô rồi đẩy nhẹ vào trong thang máy.
"Anh Andrew và Nga cũng mới tới công ty à?"
Trong bộ đồng phục công sở màu đen năng động và chuyện nghiệp, Casey nở nụ cười tươi và thái độ xã giao khéo léo vốn có thường ngày với Andrew và Nga. Mặc dù trong lòng cô chưa bao giờ thôi oán tránh và ghen tức trước tình yêu Will dành cho Nga, nhưng cô vẫn luôn kiềm nén lại. Ngoài việc không muốn Will không vui nếu như cô gây khó dễ với Nga, cô còn sợ phản ứng của Andrew trong chuyện này. Cô khôn khéo biết rõ, cho dù Nga có làm chuyện gì đi chăng nữa, Andrew cũng sẽ ra sức mà bảo vệ cho cô ta. Chính vì vậy, chuyện cô đối đầu với Nga chắc chắn sẽ khiến Andrew không vui lòng. Cô không hề muốn mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và Andrew mất đi và những rắc rối cô có thể gặp phải khi đối đầu với anh. Chính vì vậy, cô nuốt giận vào trong, giả vờ cười nói thể hiện sự vị tha rộng lượng của mình dành cho Nga, mặc dù trong lòng cô chưa lúc nào quên đi chuyện cũ.
Andrew nghe Casey gọi tên Nga mà không hề có danh xưng thì tỏ ra khó chịu, phản ứng ngay tại chỗ.
"Em nên xem lại cách xưng hô. Dù sao anh và Nga cũng đã kết hôn. Vì thế, em nên biết xưng hô và cư xử cho phải phép."
Nga nghe Andrew tỏ thái độ thì khó xử nhìn về phía Casey. Sau đó, cô đưa tay nắm nhẹ lấy gấu áo vest đen của anh tỏ ý nhắc nhở. Trong khi Casey thì vẫn thường trực nụ cười trên môi, sự khó chịu không một chút để lọt ra ngoài.
"Ôi! Em xin lỗi nhé. Vì trước giờ em và Nga cứ xưng tên với nhau nên em quen miệng. Lần sau, em sẽ chú ý hơn."
Quay sang phía Nga, Casey không tắt nụ cười thường trực, nhỏ giọng xin lỗi kèm theo cái nháy mắt vừa tinh nghịch vừa ẩn ý.
"Em xin lỗi chị dâu nhé."
Thấy thái độ nhúng nhường của Casey, Nga buồn rầu trả lời, ánh mắt hướng về phía người đang nói chuyện, nhưng lại cố tình lướt qua phía người đang đứng phía sau.
"Không sao đâu Casey! Anh Andrew chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu. Casey đừng bận tâm nha."
Thu lại ánh nhìn của mình khi cửa thang máy mở ra tầng làm việc của Tổng Giám Đốc, Nga tan nát cõi lòng khi Will mặt vẫn lạnh băng, hững hờ bước ra ngoài mà không một tiếng chào hỏi ngoài lời tạm biệt thánh thót của Casey.
"Gặp anh chị sau nha!"
Khẽ đưa mắt theo nhìn bóng dáng người con gái đang cười nói đi bên cạnh Will, Nga buồn rầu cụp mắt xuống, khuôn mặt úa sầu suốt hơn hai tháng qua càng thêm sầu não. Tất nhiên, hình ảnh này làm sao qua được đôi mắt quan sát tinh tường của người đang đứng bên cạnh cô.
Phòng Phát Triển
Không phận sự miễn vào.
Andrew khoan khai bước vào khu vực rộng lớn được thiết kế rất hiện đại của phòng Phát Triển. Nhân viên hai bên khu vực làm việc thấy anh bước vào vội vàng đứng dậy cúi đầu chào. Sau đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nga khó hiểu. Mọi người khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ở nơi này. Không ai có thể tượng tượng, một kẻ phản bội như cô lại được anh yêu thương và bao dung tha thứ như vậy. Không những thế, vì không muốn cô phải nghe thấy những lời xì xầm, anh đã thu xếp phòng làm việc riêng cho cô. Lần này, cô được anh bố trí ở vị trí trợ lý thiết kế. Cô rất vui khi được anh giao phó cho nhiệm vụ này vì cô sẽ có cơ hội được tìm hiểu và đào tạo chuyên sâu thêm về thiết kế máy ảnh đương đại.
Những tưởng công việc yêu thích có thể giúp Nga xua tan đi nỗi buồn trong lòng như những gì cô kỳ vọng. Nào ngờ sự xuất hiện của Will ở chốn này một lần nữa lại làm xáo trộn tâm trạng tưởng chừng như đã bình tâm lại của cô. Những bản vẽ trên bàn làm việc , trên tay cô hoàn toàn là hình ảnh của anh, tràn ngập hình ảnh của anh. Mỗi lần vô tình chạm mặt anh ở công ty, cô lại một lần đau khổ vì sự lạnh lùng chưa từng thấy từ anh. Cô có cảm giác như trong mắt anh, giờ đây, cô hoàn toàn là một người xa lạ. Hàng triệu lần cô tự hỏi chính mình một câu hỏi duy nhất.
Thật ra, cô đã làm sai điều gì?
Người nhận: William Tells
Nội dung: Em đang ở trên sân thượng. Em thực sự muốn gặp anh."
Người nhận: Thiên Nga Trần
Nội dung: Xin lỗi! Hôm nay, tôi rất bận."
Người nhận: William Tells
Nội dung: Em chỉ muốn biết một điều duy nhất. Em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Em chờ anh."
Bấu tay vào vật điều khiển, lãnh đạm tắt đi hộp thư vừa hiện trên màn hình máy tính, Will cứ nghĩ rằng sẽ có thể quên đi việc đến điểm hẹn gặp cô. Hàng triệu lần, anh tự nhủ với bản thân mình sẽ tiếp tục làm được điều mà anh đang cố gắng làm. Thế mà chỉ hơn một giờ đồng hồ sau đó, anh đã vội vàng chạy lên sân thượng như sợ cô sẽ sớm rời đi.
Bởi, chính anh cũng đang nhớ cô da diết.
Anh không biết mình sẽ làm gì, mình sẽ nói gì khi nhìn thấy cô. Anh chỉ biết rằng, trong đầu anh lúc này chỉ tràn ngập gương mặt úa sầu mà anh đã gây ra. Anh thực sự rất nhớ mong cô và chỉ muốn được ôm cô vào lòng. Anh thực sự không thể chiến thắng được bản năng của mình mỗi khi nhìn thấy cô.
Cái chạm tay vội vàng vào cánh cửa thông lên sân thượng của Will đột ngột bị dừng lại khi từ loa phát thanh của công ty TLS vang lên giọng thông báo của tiếp tân.
Ánh mắt nâu vì thông tin vừa nhận mà phát lên sự lo sợ tột cùng, bàn tay đang bấu vào thành vịnh đẩy cửa bỗng chốc không còn một chút lực nào.
"Cái gì? Anthony Tells đang ở TLS sao?"
Ở một nơi nào đó trong toà nhà TLS cao sừng sững đầy kiêu hãnh, một nhân vật khác cũng không kém phần bồn chồn lo lắng vì sự xuất hiện đột ngột của Chủ Tịch tập đoàn TLS Anthony Tells.
Andrew đang ngồi sau bàn làm việc, vì cuộc gọi của Tiệp mà đột đứng dậy. Nhíu mày vì thông tin mình vừa nghe trên điện thoại, anh không chần chừ một giây cao giọng nói.
"Tìm ngay Thiên Nga! Bằng mọi lý do đưa cô ấy về nhà! Tuyệt đối không cho cô ấy nhìn thấy Anthony Tells. Cậu đã nghe rõ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.