Chương 52: Single Mom – Bà Mẹ Đơn Thân. (Phần 1)
Hanny Ho
14/02/2016
Thành quản lý nằm ở bệnh viện Chợ Rẫy đã ba ngày rồi, mà Nga cũng chưa
thể đi thăm được. Cô cảm thấy vô cùng dằn vặt và có lỗi khi đã lôi kéo
anh vào bi kịch này. Cô muốn đi thăm anh lắm, muốn gửi một lời hỏi thăm
và xin lỗi trực tiếp đến anh mà cũng không được. Nên cô chỉ có thể lí
nhí và bật khóc trên điện thoại nói lời xin lỗi đến anh và cầu mong sự
tha thứ. Ngoài việc này ra, cô không thể làm gì khác hơn. Vì ngay đêm
đó, sau khi Andrew tống cô vào xe cưỡng hôn rồi lại thành khẩn xin lỗi.
Cô cứ ngỡ hắn ta đã buông tha và không còn bắt ép điều khiển cô nữa. Vậy mà khi đưa cô về đến trước cổng nhà trọ, hắn ta lại trở mặt, ra sức đe
dọa cô. Dù hắn ta không lớn tiếng, nhưng ý tứ của lời nói thì cũng đủ
làm cô lạnh sống lưng. Cô chỉ biết nghe theo mà không dám chống đối hay .
“Em không cần phải lo lắng. Anh đây là một người đàn ông rất có trách nhiệm, dám làm thì dám chịu. Anh đã cho Tiệp đưa nó vào bệnh viện rồi. Chi phí anh lo hết!”
Lời lẽ và thái độ của Andrew làm Nga nổi giận thật sự. Cô căm phẫn nhìn anh cao giọng trách cứ.
“Anh…anh là cái độ đồ vô lại chưa từng có! Anh nghĩ tiền của anh có thể đổi lại sự lành lặn cho người khác sao?” Nga rưng rung nước mắt khi nhớ đến gương mặt đầy máu me của Thành rồi nói tiếp. “Tôi và anh Thành sẽ tố cáo anh về tội hành hung người khác, cho anh ở tù rụt xương luôn.”
Trước ý định của Nga, Andrew chẳng thấy sợ một chút nào mà ngược lại còn tỏ ra thách thức và ngấm ngầm uy hiếp ngược lại.
“Nó mà tố cáo thì anh hầu tòa. Nhưng nói cho em biết, nếu nó dám cả gan làm như vậy, thì ngày anh bước chân vào tòa cũng là ngày đám giỗ của nó. ” Andrew nghiến răng, ánh mắt sắc như dao làm người khác trở nên không rét mà run.
Nga kinh người trước lời Andrew vừa nói. Nhất thời bị uy hiếp nên sợ đến độ không thốt nên được lời nào. Uất ức đến độ sương giăng đầy trong mắt vì bất lực. Cô có cảm giác bị người đàn ông trước mặt nắm lấy sinh mệnh mình trong lòng bàn tay, có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào. Rõ ràng, cô không thể xem nhẹ lời anh ta nói, nên lúc này vội vàng hạ giọng xuống, cất lời như ra lệnh nhưng trong giọng nói lại chứa đựng sự van xin.
“Đừng động vào anh Thành! Anh ta không có lỗi gì trong chuyện này hết.”
Thấy Nga dám rơi nước mắt vì người đàn ông khác, lòng Andrew vốn vừa nguôi ngoai chút xíu lại nổi dông nổi bão sấm sét đùng ầm trong đầu, lửa giận lộ ra cả trong đáy mắt lạnh lẽo ma mị. Tuy vậy, anh lại chẳng lớn tiếng với cô, mà ngược lại chỉ từ tốn rỉ rả đưa ra những lời đe dọa ngấm ngầm, những câu mệnh lệnh cô không thể không tuân theo.
“Cục cưng! Nếu nó biết khôn thì đã không ăn đòn như vậy. Nói cho em biết, lần này là anh đã nhẹ tay. Nhưng anh không đảm bảo, lần sau mình cũng sẽ như vậy. Nếu em xót xa cho nó thì hãy tránh xa nó ra. Còn không thì…”
“Còn không thì sao?” Nga nâng mắt nhìn Andrew, cất giọng run run khàn đặc sau nhiều giờ gào khóc.
“Em biết rõ mà sao còn muốn hỏi? Đêm nay, em vẫn chưa sáng mắt ra à? Anh cảnh cáo em, nếu em dám béng mảng đến bệnh viện thăm nó. Anh sẽ cho nó vào phòng cấp cứu lần nữa. Từ phòng nó mà chuyển sang phòng cấp cứu thì rất nhanh đó nha…”
Nga vô cùng bức xúc trước thái độ ngang tàng, coi trời bằng vung của Andrew nên cao giọng quát lớn lần nữa. Dù cô đã dặn lòng sẽ không lớn tiếng đo co với anh trong lúc này.
“Ở bệnh viện mà anh cũng dám có ý định như vậy sao? Anh có còn là con người nữa không hả Andrew Việt Trần?”
“Em phải mang ơn anh chứ? Vì nếu nó đang ở bệnh viện thì sẽ rất thuận tiện cho việc cấp cứu không phải sao?”
Andrew nở nụ cười khinh khỉnh, đưa mu những ngón tay lạnh lẽo miết vào gò má trắng nõn nà của Nga trước sự vùng vằng đẩy ra của cô.
“Bỏ tay ra! Đừng chạm vào người tôi. Anh nghe rõ chưa?”
Hành động xa lánh của Nga như thể giữ gìn cho người khác luôn làm Andrew rất cáu gắt. Vì thế, càng bị phản kháng, anh càng thêm nổi điên. Và dù chỉ cách đây vài phút đã ăn năn hối lỗi dưới chân cô. Giờ lại quên hết mà hành động theo bản năng, đưa tay bấu chặt lấy hai bả vai cô, kéo cô về phía anh, điều khiển gương mặt cô gần mặt anh hơn rồi nghiến răng nói.
“Em nên ngoan ngoãn nghe theo anh thì thiên hạ mới thái bình. Từ nay về sau, em còn dám làm chuyện này lần nữa. Anh nhất định không nương tay. Anh cảnh cáo em trước, anh đây đã nói thì sẽ làm…”
“Anh…anh là cái gì mà bắt tôi nghe theo anh hả đồ vô lại?”
“Là …bạn trai em chứ ai?”
Andrew nhếch môi cười, hai tay rời bả vai Nga, trượt dài xuống cánh tay cô rồi an vị trên vòng eo nhỏ xíu của cô. Anh kéo cô áp vào người mình thật chặt rồi nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay mình xoa xoa nhẹ tấm lưng của cô bằng tất cả sự yêu thương. Hành động mà anh đang làm hoàn toàn khác xa với những gì mà anh đang nói.
“Còn khuya! Đây chỉ là sự ngộ nhận và ảo tưởng viễn vông của anh mà thôi.” Nga nói như muốn gào lên, môi mím chặt lại.
“Em muốn nghĩ gì cũng được. Anh không chấp. Nhưng em dám cả gan đi với thằng khác như vậy thì anh sẽ không nương tay. Anh cảnh cáo em lần nữa, thằng nào dám đến gần em. Anh sẽ không chần chừ mà cho chúng nó đi nghỉ dưỡng dài hạn trong Chợ Rẫy hết….”
“Anh du côn vừa vừa thôi! Trong mắt anh, sinh mạng con người như cỏ rác như vậy sao? Anh muốn đánh ai thì đánh hả?”
Andrew cười lạnh một cái, đưa tay xoa đầu Nga như một đứa trẻ trong ánh mắt căm phẫn của cô.
“Mới như vậy mà em đã sợ rồi sao? Anh không có ý đe dọa em, nhưng nếu em còn cứng đầu bướng bỉnh mà làm trái ý anh, dám đi cùng thằng đàn ông nào trước mặt hay sau lưng anh. Kể cả trong tư tưởng dám nghĩ hay nhớ nhung thằng nào. Anh sẽ thẳng tay mà hào phóng mua vé cho bọn chúng đi du lịch nghỉ dưỡng sinh thái ở Bình Hưng Hòa hết luôn. Vì thế, em đừng có chọc ngươi anh. Em có rõ chưa hả cục cưng?”
Andrew nhếch môi, ánh mắt nghiêm túc khiến người khác phát sợ. Vừa nói anh vừa đưa ngón tay vuốt sóng mũi vẫn còn ướt vì nước mắt của cô. Còn cô thì môi đã run trước lời đe dọa của anh. Không phải hiễn nhiên mà cô dễ bị anh hù dọa như vậy. Nếu như cô chưa bao giờ thấy cảnh đánh đấm của anh ở Campuchia.
Và có ai như anh không? Vừa đe dọa xong, lại có thể chuyển sang một gương mặt hiền hậu khác một cách dễ dàng. Đưa hai tay ôm lấy cô vào lòng, bàn tay to lớn của anh vuốt vuốt mái tóc đã rối như ổ quạ của cô thì thầm bên tai vẻ sủng nịnh.
“Em chắc mệt lắm rồi. Vào nhà ngủ một chút đi! Mai anh qua đón đi ăn ha!”
Trong vòng tay Andrew, Nga mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Không phải để tận hưởng đôi đôi của ai kia đang từng bước ấn chặt lên da thịt mình, mà vì quá bất lực đến độ chỉ còn biết nhắm mắt buông xuôi.
Mỗi lần nhớ lại đêm đó là Nga lại cảm thầy sợ. Tất nhiên, từ đó, cô cũng không còn dám làm trái lời Andrew đã nói. Chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo ý anh làm anh khá là hài lòng. Mỗi lần, anh gọi bắt đi ăn, đi chơi cô đều tông cửa ù chạy ra hẻm liền. Vì cứ sợ sự trễ nãi của mình sẽ dẫn đến hậu quả là anh sẽ xâm nhập vào nhà cô diện kiến phụ huynh như đã nói. Không những vậy, mỗi khi tình cờ nói chuyện hay đứng cạnh người khác giới. Cô đều e dè rồi vội vàng lãng tránh vì sợ anh hiểu lầm rồi lại tội nghiệp cho người ta. Chỉ có điều, khi làm việc ở Sky thì cô buộc lòng phải giao tiếp với khách. Điều này làm anh rất là nổi điên, ra sức cấm cô đi làm nhưng việc này cô vẫn không thể tuân theo. Vì công việc này là thu nhập chính của cô mà.
Trong lúc, Nga đang uể oải ngồi lau ly tách thì Thảo cũng đến. Trong bộ đồ trắng vô cùng phong cách, Thảo xụ mặt nhìn cô rồi ngồi phịch xuống bên cạnh mà không đi thay đồ đồng phục vội vàng làm gì. Cô rất ghét đồng phục ở đây. Cô tin rằng, nếu ở đây mà cho mặc đồ tự do thì cô sẽ có nhiều khách yêu cầu hơn.
“Nga à, cho Thảo xin lỗi chuyện đã xảy ra nha lần nữa nha. Mỗi lần nhìn thấy Nga và anh Thành là Thảo thấy tội lỗi vô cùng vì ý tưởng của mình.”
Nga cười gượng, dừng tay đang làm việc rồi đặt lên bả vai Thảo trấn an.
“Nga không hề giận Thảo chút nào đâu. Thảo cũng là vì có ý tốt muốn giúp Nga mà. Ai mà biết được hắn ta điên như vậy chứ? Thảo đừng áy náy nữa. Không sao đâu! Không phải là lỗi của Thảo!”
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Thảo luôn mang trong lòng cảm giác hối hận và áy náy vô cùng. Nếu cô không nghĩ ra cái trò này thì Thành đâu đến nỗi phải nhập viện như vậy. Cô vừa đi thăm Thành về, trông anh đã đỡ hơn được chút xíu nhưng mặt mày vẫn còn sưng dữ lắm. Cô tự hỏi, chỉ vài cú đấm theo miêu tả của Nga mà Thành đã như vậy sao? Nếu mạnh tay hơn nữa thì sẽ thế nào? Mà theo như cô được biết, tài xế của Andrew chính là người đã ra tay. Nếu Andrew mà đích thân làm chuyện này thì sẽ khủng khiếp ra sao nhỉ? Thực sự , nghĩ đến đây cô không muốn nghĩ nữa.
“Thảo mới đi thăm anh Thành xong. Anh ấy nhờ Thảo nói với Nga là anh ấy không sao nên Nga đừng có lo. Vài hôm nữa anh khỏe hơn thì đi làm lại thôi.”
Nghe Thảo nói vậy, Nga mừng rỡ đưa tay lên ngực thở phì một cái nhẹ nhõm. Gánh nặng trên lưng cũng giảm đi phần nào.
“Chị Bảo Hân đang chăm sóc cho anh Thành hả?”
“Ừ! Từ bữa giờ, Thảo nghe nói bả ở trong bệnh viện để chăm sóc cho anh Thành. Mấy bữa nay hình như không đi làm luôn.” Như sực nhớ ra điều gì, Thảo nói tiếp. “Mà Thảo nói cái này cho Nga nghe để giữ kẽ. Hình như có đứa nào đó đã nói bóng gió chuyện này với bả thì phải. Bả cứ liên tục hỏi Thảo là tối hôm đó có phải Nga đi cùng anh Thành hay không?”
Thảo nhìn Nga với ánh mắt lo lắng. Điều này cũng không khó nghĩ lắm. Bởi vì từ trước đến giờ, Hân đã không có thiện cảm với Nga. Vì thế, trong mắt Hân, Nga như một cái gai nhọn mà Hân luôn muốn nhổ bỏ đi.
Nhìn Thảo với ánh mắt lo lắng, Nga nhẹ giọng nói.
“Nếu chị Hân biết chuyện mà giận Nga thì Nga cũng không oán trách đâu. Dù sao đây cũng là lỗi của Nga vì đã lôi kéo anh Thành vào chuyện này.”
“Chắc chị ấy không biết đâu. Thảo không nói, Nga không nói, anh Thành chắc chắn cũng không nói thì sẽ không sao đâu. Chỉ đó điều, Nga nên giữ kẽ với chị Hân là được.”
“Ừm, Nga biết rồi. Cám ơn Thảo!”
“Mà nói thật, anh chàng của Nga đúng là xã hội đen thứ thiệt. Cho tài xế đánh gì mà đến nỗi mặt mày con người ta biến dạng luôn. Thiệt sự, nếu có người đẹp trai giàu có đeo đuổi Thảo kiểu như vậy chắc Thảo cũng sẽ chạy trốn như Nga thôi.”
Nga thở mạnh một cái. Mỗi khi nhớ lại cảnh đó, cô còn thấy sợ.
“Nga đã nói anh ta là đồ thâm độc không tính người mà.”
“Ủa, mà sao mấy hôm nay, Thào không thấy anh ta vào kiếm Nga? Bộ anh ta đã suy nghĩ lại mà rút lui rồi sao? Hay là anh ta cảm thấy có lỗi với anh Thành nên không dám đến đây?” Thảo quay người nhìn quanh quẩn trong bar.
Tay vẫn đều đều lau ly tách, Nga thở dài bất mãn nói.
“Được như vậy chắc Nga sẽ khao Thảo nguyên một tháng chè ba màu luôn. Hắn ta vẫn không có ý định từ bỏ mà con de dọa Nga. Hắn nói là còn bày trò kiểu này nữa là hắn cho nếm mùi lễ độ. Mấy hôm nay, hắn không đến là vì bận đi công tác rồi.”
“Đi trong bao lâu?”
“Hắn nói đi 10 ngày. Lúc đó, Nga còn chưa kịp mừng thì hắn đã phán một câu hết nuôi hy vọng.”
“Hắn nói gì?” Thảo tò mò nhíu mày hỏi.
“Hắn nói là sẽ rút ngắn thời gian lại vì hắn sợ Nga nhớ hắn.” Nga mím môi nhìn Thảo vẻ phán bác rồi nói tiếp. “Nga cũng không biết khi nào hắn sẽ về. Hắn lại còn bắt Nga sẽ phải ra sân bay để đón hắn nữa chứ.” Nga thở dài. “Nga đang tận hưởng những giây phút tự do cuối cùng đây này.”
“Ừ! Vậy thôi ráng tận hưởng đi. Ê! Ngày mai rảnh, Thảo qua chở Nga đi ăn chè nha.”
“Ừm”
Nga gật đầu gượng cười nhìn cô bạn thân nhí nhảnh xách giỏ vào trong phòng thay đồ. Nét cười trên mặt cũng mất đi. Tay vẫn đều đều làm công việc của mình, nhưng tâm trí cô thì đang để tận nơi đâu. Cô lo lắng cho những ngày sắp tới đây, ngày mà Andrew trở về.
9 giờ đêm, bóng tối hòa loãng vào ánh đèn xanh nhẹ được thiết kế trong bar. Trên bầu trời cao vời vợi, vài ánh sao hiếm hoi chớp tắt cho một ngày đầu tuần không quá bận rộn.
Sky đầu tuần thường không có đông khách lắm. Chỉ lác đác vài bàn rượu với những khách hàng quen thuộc thường xuyên lui tới.
Phía sau phòng nhân viên, đồng nghiệp của Nga đang ngồi đánh bài, miệng nhai gum, không ngớt chửi thề khi bài xấu. Còn Nga thì đang ngồi phía góc phòng cầm quyển sách Anh văn học được chữ nào hay chữ nấy.
Một lúc sau, Nga được gọi ra phục vụ khách. Cô chờ từ lúc chiều tới giờ mới tới phiên mình. Vậy mà khi vừa cầm Menu tiến đến bàn khách đặt gần cửa ra vào thì bước chân cô đã thựng lại. Khuôn mặt hốt hoảng khi nhìn thấy ba tên côn đồ ngay trước mặt.
Nhanh như cắt, Nga quay lưng bước chầm chậm vẻ tự nhiên, ánh mắt không nhìn về phía trước cứ liếc ngược về phía sau. Trong lòng cầu khấn cho bọn chúng không nhìn thấy cô. Bọn này đã biết chỗ cô làm việc từ lâu. Dù dã đe dọa nhiều lần sẽ đến để quậy cho cô mất việc nhưng đây là lần đầu tiên, bọn chúng ghé qua. Chắc có lẽ, chúng điên tiết vì cô không đưa đồng bạc tiền lời nào mấy ngày qua nên nổi điên mà đến tận đây để quậy cô.
Ba tên du côn nhìn dáo dác xung quanh, chạy xồng xộc ra cả sân thượng của bar bất chấp sự can ngăn của nhân viên bảo vệ. Sau một lúc nhìn quanh quẩn và chửi đổng vì không nhìn thấy Nga đâu, một tên trong số bọn chúng phát hiện ra cô đang đứng gần cửa ra vào và có dấu hiệu chạy trốn khỏi bar thì quát ầm lên, tri hô với đồng bọn làm khách khứa đang có mặt cũng phải giật mình.
"Con đĩ kia! Đứng lại!"
Nơi cửa ra vào, Nga đang cố không nhìn lại phía sau, bỗng giật mình khi nghe tiếng hét thất thanh. Không nhìn lại một giây, cô cắm đầu chạy bấn loạn ra khỏi bar. Trời thương, cô không chạm ngõ cụt mà chạy thẳng ra đại sảnh khách sạn rồi xông thẳng ra ngoài đường trốn chạy.
Vì chân mang dài cao gót nên dù Nga có cố sức đến đâu cũng không chạy được xa bao nhiêu. Trong khi giày đế cao đã làm cô té ngã mấy lần đến trẹo cả chân. Bây giờ vết thương cũ lại đau không thể tả. Mặc dù vậy, cô vẫn gắng gượng đứng dậy chạy tiếp. Được một lúc, cô dừng lại, chống tay xuống đầu gối thở hổn hễn. Nhưng chưa được hai hơi thì đã nghe thấy tiếng quát tháo từ phía sau.
"Con kia đĩ chó kia! Mày dám trốn nữa à?"
Thấy thấp thoáng ba tên cho vay đang rượt đuổi phía sau và la hét chửi rủa, Nga vội vàng tháo cả giày ra, hai tay cầm hai chiếc chạy bấn loạn về phía trước. Một cảnh rượt đuổi náo loạn xảy ra trên vẻ hè thưa người qua lại.
Vậy mà chỉ được một lúc thôi, Nga đã té nhào xuống nền gạch sần sủi, máu từ hai đầu gối trắng ngần tuôn ra. Cô nhanh chóng đứng dậy định chạy tiếp nhưng đã bị tên đầu trọc nắm đầu kéo lại. Vì đau quá nên cô hét lên.
"AHHH Đau quá! Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Nga chưa nói dứt câu thì đã bị một cái tát vào mặt, khiến cô ngã ập xuống đường, mái tóc được cột gọn phía sau bị bung ra rối bời. Sau đó, cả ba tên côn đồ không đáng mặt đàn ông xông vào đấm đá một cô gái túi bụi ngay trên một góc tối của một con đường.
Nga bị như thế này rất nhiều lần rồi, nên chỉ ôm lấy đầu gục xuống đường cam chịu những cú đá vào người. Không còn thiết kêu la mà chỉ có tiếng rên rỉ vì đau sau những lần bị đánh mạnh vào đầu, vào người. Cô biết, nếu cô la hét cầu cứu, cô sẽ bị đánh mạnh hơn. Cô biết, bọn này sẽ không đánh cho cô chết được. Bởi vì, nếu cô chết rồi thì ai sẽ trả tiền cho bọn chúng?
BỊCH BỊCH
Ba tên vừa đấm đá vừa chửi mắng Nga đe dọa như mọi lần. Không quên cảnh cáo cô rằng, bọn chúng sẽ tiếp tục đến bar để quậy đến khi cô chịu trả tiền cho bọn chúng thì thôi. Không những vậy, bọn chúng còn nói sẽ đến gặp mẹ cô để đòi nợ nếu như cô cứ cứng đầu trốn tránh bọn chúng như vậy. Cô thiệt rất sợ điều này sẽ xảy ra. Bởi vì mẹ cô đang bệnh, nếu mà biết tin này chắc bà lên đau tim mà chết mất thôi.
Sau một lúc đấm đá Nga, bọn cho vay hậm hực chửi mắng đe dọa cô rồi kéo nhau bỏ đi. Để lại cô nằm co ro trên nền xi –măng đã nhuộm máu đỏ.
Nga thở nặng nhọc mừng thầm. Vì hôm nay, hắn ta ra tay nhẹ hơn lần trước. Cô đau đớn đứng dậy đưa tay phủi bụi trên người khi bọn chúng đã đi xa khuất. Không kịp đứng nghỉ ngơi một giây, cô vội vàng chỉnh sửa quần áo, đưa tay cột tóc lại gọn gàng rồi quay trở lại Sky để làm việc tiếp. Dáng đi của cô khập khiễng vì đau đến độ đáng thương. Bờ vai gầy trong bóng đêm cô đơn đến bộ mủi lòng cả người qua đường.
5 giờ sáng.
Thiên Ngân đến trước Paradise để đón Nga về. Vì Ngân biết chiều hôm nay, Nga lại đón xe buýt đi làm. Con bé thương chị, sợ chị lại đi bộ về nên cài đặt đồng hồ báo thức. Một mình chạy xe đạp đến đón chị rồi thức luôn đến sáng đi học.
Nga nhiều lần bảo Ngân đừng đến đón nữa nhưng con bé nhất mực không nghe. Đường Sài Gòn tinh mơ còn vắng người qua lại. Nga lo cho em gái hết sức. Nhưng nói mãi Ngân cũng chẳng nghe. Hôm nay, đang bực mình chuyện của bọn cho vay tiền, lại thấy em gái ngồi yên sau của xe đạp chống tay ngủ gục, Nga vừa thương, vừa giận liền lên tiếng la mắng. Chứ thường ngày, cô thương và cưng Thiên Ngân nhất nhà.
"Chị đã bảo chị tự về được mà sao không nghe? Thức sớm như vầy làm sao đi học nổi hả?"
Ngân nghe tiếng Nga thì giật mình thức giấc, mặt buồn xo còn ngáy ngủ rưng rưng nước mắt nhìn chị gái mặt mày phờ phạc trước mặt.
"Em sợ không ai mang xe đến cho chị Ba nên mới đến rước. Em thương chị, em sợ chị lại đi bộ về. Đường xa thế này, đến bao giờ chị mới về đến nhà? Đường vắng vẻ nguy hiểm lắm. Em rất lo cho chị đó."
"Chị có đi bộ đâu mà lo. Có chị Thảo chở về dùm mà..."
Nga giấu diếm không muốn cả nhà biết chuyện cô lội bộ cả tiếng đồng hồ để về đến nhà vì giờ này không còn xe buýt nữa. Thảo thì cũng đã về từ lúc 1 giờ.
"Chị nói dối. Mấy lần, em đứng chờ chị ở cổng. Em đâu có ai chở chị về đâu..."
Ngân mếu máo khóc, nước mắt lấm lem trên gương mặt non choẹt xinh xắn đáng yêu.
Nhìn em gái khóc, mắt Nga cũng rưng rưng. Cô cố nén nước mắt không cho chảy trượt ra ngoài, lấy hai tay áp lên gò má Ngân, lau lấy hai hàng nước mắt trên đôi má phúng phính của con bé.
"Từ nay, em không cần đến đón. Chị tự về được. Lo mà học hành cho tốt thì ba mạ và chị mới thương, mới vui lòng. Đó là trả hiếu cho ba mạ, cho anh Nhân và cho cả chị. Em có nghe chị nói không?"
"Dạ..." Ngân miễn cưỡng gật đầu rồi đá chống xe hồ hởi nói."Để em chở chị Ba về! chị leo lên đi chị."
"Thôi, em ra yên sau ngồi đi. Để chị chở! Em chở chị không nổi đâu..."
Nga đưa giỏ xách cho Ngân cầm, ngồi lên yên trước kẽo cọt đạp xe về nhà. Hai chị em về đến nơi thì trời cũng dần sáng ra. Cả nhà vẫn còn yên giấc nồng. Nga giục Ngân vào mùng ngủ thêm chút nữa rồi cô sẽ gọi dậy đi học sau. Ngân ngoan ngoãn nghe theo chị, miệng ngáp ngắn ngáp dài chui vào mùng làm Nga thương đến đứt ruột. Nghĩ đến đứa em gái nhỏ hiền lành, khờ khạo mà vô cùng có hiếu này mà cô cảm thấy mệt mỏi tan biến đi hết.
Sau khi rón rén tắm gội rồi nấu cơm cho cả nhà, Nga mới tiến đến chỗ bà Nguyệt nằm, ngã mình dưới chân bà rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bà Nguyệt đã thức từ lâu nhưng không lên tiếng. Bà chỉ trở mình, quay lưng vào tường, nước mắt mặn đắng rơi thành từng dòng dài nặng trĩu. Nhìn cảnh cô con gái yếu đuối ngày làm những ba việc để lo cho gia đình mà lòng bà đau quặn thắt. Nỗi bất lực giết lần mòn tâm trí bà ngày đêm.
Giấc ngủ đến với Nga rất nhanh sau một ngày mệt nhọc. Đây là lúc cô cảm thấy hạnh phúc nhất trong ngày. Khi mà cô có cơ hội được gặp lại Will. Dù chỉ là thoáng qua trong những giấc mộng chập chờn đầy mệt nhọc. Nhưng những giấc mơ này là sức mạnh tinh thần, giúp cô vượt qua những ngày gian khổ trước mắt.
9 giờ sáng ngày thứ Hai, Nga hơi mệt trong người do bị cảm mạo nên vẫn nằm lì trên chiếc chiếu cũ ngủ ngon lành. Cho đến khi tiếng điện thoại reo in ỏi mới làm cô thức giấc. Cô biết Andrew sẽ chẳng bao giờ gọi điện giờ này. Vì anh lo làm cô thức giấc, nên toàn gọi từ 11 giờ trở lên. Mắt nhắm mắt mờ nhìn vào màn hình sáng xanh của chiếc điện thoại màu hồng phấn hiệu Sam Sung, tên Thảo “đầu xù” đang nhấp nháy.
Bằng giọng oai oái trên điện thoại đến độ làm Nga tỉnh cả ngủ, Thảo báo tin vui là mình vừa tìm được một công việc bán thời gian cho Nga. Nghe được tin vui này làm Nga mừng không sao tả xiết, ngồi bật dậy đến tỉnh cả ngủ, quên cả mệt, miệng cảm ơn Thảo rối rít.
Theo như Thảo báo tin thì cuộc phỏng vấn cho công việc dạy kèm toán cho một em học sinh lớp 2 sẽ được hẹn lúc 10 giờ trưa và có thể dạy ngay hôm nay nếu phụ huynh đồng ý thuê Nga. Cô mừng rỡ vô cùng vội vàng sắp xếp mền gối để chuẩn bị đến địa chỉ mà Thảo đã cẩn thận nhắn tin qua cho cô. Mấy viên thuốc cảm cô xin tại phòng y tế ở chỗ làm khiến cơn bù ngủ vẫn kéo đến không kiểm soát. Người cô lân lân rơi vào khoảng giữa chừng không. Mặc dù vậy, cô vẫn gắng gượng mà nhanh chóng thay đồ chuẩn bị đi phỏng vấn.
Vừa mới thay đồ bước ra phòng tắm, tiếng trẻ con khóc oe oe khiến Nga tò mò. Khom người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Cô hốt hoảng khi vừa nhìn thấy bóng dáng khắc khổ của Chi, bạn gái lâu năm của anh Nhân. Tò mò hơn nữa khi trên tay Chi đang bồng một đứa trẻ sơ sinh. Nhìn dáng dấp còn yếu xìu của Chi dễ dàng để cô nhận biết được Chi vừa mới vượt cạn.
"Chị Chi! Đây là..."
Nga nhíu mày nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong vòng tay Chi thoáng chút nghi hoặc. Dự đoán một tin chấn động sắp sửa xảy ra, cô vội vàng tiến đến gần để hỏi thăm, đưa bàn tay lên chiếc nón xanh bạc màu rộng vành sửa lại ngay ngắn cho Chi. Ánh mắt vô cùng thương yêu và quan tâm sâu sắc.
Nhìn cử chỉ quan tâm của Nga, Chi chưa nói gì mắt đã đầm đìa lệ nhạt nhòa, bàn tay màu ngâm đen vỗ vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ dỗ dành cho nó nín khóc. Trong vòng tay Chi, đứa trẻ nhỏ xíu vẫn mở miệng tròn vo khóc in ỏi.
"Nga! Đây là con trai của anh Nhân và chị. Tụi chị đã..." Chi nói đến đây thì nghẹn ngào giọng, chỉ có nước mắt rơi sau đó mà không nói thêm được câu nào.
Tin chấn động này khiến mắt Nga mở to hết cở, cô đưa tay lên miệng che lại cảm giác bất ngờ. Khóe mắt cũng rưng rưng nhanh sau đó vì xúc động, bàn tay từ từ đưa lên gần đứa trẻ, chạm vào bàn tay nhỏ xíu của nó đang được bọc trong đôi bao tay màu vàng nhạt.
Nhanh chóng sau đó, Nga nghiêng đầu vào phía trong nhà để canh chừng bà Nguyệt. Rồi vội vàng kéo tay Chi ra ngoài. Cô sợ bà Nguyệt nghe thấy điều gì liên quan đến anh Nhân thì bệnh cũ tái phát thì mệt.
Ra đến tận đầu ngõ, Nga mới vội vàng hỏi thăm tới tấp, ánh mắt vô cùng xót xa cho người con gái nhỏ nhắn đã phải vượt cạn một mình mà không có người đàn ông yêu thương bên cạnh. Tự nhiên, cô cảm thấy trách Chi vô cùng khi đã không cho cô hay biết tin này để cô còn phụ giúp và chăm sóc Chi thời gian ở cử.
"Chị sinh khi nào? Sao không nói với em một lời? Dù sao, đây cũng là con của anh Nhân. Gia đình em phải có trách nhiệm với chị và cháu." Nga mếu máo, giọng nghẹn lại, mắt không rời đứa trẻ đang liêm diêm trong vòng tay mẹ sau một hồi khóc rát cổ họng.
Chi nhìn Nga ngậm ngùi, nét mặt mệt mỏi sau khi cam chịu mọi thứ một mình. Làm sao mà cô dám làm phiền đến Nga khi biết bà Nguyệt đau ốm liên miên như vậy, em út lại nheo nhóc không ai nuôi dạy. Nếu cô nói, Nga lại sẽ lo lắng. Cô và đứa trẻ nhỏ này lại là gánh nặng cho Nga thì sao? Vì thế, mà cô lặng lẽ tìm chỗ trọ, kiếm việc làm tạm thời để dành tiền chờ ngày sinh con.
"Chị giấu gia đình chuyện có thai. Giờ đứa trẻ được sinh ra rồi thì chị không biết phải làm thế nào? Má bắt chị lấy chồng Đài Loan. Nếu biết chị có con thế này. Chắc má đánh chị chết. Nga! Chị đến đây vì muốn nhờ em một việc...." Nước mắt lưng tròng, Chi ngập ngừng nói.
"Có chuyện gì vậy chị. Chị cứ nói đi. Đừng ngần ngại!"
Nga như đoán biết được ý định của Chi nhưng vẫn muốn biết rõ sự tình. Ánh mắt không giấu được vẻ thương xót và cảm thông dành cho người đối diện. Điều này khiến Chi cũng dễ dàng bộc lộ ra điều khó nói trong lòng.
"Chị biết chị là người mẹ không ra gì khi nói ra chuyện này. Nhưng chị không thể làm gì khác hơn ngay lúc này. Hiện giờ, chị không thể nuôi nấng cháu.” Chi cúi đầu nhìn đứa trẻ, nước mắt rơi như mưa xuống cả đôi má bầu bĩnh đáng yêu của nó rồi nghẹn giọng nói tiếp. Khó khăn lắm mới kể hết sự tình cho Nga nghe. “Giờ chị chỉ còn trông cậy vào em và gia đình. Nay anh Nhân mất rồi. Đây là cốt nhục duy nhất của anh ấy. Chị nhờ em chăm sóc nó cho chị..."
"Chị..."
Giọng Nga nghẹn đắng, chua xót nhìn gương mặt đẫm lệ của Chi. Cô không sợ gánh nặng và những khó khăn khi cưu mang một sinh linh bé bỏng như thế này. Nhưng cô nghe đau nhói lòng khi nghĩ đến việc, sẽ thật bất hạnh cho nó nếu phải xa mẹ khi chưa được một tháng tuổi đầu như thế này.
"Chị xin lỗi. Nhưng chị không biết phải làm cách nào..." Chi đưa mặt miết vào bên má mỏng manh của đứa trẻ như muốn được ôm ấp lần cuối cùng. “Em chưa làm mẹ. Em không thể hiểu được cảm giác của chị lúc này đâu. Chắc em nghĩ chị là người mẹ ác nhân ác đức lắm. Thiệt lòng, bỏ con đi như thế này, lòng chị đau như có ai xé nát thành trăm mãnh. Mấy ngày liền suy nghĩ, chị mới khó khăn mà đưa đến quyết định này.”
“Em hiểu chị mà. Chị đừng trách bản thân mình như vậy. Em không bao giờ có ý nghĩ về chị như thế đâu. Em chỉ thương cháu còn quá nhỏ mà phải xa hơi ấm của mẹ….”
“Chị biết chứ…” Nước mắt Chi càng rơi nhiều hơn. Ôm chặt đứa trẻ vào lòng, cô mới nói tiếp. “Nếu chị không tin tưởng em, chị đã không giao con cho em đâu Nga. Chị biết, em đang rất là khó khăn. Cưu mang thêm một đứa trẻ như thế này sẽ rất là thiệt thòi và tạo thêm gánh nặng cho em…”
Chi đau khổ, mắt đỏ hoe nhìn Nga. Chi ốm hơn trước rất nhiều. Người vốn nhỏ khó giờ càng gầy guộc hơn. Từ ngày Nhân mất, Chi như người mất hồn, không còn thiết sống trên đời nữa. Nhưng nhờ sự an ủi động viên của Nga và sinh linh bé bỏng đang hình thành trong người mình mà cô nuốt đau khổ vào trong tiếp tục sống tiếp.
Không muốn Chi áy náy về quyết định của mình, Nga nhanh chóng ngắt lời. Giọng chắc nịch để Chi khỏi dày vò và lo lắng. Cô hiểu Chi hơn ai hết. Nếu không cùng đường, Chi sẽ không bao giờ mà đến cầu xin nhờ vả mình như vậy.
"Chị đừng lo. Em sẽ chăm sóc cho cháu. Chị hãy làm những việc chị nên làm. Chị còn trẻ, còn cả một tương lai sáng lạng phía trước. Bất cứ lúc nào chị muốn thăm cháu thì hãy đến đây tìm em. Chuyện này em sẽ tìm cách thưa lại với gia đình. Tuyệt nhiên, em và gia đình sẽ không làm bất cứ điều gì gây điều tiếng cho chị. Khi anh Nhân còn sống, chị đã hết lòng vì anh. Giờ anh ấy đã mất rồi...."
XOẢNG
Chiếc ly thuỷ tinh cũ kỹ rơi xuống nền xi măng vỡ vụn tạo nên âm thanh chói tai làm cắt ngang lời Nga đang nói. Theo phản xạ, cô vội vàng quay lưng ra phía sau để xem chuyện gì xảy ra thì đã thấy bà Nguyệt ngã nhào xuống nền gạch ngất lịm tự khi nào. Tin đau buồn chấn động cô vừa nói như một liều thuốc độc cực mạnh làm tê liệt hoàn toàn trái tim bà, khiến bà không kiềm nén được nỗi đau mà hoàn toàn mất hết sức sống yếu đuối.
Nga hốt hoảng để lại Chi sau lưng, người cũng đang bàng hoàng trước sự bại lộ vô tình về bí mật mà cô và Nga đã cố công che giấu suốt nhiều tháng qua. Chạy đến chỗ bà Nguyệt đang nằm dài bất động, Nga hoảng sợ truy hô mọi người gần đó đến giúp đỡ rồi nhanh chóng đưa bà vào bệnh viện Chợ Rẫy.
Sau một tiếng đồng hồ cấp cứu, tình trạng của bà Nguyệt đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ đưa bà vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi một thời gian. Trước khi rời giường bà, bác sĩ còn dặn dò Nga rất kỹ, không được báo bất kỳ tin chấn động nào tương tự như vừa rồi với lời cảnh báo nghiêm túc. Nó sẽ khiến bà lên cơn đau tim và có thể lấy đi sinh mạng của bà bất cứ lúc nào. Bác sĩ bảo tình trạng sức khỏe hiện tại của bà chỉ là tạm thời. Bà Nguyệt cần được mổ tim gấp nếu muốn kéo dài mạng sống. Số tiền cả trăm triệu đồng, Nga không biết đào đâu ra.
Bất tỉnh cả một ngày đêm, bà Nguyệt mới từ từ mở mắt ra. Miệng vẫn còn bị bịt kín bằng mặt nạ cung cấp oxi, đôi mắt mệt mỏi vô hồn vì căn bệnh tim hoành hành giờ chỉ nhìn trân trân lên trần nhà. Dù bà đã cố nén cơn đau nhưng nước mắt cứ tuôn ra như thác đổ, trái tim vừa được cứu chữa giờ đau đớn như có ai rạch nát, như có ai đó cào xé đến độ thoi thóp. Bà có cảm giác sự sống của mình như đang bị ai đó tướt đi trước tin dữ mà bà vừa nghe. Càng nghĩ đến đức con trai trưởng hiếu thảo của bà, bà càng không thể nào kiềm được lòng mình.
Nga túc trực ngày đêm bên giường bệnh để canh chừng bà Nguyệt. Thấy bà vừa mở mắt đã khóc ròng rồi im lặng không nói gì. Cô cố kìm lòng mình lại, nén mọi đau thương và cả nước mắt vào trong, lên tiếng dịu giọng trấn an bà.
"Con xin lỗi mạ vì đã giấu mạ chuyện này. Vì con lo sức khỏe cho mạ. Con không muốn mạ đau lòng nên không có nói.”
Bàn tay trắng trẻo của Nga nắm lấy bàn tay nhăn nheo chi chit ống truyền thuốc của bà Nguyệt xoa xoa nhẹ rồi nói tiếp. Cô gắng tìm từ ngữ đơn giản và giảm đau thương nhất có thể để người nghe cảm thấy bớt đau lòng hơn. Mặc dù lòng cô lúc này vẫn đau âm ĩ không bút mực nào có thể tả nổi.
“Anh Nhân mất rồi mạ à. Giờ anh đang trên thiên đàng và phù hộ cho gia đình mình. Con biết nỗi đau đớn này sẽ khó mà nguôi ngoai với mạ cũng như với gia đình mình. Nhưng chúng ta cần cố gắng vượt qua. Nếu anh con thấy mạ như thế này thì anh sẽ buồn lắm. Con xin mạ đừng quá đau lòng để anh có thể thanh thản nơi chín suối mà sớm siêu thoát."
Bà Nguyệt vì những lời Nga nói mà nhắm hờ mắt lại, dòng nước mắt đục ngầu trượt dài trên đôi gò má cháy nắng đen thui, lồng ngực thở liên hồi cố nén cơn đau, tay cũng nắm chặt hơn bàn tay trắng nõn nà của Nga tạo thành hai gam màu đối lập không thể tách rời.
"Mạ biết không? Anh gửi xuống cho gia đình mình một đứa trẻ thật dễ thương để gia đình mình vơi đi nỗi nhớ thương anh đó mạ. Con đã hứa với chị Chi sẽ nuôi nó thật đàng hoàng và tử tế. Mạ ráng tịnh dưỡng để mau khoẻ lại chơi với cháu nội nghen mạ. Nó là một đứa con trai kháu khỉnh, giống anh Nhân như đúc mạ à. Cháu nội đức tôn đó nha mạ. Mạ có vui không mạ?"
Nga cố gắng tiếp tục cất giọng tươi tỉnh và lạc quan để vực dậy tinh thần bà Nguyệt, miệng nở nụ cười gượng gạo, đưa tay vuốt mái tóc điểm bạc của bà.
Bà Nguyệt tuy lòng đau như cắt nhưng vẫn cố kiềm nén. Chấp nhận sự thật một cách nhẹ nhàng. Ngoài việc này ra, bà có thể làm gì hơn? Bà sợ bệnh tình càng trầm trọng thì chỉ khổ cho Nga nên nuốt nước mắt vào trong. Nhắm hờ mắt nhiều lần để trấn an con gái.
Ông Thiên và mấy đứa em Nga sau khi nghe tin dữ thì vội vàng chạy vào bệnh viện. Họ thay phiên ở lại để chăm sóc bà. Còn Nga thì phải quay trở về với công việc.
Tiền để dành của Nga cũng cạn dần nên cô đành xin ứng lương trước nửa tháng để lo tiền viện phí cho bà Nguyệt. Chỗ này không cho ứng lương trước nhưng anh Thành hiểu được hoàn cảnh của Nga nên đã bỏ tiền túi ra cho mượn. Anh cũng chỉ mới đi làm ít ngày, mặt còn để lại thẹo bầm tím vẫn chưa phai. Gây họa cho anh rồi bây giờ ngửa tay cầm tiền của anh, cô khổ sở không biết dùng từ nào để nói lời cảm ơn và xin lỗi dành cho anh.
"Em cảm ơn anh Thành nhiều lắm. Lãnh lương xong, em sẽ trả lại anh liền..."
"Không sao đâu! Cầm lấy mà lo cho mẹ em. Thôi đi làm việc đi. Bàn VIP số 1 mới gọi thêm rượu. Em mang ra đi. Khách sộp đó!" (LTG: Tội nghiệp Thành ghê. Hỏng lẽ yêu Thành cho rồi ^_^)
Tan giờ làm ở Paradise, Nga chạy xe đạp đến bệnh viện để thăm bà Nguyệt. Mấy ngày nay, ông Thiên và các em cô thay nhau chăm sóc bà. Ban đêm, ông Thiên ở lại bệnh viện để chăm sóc vợ, còn ban ngày thì mấy đứa nhỏ thay phiên nhau chăm sóc bà cho ông đi làm.
4 giờ sáng, hành lang bệnh viện chỗ sáng chỗ tối chiếu ánh đèn trắng đục, không khí lạnh lẽo phà hơi cả vào người Nga. Cô cầm bịch trái cây và sữa mua từ lúc sớm để mang vào cho bà Nguyệt. Từ cửa, cô đã nhìn thấy ông Thiên gục gật bên giường vợ. Bà Nguyệt vẫn còn rất yếu nên thiêm thiếp ngủ suốt ngày đêm. Nga nghĩ có lẽ như thế lại tốt hơn. Vì khi thức, bà lại nhớ đến Nhân rồi khóc sưng cả mắt. Bác sĩ đã dặn tránh làm bà xúc động, nhưng việc này không dễ mà làm được.
Trong phòng còn có vài bệnh nhân và thân nhân đang ngủ nên cô cố gắng không làm mọi người thức giấc. Bước rón rén vào trong, Nga đặt bịch trái cây lên chiếc tủ nhỏ kê cạnh giường rồi lấy tấm mền mỏng choàng qua người ông Thiên. Dù đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến ông tỉnh giấc.
"Con đi làm mệt sao không về nhà ngủ đi? Ở đây, có ba trông mạ con được rồi..." Ông Thiên che miệng ngáp ngắn ngáp dài.
"Cả ngày, con đi làm không có thời gian vào thăm mạ nên con tranh thủ lúc nào rảnh thì vào thăm ba à..."
"Con ăn cơm chưa? Còn chút đồ ăn Ngọc nó mang vào hồi chiều kìa."
"Con ăn rồi. Ba đừng lo."
Đêm nay, Nga lại không ăn gì nhưng sợ ông Thiên hay ăn đêm không có gì ăn nên cô lại nhường phần. Lúc này, bụng cô réo in ỏi đến cồn cào.
"Mạ thế nào rồi ba?" Nga bóp bóp chân cho bà Nguyệt khẽ giọng hỏi. Đôi mắt đau đớn nhìn cơn bạo bệnh hoành hành bà từng ngày.
"Bác sĩ nói phải sớm phẩu thuật cho mạ con sớm nếu không thì..."
Ông Thiên thựng lại không dám nói trọn câu, nét mặt lo âu trầm ngâm nhìn bà Nguyệt đang nắm nghiền mắt, trên miệng vẫn còn ngậm chiếc ống dưỡng khí. Trong lòng ông thấy thương vợ vô hạn. Cả ngày lẫn đêm cứ day dứt và áy náy những gì mà đã đối xử với bà và cái gia đình này.
Theo lời bác sĩ chuyên khoa chuẩn đoán, bà Nguyệt bị mắc chứng phình động mạch chủ bóc tách. Là một biến chứng rất nặng của phình động mạch chủ. Bệnh nhân có thể đau dữ dội đến ngất đi. Bà Nguyệt có tiểu sử về tim mạch đã nhiều năm nay nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên chưa bao giờ được chữa trị triệt để. Đây cũng là một trong những lý do khiến tim bà bị biến chứng sang dạng khó chữa này.
Căn bệnh này rất nguy hiểm cho tính mạng cho dù chỉ đang ở giai đoạn đầu. Đây cũng là một ca phẩu thuật phức tạp với nguy cơ tử vong khá cao và chi phí cũng vô cùng đắc đỏ.
Để bảo toàn mạng sống cho bà Nguyệt, các bác sĩ đã khuyến cáo với gia đình về việc cần tiến hạnh phẩu thuật ngay, càng sớm càng tốt, để lâu sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng.
Nga nghe đến đây mà tay chân rụng rời. Cô vừa mất đi người anh trai. Giờ lại phải đón nhận tin dữ này khiến cô như quỵ ngã. Cô nhìn nam bác sĩ già trước mặt run run hỏi, giọng vô cùng lo âu.
"Thế tỷ lệ thành công cho ca phẩu thuật của mạ cháu là bao nhiêu phần trăm vậy bác sĩ?"
"Chỉ khoảng 40 đến 50 % thôi... " Viên bác sĩ đeo kính dày cộm ngập ngừng.
"Ít vậy sao bác sĩ?" Mắt Nga bắt đầu nhòe đi.
Nhìn vẻ mặt tái xanh vì rầu lo của Nga, viên bác sĩ liền trấn an.
"Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị bệnh tình cho mẹ cháu. Cháu đừng quá lo lắng. Việc bây giờ là cháu phải mau làm thủ tục giấy tờ cũng như tài chính để mẹ cháu có thể tiến hành phẩu thuật sớm. Việc này không thể để chậm trễ được."
"Thế chi phí phẩu thuật là bao nhiêu vậy hả bác sĩ?" Tay Nga nắm chặt lấy quay đeo của chiếc túi xách màu đà bà Nguyệt mua cho cô đã mấy năm rồi.
"Theo ước tính ca phẩu thuật này có thể lên đến gần 100 triệu đồng, chưa kèm theo chi phí phát sinh sau khi mổ. Vì thế gia đình nên chuẩn bị ngay từ bây giờ."
Vừa nghe số tiền viên bác sĩ vừa nói, Nga đã nhíu mày, nét mặt không giấu vẻ lo âu.
"Nhiều vậy sao bác sĩ?"
Nga không biết tìm đâu ra số tiền lớn như vậy trong khi tiền nợ Nhân mượn từ bọn cho vay vẫn đang rượt đuổi cô mỗi ngày.
Nhiều ngày nay, Nga đã hỏi một vài bà con thân thuộc nhưng chỉ nhận những cái lắc đầu. Người bà con ở tận Huế đồng ý cho cô mượng 100 triệu trước đây thì giờ vẫn chưa bán được đất. Nên chỉ cho cô mượn 5 triệu kèm theo lời hứa hẹn nếu như việc mua bán thành công. Nhưng lúc nào bán được mảnh đất này thì họ cũng không biết. Vì thế, hy vọng có được tiền trong trường hợp này vô cùng mong manh đối với cô.
Số tiền ít ỏi cô đang có trong người chẳng thấm vào đâu so với số tiền viện phí khổng lồ trước mặt. Giờ cô biết đào đâu ra 95 triệu còn lại? Không những thế, bác sĩ cũng đã nói số tiền cô phải chuẩn bị sau phẩu thuật cũng nhiều không kém. Nếu như ca phẩu thuật thành công, mỗi ngày chi phí cho kháng sinh điều trị từ 1 đến 4 triệu đồng. Chưa kể, ca phẩu thuật lần này không phải là duy nhất. Có thể cần thêm nhiều ca phẩu thuật lớn nhỏ sau đó để điều trị triệt để. Chi phí sẽ rất lớn mà gia đình sẽ phải đối mặt để cứu lấy mạng sống của người thân.
Nga nghe bác sĩ liệt kê sơ sơ thôi mà đã sây xẩm mặt mày, mắt nhoà, tai ù như không thể nhồi nhét thêm bất cứ thông tin nào nữa. Cô bước ra khỏi bệnh viện như người mất hồn. Quên mất mình phải đến chỗ dạy kèm vào lúc 11 giờ sáng. Cô vội vàng chạy ra bến xe buýt. Công việc này mà không nhở Thảo chắc cô cũng không có được. Vì hôm trước, do bà Nguyệt bị ngất xỉu nên cô không còn tâm hơi đầu mà đến chỗ làm.
"Sao mới dạy có buổi đầu mà xin ứng lương vậy cô giáo?"
Mẹ phụ huynh ngạc nhiên nhìn Nga. Chưa biết dạy dỗ con bà thế nào mà đã mượn tiền. Liệu có quay lại để tiếp tục dạy hay là có tiền rồi lặn mất tăm hơi?
"Dạ, mạ cháu đang bị bệnh. Cháu vì kẹt quá nên mới mạo muội hỏi dì..."
"Tôi hiểu, nhưng chuyện này để tôi nói chuyện lại với chồng tôi rồi trả lời cô sau vậy." Người phụ huynh ngập ngừng, ánh mắt nhìn Nga nửa dò xét, nửa cảm thông.
Mấy hôn nay, Sky vắng khách kinh khủng. Từ lúc vào ca đến giờ đã hơn 10 giờ đêm, Nga chỉ phục vụ cho mỗi hai bàn. Cô len lén cầm vài tờ tiền xanh đỏ khách tip cho đếm thầm rồi bỏ vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông. Vẻ mặt lo lắng và bồn chồn thấy rõ.
"Nga làm gì mà mặt mày xanh xao quá vậy? Vào trong dậm một chút phấn của Thảo đi. Phục vụ mà mặt mày như vậy ai mà cho tiền." Thảo cầm khây rượu đặt lên bàn, lấy tay nâng cầm Nga lên nói.
"Thôi, Nga không quen xài mỹ phẩm. Có lẽ, hôm nay, Nga ngủ không đủ giấc nên vậy."
"Cứ ôm đườm 3 công việc như thế này. Ăn uống thì thất thường kiểu này không ổn đâu. Gục hồi nào không hay đó. Đừng có ỷ lại sức trẻ. Nga mà bệnh rồi ai lo cho gia đình đây? Phải biết qúi sức khoẻ và bản thân mình chứ. Mà Thảo thấy, Nga đồng ý với cái tên côn đồ máu lạnh đó cho rồi đi. Thế nào, hắn ta cũng sẽ lo cho Nga mọi thứ. Chứ mẹ Nga đang bệnh thế này…."
Tốc độ thay đổi ý định của Thảo nhanh đến chóng mặt. Mới hôm kia thôi còn chửi rủa Andrew không tiếc lời. Hôm nay, cô lại có ý định xúi giụt Nga dấng thân vào hắn ta. Nhưng cũng phải thông cảm cho cô khi nhìn thấy bạn mình khổ sở và héo úa từng ngày như vậy. Tên côn đồ đó dù có máu lạnh thật. Nhưng dù sao cô thấy hắn ta cũng có vẻ yêu thương Nga thật lòng. Ít nhất là người duy nhất có thể giúp Nga thoát khỏi khó khăn trước mắt.
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.Trong lúc khó khăn dồn dập xảy ra với Nga, Chi bồng bé Thiên Nhật đến căn phòng trọ bé tí của Nga để gửi con. Ngày hôm sau, cô sẽ phải theo chồng sang Đài Loan sinh sống. Chồng tương lai của cô cũng không hề hay biết việc cô đã có mang và sinh con như vậy. Cô cũng không có ý định nói ra chuyện này. Chỉ muốn được chôn chặt bí mật này trong lòng để bắt đầu một cuộc sống mới.
Chi rưng rưng nước mắt trao đứa con chưa đầy một tháng tuổi cho Nga cùng túi quần áo với lời hứa hẹn, khi cuộc sống ổn định sẽ cố gắng làm kiếm tiền để gửi về Việt Nam lo cho thằng bé.
Nga dù đang rất khó khăn với trăm bề lo toan vẫn phải cắn răng chấp nhận không một lời oán trách. Đây là núm ruột duy nhất mà người anh trai quá cố của cô đã để lại. Làm sao cô có thể từ bỏ hay chối từ.
"Chị sẽ cố gắng làm việc để dành tiền về thăm bé Nhật. Nhờ em trông nó cẩn thận dùm chị. Xa con, lòng chị đau như cắt. Nhưng chị không còn cách nào khác. Ba má và gia định chị đều trông chờ vào chuyến xuất ngoại này của chị. Nếu chị không đi thì không ai lo cho ba má chị hết."
Chi gục đầu khóc tức tưởi, khiến Nga phải đặt cu Nhật xuống tấm đệm trên nền nhà mà ôm lấy Chi trấn an tinh thần, để cô có thể đến nơi mới mà bắt đầu một cuộc sống bình thản. Nga không hề trách cứ Chi một lời nào khi bỏ con ra đi khi bé còn quá nhỏ như vậy. Nga biết Chi từ lâu. Hoàn cảnh Chi cũng không khác gì cô. Nhà Chi nghèo. Bố Chi lại bị liệt nửa người, mẹ Chi thì sức khoẻ cũng không khá hơn mấy. Chi là con một trong nhà nên mọi gánh nặng đều đè lên vai. Chi không yên tâm mà để cu Nhật ở lại cho mẹ chăm lo. Chi lại sợ điều tiếng thiên hạ. Nếu ba Chi nghe tin lại lên cơn đột quỵ thì Chi không biết sẽ phải làm sao. Cùng đường, Chi chỉ còn biết trông chờ bên phía gia đình Nhân cưu mang đứa cháu nội bất hạnh.
"Chị yên lòng mà ra đi. Em hứa sẽ chăm lo cho cu Nhật thật tốt. Bất cứ khi nào chị muốn thăm Nhật thì cứ đến. Gia đình em không bao giờ trách cứ chị điều gì. Chị có làm việc cũng nhớ giữa gìn sức khoẻ. Không cần phải quá sức để gửi tiền cho cu Nhật đâu. Cứ lo cho ba mẹ chị trước...." Nga ôm lấy Chi, vuốt vuốt mái tóc dài bê bếch của cô an ủi và dặn dò.
Sau một hồi ôm cu Nhật thật chặt trong lòng rồi hôn lên người nó không biết bao nhiêu cái. Chi lầm lủi bước ra khỏi căn phòng trọ chật hẹp của Nga trong ánh mắt quyến luyến và đau đớn. Cô đứng tần ngần trước cửa, nước mắt lưng tròng nhìn cu Nhật đang ngủ ngon lành trong vòng tay Nga trước khi quệt nước mắt quay lưng bước đi.
"Chị lên đường bình an. Sang bên đó rồi, chị nhớ viết thư cho em hay nha."
"Chị cám ơn em Nga..."
Nga nhìn theo dáng Chi mà thầm cầu mong cho Chi sẽ gặp được người chồng tốt và bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Khi Nhân còn sống, Chi đã yêu thương và chăm sóc anh hết lòng. Vì thế, Chi xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc như bao người phụ nữ khác.
Trẻ con lớn lên rất cần được mẹ ủ ấm. Nó như là sức sống tiềm ẩn giúp trẻ nhỏ lớn lên từng ngày khoẻ mạnh và cứng cáp. Nga sờ sờ vào mái tóc đen dày của Nhật rồi bất giác khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi má ngày càng héo hắc của cô.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô Ba sẽ luôn yêu thương và hết lòng chăm sóc cho con. Cô sẽ làm tất cả để con được hạnh phúc và lớn lên bình thường yên vui như tất cả đứa trẻ khác trên thế giới này.
Anh Nhân, anh đừng lo lắng nhé. Em sẽ thay anh nuôi dạy cu Nhật. Anh ở trên thiên đường mỉm cười hạnh phúc nhìn con trai yêu lớn lên từng ngày anh nha....
Nga đưa mặt áp vào gò má sổ sữa của cu Nhật rồi ôm nó vào lòng. Thằng bé vừa thiếu hơi mẹ đã mè nheo oà khóc. Cô lúynh quýnh không biết phải làm sao. Mặc dù ngày trước, có lần, nhà thờ nhận được một đứa trẻ sơ sinh về nuôi. Mỗi lần, cô đến đó đều ẵm bồng đứa trẻ nhỏ này, thay tả và cho nó bú bình.
Đang cuống cuồng chẳng biết làm cách nào ngoài ôm chặt thằng bé trong lòng và vỗ vỗ nhẹ vào mông nó, Nga chợt nhớ đến lời chị Đào, người làm chung với cô trong hội từ thiện. Chị dạy cô rằng, trẻ sơ sinh khóc thường có hai lý do. Một là nó đói. Hai là tả bị ướt cần được thay. Nhớ đến đây, cô vội vàng lấy bình sữa Chi đã pha sẵn trong túi đồ, mở nắp rồi đút vào miệng cu Nhật. Vậy mà thằng bé vẫn cứ khóc và không thèm bú.
OE OE OE
"Ơ! Ơ! Cô Ba xin lỗi cu Nhật. Cô Ba biết rồi. Tả con ướt nên con quấy phải không?"
Nga vội vàng đặt cu Nhật xuống nệm, vụng về kiểm tra tả của cu cậu. Đúng thật là Nhật vừa mớ ị xong nên nhoèn nhoẹt trong quần, khó chịu nên khóc quấy. Thấy khuôn mặt có phần sảng khoái của cu cậu khi được giải thoát khỏi chiếc tả bức bí, cô bất giác mỉm cười. Nụ cười tươi hiếm hoi sau nhiều năm vụt tắt. Cô vội vàng lấy tả thay cho cu Nhật rồi cho nó bú.
Lạy Trời! Thằng bé được sạch sẽ, no bụng thì lăn ra ngủ lon lành chỉ sau vài câu hát ru mới học của cô.
Nhìn cu Nhật say sưa ngủ, còn đưa ngón tay vào miệng bú lấy. Nga ngồi mỉm cười nhẹ nhìn thằng bé, liên tục cúi người hôn lên đôi má phúng phích thơm thơm mùi sữa non của nó. Mùi hương thật dễ chịu đến cô cũng phải thốt lên. Làn da Nhật mỏng manh và mềm mượt khiến cô cùng thích thú khi được cạ mũi mình vào đó. Cảm giác lần đầu làm cô của một đứa trẻ thật hạnh phúc và đặc biệt. Cho dù điều này có diễn ra trong hoàn cảnh éo le và khốn cùng nào đi chăng nữa.
Nga nhìn Nhật thật lâu mà không biết chán. Thằng bé giống Nhân như đúc cứ như hai tờ giấy copy, làm cho cô có cảm giác như đang nhìn ngắm gương mặt của chính anh trai mình. Cô đã từng đọc ở đâu đó nói rằng, sự sống nẩy mầm từ trong cái chết. Có phải anh Nhân của cô đã được trời Phật thương xót mà gửi đến nhân gian trong hình hài của đứa trẻ nhỏ nhắn này để làm nguôi ngoai nỗi đau của người thân yêu. Nếu quả thật đúng như vậy thì số anh lại thêm một lần khổ hạnh nữa rồi. Vừa mới lọt lòng đã phải lìa xa hơi ấm của mẹ. Cho dù cô và gia đình có cố gắng chăm lo cho Nhật tốt đâu đi nữa thì vẫn không bao giờ có thể bù đắp được khoảng trống và sự thiệt thòi to lớn này. Khi mà một đứa trẻ vừa mới sinh chưa đầy một tháng đã không được nằm trong vòng tay ấm áp của cả cha và mẹ. Nghĩ đến đây, khóe mắt cô lại nhòa đi…
"Con ai vậy hả Nga?"
Giật mình nghe tiếng hỏi, Nga ngước mắt lên nhìn thì thấy ông Thiên đã đứng ở cửa. Giọng ông hơi lớn làm đứa trẻ rung mình một cái, chút xíu nữa thì đã thức giấc.
Nga vội vàng đưa tay lên miệng nhìn ông Thiên ra giấu nói khẽ. Ông Thiên gật gật đầu vẻ hối lỗi, chăm chú nhìn thằng bé rồi đi đến ngồi bên cạnh cô. Có lẽ, ông định thốt ra điều gì đó nhưng lại im bật.
"Con anh Nhân đó ba..." Nga khe khẽ nói, mỉm cười nhẹ âu yếm nhìn Nhật.
"Cái gì?" ông Thiên giật mình trợn tròn mắt hỏi lại. "Con vừa nói gì?"
Mấy ngày qua, vì quá bận rộn làm việc, cộng với chuyện bà Nguyệt nhập viện. Nga cũng quên mất việc ngồi xuống nói chuyện với cả nhà về hoành cảnh của Chi và cu Nhật, khiến ông Thiên vô cùng sửng sốt. Gương mặt kinh ngạc thoáng chút xót xa của ông chiếu xuống hình hài của đứa cháu nội đức tôn bé nhỏ. Khoé mắt già nua của ông rươm rướm lệ đục ngầu. Dường như, càng lớn tuổi, sức chịu đựng của con người ta dần yếu đi. Ông Thiên không phải là người mau nước mắt. Nhưng từ ngày Nhân mất, ông hay thở dài và thỉnh thoảng lại khóc kín đáo.
"Cháu đức tôn của dòng họ nhà mình đó ba. Do lặng lẽ sinh con một mình nên chị Chi đã tự đặt tên cho Nhật mà không hỏi ý ba. Chị Chi nhờ con nói lại với ba mạ đừng giận chị Chi chuyện này. Tên bé là Trần Thiên Nhật. Tên đẹp mà phải không ba?" Nga mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt thoáng buồn miên man.
"Giống thằng Nhân quá!" Ông Thiên xuýt xoa đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ xíu của Nhật. "Thế mạ con biết chuyện này chưa?"
"Dạ! Biết rồi! Chính nhờ đứa cháu nội này mà mạ đã cố gắng gượng qua cơn bạo bệnh đó ba..."
"Còn con Chi?" ông Thiên bất chợt hỏi. Lúc đi từ trong hẻm, ông có thoáng thấy cô nhưng không dám chắc nên không gọi.
"Chị Chi đi lấy chồng rồi ba à. Nhưng mà gia đình mình không nên trách chị ấy mà tội nghiệp. Chị ấy cũng vì muốn báo hiếu cho ba mẹ chị ấy thôi. Anh Nhân cũng mất rồi. Chị ấy cũng không thể sống mãi như thế được." Nga khẽ giọng. "Chuyện dài dòng lắm. Khi nào có thời gian, con lại kể cho ba nghe sau. Bây giờ, nhà mình cố gắng chăm lo cho cu Nhật thay anh Nhân ba ha."
Ông Thiên gật gật đầu, lau vội giọt nước mắt trên khuôn mặt già nua rồi nhìn Nga với vẻ mặt đầy lo lắng và xót xa.
"Lại khổ con nữa rồi Nga..."
"Gì mà khổ hả ba? Nhà có thêm người thì càng vui. Cu Nhật ăn bao nhiêu mà lo nhỉ.."
Nga gượng cười, lấy hai tay nắm đôi chân bé tí của Nhật. Thằng bé ngủ ngon lành. Trộm vía nó khá là ngoan ngoãn. Quay sang ông Thiên, cô nở nụ cười xinh tươi hồ hỡi với ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
“Ba à! Con quyết định rồi. Con sẽ là mạ nuôi của cu Nhật. Có được không ba?”
Ông Thiên cười cười, lấy tay xoa đầu Nga.
“Ừ! Cũng được. Chứ không có ai cho nó gọi bằng mạ thì tội nghiệp lắm. Kiểu này chắc phải tìm thêm ba nuôi cho nó.” Ông Thiên nhìn Nga trêu.
Thấy ông Thiên ngụ ý trong lời nói, Nga đỏ ửng cả mặt khoát tay từ chối.
“Ba à! Một mình mạ nuôi là đủ rồi. Ba có bao giờ nghe từ Single Mom chưa?”
“Ây da! Tiếng Tàu, tiếng Mĩ sao ba con biết được.”
“Single mom là tiếng Anh đó ba. Nó có ý nghĩa dành cho những bà mẹ nuôi con một mình hehe.” Nga mỉm cười vu vơ khi tưởng tượng lần đầu tiên được làm mẹ.
“Ừ! Mà con cũng mau mau có bạn trai đi. Để cho cu Nhật có ba nuôi luôn. À! Ba nghe Dì Tám bán bún bò Huế trước hẻm kể là, bả hay thấy con lên xe du lịch với một thằng cao lớn nào đó. Là ai vậy con? Sao không dắt về ra mắt với ba mạ?”
Nghe ông Thiên hỏi thế, Nga thựng người nhìn ông, môi khẽ mím lại, ánh mắt ngây ngô như đang suy nghĩ gì đó rồi trả lời ngập ngừng.
“Người quen thôi à ba!” Nga chắc nịch. Miệng mím lại khi nhắc đến cái tên hắc ám đó.
“Người quen gì mà Dì Tám nói, hay thấy con đi chung với nó.”
“Tại có công việc đó ba. Thôi! Con đi nấu cháo để ba mang vào cho mạ nha.”
“Ừh”
Ông Thiên nghe Nga nói thế thì không cố công hỏi nữa. Gương mặt có vẻ buồn một chút khi nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô. Trong lòng ông không những xót xa cho cô con gái lớn xinh đẹp thiếu may mắn của mình. Mà còn cảm thấy tiếc rẻ vô cùng trước sự phủ nhận thẳng thừng của cô. Không tiếc sao được, khi ông nghe bà Tám đầu hẻm kể về người con tray hai đi chung với Nga bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Chỉ nghe bà diễn tả chiếc xe hơi mới cóng mà bà đoán là vài tỷ thì ông đã tiếc đứt ruột. Lúc hỏi Nga chuyện này, ông đã thầm khấn Trời Phật cho đó là sự thật. Nào ngờ, Nga lại nói thế làm ông mất hết hy vọng mong manh luôn.
Nhà có thêm người là thêm một miệng ăn. Huống chi đây lại là một đứa trẻ cần được chăm sóc và quan tâm cẩn thận. Thiên Nhật từ ngày xa mẹ thì èo ọt, ốm đau liên miên. Hết nóng lại sổ mũi làm Nga tất bật ngược xuôi để lo cho thằng bé. Thương đứa trẻ bất hạnh phải xa ba mẹ từ nhỏ. Cô dồn hết tình thương vào nó. Bao nhiêu tiền kiếm được đều mua sữa tốt cho nó bú. Nó mà có biểu hiện gì lạ dù chỉ là một chút xíu, cô cũng quáng quàng đưa đi bác sĩ. Có thể nói, bao nhiêu tiền cô kiếm được đều dồn vào cho bà Nguyệt và cu Nhật.
Đang trong lúc khó khăn như thế này. Nga lại nhận một tin khiến cô choáng váng, cô bị Sky và cả Paradise cho thôi việc.
Do dạo gần đây, Nga không có tiền đưa cho bọn xã hội đen đồng nào nên chúng liên tục đến Sky để gây áp lực đòi nợ, khiến ban giám đốc điều hành Paradise buộc phải đưa ra quyết định thôi việc cho cô. Cùng lúc đó, cô cũng nhận quyết định cho thôi công việc tạp vụ phòng của Paradise. Khi nghe tin này, cô như muốn ngã quỵ trong phòng Nhân sự khi được mời lên. Ngoài nguyên nhân đám cho vay đến gây mất trật tự Bar, làm ảnh hưởng đến hình ảnh khách sạn nói chung. Cô biết Bảo Hân, giám đốc nhân sự của Paradise chẳng ưa gì cô từ lâu. Hân vốn là bạn gái lâu năm của anh Thành, người quản lý trực tiếp của Nga. Thành là một người quản lý tốt và hết lòng vì nhân viên. Nga đặc biệt khó khăn hơn những nhân viên khác nên Thành đặc biệt chú ý và thường xuyên giúp đỡ. Coi Nga như em gái. Chính vì điều này đã gây nên sự hiểu lầm và ghen tức trong lòng Hân, mặc dù Thành vẫn luôn giải thích rõ ràng với cô. Nhưng trong đầu người phụ nữ đang yêu này, việc bạn trai mình thường xuyên đứng ra giúp đỡ người con gái khác, đặc biệt lại xinh xắn như Nga khiến cô ngấm ngầm ghen ghét. Sau khi biết chuyện Thành vì Nga mà bị đánh đến độ nhập viện, Hân luôn ngấm ngầm muốn khai trừ Nga ra khỏi Paradise. Vì thế, cơ hội lần này quả là có một không hai. Hân nhanh tay hất cẳng Nga ra khỏi Paradise mà không hề bị mang tiếng "giận cá chém thớt" và lợi dụng chức vụ.
Mặc cho Nga năn nỉ, van xin Hân được giữ lại công việc tạp vụ và Thành hết mực góp lời khuyên ngăn. Hân vẫn mạnh tay ký vào đơn cho thôi việc của Nga. Cô còn lấy lý do cấp trên đã ra quyết định như vậy. Cô có muốn cũng không thể nào thay đổi được gì.
“Chị Hân à! Em biết việc bọn cho vay đến Sky quậy phá đã làm ảnh hưởng đến Bar. Điều này em biết và hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng còn công việc tạp vụ thì bọn chúng vẫn chưa biết. Hơn nữa, em cũng không có vi phạm điều gì với công việc này cả. Mong chị thương tình cho em giữ lại công việc này nha chị.”
Hân ném bao hồ sơ xin việc màu xanh dương của Nga lên bàn. Ngã người nhàn nhã ra phía sau ghế, cô cười khinh bỉ trước những lời Nga vừa nói.
“Cô đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Cô nói, cô không làm gì sai trái ở Paradise với công việc tạp vụ của mình sao? Sao cô không nói trắng trợn ra là, nếu cô nghỉ làm ở đây, cô sẽ không còn chỗ để mà mua bán dâm đi. Lúc đó, có lẽ, tôi còn thương tình vì sự thành thật của cô mà có thể suy nghĩ lại tìm cách giúp đỡ.”
“Chị! Chị nói gì, em không hiểu?”
“Bây giờ, mà cô còn giả vờ ngây thơ trong sáng vô tội như vậy nữa sao? Tôi nói thiệt nhé, bản mặt của cô đóng kịch thì chỉ có đàn ông nó tin thôi. Chứ không làm sao qua mắt được tôi đâu. Cô nói cô không làm gì sai? Vậy thì hàng đêm, cô vào phòng hạng Tổng Thống với tên khách giàu có kia làm gì mà ở đó suốt 4 tiếng đồng hồ. Ngày nào cũng vậy?”
“Em…”
Nga ngớ người trước những lời Hân nói mà không thốt lên được lời nào. Bởi vì, thật ra, cô cũng không biết phải nói gì đây?
“Đàn bà và đàn ông ở cùng một phòng không làm chuyện đó thì làm chuyện gì? Đừng nói là cô vào đó chỉ dọn phòng nha. Mà dọn đến những 4 tiếng lận. Theo tôi biết thì phòng hạng Tổng thống thường không một hạt bụi nào cả. Chắc là cô vào phủi bụi cho hắn ta?”
“Em không có như vậy. Chắc chị đã hiểu lầm em rồi.”
Nga nhìn Hân, khổ sở giải thích nhưng lại chẳng thấy sự động lòng hay cảm thông nào trong đáy mắt xinh đẹp của người trước mặt.
Từ ngày đầu gặp lại Nga, Andrew đã ra lệnh cho Tiệp đặt lâu dài phòng hạng Tổng Thống của Paradise để lui tới nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi như không hẳn là như vậy. Vì anh chỉ đến đó thư giãn trong thời gian Nga làm việc mà thôi. Khi đặt phòng, anh cũng đưa ra yêu cầu với khách sạn là chỉ cho minh Nga vào dọn dẹp phòng mình, liên tục 4 tiếng đồng hồ không được bước ra khỏi phòng. Mọi chi phí phát sinh anh sẽ không ngần ngại chi ra. Tất nhiên, Paradise đâu thể để mất một khách VIP như vậy nên gật đầu đồng ý nhanh chóng.
Và nguyên nhân Nga bị nghỉ việc cũng bắt đầu từ đây khi nhân viên trong Paradise liên tục xì xầm và bàn tán việc cô được quan tâm ưu ái đặc biệt. Họ rỉ tai nhau việc cô ở cùng với một người đàn ông liên tục 4 tiếng đồng hồ như vậy, làm gì trong đó thì chỉ có trời mới biết được. Tệ hơn nữa, họ còn cho rằng cô chỉ là gái bán dâm không hơn không kém.
Nhưng thực sự, đằng sau cánh cửa màu trắng hoa văn vàng của căn phòng xa hoa đó, Nga đã làm những gì?
Ngủ!
Xin thưa! Cô chỉ việc vô đó lúc 1 giờ đêm, ngủ đến 4 giờ sáng rồi đẩy xe dụng cụ đi về.
Vì đó là việc mà Andrew bắt Nga làm. Mỗi buổi tối khi đến phòng anh với mục đích quét dọn. Anh đều đem cất hết dụng cụ của cô. Sau đó thì bắt cô ngồi trước một bàn đầy ắp thức ăn và bắt ăn cho hết. Rồi sau đó, anh ép buộc cô leo lên giường ngủ đến 4 giờ sáng. Tất nhiên, anh sẽ là người nằm cạnh cô và không ngần ngại cho tay chân một chút
xíu. Tuy nhiên, hành động này chưa bao giờ đi quá giớ hạn nên nó vẫn kéo dài đến ngày cô bị cho nghỉ việc.
Ban đầu, Nga chống đối quyết liệt. Cô vẫn cố gắng ra sức làm công việc quét dọn của mình. Mặc dù, phòng anh cũng chẳng có gì phải dọn. Tuy nhiên, Andrew lại không phải là người dễ dàng để cô chống đối như vậy. Anh đem giấu hết đồ nghề của cô rồi ép buộc cô làm theo ý anh. Nếu không làm, cô lại bị anh đe dọa là sẽ viết giấy phàn nàn về thái độ làm việc của cô.
Vì thế, sau vài ngày ngồi không trong phòng hết trừng mắt rồi chiến tranh với anh. Cô ăn xong rồi leo lên giường ngủ đến hết ca rồi xách đồ ra về. Có một chút nhàn hạ cho cô từ đó, nhưng thực sự cô không cảm thấy dễ chịu về việc này cho lắm.
Suốt quãng thời gian ngắn ngủi xảy ra chuyện này, cô cũng có nghe những lời xì xầm của những người đồng nghiệp về mối quan hệ giữa cô và Andrew nhưng cô đã bỏ ngoài tai, cố gắng không bận tâm hay để ý. Bởi vì cô biết, ngoài im lặng ra, cô cũng không thể làm gì khác hơn. Trước giờ, những người thích nói xấu về người khác lại rất ít chịu nghe lời giải thích nào. Vì thế, cô đành chọn cách im lặng. Cố gắng giữ vững ý nghĩ, nếu cô không làm gì sai trái thì mình không phải hổ thẹn với chính mình. Mặc dù, cô đã thầm mặc định tư tưởng về điều này trong đầu. Nhưng thực sự, cô cũng đã rất khổ sở khi những lời bóng gió đầy ác ý cứ lọt vào tai mình mỗi ngày.
“Nhìn bộ dạng của nó hiền vậy mà ghê thật. Dám xem chỗ làm như là địa điểm để mua bán dâm.”
“Bà không biết à? Lù lù xách cái lu mà chạy đó.”
“Hết chuyện làm hay sao mà lại ăn nằm với đàn ông ở chỗ này. Chỉ có loại trai đã có vợ con đuề huề mới bước vào khách sạn mà quấn nhau với gái.”
“Ê! Bà thấy mặt hắn ta chưa? Đẹp trai lắm đó nha!”
“Bà không biết à? <Đẹp> hay đi đi chung với <đểu> đó! Chỉ vài ngày thôi là thấy đá đít con này để đi với con kia ngay thôi. Chờ xem!) (LTG: Lời lẽ của người ganh tỵ ^_^)
Những lời bóng gió, hay nói đúng hơn là nhắm thẳng vào cô cuối cùng cũng đã kết thúc, khi cô lững thững cầm bộ hồ sơ và ít tiền lương ra khỏi Paradise. Nắng chiều ảm đạm vàng vọt bấu víu lên thân thể của cô, càng tôn lên sự mệt mỏi và khốn cùng.
Thẫn thờ ngồi ở bến xe buýt rất lâu, xe đón khách qua lại bao nhiêu lần mà cô cũng không hề hay biết. Đến khi giật mình nhận ra thì trời đã nhá nhem tối. Trước mắt cô là màn đêm với dòng xe nhấp nháy đèn đủ màu vẫn chạy liên tục qua lại nhưng cô chẳng còn thiết nhìn thấy gì. Bởi vì trong mắt cô giờ đây chỉ chứa đựng sự lo âu và muộn phiền dày đặc. Một lúc thật lâu sau đó, cô mới đứng dậy, bước những bước chân nặng nề vào bệnh viện để thăm bà Nguyệt.
Công việc duy nhất còn lại của Nga là làm gia sư môn Toán cho một cậu học sinh lớp Ba với giá lương 400 ngàn một tháng. Nhận được số lương mà phụ huynh đã đồng ý cho cô ứng trước. Cô buồn rầu xách giỏ đến trung tâm giới thiệu việc làm để xin việc khác. Trong lòng cô vô cùng lo lắng cho những ngày sắp tới, vì để tìm được công việc mới nhanh nhất cũng sẽ mất đến vài ngày.
Nga buồn bã ra khỏi trung tâm giới thiệu việc làm sau khi vò đầu bên cuốn sổ ghi chi tiết thông tin tuyển dụng Sau đó, cô không về thẳng nhà mà ghé sang chợ để mua thức ăn và chút sữa cho cu Nhật. Tiền lương ít ỏi sau khi cho thôi việc cũng cạn dần vì cô đã dùng tất cả để đóng viện phí cho bà Nguyệt. Nhìn vài đồng bạc lẻ còn lại trên tay, cô thấp thỏm lo lắng không nguôi. Trong lòng cứ cầu khấn ơn trên giúp cô mau chóng sớm có việc làm. Nếu không thì ngay cả cái ăn cũng không có chứ đừng nói đến việc trang trãi viện phí cho mẹ cô.
Khi đi đến đầu chợ Cuốn Chiếu, Nga giật mình khi nhìn thấy bọn cho vay tiền. Vừa nhìn thấy bọn chúng, cô đã vội vàng chạy bấn loạn, nấp vào trong một quán nước ven đường đến khi bọn chúng đi khuất rồi mới dám bước ra. Mấy ngày nay, bọn chúng canh chừng cô sát sau. Đi đâu cũng chạm mặt. Kiểu này, cô phải nhanh chóng tìm nhà trọ mới thôi. Nga cũng đang tìm nhà trọ mới nhưng chưa tìm ra chỗ nào. Chỗ nào rẽ thì lại quá xa trường học cho bọn trẻ. Chỗ nào tốt hơn chút thì lại quá đắt tiền, cô không thể kham nổi. Nhưng vẫn phải tìm nhà thôi. Nếu không, bọn chúng lại đến quậy phá thì phiền. Đặt tay lên ngực, cô nghiêng đầu sau bức tường nhìn theo bọn chúng. Lạ thay, tên đầu trọc không biết bị gì mà phải ngồi xe lăn. Cô đoán chắc là do bị ai đánh. Nhìn dáng vẻ nhăn nhó và chửi mắng đàn em của hắn, cô mím môi chép miệng, đáng đời cái tên chuyên ăn hiếp phụ nữ. Có như vậy mới chừa thói đánh người không thương tiết và cho vay nặng lãi như cắt cổ thiên hạ.
Rời chỗ nấp, Nga vào trong chợ mua nhanh vài trứng hột vịt để về luộc cho mấy đứa nhỏ và miếng thịt bé xíu để nấu cháo mang vào bệnh viện cho bà Nguyệt. Sau đó, cô ghé tiệm tạp hoá không quá xa nhà trọ mua hộp sữa Dilac đỏ cho cu Nhật. Sữa con nít đúng là mắc thiệt. Nga chép miệng rồi mua thêm một hộp sữa cô gái Hà Lan cho mẹ cũng đắc không kém. Cô vừa đi vừa đau đầu đếm mấy đồng bạc lẻ cuối cùng trên tay. Bất thình lình, cô nghe tiếng gọi hằn hộc phát ra từ một quán bún riêu bên đường.
"Thiên Ngân! Lấy thêm mắm ruốc cho khách kìa..."
Nga nhíu mày đứng bên ngoài nhìn vào thì thấy bé Ngân nhà mình đang trong chiếc áo trắng với phù hiệu của trường, cổ vẫn còn đeo khăn quàng đỏ đang quệt mồ hôi trên trán bưng nguyên mâm chén bát ăn dở của khách xuống chỗ rửa chén ngay bên cạnh bà chủ bán bún riêu. Trong góc quán, chiếc cặp màu đỏ Nga mua cho nó đang được đặt chèo queo.
Giờ này, đáng ra Ngân phải ở trường mà?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nga không chạy vào mắng nó một trận nên thân mà đứng tựa người nép bên bức tường, chân cô khuỵu xuống, trái tim đã chịu quá nhiều thương tổn đang đau lên liên hồi như ai đó bóp nghẹt.
Khoé mắt long lanh chảy dài hai dòng lệ mặn đắng trước đứa em gái mới ít tuổi đầu mà đã biết nghĩ cho gia đình. Hi sinh cả việc học hành và tuổi thơ vốn vô lo vô nghĩ chỉ biết đến mái nhà trường, đến nơi ồn ào đông đúc này, bưng bê cho người ta để kiếm tiền. Cô bất lực đánh mạnh vào lồng ngực mình, ôm mặt khóc nức nỡ. Bịch thức ăn đang cầm trên tay rơi phịch xuống nền đất xi măng lòi lõm phủ rêu xanh làm bịch hột vịt bể nát.
XOẢNG XOẢNG RẦM
"Cái con nhỏ này! Từ hôm qua đến bây giờ, mày làm bể hết bao nhiêu cái tô rồi hả? Thôi! Thôi! Mày đi về dùm tao đi. Coi như tiền công của mày đền vào mấy cái tô bể. Thiệt mệt! Mướn mấy đứa như vầy còn vướng vếu thêm chứ chả giúp được gì..."
Bà bán bún rêu mập mạp ngồi bên nồi nước lèo. Tay khoăn khoắt múc nước đổ vào tô cho khách, luôn miệng mắng nhiết Ngân.
Bé Ngân đứng khúm núm bên cạnh bà, nghe bị đuổi việc thì nước mắt ngắn, nước mắt dài cất giọng nài nĩ.
"Cô ơi! Cô cho con làm đi cô. Con hứa sẽ cẩn thận hơn. Không làm bể tô của cô nữa đâu."
"Thôi! Đi! Đi! Mày chẳng làm được việc gì nên thân. Ở đây càng làm mỏi miệng tao thôi..."
"Cô! Con năn nỉ cô mà cô ơi. Mạ con bị bệnh. Con cần kiếm chút tiền để phụ chị con cô ơi! Cô cho con làm đi cô..."
Lời Ngân van xin khiến khách đang ngồi ăn cũng phải mủi lòng mà ngoáy nhìn thương xót. Vậy mà bà bán bún riêu kia vẫn lành lùng khoát tay đuổi thẳng.
"Tao đã nói không là không. Làm gì mà nhiều lời dữ vậy? Tao lạ gì mấy chiêu trò của bọn nhãi ranh chúng mày. Tuổi này chắc kiếm tiền chơi điện tử chứ giúp gì gia đình…."
"Cô! Con xin cô mà cô. Con nói thiệt đó cô. Mạ con đang bị bệnh tim nặng lắm, cần phải mổ. Giờ mạ đang nằm trong bệnh viện Chợ Rẫy đó cô." Ngân nói trong nước mắt.
Mặc cho bà chủ bán bún riêu trợn mắt quát đuổi thẳng, Ngân vẫn cố gắng nán lại nài nỉ và van xin. Hình ảnh đứa em gái nước mắt đầm đìa trước mặt khiến tay Nga bấu mạnh vào bức tường đầy rêu phong, môi cô mím môi, khẽ nhắm mặt lại cố ngăn dòng lệ trong veo liên hồi chảy dài. Cô nhanh chân tiến đến chỗ Ngân kéo lấy tay con bé nói.
"Đi về ngay cho chị! Giờ này, em không đi học mà làm gì ở đây hả?"
Ngân mất hồn khi thấy Nga đứng sừng sững trước mặt. Con bé sợ đến nỗi run lên cầm cập, với tay lấy nhanh cái cặp da rồi lủi thủi cúi đầu đi nhanh theo sau lưng cô. Suốt đoạn đường về, cô không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quệt nước nước mắt vẫn đang lăn dài trên gò má trắng xanh.
Ngân biết chị đang giận nên chỉ gục đầu đi theo sau. Chiếc áo trắng ướt đẫm mồ hôi vẫn còn đọng lại vết ố do nước lèo bún riêu bắn lên tự bao giờ.
Về đến nhà, Nga đùng đùng nổi giận, nhanh tay cầm cây thước kẻ ông Thiên vốn dùng mỗi lần phạt các con mình. Cô bắt Ngân quỳ xuống nền nhà mặc cho ông Thiên đang bồng cu Nhật đứng nhìn mà không biết cớ sự gì.
"Chuyện gì vậy Nga? Sao lại đánh nó?"
Ông Thiên vỗ vỗ nhẹ vào mông cu Nhật ru nó ngủ. Thằng bé bị sốt nên nằm thiêm thiếp trong vòng tay ông, đưa bú ngón tay cái vào miệng bú. Thỉnh thoảng lại thở khò khè.
Nga đang bực mình nên không trả lời ông Thiên. Cô ngồi bệch xuống nền nhà lớn tiếng hỏi tội Ngân.
"Sao em lại đi làm những việc đó? Sao lại tự ý bỏ học mà không nói với chị hả?"
Ngân vì sợ Nga giận và sợ bị ăn đòn thì mếu máo khóc oà. Hai tay khoanh lại trước ngực thành khẩn xin lỗi cô.
"Chị Ba ơi! Em xin lỗi chị. Chị đừng giận em...."
"Em nghỉ học mấy ngày rồi?" Nga nén nước mắt, cứng rắn nhìn Ngân hỏi.
"Dạ, một tuần rồi..." Ngân ngập ngừng một hồi rồi mới lí nhí trả lời.
Nghe đến đây, Nga mím môi, nước mắt ứa ra, quất mạnh cây thước kẻ vào mông của Ngân. Con bé không dám né mà chỉ chịu trận, hai tay khoanh lại chặt hơn, mặt đỏ rần cố nén cơn đau, khiến Nga thương đến đứt ruột.
Ông Thiên giờ hiểu chuyện chỉ thở dài một cái rồi lẳng lặng bồng cu Nhật ra đầu ngõ vì sợ thằng bé thức giấc. Nhưng thật ra, ông sợ phải đứng đây mà chứng kiến cảnh đau lòng này.
"Tại sao em lại coi nhẹ chuyện học như vậy? Em có biết ba mạ đã trông chờ vào em như thế nào không? Mạ bệnh nằm liệt giường bây giờ cũng là vì đã phải trãi qua bao ngày vất vả kiếm tiền cho chị em mình ăn học. Tại sao em lại làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy hả?"
Ngân nhìn Nga, gương mặt đỏ gấc, nước mắt nhoẻ nhoẹt lấm lem, mồ hôi nhễ nhãi, người toát ra đầy vị mắm tôm và nước lèo bún riêu.
"Vì em thấy nhà mình khổ quá. Em thương mạ bệnh. Em thương chị Ba vất vả làm ba công việc mỗi ngày. Giờ chị lại mất việc. Em muốn phụ chị. Em muốn giúp đỡ gia đình mình. Em xin lỗi chị. Lần sau, em không dám làm như vậy nữa...."
"Sao em làm những chuyện như vậy mà không nói với chị hả?" Nga đã dịu giọng được chút khi nghe những lời nói đầy hiếu thảo của em gái mình.
"Em biết, nếu em nói chị sẽ không bao giờ đồng ý. Đêm nào, em cũng chờ chị về. Em sợ chị đi đường có chuyện gì. Đêm nào, em cũng thấy chị rấm rứt khóc mà em không dám hỏi. Em nghĩ chị vì mệt quá nên mới khóc. Vì thế, nếu em phải nghỉ học để giúp chị thì em không có tiếc nuối. Khi nào nhà mình bớt khổ thì em học lại cũng được mà. Với lại, tiền học phí từ đầu năm đến giờ nhà mình cũng chưa có để đóng. Hôm nào, em đi học. Cô giáo cũng gọi lên bảng hỏi hết."
Nga nghe đến đây thì nước mắt vốn kìm nén giờ đã nhạt nhòa hết cả trong mắt. Cô quăng cây thước kẽ ra một bên rồi ôm chầm lấy cô em gái bé nhỏ hết mực hiếu thảo mà tự trách bản thân mình.
"Chị xin lỗi. Lẽ ra, chị không nên trách mắng em như vậy..."
"Em xin lỗi chị vì đã làm chị buồn. Từ nay, em sẽ không làm như vậy nữa. Em sẽ ráng học cho ba mạ, cho anh Nhân và cho chị vui lòng…”
“Ừh! Chị biết rồi. Chị biết em gái chị rất ngoan và thương chị. Chỉ là chị không tốt. Chị bất tài vô dụng không lo được cho nhà mình. Em phải ráng học. Chỉ có học mới thay đổi được số phận con người. Em có hiểu lời chị nói không Ngân?”
“Dạ! Em biết rồi. Em xin lỗi chị Ba.”
“Em có đau không? Đưa mông đây chị xoa dầu cho…”
“Em không sao chị Ba ơi...”
“Chị xin lỗi em, Thiên Ngân!”
Nga vừa hối lỗi vừa ôm lấy đầu Ngân vào lòng mình, bàn tay xoa nhẹ mái tóc ngắn củn của con bé rồi hôn nhẹ lên đó. Trong vòng tay cô, con bé không vì đau nhưng vẫn khóc nức nở. Hai chị em cứ ôm nhau khóc như vậy rất lâu.
Những giọt nước mắt trong veo và thuần khiết của họ như đang cuốn phăng mọi đau thương và khổ cực trên đời, như xua tan sự cơ hàn cho cả con xóm nhỏ nghèo nàn.
Bên ngoài cửa sổ, nắng đã lên cao tự khi nào, soi cả bóng dáng ông Thiên đang bồng cu Nhật ngoài cửa sổ.
Nơi cái bóng đen gầy guộc in trên tường, thần mặt trời xa xa giữa tầng mây như thấy được cả những giọt lệ hối hận trên gương mặt già nua của ông.
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
“Em không cần phải lo lắng. Anh đây là một người đàn ông rất có trách nhiệm, dám làm thì dám chịu. Anh đã cho Tiệp đưa nó vào bệnh viện rồi. Chi phí anh lo hết!”
Lời lẽ và thái độ của Andrew làm Nga nổi giận thật sự. Cô căm phẫn nhìn anh cao giọng trách cứ.
“Anh…anh là cái độ đồ vô lại chưa từng có! Anh nghĩ tiền của anh có thể đổi lại sự lành lặn cho người khác sao?” Nga rưng rung nước mắt khi nhớ đến gương mặt đầy máu me của Thành rồi nói tiếp. “Tôi và anh Thành sẽ tố cáo anh về tội hành hung người khác, cho anh ở tù rụt xương luôn.”
Trước ý định của Nga, Andrew chẳng thấy sợ một chút nào mà ngược lại còn tỏ ra thách thức và ngấm ngầm uy hiếp ngược lại.
“Nó mà tố cáo thì anh hầu tòa. Nhưng nói cho em biết, nếu nó dám cả gan làm như vậy, thì ngày anh bước chân vào tòa cũng là ngày đám giỗ của nó. ” Andrew nghiến răng, ánh mắt sắc như dao làm người khác trở nên không rét mà run.
Nga kinh người trước lời Andrew vừa nói. Nhất thời bị uy hiếp nên sợ đến độ không thốt nên được lời nào. Uất ức đến độ sương giăng đầy trong mắt vì bất lực. Cô có cảm giác bị người đàn ông trước mặt nắm lấy sinh mệnh mình trong lòng bàn tay, có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào. Rõ ràng, cô không thể xem nhẹ lời anh ta nói, nên lúc này vội vàng hạ giọng xuống, cất lời như ra lệnh nhưng trong giọng nói lại chứa đựng sự van xin.
“Đừng động vào anh Thành! Anh ta không có lỗi gì trong chuyện này hết.”
Thấy Nga dám rơi nước mắt vì người đàn ông khác, lòng Andrew vốn vừa nguôi ngoai chút xíu lại nổi dông nổi bão sấm sét đùng ầm trong đầu, lửa giận lộ ra cả trong đáy mắt lạnh lẽo ma mị. Tuy vậy, anh lại chẳng lớn tiếng với cô, mà ngược lại chỉ từ tốn rỉ rả đưa ra những lời đe dọa ngấm ngầm, những câu mệnh lệnh cô không thể không tuân theo.
“Cục cưng! Nếu nó biết khôn thì đã không ăn đòn như vậy. Nói cho em biết, lần này là anh đã nhẹ tay. Nhưng anh không đảm bảo, lần sau mình cũng sẽ như vậy. Nếu em xót xa cho nó thì hãy tránh xa nó ra. Còn không thì…”
“Còn không thì sao?” Nga nâng mắt nhìn Andrew, cất giọng run run khàn đặc sau nhiều giờ gào khóc.
“Em biết rõ mà sao còn muốn hỏi? Đêm nay, em vẫn chưa sáng mắt ra à? Anh cảnh cáo em, nếu em dám béng mảng đến bệnh viện thăm nó. Anh sẽ cho nó vào phòng cấp cứu lần nữa. Từ phòng nó mà chuyển sang phòng cấp cứu thì rất nhanh đó nha…”
Nga vô cùng bức xúc trước thái độ ngang tàng, coi trời bằng vung của Andrew nên cao giọng quát lớn lần nữa. Dù cô đã dặn lòng sẽ không lớn tiếng đo co với anh trong lúc này.
“Ở bệnh viện mà anh cũng dám có ý định như vậy sao? Anh có còn là con người nữa không hả Andrew Việt Trần?”
“Em phải mang ơn anh chứ? Vì nếu nó đang ở bệnh viện thì sẽ rất thuận tiện cho việc cấp cứu không phải sao?”
Andrew nở nụ cười khinh khỉnh, đưa mu những ngón tay lạnh lẽo miết vào gò má trắng nõn nà của Nga trước sự vùng vằng đẩy ra của cô.
“Bỏ tay ra! Đừng chạm vào người tôi. Anh nghe rõ chưa?”
Hành động xa lánh của Nga như thể giữ gìn cho người khác luôn làm Andrew rất cáu gắt. Vì thế, càng bị phản kháng, anh càng thêm nổi điên. Và dù chỉ cách đây vài phút đã ăn năn hối lỗi dưới chân cô. Giờ lại quên hết mà hành động theo bản năng, đưa tay bấu chặt lấy hai bả vai cô, kéo cô về phía anh, điều khiển gương mặt cô gần mặt anh hơn rồi nghiến răng nói.
“Em nên ngoan ngoãn nghe theo anh thì thiên hạ mới thái bình. Từ nay về sau, em còn dám làm chuyện này lần nữa. Anh nhất định không nương tay. Anh cảnh cáo em trước, anh đây đã nói thì sẽ làm…”
“Anh…anh là cái gì mà bắt tôi nghe theo anh hả đồ vô lại?”
“Là …bạn trai em chứ ai?”
Andrew nhếch môi cười, hai tay rời bả vai Nga, trượt dài xuống cánh tay cô rồi an vị trên vòng eo nhỏ xíu của cô. Anh kéo cô áp vào người mình thật chặt rồi nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay mình xoa xoa nhẹ tấm lưng của cô bằng tất cả sự yêu thương. Hành động mà anh đang làm hoàn toàn khác xa với những gì mà anh đang nói.
“Còn khuya! Đây chỉ là sự ngộ nhận và ảo tưởng viễn vông của anh mà thôi.” Nga nói như muốn gào lên, môi mím chặt lại.
“Em muốn nghĩ gì cũng được. Anh không chấp. Nhưng em dám cả gan đi với thằng khác như vậy thì anh sẽ không nương tay. Anh cảnh cáo em lần nữa, thằng nào dám đến gần em. Anh sẽ không chần chừ mà cho chúng nó đi nghỉ dưỡng dài hạn trong Chợ Rẫy hết….”
“Anh du côn vừa vừa thôi! Trong mắt anh, sinh mạng con người như cỏ rác như vậy sao? Anh muốn đánh ai thì đánh hả?”
Andrew cười lạnh một cái, đưa tay xoa đầu Nga như một đứa trẻ trong ánh mắt căm phẫn của cô.
“Mới như vậy mà em đã sợ rồi sao? Anh không có ý đe dọa em, nhưng nếu em còn cứng đầu bướng bỉnh mà làm trái ý anh, dám đi cùng thằng đàn ông nào trước mặt hay sau lưng anh. Kể cả trong tư tưởng dám nghĩ hay nhớ nhung thằng nào. Anh sẽ thẳng tay mà hào phóng mua vé cho bọn chúng đi du lịch nghỉ dưỡng sinh thái ở Bình Hưng Hòa hết luôn. Vì thế, em đừng có chọc ngươi anh. Em có rõ chưa hả cục cưng?”
Andrew nhếch môi, ánh mắt nghiêm túc khiến người khác phát sợ. Vừa nói anh vừa đưa ngón tay vuốt sóng mũi vẫn còn ướt vì nước mắt của cô. Còn cô thì môi đã run trước lời đe dọa của anh. Không phải hiễn nhiên mà cô dễ bị anh hù dọa như vậy. Nếu như cô chưa bao giờ thấy cảnh đánh đấm của anh ở Campuchia.
Và có ai như anh không? Vừa đe dọa xong, lại có thể chuyển sang một gương mặt hiền hậu khác một cách dễ dàng. Đưa hai tay ôm lấy cô vào lòng, bàn tay to lớn của anh vuốt vuốt mái tóc đã rối như ổ quạ của cô thì thầm bên tai vẻ sủng nịnh.
“Em chắc mệt lắm rồi. Vào nhà ngủ một chút đi! Mai anh qua đón đi ăn ha!”
Trong vòng tay Andrew, Nga mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Không phải để tận hưởng đôi đôi của ai kia đang từng bước ấn chặt lên da thịt mình, mà vì quá bất lực đến độ chỉ còn biết nhắm mắt buông xuôi.
Mỗi lần nhớ lại đêm đó là Nga lại cảm thầy sợ. Tất nhiên, từ đó, cô cũng không còn dám làm trái lời Andrew đã nói. Chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo ý anh làm anh khá là hài lòng. Mỗi lần, anh gọi bắt đi ăn, đi chơi cô đều tông cửa ù chạy ra hẻm liền. Vì cứ sợ sự trễ nãi của mình sẽ dẫn đến hậu quả là anh sẽ xâm nhập vào nhà cô diện kiến phụ huynh như đã nói. Không những vậy, mỗi khi tình cờ nói chuyện hay đứng cạnh người khác giới. Cô đều e dè rồi vội vàng lãng tránh vì sợ anh hiểu lầm rồi lại tội nghiệp cho người ta. Chỉ có điều, khi làm việc ở Sky thì cô buộc lòng phải giao tiếp với khách. Điều này làm anh rất là nổi điên, ra sức cấm cô đi làm nhưng việc này cô vẫn không thể tuân theo. Vì công việc này là thu nhập chính của cô mà.
Trong lúc, Nga đang uể oải ngồi lau ly tách thì Thảo cũng đến. Trong bộ đồ trắng vô cùng phong cách, Thảo xụ mặt nhìn cô rồi ngồi phịch xuống bên cạnh mà không đi thay đồ đồng phục vội vàng làm gì. Cô rất ghét đồng phục ở đây. Cô tin rằng, nếu ở đây mà cho mặc đồ tự do thì cô sẽ có nhiều khách yêu cầu hơn.
“Nga à, cho Thảo xin lỗi chuyện đã xảy ra nha lần nữa nha. Mỗi lần nhìn thấy Nga và anh Thành là Thảo thấy tội lỗi vô cùng vì ý tưởng của mình.”
Nga cười gượng, dừng tay đang làm việc rồi đặt lên bả vai Thảo trấn an.
“Nga không hề giận Thảo chút nào đâu. Thảo cũng là vì có ý tốt muốn giúp Nga mà. Ai mà biết được hắn ta điên như vậy chứ? Thảo đừng áy náy nữa. Không sao đâu! Không phải là lỗi của Thảo!”
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Thảo luôn mang trong lòng cảm giác hối hận và áy náy vô cùng. Nếu cô không nghĩ ra cái trò này thì Thành đâu đến nỗi phải nhập viện như vậy. Cô vừa đi thăm Thành về, trông anh đã đỡ hơn được chút xíu nhưng mặt mày vẫn còn sưng dữ lắm. Cô tự hỏi, chỉ vài cú đấm theo miêu tả của Nga mà Thành đã như vậy sao? Nếu mạnh tay hơn nữa thì sẽ thế nào? Mà theo như cô được biết, tài xế của Andrew chính là người đã ra tay. Nếu Andrew mà đích thân làm chuyện này thì sẽ khủng khiếp ra sao nhỉ? Thực sự , nghĩ đến đây cô không muốn nghĩ nữa.
“Thảo mới đi thăm anh Thành xong. Anh ấy nhờ Thảo nói với Nga là anh ấy không sao nên Nga đừng có lo. Vài hôm nữa anh khỏe hơn thì đi làm lại thôi.”
Nghe Thảo nói vậy, Nga mừng rỡ đưa tay lên ngực thở phì một cái nhẹ nhõm. Gánh nặng trên lưng cũng giảm đi phần nào.
“Chị Bảo Hân đang chăm sóc cho anh Thành hả?”
“Ừ! Từ bữa giờ, Thảo nghe nói bả ở trong bệnh viện để chăm sóc cho anh Thành. Mấy bữa nay hình như không đi làm luôn.” Như sực nhớ ra điều gì, Thảo nói tiếp. “Mà Thảo nói cái này cho Nga nghe để giữ kẽ. Hình như có đứa nào đó đã nói bóng gió chuyện này với bả thì phải. Bả cứ liên tục hỏi Thảo là tối hôm đó có phải Nga đi cùng anh Thành hay không?”
Thảo nhìn Nga với ánh mắt lo lắng. Điều này cũng không khó nghĩ lắm. Bởi vì từ trước đến giờ, Hân đã không có thiện cảm với Nga. Vì thế, trong mắt Hân, Nga như một cái gai nhọn mà Hân luôn muốn nhổ bỏ đi.
Nhìn Thảo với ánh mắt lo lắng, Nga nhẹ giọng nói.
“Nếu chị Hân biết chuyện mà giận Nga thì Nga cũng không oán trách đâu. Dù sao đây cũng là lỗi của Nga vì đã lôi kéo anh Thành vào chuyện này.”
“Chắc chị ấy không biết đâu. Thảo không nói, Nga không nói, anh Thành chắc chắn cũng không nói thì sẽ không sao đâu. Chỉ đó điều, Nga nên giữ kẽ với chị Hân là được.”
“Ừm, Nga biết rồi. Cám ơn Thảo!”
“Mà nói thật, anh chàng của Nga đúng là xã hội đen thứ thiệt. Cho tài xế đánh gì mà đến nỗi mặt mày con người ta biến dạng luôn. Thiệt sự, nếu có người đẹp trai giàu có đeo đuổi Thảo kiểu như vậy chắc Thảo cũng sẽ chạy trốn như Nga thôi.”
Nga thở mạnh một cái. Mỗi khi nhớ lại cảnh đó, cô còn thấy sợ.
“Nga đã nói anh ta là đồ thâm độc không tính người mà.”
“Ủa, mà sao mấy hôm nay, Thào không thấy anh ta vào kiếm Nga? Bộ anh ta đã suy nghĩ lại mà rút lui rồi sao? Hay là anh ta cảm thấy có lỗi với anh Thành nên không dám đến đây?” Thảo quay người nhìn quanh quẩn trong bar.
Tay vẫn đều đều lau ly tách, Nga thở dài bất mãn nói.
“Được như vậy chắc Nga sẽ khao Thảo nguyên một tháng chè ba màu luôn. Hắn ta vẫn không có ý định từ bỏ mà con de dọa Nga. Hắn nói là còn bày trò kiểu này nữa là hắn cho nếm mùi lễ độ. Mấy hôm nay, hắn không đến là vì bận đi công tác rồi.”
“Đi trong bao lâu?”
“Hắn nói đi 10 ngày. Lúc đó, Nga còn chưa kịp mừng thì hắn đã phán một câu hết nuôi hy vọng.”
“Hắn nói gì?” Thảo tò mò nhíu mày hỏi.
“Hắn nói là sẽ rút ngắn thời gian lại vì hắn sợ Nga nhớ hắn.” Nga mím môi nhìn Thảo vẻ phán bác rồi nói tiếp. “Nga cũng không biết khi nào hắn sẽ về. Hắn lại còn bắt Nga sẽ phải ra sân bay để đón hắn nữa chứ.” Nga thở dài. “Nga đang tận hưởng những giây phút tự do cuối cùng đây này.”
“Ừ! Vậy thôi ráng tận hưởng đi. Ê! Ngày mai rảnh, Thảo qua chở Nga đi ăn chè nha.”
“Ừm”
Nga gật đầu gượng cười nhìn cô bạn thân nhí nhảnh xách giỏ vào trong phòng thay đồ. Nét cười trên mặt cũng mất đi. Tay vẫn đều đều làm công việc của mình, nhưng tâm trí cô thì đang để tận nơi đâu. Cô lo lắng cho những ngày sắp tới đây, ngày mà Andrew trở về.
9 giờ đêm, bóng tối hòa loãng vào ánh đèn xanh nhẹ được thiết kế trong bar. Trên bầu trời cao vời vợi, vài ánh sao hiếm hoi chớp tắt cho một ngày đầu tuần không quá bận rộn.
Sky đầu tuần thường không có đông khách lắm. Chỉ lác đác vài bàn rượu với những khách hàng quen thuộc thường xuyên lui tới.
Phía sau phòng nhân viên, đồng nghiệp của Nga đang ngồi đánh bài, miệng nhai gum, không ngớt chửi thề khi bài xấu. Còn Nga thì đang ngồi phía góc phòng cầm quyển sách Anh văn học được chữ nào hay chữ nấy.
Một lúc sau, Nga được gọi ra phục vụ khách. Cô chờ từ lúc chiều tới giờ mới tới phiên mình. Vậy mà khi vừa cầm Menu tiến đến bàn khách đặt gần cửa ra vào thì bước chân cô đã thựng lại. Khuôn mặt hốt hoảng khi nhìn thấy ba tên côn đồ ngay trước mặt.
Nhanh như cắt, Nga quay lưng bước chầm chậm vẻ tự nhiên, ánh mắt không nhìn về phía trước cứ liếc ngược về phía sau. Trong lòng cầu khấn cho bọn chúng không nhìn thấy cô. Bọn này đã biết chỗ cô làm việc từ lâu. Dù dã đe dọa nhiều lần sẽ đến để quậy cho cô mất việc nhưng đây là lần đầu tiên, bọn chúng ghé qua. Chắc có lẽ, chúng điên tiết vì cô không đưa đồng bạc tiền lời nào mấy ngày qua nên nổi điên mà đến tận đây để quậy cô.
Ba tên du côn nhìn dáo dác xung quanh, chạy xồng xộc ra cả sân thượng của bar bất chấp sự can ngăn của nhân viên bảo vệ. Sau một lúc nhìn quanh quẩn và chửi đổng vì không nhìn thấy Nga đâu, một tên trong số bọn chúng phát hiện ra cô đang đứng gần cửa ra vào và có dấu hiệu chạy trốn khỏi bar thì quát ầm lên, tri hô với đồng bọn làm khách khứa đang có mặt cũng phải giật mình.
"Con đĩ kia! Đứng lại!"
Nơi cửa ra vào, Nga đang cố không nhìn lại phía sau, bỗng giật mình khi nghe tiếng hét thất thanh. Không nhìn lại một giây, cô cắm đầu chạy bấn loạn ra khỏi bar. Trời thương, cô không chạm ngõ cụt mà chạy thẳng ra đại sảnh khách sạn rồi xông thẳng ra ngoài đường trốn chạy.
Vì chân mang dài cao gót nên dù Nga có cố sức đến đâu cũng không chạy được xa bao nhiêu. Trong khi giày đế cao đã làm cô té ngã mấy lần đến trẹo cả chân. Bây giờ vết thương cũ lại đau không thể tả. Mặc dù vậy, cô vẫn gắng gượng đứng dậy chạy tiếp. Được một lúc, cô dừng lại, chống tay xuống đầu gối thở hổn hễn. Nhưng chưa được hai hơi thì đã nghe thấy tiếng quát tháo từ phía sau.
"Con kia đĩ chó kia! Mày dám trốn nữa à?"
Thấy thấp thoáng ba tên cho vay đang rượt đuổi phía sau và la hét chửi rủa, Nga vội vàng tháo cả giày ra, hai tay cầm hai chiếc chạy bấn loạn về phía trước. Một cảnh rượt đuổi náo loạn xảy ra trên vẻ hè thưa người qua lại.
Vậy mà chỉ được một lúc thôi, Nga đã té nhào xuống nền gạch sần sủi, máu từ hai đầu gối trắng ngần tuôn ra. Cô nhanh chóng đứng dậy định chạy tiếp nhưng đã bị tên đầu trọc nắm đầu kéo lại. Vì đau quá nên cô hét lên.
"AHHH Đau quá! Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Nga chưa nói dứt câu thì đã bị một cái tát vào mặt, khiến cô ngã ập xuống đường, mái tóc được cột gọn phía sau bị bung ra rối bời. Sau đó, cả ba tên côn đồ không đáng mặt đàn ông xông vào đấm đá một cô gái túi bụi ngay trên một góc tối của một con đường.
Nga bị như thế này rất nhiều lần rồi, nên chỉ ôm lấy đầu gục xuống đường cam chịu những cú đá vào người. Không còn thiết kêu la mà chỉ có tiếng rên rỉ vì đau sau những lần bị đánh mạnh vào đầu, vào người. Cô biết, nếu cô la hét cầu cứu, cô sẽ bị đánh mạnh hơn. Cô biết, bọn này sẽ không đánh cho cô chết được. Bởi vì, nếu cô chết rồi thì ai sẽ trả tiền cho bọn chúng?
BỊCH BỊCH
Ba tên vừa đấm đá vừa chửi mắng Nga đe dọa như mọi lần. Không quên cảnh cáo cô rằng, bọn chúng sẽ tiếp tục đến bar để quậy đến khi cô chịu trả tiền cho bọn chúng thì thôi. Không những vậy, bọn chúng còn nói sẽ đến gặp mẹ cô để đòi nợ nếu như cô cứ cứng đầu trốn tránh bọn chúng như vậy. Cô thiệt rất sợ điều này sẽ xảy ra. Bởi vì mẹ cô đang bệnh, nếu mà biết tin này chắc bà lên đau tim mà chết mất thôi.
Sau một lúc đấm đá Nga, bọn cho vay hậm hực chửi mắng đe dọa cô rồi kéo nhau bỏ đi. Để lại cô nằm co ro trên nền xi –măng đã nhuộm máu đỏ.
Nga thở nặng nhọc mừng thầm. Vì hôm nay, hắn ta ra tay nhẹ hơn lần trước. Cô đau đớn đứng dậy đưa tay phủi bụi trên người khi bọn chúng đã đi xa khuất. Không kịp đứng nghỉ ngơi một giây, cô vội vàng chỉnh sửa quần áo, đưa tay cột tóc lại gọn gàng rồi quay trở lại Sky để làm việc tiếp. Dáng đi của cô khập khiễng vì đau đến độ đáng thương. Bờ vai gầy trong bóng đêm cô đơn đến bộ mủi lòng cả người qua đường.
5 giờ sáng.
Thiên Ngân đến trước Paradise để đón Nga về. Vì Ngân biết chiều hôm nay, Nga lại đón xe buýt đi làm. Con bé thương chị, sợ chị lại đi bộ về nên cài đặt đồng hồ báo thức. Một mình chạy xe đạp đến đón chị rồi thức luôn đến sáng đi học.
Nga nhiều lần bảo Ngân đừng đến đón nữa nhưng con bé nhất mực không nghe. Đường Sài Gòn tinh mơ còn vắng người qua lại. Nga lo cho em gái hết sức. Nhưng nói mãi Ngân cũng chẳng nghe. Hôm nay, đang bực mình chuyện của bọn cho vay tiền, lại thấy em gái ngồi yên sau của xe đạp chống tay ngủ gục, Nga vừa thương, vừa giận liền lên tiếng la mắng. Chứ thường ngày, cô thương và cưng Thiên Ngân nhất nhà.
"Chị đã bảo chị tự về được mà sao không nghe? Thức sớm như vầy làm sao đi học nổi hả?"
Ngân nghe tiếng Nga thì giật mình thức giấc, mặt buồn xo còn ngáy ngủ rưng rưng nước mắt nhìn chị gái mặt mày phờ phạc trước mặt.
"Em sợ không ai mang xe đến cho chị Ba nên mới đến rước. Em thương chị, em sợ chị lại đi bộ về. Đường xa thế này, đến bao giờ chị mới về đến nhà? Đường vắng vẻ nguy hiểm lắm. Em rất lo cho chị đó."
"Chị có đi bộ đâu mà lo. Có chị Thảo chở về dùm mà..."
Nga giấu diếm không muốn cả nhà biết chuyện cô lội bộ cả tiếng đồng hồ để về đến nhà vì giờ này không còn xe buýt nữa. Thảo thì cũng đã về từ lúc 1 giờ.
"Chị nói dối. Mấy lần, em đứng chờ chị ở cổng. Em đâu có ai chở chị về đâu..."
Ngân mếu máo khóc, nước mắt lấm lem trên gương mặt non choẹt xinh xắn đáng yêu.
Nhìn em gái khóc, mắt Nga cũng rưng rưng. Cô cố nén nước mắt không cho chảy trượt ra ngoài, lấy hai tay áp lên gò má Ngân, lau lấy hai hàng nước mắt trên đôi má phúng phính của con bé.
"Từ nay, em không cần đến đón. Chị tự về được. Lo mà học hành cho tốt thì ba mạ và chị mới thương, mới vui lòng. Đó là trả hiếu cho ba mạ, cho anh Nhân và cho cả chị. Em có nghe chị nói không?"
"Dạ..." Ngân miễn cưỡng gật đầu rồi đá chống xe hồ hởi nói."Để em chở chị Ba về! chị leo lên đi chị."
"Thôi, em ra yên sau ngồi đi. Để chị chở! Em chở chị không nổi đâu..."
Nga đưa giỏ xách cho Ngân cầm, ngồi lên yên trước kẽo cọt đạp xe về nhà. Hai chị em về đến nơi thì trời cũng dần sáng ra. Cả nhà vẫn còn yên giấc nồng. Nga giục Ngân vào mùng ngủ thêm chút nữa rồi cô sẽ gọi dậy đi học sau. Ngân ngoan ngoãn nghe theo chị, miệng ngáp ngắn ngáp dài chui vào mùng làm Nga thương đến đứt ruột. Nghĩ đến đứa em gái nhỏ hiền lành, khờ khạo mà vô cùng có hiếu này mà cô cảm thấy mệt mỏi tan biến đi hết.
Sau khi rón rén tắm gội rồi nấu cơm cho cả nhà, Nga mới tiến đến chỗ bà Nguyệt nằm, ngã mình dưới chân bà rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bà Nguyệt đã thức từ lâu nhưng không lên tiếng. Bà chỉ trở mình, quay lưng vào tường, nước mắt mặn đắng rơi thành từng dòng dài nặng trĩu. Nhìn cảnh cô con gái yếu đuối ngày làm những ba việc để lo cho gia đình mà lòng bà đau quặn thắt. Nỗi bất lực giết lần mòn tâm trí bà ngày đêm.
Giấc ngủ đến với Nga rất nhanh sau một ngày mệt nhọc. Đây là lúc cô cảm thấy hạnh phúc nhất trong ngày. Khi mà cô có cơ hội được gặp lại Will. Dù chỉ là thoáng qua trong những giấc mộng chập chờn đầy mệt nhọc. Nhưng những giấc mơ này là sức mạnh tinh thần, giúp cô vượt qua những ngày gian khổ trước mắt.
9 giờ sáng ngày thứ Hai, Nga hơi mệt trong người do bị cảm mạo nên vẫn nằm lì trên chiếc chiếu cũ ngủ ngon lành. Cho đến khi tiếng điện thoại reo in ỏi mới làm cô thức giấc. Cô biết Andrew sẽ chẳng bao giờ gọi điện giờ này. Vì anh lo làm cô thức giấc, nên toàn gọi từ 11 giờ trở lên. Mắt nhắm mắt mờ nhìn vào màn hình sáng xanh của chiếc điện thoại màu hồng phấn hiệu Sam Sung, tên Thảo “đầu xù” đang nhấp nháy.
Bằng giọng oai oái trên điện thoại đến độ làm Nga tỉnh cả ngủ, Thảo báo tin vui là mình vừa tìm được một công việc bán thời gian cho Nga. Nghe được tin vui này làm Nga mừng không sao tả xiết, ngồi bật dậy đến tỉnh cả ngủ, quên cả mệt, miệng cảm ơn Thảo rối rít.
Theo như Thảo báo tin thì cuộc phỏng vấn cho công việc dạy kèm toán cho một em học sinh lớp 2 sẽ được hẹn lúc 10 giờ trưa và có thể dạy ngay hôm nay nếu phụ huynh đồng ý thuê Nga. Cô mừng rỡ vô cùng vội vàng sắp xếp mền gối để chuẩn bị đến địa chỉ mà Thảo đã cẩn thận nhắn tin qua cho cô. Mấy viên thuốc cảm cô xin tại phòng y tế ở chỗ làm khiến cơn bù ngủ vẫn kéo đến không kiểm soát. Người cô lân lân rơi vào khoảng giữa chừng không. Mặc dù vậy, cô vẫn gắng gượng mà nhanh chóng thay đồ chuẩn bị đi phỏng vấn.
Vừa mới thay đồ bước ra phòng tắm, tiếng trẻ con khóc oe oe khiến Nga tò mò. Khom người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Cô hốt hoảng khi vừa nhìn thấy bóng dáng khắc khổ của Chi, bạn gái lâu năm của anh Nhân. Tò mò hơn nữa khi trên tay Chi đang bồng một đứa trẻ sơ sinh. Nhìn dáng dấp còn yếu xìu của Chi dễ dàng để cô nhận biết được Chi vừa mới vượt cạn.
"Chị Chi! Đây là..."
Nga nhíu mày nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong vòng tay Chi thoáng chút nghi hoặc. Dự đoán một tin chấn động sắp sửa xảy ra, cô vội vàng tiến đến gần để hỏi thăm, đưa bàn tay lên chiếc nón xanh bạc màu rộng vành sửa lại ngay ngắn cho Chi. Ánh mắt vô cùng thương yêu và quan tâm sâu sắc.
Nhìn cử chỉ quan tâm của Nga, Chi chưa nói gì mắt đã đầm đìa lệ nhạt nhòa, bàn tay màu ngâm đen vỗ vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ dỗ dành cho nó nín khóc. Trong vòng tay Chi, đứa trẻ nhỏ xíu vẫn mở miệng tròn vo khóc in ỏi.
"Nga! Đây là con trai của anh Nhân và chị. Tụi chị đã..." Chi nói đến đây thì nghẹn ngào giọng, chỉ có nước mắt rơi sau đó mà không nói thêm được câu nào.
Tin chấn động này khiến mắt Nga mở to hết cở, cô đưa tay lên miệng che lại cảm giác bất ngờ. Khóe mắt cũng rưng rưng nhanh sau đó vì xúc động, bàn tay từ từ đưa lên gần đứa trẻ, chạm vào bàn tay nhỏ xíu của nó đang được bọc trong đôi bao tay màu vàng nhạt.
Nhanh chóng sau đó, Nga nghiêng đầu vào phía trong nhà để canh chừng bà Nguyệt. Rồi vội vàng kéo tay Chi ra ngoài. Cô sợ bà Nguyệt nghe thấy điều gì liên quan đến anh Nhân thì bệnh cũ tái phát thì mệt.
Ra đến tận đầu ngõ, Nga mới vội vàng hỏi thăm tới tấp, ánh mắt vô cùng xót xa cho người con gái nhỏ nhắn đã phải vượt cạn một mình mà không có người đàn ông yêu thương bên cạnh. Tự nhiên, cô cảm thấy trách Chi vô cùng khi đã không cho cô hay biết tin này để cô còn phụ giúp và chăm sóc Chi thời gian ở cử.
"Chị sinh khi nào? Sao không nói với em một lời? Dù sao, đây cũng là con của anh Nhân. Gia đình em phải có trách nhiệm với chị và cháu." Nga mếu máo, giọng nghẹn lại, mắt không rời đứa trẻ đang liêm diêm trong vòng tay mẹ sau một hồi khóc rát cổ họng.
Chi nhìn Nga ngậm ngùi, nét mặt mệt mỏi sau khi cam chịu mọi thứ một mình. Làm sao mà cô dám làm phiền đến Nga khi biết bà Nguyệt đau ốm liên miên như vậy, em út lại nheo nhóc không ai nuôi dạy. Nếu cô nói, Nga lại sẽ lo lắng. Cô và đứa trẻ nhỏ này lại là gánh nặng cho Nga thì sao? Vì thế, mà cô lặng lẽ tìm chỗ trọ, kiếm việc làm tạm thời để dành tiền chờ ngày sinh con.
"Chị giấu gia đình chuyện có thai. Giờ đứa trẻ được sinh ra rồi thì chị không biết phải làm thế nào? Má bắt chị lấy chồng Đài Loan. Nếu biết chị có con thế này. Chắc má đánh chị chết. Nga! Chị đến đây vì muốn nhờ em một việc...." Nước mắt lưng tròng, Chi ngập ngừng nói.
"Có chuyện gì vậy chị. Chị cứ nói đi. Đừng ngần ngại!"
Nga như đoán biết được ý định của Chi nhưng vẫn muốn biết rõ sự tình. Ánh mắt không giấu được vẻ thương xót và cảm thông dành cho người đối diện. Điều này khiến Chi cũng dễ dàng bộc lộ ra điều khó nói trong lòng.
"Chị biết chị là người mẹ không ra gì khi nói ra chuyện này. Nhưng chị không thể làm gì khác hơn ngay lúc này. Hiện giờ, chị không thể nuôi nấng cháu.” Chi cúi đầu nhìn đứa trẻ, nước mắt rơi như mưa xuống cả đôi má bầu bĩnh đáng yêu của nó rồi nghẹn giọng nói tiếp. Khó khăn lắm mới kể hết sự tình cho Nga nghe. “Giờ chị chỉ còn trông cậy vào em và gia đình. Nay anh Nhân mất rồi. Đây là cốt nhục duy nhất của anh ấy. Chị nhờ em chăm sóc nó cho chị..."
"Chị..."
Giọng Nga nghẹn đắng, chua xót nhìn gương mặt đẫm lệ của Chi. Cô không sợ gánh nặng và những khó khăn khi cưu mang một sinh linh bé bỏng như thế này. Nhưng cô nghe đau nhói lòng khi nghĩ đến việc, sẽ thật bất hạnh cho nó nếu phải xa mẹ khi chưa được một tháng tuổi đầu như thế này.
"Chị xin lỗi. Nhưng chị không biết phải làm cách nào..." Chi đưa mặt miết vào bên má mỏng manh của đứa trẻ như muốn được ôm ấp lần cuối cùng. “Em chưa làm mẹ. Em không thể hiểu được cảm giác của chị lúc này đâu. Chắc em nghĩ chị là người mẹ ác nhân ác đức lắm. Thiệt lòng, bỏ con đi như thế này, lòng chị đau như có ai xé nát thành trăm mãnh. Mấy ngày liền suy nghĩ, chị mới khó khăn mà đưa đến quyết định này.”
“Em hiểu chị mà. Chị đừng trách bản thân mình như vậy. Em không bao giờ có ý nghĩ về chị như thế đâu. Em chỉ thương cháu còn quá nhỏ mà phải xa hơi ấm của mẹ….”
“Chị biết chứ…” Nước mắt Chi càng rơi nhiều hơn. Ôm chặt đứa trẻ vào lòng, cô mới nói tiếp. “Nếu chị không tin tưởng em, chị đã không giao con cho em đâu Nga. Chị biết, em đang rất là khó khăn. Cưu mang thêm một đứa trẻ như thế này sẽ rất là thiệt thòi và tạo thêm gánh nặng cho em…”
Chi đau khổ, mắt đỏ hoe nhìn Nga. Chi ốm hơn trước rất nhiều. Người vốn nhỏ khó giờ càng gầy guộc hơn. Từ ngày Nhân mất, Chi như người mất hồn, không còn thiết sống trên đời nữa. Nhưng nhờ sự an ủi động viên của Nga và sinh linh bé bỏng đang hình thành trong người mình mà cô nuốt đau khổ vào trong tiếp tục sống tiếp.
Không muốn Chi áy náy về quyết định của mình, Nga nhanh chóng ngắt lời. Giọng chắc nịch để Chi khỏi dày vò và lo lắng. Cô hiểu Chi hơn ai hết. Nếu không cùng đường, Chi sẽ không bao giờ mà đến cầu xin nhờ vả mình như vậy.
"Chị đừng lo. Em sẽ chăm sóc cho cháu. Chị hãy làm những việc chị nên làm. Chị còn trẻ, còn cả một tương lai sáng lạng phía trước. Bất cứ lúc nào chị muốn thăm cháu thì hãy đến đây tìm em. Chuyện này em sẽ tìm cách thưa lại với gia đình. Tuyệt nhiên, em và gia đình sẽ không làm bất cứ điều gì gây điều tiếng cho chị. Khi anh Nhân còn sống, chị đã hết lòng vì anh. Giờ anh ấy đã mất rồi...."
XOẢNG
Chiếc ly thuỷ tinh cũ kỹ rơi xuống nền xi măng vỡ vụn tạo nên âm thanh chói tai làm cắt ngang lời Nga đang nói. Theo phản xạ, cô vội vàng quay lưng ra phía sau để xem chuyện gì xảy ra thì đã thấy bà Nguyệt ngã nhào xuống nền gạch ngất lịm tự khi nào. Tin đau buồn chấn động cô vừa nói như một liều thuốc độc cực mạnh làm tê liệt hoàn toàn trái tim bà, khiến bà không kiềm nén được nỗi đau mà hoàn toàn mất hết sức sống yếu đuối.
Nga hốt hoảng để lại Chi sau lưng, người cũng đang bàng hoàng trước sự bại lộ vô tình về bí mật mà cô và Nga đã cố công che giấu suốt nhiều tháng qua. Chạy đến chỗ bà Nguyệt đang nằm dài bất động, Nga hoảng sợ truy hô mọi người gần đó đến giúp đỡ rồi nhanh chóng đưa bà vào bệnh viện Chợ Rẫy.
Sau một tiếng đồng hồ cấp cứu, tình trạng của bà Nguyệt đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ đưa bà vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi một thời gian. Trước khi rời giường bà, bác sĩ còn dặn dò Nga rất kỹ, không được báo bất kỳ tin chấn động nào tương tự như vừa rồi với lời cảnh báo nghiêm túc. Nó sẽ khiến bà lên cơn đau tim và có thể lấy đi sinh mạng của bà bất cứ lúc nào. Bác sĩ bảo tình trạng sức khỏe hiện tại của bà chỉ là tạm thời. Bà Nguyệt cần được mổ tim gấp nếu muốn kéo dài mạng sống. Số tiền cả trăm triệu đồng, Nga không biết đào đâu ra.
Bất tỉnh cả một ngày đêm, bà Nguyệt mới từ từ mở mắt ra. Miệng vẫn còn bị bịt kín bằng mặt nạ cung cấp oxi, đôi mắt mệt mỏi vô hồn vì căn bệnh tim hoành hành giờ chỉ nhìn trân trân lên trần nhà. Dù bà đã cố nén cơn đau nhưng nước mắt cứ tuôn ra như thác đổ, trái tim vừa được cứu chữa giờ đau đớn như có ai rạch nát, như có ai đó cào xé đến độ thoi thóp. Bà có cảm giác sự sống của mình như đang bị ai đó tướt đi trước tin dữ mà bà vừa nghe. Càng nghĩ đến đức con trai trưởng hiếu thảo của bà, bà càng không thể nào kiềm được lòng mình.
Nga túc trực ngày đêm bên giường bệnh để canh chừng bà Nguyệt. Thấy bà vừa mở mắt đã khóc ròng rồi im lặng không nói gì. Cô cố kìm lòng mình lại, nén mọi đau thương và cả nước mắt vào trong, lên tiếng dịu giọng trấn an bà.
"Con xin lỗi mạ vì đã giấu mạ chuyện này. Vì con lo sức khỏe cho mạ. Con không muốn mạ đau lòng nên không có nói.”
Bàn tay trắng trẻo của Nga nắm lấy bàn tay nhăn nheo chi chit ống truyền thuốc của bà Nguyệt xoa xoa nhẹ rồi nói tiếp. Cô gắng tìm từ ngữ đơn giản và giảm đau thương nhất có thể để người nghe cảm thấy bớt đau lòng hơn. Mặc dù lòng cô lúc này vẫn đau âm ĩ không bút mực nào có thể tả nổi.
“Anh Nhân mất rồi mạ à. Giờ anh đang trên thiên đàng và phù hộ cho gia đình mình. Con biết nỗi đau đớn này sẽ khó mà nguôi ngoai với mạ cũng như với gia đình mình. Nhưng chúng ta cần cố gắng vượt qua. Nếu anh con thấy mạ như thế này thì anh sẽ buồn lắm. Con xin mạ đừng quá đau lòng để anh có thể thanh thản nơi chín suối mà sớm siêu thoát."
Bà Nguyệt vì những lời Nga nói mà nhắm hờ mắt lại, dòng nước mắt đục ngầu trượt dài trên đôi gò má cháy nắng đen thui, lồng ngực thở liên hồi cố nén cơn đau, tay cũng nắm chặt hơn bàn tay trắng nõn nà của Nga tạo thành hai gam màu đối lập không thể tách rời.
"Mạ biết không? Anh gửi xuống cho gia đình mình một đứa trẻ thật dễ thương để gia đình mình vơi đi nỗi nhớ thương anh đó mạ. Con đã hứa với chị Chi sẽ nuôi nó thật đàng hoàng và tử tế. Mạ ráng tịnh dưỡng để mau khoẻ lại chơi với cháu nội nghen mạ. Nó là một đứa con trai kháu khỉnh, giống anh Nhân như đúc mạ à. Cháu nội đức tôn đó nha mạ. Mạ có vui không mạ?"
Nga cố gắng tiếp tục cất giọng tươi tỉnh và lạc quan để vực dậy tinh thần bà Nguyệt, miệng nở nụ cười gượng gạo, đưa tay vuốt mái tóc điểm bạc của bà.
Bà Nguyệt tuy lòng đau như cắt nhưng vẫn cố kiềm nén. Chấp nhận sự thật một cách nhẹ nhàng. Ngoài việc này ra, bà có thể làm gì hơn? Bà sợ bệnh tình càng trầm trọng thì chỉ khổ cho Nga nên nuốt nước mắt vào trong. Nhắm hờ mắt nhiều lần để trấn an con gái.
Ông Thiên và mấy đứa em Nga sau khi nghe tin dữ thì vội vàng chạy vào bệnh viện. Họ thay phiên ở lại để chăm sóc bà. Còn Nga thì phải quay trở về với công việc.
Tiền để dành của Nga cũng cạn dần nên cô đành xin ứng lương trước nửa tháng để lo tiền viện phí cho bà Nguyệt. Chỗ này không cho ứng lương trước nhưng anh Thành hiểu được hoàn cảnh của Nga nên đã bỏ tiền túi ra cho mượn. Anh cũng chỉ mới đi làm ít ngày, mặt còn để lại thẹo bầm tím vẫn chưa phai. Gây họa cho anh rồi bây giờ ngửa tay cầm tiền của anh, cô khổ sở không biết dùng từ nào để nói lời cảm ơn và xin lỗi dành cho anh.
"Em cảm ơn anh Thành nhiều lắm. Lãnh lương xong, em sẽ trả lại anh liền..."
"Không sao đâu! Cầm lấy mà lo cho mẹ em. Thôi đi làm việc đi. Bàn VIP số 1 mới gọi thêm rượu. Em mang ra đi. Khách sộp đó!" (LTG: Tội nghiệp Thành ghê. Hỏng lẽ yêu Thành cho rồi ^_^)
Tan giờ làm ở Paradise, Nga chạy xe đạp đến bệnh viện để thăm bà Nguyệt. Mấy ngày nay, ông Thiên và các em cô thay nhau chăm sóc bà. Ban đêm, ông Thiên ở lại bệnh viện để chăm sóc vợ, còn ban ngày thì mấy đứa nhỏ thay phiên nhau chăm sóc bà cho ông đi làm.
4 giờ sáng, hành lang bệnh viện chỗ sáng chỗ tối chiếu ánh đèn trắng đục, không khí lạnh lẽo phà hơi cả vào người Nga. Cô cầm bịch trái cây và sữa mua từ lúc sớm để mang vào cho bà Nguyệt. Từ cửa, cô đã nhìn thấy ông Thiên gục gật bên giường vợ. Bà Nguyệt vẫn còn rất yếu nên thiêm thiếp ngủ suốt ngày đêm. Nga nghĩ có lẽ như thế lại tốt hơn. Vì khi thức, bà lại nhớ đến Nhân rồi khóc sưng cả mắt. Bác sĩ đã dặn tránh làm bà xúc động, nhưng việc này không dễ mà làm được.
Trong phòng còn có vài bệnh nhân và thân nhân đang ngủ nên cô cố gắng không làm mọi người thức giấc. Bước rón rén vào trong, Nga đặt bịch trái cây lên chiếc tủ nhỏ kê cạnh giường rồi lấy tấm mền mỏng choàng qua người ông Thiên. Dù đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến ông tỉnh giấc.
"Con đi làm mệt sao không về nhà ngủ đi? Ở đây, có ba trông mạ con được rồi..." Ông Thiên che miệng ngáp ngắn ngáp dài.
"Cả ngày, con đi làm không có thời gian vào thăm mạ nên con tranh thủ lúc nào rảnh thì vào thăm ba à..."
"Con ăn cơm chưa? Còn chút đồ ăn Ngọc nó mang vào hồi chiều kìa."
"Con ăn rồi. Ba đừng lo."
Đêm nay, Nga lại không ăn gì nhưng sợ ông Thiên hay ăn đêm không có gì ăn nên cô lại nhường phần. Lúc này, bụng cô réo in ỏi đến cồn cào.
"Mạ thế nào rồi ba?" Nga bóp bóp chân cho bà Nguyệt khẽ giọng hỏi. Đôi mắt đau đớn nhìn cơn bạo bệnh hoành hành bà từng ngày.
"Bác sĩ nói phải sớm phẩu thuật cho mạ con sớm nếu không thì..."
Ông Thiên thựng lại không dám nói trọn câu, nét mặt lo âu trầm ngâm nhìn bà Nguyệt đang nắm nghiền mắt, trên miệng vẫn còn ngậm chiếc ống dưỡng khí. Trong lòng ông thấy thương vợ vô hạn. Cả ngày lẫn đêm cứ day dứt và áy náy những gì mà đã đối xử với bà và cái gia đình này.
Theo lời bác sĩ chuyên khoa chuẩn đoán, bà Nguyệt bị mắc chứng phình động mạch chủ bóc tách. Là một biến chứng rất nặng của phình động mạch chủ. Bệnh nhân có thể đau dữ dội đến ngất đi. Bà Nguyệt có tiểu sử về tim mạch đã nhiều năm nay nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên chưa bao giờ được chữa trị triệt để. Đây cũng là một trong những lý do khiến tim bà bị biến chứng sang dạng khó chữa này.
Căn bệnh này rất nguy hiểm cho tính mạng cho dù chỉ đang ở giai đoạn đầu. Đây cũng là một ca phẩu thuật phức tạp với nguy cơ tử vong khá cao và chi phí cũng vô cùng đắc đỏ.
Để bảo toàn mạng sống cho bà Nguyệt, các bác sĩ đã khuyến cáo với gia đình về việc cần tiến hạnh phẩu thuật ngay, càng sớm càng tốt, để lâu sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng.
Nga nghe đến đây mà tay chân rụng rời. Cô vừa mất đi người anh trai. Giờ lại phải đón nhận tin dữ này khiến cô như quỵ ngã. Cô nhìn nam bác sĩ già trước mặt run run hỏi, giọng vô cùng lo âu.
"Thế tỷ lệ thành công cho ca phẩu thuật của mạ cháu là bao nhiêu phần trăm vậy bác sĩ?"
"Chỉ khoảng 40 đến 50 % thôi... " Viên bác sĩ đeo kính dày cộm ngập ngừng.
"Ít vậy sao bác sĩ?" Mắt Nga bắt đầu nhòe đi.
Nhìn vẻ mặt tái xanh vì rầu lo của Nga, viên bác sĩ liền trấn an.
"Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị bệnh tình cho mẹ cháu. Cháu đừng quá lo lắng. Việc bây giờ là cháu phải mau làm thủ tục giấy tờ cũng như tài chính để mẹ cháu có thể tiến hành phẩu thuật sớm. Việc này không thể để chậm trễ được."
"Thế chi phí phẩu thuật là bao nhiêu vậy hả bác sĩ?" Tay Nga nắm chặt lấy quay đeo của chiếc túi xách màu đà bà Nguyệt mua cho cô đã mấy năm rồi.
"Theo ước tính ca phẩu thuật này có thể lên đến gần 100 triệu đồng, chưa kèm theo chi phí phát sinh sau khi mổ. Vì thế gia đình nên chuẩn bị ngay từ bây giờ."
Vừa nghe số tiền viên bác sĩ vừa nói, Nga đã nhíu mày, nét mặt không giấu vẻ lo âu.
"Nhiều vậy sao bác sĩ?"
Nga không biết tìm đâu ra số tiền lớn như vậy trong khi tiền nợ Nhân mượn từ bọn cho vay vẫn đang rượt đuổi cô mỗi ngày.
Nhiều ngày nay, Nga đã hỏi một vài bà con thân thuộc nhưng chỉ nhận những cái lắc đầu. Người bà con ở tận Huế đồng ý cho cô mượng 100 triệu trước đây thì giờ vẫn chưa bán được đất. Nên chỉ cho cô mượn 5 triệu kèm theo lời hứa hẹn nếu như việc mua bán thành công. Nhưng lúc nào bán được mảnh đất này thì họ cũng không biết. Vì thế, hy vọng có được tiền trong trường hợp này vô cùng mong manh đối với cô.
Số tiền ít ỏi cô đang có trong người chẳng thấm vào đâu so với số tiền viện phí khổng lồ trước mặt. Giờ cô biết đào đâu ra 95 triệu còn lại? Không những thế, bác sĩ cũng đã nói số tiền cô phải chuẩn bị sau phẩu thuật cũng nhiều không kém. Nếu như ca phẩu thuật thành công, mỗi ngày chi phí cho kháng sinh điều trị từ 1 đến 4 triệu đồng. Chưa kể, ca phẩu thuật lần này không phải là duy nhất. Có thể cần thêm nhiều ca phẩu thuật lớn nhỏ sau đó để điều trị triệt để. Chi phí sẽ rất lớn mà gia đình sẽ phải đối mặt để cứu lấy mạng sống của người thân.
Nga nghe bác sĩ liệt kê sơ sơ thôi mà đã sây xẩm mặt mày, mắt nhoà, tai ù như không thể nhồi nhét thêm bất cứ thông tin nào nữa. Cô bước ra khỏi bệnh viện như người mất hồn. Quên mất mình phải đến chỗ dạy kèm vào lúc 11 giờ sáng. Cô vội vàng chạy ra bến xe buýt. Công việc này mà không nhở Thảo chắc cô cũng không có được. Vì hôm trước, do bà Nguyệt bị ngất xỉu nên cô không còn tâm hơi đầu mà đến chỗ làm.
"Sao mới dạy có buổi đầu mà xin ứng lương vậy cô giáo?"
Mẹ phụ huynh ngạc nhiên nhìn Nga. Chưa biết dạy dỗ con bà thế nào mà đã mượn tiền. Liệu có quay lại để tiếp tục dạy hay là có tiền rồi lặn mất tăm hơi?
"Dạ, mạ cháu đang bị bệnh. Cháu vì kẹt quá nên mới mạo muội hỏi dì..."
"Tôi hiểu, nhưng chuyện này để tôi nói chuyện lại với chồng tôi rồi trả lời cô sau vậy." Người phụ huynh ngập ngừng, ánh mắt nhìn Nga nửa dò xét, nửa cảm thông.
Mấy hôn nay, Sky vắng khách kinh khủng. Từ lúc vào ca đến giờ đã hơn 10 giờ đêm, Nga chỉ phục vụ cho mỗi hai bàn. Cô len lén cầm vài tờ tiền xanh đỏ khách tip cho đếm thầm rồi bỏ vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông. Vẻ mặt lo lắng và bồn chồn thấy rõ.
"Nga làm gì mà mặt mày xanh xao quá vậy? Vào trong dậm một chút phấn của Thảo đi. Phục vụ mà mặt mày như vậy ai mà cho tiền." Thảo cầm khây rượu đặt lên bàn, lấy tay nâng cầm Nga lên nói.
"Thôi, Nga không quen xài mỹ phẩm. Có lẽ, hôm nay, Nga ngủ không đủ giấc nên vậy."
"Cứ ôm đườm 3 công việc như thế này. Ăn uống thì thất thường kiểu này không ổn đâu. Gục hồi nào không hay đó. Đừng có ỷ lại sức trẻ. Nga mà bệnh rồi ai lo cho gia đình đây? Phải biết qúi sức khoẻ và bản thân mình chứ. Mà Thảo thấy, Nga đồng ý với cái tên côn đồ máu lạnh đó cho rồi đi. Thế nào, hắn ta cũng sẽ lo cho Nga mọi thứ. Chứ mẹ Nga đang bệnh thế này…."
Tốc độ thay đổi ý định của Thảo nhanh đến chóng mặt. Mới hôm kia thôi còn chửi rủa Andrew không tiếc lời. Hôm nay, cô lại có ý định xúi giụt Nga dấng thân vào hắn ta. Nhưng cũng phải thông cảm cho cô khi nhìn thấy bạn mình khổ sở và héo úa từng ngày như vậy. Tên côn đồ đó dù có máu lạnh thật. Nhưng dù sao cô thấy hắn ta cũng có vẻ yêu thương Nga thật lòng. Ít nhất là người duy nhất có thể giúp Nga thoát khỏi khó khăn trước mắt.
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.Trong lúc khó khăn dồn dập xảy ra với Nga, Chi bồng bé Thiên Nhật đến căn phòng trọ bé tí của Nga để gửi con. Ngày hôm sau, cô sẽ phải theo chồng sang Đài Loan sinh sống. Chồng tương lai của cô cũng không hề hay biết việc cô đã có mang và sinh con như vậy. Cô cũng không có ý định nói ra chuyện này. Chỉ muốn được chôn chặt bí mật này trong lòng để bắt đầu một cuộc sống mới.
Chi rưng rưng nước mắt trao đứa con chưa đầy một tháng tuổi cho Nga cùng túi quần áo với lời hứa hẹn, khi cuộc sống ổn định sẽ cố gắng làm kiếm tiền để gửi về Việt Nam lo cho thằng bé.
Nga dù đang rất khó khăn với trăm bề lo toan vẫn phải cắn răng chấp nhận không một lời oán trách. Đây là núm ruột duy nhất mà người anh trai quá cố của cô đã để lại. Làm sao cô có thể từ bỏ hay chối từ.
"Chị sẽ cố gắng làm việc để dành tiền về thăm bé Nhật. Nhờ em trông nó cẩn thận dùm chị. Xa con, lòng chị đau như cắt. Nhưng chị không còn cách nào khác. Ba má và gia định chị đều trông chờ vào chuyến xuất ngoại này của chị. Nếu chị không đi thì không ai lo cho ba má chị hết."
Chi gục đầu khóc tức tưởi, khiến Nga phải đặt cu Nhật xuống tấm đệm trên nền nhà mà ôm lấy Chi trấn an tinh thần, để cô có thể đến nơi mới mà bắt đầu một cuộc sống bình thản. Nga không hề trách cứ Chi một lời nào khi bỏ con ra đi khi bé còn quá nhỏ như vậy. Nga biết Chi từ lâu. Hoàn cảnh Chi cũng không khác gì cô. Nhà Chi nghèo. Bố Chi lại bị liệt nửa người, mẹ Chi thì sức khoẻ cũng không khá hơn mấy. Chi là con một trong nhà nên mọi gánh nặng đều đè lên vai. Chi không yên tâm mà để cu Nhật ở lại cho mẹ chăm lo. Chi lại sợ điều tiếng thiên hạ. Nếu ba Chi nghe tin lại lên cơn đột quỵ thì Chi không biết sẽ phải làm sao. Cùng đường, Chi chỉ còn biết trông chờ bên phía gia đình Nhân cưu mang đứa cháu nội bất hạnh.
"Chị yên lòng mà ra đi. Em hứa sẽ chăm lo cho cu Nhật thật tốt. Bất cứ khi nào chị muốn thăm Nhật thì cứ đến. Gia đình em không bao giờ trách cứ chị điều gì. Chị có làm việc cũng nhớ giữa gìn sức khoẻ. Không cần phải quá sức để gửi tiền cho cu Nhật đâu. Cứ lo cho ba mẹ chị trước...." Nga ôm lấy Chi, vuốt vuốt mái tóc dài bê bếch của cô an ủi và dặn dò.
Sau một hồi ôm cu Nhật thật chặt trong lòng rồi hôn lên người nó không biết bao nhiêu cái. Chi lầm lủi bước ra khỏi căn phòng trọ chật hẹp của Nga trong ánh mắt quyến luyến và đau đớn. Cô đứng tần ngần trước cửa, nước mắt lưng tròng nhìn cu Nhật đang ngủ ngon lành trong vòng tay Nga trước khi quệt nước mắt quay lưng bước đi.
"Chị lên đường bình an. Sang bên đó rồi, chị nhớ viết thư cho em hay nha."
"Chị cám ơn em Nga..."
Nga nhìn theo dáng Chi mà thầm cầu mong cho Chi sẽ gặp được người chồng tốt và bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Khi Nhân còn sống, Chi đã yêu thương và chăm sóc anh hết lòng. Vì thế, Chi xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc như bao người phụ nữ khác.
Trẻ con lớn lên rất cần được mẹ ủ ấm. Nó như là sức sống tiềm ẩn giúp trẻ nhỏ lớn lên từng ngày khoẻ mạnh và cứng cáp. Nga sờ sờ vào mái tóc đen dày của Nhật rồi bất giác khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi má ngày càng héo hắc của cô.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô Ba sẽ luôn yêu thương và hết lòng chăm sóc cho con. Cô sẽ làm tất cả để con được hạnh phúc và lớn lên bình thường yên vui như tất cả đứa trẻ khác trên thế giới này.
Anh Nhân, anh đừng lo lắng nhé. Em sẽ thay anh nuôi dạy cu Nhật. Anh ở trên thiên đường mỉm cười hạnh phúc nhìn con trai yêu lớn lên từng ngày anh nha....
Nga đưa mặt áp vào gò má sổ sữa của cu Nhật rồi ôm nó vào lòng. Thằng bé vừa thiếu hơi mẹ đã mè nheo oà khóc. Cô lúynh quýnh không biết phải làm sao. Mặc dù ngày trước, có lần, nhà thờ nhận được một đứa trẻ sơ sinh về nuôi. Mỗi lần, cô đến đó đều ẵm bồng đứa trẻ nhỏ này, thay tả và cho nó bú bình.
Đang cuống cuồng chẳng biết làm cách nào ngoài ôm chặt thằng bé trong lòng và vỗ vỗ nhẹ vào mông nó, Nga chợt nhớ đến lời chị Đào, người làm chung với cô trong hội từ thiện. Chị dạy cô rằng, trẻ sơ sinh khóc thường có hai lý do. Một là nó đói. Hai là tả bị ướt cần được thay. Nhớ đến đây, cô vội vàng lấy bình sữa Chi đã pha sẵn trong túi đồ, mở nắp rồi đút vào miệng cu Nhật. Vậy mà thằng bé vẫn cứ khóc và không thèm bú.
OE OE OE
"Ơ! Ơ! Cô Ba xin lỗi cu Nhật. Cô Ba biết rồi. Tả con ướt nên con quấy phải không?"
Nga vội vàng đặt cu Nhật xuống nệm, vụng về kiểm tra tả của cu cậu. Đúng thật là Nhật vừa mớ ị xong nên nhoèn nhoẹt trong quần, khó chịu nên khóc quấy. Thấy khuôn mặt có phần sảng khoái của cu cậu khi được giải thoát khỏi chiếc tả bức bí, cô bất giác mỉm cười. Nụ cười tươi hiếm hoi sau nhiều năm vụt tắt. Cô vội vàng lấy tả thay cho cu Nhật rồi cho nó bú.
Lạy Trời! Thằng bé được sạch sẽ, no bụng thì lăn ra ngủ lon lành chỉ sau vài câu hát ru mới học của cô.
Nhìn cu Nhật say sưa ngủ, còn đưa ngón tay vào miệng bú lấy. Nga ngồi mỉm cười nhẹ nhìn thằng bé, liên tục cúi người hôn lên đôi má phúng phích thơm thơm mùi sữa non của nó. Mùi hương thật dễ chịu đến cô cũng phải thốt lên. Làn da Nhật mỏng manh và mềm mượt khiến cô cùng thích thú khi được cạ mũi mình vào đó. Cảm giác lần đầu làm cô của một đứa trẻ thật hạnh phúc và đặc biệt. Cho dù điều này có diễn ra trong hoàn cảnh éo le và khốn cùng nào đi chăng nữa.
Nga nhìn Nhật thật lâu mà không biết chán. Thằng bé giống Nhân như đúc cứ như hai tờ giấy copy, làm cho cô có cảm giác như đang nhìn ngắm gương mặt của chính anh trai mình. Cô đã từng đọc ở đâu đó nói rằng, sự sống nẩy mầm từ trong cái chết. Có phải anh Nhân của cô đã được trời Phật thương xót mà gửi đến nhân gian trong hình hài của đứa trẻ nhỏ nhắn này để làm nguôi ngoai nỗi đau của người thân yêu. Nếu quả thật đúng như vậy thì số anh lại thêm một lần khổ hạnh nữa rồi. Vừa mới lọt lòng đã phải lìa xa hơi ấm của mẹ. Cho dù cô và gia đình có cố gắng chăm lo cho Nhật tốt đâu đi nữa thì vẫn không bao giờ có thể bù đắp được khoảng trống và sự thiệt thòi to lớn này. Khi mà một đứa trẻ vừa mới sinh chưa đầy một tháng đã không được nằm trong vòng tay ấm áp của cả cha và mẹ. Nghĩ đến đây, khóe mắt cô lại nhòa đi…
"Con ai vậy hả Nga?"
Giật mình nghe tiếng hỏi, Nga ngước mắt lên nhìn thì thấy ông Thiên đã đứng ở cửa. Giọng ông hơi lớn làm đứa trẻ rung mình một cái, chút xíu nữa thì đã thức giấc.
Nga vội vàng đưa tay lên miệng nhìn ông Thiên ra giấu nói khẽ. Ông Thiên gật gật đầu vẻ hối lỗi, chăm chú nhìn thằng bé rồi đi đến ngồi bên cạnh cô. Có lẽ, ông định thốt ra điều gì đó nhưng lại im bật.
"Con anh Nhân đó ba..." Nga khe khẽ nói, mỉm cười nhẹ âu yếm nhìn Nhật.
"Cái gì?" ông Thiên giật mình trợn tròn mắt hỏi lại. "Con vừa nói gì?"
Mấy ngày qua, vì quá bận rộn làm việc, cộng với chuyện bà Nguyệt nhập viện. Nga cũng quên mất việc ngồi xuống nói chuyện với cả nhà về hoành cảnh của Chi và cu Nhật, khiến ông Thiên vô cùng sửng sốt. Gương mặt kinh ngạc thoáng chút xót xa của ông chiếu xuống hình hài của đứa cháu nội đức tôn bé nhỏ. Khoé mắt già nua của ông rươm rướm lệ đục ngầu. Dường như, càng lớn tuổi, sức chịu đựng của con người ta dần yếu đi. Ông Thiên không phải là người mau nước mắt. Nhưng từ ngày Nhân mất, ông hay thở dài và thỉnh thoảng lại khóc kín đáo.
"Cháu đức tôn của dòng họ nhà mình đó ba. Do lặng lẽ sinh con một mình nên chị Chi đã tự đặt tên cho Nhật mà không hỏi ý ba. Chị Chi nhờ con nói lại với ba mạ đừng giận chị Chi chuyện này. Tên bé là Trần Thiên Nhật. Tên đẹp mà phải không ba?" Nga mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt thoáng buồn miên man.
"Giống thằng Nhân quá!" Ông Thiên xuýt xoa đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ xíu của Nhật. "Thế mạ con biết chuyện này chưa?"
"Dạ! Biết rồi! Chính nhờ đứa cháu nội này mà mạ đã cố gắng gượng qua cơn bạo bệnh đó ba..."
"Còn con Chi?" ông Thiên bất chợt hỏi. Lúc đi từ trong hẻm, ông có thoáng thấy cô nhưng không dám chắc nên không gọi.
"Chị Chi đi lấy chồng rồi ba à. Nhưng mà gia đình mình không nên trách chị ấy mà tội nghiệp. Chị ấy cũng vì muốn báo hiếu cho ba mẹ chị ấy thôi. Anh Nhân cũng mất rồi. Chị ấy cũng không thể sống mãi như thế được." Nga khẽ giọng. "Chuyện dài dòng lắm. Khi nào có thời gian, con lại kể cho ba nghe sau. Bây giờ, nhà mình cố gắng chăm lo cho cu Nhật thay anh Nhân ba ha."
Ông Thiên gật gật đầu, lau vội giọt nước mắt trên khuôn mặt già nua rồi nhìn Nga với vẻ mặt đầy lo lắng và xót xa.
"Lại khổ con nữa rồi Nga..."
"Gì mà khổ hả ba? Nhà có thêm người thì càng vui. Cu Nhật ăn bao nhiêu mà lo nhỉ.."
Nga gượng cười, lấy hai tay nắm đôi chân bé tí của Nhật. Thằng bé ngủ ngon lành. Trộm vía nó khá là ngoan ngoãn. Quay sang ông Thiên, cô nở nụ cười xinh tươi hồ hỡi với ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
“Ba à! Con quyết định rồi. Con sẽ là mạ nuôi của cu Nhật. Có được không ba?”
Ông Thiên cười cười, lấy tay xoa đầu Nga.
“Ừ! Cũng được. Chứ không có ai cho nó gọi bằng mạ thì tội nghiệp lắm. Kiểu này chắc phải tìm thêm ba nuôi cho nó.” Ông Thiên nhìn Nga trêu.
Thấy ông Thiên ngụ ý trong lời nói, Nga đỏ ửng cả mặt khoát tay từ chối.
“Ba à! Một mình mạ nuôi là đủ rồi. Ba có bao giờ nghe từ Single Mom chưa?”
“Ây da! Tiếng Tàu, tiếng Mĩ sao ba con biết được.”
“Single mom là tiếng Anh đó ba. Nó có ý nghĩa dành cho những bà mẹ nuôi con một mình hehe.” Nga mỉm cười vu vơ khi tưởng tượng lần đầu tiên được làm mẹ.
“Ừ! Mà con cũng mau mau có bạn trai đi. Để cho cu Nhật có ba nuôi luôn. À! Ba nghe Dì Tám bán bún bò Huế trước hẻm kể là, bả hay thấy con lên xe du lịch với một thằng cao lớn nào đó. Là ai vậy con? Sao không dắt về ra mắt với ba mạ?”
Nghe ông Thiên hỏi thế, Nga thựng người nhìn ông, môi khẽ mím lại, ánh mắt ngây ngô như đang suy nghĩ gì đó rồi trả lời ngập ngừng.
“Người quen thôi à ba!” Nga chắc nịch. Miệng mím lại khi nhắc đến cái tên hắc ám đó.
“Người quen gì mà Dì Tám nói, hay thấy con đi chung với nó.”
“Tại có công việc đó ba. Thôi! Con đi nấu cháo để ba mang vào cho mạ nha.”
“Ừh”
Ông Thiên nghe Nga nói thế thì không cố công hỏi nữa. Gương mặt có vẻ buồn một chút khi nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô. Trong lòng ông không những xót xa cho cô con gái lớn xinh đẹp thiếu may mắn của mình. Mà còn cảm thấy tiếc rẻ vô cùng trước sự phủ nhận thẳng thừng của cô. Không tiếc sao được, khi ông nghe bà Tám đầu hẻm kể về người con tray hai đi chung với Nga bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Chỉ nghe bà diễn tả chiếc xe hơi mới cóng mà bà đoán là vài tỷ thì ông đã tiếc đứt ruột. Lúc hỏi Nga chuyện này, ông đã thầm khấn Trời Phật cho đó là sự thật. Nào ngờ, Nga lại nói thế làm ông mất hết hy vọng mong manh luôn.
Nhà có thêm người là thêm một miệng ăn. Huống chi đây lại là một đứa trẻ cần được chăm sóc và quan tâm cẩn thận. Thiên Nhật từ ngày xa mẹ thì èo ọt, ốm đau liên miên. Hết nóng lại sổ mũi làm Nga tất bật ngược xuôi để lo cho thằng bé. Thương đứa trẻ bất hạnh phải xa ba mẹ từ nhỏ. Cô dồn hết tình thương vào nó. Bao nhiêu tiền kiếm được đều mua sữa tốt cho nó bú. Nó mà có biểu hiện gì lạ dù chỉ là một chút xíu, cô cũng quáng quàng đưa đi bác sĩ. Có thể nói, bao nhiêu tiền cô kiếm được đều dồn vào cho bà Nguyệt và cu Nhật.
Đang trong lúc khó khăn như thế này. Nga lại nhận một tin khiến cô choáng váng, cô bị Sky và cả Paradise cho thôi việc.
Do dạo gần đây, Nga không có tiền đưa cho bọn xã hội đen đồng nào nên chúng liên tục đến Sky để gây áp lực đòi nợ, khiến ban giám đốc điều hành Paradise buộc phải đưa ra quyết định thôi việc cho cô. Cùng lúc đó, cô cũng nhận quyết định cho thôi công việc tạp vụ phòng của Paradise. Khi nghe tin này, cô như muốn ngã quỵ trong phòng Nhân sự khi được mời lên. Ngoài nguyên nhân đám cho vay đến gây mất trật tự Bar, làm ảnh hưởng đến hình ảnh khách sạn nói chung. Cô biết Bảo Hân, giám đốc nhân sự của Paradise chẳng ưa gì cô từ lâu. Hân vốn là bạn gái lâu năm của anh Thành, người quản lý trực tiếp của Nga. Thành là một người quản lý tốt và hết lòng vì nhân viên. Nga đặc biệt khó khăn hơn những nhân viên khác nên Thành đặc biệt chú ý và thường xuyên giúp đỡ. Coi Nga như em gái. Chính vì điều này đã gây nên sự hiểu lầm và ghen tức trong lòng Hân, mặc dù Thành vẫn luôn giải thích rõ ràng với cô. Nhưng trong đầu người phụ nữ đang yêu này, việc bạn trai mình thường xuyên đứng ra giúp đỡ người con gái khác, đặc biệt lại xinh xắn như Nga khiến cô ngấm ngầm ghen ghét. Sau khi biết chuyện Thành vì Nga mà bị đánh đến độ nhập viện, Hân luôn ngấm ngầm muốn khai trừ Nga ra khỏi Paradise. Vì thế, cơ hội lần này quả là có một không hai. Hân nhanh tay hất cẳng Nga ra khỏi Paradise mà không hề bị mang tiếng "giận cá chém thớt" và lợi dụng chức vụ.
Mặc cho Nga năn nỉ, van xin Hân được giữ lại công việc tạp vụ và Thành hết mực góp lời khuyên ngăn. Hân vẫn mạnh tay ký vào đơn cho thôi việc của Nga. Cô còn lấy lý do cấp trên đã ra quyết định như vậy. Cô có muốn cũng không thể nào thay đổi được gì.
“Chị Hân à! Em biết việc bọn cho vay đến Sky quậy phá đã làm ảnh hưởng đến Bar. Điều này em biết và hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng còn công việc tạp vụ thì bọn chúng vẫn chưa biết. Hơn nữa, em cũng không có vi phạm điều gì với công việc này cả. Mong chị thương tình cho em giữ lại công việc này nha chị.”
Hân ném bao hồ sơ xin việc màu xanh dương của Nga lên bàn. Ngã người nhàn nhã ra phía sau ghế, cô cười khinh bỉ trước những lời Nga vừa nói.
“Cô đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Cô nói, cô không làm gì sai trái ở Paradise với công việc tạp vụ của mình sao? Sao cô không nói trắng trợn ra là, nếu cô nghỉ làm ở đây, cô sẽ không còn chỗ để mà mua bán dâm đi. Lúc đó, có lẽ, tôi còn thương tình vì sự thành thật của cô mà có thể suy nghĩ lại tìm cách giúp đỡ.”
“Chị! Chị nói gì, em không hiểu?”
“Bây giờ, mà cô còn giả vờ ngây thơ trong sáng vô tội như vậy nữa sao? Tôi nói thiệt nhé, bản mặt của cô đóng kịch thì chỉ có đàn ông nó tin thôi. Chứ không làm sao qua mắt được tôi đâu. Cô nói cô không làm gì sai? Vậy thì hàng đêm, cô vào phòng hạng Tổng Thống với tên khách giàu có kia làm gì mà ở đó suốt 4 tiếng đồng hồ. Ngày nào cũng vậy?”
“Em…”
Nga ngớ người trước những lời Hân nói mà không thốt lên được lời nào. Bởi vì, thật ra, cô cũng không biết phải nói gì đây?
“Đàn bà và đàn ông ở cùng một phòng không làm chuyện đó thì làm chuyện gì? Đừng nói là cô vào đó chỉ dọn phòng nha. Mà dọn đến những 4 tiếng lận. Theo tôi biết thì phòng hạng Tổng thống thường không một hạt bụi nào cả. Chắc là cô vào phủi bụi cho hắn ta?”
“Em không có như vậy. Chắc chị đã hiểu lầm em rồi.”
Nga nhìn Hân, khổ sở giải thích nhưng lại chẳng thấy sự động lòng hay cảm thông nào trong đáy mắt xinh đẹp của người trước mặt.
Từ ngày đầu gặp lại Nga, Andrew đã ra lệnh cho Tiệp đặt lâu dài phòng hạng Tổng Thống của Paradise để lui tới nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi như không hẳn là như vậy. Vì anh chỉ đến đó thư giãn trong thời gian Nga làm việc mà thôi. Khi đặt phòng, anh cũng đưa ra yêu cầu với khách sạn là chỉ cho minh Nga vào dọn dẹp phòng mình, liên tục 4 tiếng đồng hồ không được bước ra khỏi phòng. Mọi chi phí phát sinh anh sẽ không ngần ngại chi ra. Tất nhiên, Paradise đâu thể để mất một khách VIP như vậy nên gật đầu đồng ý nhanh chóng.
Và nguyên nhân Nga bị nghỉ việc cũng bắt đầu từ đây khi nhân viên trong Paradise liên tục xì xầm và bàn tán việc cô được quan tâm ưu ái đặc biệt. Họ rỉ tai nhau việc cô ở cùng với một người đàn ông liên tục 4 tiếng đồng hồ như vậy, làm gì trong đó thì chỉ có trời mới biết được. Tệ hơn nữa, họ còn cho rằng cô chỉ là gái bán dâm không hơn không kém.
Nhưng thực sự, đằng sau cánh cửa màu trắng hoa văn vàng của căn phòng xa hoa đó, Nga đã làm những gì?
Ngủ!
Xin thưa! Cô chỉ việc vô đó lúc 1 giờ đêm, ngủ đến 4 giờ sáng rồi đẩy xe dụng cụ đi về.
Vì đó là việc mà Andrew bắt Nga làm. Mỗi buổi tối khi đến phòng anh với mục đích quét dọn. Anh đều đem cất hết dụng cụ của cô. Sau đó thì bắt cô ngồi trước một bàn đầy ắp thức ăn và bắt ăn cho hết. Rồi sau đó, anh ép buộc cô leo lên giường ngủ đến 4 giờ sáng. Tất nhiên, anh sẽ là người nằm cạnh cô và không ngần ngại cho tay chân
Ban đầu, Nga chống đối quyết liệt. Cô vẫn cố gắng ra sức làm công việc quét dọn của mình. Mặc dù, phòng anh cũng chẳng có gì phải dọn. Tuy nhiên, Andrew lại không phải là người dễ dàng để cô chống đối như vậy. Anh đem giấu hết đồ nghề của cô rồi ép buộc cô làm theo ý anh. Nếu không làm, cô lại bị anh đe dọa là sẽ viết giấy phàn nàn về thái độ làm việc của cô.
Vì thế, sau vài ngày ngồi không trong phòng hết trừng mắt rồi chiến tranh với anh. Cô ăn xong rồi leo lên giường ngủ đến hết ca rồi xách đồ ra về. Có một chút nhàn hạ cho cô từ đó, nhưng thực sự cô không cảm thấy dễ chịu về việc này cho lắm.
Suốt quãng thời gian ngắn ngủi xảy ra chuyện này, cô cũng có nghe những lời xì xầm của những người đồng nghiệp về mối quan hệ giữa cô và Andrew nhưng cô đã bỏ ngoài tai, cố gắng không bận tâm hay để ý. Bởi vì cô biết, ngoài im lặng ra, cô cũng không thể làm gì khác hơn. Trước giờ, những người thích nói xấu về người khác lại rất ít chịu nghe lời giải thích nào. Vì thế, cô đành chọn cách im lặng. Cố gắng giữ vững ý nghĩ, nếu cô không làm gì sai trái thì mình không phải hổ thẹn với chính mình. Mặc dù, cô đã thầm mặc định tư tưởng về điều này trong đầu. Nhưng thực sự, cô cũng đã rất khổ sở khi những lời bóng gió đầy ác ý cứ lọt vào tai mình mỗi ngày.
“Nhìn bộ dạng của nó hiền vậy mà ghê thật. Dám xem chỗ làm như là địa điểm để mua bán dâm.”
“Bà không biết à? Lù lù xách cái lu mà chạy đó.”
“Hết chuyện làm hay sao mà lại ăn nằm với đàn ông ở chỗ này. Chỉ có loại trai đã có vợ con đuề huề mới bước vào khách sạn mà quấn nhau với gái.”
“Ê! Bà thấy mặt hắn ta chưa? Đẹp trai lắm đó nha!”
“Bà không biết à? <Đẹp> hay đi đi chung với <đểu> đó! Chỉ vài ngày thôi là thấy đá đít con này để đi với con kia ngay thôi. Chờ xem!) (LTG: Lời lẽ của người ganh tỵ ^_^)
Những lời bóng gió, hay nói đúng hơn là nhắm thẳng vào cô cuối cùng cũng đã kết thúc, khi cô lững thững cầm bộ hồ sơ và ít tiền lương ra khỏi Paradise. Nắng chiều ảm đạm vàng vọt bấu víu lên thân thể của cô, càng tôn lên sự mệt mỏi và khốn cùng.
Thẫn thờ ngồi ở bến xe buýt rất lâu, xe đón khách qua lại bao nhiêu lần mà cô cũng không hề hay biết. Đến khi giật mình nhận ra thì trời đã nhá nhem tối. Trước mắt cô là màn đêm với dòng xe nhấp nháy đèn đủ màu vẫn chạy liên tục qua lại nhưng cô chẳng còn thiết nhìn thấy gì. Bởi vì trong mắt cô giờ đây chỉ chứa đựng sự lo âu và muộn phiền dày đặc. Một lúc thật lâu sau đó, cô mới đứng dậy, bước những bước chân nặng nề vào bệnh viện để thăm bà Nguyệt.
Công việc duy nhất còn lại của Nga là làm gia sư môn Toán cho một cậu học sinh lớp Ba với giá lương 400 ngàn một tháng. Nhận được số lương mà phụ huynh đã đồng ý cho cô ứng trước. Cô buồn rầu xách giỏ đến trung tâm giới thiệu việc làm để xin việc khác. Trong lòng cô vô cùng lo lắng cho những ngày sắp tới, vì để tìm được công việc mới nhanh nhất cũng sẽ mất đến vài ngày.
Nga buồn bã ra khỏi trung tâm giới thiệu việc làm sau khi vò đầu bên cuốn sổ ghi chi tiết thông tin tuyển dụng Sau đó, cô không về thẳng nhà mà ghé sang chợ để mua thức ăn và chút sữa cho cu Nhật. Tiền lương ít ỏi sau khi cho thôi việc cũng cạn dần vì cô đã dùng tất cả để đóng viện phí cho bà Nguyệt. Nhìn vài đồng bạc lẻ còn lại trên tay, cô thấp thỏm lo lắng không nguôi. Trong lòng cứ cầu khấn ơn trên giúp cô mau chóng sớm có việc làm. Nếu không thì ngay cả cái ăn cũng không có chứ đừng nói đến việc trang trãi viện phí cho mẹ cô.
Khi đi đến đầu chợ Cuốn Chiếu, Nga giật mình khi nhìn thấy bọn cho vay tiền. Vừa nhìn thấy bọn chúng, cô đã vội vàng chạy bấn loạn, nấp vào trong một quán nước ven đường đến khi bọn chúng đi khuất rồi mới dám bước ra. Mấy ngày nay, bọn chúng canh chừng cô sát sau. Đi đâu cũng chạm mặt. Kiểu này, cô phải nhanh chóng tìm nhà trọ mới thôi. Nga cũng đang tìm nhà trọ mới nhưng chưa tìm ra chỗ nào. Chỗ nào rẽ thì lại quá xa trường học cho bọn trẻ. Chỗ nào tốt hơn chút thì lại quá đắt tiền, cô không thể kham nổi. Nhưng vẫn phải tìm nhà thôi. Nếu không, bọn chúng lại đến quậy phá thì phiền. Đặt tay lên ngực, cô nghiêng đầu sau bức tường nhìn theo bọn chúng. Lạ thay, tên đầu trọc không biết bị gì mà phải ngồi xe lăn. Cô đoán chắc là do bị ai đánh. Nhìn dáng vẻ nhăn nhó và chửi mắng đàn em của hắn, cô mím môi chép miệng, đáng đời cái tên chuyên ăn hiếp phụ nữ. Có như vậy mới chừa thói đánh người không thương tiết và cho vay nặng lãi như cắt cổ thiên hạ.
Rời chỗ nấp, Nga vào trong chợ mua nhanh vài trứng hột vịt để về luộc cho mấy đứa nhỏ và miếng thịt bé xíu để nấu cháo mang vào bệnh viện cho bà Nguyệt. Sau đó, cô ghé tiệm tạp hoá không quá xa nhà trọ mua hộp sữa Dilac đỏ cho cu Nhật. Sữa con nít đúng là mắc thiệt. Nga chép miệng rồi mua thêm một hộp sữa cô gái Hà Lan cho mẹ cũng đắc không kém. Cô vừa đi vừa đau đầu đếm mấy đồng bạc lẻ cuối cùng trên tay. Bất thình lình, cô nghe tiếng gọi hằn hộc phát ra từ một quán bún riêu bên đường.
"Thiên Ngân! Lấy thêm mắm ruốc cho khách kìa..."
Nga nhíu mày đứng bên ngoài nhìn vào thì thấy bé Ngân nhà mình đang trong chiếc áo trắng với phù hiệu của trường, cổ vẫn còn đeo khăn quàng đỏ đang quệt mồ hôi trên trán bưng nguyên mâm chén bát ăn dở của khách xuống chỗ rửa chén ngay bên cạnh bà chủ bán bún riêu. Trong góc quán, chiếc cặp màu đỏ Nga mua cho nó đang được đặt chèo queo.
Giờ này, đáng ra Ngân phải ở trường mà?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nga không chạy vào mắng nó một trận nên thân mà đứng tựa người nép bên bức tường, chân cô khuỵu xuống, trái tim đã chịu quá nhiều thương tổn đang đau lên liên hồi như ai đó bóp nghẹt.
Khoé mắt long lanh chảy dài hai dòng lệ mặn đắng trước đứa em gái mới ít tuổi đầu mà đã biết nghĩ cho gia đình. Hi sinh cả việc học hành và tuổi thơ vốn vô lo vô nghĩ chỉ biết đến mái nhà trường, đến nơi ồn ào đông đúc này, bưng bê cho người ta để kiếm tiền. Cô bất lực đánh mạnh vào lồng ngực mình, ôm mặt khóc nức nỡ. Bịch thức ăn đang cầm trên tay rơi phịch xuống nền đất xi măng lòi lõm phủ rêu xanh làm bịch hột vịt bể nát.
XOẢNG XOẢNG RẦM
"Cái con nhỏ này! Từ hôm qua đến bây giờ, mày làm bể hết bao nhiêu cái tô rồi hả? Thôi! Thôi! Mày đi về dùm tao đi. Coi như tiền công của mày đền vào mấy cái tô bể. Thiệt mệt! Mướn mấy đứa như vầy còn vướng vếu thêm chứ chả giúp được gì..."
Bà bán bún rêu mập mạp ngồi bên nồi nước lèo. Tay khoăn khoắt múc nước đổ vào tô cho khách, luôn miệng mắng nhiết Ngân.
Bé Ngân đứng khúm núm bên cạnh bà, nghe bị đuổi việc thì nước mắt ngắn, nước mắt dài cất giọng nài nĩ.
"Cô ơi! Cô cho con làm đi cô. Con hứa sẽ cẩn thận hơn. Không làm bể tô của cô nữa đâu."
"Thôi! Đi! Đi! Mày chẳng làm được việc gì nên thân. Ở đây càng làm mỏi miệng tao thôi..."
"Cô! Con năn nỉ cô mà cô ơi. Mạ con bị bệnh. Con cần kiếm chút tiền để phụ chị con cô ơi! Cô cho con làm đi cô..."
Lời Ngân van xin khiến khách đang ngồi ăn cũng phải mủi lòng mà ngoáy nhìn thương xót. Vậy mà bà bán bún riêu kia vẫn lành lùng khoát tay đuổi thẳng.
"Tao đã nói không là không. Làm gì mà nhiều lời dữ vậy? Tao lạ gì mấy chiêu trò của bọn nhãi ranh chúng mày. Tuổi này chắc kiếm tiền chơi điện tử chứ giúp gì gia đình…."
"Cô! Con xin cô mà cô. Con nói thiệt đó cô. Mạ con đang bị bệnh tim nặng lắm, cần phải mổ. Giờ mạ đang nằm trong bệnh viện Chợ Rẫy đó cô." Ngân nói trong nước mắt.
Mặc cho bà chủ bán bún riêu trợn mắt quát đuổi thẳng, Ngân vẫn cố gắng nán lại nài nỉ và van xin. Hình ảnh đứa em gái nước mắt đầm đìa trước mặt khiến tay Nga bấu mạnh vào bức tường đầy rêu phong, môi cô mím môi, khẽ nhắm mặt lại cố ngăn dòng lệ trong veo liên hồi chảy dài. Cô nhanh chân tiến đến chỗ Ngân kéo lấy tay con bé nói.
"Đi về ngay cho chị! Giờ này, em không đi học mà làm gì ở đây hả?"
Ngân mất hồn khi thấy Nga đứng sừng sững trước mặt. Con bé sợ đến nỗi run lên cầm cập, với tay lấy nhanh cái cặp da rồi lủi thủi cúi đầu đi nhanh theo sau lưng cô. Suốt đoạn đường về, cô không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quệt nước nước mắt vẫn đang lăn dài trên gò má trắng xanh.
Ngân biết chị đang giận nên chỉ gục đầu đi theo sau. Chiếc áo trắng ướt đẫm mồ hôi vẫn còn đọng lại vết ố do nước lèo bún riêu bắn lên tự bao giờ.
Về đến nhà, Nga đùng đùng nổi giận, nhanh tay cầm cây thước kẻ ông Thiên vốn dùng mỗi lần phạt các con mình. Cô bắt Ngân quỳ xuống nền nhà mặc cho ông Thiên đang bồng cu Nhật đứng nhìn mà không biết cớ sự gì.
"Chuyện gì vậy Nga? Sao lại đánh nó?"
Ông Thiên vỗ vỗ nhẹ vào mông cu Nhật ru nó ngủ. Thằng bé bị sốt nên nằm thiêm thiếp trong vòng tay ông, đưa bú ngón tay cái vào miệng bú. Thỉnh thoảng lại thở khò khè.
Nga đang bực mình nên không trả lời ông Thiên. Cô ngồi bệch xuống nền nhà lớn tiếng hỏi tội Ngân.
"Sao em lại đi làm những việc đó? Sao lại tự ý bỏ học mà không nói với chị hả?"
Ngân vì sợ Nga giận và sợ bị ăn đòn thì mếu máo khóc oà. Hai tay khoanh lại trước ngực thành khẩn xin lỗi cô.
"Chị Ba ơi! Em xin lỗi chị. Chị đừng giận em...."
"Em nghỉ học mấy ngày rồi?" Nga nén nước mắt, cứng rắn nhìn Ngân hỏi.
"Dạ, một tuần rồi..." Ngân ngập ngừng một hồi rồi mới lí nhí trả lời.
Nghe đến đây, Nga mím môi, nước mắt ứa ra, quất mạnh cây thước kẻ vào mông của Ngân. Con bé không dám né mà chỉ chịu trận, hai tay khoanh lại chặt hơn, mặt đỏ rần cố nén cơn đau, khiến Nga thương đến đứt ruột.
Ông Thiên giờ hiểu chuyện chỉ thở dài một cái rồi lẳng lặng bồng cu Nhật ra đầu ngõ vì sợ thằng bé thức giấc. Nhưng thật ra, ông sợ phải đứng đây mà chứng kiến cảnh đau lòng này.
"Tại sao em lại coi nhẹ chuyện học như vậy? Em có biết ba mạ đã trông chờ vào em như thế nào không? Mạ bệnh nằm liệt giường bây giờ cũng là vì đã phải trãi qua bao ngày vất vả kiếm tiền cho chị em mình ăn học. Tại sao em lại làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy hả?"
Ngân nhìn Nga, gương mặt đỏ gấc, nước mắt nhoẻ nhoẹt lấm lem, mồ hôi nhễ nhãi, người toát ra đầy vị mắm tôm và nước lèo bún riêu.
"Vì em thấy nhà mình khổ quá. Em thương mạ bệnh. Em thương chị Ba vất vả làm ba công việc mỗi ngày. Giờ chị lại mất việc. Em muốn phụ chị. Em muốn giúp đỡ gia đình mình. Em xin lỗi chị. Lần sau, em không dám làm như vậy nữa...."
"Sao em làm những chuyện như vậy mà không nói với chị hả?" Nga đã dịu giọng được chút khi nghe những lời nói đầy hiếu thảo của em gái mình.
"Em biết, nếu em nói chị sẽ không bao giờ đồng ý. Đêm nào, em cũng chờ chị về. Em sợ chị đi đường có chuyện gì. Đêm nào, em cũng thấy chị rấm rứt khóc mà em không dám hỏi. Em nghĩ chị vì mệt quá nên mới khóc. Vì thế, nếu em phải nghỉ học để giúp chị thì em không có tiếc nuối. Khi nào nhà mình bớt khổ thì em học lại cũng được mà. Với lại, tiền học phí từ đầu năm đến giờ nhà mình cũng chưa có để đóng. Hôm nào, em đi học. Cô giáo cũng gọi lên bảng hỏi hết."
Nga nghe đến đây thì nước mắt vốn kìm nén giờ đã nhạt nhòa hết cả trong mắt. Cô quăng cây thước kẽ ra một bên rồi ôm chầm lấy cô em gái bé nhỏ hết mực hiếu thảo mà tự trách bản thân mình.
"Chị xin lỗi. Lẽ ra, chị không nên trách mắng em như vậy..."
"Em xin lỗi chị vì đã làm chị buồn. Từ nay, em sẽ không làm như vậy nữa. Em sẽ ráng học cho ba mạ, cho anh Nhân và cho chị vui lòng…”
“Ừh! Chị biết rồi. Chị biết em gái chị rất ngoan và thương chị. Chỉ là chị không tốt. Chị bất tài vô dụng không lo được cho nhà mình. Em phải ráng học. Chỉ có học mới thay đổi được số phận con người. Em có hiểu lời chị nói không Ngân?”
“Dạ! Em biết rồi. Em xin lỗi chị Ba.”
“Em có đau không? Đưa mông đây chị xoa dầu cho…”
“Em không sao chị Ba ơi...”
“Chị xin lỗi em, Thiên Ngân!”
Nga vừa hối lỗi vừa ôm lấy đầu Ngân vào lòng mình, bàn tay xoa nhẹ mái tóc ngắn củn của con bé rồi hôn nhẹ lên đó. Trong vòng tay cô, con bé không vì đau nhưng vẫn khóc nức nở. Hai chị em cứ ôm nhau khóc như vậy rất lâu.
Những giọt nước mắt trong veo và thuần khiết của họ như đang cuốn phăng mọi đau thương và khổ cực trên đời, như xua tan sự cơ hàn cho cả con xóm nhỏ nghèo nàn.
Bên ngoài cửa sổ, nắng đã lên cao tự khi nào, soi cả bóng dáng ông Thiên đang bồng cu Nhật ngoài cửa sổ.
Nơi cái bóng đen gầy guộc in trên tường, thần mặt trời xa xa giữa tầng mây như thấy được cả những giọt lệ hối hận trên gương mặt già nua của ông.
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.