Chương 44: Khi nào thì nên "làm"?
mễ nháo nháo
11/08/2021
Editor: Lăng
Khi nào là thời điểm tốt để các cặp đôi lên giường?
Tối nay, sự bận rộn của cửa tiệm không cho phép tôi nấn ná lại ở thế giới internet, cũng không cho phép tôi tám chuyện cùng Hiểu Lê. Sau khi Lục Tuệ về thì tôi liền để em nói chuyện cùng Hiểu Lê, tôi nghĩ là hai người họ hẳn là sẽ có nhiều chủ đề chung hơn, nên tôi liền để em ngồi xuống, còn hầu hạ hai vị đại gia một một ít thức ăn, không cho em đi chạy bàn nữa.
Bận bịu một lát thì đột nhiên có người quen bước vào cửa. Lần này cô ấy lại đổi tóc mái rồi, bởi vì chỉ nhớ rõ cô ấy của mùa xuân mà lần này đột nhiên mặc dày như vậy, nên suýt chút nữa đã không nhận ra.
"Chị bé Hứa Thu ơi." Cô ấy nhìn thấy tôi thì vẫn nở một nụ cười ngọt ngào.
Tôi liếc nhìn Lục Tuệ và Hiểu Lê, cười với người tới: "Đã lâu không gặp, Tuyết Lê."
Tuyết Lê cười càng ngọt: "Đúng là rất lâu rồi không gặp nha."
Dứt lời thì Lục Tuệ chạy tới bên cạnh tôi, tôi đang muốn giới thiệu cho Lục Tuệ người này là ai, thì em lại nói "Em biết" ngăn tôi lại, mà tôi quay đầu còn đang tính giới thiệu Lục Tuệ cho Tuyết Lê, thì cô ấy cũng dùng một câu "Em biết" để ngăn tôi lại.
Vậy nên buổi gặp mặt của fans hâm mộ này không có tôi thì vẫn bình thường, tôi và Hiểu Lê đứng ở một bên, nhìn Tuyết Lê vô cùng kích động khi thấy Lục Tuệ. Muốn nắm tay muốn ôm rồi còn muốn ký tên, chỉ thiếu điều để em hát vài câu ngay tại chỗ thôi đấy. Thậm chí, trong mắt Tuyết Lê còn có tia sáng.
Cô ấy nói: "Tối qua tôi nghe được tin này thì sáng nay lập tức tới đó. Hóa ra trước đó đã từng gặp Tiểu Hòa Hòa rồi, nhưng tôi lại không biết bạn là ai."
Cô ấy còn nói: "Lúc Bình Quả vừa mới biết chuyện này cũng rất kích động, nhưng tiếc là cô ấy cũng không ở thành phố A, không thể giống như tôi lập tức tới ngay."
Balabalabala...
Lục Tuệ trông có vẻ rất giỏi ứng phó với fans hâm mộ, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm hào phóng vừa đủ.
Lúc này đột nhiên Hiểu Lê liếc tôi một cá, tôi đoán là cô ấy đang nói: Nếu như Tuyết Lê biết cô ấy đã từng thích bạn gái của Tiểu Hòa Hòa, không biết sẽ có cảm tưởng gì nha.
Có khách vào nên sự náo nhiệt này buộc phải chấm dứt, tôi để cho bọn họ về chỗ vừa rồi tiếp tục nói chuyện, cũng dặn dò Hiểu Lê để ý Lục Tuệ một chút, không nên làm cho bầu không khí quá xấu hổ.
Quả nhiên sức hút của thần tượng là rất lớn, Tuyết Lê và Hiểu Lê ngồi trong tiệm tôi rất lâu. Bình thường thì đã về trước khi đóng cửa rồi, vậy mà tối nay đợi khi tôi tắt hết đèn, kéo cửa cuốn thì mới lưu luyến rồi rời đi.
Cũng may là lúc bọn họ về thì tự gọi xe, bằng không thì tôi sợ là bọn họ sẽ vì luyến tiếc mà bảo tôi đưa họ về đấy.
Tôi bận bịu cả ngày, rất mệt mỏi, chỉ muốn về đi ngủ thôi.
Sau khi về nhà cùng Lục Tuệ thì vội vàng tắm rửa một cái rồi trèo lên giường liền, em còn chưa kịp lên giường thì tôi đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại hình như đã là một tiếng sau, tôi mở mắt thấy ngoài trời vẫn còn tối đen, mà Lục Tuệ thì đã sấy tóc xong sắp tắt đèn.
Em vén chăn chui vào vào, tôi quay người đối mặt em rồi nghe em hỏi: " Nghỉ đông năm nào cũng đều bận rộn như vậy sao?"
Tôi gật đầu: "Gần như là vậy, may là tuyển thêm vài nhân viên trong kỳ nghỉ đông, nếu mà không tuyển thì chị cũng đành ra tay."
Em hơi thở dài: "Vì sao trước kia không cho em qua phụ giúp?"
Tôi nhắm mắt lại trả lời: "Chị nghĩ là em không thích, trước kia mỗi lần em về nhà cũng không thích nói chuyện với chị mà, sao chị lại không biết xấu hổ mà nhờ em qua phụ được."
Tôi cảm nhận được em đang chạm vào tóc mái của tôi, hình như còn vuốt gọn nó lại nữa.
Em nói: "Nếu khi đó chị gọi em thì nhất định em sẽ đi."
Tôi phất phất tay, lại bị em nắm chặt giữa không trung.
"Cũng không khổ đến như vậy, bận thêm mấy ngày thì đến Tết rồi." Tôi mở to mắt nhìn em: "Năm nay chúng ta về sớm một chút đi, nghỉ thêm mấy ngày."
Lục Tuệ "Ừm" một tiếng: "Dạ được."
Thật ra cái chuyện nghĩ sớm là tôi mới nghĩ ra tức thì. Lúc đầu tôi cũng thấy bình thường thôi, nhưng Lục Tuệ hỏi như vậy thì đột nhiên tôi cũng rất muốn hỏi mình, sao lại để bản thân mệt mỏi như thế, tôi cũng không cần thêm tiền trong mấy ngày nay.
Cho nên ngày hôm sau tôi liền tuyên bố nghỉ sớm, mọi người nghe tin này xong thì vô cùng hưng phấn, nhìn vẻ mặt vui vẻ của mọi người thì tôi cảm thấy quyết định này là rất chính xác.
Mở cửa tiệm thêm vài ngày thì phải trả thêm vài ngày lương nữa, thật sự thì tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Hôm về nhà, tôi và Lục Tuệ đã mua rất nhiều thứ, gần như là không thể chứa hết trên xe. Cho nên lúc về đến nhà, mẹ tôi nhìn tôi như là dọn đồ về nhà, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ lại còn có cả ghét bỏ.
Bà thì thầm với tôi một lúc trong phòng khách thì bố tôi bước ra từ phòng làm việc, đầu tiên thì ông nhìn tôi một chút, sau đó lại nhìn về phía Lục Tuệ với cảm xúc phức tạp. Cuối cùng mới nhìn về phía mớ đồ do chúng tôi mua.
"Mua cái gì vậy?" Bố tôi hỏi.
Tôi huơ tay một vòng: "Đồ ăn, đồ dùng."
Ông "Ừ" một tiếng, cầm cái ly rót nước rồi lại quay về phòng.
Tôi khó hiểu tiến tới chỗ mẹ, hỏi: "Bố làm sao vậy?"
Mẹ tôi nhún vai: "Không có gì, hôm qua mẹ mới nói chuyện của con với Lục Tuệ, ông ấy nghe xong thì vào phòng làm việc ngồi thật lâu. Có lẽ là bị đả kích đó."
Mẹ tôi thấy tôi không nói gì thì an ủi: "Không có việc gì, lần trước không phải ông ấy cũng như vậy sao, qua mấy ngày là ổn thôi. Người đã lớn tuổi rồi, không lẽ không tiêu hóa được."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Lục Tuệ một chút. Mặc dù bình thường chúng tôi ở chung với nhau rất ra dáng vợ chồng già, nhưng tôi vẫn là dùng ánh mắt nói cho em là ở nhà an phận một chút.
Lần này, lúc ăn cơm tôi trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh.
Lục Tuệ vốn không thích nói chuyện, biểu hiện của emcó thể nói là bình thường, bố tôi ăn cơm cũng không hay nói nói, cho nên cũng bình thường. Mà tôi vì bố tôi nên cũng không dám nói nhiều, nhưng mẹ tôi thì khác.
Mỗi lần gắp thức ăn tôi đều nhịn không được tò mò mà nhìn về phía bà, sau mấy lần thì rốt cuộc bà cũng phát hiện là không được bình thường, quay đầu nhìn tôi, hỏi: "Cứ nhìn mẹ làm gì?"
Tôi nói: "Con không với tới món cà, lấy cho con đi."
Bà ồ lên, đem món cà qua, tôi nhớ là Lục Tuệ thích ăn cà, nên lúc cái đĩa vừa đặt xuống bà thì vô thức gắp một miếng bỏ vào trong chén em.
Bàn ăn, đột nhiên lại càng yên lặng hơn.
Mấy giây sau, bố tôi thản nhiên mở miệng: "Tuệ Tuệ sắp tốt nghiệp rồi đúng không?"
Đột nhiên Lục Tuệ bị đặt câu hỏi, đôi đũa đang gắp miếng cà chả em lập tức đặt xuống: "Dạ, nửa năm nữa ạ."
Bố tôi lại hỏi: "Sang năm sẽ làm gì?"
Lục Tuệ trả lời: "Tìm xong đơn vị thực tập rồi ạ, ngay tại thành phố A. Đã phỏng vấn qua, năm sau đưa tin, thực tập ba tháng thì sẽ làm chính thức ạ."
Bố tôi "Ừ" một tiếng, đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Bài hát của con và dì sao rồi?"
Không đợi Lục Tuệ trả lời thì mẹ tôi lại mở miệng: "Còn chưa có đâu, chờ tôi liên hệ người ta rồi lại tính, việc này không vội."
Mẹ tôi sau khi nói xong thì đột nhiên nhìn tôi một cái, tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Bố nè, con mua cho bố cái máy mát xa..."
Mẹ tôi phì cười, nhìn tôi một chút: "Nói cái này làm gì." Bà gắp một miếng cà bỏ vào trong chén của tôi: "Chuyện con cháu chúng ta không cần phải quan tâm, muốn quan tâm cũng quan tâm không được. Trước đó là ông dạy tôi Hứa Thu vui vẻ là được rồi, ông xem bây giờ không phải là nó đang rất tốt sao, ông đừng bày cái mặt ủ rũ đó nữa, con nó thấy được lại nghĩ chuyện có chuyện gì."
Bố tôi bỏ miếng cà vào miệng: "Ăn cơm đi."
Rốt cuộc thì bầu không khí dịu đi một chút, tôi cúi đầu nhìn Lục Tuệ một cái, dùng chân đá đá em dưới bàn, em ngẩng đầu lên nhìn tôi thì tôi lại cười với em, em cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười.
Vì để làm sinh động bầu không khí, tôi nhìn cá trên bàn rồi nói: "Mẹ, sao mẹ không gắp mắt cá cho bố đi."
Năm đó mẹ tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi câu nói "Mắt cá kẹp cho người yêu dấu nhất" trong một tiểu thuyết lãng mạn, bà ấy nhất định phải chứng minh người bố tôi yêu nhất là bà ấy, nên đoạn thời gian đó liền điên cuồng ám chỉ nhắc nhở bố tôi.
Bố tôi sao hiểu mấy cái đó được, vậy nên kết quả là mẹ tôi cáu kỉnh.
Đương nhiên, không chỉ có bố tôi không hiểu, mà cả tôi cũng không hiểu. Tự nhiên mẹ tôi gây sự mà hai cha con tôi cũng chẳng biết là tại sao, nhân lúc bà ra ngoài giải sầu, thì chúng tôi vụng trộm vào phòng làm việc phân tích nguyên nhân lý do từ đâu.
Cuối cùng vẫn là tôi đi làm hòa, mà mẹ tôi cũng không trực tiếp nói cho tôi nghe, mà chỉ nhắc tên một cuốn tiểu thuyết, để cho bố tôi lát nữa đọc qua một chút.
Vì để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà tôi đã thức đêm đọc tiểu thuyết. Sau khi bỏ qua mấy chi tiết nhỏ nhặt thì rốt cuộc cũng khó khăn lắm mới thấy ở đoạn cuối cùng, nhìn thấy nữ chính rưng rưng nước mắt ăn mắt cá do nam chính gắp cho.
Nữ chính khóc như mưa jgay tại chỗ, cũng nói thầm trong lòng: "Anh ấy hiểu, anh ấy biết rõ, hóa ra cái gì anh ấy cũng biết."
Nữ chính: "Mắt cá, cho người yêu nhất."
Đọc xong không chỉ có nữ chính mà tôi cũng hiểu rồi, vậy nên ngày hôm sau tôi mang theo cặp mặt thâm quầng tìm bố tôi, nhất định phải để cho ông ấy trong lúc ăn cơm trưa thì lấy mắt cá ra, đặt vào chén mẹ tôi.
Bố tôi hỏi là vì sao, tôi nói, mắt cá là cho người yêu nhất.
Ông ấy nghe xong lại hỏi: "Cái quái gì? Ai nói?"
Tôi nói: "Einstein."
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng tới bữa trưa bố tôi vẫn ngoan ngoãn gắp mắt cá vào chén mẹ tôi, mẹ tôi tại chỗ...
Kết cục như nữ chính, bật khóc ngay tại chỗ.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay bị tủi thân, có lẽ là do người bà yêu gắp mắt cá quá muộn, tóm lại là bà đã khóc đó.
Bà vừa khóc vừa bỏ mắt cá vào trong miệng, sau đó lại lập tức phun ra, tỏ vẻ ghét bỏ: "Sao khó ăn quá vậy."
Ngài còn biết khó ăn à, nhiều năm qua trong nhà có ai ăn mắt cá đâu.
Về sau, có lẽ là mẹ tôi đã thoát khỏi ma chứng, ý thức được khoảng thời gian đó bản thân bà suy nghĩ Mary Sue cỡ nào, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đến tận một thời gian dài sau đó thì thỉnh thoảng tôi và bố tôi lại dùng chuyện này để trêu chọc mẹ tôi, sau đó thì chuyện này dần dần bị quên lãng.
Hôm nay chuyện đó lại bị tôi nhắc lại, mẹ tôi nghe xong thì ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, rốt cuộc thì bố tôi cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
Ôm cầm đũa gắp mắt cá rồi bỏ vào trong chén mẹ tôi, nói: "Này, bổ lắm đó."
Sau buổi cơm tối, người một nhà ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, nếu là bình thường thì nhất định Lục Tuệ sẽ ngồi cạnh tôi, nhưng lần này em lại ngồi trên ghế sofa đơn, không nói chuyện phiếm cũng không chơi điện thoại, vô cùng ngoan ngoãn mà xem tivi, cực kỳ ra dáng con rể tới nhà chơi.
Vì tìm đề tài cho em, tôi thấy trên TV đột nhiên xuất hiện một chữ, mở miệng hỏi: "Tuệ Tuệ, chữ này đọc sao vậy?"
Hình như em đang ngẩn người, bị tôi hỏi thì bỗng hoàn hồn, lúc này mới thuận theo lời tôi mà nhìn TV.
Lục Tuệ: "Em tìm đã."
Em nói lấy điện thoại từ ghế sofa, tôi mò nghiêng qua, nhìn em mở phần mềm tìm kiếm, tiếp theo lại gõ vào thanh tìm kiếm "Bên trái một nét..."
Mới có mấy chữ như vậy, ánh mắt của tôi lập tức bị thu hút bởi lịch sử tìm kiếm ở phía dưới.
"Các cặp đôi quen nhau bao lâu thì thích hợp để lên giường."
Đột nhiên tôi dừng lại, lập tức ngồi lại vị trí cũ, nghe em nói: "Cùng kỳ cùng âm, là một cái đục của nghề mộc thời cổ đại."
Tôi ồ lên.
Bố tôi còn nói: "Tra thử chữ cạnh nó luôn đi con."
Lục Tuệ tiếp tục tra.
Nhưng sau đó, tâm tư của tôi lại không tập trung vào cuộc đối thoại của hai người bọn họ, bay rất xa...
Khi nào là thời điểm tốt để các cặp đôi lên giường?
Tối nay, sự bận rộn của cửa tiệm không cho phép tôi nấn ná lại ở thế giới internet, cũng không cho phép tôi tám chuyện cùng Hiểu Lê. Sau khi Lục Tuệ về thì tôi liền để em nói chuyện cùng Hiểu Lê, tôi nghĩ là hai người họ hẳn là sẽ có nhiều chủ đề chung hơn, nên tôi liền để em ngồi xuống, còn hầu hạ hai vị đại gia một một ít thức ăn, không cho em đi chạy bàn nữa.
Bận bịu một lát thì đột nhiên có người quen bước vào cửa. Lần này cô ấy lại đổi tóc mái rồi, bởi vì chỉ nhớ rõ cô ấy của mùa xuân mà lần này đột nhiên mặc dày như vậy, nên suýt chút nữa đã không nhận ra.
"Chị bé Hứa Thu ơi." Cô ấy nhìn thấy tôi thì vẫn nở một nụ cười ngọt ngào.
Tôi liếc nhìn Lục Tuệ và Hiểu Lê, cười với người tới: "Đã lâu không gặp, Tuyết Lê."
Tuyết Lê cười càng ngọt: "Đúng là rất lâu rồi không gặp nha."
Dứt lời thì Lục Tuệ chạy tới bên cạnh tôi, tôi đang muốn giới thiệu cho Lục Tuệ người này là ai, thì em lại nói "Em biết" ngăn tôi lại, mà tôi quay đầu còn đang tính giới thiệu Lục Tuệ cho Tuyết Lê, thì cô ấy cũng dùng một câu "Em biết" để ngăn tôi lại.
Vậy nên buổi gặp mặt của fans hâm mộ này không có tôi thì vẫn bình thường, tôi và Hiểu Lê đứng ở một bên, nhìn Tuyết Lê vô cùng kích động khi thấy Lục Tuệ. Muốn nắm tay muốn ôm rồi còn muốn ký tên, chỉ thiếu điều để em hát vài câu ngay tại chỗ thôi đấy. Thậm chí, trong mắt Tuyết Lê còn có tia sáng.
Cô ấy nói: "Tối qua tôi nghe được tin này thì sáng nay lập tức tới đó. Hóa ra trước đó đã từng gặp Tiểu Hòa Hòa rồi, nhưng tôi lại không biết bạn là ai."
Cô ấy còn nói: "Lúc Bình Quả vừa mới biết chuyện này cũng rất kích động, nhưng tiếc là cô ấy cũng không ở thành phố A, không thể giống như tôi lập tức tới ngay."
Balabalabala...
Lục Tuệ trông có vẻ rất giỏi ứng phó với fans hâm mộ, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm hào phóng vừa đủ.
Lúc này đột nhiên Hiểu Lê liếc tôi một cá, tôi đoán là cô ấy đang nói: Nếu như Tuyết Lê biết cô ấy đã từng thích bạn gái của Tiểu Hòa Hòa, không biết sẽ có cảm tưởng gì nha.
Có khách vào nên sự náo nhiệt này buộc phải chấm dứt, tôi để cho bọn họ về chỗ vừa rồi tiếp tục nói chuyện, cũng dặn dò Hiểu Lê để ý Lục Tuệ một chút, không nên làm cho bầu không khí quá xấu hổ.
Quả nhiên sức hút của thần tượng là rất lớn, Tuyết Lê và Hiểu Lê ngồi trong tiệm tôi rất lâu. Bình thường thì đã về trước khi đóng cửa rồi, vậy mà tối nay đợi khi tôi tắt hết đèn, kéo cửa cuốn thì mới lưu luyến rồi rời đi.
Cũng may là lúc bọn họ về thì tự gọi xe, bằng không thì tôi sợ là bọn họ sẽ vì luyến tiếc mà bảo tôi đưa họ về đấy.
Tôi bận bịu cả ngày, rất mệt mỏi, chỉ muốn về đi ngủ thôi.
Sau khi về nhà cùng Lục Tuệ thì vội vàng tắm rửa một cái rồi trèo lên giường liền, em còn chưa kịp lên giường thì tôi đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại hình như đã là một tiếng sau, tôi mở mắt thấy ngoài trời vẫn còn tối đen, mà Lục Tuệ thì đã sấy tóc xong sắp tắt đèn.
Em vén chăn chui vào vào, tôi quay người đối mặt em rồi nghe em hỏi: " Nghỉ đông năm nào cũng đều bận rộn như vậy sao?"
Tôi gật đầu: "Gần như là vậy, may là tuyển thêm vài nhân viên trong kỳ nghỉ đông, nếu mà không tuyển thì chị cũng đành ra tay."
Em hơi thở dài: "Vì sao trước kia không cho em qua phụ giúp?"
Tôi nhắm mắt lại trả lời: "Chị nghĩ là em không thích, trước kia mỗi lần em về nhà cũng không thích nói chuyện với chị mà, sao chị lại không biết xấu hổ mà nhờ em qua phụ được."
Tôi cảm nhận được em đang chạm vào tóc mái của tôi, hình như còn vuốt gọn nó lại nữa.
Em nói: "Nếu khi đó chị gọi em thì nhất định em sẽ đi."
Tôi phất phất tay, lại bị em nắm chặt giữa không trung.
"Cũng không khổ đến như vậy, bận thêm mấy ngày thì đến Tết rồi." Tôi mở to mắt nhìn em: "Năm nay chúng ta về sớm một chút đi, nghỉ thêm mấy ngày."
Lục Tuệ "Ừm" một tiếng: "Dạ được."
Thật ra cái chuyện nghĩ sớm là tôi mới nghĩ ra tức thì. Lúc đầu tôi cũng thấy bình thường thôi, nhưng Lục Tuệ hỏi như vậy thì đột nhiên tôi cũng rất muốn hỏi mình, sao lại để bản thân mệt mỏi như thế, tôi cũng không cần thêm tiền trong mấy ngày nay.
Cho nên ngày hôm sau tôi liền tuyên bố nghỉ sớm, mọi người nghe tin này xong thì vô cùng hưng phấn, nhìn vẻ mặt vui vẻ của mọi người thì tôi cảm thấy quyết định này là rất chính xác.
Mở cửa tiệm thêm vài ngày thì phải trả thêm vài ngày lương nữa, thật sự thì tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Hôm về nhà, tôi và Lục Tuệ đã mua rất nhiều thứ, gần như là không thể chứa hết trên xe. Cho nên lúc về đến nhà, mẹ tôi nhìn tôi như là dọn đồ về nhà, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ lại còn có cả ghét bỏ.
Bà thì thầm với tôi một lúc trong phòng khách thì bố tôi bước ra từ phòng làm việc, đầu tiên thì ông nhìn tôi một chút, sau đó lại nhìn về phía Lục Tuệ với cảm xúc phức tạp. Cuối cùng mới nhìn về phía mớ đồ do chúng tôi mua.
"Mua cái gì vậy?" Bố tôi hỏi.
Tôi huơ tay một vòng: "Đồ ăn, đồ dùng."
Ông "Ừ" một tiếng, cầm cái ly rót nước rồi lại quay về phòng.
Tôi khó hiểu tiến tới chỗ mẹ, hỏi: "Bố làm sao vậy?"
Mẹ tôi nhún vai: "Không có gì, hôm qua mẹ mới nói chuyện của con với Lục Tuệ, ông ấy nghe xong thì vào phòng làm việc ngồi thật lâu. Có lẽ là bị đả kích đó."
Mẹ tôi thấy tôi không nói gì thì an ủi: "Không có việc gì, lần trước không phải ông ấy cũng như vậy sao, qua mấy ngày là ổn thôi. Người đã lớn tuổi rồi, không lẽ không tiêu hóa được."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Lục Tuệ một chút. Mặc dù bình thường chúng tôi ở chung với nhau rất ra dáng vợ chồng già, nhưng tôi vẫn là dùng ánh mắt nói cho em là ở nhà an phận một chút.
Lần này, lúc ăn cơm tôi trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh.
Lục Tuệ vốn không thích nói chuyện, biểu hiện của emcó thể nói là bình thường, bố tôi ăn cơm cũng không hay nói nói, cho nên cũng bình thường. Mà tôi vì bố tôi nên cũng không dám nói nhiều, nhưng mẹ tôi thì khác.
Mỗi lần gắp thức ăn tôi đều nhịn không được tò mò mà nhìn về phía bà, sau mấy lần thì rốt cuộc bà cũng phát hiện là không được bình thường, quay đầu nhìn tôi, hỏi: "Cứ nhìn mẹ làm gì?"
Tôi nói: "Con không với tới món cà, lấy cho con đi."
Bà ồ lên, đem món cà qua, tôi nhớ là Lục Tuệ thích ăn cà, nên lúc cái đĩa vừa đặt xuống bà thì vô thức gắp một miếng bỏ vào trong chén em.
Bàn ăn, đột nhiên lại càng yên lặng hơn.
Mấy giây sau, bố tôi thản nhiên mở miệng: "Tuệ Tuệ sắp tốt nghiệp rồi đúng không?"
Đột nhiên Lục Tuệ bị đặt câu hỏi, đôi đũa đang gắp miếng cà chả em lập tức đặt xuống: "Dạ, nửa năm nữa ạ."
Bố tôi lại hỏi: "Sang năm sẽ làm gì?"
Lục Tuệ trả lời: "Tìm xong đơn vị thực tập rồi ạ, ngay tại thành phố A. Đã phỏng vấn qua, năm sau đưa tin, thực tập ba tháng thì sẽ làm chính thức ạ."
Bố tôi "Ừ" một tiếng, đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Bài hát của con và dì sao rồi?"
Không đợi Lục Tuệ trả lời thì mẹ tôi lại mở miệng: "Còn chưa có đâu, chờ tôi liên hệ người ta rồi lại tính, việc này không vội."
Mẹ tôi sau khi nói xong thì đột nhiên nhìn tôi một cái, tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Bố nè, con mua cho bố cái máy mát xa..."
Mẹ tôi phì cười, nhìn tôi một chút: "Nói cái này làm gì." Bà gắp một miếng cà bỏ vào trong chén của tôi: "Chuyện con cháu chúng ta không cần phải quan tâm, muốn quan tâm cũng quan tâm không được. Trước đó là ông dạy tôi Hứa Thu vui vẻ là được rồi, ông xem bây giờ không phải là nó đang rất tốt sao, ông đừng bày cái mặt ủ rũ đó nữa, con nó thấy được lại nghĩ chuyện có chuyện gì."
Bố tôi bỏ miếng cà vào miệng: "Ăn cơm đi."
Rốt cuộc thì bầu không khí dịu đi một chút, tôi cúi đầu nhìn Lục Tuệ một cái, dùng chân đá đá em dưới bàn, em ngẩng đầu lên nhìn tôi thì tôi lại cười với em, em cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười.
Vì để làm sinh động bầu không khí, tôi nhìn cá trên bàn rồi nói: "Mẹ, sao mẹ không gắp mắt cá cho bố đi."
Năm đó mẹ tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi câu nói "Mắt cá kẹp cho người yêu dấu nhất" trong một tiểu thuyết lãng mạn, bà ấy nhất định phải chứng minh người bố tôi yêu nhất là bà ấy, nên đoạn thời gian đó liền điên cuồng ám chỉ nhắc nhở bố tôi.
Bố tôi sao hiểu mấy cái đó được, vậy nên kết quả là mẹ tôi cáu kỉnh.
Đương nhiên, không chỉ có bố tôi không hiểu, mà cả tôi cũng không hiểu. Tự nhiên mẹ tôi gây sự mà hai cha con tôi cũng chẳng biết là tại sao, nhân lúc bà ra ngoài giải sầu, thì chúng tôi vụng trộm vào phòng làm việc phân tích nguyên nhân lý do từ đâu.
Cuối cùng vẫn là tôi đi làm hòa, mà mẹ tôi cũng không trực tiếp nói cho tôi nghe, mà chỉ nhắc tên một cuốn tiểu thuyết, để cho bố tôi lát nữa đọc qua một chút.
Vì để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà tôi đã thức đêm đọc tiểu thuyết. Sau khi bỏ qua mấy chi tiết nhỏ nhặt thì rốt cuộc cũng khó khăn lắm mới thấy ở đoạn cuối cùng, nhìn thấy nữ chính rưng rưng nước mắt ăn mắt cá do nam chính gắp cho.
Nữ chính khóc như mưa jgay tại chỗ, cũng nói thầm trong lòng: "Anh ấy hiểu, anh ấy biết rõ, hóa ra cái gì anh ấy cũng biết."
Nữ chính: "Mắt cá, cho người yêu nhất."
Đọc xong không chỉ có nữ chính mà tôi cũng hiểu rồi, vậy nên ngày hôm sau tôi mang theo cặp mặt thâm quầng tìm bố tôi, nhất định phải để cho ông ấy trong lúc ăn cơm trưa thì lấy mắt cá ra, đặt vào chén mẹ tôi.
Bố tôi hỏi là vì sao, tôi nói, mắt cá là cho người yêu nhất.
Ông ấy nghe xong lại hỏi: "Cái quái gì? Ai nói?"
Tôi nói: "Einstein."
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng tới bữa trưa bố tôi vẫn ngoan ngoãn gắp mắt cá vào chén mẹ tôi, mẹ tôi tại chỗ...
Kết cục như nữ chính, bật khóc ngay tại chỗ.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay bị tủi thân, có lẽ là do người bà yêu gắp mắt cá quá muộn, tóm lại là bà đã khóc đó.
Bà vừa khóc vừa bỏ mắt cá vào trong miệng, sau đó lại lập tức phun ra, tỏ vẻ ghét bỏ: "Sao khó ăn quá vậy."
Ngài còn biết khó ăn à, nhiều năm qua trong nhà có ai ăn mắt cá đâu.
Về sau, có lẽ là mẹ tôi đã thoát khỏi ma chứng, ý thức được khoảng thời gian đó bản thân bà suy nghĩ Mary Sue cỡ nào, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đến tận một thời gian dài sau đó thì thỉnh thoảng tôi và bố tôi lại dùng chuyện này để trêu chọc mẹ tôi, sau đó thì chuyện này dần dần bị quên lãng.
Hôm nay chuyện đó lại bị tôi nhắc lại, mẹ tôi nghe xong thì ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, rốt cuộc thì bố tôi cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
Ôm cầm đũa gắp mắt cá rồi bỏ vào trong chén mẹ tôi, nói: "Này, bổ lắm đó."
Sau buổi cơm tối, người một nhà ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, nếu là bình thường thì nhất định Lục Tuệ sẽ ngồi cạnh tôi, nhưng lần này em lại ngồi trên ghế sofa đơn, không nói chuyện phiếm cũng không chơi điện thoại, vô cùng ngoan ngoãn mà xem tivi, cực kỳ ra dáng con rể tới nhà chơi.
Vì tìm đề tài cho em, tôi thấy trên TV đột nhiên xuất hiện một chữ, mở miệng hỏi: "Tuệ Tuệ, chữ này đọc sao vậy?"
Hình như em đang ngẩn người, bị tôi hỏi thì bỗng hoàn hồn, lúc này mới thuận theo lời tôi mà nhìn TV.
Lục Tuệ: "Em tìm đã."
Em nói lấy điện thoại từ ghế sofa, tôi mò nghiêng qua, nhìn em mở phần mềm tìm kiếm, tiếp theo lại gõ vào thanh tìm kiếm "Bên trái một nét..."
Mới có mấy chữ như vậy, ánh mắt của tôi lập tức bị thu hút bởi lịch sử tìm kiếm ở phía dưới.
"Các cặp đôi quen nhau bao lâu thì thích hợp để lên giường."
Đột nhiên tôi dừng lại, lập tức ngồi lại vị trí cũ, nghe em nói: "Cùng kỳ cùng âm, là một cái đục của nghề mộc thời cổ đại."
Tôi ồ lên.
Bố tôi còn nói: "Tra thử chữ cạnh nó luôn đi con."
Lục Tuệ tiếp tục tra.
Nhưng sau đó, tâm tư của tôi lại không tập trung vào cuộc đối thoại của hai người bọn họ, bay rất xa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.