Chương 21: Tạm biệt Ba Tu!
Hanny Ho
16/04/2014
"Nhưng tình yêu làm sao chứa đựng được sự thù hận. Có chăng, chỉ là
sự che mắt, dối lòng cho một trái tim đã trót trao một tình cảm quá sâu đậm.
Chính vì thế, tình yêu và lòng thù hận chỉ là một và chúng tỷ lệ thuận với
nhau. Càng hận lại càng thấy yêu. Tim càng đau, tình cảm lại càng thêm âm ĩ."
Nga có linh cảm chuyến về thăm nhà lần này sẽ rất lâu sau cô mới quay trở lại Ba Tu. Cô nhanh chóng thu xếp hành lý ngay trong ngày. Hành lý của cô cũng vô cùng gọn nhẹ, chỉ vài bộ quần áo đã bạc màu cùng chiếc hộp chứa đựng một vật bất ly thân của cô.
Cô bịn rịn chia tay buôn làng, căn dặn và quyến luyến chia tay bọn trẻ. Khi cô bước lên chiếc Jeep, ai cũng rơi nước mắt, nhất là bọn trẻ con. Từ lâu nay, bà con trong buôn đã xem cô như người thân trong gia đình. Vậy là đã 4 năm cô gắn bó với Ba Tu.
Nơi đây không chỉ là ngôi nhà thứ hai mà còn là nơi chất chứa biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm giữa cô và Will. Nhưng tất cả điều đó, giờ còn ý nghĩa gì. Có lẽ, cô cũng nên rời xa nơi này, ít nhất là trong một khoảng thời gian để cố xoá đi những ký ức cứ luôn ám ảnh cô từng khắc, từng giờ. Thậm chí, ngay cả trong những giấc mơ chập chờn.
Nga quay lưng khoác áo ra đi nhưng lòng vẫn không thể nào yên. Nhiệm vụ truyền con chữ cho trẻ con trong buôn cô chỉ mới đi được một chặn đường ngắn ngủi. Sau đó, cô tự hỏi, có quá sớm để kết luận như vậy không? Tuy nhiên, sao trong lòng cô có một linh cảm xấu. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy buôn làng neo đơn nhỏ bé nằm bên cạnh dòng sông hiền hoà này.
Mọi vật bắt đầu nhoà dần trước mắt cô. Từ con đường đất đỏ bùn sìn với những hàng
cây xơ xác hay bên đường. Từ những nương rẫy xa xa thấp thoáng những đợt khói trắng phiêu bồng đến hình ảnh người mẹ Xơ-đăng đang hái bắp với đứa con bé bỏng đang ngủ vùi trên lưng. Tất cả những hình ảnh bình yên của buôn làng này, cô muốn được khắc ghi trong tâm khảm của mình.
"Tạm biệt Ba Tu hiền hoà..." Nga khẽ nhấp môi nói chỉ đủ để mình nghe thấy.
Tuấn nằn nặc đòi đưa Nga về lại Sài Gòn nhưng cô kiên quyết từ chối. Cô không muốn có bất cứ hiểu lầm nào với Sa Ni. Cô biết trong thời gian qua, Sa Ni đã rất đau khổ vì cô. Vì tình cảm quan tâm sâu sắc mà Tuấn chỉ dành cho cô. Lần ra đi này của cô sẽ cũng như là một cơ hội dành cho Sa Ni. Cho Sa Ni có được vị trí đứng bên cạnh Tuấn.
Cuối cùng, Nga đành nhận lời để Tuấn đưa cô ra bến xe ở Kon Tum để bắt xe khách về lại Sài Gòn. Từ sáng giờ, mặt Tuấn buồn rười rượi, cứ đưa mắt nhìn cô đầy lưu luyến. Nhìn anh như thế này, cô cảm thấy vô cùng ái ngại xen lẫn thương cảm. Cô có là gì? Sao anh lại quan tâm và dành trọn tình yêu thương như vậy. Anh biết cô vẫn còn yêu Will cơ mà. Sao cứ mù quáng và nhẫn nại đợi chờ một tình yêu vô vọng từ phía cô để làm gì?
"Anh sẽ lo cho bọn trẻ. Em đừng lo...." Tuấn âm trầm nói, đôi mắt buồn xa xăm. Sao anh có cảm giác, đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô.
"Cám ơn anh. Vào trong đó, có gì em sẽ viết thư báo anh sau...." Nga khe khẽ nói, mắt nhìn con đường gập ghềnh trước mặt.
Ngày Nga đi, bầu trời Ba Tu cũng khóc...
Cơn mưa hiếm hoi giữa mùa đông rét mướt từ đâu bỗng ập đến. Không nặng hạt dồn dập nhưng rỉ rã cả đoạn đường dài mà không có dấu hiệu dừng lại. Nó cũng giống như vị chủ nhân đang đưa mắt nhìn ra ô cửa kính này. Cố nén nỗi buồn để không làm người bên cạnh lưu luyến và phân tâm. Cố gắn chôn chặt nỗi đau âm thầm vào con tim thoi thóp như đang bị ai bóp chặt.
Những vũng nước đỏ ngầu đọng lại thành từng vũng to lớn, bắn tung toé lên chiếc Jeep màu xanh đậm. Cánh quạt kiếng liên tục đong đưa qua lại.
"Nếu em cần giúp đỡ gì. Cứ việc báo anh. Nếu được, tuần sau, anh vào Sài Gòn gặp em..." Tuấn đột ngột cất lời, làm gián đoạn bầu không khí yên ắng trong xe.
"Anh Tuấn..."
Nga thựng lại không thể nói nên lời. Trong lòng cô đang bị giằn xé bởi hai ý nghĩ. Một là sẽ cự tuyệt từ chối thẳng thừng anh ngay lúc này. Hai là sẽ lặng im, mặc anh làm theo những gì mình muốn, để rồi sau đó càng bị tổn thương về sau.
Đang trong lúc phân vân không biết phải nói thế nào cho Tuấn hiểu thì anh đã tiếp lời cô. Không cho cô một phút nghĩ suy, anh đã dịu dàng bày tỏ tình cảm của mình.
"Em biết tình cảm anh dành cho em mà. Anh không cần em phải đáp trả ngay lúc này. Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội để chờ đợi em, để chăm sóc và giúp đỡ em. Như vậy, anh đã mãn nguyện lắm rồi..."
"Em không xứng đáng để nhận tình cảm chân thành của anh đâu Tuấn...Anh nên dành nó cho người xứng đáng hơn em. Tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự vô vọng và lãng phí thời gian thôi. Từ trước đến giờ, em luôn xem anh là anh trai. Anh tốt với em như anh trai em vậy..." Nga quay sang nhìn Tuấn bằng ánh mắt buồn bã xen lẫn khó xử.
"Anh biết, em còn yêu William. Nhưng anh sẽ chờ đợi. Bao lâu, anh cũng chờ. Cũng sẽ giống như em, đang chờ đợi một người trong vô vọng...Hãy quên Will đi, anh ta đã quên Ba Tu rồi..." Tuấn vừa nhìn con đường phía trước, vừa quay sang nhìn Nga bằng ánh mắt da diết yêu thương. Thế nhưng giọng nói của anh lại đầy hằn học khi nhắc đến tên William.
Làm sao Tuấn có thể dành thiện chí cho Will được. Khi chính Will đã làm cho Nga ra nông nổi này. Nếu như Will chưa bao giờ đến buôn làng này. Nga sẽ vẫn mãi là cô gái ngây thơ trong sáng, sống và làm việc vui vẻ trong sự bảo bọc của anh như ngày
nào.
Nga lặng thin, quay đầu sang phía cửa sổ xe. ánh mắt trong veo đượm buồn long lanh ánh nước. Mỗi khi nhắc đến cái tên ấy, cái tên William lại khiến lòng cô đau quặn thắt. Mọi thứ đã rõ ràng như vậy, anh ta sẽ không bao giờ quay trở lại đây. Nhưng sao lòng cô cứ mãi ngóng chờ. Nếu mọi thứ đều dễ dàng như những gì Tuấn nói. Cô đã không vật vã mà chờ đợi trong những chuỗi ngày đớn đau này. Cô hận anh lắm, hận anh đã phụ bạc, hận anh đã thất tính. Nhưng tình yêu làm sao chứa đựng được sự thù hận.
Có chăng, chỉ là sự che mắt, dối lòng cho một trái tim đã trót trao một tình cảm quá
sâu đậm. Chính vì thế, tình yêu và lòng thù hận chỉ là một và chúng tỷ lệ thuận với nhau. Càng hận lại càng thấy yêu. Tim càng đau, tình cảm lại càng thêm âm ĩ.
Bến xe Kon Tum tấp nập người qua lại. ánh nắng chói chang hất vào mặt khiến hai má Nga đỏ hồng. Những hạt mồ hôi bắt đầu tuôn từ vầng tráng cao thanh thoát. Nga tạm biệt Tuấn, bước lên xe với hành lý gọn nhẹ.
Nga chọn một ghế ngồi gần cửa cổ. Xe bắt đầu lăn bánh. Cô xoay đầu vẫy tay chào
Tuấn lần cuối.
"Tạm biệt anh Tuấn. Anh về đi kẻo muộn..." Giọng nói trong trẻo của Nga vọng ra từ ô cửa sổ xe. Ánh mắt cô thoáng buồn, vẻ mặt xót thương cho người ở lại.
Tuấn vẫn đứng cạnh cửa sổ, chìa túi thức ăn vặt mà anh vừa mua từ những người bán hàng rong. Nga đón lấy mà lòng vô cùng cảm động. Anh tốt quá, anh xứng đáng gặp được người con gái tốt hơn em. Thời gian sẽ chữa lành vết thương, rồi anh cũng sẽ lãng quên em mà thôi.
"Khi nào thu xếp công việc xong, anh sẽ vào Sài Gòn tìm em...." Tuấn kiên định làm
theo những gì mình muốn. Mặc cho Nga đã từ chối từ lúc đầu.
"Em không sao đâu. Anh không cần phải vào. Có gì em sẽ viết thư cho anh. Em đi rồi, anh phải ở lại để dạy bọn trẻ chứ.." Nga nhìn Tuấn, giọng nói đầy thành khẩn.
"Để chuyện đó anh lo. Em cứ yên tâm. Đi đường cẩn thận nghen em..."
Tuấn lưu luyến nhìn Nga, đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay trắng muốt ẩn hiện vài sợi gân xanh của cô đang đặt trên ô cửa kính. Nhanh như cắt, cô liếc nhìn bàn tay ram rám vì cái nắng gay gắt ở Ba tu rồi nhẹ nhàng rút khỏi tay anh. Cô bối rối cúi đầu, cất giọng khẽ khàng.
"Anh ở lại mạnh giỏi..."
"Anh thương em, lúc nào cũng vậy...." Giọng Tuấn dịu dàng, chất chứa bao xúc cảm trong lòng.
Tuấn vẫn ngước đầu nhìn Nga từ cửa sổ xe. Ánh mắt chất chứa một tình yêu mê mẩn. Anh muốn nói với cô thật nhiều lời yêu thương, anh muốn nói nhiều lắm. Nhưng xe đã bắt đầu lăn bánh. Cô giơ tay chào tạm biệt anh lần cuối. Bỏ lại anh với làn khói đen mịt mù ở phía sau....
Xe chạy êm đềm. Mọi người sau một hồi chuyện trò rôm rã đã thấm mệt, dần dần chìm vào giấc ngủ vùi. Vẫn còn 7 tiếng đồng hồ trước mắt để về lại Sài Gòn. Không gian trong xe rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng động cơ rầm rì cùng tiếng ngáy khẽ khẽ của người ngồi bên cạnh. Nga tựa đầu vào cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh vật hai bên đường bằng vẻ mặt xa xăm và lạc lõng. đôi mắt buồn man mát long lanh như muốn ứa ra hai giọt lệ mặn đắng.
Nga thấy mình đang xa Will thêm vạn dặm. Cô xa Ba Tu cũng là đang xa chính anh. Nhưng có nghĩa gì đây, cô trách cứ bản thân mình. Anh có cần đến cô nữa đâu. Anh có cần cô phải chờ đợi anh nữa đâu. Tất cả đã kết thúc, như một sự giải thoát cho
chính cô sau những năm tháng chờ đợi mỏi mòn.
Nga nhìn con đường dài thăm thẳm với nỗi lòng trống trãi khó gọi thành lời. Phía trước mặt cô là một chân trời mịt mù và ảm đạm. Không có anh, cuộc đời này là địa ngục đối với cô và những khổ đau, tăm tối trước mắt sẽ chỉ như mới bắt đầu....
Nga có linh cảm chuyến về thăm nhà lần này sẽ rất lâu sau cô mới quay trở lại Ba Tu. Cô nhanh chóng thu xếp hành lý ngay trong ngày. Hành lý của cô cũng vô cùng gọn nhẹ, chỉ vài bộ quần áo đã bạc màu cùng chiếc hộp chứa đựng một vật bất ly thân của cô.
Cô bịn rịn chia tay buôn làng, căn dặn và quyến luyến chia tay bọn trẻ. Khi cô bước lên chiếc Jeep, ai cũng rơi nước mắt, nhất là bọn trẻ con. Từ lâu nay, bà con trong buôn đã xem cô như người thân trong gia đình. Vậy là đã 4 năm cô gắn bó với Ba Tu.
Nơi đây không chỉ là ngôi nhà thứ hai mà còn là nơi chất chứa biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm giữa cô và Will. Nhưng tất cả điều đó, giờ còn ý nghĩa gì. Có lẽ, cô cũng nên rời xa nơi này, ít nhất là trong một khoảng thời gian để cố xoá đi những ký ức cứ luôn ám ảnh cô từng khắc, từng giờ. Thậm chí, ngay cả trong những giấc mơ chập chờn.
Nga quay lưng khoác áo ra đi nhưng lòng vẫn không thể nào yên. Nhiệm vụ truyền con chữ cho trẻ con trong buôn cô chỉ mới đi được một chặn đường ngắn ngủi. Sau đó, cô tự hỏi, có quá sớm để kết luận như vậy không? Tuy nhiên, sao trong lòng cô có một linh cảm xấu. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy buôn làng neo đơn nhỏ bé nằm bên cạnh dòng sông hiền hoà này.
Mọi vật bắt đầu nhoà dần trước mắt cô. Từ con đường đất đỏ bùn sìn với những hàng
cây xơ xác hay bên đường. Từ những nương rẫy xa xa thấp thoáng những đợt khói trắng phiêu bồng đến hình ảnh người mẹ Xơ-đăng đang hái bắp với đứa con bé bỏng đang ngủ vùi trên lưng. Tất cả những hình ảnh bình yên của buôn làng này, cô muốn được khắc ghi trong tâm khảm của mình.
"Tạm biệt Ba Tu hiền hoà..." Nga khẽ nhấp môi nói chỉ đủ để mình nghe thấy.
Tuấn nằn nặc đòi đưa Nga về lại Sài Gòn nhưng cô kiên quyết từ chối. Cô không muốn có bất cứ hiểu lầm nào với Sa Ni. Cô biết trong thời gian qua, Sa Ni đã rất đau khổ vì cô. Vì tình cảm quan tâm sâu sắc mà Tuấn chỉ dành cho cô. Lần ra đi này của cô sẽ cũng như là một cơ hội dành cho Sa Ni. Cho Sa Ni có được vị trí đứng bên cạnh Tuấn.
Cuối cùng, Nga đành nhận lời để Tuấn đưa cô ra bến xe ở Kon Tum để bắt xe khách về lại Sài Gòn. Từ sáng giờ, mặt Tuấn buồn rười rượi, cứ đưa mắt nhìn cô đầy lưu luyến. Nhìn anh như thế này, cô cảm thấy vô cùng ái ngại xen lẫn thương cảm. Cô có là gì? Sao anh lại quan tâm và dành trọn tình yêu thương như vậy. Anh biết cô vẫn còn yêu Will cơ mà. Sao cứ mù quáng và nhẫn nại đợi chờ một tình yêu vô vọng từ phía cô để làm gì?
"Anh sẽ lo cho bọn trẻ. Em đừng lo...." Tuấn âm trầm nói, đôi mắt buồn xa xăm. Sao anh có cảm giác, đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô.
"Cám ơn anh. Vào trong đó, có gì em sẽ viết thư báo anh sau...." Nga khe khẽ nói, mắt nhìn con đường gập ghềnh trước mặt.
Ngày Nga đi, bầu trời Ba Tu cũng khóc...
Cơn mưa hiếm hoi giữa mùa đông rét mướt từ đâu bỗng ập đến. Không nặng hạt dồn dập nhưng rỉ rã cả đoạn đường dài mà không có dấu hiệu dừng lại. Nó cũng giống như vị chủ nhân đang đưa mắt nhìn ra ô cửa kính này. Cố nén nỗi buồn để không làm người bên cạnh lưu luyến và phân tâm. Cố gắn chôn chặt nỗi đau âm thầm vào con tim thoi thóp như đang bị ai bóp chặt.
Những vũng nước đỏ ngầu đọng lại thành từng vũng to lớn, bắn tung toé lên chiếc Jeep màu xanh đậm. Cánh quạt kiếng liên tục đong đưa qua lại.
"Nếu em cần giúp đỡ gì. Cứ việc báo anh. Nếu được, tuần sau, anh vào Sài Gòn gặp em..." Tuấn đột ngột cất lời, làm gián đoạn bầu không khí yên ắng trong xe.
"Anh Tuấn..."
Nga thựng lại không thể nói nên lời. Trong lòng cô đang bị giằn xé bởi hai ý nghĩ. Một là sẽ cự tuyệt từ chối thẳng thừng anh ngay lúc này. Hai là sẽ lặng im, mặc anh làm theo những gì mình muốn, để rồi sau đó càng bị tổn thương về sau.
Đang trong lúc phân vân không biết phải nói thế nào cho Tuấn hiểu thì anh đã tiếp lời cô. Không cho cô một phút nghĩ suy, anh đã dịu dàng bày tỏ tình cảm của mình.
"Em biết tình cảm anh dành cho em mà. Anh không cần em phải đáp trả ngay lúc này. Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội để chờ đợi em, để chăm sóc và giúp đỡ em. Như vậy, anh đã mãn nguyện lắm rồi..."
"Em không xứng đáng để nhận tình cảm chân thành của anh đâu Tuấn...Anh nên dành nó cho người xứng đáng hơn em. Tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự vô vọng và lãng phí thời gian thôi. Từ trước đến giờ, em luôn xem anh là anh trai. Anh tốt với em như anh trai em vậy..." Nga quay sang nhìn Tuấn bằng ánh mắt buồn bã xen lẫn khó xử.
"Anh biết, em còn yêu William. Nhưng anh sẽ chờ đợi. Bao lâu, anh cũng chờ. Cũng sẽ giống như em, đang chờ đợi một người trong vô vọng...Hãy quên Will đi, anh ta đã quên Ba Tu rồi..." Tuấn vừa nhìn con đường phía trước, vừa quay sang nhìn Nga bằng ánh mắt da diết yêu thương. Thế nhưng giọng nói của anh lại đầy hằn học khi nhắc đến tên William.
Làm sao Tuấn có thể dành thiện chí cho Will được. Khi chính Will đã làm cho Nga ra nông nổi này. Nếu như Will chưa bao giờ đến buôn làng này. Nga sẽ vẫn mãi là cô gái ngây thơ trong sáng, sống và làm việc vui vẻ trong sự bảo bọc của anh như ngày
nào.
Nga lặng thin, quay đầu sang phía cửa sổ xe. ánh mắt trong veo đượm buồn long lanh ánh nước. Mỗi khi nhắc đến cái tên ấy, cái tên William lại khiến lòng cô đau quặn thắt. Mọi thứ đã rõ ràng như vậy, anh ta sẽ không bao giờ quay trở lại đây. Nhưng sao lòng cô cứ mãi ngóng chờ. Nếu mọi thứ đều dễ dàng như những gì Tuấn nói. Cô đã không vật vã mà chờ đợi trong những chuỗi ngày đớn đau này. Cô hận anh lắm, hận anh đã phụ bạc, hận anh đã thất tính. Nhưng tình yêu làm sao chứa đựng được sự thù hận.
Có chăng, chỉ là sự che mắt, dối lòng cho một trái tim đã trót trao một tình cảm quá
sâu đậm. Chính vì thế, tình yêu và lòng thù hận chỉ là một và chúng tỷ lệ thuận với nhau. Càng hận lại càng thấy yêu. Tim càng đau, tình cảm lại càng thêm âm ĩ.
Bến xe Kon Tum tấp nập người qua lại. ánh nắng chói chang hất vào mặt khiến hai má Nga đỏ hồng. Những hạt mồ hôi bắt đầu tuôn từ vầng tráng cao thanh thoát. Nga tạm biệt Tuấn, bước lên xe với hành lý gọn nhẹ.
Nga chọn một ghế ngồi gần cửa cổ. Xe bắt đầu lăn bánh. Cô xoay đầu vẫy tay chào
Tuấn lần cuối.
"Tạm biệt anh Tuấn. Anh về đi kẻo muộn..." Giọng nói trong trẻo của Nga vọng ra từ ô cửa sổ xe. Ánh mắt cô thoáng buồn, vẻ mặt xót thương cho người ở lại.
Tuấn vẫn đứng cạnh cửa sổ, chìa túi thức ăn vặt mà anh vừa mua từ những người bán hàng rong. Nga đón lấy mà lòng vô cùng cảm động. Anh tốt quá, anh xứng đáng gặp được người con gái tốt hơn em. Thời gian sẽ chữa lành vết thương, rồi anh cũng sẽ lãng quên em mà thôi.
"Khi nào thu xếp công việc xong, anh sẽ vào Sài Gòn tìm em...." Tuấn kiên định làm
theo những gì mình muốn. Mặc cho Nga đã từ chối từ lúc đầu.
"Em không sao đâu. Anh không cần phải vào. Có gì em sẽ viết thư cho anh. Em đi rồi, anh phải ở lại để dạy bọn trẻ chứ.." Nga nhìn Tuấn, giọng nói đầy thành khẩn.
"Để chuyện đó anh lo. Em cứ yên tâm. Đi đường cẩn thận nghen em..."
Tuấn lưu luyến nhìn Nga, đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay trắng muốt ẩn hiện vài sợi gân xanh của cô đang đặt trên ô cửa kính. Nhanh như cắt, cô liếc nhìn bàn tay ram rám vì cái nắng gay gắt ở Ba tu rồi nhẹ nhàng rút khỏi tay anh. Cô bối rối cúi đầu, cất giọng khẽ khàng.
"Anh ở lại mạnh giỏi..."
"Anh thương em, lúc nào cũng vậy...." Giọng Tuấn dịu dàng, chất chứa bao xúc cảm trong lòng.
Tuấn vẫn ngước đầu nhìn Nga từ cửa sổ xe. Ánh mắt chất chứa một tình yêu mê mẩn. Anh muốn nói với cô thật nhiều lời yêu thương, anh muốn nói nhiều lắm. Nhưng xe đã bắt đầu lăn bánh. Cô giơ tay chào tạm biệt anh lần cuối. Bỏ lại anh với làn khói đen mịt mù ở phía sau....
Xe chạy êm đềm. Mọi người sau một hồi chuyện trò rôm rã đã thấm mệt, dần dần chìm vào giấc ngủ vùi. Vẫn còn 7 tiếng đồng hồ trước mắt để về lại Sài Gòn. Không gian trong xe rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng động cơ rầm rì cùng tiếng ngáy khẽ khẽ của người ngồi bên cạnh. Nga tựa đầu vào cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh vật hai bên đường bằng vẻ mặt xa xăm và lạc lõng. đôi mắt buồn man mát long lanh như muốn ứa ra hai giọt lệ mặn đắng.
Nga thấy mình đang xa Will thêm vạn dặm. Cô xa Ba Tu cũng là đang xa chính anh. Nhưng có nghĩa gì đây, cô trách cứ bản thân mình. Anh có cần đến cô nữa đâu. Anh có cần cô phải chờ đợi anh nữa đâu. Tất cả đã kết thúc, như một sự giải thoát cho
chính cô sau những năm tháng chờ đợi mỏi mòn.
Nga nhìn con đường dài thăm thẳm với nỗi lòng trống trãi khó gọi thành lời. Phía trước mặt cô là một chân trời mịt mù và ảm đạm. Không có anh, cuộc đời này là địa ngục đối với cô và những khổ đau, tăm tối trước mắt sẽ chỉ như mới bắt đầu....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.