Chương 50
Mộc Kim An
02/06/2022
Nụ hôn này mang theo mùi rượu.
Kỷ Hạ hoảng sợ, cô còn chưa khép miệng lại đã bị Phó Ninh Tất đã chiếm lấy môi cô.
“Ưm…” Kỷ Hạ cau mày, vì mùi rượu quá nồng làm cô cũng say theo.
Đôi mắt cô long lanh, hai má cũng hồng hồng, y như đang say rượu.
Hai người đứng ở chỗ cửa lối thoát hiểm, Kỷ Hạ không chắc có người khác không, cô muốn bảo Phó Ninh Tất dừng lại nhưng anh đang động tình, chắc chắn không chịu.
Nụ hôn này kéo dài tận 5 phút.
Đột nhiên Kỷ Hạ thấy có người cách đấy mấy mét, cô hoảng hốt đẩy anh ra.
“Có người kìa……”
Người này không phải là ai khác, chính là Hà Huệ Đình.
Kỷ Hạ thấy cô ta, sắc mặt cô lập tức biến đổi, gương mặt đỏ như tôm luộc.
Hà Huệ Đình nhìn Kỷ Hạ, cô ta đã nghe kể chuyện của Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất nhưng vẫn một mực không tin, mà lúc nhìn thấy cảnh này, đầu óc như muốn nổ tung.
Phó Ninh Tất phát hiện có người ở gần đó, anh vô thức ôm Kỷ Hạ vào trong lòng, anh nghiêng đầu nhìn qua nhưng chẳng thấy ai cả.
Kỷ Hạ ở trong lòng ngực Phó Ninh Tất tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô véo một bên hông anh, Phó Ninh Tất kêu đau không ngừng kêu ca.
“Em đã bảo là có người khác rồi mà anh còn không chịu dừng.” Kỷ Hạ oán giận nhìn Phó Ninh Tất.
Anh sờ eo mình, chột dạ bảo, “Chuyện này không thể bảo dừng là dừng ngay được.”
“Anh biết vừa nãy em thấy ai không?” Kỷ Hạ trừng mắt lườm anh.
Phó Ninh Tất mơ màng nhìn cô: “Ai thế?”
“Hà Huệ Đình.” Kỷ Hạ lạnh lùng đáp.
“Ai cơ?” Phó Ninh Tất càng thêm mơ hồ, “Anh không nhớ.”
Kỷ Hạ nhìn mặt anh, thấy dáng vẻ này như là nói thật, “Là bạn cùng lớp…”
Phó Ninh Tất gãi đầu, “Thật không vậy? Sao anh không có tí ấn tượng gì hết.”
Kỷ Hạ nhìn anh, cô định đi về phòng bao thì Phó Ninh Tất kéo tay cô lại, “Anh làm gì thế?”
“Không về nữa, bọn mình đi chơi đi.” Phó Ninh Tất nói.
Kỷ Hạ hất tay anh ra, “Không đi đâu, người anh toàn mùi rượu thôi, với cả em phải về, nếu không thì sẽ trễ chuyến đấy.”
Ánh mắt Phó Ninh Tất sáng ngời, lập tức bảo: “Hay là em ở nhà anh đi, mẹ anh mong ngóng em lắm rồi đó.”
Kỷ Hạ híp mắt nhìn anh: “Đừng hòng.”
Lúc đi về, cho dù Phó Ninh Tất muốn giữ cô lại nhưng Kỷ Hạ vẫn không đồng ý, còn dọa anh, “Bà nội em mà biết em qua đêm ở nhà bạn nam nào đó sẽ đánh gãy chân em đấy.”
Phó Ninh Tất ngẫm lại, tí chuyện này mà không nhịn được thì nói gì đến chuyện lớn, cuối cùng anh cũng chịu từ bỏ, nhưng chắc chắn không phải vì anh sợ.
***
Sắp đến Tết, trong thôn toàn là tiếng pháo đón chờ một năm mới an khang thịnh vượng.
Chiều ngày 30 Tết, bà nội và thím hai làm bữa cơm tất nhiên, chú hai dán câu đối, Kỷ Hạ đứng cạnh hỗ trợ.
“Kỷ Đông Lịch, Thu Thu mới khỏi ốm xong, em đừng đùa nó nữa.” Kỷ Hạ nhìn cậu nhóc chơi với Thu Thu, bảo.
Thu Thu là chú chó con màu trắng mà chú hai mang về, trông rất ngoan ngoãn. Mấy hôm trước nó bị ốm, mệt mỏi ủ rũ nằm một góc, sau khi uống thuốc thú y mới đỡ hơn.
Kỷ Đông Lịch cứ trêu chú chó con, Kỷ Hạ hắng giọng ngăn cậu nhóc lại.
“Không sao đâu chị, em thích chơi với nó lắm.” Cậu nhóc vừa dứt lời thì nắm lấy hai chân trước của chú chó con, bắt nó đi theo mình.
Hai mắt Thu Thu khép lại, căn bản không có tí hứng thú nào, cậu nhóc lại nói, “Chị cứ để em chơi với nó đi, thích mà.”
Kỷ Hạ ôm chú chó từ tay Kỷ Đông Lịch, cô đặt nó vào chuồng, bảo: “Em đừng động vào nó nữa, không phải em muốn thay quần áo mới à? Mau đi đi.”
“Em đã lớn từng này rồi, không thích quần áo mới nữa đâu.” Kỷ Đông Lịch lười biếng bảo.
Kỷ Hạ yên lặng nhìn cậu nhóc, đúng là lớn rồi không dễ lừa như trước nữa.
“Anh Phó bảo sang năm sẽ dẫn em tới thành phố Đồng, còn nói sẽ đi chơi với em nữa, chị có muốn đi không?” Đột nhiên cậu nhóc nói.
Kỷ Hạ nhìn vào nhà, may mà chú hai đâu đâu mất rồi, cô thở phào một hơi, đi tới bên cạnh cậu nhóc, “Em nói nhỏ thôi, với cả hai người thân nhau từ lúc nào thế?”
Kỷ Đông Lịch xoa xoa đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Hai người đều học đại học rồi sao còn phải giữ bí mật, bà nội sẽ không mắng chị đâu.”
“Em chỉ cần chăm chỉ học tập là được, không khiến phải nhọc lòng chuyện của chị.” Kỷ Hạ lườm cậu nhóc.
Kỷ Đông Lịch bĩu môi: “Nhưng mà anh Phó bảo sẽ đến đây mà.”
“Anh ấy nói với em hả?” Kỷ Hạ cúi đầu nhìn Kỷ Đông Lịch.
“Vâng, nói nhiều lắm.” Kỷ Đông Lịch không biết mình đã bán đứng Phó Ninh Tất.
Kỷ Hạ hỏi: “Vậy em trả lời sao?”
“Em nói nhà mình ở đâu cho anh ý nghe, nhưng mà anh Phó không tìm thấy đâu.” Kỷ Đông Lịch hồn nhiên đáp.
Kỷ Hạ kiềm chế không đánh cậu nhóc, cắn răng bảo, “Cái gì em cũng kể với Phó Ninh Tất à…”
Kỷ Đông Lịch sợ rụt cổ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Oa, mùi gì thơm quá đi, chắc là bà nội với mẹ em nấu xong rồi, để em qua xem nhá.”
Cậu nhóc vừa dứt lời thì đã vội vàng chạy như bay.
Kỷ Hạ hậm hực không vui tí nào.
***
Đến xế chiều, tiếng pháo mừng năm mới vang lên khắp nơi nơi, cũng tới giờ ăn cơm tất niên rồi.
Nhà Kỷ Hạ ăn muộn hơn, chú hai đứng ngoài cổng treo pháo đỏ, Kỷ Đông Lịch chạy tới xem, Kỷ Hạ ở trong nhà bày bát đũa.
“Hạ Hạ, sao cháu không mua quần áo mới?” Thím hai bưng đồ lên, hỏi cô.
Kỷ Hạ cười cười: “Cháu không phải là trẻ con nữa nên không cần quần áo mới đâu ạ.”
“Từ lúc Đông Lịch được nghỉ học đã mè nheo đòi mua giày đá bóng mới rồi.” Thím hai thở dài nói.
Kỷ Hạ nhớ lại đôi giày Kỷ Đông Lịch đeo, cô còn tưởng năm nay cậu nhóc thay đổi, hóa ra đã đeo đồ mới từ lâu rồi.
Năm người ngồi quanh bàn cơm, Kỷ Hạ ngồi cạnh Kỷ Đông Lịch, chú hai thím hai ngồi đối diện, còn bà nội ngồi ở đầu bàn, một nhà vui vẻ ăn cơm.
“Đông Lịch, năm sau phải cố gắng học hành hơn đó nhé.” Bà nội mỉm cười, đưa cho cậu nhóc một chiếc lì xì.
Kỷ Đông Lịch vui sướng không thôi, “Bà nội, bà không cần mừng tuổi cho cháu đâu.” Nhưng cậu nhóc nói một đằng lại làm một nẻo, vội vàng nhận lấy.
Thím hai trách yêu, “Thế thì con đừng cầm nữa.”
Kỷ Đông Lịch không mở ra xem, cậu nhóc bỏ lì xì vào túi, cười tủm tỉm, “Cháu cảm ơn bà ạ.”
Cậu nhóc không để ý bà nội mừng tuổi nhiều hay ít, tiền nong cũng không phải là điều quan trọng nhất, Tết nhất là phải vui vẻ hạnh phúc.
Thấy bà nội cầm bao lì xì khác, Kỷ Hạ vội vàng ngăn lại, “Cháu không cần lì xì đâu, bà nội cứ giữ lại đi.” Tiền cô tiêu cũng là tiền của bà, vậy nên cô không nhận.
Thím hai biết Kỷ Hạ hiểu chuyện, thím nhét bao lì xì vào túi cô, “Đây là thím mừng tuổi cháu, tuy là chẳng đáng gì nhưng nhất định phải nhận.”
Kỷ Hạ còn định từ chối, nhưng thấy bà nội gật đầu với mình, cô nói, “Cháu cảm ơn thím nhiều.”
“Cảm ơn gì chứ, thích gì thì mua nhé.”
Ánh mắt Kỷ Đông Lịch đầy chờ mong nhìn mẹ mình, gãi đầu bảo, “Mẹ, thế lì xì của con đâu?”
“Con?” Thím hai khịt mũi, “Thành thích thi cuối kì của con tệ như thế mà còn muốn lì xì hả? Nếu không phải Hạ Hạ ngăn mẹ lại thì con đã được trận no đòn rồi.”
Kỷ Đông Lịch: “……”
Ôi chuyện xa lắc xa lơ rồi mà mẹ còn nhớ, đúng là đàn bà lòng dạ hẹp hòi…
Kỷ Đông Lịch buồn bực, bà nội gắp cho cậu nhóc một miếng đùi gà, cậu nhóc mỉm cười, bảo: “Vẫn là bà nội thương cháu nhất.”
Tuy thím hai nói vậy nhưng vẫn mừng tuổi cho cậu nhóc, dặn dò: “Sang năm học hành cho hẳn hoi tử tế vào đấy.”
“Con biết rồi ạ.” Kỷ Đông Lịch cất lì xì đi, gật đầu đáp.
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Ngoài cửa có tiếng pháo vang đùng đoàng, trong nhà lại ngập tràn trong tiếng nói cười vui vẻ.
***
Ăn xong bữa cơm tất niên cũng tới tối muộn, Kỷ Hạ dọn dẹp xong chuẩn bị lên giường nằm, bà nội mới từ nhà thím hai về, bà đi thẳng vào phòng cô.
“Bà nội, sao vậy ạ?” Kỷ Hạ mới lên giường thì bà bước vào.
Bà nội cầm bao lì xì đưa cho cô, “Cháu cầm đi, phải có không khí Tết nhất chứ.”
Kỷ Hạ do dự, thực sự cô không muốn nhận, “Cháu vào đại học rồi, cũng 20 tuổi rồi này, không còn là trẻ con nữa.”
“Cháu nói linh tinh gì thế, trong mắt bà cháu mãi mãi chỉ là một đứa trẻ thôi.” Bà nhét lì xì vào tay cô, “Cháu vẫn chưa kết hôn, vẫn là trẻ con.”
Kỷ Hạ thấy hơi xót xa, cô ôm bà nội, “Bà ơi, năm mới chúc bà của cháu luôn luôn mạnh khỏe bình an nha.”
Lúc nhỏ cô rất mong chờ tới năm mới, sau này lại không thích nữa, vì cô biết, một năm mới đến thì bà nội lại già thêm một tuổi.
Bà nội vỗ lưng cô, “Yên tâm, bà sẽ sống tới lúc cháu đi lấy chồng đấy.”
Đột nhiên cô muốn nói cho bà nghe chuyện mình yêu đương với Phó Ninh Tất nhưng rồi lại thôi.
Yêu đương khác với kết hôn, cô không biết mối tình này sẽ đi về đâu.
Lúc bà về phòng, Kỷ Hạ gọi cho Phó Ninh Tất, điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy.
Phó Ninh Tất lải nhải không ngừng, “Alo, Kỷ Hạ, anh còn định lát nữa sẽ gọi cho em này, không ngờ em lại gọi trước. Năm mới vui vẻ nha, tối nay em ăn gì thế? Mẹ anh nấu nhiều món lắm, em có muốn ăn không, muốn ăn thì tới đây đi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kỷ Hạ khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Phó Ninh Tất, em đã nói em rất thích anh chưa?”
——-
Kỷ Hạ hoảng sợ, cô còn chưa khép miệng lại đã bị Phó Ninh Tất đã chiếm lấy môi cô.
“Ưm…” Kỷ Hạ cau mày, vì mùi rượu quá nồng làm cô cũng say theo.
Đôi mắt cô long lanh, hai má cũng hồng hồng, y như đang say rượu.
Hai người đứng ở chỗ cửa lối thoát hiểm, Kỷ Hạ không chắc có người khác không, cô muốn bảo Phó Ninh Tất dừng lại nhưng anh đang động tình, chắc chắn không chịu.
Nụ hôn này kéo dài tận 5 phút.
Đột nhiên Kỷ Hạ thấy có người cách đấy mấy mét, cô hoảng hốt đẩy anh ra.
“Có người kìa……”
Người này không phải là ai khác, chính là Hà Huệ Đình.
Kỷ Hạ thấy cô ta, sắc mặt cô lập tức biến đổi, gương mặt đỏ như tôm luộc.
Hà Huệ Đình nhìn Kỷ Hạ, cô ta đã nghe kể chuyện của Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất nhưng vẫn một mực không tin, mà lúc nhìn thấy cảnh này, đầu óc như muốn nổ tung.
Phó Ninh Tất phát hiện có người ở gần đó, anh vô thức ôm Kỷ Hạ vào trong lòng, anh nghiêng đầu nhìn qua nhưng chẳng thấy ai cả.
Kỷ Hạ ở trong lòng ngực Phó Ninh Tất tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô véo một bên hông anh, Phó Ninh Tất kêu đau không ngừng kêu ca.
“Em đã bảo là có người khác rồi mà anh còn không chịu dừng.” Kỷ Hạ oán giận nhìn Phó Ninh Tất.
Anh sờ eo mình, chột dạ bảo, “Chuyện này không thể bảo dừng là dừng ngay được.”
“Anh biết vừa nãy em thấy ai không?” Kỷ Hạ trừng mắt lườm anh.
Phó Ninh Tất mơ màng nhìn cô: “Ai thế?”
“Hà Huệ Đình.” Kỷ Hạ lạnh lùng đáp.
“Ai cơ?” Phó Ninh Tất càng thêm mơ hồ, “Anh không nhớ.”
Kỷ Hạ nhìn mặt anh, thấy dáng vẻ này như là nói thật, “Là bạn cùng lớp…”
Phó Ninh Tất gãi đầu, “Thật không vậy? Sao anh không có tí ấn tượng gì hết.”
Kỷ Hạ nhìn anh, cô định đi về phòng bao thì Phó Ninh Tất kéo tay cô lại, “Anh làm gì thế?”
“Không về nữa, bọn mình đi chơi đi.” Phó Ninh Tất nói.
Kỷ Hạ hất tay anh ra, “Không đi đâu, người anh toàn mùi rượu thôi, với cả em phải về, nếu không thì sẽ trễ chuyến đấy.”
Ánh mắt Phó Ninh Tất sáng ngời, lập tức bảo: “Hay là em ở nhà anh đi, mẹ anh mong ngóng em lắm rồi đó.”
Kỷ Hạ híp mắt nhìn anh: “Đừng hòng.”
Lúc đi về, cho dù Phó Ninh Tất muốn giữ cô lại nhưng Kỷ Hạ vẫn không đồng ý, còn dọa anh, “Bà nội em mà biết em qua đêm ở nhà bạn nam nào đó sẽ đánh gãy chân em đấy.”
Phó Ninh Tất ngẫm lại, tí chuyện này mà không nhịn được thì nói gì đến chuyện lớn, cuối cùng anh cũng chịu từ bỏ, nhưng chắc chắn không phải vì anh sợ.
***
Sắp đến Tết, trong thôn toàn là tiếng pháo đón chờ một năm mới an khang thịnh vượng.
Chiều ngày 30 Tết, bà nội và thím hai làm bữa cơm tất nhiên, chú hai dán câu đối, Kỷ Hạ đứng cạnh hỗ trợ.
“Kỷ Đông Lịch, Thu Thu mới khỏi ốm xong, em đừng đùa nó nữa.” Kỷ Hạ nhìn cậu nhóc chơi với Thu Thu, bảo.
Thu Thu là chú chó con màu trắng mà chú hai mang về, trông rất ngoan ngoãn. Mấy hôm trước nó bị ốm, mệt mỏi ủ rũ nằm một góc, sau khi uống thuốc thú y mới đỡ hơn.
Kỷ Đông Lịch cứ trêu chú chó con, Kỷ Hạ hắng giọng ngăn cậu nhóc lại.
“Không sao đâu chị, em thích chơi với nó lắm.” Cậu nhóc vừa dứt lời thì nắm lấy hai chân trước của chú chó con, bắt nó đi theo mình.
Hai mắt Thu Thu khép lại, căn bản không có tí hứng thú nào, cậu nhóc lại nói, “Chị cứ để em chơi với nó đi, thích mà.”
Kỷ Hạ ôm chú chó từ tay Kỷ Đông Lịch, cô đặt nó vào chuồng, bảo: “Em đừng động vào nó nữa, không phải em muốn thay quần áo mới à? Mau đi đi.”
“Em đã lớn từng này rồi, không thích quần áo mới nữa đâu.” Kỷ Đông Lịch lười biếng bảo.
Kỷ Hạ yên lặng nhìn cậu nhóc, đúng là lớn rồi không dễ lừa như trước nữa.
“Anh Phó bảo sang năm sẽ dẫn em tới thành phố Đồng, còn nói sẽ đi chơi với em nữa, chị có muốn đi không?” Đột nhiên cậu nhóc nói.
Kỷ Hạ nhìn vào nhà, may mà chú hai đâu đâu mất rồi, cô thở phào một hơi, đi tới bên cạnh cậu nhóc, “Em nói nhỏ thôi, với cả hai người thân nhau từ lúc nào thế?”
Kỷ Đông Lịch xoa xoa đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Hai người đều học đại học rồi sao còn phải giữ bí mật, bà nội sẽ không mắng chị đâu.”
“Em chỉ cần chăm chỉ học tập là được, không khiến phải nhọc lòng chuyện của chị.” Kỷ Hạ lườm cậu nhóc.
Kỷ Đông Lịch bĩu môi: “Nhưng mà anh Phó bảo sẽ đến đây mà.”
“Anh ấy nói với em hả?” Kỷ Hạ cúi đầu nhìn Kỷ Đông Lịch.
“Vâng, nói nhiều lắm.” Kỷ Đông Lịch không biết mình đã bán đứng Phó Ninh Tất.
Kỷ Hạ hỏi: “Vậy em trả lời sao?”
“Em nói nhà mình ở đâu cho anh ý nghe, nhưng mà anh Phó không tìm thấy đâu.” Kỷ Đông Lịch hồn nhiên đáp.
Kỷ Hạ kiềm chế không đánh cậu nhóc, cắn răng bảo, “Cái gì em cũng kể với Phó Ninh Tất à…”
Kỷ Đông Lịch sợ rụt cổ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Oa, mùi gì thơm quá đi, chắc là bà nội với mẹ em nấu xong rồi, để em qua xem nhá.”
Cậu nhóc vừa dứt lời thì đã vội vàng chạy như bay.
Kỷ Hạ hậm hực không vui tí nào.
***
Đến xế chiều, tiếng pháo mừng năm mới vang lên khắp nơi nơi, cũng tới giờ ăn cơm tất niên rồi.
Nhà Kỷ Hạ ăn muộn hơn, chú hai đứng ngoài cổng treo pháo đỏ, Kỷ Đông Lịch chạy tới xem, Kỷ Hạ ở trong nhà bày bát đũa.
“Hạ Hạ, sao cháu không mua quần áo mới?” Thím hai bưng đồ lên, hỏi cô.
Kỷ Hạ cười cười: “Cháu không phải là trẻ con nữa nên không cần quần áo mới đâu ạ.”
“Từ lúc Đông Lịch được nghỉ học đã mè nheo đòi mua giày đá bóng mới rồi.” Thím hai thở dài nói.
Kỷ Hạ nhớ lại đôi giày Kỷ Đông Lịch đeo, cô còn tưởng năm nay cậu nhóc thay đổi, hóa ra đã đeo đồ mới từ lâu rồi.
Năm người ngồi quanh bàn cơm, Kỷ Hạ ngồi cạnh Kỷ Đông Lịch, chú hai thím hai ngồi đối diện, còn bà nội ngồi ở đầu bàn, một nhà vui vẻ ăn cơm.
“Đông Lịch, năm sau phải cố gắng học hành hơn đó nhé.” Bà nội mỉm cười, đưa cho cậu nhóc một chiếc lì xì.
Kỷ Đông Lịch vui sướng không thôi, “Bà nội, bà không cần mừng tuổi cho cháu đâu.” Nhưng cậu nhóc nói một đằng lại làm một nẻo, vội vàng nhận lấy.
Thím hai trách yêu, “Thế thì con đừng cầm nữa.”
Kỷ Đông Lịch không mở ra xem, cậu nhóc bỏ lì xì vào túi, cười tủm tỉm, “Cháu cảm ơn bà ạ.”
Cậu nhóc không để ý bà nội mừng tuổi nhiều hay ít, tiền nong cũng không phải là điều quan trọng nhất, Tết nhất là phải vui vẻ hạnh phúc.
Thấy bà nội cầm bao lì xì khác, Kỷ Hạ vội vàng ngăn lại, “Cháu không cần lì xì đâu, bà nội cứ giữ lại đi.” Tiền cô tiêu cũng là tiền của bà, vậy nên cô không nhận.
Thím hai biết Kỷ Hạ hiểu chuyện, thím nhét bao lì xì vào túi cô, “Đây là thím mừng tuổi cháu, tuy là chẳng đáng gì nhưng nhất định phải nhận.”
Kỷ Hạ còn định từ chối, nhưng thấy bà nội gật đầu với mình, cô nói, “Cháu cảm ơn thím nhiều.”
“Cảm ơn gì chứ, thích gì thì mua nhé.”
Ánh mắt Kỷ Đông Lịch đầy chờ mong nhìn mẹ mình, gãi đầu bảo, “Mẹ, thế lì xì của con đâu?”
“Con?” Thím hai khịt mũi, “Thành thích thi cuối kì của con tệ như thế mà còn muốn lì xì hả? Nếu không phải Hạ Hạ ngăn mẹ lại thì con đã được trận no đòn rồi.”
Kỷ Đông Lịch: “……”
Ôi chuyện xa lắc xa lơ rồi mà mẹ còn nhớ, đúng là đàn bà lòng dạ hẹp hòi…
Kỷ Đông Lịch buồn bực, bà nội gắp cho cậu nhóc một miếng đùi gà, cậu nhóc mỉm cười, bảo: “Vẫn là bà nội thương cháu nhất.”
Tuy thím hai nói vậy nhưng vẫn mừng tuổi cho cậu nhóc, dặn dò: “Sang năm học hành cho hẳn hoi tử tế vào đấy.”
“Con biết rồi ạ.” Kỷ Đông Lịch cất lì xì đi, gật đầu đáp.
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Ngoài cửa có tiếng pháo vang đùng đoàng, trong nhà lại ngập tràn trong tiếng nói cười vui vẻ.
***
Ăn xong bữa cơm tất niên cũng tới tối muộn, Kỷ Hạ dọn dẹp xong chuẩn bị lên giường nằm, bà nội mới từ nhà thím hai về, bà đi thẳng vào phòng cô.
“Bà nội, sao vậy ạ?” Kỷ Hạ mới lên giường thì bà bước vào.
Bà nội cầm bao lì xì đưa cho cô, “Cháu cầm đi, phải có không khí Tết nhất chứ.”
Kỷ Hạ do dự, thực sự cô không muốn nhận, “Cháu vào đại học rồi, cũng 20 tuổi rồi này, không còn là trẻ con nữa.”
“Cháu nói linh tinh gì thế, trong mắt bà cháu mãi mãi chỉ là một đứa trẻ thôi.” Bà nhét lì xì vào tay cô, “Cháu vẫn chưa kết hôn, vẫn là trẻ con.”
Kỷ Hạ thấy hơi xót xa, cô ôm bà nội, “Bà ơi, năm mới chúc bà của cháu luôn luôn mạnh khỏe bình an nha.”
Lúc nhỏ cô rất mong chờ tới năm mới, sau này lại không thích nữa, vì cô biết, một năm mới đến thì bà nội lại già thêm một tuổi.
Bà nội vỗ lưng cô, “Yên tâm, bà sẽ sống tới lúc cháu đi lấy chồng đấy.”
Đột nhiên cô muốn nói cho bà nghe chuyện mình yêu đương với Phó Ninh Tất nhưng rồi lại thôi.
Yêu đương khác với kết hôn, cô không biết mối tình này sẽ đi về đâu.
Lúc bà về phòng, Kỷ Hạ gọi cho Phó Ninh Tất, điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy.
Phó Ninh Tất lải nhải không ngừng, “Alo, Kỷ Hạ, anh còn định lát nữa sẽ gọi cho em này, không ngờ em lại gọi trước. Năm mới vui vẻ nha, tối nay em ăn gì thế? Mẹ anh nấu nhiều món lắm, em có muốn ăn không, muốn ăn thì tới đây đi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Kỷ Hạ khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Phó Ninh Tất, em đã nói em rất thích anh chưa?”
——-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.