Chương 36
Xiao Ying Ying
19/09/2024
- Xin bác đấy, đừng làm gì cháu cả... cháu xin bác, tha cho cháu...
- Cháu đừng sợ, bác là ba của Lạc Thiên. Bác đến đây chỉ muốn đưa cháu ra ngoài.
- Vậy... Lạc Thiên đã đến đây rồi sao bác. Không được đâu, bác mau kêu anh ấy quay về đi, đừng đi xuống tầng hầm, đó là một cái bẫy.
- Sao chứ, nhưng nó cùng với một nhóm người đã đi xuống bên dưới rồi.
- Như thế thì nguy rồi...
- Nguy như thế nào? Cháu nói rõ cho bác nghe xem?
- Cháu cũng không rõ lắm, nhưng nghe hai tên kia nói là sau khi Lạc Thiên đi xuống tầng hầm sẽ khóa cửa lại từ bên ngoài, không cho bất kì ai ra vào tầng hầm nữa. Nhất Trung đã đưa toàn bộ người của hắn và thuê thêm một số tên giang hồ khét tiếng, đồng thời thả hết đàn chó đang nuôi đã bị bỏ đói cả tuần, để chúng tự do đi lang thang bên dưới. Cháu nghe nói, Nhất Trung sẽ biến tầng hầm thành địa ngục không có lối ra dành cho Lạc Thiên. Vì vậy, bác hãy mau bảo Lạc Thiên và mọi người quay trở lại đi, đừng đi xuống đó, nguy hiểm lăm.
- Nhưng... bây giờ có lẽ đã muộn rồi, Lạc Thiên và người của nó đã đi xuống dưới. Phải làm sao đây?
- Chìa khóa... chúng ta hãy đi tìm chìa khóa đi bác.
- Phải... nhưng trước tiên để bác mở trói cho cháu.
Ông Lý đang cố mở trói cho Mỹ An, cuối cùng thì cũng cứu được cô nàng. Trong lúc cả hai định rời đi, thì họ nghe thấy tiếng động phát ra từ ngoài cửa.
Hai tên đàn em của Nhất Trung dẫn theo Diễm Bích đang bất tỉnh đi vào bên trong. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Mỹ An quay trở lại ngồi trên ghế dài, bắt chéo hai tay đưa ra sau lưng, giả vờ đang bị trói. Còn ông Lý thì nhanh chóng nấp sau cánh cửa, chờ khi hai tên kia không để ý thì lén trốn ra bên ngoài và đi tìm chìa khóa giải cứu Lạc Thiên. Hai tên du côn đặt Diễm Bích ngồi cạnh Mỹ An, sau đó nhìn cả hai với ánh mắt đáng sợ rồi quay sang trò chuyện cùng nhau.
- Con bé bên này là đồ chơi của đại ca, còn cô tiểu thư tên Diễm Bích này là của anh em mình hạ hạ.
- Nghĩ tới thôi là thấy sung sướng rồi, khỏi cần làm gì luôn ha ha.
- Mà... nhắc mới nhớ, hai thằng kia đâu?
- Ờ... phải hạ, chắc lại trốn đi chơi rồi. Kiểu này tao phải nói lại với đại ca, cho hai thằng đó khỏi hưởng thụ. Chỉ cho hai thắng mình thôi ha ha.
- Được... được, hợp lý. Càng ít càng đỡ phải tranh giành ha ha.
Hiện tại nhóm của Nguyên Phong đã di chuyển đến tầng hầm bằng cánh cửa bí mật, nhưng lạ là suốt chặng đường ngoại trừ mấy tên lính canh cửa ra thì không nhìn thấy bất kỳ tên đàn em nào khác. Nhận thấy có điều gì đó không đúng, Nguyên Phong nâng cao cảnh giác hơn, lúc nào cũng để ý từng ngỏ ngách, dù chỉ là một góc nhỏ, tránh trường hợp bị đánh úp bất ngờ.
Cả nhóm cứ tiếp tục đi như vậy được một lúc, thì nghe thấy có tiếng kêu cứu yếu ớt của một cô gái phát ra từ căn phòng ở gần đó. Kì lạ là ngoài cô gái ấy ra thì cũng không nhìn thấy bất kỳ một người nào ở đây. Nguyên Phong dẫn theo người tiến đến và dùng chân đạp cửa để đi vào bên trong. Trước mắt anh là Xuyến Chi, cô đang ngồi co rúm ở một góc tường với một chiếc váy ngủ mỏng tang, trên cơ thể đầy những dấu vết bầm tím, có lẽ vừa có chuyện gì rất đau đớn và khủng khiếp đã xảy ra với Xuyến Chi. Nhìn thấy Nguyên Phong, cô đưa bàn tay run lẩy bẩy ra cầu cứu với giọng nói mệt mỏi.
- Nguyên... Phong... Nguyên Phong... làm ơn... đưa tôi đi cùng với!
- Cô gái này bị làm sao vậy đại ca, quần áo thì mặc như không mặc, lại còn đầy vết thương trên người.- Một đàn em của Nguyên Phong nói.
- Có khi nào đây là một cái bẫy không?... Đại ca khoan đi đến gần nhé!
- Nguyên... Phong... làm ơn cứu... tôi... cứu... cứu với. - Xuyến Chi tiếp tục cầu cứu.
- Sao cô lại thành ra như thế này?- Nguyên Phong hỏi.
- Khoan nói đến chuyện này... đưa tôi đi cùng với. Tôi phải rời khỏi đây... các người cũng vậy...
- Cô muốn gì?
Bầy chó sói đã được thả ra... khỏi chuồng rồi. Bọn chúng đã bị bỏ đói cả tuần nay, tất cả chúng ta chính là thức ăn của chúng nó. Hơn nữa, những con chó sói đực đã được tiêm thuốc kích dục. Không... tôi không muốn... tôi không muốn làm chuyện như thế với chúng nó đâu... - Xuyến Chi vừa nói vừa khóc, cô cố gắng dùng hết sức lực còn lại để trườn về phía Nguyên Phong.
- Gì chứ? Đó chính là lý do chúng ta không nhìn thấy bất kỳ tên đàn em nào của Nhất Trung ở quanh đây.- Một đàn em của Nguyên Phong hốt hoảng.
- Hừm... thật mất nhân tính mà. Tên này đúng là hơn cả cầm thú. - Nguyên Phong nói.
- Vậy giờ chúng ta làm sao đây đại ca.
- Trước tiên, tìm gì khoác lên người của cô ta đi, rồi đưa đi cùng với chúng ta. Không thể thấy chết mà không cứu được.
Xuyến Chi được Nguyên Phong đưa đi cùng, nhưng có lẽ đã không còn kịp nữa. Bọn chó sói đói khát đã đánh hơi được mùi thịt và tìm đến. Cả trăm con chó lần lượt kéo nhau chạy đến, vây kín hết lối ra vào của căn phòng. Bọn chúng với ánh mắt điên dại đỏ rực và bộ nanh sắc nhọn, cứ khè khè trông thật đáng sợ.
Chẳng bao lâu, cả nhóm của Nguyên Phong đã bị dồn hết vào sát chân tường. Một số con khác được tiêm thuốc kích dục, đánh hơi được mùi gái đã bắt đầu mất kiểm soát, chúng lao vào tấn công và đã có một số anh em của nhóm Nguyên Phong bắt đầu cầm dao, cầm súng xông ra đánh trả. Những con chó sói hung tợn lần lượt bị hạ gục, nhưng số lượng bọn chó quá đông, còn nhóm người của Nguyên Phong chỉ có vài chục người. Chống cự được một lúc thì những người đó bắt đầu thấm mệt và trong một phút bất cẩn đã trở thành mồi ăn của bọn chó.
Nhìn những người anh em thân tín của mình lần lượt bị ăn thịt ngay trước mắt, Nguyên Phong không thể đứng yên nữa, anh ta cho Xuyến Chi ngồi ở một góc tường rồi rút súng ra chiến đấu cùng những người còn lại. Một lúc sau, với sự nổ lực, cả nhóm cơ bản đã kiểm soát được tình hình, bọn chó bây giờ chỉ còn lại vài con và nhóm người của Nguyên Phong bây giờ cũng chỉ còn lại hơn mười người còn sống sót, nhưng không một ai còn lành lặn, có người bị mất tay, có người bị mất chân, nhẹ nhất cũng bị cào vài đường trên cơ thể.
Số còn lại toàn bộ đã trở thành mồi ăn cho bọn chó. Căn phòng bây giờ đầy mùi máu tanh, một cảnh tượng không thể nào kinh hãi hơn. Đây thật sự rất đúng với những gì Nhất Trung đã nói, sẽ biến tầng hầm này trở thành địa ngục dành riêng cho nhóm người của Lạc Thiên.
- Cháu đừng sợ, bác là ba của Lạc Thiên. Bác đến đây chỉ muốn đưa cháu ra ngoài.
- Vậy... Lạc Thiên đã đến đây rồi sao bác. Không được đâu, bác mau kêu anh ấy quay về đi, đừng đi xuống tầng hầm, đó là một cái bẫy.
- Sao chứ, nhưng nó cùng với một nhóm người đã đi xuống bên dưới rồi.
- Như thế thì nguy rồi...
- Nguy như thế nào? Cháu nói rõ cho bác nghe xem?
- Cháu cũng không rõ lắm, nhưng nghe hai tên kia nói là sau khi Lạc Thiên đi xuống tầng hầm sẽ khóa cửa lại từ bên ngoài, không cho bất kì ai ra vào tầng hầm nữa. Nhất Trung đã đưa toàn bộ người của hắn và thuê thêm một số tên giang hồ khét tiếng, đồng thời thả hết đàn chó đang nuôi đã bị bỏ đói cả tuần, để chúng tự do đi lang thang bên dưới. Cháu nghe nói, Nhất Trung sẽ biến tầng hầm thành địa ngục không có lối ra dành cho Lạc Thiên. Vì vậy, bác hãy mau bảo Lạc Thiên và mọi người quay trở lại đi, đừng đi xuống đó, nguy hiểm lăm.
- Nhưng... bây giờ có lẽ đã muộn rồi, Lạc Thiên và người của nó đã đi xuống dưới. Phải làm sao đây?
- Chìa khóa... chúng ta hãy đi tìm chìa khóa đi bác.
- Phải... nhưng trước tiên để bác mở trói cho cháu.
Ông Lý đang cố mở trói cho Mỹ An, cuối cùng thì cũng cứu được cô nàng. Trong lúc cả hai định rời đi, thì họ nghe thấy tiếng động phát ra từ ngoài cửa.
Hai tên đàn em của Nhất Trung dẫn theo Diễm Bích đang bất tỉnh đi vào bên trong. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Mỹ An quay trở lại ngồi trên ghế dài, bắt chéo hai tay đưa ra sau lưng, giả vờ đang bị trói. Còn ông Lý thì nhanh chóng nấp sau cánh cửa, chờ khi hai tên kia không để ý thì lén trốn ra bên ngoài và đi tìm chìa khóa giải cứu Lạc Thiên. Hai tên du côn đặt Diễm Bích ngồi cạnh Mỹ An, sau đó nhìn cả hai với ánh mắt đáng sợ rồi quay sang trò chuyện cùng nhau.
- Con bé bên này là đồ chơi của đại ca, còn cô tiểu thư tên Diễm Bích này là của anh em mình hạ hạ.
- Nghĩ tới thôi là thấy sung sướng rồi, khỏi cần làm gì luôn ha ha.
- Mà... nhắc mới nhớ, hai thằng kia đâu?
- Ờ... phải hạ, chắc lại trốn đi chơi rồi. Kiểu này tao phải nói lại với đại ca, cho hai thằng đó khỏi hưởng thụ. Chỉ cho hai thắng mình thôi ha ha.
- Được... được, hợp lý. Càng ít càng đỡ phải tranh giành ha ha.
Hiện tại nhóm của Nguyên Phong đã di chuyển đến tầng hầm bằng cánh cửa bí mật, nhưng lạ là suốt chặng đường ngoại trừ mấy tên lính canh cửa ra thì không nhìn thấy bất kỳ tên đàn em nào khác. Nhận thấy có điều gì đó không đúng, Nguyên Phong nâng cao cảnh giác hơn, lúc nào cũng để ý từng ngỏ ngách, dù chỉ là một góc nhỏ, tránh trường hợp bị đánh úp bất ngờ.
Cả nhóm cứ tiếp tục đi như vậy được một lúc, thì nghe thấy có tiếng kêu cứu yếu ớt của một cô gái phát ra từ căn phòng ở gần đó. Kì lạ là ngoài cô gái ấy ra thì cũng không nhìn thấy bất kỳ một người nào ở đây. Nguyên Phong dẫn theo người tiến đến và dùng chân đạp cửa để đi vào bên trong. Trước mắt anh là Xuyến Chi, cô đang ngồi co rúm ở một góc tường với một chiếc váy ngủ mỏng tang, trên cơ thể đầy những dấu vết bầm tím, có lẽ vừa có chuyện gì rất đau đớn và khủng khiếp đã xảy ra với Xuyến Chi. Nhìn thấy Nguyên Phong, cô đưa bàn tay run lẩy bẩy ra cầu cứu với giọng nói mệt mỏi.
- Nguyên... Phong... Nguyên Phong... làm ơn... đưa tôi đi cùng với!
- Cô gái này bị làm sao vậy đại ca, quần áo thì mặc như không mặc, lại còn đầy vết thương trên người.- Một đàn em của Nguyên Phong nói.
- Có khi nào đây là một cái bẫy không?... Đại ca khoan đi đến gần nhé!
- Nguyên... Phong... làm ơn cứu... tôi... cứu... cứu với. - Xuyến Chi tiếp tục cầu cứu.
- Sao cô lại thành ra như thế này?- Nguyên Phong hỏi.
- Khoan nói đến chuyện này... đưa tôi đi cùng với. Tôi phải rời khỏi đây... các người cũng vậy...
- Cô muốn gì?
Bầy chó sói đã được thả ra... khỏi chuồng rồi. Bọn chúng đã bị bỏ đói cả tuần nay, tất cả chúng ta chính là thức ăn của chúng nó. Hơn nữa, những con chó sói đực đã được tiêm thuốc kích dục. Không... tôi không muốn... tôi không muốn làm chuyện như thế với chúng nó đâu... - Xuyến Chi vừa nói vừa khóc, cô cố gắng dùng hết sức lực còn lại để trườn về phía Nguyên Phong.
- Gì chứ? Đó chính là lý do chúng ta không nhìn thấy bất kỳ tên đàn em nào của Nhất Trung ở quanh đây.- Một đàn em của Nguyên Phong hốt hoảng.
- Hừm... thật mất nhân tính mà. Tên này đúng là hơn cả cầm thú. - Nguyên Phong nói.
- Vậy giờ chúng ta làm sao đây đại ca.
- Trước tiên, tìm gì khoác lên người của cô ta đi, rồi đưa đi cùng với chúng ta. Không thể thấy chết mà không cứu được.
Xuyến Chi được Nguyên Phong đưa đi cùng, nhưng có lẽ đã không còn kịp nữa. Bọn chó sói đói khát đã đánh hơi được mùi thịt và tìm đến. Cả trăm con chó lần lượt kéo nhau chạy đến, vây kín hết lối ra vào của căn phòng. Bọn chúng với ánh mắt điên dại đỏ rực và bộ nanh sắc nhọn, cứ khè khè trông thật đáng sợ.
Chẳng bao lâu, cả nhóm của Nguyên Phong đã bị dồn hết vào sát chân tường. Một số con khác được tiêm thuốc kích dục, đánh hơi được mùi gái đã bắt đầu mất kiểm soát, chúng lao vào tấn công và đã có một số anh em của nhóm Nguyên Phong bắt đầu cầm dao, cầm súng xông ra đánh trả. Những con chó sói hung tợn lần lượt bị hạ gục, nhưng số lượng bọn chó quá đông, còn nhóm người của Nguyên Phong chỉ có vài chục người. Chống cự được một lúc thì những người đó bắt đầu thấm mệt và trong một phút bất cẩn đã trở thành mồi ăn của bọn chó.
Nhìn những người anh em thân tín của mình lần lượt bị ăn thịt ngay trước mắt, Nguyên Phong không thể đứng yên nữa, anh ta cho Xuyến Chi ngồi ở một góc tường rồi rút súng ra chiến đấu cùng những người còn lại. Một lúc sau, với sự nổ lực, cả nhóm cơ bản đã kiểm soát được tình hình, bọn chó bây giờ chỉ còn lại vài con và nhóm người của Nguyên Phong bây giờ cũng chỉ còn lại hơn mười người còn sống sót, nhưng không một ai còn lành lặn, có người bị mất tay, có người bị mất chân, nhẹ nhất cũng bị cào vài đường trên cơ thể.
Số còn lại toàn bộ đã trở thành mồi ăn cho bọn chó. Căn phòng bây giờ đầy mùi máu tanh, một cảnh tượng không thể nào kinh hãi hơn. Đây thật sự rất đúng với những gì Nhất Trung đã nói, sẽ biến tầng hầm này trở thành địa ngục dành riêng cho nhóm người của Lạc Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.