Chương 49: Ông hoàng tiệc tùng. (Phần 2)
Hanny Ho
14/02/2016
Dòng chữ đơn giản đó, cái tên tiếng Anh vô cùng quen thuộc đó khiến
đầu óc Nga nhanh chóng xây xẩm, nỗi lo sợ mơ hồ lại ồ ạt ập đến. Cây nến nhỏ trong tay vì hơi chấn động mà chạm cả lên mặt bánh khiến Thảo đang
đứng bên cạnh cô phải đẩy cây nến trong tay cô ra ngoài.
"Nga bị gì vậy? Coi chừng hư bánh của người ta, đền không kịp bây giờ!"
Giọng nói như cảnh cáo của Thảo làm Nga giật mình. Cô nhanh chóng dập tắt cây nến trong tay. Đầu cũng ngó quanh quẫn như cố gắng tìm kiếm vị chủ nhân này với hy vọng, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Nhanh lên! Đến giờ thổi nến rồi...."
Ngay lúc hồi hộp đó, Thảo bất thình lình kéo tay Nga di chuyển về phía bên phải của chiếc bánh sinh nhật cùng với hơn 20 nhân viên khác của Sky. Những cô gái được trang điểm cầu kỳ, xúm xinh trong áo sơ mi trắng, váy ngắn và giày boots đen đứng xếp thành hai hàng dài cân đối. Dường như ai cũng cố gắng tranh phần đứng trước để được diện kiến, để được đứng gần hơn vị chủ nhân bí ẩn của bữa tiệc này. Riêng Nga thì tranh thủ cơ hội này mà nhanh chóng tìm một chỗ trong góc hơi khuất ở hàng sau. Mắt vẫn liên tục nhìn vào đám đông như tìm kiếm người nào đó. Nét mặt không khó để người đối diện dễ dàng nhận ra, cô đang rất căng thẳng.
Trong lúc không khí trong Sky vẫn đang vô cùng náo nhiệt, rộn ràng thì toàn bộ đèn trong phòng được tắt đi, tiếng nhạc mạnh cũng nhanh chóng dừng hẳn. Trong không trung đặc quánh mùi rượu mạnh thoang thoảng hương vị oải hương nhẹ nhàng chỉ còn duy nhất luồng ánh sáng nhàn nhạt từ những cây nến to nhỏ rải rác khắp phòng. Tưởng chừng như là một sự xếp đặc vô tổ chức, nhưng thật ra đều được lên kế hoạch thiết kế nên trông vô cùng tinh tế, đẹp mắt và lãng mạn.
Chính giữa phòng, cây nến to trên đỉnh chiếc bánh có lẽ là thứ ánh sáng ấn tượng nhất lúc này. Bởi vì ngoài màu lửa vàng, nó còn phát ra những tia sáng đủ màu sắc như tiểu pháo hoa. Số 28 to đùng màu kem sữa dễ dàng đập vào nhãn quan của tất cả những người có mặt trong phòng.
Trong không khí tưởng chừng như có phần lắng xuống đó. Bỗng ồn ào không dứt vang lên hai từ duy nhất nối tiếp nhau từng đợt. Kèm theo đó là tiếng hò reo in ỏi chói tay đầy phấn khích. Có phần giống như các fan hâm mộ lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy dung nhan của thần tượng trong lòng mình.
"Party King! Party King!"
Đám đông đồng loạt hét lên hai từ này. Nhưng có vẻ giọng của đám khách nữ hoàn toàn áp đảo nhóm khách nam. Không những thế, họ còn vỗ tay hò reo in ỏi. Tiếng tung hô càng lúc càng lớn dần khi một nam nhân điển trai lãnh đạm trong bộ trang phục đen vô cùng stylish đang rẽ đám đông tiến đến bên chiếc bánh sinh nhật.
Nga cũng như những người có mặt trong căn phòng này. Đều chăm chú muốn diện kiến dung nhan của vị chủ nhân kia. Mỗi bước chân anh đang tiến gần, là mỗi lần tim cô đập thình thịch không kiểm soát như là một loại phản xạ hoảng sợ bẩm sinh. Chẳng mấy chốc, vị chủ nhân kia đã đứng ngay cạnh chiếc bánh kem của mình. Ánh nến vàng vọt cũng được dịp soi rõ lên gương mặt mà suốt đời Nga cũng khó mà quên được.
Biến thái!
Chính là hắn ta!
Andrew Việt Trần!
Trời ơi! Qủy tha ma bắt anh ta. Tại sao lại đùng đùng xuất hiện ở chốn này?
Giây phút nhìn thấy gương mặt Andrew, cơn giận sôi sục trong lòng Nga dâng trào không kiểm soát. Sự oán hận trước kẻ góp phần gây ra cái chết của người anh trai mình làm cô phài nắm chặt đôi bàn tay lại, gồng mình cố kiềm nén đau thương vào trong.
Tuy vậy, hơn bao giờ hết, Nga cũng bắt đầu sợ khi phải đối mặt với Andrew. Cô sợ anh sẽ dùng thủ đoạn như mọi lần mà cưỡng ép hay bắt cóc cô về lại Campuchia một lần nữa. Vì thế, nhanh như cắt, cô gục mặt xuống khi đinh ninh rằng, anh ta vẫn chưa nhìn thấy cô. Trong khi những đồng nghiệp bên cạnh, ngay cả Thảo vẫn đang căng tròn đôi mắt, đồng loạt nhìn về phía Andrew. Miệng xuýt xoa những câu từ tung hô anh một cách chẳng hề giấu diếm sự ngưỡng mộ trong lòng mình.
“Trời ơi! Người ở đâu xuất hiện mà đẹp trai quá đi.”
“Đẹp hơn cả diễn viên Hàn Quốc luôn.”
“Đẹp gì mà đẹp lồng lộng!”
“Đẹp gì mà đến độ bất công!”
“Đẹp gì mà vừa nhìn đã muốn nhảy sông luôn!”
Nga nghe vậy thì thở dài ngán ngẫm. Tự hỏi, liệu các cô gái ở đây hiểu rõ bản chất nham nhở của anh ta thì có còn tung hô không lấp liếm như vậy nữa không? Tên biến thái này! Đúng là luôn biết cách dụ dỗ phụ nữ bằng vẻ bề ngoài đẹp đẽ của mình.
Nhưng mặc dù, cô có ghét Andrew thật sự, vẫn phải công nhận phong độ vô cùng hấp dẫn, cuốn hút người đối diện của anh. Trong ngày vui này, trong không khí đặc quánh mùi vị ăn chơi xa đọa này, quá thích hợp khi anh khoát trên người bộ trang phục vô cùng thời trang và sành điệu, khiến cô có chút bất ngờ. Vì từ lúc gặp anh ở Campuchia, cô chỉ toàn thấy anh mặc vest đen. Nếu không thì cũng quần âu tây kết hợp với áo sơ mi màu tối thanh lịch.
Bộ trang phục toàn màu đen từ đầu đến chân của anh làm tôn lên nét vừa nam tính vừa mạnh mẽ, lạnh lùng. Chiếc nón kiểu hip hop màu đen được anh đội xéo sang một bên, phơi bày hơn một phần gương mặt được ánh sáng chiếu vào, góc cạnh và đầy sức lôi cuốn. Ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc bây giờ càng sâu thẳm hơn. Rất khó để người đối diện hiểu được anh đang nghĩ gì. Kể cả ngày vui của mình như thế này. Một nụ cười cũng chẳng thấy nở trên môi ngoài vẻ khinh khỉnh nhìn chiếc bánh trước mặt.
Đám đông cũng không vì cử chỉ này mà bớt phần phấn khích, tiếng hò hét tung hô Andrew vẫn tiếp tục vang lên không dứt. Trong khi Andrew vẫn đang quét mắt về phía hai hàng nhân viên Sky ngay sát bênh cạnh, nhếch môi nở nụ cười như có như không độc quyền kinh điển.
Ngay khắc Andrew lơ đãng nhìn hướng này, Nga vội vàng cúi đầu xuống né tránh, tay nắm chặt lại, miệng không ngớt lẩm bẩm trấn an chính mình.
Đồng phục y chang thế này nên không thể thấy cô được. Không sao! Không sao! Hát xong rồi biến khỏi mắt hắn ta là được.
Lúc này, Andrew mới cầm ly rượu giơ lên cao, cất cao giọng trước đám đông bằng vẻ mặt điềm nhiên tự tại. Nét lạnh lùng vì không khí rộn ràng và náo nhiệt mà bớt đi sự băng giá.
"Cám ơn mọi người đã đến đây đêm nay! Hãy vui chơi hết mình! Không say không về! Ok"
"Yeahhh...."
Đám đông nghe dứt lời Andrew tuyên bố thì đồng thanh chấp thuận. Tất nhiên, nhất là đám khách nữ, cô nào cũng la hét và nhìn anh ta với ánh mắt thèm khát và si mê cực độ.
Nga nhìn Andrew bỉu môi. Tên biến thái đó mà mê nỗi gì? Đồ thô bỉ!
Dù nói vậy, nhưng Nga vẫn công bằng nhận xét rằng. Đêm nay, anh ta trông phong độ và đẹp trai hơn lần trước cô gặp gấp bội lần. Nét đẹp của anh ta, càng lẩn vào bóng tối càng trở nên lôi cuốn và ma mị, khiến người đối diện như bị thôi miên mà dấng thân, đâm đầu vào chỗ chết. Như Thảo bên cạnh cô lúc này chẳng hạn. Thảo đang nhìn Andrew chăm chú như muốn rớt cả hai con mắt ra.
"Đẹp trai quá Nga ơi!" Thảo nói khẽ đủ để Nga nghe thấy.
"Đừng bị vẻ đẹp đánh lừa. Anh ta kinh tởm lắm. Không như cậu nghĩ đâu" Nga buộc miệng.
"Sao cậu nói vậy? Cậu biết anh ta à?" Thảo quay sang nhìn Nga dò xét.
Biết mình lỡ lời, Nga cố gắng tìm cách che đậy.
"À! Không! Mình nghĩ bọn đàn ông đẹp trai, ai cũng vậy..."
"Đâu phải ngưòi nào cũng như người nào..."
Thảo vừa trả lời vừa nhìn Andrew, không giấu giếm sự ngưỡng một trong đáy mắt. Chẳng khác đám đông kia, cũng như tất cả những cô gái có mặt trong phòng lúc này.
Thiệt hết nói!
Nga im lặng cúi đầu. Mặc cho Thảo cứ đứng cạnh rên rỉ vì nét đẹp của Andrew. Nếu như Thảo biết con người anh ta thế nào. Chắc chắn sẽ không còn mê muội như vậy.
Nhìn anh ta thôi cô đã cảm thấy buồn nôn. Không chỉ Thảo bị lừa mà nhiều khác cũng từng bị lừa vì vẻ bề ngoài tuyệt mĩ của anh ta.
"Happy Birthday to you! Happy Birthday to you. Happy birthday to Andrew! Happy Birthday to you..."
Nga đồng thanh hát theo nhóm ca và đám đông. Quả thật, đến đoạn "Happy birthday to Andrew" cô chỉ muốn đổi thành "Happy Birthday to biến thái" thì mới xứng với hắn ta.
"Andrew! Cầu nguyện đi!" Đám đông nhốn nháo nói vọng lên.
"Làm trò con nít đó à? Tôi thì còn cần thứ gì trên đời mà cầu nguyện...." Andrew tự tin nói.
Nga bĩu môi. Cô bầu anh ta làm kẻ tự kiêu nhất quả đất. Cô đảm bảo 100 năm sau cũng không ai soán được ngôi này.
"Kiếm một cô vợ đi! Đó là thứ cậu đang cần..." Một thanh niên người hồi giáo đứng gần Andrew đáp.
"Như vậy thì lũ đàn ông chúng tôi mới có đất để sống..." Một anh chàng người Châu Á cầm ly rượu trên tay nói.
"Tôi đã làm gì đắc tội với các cậu?" Andrew chỉnh lại chiếc nón có in chữ A màu trắng trên đầu, nở nụ cười nửa miệng đáp.
Trong ánh sáng mờ ảo, thân hình cao lớn và cường tráng của Andrew càng thêm lôi cuốn phái đẹp. Chiếc áo thun đen ngắn tay có in họa tiết ma quái theo kiểu nổi càng tôn lên dáng người cơ bắp của anh. Sợi dây chuyền bạch kim dài đến ngực lấp lánh khi bị ánh nến chiếu vào, mặt dây chuyền hình thập giá cỡ lớn chạm khắc vô cùng tinh xảo góp phần tăng lên vẻ stylish cực đỉnh, làm các cô gái trước mặt cứ nhìn chằm chằm anh từ trên xuống dưới bằng vẻ mặt thèm khát cực độ.
"Cậu đã sát sạch gái Harvard rồi còn gì?" Đám khách nam bức xúc nói.
"Gái Harvard xấu quắc, cho tôi cũng không thèm." Andrew tay bỏ vào túi quần, ung dung đáp.
"Chưa kể những vùng đất cậu đã đi qua. Nhiều không đếm xuể. Andrew ơi, dừng lại, dừng lại là vừa…”
"Các cậu không biết nguyên tắc đầu tiên của tôi là không bao giờ lấy vợ à? Chủ nghĩa độc thân của tôi vẫn giữ vững đến ngày hôm nay và không có dấu hiệu bị phá vỡ. Đó thuộc về nguyên tắc..."
Đúng rồi. Dù có muốn vợ, khó ưa như vậy. Ai thèm lấy. Nga lại bĩu môi nghĩ thầm. Sao cô ghét tên này đến tận cả xương tuỷ. Thư giãn! Thư giãn nào Nga!
"Nếu anh không muốn cầu nguyện thì để em cầu nguyện thay anh vậy."
Cô gái Tây có mái tóc vàng uốn xoăn tít và đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp ỏng ẹo bước đến cạnh Andrew. Cô mặc bộ đồ hệt như bikini hai mảnh uốn éo gần như chỉ muốn nhảy chồm quấn lấy người anh.
"Cứ việc!" Andrew trả lời gọn lỏn.
Nga quan sát thấy anh đưa ánh nhìn chiếu xuống khuôn ngực hệt hai quả dưa hấu chiều 30 của cô ta. Chắc đang thầm trách không được đưa tay chạm vào ngay lúc này?
Cô gái đó tiếp tục đề nghị, ánh mắt đa tình chăm chú quan sát biểu hiện của Andrew. Ngón tay sơn đỏ chét khẽ quét qua lại khuôn ngực cường tráng của anh.
"Anh nghĩ sao nếu em muốn phục vụ anh đêm nay? Xem như là món quà sinh nhật khó quên..."
"Cũng được!" Andrew khẽ cong môi, liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi đáp "Cô cũng đủ tiêu chuẩn lên giường với tôi đấy..."
Chỉ chờ có thế, cô ta đã nắm lấy cánh tay Andrew như muốn chiếm hữu. Khuôn mặt kiêu hãnh trước đám đông khẳng định chủ quyền không một chút xấu hổ.
Đám khách nữ thấy thế thì đồng loạt đổi sắc mặt ganh tỵ, nhốn nháo reo lên như con nít đòi chia quà.
"Em nữa! Em nữa! Em cũng muốn ngủ với anh...."
Nhìn cảnh tượng ấy, Nga thở dài lắc đầu. Cô không giấu được vẻ nghi ngờ sự nhận thức của cả đám khách nữ này. Biết chết mà vẫn lao vào. Nhóm đồng nghiệp của cô trong Sky thì che miệng cười khúc khích. Còn Thảo thì quay qua, giơ tay nói nhỏ với Nga.
"Mấy đứa trong nhóm mình. Nó mà là khách. Chắc tụi nó cũng hùa theo y chang đám gái Tây kia"
Nga nhún vai không trả lời, mắt len lén nhìn màn kịch đang diễn ra trước mặt.
Andrew thấy đám bạn nhao nhao bên dưới đòi ngủ một lượt với anh thì tỏ ra khó xử, đưa tay lên đầu làm động tác suy nghĩ rồi lại nhếch môi cười. Sau đó, anh giơ hai tay về phía trước ra hiệu cho đám đông yên lặng.
“Bình tĩnh nào các người đẹp! Không cần phải tranh giành như vậy. Andrew có thể dành cho tất cả mọi người!”
"Yeah..."
Đám đông nghe câu trấn an bùi tai, reo lên phấn khích. Còn Andrew đứng bên trên lắc đầu nhếch môi cười. Anh không cầu nguyện mà cúi đầu thổi phụt dàn nến lung linh.
Sau đó, nhóm Nga cũng giải tán. Tiếp tục công tác phục dịch cho đám khách thượng lưu này.
Trong tiếng nhạc mạnh với âm thanh dồn dập chát chúa, đám khách bắt đầu ăn uống, nhảy nhót, trò chuyện, thác loạn đủ kiểu trong không gian ầm ĩ này. Bóng tối trong phòng như cũng dung túng cho họ, tạo điều kiện cho những màn “mây mưa” đủ kiểu diễn ra trong những góc khuất. Người qua lại nếu bắt gặp cũng tỏ vẻ như chuyện vô cùng tự nhiên.
Lần đầu tiên, Nga bắt đầu nghĩ đến cuộc sống phóng túng và thoải mái của tầng lớp thanh niên nước ngoài. Bất chợt, cô mỉm cười chua chát, ánh mắt trầm buồn lơ đãng nhìn về nơi vô định. Câu hỏi mơ hồ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
William của cô dù mang nửa dòng máu Việt Nam, nhưng anh sinh trưởng và lớn lên ở Mĩ. Chắc hẳn, phong cách sống của anh cũng như những người mà cô nhìn thấy trước mắt mình. Với những cuộc vui ồn ào náo nhiệt như thế này, thảo nào mà anh không lãng quên cô cho được?
Dù lòng trở nên nặng trĩu với những suy nghĩ đau đớn vừa thoáng qua, Nga vẫn phải nhanh chóng xua tan những ý nghĩ kia để trở về với công việc của mình. Rượu mạnh, bia bọt, đồ uống có cồn được cô và đồng nghiệp mang ra nườm nượp. Mỗi lần, cô châm bia hay rượu cho khách là được nhét vài đồng đô la tiền tip, làm cô quên cả mệt nhọc, quệt mồ hôi trên trán, mừng rỡ bỏ vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông.
Nga vẫn giữ khoảng cách 100 m với Andrew. Càng tránh xa anh ta càng tốt. Cô yên tâm rằng, anh ta sẽ không bao giờ ngờ rằng có ngày lại đối mặt với cô ở chốn này. Lạy trời cho buổi tiệc thác loạn của anh ta kết thúc mau lẹ. Thế nhưng, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.
Sau màn tắm rượu, nhảy nhót đã đời. Đám đông tạo thành một không gian tròn để nhảy hip hop. Từng cặp nam nữ ra tranh tài trông rất bắt mắt. Andrew không nhảy, chỉ ngồi trong khu vực bàn dành cho khách VIP quan sát khung cảnh bát nháo trước mặt. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt anh. Chỉ biết, xung quanh anh có hơn chục cô gái chân dài xinh đẹp quay quần. Kẻ đang cố công tựa vai anh, kẻ áp đảo khuôn ngực đồ sộ vào người anh. Chắc hận lắm vì không thể dâng cao hơn nữa để bê nguyên đôi gò bồng đào cao vời vợi vào khuôn mặt điển trai hơn người ấy.
Sau màn nhảy nhót, đám đông vẫn tụ tập xung quanh hình tròn. Những bản nhạc hip hop thời thượng được thay bằng những âm thanh khiêu khích đầy khuynh hướng kích dục, khiến Nga cảm thấy rùng rợn. Dù làm việc ở đây cũng khá lâu, nhưng Nga chưa bao giờ thấy Sky mở loại nhạc này. Ngó quanh quẩn tìm kiếm thái độ của Thành quản lý trước những gì đang xảy ra, cô phát hiện anh ta đang nói chuyện với người tổ chức bữa tiệc này, khuôn mặt căng thẳng nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt. Tuy nhiên, cô không tìm thấy vẻ gì gọi là phản đối của anh. Thay vào đó là vẻ áp lực khi gánh trên mình trọng trách đảm bảo sự chu đáo cho bữa tiệc đêm nay.
Quay đầu về phía trước mặt, Nga hoảng hồn khi nhìn thấy vài khách nữ đã tháo cả lớp áo ngoài ra tự khi nào. Trên người chỉ còn độc nhất bộ đồ lót hai mảnh khiêu gợi, khoe khoang thân hình quyến rũ gợi tình, uốn éo với nhau đầy kích khích, làm đám khách nam đỏ mắt nhìn không chớp mi lấy một lần.
Trong không khí bao trùm toàn mùi vị kích dục rùng rợn làm Nga nổi cả da gà, vội vàng lấy tay bịt mặt, đầu cúi xuống trông rất buồn cười.
Một khuôn mặt uy nghiêm hướng về phía góc khuất nơi Nga đang đứng. Khoé môi nhếch lên vẻ cười cợt...
Mùi Singlematt hòa tan trong không khí, nhẹ nhàng thổi bay giọng điệu châm chọc của ai kia.
Thiên Nga! Hôm nay chỉ là một buổi ra mắt dành cho em thôi.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
"Nga bị gì vậy? Coi chừng hư bánh của người ta, đền không kịp bây giờ!"
Giọng nói như cảnh cáo của Thảo làm Nga giật mình. Cô nhanh chóng dập tắt cây nến trong tay. Đầu cũng ngó quanh quẫn như cố gắng tìm kiếm vị chủ nhân này với hy vọng, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Nhanh lên! Đến giờ thổi nến rồi...."
Ngay lúc hồi hộp đó, Thảo bất thình lình kéo tay Nga di chuyển về phía bên phải của chiếc bánh sinh nhật cùng với hơn 20 nhân viên khác của Sky. Những cô gái được trang điểm cầu kỳ, xúm xinh trong áo sơ mi trắng, váy ngắn và giày boots đen đứng xếp thành hai hàng dài cân đối. Dường như ai cũng cố gắng tranh phần đứng trước để được diện kiến, để được đứng gần hơn vị chủ nhân bí ẩn của bữa tiệc này. Riêng Nga thì tranh thủ cơ hội này mà nhanh chóng tìm một chỗ trong góc hơi khuất ở hàng sau. Mắt vẫn liên tục nhìn vào đám đông như tìm kiếm người nào đó. Nét mặt không khó để người đối diện dễ dàng nhận ra, cô đang rất căng thẳng.
Trong lúc không khí trong Sky vẫn đang vô cùng náo nhiệt, rộn ràng thì toàn bộ đèn trong phòng được tắt đi, tiếng nhạc mạnh cũng nhanh chóng dừng hẳn. Trong không trung đặc quánh mùi rượu mạnh thoang thoảng hương vị oải hương nhẹ nhàng chỉ còn duy nhất luồng ánh sáng nhàn nhạt từ những cây nến to nhỏ rải rác khắp phòng. Tưởng chừng như là một sự xếp đặc vô tổ chức, nhưng thật ra đều được lên kế hoạch thiết kế nên trông vô cùng tinh tế, đẹp mắt và lãng mạn.
Chính giữa phòng, cây nến to trên đỉnh chiếc bánh có lẽ là thứ ánh sáng ấn tượng nhất lúc này. Bởi vì ngoài màu lửa vàng, nó còn phát ra những tia sáng đủ màu sắc như tiểu pháo hoa. Số 28 to đùng màu kem sữa dễ dàng đập vào nhãn quan của tất cả những người có mặt trong phòng.
Trong không khí tưởng chừng như có phần lắng xuống đó. Bỗng ồn ào không dứt vang lên hai từ duy nhất nối tiếp nhau từng đợt. Kèm theo đó là tiếng hò reo in ỏi chói tay đầy phấn khích. Có phần giống như các fan hâm mộ lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy dung nhan của thần tượng trong lòng mình.
"Party King! Party King!"
Đám đông đồng loạt hét lên hai từ này. Nhưng có vẻ giọng của đám khách nữ hoàn toàn áp đảo nhóm khách nam. Không những thế, họ còn vỗ tay hò reo in ỏi. Tiếng tung hô càng lúc càng lớn dần khi một nam nhân điển trai lãnh đạm trong bộ trang phục đen vô cùng stylish đang rẽ đám đông tiến đến bên chiếc bánh sinh nhật.
Nga cũng như những người có mặt trong căn phòng này. Đều chăm chú muốn diện kiến dung nhan của vị chủ nhân kia. Mỗi bước chân anh đang tiến gần, là mỗi lần tim cô đập thình thịch không kiểm soát như là một loại phản xạ hoảng sợ bẩm sinh. Chẳng mấy chốc, vị chủ nhân kia đã đứng ngay cạnh chiếc bánh kem của mình. Ánh nến vàng vọt cũng được dịp soi rõ lên gương mặt mà suốt đời Nga cũng khó mà quên được.
Biến thái!
Chính là hắn ta!
Andrew Việt Trần!
Trời ơi! Qủy tha ma bắt anh ta. Tại sao lại đùng đùng xuất hiện ở chốn này?
Giây phút nhìn thấy gương mặt Andrew, cơn giận sôi sục trong lòng Nga dâng trào không kiểm soát. Sự oán hận trước kẻ góp phần gây ra cái chết của người anh trai mình làm cô phài nắm chặt đôi bàn tay lại, gồng mình cố kiềm nén đau thương vào trong.
Tuy vậy, hơn bao giờ hết, Nga cũng bắt đầu sợ khi phải đối mặt với Andrew. Cô sợ anh sẽ dùng thủ đoạn như mọi lần mà cưỡng ép hay bắt cóc cô về lại Campuchia một lần nữa. Vì thế, nhanh như cắt, cô gục mặt xuống khi đinh ninh rằng, anh ta vẫn chưa nhìn thấy cô. Trong khi những đồng nghiệp bên cạnh, ngay cả Thảo vẫn đang căng tròn đôi mắt, đồng loạt nhìn về phía Andrew. Miệng xuýt xoa những câu từ tung hô anh một cách chẳng hề giấu diếm sự ngưỡng mộ trong lòng mình.
“Trời ơi! Người ở đâu xuất hiện mà đẹp trai quá đi.”
“Đẹp hơn cả diễn viên Hàn Quốc luôn.”
“Đẹp gì mà đẹp lồng lộng!”
“Đẹp gì mà đến độ bất công!”
“Đẹp gì mà vừa nhìn đã muốn nhảy sông luôn!”
Nga nghe vậy thì thở dài ngán ngẫm. Tự hỏi, liệu các cô gái ở đây hiểu rõ bản chất nham nhở của anh ta thì có còn tung hô không lấp liếm như vậy nữa không? Tên biến thái này! Đúng là luôn biết cách dụ dỗ phụ nữ bằng vẻ bề ngoài đẹp đẽ của mình.
Nhưng mặc dù, cô có ghét Andrew thật sự, vẫn phải công nhận phong độ vô cùng hấp dẫn, cuốn hút người đối diện của anh. Trong ngày vui này, trong không khí đặc quánh mùi vị ăn chơi xa đọa này, quá thích hợp khi anh khoát trên người bộ trang phục vô cùng thời trang và sành điệu, khiến cô có chút bất ngờ. Vì từ lúc gặp anh ở Campuchia, cô chỉ toàn thấy anh mặc vest đen. Nếu không thì cũng quần âu tây kết hợp với áo sơ mi màu tối thanh lịch.
Bộ trang phục toàn màu đen từ đầu đến chân của anh làm tôn lên nét vừa nam tính vừa mạnh mẽ, lạnh lùng. Chiếc nón kiểu hip hop màu đen được anh đội xéo sang một bên, phơi bày hơn một phần gương mặt được ánh sáng chiếu vào, góc cạnh và đầy sức lôi cuốn. Ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc bây giờ càng sâu thẳm hơn. Rất khó để người đối diện hiểu được anh đang nghĩ gì. Kể cả ngày vui của mình như thế này. Một nụ cười cũng chẳng thấy nở trên môi ngoài vẻ khinh khỉnh nhìn chiếc bánh trước mặt.
Đám đông cũng không vì cử chỉ này mà bớt phần phấn khích, tiếng hò hét tung hô Andrew vẫn tiếp tục vang lên không dứt. Trong khi Andrew vẫn đang quét mắt về phía hai hàng nhân viên Sky ngay sát bênh cạnh, nhếch môi nở nụ cười như có như không độc quyền kinh điển.
Ngay khắc Andrew lơ đãng nhìn hướng này, Nga vội vàng cúi đầu xuống né tránh, tay nắm chặt lại, miệng không ngớt lẩm bẩm trấn an chính mình.
Đồng phục y chang thế này nên không thể thấy cô được. Không sao! Không sao! Hát xong rồi biến khỏi mắt hắn ta là được.
Lúc này, Andrew mới cầm ly rượu giơ lên cao, cất cao giọng trước đám đông bằng vẻ mặt điềm nhiên tự tại. Nét lạnh lùng vì không khí rộn ràng và náo nhiệt mà bớt đi sự băng giá.
"Cám ơn mọi người đã đến đây đêm nay! Hãy vui chơi hết mình! Không say không về! Ok"
"Yeahhh...."
Đám đông nghe dứt lời Andrew tuyên bố thì đồng thanh chấp thuận. Tất nhiên, nhất là đám khách nữ, cô nào cũng la hét và nhìn anh ta với ánh mắt thèm khát và si mê cực độ.
Nga nhìn Andrew bỉu môi. Tên biến thái đó mà mê nỗi gì? Đồ thô bỉ!
Dù nói vậy, nhưng Nga vẫn công bằng nhận xét rằng. Đêm nay, anh ta trông phong độ và đẹp trai hơn lần trước cô gặp gấp bội lần. Nét đẹp của anh ta, càng lẩn vào bóng tối càng trở nên lôi cuốn và ma mị, khiến người đối diện như bị thôi miên mà dấng thân, đâm đầu vào chỗ chết. Như Thảo bên cạnh cô lúc này chẳng hạn. Thảo đang nhìn Andrew chăm chú như muốn rớt cả hai con mắt ra.
"Đẹp trai quá Nga ơi!" Thảo nói khẽ đủ để Nga nghe thấy.
"Đừng bị vẻ đẹp đánh lừa. Anh ta kinh tởm lắm. Không như cậu nghĩ đâu" Nga buộc miệng.
"Sao cậu nói vậy? Cậu biết anh ta à?" Thảo quay sang nhìn Nga dò xét.
Biết mình lỡ lời, Nga cố gắng tìm cách che đậy.
"À! Không! Mình nghĩ bọn đàn ông đẹp trai, ai cũng vậy..."
"Đâu phải ngưòi nào cũng như người nào..."
Thảo vừa trả lời vừa nhìn Andrew, không giấu giếm sự ngưỡng một trong đáy mắt. Chẳng khác đám đông kia, cũng như tất cả những cô gái có mặt trong phòng lúc này.
Thiệt hết nói!
Nga im lặng cúi đầu. Mặc cho Thảo cứ đứng cạnh rên rỉ vì nét đẹp của Andrew. Nếu như Thảo biết con người anh ta thế nào. Chắc chắn sẽ không còn mê muội như vậy.
Nhìn anh ta thôi cô đã cảm thấy buồn nôn. Không chỉ Thảo bị lừa mà nhiều khác cũng từng bị lừa vì vẻ bề ngoài tuyệt mĩ của anh ta.
"Happy Birthday to you! Happy Birthday to you. Happy birthday to Andrew! Happy Birthday to you..."
Nga đồng thanh hát theo nhóm ca và đám đông. Quả thật, đến đoạn "Happy birthday to Andrew" cô chỉ muốn đổi thành "Happy Birthday to biến thái" thì mới xứng với hắn ta.
"Andrew! Cầu nguyện đi!" Đám đông nhốn nháo nói vọng lên.
"Làm trò con nít đó à? Tôi thì còn cần thứ gì trên đời mà cầu nguyện...." Andrew tự tin nói.
Nga bĩu môi. Cô bầu anh ta làm kẻ tự kiêu nhất quả đất. Cô đảm bảo 100 năm sau cũng không ai soán được ngôi này.
"Kiếm một cô vợ đi! Đó là thứ cậu đang cần..." Một thanh niên người hồi giáo đứng gần Andrew đáp.
"Như vậy thì lũ đàn ông chúng tôi mới có đất để sống..." Một anh chàng người Châu Á cầm ly rượu trên tay nói.
"Tôi đã làm gì đắc tội với các cậu?" Andrew chỉnh lại chiếc nón có in chữ A màu trắng trên đầu, nở nụ cười nửa miệng đáp.
Trong ánh sáng mờ ảo, thân hình cao lớn và cường tráng của Andrew càng thêm lôi cuốn phái đẹp. Chiếc áo thun đen ngắn tay có in họa tiết ma quái theo kiểu nổi càng tôn lên dáng người cơ bắp của anh. Sợi dây chuyền bạch kim dài đến ngực lấp lánh khi bị ánh nến chiếu vào, mặt dây chuyền hình thập giá cỡ lớn chạm khắc vô cùng tinh xảo góp phần tăng lên vẻ stylish cực đỉnh, làm các cô gái trước mặt cứ nhìn chằm chằm anh từ trên xuống dưới bằng vẻ mặt thèm khát cực độ.
"Cậu đã sát sạch gái Harvard rồi còn gì?" Đám khách nam bức xúc nói.
"Gái Harvard xấu quắc, cho tôi cũng không thèm." Andrew tay bỏ vào túi quần, ung dung đáp.
"Chưa kể những vùng đất cậu đã đi qua. Nhiều không đếm xuể. Andrew ơi, dừng lại, dừng lại là vừa…”
"Các cậu không biết nguyên tắc đầu tiên của tôi là không bao giờ lấy vợ à? Chủ nghĩa độc thân của tôi vẫn giữ vững đến ngày hôm nay và không có dấu hiệu bị phá vỡ. Đó thuộc về nguyên tắc..."
Đúng rồi. Dù có muốn vợ, khó ưa như vậy. Ai thèm lấy. Nga lại bĩu môi nghĩ thầm. Sao cô ghét tên này đến tận cả xương tuỷ. Thư giãn! Thư giãn nào Nga!
"Nếu anh không muốn cầu nguyện thì để em cầu nguyện thay anh vậy."
Cô gái Tây có mái tóc vàng uốn xoăn tít và đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp ỏng ẹo bước đến cạnh Andrew. Cô mặc bộ đồ hệt như bikini hai mảnh uốn éo gần như chỉ muốn nhảy chồm quấn lấy người anh.
"Cứ việc!" Andrew trả lời gọn lỏn.
Nga quan sát thấy anh đưa ánh nhìn chiếu xuống khuôn ngực hệt hai quả dưa hấu chiều 30 của cô ta. Chắc đang thầm trách không được đưa tay chạm vào ngay lúc này?
Cô gái đó tiếp tục đề nghị, ánh mắt đa tình chăm chú quan sát biểu hiện của Andrew. Ngón tay sơn đỏ chét khẽ quét qua lại khuôn ngực cường tráng của anh.
"Anh nghĩ sao nếu em muốn phục vụ anh đêm nay? Xem như là món quà sinh nhật khó quên..."
"Cũng được!" Andrew khẽ cong môi, liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi đáp "Cô cũng đủ tiêu chuẩn lên giường với tôi đấy..."
Chỉ chờ có thế, cô ta đã nắm lấy cánh tay Andrew như muốn chiếm hữu. Khuôn mặt kiêu hãnh trước đám đông khẳng định chủ quyền không một chút xấu hổ.
Đám khách nữ thấy thế thì đồng loạt đổi sắc mặt ganh tỵ, nhốn nháo reo lên như con nít đòi chia quà.
"Em nữa! Em nữa! Em cũng muốn ngủ với anh...."
Nhìn cảnh tượng ấy, Nga thở dài lắc đầu. Cô không giấu được vẻ nghi ngờ sự nhận thức của cả đám khách nữ này. Biết chết mà vẫn lao vào. Nhóm đồng nghiệp của cô trong Sky thì che miệng cười khúc khích. Còn Thảo thì quay qua, giơ tay nói nhỏ với Nga.
"Mấy đứa trong nhóm mình. Nó mà là khách. Chắc tụi nó cũng hùa theo y chang đám gái Tây kia"
Nga nhún vai không trả lời, mắt len lén nhìn màn kịch đang diễn ra trước mặt.
Andrew thấy đám bạn nhao nhao bên dưới đòi ngủ một lượt với anh thì tỏ ra khó xử, đưa tay lên đầu làm động tác suy nghĩ rồi lại nhếch môi cười. Sau đó, anh giơ hai tay về phía trước ra hiệu cho đám đông yên lặng.
“Bình tĩnh nào các người đẹp! Không cần phải tranh giành như vậy. Andrew có thể dành cho tất cả mọi người!”
"Yeah..."
Đám đông nghe câu trấn an bùi tai, reo lên phấn khích. Còn Andrew đứng bên trên lắc đầu nhếch môi cười. Anh không cầu nguyện mà cúi đầu thổi phụt dàn nến lung linh.
Sau đó, nhóm Nga cũng giải tán. Tiếp tục công tác phục dịch cho đám khách thượng lưu này.
Trong tiếng nhạc mạnh với âm thanh dồn dập chát chúa, đám khách bắt đầu ăn uống, nhảy nhót, trò chuyện, thác loạn đủ kiểu trong không gian ầm ĩ này. Bóng tối trong phòng như cũng dung túng cho họ, tạo điều kiện cho những màn “mây mưa” đủ kiểu diễn ra trong những góc khuất. Người qua lại nếu bắt gặp cũng tỏ vẻ như chuyện vô cùng tự nhiên.
Lần đầu tiên, Nga bắt đầu nghĩ đến cuộc sống phóng túng và thoải mái của tầng lớp thanh niên nước ngoài. Bất chợt, cô mỉm cười chua chát, ánh mắt trầm buồn lơ đãng nhìn về nơi vô định. Câu hỏi mơ hồ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
William của cô dù mang nửa dòng máu Việt Nam, nhưng anh sinh trưởng và lớn lên ở Mĩ. Chắc hẳn, phong cách sống của anh cũng như những người mà cô nhìn thấy trước mắt mình. Với những cuộc vui ồn ào náo nhiệt như thế này, thảo nào mà anh không lãng quên cô cho được?
Dù lòng trở nên nặng trĩu với những suy nghĩ đau đớn vừa thoáng qua, Nga vẫn phải nhanh chóng xua tan những ý nghĩ kia để trở về với công việc của mình. Rượu mạnh, bia bọt, đồ uống có cồn được cô và đồng nghiệp mang ra nườm nượp. Mỗi lần, cô châm bia hay rượu cho khách là được nhét vài đồng đô la tiền tip, làm cô quên cả mệt nhọc, quệt mồ hôi trên trán, mừng rỡ bỏ vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông.
Nga vẫn giữ khoảng cách 100 m với Andrew. Càng tránh xa anh ta càng tốt. Cô yên tâm rằng, anh ta sẽ không bao giờ ngờ rằng có ngày lại đối mặt với cô ở chốn này. Lạy trời cho buổi tiệc thác loạn của anh ta kết thúc mau lẹ. Thế nhưng, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.
Sau màn tắm rượu, nhảy nhót đã đời. Đám đông tạo thành một không gian tròn để nhảy hip hop. Từng cặp nam nữ ra tranh tài trông rất bắt mắt. Andrew không nhảy, chỉ ngồi trong khu vực bàn dành cho khách VIP quan sát khung cảnh bát nháo trước mặt. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt anh. Chỉ biết, xung quanh anh có hơn chục cô gái chân dài xinh đẹp quay quần. Kẻ đang cố công tựa vai anh, kẻ áp đảo khuôn ngực đồ sộ vào người anh. Chắc hận lắm vì không thể dâng cao hơn nữa để bê nguyên đôi gò bồng đào cao vời vợi vào khuôn mặt điển trai hơn người ấy.
Sau màn nhảy nhót, đám đông vẫn tụ tập xung quanh hình tròn. Những bản nhạc hip hop thời thượng được thay bằng những âm thanh khiêu khích đầy khuynh hướng kích dục, khiến Nga cảm thấy rùng rợn. Dù làm việc ở đây cũng khá lâu, nhưng Nga chưa bao giờ thấy Sky mở loại nhạc này. Ngó quanh quẩn tìm kiếm thái độ của Thành quản lý trước những gì đang xảy ra, cô phát hiện anh ta đang nói chuyện với người tổ chức bữa tiệc này, khuôn mặt căng thẳng nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt. Tuy nhiên, cô không tìm thấy vẻ gì gọi là phản đối của anh. Thay vào đó là vẻ áp lực khi gánh trên mình trọng trách đảm bảo sự chu đáo cho bữa tiệc đêm nay.
Quay đầu về phía trước mặt, Nga hoảng hồn khi nhìn thấy vài khách nữ đã tháo cả lớp áo ngoài ra tự khi nào. Trên người chỉ còn độc nhất bộ đồ lót hai mảnh khiêu gợi, khoe khoang thân hình quyến rũ gợi tình, uốn éo với nhau đầy kích khích, làm đám khách nam đỏ mắt nhìn không chớp mi lấy một lần.
Trong không khí bao trùm toàn mùi vị kích dục rùng rợn làm Nga nổi cả da gà, vội vàng lấy tay bịt mặt, đầu cúi xuống trông rất buồn cười.
Một khuôn mặt uy nghiêm hướng về phía góc khuất nơi Nga đang đứng. Khoé môi nhếch lên vẻ cười cợt...
Mùi Singlematt hòa tan trong không khí, nhẹ nhàng thổi bay giọng điệu châm chọc của ai kia.
Thiên Nga! Hôm nay chỉ là một buổi ra mắt dành cho em thôi.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.