Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 29: Do Tôi Quá Khinh Suất Rồi

Mạc Kỳ Y

06/08/2015

- Như vậy có khi còn đẹp hơn cả nữ chính nữa đấy?- Lam Thiên đặt cây son xuống, nhìn tôi đánh giá một lượt. Tôi liếc xéo cô ấy, lạnh lùng nói:

- Ý cậu nói tớ không phải là nữ chính chứ gì, thôi đi, họ mới là nam nữ phụ trong câu chuyện cuộc đời tớ.- tôi hài lòng nhìn mình trong gương, tuy không thể sánh bằng vẻ đẹp kiêu sa của Viên Gia Di, nhưng nhìn tôi lúc này cũng không quá tầm thường.

- Ừ. Mà Tiểu Phong này, cậu có trách Y Thần không?- Lam Thiên nhìn tôi qua gương, dè dặt nói.

Tôi khẽ nhếch mép lên cười. Suy nghĩ một hồi. Trong đầu tôi hiện nên hai con tiểu quỷ nhỏ, một con bận đồ màu đen đỏ, trên đầu có cặp sừng, một con bận đồ màu trắng, sau lưng có thêm một đôi cánh thiên thần.

Con màu đỏ nói: hận chứ, sao lại không hận cho được, bây giờ tôi chỉ muốn đến đó phá tan nát cái buổi lễ đính hôn khỉ gió kia thôi.

Con màu trắng lại nói: thật ra tôi thấy cái cô Gia Di kia thực sự không phải là người xấu, đã vậy còn xinh đẹp dịu dàng, rất xứng đôi với Y Thần, nếu như sau đó hai người có thành đôi, cô ấy sẽ thay tôi chăm sóc cho Y Thần , tôi chỉ mong hắn có thể hạnh phúc, đừng vì ai mà phải ngã gục.

Tôi xem khá nhiều phim, đọc tiểu thuyết cũng không ít. Thường thì trong trường hợp của tôi lúc này, nhân vật nữ bị nam chính bỏ rơi, chuẩn bị kết hôn với một cô gái khác. Cô gái bị bỏ rơi quyết định trang điểm thật đẹp đẽ, lộng lãy cả cô dâu lúc bấy giờ, sau đó xuất hiện giữ chừng, cướp lấy nam chính từ tay nữ phụ. Nam chính cam tâm tình nguyện buông bỏ tất cả, cùng cô gái kia bỏ trốn, sau đó hai người sẽ có một cái kết thúc vô cùng viên mãn. Trọn đời bên nhau.

Nhưng mà, đấy chỉ là những tình tiết dớ dẩn mà tôi tự nghĩ ra mà thôi, đó là ở trong tiểu thuyết, trong phim, đâu thể xảy ra trong đời thực được, với lại, tôi cũng không có đủ can đảm để làm cái chuyện đó.

Tôi đang định trả lời câu hỏi của Lam Thiên, bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên. Tôi cầm điện thoại lên nhìn, là Ngọc Huệ.

- Tiểu Phong, xin lỗi nhé, Tiểu Đường bỗng dưng bị đau bụng, Lãnh Phong lại chưa đi làm về, tớ phải đưa con bé vào viện khám xem sao, không đi cùng mấy cậu được rồi- giọng nói của Ngọc Huệ có chút sốt ruột và lo lắng.

- Ồ, cũng được, không sao cả- tôi bình thản nói.

- Ừ, thế nhé, tớ đi đây, tạm biệt.- nói xong, cô ấy cúp máy luôn. Tôi đảo mắt.

- Sao vậy, con nhỏ Ngọc Huệ có mưu kế gì hay sao, hay lại định dở trò g- Lam Thiên sấn tới hỏi tôi, mắt sáng rực.

- Cô ấy nói không đi được.

- Cái gì? Sao lại thế?- Lam Thiên kinh ngạc hét lên. Lam Thiên mời thêm cả Ngọc Huệ, với Bích Như cùng chúng tôi đến dự buổi lễ đính hôn của Y Thần. Bích Như gần đây có xích mích với gia đình, tôi cũng không biết có chuyện gì, nhưng cô ấy nói là không thể đi được. Còn Ngọc Huệ, cũng không thể đi bởi Tiểu Đường bỗng nhiên bị đau bụng, không biết cô ấy nổi hứng nấu cho con bé cái gì, cho con bé ăn bậy bạ cái gì mà lại ra nông nỗi như vậy.

Tôi thấy nếu như hai người ấy không đi cũng chẳng sao, Lam Thiên rủ họ cùng đi cốt là để tôi đỡ lạc lõng, không may có sốc quá, đứng không vững thì họ cũng có thể đứng sau để đỡ lấy tôi. Họ đúng là quá lo xa rồi.

Nhưng mà, không biết là họ lo thừa thãi, hay là tôi đã quá chủ quan.

Sau khi trang điểm, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi cùng Lam Thiên đi tới nơi tổ chức buổi lễ đính hôn của Y Thần và Giai Di.

Thật ra trước đây, vị trí tập đoàn lớn nhất Châu Á thuộc về Lạc Vương, xong sau đó thiên biến vạn hóa thế nào, vị trí thứ nhất đó lại thuộc về tập đoàn Viên Ân. Mà mặc kệ lớn nhất hay thứ hai, tôi cũng không cần biết, quan trọng là, họ đều là những con người tài hoa giàu có, mà đã giàu có rồi thì bữa tiệc đính hôn này nhất định sẽ phải rất xa xỉ và tuyệt vời. Nếu là bình thường, khi được mời đi dự một bữa tiệc lớn như vậy, đảm bảo tôi sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Thế nhưng lúc này đây, khi mới chỉ ngồi trong xe thôi, tay tôi đã lạnh toát hết cả lên rồi. Nói thật thì bây giờ tôi cảm thấy rất hồi hộp, móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy quá đau đớn.

Lam Thiên nhìn tôi động viên, tôi không biết rằng cô ấy có thực sự hiểu cảm giác lúc này của tôi hay không. Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận bởi quyết định điên rồ này của mình rồi, đáng ra tôi lên ở nhà mới phải. Thà cứ nằm ì trên giường chùm chăn nức nở khóc, còn hơn phải miễn đem theo một chiếc mặt lạ bên mình.

- Tiểu Phong, cậu không sao chứ?- Lam Thiên lo lắng hỏi tôi.- hay là chúng ta về thôi.

Tôi lắc đầu. Lam Thiên thấy tôi cương quyết như vậy, liền đưa tay lên vỗ vai tôi.

- Ừ, lúc vào trong đó, cậu muốn phá phách ra sao cũng được, dù gì tớ cũng chỉ nhận cậu làm chị dâu của tớ thôi. Cái con nhỏ Gia Di đáng ghét đó, tớ thề sẽ không cho nó bước vào trong cửa nhà tớ nửa bước.- Lam Thiên nắm chặt tay dơ lên quyết tâm. Cô ấy không ưa Giai Di, tôi cũng không hiểu vì sao nữa, nhưng cái câu nói ‘dù gì tớ cũng chỉ nhận cậu làm chị dâu của tớ thôi.’ Làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn, tôi cười cười.- Tiểu Phong này, chúng ta vào thôi.

- Uhm.- tôi đáp, rồi theo chân Lam Thiên vào trong,nhà hàng cao cấp là thế, ngay cả nhân viên tiếp tân ở đây mặt mày cũng sáng sủa, nói chuyện cũng vô cùng dễ mến. Chúng tôi đi lên một chiếc thang máy, sau đó dừng lại ở tầng hai. Anh chàng tiếp tân dẫn đường máy móc đưa tay ra tỏ ý mời chúng tôi đi tiếp, Lam Thiên kéo kéo tay tôi lôi ra ngoài. Chúng tôi lại tiếp tục đi dọc theo một cái hành lang rộng rãi, sàn được lát bằng loại đá gì thì tôi không biết, nhưng nó rất sạch sẽ và sáng bóng, tuy đế giày nện xuống nền kêu lên những tiếng động rất trong trẻo. Nhưng tôi lại có cảm giác giống như mình đang bước đi trên một chiếc thuyền nhỏ bé tựa lá liễu, chên vênh chếch choáng, lo lo sợ sợ sóng quá to thuyền bị lật.

Cuối cùng chúng tôi cũng dừng lại ở một chiếc cửa lớn màu trắng mạ vàng bên viền. Hai bên cửa là hai cô gái rất trẻ đẹp đứng tiếp khách, phía sau họ là hai lãng hoa rất lớn, cái này dùng để trang trí tiếp khách thì quả thật là phí phạm. Nhưng đấy chỉ là phí phạm đối với tôi thôi, còn đối với những con người trong kia thì đó chỉ là chuyện bé cỏn con không dáng để bận tâm. Bỗng nhiên tôi có cảm giác khoảng cách giữa tôi với Y Thần thật quá xa vời, mặc dù chỉ cách nhau có một cách cửa duy nhất.

Bước qua ngưỡng cửa sẽ là thế giới của bọn họ, không phải của tôi. Nơi tôi không thuộc về. Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến, phải rồi, tôi với Y Thần liệu có xứng đôi hay không, hắn tuấn lãnh đẹp trai, giàu có hoàn hảo. Còn tôi thì sao, tôi chỉ là một cô gái bình thường, nhan sắc tầm thường, không mấy nổi bật.



Phải chăng tôi đã quá may mắn, hoặc tôi chỉ là một món đồ chơi, một hạt cát nhỏ trên bờ biển lớn, vô tình được hắn để ý. Nhưng hạt cát vẫn chỉ là hát cát nhỏ, món đồ chơi chơi hoài cũng chán. Có lẽ đây chính là lúc hắn nhận ra, thứ quan trọng nhất đối với hắn không phải là tôi, hắn có nhiều điều đáng bận tâm hơn, đến lúc nên phủi hạt bụi nhỏ bé kia ra khỏi vai áo của mình.

Tôi chần chừ một lúc, trong đầu miên man biết bao nhiêu là suy suy nghĩ nghĩ. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định bước vào bên trong. Cảm giác khi cánh cửa đẹp đẽ ấy mở ra, những gì tôi nhìn thấy được, cũng giống như cảm giác khi bạn được người yêu tặng cho một món quà, một món quà nhỏ bé đựng trong chiếc hộp bé nhỏ. Mở lắp ra, đập vào mắt bạn là một viên kim cương lớn sáng lấp lánh rực rỡ, đảm bảo lúc đó bạn sẽ xúc động tới nỗi không sao ngậm miệng lại được. Tôi lúc này cũng chính là như vậy đấy. Tôi không hiểu, dù gì đây cũng chỉ là một buổi lễ đính hôn mà thôi, có cần phải khoa trương như thế này không, chỉ là một buổi lễ đính hôn thôi đã như vậy, không biết sau này, đám cưới của họ sẽ còn hoành tráng đến nhường nào.

Đối diện với cánh cửa lớn nơi tôi vừa bước vào là một cái cầu thang rất rộng, hai bên là hai cái cầu thang khác nữa nhưng nhỏ hơn, nhìn cổ điển nhưng lại rất ý vị. Phía dưới chân hai cầu thang nhỏ, một bên là đám nhạc công đang tấu nên một giai điệu ngọt ngào. Một bên là nơi bày biện đồ ăn thức uống. Giữa trần nhà là một chiếc đèn chùm rất lớn, màu sắc hài hòa dịu êm. Dưới nền nhà được trải một tấm thảm màu vàng kim, thẳng tắp lối từ cửa ra vào lên tới tận cầu thang lớn, lối liền nên trên. Phía trên cùng giống như một cái sân khấu, bày một chồng ly được xếp thành hình cái tháp cao ngang bằng một đứa trẻ. Có vài lãng hoa rất to và đẹp đẽ bày biện trên đó, nơi đâu cũng thấy hoa là hoa, nơi đâu cũng lấp la lấp lánh sắc màu. Hai bên gian phòng rộng là hai dãy bàn, trên bàn bày biện bao nhiêu là sơn hào hải vị, nĩa nĩa bát bát cứ như đang lấp lánh trong mắt tôi. Người người ở đây cũng rất lộng lãnh và sang trọng.

Tim tôi đánh mạnh một cái, tay bấu chặt lấy vạt váy.

Ý định quay về chợt lóe nên trong phút chốc, nhưng tôi đã nhanh chóng dập tắt được, đã phi lao rồi thì phải theo lao đến cùng, tôi không thể chùng bước.

Lúc tôi bước vào, có một vài người hiếu kì ném ánh mắt về phía chúng tôi, có người quen biết với Lam Thiên, khẽ gật đầu chào hỏi, rồi liếc mắt sang nhìn tôi, hoàn toàn xa lạ. Tôi cũng chỉ biết cúi gằm mặt xuống, đứng im lặng bên cạnh Lam Thiên, đợi cô ấy chào hỏi xong với mấy người bạn nọ.

Bỗng dưng tôi thấy nếu như bây giờ có Ngọc Huệ hoặc Bích Như ở đây thì thật tốt biết bao, tôi sẽ không còn cảm thấy cô đơn lạc lõng.

Đột nhiên có người nắm lấy tay tôi, tim tôi giật thót lên, nói không ngoa thì giống y như một con nhím dựng lông, chỉ tiếc là lông tôi không đủ nhiều và đủ dài để mọi người có thể dễ dàng thấy được. Tôi ngước mắt nhìn sang, là Hạo Thiên, cậu ấy nhìn tôi khẽ mỉn cười dịu dàng. Trái tim tôi ấm áp trở lại, đột nhiên cảm thấy muốn khóc quá, cũng may là tôi kìm lại được.

- Hạo.. Hạo Thiên..

- Ừ, cậu cũng tới đây à?

- Tại sao tớ lại không được tới đây chứ?- tôi nhướn mày hỏi lại, suy nghĩ một hồi, xem xem câu hỏi vừa rồi của Hạo Thiên có phải là đang chế giếu bản thân tôi hay không. Nhưng chắc tôi nghĩ quá nhiều rồi, Hạo Thiên đâu phải là loại người đó, nếu như cậu ấy không chế giễu, thì chính bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ, từ chối quay lại với cậu ấy vì Y Thần, bây giờ lại bị Y Thần bỏ rơi. Thật quá nực cười.

Hạo Thiên thấy tôi nói vậy, chẳng biết nên trả lời thế nào, đành bất đắc dĩ nhìn tôi cười cười. Như muốn nói rằng, phải mạnh mẽ như vậy thì mới đúng là tôi chứ, cậu ấy đang động viên tôi. Làm tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Lam Thiên tạm biệt mấy người bạn, rồi quay sang hai chúng tôi.

Từ xa vang lên một giọng nói ồm ồm, MC bắt đầu nói trăng nói sao. Cuối cùng cũng đến ‘cảnh quay’ đặc sắc nhất

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng, tôi cũng rời ánh mắt về nơi đó. Trên những bậc thang, đứng trên cao ấy là một cặp nam nữ cùng khoác tay nhau đứng đo. Vẻ mặt chàng trai lạnh lùng băng lãnh, còn cô gái bên cạnh thì ngược lại, cười tươi như hoa. Họ cùng nhau từ từ bước xuống. Ánh đèn tập chung trên người họ, tôi có cảm giác xung quanh họ có một vầng hào quanh sáng chói, những tia sáng nhức mắt đó như những cây kim nhỏ phóng tới, đâm vào trái tim tôi, đau nhói từng cơn.

Haingười đó thực sự rất đẹp đôi, phía dưới không ngớt vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi. Y Thần bận trên người bộ com lê màu đen, dáng người hắn thẳng tắp, cao lớn hiên ngang, vừa toát lên sự lạnh lùng , vừa toát lên được vẻ đẹp yêu mị, cuốn hút đến khó tả.

Khuôn mặt hắn lạnh như băng, không chút biểu cảm, từ từ bước từ trên kia xuống, ánh mắt không biết ném về nơi đâu.

Cô gái bên cạnh diện một bộ váy màu trắng tinh khôi, mái tóc bồng bệnh gợn sóng phong tình, môi mỉn cười khả ái, đẹp tựa một đoá hoa, e ấp nở rộ. Bàn tay trắng nõn nà ôm lấy cánh tay vững chãi của chàng trai bên cạnh, người nửa tựa nửa ôm vô cùng thân mật.

Nam mạnh mẽ như cây trong gió, nữ yểu điệu như liễu dưới trăng. Tôi đứng im bất động tựa phỗng, không biết nên làm gì tiếp theo. Nói cho cùng thì, họ đẹp đôi như vậy, ít ra tôi cũng có lí do để mà bỏ cuộc

Mọi chuyện sau đó, tôi không để tâm lắm, đại loại là Y Thần với Gia Di cùng nhau bước đến trước mặt các vị song thân để cúi đầu lễ phép chào thưa, sau đó họ làm những gì, nói chuyện với ai, tôi cũng không biết. Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, mọi người ùa ra trung tâm lễ phòng để cùng nhau khiêu vũ, nhảy múa.

Tôi đứng ru rú trong một góc, mắt chăm chăm nhìn về phía trước, nhưng tuyệt nhiên không hề ý thức được mọi người đang làm cái gì. Trong đầu tôi trỗng rỗng hư không, cả ngườilạnh buốt như bị ai đó dội cho cả một gáo nước, lạnh buốt thấu tim. Hạo Thiên đứng bên cạnh, cũng hiểu được vài phần chuyện gì đang xảy ra, cậu ấy đặt một tay lên vai tôi, an ủi. Lam Thiên lúc này tức tới nỗi đầu muốn bốc hoả, liên tục dùng ánh mắt hình viên đạn, nhìn Gia Di. Tôi xúc động, cảm thấy bản thân mình thật quá may mắn, ít ra bên cạnh tô còn có những người bạn tốt thực sự, luôn quan tâm, lo lắng cho tôi, chuyện buồn chuyện vui cùng nhau sẻ chia, tâm sự.

- Tiểu Phong.- tôi nhận ra giọng nói đó, là Nã Nã. Cô ấy cũng đến đây ư?

Tôi đưa mắt đảo quanh tìm kiếm, vì bây giờ mọi người đang khiêu vũ, nên hệ thống ánh sáng cũng trở nên tối và mở ảo hơn, làm tăng sự lãng mạng cho những cặp đôi khiêu vũ. Nhưng không vì thế mà tôi không tìm được Nã Nã, cô ấy đang đứng ở trên cao, nơi Y Thần vừa bước xuống, vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi không kìm nén được, liền chạy về phía cô ấy. Lam Thiên với Hạo Thiên ngơ ngác, cũng cất bước theo sau, hai người họ hiện giờ cứ như kiểu vệ sĩ của tôi không bằng, nhưng mà, có vệ sĩ mà không cần phải mất tiền để thuê, cũng lời quá chứ.

- Cậu cũng đến đây à, thật không ngờ?- Nã Nã hôm nay trông rất xinh đẹp, cô ấy có nước da trắng hồng, nay lại bận một chiếc váy màu đen trông vô cùng nổi bật, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, vô cùng đáng yêu. Hồi trước trông cô ấy mũn mĩn đã rất dễ thương rồi, tôi vẫn thích cô ấy của ngày trước hơn.

- Ừ, mà sao đến mà không nói với tớ. Vừa rồi nhìn thấy đó, bất ngờ quá đi.- Nã Nã nhướn mày nhìn tôi, sau đó đánh mắt sang nhìn Hạo Thiên- Lâu rồi không gặp, bạn hiền khoẻ không?



Hạo Thiên chỉ cười, không nói gì. Nã Nã khẽ bĩu môi, quay sang làm quen với Lam Thiên. Đột nhiên phía sau có một người đàn ông đi đến ôm lấy eo Nã Nã, tôi còn tưởng hắn là tên dê xồm, thấy Nã Nã xinh tươi liền đi tới ve vãn, nào ngờ Nã Nã cũng nhận ra được vòng tay đó, không như tôi dự đoán: cô ấy sẽ quay lại, tát cho cái tên dê xồm đó một cái nảy lửa, rồi đạp một cái thật mạnh thật đau vào cái 'cậu nhỏ' của gã ta. Mà Nã Nã lại vòng tay ôm lấy tên con trai kia, kéo tay hắn ta ôm lấy.

Tôi há hốc ra nhìn.

- Giới thiệu với mọi người, đây là người yêu của mình, anh ấy tên là Tuệ Hi.- Nã Nã cười tươi rói.

- Thật à?- tôi đưa mắt nhìn sang Tuệ Hi, anh ta không quá đẹp trai, nhưng dáng người cao dáo, khuôn mặt sáng sủa, trông có vẻ là người có tri thức, tử tế.

Chúng tôi nhanh chóng làm quen với nhau, sau đó Lam Thiên có việc phải đi trước, hình như mẹ cô ấy gọi cô ấy tới có việc gì đó. Hạo Thiên với Tuệ Hi đứng sang một bên nói chuyện, còn tôi với Nã Nã lại có thời gian để tán ngẫu.

- Nhìn cũng được đó.- tôi dơ ngón tay cái nên, Nã Nã rất đắc ý.

- Ầy, dĩ nhiên rồi, tớ mà lại, ha ...ha - Nã Nã che miệng cười, nhìn yểu điệu vậy thôi, chứ tôi biết lúc này đây, nếu như chỉ có mình tôi với cô ấy, thể nào Nã Nã cũng ngửa cổ lên trời cười lớn, điệu bộ thật khoa trương.

Tuệ Hi là một phi công, hơn Nã Nã năm tuổi. Con người chín chắn đĩnh đạc, có vẻ rất đáng tin cậy, Nã Nã còn nhỏ giọng khuyến mãi thêm cho tôi một thông tin, rằng cuối năm nay họ sẽ tổ chức đám cưới.

- Hả, cậu định lấy chồng phi công a, không sợ mất chồng à?- có Nã Nã ở đây tám chuyện, tâm tình của tôi bỗng dưng khởi sắc.

Nã Nã liếc xéo tôi, hứ một cái hằn học.

- Kệ đi, tớ không quan tâm, anh ta đi đâu, tớ bám theo tới đó, tiền là của hắn mà, tớ có phải kiếm ra đâu mà phải lo. Xí, cùng lắm thì ly hôn, kiếm người mới. A, mà tự dưng nhắc tới chuyện này làm gì, thật xui xẻo, cậu thấy hai đứa tớ hạnh phúc hơn cậu với Hạo Thiên, nên đèm lòng ghen tị à?

- Tớ với Hạo Thiên thì có gì mà hạnh phúc?- tôi khựng lại,nói.

- Ủa, vậy cậu không tới đây cùng Hạo Thiên à?- Nã Nã thấy biểu hiện của tôi lạ, nên cũng trở nên dè dặt hơn.

- Ừ, bọn tớ chỉ vô tình gặp nhau thôi. Tớ với Hạo Thiên chia tay nhau lâu rồi, cậu đừng hiểu lầm- tôi cố gắng tỏ ra thản nhiên nhất có thể.

- Ừ- giọng Nã Nã trùng xuống- Thời gian trôi nhanh thật, nhoáng cái đã mấy năm, hazziiii, Nhớ lại lúc đó, thấy bản thân mình thật quá ngớ ngẩn, tớ với cậu đều thế, lúc trước tớ cố sống cố chết, một mực muốn làm cho Y Thần yêu mình, vậy mà bây giờ đây, lại cùng một người đàn ông khác đến dự lễ đính hôn của người mà ngày trước mình đã rất yêu, có khi tớ còn nghĩ, tớ yêu Y Thần còn hơn cả tính mạng của mình, cuối cùng vẫn đường ai lấy đi. Mỗi người tự tìm được cho mình một bến bờ riêng.

Tôi im lặng lắng nghe.

- Cậu thì lại may mắn hơn tớ nhiều, có Hạo Thiên thích cậu, cùng nhau có một khoảng thời gian tươi trẻ, tuổi thanh xuân đẹp đẽ, Y Thần cũng yêu cậu, một mực làm tất cả những điều tốt lành cho cậu. Nhưng bây giờ thì..- Nã Nã không nói nữa, không biết là do không còn gì để nói, hay là đã hiểu được rằng, nếu nói ra nữa, thì tôi sẽ bị tổn thương. Trong đầu tôi hiện nên những mảnh kí ức không trọn vẹn, cố gắng xiết lấy tất cả, muốn quay lại khoảng thời giantươi đẹp đó, nhưng lại bất lực, chẳng thể làm được gì hơn ngoài hoài niệm.

- Chị...Phong... Gì nhỉ? Tiểu Phong đúng không ạ?- một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai tôi, hoà cùng tiếng nhạc du dương của bản giao hưởng mấy nhạc công kia tấu nên, nghe thật hài hoà. Tôi đưa mắt nhìn về hướng âm thanh kia vang lên. Giai Di, trong bộ váy trắng muốt, cười tươi rói bước lên những bậc cầu thang đi về phía tôi. Nụ cười của cô ấy rất ngây thơ, thánh thiện và ngọt ngào.

Tôi nhớ có lần, Lam Thiên nói với tôi, Y Thần thích con gái mặc đồ màu trắng, lúc đó tôi không để tâm lắm, nhưng bây giờ thấy Giai Di cũng đang bận một chiếc đầm màu trắng, tôi tin là thật rồi.

Lam Thiên bảo tôi hôm nay hãy mặc đồ màu trắng, tôi đồng ý, cả gian phòng này chẳng có ai ngoài tôi và Giai Di mặc cùng tông màu này cả. Trong mắt những kẻ lắm điều, chắc sẽ nghĩ tôi bắt chước nhân vật nữ chính ngày hôm nay .

Tôi nghi hoặc nhíu mày, sao cô ấy lại gọi tôi, tìm tôi có việc gì chăng. Tôi không có ý định tới cướp chú rể, cũng không có ý định muốn phá buổi lễ này????

Tôi bước xuống bậc thềm vài bước, hiếu kì nhìn cô gái tên Giai Di đó chạy đến chỗ mình đang đứng.

Nào ngờ, đương lúc giữa chúng tôi chỉ còn vài bậc thang nữa thôi. Cả người Giai Di bỗng nhiên chao đảo, mất thăng bằng, ngã về phía sau, bất ngờ tới nỗi chính bản thân cô ấy cũng quên mất mà không la lên, tôi sợ hãi đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy. Bậc thang ở đây tuy không quá cao, nhưng nếu bị ngã xuống dưới đó, nhẹ nhất là bị trầy xước, nặng nhất là vỡ đầu chảy máu. Tôi hoảng hốt đưa tay ra đỡ. Giai Di nắm được cổ tay tôi, nhưng nắm không chắc, cuối cùng vẫn bị ngã về phía sau. Có người thất thanh hét lớn một tiếng, tôi lại cảm thấy như nó thật xa xôi, đầu óc tôi trống rỗng, tôi hoảng hốt nhìn thân hình nhỏ bé của Giai Di lăn từng vòng trên những bậc cầu thang, giống như một cuộn len màu trắng, lăn vài vòng , sau đó nằm im lìm bất động trên nền nhà.

Không gian bỗng trở nên im lặng một cách đáng sợ, vẫn chưa có ai kịp phản ứng lại.

Tôi lại thấy Giai Di từ từ ngóc đầu nhìn lên, đưa tay lên ôm đầu, rồi nhìn lại bàn tay của chính mình, bàn tay trắng ngần như ngọc của cô ấy dính đầy máu, đỏ tươi, từ trên trán của cô ấy cũng chảy dài một vệt, Giai Di yếu ớt nằm dưới đất, hơi thở cũng trở nên vô cùng khó khăn. Đôi mắt to tròn long lanh lúc nào cũng cong cong nét cười, từ từ ngước lên nhìn tôi. Miệng cô ấy mở ra, thì thào nói.

- Không...chị ấy.... Tiểu...Phong...- giọng nói của cô ấy rất nhỏ, nhưng không gian bốn bề im lặng, mấy nhạc công vì nhận ra có biến động thế nên cũng ngừng hòa tấu để lại quan sát. Mọi người ai cũng nghe rõ, tôi đứng trên này nghe cũng rất rõ, toàn thân tô lạnh ngắt như tảng băng bắc cực. Giai Di ho khan vài tiếng, rồi ngất đi.

Giai Di nói, tôi…. là thủ phạm đẩy ngã cô ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook