Chương 70: Tập Đoàn Tls (Tập 3)
Hanny Ho
15/02/2016
Phòng Phát Triển được thiết kế biệt lập hoàn toàn và bế thế hơn hẵn so
với những bộ phận khác, nằm chiễm chệ ở tầng 10 của tòa cao ốc. Từ ngoài nhìn vào, có thể thấy mọi hoạt động của nhân viên thông qua bức tường
bằng kính dày đặc. Bất cứ sự ra vào của nhân viên Phát Triển hay các
phòng ban khác đều phải được kiểm tra bằng chiếc thẻ an ninh.
Chiếm gần nửa diện tích của tầng 10 là phòng làm việc của Andrew. Phòng được thiết kế vô cùng sang trọng và hiện đại bởi màu trắng trang nhã, bàn làm việc sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, đặt song song với tường kính sát đất. Nội thất trong phòng đều thuộc loại cao cấp được nhập từ Mỹ và Châu Âu. Trong phòng còn trưng bày rất nhiều mẫu máy ảnh của TLS. Trên tường, đối diện bộ sofa màu đen là tấm ảnh khổ lớn của trụ sở TLS ở Hoa Kỳ do chính tay ... anh vẽ.
Có thể nói Andrew Việt Trần là một người đàn ông đa tài. Nhưng "cái tài lại hay đi đôi với cái tật" và anh cũng không là trường hợp ngoại lệ. Dù đã bước sang tuổi 32, nhưng anh vẫn thu hút ánh nhìn từ những cô gái trẻ bằng vẻ đẹp trai phong trần, từng trải và nụ cười nhếch môi như có như không độc quyền mang thương hiệu Sếp Andrew mà nhân viên trong công ty đã đặt cho anh.
Andrew vừa ngồi nhâm nhi tách café Nga vừa pha cho anh, vừa dán mắt vào màn hình vi tính. Anh đang thiết kế một vài mẫu máy ảnh mới cho sản phẩm sắp tới.
Không phải ngẫu nhiên mà Andrew đảm nhận chức vụ Giám đốc Phát Triển của TLS trong suốt 5 năm qua. Nhiều năm trước đó, bỏ qua ước mơ mỹ thuật của mình, anh vào học tại trường Harvard ngành điện học, chọn chuyên ngành mà anh không hề yêu thích, chỉ để thực hiện đúng nguyện vọng của người cha quá cố.
Lúc Nga tình cờ nhìn thấy tấm bằng Thạc sĩ được đặt trong phòng làm việc của Andrew ở Trần Gia, cô thực sự hơi sửng sốt và cảm thấy lo ngại cho những thanh thiếu niên thế hệ kế tiếp ở Harvard. Trước đây, cô rất thích và ngưỡng mộ những học sinh được học trong ngôi trường danh tiếng này. Nhưng giờ đây, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi về trình độ giảng dạy của ngôi trường đại học được xem là nổi tiếng và uy tín nhất nước Mỹ nói riêng, và trên thế giới nói chung này. Không biết Harvard dạy dỗ ra sao mà đạo tạo nên một Andrew Việt Trần ngang tàng, bá đạo và biến thái không ai chịu nổi. Chỉ cần một năm, Harvard ra độ 100 sinh viên cỡ Andrew. Chắc chắn trong vài năm kế
tiếp, thế giới này sẽ loạn lạc cả lên!
Lại nói về Andrew, sau khi hoàn thành xong chương trình Thạc sĩ tại Harvard, anh không muốn giam mình trong bốn bức tường nhạt nhẽo như thế này mà lại tung hoành, ung dung tự tại trong những lĩnh vực khác. Tuy nhiên, anh luôn dành thời gian thiết kế máy ảnh và cung cấp mẫu mới để đưa vào sản xuất cho tập đoàn TLS.
Đó là lý do tại sao, công nhân viên chẳng bao giờ nhìn thấy mặt anh bước chân vào TLS cho đến khi có sự xuất hiện của Nga. Cô gái này đã thay đổi anh hoàn toàn trong mắt mọi người.
“Bé Nga, con gái của mạ thích những mẫu đàn ông ôn nhu, hiền hòa và có tấm lòng nhân hậu. Nếu con làm được điều đó, con có thể lay chuyển được lòng nó.”
Chỉ vì một câu nói của bà Nguyệt, trong vòng một đêm, kẻ bá đạo ngang tàng coi trời bằng vung bỗng chốc trở nên hiền hậu đến độ mọi người xung quanh anh cũng phải trố mắt kinh ngạc. Nhiều nhất có lẽ là nhân viên trong công ty TLS này.
Trong mắt nhân viên cấp dưới, Andrew là một người Sếp cá biệt và sống buông thã. Họ đã quen với hình ảnh một giám đốc cao cấp đi trễ về sớm, đột ngột rời cuộc họp hay vắng mặt trong một sự kiện lớn của công ty. Thỉnh thoảng còn gây ra scandal ầm ĩ làm mất mặt hình ảnh công ty trong mắt công ty đối tác, khi đột ngột xuất hiện vài cô chân dài gõ cửa phòng hợp. Hay tệ hại hơn là bị bắt gặp nhiều lần thác loạn ở những tụ điểm ăn chơi nổi tiếng nhất nhì Sài Gòn. Đó dường như là tất cả những gì mà nhân viên TLS truyền tai nhau về anh. Duy chỉ có một điều mà ít người biết, đó là các sản phẩm máy ảnh mang thương hiệu TLS được khách hàng ưa chuộng nhất trên thị trường, phần lớn đều do chính tay anh thiết kế.
Nhưng chuyện đó giờ đây đã xa xưa lắm rồi, vì từ ngày cả công ty đồn đoán chuyện anh đang yêu say đắm cô nhân viên cấp dưới của mình, mọi người thấy anh thay đổi hẵn ra. Tính cộc cằn, thô lỗ và nổi nóng thất thường hoàn toàn mất hẵn. Thay vào đó là ánh mắt thân thiện có chủ ý nhưng vẫn dược chấp nhận, mỗi khi làm gì đã biết nói lời cám ơn, nóng giận đã biết kiềm chế, chứ không còn hung hổ đuổi người và đập đồ như trước nữa.
Tiếng gõ cửa làm phá tan không gian yên tĩnh, Andrew bực mình vò tờ giấy vừa mới vẽ ném vào sọt rác hạ giọng nói.
“Vào đi!” (LTG: chưa thay đổi được nhiều lắm thì phải)
Hà cầm sấp giấy tờ, bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao cả tất tiến đến bàn nhờ Andrew ký tên.
Chỉnh sửa lại chiếc áo thun cổ tim, khoe trọn khuôn ngực đồ sộ chẳng biết giả hay thật, Hà dịu giọng nói.
“Dạ, Sếp ký dùm em những hợp đồng này”
“Ừ! Để đó đi! Chút nữa tôi ký.”
Xong chuyện rồi mà Thu Hà vẫn đứng tần ngần rồi ngập ngừng hỏi. Mắt liếc vào màn hình điện thoại còn sáng, hình ảnh Andrew và Nga đang mỉm cười hạnh phúc với nhau làm cô chép miệng lẩm bẩm ghen tức.
“Sếp có muốn em pha thêm cà phê cho Sếp không?”
Andrew vẫn dán mắt vào những mẫu vẽ, với tay lấy ly cà phê đã uống cạn đưa cho Thu Hà.
“Ừ! Cô pha cho tôi một tách khác nhé.”
Nói xong, anh lại dán mắt vào những mẫu vẽ làm Hà bất lực khó chịu cầm tách cà phê bỏ ra ngoài. Nhưng vừa được vài bước đã nghe Andrew gọi tên.
“Hà!”
“Dạ...”
“Cám ơn cô.”
“Dạ, không có chi ạ. Sếp có cần gì thì gọi em nha.”
Mỉm cười tủm tỉm quay lưng bước đi. Vậy mà câu nói nhỏ nhẹ phía sau trên điện thoại của Andrew làm cô như rơi từ thiên đàng đến địa ngục.
“Thiên Nga! Vào đây anh bảo”
Bước ra khỏi phòng, Hà khép mạnh cửa hơn mọi ngày làm Andrew giật mình, anh cười lắc đầu ngán ngẫm. 5 năm làm trợ lý cho anh, ngoài công việc được giao, cô còn chăm sóc và quan tâm đến anh rất tận tình. Thỉnh thoảng, cô lại buông ra những câu nói bóng gió vu vơ. Kinh nghiệm của người đàn ông từng trải như anh dễ dàng nhận biết rằng, cô thư ký này đang dành tình cảm cho anh. Không từ chối thẳng thắng, nhưng sự dửng dưng của anh nhiều lần khiến Hà đau khổ.
“Dạ, Sếp gọi em.”
Vừa nghe tiếng Nga, Andrew đã ngước lên mỉm cười, nheo mắt nhìn cô ẩn ý.
“Em ngồi đi. Báo cáo hôm trước em đưa cho anh có vài điểm không được rõ ràng lắm...”
“Ồ vậy hả anh. Để em kiểm tra lại rồi nộp cho anh bản mới nha.”
Andrew đưa sấp giấy đã được khoanh tròn nhiều điểm và chỉ cho Nga.
“Ừ! Em coi lại mấy dấu khoanh tròn rồi làm lại bản mới cho anh. Cục cưng! Bản báo cáo này em làm lại hình như là lần thứ 5 rồi phải không?”
Andrew vừa trêu vừa cười nhìn Nga, làm cô ngượng đến đỏ mặt. Thật ra, những loại báo cáo không quan trọng này, cô có thể làm việc trực tiếp với trưởng phòng Kim. Nhưng không hiểu sao, anh lại một mực đòi quản lý hết tất cả những chuyện nhỏ nhặt này của cô. Không những làm cô khó xử với trưởng phòng Kim mà còn ái ngại trước những lời xì xầm của những nhân viên khác cùng phòng. Thế nhưng, anh nói mãi về vấn đề này, anh chỉ xua tay phản bác.
“Dạ! Bản báo cáo kỳ này hơi phức tạp và chi tiết nên em cứ sai sót hoài. Xin lỗi anh! Em sẽ làm lại và sớm nộp cho anh.”
“Em làm ăn kiểu này chắc chết công ty quá Nga ơi. Dù là bạn trai của em, nhưng chắc anh phải phạt cảnh cáo em quá. Không thể thiên vị được, như vậy người ta bàn tán chết…”
Nét mặt nghiêm khắc của Andrew làm Nga lúng túng và xấu hổ.
“Phạt?”
Nga trố mắt nhìn Andrew. Anh có cần nghiêm khắc với cô đến như vậy không? Dù sao, cô cũng chỉ làm thiết sót vài chi tiết nhỏ nhặt thôi. Chứ hoàn toàn đâu có ảnh hưởng đến những con số quyết định của cuộc khảo sát vừa rồi đâu.
“Ừm… Phạt..”
Từ trước đến giờ, anh có cho cô vài tờ thư khiển trách, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện phạt gì cả nên không khỏi làm cô ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹp nhìn anh. Cho đến khi anh buôn một câu làm cô mím môi lườm anh một cái cảnh cáo.
“Tối nay….phạt”
“Anh…hết giờ làm việc thì chết với em. Nay lại còn dám hù dọa em.”
Andrew vừa ký tên vào sấp tài liệu trên bàn vừa trả lời. Mắt chỉ liếc sơ vào tờ giấy Hà vừa đưa mà đã có thể khoanh vùng những con số mà anh cho là không chính xác rồi ném qua một bên bàn.
“Tối nay ra ngoài ăn tối nha.”
“Không”
“Tối nay, anh qua đón.”
“Sếp còn nói gì nữa không ạ. Tôi còn ra ngoài làm việc…”
“Còn…”
Andrew còn định nói gì thêm nữa nhưng Hà đã mở cửa bước vào đặc cốc cà phê nóng nghi ngút khói lên bàn.
“ Cà phê của Sếp đây ạ….”
“Cám ơn Hà.”
Cầm sấp giấy tờ đưa cho Hà, Andrew nghiêm khắc nói tiếp.
“Sửa lại cho đúng rồi mang vào đây. Nội dung quan trọng nhất của tờ giấy đó mà cô cũng nhầm lẫn nữa thì mang vào đây làm gì.”
“Dạ…”
“Cô đang báo cáo sản lượng của máy ảnh T313 hay là T331?”
Cúi đầu nhìn nét bút khoanh tròn trong tờ giấy của mình, Hà xụ mặt lí nhí trả lời.
“Dạ. Để em sửa lại.”
“Sau này, mấy thứ giấy tờ vớ vẩn đó cứ đưa cho Carol Kim ký, không cần mang vào đây đâu. Làm việc tập trung chút xíu há.”
Sau đó, Andrew quay sang Nga dịu giọng, phân biệt đối tượng rõ rệt.
“Vậy nha! Có gì anh gọi…”
Hà đã quay lưng nhưng cứ bước chầm chậm ra cửa để lén nghe cuộc đối thoại của Andrew và Nga nhưng chẳng nghe được gì. Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã lẩm bẩm khó chịu, mắt liếc sắc lẻm về phía bàn Nga đang ngồi.
“Tối ngày cứ vào đó ỏng ẹo với Sếp. Bực cả mình! Báo cáo của nó sai muốn nát tờ giấy mà Sếp không la một tiếng. Còn mình bị nhầm có chút xíu đã bị phàn nàn rồi.”
Cúi đầu xuống bàn chăm chú kiểm tra đống tài liệu cao chót vót, Nga không tài nào tập trung được vì những tiếng rì rầm to nhỏ sau lưng của Hà và Vân cứ liên tiếp ập vào tai.
“Đi làm dáng chứ làm việc gì...”
“Làm việc thì sai lên sai xuống, lấy lòng đàn ông thì giỏi không ai bằng…”
“Thôi chị ơi, quan tâm làm gì...Nay cười mai khóc bây giờ, đàn ông họ ham của lạ, được rồi thì."
Những điều tương tự không lọt lỗ tai như những lời vừa rồi, Nga đã nghe mỗi ngày trong suốt mấy năm nay. Kể từ sau khi chuyện Andrew và cô yêu nhau lan truyền khắp công ty, mọi người bắt đầu xa lánh cô chứ không còn thiện cảm như ban đầu.
Những lần đầu tiên bị vài đồng nghiệp nói xấu, moi móc sau lưng, Nga buồn và cứ uất ức khóc. Nhưng mãi rồi cô cũng quen và cố học cách chấp nhận. Cô cố gắng nhắm mắt, bịt tai lại như không nghe thấy điều gì. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, những lời nói quá là khó nghe đó vẫn làm cô đau lòng.
Chuyện bắt đầu vào một buổi tối, sau vài ngày Nga được chuyển lên phòng Andrew làm việc. Công việc mới còn bỡ ngỡ nên cô phải ở lại làm đến tối mịch mới lọ mọ xách giỏ ra về. Vừa ra khỏi phòng Phát Triển, cô giật mình bởi một bàn tay rắn rỏi kéo mạnh rồi ôm siết cô vào lòng. Chưa kịp định hình, giọng Andrew đã cất lên thỏ thẻ.
“Anh nhớ em. Em muốn tránh mặt anh đến bao giờ đây?”
Nga giận dữ, cố đẩy mạnh Andrew ra, nhưng vòng tay rắn chắc của anh cứ siết chặt lấy thân thể mảnh mai của cô.
“Anh làm cái gì vậy? Buông em ra đi! Ở đây...người ta nhìn thấy bây giờ. Buông ra mau!”
“Thấy thì đã sao?, yêu nhau có gì là chuyện lạ?”
“Nhưng mà ở đây là công ty anh hiểu không? Em xin anh đó...”
“Nếu em không tha lỗi cho anh thì anh sẽ không buông ra...”
“Anh đừng như vậy mà. Được rồi, buông em ra đi rồi chúng ta nói chuyện...”
Đến lúc này Andrew mới từ từ thả lỏng tay ra. Anh cố gắng giải thích bằng giọng trầm trầm đầy thành khẩn.
“Nga, anh thực sự xin lỗi. Lẽ ra, anh không nên giấu em chuyện này lâu đến như vậy...”
Nga vẫn giận và quay đầu sang chỗ khác, nhìn ra phía ngoài trời tối đen. Xa xa lửa trời lóe sáng rồi tắt liên tục, chuẩn bị cho một cơn giông đang ùa tới.
“Chẳng thà em cứ mắng nhiếc anh một lời còn hơn cứ im lặng và lạnh lùng với anh như thế này. Anh thực sự đang phát điên lên em có biết không?
Quay lưng về phía anh, cô buồn bã nhẹ giọng nói.
“Tất cả đàn ông trên đời này đều giống nhau cả...”
“Nga! Anh không phải như em nghĩ đâu. Anh chưa bao giờ có ý định lừa dối em.”
“Em thực sự mất niềm tin, chuyện như thế này mà anh cũng giấu em được. Không biết ngay lúc này đây, anh còn bao nhiêu chuyện đang giấu em? Và sau này, sẽ còn giấu thêm chuyện gì nữa? Em đã từng nói với anh rất nhiều lần. Đối với em, niềm tin là nền tảng của tình yêu. Một khi niềm tin không còn nữa, tình yêu cũng sẽ chấm dứt...”
“Anh thề rằng, anh chưa bao giờ cố ý giấu em điều gì. Chỉ bởi vì lúc đó anh không còn cách nào khác để tiếp cận em. Nếu anh không giả vờ đáng thương với em thì em sẽ không bao giờ mở lòng cho anh một cơ hội cho em thấy anh đang thật lòng với em. Nếu em có thể biết được em đã lạnh lùng đến mức nào đối với anh. Rồi khi có được em, anh lại sợ mất em và thế là trượt dài trong lời nói dối vô thức ban đầu của mình...”
Giọng Nga thổn thức, nghèn nghẹn đầy trách móc.
“Anh có hiểu cảm giác tổn thương của em không? Vì sao anh phải nói dối em như thế? Cả một quãng thời gian dài như vậy. Anh có bao nhiêu cơ hội để mà nói cho em biết sự thật. Tại sao lại để em phát hiện ra chuyện này thì anh mới vội vàng thanh minh? Anh có biết, em đã lo lắng cho anh biết bao nhiêu? Ý anh là gì? Có phải anh sợ em hay gia đình em biết họ sẽ đòi anh trả ơn, làm phiền hay mất mặt anh à? Anh sợ mấy đứa em của em hay bà con xa gần sẽ vòi vĩnh anh những thứ xa xỉ hay lợi dụng anh để có chức vụ, công việc tốt hơn trong công ty này?”
Andrew vò đầu nhăn mặt cố gắng giải thích cho Nga hiểu nỗi lòng anh.
“Nga! Trời ơi, không phải như em nghĩ đâu. Anh phải làm sao để em hiểu anh đây?”
Nga cứng rắn trả lời và quay bước đi.
“Anh không cần phải nói nữa. Em không muốn nghe đâu...”
Bị Andrew giữ lấy, Nga nhắm mắt lại, đưa hai bàn tay áp lên hai bên đầu lắc lắc mạnh, miệng liên tục từ chối không muốn nghe anh tiếp tục thanh minh gì cả, làm anh khổ sở biết bao nhiêu.
Đặt đôi bàn tay lên bờ vai cô, Andrew kéo cô vào lòng siết thật chặt. Khuôn mặt vẫn còn rất giận của Nga vùi vào lồng ngực anh, đưa hai nắm tay đánh vào người anh mà không có chút lực nào. Anh cúi đầu áp nửa khuôn mặt mình vào một bên gò má của cô, giọng khàn đặc rỉ rã.
“Anh vẫn không thay đổi. Anh vẫn như vậy. Đúng là.”
“Em có nghĩ là anh giống như vậy không? Em có nghĩ rằng anh e ngại những gì em vừa nói nên mới giấu em không? Thiên Nga à! Anh biết em đang rất giận anh. Anh chẳng đáng để em tha tội, nhưng mà anh như vậy cũng bởi vì anh sợ mất em mà thôi…”
Mắt đã long lanh, không biết là vì uất ức khi bị lừa gạt cả một quãng thời gian dài như vậy, hay là vì cảm động trước lời người đang ôm chặt cô.
Những lời oán trách cũng dừng hẳn, cô vùi mặt và lồng ngực to lớn của anh, mắt nhẹ khép lại, mùi hương quen thuộc của anh ve vãng xung quanh khướu giác cô rồi dần xâm nhập vào vị giác của cô.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi nhè nhẹ rồi nhanh chóng nặng hạt, hất triệu ngàn hạt nước lạnh lẽo vào tấm tường kiếng màu xanh nhạt. Những giọt nước mưa tròn xoe long lanh trong bóng tối thi nhau rơi rớt, cố gắng bám trụ vào tấm tường kính trơn trượt, như để trộm nhìn hình ảnh đôi tình nhân đang trao nhau nụ hôn ngọt ngào, cháy bỏng sau một cơn bão lòng....
Ấn nhẹ người Nga vào bức tường kiếng có phần lạnh lẽo, Andrew rời bàn tay khỏi chiếc cổ thon dài của cô, trượt lên trên khuôn mặt đang ửng hồng xoa xoa nhẹ, đầu lưỡi đầy mùi xì gà tiếp tục tiến sâu vào vòm miệng xinh xắn của cô, vờn bắt cô, không cho cô một giây ngơi nghỉ. Đắm đuối tận hưởng trọn vẹn mùi hương chè xanh từ cô, đôi mắt phượng uy nghi trở nên ngây dại, quên hết mọi thứ xung quanh mình. Không màn đến cả kẻ đang đứng sau bức tường, đang đỏ mắt nhìn đôi bàn tay Nga đang chạm nhẹ vào tấm lưng anh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời nhấp nháy những tia sáng dài ngoằn cùng những tiếng gầm chói tai. Cơn mưa đến bất chợt vào cái mùa lành lạnh vốn luôn rất yên ả này, như làn sóng dữ từ đâu ập đến.
Bên trong tòa nhà TLS, Andrew vẫn không ngừng ôm hôn Nga rất cuồng nhiệt. Thời gian vì chiếc hôn sâu sắc này mà như ngưng đọng lại, trong âm thanh yên ắng vang lên khẽ khẽ tiếng môi lưỡi va chạm vào nhau cùng hơi thở thỏa mãn của anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào một bên gò má màu bánh mật vô cùng đẹp đẽ của anh, đẩy nhẹ anh ra trong ánh mắt luyến tiếc của người trước mặt.
“Em hết thở…nổi rồi!”
Cô đỏ ửng đôi má, thẹn thùng cúi đầu, những ngón tay thanh mảnh trắng mịn màng chạm vào làn môi vừa bị ai kia hôn đến sưng mọng.
Giam lỏng Nga trong vòng tay rộng bao la và vững chãi của mình, Andrew áp bàn tay vào gò má cô, những ngón tay mân mê làn da mỏng manh của cô, áp vầng trán cao thông mình của mình vào trán cô, ánh mắt đắm đuối nhìn cô, đôi môi cũng lưu luyến tìm kiếm môi cô, không giấu giếm muốn được hôn cô nhiều lần nữa.
Chiếc mũi thanh tú của cô chạm vào chóp mũi cao vút thẳng tắp của anh, cô nghe hơi thở của cô và anh như đã hòa vào nhau làm một. Mùi xì gà, mùi chè xanh hòa quyện vào nhau, tạo nên thứ hương vị đặc biệt, thân thuộc và gần gũi như suốt năm năm trời anh và cô gắng bó bên nhau.
Dũi dũi đầu mũi mình lên chiếc mũi gọn ghẽ nhỏ xinh của Nga, Andrew mỉm cười dịu giọng nói.
“Anh nhớ em…Nhớ muốn điên!”
Nga cố ngăn nụ cười trên môi, nâng mắt nhìn anh khi bắt gặp ánh mắt phượng uy nghiêm thường ngày giờ ngây dại đi, chỉ chằm chằm vào đôi môi cô, rất mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi cô hít thở chút không khí vào người.
“Anh xạo vừa phải thôi. Mới có 3 ngày không nói chuyện mà làm như 3 tháng không bằng.”
Andrew mỉm cười tinh ranh đáp.
“Xa em mới có 3 ngày mà anh cứ ngỡ như xa nhau cả …72 giờ.”
Nga không nhịn được câu nói dí dỏm của Andrew, miệng nở nụ cười tươi như hoa chè nở bung trong bóng tối.
“Cái miệng này! Thiệt là hết nói nổi….”
Không cho cô nói tiếp, anh đưa khuôn miệng hơi lành lạnh của mình lên mắt cô, hôn một cái thật lâu rồi khẽ khàng nói, giọng rất chân thành.
“Hãy tha lỗi cho anh lần này. Có được không em?”
Cái tên bá đạo này thật là biết lựa thời điểm thích hợp để hối lỗi. Sau khi cô cam lòng để anh dày vò làn môi cả buổi trời như thế này, mà nói không tha lỗi thì biết người nào tin đây?
Đưa ngón tay lên xỉa vào trán anh một cái, cô cảnh cáo.
“Anh mà còn nói dối hay giấu giếm em chuyện gì nữa là biết tay em…”
“Em sẽ làm gì anh nào?”
Andrew dí dỏm hỏi, đôi bàn tay khóa khuôn mặt cô trước mặt mình, khoảng cách vô cùng gần gũi.
Ánh mắt Nga long lanh trong bóng tối như những viên pha lê trầm mình trong dòng suối nhỏ, nhìn anh vài giây rồi ngập ngừng nói.
“Nếu anh còn cố tình giấu em chuyện gì. Em thiệt sự sẽ rất.. buồn. Vì em rất là tin tưởng anh. Ngoài ba mạ em ra, anh là người em tin tưởng nhất. Vì thế, nếu anh mà còn dối gạt em. Lòng em sẽ đau lắm đó. Anh có biết không hở?”
Đáy mắt phượng đang tràn ngập nét cười đọng lại, nhanh chóng thay vào đó là vẻ xót xa thầm kín.
Dù Andrew có giỏi che giấu biểu hiện của mình thế nào đi chăng nữa, nhưng với khoảng cách vô cùng gần gủi này, chỉ với mội sự di chuyển, môi cô cũng đã có thể chạm vào da thịt anh. Vì thế, cô nhận ra sự thay đổi trong mắt anh nên nhíu mày hỏi.
“Có phải là anh vẫn còn giấu giếm em chuyện gì nữa phải không? Nhìn mặt anh đang hiện lên hai chữ gian xảo kìa…”
Andrew nhanh chóng thu đôi mắt trầm ngâm của mình, nở nụ cười tươi để che lấp tâm trạng dày vò.
“Làm gì có chuyện đó. Em đúng là giỏi đoán bừa…”
“Có thật không? Em cho anh cơ hội lần cuối. Anh mà không nói ra, để sau này em phát hiện là coi như chấm dứt…Khai mai! Anh còn giữ bí mật gì nữa?”
Andrew khóa thân người Nga trong vòng tay mình. Mặt ngây ra trước cử chỉ vô cùng đáng yêu của cô.
Anh đang giấu cô bao nhiêu bí mật ư?
Mới nhẩm tính là đã không đếm xuể rồi.
Cô đang nguôi giận thế này, anh mà nói ra chắc cô chia tay anh luôn.
“Làm gì có. Anh làm gì có thói quen che giấu em chuyện gì hả?”
“Nhìn mặt anh, em nghi ngờ lắm nha. Cho anh cơ hội lần cuối. Anh không nói ra, để sau này em biết thì hối hận không kịp đó.”
Andrew chần chừ một lúc. Sau đó thì cất giọng hỏi.
“Có thật em sẽ không bỏ anh?”
Nga cắn môi nhìn Andrew. Rõ ràng, cái mặt này đang giấu cô rất nhiều chuyện. Hơi tò mò, không biết còn chuyện gì nữa mà anh đang giấu giếm cô, nên cô miễn cưỡng khoan dung.
“Ừm…”
“Em sẽ không giận anh?”
“Ừm..”
“Em sẽ không đánh anh?”
“Ừm…”
“Em hứa chắc chắn chứ?”
“Ừm..”
“Thật ra, lúc trước, anh có em đang tắm ...”
AHHH
“Cái tên biến thái này! Cái tên dâm đãng này! Cái đồ vô lại này….Sao anh dám làm chuyện đồi bại đó hả?”
Nga vừa mới nghe Andrew nói chưa được trọn câu đã hét lên thất thanh. Cô điên tiết đẩy người anh ra xa, dùng túi xách đánh liên tiếp vào đầu, vào người Andrew kèm theo giọng nói tức giận chưa từng có.
“Cái tên biến thái này! Có chuyện gì xấu hổ hơn trên đời này mà anh không làm chưa hả? Đồ khốn kiếp này! Đánh cho anh chừa này…”
Andrew vừa cười, vừa lấy tay chống đỡ cái túi xách màu trắng xinh xắn mà anh mua tặng cô đang liên tục tấn công vào mặt anh. Tuy nhiên, anh không có ý định trốn tránh mà cứ để cho cô đánh cho hả giận. Thế nhưng, lời anh nói lại hoàn toàn làm cô không nguôi giận được chút nào mà càng lúc càng điên tiết ruột gan hơn.
“Em hứa sao không giữ lời hả? Đã nói sẽ tha cho anh nếu anh nói sự thật….”
“Chuyện như vậy mà anh muốn em bỏ qua cho anh hả. Khai mau! Anh làm cái chuyện xấu hổ đó bao nhiêu lần rồi hả?”
“2 lần…Ồ! Không! 3 lần…Có 3 lần thôi!”
Nga ngừng tay được một phút, trợn tròn mắt khi Andrew giơ 3 ngón tay lên khẳng định. Bắt gặp khuôn mặt thành khẩn của anh đang nhấn mạnh thêm lần nữa.
“Anh thề chỉ có 3 lần thôi. Đáng lẽ là 4 lần, nhưng mà anh thấy mình tiểu nhân quá nên bỏ đi. Nhưng mà công nhận dáng em đẹp thiệt đó…..”
AHHHHH
Nga nghiến răng rồi hét lên vì tức giận, tay tiếp tục dùng túi xách đánh mạnh hơn vào đầu Andrew. Người đang mặc váy bó cũng không thể kiềm cơn giận mà cố gắng lấy chân đá vào người anh.
“Anh đúng là biến thái chưa từng có mà. Tối nay, anh chết với tôi. 3 lần này! 3 lần này! Đánh cho anh chừa cái thói bẩn thỉu này nè…”
“Nga! Đừng đánh anh nữa! Anh biết tội anh rồi. Anh sẽ không làm như vậy nữa. Chuyện đâu còn có đó! Em phải bình tĩnh thì mới giải quyết được vấn đề chứ? Sao? Muốn anh cưới nên giả vờ mất bình tĩnh phải không? Công nhận em mưu mô xảo quyệt thiệt…”
“Anh còn nói được câu đó sao cái đồ vô lại kia. Anh định làm em tức đến chết phải không?”
“Mà em làm gì thấy ghê vậy Nga. Rình em tắm có 3 lần thôi mà em làm thấy ớn luôn. Trước sau gì anh cũng lấy em về làm vợ. Nhìn một chút có sao đâu mà em làm lớn chuyện dữ vậy?”
“Cái tên khốn kiếp này! Cái tên chết bầm này. Anh có im cái miệng thối của anh không hả?”
Tháng 12, cận kề ngày Thiên Chúa giáng sinh ra đời. TLS được trang hoàng vô cùng lộng lẫy và qui mô. Các cô nhân viên thuộc các bộ phận tranh thủ giờ nghỉ giải lao, xúm xích quanh cây thông Noel cao to đến 5 mét. Miệng nói cười tíu tít treo những vật trang trí đủ hình hài lên những nhánh thông xanh. Màu chủ đạo của cây thông năm nay có màu xanh berin trông khá lạ mắt nhưng cực kỳ lộng lẫy. Trên chóp đỉnh của cây thông cao to chiếm cả một góc của khu vực tiếp tân rộng lớn là hình ngôi sao pha lê có in hình logo màu đỏ của TLS.
Vừa nhìn thấy Andrew bước vào, đám nhân viên nữ đã không hẹn mà gặp, đồng loạt vén tóc và sửa váy, miệng đang tíu tít chuyện trò bỗng dưng im bặt, nhanh chóng đóng vai hình ảnh thiếu nữ Việt Nam hiền hậu nhu mì cúi đầu chào anh.
“Chào Sếp Andrew!”
Không mong chờ gì nhiều ở Andrew ngoài khuôn mặt lạnh lùng và cái gật đầu nhẹ đáp lễ. Nhóm nhân viên luyến tiếc nhìn theo sau dáng lưng cao lớn của anh.
“Tôi thề là một ngày Sếp còn làm ở đây. Tôi sẽ cống hiến cả đời cho TLS.”
“Bà sao làm quá lố. Bà tiếp tục làm việc ở đây chỉ làm hại công ty mà thôi.”
“Bà vừa phải thôi nha.”
Thảo đang khua môi múa tay với nhóm đồng nghiệp. Khi thấy Tiệp bước vào thì trở nên làm mặt giận. Mấy hôm nay, cô và anh không có nói chuyện với nhau.
Đám đồng nghiệp thấy trung tâm của sự chú ý yên ắng lạ thường thì to nhỏ với nhau. Nhìn thấy Tiệp xách laptop mang vào cho Andrew thì như hiểu được vấn đề bèn trêu Thảo.
“Thấy trai là im phăng phắc ngay. Hai người làm sao mà hình sự dữ vậy?”
“Có gì đâu! Thảo này chưa bao giờ biết lụy đàn ông là gì.”
“Thôi bà! Bà xạo quá bà ơi. Không lụy mà ngày nào tôi cũng thấy bà hết xách canh gà lại đến canh hải sản vào cho tài xế Tiệp.”
Thảo tẽn tò vì bị bọn đồng nghiệp phát giác, mặt đơ như cây cơ cắm cúi làm tiếp công việc trang trí cây thông.
Tính đến nay, Thảo làm việc ở TLS cùng với Nga cũng được 1 năm. Ngày đó, khi thấy Nga đăng ký học đại học tại chức ở trường Đại học mở bán công. Cô cũng xách cặp đến học cùng Nga cho có bạn. Chủ yếu vui là chính. Thời gian thấm thoát trôi qua, đến khi cô kịp nhận ra thì đã cầm tấm bằng đại học trong tay. Nhờ tấm bằng đại học chuyên ngày này mà cô dễ dàng xin được việc làm trong phòng Nhân sự của
TLS, lĩnh vực chẳng liên quan gì đến chuyên ngành mà cô đã học. Tuy
nhiên, Thảo cũng không quan tâm lắm đến vấn đề này. Chủ yếu là cô được
gặp Tiệp mỗi ngày là vui rồi.
Nghĩ đến Tiệp, Thảo lại thở dài thườn thượt. Sở dĩ, cô luôn né tránh bạn bè đồng nghiệp, khi được hỏi đến mối quan hệ giữa cô và anh là bởi vì, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào. Người yêu chẳng giống mà bạn bè cũng không. Vậy mà cô và anh đã gắng bó với nhau ngần ấy thời gian Andrew và Nga ở bên nhau.
Tuy nhiên, niềm an ủi duy nhất của cô là cho đến tận bây giờ, cô vẫn là người con gái duy nhất đi bên cạnh anh, chia ngọt sẻ bùi, hoạn nạn có nhau. Cô cũng không thấy bất kỳ người con gái nào ve vãng xung quanh anh, hay anh để mắt đến họ. Vì thế, cô cũng an tâm phần nào. Giờ chỉ mong thời gian có thế gắn kết hai người đế cô có thể gọi tên cho mối quan hệ này.
Tiệp rất tốt với cô. Mỗi khi cô cần, chỉ gọi điện là anh đến ngay. Hai người cũng đã có vô số quãng thời gian vui vẻ. Thậm chí, cả hai cũng đã từng hôn nhau, nắm tay nhau. Thế nhưng, sau những lần hạnh phúc như vậy. Anh lại thờ ơ khi cô hỏi về những dự định cho tương lai phía trước. Điều này làm cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh đã từng nói, cô quan trọng với anh. Cả hai thậm chí đã từng sang Thái Lan để thăm Minh Tuyết, em gái của Tiệp. Đối với cô mà nói, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi. Từ ngày quen biết anh, cô từ chối biết bao nhân vật ưu tú khác. Một lòng một dạ yêu thương anh. Vậy mà, mấy hôm trước, khi nhìn thấy một tin nhắn lạ của một cô gái có tên là Phi Phi làm cô vô cùng bất an và đau lòng. Tuy chưa xem nội dung của tin nhắn đó, nhưng cô biết chắc người đó rất quan trọng đối với anh. Vì cô vừa hỏi, anh đã giật lấy điện thoại. Mặt trở nên hung tợn, trách mắng cô đã tự ý xen vào cuộc sống cá nhân của anh. Sau đó, không nghe cô giải thích là vì thấy điện thoại anh bì ướt nên cô lau khô dùm. Anh bỏ đi ra ngoài mà không quay trở lại
Mấy hôm nay, cả hai không nói chuyện với nhau. Anh cũng không xin lỗi cô một lời, làm cô buồn đến thúi ruột gan.
Cô đâu đòi hỏi gì nhiều. Chỉ cần một nụ cười và câu xin lỗi, cả hai đi uống cà phê là cô có thể quên ngay. Vậy mà mặt anh cứ hầm hầm như vậy khi gặp cô.
Thấy Thảo cầm trái trân châu treo mãi mà không xong lên cây thông, cô bạn đồng nghiệp đánh nhẹ vào vai.
“Bà làm gì mà thẫn thờ vậy? Mệt trong người hả?”
“Đâu! Đâu có gì đâu.”
Thảo ỉu xìu như con mèo ướt, tiến về phía khu vực tiếp tân ngồi cùng Uyên.
Uyên đang ăn mì tôm sống. Thấy vẻ mặt Thảo buồn nên liền hỏi quan tâm.
“Ê! Bà bị sao thế? Sao giống thất tình quá vậy? Bạn thân của bà đâu rồi mà lếch xác ra đây?”
Thở dài chống tay lên cầm, Thảo không buồn trả lời. Mặc cho Uyên hết luyên thuyên về chuyện váy áo này đến giày dép nọ.
Tuy Thảo chỉ mới vào làm TLS được một năm thôi. Nhưng mà tầm ảnh hưởng và quan hệ của cô khá rộng. Rất khác với Nga, người luôn là cái gai trong mắt công nhân viên TLS vì dám cướp mắt trái tim của người đàn ông đẹp trai nhất TLS, thì Thảo lại được tôn sùng như của công ty này. Cô hết lê la xưởng 1 rồi đến xưởng 2, cả xưởng 3 cũng nhìn mặt cô quen thuộc đến phát chán. Trên văn phòng thì tầm ảnh hưởng của Thảo lại càng lớn, hội hè tiệc tùng đàn đúm nhân viên trên này đều gọi điện rủ rê cô đến điếc cả tai. Ngay cả cái hộ “Ngũ long công chúa” nổi tiếng khó tính của TLS, không những cũng nhượng bộ cô mà còn rất muốn cô đồng ý nhập hội thích chơi hơn làm này.
Nói chung, Thảo được như vậy cũng là vì cô quá khéo léo trong giao tiếp và có tài ngoại giao rộng. Ngoài ra, cô lại rất tin ý, biết lấy lòng người đối diện, thường xuyên đem quà cáp vào biếu hết người này đến người nọ, nên ai mà chẳng thích cô.
Ngoài ra, khi vừa vào công ty, nghe cảnh báo trước về nhóm “Ngũ long công chúa” rất thích ăn hiếp mới này, Thảo đã
chuẩn bị nguyên năm hộp trang điểm của L’oreal để bịt miệng cả năm cô
công chúa lại. Thế là xong!
TLS đang được sự tiếp quản của một Tổng Giám Đốc nữ người Mỹ tên Sarah Wellman. Bà làm Tổng quản ở đây cũng đã được 3 năm. So với các đời Tổng trước. Bà có quan hệ rất mật thiết với Andrew. Đương nhiên, chuyện công ty đang bị công ty mẹ ở Mỹ, Andrew cũng phải nên biết đầu tiên.
Bà cũng rất khổ tâm với anh chàng Giám đốc Phát Triển sớm nắng chiều mưa này. Chỉ có một cuộc hẹn với anh để bàn bạc về cuộc kiểm tra của tập đoàn cấp cao sắp tới, mà hẹn anh mãi mới thấy bén mảng đến công ty. Bà đã đích thân xuống tận phòng Phát Triển để gặp anh, nhưng anh cũng không có thời gian dành cho bà. Vậy mà bây giờ vẫn còn đang đứng dây dưa với gái ngoài cửa phòng Tổng Giám Đốc.
“Chào Sếp Andrew!”
“Chào Thủy Tiên! Bà Sarah có trong phòng không?”
Thủy Tiên ngước lên nhìn Andrew rồi mỉm cười rạng rỡ. Cô được mọi người bình chọn là hoa hậu TLS, hiện đang làm thư ký cho Sarah.
Trong chiếc áo thun cổ vuông đã quá lộ vòng một trắng mịn màng, cô vẫn lén lút kéo trễ xuống một chút nữa rồi đứng lên định nói gì đó với Andrew.
“Dạ! Có đó anh. Bà Sarah đang chờ anh đó. Anh làm gì mà mấy hôm nay không thấy vào công ty.”
“Cám ơn cô đã quan tâm! Tôi vừa đi công tác Nhật về.”
Giơ tay nhìn chiếc đồng hồ đen sang trọng, Andrew quay lưng định bước vào phòng thì Thủy Tiên cất tiếng gọi, ngập ngừng nói.
“Sếp ơi!”
Andrew quay sang nhìn Tiên, đuôi mắt hơi nhíu lại, lấy tay sửa gọng kính đen, chờ đợi người đang gọi mình lên tiếng.
“Tối nay, Sếp có kế hoạch gì không? Em có hai vé xem phim...”
Thủy Tiên vừa nói vừa khoe hai tấm vé trên tay, ánh mắt mong chờ câu trả lời đồng ý của Andrew. Tuy nhiên, anh đã nhanh chóng từ chối khéo.
“Cám ơn cô! Nhưng tôi đã có hẹn rồi.”
Liếc nhẹ vòng một cao vút muốn nhảy bổ ra ngoài cổ áo của Tiên, khóe môi Andrew khẽ cong lên. Thật ra, cô gái trước mặt đủ tiêu chuẩn để anh vui vẻ một đêm. Tuy nhiên, vì trong lòng chỉ luôn nghĩ đến hình ảnh của một ai đó, mà đã lâu anh không còn có thói quen này.
Cũng đã 5 năm rồi, anh chờ đợi cái gật đầu của một người đàn bà.
Cô khiến anh mờ mắt hoàn toàn trước những bóng hồng khác.
Gương mặt đang ngập tràn phấn khởi của Tiên chuyển sang thất vọng hoàn toàn, khi nghe câu chối từ của người đàn ông mà cô đã ngưỡng mộ từ ngày đầu vào công ty.
“Dạ, không sao! Vậy hẹn Sếp lần khác.”
Andrew cong nhẹ đôi môi, nhìn Tiên một cái rồi quay lưng bước đi. Nhưng lần này, Tiên lại ngập ngừng gọi tiếp.
“Sếp à!”
Giọng nói thiếu chút kiên nhẫn, Andrew quay lại nhìn Tiên.
“Tôi đang hơi bận…”
“Thật ra, số điện thoại của em Sếp vẫn còn giữ chứ? Bất cứ khi nào Sếp cần. Sếp có thể gọi cho em. Em luôn chờ đợi cuộc gọi của Sếp…”
Bỏ một tay vào túi quần, Andrew chóng tay còn lại lên trán một cái, đầu hơi cúi xuống nhìn mũi giày da đen sáng bóng của mình rồi điềm nhiên nói.
“Thủy Tiên! Tôi sợ cô sẽ chờ đợi vô ích. Vì thế, thay vì chờ đợi tôi. Hãy đưa số điện thoại đó cho một người nào đó có thời gian dành cho cô thì tốt hơn…”
Nở nụ cười gượng như muốn xoa dịu cơn đau của cô gái trước mặt, Andrew đi thẳng vào phòng bà Sarah.
Bên ngoài, Tiên ngồi phịch xuống ghế, bực mình xé nát hai tấm vé, ném mạnh vào sọt rác, miệng lẩm bẩm đầy khó chịu.
“Mình thì thua gì cái con nhỏ đó hả? Mà sao anh ta chẳng để mắt đến dù chỉ một lần. Trần Thiên Nga! Cô hãy đợi đó…”
Phòng Tổng Giám Đốc được trang trí tao nhã màu trắng tươi mát. So với phòng Giám Đốc Phát Triển, phòng này được ví von như nhà nghỉ so với khách sạn 5 sao.
“Kiểm tra? TLS Mỹ dạo này rảnh rỗi quá nhỉ? Định làm giàu cho ngành hàng không hay sao, mà hết tốp này lại đến tốp khác sang đây làm chuyện dở hơi?”
Chiễm chệ ngồi trên chiếc ghế da màu đen trước mặt Sarah, Andrew bực dọc nói.
Sarah cầm tờ giấy đã chuẩn bị trước đó đưa về phía Andrew, nhưng anh vẫn chưa xem vội mà ra hiệu cho bà để xuống bàn.
“Theo thông báo, một tuần nữa sẽ có một nhóm chuyên viên cao cấp được cử sang Việt Nam theo yêu cầu của công ty TLS mẹ ở Mỹ.”
“Lý do?”
Khoan khai tựa người vào ghế, Andrew trầm ngâm, vuốt cầm nhìn vẻ lo lắng của bà Sarah.
“Tôi rất bất ngờ khi nhận được điện thoại và Fax từ Mỹ. Theo thông tin ban đầu, có người trong công ty chúng ta đã viết thư khiếu nại về tình trạng sản phẩm TLS bị hàng ra ngoài không kiểm soát.”
“Tôi không nghĩ chỉ là chuyện nhân viên dưới xưởng đã ăn cắp vài cái máy ảnh mang ra ngoài bán cách đây vài tuần. Họ muốn kiểm tra thì phải kiếm lý do nào đó thôi.”
Đưa đôi mắt xanh biển về phía Andrew, bà Sarah nhìn anh như hiểu ý, gật gật đầu ra hiệu.
“Hiện tại, bên Mỹ vẫn chưa nói rõ là về vấn đề gì nên tôi đang chuẩn bị cuộc họp quan trọng với các phòng ban để bàn bạc về việc này. Anh cũng nên chuẩn bị.”
“Có bao nhiêu người sang Việt Nam lần này vậy bà Sarah?”
“Mười người! Họ sẽ ở đây khoảng 2 tuần...”
Bà Sarah vừa nói vừa đẩy tờ giấy Fax đang được đặt trên bàn về phía Andrew một lần nữa.
Lười biếng nhìn tờ giấy trắng trên tay, đôi mắt phượng uy quyền vốn có quét nhanh qua những cái tên anh đã từng gặp qua.
Đám người này thật ra cũng không có gì phải gọi là cao cấp đến độ làm Sarah phải lo lắng như vậy.
Tuy nhiên, tên của người cuối cùng làm đuôi mắt đang chứa nét cười khinh khi khẽ nheo lại.
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.
heart emoticon heart emoticon heart emoticon Vui lòng nhấp Link bên dưới để xem các chương tiếp theo của phần 2 bộ tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?"
Chiếm gần nửa diện tích của tầng 10 là phòng làm việc của Andrew. Phòng được thiết kế vô cùng sang trọng và hiện đại bởi màu trắng trang nhã, bàn làm việc sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, đặt song song với tường kính sát đất. Nội thất trong phòng đều thuộc loại cao cấp được nhập từ Mỹ và Châu Âu. Trong phòng còn trưng bày rất nhiều mẫu máy ảnh của TLS. Trên tường, đối diện bộ sofa màu đen là tấm ảnh khổ lớn của trụ sở TLS ở Hoa Kỳ do chính tay ... anh vẽ.
Có thể nói Andrew Việt Trần là một người đàn ông đa tài. Nhưng "cái tài lại hay đi đôi với cái tật" và anh cũng không là trường hợp ngoại lệ. Dù đã bước sang tuổi 32, nhưng anh vẫn thu hút ánh nhìn từ những cô gái trẻ bằng vẻ đẹp trai phong trần, từng trải và nụ cười nhếch môi như có như không độc quyền mang thương hiệu Sếp Andrew mà nhân viên trong công ty đã đặt cho anh.
Andrew vừa ngồi nhâm nhi tách café Nga vừa pha cho anh, vừa dán mắt vào màn hình vi tính. Anh đang thiết kế một vài mẫu máy ảnh mới cho sản phẩm sắp tới.
Không phải ngẫu nhiên mà Andrew đảm nhận chức vụ Giám đốc Phát Triển của TLS trong suốt 5 năm qua. Nhiều năm trước đó, bỏ qua ước mơ mỹ thuật của mình, anh vào học tại trường Harvard ngành điện học, chọn chuyên ngành mà anh không hề yêu thích, chỉ để thực hiện đúng nguyện vọng của người cha quá cố.
Lúc Nga tình cờ nhìn thấy tấm bằng Thạc sĩ được đặt trong phòng làm việc của Andrew ở Trần Gia, cô thực sự hơi sửng sốt và cảm thấy lo ngại cho những thanh thiếu niên thế hệ kế tiếp ở Harvard. Trước đây, cô rất thích và ngưỡng mộ những học sinh được học trong ngôi trường danh tiếng này. Nhưng giờ đây, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi về trình độ giảng dạy của ngôi trường đại học được xem là nổi tiếng và uy tín nhất nước Mỹ nói riêng, và trên thế giới nói chung này. Không biết Harvard dạy dỗ ra sao mà đạo tạo nên một Andrew Việt Trần ngang tàng, bá đạo và biến thái không ai chịu nổi. Chỉ cần một năm, Harvard
Lại nói về Andrew, sau khi hoàn thành xong chương trình Thạc sĩ tại Harvard, anh không muốn giam mình trong bốn bức tường nhạt nhẽo như thế này mà lại tung hoành, ung dung tự tại trong những lĩnh vực khác. Tuy nhiên, anh luôn dành thời gian thiết kế máy ảnh và cung cấp mẫu mới để đưa vào sản xuất cho tập đoàn TLS.
Đó là lý do tại sao, công nhân viên chẳng bao giờ nhìn thấy mặt anh bước chân vào TLS cho đến khi có sự xuất hiện của Nga. Cô gái này đã thay đổi anh hoàn toàn trong mắt mọi người.
“Bé Nga, con gái của mạ thích những mẫu đàn ông ôn nhu, hiền hòa và có tấm lòng nhân hậu. Nếu con làm được điều đó, con có thể lay chuyển được lòng nó.”
Chỉ vì một câu nói của bà Nguyệt, trong vòng một đêm, kẻ bá đạo ngang tàng coi trời bằng vung bỗng chốc trở nên hiền hậu đến độ mọi người xung quanh anh cũng phải trố mắt kinh ngạc. Nhiều nhất có lẽ là nhân viên trong công ty TLS này.
Trong mắt nhân viên cấp dưới, Andrew là một người Sếp cá biệt và sống buông thã. Họ đã quen với hình ảnh một giám đốc cao cấp đi trễ về sớm, đột ngột rời cuộc họp hay vắng mặt trong một sự kiện lớn của công ty. Thỉnh thoảng còn gây ra scandal ầm ĩ làm mất mặt hình ảnh công ty trong mắt công ty đối tác, khi đột ngột xuất hiện vài cô chân dài gõ cửa phòng hợp. Hay tệ hại hơn là bị bắt gặp nhiều lần thác loạn ở những tụ điểm ăn chơi nổi tiếng nhất nhì Sài Gòn. Đó dường như là tất cả những gì mà nhân viên TLS truyền tai nhau về anh. Duy chỉ có một điều mà ít người biết, đó là các sản phẩm máy ảnh mang thương hiệu TLS được khách hàng ưa chuộng nhất trên thị trường, phần lớn đều do chính tay anh thiết kế.
Nhưng chuyện đó giờ đây đã xa xưa lắm rồi, vì từ ngày cả công ty đồn đoán chuyện anh đang yêu say đắm cô nhân viên cấp dưới của mình, mọi người thấy anh thay đổi hẵn ra. Tính cộc cằn, thô lỗ và nổi nóng thất thường hoàn toàn mất hẵn. Thay vào đó là ánh mắt thân thiện có chủ ý nhưng vẫn dược chấp nhận, mỗi khi làm gì đã biết nói lời cám ơn, nóng giận đã biết kiềm chế, chứ không còn hung hổ đuổi người và đập đồ như trước nữa.
Tiếng gõ cửa làm phá tan không gian yên tĩnh, Andrew bực mình vò tờ giấy vừa mới vẽ ném vào sọt rác hạ giọng nói.
“Vào đi!” (LTG: chưa thay đổi được nhiều lắm thì phải)
Hà cầm sấp giấy tờ, bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao cả tất tiến đến bàn nhờ Andrew ký tên.
Chỉnh sửa lại chiếc áo thun cổ tim, khoe trọn khuôn ngực đồ sộ chẳng biết giả hay thật, Hà dịu giọng nói.
“Dạ, Sếp ký dùm em những hợp đồng này”
“Ừ! Để đó đi! Chút nữa tôi ký.”
Xong chuyện rồi mà Thu Hà vẫn đứng tần ngần rồi ngập ngừng hỏi. Mắt liếc vào màn hình điện thoại còn sáng, hình ảnh Andrew và Nga đang mỉm cười hạnh phúc với nhau làm cô chép miệng lẩm bẩm ghen tức.
“Sếp có muốn em pha thêm cà phê cho Sếp không?”
Andrew vẫn dán mắt vào những mẫu vẽ, với tay lấy ly cà phê đã uống cạn đưa cho Thu Hà.
“Ừ! Cô pha cho tôi một tách khác nhé.”
Nói xong, anh lại dán mắt vào những mẫu vẽ làm Hà bất lực khó chịu cầm tách cà phê bỏ ra ngoài. Nhưng vừa được vài bước đã nghe Andrew gọi tên.
“Hà!”
“Dạ...”
“Cám ơn cô.”
“Dạ, không có chi ạ. Sếp có cần gì thì gọi em nha.”
Mỉm cười tủm tỉm quay lưng bước đi. Vậy mà câu nói nhỏ nhẹ phía sau trên điện thoại của Andrew làm cô như rơi từ thiên đàng đến địa ngục.
“Thiên Nga! Vào đây anh bảo”
Bước ra khỏi phòng, Hà khép mạnh cửa hơn mọi ngày làm Andrew giật mình, anh cười lắc đầu ngán ngẫm. 5 năm làm trợ lý cho anh, ngoài công việc được giao, cô còn chăm sóc và quan tâm đến anh rất tận tình. Thỉnh thoảng, cô lại buông ra những câu nói bóng gió vu vơ. Kinh nghiệm của người đàn ông từng trải như anh dễ dàng nhận biết rằng, cô thư ký này đang dành tình cảm cho anh. Không từ chối thẳng thắng, nhưng sự dửng dưng của anh nhiều lần khiến Hà đau khổ.
“Dạ, Sếp gọi em.”
Vừa nghe tiếng Nga, Andrew đã ngước lên mỉm cười, nheo mắt nhìn cô ẩn ý.
“Em ngồi đi. Báo cáo hôm trước em đưa cho anh có vài điểm không được rõ ràng lắm...”
“Ồ vậy hả anh. Để em kiểm tra lại rồi nộp cho anh bản mới nha.”
Andrew đưa sấp giấy đã được khoanh tròn nhiều điểm và chỉ cho Nga.
“Ừ! Em coi lại mấy dấu khoanh tròn rồi làm lại bản mới cho anh. Cục cưng! Bản báo cáo này em làm lại hình như là lần thứ 5 rồi phải không?”
Andrew vừa trêu vừa cười nhìn Nga, làm cô ngượng đến đỏ mặt. Thật ra, những loại báo cáo không quan trọng này, cô có thể làm việc trực tiếp với trưởng phòng Kim. Nhưng không hiểu sao, anh lại một mực đòi quản lý hết tất cả những chuyện nhỏ nhặt này của cô. Không những làm cô khó xử với trưởng phòng Kim mà còn ái ngại trước những lời xì xầm của những nhân viên khác cùng phòng. Thế nhưng, anh nói mãi về vấn đề này, anh chỉ xua tay phản bác.
“Dạ! Bản báo cáo kỳ này hơi phức tạp và chi tiết nên em cứ sai sót hoài. Xin lỗi anh! Em sẽ làm lại và sớm nộp cho anh.”
“Em làm ăn kiểu này chắc chết công ty quá Nga ơi. Dù là bạn trai của em, nhưng chắc anh phải phạt cảnh cáo em quá. Không thể thiên vị được, như vậy người ta bàn tán chết…”
Nét mặt nghiêm khắc của Andrew làm Nga lúng túng và xấu hổ.
“Phạt?”
Nga trố mắt nhìn Andrew. Anh có cần nghiêm khắc với cô đến như vậy không? Dù sao, cô cũng chỉ làm thiết sót vài chi tiết nhỏ nhặt thôi. Chứ hoàn toàn đâu có ảnh hưởng đến những con số quyết định của cuộc khảo sát vừa rồi đâu.
“Ừm… Phạt..”
Từ trước đến giờ, anh có cho cô vài tờ thư khiển trách, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện phạt gì cả nên không khỏi làm cô ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹp nhìn anh. Cho đến khi anh buôn một câu làm cô mím môi lườm anh một cái cảnh cáo.
“Tối nay….phạt”
“Anh…hết giờ làm việc thì chết với em. Nay lại còn dám hù dọa em.”
Andrew vừa ký tên vào sấp tài liệu trên bàn vừa trả lời. Mắt chỉ liếc sơ vào tờ giấy Hà vừa đưa mà đã có thể khoanh vùng những con số mà anh cho là không chính xác rồi ném qua một bên bàn.
“Tối nay ra ngoài ăn tối nha.”
“Không”
“Tối nay, anh qua đón.”
“Sếp còn nói gì nữa không ạ. Tôi còn ra ngoài làm việc…”
“Còn…”
Andrew còn định nói gì thêm nữa nhưng Hà đã mở cửa bước vào đặc cốc cà phê nóng nghi ngút khói lên bàn.
“ Cà phê của Sếp đây ạ….”
“Cám ơn Hà.”
Cầm sấp giấy tờ đưa cho Hà, Andrew nghiêm khắc nói tiếp.
“Sửa lại cho đúng rồi mang vào đây. Nội dung quan trọng nhất của tờ giấy đó mà cô cũng nhầm lẫn nữa thì mang vào đây làm gì.”
“Dạ…”
“Cô đang báo cáo sản lượng của máy ảnh T313 hay là T331?”
Cúi đầu nhìn nét bút khoanh tròn trong tờ giấy của mình, Hà xụ mặt lí nhí trả lời.
“Dạ. Để em sửa lại.”
“Sau này, mấy thứ giấy tờ vớ vẩn đó cứ đưa cho Carol Kim ký, không cần mang vào đây đâu. Làm việc tập trung chút xíu há.”
Sau đó, Andrew quay sang Nga dịu giọng, phân biệt đối tượng rõ rệt.
“Vậy nha! Có gì anh gọi…”
Hà đã quay lưng nhưng cứ bước chầm chậm ra cửa để lén nghe cuộc đối thoại của Andrew và Nga nhưng chẳng nghe được gì. Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã lẩm bẩm khó chịu, mắt liếc sắc lẻm về phía bàn Nga đang ngồi.
“Tối ngày cứ vào đó ỏng ẹo với Sếp. Bực cả mình! Báo cáo của nó sai muốn nát tờ giấy mà Sếp không la một tiếng. Còn mình bị nhầm có chút xíu đã bị phàn nàn rồi.”
Cúi đầu xuống bàn chăm chú kiểm tra đống tài liệu cao chót vót, Nga không tài nào tập trung được vì những tiếng rì rầm to nhỏ sau lưng của Hà và Vân cứ liên tiếp ập vào tai.
“Đi làm dáng chứ làm việc gì...”
“Làm việc thì sai lên sai xuống, lấy lòng đàn ông thì giỏi không ai bằng…”
“Thôi chị ơi, quan tâm làm gì...Nay cười mai khóc bây giờ, đàn ông họ ham của lạ, được rồi thì
Những điều tương tự không lọt lỗ tai như những lời vừa rồi, Nga đã nghe mỗi ngày trong suốt mấy năm nay. Kể từ sau khi chuyện Andrew và cô yêu nhau lan truyền khắp công ty, mọi người bắt đầu xa lánh cô chứ không còn thiện cảm như ban đầu.
Những lần đầu tiên bị vài đồng nghiệp nói xấu, moi móc sau lưng, Nga buồn và cứ uất ức khóc. Nhưng mãi rồi cô cũng quen và cố học cách chấp nhận. Cô cố gắng nhắm mắt, bịt tai lại như không nghe thấy điều gì. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, những lời nói quá là khó nghe đó vẫn làm cô đau lòng.
Chuyện bắt đầu vào một buổi tối, sau vài ngày Nga được chuyển lên phòng Andrew làm việc. Công việc mới còn bỡ ngỡ nên cô phải ở lại làm đến tối mịch mới lọ mọ xách giỏ ra về. Vừa ra khỏi phòng Phát Triển, cô giật mình bởi một bàn tay rắn rỏi kéo mạnh rồi ôm siết cô vào lòng. Chưa kịp định hình, giọng Andrew đã cất lên thỏ thẻ.
“Anh nhớ em. Em muốn tránh mặt anh đến bao giờ đây?”
Nga giận dữ, cố đẩy mạnh Andrew ra, nhưng vòng tay rắn chắc của anh cứ siết chặt lấy thân thể mảnh mai của cô.
“Anh làm cái gì vậy? Buông em ra đi! Ở đây...người ta nhìn thấy bây giờ. Buông ra mau!”
“Thấy thì đã sao?
“Nhưng mà ở đây là công ty anh hiểu không? Em xin anh đó...”
“Nếu em không tha lỗi cho anh thì anh sẽ không buông ra...”
“Anh đừng như vậy mà. Được rồi, buông em ra đi rồi chúng ta nói chuyện...”
Đến lúc này Andrew mới từ từ thả lỏng tay ra. Anh cố gắng giải thích bằng giọng trầm trầm đầy thành khẩn.
“Nga, anh thực sự xin lỗi. Lẽ ra, anh không nên giấu em chuyện này lâu đến như vậy...”
Nga vẫn giận và quay đầu sang chỗ khác, nhìn ra phía ngoài trời tối đen. Xa xa lửa trời lóe sáng rồi tắt liên tục, chuẩn bị cho một cơn giông đang ùa tới.
“Chẳng thà em cứ mắng nhiếc anh một lời còn hơn cứ im lặng và lạnh lùng với anh như thế này. Anh thực sự đang phát điên lên em có biết không?
Quay lưng về phía anh, cô buồn bã nhẹ giọng nói.
“Tất cả đàn ông trên đời này đều giống nhau cả...”
“Nga! Anh không phải như em nghĩ đâu. Anh chưa bao giờ có ý định lừa dối em.”
“Em thực sự mất niềm tin, chuyện như thế này mà anh cũng giấu em được. Không biết ngay lúc này đây, anh còn bao nhiêu chuyện đang giấu em? Và sau này, sẽ còn giấu thêm chuyện gì nữa? Em đã từng nói với anh rất nhiều lần. Đối với em, niềm tin là nền tảng của tình yêu. Một khi niềm tin không còn nữa, tình yêu cũng sẽ chấm dứt...”
“Anh thề rằng, anh chưa bao giờ cố ý giấu em điều gì. Chỉ bởi vì lúc đó anh không còn cách nào khác để tiếp cận em. Nếu anh không giả vờ đáng thương với em thì em sẽ không bao giờ mở lòng cho anh một cơ hội cho em thấy anh đang thật lòng với em. Nếu em có thể biết được em đã lạnh lùng đến mức nào đối với anh. Rồi khi có được em, anh lại sợ mất em và thế là trượt dài trong lời nói dối vô thức ban đầu của mình...”
Giọng Nga thổn thức, nghèn nghẹn đầy trách móc.
“Anh có hiểu cảm giác tổn thương của em không? Vì sao anh phải nói dối em như thế? Cả một quãng thời gian dài như vậy. Anh có bao nhiêu cơ hội để mà nói cho em biết sự thật. Tại sao lại để em phát hiện ra chuyện này thì anh mới vội vàng thanh minh? Anh có biết, em đã lo lắng cho anh biết bao nhiêu? Ý anh là gì? Có phải anh sợ em hay gia đình em biết họ sẽ đòi anh trả ơn, làm phiền hay mất mặt anh à? Anh sợ mấy đứa em của em hay bà con xa gần sẽ vòi vĩnh anh những thứ xa xỉ hay lợi dụng anh để có chức vụ, công việc tốt hơn trong công ty này?”
Andrew vò đầu nhăn mặt cố gắng giải thích cho Nga hiểu nỗi lòng anh.
“Nga! Trời ơi, không phải như em nghĩ đâu. Anh phải làm sao để em hiểu anh đây?”
Nga cứng rắn trả lời và quay bước đi.
“Anh không cần phải nói nữa. Em không muốn nghe đâu...”
Bị Andrew giữ lấy, Nga nhắm mắt lại, đưa hai bàn tay áp lên hai bên đầu lắc lắc mạnh, miệng liên tục từ chối không muốn nghe anh tiếp tục thanh minh gì cả, làm anh khổ sở biết bao nhiêu.
Đặt đôi bàn tay lên bờ vai cô, Andrew kéo cô vào lòng siết thật chặt. Khuôn mặt vẫn còn rất giận của Nga vùi vào lồng ngực anh, đưa hai nắm tay đánh vào người anh mà không có chút lực nào. Anh cúi đầu áp nửa khuôn mặt mình vào một bên gò má của cô, giọng khàn đặc rỉ rã.
“Anh vẫn không thay đổi. Anh vẫn như vậy. Đúng là
“Em có nghĩ là anh giống như vậy không? Em có nghĩ rằng anh e ngại những gì em vừa nói nên mới giấu em không? Thiên Nga à! Anh biết em đang rất giận anh. Anh chẳng đáng để em tha tội, nhưng mà anh như vậy cũng bởi vì anh sợ mất em mà thôi…”
Mắt đã long lanh, không biết là vì uất ức khi bị lừa gạt cả một quãng thời gian dài như vậy, hay là vì cảm động trước lời người đang ôm chặt cô.
Những lời oán trách cũng dừng hẳn, cô vùi mặt và lồng ngực to lớn của anh, mắt nhẹ khép lại, mùi hương quen thuộc của anh ve vãng xung quanh khướu giác cô rồi dần xâm nhập vào vị giác của cô.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi nhè nhẹ rồi nhanh chóng nặng hạt, hất triệu ngàn hạt nước lạnh lẽo vào tấm tường kiếng màu xanh nhạt. Những giọt nước mưa tròn xoe long lanh trong bóng tối thi nhau rơi rớt, cố gắng bám trụ vào tấm tường kính trơn trượt, như để trộm nhìn hình ảnh đôi tình nhân đang trao nhau nụ hôn ngọt ngào, cháy bỏng sau một cơn bão lòng....
Ấn nhẹ người Nga vào bức tường kiếng có phần lạnh lẽo, Andrew rời bàn tay khỏi chiếc cổ thon dài của cô, trượt lên trên khuôn mặt đang ửng hồng xoa xoa nhẹ, đầu lưỡi đầy mùi xì gà tiếp tục tiến sâu vào vòm miệng xinh xắn của cô, vờn bắt cô, không cho cô một giây ngơi nghỉ. Đắm đuối tận hưởng trọn vẹn mùi hương chè xanh từ cô, đôi mắt phượng uy nghi trở nên ngây dại, quên hết mọi thứ xung quanh mình. Không màn đến cả kẻ đang đứng sau bức tường, đang đỏ mắt nhìn đôi bàn tay Nga đang chạm nhẹ vào tấm lưng anh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời nhấp nháy những tia sáng dài ngoằn cùng những tiếng gầm chói tai. Cơn mưa đến bất chợt vào cái mùa lành lạnh vốn luôn rất yên ả này, như làn sóng dữ từ đâu ập đến.
Bên trong tòa nhà TLS, Andrew vẫn không ngừng ôm hôn Nga rất cuồng nhiệt. Thời gian vì chiếc hôn sâu sắc này mà như ngưng đọng lại, trong âm thanh yên ắng vang lên khẽ khẽ tiếng môi lưỡi va chạm vào nhau cùng hơi thở thỏa mãn của anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào một bên gò má màu bánh mật vô cùng đẹp đẽ của anh, đẩy nhẹ anh ra trong ánh mắt luyến tiếc của người trước mặt.
“Em hết thở…nổi rồi!”
Cô đỏ ửng đôi má, thẹn thùng cúi đầu, những ngón tay thanh mảnh trắng mịn màng chạm vào làn môi vừa bị ai kia hôn đến sưng mọng.
Giam lỏng Nga trong vòng tay rộng bao la và vững chãi của mình, Andrew áp bàn tay vào gò má cô, những ngón tay mân mê làn da mỏng manh của cô, áp vầng trán cao thông mình của mình vào trán cô, ánh mắt đắm đuối nhìn cô, đôi môi cũng lưu luyến tìm kiếm môi cô, không giấu giếm muốn được hôn cô nhiều lần nữa.
Chiếc mũi thanh tú của cô chạm vào chóp mũi cao vút thẳng tắp của anh, cô nghe hơi thở của cô và anh như đã hòa vào nhau làm một. Mùi xì gà, mùi chè xanh hòa quyện vào nhau, tạo nên thứ hương vị đặc biệt, thân thuộc và gần gũi như suốt năm năm trời anh và cô gắng bó bên nhau.
Dũi dũi đầu mũi mình lên chiếc mũi gọn ghẽ nhỏ xinh của Nga, Andrew mỉm cười dịu giọng nói.
“Anh nhớ em…Nhớ muốn điên!”
Nga cố ngăn nụ cười trên môi, nâng mắt nhìn anh khi bắt gặp ánh mắt phượng uy nghiêm thường ngày giờ ngây dại đi, chỉ chằm chằm vào đôi môi cô, rất mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi cô hít thở chút không khí vào người.
“Anh xạo vừa phải thôi. Mới có 3 ngày không nói chuyện mà làm như 3 tháng không bằng.”
Andrew mỉm cười tinh ranh đáp.
“Xa em mới có 3 ngày mà anh cứ ngỡ như xa nhau cả …72 giờ.”
Nga không nhịn được câu nói dí dỏm của Andrew, miệng nở nụ cười tươi như hoa chè nở bung trong bóng tối.
“Cái miệng này! Thiệt là hết nói nổi….”
Không cho cô nói tiếp, anh đưa khuôn miệng hơi lành lạnh của mình lên mắt cô, hôn một cái thật lâu rồi khẽ khàng nói, giọng rất chân thành.
“Hãy tha lỗi cho anh lần này. Có được không em?”
Cái tên bá đạo này thật là biết lựa thời điểm thích hợp để hối lỗi. Sau khi cô cam lòng để anh dày vò làn môi cả buổi trời như thế này, mà nói không tha lỗi thì biết người nào tin đây?
Đưa ngón tay lên xỉa vào trán anh một cái, cô cảnh cáo.
“Anh mà còn nói dối hay giấu giếm em chuyện gì nữa là biết tay em…”
“Em sẽ làm gì anh nào?”
Andrew dí dỏm hỏi, đôi bàn tay khóa khuôn mặt cô trước mặt mình, khoảng cách vô cùng gần gũi.
Ánh mắt Nga long lanh trong bóng tối như những viên pha lê trầm mình trong dòng suối nhỏ, nhìn anh vài giây rồi ngập ngừng nói.
“Nếu anh còn cố tình giấu em chuyện gì. Em thiệt sự sẽ rất.. buồn. Vì em rất là tin tưởng anh. Ngoài ba mạ em ra, anh là người em tin tưởng nhất. Vì thế, nếu anh mà còn dối gạt em. Lòng em sẽ đau lắm đó. Anh có biết không hở?”
Đáy mắt phượng đang tràn ngập nét cười đọng lại, nhanh chóng thay vào đó là vẻ xót xa thầm kín.
Dù Andrew có giỏi che giấu biểu hiện của mình thế nào đi chăng nữa, nhưng với khoảng cách vô cùng gần gủi này, chỉ với mội sự di chuyển, môi cô cũng đã có thể chạm vào da thịt anh. Vì thế, cô nhận ra sự thay đổi trong mắt anh nên nhíu mày hỏi.
“Có phải là anh vẫn còn giấu giếm em chuyện gì nữa phải không? Nhìn mặt anh đang hiện lên hai chữ gian xảo kìa…”
Andrew nhanh chóng thu đôi mắt trầm ngâm của mình, nở nụ cười tươi để che lấp tâm trạng dày vò.
“Làm gì có chuyện đó. Em đúng là giỏi đoán bừa…”
“Có thật không? Em cho anh cơ hội lần cuối. Anh mà không nói ra, để sau này em phát hiện là coi như chấm dứt…Khai mai! Anh còn giữ bí mật gì nữa?”
Andrew khóa thân người Nga trong vòng tay mình. Mặt ngây ra trước cử chỉ vô cùng đáng yêu của cô.
Anh đang giấu cô bao nhiêu bí mật ư?
Mới nhẩm tính là đã không đếm xuể rồi.
Cô đang nguôi giận thế này, anh mà nói ra chắc cô chia tay anh luôn.
“Làm gì có. Anh làm gì có thói quen che giấu em chuyện gì hả?”
“Nhìn mặt anh, em nghi ngờ lắm nha. Cho anh cơ hội lần cuối. Anh không nói ra, để sau này em biết thì hối hận không kịp đó.”
Andrew chần chừ một lúc. Sau đó thì cất giọng hỏi.
“Có thật em sẽ không bỏ anh?”
Nga cắn môi nhìn Andrew. Rõ ràng, cái mặt này đang giấu cô rất nhiều chuyện. Hơi tò mò, không biết còn chuyện gì nữa mà anh đang giấu giếm cô, nên cô miễn cưỡng khoan dung.
“Ừm…”
“Em sẽ không giận anh?”
“Ừm..”
“Em sẽ không đánh anh?”
“Ừm…”
“Em hứa chắc chắn chứ?”
“Ừm..”
“Thật ra, lúc trước, anh có
AHHH
“Cái tên biến thái này! Cái tên dâm đãng này! Cái đồ vô lại này….Sao anh dám làm chuyện đồi bại đó hả?”
Nga vừa mới nghe Andrew nói chưa được trọn câu đã hét lên thất thanh. Cô điên tiết đẩy người anh ra xa, dùng túi xách đánh liên tiếp vào đầu, vào người Andrew kèm theo giọng nói tức giận chưa từng có.
“Cái tên biến thái này! Có chuyện gì xấu hổ hơn trên đời này mà anh không làm chưa hả? Đồ khốn kiếp này! Đánh cho anh chừa này…”
Andrew vừa cười, vừa lấy tay chống đỡ cái túi xách màu trắng xinh xắn mà anh mua tặng cô đang liên tục tấn công vào mặt anh. Tuy nhiên, anh không có ý định trốn tránh mà cứ để cho cô đánh cho hả giận. Thế nhưng, lời anh nói lại hoàn toàn làm cô không nguôi giận được chút nào mà càng lúc càng điên tiết ruột gan hơn.
“Em hứa sao không giữ lời hả? Đã nói sẽ tha cho anh nếu anh nói sự thật….”
“Chuyện như vậy mà anh muốn em bỏ qua cho anh hả. Khai mau! Anh làm cái chuyện xấu hổ đó bao nhiêu lần rồi hả?”
“2 lần…Ồ! Không! 3 lần…Có 3 lần thôi!”
Nga ngừng tay được một phút, trợn tròn mắt khi Andrew giơ 3 ngón tay lên khẳng định. Bắt gặp khuôn mặt thành khẩn của anh đang nhấn mạnh thêm lần nữa.
“Anh thề chỉ có 3 lần thôi. Đáng lẽ là 4 lần, nhưng mà anh thấy mình tiểu nhân quá nên bỏ đi. Nhưng mà công nhận dáng em đẹp thiệt đó…..”
AHHHHH
Nga nghiến răng rồi hét lên vì tức giận, tay tiếp tục dùng túi xách đánh mạnh hơn vào đầu Andrew. Người đang mặc váy bó cũng không thể kiềm cơn giận mà cố gắng lấy chân đá vào người anh.
“Anh đúng là biến thái chưa từng có mà. Tối nay, anh chết với tôi. 3 lần này! 3 lần này! Đánh cho anh chừa cái thói bẩn thỉu này nè…”
“Nga! Đừng đánh anh nữa! Anh biết tội anh rồi. Anh sẽ không làm như vậy nữa. Chuyện đâu còn có đó! Em phải bình tĩnh thì mới giải quyết được vấn đề chứ? Sao? Muốn anh cưới nên giả vờ mất bình tĩnh phải không? Công nhận em mưu mô xảo quyệt thiệt…”
“Anh còn nói được câu đó sao cái đồ vô lại kia. Anh định làm em tức đến chết phải không?”
“Mà em làm gì thấy ghê vậy Nga. Rình em tắm có 3 lần thôi mà em làm thấy ớn luôn. Trước sau gì anh cũng lấy em về làm vợ. Nhìn một chút có sao đâu mà em làm lớn chuyện dữ vậy?”
“Cái tên khốn kiếp này! Cái tên chết bầm này. Anh có im cái miệng thối của anh không hả?”
Tháng 12, cận kề ngày Thiên Chúa giáng sinh ra đời. TLS được trang hoàng vô cùng lộng lẫy và qui mô. Các cô nhân viên thuộc các bộ phận tranh thủ giờ nghỉ giải lao, xúm xích quanh cây thông Noel cao to đến 5 mét. Miệng nói cười tíu tít treo những vật trang trí đủ hình hài lên những nhánh thông xanh. Màu chủ đạo của cây thông năm nay có màu xanh berin trông khá lạ mắt nhưng cực kỳ lộng lẫy. Trên chóp đỉnh của cây thông cao to chiếm cả một góc của khu vực tiếp tân rộng lớn là hình ngôi sao pha lê có in hình logo màu đỏ của TLS.
Vừa nhìn thấy Andrew bước vào, đám nhân viên nữ đã không hẹn mà gặp, đồng loạt vén tóc và sửa váy, miệng đang tíu tít chuyện trò bỗng dưng im bặt, nhanh chóng đóng vai hình ảnh thiếu nữ Việt Nam hiền hậu nhu mì cúi đầu chào anh.
“Chào Sếp Andrew!”
Không mong chờ gì nhiều ở Andrew ngoài khuôn mặt lạnh lùng và cái gật đầu nhẹ đáp lễ. Nhóm nhân viên luyến tiếc nhìn theo sau dáng lưng cao lớn của anh.
“Tôi thề là một ngày Sếp còn làm ở đây. Tôi sẽ cống hiến cả đời cho TLS.”
“Bà sao làm quá lố. Bà tiếp tục làm việc ở đây chỉ làm hại công ty mà thôi.”
“Bà vừa phải thôi nha.”
Thảo đang khua môi múa tay với nhóm đồng nghiệp. Khi thấy Tiệp bước vào thì trở nên làm mặt giận. Mấy hôm nay, cô và anh không có nói chuyện với nhau.
Đám đồng nghiệp thấy trung tâm của sự chú ý yên ắng lạ thường thì to nhỏ với nhau. Nhìn thấy Tiệp xách laptop mang vào cho Andrew thì như hiểu được vấn đề bèn trêu Thảo.
“Thấy trai là im phăng phắc ngay. Hai người làm sao mà hình sự dữ vậy?”
“Có gì đâu! Thảo này chưa bao giờ biết lụy đàn ông là gì.”
“Thôi bà! Bà xạo quá bà ơi. Không lụy mà ngày nào tôi cũng thấy bà hết xách canh gà lại đến canh hải sản vào cho tài xế Tiệp.”
Thảo tẽn tò vì bị bọn đồng nghiệp phát giác, mặt đơ như cây cơ cắm cúi làm tiếp công việc trang trí cây thông.
Tính đến nay, Thảo làm việc ở TLS cùng với Nga cũng được 1 năm. Ngày đó, khi thấy Nga đăng ký học đại học tại chức ở trường Đại học mở bán công. Cô cũng xách cặp đến học cùng Nga cho có bạn. Chủ yếu vui là chính. Thời gian thấm thoát trôi qua, đến khi cô kịp nhận ra thì đã cầm tấm bằng đại học trong tay. Nhờ tấm bằng đại học chuyên ngày
Nghĩ đến Tiệp, Thảo lại thở dài thườn thượt. Sở dĩ, cô luôn né tránh bạn bè đồng nghiệp, khi được hỏi đến mối quan hệ giữa cô và anh là bởi vì, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào. Người yêu chẳng giống mà bạn bè cũng không. Vậy mà cô và anh đã gắng bó với nhau ngần ấy thời gian Andrew và Nga ở bên nhau.
Tuy nhiên, niềm an ủi duy nhất của cô là cho đến tận bây giờ, cô vẫn là người con gái duy nhất đi bên cạnh anh, chia ngọt sẻ bùi, hoạn nạn có nhau. Cô cũng không thấy bất kỳ người con gái nào ve vãng xung quanh anh, hay anh để mắt đến họ. Vì thế, cô cũng an tâm phần nào. Giờ chỉ mong thời gian có thế gắn kết hai người đế cô có thể gọi tên cho mối quan hệ này.
Tiệp rất tốt với cô. Mỗi khi cô cần, chỉ gọi điện là anh đến ngay. Hai người cũng đã có vô số quãng thời gian vui vẻ. Thậm chí, cả hai cũng đã từng hôn nhau, nắm tay nhau. Thế nhưng, sau những lần hạnh phúc như vậy. Anh lại thờ ơ khi cô hỏi về những dự định cho tương lai phía trước. Điều này làm cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh đã từng nói, cô quan trọng với anh. Cả hai thậm chí đã từng sang Thái Lan để thăm Minh Tuyết, em gái của Tiệp. Đối với cô mà nói, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi. Từ ngày quen biết anh, cô từ chối biết bao nhân vật ưu tú khác. Một lòng một dạ yêu thương anh. Vậy mà, mấy hôm trước, khi nhìn thấy một tin nhắn lạ của một cô gái có tên là Phi Phi làm cô vô cùng bất an và đau lòng. Tuy chưa xem nội dung của tin nhắn đó, nhưng cô biết chắc người đó rất quan trọng đối với anh. Vì cô vừa hỏi, anh đã giật lấy điện thoại. Mặt trở nên hung tợn, trách mắng cô đã tự ý xen vào cuộc sống cá nhân của anh. Sau đó, không nghe cô giải thích là vì thấy điện thoại anh bì ướt nên cô lau khô dùm. Anh bỏ đi ra ngoài mà không quay trở lại
Mấy hôm nay, cả hai không nói chuyện với nhau. Anh cũng không xin lỗi cô một lời, làm cô buồn đến thúi ruột gan.
Cô đâu đòi hỏi gì nhiều. Chỉ cần một nụ cười và câu xin lỗi, cả hai đi uống cà phê là cô có thể quên ngay. Vậy mà mặt anh cứ hầm hầm như vậy khi gặp cô.
Thấy Thảo cầm trái trân châu treo mãi mà không xong lên cây thông, cô bạn đồng nghiệp đánh nhẹ vào vai.
“Bà làm gì mà thẫn thờ vậy? Mệt trong người hả?”
“Đâu! Đâu có gì đâu.”
Thảo ỉu xìu như con mèo ướt, tiến về phía khu vực tiếp tân ngồi cùng Uyên.
Uyên đang ăn mì tôm sống. Thấy vẻ mặt Thảo buồn nên liền hỏi quan tâm.
“Ê! Bà bị sao thế? Sao giống thất tình quá vậy? Bạn thân của bà đâu rồi mà lếch xác ra đây?”
Thở dài chống tay lên cầm, Thảo không buồn trả lời. Mặc cho Uyên hết luyên thuyên về chuyện váy áo này đến giày dép nọ.
Tuy Thảo chỉ mới vào làm TLS được một năm thôi. Nhưng mà tầm ảnh hưởng và quan hệ của cô khá rộng. Rất khác với Nga, người luôn là cái gai trong mắt công nhân viên TLS vì dám cướp mắt trái tim của người đàn ông đẹp trai nhất TLS, thì Thảo lại được tôn sùng như của công ty này. Cô hết lê la xưởng 1 rồi đến xưởng 2, cả xưởng 3 cũng nhìn mặt cô quen thuộc đến phát chán. Trên văn phòng thì tầm ảnh hưởng của Thảo lại càng lớn, hội hè tiệc tùng đàn đúm nhân viên trên này đều gọi điện rủ rê cô đến điếc cả tai. Ngay cả cái hộ “Ngũ long công chúa” nổi tiếng khó tính của TLS, không những cũng nhượng bộ cô mà còn rất muốn cô đồng ý nhập hội thích chơi hơn làm này.
Nói chung, Thảo được như vậy cũng là vì cô quá khéo léo trong giao tiếp và có tài ngoại giao rộng. Ngoài ra, cô lại rất tin ý, biết lấy lòng người đối diện, thường xuyên đem quà cáp vào biếu hết người này đến người nọ, nên ai mà chẳng thích cô.
Ngoài ra, khi vừa vào công ty, nghe cảnh báo trước về nhóm “Ngũ long công chúa” rất thích ăn hiếp
TLS đang được sự tiếp quản của một Tổng Giám Đốc nữ người Mỹ tên Sarah Wellman. Bà làm Tổng quản ở đây cũng đã được 3 năm. So với các đời Tổng trước. Bà có quan hệ rất mật thiết với Andrew. Đương nhiên, chuyện công ty đang bị công ty mẹ ở Mỹ
Bà cũng rất khổ tâm với anh chàng Giám đốc Phát Triển sớm nắng chiều mưa này. Chỉ có một cuộc hẹn với anh để bàn bạc về cuộc kiểm tra của tập đoàn cấp cao sắp tới, mà hẹn anh mãi mới thấy bén mảng đến công ty. Bà đã đích thân xuống tận phòng Phát Triển để gặp anh, nhưng anh cũng không có thời gian dành cho bà. Vậy mà bây giờ vẫn còn đang đứng dây dưa với gái ngoài cửa phòng Tổng Giám Đốc.
“Chào Sếp Andrew!”
“Chào Thủy Tiên! Bà Sarah có trong phòng không?”
Thủy Tiên ngước lên nhìn Andrew rồi mỉm cười rạng rỡ. Cô được mọi người bình chọn là hoa hậu TLS, hiện đang làm thư ký cho Sarah.
Trong chiếc áo thun cổ vuông đã quá lộ vòng một trắng mịn màng, cô vẫn lén lút kéo trễ xuống một chút nữa rồi đứng lên định nói gì đó với Andrew.
“Dạ! Có đó anh. Bà Sarah đang chờ anh đó. Anh làm gì mà mấy hôm nay không thấy vào công ty.”
“Cám ơn cô đã quan tâm! Tôi vừa đi công tác Nhật về.”
Giơ tay nhìn chiếc đồng hồ đen sang trọng, Andrew quay lưng định bước vào phòng thì Thủy Tiên cất tiếng gọi, ngập ngừng nói.
“Sếp ơi!”
Andrew quay sang nhìn Tiên, đuôi mắt hơi nhíu lại, lấy tay sửa gọng kính đen, chờ đợi người đang gọi mình lên tiếng.
“Tối nay, Sếp có kế hoạch gì không? Em có hai vé xem phim...”
Thủy Tiên vừa nói vừa khoe hai tấm vé trên tay, ánh mắt mong chờ câu trả lời đồng ý của Andrew. Tuy nhiên, anh đã nhanh chóng từ chối khéo.
“Cám ơn cô! Nhưng tôi đã có hẹn rồi.”
Liếc nhẹ vòng một cao vút muốn nhảy bổ ra ngoài cổ áo của Tiên, khóe môi Andrew khẽ cong lên. Thật ra, cô gái trước mặt đủ tiêu chuẩn để anh vui vẻ một đêm. Tuy nhiên, vì trong lòng chỉ luôn nghĩ đến hình ảnh của một ai đó, mà đã lâu anh không còn có thói quen này.
Cũng đã 5 năm rồi, anh chờ đợi cái gật đầu của một người đàn bà.
Cô khiến anh mờ mắt hoàn toàn trước những bóng hồng khác.
Gương mặt đang ngập tràn phấn khởi của Tiên chuyển sang thất vọng hoàn toàn, khi nghe câu chối từ của người đàn ông mà cô đã ngưỡng mộ từ ngày đầu vào công ty.
“Dạ, không sao! Vậy hẹn Sếp lần khác.”
Andrew cong nhẹ đôi môi, nhìn Tiên một cái rồi quay lưng bước đi. Nhưng lần này, Tiên lại ngập ngừng gọi tiếp.
“Sếp à!”
Giọng nói thiếu chút kiên nhẫn, Andrew quay lại nhìn Tiên.
“Tôi đang hơi bận…”
“Thật ra, số điện thoại của em Sếp vẫn còn giữ chứ? Bất cứ khi nào Sếp cần. Sếp có thể gọi cho em. Em luôn chờ đợi cuộc gọi của Sếp…”
Bỏ một tay vào túi quần, Andrew chóng tay còn lại lên trán một cái, đầu hơi cúi xuống nhìn mũi giày da đen sáng bóng của mình rồi điềm nhiên nói.
“Thủy Tiên! Tôi sợ cô sẽ chờ đợi vô ích. Vì thế, thay vì chờ đợi tôi. Hãy đưa số điện thoại đó cho một người nào đó có thời gian dành cho cô thì tốt hơn…”
Nở nụ cười gượng như muốn xoa dịu cơn đau của cô gái trước mặt, Andrew đi thẳng vào phòng bà Sarah.
Bên ngoài, Tiên ngồi phịch xuống ghế, bực mình xé nát hai tấm vé, ném mạnh vào sọt rác, miệng lẩm bẩm đầy khó chịu.
“Mình thì thua gì cái con nhỏ đó hả? Mà sao anh ta chẳng để mắt đến dù chỉ một lần. Trần Thiên Nga! Cô hãy đợi đó…”
Phòng Tổng Giám Đốc được trang trí tao nhã màu trắng tươi mát. So với phòng Giám Đốc Phát Triển, phòng này được ví von như nhà nghỉ so với khách sạn 5 sao.
“Kiểm tra? TLS Mỹ dạo này rảnh rỗi quá nhỉ? Định làm giàu cho ngành hàng không hay sao, mà hết tốp này lại đến tốp khác sang đây làm chuyện dở hơi?”
Chiễm chệ ngồi trên chiếc ghế da màu đen trước mặt Sarah, Andrew bực dọc nói.
Sarah cầm tờ giấy đã chuẩn bị trước đó đưa về phía Andrew, nhưng anh vẫn chưa xem vội mà ra hiệu cho bà để xuống bàn.
“Theo thông báo, một tuần nữa sẽ có một nhóm chuyên viên cao cấp được cử sang Việt Nam theo yêu cầu của công ty TLS mẹ ở Mỹ.”
“Lý do?”
Khoan khai tựa người vào ghế, Andrew trầm ngâm, vuốt cầm nhìn vẻ lo lắng của bà Sarah.
“Tôi rất bất ngờ khi nhận được điện thoại và Fax từ Mỹ. Theo thông tin ban đầu, có người trong công ty chúng ta đã viết thư khiếu nại về tình trạng sản phẩm TLS bị
“Tôi không nghĩ chỉ là chuyện nhân viên dưới xưởng đã ăn cắp vài cái máy ảnh mang ra ngoài bán cách đây vài tuần. Họ muốn kiểm tra thì phải kiếm lý do nào đó thôi.”
Đưa đôi mắt xanh biển về phía Andrew, bà Sarah nhìn anh như hiểu ý, gật gật đầu ra hiệu.
“Hiện tại, bên Mỹ vẫn chưa nói rõ là về vấn đề gì nên tôi đang chuẩn bị cuộc họp quan trọng với các phòng ban để bàn bạc về việc này. Anh cũng nên chuẩn bị.”
“Có bao nhiêu người sang Việt Nam lần này vậy bà Sarah?”
“Mười người! Họ sẽ ở đây khoảng 2 tuần...”
Bà Sarah vừa nói vừa đẩy tờ giấy Fax đang được đặt trên bàn về phía Andrew một lần nữa.
Lười biếng nhìn tờ giấy trắng trên tay, đôi mắt phượng uy quyền vốn có quét nhanh qua những cái tên anh đã từng gặp qua.
Đám người này thật ra cũng không có gì phải gọi là cao cấp đến độ làm Sarah phải lo lắng như vậy.
Tuy nhiên, tên của người cuối cùng làm đuôi mắt đang chứa nét cười khinh khi khẽ nheo lại.
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.
heart emoticon heart emoticon heart emoticon Vui lòng nhấp Link bên dưới để xem các chương tiếp theo của phần 2 bộ tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.