Chương 37: Cuối Cùng Em Cũng Đã Có Thể Bảo Vệ Anh Được Một Lần.
Tưởng Mục Đồng
09/01/2024
Hoắc Từ dám khẳng định cả đời này chưa bao giờ nét mặt Dịch Trạch Thành bối rối đến mức như vậy.
Hoắc Minh Chu đối diện vô cùng có phong độ vươn tay, Dịch Trạch Thành nhanh chóng buông bàn tay đang đặt trên vai Hoắc Từ ra, cung kính cầm tay Hoắc Minh Chu, “Xin chào bác trai, con tên Dịch Trạch Thành.”
Giọng anh không còn lạnh lùng giống như bình thường mà có chút run run, Hoắc Từ nhịn không được cúi đầu xuống.
Vậy mà mà có một ngày cô có cơ hội nhìn thấy Dịch Trạch Thành khẩn trương.
Thật sự là rất mới mẻ.
“Hoắc Từ.” Hoắc Minh Chu vẫn luôn nhìn cô gái nhỏ không nói tiếng nào, cười hỏi: “Con không giới thiệu hai người chúng ta với nhau sao?”
Cuối cùng Hoắc Từ cũng ngẩng đầu lên nhìn ông, nhưng rất nhanh đã quay đi, nói với Dịch Trạch Thành bên cạnh: “Đây là Hoắc Minh Chu.”
Dịch Trạch Thành nhìn bộ dạng bướng bỉnh của cô, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đương nhiên anh biết hoàn cảnh gia đình Hoắc Từ. Nhưng anh không ngờ rằng cha của Hoắc Từ lại là một bác sĩ trong đội ngũ y tế viện trợ Nam Sudan.
“Đây là Dịch Trạch Thành.” Hoắc Từ nhìn Hoắc Minh Chu đối diện, dừng một lát mới nói: “Người tôi thích.”
Hoắc Minh Chu kinh ngạc nhướng mày, ông là người đàn ông trung niên rất đẹp trai. Mặc dù đã gần năm mươi nhưng vẻ ngoài cũng chỉ giống người mới bốn mươi, dáng người cao lớn rắn rỏi, thoạt nhìn vừa trầm ổn vừa nội liễm, trên người có sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Hoắc Từ giống Liễu Như Hàm hơn, nhưng đôi mắt kia như một khuôn đúc ra với ông.
Đen bóng đen lay láy, như ẩn chứa những vì sao trong đó.
“Con đến đây, sao không gọi điện thoại cho ba?” Giọng nói của Hoắc Minh Chu rất dịu dàng, không hề có chút tức giận nào vì Hoắc Từ đã gọi thẳng tên ông.
Hoắc Từ lạnh lùng nói: “Không phải ông chỉ viết thư thôi sao, nếu tôi viết thư cho ông, chỉ sợ hiện tại nó cũng chưa nằm trong tay ông đâu.”
Hoắc Minh Chu cười khẽ một tiếng, nhìn cô như đang nhìn một cô bé đang nghịch ngợm, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều, dịu dàng như nước.
“Con đã ăn cơm chiều chưa?” Hoắc Minh Chu dịu dàng nhìn hai người.
“Ăn rồi.”
“Vẫn chưa ăn ạ.”
Hoắc Từ quay đầu lại nhìn Dịch Trạch Thành đang mở to mắt nói dối. Rõ ràng bọn họ đã ăn tối ở khách sạn rồi mới đến đây.
Mặc dù, lời nói dối bị chọc thủng nhưng Dịch Trạch Thành một chút cũng không xấu hổ, vẻ mặt anh vẫn như thường, nói: “Vừa rồi bọn con ở khách sạn có ăn một chút, nhưng mà ngài cũng biết, khẩu vị ở đây khiến người ta khó có thể thích nghi.”
Nói ngắn gọn chính là, tuy rằng bọn con đã ăn, nhưng vẫn ăn chưa no.
Hoắc Từ ngay cả biểu tình ngạc nhiên cũng không có nhưng trong lòng cô lại âm thầm bật cười, người cao lãnh như Dịch tiên sinh cũng có thể lúc thế này. Cô nhớ Dịch Trạch Thành từng lạnh lùng nói với cô, hai người bọn họ không có khả năng, so sánh với hiện tại, thật đúng là ‘kẻ ác’ đều có ‘kẻ ác hơn’ trừng trị.
“Nếu không thì đến chỗ ba ngồi đi? Ba sẽ xào cho các con một chút đồ ăn.” Hoắc Minh Chu cũng không nói ra mà ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền hỏi bọn họ.
“Không cần, bọn tôi còn phải trở về khách sạn.” Hoắc Từ lạnh lùng nói.
Ngay sau khi cô nói xong, vạt áo lại bị kéo nhẹ, cô không phản ứng thì cái lực kéo kia lại mạnh hơn vài phần. Cô khẽ quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, thì thấy vẻ mặt anh đang rất nghiêm túc.
Nếu không phải vạt áo cô đã bị kéo năm sáu lần thì chắc chắn cô sẽ không nghĩ đến anh chính là người đang làm những động tác nhỏ này đâu.
Hoắc Minh Chu trái lại vẫn không ngừng cố gắng nói: “Hoắc Từ, con không muốn đến xem chỗ ba ở sao?”
Ai ngờ chỉ một câu bỗng chốc đã khiến cổ họng cô chua xót mãnh liệt, trước đây cô chưa từng đặt chân lên mảnh đất châu Phi này. Mặc dù từ thông tin báo chí đăng tải, cô đã biết nơi đây bần cùng, lạc hậu, các loại bệnh lây nhiễm đang tàn sát bừa bãi như thế nào. Nhưng khi thật sự đặt chân lên vùng đất này, cô mới biết được, những số liệu đó, sự cực khổ được miêu tả trong đó còn không bằng một phần mười ở thực tế.
“Đi thôi.” Hoắc Từ trầm mặt.
Khi Hoắc Minh Chu xoay người thì Hoắc Từ trừng mắt nhìn Dịch Trạch Thành một cái.
Vừa nãy anh vẫn luôn kéo vạt áo của cô không buông.
Các bác sĩ của đội ngũ y tế Trung Quốc sống trong ký túc xá cạnh bệnh viện, khi bọn họ trở về, những bác sĩ khác đang nói chuyện, đánh bài ở trong sảnh lớn. Buổi tối lúc không có công việc, mọi người tự tìm cho mình một vài trò để giải trí.
“Thầy Hoắc, hai vị này là?” Thấy Hoắc Minh Chu dẫn hai người lạ về, mọi người đều thấy tò mò.
Hơn nữa, hai người này thật đẹp, cô gái nhỏ vóc dáng cao gầy, mặc áo thun và quần soóc, tóc cột sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ khoảng chừng một bàn tay, mặt mày khéo léo, xinh đẹp đến quá đáng. Về phần người đàn ông bên cạnh, dáng người rắn rỏi cao lớn, khí khái hơn người.
Bọn họ hiếm khi thấy người Trung Quốc ở đây, huống hồ còn là người trẻ tuổi xuất sắc như vậy.
“Con gái của tôi đến đây công tác, thuận tiện đến thăm tôi, còn người này chính là bạn của nó.” Hoắc Minh Chu cười cười.
Bác sĩ đến đây làm việc đều phải rời xa gia đình, hiếm khi có người trong nhà tới thăm.
Hiển nhiên mọi người đều rất vui vẻ, chỉ là sau khi chào hỏi xong, mọi người đều ăn ý để phòng khách lại cho bọn họ.
Hoắc Minh Chu muốn đích thân xuống bếp, trái lại Dịch Trạch Thành lại mở miệng; “Thật ra Hoắc Từ chỉ muốn đến xem chỗ ở của thầy thế nào thôi, cho nên không cần phiền phức như vậy.”
“Không phiền phức, đúng lúc trong tủ lạnh còn cơm, để ba làm cơm chiên Dương Châu cho hai đứa.” Lúc này trong ánh mắt Hoắc Minh Chu nhìn Dịch Trạch Thành có ý cười.
Vừa rồi những động tác nhỏ kia của anh, đừng tưởng rằng Hoắc Minh Chu không phát hiện.
Đứa nhỏ Hoắc Từ này quá bướng bỉnh, tính cách cũng quá cố chấp, rất nhiều khi Hoắc Minh Chu cũng không có biện pháp nào. Không nghĩ tới, hiện tại vậy mà lại có thể tìm thấy được một người có thể kiềm chế cô lại.
Chẳng qua là khi nghe cô nói câu kia, đây là người con thích.
Trong lòng Hoắc Minh Chu gào thét, thật sự rất hụt hẫng.
Từ nhỏ Hoắc Từ đã tôn sùng Hoắc Minh Chu, bởi vì ba cô chính là bác sĩ, là người có thể trị bệnh cứu người. Cũng vì chịu sự ảnh hưởng của Hoắc Minh Chu nên cô mới thi vào trường y. Cô và Hoắc Minh Chu rất thân thiết, thậm chí Liễu Như Hàm cũng từng oán trách, cô quá thân với ba, ngược lại lại xếp mẹ ở sau.
Có lẽ là thân thiết hơn nên càng bị tổn thương hơn.
Rất nhanh Hoắc Minh Chu đã đi ra, ông bưng hai đĩa cơm chiên to, gọi bọn họ: “Mau tới đây ăn đi.”
Hai người ngồi xuống bàn, Hoắc Minh Chu lại cầm một cái bình thủy tinh ra, là Lao Gan Ma, ông đặt trước mặt hai người, thấy hai người không động đũa, ông cười nói: “Đây là đồ tốt, vì hai đứa đến, ba mới không tiếc mà lấy ra cho hai đứa ăn đó.”
(*) Lao Gan Ma: Một loại ớt chưng dầu của Trung Quốc.
Hoắc Từ hừ lạnh một tiếng.
Bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Thời điểm ăn cơm, Hoắc Minh Chu ngồi ở đối diện nhìn, đã hai năm rồi ông chưa gặp lại cô gái nhỏ của ông. Tính tình vẫn lạnh lẽo như vậy, trong lòng ông thở dài một hơi, nhưng ngoài miệng lại cười hỏi: “Ba làm ăn ngon không?”
Hoắc Từ mặt lạnh: “Khó ăn.”
Chẳng qua là vừa nói xong, cô lại xúc một muỗng, đưa vào trong miệng.
Cô gái nhỏ, nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng Hoắc Minh Chu vẫn rất vui vẻ, ông muốn đi cho rót nước cho con bé, muốn gọt trái cây cho nó.
“Tôi không ăn trái cây.” Hoắc Từ lại lạnh lùng mở miệng.
Hoắc Minh Chu nói: “Con không ăn, dù sao vị Dịch tiên sinh con thích chắc cũng muốn ăn nhỉ?”
Dịch Trạch Thành yên tĩnh ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn này cha con hai người, trầm mặc một lúc nói: “Cảm ơn thầy Hoắc, con thật sự rất thích trái cây.”
Hoắc Từ tức giận, đưa tay ra véo eo anh. Anh cũng chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, nhưng mà anh cơ bắp rắn chắc, Hoắc Từ véo cả buổi cũng chỉ có thể oán hận mà hừ một tiếng.
Dịch Trạch Thành thừa dịp Hoắc Minh Chu xoay người, lập tức ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Em ngoan ngoãn chút.”
Hoắc Từ đang muốn quay đi đã nghe anh nói: “Đừng giận dỗi với cha vợ.”
Lúc Hoắc Minh Chu bưng trái cây đến, Hoắc Từ nhìn vạt áo sơmi của ông, đột nhiên nói: “Áo ông bị thiếu một cái cúc áo.”
Ông cúi đầu nhìn một cái, cười nói: “Vẫn là cô gái nhỏ cẩn thận, đến ba cũng không phát hiện.”
Hoắc Từ giữ im lặng, cô nhìn chiếc áo sơ mi được giặt đến phai màu trên người ông, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo. Chỉ là khi ngẩng đầu lên lần nữa, dưới ánh đèn, cô thấy mái tóc ông đã có chút màu muối tiêu.
Lúc bọn họ rời đi, Hoắc Minh Chu đưa họ đến xe, ông nói: “Chờ khi nào ba được nghỉ phép thì đến khách sạn thăm con được không?”
Hoắc Từ không nói chuyện.
Dịch Trạch Thành nói: “Thầy Hoắc, mấy ngày nay sau năm giờ bọn con đều ở khách sạn.”
Lúc này Hoắc Minh Chu mới gật đầu cười, thúc giục: “Lên xe nhanh đi, buổi tối Nam Sudan không yên bình lắm, hai đứa về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi hai người lên xe, Hoắc Từ cứng đầu cứng cổ, không nhìn ra ngoài.
Cho đến khi xe khởi động và lái đi thật xa, cô mới quay đầu lại nhìn.
Dáng người cao lớn của Hoắc Minh Chu dần trở thành một chấm nhỏ.
Cô liều mạng cắn môi, mất một lúc lâu mới nói: “Ông ấy già đi nhiều rồi.”
Dịch Trạch Thành bên cạnh lặng lẽ ôm cô vào lòng.
**
Bởi vì Tập đoàn Minh Thịnh quyên tặng dược phẩm nên Dịch Trạch Thành được chính phủ Nam Sudan trao tặng huân chương. Mà nghi thức trao tặng huân chương được tổ chức ở trong khách sạn bọn họ, dù sao đây cũng là khách sạn tốt nhất Cuba rồi.
Vốn cảm xúc của Hoắc Từ không tốt nhưng khi thấy Dịch Trạch Thành mặc áo đuôi tôm màu đen thì cô vẫn nở một nụ cười.
Thật sự đẹp trai giống như trong tưởng tượng của cô.
Cô đi theo Dịch Trạch Thành vào buổi tiệc, cô mặc chiếc váy trắng duy nhất mình mang theo. Chẳng qua là cô vẫn cầm máy ảnh đi theo, dù sao những dịp như vậy, cô muốn tự mình chụp lại.
Mặc dù buổi lễ rất long trọng nhưng rất ngắn gọn, Hoắc Từ đứng ở dưới sân khấu, chĩa thẳng ống kính về người đàn ông trên kia.
Đây là lần thứ hai cô nhìn người đàn ông này qua camera. Nét mặt anh thong dong lãnh đạm, mặc kệ mọi người xung quanh khen ngợi sự đóng góp của anh cho đất nước này như thế nào thì anh vẫn rất bình tĩnh. Áo đuôi tôm màu đen góp phần khiến anh trông rắn rỏi cao lớn hơn và mái tóc đen hơi dài giờ được chải gọn gàng sau đầu.
Bất luận là ở trong ống kính hay ở ngoài ống kính, anh là tất cả những gì cô yêu.
Ở trong quán bar, cô chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhắm ngay anh.
Có lẽ đây là chuyện đã được quyết định trong cõi u minh rồi.
Hoắc Từ ấn nút chụp, đem khoảnh khắc anh nhận huân chương kia vĩnh viễn lưu giữ lại trong tấm ảnh.
Đây cũng là nguyên nhân cô thích nhiếp ảnh, bởi vì máy ảnh có thể lưu giữ một khoảnh khoảnh khắc mãi mãi.
Khi buổi lễ kết thúc, Hoắc Từ lặng lẽ nhìn anh cùng những người đó trò chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt kiêu ngạo. Đến khi anh anh quay đầu lại, thấy Hoắc Từ ở bên kia thì cúi đầu nói mấy câu với Dương Minh.
Dương Minh đi đến mời cô, nói: “Cô Hoắc, Dịch tổng mời ngài qua đó.”
Hoắc Từ bước tới thì nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào. Cô nhìn về phía đối diện, một người đàn ông da đen đang làm ầm lên. Vệ sĩ áo đen đang cố gắng đuổi anh ta đi.
Lúc này, đột nhiên có biến cố phát sinh.
Người đàn ông da đen đang làm ầm kia từ trong người rút ra một khẩu súng và bắt đầu nhằm vào bọn họ mà bắn.
Phòng dự tiệc cũng không yên tĩnh nên khi người đàn ông kia rút súng ra cũng chỉ có vài người chú ý. Dịch Trạch Thành đang quay đầu lại nhìn cô, anh đưa lưng về phía người da đen kia.
Lúc Hoắc Từ lao tới đẩy anh ra, tất cả hình ảnh, giống như hình ảnh cố tình bị làm chậm trong phim.
Trong nháy mắt phòng dự tiệc rơi vào sự hỗn loạn.
“Hoắc Từ.” Dịch Trạch Thành ôm lấy Hoắc Từ lùi về phía sau. Bọn họ lui đến góc xa nhất của phòng tiệc, anh không có thời gian để kiểm tra thương thế của cô.
Lúc này, Dịch Trạch Thành không còn bình tĩnh nữa, anh che vết thương trên người cô, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ngoài.
“Em điên rồi hả?” Trong ánh mắt anh lộ ra sự bất lực.
Hoắc Từ cong khóe miệng lên: “Vừa rồi anh vẫn đang nhìn em mà.”
Anh không phát hiện anh ta nên em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi.
“Chẳng qua là cuối cùng em cũng đã có thể bảo vệ anh được một lần.” Giọng điệu cô thoải mái nhưng sắc mặt lại trắng như tờ giấy.
Dịch Trạch Thành quay đầu về phía Dương Minh quát: “Mau gọi điện thoại, báo cho bệnh viện, mau.”
“Mẹ nó, ai muốn em cứu anh, anh chỉ muốn em còn sống.”
Hoắc Từ nhìn anh, hóa ra mỗi người đều có người mà bản thân họ muốn che chở.
Trước kia cô không có, nhưng bây giờ cô đã có.
Hoắc Minh Chu đối diện vô cùng có phong độ vươn tay, Dịch Trạch Thành nhanh chóng buông bàn tay đang đặt trên vai Hoắc Từ ra, cung kính cầm tay Hoắc Minh Chu, “Xin chào bác trai, con tên Dịch Trạch Thành.”
Giọng anh không còn lạnh lùng giống như bình thường mà có chút run run, Hoắc Từ nhịn không được cúi đầu xuống.
Vậy mà mà có một ngày cô có cơ hội nhìn thấy Dịch Trạch Thành khẩn trương.
Thật sự là rất mới mẻ.
“Hoắc Từ.” Hoắc Minh Chu vẫn luôn nhìn cô gái nhỏ không nói tiếng nào, cười hỏi: “Con không giới thiệu hai người chúng ta với nhau sao?”
Cuối cùng Hoắc Từ cũng ngẩng đầu lên nhìn ông, nhưng rất nhanh đã quay đi, nói với Dịch Trạch Thành bên cạnh: “Đây là Hoắc Minh Chu.”
Dịch Trạch Thành nhìn bộ dạng bướng bỉnh của cô, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đương nhiên anh biết hoàn cảnh gia đình Hoắc Từ. Nhưng anh không ngờ rằng cha của Hoắc Từ lại là một bác sĩ trong đội ngũ y tế viện trợ Nam Sudan.
“Đây là Dịch Trạch Thành.” Hoắc Từ nhìn Hoắc Minh Chu đối diện, dừng một lát mới nói: “Người tôi thích.”
Hoắc Minh Chu kinh ngạc nhướng mày, ông là người đàn ông trung niên rất đẹp trai. Mặc dù đã gần năm mươi nhưng vẻ ngoài cũng chỉ giống người mới bốn mươi, dáng người cao lớn rắn rỏi, thoạt nhìn vừa trầm ổn vừa nội liễm, trên người có sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Hoắc Từ giống Liễu Như Hàm hơn, nhưng đôi mắt kia như một khuôn đúc ra với ông.
Đen bóng đen lay láy, như ẩn chứa những vì sao trong đó.
“Con đến đây, sao không gọi điện thoại cho ba?” Giọng nói của Hoắc Minh Chu rất dịu dàng, không hề có chút tức giận nào vì Hoắc Từ đã gọi thẳng tên ông.
Hoắc Từ lạnh lùng nói: “Không phải ông chỉ viết thư thôi sao, nếu tôi viết thư cho ông, chỉ sợ hiện tại nó cũng chưa nằm trong tay ông đâu.”
Hoắc Minh Chu cười khẽ một tiếng, nhìn cô như đang nhìn một cô bé đang nghịch ngợm, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều, dịu dàng như nước.
“Con đã ăn cơm chiều chưa?” Hoắc Minh Chu dịu dàng nhìn hai người.
“Ăn rồi.”
“Vẫn chưa ăn ạ.”
Hoắc Từ quay đầu lại nhìn Dịch Trạch Thành đang mở to mắt nói dối. Rõ ràng bọn họ đã ăn tối ở khách sạn rồi mới đến đây.
Mặc dù, lời nói dối bị chọc thủng nhưng Dịch Trạch Thành một chút cũng không xấu hổ, vẻ mặt anh vẫn như thường, nói: “Vừa rồi bọn con ở khách sạn có ăn một chút, nhưng mà ngài cũng biết, khẩu vị ở đây khiến người ta khó có thể thích nghi.”
Nói ngắn gọn chính là, tuy rằng bọn con đã ăn, nhưng vẫn ăn chưa no.
Hoắc Từ ngay cả biểu tình ngạc nhiên cũng không có nhưng trong lòng cô lại âm thầm bật cười, người cao lãnh như Dịch tiên sinh cũng có thể lúc thế này. Cô nhớ Dịch Trạch Thành từng lạnh lùng nói với cô, hai người bọn họ không có khả năng, so sánh với hiện tại, thật đúng là ‘kẻ ác’ đều có ‘kẻ ác hơn’ trừng trị.
“Nếu không thì đến chỗ ba ngồi đi? Ba sẽ xào cho các con một chút đồ ăn.” Hoắc Minh Chu cũng không nói ra mà ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền hỏi bọn họ.
“Không cần, bọn tôi còn phải trở về khách sạn.” Hoắc Từ lạnh lùng nói.
Ngay sau khi cô nói xong, vạt áo lại bị kéo nhẹ, cô không phản ứng thì cái lực kéo kia lại mạnh hơn vài phần. Cô khẽ quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, thì thấy vẻ mặt anh đang rất nghiêm túc.
Nếu không phải vạt áo cô đã bị kéo năm sáu lần thì chắc chắn cô sẽ không nghĩ đến anh chính là người đang làm những động tác nhỏ này đâu.
Hoắc Minh Chu trái lại vẫn không ngừng cố gắng nói: “Hoắc Từ, con không muốn đến xem chỗ ba ở sao?”
Ai ngờ chỉ một câu bỗng chốc đã khiến cổ họng cô chua xót mãnh liệt, trước đây cô chưa từng đặt chân lên mảnh đất châu Phi này. Mặc dù từ thông tin báo chí đăng tải, cô đã biết nơi đây bần cùng, lạc hậu, các loại bệnh lây nhiễm đang tàn sát bừa bãi như thế nào. Nhưng khi thật sự đặt chân lên vùng đất này, cô mới biết được, những số liệu đó, sự cực khổ được miêu tả trong đó còn không bằng một phần mười ở thực tế.
“Đi thôi.” Hoắc Từ trầm mặt.
Khi Hoắc Minh Chu xoay người thì Hoắc Từ trừng mắt nhìn Dịch Trạch Thành một cái.
Vừa nãy anh vẫn luôn kéo vạt áo của cô không buông.
Các bác sĩ của đội ngũ y tế Trung Quốc sống trong ký túc xá cạnh bệnh viện, khi bọn họ trở về, những bác sĩ khác đang nói chuyện, đánh bài ở trong sảnh lớn. Buổi tối lúc không có công việc, mọi người tự tìm cho mình một vài trò để giải trí.
“Thầy Hoắc, hai vị này là?” Thấy Hoắc Minh Chu dẫn hai người lạ về, mọi người đều thấy tò mò.
Hơn nữa, hai người này thật đẹp, cô gái nhỏ vóc dáng cao gầy, mặc áo thun và quần soóc, tóc cột sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ khoảng chừng một bàn tay, mặt mày khéo léo, xinh đẹp đến quá đáng. Về phần người đàn ông bên cạnh, dáng người rắn rỏi cao lớn, khí khái hơn người.
Bọn họ hiếm khi thấy người Trung Quốc ở đây, huống hồ còn là người trẻ tuổi xuất sắc như vậy.
“Con gái của tôi đến đây công tác, thuận tiện đến thăm tôi, còn người này chính là bạn của nó.” Hoắc Minh Chu cười cười.
Bác sĩ đến đây làm việc đều phải rời xa gia đình, hiếm khi có người trong nhà tới thăm.
Hiển nhiên mọi người đều rất vui vẻ, chỉ là sau khi chào hỏi xong, mọi người đều ăn ý để phòng khách lại cho bọn họ.
Hoắc Minh Chu muốn đích thân xuống bếp, trái lại Dịch Trạch Thành lại mở miệng; “Thật ra Hoắc Từ chỉ muốn đến xem chỗ ở của thầy thế nào thôi, cho nên không cần phiền phức như vậy.”
“Không phiền phức, đúng lúc trong tủ lạnh còn cơm, để ba làm cơm chiên Dương Châu cho hai đứa.” Lúc này trong ánh mắt Hoắc Minh Chu nhìn Dịch Trạch Thành có ý cười.
Vừa rồi những động tác nhỏ kia của anh, đừng tưởng rằng Hoắc Minh Chu không phát hiện.
Đứa nhỏ Hoắc Từ này quá bướng bỉnh, tính cách cũng quá cố chấp, rất nhiều khi Hoắc Minh Chu cũng không có biện pháp nào. Không nghĩ tới, hiện tại vậy mà lại có thể tìm thấy được một người có thể kiềm chế cô lại.
Chẳng qua là khi nghe cô nói câu kia, đây là người con thích.
Trong lòng Hoắc Minh Chu gào thét, thật sự rất hụt hẫng.
Từ nhỏ Hoắc Từ đã tôn sùng Hoắc Minh Chu, bởi vì ba cô chính là bác sĩ, là người có thể trị bệnh cứu người. Cũng vì chịu sự ảnh hưởng của Hoắc Minh Chu nên cô mới thi vào trường y. Cô và Hoắc Minh Chu rất thân thiết, thậm chí Liễu Như Hàm cũng từng oán trách, cô quá thân với ba, ngược lại lại xếp mẹ ở sau.
Có lẽ là thân thiết hơn nên càng bị tổn thương hơn.
Rất nhanh Hoắc Minh Chu đã đi ra, ông bưng hai đĩa cơm chiên to, gọi bọn họ: “Mau tới đây ăn đi.”
Hai người ngồi xuống bàn, Hoắc Minh Chu lại cầm một cái bình thủy tinh ra, là Lao Gan Ma, ông đặt trước mặt hai người, thấy hai người không động đũa, ông cười nói: “Đây là đồ tốt, vì hai đứa đến, ba mới không tiếc mà lấy ra cho hai đứa ăn đó.”
(*) Lao Gan Ma: Một loại ớt chưng dầu của Trung Quốc.
Hoắc Từ hừ lạnh một tiếng.
Bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Thời điểm ăn cơm, Hoắc Minh Chu ngồi ở đối diện nhìn, đã hai năm rồi ông chưa gặp lại cô gái nhỏ của ông. Tính tình vẫn lạnh lẽo như vậy, trong lòng ông thở dài một hơi, nhưng ngoài miệng lại cười hỏi: “Ba làm ăn ngon không?”
Hoắc Từ mặt lạnh: “Khó ăn.”
Chẳng qua là vừa nói xong, cô lại xúc một muỗng, đưa vào trong miệng.
Cô gái nhỏ, nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng Hoắc Minh Chu vẫn rất vui vẻ, ông muốn đi cho rót nước cho con bé, muốn gọt trái cây cho nó.
“Tôi không ăn trái cây.” Hoắc Từ lại lạnh lùng mở miệng.
Hoắc Minh Chu nói: “Con không ăn, dù sao vị Dịch tiên sinh con thích chắc cũng muốn ăn nhỉ?”
Dịch Trạch Thành yên tĩnh ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn này cha con hai người, trầm mặc một lúc nói: “Cảm ơn thầy Hoắc, con thật sự rất thích trái cây.”
Hoắc Từ tức giận, đưa tay ra véo eo anh. Anh cũng chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, nhưng mà anh cơ bắp rắn chắc, Hoắc Từ véo cả buổi cũng chỉ có thể oán hận mà hừ một tiếng.
Dịch Trạch Thành thừa dịp Hoắc Minh Chu xoay người, lập tức ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Em ngoan ngoãn chút.”
Hoắc Từ đang muốn quay đi đã nghe anh nói: “Đừng giận dỗi với cha vợ.”
Lúc Hoắc Minh Chu bưng trái cây đến, Hoắc Từ nhìn vạt áo sơmi của ông, đột nhiên nói: “Áo ông bị thiếu một cái cúc áo.”
Ông cúi đầu nhìn một cái, cười nói: “Vẫn là cô gái nhỏ cẩn thận, đến ba cũng không phát hiện.”
Hoắc Từ giữ im lặng, cô nhìn chiếc áo sơ mi được giặt đến phai màu trên người ông, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo. Chỉ là khi ngẩng đầu lên lần nữa, dưới ánh đèn, cô thấy mái tóc ông đã có chút màu muối tiêu.
Lúc bọn họ rời đi, Hoắc Minh Chu đưa họ đến xe, ông nói: “Chờ khi nào ba được nghỉ phép thì đến khách sạn thăm con được không?”
Hoắc Từ không nói chuyện.
Dịch Trạch Thành nói: “Thầy Hoắc, mấy ngày nay sau năm giờ bọn con đều ở khách sạn.”
Lúc này Hoắc Minh Chu mới gật đầu cười, thúc giục: “Lên xe nhanh đi, buổi tối Nam Sudan không yên bình lắm, hai đứa về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi hai người lên xe, Hoắc Từ cứng đầu cứng cổ, không nhìn ra ngoài.
Cho đến khi xe khởi động và lái đi thật xa, cô mới quay đầu lại nhìn.
Dáng người cao lớn của Hoắc Minh Chu dần trở thành một chấm nhỏ.
Cô liều mạng cắn môi, mất một lúc lâu mới nói: “Ông ấy già đi nhiều rồi.”
Dịch Trạch Thành bên cạnh lặng lẽ ôm cô vào lòng.
**
Bởi vì Tập đoàn Minh Thịnh quyên tặng dược phẩm nên Dịch Trạch Thành được chính phủ Nam Sudan trao tặng huân chương. Mà nghi thức trao tặng huân chương được tổ chức ở trong khách sạn bọn họ, dù sao đây cũng là khách sạn tốt nhất Cuba rồi.
Vốn cảm xúc của Hoắc Từ không tốt nhưng khi thấy Dịch Trạch Thành mặc áo đuôi tôm màu đen thì cô vẫn nở một nụ cười.
Thật sự đẹp trai giống như trong tưởng tượng của cô.
Cô đi theo Dịch Trạch Thành vào buổi tiệc, cô mặc chiếc váy trắng duy nhất mình mang theo. Chẳng qua là cô vẫn cầm máy ảnh đi theo, dù sao những dịp như vậy, cô muốn tự mình chụp lại.
Mặc dù buổi lễ rất long trọng nhưng rất ngắn gọn, Hoắc Từ đứng ở dưới sân khấu, chĩa thẳng ống kính về người đàn ông trên kia.
Đây là lần thứ hai cô nhìn người đàn ông này qua camera. Nét mặt anh thong dong lãnh đạm, mặc kệ mọi người xung quanh khen ngợi sự đóng góp của anh cho đất nước này như thế nào thì anh vẫn rất bình tĩnh. Áo đuôi tôm màu đen góp phần khiến anh trông rắn rỏi cao lớn hơn và mái tóc đen hơi dài giờ được chải gọn gàng sau đầu.
Bất luận là ở trong ống kính hay ở ngoài ống kính, anh là tất cả những gì cô yêu.
Ở trong quán bar, cô chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhắm ngay anh.
Có lẽ đây là chuyện đã được quyết định trong cõi u minh rồi.
Hoắc Từ ấn nút chụp, đem khoảnh khắc anh nhận huân chương kia vĩnh viễn lưu giữ lại trong tấm ảnh.
Đây cũng là nguyên nhân cô thích nhiếp ảnh, bởi vì máy ảnh có thể lưu giữ một khoảnh khoảnh khắc mãi mãi.
Khi buổi lễ kết thúc, Hoắc Từ lặng lẽ nhìn anh cùng những người đó trò chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt kiêu ngạo. Đến khi anh anh quay đầu lại, thấy Hoắc Từ ở bên kia thì cúi đầu nói mấy câu với Dương Minh.
Dương Minh đi đến mời cô, nói: “Cô Hoắc, Dịch tổng mời ngài qua đó.”
Hoắc Từ bước tới thì nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào. Cô nhìn về phía đối diện, một người đàn ông da đen đang làm ầm lên. Vệ sĩ áo đen đang cố gắng đuổi anh ta đi.
Lúc này, đột nhiên có biến cố phát sinh.
Người đàn ông da đen đang làm ầm kia từ trong người rút ra một khẩu súng và bắt đầu nhằm vào bọn họ mà bắn.
Phòng dự tiệc cũng không yên tĩnh nên khi người đàn ông kia rút súng ra cũng chỉ có vài người chú ý. Dịch Trạch Thành đang quay đầu lại nhìn cô, anh đưa lưng về phía người da đen kia.
Lúc Hoắc Từ lao tới đẩy anh ra, tất cả hình ảnh, giống như hình ảnh cố tình bị làm chậm trong phim.
Trong nháy mắt phòng dự tiệc rơi vào sự hỗn loạn.
“Hoắc Từ.” Dịch Trạch Thành ôm lấy Hoắc Từ lùi về phía sau. Bọn họ lui đến góc xa nhất của phòng tiệc, anh không có thời gian để kiểm tra thương thế của cô.
Lúc này, Dịch Trạch Thành không còn bình tĩnh nữa, anh che vết thương trên người cô, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ngoài.
“Em điên rồi hả?” Trong ánh mắt anh lộ ra sự bất lực.
Hoắc Từ cong khóe miệng lên: “Vừa rồi anh vẫn đang nhìn em mà.”
Anh không phát hiện anh ta nên em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi.
“Chẳng qua là cuối cùng em cũng đã có thể bảo vệ anh được một lần.” Giọng điệu cô thoải mái nhưng sắc mặt lại trắng như tờ giấy.
Dịch Trạch Thành quay đầu về phía Dương Minh quát: “Mau gọi điện thoại, báo cho bệnh viện, mau.”
“Mẹ nó, ai muốn em cứu anh, anh chỉ muốn em còn sống.”
Hoắc Từ nhìn anh, hóa ra mỗi người đều có người mà bản thân họ muốn che chở.
Trước kia cô không có, nhưng bây giờ cô đã có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.