Chương 47: Tiểu Công Chúa Hành Hiệp Trượng Nghĩa
Tưởng Mục Đồng
09/01/2024
Không khí có chút xấu hổ.
Dịch Trạch Thành đứng dậy, vẫn là Hoắc Từ hỏi: “Sao mọi người lại tới đây?”
Sắc mặt Liễu Như Hàm không tốt, Thẩm Phương Đường sợ bà tức giận trước mặt con nên nhéo nhéo vào lòng bàn tay bà, để bà bớt nóng giận. Ông nói: “Đương nhiên là đến thăm tiểu công chúa hành hiệp trượng nghĩa của chúng ta rồi.”
Ông đang trêu ghẹo Hoắc Từ.
Liễu Như Hàm ngồi ở bên giường bệnh sửng sốt, lập tức tức giận, đưa tay nhéo ông, nổi giận nói: “Anh không được nói như vậy, bằng không nó còn tưởng rằng mình làm đúng biết bao.”
Liễu Như Hàm luôn cưng chiều cô, sau khi bà ly hôn thì cả một câu nói nặng cũng không dám nói. Lúc này đúng là khó có được một lần khí phách. Trên đường đi tới, Thẩm Phương Đường kêu thư kí lên mạng tìm video, hai người ở trong xe xem, khi thấy cả người Hoắc Từ toàn máu được đỡ ra ngoài, Liễu Như Hàm sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
“Chú Thẩm nói đúng mà, quả thật là con hăng hái làm việc nghĩa.” Hoắc Từ không để ý nói.
Liễu Như Hàm bị Hoắc Từ chọc cho tức ngực, “Cơ thể con còn chưa có tốt đã chạy ra ngoài càn quấy…”
Bà luôn yếu lòng, lúc nói chuyện, nước mắt như muốn rơi xuống.
Hoắc Từ thấy bà lại muốn khóc, khuôn mặt lạnh tanh không nói lời nào.
Thẩm Phương Đường thấy thế, nhanh chóng nói sang chuyện khác, ông nhìn người đàn ông trong phòng, anh chỉ bình thản đứng ở đó nhưng lại khiến người ta không thể phớt lờ mình. Thẩm Phương Đường ở tuổi này, đương nhiên sẽ không để ý đến vẻ bề ngoài của một người đàn ông, chẳng qua là người đàn ông trước mặt này, bề ngoài thật sự quá mức đẹp trai, nói một câu Mặt như ngọc trên mũ cũng không quá.
(*) Mặt như ngọc trên mũ: Chỉ một người đàn ông mặt trắng đẹp như ngọc.
Khiến Thẩm Phương Đường càng để ý chính là khí phách bình tĩnh, nội liễm trên người anh. Từ sau khi bọn họ đi vào, anh chỉ im lặng đứng một bên, không nóng không vội, không nôn nóng sốt ruột mà chen vào nói, ngược lại lại để cho bọn họ nói.
Thật là có một loại phong độ chín chắn không thể diễn tả.
Không biết vì sao, Thẩm Phương Đường cảm thấy nhìn anh rất quen.
“Được rồi, đừng khóc, khóc nữa thì để chú Thẩm đưa mẹ về nhà đi.” Hoắc Từ không kiên nhẫn khi thấy nước mắt Liễu Như Hàm, cứ khóc sướt mướt mà còn muốn có người dỗ.
Không phải lúc nào con cái cũng là cái bóng của cha mẹ, có lẽ chính là vì tránh được đặc tính của Liễu Như Hàm nên từ bé Hoắc Từ cực kỳ ít khóc.
Liễu Như Hàm là một bông hoa muốn được người khác quan tâm nên Hoắc Từ đã luyện bản thân mình thành một miếng sắt.
Hôm nay, khi miệng vết thương bị rách ra lần nữa, dù sau lưng cô đã ướt đẫm nhưng cô cũng không rên một tiếng nào. Dịch Trạch Thành nói rất đúng, cô ép buộc mình quá nhiều, không muốn để người khác thấy sự yếu đuối của mình, chuyện gì cũng tự gánh vác.
Có lẽ là vì cô không muốn trở thành một người như mẹ mình.
Liễu Như Hàm bị cô một hù dọa, thật sự kìm nước mắt lại.
Đừng nói Thẩm Phương Đường vừa nhìn vừa bật cười, ngay cả trong lòng Dịch Trạch Thành cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu. Mối quan hệ giữa hai mẹ con này…
“Vị này chính là…” Thẩm Phương Đường tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, tránh cho Hoắc Từ đuổi hai người bọn họ về.
Hoắc Từ mím môi, khuôn mặt ngượng ngùng.
Dịch Trạch Thành vô cùng biết lắng nghe, tiến lên vài bước, khiêm nhường nói: “Xin chào bác gái, xin chào Thẩm tiên sinh, con là Dịch Trạch Thành.”
Giọng anh trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại đặc biệt dễ nghe, là kiểu giọng nói được yêu thích nhất hiện nay, chính là giọng nói làm lỗ tai như muốn rụng trứng như mấy cô gái nhỏ hay nói. Ngay cả khi gọi Thẩm Phương Đường anh cũng chỉ không gần không xa gọi một tiếng Thẩm tiên sinh.
Anh giới thiệu tên của mình, lúc nói chuyện thì ánh mắt lại liếc Hoắc Từ một cái, muốn Hoắc Từ chủ động giới thiệu mọi người với nhau.
Thẩm Phương Đường không nói rõ được cảm giác trong lòng thế nào, chỉ cảm thấy đây là một người đàn ông không đơn giản.
Đương nhiên Hoắc Từ cũng chú ý tới cái liếc mắt kia của Dịch Trạch Thành, nghe anh chỉ là giới thiệu tên mình thì khẽ nhếch miệng.
Bỗng nhiên Hoắc Từ cười một cái, nói với Liễu Như Hàm: “Mẹ, đây là người con thích.”
Cũng không biết vì sao, khi giới thiệu anh với người khác, Hoắc Từ không muốn dùng hai chữ bạn trai này.
Cô chỉ muốn cho người khác biết, đây là người cô thích.
Có chút khoe khoang, nhìn đi, đây là người tôi thích, chính là người này.
Liễu Như Hàm vừa rồi ở cửa đã nghe thấy lời Dịch Trạch Thành nói, cho nên khi anh xoay người bà đã nhân cơ hội đánh giá qua. Dáng vẻ thật là đẹp mắt, khí chất thanh lãnh, tuy rằng nhìn lạnh lùng nhưng rất dễ khiến những cô gái nhỏ yêu thích.
Bà không thể diễn tả mùi vị trong lòng mình thế nào, lúc trước bà còn tưởng rằng Hoắc Từ cứ nhớ mãi không quên Thẩm Tùy An.
Dù sao đã nhiều năm như vậy mà bên cạnh Hoắc Từ vẫn chưa từng có người yêu.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, bà không nhịn được muốn biết, anh là ai, năm nay bao nhiêu tuổi, bằng cấp thế nào, làm việc ở đâu, gia cảnh thế nào.
Ở Bắc Kinh có nhà không? À, không có nhà cũng không sao, bà có thể thêm một căn nhà vào của hồi môn cho Hoắc Từ.
Đến lúc đó Hoắc Từ không cần nhìn sắc mặt cha mẹ chồng để sống.
Lúc Liễu Như Hàm cùng những vị phu nhân khác hẹn nhau đi uống trà đều nói đến chuyện con cháu. Khi nghe bọn họ có rất nhiều bất mãn đối với nửa kia của con gái hay con trai mình, trong đầu bà đã suy nghĩ, nếu sau này Tiểu Từ tìm bạn trai, bà sẽ không kén chọn như vậy.
Chỉ cần nhân phẩm tốt, đối xử tốt với Tiểu Từ là được.
Tới hôm nay, mới qua vài phút, bà đã nóng lòng nghĩ đến khi nào Hoắc Từ đi đăng ký, sinh con rồi.
“Hai người ngồi đi." Hoắc Từ ở một phòng đơn, trong phòng có ghế sô pha dành riêng cho khách.
Chưa kịp ngồi xuống, thư ký của Thẩm Phương Đường đã dẫn bác sĩ trực ban đi vào. Thẩm Phương Đường là lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch hóa Gia đình và Sức khỏe, nhưng vì là đây là chuyện riêng nên ông đã dặn dò thư ký phải khiêm tốn. Ông không nghĩ tới bác sĩ trực ban vẫn đến đây.
Bác sĩ vừa đi vào, Thẩm Phương Đường không hề lên mặt, nói: “Đứa nhỏ này mấy ngày nay đã làm phiền mọi người.”
“Chủ nhiệm Thẩm nói gì vậy, đây là việc chúng tôi nên làm. Vốn dĩ vết thương do súng của Hoắc tiểu thư gần như đã lành…”
Bác sĩ mới vừa nói xong, trong mắt Thẩm Phương Đường xẹt qua kinh ngạc, nhìn nét mặt Liễu Như Hàm càng kinh ngạc hơn, không biết làm sao.
“Không phải nói là phẫu thuật ruột thừa sao, sao lại biến thành vết thương do súng rồi?" Thẩm Phương Đường khẩn trương đưa tay đỡ lấy vai Liễu Như Hàm, sợ bà ngất xỉu.
Bác sĩ sửng sốt, nói đúng sự thật: “Vết thương của Hoắc tiểu thư quả thật là vết thương do đạn bắn. Đây...”
Hoắc Từ thở dài một hơi, ngàn tính vạn tính nhưng người tính vẫn không bằng trời tính.
Cả đời Liễu Như Hàm đều sống rất yên bình, ngay cả chuyện bị giật túi xách cũng chưa từng gặp. Cho nên bà mới có thể không chút nghi ngờ với lời nói dối viêm ruột thừa của Hoắc Từ, bây giờ lại nói với bà, Hoắc Từ bị trúng đạn.
Đầu bà chết lặng, dựa vào người Thẩm Phương Đường, cảm thấy ngay cả chân cũng đã mềm nhũn.
Thẩm Phương Đường kêu thư ký đi bàn bạc kỹ hơn với bác sĩ rồi bảo người ra ngoài.
Liễu Như Hàm nhìn Hoắc Từ, cả người run rẩy, trong mắt toàn là nước mắt, cuối cùng ngày cả giọng nói cũng run rẩy hỏi: “Hoắc Từ, con có từng coi mẹ là mẹ con không?”
“Đúng vậy, mẹ là người có tội, khiến con không có một gia đình hoàn chỉnh, làm cha con…”
“Đủ rồi." Hoắc Từ nghe thấy bà nhắc tới Hoắc Minh Chu thì đột nhiên mở miệng cản bà lại. Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn bà: “Con chỉ không muốn làm mẹ sợ thôi.”
Hai mẹ con đều im lặng, Thẩm Phương Đường nắm lấy lòng bàn tay Liễu Như Hàm.
Hoắc Từ mệt mỏi nói: “Hai người về đi, con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Đôi mắt đẫm lệ của Liễu Như Hàm mờ đi, Thẩm Phương Đường biết hôm nay không thích hợp để nói tiếp, vì vậy ông nói: “Chú đưa mẹ con về trước, ngày mai chú sẽ đến thăm con sau.”
Trước khi đi, ông còn nói với Dịch Trạch Thành: “Làm phiền cậu chăm sóc con bé.”
Vốn dĩ Dịch Trạch Thành chuẩn bị đưa bọn họ xuống, nhưng mà Thẩm Phương Đường lại không yên tâm về Hoắc Từ nên kêu anh ở lại. Anh đưa bọn họ đến thang máy, Liễu Như Hàm nhìn chằm chằm anh hồi lâu, cái gì cũng chưa nói.
Đến khi Dịch Trạch Thành quay về phòng bệnh đã thấy Hoắc Từ đã đứng dậy, nằm trên ban công, lặng lẽ nhìn xuống dưới lầu.
“Đừng để bị cảm lạnh." Tuy rằng trong phòng ấm áp, nhưng cô chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh ghé vào cửa sổ.
Dịch Trạch Thành nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, tay anh cẩn thận tránh miệng vết thương, cằm gác lên đỉnh đầu cô, rõ ràng cô cao gầy như lại thật nhỏ bé khi ở trong lòng anh. Cả hai lặng lẽ nhìn xuống dưới cho đến khi có vài bóng dáng xuất hiện ở cửa khu nội trú.
“Anh nói xem sao bà ấy lại thích khóc như vậy chứ?" Hoắc Từ rầu rĩ nói.
Dịch Trạch Thành nghiêng đầu, mổ nhẹ xuống mặt cô, tính cách cô chính là như vậy, vừa bướng bỉnh vừa mềm mại.
Anh biết, cô gạt mẹ là vì không muốn để mẹ lo lắng.
Thật là một vấn đề dễ giải quyết.
Hoắc Từ sửng sốt, cô luôn cảm thấy giữa cô và Liễu Như Hàm có một cái ngõ cụt, chỉ cần hai người gặp mặt thì một trong hai người họ phải thương tích đầy mình mới được. Cô cũng cho rằng có lẽ cả đời này đều sẽ như vậy, nhưng chỉ một câu nói của anh đã làm tan đi sương mù trong lòng cô.
Giống như có một tia sáng làm cho cô thấy con đường phía trước.
“Được rồi, sau này em sẽ không tức giận với bà ấy nữa.”
**
Quả nhiên ngày hôm sau Liễu Như Hàm lại tới nữa, lần này món canh dì Lưu mang theo không giống lần trước, nghe nói là dùng để bổ máu.
Hoắc Từ nhịn rồi lại nhịn, mới không nói ra những lời cay nghiệt. Cô ngoan ngoãn uống xong canh, đừng nói Liễu Như Hàm mà ngay cả dì Lưu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cảm thấy sao hôm nay Hoắc tiểu thư lại dễ nói chuyện như vậy.
“Ấy, chàng trai kia hôm nay không có ở đây à?” Liễu Như Hàm đắn đo một lúc mới hỏi.
Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn bà rồi nói: “Đi làm.”
“Đúng vậy, phải đi làm." Liễu Như Hàm thuận thế hỏi tiếp: “Cậu ấy làm ở đâu?”
“Công ty.”
“Đi làm ở công ty cũng tốt, người trẻ tuổi mà." Bà gật đầu, tối hôm qua sau khi về bà mất ngủ, phải tới hai ba giờ mới ngủ được, tất cả chuyện hôm qua cũng đã quên sạch sẽ rồi.
Có điều bà nghĩ tới, hỏi: "Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
“31 tuổi." Hoắc Từ liếc mắt nhìn bà một cái, vậy mà cô còn có thể kiên nhẫn với bà.
Liễu Như Hàm có chút giật mình, khẽ nói: “Thật đúng là nhìn không ra, bộ dạng thật là đẹp mắt.”
Hoắc Từ phì cười, Liễu Như Hàm ngẩng đầu mờ mịt nhìn cô, Hoắc Từ hỏi bà: “Mẹ nhìn cả buổi chỉ thấy người ta đẹp trai thôi à?”
“Đúng là bộ dạng đẹp mắt mà." Liễu Như Hàm có chút thản nhiên.
Là thật sự đẹp, Liễu Như Hàm vẫn luôn cảm thấy Hoắc Từ không quên được Thẩm Tùy An là bởi vì anh quá xuất sắc, đàn anh thời thiếu niên đẹp trai, xuất chúng, khó tránh khỏi việc lưu lại một ánh trăng sáng trong lòng. Liễu Như Hàm nghĩ như vậy cho nên vẫn luôn lo lắng cho Hoắc Từ. Khi nhìn thấy Dịch Trạch Thành, bà đột nhiên cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
Bộ dạng Dịch Trạch Thành quá mức xuất sắc, có cảm giác khí phách thanh lãnh như mỹ ngọc. Thẩm Tùy An cũng đẹp trai, nhưng vẻ đẹp trai của người thường căn bản không thể so sánh cùng anh.
(*) Thanh lãnh như mỹ ngọc: Trong trẻo lạnh lùng như ngọc đẹp.
Khó trách Hoắc Từ lại thích một người như vậy.
Trong lòng Liễu Như Hàm cảm thấy tự hào, dù sao một người như vậy mà cũng thích Hoắc Từ.
Rất hiếm khi hai mẹ con có thể yên bình trò chuyện một giờ, cho nên lúc rời đi, Liễu Như Hàm có chút lưu luyến không rời.
Hoắc Từ lặng lẽ dựa vào đầu giường, nhìn bóng dáng bà rời đi.
Mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào phòng bệnh, tình cảm ấm áp dường như có thể chiếu thẳng vào lòng.
……
Liễu Như Hàm không nghĩ tới sẽ gặp Dịch Trạch Thành ở dưới lầu. Bà có chút kinh ngạc, Dịch Trạch Thành đã bước đến: “Bác gái, để con đưa bác về.”
Dịch Trạch Thành đang đợi riêng bà?
Liễu Như Hàm ngồi xe nhà đến, nếu Dịch Trạch Thành muốn đưa, đương nhiên bà sẽ không cự tuyệt.
Tuy rằng tối hôm qua đã đánh giá qua, nhưng khi gặp lại lần nữa, bà không thể không nhìn kỹ hơn. Dáng người rất cao, chắc phải từ 1m85 trở lên. Hơn nữa mặt mày cũng thật là đẹp mắt, hôm nay nhìn dưới ánh mặt trời, cảm giác còn đẹp mắt hơn dưới ánh đèn tối hôm qua.
Xứng đôi với Hoắc Từ nhà bà.
Sau khi lên xe, Dịch Trạch Thành nhìn bà, khẽ nói: “Bác gái, về chuyện Hoắc Từ bị trúng đạn, con nhất định phải xin lỗi với bác.”
Anh không giấu chuyện Hoắc Từ thay anh chặn súng ở Nam Sudan. Liễu Như Hàm kinh ngạc nhìn anh, nếu nói ngày hôm qua bà chỉ có chút giật mình, thì hiện tại bà đã cảm thấy khiếp sợ.
Rất lâu, khi Dịch Trạch Thành đã sẵn sàng đối mặt với lời trách móc của Liễu Như Hàm thì lại nghe bà yếu ớt nói; “Hoắc Từ thật sự thích con.”
“Thật ra từ nhỏ Hoắc Từ rất chậm nhiệt, con bé rất ít khi mời bạn bè về nhà chơi, đến khi lớn rồi thì mới yêu đương lần đầu." Liễu Như Hàm suy nghĩ hồi lâu, dịu dàng nói: “Về sau hai đứa phải sống thật tốt.”
Bà không muốn con gái mình có sự nghiệp thành công như thế nào, kỳ vọng lớn nhất của bà dành cho con bé là nó phải sống thật tốt.
……
Hoắc Từ không nghĩ tới, Dịch Trạch Thành lại đến vào buổi trưa. Cô thấy hơi lạ, đang định hỏi anh có muốn ăn cơm trưa hay không, đã bị anh khom lưng hôn.
“Hoắc Từ, em cùng anh về nhà đi.”
Cô sửng sốt, chỉ thấy người đàn ông cười nhạt một tiếng: “Con dâu xấu cũng nên đi gặp cha mẹ chồng rồi.”
Dịch Trạch Thành đứng dậy, vẫn là Hoắc Từ hỏi: “Sao mọi người lại tới đây?”
Sắc mặt Liễu Như Hàm không tốt, Thẩm Phương Đường sợ bà tức giận trước mặt con nên nhéo nhéo vào lòng bàn tay bà, để bà bớt nóng giận. Ông nói: “Đương nhiên là đến thăm tiểu công chúa hành hiệp trượng nghĩa của chúng ta rồi.”
Ông đang trêu ghẹo Hoắc Từ.
Liễu Như Hàm ngồi ở bên giường bệnh sửng sốt, lập tức tức giận, đưa tay nhéo ông, nổi giận nói: “Anh không được nói như vậy, bằng không nó còn tưởng rằng mình làm đúng biết bao.”
Liễu Như Hàm luôn cưng chiều cô, sau khi bà ly hôn thì cả một câu nói nặng cũng không dám nói. Lúc này đúng là khó có được một lần khí phách. Trên đường đi tới, Thẩm Phương Đường kêu thư kí lên mạng tìm video, hai người ở trong xe xem, khi thấy cả người Hoắc Từ toàn máu được đỡ ra ngoài, Liễu Như Hàm sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
“Chú Thẩm nói đúng mà, quả thật là con hăng hái làm việc nghĩa.” Hoắc Từ không để ý nói.
Liễu Như Hàm bị Hoắc Từ chọc cho tức ngực, “Cơ thể con còn chưa có tốt đã chạy ra ngoài càn quấy…”
Bà luôn yếu lòng, lúc nói chuyện, nước mắt như muốn rơi xuống.
Hoắc Từ thấy bà lại muốn khóc, khuôn mặt lạnh tanh không nói lời nào.
Thẩm Phương Đường thấy thế, nhanh chóng nói sang chuyện khác, ông nhìn người đàn ông trong phòng, anh chỉ bình thản đứng ở đó nhưng lại khiến người ta không thể phớt lờ mình. Thẩm Phương Đường ở tuổi này, đương nhiên sẽ không để ý đến vẻ bề ngoài của một người đàn ông, chẳng qua là người đàn ông trước mặt này, bề ngoài thật sự quá mức đẹp trai, nói một câu Mặt như ngọc trên mũ cũng không quá.
(*) Mặt như ngọc trên mũ: Chỉ một người đàn ông mặt trắng đẹp như ngọc.
Khiến Thẩm Phương Đường càng để ý chính là khí phách bình tĩnh, nội liễm trên người anh. Từ sau khi bọn họ đi vào, anh chỉ im lặng đứng một bên, không nóng không vội, không nôn nóng sốt ruột mà chen vào nói, ngược lại lại để cho bọn họ nói.
Thật là có một loại phong độ chín chắn không thể diễn tả.
Không biết vì sao, Thẩm Phương Đường cảm thấy nhìn anh rất quen.
“Được rồi, đừng khóc, khóc nữa thì để chú Thẩm đưa mẹ về nhà đi.” Hoắc Từ không kiên nhẫn khi thấy nước mắt Liễu Như Hàm, cứ khóc sướt mướt mà còn muốn có người dỗ.
Không phải lúc nào con cái cũng là cái bóng của cha mẹ, có lẽ chính là vì tránh được đặc tính của Liễu Như Hàm nên từ bé Hoắc Từ cực kỳ ít khóc.
Liễu Như Hàm là một bông hoa muốn được người khác quan tâm nên Hoắc Từ đã luyện bản thân mình thành một miếng sắt.
Hôm nay, khi miệng vết thương bị rách ra lần nữa, dù sau lưng cô đã ướt đẫm nhưng cô cũng không rên một tiếng nào. Dịch Trạch Thành nói rất đúng, cô ép buộc mình quá nhiều, không muốn để người khác thấy sự yếu đuối của mình, chuyện gì cũng tự gánh vác.
Có lẽ là vì cô không muốn trở thành một người như mẹ mình.
Liễu Như Hàm bị cô một hù dọa, thật sự kìm nước mắt lại.
Đừng nói Thẩm Phương Đường vừa nhìn vừa bật cười, ngay cả trong lòng Dịch Trạch Thành cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu. Mối quan hệ giữa hai mẹ con này…
“Vị này chính là…” Thẩm Phương Đường tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, tránh cho Hoắc Từ đuổi hai người bọn họ về.
Hoắc Từ mím môi, khuôn mặt ngượng ngùng.
Dịch Trạch Thành vô cùng biết lắng nghe, tiến lên vài bước, khiêm nhường nói: “Xin chào bác gái, xin chào Thẩm tiên sinh, con là Dịch Trạch Thành.”
Giọng anh trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại đặc biệt dễ nghe, là kiểu giọng nói được yêu thích nhất hiện nay, chính là giọng nói làm lỗ tai như muốn rụng trứng như mấy cô gái nhỏ hay nói. Ngay cả khi gọi Thẩm Phương Đường anh cũng chỉ không gần không xa gọi một tiếng Thẩm tiên sinh.
Anh giới thiệu tên của mình, lúc nói chuyện thì ánh mắt lại liếc Hoắc Từ một cái, muốn Hoắc Từ chủ động giới thiệu mọi người với nhau.
Thẩm Phương Đường không nói rõ được cảm giác trong lòng thế nào, chỉ cảm thấy đây là một người đàn ông không đơn giản.
Đương nhiên Hoắc Từ cũng chú ý tới cái liếc mắt kia của Dịch Trạch Thành, nghe anh chỉ là giới thiệu tên mình thì khẽ nhếch miệng.
Bỗng nhiên Hoắc Từ cười một cái, nói với Liễu Như Hàm: “Mẹ, đây là người con thích.”
Cũng không biết vì sao, khi giới thiệu anh với người khác, Hoắc Từ không muốn dùng hai chữ bạn trai này.
Cô chỉ muốn cho người khác biết, đây là người cô thích.
Có chút khoe khoang, nhìn đi, đây là người tôi thích, chính là người này.
Liễu Như Hàm vừa rồi ở cửa đã nghe thấy lời Dịch Trạch Thành nói, cho nên khi anh xoay người bà đã nhân cơ hội đánh giá qua. Dáng vẻ thật là đẹp mắt, khí chất thanh lãnh, tuy rằng nhìn lạnh lùng nhưng rất dễ khiến những cô gái nhỏ yêu thích.
Bà không thể diễn tả mùi vị trong lòng mình thế nào, lúc trước bà còn tưởng rằng Hoắc Từ cứ nhớ mãi không quên Thẩm Tùy An.
Dù sao đã nhiều năm như vậy mà bên cạnh Hoắc Từ vẫn chưa từng có người yêu.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, bà không nhịn được muốn biết, anh là ai, năm nay bao nhiêu tuổi, bằng cấp thế nào, làm việc ở đâu, gia cảnh thế nào.
Ở Bắc Kinh có nhà không? À, không có nhà cũng không sao, bà có thể thêm một căn nhà vào của hồi môn cho Hoắc Từ.
Đến lúc đó Hoắc Từ không cần nhìn sắc mặt cha mẹ chồng để sống.
Lúc Liễu Như Hàm cùng những vị phu nhân khác hẹn nhau đi uống trà đều nói đến chuyện con cháu. Khi nghe bọn họ có rất nhiều bất mãn đối với nửa kia của con gái hay con trai mình, trong đầu bà đã suy nghĩ, nếu sau này Tiểu Từ tìm bạn trai, bà sẽ không kén chọn như vậy.
Chỉ cần nhân phẩm tốt, đối xử tốt với Tiểu Từ là được.
Tới hôm nay, mới qua vài phút, bà đã nóng lòng nghĩ đến khi nào Hoắc Từ đi đăng ký, sinh con rồi.
“Hai người ngồi đi." Hoắc Từ ở một phòng đơn, trong phòng có ghế sô pha dành riêng cho khách.
Chưa kịp ngồi xuống, thư ký của Thẩm Phương Đường đã dẫn bác sĩ trực ban đi vào. Thẩm Phương Đường là lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch hóa Gia đình và Sức khỏe, nhưng vì là đây là chuyện riêng nên ông đã dặn dò thư ký phải khiêm tốn. Ông không nghĩ tới bác sĩ trực ban vẫn đến đây.
Bác sĩ vừa đi vào, Thẩm Phương Đường không hề lên mặt, nói: “Đứa nhỏ này mấy ngày nay đã làm phiền mọi người.”
“Chủ nhiệm Thẩm nói gì vậy, đây là việc chúng tôi nên làm. Vốn dĩ vết thương do súng của Hoắc tiểu thư gần như đã lành…”
Bác sĩ mới vừa nói xong, trong mắt Thẩm Phương Đường xẹt qua kinh ngạc, nhìn nét mặt Liễu Như Hàm càng kinh ngạc hơn, không biết làm sao.
“Không phải nói là phẫu thuật ruột thừa sao, sao lại biến thành vết thương do súng rồi?" Thẩm Phương Đường khẩn trương đưa tay đỡ lấy vai Liễu Như Hàm, sợ bà ngất xỉu.
Bác sĩ sửng sốt, nói đúng sự thật: “Vết thương của Hoắc tiểu thư quả thật là vết thương do đạn bắn. Đây...”
Hoắc Từ thở dài một hơi, ngàn tính vạn tính nhưng người tính vẫn không bằng trời tính.
Cả đời Liễu Như Hàm đều sống rất yên bình, ngay cả chuyện bị giật túi xách cũng chưa từng gặp. Cho nên bà mới có thể không chút nghi ngờ với lời nói dối viêm ruột thừa của Hoắc Từ, bây giờ lại nói với bà, Hoắc Từ bị trúng đạn.
Đầu bà chết lặng, dựa vào người Thẩm Phương Đường, cảm thấy ngay cả chân cũng đã mềm nhũn.
Thẩm Phương Đường kêu thư ký đi bàn bạc kỹ hơn với bác sĩ rồi bảo người ra ngoài.
Liễu Như Hàm nhìn Hoắc Từ, cả người run rẩy, trong mắt toàn là nước mắt, cuối cùng ngày cả giọng nói cũng run rẩy hỏi: “Hoắc Từ, con có từng coi mẹ là mẹ con không?”
“Đúng vậy, mẹ là người có tội, khiến con không có một gia đình hoàn chỉnh, làm cha con…”
“Đủ rồi." Hoắc Từ nghe thấy bà nhắc tới Hoắc Minh Chu thì đột nhiên mở miệng cản bà lại. Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn bà: “Con chỉ không muốn làm mẹ sợ thôi.”
Hai mẹ con đều im lặng, Thẩm Phương Đường nắm lấy lòng bàn tay Liễu Như Hàm.
Hoắc Từ mệt mỏi nói: “Hai người về đi, con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Đôi mắt đẫm lệ của Liễu Như Hàm mờ đi, Thẩm Phương Đường biết hôm nay không thích hợp để nói tiếp, vì vậy ông nói: “Chú đưa mẹ con về trước, ngày mai chú sẽ đến thăm con sau.”
Trước khi đi, ông còn nói với Dịch Trạch Thành: “Làm phiền cậu chăm sóc con bé.”
Vốn dĩ Dịch Trạch Thành chuẩn bị đưa bọn họ xuống, nhưng mà Thẩm Phương Đường lại không yên tâm về Hoắc Từ nên kêu anh ở lại. Anh đưa bọn họ đến thang máy, Liễu Như Hàm nhìn chằm chằm anh hồi lâu, cái gì cũng chưa nói.
Đến khi Dịch Trạch Thành quay về phòng bệnh đã thấy Hoắc Từ đã đứng dậy, nằm trên ban công, lặng lẽ nhìn xuống dưới lầu.
“Đừng để bị cảm lạnh." Tuy rằng trong phòng ấm áp, nhưng cô chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh ghé vào cửa sổ.
Dịch Trạch Thành nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, tay anh cẩn thận tránh miệng vết thương, cằm gác lên đỉnh đầu cô, rõ ràng cô cao gầy như lại thật nhỏ bé khi ở trong lòng anh. Cả hai lặng lẽ nhìn xuống dưới cho đến khi có vài bóng dáng xuất hiện ở cửa khu nội trú.
“Anh nói xem sao bà ấy lại thích khóc như vậy chứ?" Hoắc Từ rầu rĩ nói.
Dịch Trạch Thành nghiêng đầu, mổ nhẹ xuống mặt cô, tính cách cô chính là như vậy, vừa bướng bỉnh vừa mềm mại.
Anh biết, cô gạt mẹ là vì không muốn để mẹ lo lắng.
Thật là một vấn đề dễ giải quyết.
Hoắc Từ sửng sốt, cô luôn cảm thấy giữa cô và Liễu Như Hàm có một cái ngõ cụt, chỉ cần hai người gặp mặt thì một trong hai người họ phải thương tích đầy mình mới được. Cô cũng cho rằng có lẽ cả đời này đều sẽ như vậy, nhưng chỉ một câu nói của anh đã làm tan đi sương mù trong lòng cô.
Giống như có một tia sáng làm cho cô thấy con đường phía trước.
“Được rồi, sau này em sẽ không tức giận với bà ấy nữa.”
**
Quả nhiên ngày hôm sau Liễu Như Hàm lại tới nữa, lần này món canh dì Lưu mang theo không giống lần trước, nghe nói là dùng để bổ máu.
Hoắc Từ nhịn rồi lại nhịn, mới không nói ra những lời cay nghiệt. Cô ngoan ngoãn uống xong canh, đừng nói Liễu Như Hàm mà ngay cả dì Lưu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cảm thấy sao hôm nay Hoắc tiểu thư lại dễ nói chuyện như vậy.
“Ấy, chàng trai kia hôm nay không có ở đây à?” Liễu Như Hàm đắn đo một lúc mới hỏi.
Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn bà rồi nói: “Đi làm.”
“Đúng vậy, phải đi làm." Liễu Như Hàm thuận thế hỏi tiếp: “Cậu ấy làm ở đâu?”
“Công ty.”
“Đi làm ở công ty cũng tốt, người trẻ tuổi mà." Bà gật đầu, tối hôm qua sau khi về bà mất ngủ, phải tới hai ba giờ mới ngủ được, tất cả chuyện hôm qua cũng đã quên sạch sẽ rồi.
Có điều bà nghĩ tới, hỏi: "Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
“31 tuổi." Hoắc Từ liếc mắt nhìn bà một cái, vậy mà cô còn có thể kiên nhẫn với bà.
Liễu Như Hàm có chút giật mình, khẽ nói: “Thật đúng là nhìn không ra, bộ dạng thật là đẹp mắt.”
Hoắc Từ phì cười, Liễu Như Hàm ngẩng đầu mờ mịt nhìn cô, Hoắc Từ hỏi bà: “Mẹ nhìn cả buổi chỉ thấy người ta đẹp trai thôi à?”
“Đúng là bộ dạng đẹp mắt mà." Liễu Như Hàm có chút thản nhiên.
Là thật sự đẹp, Liễu Như Hàm vẫn luôn cảm thấy Hoắc Từ không quên được Thẩm Tùy An là bởi vì anh quá xuất sắc, đàn anh thời thiếu niên đẹp trai, xuất chúng, khó tránh khỏi việc lưu lại một ánh trăng sáng trong lòng. Liễu Như Hàm nghĩ như vậy cho nên vẫn luôn lo lắng cho Hoắc Từ. Khi nhìn thấy Dịch Trạch Thành, bà đột nhiên cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
Bộ dạng Dịch Trạch Thành quá mức xuất sắc, có cảm giác khí phách thanh lãnh như mỹ ngọc. Thẩm Tùy An cũng đẹp trai, nhưng vẻ đẹp trai của người thường căn bản không thể so sánh cùng anh.
(*) Thanh lãnh như mỹ ngọc: Trong trẻo lạnh lùng như ngọc đẹp.
Khó trách Hoắc Từ lại thích một người như vậy.
Trong lòng Liễu Như Hàm cảm thấy tự hào, dù sao một người như vậy mà cũng thích Hoắc Từ.
Rất hiếm khi hai mẹ con có thể yên bình trò chuyện một giờ, cho nên lúc rời đi, Liễu Như Hàm có chút lưu luyến không rời.
Hoắc Từ lặng lẽ dựa vào đầu giường, nhìn bóng dáng bà rời đi.
Mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào phòng bệnh, tình cảm ấm áp dường như có thể chiếu thẳng vào lòng.
……
Liễu Như Hàm không nghĩ tới sẽ gặp Dịch Trạch Thành ở dưới lầu. Bà có chút kinh ngạc, Dịch Trạch Thành đã bước đến: “Bác gái, để con đưa bác về.”
Dịch Trạch Thành đang đợi riêng bà?
Liễu Như Hàm ngồi xe nhà đến, nếu Dịch Trạch Thành muốn đưa, đương nhiên bà sẽ không cự tuyệt.
Tuy rằng tối hôm qua đã đánh giá qua, nhưng khi gặp lại lần nữa, bà không thể không nhìn kỹ hơn. Dáng người rất cao, chắc phải từ 1m85 trở lên. Hơn nữa mặt mày cũng thật là đẹp mắt, hôm nay nhìn dưới ánh mặt trời, cảm giác còn đẹp mắt hơn dưới ánh đèn tối hôm qua.
Xứng đôi với Hoắc Từ nhà bà.
Sau khi lên xe, Dịch Trạch Thành nhìn bà, khẽ nói: “Bác gái, về chuyện Hoắc Từ bị trúng đạn, con nhất định phải xin lỗi với bác.”
Anh không giấu chuyện Hoắc Từ thay anh chặn súng ở Nam Sudan. Liễu Như Hàm kinh ngạc nhìn anh, nếu nói ngày hôm qua bà chỉ có chút giật mình, thì hiện tại bà đã cảm thấy khiếp sợ.
Rất lâu, khi Dịch Trạch Thành đã sẵn sàng đối mặt với lời trách móc của Liễu Như Hàm thì lại nghe bà yếu ớt nói; “Hoắc Từ thật sự thích con.”
“Thật ra từ nhỏ Hoắc Từ rất chậm nhiệt, con bé rất ít khi mời bạn bè về nhà chơi, đến khi lớn rồi thì mới yêu đương lần đầu." Liễu Như Hàm suy nghĩ hồi lâu, dịu dàng nói: “Về sau hai đứa phải sống thật tốt.”
Bà không muốn con gái mình có sự nghiệp thành công như thế nào, kỳ vọng lớn nhất của bà dành cho con bé là nó phải sống thật tốt.
……
Hoắc Từ không nghĩ tới, Dịch Trạch Thành lại đến vào buổi trưa. Cô thấy hơi lạ, đang định hỏi anh có muốn ăn cơm trưa hay không, đã bị anh khom lưng hôn.
“Hoắc Từ, em cùng anh về nhà đi.”
Cô sửng sốt, chỉ thấy người đàn ông cười nhạt một tiếng: “Con dâu xấu cũng nên đi gặp cha mẹ chồng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.