Chương 49: Ông hoàng tiệc tùng. (Phần 3)
Hanny Ho
14/02/2016
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc lúc 1 giờ đêm. Nga thở phì mệt mỏi,
nhanh tay thay bộ đồ tạp vụ của khách sạn Paradise để tiếp tục công việc thứ hai tại đây.
Tạp vụ phòng.
Nga nhận công việc này vì sự thuận tiện của nó. Sau khi làm ở Sky xong, cô chỉ việc lên tầng trên quét dọn. Cô xin làm cố định ca đêm từ 12 giờ đến 4 giờ sáng thì ra về. Vì hôm nay tiệc kết thúc muộn nên cô đã gọi điện xin đi làm trễ 1 tiếng đồng hồ.
Lâu lâu, Nga mới xin một lần. Vậy mà Bảo Hân, bạn gái của Thành cứ nheo nhéo trách mắng trên điện thoại. Cô cũng không quá ngạc nhiên vì điều này. Bởi từ ngày cô vào làm ở Paradise, Hân đã không thích cô. Lý do là gì cô cũng không biết. Sau này, cô nghe Thảo thủ thỉ rằng, vì anh Thành quản lý đối xử hơi tốt với cô nên mới như vậy.
Đêm nay, hầu hết khách từ bữa tiệc đều đặc phòng tại đây. Nên công việc của cô rất bận rộn. Lúc khách đi ngang qua chỗ cô có ca cẫm rằng, không biết vì sao một kẻ chịu chơi, nổi tiếng hà khắc như Andrew lại chọn loại khách sạn rẻ tiền như Paradise để tổ chức tiệc và cho khách ngủ nghỉ như vậy. Không những thế, anh còn cắt bớt số lượng khách một cách lạ thường. Từ 2000 khách chỉ còn lại 500 người, khiến bạn bè thân thiết không được mời trở nên bạo loạn, biểu tình khắp năm châu bốn bể. Còn đe dọa thề thốt sẽ từ mặt anh.
Nghe xong, Nga hơi choáng váng. Khách sạn 4 sao giá mỗi đêm trung bình trên 100 đô la là họ cũng phàn nàn là rẻ nữa à? Mà Paradise cũng đâu đến nỗi tệ như họ miêu tả. Khách sạn này cũng được đứng vào tốp mười khách sạn tốt nhất Việt Nam mà. Lo mãi nghĩ vẩn vơ chuyện này, Nga quên mất câu hỏi.
Vì sao Andrew lại quyết định chọn Paradise?
Nhanh chóng dẹp bỏ những ý nghĩ vô bổ trong đầu. Vừa vào ca, Nga nhanh tay lau từng phòng đã được chỉ định. Lúc sắp hoàn thành, cô nhìn đồng hồ thì đã đến 3 giờ sáng. Còn một phòng cô phải làm nốt thì mới được nghỉ tay. Lúc này, người cô đã mỏi nhừ, hai tay đau và nhứt đến độ muốn rụng ra nhưng vẫn phải lê lếch tiến về căn phòng cuối cùng.
Vì quá mệt nên cô không để ý mình đang lên tận phòng cao cấp nhất Paradise, Presidential Suite. Khách sạn chỉ có khoáng 5 phòng loại này. Giá lên đến 500 đô la một đêm. Đứng trước cửa phòng cô cười đau khổ với suy nghĩ, chỉ một đêm ngủ ở đây có thể giúp gia đình cô sống được bốn tháng.
Mở cửa bước vào, Nga uể oải kéo xe dụng cụ làm việc theo. Không chần chừ một khắc, cô nhanh tay làm nhiệm vụ của mình.
Giá phòng dành cho tổng thống nên mọi thứ trong phòng cũng phải thuộc tiêu chuẩn tổng thống. Mọi thứ ở đây từ những vật trang trí đến nội thất đều đắt tiền nên Nga luôn rất cẩn trọng, kẻo đổ bể thì biết lấy tiền đâu mà đền cho khách sạn. Từ lúc làm ở đây đến nay đã được 4 tháng, nhưng cô không nhiều lần lau dọn loại phòng này vì khách rất ít khi đặc. Và lần nào có dịp bước vào đây, cô cũng đều trầm trồ vì độ xoa hoa của nó.
"Đúng là hạng tổng thống có khác!" Nga nằm thử lên chiếc nệm êm ái rồi lăn qua lăn lại. "Êm quá, thật dễ chịu..."
Cảm giác cũng rất giống lúc còn ở Sundance. Bất giác, gương mặt của kẻ cô ghét cay ghét đắng lại chập chờn trước mắt, ngay sát bên cạnh như những đêm dài anh choàng tay ôm siết lấy thân thể cô.
Từng ký ức vui buồn bên Andrew lại hiện về như những thước phim chầm chậm. Dù có lúc vui lúc buồn nhưng hầu hết đều ngập tràn niềm vui. Tuy cô đã từng nghĩ anh là loài ác ôn, biến thái và máu lạnh. Nhưng nhìn chung, anh chưa bao giờ làm tổn hại đến cô. Ngược lại, anh còn chăm sóc cô rất ân cần chu đáo. Thậm chí, anh đã hi sinh thân thể quý giá của mình để cứu cô. Có lẽ, nếu như thước phim đó được dừng lại tại đây thì tốt biết bao.
Những gì xảy ra sau đó, cô không còn muốn nghĩ đến nữa. Bởi mỗi lần nghĩ là một lần đau. Đôi khi quá đau đến độ cảm thấy không còn gì có thể đau hơn được nữa. Bởi, trong thâm tâm của cô, anh đã từng là một người cô thầm gọi là ân nhân. Vị ân nhân kỳ quặc đã cứu cô thoát chết trong gang tấc. Không chỉ một mà những ba lần. Vì thế, khi người gây ra cho cô nỗi đau này là anh, cô thực sự cảm thấy vô cùng thất vọng. Nỗi đau vì thế mà cứ tăng dần, tăng dần.
Tuy vậy, cô lại không muốn hận anh. Vì hận anh cũng chẳng giúp ích được gì cho cô. Hận anh cũng không thể khiến người anh trai xấu số của cô sống lại. Hay nói đúng hơn, cho dù cô có giận anh. Nhưng cũng công bằng mà phán xét rằng, anh cũng đã từng đối đãi rất tốt với anh trai cô. Sau ngày Nhân mất, cô có ghé lại Đệ Nhất để thăm lại phòng mà Nhân đã ở trước khi lìa đời. Đó là một căn phòng xa hoa chẳng kém gì Sundance. Thức ăn vẫn còn đầy ấp trên bàn chưa kịp ăn vội. Trang phục đắc tiền cũng được anh chu đáo mang đến…Tất cả hóa đơn của sự lưu trú tại khách sạn sang trọng này của Nhân đều đứng tên Andrew Việt Trần.
Andrew đã từng đối xử rất tốt với Nhân, giống như đối xử rất tốt với cô. Chính vì thế, cô không muốn hận anh. Cuối cùng, cô chọn cách không gặp mặt anh nữa. Bởi vì, chỉ cần không còn gặp mặt anh, cô sẽ không nhớ đến nỗi đau anh đã mang đến cho cô.
Sau một hồi áp má lên gối nhớ lại những chuyện đã qua, mắt Nga trở nên liêm diêm, cơn buồn ngủ từ đâu dần dần kéo đến.
Vì quá mệt mỏi sau một ngày biến động, Nga nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vô thức. Đêm nay, thức ăn thừa của bữa tiệc còn lại rất nhiều. Cả ngày không ăn gì nên vừa nhìn thấy đồ ăn, cô đã nhào vô cùng nhóm đồng nghiệp ăn ngấu nghiến, khiến Thảo vừa đưa ly nước cho cô uống vội vừa trêu.
“Cậu nhỏ người vậy mà ăn cũng khỏe quá hả?”
Nga chỉ ậm ừ rồi tiếp tục ăn. Một phần vì cô quá đói bụng. Một phần vì đây là những loại thức ăn dinh dưỡng, sơn hào hải vị. Cô muốn ăn thật nhiều vào người. Cô phải khỏe thì mới có thể làm việc lo cho gia đình được. Ý nghĩ này lấn át cả trong cơn mê của cô, đều đều khe khẽ vang lên như nhắc nhở với chính mình.
"Cầu cho đêm nào cũng có tiệc để có cái ăn như thế này. Phải chi có thể mang về cho ba mạ và mấy đứa nhỏ ăn thử. Thức ăn thiệt rất là ngon!"
4 giờ sáng.
Trong giấc ngủ chập chờn đầy vẻ mệt mỏi và âu lo, Nga bị đánh thức bởi một âm thanh lạ. Nghe rất giống âm thanh khiêu khích trong Sky tối nay. Theo phản xạ, cô bật dậy vì ngỡ rằng mình ngủ quên ở Bar. Vuốt khuôn mặt vẫn còn ngáy ngủ nhìn xung quanh phòng, cô hốt hoảng nhảy xuống khỏi giường khi thấy phòng óc vẫn chưa dọn dẹp xong dù ở đây cũng chẳng có gì để dọn.
Dui dụi mắt nhìn dáo dát xung quanh phòng với thái độ khẩn trương, đôi chân mày thanh tú của Nga khẽ nhíu lại tò mò trước âm thânh vẫn lanh lảnh bên tai và càng lúc càng lớn hơn. Không quá khó để cô nhận biết, chúng phát ra từ phòng khách bên ngoài. Chủ nhân của phòng này chắc đã nhận phòng từ bao giờ mà cô không hề hay biết..
Chết tôi rồi!
Nga nhăn mặt, tự đánh vào đầu mình. Không biết là tự quở mắng chính mình hay là muốn đánh cho đau để tỉnh ngủ.
Chắc chắn họ chưa vào phòng trong nên đã không nhìn thấy mình. Giờ cô phải tìm cách thoát ra mới được.
Khép nép người bên cánh cửa đã mở toan từ đầu. Cô thập thò nhìn ra phòng khách.
Khẽ khàng đưa mắt về phía sofa phía sau cánh cửa, hai con ngươi của Nga căng hết cỡ khi nhìn thấy hình ảnh đang in trong đôi đồng tử của mình.
Kinh tởm! Đó là từ mà Nga có thể miêu tả trong lúc này. Khi trước mắt cô là một cuộc ân ái giao hoan của một người đàn ông và bốn cô gái đủ loại da màu: trắng, đen, vàng, nâu.
Quá choáng nặng, Nga nhắm nghiền mắt lại nép người sau bức tường thở dồn dập, đưa bàn tay lên vuốt vuốt lồng ngực để kiềm hãm nỗi sợ hãi. Sau đó, khi đã bình tĩnh trở lại, cô ló đầu ra lần nữa như để xác nhận gương mặt của nhân vật chính có phần quen thuộc mà mình vừa thấy.
Biến thái!
Chính hắn ta.
Andrew Việt Trần.
Nga vô cùng bất ngờ khi lại tình cờ vô đúng ngay phòng của Andrew. Nhưng không quá sốc trước những gì đang diễn ra trước mắt, vì cô dự đoán cái loại biến thái dâm đãng như anh ta thì như vậy mới xứng tầm.
Nhìn hình ảnh kinh tởm thoái lạc của Andrew và mấy cô tình nhân kia. Nga lấy tay ôm lấy người vẻ phòng thủ khi nhớ lại những ngày tháng còn ở bên cạnh anh ở Sundance.
Thật may là mình đã thoát khỏi tay hắn. Nhất định không thể để cho hắn ta thấy mặt mình lần nữa. Quãng thời gian bị hắn giam giữ ở Sundance như vậy là quá đủ rồi. Mình không bao giờ muốn nhìn thấy hay quan hệ gì với hắn nữa.
Tiếng rên rĩ, cười cợt của những cô gái hoà vào hơi thở gấp gáp của Andrew làm Nga lấy lạnh sóng lưng. Cô không biết phải thoát khỏi căn phòng ma quái này như thế nào. Cô sợ khi gặp lại Andrew, cô sẽ giải thích với anh như thế nào khi tình cờ gặp lại trong hoàn cảnh nhạy cảm như thế này. Tuy nhiên, lý do này chẳng quan trọng bằng việc, cô rất lo lắng anh sẽ tiếp tục theo sau quấy rối và điều khiển cô. Tệ hơn nữa là sẽ bắt cô phải trở về Sundance. Chỉ cần nghĩ đến nơi đó, Nga thấy trước mặt là hố sâu thăm thẳm. Nên cô tự nhủ với chính mình, bằng mọi giá không được để anh ta nhìn thấy cô.
Tiếng gầm từ cổ họng khan đặc của người đàn ông phát lên từ phòng ngoài, đủ để người có mặt không nhìn cũng biết kẻ phát ra âm thanh dục vọng kia đã thỏa mãn ham muốn như thế nào.
Theo phản xạ, Nga nhìn ra phòng ngoài lần nữa. Kỳ này, cô càng hoảng hồn khi nhìn thấy Andrew đã xong “công việc” của mình và đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng khách. Sau đó, gương mặt anh thẳng hướng căn phòng ngủ xa hoa mà cô đang đứng ngay lúc này.
Bên trong phòng ngủ, Nga vội vàng nép người vào tường, mắt lướt khắp phòng tìm chỗ trốn.
Chiếc tủ màu đen to lớn đập vào mắt, Cô nhanh chân mở tủ chui vào đó. Thầm thề rằng, có chết nghẹt cô cũng không ló đầu ra.
Đúng như Nga dự đoán, Andrew sau khi “vui vẻ” xong thì đi vào phòng của mình. Từ bên trong phòng, cô có thể nghe âm thanh của vòi hoa sen đang bắn nước nhè nhẹ. Cô đoán anh ta đang ở trong phòng tắm. Kê tai sát tường, cô nghe rõ ràng cuộc hội thoại của bốn cô gái vừa “mây mưa” với Andrew. Cô như đang bị kẹt chính giữa vòng kiềm kẹp, không cách nào thoát ra, đành im lặng ngồi trong tủ để chờ thời cơ đến.
Sau một lúc, tiếng nước từ phòng tắm cũng đột ngột bị ngắt, kế tiếp là giọng hạ trầm của Andrew từ phòng ngoài vọng vào.
"Hãy đi gặp Tiệp! Anh ta biết sẽ làm gì với các cô.”
Bên trong tủ, Nga vẫn nghe giọng nói lãnh đạm quen thuộc của Andrew sau khi mọi âm thanh trong phòng tắm đã yên ắng trở lại.
"Không phải bọn em đã nói là sẽ tặng anh đêm nay coi như quà sinh nhật à"
Cô người Châu Á vừa nhìn Andrew một cách khiêu khích, vừa đưa bàn tay mơn trớn thân hình đầy gợi tình của mình mà không hề che giấu chủ ý được với anh thêm một lần nữa. Tuy nhiên, Andrew có vẻ không hứng thú cho lắm. Loại đàn bà rẻ tiền như các cô đây. Anh dùng
một lần đã thấy chán rồi.
"Bọn em thì cần gì tiền. Chủ yếu là thích anh thôi..." Cô Mĩ trắng tóc vàng nháy mắt với Andrew. Tay cầm điếu thuốc nghi ngút khói trắng.
Hai cô còn lại thì hết nheo mắt với Andrew lại bò dậy mà tiến đến bên anh, tựa thân hình không một mảnh vải áp sát vào thân thể anh như muốn gây sự chú ý. Vậy mà, anh lại lạnh lùng bóp gò má của cô ta rồi đẩy ra xa. Sau đó, cầm điếu xì gà lên bỏ vào miệng châm lửa rít một hơi, anh dửng dưng nhìn những cô gái lỏa thể trước mặt.
"Không cần các cô phải làm như vậy. Đây là một trong những nguyên tắc của tôi. Chơi gái phải trả tiền. Không ai nợ ai!"
Những cô gái kia nghe Andrew nói vậy cũng chẳng lấy làm phiền lòng. Vì họ lạ gì danh tính của anh, lúc nào cũng nguyên tắc và nguyên tắc. Những nguyên tắc của anh họ đã thuộc nằm lòng. Một trong những nguyên tắc khác mà đám con gái từng qua đêm với anh rỉ tai nhau rằng, không cao trên 1m70, ngực nhỏ hơn cúp D, khuôn mặt không đẹp như mẫu ảnh thì đừng nghĩ đến chuyện chạm vào anh chứ đừng nói đến ngủ chung với anh. Vì thế, những cô ở đây rất tự tin rằng, họ là đàn bà đẹp. Chỉ có đàn bà đẹp mới đủ tiêu chuẩn lên giường với Andrew Việt Trần.
Thấy các cô vẫn còn nằm dài trên sofa và ưỡm ờ nhìn anh như luyến tiếc không muốn đi. Andrew mất kiên nhẫn buộc miệng đuổi thẳng.
"Chắc các cô nhớ nguyên tắc thứ 5 của tôi mà đúng không?"
"Biết rồi..." Bốn cô gái lười biếng đứng dậy mặc quần áo vào, đồng thanh đáp. "Sau cuộc vui phải tự biết rời khỏi hiện trường ngay lập tức. Anh không thích ngủ chung giường với ai."
"Trí nhớ tốt đấy! Liên hệ tiếp tân, tiền phòng tôi sẽ thanh toán sau."
Tiếng cười nói dứt hẳn của các cô gái khiến Nga run cầm cập trong tủ. Quên cả việc vừa nhíu mày nghĩ suy, anh đã từng bức ép cô phải ngủ chung giường với anh như thế nào ở Sundance. Hành động này của anh có thể gọi là diễm phúc hay là sự bất hạnh cho cô đây? Không màn nghĩ tiếp chuyện này, cô chỉ còn biết luôn miệng khấn trời Phật thương tình đừng cho Andrew mở cửa tủ. Nếu không cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Bên ngoài, tiếng líu lo của các cô gái dứt hẳn. Còn có tiếng cửa đóng sầm lại.
Từ bên trong, Nga bắt đầu nghe tiếng bước chân trên sàn gỗ láng bóng. Sau đó là chất giọng khàn khàn đầy uy quyền của Andrew trên điện thoại.
"Cậu sang phòng tôi gấp!"
Nga đoán chắc chắn anh ta gọi Tiệp.
2 phút sau, Tiệp nhanh chóng có mặt ở phòng Andrew. Ban nãy, khi còn ở Bar, Nga đôi lần nhìn thấy Tiệp nhưng anh ta không hề thấy cô.
"Dạ, ông chủ cho gọi tôi."
"Cậu điều tra cô chủ đến đâu rồi?"
Nga hơi bất ngờ trước cách gọi này. Tiếng “cô chủ” bất giác làm ánh mắt trong bóng đêm của cô có phần hỗn tạp.
Hắn ta đang điều tra về cô sao?
Có tiếng lật trang giấy khe khẽ bên ngoài, Nga đoán là Tiệp đang soạn giấy tờ gì đó cho Andrew. Tuy ở Sundance một thời gian không gọi là lâu, nhưng Nga cũng đoán được phong cách làm việc của Tiệp. Nhìn bề ngoài bụi bậm của anh, ai cũng tưởng anh là một kẻ giang hồ làm việc theo bản năng. Nhưng họ đã nhầm, tác phong làm việc của Tiệp rất chuyên nghiệp. Mọi nhiệm vụ được Andrew giao dù lớn hay nhỏ đều được anh ghi chép và trình báo cẩn thận. Thế nhưng, lần này, nhiệm vụ anh được giao càng khiến Nga ngạc nhiên hơn về sự cẩn trọng của anh. Thật ra, anh đâu cần phải làm như vậy.
Bên ngoài, tiếng Tiệp báo cáo đều đều như một cái máy.
“Dạ, cô chủ đã làm ở Sky được 4 tháng lẻ 19 ngày. Lương tháng 1 triệu chưa cộng tiền tip. Thời gian làm việc từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Xin nói thêm, cô chủ cũng làm tạp vụ phòng cho khách sạn này. Từ 12 giờ đến 4 giờ sáng, lương tháng 800.000 đồng. Ngoài ra, cô còn làm thêm gia sư cho một học sinh lớp 9, môn Văn Học nhưng vừa bị đuổi việc.”
Nga há hốc mồm trước những thông tin mà Tiệp vừa báo cáo với Andrew. Ngay cả chuyện cô bị đuổi việc mới lúc trưa mà giờ Tiệp đã biết. Nga cắn môi trong tủ lẩm bẩm, có cần chi tiết đến như vậy không? Cô hy vọng là Tiệp đã không điều tra nguyên nhân vì sao cô bị đuổi việc. Nếu Andrew nghe được, chắc chắn anh ta sẽ cười thối đầu cô luôn. Sau đó, cô lại đánh nhẹ vào đầu mình, cô có còn gặp anh ta nữa đâu mà lo.
“Vì sao bị đuổi việc?” Andrew nhíu mày, ấn điếu xì gà trong chiếc gạt tàn.
Bên trong tủ dù đã nghe mọi thứ rất rõ, Nga vẫn kê tai sát hơn để nghe được rõ ràng hơn. Trong lòng thầm cầu khấn, Tiệp không biết lý do vì sao cô bị đuổi việc. Thế nhưng, hy vọng của cô hoàn toàn tan tành chỉ sau vài giây.
“Dạ. Theo như tôi biết thì cô chủ bị đuổi việc vì đã cho học sinh của mình xem những tạp chí đồi trụy và khiêu dâm ạ.”
Có tiếng cười lớn trong phòng, khỏi nhìn Nga cũng biết là ai. Andrew nghe lý do Nga bị đuổi việc thì không nén được cười, lắc lắc đầu như vừa nghe xong một câu chuyện tiếu lâm. Nga của anh mà lại có những hành động đó ư? Anh hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tuy nhiên, anh lại không hề nói ra chính kiến của mình, khiến Nga điên tiết ra sức rủa thầm anh trong tủ.
Tên đáng ghét! Thấy mình bị như vậy nên thích thú lắm mà. Nga cắn môi lẩm bẩm chửi. Tuy nhiên, thái độ tức giận của cô cũng không bằng lúc Andrew sắp sửa nói ra một câu mà vừa nghe xong, cô chỉ muốn tung cửa ra bóp cổ anh cho chết tươi thôi.
“Nếu Thiên Nga mà làm đúng như những gì bà phụ huynh kia nói. Thực sự, tôi …mừng còn không hết, tôi cầu khẩn còn không kịp.”
Grrr!!!
Nga thực sự nổi điên. Hận vì quá hèn nhát không thể ra ngoài tát Andrew vài bạt tay trong lúc này. Mấy tháng không gặp, đầu óc sâu bọ của hắn không hề khuyên giảm được một chút nào hết.
Còn Tiệp, khi vừa nghe ông chủ bá đạo của mình nói dứt câu, anh cười khan một tiếng lắc đầu ra vẻ miễn bình luận.
Sau một lúc suy tư gì đó, Andrew lại trầm thấp giọng ra lệnh.
“Nói tiếp đi!”
“Dạ. Hiện tại, cô chủ đang ở quận 4”
Bên ngoài, Andrew vẫn rít thuốc đều đều. Khi nghe Tiệp cho hay nơi Nga đang cư ngụ, anh nhíu mày rồi giãn ra, nét cười cợt trong đáy mắt khi phun ra một câu làm Nga bên trong giận đến nỗi cắn nát ngón tay mình.
“Gái quận Tư hèn chi hung dữ thấy ớn!”
Tiệp hắn giọng như nén cười nhìn điệu bộ suy tư xen lẫn bông đùa của Andrew.
“Địa chỉ cụ thể?” Andrew hạ giọng, tâm tình không bộc lộ chút sơ hở nào.
“Dạ, tôi đã viết chi tiết địa chỉ trong tờ giấy này cũng như giờ giấc sinh hoạt của cô chủ. Ông chủ có thể xem qua khi cần.”
“Được rồi. Đi đi!” Andrew hạ giọng nói.
“Dạ. Chúc ông chủ ngủ ngon! Có cần gì thì cứ gọi tôi ạ.”
Nghe đến đoạn địa chỉ và giờ giấc sinh hoạt của mình, Nga há hốc mồm, nhanh tay bịt miệng lại để không hét lên. Trong đầu cô rối rắm muốn nổ tung, lòng tự hỏi, làm sao mà Tiệp có thể tìm ra tung tích của cô chi tiết đến như vậy. Đúng là có tiền là có tất cả. Cô giờ đây có cảm giác như quyền sát sinh của mình đều nằm trong tay Andrew.
Nga ơi, mày chết chắc! Phải xin anh Thành nghỉ phép một thời gian thôi. Nga nhanh trí. Mà không đi làm thì lấy tiền đâu mua thuốc cho mẹ, lấy tiền đâu mà sống đây?
Đang cắn tay nghĩ suy xem việc bị bắt lại Sundance và việc chết đói đến nơi thì việc gì đáng sợ hơn thì bên ngoài bỗng chốc trở nên rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô đoán có lẽ Tiệp cũng rời khỏi phòng. Dù trong tủ hơi nóng nhưng cô vẫn cảm thấy rét run vì sợ. Vò đầu bức tóc không biết làm sao mà ra khỏi căn phòng quỷ quái này nữa.
Bên ngoài tủ lẫn bên trong, không gian yên ắng đến độ làm cho con người ta phút chốc nghẹt thở, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ được nhịp tim đang đập thình thịch liên hồi của Nga. Sau đó, nó bắt đầu hòa nhịp bước chân của Andrew làm một. Từng bước, từng bước anh tiến đến gần chiếc tủ, là một lần cô thở dồn dập thành hơi nặng nhọc, cố bịt miệng để ngăn tiếng thở khe khẽ vì quá bức bí.
Khe cửa hở mỏng manh như sợ chỉ để ánh sáng màu trắng đục bên ngoài chiếu vào, giờ trở nên tối sầm lại làm Nga càng khó thở hơn. Cô khó thở không phải vì bóng đêm bức bí mà là vì quá hoảng sợ trước dáng người cao to đang đứng đối diện với chiếc tủ gỗ xoan đào đắc tiền này.
Mùi gỗ đang quanh quẫn trong khướu giác của Nga bắt đầu bị lấn át bởi hương gỗ tùng và hổ phách quen thuộc, chúng dần dần xâm chiếm trong không trung một cách áp đảo, lượn lờ xung quanh chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú của cô. Thực sự mà nói lúc này, cô chỉ muốn ngất lịm còn hơn phải đối mặt với Andrew.
Bên ngoài, Andrew đang định mở tủ đế lấy máy sấy tóc. Sau khi kéo tay cầm cửa màu vàng mấy lần mà không được, anh nhíu mày thựng tay lại. Rõ ràng, loại tủ để đồ như thế này trong khách sạn chẳng bao giờ khóa. Vậy thì lý do vì sao mỗi lần anh kéo cánh cửa ra đều bị lực bên trong kéo lại.
Óc tò mò khiến đôi mắt phụng uy nghiêm giãn ra, hơi nheo lại nơi đuôi mắt như nghĩ suy một điều gì đó. Trong khi bên phía trong, Nga vẫn ra sức kéo cánh cửa lại, tay bấu chặt thanh gỗ đến độ muốn bật máu. Cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Vì cô biết sức mình làm sao so bì được với sức đàn ông. Chỉ cần một lực mạnh hơn chút xíu nữa của anh ta sẽ có thể thắng sức kéo của cô một cách dễ dàng.
Chắc chắn bên trong có người đang nấp, Andrew hoài nghi điều này ngay lập tức. Vì thế, đợi vài phút trôi qua cho kẻ bí ẩn kia sơ hở, anh bất thình lình mạnh tay kéo một phát. Quả đúng không sai một li kế hoạch của anh, cánh cửa mở toang ra một cách dễ dàng. Và dù đã đoán được có kẻ to gan nào đó đang nấp trong chiếc tủ này, Andrew cũng không khỏi sửng sốt khi từ trong tủ rơi vọt ra một cô gái trẻ, hay nói đúng hơn là một cô tạp vụ phòng của Paradise.
ẠCH
Vì Andrew đứng khá gần cánh cửa, nên khi cửa vừa mở tung ra, Nga bị lực kéo mạnh về phía trước thì té bổ ra ngoài, tay vô thức nắm lấy chiếc khăn đang quấn ngang hông của Andrew, còn khuôn mặt đáng thương thì dập thẳng vào vị trí vô cùng bí hiểm của đàn ông làm Andrew đau điếng, mặt mày nhăn nhó hét lên, ôm lấy bảo vật của mình mà cong chân nhảy dựng đứng.
“Ai..da…Cái quái quỷ gì thế này?”
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Tạp vụ phòng.
Nga nhận công việc này vì sự thuận tiện của nó. Sau khi làm ở Sky xong, cô chỉ việc lên tầng trên quét dọn. Cô xin làm cố định ca đêm từ 12 giờ đến 4 giờ sáng thì ra về. Vì hôm nay tiệc kết thúc muộn nên cô đã gọi điện xin đi làm trễ 1 tiếng đồng hồ.
Lâu lâu, Nga mới xin một lần. Vậy mà Bảo Hân, bạn gái của Thành cứ nheo nhéo trách mắng trên điện thoại. Cô cũng không quá ngạc nhiên vì điều này. Bởi từ ngày cô vào làm ở Paradise, Hân đã không thích cô. Lý do là gì cô cũng không biết. Sau này, cô nghe Thảo thủ thỉ rằng, vì anh Thành quản lý đối xử hơi tốt với cô nên mới như vậy.
Đêm nay, hầu hết khách từ bữa tiệc đều đặc phòng tại đây. Nên công việc của cô rất bận rộn. Lúc khách đi ngang qua chỗ cô có ca cẫm rằng, không biết vì sao một kẻ chịu chơi, nổi tiếng hà khắc như Andrew lại chọn loại khách sạn rẻ tiền như Paradise để tổ chức tiệc và cho khách ngủ nghỉ như vậy. Không những thế, anh còn cắt bớt số lượng khách một cách lạ thường. Từ 2000 khách chỉ còn lại 500 người, khiến bạn bè thân thiết không được mời trở nên bạo loạn, biểu tình khắp năm châu bốn bể. Còn đe dọa thề thốt sẽ từ mặt anh.
Nghe xong, Nga hơi choáng váng. Khách sạn 4 sao giá mỗi đêm trung bình trên 100 đô la là họ cũng phàn nàn là rẻ nữa à? Mà Paradise cũng đâu đến nỗi tệ như họ miêu tả. Khách sạn này cũng được đứng vào tốp mười khách sạn tốt nhất Việt Nam mà. Lo mãi nghĩ vẩn vơ chuyện này, Nga quên mất câu hỏi.
Vì sao Andrew lại quyết định chọn Paradise?
Nhanh chóng dẹp bỏ những ý nghĩ vô bổ trong đầu. Vừa vào ca, Nga nhanh tay lau từng phòng đã được chỉ định. Lúc sắp hoàn thành, cô nhìn đồng hồ thì đã đến 3 giờ sáng. Còn một phòng cô phải làm nốt thì mới được nghỉ tay. Lúc này, người cô đã mỏi nhừ, hai tay đau và nhứt đến độ muốn rụng ra nhưng vẫn phải lê lếch tiến về căn phòng cuối cùng.
Vì quá mệt nên cô không để ý mình đang lên tận phòng cao cấp nhất Paradise, Presidential Suite. Khách sạn chỉ có khoáng 5 phòng loại này. Giá lên đến 500 đô la một đêm. Đứng trước cửa phòng cô cười đau khổ với suy nghĩ, chỉ một đêm ngủ ở đây có thể giúp gia đình cô sống được bốn tháng.
Mở cửa bước vào, Nga uể oải kéo xe dụng cụ làm việc theo. Không chần chừ một khắc, cô nhanh tay làm nhiệm vụ của mình.
Giá phòng dành cho tổng thống nên mọi thứ trong phòng cũng phải thuộc tiêu chuẩn tổng thống. Mọi thứ ở đây từ những vật trang trí đến nội thất đều đắt tiền nên Nga luôn rất cẩn trọng, kẻo đổ bể thì biết lấy tiền đâu mà đền cho khách sạn. Từ lúc làm ở đây đến nay đã được 4 tháng, nhưng cô không nhiều lần lau dọn loại phòng này vì khách rất ít khi đặc. Và lần nào có dịp bước vào đây, cô cũng đều trầm trồ vì độ xoa hoa của nó.
"Đúng là hạng tổng thống có khác!" Nga nằm thử lên chiếc nệm êm ái rồi lăn qua lăn lại. "Êm quá, thật dễ chịu..."
Cảm giác cũng rất giống lúc còn ở Sundance. Bất giác, gương mặt của kẻ cô ghét cay ghét đắng lại chập chờn trước mắt, ngay sát bên cạnh như những đêm dài anh choàng tay ôm siết lấy thân thể cô.
Từng ký ức vui buồn bên Andrew lại hiện về như những thước phim chầm chậm. Dù có lúc vui lúc buồn nhưng hầu hết đều ngập tràn niềm vui. Tuy cô đã từng nghĩ anh là loài ác ôn, biến thái và máu lạnh. Nhưng nhìn chung, anh chưa bao giờ làm tổn hại đến cô. Ngược lại, anh còn chăm sóc cô rất ân cần chu đáo. Thậm chí, anh đã hi sinh thân thể quý giá của mình để cứu cô. Có lẽ, nếu như thước phim đó được dừng lại tại đây thì tốt biết bao.
Những gì xảy ra sau đó, cô không còn muốn nghĩ đến nữa. Bởi mỗi lần nghĩ là một lần đau. Đôi khi quá đau đến độ cảm thấy không còn gì có thể đau hơn được nữa. Bởi, trong thâm tâm của cô, anh đã từng là một người cô thầm gọi là ân nhân. Vị ân nhân kỳ quặc đã cứu cô thoát chết trong gang tấc. Không chỉ một mà những ba lần. Vì thế, khi người gây ra cho cô nỗi đau này là anh, cô thực sự cảm thấy vô cùng thất vọng. Nỗi đau vì thế mà cứ tăng dần, tăng dần.
Tuy vậy, cô lại không muốn hận anh. Vì hận anh cũng chẳng giúp ích được gì cho cô. Hận anh cũng không thể khiến người anh trai xấu số của cô sống lại. Hay nói đúng hơn, cho dù cô có giận anh. Nhưng cũng công bằng mà phán xét rằng, anh cũng đã từng đối đãi rất tốt với anh trai cô. Sau ngày Nhân mất, cô có ghé lại Đệ Nhất để thăm lại phòng mà Nhân đã ở trước khi lìa đời. Đó là một căn phòng xa hoa chẳng kém gì Sundance. Thức ăn vẫn còn đầy ấp trên bàn chưa kịp ăn vội. Trang phục đắc tiền cũng được anh chu đáo mang đến…Tất cả hóa đơn của sự lưu trú tại khách sạn sang trọng này của Nhân đều đứng tên Andrew Việt Trần.
Andrew đã từng đối xử rất tốt với Nhân, giống như đối xử rất tốt với cô. Chính vì thế, cô không muốn hận anh. Cuối cùng, cô chọn cách không gặp mặt anh nữa. Bởi vì, chỉ cần không còn gặp mặt anh, cô sẽ không nhớ đến nỗi đau anh đã mang đến cho cô.
Sau một hồi áp má lên gối nhớ lại những chuyện đã qua, mắt Nga trở nên liêm diêm, cơn buồn ngủ từ đâu dần dần kéo đến.
Vì quá mệt mỏi sau một ngày biến động, Nga nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vô thức. Đêm nay, thức ăn thừa của bữa tiệc còn lại rất nhiều. Cả ngày không ăn gì nên vừa nhìn thấy đồ ăn, cô đã nhào vô cùng nhóm đồng nghiệp ăn ngấu nghiến, khiến Thảo vừa đưa ly nước cho cô uống vội vừa trêu.
“Cậu nhỏ người vậy mà ăn cũng khỏe quá hả?”
Nga chỉ ậm ừ rồi tiếp tục ăn. Một phần vì cô quá đói bụng. Một phần vì đây là những loại thức ăn dinh dưỡng, sơn hào hải vị. Cô muốn ăn thật nhiều vào người. Cô phải khỏe thì mới có thể làm việc lo cho gia đình được. Ý nghĩ này lấn át cả trong cơn mê của cô, đều đều khe khẽ vang lên như nhắc nhở với chính mình.
"Cầu cho đêm nào cũng có tiệc để có cái ăn như thế này. Phải chi có thể mang về cho ba mạ và mấy đứa nhỏ ăn thử. Thức ăn thiệt rất là ngon!"
4 giờ sáng.
Trong giấc ngủ chập chờn đầy vẻ mệt mỏi và âu lo, Nga bị đánh thức bởi một âm thanh lạ. Nghe rất giống âm thanh khiêu khích trong Sky tối nay. Theo phản xạ, cô bật dậy vì ngỡ rằng mình ngủ quên ở Bar. Vuốt khuôn mặt vẫn còn ngáy ngủ nhìn xung quanh phòng, cô hốt hoảng nhảy xuống khỏi giường khi thấy phòng óc vẫn chưa dọn dẹp xong dù ở đây cũng chẳng có gì để dọn.
Dui dụi mắt nhìn dáo dát xung quanh phòng với thái độ khẩn trương, đôi chân mày thanh tú của Nga khẽ nhíu lại tò mò trước âm thânh vẫn lanh lảnh bên tai và càng lúc càng lớn hơn. Không quá khó để cô nhận biết, chúng phát ra từ phòng khách bên ngoài. Chủ nhân của phòng này chắc đã nhận phòng từ bao giờ mà cô không hề hay biết..
Chết tôi rồi!
Nga nhăn mặt, tự đánh vào đầu mình. Không biết là tự quở mắng chính mình hay là muốn đánh cho đau để tỉnh ngủ.
Chắc chắn họ chưa vào phòng trong nên đã không nhìn thấy mình. Giờ cô phải tìm cách thoát ra mới được.
Khép nép người bên cánh cửa đã mở toan từ đầu. Cô thập thò nhìn ra phòng khách.
Khẽ khàng đưa mắt về phía sofa phía sau cánh cửa, hai con ngươi của Nga căng hết cỡ khi nhìn thấy hình ảnh đang in trong đôi đồng tử của mình.
Kinh tởm! Đó là từ mà Nga có thể miêu tả trong lúc này. Khi trước mắt cô là một cuộc ân ái giao hoan của một người đàn ông và bốn cô gái đủ loại da màu: trắng, đen, vàng, nâu.
Quá choáng nặng, Nga nhắm nghiền mắt lại nép người sau bức tường thở dồn dập, đưa bàn tay lên vuốt vuốt lồng ngực để kiềm hãm nỗi sợ hãi. Sau đó, khi đã bình tĩnh trở lại, cô ló đầu ra lần nữa như để xác nhận gương mặt của nhân vật chính có phần quen thuộc mà mình vừa thấy.
Biến thái!
Chính hắn ta.
Andrew Việt Trần.
Nga vô cùng bất ngờ khi lại tình cờ vô đúng ngay phòng của Andrew. Nhưng không quá sốc trước những gì đang diễn ra trước mắt, vì cô dự đoán cái loại biến thái dâm đãng như anh ta thì như vậy mới xứng tầm.
Nhìn hình ảnh kinh tởm thoái lạc của Andrew và mấy cô tình nhân kia. Nga lấy tay ôm lấy người vẻ phòng thủ khi nhớ lại những ngày tháng còn ở bên cạnh anh ở Sundance.
Thật may là mình đã thoát khỏi tay hắn. Nhất định không thể để cho hắn ta thấy mặt mình lần nữa. Quãng thời gian bị hắn giam giữ ở Sundance như vậy là quá đủ rồi. Mình không bao giờ muốn nhìn thấy hay quan hệ gì với hắn nữa.
Tiếng rên rĩ, cười cợt của những cô gái hoà vào hơi thở gấp gáp của Andrew làm Nga lấy lạnh sóng lưng. Cô không biết phải thoát khỏi căn phòng ma quái này như thế nào. Cô sợ khi gặp lại Andrew, cô sẽ giải thích với anh như thế nào khi tình cờ gặp lại trong hoàn cảnh nhạy cảm như thế này. Tuy nhiên, lý do này chẳng quan trọng bằng việc, cô rất lo lắng anh sẽ tiếp tục theo sau quấy rối và điều khiển cô. Tệ hơn nữa là sẽ bắt cô phải trở về Sundance. Chỉ cần nghĩ đến nơi đó, Nga thấy trước mặt là hố sâu thăm thẳm. Nên cô tự nhủ với chính mình, bằng mọi giá không được để anh ta nhìn thấy cô.
Tiếng gầm từ cổ họng khan đặc của người đàn ông phát lên từ phòng ngoài, đủ để người có mặt không nhìn cũng biết kẻ phát ra âm thanh dục vọng kia đã thỏa mãn ham muốn như thế nào.
Theo phản xạ, Nga nhìn ra phòng ngoài lần nữa. Kỳ này, cô càng hoảng hồn khi nhìn thấy Andrew đã xong “công việc” của mình và đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng khách. Sau đó, gương mặt anh thẳng hướng căn phòng ngủ xa hoa mà cô đang đứng ngay lúc này.
Bên trong phòng ngủ, Nga vội vàng nép người vào tường, mắt lướt khắp phòng tìm chỗ trốn.
Chiếc tủ màu đen to lớn đập vào mắt, Cô nhanh chân mở tủ chui vào đó. Thầm thề rằng, có chết nghẹt cô cũng không ló đầu ra.
Đúng như Nga dự đoán, Andrew sau khi “vui vẻ” xong thì đi vào phòng của mình. Từ bên trong phòng, cô có thể nghe âm thanh của vòi hoa sen đang bắn nước nhè nhẹ. Cô đoán anh ta đang ở trong phòng tắm. Kê tai sát tường, cô nghe rõ ràng cuộc hội thoại của bốn cô gái vừa “mây mưa” với Andrew. Cô như đang bị kẹt chính giữa vòng kiềm kẹp, không cách nào thoát ra, đành im lặng ngồi trong tủ để chờ thời cơ đến.
Sau một lúc, tiếng nước từ phòng tắm cũng đột ngột bị ngắt, kế tiếp là giọng hạ trầm của Andrew từ phòng ngoài vọng vào.
"Hãy đi gặp Tiệp! Anh ta biết sẽ làm gì với các cô.”
Bên trong tủ, Nga vẫn nghe giọng nói lãnh đạm quen thuộc của Andrew sau khi mọi âm thanh trong phòng tắm đã yên ắng trở lại.
"Không phải bọn em đã nói là sẽ tặng anh đêm nay coi như quà sinh nhật à"
Cô người Châu Á vừa nhìn Andrew một cách khiêu khích, vừa đưa bàn tay mơn trớn thân hình đầy gợi tình của mình mà không hề che giấu chủ ý được
"Bọn em thì cần gì tiền. Chủ yếu là thích anh thôi..." Cô Mĩ trắng tóc vàng nháy mắt với Andrew. Tay cầm điếu thuốc nghi ngút khói trắng.
Hai cô còn lại thì hết nheo mắt với Andrew lại bò dậy mà tiến đến bên anh, tựa thân hình không một mảnh vải áp sát vào thân thể anh như muốn gây sự chú ý. Vậy mà, anh lại lạnh lùng bóp gò má của cô ta rồi đẩy ra xa. Sau đó, cầm điếu xì gà lên bỏ vào miệng châm lửa rít một hơi, anh dửng dưng nhìn những cô gái lỏa thể trước mặt.
"Không cần các cô phải làm như vậy. Đây là một trong những nguyên tắc của tôi. Chơi gái phải trả tiền. Không ai nợ ai!"
Những cô gái kia nghe Andrew nói vậy cũng chẳng lấy làm phiền lòng. Vì họ lạ gì danh tính của anh, lúc nào cũng nguyên tắc và nguyên tắc. Những nguyên tắc của anh họ đã thuộc nằm lòng. Một trong những nguyên tắc khác mà đám con gái từng qua đêm với anh rỉ tai nhau rằng, không cao trên 1m70, ngực nhỏ hơn cúp D, khuôn mặt không đẹp như mẫu ảnh thì đừng nghĩ đến chuyện chạm vào anh chứ đừng nói đến ngủ chung với anh. Vì thế, những cô ở đây rất tự tin rằng, họ là đàn bà đẹp. Chỉ có đàn bà đẹp mới đủ tiêu chuẩn lên giường với Andrew Việt Trần.
Thấy các cô vẫn còn nằm dài trên sofa và ưỡm ờ nhìn anh như luyến tiếc không muốn đi. Andrew mất kiên nhẫn buộc miệng đuổi thẳng.
"Chắc các cô nhớ nguyên tắc thứ 5 của tôi mà đúng không?"
"Biết rồi..." Bốn cô gái lười biếng đứng dậy mặc quần áo vào, đồng thanh đáp. "Sau cuộc vui phải tự biết rời khỏi hiện trường ngay lập tức. Anh không thích ngủ chung giường với ai."
"Trí nhớ tốt đấy! Liên hệ tiếp tân, tiền phòng tôi sẽ thanh toán sau."
Tiếng cười nói dứt hẳn của các cô gái khiến Nga run cầm cập trong tủ. Quên cả việc vừa nhíu mày nghĩ suy, anh đã từng bức ép cô phải ngủ chung giường với anh như thế nào ở Sundance. Hành động này của anh có thể gọi là diễm phúc hay là sự bất hạnh cho cô đây? Không màn nghĩ tiếp chuyện này, cô chỉ còn biết luôn miệng khấn trời Phật thương tình đừng cho Andrew mở cửa tủ. Nếu không cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Bên ngoài, tiếng líu lo của các cô gái dứt hẳn. Còn có tiếng cửa đóng sầm lại.
Từ bên trong, Nga bắt đầu nghe tiếng bước chân trên sàn gỗ láng bóng. Sau đó là chất giọng khàn khàn đầy uy quyền của Andrew trên điện thoại.
"Cậu sang phòng tôi gấp!"
Nga đoán chắc chắn anh ta gọi Tiệp.
2 phút sau, Tiệp nhanh chóng có mặt ở phòng Andrew. Ban nãy, khi còn ở Bar, Nga đôi lần nhìn thấy Tiệp nhưng anh ta không hề thấy cô.
"Dạ, ông chủ cho gọi tôi."
"Cậu điều tra cô chủ đến đâu rồi?"
Nga hơi bất ngờ trước cách gọi này. Tiếng “cô chủ” bất giác làm ánh mắt trong bóng đêm của cô có phần hỗn tạp.
Hắn ta đang điều tra về cô sao?
Có tiếng lật trang giấy khe khẽ bên ngoài, Nga đoán là Tiệp đang soạn giấy tờ gì đó cho Andrew. Tuy ở Sundance một thời gian không gọi là lâu, nhưng Nga cũng đoán được phong cách làm việc của Tiệp. Nhìn bề ngoài bụi bậm của anh, ai cũng tưởng anh là một kẻ giang hồ làm việc theo bản năng. Nhưng họ đã nhầm, tác phong làm việc của Tiệp rất chuyên nghiệp. Mọi nhiệm vụ được Andrew giao dù lớn hay nhỏ đều được anh ghi chép và trình báo cẩn thận. Thế nhưng, lần này, nhiệm vụ anh được giao càng khiến Nga ngạc nhiên hơn về sự cẩn trọng của anh. Thật ra, anh đâu cần phải làm như vậy.
Bên ngoài, tiếng Tiệp báo cáo đều đều như một cái máy.
“Dạ, cô chủ đã làm ở Sky được 4 tháng lẻ 19 ngày. Lương tháng 1 triệu chưa cộng tiền tip. Thời gian làm việc từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Xin nói thêm, cô chủ cũng làm tạp vụ phòng cho khách sạn này. Từ 12 giờ đến 4 giờ sáng, lương tháng 800.000 đồng. Ngoài ra, cô còn làm thêm gia sư cho một học sinh lớp 9, môn Văn Học nhưng vừa bị đuổi việc.”
Nga há hốc mồm trước những thông tin mà Tiệp vừa báo cáo với Andrew. Ngay cả chuyện cô bị đuổi việc mới lúc trưa mà giờ Tiệp đã biết. Nga cắn môi trong tủ lẩm bẩm, có cần chi tiết đến như vậy không? Cô hy vọng là Tiệp đã không điều tra nguyên nhân vì sao cô bị đuổi việc. Nếu Andrew nghe được, chắc chắn anh ta sẽ cười thối đầu cô luôn. Sau đó, cô lại đánh nhẹ vào đầu mình, cô có còn gặp anh ta nữa đâu mà lo.
“Vì sao bị đuổi việc?” Andrew nhíu mày, ấn điếu xì gà trong chiếc gạt tàn.
Bên trong tủ dù đã nghe mọi thứ rất rõ, Nga vẫn kê tai sát hơn để nghe được rõ ràng hơn. Trong lòng thầm cầu khấn, Tiệp không biết lý do vì sao cô bị đuổi việc. Thế nhưng, hy vọng của cô hoàn toàn tan tành chỉ sau vài giây.
“Dạ. Theo như tôi biết thì cô chủ bị đuổi việc vì đã cho học sinh của mình xem những tạp chí đồi trụy và khiêu dâm ạ.”
Có tiếng cười lớn trong phòng, khỏi nhìn Nga cũng biết là ai. Andrew nghe lý do Nga bị đuổi việc thì không nén được cười, lắc lắc đầu như vừa nghe xong một câu chuyện tiếu lâm. Nga của anh mà lại có những hành động đó ư? Anh hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tuy nhiên, anh lại không hề nói ra chính kiến của mình, khiến Nga điên tiết ra sức rủa thầm anh trong tủ.
Tên đáng ghét! Thấy mình bị như vậy nên thích thú lắm mà. Nga cắn môi lẩm bẩm chửi. Tuy nhiên, thái độ tức giận của cô cũng không bằng lúc Andrew sắp sửa nói ra một câu mà vừa nghe xong, cô chỉ muốn tung cửa ra bóp cổ anh cho chết tươi thôi.
“Nếu Thiên Nga mà làm đúng như những gì bà phụ huynh kia nói. Thực sự, tôi …mừng còn không hết, tôi cầu khẩn còn không kịp.”
Grrr!!!
Nga thực sự nổi điên. Hận vì quá hèn nhát không thể ra ngoài tát Andrew vài bạt tay trong lúc này. Mấy tháng không gặp, đầu óc sâu bọ của hắn không hề khuyên giảm được một chút nào hết.
Còn Tiệp, khi vừa nghe ông chủ bá đạo của mình nói dứt câu, anh cười khan một tiếng lắc đầu ra vẻ miễn bình luận.
Sau một lúc suy tư gì đó, Andrew lại trầm thấp giọng ra lệnh.
“Nói tiếp đi!”
“Dạ. Hiện tại, cô chủ đang ở quận 4”
Bên ngoài, Andrew vẫn rít thuốc đều đều. Khi nghe Tiệp cho hay nơi Nga đang cư ngụ, anh nhíu mày rồi giãn ra, nét cười cợt trong đáy mắt khi phun ra một câu làm Nga bên trong giận đến nỗi cắn nát ngón tay mình.
“Gái quận Tư hèn chi hung dữ thấy ớn!”
Tiệp hắn giọng như nén cười nhìn điệu bộ suy tư xen lẫn bông đùa của Andrew.
“Địa chỉ cụ thể?” Andrew hạ giọng, tâm tình không bộc lộ chút sơ hở nào.
“Dạ, tôi đã viết chi tiết địa chỉ trong tờ giấy này cũng như giờ giấc sinh hoạt của cô chủ. Ông chủ có thể xem qua khi cần.”
“Được rồi. Đi đi!” Andrew hạ giọng nói.
“Dạ. Chúc ông chủ ngủ ngon! Có cần gì thì cứ gọi tôi ạ.”
Nghe đến đoạn địa chỉ và giờ giấc sinh hoạt của mình, Nga há hốc mồm, nhanh tay bịt miệng lại để không hét lên. Trong đầu cô rối rắm muốn nổ tung, lòng tự hỏi, làm sao mà Tiệp có thể tìm ra tung tích của cô chi tiết đến như vậy. Đúng là có tiền là có tất cả. Cô giờ đây có cảm giác như quyền sát sinh của mình đều nằm trong tay Andrew.
Nga ơi, mày chết chắc! Phải xin anh Thành nghỉ phép một thời gian thôi. Nga nhanh trí. Mà không đi làm thì lấy tiền đâu mua thuốc cho mẹ, lấy tiền đâu mà sống đây?
Đang cắn tay nghĩ suy xem việc bị bắt lại Sundance và việc chết đói đến nơi thì việc gì đáng sợ hơn thì bên ngoài bỗng chốc trở nên rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô đoán có lẽ Tiệp cũng rời khỏi phòng. Dù trong tủ hơi nóng nhưng cô vẫn cảm thấy rét run vì sợ. Vò đầu bức tóc không biết làm sao mà ra khỏi căn phòng quỷ quái này nữa.
Bên ngoài tủ lẫn bên trong, không gian yên ắng đến độ làm cho con người ta phút chốc nghẹt thở, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ được nhịp tim đang đập thình thịch liên hồi của Nga. Sau đó, nó bắt đầu hòa nhịp bước chân của Andrew làm một. Từng bước, từng bước anh tiến đến gần chiếc tủ, là một lần cô thở dồn dập thành hơi nặng nhọc, cố bịt miệng để ngăn tiếng thở khe khẽ vì quá bức bí.
Khe cửa hở mỏng manh như sợ chỉ để ánh sáng màu trắng đục bên ngoài chiếu vào, giờ trở nên tối sầm lại làm Nga càng khó thở hơn. Cô khó thở không phải vì bóng đêm bức bí mà là vì quá hoảng sợ trước dáng người cao to đang đứng đối diện với chiếc tủ gỗ xoan đào đắc tiền này.
Mùi gỗ đang quanh quẫn trong khướu giác của Nga bắt đầu bị lấn át bởi hương gỗ tùng và hổ phách quen thuộc, chúng dần dần xâm chiếm trong không trung một cách áp đảo, lượn lờ xung quanh chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú của cô. Thực sự mà nói lúc này, cô chỉ muốn ngất lịm còn hơn phải đối mặt với Andrew.
Bên ngoài, Andrew đang định mở tủ đế lấy máy sấy tóc. Sau khi kéo tay cầm cửa màu vàng mấy lần mà không được, anh nhíu mày thựng tay lại. Rõ ràng, loại tủ để đồ như thế này trong khách sạn chẳng bao giờ khóa. Vậy thì lý do vì sao mỗi lần anh kéo cánh cửa ra đều bị lực bên trong kéo lại.
Óc tò mò khiến đôi mắt phụng uy nghiêm giãn ra, hơi nheo lại nơi đuôi mắt như nghĩ suy một điều gì đó. Trong khi bên phía trong, Nga vẫn ra sức kéo cánh cửa lại, tay bấu chặt thanh gỗ đến độ muốn bật máu. Cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Vì cô biết sức mình làm sao so bì được với sức đàn ông. Chỉ cần một lực mạnh hơn chút xíu nữa của anh ta sẽ có thể thắng sức kéo của cô một cách dễ dàng.
Chắc chắn bên trong có người đang nấp, Andrew hoài nghi điều này ngay lập tức. Vì thế, đợi vài phút trôi qua cho kẻ bí ẩn kia sơ hở, anh bất thình lình mạnh tay kéo một phát. Quả đúng không sai một li kế hoạch của anh, cánh cửa mở toang ra một cách dễ dàng. Và dù đã đoán được có kẻ to gan nào đó đang nấp trong chiếc tủ này, Andrew cũng không khỏi sửng sốt khi từ trong tủ rơi vọt ra một cô gái trẻ, hay nói đúng hơn là một cô tạp vụ phòng của Paradise.
ẠCH
Vì Andrew đứng khá gần cánh cửa, nên khi cửa vừa mở tung ra, Nga bị lực kéo mạnh về phía trước thì té bổ ra ngoài, tay vô thức nắm lấy chiếc khăn đang quấn ngang hông của Andrew, còn khuôn mặt đáng thương thì dập thẳng vào vị trí vô cùng bí hiểm của đàn ông làm Andrew đau điếng, mặt mày nhăn nhó hét lên, ôm lấy bảo vật của mình mà cong chân nhảy dựng đứng.
“Ai..da…Cái quái quỷ gì thế này?”
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.